1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi (5.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.4: Ngủ cùng giường


      Màn đêm buông xuống, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ say. Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu rả rích cũng chẳng có.

      Toàn bộ thế gian vô cùng tĩnh lặng, gió đêm nhè thổi qua cửa sổ, lưu luyến quanh phòng, nghịch ngợm quấn màn sa lên, để lộ ra nương đáng ngủ giường.

      say giấc nồng, Vân Mộng Khởi chỉ cảm thấy gió đêm se lạnh nhưng khiến người ta lạnh buốt, mà chỉ cảm thấy mát mẻ và thoải mái. Nàng khoan khoái xoay người lại, vừa lòng nỉ non tiếng.

      "Ưm..." Hơi nâng mi mắt, nàng thấy bóng người mơ hồ ở trước giường, bên ngoài tấm màn sa.

      "Hả?" Cho rằng mình bị ảo giác, nàng cũng mấy để ý, xoay người, tiếp tục ngủ.

      Nhưng mà, vừa nhắm mắt, nàng liền cảm thấy có chút đúng, lập tức bật dậy, vén màn sa lên.

      "A!"

      Nàng phát ra đó phải là ảo giác, mà có người đứng bên giường mình. Đúng là nàng hết sức sợ hãi, suýt chút nữa vất hết hình tượng mà thét chói tai.

      "Tư Đồ Dương Lễ?" Nàng thử gọi. tại, nàng chỉ nghĩ tới người là , hơn nữa, còn ngủ ở lầu.

      Cũng chỉ có mới làm những chuyện này, cũng chỉ có mới nhàm chán như thế, đêm hôm khuya khoắt ngủ được, lại chạy đến bên giường hù dọa nàng.

      "..." Người đứng ở bên giường vẫn chẳng đáp lại.

      Vân Mộng Khởi thầm kinh sợ trong lòng, cứ tưởng phải Tư Đồ Dương Lễ, vội vàng kinh hô: "Ngươi là ai?"

      Nếu như phải Tư Đồ Dương Lễ, vậy là ai?

      Tưởng tượng có người đứng ở bên giường, nhìn mình ngủ, mà còn biết rốt cuộc đứng bao lâu, nàng liền cảm thấy toàn thân rét run, luồng khí lạnh vọt thẳng lên đầu.

      "Mộng Mộng..."

      Nghe thấy danh xưng này, Vân Mộng Khởi bị dọa cho sợ hãi liền nhàng thở ra, nhưng ngay lập tức, nàng liền dùng sức kéo màn lên, bước xuống giường, tức giận nhìn .

      Trong cơn tức giận, nàng quên mất mình mặc yếm lụa và quần mỏng, tại, nàng chỉ muốn dạy dỗ cái người nửa đêm ngủ được, lại chạy xuống đây hù dọa nàng thôi.

      "Mộng Mộng..." Si mê nhìn toàn thân Vân Mộng Khởi tỏa ra ánh hào quang nhu hòa được ánh trăng chiếu rọi, ngoại trừ gọi tên nàng, đầu óc ngốc nghếch của gần như biết làm gì nữa.

      "Ngươi ngủ , còn đứng bên giường ta làm gì?" Còn cố tình im lặng, dọa nàng nhảy dựng, cứ tưởng rằng có ác tặc xông vào chứ.

      "Ta..."

      "Vừa rồi ta gọi ngươi, sao ngươi trả lời?" tức chết nàng mà!

      "Ta..."

      "Ta, ta cái gì? Ngươi cố tình làm ta sợ đúng ?" Nàng giơ ngón tay chọc chọc vào ngực , cái lại cái, khiến liên tục lùi về sau.

      "..." Dáng vẻ hung dữ của nàng khiến thể ràng.

      "Ngồi xuống." Nàng kéo ngồi xuống ghế cạnh bàn tròn, rồi tự rót cho mình ly trà. Sau khi xả vài câu, tâm tình của nàng cũng hồi phục đôi chút, cũng tức giận như lúc trước nữa, cuối cùng nàng có thể bình tĩnh hỏi rồi.

      "Ờ..." ngoan ngoãn ngồi xuống, chăm chú nhìn nàng chớp mắt, giống như là nhìn chưa đủ, tham lam muốn khắc sâu dáng vẻ giờ của nàng vào lòng mình.

      " , vì sao lại chạy đến phòng ta, còn đứng bên giường dọa ta sợ?" Hi vọng lý do tốt, bằng nàng mặc kệ có phải kẻ ngốc hay , đánh cho răng rơi đầy đất.

      "Ta..." cũng chẳng hiểu vì sao, nằm ở giường, cứ lăn qua lộn lại vẫn ngủ được, biết mình muốn làm cái gì. Trong lòng chỉ có ý nghĩ, chính là muốn nhìn thấy nàng, cho nên, vội chạy xuống đây. Thế nhưng, chính còn hiểu cảm giác này sao có thể giải thích với nàng đây?

      "'Ta ta ta', ngươi làm gì mà cứ 'ta' hoài vậy, rốt cuộc là muốn gì?" Mong mỏi được ngủ khiến cho tính tình của nàng trở nên hết sức khó chịu.

      Chỉ có điều, mặc kệ nàng có hung dữ thế nào, vẫn chẳng chút sợ hãi.

      Còn với Vân Hương Thảo, vì ả ta luôn hung dữ với mình nên mới có thể chán ghét ả ta. cũng thể vì sao nhìn Vân Mộng Khởi tức giận, chẳng những sợ hãi, mà ngược lại còn cảm thấy nàng vô cùng đáng .

      "..." biết phải thế nào, nên mới lắp bắp như thế. nhìn nàng, cảm thấy có chút tủi thân, miệng nhếch cao, có thể treo được vài cân thịt lợn.

      Dáng vẻ này của làm cho người ta chẳng thể tức giận nổi, Vân Mộng Khởi cũng ngoại lệ.

      Nàng ảo não vỗ trán, rồi đứng dậy, đến bên cạnh , giơ hai tay nâng mặt lên, để mặt đối mặt với mình.

      Tư Đồ Dương Lễ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt chuyên tâm lại có thần của nàng như có phép lạ, làm cho hai má đỏ bừng.

      "Ngươi..." Vốn định hỏi vì sao lại mặt đỏ , nhưng chợt nhớ ra có thể cũng chẳng biết lí do, nàng đành phải bỏ qua. Chỉ là, chuyện nên hỏi nàng vẫn muốn hỏi, ví dụ như...

      "Ngươi ngủ được à?"

      " ngủ được..." ngủ được, nằm ở giường, trong đầu toàn là hình bóng của nàng. Từ lúc có trí nhớ tới nay, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

      "...Sao lại ngủ được? Sinh bệnh sao?" Nàng lo lắng nhìn , rất sợ độc tính tạo thành biến chứng gì đó.

      Sắc mặt của tuy mấy hồng hào, nhưng cũng chẳng khác mấy so với lúc ăn cơm buổi tối. Dựa theo ánh trăng, nàng nhìn cẩn thận, xác định hoàn toàn khỏe mạnh.

      "..." dùng sức lắc đầu. sinh bệnh, tuyệt đối sinh bệnh!

      Trong suy nghĩ của , sinh bệnh phải uống thuốc rất rất đắng, ghét uống thuốc, cho nên, hề sinh bệnh.

      hề nghĩ tới, có sinh bệnh hay , cũng phải do thích hay thích uống thuốc quyết định.

      "Ngươi nghĩ gì thế?" Bằng sao có thể ngủ được? Nếu sinh bệnh, chắc chắn là tự mình nghĩ miên man gì rồi, cho nên mới bị mất ngủ.

      "..." Câu hỏi của nàng khiến hai má đỏ lên. Tư Đồ Dương Lễ sợ hãi nhìn nàng, chân tay luống cuống biết có nên ra .

      " ." Dáng vẻ phân vân của khiến người ta vô cùng sốt ruột.

      "Nàng..." Giọng xíu, ngượng ngùng thốt ra chữ.

      "Cái gì?" Vân Mộng Khởi vô thức tựa mặt vào gần , giọng của giống như muỗi kêu, nàng nghe .

      "Nàng..." ngoan ngoãn lặp lại lần nữa, giọng vẫn lí nhí như cũ. Nếu chú ý nghe, khó có thể nghe thấy.

      "..." Mặt lại kề sát chút nữa, nàng vẫn chưa nghe cái gì, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

      "Ngươi lớn tiếng lên, ta chưa nghe đâu."

      "Nàng." Lần này, giọng lớn hơn, ít ra còn nghe cái gì.

      Đáp án của làm cho khuôn mặt nhắn của Vân Mộng Khởi chợt đỏ bừng.

      Nàng rất bất ngờ, câu trả lời của lại là như thế, đúng là làm cho nàng ngượng ngùng.

      Nhất thời, Vân Mộng Khởi biết phải gì, nàng cứ giữ cằm như vậy, cùng nhìn nhau, bắt đầu làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên.

      "Mộng Mộng?" Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng đỏ rực như quả táo, còn nhìn mình chằm chằm, liền cảm thấy khó hiểu, nhịn được khẽ gọi tên nàng.

      "Khụ, ngươi mau về phòng ngủ ." Vờ ho tiếng để che giấu vẻ lúng túng, nàng vội thu tay rồi giục về phòng ngủ.

      Nàng cảm nhận khuôn mặt nhắn của mình nóng bừng, cần soi gương, cũng biết chắc chắn là đỏ rực.

      " muốn." chu miệng . muốn về phòng ngủ đâu!

      "Ngươi cái gì?" Vân Mộng Khởi cho rằng mình nghe lầm, nàng nghe thấy " muốn", kể từ lúc quen đến giờ, đây là lần đầu tiên nghe "" với mình.

      Nàng hoàn toàn quên mất, thời gian bọn họ biết nhau còn chưa đến ngày đâu!! Mệt nàng còn cái gì mà từ lúc quen biết tới nay, người ngoài nghe thấy dễ hiểu lầm là bọn họ quen biết từ lâu nha!

      " muốn." còn lắc đầu phụ họa cho lời , bày tỏ mình .

      "Ngươi ngủ được à?" về phòng, chẳng lẽ cứ muốn đứng ở bên giường hay ngồi ở chỗ này sao? Vậy nàng ngủ thế nào đây?

      Gật đầu, tỏ ý ngủ được. ra, cực kỳ mệt mỏi, vô cùng muốn ngủ, nhưng rất sợ thấy nàng nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngủ rồi nhìn thấy nàng, lại ngủ được.

      "Ngươi ngủ nhưng ta muốn ngủ nha." Trời ạ, chẳng lẽ muốn nàng thức cùng tới hửng đông sao? Nàng muốn đâu!

      "Nàng ngủ ." vô tội nhìn nàng, khó hiểu . Nàng buồn ngủ cứ ngủ, đâu có cấm nàng. Sao nàng ngốc thế nhỉ?

      người khác ngốc mà biết ngượng gì cả. hề nghĩ tới, mình cứ ngồi lù lù trong phòng người ta thế này, ai mà ngủ nổi. Hơn nữa, còn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người ta, cho dù có ngủ được cũng gặp ác mộng mất.

      "Ngươi cứ ở đây sao ta ngủ được?" là, bị người khác nhìn chằm chằm, nàng hoàn toàn thể ngủ nổi.

      " thể ngủ à..." uể oải cúi đầu, giống như bị đả kích rất lớn.

      Nàng suýt tý nữa lại mềm lòng, may mà nàng vẫn thầm nhắc mình phải cứng rắn, nếu , nàng nhất định giơ cờ trắng đầu hàng.

      " thể." Nàng nghiêm túc lắc đầu, phá tan hi vọng của .

      "Vậy...Vậy...Vậy ta..." Như cảm giác được nàng thích mình ở lại đây, lập tức khẩn trương, lại chẳng biết diễn đạt thế nào. Cứ "vậy" mãi mà vẫn chưa tìm được lý do.

      "Ngươi trở về phòng ngủ ." Dù sao cũng thể ở mãi đây được. Nếu chẳng phải là nàng thể ngủ, lại càng ngủ được sao? tại, chỉ có cách bảo về phòng và nàng mới có thể ngủ ngon. đúng là nhất cử lưỡng tiện nha.

      "Nhưng mà...Nhưng mà..." về phòng rồi chẳng thể gặp nàng nữa... có thể về được ?

      "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Nhìn dáng vẻ nỡ mà ở cũng chẳng dám của , nàng thấy vô cùng đau đầu. Thôi, quyết định hỏi thẳng vậy.

      "Ta muốn ở cùng nàng." Lần này, dứt khoát nguyện vọng của mình. Sau khi xong, lập tức cúi thấp đầu, thỉnh thoảng còn trộm liếc nàng, khiến cho Vân Mộng Khởi á khẩu luôn.

      Bây giờ nàng hiểu cái gì gọi là 'đánh được, mắng chẳng xong, biết phải làm thế nào mới tốt" mà sư phụ vẫn hay . Nhờ mà nàng hiểu cảm giác tức điên người của lão sư phụ đối với mình.

      Trừng hồi lâu, cuối cùng nàng đành thỏa hiệp. Nàng thể chịu nổi cảnh hai bên cứ mắt to trừng mắt nữa, nàng rất tin tưởng có ý đồ xấu với mình. Vì thế, nàng liền quay về giường, nằm vào bên trong, rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

      "Qua đây, ngủ ở chỗ này."

      Hai người ngủ chung giường là cách tốt nhất, Chu công gọi nàng mấy lần rồi, nàng muốn lãng phí thời gian với đâu. Nếu , ngày mai phải mang đôi mắt gấu mèo gặp người rồi.

      " sao?" Miệng nhếch cao, hai mắt lấp lánh ý cười, còn sáng rỡ hơn so với ánh trăng ban đêm, suýt chút nữa khiến người ta đui mù.

      "Mau tới đây, ta buồn ngủ lắm rồi." Ai rảnh cùng ngây ngốc chứ, bùng nổ nha, tại nàng chỉ muốn ngủ thôi, muốn nghĩ thêm gì nữa.

      "Ừ." ba bước làm thành hai, nhanh chóng chạy tới bên giường, cởi giày nhưng lại cởi áo khoác, cẩn thận nằm bên cạnh nàng, chân tay duỗi thẳng đơ, nằm im nhúc nhích. Thoạt nhìn, giống như cỗ "thi thể".

      Vân Mộng Khởi nhìn dáng vẻ cứng đờ của , buồn cười vỗ cánh tay .

      "Ngươi cởi áo ngoài ra sao ngủ được?" Tên ngốc này, sao lại đáng như vậy chứ. Cũng chính vì khờ khạo, nàng mới có thể yên tâm nằm chung giường với .

      "Ờ..." lập tức ngồi dậy, cởi áo khoác, ném xuống cuối giường, rồi vội vàng nằm xuống.

      "Ngươi..." Nàng định phàn nàn vài câu về chuyện ném y phục lung tung, nhưng thấy nằm thẳng đơ bên cạnh, khiến nàng á khẩu.

      Nàng lại vỗ vài cái lên tay , liền từ từ quay cái cổ cứng ngắc nhìn nàng, biết nàng muốn cái gì. Chẳng lẽ lại quên chuyện gì sao? Cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn chẳng thể nghĩ ra, cuối cùng, đành bỏ qua, đợi nàng mở miệng.

      "Ngươi thả lỏng chút , thân thể ngươi cứ cứng ngắc như vậy, sao ta có thể ngủ được?" Đừng là nàng, cho dù là ai cũng chẳng ngủ nổi. Bên cạnh có thân thể cứng đờ như cương thi nhân, gặp ác mộng mới lạ, còn ngủ được à?

      "Ừ, thả lỏng."

      đặt hai tay trước ngực, ngoài miệng là thả lỏng, nhưng toàn thân vẫn cứng đờ, chút cảm giác thả lỏng cũng có.

      Vân Mộng Khởi thầm thở dài trong lòng, kéo cánh tay của ra, gối đầu lên đó, tay kia nắm lấy bàn tay to của , sau khi bỏ lại hai chữ liền nhắm hai mắt lại, để ý tới nữa.

      "Ngủ ."

      "...Ừ."

      Bởi vì nàng nằm bên cạnh, lại càng dám lộn xộn. Hô hấp đều đều mà vững vàng của nàng khiến cho ý thức được, nàng ở ngay bên người mình, lúc này, thân thể mới dần thả lỏng, cứng ngắc nữa.

      Vì thân thể hoàn toàn thả lỏng, chỉ lát sau, cũng dần tiến vào mộng đẹp.

      Ngày đầu tiên Vân Mộng Khởi ở tại phủ Tư Đồ, Tư Đồ Dương Lễ nằm ngủ thành công giường nàng.

      Trong lúc mọi người đều say mộng đẹp, lại có người ngủ được giống như Tư Đồ Dương Lễ...

      "Làm sao bây giờ?"

      "Cái gì mà làm sao bây giờ?" chẳng thấy có vấn đề gì lớn cả.

      "Nữ nhân kia cũng họ Vân." Lúc trước, ả dối là vì quá nghèo khó mà đánh rơi mất tín vật, cứ tưởng có thể giấu cho tới khi thành thân với tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ, thế nhưng... tại, lại xuất người họ "Vân", nếu như nàng ta là... , thế cũng quá trùng hợp rồi.

      " thế gian này có rất nhiều người họ Vân, nàng sợ cái gì chứ? Nàng càng sợ, càng khiến người ta cảm giác như có tật giật mình đấy." Trước khi điều tra thân phận của Vân Mộng Khởi, bọn họ tuyệt đối thể tự loạn trận tuyến.

      "Đúng đúng đúng, được sợ." Ngẫm lại, thấy cũng rất có lý, Vân Hương Thảo lập tức trấn tĩnh.

      "Ta nghĩ cách điều tra thân phận của nữ nhân kia, nàng yên tâm ." cho phép bất kỳ kẻ cản trở kế hoạch của bọn họ.

      "Vâng."

      viện khác, mưu mới tiếp tục được thực .

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.4 Hậu quả


      "Xuân Hương tỷ..." tiểu nha hoàn vội vàng tìm đến nha hoàn Xuân Hương hầu hạ bên cạnh Tư Đồ phu nhân, muốn cầu cứu.

      "Sao vậy? Hôm nay phải đến lượt ngươi gọi thiếu gia rời giường sao?"

      Bởi vì bên cạnh Tư Đồ Dương Lễ có tiểu nha hoàn cố định hầu hạ, cho nên, sáng sớm mỗi ngày đều do nha hoàn trong phủ thay nhau gọi rời giường, hầu hạ rửa mặt chải đầu.

      Nếu đám nha hoàn này luôn chống đối những chuyện Tư Đồ Dương Lễ căn dặn, chỉ có duy nhất chuyện buổi sáng là chẳng thể coi thường. Nếu như mái tóc của chải gọn gàng, hoặc y phục chỉnh tề, chắc chắn bị phu nhân xử phạt.

      "Xuân Hương tỷ, tỷ nhất định phải cứu ta..." Tiểu nha hoàn gấp đến nỗi phát khóc, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, nàng ta biết nên làm thế nào mới tốt.

      "Bình tĩnh chút , rốt cuộc là có chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ này, chẳng lẽ thiếu gia xảy ra chuyện gì sao?

      Nghĩ kỹ cũng có thể, hàng ngày, thiếu gia đều ngủ rất sớm, chỉ có lúc ngủ mới khiến người khác lo lắng xảy ra chuyện. luôn luôn ngủ đến hửng sáng, nếu có ai gọi rời giường, còn có thể ngủ tới khi mặt trời lên cao.

      "Thiếu gia... thấy thiếu gia đâu..." Sáng sớm, nàng đến phòng thiếu gia gọi người dậy, lại phát chăn đệm gắp gọn gàng, giường cũng lạnh như băng, căn bản là có ai ngủ.

      " thấy đâu?" Nghe xong, Xuân Hương cũng bị dọa sợ.

      "Ngươi tìm xung quanh chưa?" Dù sao cũng là nha hoàn lâu năm trong phủ, nên nàng cũng có chút kinh nghiệm ứng phó với những tình huống bất ngờ như thế này.

      "Tìm rồi ạ, nhưng vẫn chẳng thấy thiếu gia." Nàng tìm khắp xung quanh, vẫn chẳng thấy người đâu, nên mới sốt ruột như thế.

      "Ngươi chắc chắn ?" người lớn như vậy, sao có thể biến mất là biến mất được?

      " tìm rồi...Xuân Hương tỷ, tỷ , ta phải làm sao đây? Nếu phu nhân biết, rất tức giận..." Mới nghĩ tới dáng vẻ giận mà uy của phu nhân, nàng liền cảm thấy sợ hãi.

      "Tiểu Cúc, ngươi..." Xuân Hương vừa định tiếp, lại bị câu hỏi từ phía sau dọa cho hoảng sợ.

      "Mới sáng sớm đứng đây hô to gọi , còn ra thể thống gì nữa?" Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Ngọc Tuyết Linh liền nghe thấy tiếng ầm ỹ bên ngoài, hơi mất hứng bước ra.

      Còn Tư Đồ Chính ở phía sau.

      "Phu nhân, lão gia." Xuân Hương vội vàng hành lễ, rồi lập tức đến bên cạnh Ngọc Tuyết Linh.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngọc Tuyết Linh nhíu mày, nhìn tiểu nha đầu đứng phía dưới nơm nớp lo sợ. hiểu, mới sáng sớm mà nàng ta ầm ỹ cái gì.

      "Phu...Phu nhân..." Tiểu nha hoàn sợ tới mức 'bịch' tiếng, quỳ mặt đất, dám ngẩng đầu nhìn lên.

      Trong lòng Ngọc Tuyết Linh chợt xuất dự cảm xấu, giọng càng trở nên lạnh hơn.

      " mau, xảy ra chuyện gì rồi?" Chẳng lẽ là Tiểu Dương xảy ra chuyện...

      Tư Đồ Chính kéo bàn tay nắm chặt của nàng, muốn nàng tỉnh táo chút.

      "Nô tỳ, nô tỳ...Nô tỳ..." Nàng ta chỉ biết ấp a ấp úng.

      Ngọc Tuyết Linh quay đầu, nhìn thị nữ bên cạnh mình.

      "Xuân Hương, ngươi ." Đợi nàng ta xong trời cũng tối đen rồi. tại, nàng rất sốt ruột, có kiên nhẫn đợi nô tỳ kia ấp úng.

      "Thưa phu nhân, Tiểu Cúc thấy thiếu gia đâu cả." Hầu hạ Ngọc Tuyết Linh nhiều năm như vậy, Xuân Hương cũng biết chút về tính cách của chủ tử. Nếu nàng cũng giống như Tiểu Cúc, sợ tới mức dám ra, vậy chắc chắn bị phạt.

      Bình thường phu nhân rất dễ chuyện, nhưng vừa liên quan tới thiếu gia, người có thể liều cả tính mạng để bảo vệ nhi tử, giống như hổ mẹ vì đàn con. Lúc cần tàn nhẫn vô cùng tàn nhẫn.

      "Trời ơi..." Hai chân Ngọc Tuyết Linh mềm nhũn, nếu phải Tư Đồ Chính kịp thời đỡ lấy, chắc chắn nàng ngã ngồi đất rồi.

      "Chuyện xảy ra khi nào?" May mà Tư Đồ Chính vẫn giữ được bình tĩnh, bằng cũng hoảng loạn như Ngọc Tuyết Linh.

      "Nay...Hôm nay..." Tiểu Cúc lắp bắp . Tuy nàng cũng sợ phu nhân tức giận, nhưng càng sợ lão gia tức giận hơn. Nàng cảm thấy, Tư Đồ Chính càng đáng sợ hơn so với Ngọc Tuyết Linh.

      " ràng!" Chuyện có liên quan tới nhi tử, Tư Đồ Chính cũng có nhiều kiên nhẫn, đề tiếng quát.

      "Nô tỳ...Nô tỳ..." Tiếng rống của dọa Tiểu Cúc sợ tới mức nên lời.

      Xuân Hương vội vàng bước đến bên cạnh nàng ta, véo cánh tay Tiểu Cúc, khẽ : "Tiểu Cúc, mau kể mọi chuyện, lão gia sắp tức giận đó."

      Đúng là Tư Đồ gia chưa từng xử phạt hạ nhân về thể xác, nhưng có nghĩa là lão gia và phu nhân biết tức giận. Bọn họ đánh đập, mắng mỏ hạ nhân, nhưng đuổi thẳng những kẻ vô dụng .

      "Xuân Hương tỷ, ta..." Nàng rất sợ, vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của lão gia, liền thành lời.

      "Nhanh lên, ngươi hãy nhớ tới lão mẫu thân nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn từ bỏ công việc ở đây sao?" Lương bổng ở Tư Đồ gia chính là nhiều số số hai trong kinh thành, hơn nữa chủ tử cũng khó hầu hạ, chuyện tốt như thế này dễ tìm đâu.

      Tiểu Cúc vội vàng lắc đầu, đương nhiên là muốn đánh mất công việc này.

      "Vậy mau ." đúng là hoàng đế chưa vội, thái giám gấp nha!

      "Vâng." Tiểu Cúc gật gật đầu, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Chính , bắt đầu kể chuyện xảy ra.

      "Ngươi tìm khắp nơi chưa? Trong ngoài đều tìm hết rồi?" chỉ có các nàng, ngay cả Tư Đồ Chính cũng hiểu, người khỏe mạnh như thế, sao có thể thấy là thấy được.

      "Tìm... tìm rồi ạ..." Dọc đường , nàng cũng có hỏi qua, nhưng chẳng ai thấy thiếu gia cả.

      "Lão gia, phải làm sao bây giờ?" Ngọc Tuyết Linh kéo ống tay áo , lòng nóng như lửa đốt.

      "Chúng ta đến viện của Tiểu Dương xem trước ."

      "Được."

      Phu thê Tư Đồ vội vàng vào viện của Tư Đồ Dương Lễ, Xuân Hương và Tiểu Cúc cũng theo phía sau, dám chậm trễ nửa bước.

      "Đêm qua là ai hầu hạ thiếu gia ngủ?" Ngay cả chăn cũng chẳng trải, rất quá đáng rồi.

      tại, nàng hết sức nghi ngờ, rốt cuộc những hạ nhân này có chăm sóc tốt cho Tiểu Dương ?

      " gọi tổng quản tới đây." Bởi vì Tiểu Dương thích người khác luôn kè kè bên cạnh, nên cho dù bọn họ cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vẫn chiều theo nhi tử. Chỉ có việc rửa mặt chải đầu vào buổi sáng và buổi tối ngủ, là hai người kiên quyết phải có người hầu hạ cho Tiểu Dương. Còn chuyện do ai hầu hạ, để tổng quản sắp xếp.

      "Dạ." Xuân Hương vội vàng chạy .

      Chưa đầy khắc sau, thấy lão tổng quản thở hổn hển chạy theo phía sau Xuân Hương.

      "Lão gia, phu nhân." Hành lễ xong, lão dám chậm trễ thêm khắc nào, vội kể tình hình đêm qua.

      "Ngày hôm qua, sau khi thiếu gia và Vân nương dùng cơm xong, liền cần người hầu hạ, bảo nha hoàn lui hết xuống."

      "Ngươi là, đêm qua có ai hầu hạ thiếu gia ngủ?"

      "Vâng, thưa lão gia."

      "Chẳng lẽ tiểu nương tên Vân Mộng Khởi kia là kẻ lừa đảo sao?" Bằng , sao có thể thấy Tiểu Dương?

      Ngọc Tuyết Linh bắt đầu nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nàng nắm chặt ống tay áo của Tư Đồ Chính , sức lực lớn đến nỗi các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

      vỗ lên mu bàn tay của thê tử, rồi tiếp tục hỏi.

      khó có thể chấp nhận chuyện nha đầu kia là kẻ xấu, đôi mắt nha đầu kia trong suốt như suối, lấp lánh có thần, chắc phải người giả dối.

      "Vân nương ngủ ở đâu?"

      "Nô tài biết... biết." ra xấu hổ, thân là tổng quản lại biết khách quý ở nơi nào, đúng là quá thất trách .

      "Sao ngươi có thể biết chứ? Chẳng lẽ ngươi sắp xếp phòng cho nương ấy sao?"

      "Sau bữa tối hôm qua, nô tỳ vẫn chưa gặp được Vân nương..."

      "Ngày hôm qua, ai là người cuối cùng nhìn thấy thiếu gia và Vân nương?" Đáng chết, loại tình huống này cũng khiến sắp suy nghĩ theo hướng tiêu cực rồi.

      "Là Đông Mai." Xuân Hương nhớ , hôm qua đến lượt Đông Mai hầu hạ thiếu gia.

      " tìm Đông Mai đến đây."

      "Dạ, nô tỳ ngay..." Xuân Hương vừa , vừa chạy ra bên ngoài, chẳng hề chú ý tới bên ngoài cũng có người chạy vào phòng . Kết quả là hai người liền đụng trúng nhau.

      "Á!"

      "Á!"

      Hai bên đụng trúng nhau, cùng ngã ngồi xuống đất, phát ra tiếng kinh hô.

      Xuân Hương định khiển trách là ai lỗ mãng, có mắt như vậy, lại phát ra người mà bọn họ vất vả tìm kiếm suốt từ sáng.

      "Thiếu gia!"

      Nghe thấy tiếng kêu của nàng ta, phu thê Tư Đồ vội vàng xông ra khỏi phòng.

      "Tiểu Dương!" Ngọc Tuyết Linh vươn tay kéo nhi tử đứng dậy, rồi vội vã về phòng.

      Để ngồi im, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân hồi lâu, phát có bị thương, ngoại trừ y phục hơi lộn xộn, mọi thứ đều ổn, cuối cùng mới dám thở phào nhõm.

      "Con chạy đâu vậy hả?" dọa chết nàng mà, còn sợ xảy ra chuyện nữa.

      "Con?" Nhìn vẻ mặt lo lắng của cha nương, chỉ cảm thấy kỳ lạ, hoàn toàn biết bọn họ gấp cái gì.

      "Tiểu Dương, đêm qua con ở đâu?" Tư Đồ Chính có vẻ quan tâm tới chuyện khác, đó là nó ở đâu suốt đêm? Nhìn sắc mặt cũng khá tốt, hẳn là đêm qua ngủ rất ngon.

      ra, ban ngày Tư Đồ Dương Lễ cũng hay ngủ muộn, nên thời gian ngủ ngắn hay dài vào ban đêm cũng ảnh hưởng đến tinh thần của vào ngày hôm sau. Ban đêm, chỉ cần ngủ nhiều chút tinh thần phấn chấn. Sáng nay là do Vân Mộng Khởi vừa tỉnh lại kéo dậy, bảo về phòng mình rửa mặt chải đầu.

      "Con ngủ cùng Mộng Mộng." Vừa nhắc tới đêm qua ngủ ở đâu, tâm tình của liền tốt lạ thường, nhếch môi cười sáng rực. Trong lòng còn thầm quyết định, tối hôm nay cũng phải tới tìm nàng.

      "..."

      Câu trả lời của như trận gió lạnh thổi qua, khiến cho mọi người đều cứng đờ. Phu thê Tư Đồ ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết nên gì cho phải.

      Bọn họ rất vui mừng khi nhi tử bắt đầu hiểu chuyện nam nữ, nhưng dù sao thân vẫn mang hôn ước, mà vị hôn thê của nó còn ở trong phủ, nếu truyền ra ngoài phải làm thế nào đây?

      "Con...Các con..." Chỉ vào nhi tử, lại chỉ vào cửa, Ngọc Tuyết Linh hi vọng chính mình nghe lầm, chuyện cũng như mình nghĩ.

      "Chúng con?" Theo tay mẫu thân chỉ, ngó trái nhìn phải lúc, vẫn chưa hiểu mẫu thân muốn cái gì.

      "Tư Đồ Dương Lễ, ngươi rửa mặt chải đầu chưa?"

      Lúc này, nhân vật chính khác cũng xuất . xuất của nàng, thành công thu hút mọi ánh mắt về phía
      mình.

      "Các người..." Mới sáng sớm, sao có nhiều người đến đây vậy? Nàng khó hiểu nhìn bọn họ, lại phát ánh mắt của bọn họ nhìn mình có chút kỳ quái.

      "Tiểu nha đầu, đêm qua ngươi ngủ ở đâu?" Lời của nhi tử thể tin được, nhưng cũng thể tin, có lẽ hỏi nàng là nhanh nhất. Tư Đồ Chính tin tưởng Vân Mộng Khởi dối.

      "Phòng ở lầu dưới." Nàng vì sao ông ta lại hỏi như thế.

      "Ngươi...Các ngươi...Ngươi và Tiểu Dương..." Ngọc Tuyết Linh đến bên cạnh nàng, có chút khiếp sợ, lắp bắp .

      "Chúng ta làm sao?" Nàng hiểu vì sao vẻ mặt Ngọc Tuyết Linh vừa rắm rối lại xen chút vui sướng như vậy, nhìn sao cũng thấy kỳ kỳ.

      "Đêm qua, hai người các ngươi cùng nhau ngủ sao?" lập tức thẳng vào vấn đề, chẳng muốn quanh co nữa. , cứ lòng vòng như thế rất mệt mỏi.

      "Có thể coi là vậy." Tuy rằng phải ngay từ đầu ngủ chung chỗ, nhưng cuối cùng vẫn là ngủ cùng nhau, cho nên có thể coi là như vậy.

      "Trời ơi..." Ngọc Tuyết Linh cảm thấy chân lại mềm ra.

      May mà, Tư Đồ Chính nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, nàng bất chấp hình tượng ngã ngồi xuống rồi.

      "Làm sao vậy?" Vẻ mặt Vân Mộng Khởi đầy khó hiểu, chẳng biết vì sao Ngọc Tuyết Linh lại phản ứng lớn như thế.

      "Nếu nhi tử có việc gì chúng ta về phòng trước ." Tư Đồ Chính quyết định nên bàn bạc kỹ chút, chuyện này lớn hay còn phải quan sát kỹ hơn.

      "Nhưng mà..." Ngọc Tuyết Linh còn muốn gì đó, lại biết phải thế nào, cuối cùng đành bỏ qua. Cứ làm theo lời trượng phu, chuyện này vẫn nên về phòng bàn bạc trước rồi sau.

      Vì thế, nhóm người cứ lần lượt rời , bỏ lại Vân Mộng Khởi, Tư Đồ Dương Lễ và Tiểu Cúc khó hiểu đứng đó.

      Tiểu Cúc chỉ cần hai ba động tác thay xong y phục cho Tư Đồ Dương Lễ, sau khi giúp rửa mặt chải đầu tốt, cũng vội vàng cáo lui, dám nán lại lâu.

      Vân Mộng Khởi cũng lười so đo với bọn họ, sau khi Tư Đồ Dương Lễ rửa mặt chải đầu xong, nàng liền kéo về phía phòng ăn, định dùng bữa xong bắt đầu tìm thảo dược giúp điều trị thân thể.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1: Bữa sáng


      ra, nàng suy nghĩ vô cùng đơn giản, ăn bữa sáng xong là có thể bắt đầu chuẩn bị dược để điều dưỡng thân thể cho Tư Đồ Dương Lễ, nhưng nàng đâu có dự đoán được, bữa sáng lại là trận hỗn loạn khác.

      Tư Đồ gia có quy định bất thành văn, thời gian khác có thể bỏ qua, nhưng thời gian dùng bữa sáng, chỉ cần là người trong phủ, nhất định phải có mặt đúng giờ.

      Cho nên, bữa sáng được xem là thời gian náo nhiệt nhất trong ba bữa mỗi ngày của Tư Đồ gia.

      Thế nhưng, hôm nay chẳng những náo nhiệt, mà có thể xem là rối tung rối mù, quả thực chính là loạn thành đoàn.

      Đầu tiên là hai người Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi chuẩn bị đến nhà ăn sớm nhất, liền gặp phải phiền toái rất lớn.

      Bình thường có người chăm sóc, ít nhất ba bữa đều có người chuyên trách dẫn tới sảnh ăn, cho nên, Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn biết đường . Mà Vân Mộng Khởi càng cần phải , đối với kẻ mù đường như nàng, cho dù có ở lâu trong này, cũng chẳng tìm được đường.

      Vì thế, hai người cứ luẩn quẩn trong trạch viện to lớn. Bởi vì quá đói, cộng thêm lúc lâu vẫn chưa tìm ra đường, khiến cho tính tình của người nào đó càng lúc càng nóng nảy.

      Nàng vươn tay, dùng sức véo hai gò má của , thở phì phò, trừng .

      "Ngươi vẫn chưa tìm ra đường à? Rốt cuộc sảnh ăn ở đâu hả?"

      Nàng thuộc kiểu người chịu được đói, lúc trước, ở chỗ bất thường kia, khi bị lạc đường, người tìm thấy nàng trước lúc dùng bữa. Mà lúc nàng đói, chỉ có tức giận liên tục là xong đâu.

      "Ha ha." Vươn tay gãi đầu, ngây ngô cười. Vẻ mặt vô tội đó của , ràng chứng minh điều, chính là cũng biết đường.

      " đáng ghét."

      Trạch viện lớn như vậy, hằng ngày vẫn thấy người qua lại, nhưng lúc cần người giúp đỡ, lại chẳng thấy ai cả. Sau này, nhất định phải tìm người chuyên trách để dẫn đường cho mình mới được.

      "Mộng Mộng, ta đói bụng. . ." Xem ra cũng có kẻ đáng thương đói bụng giống nàng rồi.

      Dáng vẻ tội nghiệp ôm bụng kêu đói của làm người ta thương.

      dao động nho đó khiến Vân Mộng Khởi chưa biết đến mùi vị ái tình hơi hoảng hốt trong lòng. Nàng có chút bối rối, vội vàng kéo tay , tiếp tục cắm đầu .

      "Mộng Mộng?" kỳ quái, vừa rồi Mộng Mộng hơi kỳ lạ phải?

      khó hiểu sờ sờ mũi, hiểu vì sao nàng đột nhiên muốn tiếp.

      " tìm người dẫn đường thôi." Chắc chắn là quá đói bụng, nên nàng mới có thể kỳ quái như thế, bằng sao tim nàng lại đột nhiên đập nhanh, còn nảy mạnh nữa. Chắc phải sinh bệnh đâu nhỉ? Vì vậy, nhất định là quá đói rồi.

      Nàng tự tìm lý do hợp lý cho bản thân, để che giấu rung động chợt xuất .

      "Ừ." Ngoan ngoãn để mặc nàng kéo mình , dù sao cũng chẳng biết phải làm thế nào mới tốt, may mà có Mộng Mộng ở đây.

      Vận khí của bọn họ xem như tồi, đường , rất nhanh gặp được tiểu nha đầu chuẩn bị quét dọn, dưới dẫn đường của nàng ta, cuối cùng hai người cũng thuận lợi tới sảnh ăn.

      Còn những người khác, đều tới từ sớm rồi.

      Ngoài phu thê Tư Đồ, vị hôn thê Vân Hương Thảo cùng biểu ca Tư Đồ Văn Doãn của Tư Đồ Dương Lễ đều sớm yên vị ở chỗ của mình, chỉ chờ hai người đến là có thể dùng bữa.

      Hai người thong thả bước vào Vân Hương Thảo vô cùng bất mãn, kịp chờ bọn họ ngồi xuống, bắt đầu gây khó dễ.

      "Các người có hiểu lễ phép , để mọi người chờ hai người dùng cơm, là quá vô phép tắc."

      Cho dù ả thích Tư Đồ Dương Lễ, coi như thích mình cũng được, nhưng cứ quấn chặt nữ nhân vừa mới xuất kia, ả thấy cực kỳ khó chịu.

      "Hương Thảo, câm miệng."

      Ngọc Tuyết Linh vốn rất thích Vân Hương Thảo, chỉ cần nhớ tới nàng ta là nữ nhi của hảo hữu, hơn nữa còn chịu khổ ở bên ngoài rất nhiều năm, liền nhẫn nại vài phần với hành vi ngỗ nghịch của nàng ta. Thế nhưng, sau khi Vân Mộng Khởi xuất , Ngọc Tuyết Linh phát mình càng ngày càng thể nhẫn nại trước vẻ mặt đáng ghê tởm mà Hương Thảo vô ý biểu ra ngoài. Cái dạng ngôn ngữ và hành động lỗ mãng giống như ác phụ đó.

      Ả vô cùng cam lòng ngậm miệng, hai tay nắm chặt đặt đùi, dùng sức lớn đến nỗi các đốt tay bắt đầu trở nên trắng bệch.

      Có đôi khi, Tư Đồ Văn Doãn cũng chịu nổi dáng vẻ luôn tự cho là mình đúng của ả, ràng biết mình là đồ giả, còn biết điều thu lại, hiểu trong cái đầu chứa đầy rơm kia suy nghĩ cái gì nữa. Song, nếu ả phần trong kế hoạch của mình, vậy đành phải giúp ả tay, để tránh cho ả phá hủy kế hoạch của mình.

      "Dì, con nghĩ đệ muội đói rồi, cho nên tâm tình hơi kém, chứ cố ý cư xử vô lễ như thế đâu." ra vẻ nghĩ ngợi, rồi liếc ả cái như muốn cảnh cáo. Lần này, cho dù Vân Hương Thảo có bất mãn đến đâu, cũng chẳng dám biểu ra.

      Ả ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.

      "Vâng...Xin lỗi...Ta, ta chỉ là..."

      "Văn Doãn, ngươi đưa Hương Thảo về phòng , nếu như nó vẫn biết kiềm chế tính tình, lúc dùng bữa sáng, đừng đến đây nữa, tránh cho mọi người mất vui." Nàng muốn vừa dùng bữa vừa nhìn vẻ mặt khó coi kia.

      Xem ra, biểu thất thường trong hai ngày qua của Vân Hương Thảo, làm cho Ngọc Tuyết Linh mất hứng.

      "Ta ta ta..." Vân Hương Thảo muốn gì đó, nhưng biết phải thế nào, trong lòng ả cuồn cuộn nổi lên như thủy triều.

      Trong lòng ả khỏi lo lắng, lo lắng có phải Ngọc Tuyết Linh phát ả có vấn đề rồi ? Bởi vì, người họ "Vân" xuất , làm cho Ngọc Tuyết Linh sinh nghi với thân phận của ả.

      "Văn Doãn." Hiếm khi thấy Ngọc Tuyết Linh nghiêm mặt, Tư Đồ Văn Doãn biết, tại có gì cũng vô dụng, đành phải dẫn Vân Hương Thảo .

      Tuy Tư Đồ Chính là đương gia, nhưng nếu Ngọc Tuyết Linh tức giận, cả Tư Đồ Chính cũng hết cách.

      Sau khi hai người kia rời , Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi liền ngồi xuống trong tiếp đón của phu thế Tư Đồ.

      Sau đó, thời gian dùng bữa bắt đầu.

      Bữa sáng ở Tư Đồ gia cũng giống với các gia đình bình thường khác, rất ấm áp. Mọi người đều trò chuyện chút việc nhà, hoặc chút chuyện lý thú mà mình gặp được. Bữa sáng kết thúc trong bầu khí vừa thoải mái vừa vui vẻ.

      Chính là...

      Hôm nay chẳng những bắt đầu bình thường, mà kết thúc cũng hệt như vậy.

      Gần giống như bữa tối hôm trước, Tư Đồ Dương Lễ lại ra sức gắp đồ ăn cho Vân Mộng Khởi, nhìn dáng vẻ vui mừng kia, chắc quên cả đói rồi. Giống như chỉ cần gắp đồ ăn cho nàng, cũng no theo.

      Trước khi gắp thêm đồ ăn vào bát mình, nàng lập tức dùng tay che bát.

      "Ngươi đừng gắp đồ ăn cho ta nữa, mau ăn , phải vừa nãy ngươi còn kêu đói sao?"

      ra, chỉ là nàng muốn gắp thêm đồ ăn thôi, chứ phải quan tâm đói bụng đâu!

      Song, lời biện bạch trong lòng nàng, tạo ra cảm giác như giấu đầu lòi đuôi.

      "Nhưng mà..." muốn , nếu như nàng ăn no, có lẽ gắp đồ ăn cho giống đêm qua vậy... thích Mộng Mộng gắp đồ ăn cho .

      " nhưng nhị gì cả, tự mình ăn cơm ."

      Sao nàng nhìn ra tâm tư đơn thuần đó của chứ? Đêm qua gắp đồ ăn cho , chỉ vì nhìn thấy cứ lo cho mình mà quên ăn cơm, nên nhất thời cảm động mà thôi. Hôm qua, hình như là lần đầu tiên nàng gắp đồ ăn cho người khác, ca ca thân ái còn chưa hưởng thụ qua loại đối đãi đó đâu.

      "Được rồi." Tuy quá tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời, bắt đầu dùng cơm.

      "Nhi tử à, đêm qua con ngủ có ngon ?" Tư Đồ Chính có chút mặt dày hỏi vấn đề nên hỏi, ai kêu quá tò mò chứ.

      "Ai da, sao chàng có thể hỏi vấn đề này chứ?" đợi Tư Đồ Dương Lễ đáp lời, còn đấm cái.

      Tuy nàng cũng rất tò mò, nhưng hỏi thẳng như vậy, khiến người ta ngượng ngùng đó.

      Tức giận trừng đôi phu thê kia cái, Vân Mộng Khởi hiểu tư tưởng của bọn họ khác người thường.

      Ngẫm lại cũng thấy chẳng có gì đáng ngại cả, đối mặt với nhi tử như vậy, nếu đủ cởi mở, sao có thể sống vui vẻ nhanh như thế được.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1 (tiếp)


      "Nàng muốn biết sao?" Dựa sát vào tai nàng, giọng hỏi, còn lâu mới tin nàng muốn biết, ràng nàng cũng tò mò giống thôi.

      Tuy thê tử trả lời, nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, biết, nàng vô cùng tò mò, chỉ là ngượng ngùng dám hỏi thôi. Nàng ngượng ngùng, nhưng là phụ thân, ngượng ngùng đâu. Nếu làm tốt nhi tử hỏi đằng, trả lời nẻo ngay.

      "Nhi tử à?" Sao chỉ biết vùi đầu vào ăn, mà giải thích nghi ngờ của cha nương chứ?

      "Kìa." Vân Mộng Khởi dùng khửu tay huých người bên cạnh vài cái. Cho dù nàng có để ý đến đôi phu thê kia, nhưng người bọn họ hỏi đâu phải là nàng, nên nàng đâu thể biết xấu hổ mà ngăn cản bọn họ hỏi tiếp.

      "Hả?" Tư Đồ Dương Lễ quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, biết vì sao nàng lại dùng khuỷu tay huých mình. ràng ngoan ngoãn ăn cơm mà.

      Dùng ngón tay chỉ vào phu thê Tư Đồ, ý bảo nên dời chú ý lên đôi phu thê kia.

      Theo ngón tay nàng, rốt cuộc hai mắt cũng tập trung lên người cha nương của mình.

      "Cha? Nương?" hiểu vì sao nàng lại muốn nhìn cha nương. Xem ra, câu hỏi vừa nãy của Tư Đồ Chính chẳng thể lọt nửa chữ vào tai .

      Song, Tư Đồ Chính hoàn toàn để tâm, có lẽ nên quen với chuyện nhi tử luôn chuyên tâm vào chuyện.

      "Con ngoan, đêm qua ngủ ngon ?" ngờ nhi tử lại tích cực như vậy, mới quen ngày đầu tiên, thừa lúc đêm tối, lén lút bò lên giường tiểu nương nhà người ta rồi.

      Nhìn dáng vẻ tự hào và đắc ý của , Ngọc Tuyết Linh liếc mắt cũng biết phu quân mình đắc ý gì. Nàng cũng lười so đo, nhưng vẫn dùng sức véo mạnh đùi , muốn ở trước mặt bọn khiêm tốn chút. Lúc còn trẻ điên cuồng luyến ái, tại tuy có chút hoài niệm, nhưng cũng phải là chuyện đáng khen ngợi. Đặc biệt là chuyện lén trèo lên giường tiểu nương, biết đắc ý, tự hào cái gì nữa.

      "Ngon ạ." mờ mịt nhìn cha mình, hiểu vì sao ông lại hỏi như vậy.

      Quả nhiên, đơn thuần như Tư Đồ Dương Lễ, sao có thể hiểu được lão cha mừng thầm điều gì.

      "Ừ ừ, vậy tốt rồi, vậy tốt rồi." gật đầu vô cùng tán thưởng, ở trong lòng thầm vui vì nhi tử trưởng thành. thực tế, tất cả đều do nghĩ nhiều mà thôi.

      chịu nổi vẻ mặt ái muội của ông, Vân Mộng Khởi muốn rời trước, nhưng nàng vẫn còn chuyện chưa hỏi, nên thể được.

      "Tiểu nha đầu, ngươi suy nghĩ gì vậy?" Ngọc Tuyết Linh thấy dáng vẻ nghĩ ngợi của nàng, liền tò mò hỏi.

      Ai, tuổi càng cao lòng hiếu kỳ càng nặng, khiến người ta hơi khó chịu.

      "Có thể tìm dược liệu ở đâu ạ?" có người hỏi, dĩ nhiên nàng phải ra chút khách sáo rồi.

      Nếu nàng đồng ý giải độc giúp , vậy phải càng nhanh tiến hành càng tốt, ít nhất có thể giảm bớt đau đớn.

      "Ngươi muốn chế giải dược?" Woa, nhanh như thế chứ? Rất nhiều đại phu đều thể giải được, nàng cứ như vậy mà giải độc ư? Tuy nghi ngờ, nhưng thất vọng nhiều năm như thế, nên dễ dàng tin tưởng lần này thuận lợi.

      " phải." Nàng có cần bất ngờ hưng phấn thế ? Cho dù nàng nỡ để Ngọc Tuyết Linh thất vọng, nhưng cũng đành chịu thôi, bởi vì nàng chưa muốn điều chế giải dược.

      "Ai..." Cho dù thất vọng nhiều năm rồi, nhưng nàng vẫn khỏi cảm thấy thất vọng.

      Vẻ mặt thất vọng kia khiến người ta đành lòng. Vân Mộng Khởi nhất thời mềm lòng, liền ra suy nghĩ của mình.

      " bị độc xâm hại nhiều năm như vậy, thân thể tổn thương rất lớn, ta cần phải điều dưỡng thân thể cho trước, mới có thể bắt đầu giải độc." Mà việc điều dưỡng thân thể đâu phải là chuyện ngày ngày hai, ít nhất cũng phải nửa năm. Nếu thời gian cho phép, sau năm điều dưỡng tỉ mỉ mới tiến hành giải độc, rất tốt cho .

      "Ngươi là...." Trời ạ, ý nha đầu này là nàng suy nghĩ thế sao? Tuy hôm qua giữ nàng lại, nhưng ra Ngọc Tuyết Linh cũng tin tiểu nha đầu kia có thể giải độc cho nhi tử. Thế nhưng nghe Vân Mộng Khởi vậy, nàng lại có đôi chút chờ mong.

      Nếu có thể, xin hãy để nàng tin tưởng thêm lần nữa . Tin tưởng nỗi đau của bọn họ sớm chấm dứt, mà khảo nghiệm của Phật tổ cũng qua .

      "Chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể của , dễ dàng giải độc." Ít nhất đối với nàng mà là như vậy.

      " ư?" Ngọc Tuyết Linh ngồi yên được nữa, vụt đứng lên, vọt tới bên Vân Mộng Khởi, kích động nắm tay nàng, hi vọng nàng có thể giúp mình xác nhận điều mình nghe thấy phải là ảo giác, mà là . Đó là thiên dễ nghe nhất trong hơn mười, hai mươi năm qua.

      " ạ." Nàng kiên định gật đầu, mà kiên định của nàng là lễ vật tốt nhất cho vị mẫu thân tự trách bản thân gần nửa đời người.

      "Ta lập tức bảo người dẫn ngươi đến kho hàng." Trời ạ trời ạ, nàng chợt cảm thấy lo lắng, sợ hãi trong mười mấy năm qua đều tan biến hết, tại chỉ thấy vui sướng sắp bay lên rồi.

      "Xuân Hương, mau, dẫn Vân tiểu thư đến kho hàng."

      Vì để chữa bệnh cho nhi tử, nên thú vui lớn nhất trong mười mấy năm qua của nhà họ chính là thu thập đủ loại dược liệu quý hiếm, hoàn toàn khác biệt với sở thích cất giữ kỳ trân dị bảo của kẻ có tiền. Trong kho hàng của bọn họ, trừ dược liệu ra vẫn là dược liệu.

      "Xuân Hương, đợi chút." Vẫn là Tư Đồ Chính phản ứng kịp, lập tức ngăn lại nương tử quá mức hưng phấn.

      "Nương tử, cho dù gấp đến đâu nàng cũng phải đợi tiểu nha đầu ăn xong bữa sáng chứ?" Bọn họ đợi mười mấy năm rồi, cần gì phải nóng lòng đến thế?

      "À, đúng rồi." Ngượng ngùng chứa vài phần xin lỗi nhìn Vân Mộng Khởi, cảm thấy có chút xấu hổ vì vội vàng của mình.

      " sao đâu, ta ăn no rồi." quan tâm đến vẻ vội vàng của Ngọc Tuyết Linh, ngược lại là nàng có vẻ sốt ruột hơn, cứ nghĩ đến việc chạm vào các loại dược liệu, nàng lại đứng ngồi yên. Dù sao từ lúc xuống núi đến giờ, nàng vẫn chưa có cơ hội chạm vào dược liệu, nàng hoài niệm những ngày tự do nghiên cứu các loại dược liệu ở núi.

      "Xuân Hương tỷ, dẫn ta đến kho hàng ." Nàng hơi khom người với Tư Đồ Chính , "Ta xin cáo lui trước, mọi người ăn thong thả."

      Nàng cũng biết lúc nào nên biểu lộ ra có giáo dưỡng, tuy quen cuộc sống tự do núi, nhưng có nghĩa là nàng hiểu gì cả.

      Xuân Hương có chút kinh ngạc vì Vân Mộng Khởi lại gọi mình là "Xuân Hương tỷ", nàng vẫn là khách quý của Tư Đồ gia, lại khiêm nhường, hữu lễ như vậy, khiến người ta kinh ngạc. Mà Vân Mộng Khởi như thế, muốn người ta quý cũng khó.

      Bởi vì nếu so sánh với tiểu thư Hương Thảo, nương này là đáng gấp mười lần.

      " , Xuân Hương." Nếu tiểu nha đầu ăn xong rồi, vậy còn gì để nữa. Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ nóng ruột muốn thử kia, đúng là tiểu nương đáng mà.

      "Ta cũng muốn ." Thấy nàng phải rời , Tư Đồ Dương Lễ vội vàng bỏ bát cơm xuống, cũng muốn theo.

      " được, ngươi thể cùng ." Nàng xoay người ngăn cản, muốn cho theo. Nếu để theo nàng thể làm gì nữa, chỉ lo đối phó với tò mò của thôi cũng mệt bở rồi.

      "Vì sao..." Hai mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn nàng, giống như thể chấp nhận lời từ chối của nàng.

      "..."

      Nàng luôn thể từ chối dáng vẻ đáng thương đó của , chẳng lẽ là nàng đồng cảm với những loài yếu ớt?

      "Thôi, đồng ý để ngươi theo cùng, nhưng ngươi phải cam đoan hỏi đông hỏi tây, cũng quấy rối." ra nàng cũng muốn để theo, song cũng chẳng thể từ chối vẻ mặt tội nghiệp kia, ngoại trừ thỏa hiệp, nàng còn có thể làm gì nữa.

      "Được." Dùng sức gật đầu tỏ ý đáp ứng, chỉ cần cho theo, đồng ý bất kể điều kiện gì.

      Chỉ là, đồng ý đồng ý, rốt cuộc có làm được hay , rất ít người có thể cam đoan. Tính tình tiểu hài tử của , cùng lắm chỉ có thể an phận thủ thường trong khắc, đến khi cảm thấy nhàm chán bắt đầu có hành động thôi.

      Phu thê Tư Đồ hiểu rất điều này, song bọn họ cũng có chút ý xấu, nên nhắc nhở. Cho dù cảm thấy hơi bất an, nhưng bọn họ vẫn muốn cho hai tiểu hài tử này ở cùng nhau. Hy vọng tiểu nha đầu kia chính là tiểu thư của Vân gia, cho dù làm như thế có lỗi với Hương Thảo.

      ra bọn họ vẫn có vài phần nghi ngờ thân phận của Hương Thảo, song, vì muốn tìm người có thể chăm sóc cho nhi tử trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nên mới vờ như biết mà tiếp nhận người thôi.

      Sau khi biết Vân gia gặp chuyện may, bọn họ cũng phái người tìm kiếm. Tuy tìm được người, nhưng vẫn biết năm đó phu nhân Vân gia sinh được đôi song bào thai. Chỉ có điều, Hương Thảo lại chưa từng qua chuyện của ca ca hoặc đệ đệ song sinh, chính vì thế, bọn họ cũng rất nghi ngờ ý đồ của ả, nhưng vẫn ích kỷ giữ người lại.

      Tuy là để hai đứa thành thân sau ba tháng nữa, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, cho dù hai người nghĩ chăm sóc cho nhi tử được lâu. Dựa vào lời chẩn đoán năm đó của thái y, nếu giải được độc cho Tiểu Dương, nó chỉ sống đến 24 tuổi. Mà cũng chỉ còn 3 năm nữa là Tiểu Dương 24 tuổi rồi, nên bọn họ tin tưởng: cho dù Hương Thảo thích Tiểu Dương, có thêm người chăm sóc Tiểu Dương cũng là chuyện tốt.

      Nhưng tại...Dựa vào biểu của Hương Thảo, bọn họ chẳng hề xác định nổi nữa.

      Sau khi cách phòng ăn đoạn, xác định có người ngoài, Tư Đồ Doãn Văn liền kéo Vân Hương Thảo về phòng của ả.

      Vân Hương Thảo biết hôm nay mình phạm phải sai lầm thể tha thứ, nên dám kêu đau, mặc cho lôi .

      Sau khi bước lảo đảo về phòng, đợi ả kịp phản ứng, Tư Đồ Doãn Văn vung tay tát ả cái.

      Cái tát hung bạo của khiến ả ngã nằm đất, khóe miệng chảy máu, có thể thấy được tức giận đến nhường nào.

      "Ngươi có biết hôm nay ngươi làm cái gì ?" bước đến bên cạnh ả, ngồi xổm xuống, tay giữ chặt đầu ả, còn tay kia dùng sức bóp cằm ả, để ả ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của .

      "Nếu như ngươi còn phá hủy kế hoạch của ta nữa, ta nhất định để ngươi sống bằng chết."

      "Rất xin lỗi, ta. . ." Nghĩ muốn giải thích, nhưng ả biết phải giải thích thế nào.

      "Ngươi phải biết rằng, ngươi ngồi yên ổn ở vị trí đó cho đến tận hôm nay là nhờ vào ai, lần sau phải cẩn thận chút cho ta." Nếu phải ở phía sau động tay, ả nghĩ rằng mình có thể lừa gạt phu thê Tư Đồ Chính khôn khéo kia sao?

      "Vâng..." Nếu phải vì sợ sống như những ngày trước, ả cần gì phải dùng thân phận, cuộc sống của người khác như vậy. Nếu phải hứa hẹn sau khi thành công thú ả, sao ả phải tham dự kế hoạch của , trở thành quân cờ trong tay .

      Thế nhưng, có nữa thế nào, chẳng thể quay đầu nữa rồi, ngoại trừ tiếp tục tiến lên, ả còn cách nào khác đâu.

      "Vậy mới ngoan." cúi đầu, kề sát môi ả, khẽ liếm máu tươi nơi khóe miệng ả.

      Tư Đồ Doãn Văn như vậy khiến Vân Hương Thảo rét mà run. Nhưng nam nhân này là do chính ả lựa chọn, ả thể làm gì khác, đành phải thừa nhận thôi.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.2: Náo nhiệt trong kho hàng.


      tại, Vân Mộng Khởi chỉ cảm thấy khóc ra nước mắt, ràng biết biến thành thế này, sao lúc trước còn mềm lòng chứ?

      Bây giờ nhìn , nhìn , tình huống này có nên gọi là nàng tự làm tự chịu ?

      Ngu ngốc, đều do nàng quá ngu ngốc!

      Vì sao lại mềm lòng? Vì sao vừa thấy dáng vẻ đáng thương như sắp khóc của lại đầu hàng? Vì sao nàng lại ngốc đến nỗi đưa ra điều kiện gì gì đó rồi đồng ý cho theo? Vì sao nàng lại thỏa hiệp?

      Nàng biết rất , trí lực của bị độc tố xâm hại chỉ dừng lại ở lúc năm, sáu tuổi, mà sao vẫn tin rằng giữ lời hứa giống như người lớn chứ?

      Nhìn quấn chặt lấy mình hỏi đông hỏi tây, khiến cho nàng làm được gì, chẳng phải nàng tự mua dây buộc mình à?

      "A a a a!" Nàng dùng sức gõ đầu mình vài cái, xem như trừng phạt tội mềm lòng, cũng nhắc nhở bản thân có lần sau nữa.

      "Mộng Mộng, sao nàng lại tự gõ đầu mình vậy?" là kỳ quái, hiểu vì sao nàng lại phản ứng kỳ lạ như vậy.

      Nàng túm cổ áo , dùng sức kéo đến trước mặt mình.

      " ràng ngươi đồng ý với ta hỏi đông hỏi tây, cũng quấy rối, nhưng ngươi hãy xem bây giờ mình làm gì hả? Chẳng những hỏi nọ hỏi kia, còn quấn chặt để ta làm việc nữa." Xem ra nàng bị quấy nhiễu nhiều quá, nên mới kiềm được mà phát hỏa.

      "Ta...Ta...Ta chỉ là quá nhàm chán thôi...Nàng lại để ý ta..."

      Từ lúc bước vào kho hàng, nàng liền hứng thú sờ đông sờ tây, nơi này nhìn cái, nơi kia ngửi hồi, chằng hề để ý đến , tất nhiên nhàm chán rồi. Cho nên mới giữ đúng giao ước, chứ đâu phải cố ý.

      cũng có chút mất hứng chu miệng lên, thở phì phò nhìn nàng, mà oan ức trong mắt có giấu cũng chẳng được.

      Hai người ai chịu ai, cứ như vậy mà trừng nhau, chẳng thèm nháy mắt cái, giống như hai tiểu hài tử chơi trò giận dỗi.

      Càng nhìn càng cam lòng, Vân Mộng Khởi bất ngờ thả cổ áo ra, đổi thành véo hai má, hơi dùng sức như muốn trả thù. Nàng rất cam lòng, vì sao chỉ luôn mềm lòng với nam nhân này, vì sao luôn hết cách với tên ngốc này?

      "Đau đau đau." vừa hô đau vừa giãy khỏi bàn tay ngược đãi mình của nàng, bàn tay vội vàng che mặt, giống như làm như vậy có thể tránh khỏi công kích của nàng.

      "Mộng Mộng hư, toàn bắt nạt ta." Nàng nhéo má đau quá, Mộng Mộng đúng là hư mà.

      "Hừ." Sau khi thở mạnh cái, nàng liền xoay người , tiếp tục tìm kiếm dược liệu mình cần.

      Nàng quyết định, tạm thời để ý tới nữa, xem như có chút giận cá chém thớt với .

      "Hả?" Bởi vì nàng đột nhiên xoay người, hề để ý cũng nhìn mình nữa, khiến Tư Đồ Dương Lễ cảm thấy hơi hốt hoảng, tay chân luống cuống, đến bên cạnh, dính lấy nàng.

      "Mộng Mộng..." dè dặt gọi nàng.

      Nếu hạ quyết tâm tạm thời để ý tới , tất nhiên nàng quan tâm nữa, cứ tiếp tục làm việc của mình thôi.

      "Mộng Mộng." kéo kéo ống tay áo của nàng, nhưng nàng vẫn chẳng thèm quay đầu, để ý cũng nhìn .

      Lần này, gấp gáp rồi, sợ nàng tức giận, chỉ vì nàng hư, nên nàng giận thèm để ý tới , muốn cũng cần như vậy.

      "Mộng Mộng, Mộng Mộng..."

      Chỉ là, mặc kệ gọi, nàng vẫn để ý, cảnh này khiến nước mắt sắp trào ra rồi.

      phải nàng nghe thấy gọi, nhưng nàng để ý chính là để ý . Thực ra, chỉ cần thấy vẻ mặt đáng thương của , nàng hoàn toàn có thể miễn dịch.

      "Mộng Mộng...Hức...Mộng...Mộng Mộng..." Thấy nàng hạ quyết tâm quan tâm mình, liền nóng nảy, nhịn được mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi mặt đất.

      Nghe thấy tiếng khóc nức nở của , cho dù nàng sắt đá đến đâu cũng phải mềm xuống. Vân Mộng Khởi khẽ thở dài, quay đầu nhìn .

      tay kéo ống tay áo của nàng, tay kia lung tung lau nước mắt liên tục rơi mặt. Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, giống như con mèo tội nghiệp bị chủ nhân vứt bỏ. Có lẽ còn đáng thương hơn, bằng sao nàng có thể cảm thấy đau lòng khi thấy dáng vẻ tội nghiệp đó của ? Dù sao nàng cũng thể đau lòng vì con mèo ven đường.

      "Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi lại khóc..." Trời ạ, nhìn khóc, tay chân nàng cũng bắt đầu luống cuống rồi!

      Vươn tay kéo bàn tay to lau nước mắt xuống, tay xinh tự nhiên tiếp nhận công việc, lau sạch lệ mặt .

      Nàng bất ngờ, dáng vẻ mếu máo của người nam nhân hơn hai mươi tuổi, lại có thể làm người ta thương đến vậy, hình như bệnh tim đập theo quy luật của nàng lại tái phát rồi.

      "Mộng Mộng để ý đến ta..." Mặc kệ gọi, Mộng Mộng vẫn chẳng thèm để ý, quá đáng thương mà.

      "Đâu phải ta hề để ý đến ngươi."

      Nàng chỉ tính tạm thời để ý tới thôi, chứ đâu có quan tâm . Sao có thể giống như tiểu hài tử, khóc liền khóc chứ? Khụ, như vậy hình như đúng lắm, tại ngoại trừ thân thể là của người lớn nội tâm và suy nghĩ của chỉ như tiểu hài tử thôi.

      "Có, ta gọi, nàng cũng để ý ta...Hức..." Cho dù gọi như thế nào, nàng vẫn chẳng để ý, vậy sao lại bảo là phải quan tâm ?

      "..." Nghe như vậy, giống như nàng phớt lờ . Vậy... như vậy, là lỗi của nàng à? Là nàng làm khóc? Nàng là tội nhân?

      Bị chính những suy nghĩ lộn xộn trong lòng dọa cho kinh sợ, Vân Mộng Khởi liền dùng sức lắc đầu, như muốn đá văng ý nghĩ kỳ quái đó.

      Thấy nước mắt của như sông cuồn cuộn chảy, dường như tay nàng lau hết, nàng đành phải lấy khăn tay, dịu dàng lau mặt .

      "Ta quan tâm đến ngươi mà." Ra sức cam đoan, nàng , , quan tâm , hi vọng có thể ngừng khóc.

      Bằng , nàng chắc chắn bị cảm giác tội lỗi khó hiểu này đè chết.

      " ư?" Nghe thấy nàng liên tục nhấn mạnh rất quan tâm đến mình, cuối cùng nước mắt cũng có dấu hiệu ngừng rơi.

      "Ừ, ." Phát nước mắt ngừng rơi, nàng lại ra sức cam đoan giống như lập lời thề, trong lòng thở phào.

      Rốt cuộc cũng ngừng khóc.

      Nhưng ngẫm kỹ, bản thân hoàn toàn thể miễn dịch với nước mắt của người nam nhân, đúng là rất kỳ quái.

      Lại , lúc còn ở núi, nam nhân nàng tiếp xúc tuy chỉ có ca ca và sư phụ, nhưng sau khi xuống núi, vẫn gặp qua rất nhiều nam nhân mà.

      Dựa vào kỹ thuật lạc đường gì sánh kịp của nàng, từ lúc xuất sơn đến nay, qua ít địa phương.

      Dựa vào tính cách của nàng, đương nhiên thể quản những chuyện vớ vẩn, nhưng chen vào góp vui thể thiếu nàng rồi.

      Xem người khác ném tú cầu, thuận tiện quấy rối đá tú cầu văng xa hơn; xem người khác bán mình chôn cha, có lưu manh đến cướp tiểu nương đáng thương, nàng lén tặng cho mấy tên đó vài cục đá làm cơm ăn; dạo bước đến bên ngoài thanh lâu, ban đêm liền mình vào tàng cây nhìn trộm đám nam nhân ăn chơi đàng điếm; ngang qua phát có công tử nhà phú gia ỷ thế hiếp người, cưỡng đoạt dân nữ, nàng liền mượn đêm tối vào phủ, lén đưa nữ hài tử kia ra...Những việc đại loại như thế, dọc đường nàng gặp ít.

      Cho nên, có thể coi như nàng gặp qua đủ loại nam nhân, nhưng chỉ riêng Tư Đồ Dương Lễ, vị hôn phu này, nàng lại chẳng thể đối phó nổi, quá kỳ quái.

      Mới ở trong phủ lớn này có buổi tối, nàng phát ra có quá nhiều chuyện rồi. Nàng cũng chưa xác định được có nên bước vào vũng nước đục này nữa. Cái người giả mạo tiểu thư Vân gia, vị biểu thiếu gia, cùng với đám người hề giống nha hoàn trong phủ...Tất cả đều quá lộn xộn.

      Nhưng ra nàng lại rất thích phu thê Tư Đồ cùng tiểu tử ngốc này.

      Có lẽ nàng nên nghĩ kỹ xem có nên vì vị hôn phu mà mình định hủy hôn, ngăn chặn những chuyện nàng chán ghét nhất .

      Tay bé nâng mặt , để nhìn thẳng vào mắt mình, vô cùng nghiêm túc cam đoan: "Ta chưa từng phớt lờ ngươi, tại , về sau cũng , ta cam đoan với ngươi."

      Cho dù vẫn còn phân vân biết có nên ngăn những phiền toái hộ , nhưng nàng cực kỳ chắc chắn, nàng luôn quan tâm đến , nàng nhất định làm được.

      "Ừ." Nghe thấy nàng cam đoan lần nữa, rốt cuộc cũng ngừng khóc, lộ ra nụ cười hồn nhiên.

      Nụ cười ấm áp như mặt trời mùa xuân làm cho tim Vân Mộng Khởi đập liên hồi, nàng khỏi hoài nghi tâm bệnh của mình có phải càng lúc càng nghiêm trọng hay .

      Kìm lòng nổi, nàng liền ghé sát lại, hôn cái lên mặt .

      Rất nhanh nàng liền ý thức được mình làm cái gì, hai gò má lập tức đỏ lên, thẹn thùng buông ra, hai tay che khuôn mặt nhắn, xoay người dám nhìn nữa.

      Tư Đồ Dương Lễ cũng cực kỳ khiếp sợ, tay chậm rãi che lại chỗ nàng vừa hôn, cho dù hiểu nàng làm gì, song cũng nhịn được bắt đầu đỏ mặt.

      Mộng Mộng...Làm gì vậy?

      "Mộng Mộng..." kìm được muốn mở miệng hỏi.

      đợi xong, Vân Mộng Khởi nhanh chóng xoay người, che kín miệng , rồi vội vàng thu tay, giấu ra đằng sau, trong lòng thầm mắng mình lớn mật.

      Vân Mộng Khởi à, ngươi đúng là càng ngày càng e lệ, sao lại làm ra chuyện khiến người ta thẹn thùng vậy?

      Mặc dù chưa từng thưởng thức chuyện nam nữ, nhưng ca ca Vân Chi Kỳ lại vô cùng chú ý việc này, từ rất nghiêm túc chỉ dạy chút khác biệt giữa nam và nữ cho nàng.

      "Mộng Mộng." kích động vươn tay ôm lấy thân hình xinh của nàng. Tuy hiểu cái gì, nhưng vẫn dựa vào bản năng làm ra động tác đó. tại, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, còn những cái khác đều quan trọng.

      "Á...Ngươi ngươi ngươi...Ngươi mau thả ta ra." Bị ôm chặt, nàng bắt đầu dùng sức giãy dụa theo bản năng.

      Chỗ khó hiểu ở đây là: cho dù nàng giỏi võ công, nhưng cũng có tập võ, sao thể thoát khỏi cái ôm của nam nhân tay trói gà chặt chứ? Dựa theo lẽ thường, nàng hẳn là phải dễ dàng tránh thoát, đúng là kỳ quái mà.

      "Mộng Mộng, Mộng Mộng, Mộng Mộng." biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào, chỉ có thể ôm nàng, khẽ gọi tên nàng.

      Như cảm nhận được nội tâm kích động của , rốt cuộc Vân Mộng Khởi cũng giang tay ôm lấy , rụt rè nữa.

      Mặt áp vào lồng ngực , lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của , nàng chợt cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra.

      "Mộng Mộng, ta rất thích nàng."

      Tiểu hài tử khác người lớn ở chỗ: nếu bọn họ thích hay muốn cái gì, trực tiếp ra, như người lớn luôn băn khoăn cái nọ cái kia.

      Mà Tư Đồ Dương Lễ, cực kỳ thẳng thắn ra thích của mình với nàng. Trái ngược với , nàng lại cực kỳ khiếp sợ khi nghe lời thổ lộ của .

      Nghe thích mình, nàng suýt chút nữa cũng thích rồi, nhưng nàng lại dùng sức khép chặt miệng, miễn cưỡng nuốt vào câu trượt đến đầu lưỡi.

      Thích? Nàng thích rồi ư? Trời ạ, nếu để ca ca biết, nhất định nghiêm khắc mắng nàng.

      Nàng chợt nhớ tới lời ca ca khi còn , được tin tưởng nam nhân, thế gian này, nam nhân xấu xa tuyệt đối nhiều hơn nam nhân tốt. Nếu vị hôn phu tương lai của nàng được ca ca chấp nhận, dứt khoát cho phép nàng gả .

      Thế nhưng, ...Ca ca có thể chấp nhận ?

      Sau khi ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc cái, nàng lại bị chính những suy nghĩ trong lòng hù dọa lần nữa. Dùng toàn lực đẩy ra, trong lòng lại thầm mắng chính mình.

      Vân Mộng Khởi à, ngươi điên rồi, lại có thể bắt đầu nghĩ đến việc gả cho nam nhân ngốc này. Chẳng phải ngươi vẫn muốn từ hôn với sao? Sao mới qua ngày ngắn ngủn, ngươi thay đổi chủ ý rồi?

      Nam nhân ngốc kia bị bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Khiến cho nàng cũng trở nên kỳ lạ theo.

      "Mộng Mộng?" hiểu vì sao nàng lại đẩy mình ra, Tư Đồ Dương Lễ liền tiến lên từng bước, muốn ôm nàng vào lòng.

      phát mình cực kỳ thích cảm giác Mộng Mộng tựa vào lòng, cảm giác đó vô cùng vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. cảm thấy mình vui sướng đến mức sắp thành chú chim bay lên bầu trời rồi.

      Lần này, nàng phản ứng rất nhanh, lúc sắp ôm được mình, liền dùng khinh công hơn người né tránh. Sau đó tại lúc muốn oán giận, liền kéo người ra khỏi kho hàng.

      ra, sau khi nàng tìm được dược liệu mình cần trong kho hàng này xong là có thể rời , nhưng vừa nhìn thấy những dược liệu quý hiếm như vậy, nàng liền nhịn được bắt đầu muốn nghiên cứu. Chỉ là, Tư Đồ Dương Lễ còn ở đây, sao nàng có thể nghiên cứu được, gây phiền toái cho nàng là may lắm rồi.

      tại, nàng chỉ cần trở về phòng, viết đơn thuốc, còn việc nghiên cứu dược liệu cứ đợi đến khi Tư Đồ Dương Lễ quấn quít nữa, nàng có nhiều cơ hội hơn.

      "Phải rời khỏi à?" phải trước đó vẫn rất tốt ư? Sao vừa rời liền luôn vậy? hiểu gì cả.

      "Đúng rồi, chúng ta trở về phòng , ta muốn viết vài thứ."

      "Ừ."

      Tuy chưa tiếp xúc lâu, nhưng Vân Mộng Khởi phát : nếu như về tiểu hài tử, Tư Đồ Dương Lễ cũng coi như là tiểu hài tử rất nghe lời. Điều đó cũng chứng minh phu thê Tư Đồ dạy dỗ khá tốt, có thể thấy được bọn họ tốn rất nhiều tâm lực.

      Thỉnh thoảng, đúng là rất càn quấy, nhưng xét tổng thể vẫn là hài tử ngoan.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :