1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói - Độ Hàn X (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 226 : Mỹ kiều nương tử mảnh vải che thân (sáu)

      Mộ Lăng biết nên khóc hay cười khi nhìn thấy bộ mặt oán phụ của nhìn nàng.

      Công phu nháy mắt cái, lại bày ra cái bộ dáng miệng đào nhắn mê người :''Được rồi, vi phu tự gây nghiệp, có chơi có chịu.''

      Bày ra tư thế khoan dung, ôm lấy nàng, cặp mắt hắc bạch phân minh của xẹt qua chút tinh quang, ''Tiêu Duy Bạch nhận mệnh lệnh của ta, chờ ở đây, lấy Hoàng Đường Sơn làm nơi cổ họng giao thông chủ yếu, dựa vào địa lý, từ từ tạo thành chỗ thể khinh thường.''

      ''Sau đó sao?'' Nghiêm chỉnh mà , loại này mà bị người khác nghe cũng chỉ nghĩ là vợ chồng mài răng xấu mà thôi.

      Mộ Lăng thừa dịp duỗi dài cánh tay, cầm mấy khối điểm tâm , đút từng khối cho ăn.

      ''Sau đó, ta còn chưa nghĩ ra, trước hết như vậy .'' Hoàng Đường Sơn tồn tại là chuyện cần thiết, chỉ là có lẽ mười năm sau, mới có thể nhìn thấy, miệng đầy thức ăn, yên lòng , ''Gọi Tiêu Duy Bạch tới duy trì, có việc gì đánh cướp chút, tranh đoạt hàng hóa, tránh cho ngày quá nhàn rỗi, người trong trại gây chuyện thị phi.''

      ''Phu quân, ta nghe chưa hiểu, cái này và ngươi có quan hệ gì.'' Mắt trợn trắng, nàng có loại kích động muốn gầm thét, chuyện thích vòng vo, biết nàng muốn nghe, lại cứ lệch lạc nhử mồi, '' có kiên nhẫn chờ đợi hai mươi mấy năm làm Hoàng đế, muốn học người nào đó, giơ cờ khởi nghĩa thôi.''

      Người xấu, người xấu, người xấu.

      Bộ dáng đứng ngồi yên của , giống như cái mông đè con chuột bẹp dí bên dưới.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâulaula thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 227 : Mỹ kiều nương tử mảnh vải che thân (bảy)

      Nhưng mà nụ cười nồng đậm trung thực lại bán đứng tâm tình chân chính của , bộ dáng lầm bẩm giả bộ hèn nhát, ''Nương tử, ngươi hiểu sai rồi, giặc cỏ bên ngoài muốn đoạt quyền mới gọi là khởi nghĩa, cho dù vi phu có ý niệm kia, nhiều nhất cũng được gọi là soán vị.''

      Thiên hạ này, vốn chính là nhà .

      Long Y ngồi chính là cha ruột của .

      Nàng cắn răng, vốn cho rằng muốn giải đáp nghi vấn rồi, kết quả còn chưa nghiêm chỉnh, ''Tiêu Trúc, ngươi có hay ?''

      Rất thẳng thắn, nàng suy tính cho xử lí .

      Còn nữa, lời pha trò hết sức xiêu vẹo, nàng nhất định lấy chút màu sắc cho nhìn.

      ''. .'' Móng vuốt sói từng cái vuốt ve lên đường cong vùng ngực, dùng cái chủng loại se tình, đầu ngón tay giống như vô tình trêu chọc nụ hoa bị ngăn trở bị y phục, ảo tưởng đào màu hồng ngượng ngùng ửng đỏ, bộ dáng trở nên cứng rắn, ''Thiên hạ này, ta tạm thời có hứng thú, phụ hoàng nên sống thêm vài năm tuổi, ta có thể cùng nàng phong lưu, tự do làm chuyện mình thích.''

      dẫn dắt lực chú ý của nàng, Đế Tuấn cười trộm dứt, danh chính ngôn thuận chấm mút, tay chút kiêng kỵ tìm kiếm lối vào, chuẩn bị tiến công chiếm đất, ''Đồng nhất triều, phu hoàng chăm lo việc nước, nước Mạc Thương thịnh thế, chậm rãi tới, phóng tầm mắt nhìn tới, thiên hạ cả nước, Tứ Hải Thăng Bình, bộ dáng như vậy tốt. . . tốt. . ."

      Mộ Lăng thoáng hiểu, ''Chính là ngày trôi qua quá thuận, cho nên cố ý tìm cho chút phiền lòng?''

      Loại nhàm chán này người bình thường làm được.

      Chỉ là, nếu đổi thành , liền vô cùng khó .

      vốn phải người bình thường.

      Quả nhiên, khi nàng xong, lại theo thói quen cười du côn...\
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 228 : Mỹ kiều nương tử mảnh vải che thân (tám)

      ''Có truyền thuyết dân gian, biết ngươi có từng nghe qua chưa, nếu như người muốn sống lâu trăm tuổi, chỉ cần theo , để cho tâm tình thoải mái là còn thiếu, vi phu hành tẩu giang hồ mười mấy năm, qua Nam Bắc, kiến thức cao vô số, như vô số vì sao ban đêm...''

      '' điểm chính.'' Nàng nhịn được nữa, rít lên.

      thanh quá lớn, nhất thời khiến hết nhảm, đơn giản lại, tốc độ cực nhanh, ''Ta gặp phải ông già, muốn làm cho người ta trường thọ, phải làm cho người ta có hy vọng, phụ hoàng thân ngựa chiến, ổn tọa đế vị, nữ nhân, quyền thế, Kim Ngân, cái gì cần có đều có, quốc nội bình yên vô , cuộc sống xa hoa làm cho ông ta nhanh già yếu, có theo đuổi, xơi tái thân thể, cuối cùng... chầu trời.''

      ''Vì vậy ngươi tin lời lão già kia, liều mạng kiếm chuyện chơi, làm chuyện cho phụ hoàng quan tâm cả ngày.'' Đối với loại đáp án này, nàng nhất thời kinh ngạc ngu ngơ.

      muốn bổ cái đầu ra, xem cấu tạo bên trong, loại lý do này, cũng thua tin tưởng , chung thủy thi hành.

      lên tiếng coi như cam chịu.

      ''Người làm cái này bao lâu rồi?'' Được rồi, phu quân nàng lần lượt nảy sinh ra ghi chép, làm nương tử cũng nên quen dần.

      Nàng kinh ngạc, tuyệt đối kinh ngạc, mặc dù trái tim run lên, cũng làm bộ điềm nhiên có việc gì, miễn cho cười ngạc nhiên/

      ''Giặc cướp Hoàng Đường Sơn tồn tại chừng 200 năm rồi, trước khi có nước Mạc Thương có rồi, chung thủy có cách nào tiêu diệt sạch, lớp lại lớp, mười mấy năm trước, ta cùng Tiêu Duy đến đây, đoạt lại địa bàn...'' Bấm bấm đầu ngón tay, tính toán tính toán, ra cũng lâu.

      Chương 229 : Mỹ kiều nương tử mảnh vải che thân (chín)

      ''Nhiều nhất mười hai năm, cũng lâu.''

      Được rồi, vòng thời gian trong mắt cũng tính là dài, chuẩn giáp cũng chỉ là cái búng tay, nàng bái phục quan niệm thời gian của .

      ''Tiêu Duy Bạch và sáu vị tại chủ là người lớn lên từ ở đây, ngươi mời người tới dạy bọn họ văn võ, tất nhiên cũng là an bài đặc biệt, phu quân, bảy vị trại chủ là lựa chọn đặc biệt được tìm ra sao? Nếu nhiều nhi như vậy, làm sao có đúng bảy người có tư chất tệ, lại chung thành tuyệt đối?'' Nàng tin tưởng người vận khí tốt thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện thuận lợi.

      Nhưng mà và Thất huynh đệ, hiển nhiên cũng dùng ba chữ vận khí tốt mà khái quát, có vẻ đơn giản quá.

      Nam nhân của nàng, giống như nàng ở chỗ sâu của biển cả băng sơn, che giấu sâu đậm.

      Ngoài mặt vẻ bình tĩnh lộ sắc, dưới nước che giấu là sông băng khổng lồ vạn năm đổi, tự đụng vào vĩnh viễn thể hiểu.

      Đầu tiên nàng sợ nhưng ngay sau đó có may mắn khó .

      Người nam nhân này là trượng phu của nàng, hơn nữa còn nàng.

      Bọn họ cả đời cũng là kẻ địch, vĩnh viễn đứng chung chiến tuyến, toàn lực đối ngoại.

      Nàng đồng tình với .

      kín kẽ tự giữ, có thể kiên nhẫn dùng 12 năm, thậm chí bố trí lâu dài nam nhân vụn vặt, khi nghiêm túc muốn làm gì đó chẳng lẽ đạt được mục tiêu sao?

      ''Nương tử, tay của nàng toát mồ hôi, có phải lại muốn rồi hay ?'' câu nghi vấn hèn hạ ti tiện, đem suy nghĩ của nàng trờ về thực.

      Trong nháy mắt, sương mù trước mắt nàng chặn lại tầm nhìn, khiến tất cả trở nên mông lung.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 230 : Mỹ kiều nương tử mảnh vải che thân (mười)

      Cái này chờ có cơ hội liền lại gần lúc bận việc, bất cứ nơi nào bất cứ nơi đâu cũng tìm kiếm cơ hội đè nàng, tháng ba mươi ngày ít nhất động dục bốn mươi lần, nàng nghĩ trong cái thế gian cường đại đó còn có người tồn tại được sao?

      Có phải nàng nghĩ nhiều quá hay .

      Cặp mắt sáng của ,giờ phút này mị hoặc, lông mi vểnh lên ngăn được ánh mắt bén nhọn, mấy đám lửa quen thuộc, đốt sáng cả khuôn mặt .

      Ảo giác. Nàng mới nghĩ đến ảo tưởng thực tế.

      mặt của cái ác liệt kia, so với nam nhân bình thường nghiêm trọng như vậy, hơn nữa da mặt dày hơn thành tường, cường nỏ đâm cũng ra.

      Nàng coi như dạng thiên thần đáng sợ.

      Nếu như biết được tâm tình sùng bái của nàng biến thành nhược điểm, mông đít có cái đuôi , về sau có thể sống yên sao?

      Nam nhân của mình, chung giường chung gối hàng đêm, cái mặt ác liệt kia của , đời này ai bằng nàng.

      Nàng hít thở sâu mấy hơi, ép mình tỉnh táo lại, định đem tay ra, đuôi ánh mắt lại liếc thấy Tiểu Bắc thở hổn hển ôm cái rương nữa chen vào cửa.

      Trong phòng đồ quá nhiều, còn chỗ để, vì vậy thể làm gì khác là xen kẽ khe hở, né tránh vật dưới chân, tìm tới tìm lui, nhìn trúng khối đất trống.

      Hai vị chủ tử bên kia, muốn chú ý tới cũng khó.

      Có lẽ cái con được điêu khắc tủ kia làm cho người ta sáng mắt, nàng hăng hái nổi lên, ''Tiểu Bắc mở rương ra, xem chút.''

      Thị vệ đáp tiếng, cẩn thận mở nắp.... Nắp hòm chặn lại cả thân hình của Tiểu Bắc, nửa điểm cũng thấy được.

      Nàng cười tủm nhìn sang, chỉ liếc mắt cái, con ngươi chợt phóng đại.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 231 : Đào nhi lột da trắng nõn nà ()

      Đế Tuấn nhìn thấy sắc mặt nương tử thay đổi, mới nhìn theo ánh mắt của nàng...

      thanh nhất thời rống giận :''Tiêu Duy Bạch, lăn ra đây cho gia.''

      Nàng tức giận nở nụ cười trắng bệch, ràng nàng muốn xem, nhưng đôi mắt lại khóa tại cái rương trong cùng, nếu như ánh mắt có thể giết người, người nàng bắn ra băng kiếm lạnh lẽo gì ngăn nổi, khiến quà tặng bên trong cái rương kia bị đâm thành cái sàng.

      Rương khắc hoa Phượng Hồng Mộc đỏ thẫm, cái chăn mỏng bằng sa tanh đen nháy ở dưới đáy, bên dung mạo tuyệt sắc, hô hấp nhàng, giống như ngủ say.

      Tuyệt nhất chính là, toàn thân nàng mảnh vài, hai bầu ngực mềm mại, kiêu ngạo dán sát vào nhau, da dẻ trắng nón như đào bị lột da, cho dù ai nhìn thấy đều muốn nuốt nước miếng, vòng eo mảnh khảnh, đầy nắm tay, cái mông tròn trĩnh, đường cong lả lướt, chỗ sâu thần bí bị kẹp gắt gao ở trung ương giữa hai đôi chân ngọc thon dài, bởi vì nhìn , ngược lại càng thêm viễn vông mê người.

      Đế Tuấn chỉ nhìn cái liền nổi đóa, đợi nàng phát giận, thanh của còn cao hơn của nàng.

      ''Tiêu Duy Bạch, gia muốn thiến ngươi đưa vào cung làm thái giám.'' muốn chạy, cái tay lộ ra đúng lúc túm lấy áo .

      giải thích được kích động, làm cho người ta hết sức chú ý.

      là quá cố ý rồi, nàng muốn để ý cũng khó khăn.

      Nàng đem cánh môi hình thoi mê người đùa cợt, đường cong tốt làm người ta sinh ra cảnh giác, ''Phu quân! Tiêu Trúc! !"

      ''Nương tử, chuyện này liên quan đến ta, mấy cái người Tiêu gia uống nhâm thuốc, mới đưa cái đồ chơi như vậy, nàng chờ chút, ta bắt bọn họ đến giải thích.'' Hỏng bét, sắc mặt của nàng tốt...

      Chương 232 : Đào nhi lột da trắng nõn nà (hai)

      Trung ương lông mày nổi lên phong bao, nhìn dáng dấp, chưa tin tưởng lời .

      cương cứng chút suy nghĩ đối sách, chợt ra bộ dáng ngây ngô ngu xuẩn giả bộ cười, ''Vi phu là hạng người gì chẳng lẽ nàng biết sao? Nương tử nghĩ ta ham mê nữ sắc sao?''

      ''Phu quan có ý tứ là gần nữ sắc?'' Nàng chăm chú lạnh lùng nhìn lâu, sau đó ánh mắt trong trẻo chút hoang mang nhìn tới nút áo bị người nào đó đùa bỡn, trước khi Tiểu Bắc chưa mở rương, người khác đáng giận, kéo nàng về giường đại chiến 300 hiệp.

      Bây giờ người ta đưa tới phần đại hậu lễ, lập tức lột xác thành thiếu nam thanh khiết, đem chuyện nam nữ thụ thụ bất thân ra đùa.

      Phi.

      đúng là tự khoe.

      Nàng cười tươi rói cho nhìn.

      Đế Tuấn ho khan ba tiếng, ''Ta , trừ nương tử ra, nào cũng vào mắt ta, nhìn như cặn bã.''

      ''Phu quân, chàng mới nhìn thấy cái gì?'' Nàng tự động loại bỏ lời dối của , ngọn lửa đố kị từ từ vọt ra, tùy lúc có thể bùng cháy.

      cảnh xuân, xuân sắc vô biên, xuân tính dồi dào, xuân tình nẩy mầm, muốn theo gọi xuân, nàng mới thấy kỳ quái.

      Thấy trong đôi mắt, có tương đối.

      Nàng là đóa hoa nhà, nào bằng hoa dại người ta đưa tới.

      Nhìn sắc mặt tốt của nàng, cuống quýt bổ sung, im lặng xoay người trở lại trước mặt nàng, cúi con mắt, lẳng lặng nhìn nàng chốc lát, ''Tiểu Bắc, bảo người đem cái rương ném ra ngoài, tìm tất cả bọn Tiêu Duy Bạch, truyền lại lời gia, đứa nào dám tới, cũng cần lăn lộn ở Hoàng Đường Sơn.''

      Chờ mỹ nhân khỏa thân biến mất, kiên định đem vợ toàn giấm chua người bế lên....
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :