1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi (5.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4.5: Kết quả của việc giật dây


      Bởi vì Tư Đồ Chính giật dây chuyện vớ vẩn đó nên đêm hôm ấy, tình hình náo nhiệt còn hơn cả ban ngày!

      Vân Mộng Khởi bưng bát thuốc của buổi tối hôm nay vào phòng, lọt vào trong tầm mắt chính là y phục vứt đầy đất, nàng kỳ quái nhíu mày.

      Đặt bát thuốc lên bàn, nàng mở miệng gọi: "Dương Lễ?" Sao lại ném y phục đầy đất vậy, còn người chạy đâu rồi? hề ngoan ngoãn chờ nàng bưng thuốc vào phòng như mọi ngày.

      "Mộng Mộng, đây này." lén lút thò đầu ra khỏi màn lụa, mang theo vài phần ngượng ngùng vẫy tay gọi nàng.

      "Còn chưa uống thuốc sao chàng lên giường ngủ thế? Buồn ngủ vậy ư?" Khó hiểu bước qua, vén màn lụa lên, nàng liền phát lại dùng chăn quấn kín bản thân, cứ nghĩ rằng sinh bệnh, vội vàng vươn tay kéo chăn ra.

      "Chàng sinh bệnh sao? Hay là khó chịu ở đâu?"

      " khó chịu ở đâu cả." vội vàng giữ chặt chăn, rất sợ chăn bị nàng kéo ra.

      Cứ như vậy, hai người bắt đầu chơi kéo co. người là vì lo lắng sinh bệnh khó chịu mà vội vã muốn kéo chăn ra, người kia vì xấu hổ nên dám để nàng phát mình mảnh vải che thân, mà liều chết giữ chặt chăn cuốn quanh thân mình.

      "Chàng mau buông ra." là, rốt cuộc bị làm sao vậy? càng cho nàng kéo chăn ra nàng lại càng sốt ruột, càng vội vàng muốn kéo chăn.

      " muốn, muốn." Nàng càng kéo, càng giữ chặt, giống hệt như là che giấu chuyện xấu.

      Trò kéo co vẫn cứ tiếp diễn, chỉ có điều, thời gian qua càng lâu có người sắp chịu hết nổi, thứ nhất là xuất phát từ lo lắng, thứ hai là khiến người ta nóng nảy, rốt cục nàng tức giận gầm : "Tư Đồ Dương Lễ, chàng còn buông tay ta tức giận đấy!" Hơn nữa nàng bưng thuốc lên rồi, nếu uống mà để lạnh càng khổ, ầm ỹ kinh khủng hơn.

      Hôm qua bởi vì chuyện hôn lễ nên nàng thể tự mình sắc thuốc, đành phải cho uống trước lúc cử hành hôn lễ, nhưng hôm nay khôi phục nguyên trạng, do chính nàng sắc thuốc cho và cho uống trước khi ngủ.

      "Nàng....Nàng..." tại hết sức hoài nghi có phải phụ thân lừa hay , cảm thấy Mộng Mộng mà thấy được bộ dạng này của nhất định tức giận. Mãi đến khi cởi sạch trốn giường mới nhớ ra trước kia nương qua cái gì mà ngoại trừ tắm rửa, nhất định được cởi hết trơn, chờ định mặc lại y phục chẳng còn kịp nữa, Mộng Mộng bước vào rồi.

      "Mau buông tay." biết hôm nay phu quân ngốc này gân cốt ra sao mà khó trị đến vậy.

      "Nàng...Nàng tức giận." Nàng mà thấy trần trụi tức giận đó.

      "Chàng còn buông tay, ta còn tức giận hơn." Xem ra, chắc chắn làm chuyện kỳ quái gì đó, sợ chọc nàng tức giận chứ tuyệt đối chẳng như vậy.

      "Được rồi..." Thấy nàng đúng là có chút tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay giữ chặt chăn ra.



      Lần này, nàng có thể dễ dàng kéo cái chăn quấn chặt người ra. Thế nhưng...Hai mắt nàng trợn to như chuông đồng, ... lại... có mặc y phục!

      "Sao chàng mặc y phục?" Trời ạ, toàn thân trống trơn, hơn nữa, nếu nàng có nhìn lầm hình như còn chẳng mặc tiết khố nữa. đau đầu, rốt cuộc phụ thân dạy cái quái gì thế?

      "Cha...Cha , phải cởi sạch mà." Ý tứ chính là, nếu như nàng tức giận tuyệt đối phải lỗi của , đều do phụ thân hết. Tiểu hài tử thích nhất là viện cớ để trốn tránh trách nhiệm.

      "Trời ạ." Lại kêu trời, nàng vội vàng đưa chăn cho quấn quanh người, ngất, nàng bị đau mắt hột . Chỉ là, nhìn thân thể của phu quân cũng đâu có sao, có phải thứ gì bẩn thỉu đâu.

      như vậy, nhưng để hoàng hoa khuê nữ như nàng nhìn thân thể của nam nhân, cho dù là phu quân của mình nàng vẫn ngượng ngùng. Từ bên giường đứng lên, liền bưng thuốc tới đưa cho , "Uống hết thuốc ." Nhìn vẻ mặt nàng trấn định, ra nhìn cẩn thận phát toàn bộ khuôn mặt nhắn đều đỏ bừng.

      "Ừ." cũng rất ngượng ngùng đáp rồi ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc, nhắm hai mắt, ngửa đầu liền uống sạch hơi, hoàn toàn khác hẳn vẻ nháo loạn mỗi lần uống thuốc.

      Sau khi uống xong, vẫn chán ghét lè lưỡi oán giận, "Woa, đắng quá ." Thuốc Mộng Mộng sắc càng ngày càng đắng, muốn kháng nghị!

      để ý đến vẻ oán giận của , nàng [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5.1: Bão nổi


      Ban đêm, bởi vì đành lòng quấy rầy giấc ngủ của , nàng gì thêm, nhưng có nghĩa là sáng hôm sau nàng bày tỏ bất mãn của mình.

      Bắt đầu từ buổi sáng, nàng gần như chưa với câu nào. Gọi rời giường, thay y phục, rửa mặt chải đầu thay , cùng dùng bữa sáng, tóm lại, tất cả mọi chuyện đều làm trong yên lặng.

      Cho dù là kẻ ngu dốt cũng có thể nhìn ra được, nàng tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận.

      "Mộng Mộng...."

      cẩn thận gọi nàng, nhưng nàng lại chẳng thèm quay đầu, liếc cái. Lần đầu tiên Tư Đồ Dương Lễ ngốc ngếch, khờ dại cảm thấy tức giận, về phần đối tượng tức giận đương nhiên là lão cha của , nguyên nhân tức giận dĩ nhiên là vì lão cha lừa .

      ràng cha : đè lên Mộng Mộng như thế Mộng Mộng cao hứng. Thế nhưng, dáng vẻ bây giờ của Mộng Mộng chẳng có chút xíu cao hứng nào, thậm chí mặt cũng chẳng nở nụ cười, cũng để ý đến , hoàn toàn là tức giận mà.

      Hic, muốn cáo trạng với nương...

      Vân Mộng Khởi mặc kệ , kéo tay theo phía sau tiểu Thu, chuẩn bị đến phòng ăn dùng bữa sáng. Tư Đồ Dương Lễ bĩu môi, thở phì phì người sinh hờn dỗi, tính toán đợi lát nữa gặp nương liền cáo trạng, để nương dạy dỗ cha chút.

      Quả nhiên, đúng như suy nghĩ, mới vừa tiến vào phòng ăn, liền giãy khỏi tay bé của Vân Mộng Khởi, ba bước thành hai vọt tới trước mặt Ngọc Tuyết Lâm, bắt đầu cáo trạng.

      "Nương, cha lừa con."

      "Ta đâu có lừa con!" đợi nương tử có phản ứng, Tư Đồ Chính giành trước hô to oan uổng. nhiều nhất cũng chỉ là dẫn sai đường chút chút thôi, đâu có nghiêm trọng như nhi tử chứ, tuyệt đối thừa nhận bản thân lừa nhi tử. Cho dù có, đó cũng là lừa gạt có thiện ý! -lequydon-

      Trợn mắt liếc tướng công cái, ý bảo ngậm miệng, sau đó lại hòa ái dễ gần quay đầu đối mặt nhi tử, ôn nhu hỏi: "Cha con lừa con cái gì thế?"

      "Nương, nương, con với người..." vội vàng nghĩ muốn chuyện gì xảy ra.

      Vân Mộng Khởi mới lười quản bọn họ, tự mình đến bên bàn ngồi xuống, hề gì, liền ngoan ngoãn cầm lấy bát đũa, bắt đầu khoan thai dùng bữa.

      Bữa sáng hôm nay chỉ có phu thê Tư Đồ cùng hai người bọn họ, Tư Đồ Doãn Văn có ở đây, nơi khác bàn chuyện sinh ý.

      "Con từ từ thôi, đừng gấp." Nàng kéo ngồi xuống bên cạnh mình, nhàng vỗ về đầu , muốn cần gấp.

      Tay vô cùng lễ phép chỉ vào Tư Đồ Chính , " ràng cha là sau khi cởi sạch liền đè lên người Mộng Mộng Mộng Mộng cao hứng, nhưng là Mộng Mộng đều vui, còn tức giận nữa." Đó phải là lừa là cái gì, cha quá xấu rồi.

      "Phụt." Ngụm cháo vừa vào trong miệng, bị lời của dọa đến mức phun ra.

      Nàng nghĩ sao biểu tối hôm qua của lại vô lễ như thế, hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường, luẩn quẩn hồi lâu hóa ra là do cha dạy mấy thứ linh tinh, lung tung.

      "..."

      Tư Đồ Dương Lễ vừa khiến hai nữ nhân ở đây đều hung hăng nhìn về phía đầu sỏ gây nên.

      die,,.,,nnn,...,da,,,n,,,...le..,,,qu,,,y....donnnn

      "Ha ha...." Xoa xoa gáy, có chút xấu hổ cười cười, Tư Đồ Chính cũng biết cách đó có chút thái quá, nhưng cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ nương tử giao phó thôi, về tình hẳn là có thể tha thứ .

      Ngọc Tuyết Lâm vươn tay dùng sức véo cái đùi , đau nhưng dám gì.

      "Rốt cuộc chàng dạy tiểu Dương cái kỳ quái gì thế?" Cho dù là muốn hoàn thành nhiệm vụ nàng giao phó, cũng đâu cần phải lung tung vậy chứ? Hoàn toàn dẫn sai đường cho tiểu Dương, nhìn việc làm ra này, khiến người ta dở khóc dở cười.

      "Cái này sao có thể là lung tung chứ, ta chính là dùng phương thức tiểu Dương có thể nghe hiểu để dạy dỗ nó mà thôi." Đúng, chính là như vậy, đâu có cố ý chỉ sai đường cho tiểu Dương, chẳng qua là dùng phương thức tiểu Dương có thể nghe hiểu để dạy dỗ nó tiến hành động phòng thế nào mà thôi. Đúng, đúng vậy, chính là như vậy, có sai.

      "Chàng còn lý nữa hả!" Tức giận lại nhéo cái, đối với cưỡng từ đoạt lí của có vài phần tức giận.

      "Ta..." Còn muốn biện minh thêm cho mình, nhưng thấy thê tử giống như hơi tức giận, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

      đúng là 'thê nô' điển hình, vô cùng sợ thê tử.

      Thấy ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng lại quay đầu tiếp tục ôn nhu với nhi tử: "Tiểu Dương, con đừng nghe cha hươu vượn, con chỉ cần làm theo tâm ý của mình là được."

      Thân là phụ mẫu bọn họ vốn nên nhúng tay vào chuyện động phòng của con, nếu như phải tình huống của tiểu Dương đặc thù, mà bọn họ rất hi vọng có thể ôm tôn tử, chắc chắn nhiều chuyện như vậy. -leqydon-Nhưng là, dù sao chuyện đó cũng cần hai bên cam tâm tình nguyện mới được, có lẽ bọn họ nên cưỡng cầu nữa, cứ thuận theo tự nhiên chừng còn có thể phát triển ngoài ý muốn.

      "Tâm ý? Là cái gì ạ? Có thể ăn sao?" Sao toàn cảm thấy hai ngày nay cha nương luôn những lời nghe mà hiểu vậy?

      "Đó phải đồ ăn, mà là suy nghĩ trong lòng con." Đối với nhi tử, Ngọc Tuyết Lâm luôn có vài phần kiên nhẫn, tay ngọc dịu dàng chỉ vào trái tim , giọng với .

      "Suy nghĩ trong lòng ạ?" Nghiêng đầu, dáng vẻ như chưa hiểu lắm.

      "Ừ, trong lòng con nghĩ gì? Con thích cha dạy con làm chuyện gì?" là muốn thuận theo tự nhiên, nhưng nàng giống như cũng có ý hoàn toàn buông tha.

      Đôi phu thê này luôn là như thế, người đóng mặt trắng (vai thiện), người đóng mặt đen (vai ác), nhưng cuối cùng vẫn phải đạt được mục đích của bọn họ, lần này, cũng ngoại lệ. Nếu Tư Đồ Chính dẫn sai đường đẩy nhi tử đến tình trạng này, vậy nàng chỉ cần thêm chút sức, là có thể rất thuận lợi đạt tới mục đích, khiến tình phát triển thêm bậc nữa.

      Vốn giống như có việc gì vừa dùng bữa sáng, vừa nghe bọn họ chuyện, nhưng cuối cùng sao nàng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là mấy câu tiếp theo của Ngọc Tuyết Lâm, nàng lại càng khó tin, ngẩng đầu nhìn về phía bà bà.

      Ai, nàng hẳn là nên nghĩ rằng nương đứng đắn hơn, chẳng phải vẫn cái gì mà 'gần son đỏ, gần mực đen' sao? Hai người họ sống chung nhiều năm như thế, sao bị nhiễm tính xấu của nhau chứ? Song, nàng ra có vài phần tò mò,rất muốn nhìn chút, rốt cuộc đôi phu thê đó dẫn Tư Đồ Dương Lễ lầm đường lạc lối đến mức nào. mặt mang theo nụ cười quỷ dị rồi tiếp tục vùi đầu dùng cơm.

      "Cởi sạch ạ, xấu hổ...Thế nhưng....Ngủ thấy rất thoải mái." Vừa nghĩ đến cảm giác [​IMG]

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 5.2: Đại chỉnh đốn


      đến nửa canh giờ, trong đại sảnh Tư Đồ gia liền đứng đầy nô bộc, trong lòng mỗi người đều cảm thấy có chút hoảng loạn, tất cả đều là ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, hoàn toàn vì sao thiếu phu nhân lại muốn triệu tập bọn họ.

      Phu thê Tư Đồ cũng nghe tin mà chạy đến, bọn họ đều tò mò vì sao tức phụ lại muốn triệu tập tất cả nô bộc. -lequyd- Ngồi ở ghế chủ vị, khó hiểu nhìn tức phụ (con dâu) vô cùng thảnh thơi ngồi ở vị trí của mình phẩm trà, cần phải , nhi tử bảo bối đương nhiên cũng rất ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, có dáng có vẻ học bộ dạng phẩm trà của nàng.

      Mà dáng vẻ thảnh thơi đó của nàng giống như những người đứng ở trong đại sảnh ồn ào chẳng hề liên quan đến nàng chút nào.

      Cầm ly trà nóng do hạ nhân bưng lên, bọn họ cũng học tức phụ chậm rãi thưởng trà, bọn họ chỉ đến xem náo nhiệt, chờ xem rốt cuộc tức phụ muốn làm gì mà thôi. Dù sao về sau cái phủ này giao vào trong tay nàng, để cho nàng tạo dựng trước uy tín ở trước mặt người hầu cũng sao.

      Thấy mọi người tới gần như đông đủ, nàng mới chầm chậm đứng lên khỏi chỗ ngồi, khóe miệng mỉm cười tới trước mặt phu thê Tư Đồ.

      "Cha, nương, con thân là thiếu phu nhân của Tư Đồ gia, hẳn là có quyền xử trí bất kỳ vị nô bộc nào trong phủ chứ ạ?" mặt mang ý cười, nhưng ý cười ấy lại chưa đạt tới đáy mắt, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được nàng tức giận, về phần ai chọc nàng tức giận tại vẫn chưa biết được.

      Đứng ở trong đại sảnh, nhóm nô bộc rùng mình cái, trong lòng cảm thấy bồn chồn, ràng thiếu phu nhân cười nhưng sao bọn họ chỉ cảm thấy sát khí bức người nhỉ?

      "Đó là đương nhiên." Phu thê Tư Đồ đồng thanh , trả lời vô cùng đanh thép. Thân là thiếu phu nhân của Tư Đồ gia, sao lại có quyền xử trí nô bộc chứ? Câu hỏi ấy vốn là thừa rồi.

      "Cảm ơn cha nương." Khóe miệng vẫn tươi cười, nàng hơi cúi người về phía bọn họ, "Vậy xin thứ lỗi cho con hôm nay làm càn trước mặt nhị vị rồi." Dù sao thân là vãn bối, chuyện nàng sắp làm ở trước mặt trưởng bối đúng là có hơi càn quấy.

      dien...,..,,.da....,,,le....,,..quyyyyyyy[[[[donnnnn

      Thông minh như Ngọc Tuyết Lâm vừa thấy dáng vẻ đó của nàng lập tức đoán được vài phần, chắc chắn là đám hạ nhân làm gì đó, mới chọc tức phụ phát hỏa. Đối với tình huống này, nàng chẳng hề tức giận, đúng lúc mượn cơ hội nhìn xem tức phụ có năng lực bảo vệ nhi tử bảo bối của mình hay .

      "Con muốn làm gì cứ làm, cần e dè chúng ta." Bọn họ chẳng những ngại, ngược lại còn trao cho nàng quyền hành lớn hơn nữa.

      Nhận được cho phép, nàng bỗng dưng xoay người, đến trước mặt lão quản gia Hà Càn, giọng hỏi: "Hà quản gia, ta muốn hỏi ông, bình thường ông sắp xếp nha hoàn chăm sóc Dương Lễ là như thế nào?"

      Vấn đề vừa nêu ra, tất cả mọi người đều biết, tình nhất định có liên quan tới thiếu gia.

      Nàng lễ phép hỏi lại làm cho Hà quản gia cực kỳ sợ hãi: "Thiếu phu nhân, ta sắp xếp năm nha hoàn cố định, hàng ngày thay phiên nhau chăm sóc sinh hoạt thường ngày của thiếu gia." Đám nha hoàn đó đều được sắp xếp cho nghỉ ngơi ngày, thời gian còn lại giúp đỡ cho các viện khác. -leqydo- Lại , làm nha hoàn chăm sóc cho thiếu gia coi như là công việc nhàng nhất trong Tư Đồ gia.

      "Năm nha hoàn?"

      "Đúng vậy, thiếu phu nhân." Bởi vì chăm sóc cho thiếu gia rất vất vả nên nha hoàn nào nguyện ý theo chăm sóc hàng ngày. Ông ta đành phải sắp xếp như thế, hơn nữa nếu như phải thấy được nghỉ ngơi khá nhiều chẳng có ai nguyện ý làm.

      Dù sao vẫn là công việc cực khổ, chẳng may sai sót đều bị phu nhân quở trách, nghiêm trọng hơn là còn có thể bị đuổi ra khỏi phủ, trước lúc thiếu phu nhân xuất , chăm sóc cho thiếu gia mệt chết người. Ngay cả ăn cơm, kéo dài đến hai canh giờ là chuyện hoàn toàn bình thường.

      Nàng xoay người, đứng ở cùng chỗ với nhóm nô bộc, cao giọng hỏi: "Năm nha đầu chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho thiếu gia đâu, tự mình bước ra đây." Trong câu hỏi lộ ra vẻ nghiêm khắc.

      Năm nha đầu dám chậm trễ nhanh chóng bước ra, cẩn thận nhìn nàng, dám hé răng. Những người khác cùng nhàng thở ra, may mắn vì mình bị chỉ định chăm sóc cho thiếu gia, song vẫn thấy vô cùng đồng tình với năm nha hoàn đó.

      Nhìn năm gương mặt xa lạ này, trong lòng Vân Mộng Khởi càng thêm phẫn nộ. Nhớ đến nàng ở trong Tư Đồ gia tháng có dư, mà suốt mấy ngày qua, có thể là nàng và Tư Đồ Dương Lễ gần như rời nhau nửa bước, nhưng ngoại trừ nha hoàn từng gặp qua lần ai để lại ấn tượng cho nàng hết. Những nha hoàn chịu trách nhiệm chăm sóc cho , đúng là chỉ nhận tiền mà bỏ sức sao? công việc nhàn nhã tự tại nhỉ?

      diiiiiennnnndannnnnllllllleqquuuuyyyyyydooonnnn

      Mà nha hoàn duy nhất kia, vẫn là sang ngày hôm sau nàng mới thấy, sau đó cũng chẳng gặp qua nữa. Đám nha hoàn đó đúng là biết cách bắt nạt chủ tử nhỉ?

      kéo Tư Đồ Dương Lễ qua đây, đẩy đến trước mặt các nàng, "Ta hỏi các ngươi, là ai?"

      Hành động đó của nàng khiến cho năm nha hoàn kia đưa mắt nhìn nhau, hiểu rốt cuộc nàng định làm cái gì, trong lúc nhất thời, ai dám mở miệng trả lời nàng.

      Đến tận bây giờ, phu thê Tư Đồ vẫn chưa biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, song, bọn họ vẫn tiếp tục uống trà nóng, có ý định nhúng tay vào.

      Thấy các nàng hồi lâu vẫn chưa đáp lời, ý cười mặt nàng chưa giảm, nhưng sát khí trong mắt lại càng tăng lên.

      " biết sao? Chuyên môn của các ngươi là chịu trách nhiệm chăm sóc , vậy mà biết là ai ư?"

      Lời vừa thốt ra, năm người sợ tới mức kích động hẳn lên, mở miệng đồng thanh : "Là thiếu gia ạ."

      "Tốt lắm, biết là thiếu gia tốt rồi." Nàng cười đến vô hại, nhưng sau khi ánh mắt sắc bén đảo qua năm người đứng ở phía trước, liền quét đến nhóm nô bộc ở phía sau, nâng tay chỉ thẳng vào nha hoàn vừa rồi dám đứng ở trong vườn, lời lẽ chính nghĩa trách mắng Tư Đồ Dương Lễ.

      "Vậy ngươi có biết là ai ?"

      "Là...Là, là...Là thiếu gia ạ." Vốn rất sợ hãi vì đụng phải rắc rối, còn bị chỉ đích danh trước mặt mọi người, nàng ta sợ tới mức chân suýt mềm nhũn, lắp bắp trả lời.

      "Nếu biết là thiếu gia, là chủ tử, mình phải đối xử như thế nào? Há lại để cho ngươi đứng chống nạnh ở trong sân, trách mắng đúng sao!" Nàng gằn từng chữ, chút lưu tình vạch trần bộ mặt của đám nô bộc độc ác.
      Lời của nàng dọa cho đôi phu thê Tư Đồ ngồi thảnh thơi xem diễn sợ đến mức nhảy dựng lên, thể tin được ở trong phủ này lại có người dám ức hiếp nhi tử bảo bối của bọn họ.

      Đâu chỉ có phu thê Tư Đồ bị dọa sợ mà gần như tất cả người trong đại sảnh đều bị dọa sợ, đương nhiên, bao gồm Tư Đồ Dương Lễ. Vẻ mặt hoàn toàn mù mịt, hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, cũng biết Mộng Mộng của đòi lại công bằng cho .

      Vân Mộng Khởi ra hiệu cho phu thê Tư Đồ an tâm chút đừng nóng vội, cuối cùng nhị lão vẫn ngồi xuống tiếp tục phẩm trà, nhưng trong lòng chẳng còn vẻ khoan thai tự đắc lúc trước, chỉ còn phẫn nộ giống như Vân Mộng Khởi.

      "Nô tỳ...." Muốn biện minh cho mình, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại. bị bắt tận tay rồi, nàng ta còn có thể biện minh gì cho mình đây? Nhưng nàng ta muốn đánh mất công việc ở Tư Đồ gia, ở trong kinh thành, chủ tử hòa ái dễ gần giống phu thê Tư Đồ như vậy vốn rất hiếm rồi. Nàng ta quỳ xuống, liên tục dập đầu, "Xin thiếu phu nhân tha cho nô tỳ lần này , nô tỳ dám tái phạm nữa."

      Thế nhưng, Vân Mộng Khởi chút mềm lòng, ánh mắt bắn về phía quản gia, "Hà quản gia, nha đầu này là thuê hay bán thân vào?" tại nô bộc cũng chia làm hai loại, loại là thuê mướn, lĩnh lương bổng hàng tháng, loại này là thân thể tự do, có thể đuổi việc hoặc tự mình rời bất cứ lúc nào, loại còn lại là ký khế ước bán mình, hầu hạ chủ tử suốt đời, nếu như bị chủ tử đuổi ra phủ rất khó tìm được chốn dung thân. -lqd-

      "Hồi thiếu phu nhân, nàng là ký khế ước bán mình." Tuy Hà Càn biết có số nô bộc quá lễ phép với thiếu gia, nhưng ngờ có người lớn mật như thế, dám càn rỡ trách mắng thiếu gia đúng, khiến ông ta cũng phải đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm kêu hỏng bét.

      "Vậy đem khế ước bán mình trả lại cho nàng, mời nàng tự rời khỏi phủ, Tư Đồ gia cần những nha hoàn dám đặt chủ tử vào trong mắt."

      "Dạ." Biết chuyện này còn đường cứu vãn, cho dù lão gia và phu nhân luôn luôn nhân từ cũng có khả năng lưu nàng ta lại.

      "Đừng mà! Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, ngài cho nô tỳ cơ hội nữa ! Nô tỳ dám tái phạm nữa! Van cầu ngài..." Đối với kết quả này, tiểu nha đầu kia đau khổ bật khóc, ngã mềm nhũn mặt đất, dám tin kết quả của mình sau khi rời khỏi Tư Đồ gia.

      Vân Mộng Khởi giống như nghe thấy tiếng la khóc kinh thiên động địa ấy, mắt lạnh quét qua Hà quản gia, Hà quản gia lập tức gọi hai gã nô tài dáng người cường tráng kéo nàng ta ra ngoài, tiếng la khóc càng ngày càng xa, cho đến khi chẳng còn nghe thấy nữa.

      màn này khiến cho rất nhiều nô bộc đều nhàng thở ra, may mắn vì bản thân bị bắt ngay tại trận, đều cho rằng thiếu phu nhân chỉ mượn cơ hội giết người để răn đe trăm người, nào ngờ việc đâu có kết thúc dễ dàng như thế.

      "Ta hi vọng đừng để ta thấy được những chuyện tương tự thế này, cũng hi vọng phát sinh những tình huống như vậy nữa, mọi người chưa?" Ý cười mặt vẫn chưa giảm, giống như chuyện vừa mới phát sinh chỉ là cơn gió thoảng qua, chẳng để lại chút dấu vết nào.

      tại, nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, trong lòng mọi người càng thêm sợ hãi, bởi vì thiếu phu nhân Vân Mộng Khởi của bọn họ chính là người mưu mô điển hình.

      "Hiểu, hiểu rồi ạ." Mọi người đều nơm nớp lo sợ, đều hiểu rằng sau này thể phớt lờ cầu của thiếu gia giống như trước đây nữa.

      Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng việc kết thúc ở đây Vân Mộng Khởi lại quay đầu, trừng mắt năm nha hoàn được sắp xếp chăm sóc cho Tư Đồ Dương Lễ.

      "Hôm nay là đến phiên ai chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt cho thiếu gia?" Đám nha đầu này, tháng qua đều do nàng tự mình chăm sóc Tư Đồ Dương Lễ, cho nên các nàng đều nhàn hạ đến nỗi chưa từng xuất lần nào, loại nha hoàn đó còn dùng làm gì chứ?

      "Nô tỳ...." tiểu nha hoàn mặc y phục màu lam bước lên, nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của nàng ta, xem ra nàng ta biết rất đối tượng bị khai đao tiếp theo chính là năm người bọn họ rồi.

      "Vậy buổi sáng hôm nay ngươi làm gì?" Sau khi hỏi xong những lời này, nàng đột nhiên chuyển mắt về phía bốn người còn lại, ", ta nên hỏi là, mỗi buổi sáng các ngươi làm gì mới đúng?"

      "Nô tỳ....Chúng nô tỳ...."

      Cả năm nha hoàn đều ai được buổi sáng mình làm những gì. Trong tháng qua, hôm nào đến phiên mình đều ngủ giấc mới thèm thức dậy, ăn sáng xong liền dạo vài vòng quanh phủ, nhàn hạ chơi. tháng qua, mỗi người gần như đều sống như thế mỗi ngày.

      lam*&(*&nguyet(*&*)minh

      "Ngày đầu tiên ta đến Tư Đồ gia, nhớ rất ràng, muốn tìm người pha cho ấm trà đều ai nguyện ý pha cho , ấm nước trà trong phòng biến vị mà chẳng có người thay. Trong tháng qua, ta hề thấy các ngươi xuất dù chỉ lần, ta muốn hỏi chút, các ngươi chịu trách nhiệm chăm sóc hàng ngày, bình thường làm những gì? Ngay cả chăm sóc cho chủ tử cũng làm được, vậy Tư Đồ gia còn cần các ngươi làm gì? Ta nghĩ Tư Đồ gia chúng ta thể nuôi nổi những kẻ còn lớn quyền hơn so với chủ tử!" đến gần cuối, trong lòng nàng lửa giận càng vượng.

      Theo từng tiếng gằn của nàng, sắc mặt năm nha hoàn kia dần trắng bệch, chẳng thể thốt nên câu phản bác. Hà quản gia cũng bị dọa sợ, ông ta ngờ đám nha hoàn đó lại to gan đến vậy.

      Sắc mặt Tư Đồ Chính cũng tốt lắm, đen nửa, hoàn toàn ngờ, ngay dưới mí mắt của mình, nhi tử phải chịu nhiều uất ức như thế, làm cha là quá thất bại rồi. Vốn tưởng bọn họ bảo vệ và chăm sóc cho nhi tử khá tốt, nhưng vẫn xảy ra loại chuyện này, đây quả thực giống như quăng cho bọn họ cái tát đau rát.

      Ngọc Tuyết Lâm lại càng đau lòng, để ý hình tượng xông tới bên cạnh nhi tử, "Tiểu Dương." Nàng luôn luôn chú ý đến sinh hoạt của nhi tử, nhưng ngờ, vẫn để xảy ra loại chuyện này, khiến nàng tự trách khôn cùng.

      "Dạ? Nương, làm sao vậy?" Sao vẻ mặt nương kỳ lạ vậy, xảy ra chuyện gì sao? khó hiểu nhìn những người khác, phát vẻ mặt mọi người hình như hơi kỳ lạ.

      "Con cho nương biết, trước kia, buổi sáng thức dậy con làm những gì?" Hàng sáng thấy nhi tử ăn mặc chỉnh tề xuất ở nhà ăn, hai bữa khác nàng cũng có hỏi thăm tình hình, có khi còn gọi nhi tử đến viện của bọn họ dùng cơm, nàng gần như nghĩ rằng nhi tử được chăm sóc rất tốt. -l3qu4d0n- Nào ngờ, đâu chỉ có ăn cơm no là tốt, còn những sinh hoạt chi tiết khác, nàng dường như bỏ quên rồi.

      gãi đầu, ra sức nhớ lại, đứt quãng kể: "Rời giường, mặc y phục...Rửa mặt chải đầu, ăn bữa sáng... chơi..." liệt kê những chuyện làm sau khi thức dậy vào buổi sáng, giống như là đọc lại thời gian biểu lần. nghĩ cũng biết, hỏi , chẳng nhận được kết quả gì.

      "Mặc y phục cùng rửa mặt chải đầu là do con tự làm hay có ai giúp?" Quên , nếu như chỉ dựa vào nó mà biết mọi chuyện đúng là hơi miễn cưỡng nó rồi.

      "Mộng Mộng có giúp con." Ừm, mỗi sáng thức dậy, tuy rằng Mộng Mộng luôn kiên quyết bắt tự mặc y phục và rửa mặt chải đầu, nhưng nếu như làm tốt nàng vẫn giúp . Cũng bởi vì được nàng huấn luyện mà tại càng ngày càng làm tốt việc mặc y phục, rửa mặt chải đầu.

      "Trước khi Mộng Mộng đến sao?" Nàng cũng biết, Mộng Mộng rất quan tâm đến nhi tử, chỉ dựa vào điểm này, nàng liền thích và cảm kích Mộng Mộng rất nhiều.

      Cảm kích nàng hề ghét bỏ Tiểu Dương, còn cẩn thận quan tâm đến toàn bộ sinh hoạt của nhi tử. Bọn họ chẳng thể chê trách lời với tiểu tức phụ này. Ngoại trừ cảm kích trời xanh ban thưởng cho bọn họ người tức phụ tốt như vậy ra, bọn họ vẫn chỉ biết cảm kích trời xanh mà thôi.

      Hôm nay, nàng lại nổi giận vì như tử chịu nhiều oan ức, người tức phụ như vậy, bọn họ đúng là nhặt được trân bảo rồi.

      "Trước khi Mộng Mộng đến sao?" Dường như nhớ nổi chuyện trước khi Mộng Mộng đến nữa...

      ra chẳng cần hỏi nhiều, nghe Vân Mộng Khởi , nàng có thể đoán ra tình huống trước kia nguy hiểm thế nào rồi. Nghĩ đến đám nô bộc này lại chăm sóc tốt cho nhi tử, nàng cũng rất bốc hỏa.

      "Hà quản gia!" Khởi nhi mở đầu cho bọn họ, vậy nàng liền đảm nhận phần kết thúc .

      "Vâng, phu nhân." Lần này, Hà Càn dám qua loa nữa, đưa đến những loại người độc ác này, quản gia như ông cũng phải chịu chút trách nhiệm .

      "Đuổi hết năm kẻ ác độc kia ra khỏi phủ Tư Đồ, giống như Khởi nhi , Tư Đồ gia chúng ta cần loại nô bộc lớn quyền hơn chủ tử." Thân là đương gia chủ mẫu, nàng đương nhiên có quyết đoán của mình.

      Hoàn toàn cho mấy nha hoàn kia có cơ hội than khóc, Hà Càn gọi vài nô tài kéo năm nha đầu ra ngoài.

      -diènnanleequyyyydonn-

      "Cho tới tận hôm nay ta mới biết ở trong Tư Đồ gia của chúng ta có những kẻ ác độc dám ức hiếp chủ tử, ta hi vọng lần sau đừng để cho ta thấy những chuyện tương tự như thế!" Tư Đồ gia cái gì cũng có chỉ có mỗi tiền, muốn thay hết tất cả nô bộc cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

      Nếu còn xảy ra chuyện này lần nào nữa nàng tiếc đuổi hết toàn bộ nô bộc trong nhà rồi tìm mới, người muốn tiến vào Tư Đồ gia làm việc còn nhiều mà.

      "Vâng!"

      Phu nhân thế, ai còn dám vô lễ nữa, hơn nữa trải qua việc làm của Vân Mộng Khởi hôm nay, cũng khiến cho đám nô bộc hiểu , nếu bọn họ còn khinh thường thiếu gia giống như trước, bị xử phạt nghiêm khắc. Dù sao thiếu gia cùng thiếu phu nhân gần như là 'Mạnh Bất Ly Tiêu, Tiêu Bất Ly Mạnh*' nếu như thiếu gia xảy ra chuyện gì thiếu phu nhân chắc chắn biết.

      (*): ý chỉ gắn bó như hình với bóng.

      Uy tín của Vân Mộng Khởi ở Tư Đồ gia cũng vì chuyện hôm nay mà tiến bước lớn.

      Ngọc Tuyết Lâm đến bên cạnh Vân Mộng Khởi, vẻ mặt hiền từ khác hẳn với vẻ nghiêm khắc ban nãy, kéo tay nàng ra khỏi phòng. Đối với người tức phụ này, nàng là càng ngày càng thích, bà bà tức phụ tâm , cũng là chuyện tệ.

      "Mộng Mộng." Thấy nương kéo Vân Mộng Khởi , Tư Đồ Dương Lễ lập tức đuổi theo. -lequyd-

      Tư Đồ Chính tới bên cạnh Hà Càn, vỗ vỗ bả vai ông ta, : "Chuyện tiếp theo liền giao cho ngươi xử lý." vẫn vô cùng tin tưởng vào năng lực của vị quản gia này.

      "Vâng." Nhận được tin tưởng hoàn toàn của lão gia cùng phu nhân, ông ta thề mắc phải sai lầm giống lần này nữa.

      Đúng lúc Tư Đồ Doãn Văn từ bên ngoài trở về, vừa vặn thấy được toàn bộ mọi chuyện, tuy vẻ mặt chút thay đổi, nhưng trong nội tâm biết suy nghĩ cái gì. Đối với Vân Mộng Khởi, xem ra phải nghĩ cách hạ bệ nàng mới được, bằng nàng nhất định cản trở kế hoạch của .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.3: dạo phố


      Hai người ước hẹn muốn ra bên ngoài phủ dạo chơi, nhưng bởi vì số chuyện linh tinh mà chưa hoàn thành được, mà sau khi tiến hành trận đại chỉnh đốn đám nô bộc trong phủ, tâm tình của Vân Mộng Khởi rất tốt, dùng cơm trưa xong liền lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ xuất phủ.

      Chỉ có điều, đối với kẻ mù đường siêu cấp như Vân Mộng Khởi cùng với kẻ chưa từng phụ trách việc phân biệt đường như Tư Đồ Dương Lễ mà , nhất định phải có nha hoàn Tiểu Thu bám đuôi. Biết bọn họ muốn xuất phủ chơi, Ngọc Tuyết Lâm còn cố ý dặn dò phòng thu chi xuất thêm ngân lượng cho bọn họ, muốn bọn họ chơi vui vẻ.

      Sau đó, liền thấy Vân Mộng Khởi nắm tay Tư Đồ Dương Lễ cùng Tiểu Thu theo phía sau, ba người chậm rãi ra khỏi cửa. hề có mục đích riêng, chỉ quyết định dạo mà thôi.

      Lần này xem như là lần đầu tiên hai người xuất phủ, dọc đường , người qua đường đều đặc biệt hiếu kỳ nhìn bọn họ.

      Mọi người đương nhiên đều biết Tư Đồ Dương Lễ, thân là đứa con trai độc nhất ngốc nghếch của nhà giàu nhất trong kinh thành, muốn nổi danh cũng rất khó. -lelelequuyydoon-Còn Vân Mộng Khởi, rất nhiều người trong kinh thành mới chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, chỉ có số ít may mắn được nhìn thoáng gua hồng nhan khi kiệu được hạ xuống trong buổi hôn lễ hôm ấy.

      Đối với chỉ trỏ của mọi người, hai đương lại chẳng ngại ngần chút nào, vẫn hưng trí ngẩng cao đầu, ung dung đường. Tuy rằng hai người rất ít chuyện với nhau, nhưng người qua đường vẫn có thể cảm nhận được tình cảm hòa hợp giữa hai người, bởi vì hai bàn tay ấy luôn nắm chặt nhau, chưa từng buông ra.

      "Ta muốn ăn cái kia." kéo kéo tay nàng, tay khác chỉ về phía người bán mứt quả rong đứng ở bên ngoài quán trọ.

      "Đó là cái gì?" Lần đầu tiên Vân Mộng Khởi thấy mứt quả, vốn biết đó là cái gì, liền thốt ra thắc mắc của mình.

      "Nương nó gọi là mứt quả." Bởi vì là món mình thích cho nên cố sức nhớ kỹ tên gọi.

      "Được, chúng ta mua rồi ăn thôi." Nhìn qua có vẻ ngon đấy, xong nàng liền lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ chạy về phía người bán hàng rong.

      "Chàng muốn mấy cái?" Tiến đến gần, nàng phát xâu mứt quả đó là rất ngon, nhìn thôi mà nuốt nước miếng rồi.

      giơ hai ngón tay ra, "Ta muốn hai cái."

      "Ừ." Rút bàn tay dính lấy nhau, nàng lấy thỏi bạc vụn từ trong người ra, đưa cho người bán hàng, "Lấy cho ta bốn cái."

      "Đến đây." Thấy có sinh ý tới cửa, thái độ của kẻ bán hàng luôn rất nhiệt tình. Gỡ xuống hai cái đưa cho Tư Đồ Dương Lễ, chỉ thấy mỗi tay cầm cái, cười đến rất vui vẻ rồi bắt đầu ăn.

      Sau khi nhận lấy hai cái khác từ tay người bán hàng, nàng liền đưa cái cho Tiểu Thu vẫn luôn theo phía sau bọn họ.

      "Cái này cho ngươi."

      "Hả, thiếu phu nhân, cái này sao được chứ?" Thân là nha hoàn, làm sao có thể cùng ăn đồ giống chủ tử được.

      "Cái gì mà được, ta đưa cho ngươi, vậy là được rồi." Tiểu nha đầu này cũng coi như là tẫn trách (hết sức có trách nhiệm), hơn nữa nàng cũng rất quý nàng ta, đương nhiên là có thứ tốt phải thưởng cho nàng ta nếm thử, theo ý nàng, đấy chẳng phải là chuyện gì to tát.

      Tiểu Thu nhận lấy mứt quả, hai mắt ửng hồng có chút xúc động, lần đầu tiên có người đối xử tốt với nàng như thế.
      lam>.<nguyet>.<minh (-^3^-)

      Sau khi vươn tay vỗ đầu Tiểu Thu, mỉm cười câu "Nha đầu ngốc", Vân Mộng Khởi vừa quay đầu thấy Tư Đồ Dương Lễ thành con mèo to lấm lem. Gương mặt bị dính đầy đường còn chưa , cả hai tay cũng dính nham nháp, thế nhưng, cho dù là như vậy, vẫn ăn rất ngon lành, quên cả trời đất.

      Kinh hô tiếng, nàng vội vàng lấy xâu mứt quả đưa cho Tiểu Thu, để cho nàng ta cầm giúp, sau đó lại lấy luôn xâu mứt quả còn lại đưa nốt cho Tiểu Thu, rồi lấy khăn tay ra lau những vết nước đường dinh dính giúp .

      "Chàng ăn thế nào mà đường dính đầy tay đầy mặt thế hả?"

      "Ta còn muốn ăn." Mặc kệ động tác lau chùi giúp mình của nàng, vội vàng muốn ăn tiếp, liền vươn tay muốn lấy lại xâu mứt quả trong tay Tiểu Thu.

      "Đừng lộn xộn." Nàng duỗi tay vỗ lưng cái, cầm tay lên, cẩn thận lau sạch tay .

      "Nhưng mà...."

      " được, lau sạch cho chàng ăn nữa." Tay và mặt đều biến thành bẩn thỉu thế kia, rất mất vệ sinh đó, ngộ nhỡ sinh bệnh làm?
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :