1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi - 10c - Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 7.3: Tìm kiếm


      "Xin hỏi tiểu thư tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì sao?"


      Nàng đâu còn tâm tình uống trà chứ, bây giờ nàng chỉ muốn biết, tin tức nàng vừa nghe, rốt cuộc có phải là hay ?


      "Ta chỉ muốn hỏi, tin tức phu thê Tư Đồ gặp chuyện may, Tư Đồ gia đổi thành Tư Đồ Doãn Văn làm chủ, có đúng ?" Đáng chết, trong lòng nàng sắp loạn như ma rồi.


      Là vì phu thê Tư Đồ, cũng là vì Tư Đồ Dương Lễ!


      "Ừm.......Đúng vậy, bây giờ, sản nghiệp của Tư Đồ gia tạm thời giao cho biểu thiếu gia Tư Đồ Doãn Văn tiếp quản." Nếu như vẫn có tin tức của lão gia và phu nhân, vậy , Tư Đồ gia đổi chủ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.


      "Bọn họ gặp phải sơn tặc là sao?" Nàng nghĩ mãi ra, sao ba người bọn họ lại đột nhiên xa nhà, còn trùng hợp gặp phải sơn tặc, rồi đồng thời mất tích, sinh tử (sống chết) chưa biết. có quá nhiều điều trùng hợp, khiến người ta phải hoài nghi, có phải ai đó cố ý sắp xếp mọi thứ chăng?


      "Ta biết tình hình cụ thể, nhưng nghe là gặp phải sơn tặc ở vách núi gần Vũ An, phu xe và hộ vệ đều chết hết, mà nhà ba người lão gia cũng tung tích."


      "Vũ An?" Đó là đâu thế? Xét về độ mù đường của nàng biết đường là rất bình thường.


      "Đúng vậy." Bởi vì nàng nắm giữ lệnh bài của Tư Đồ gia, cho nên chưởng quầy rất nghiêm túc, hỏi gì đáp nấy.


      "Sao bọn họ lại đến đấy?"


      Nếu như có mỗi cha nàng còn lý giải được, đoán chừng là bàn sinh ý gì đó. Nếu như nương cùng cha, nàng vẫn có thể hiểu được, coi như là nương luyến tiếc rời xa cha trong khoảng thời gian nên muốn cùng. Thế nhưng, vì sao Tư Đồ Dương Lễ cũng theo bọn họ, nàng nghĩ ra. Chẳng lẽ sau khi nàng rời khỏi Tư Đồ gia, xảy ra chuyện mà nàng biết sao?


      "Hình như là sư phụ của phu nhân gửi thư, muốn phu nhân quay về Nga Mi chuyến."


      "..." Nàng nhíu mày, phát chuyền này rất bất thường.


      Ba ngày trước, trong đại hội võ lâm, nếu nàng nhớ đúng hình như nhìn thấy người của phái Nga Mi, nhìn dáng vẻ đâu có chuyện gì xảy ra, vậy mà lại viết thư kêu nương quay về Nga Mi chuyến. Lúc ấy, tất cả các môn phái hẳn là đều bận rộn chuyện đại hội võ lâm, thực bất thường, rất bất thường.


      "Sau khi xảy ra chuyện, quan phủ phái nha sai mời người Tư Đồ gia nhận thi thể, mới xác nhận nhà lão gia chắc vẫn còn sống, chỉ là mất tích rồi."


      "Ai nhận thi thể?"


      "Hình như là quản gia Hà ."


      "Bọn họ lên núi tìm chưa? chút đầu mối cũng có sao?"


      "Có , nghe tìm kiếm ở núi suốt ba ngày ba đêm, vẫn chưa tìm được người. Thế nhưng.... ..."


      "Nhưng cái gì?" Thấy giống như muốn lại thôi, hình như vẫn còn tin tức chưa tiết lộ với nàng.


      "Nghe , ở phía đông vách núi phát vết máu và nhiều mảnh y phục , suy đoán là cả nhà lão gia rơi xuống phía đông vách núi rồi."


      " xuống dưới vách núi tìm chưa?"


      " xuống. Cư dân ở đó vách núi kia sâu thấy đáy, hơn nữa, chưa từng có ai ngã xuống mà còn có thể sống sót, cho nên....." Đối với chuyện nhà lão gia, cảm thấy rất đáng tiếc, vận mệnh an bài như vậy, cũng hết cách.


      Đôi mày của nàng vẫn nhíu chặt, tự hỏi phải làm sao đây? Cuối cùng, nàng quyết định mình đến Vũ An, nàng muốn xuống phía dưới vách núi tìm kiếm thử, nàng thực thể tin ba người bọn họ cứ như vậy mà chết .


      "Chưởng quầy, có thể xin ông giúp cho việc ?"


      "Mời ." Trong tay nàng có lệnh bài của Tư Đồ gia, cho dù nàng tới bất cứ hiệu buôn nào của Tư Đồ gia, chỉ cần nàng muốn, bọn họ đều phải giúp đỡ nàng.


      "Ông có thể chuẩn bị giúp ta chiếc xe ngựa, đưa ta đến Vũ An ?" Ôi, nếu như nàng phải kẻ mù đường nàng có thể nhanh chóng đến Vũ An rồi. Đáng tiếc.......Ông trời sinh ra như vậy, nàng cũng bất lực.


      "Chẳng lẽ tiểu thư muốn......" Chẳng lẽ nàng muốn tìm cả nhà lão gia sao? Bây giờ cách chuyện xảy ra tháng rồi.


      "Ta muốn đích thân xác nhận chút." nàng chưa từ bỏ ý định hoặc là gì gì đó cũng được, nàng nhất định phải đến Vũ An, tự mình tìm kiếm tung tích của bọn họ. Nếu như tự mình xác nhận, nàng hết hy vọng đâu.


      "Vậy được rồi, ta chuẩn bị chiếc xe ngựa, sắp xếp người hộ tống tiểu thư tới Vũ An." chỉ là thủ hạ làm công cho người mà thôi, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác, đừng nên hỏi quá nhiều. Trong tay nàng có lệnh bài của Tư Đồ gia, vậy cứ nghe theo lệnh của nàng, chuẩn bị tốt những thứ nàng muốn thôi.


      Hiệu suất làm việc của chưởng quầy khá nhanh, lát chuẩn bị xong xe ngựa và xa phu, tính từ lúc Vân Mộng Khởi nghe được tin tức đến khi nàng xuất phát tới Vũ An, tổng cộng mới qua nửa canh giờ.


      Nàng lo lắng và bất an suốt năm ngày, rốt cuộc đến Vũ An rồi. Nhờ phu xe đưa nàng đến hiệu buôn của Tư Đồ gia ở Vũ An, liền bảo phu xe có thể trở về. Lại dựa vào trợ giúp ở đây, đến vách núi mà Tư Đồ gia gặp chuyện may, chẳng cần ai bầu bạn, nàng tự mình tiến vào trong núi.


      Bóng dáng xinh lanh lẹ lướt qua đám cây cối, nàng vốn là đứa bé lớn lên ở trong núi, đối với nàng mà , muốn di chuyển ở trong núi là chuyện quá dễ dàng, về phần lạc đường, chẳng còn trong phạm vi lo lắng của nàng nữa. Thính lực nhạy bén, khiến nàng có thể biết tình hình trong núi.


      Núi rừng khác với thành trấn ở chỗ: cư dân rất thưa thớt, có những tiếng huyên náo, ầm ỹ như trong thành trấn, ngược lại rất là yên tĩnh, trừ tiếng gió, tiếng chim, chỉ còn tiếng hô hấp của cây cối. Đứng ở thân cây, lắng nghe thanh trong gió, từ lúc nàng biết được cả nhà Tư Đồ gặp chuyện may đôi mày vẫn nhíu chặt như cũ.


      ngọn núi này, ngoại trừ con đường chỉ đủ cho chiếc xe ngựa qua ở dưới chân núi núi còn con đường nào để người ta qua lại. cách khác, bản thân ngọn núi này làm gì có sơn tặc nấp đâu. Như vậy, đám sơn tặc tập kích cha nương là đến từ đâu chứ?


      Ngọn núi vô danh này vẫn duy trì được vẻ hoang sơ vốn có, trong sắc xanh tươi mát vẫn để lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh lẽo khi có nhân khí. Có lẽ trong núi vẫn có dã thú hung dữ nấp, nàng chẳng thèm quan tâm, trong lòng nàng càng thêm lo lắng, tràn đầy cảm giác bất an.


      Nếu như Tư Đồ Dương Lễ ở mình....Đó chính là, dữ nhiều lành ít. Lại , phía đông ở đâu vậy hả?


      Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm được vách núi ở phía đông kia. Hao tâm tổn trí, sớm biết vậy nàng lên núi mình, nhưng mang theo người có võ công lên núi, hình như lại là chuyện rất phiền toái.


      Phiền muộn vò vò tóc, nàng suy nghĩ có nên nghiên cứu ra loại dược có thể trị chứng mù đường của nàng hay đây? Đây mới là quá bất tiện.


      Lúc này mặt trời lên cao, khi mặt trời lên cao nàng thể phân nổi đông tây nam bắc, vậy nàng đành chờ đến khi mặt trời lặn xuống núi thôi.


      Cho dù nàng có ngốc vẫn biết đạo lý 'mặt trời mọc đằng đông, lặn đăng tây', có bị mù đường đến hết thuốc chữa nàng cũng biết lúc mặt trời lặn, về phía đó chính là hướng tây. Biết là chuyện, có thể làm được hay biết, ha ha!


      cành cây, nàng dựa vào thân cây, ngồi xếp bằng xuống và nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu suy tư phân tích chuyện. Trong tháng ngắn ngủi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực bình thường.


      Sau khi nàng rời khỏi Tư Đồ gia, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì chứ?


      Vừa khéo cha nương cùng ra ngoài, còn mang cả Tư Đồ Dương Lễ theo, rất kỳ quái rồi. Với tính cách của nương, hẳn là nỡ bỏ lại Tư Đồ Dương Lễ và ra ngoài cùng cha, ít nhất phái người ở lại phủ chăm sóc cho Tư Đồ Dương Lễ. Nếu là hai người cùng ra ngoài, còn dẫn theo Tư Đồ Dương Lễ chắc chắn là bất thường rồi. Để ở trong phủ, có thể được chăm sóc tốt hơn so với cùng bọn họ ra ngoài, hơn nữa đường còn có vài nhân tố nguy hiểm, mang theo, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện rồi nhanh chóng quay về, chẳng phải càng hợp lý hơn sao?


      Chẳng lẽ là.......Trong Tư Đồ gia có người hoặc vật làm hại đến Tư Đồ Dương Lễ sao? Tư Đồ Doãn Văn? Hay là Tư Đồ Vân Vân kia? Hoặc là môt người nào khác?


      quá đáng ghét, vừa nghĩ đến Tư Đồ Vân Vân kia, nàng cảm thấy rất phiền muộn, hơn tháng qua , vết thương lòng vẫn ỉ đau, vẫn tra tấn nàng trong đêm khuya thanh tĩnh. Đừng nghĩ những thứ đó, nghĩ đến cái khác !


      Lắc lắc đầu, xua gương mặt chán ghét vừa mới lên ở trong đầu, nàng ép bản thân thay đổi suy nghĩ, nghĩ sang những thứ khác.


      núi vốn có doanh trại của bọn sơn tặc, cường đạo, vậy mà lại xuất sơn tặc, đó chẳng phải rất lạ à?


      Trừ phi.......Có người cố ý mai phục bọn họ ở trong này. Hơn nữa, chuyện bọn họ muốn đến Nga Mi, hẳn là đột nhiên quyết định, như vậy chắc chắn có rất ít người biết. Dưới tình huống như vậy, còn có thể sắp xếp mai phục đường , vậy càng chứng minh điều, đó chính là.......Kẻ muốn mạng của bọn họ, nhất định là kẻ nào đó ở trong Tư Đồ gia. Chẳng trách cha nương lại muốn mang theo Tư Đồ Dương Lễ cùng nhau ra ngoài.


      biết vì sao, trong lòng nàng nhận định "kẻ nào đó" chính là đôi huynh muội Tư Đồ kia. Chẳng lẽ nàng có thành kiến sâu sắc với bọn họ đến vậy à?


      , đây phải là thành kiến, mặc dù chưa thể , nhưng giác quan thứ sáu với nàng như vậy, trừ đôi huynh muội đó ra, chẳng có ai khác nữa. Dù sao, nếu ba người nhà Tư Đồ xảy ra chuyện gì bọn họ được lợi nhiều nhất.


      Nhìn bây giờ , chẳng phải thuận lợi tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của Tư Đồ gia sao? Thế nhưng, có phải nàng phạm vào sai lầm khá lớn rồi ? Nàng gióng trống khua chiêng đến Vũ An tìm tung tích của bọn họ, Tư Đồ Doãn Văn nhận được tin chưa, làm ra chuyện gì đây?


      còn dám thuê sát thủ giết người, vậy có chuyện gì mà làm được đây? Như vậy, Tư Đồ Vân Vân xuất , chính là.......Cố ý phá hoại tình cảm giữa nàng và Tư Đồ Dương Lễ ư?


      Ha ha, coi như là cố ý phá hư sao chứ? Hai người vốn có thổ lộ tình cảm và hoàn toàn tín nhiệm nhau, nên dễ dàng để người ta phá hủy, vậy nàng có thể oán ai đây.


      Thế nhưng, nàng cũng hối hận về quyết định rời vào lúc đó, đương nhiên, càng hối hận về quyết định nhờ nương viết hộ hưu thư. Nàng chỉ cảm thấy thể sống cùng Tư Đồ Dương Lễ được nữa, cũng hoàn toàn là vì Tư Đồ Vân Vân ra sức phá hoại, mà là lúc hai người ở chung, còn hạnh phúc và vui vẻ như trước kia nữa, chỉ có thương tổn và đau khổ mà thôi.


      như vậy, hai người cần gì phải tiếp tục dây dưa nữa. Nghĩ tới đây, nàng chợt nhớ ra chuyện mà nàng suýt chút nữa quên mất, nhưng lại vô cùng quan trọng.


      Đó chính là, nàng nhờ nương viết hộ hưu thư, hình như nàng quên cầm rồi......Ha ha, vội vã rời khỏi Tư Đồ gia và Tư Đồ Dương Lễ, nàng quên béng mất chuyện quan trọng đó rồi.


      Ai, chuyện này để sau , bây giờ, việc tìm người quan trọng hơn. Cứ lẳng lặng ngồi ở cây biết bao lâu, lúc mặt trời lặn dần về phía tây nàng mởi mở hai mắt ra.


      Hướng mặt trời lặn là hướng tây, bên kia, ngược lại chính là hướng đông.... ...


      Đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết quy luật đơn giản ấy, chắc là nàng tính sai phương hướng nữa đâu......Chắc vậy.....Chắc là..... thể nào.......Đáng tiếc, nàng sai mới là lạ.


      Đúng là nàng chạy ngược hướng mặt trời lặn, thế nhưng, sau khi phi vun vút ở trong rừng cây hồi, chẳng biết tại sao lại thành chạy về phía mặt trời lặn. Chuyên tâm phi như bay, lòng chỉ muốn nhảy xuống vách núi để tìm kiếm tung tích của phu thê Tư Đồ, hoàn toàn biết mình sai hướng rồi.


      Tới được phía tây của vách núi, nàng chẳng thèm nghĩ ngợi tung mình nhảy xuống. Vốn chưa hiểu tình hình phía dưới vách núi, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng ngờ phía dưới con sông.


      'Ùm' tiếng, tiến vào trong con sông, may mà nàng biết bơi, nếu chẳng biết mình chết như thế nào nữa. Bơi hai ba lần liền đến bờ, ngồi tảng đá lớn bên bờ sông, nàng cảm thấy buồn bực.


      Chẳng phải có ai xuống được dưới chân núi sao? Đây là con sông lớn này, hơn nữa nếu như nàng có nhìn lầm, cách đó xa còn có khói bếp.......Chẳng lẽ là......Đến cả nhảy xuống vực nàng cũng nhảy sai à?


      là, nàng sắp bị bệnh mù đường của mình chọc cho phát điên rồi!


      tại mặt trời lặn rồi, nàng muốn quay lên núi tìm kiếm cũng được nữa, dứt khoát ngủ ở bờ sông này đêm, ngày mai lại quay lên núi . Nàng suy nghĩ xem có nên tìm người đưa nàng lên núi , bằng lại lạc đường lần nữa, nàng trễ thêm ngày nữa nhỉ?


      Nàng tìm kiếm vài cành cây khô để nhóm lửa, hong khô y phục người, bắt hai con cá ở trong sông, coi như là bữa ăn tối hôm nay. Cuối cùng, ngồi khoanh chân, tựa lưng vào tảng đá lớn bên bờ sông, nhắm mắt tĩnh dưỡng.


      Phía trước hẳn là có thôn ? Nàng là lười tìm chỗ dừng chân, mới quyết định nghỉ lại ở bờ sông này. Có lẽ ngày mai nàng nên dọa quanh thôn, hỏi thăm xem có tin tức gì . Thôn kia cách vách núi này gần như vậy, chừng nàng có thể dò la được chút tin tức.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 7.4: Tìm được người

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc



      Ngày hôm sau, khi mặt trời nhô lên, tia sáng đầu tiên chiếu xuống người nàng nàng tỉnh rồi. Lười biếng duỗi người, đứng lên, giật giật cần cổ hơi cứng ngắc, phủi phủi bụi người, chuẩn bị đến thôn cách đó xa tìm chút thức ăn, ngó nghiêng xem có ngóng được ít tin tức nào .


      hai bước rồi dừng lại, tuy rằng nàng nhất quyết phải tìm được cha nương và Tư Đồ Dương Lễ, cha nương còn đỡ, nhưng nàng muốn đối mặt với Tư Đồ Dương Lễ. Ừm.......Nàng nên nghĩ ra cách khác, đừng để phát ra nàng.


      Mua mũ che chăng? Ừm, biện pháp này cũng tệ lắm.


      Tâm động bằng hành động, nàng lập tức tiến vào trong thôn mua mũ che. Bước vào trong thôn, nàng phát thôn này đúng là rất được, có cảm giác rất hòa thuận, vui vẻ, ấm áp, yên vui. Thôn này gần ngay trước mắt, may mà lần này nàng lạc. Dù sao cũng thong thả, nàng quanh thôn lát, đợi mua ít đồ, ăn cơm xong lại bắt đầu tìm hiểu tin tức. vào y điếm, liền được chủ tiệm nhiệt liệt hoan nghênh.


      "Tiểu thư, ngài muốn mua gì? Ở chỗ chúng ta có váy lụa mới, còn có những bộ y phục thịnh hành nhất trong kinh thành, còn cả áo khoác dệt bằng gấm tốt nhất, ngài xem phía được thêu thủ công, tuyệt đối thể thấy được ở đâu nữa, chỉ có chỗ chúng ta mới có, hay là muốn mua khăn tay, đây là..."


      "Ta muốn mua cái đấu lạp kia." Tay vừa nhấc lên, liền chỉ vào góc ít nổi bật nhất.


      Chủ tiệm sửng sốt chút, cho là mình nghe lầm, tiếp tục cầm cuộn vải dệt ca ngơi: "Nhìn cuốn vải này , màu sắc và xúc cảm là độc nhất vô nhị, nếu như tiểu thư thích..."


      "Ta đấu, lạp." Nàng nhấn mạnh từng chữ từng chữ của món đồ mà mình muốn mua.


      Sáng sớm mới mở hàng, chủ tiệm đương nhiên là muốn bán được nhiều thứ, nhưng hình như nàng hoàn toàn muốn thỏa mãn nguyện vọng đơn giản này của ông ta.


      "Đấu...Đấu...Đấu, lạp?" Ông ta phát vị nương đến mua đồ này trông rất xinh đẹp, nương xinh đẹp nhất trong thôn cũng chưa bằng phần mười của nàng, thế nhưng, nương xinh đẹp như vậy mà mình hành tẩu ở bên ngoài, hẳn là chuyện rất nguy hiểm ? Dù sao, ở thế gian này, có nhiều nam nhân lòng dạ khó lường lắm.


      Vân Mộng Khởi chỉ chỉ cái đấu lạp treo tường, lặp lại: "Lấy cho ta cái, đấu, lạp, kia."


      Tuy y phục người nàng chỉ thuần sắc trắng nhưng là được dệt thành từ tơ của băng tằm ở núi tuyết. Nó chẳng những trân quý, hơn nữa khắp giang hồ hoặc là toàn thế gian đều tìm được bộ thứ hai. Băng tằm vốn rất hiếm, tơ của băng tằm lại càng ít hơn.


      Lượng tơ mà băng tằm phun ra trong năm còn dệt nổi ống tay áo, bộ y phục người nàng là món quà sinh nhật của Vân Chi Kỳ tặng khi nàng vừa tròn mười sáu tuổi. Ca ca mất gần tám năm để lấy đủ tơ của băng tằm, nhờ phường dệt tốt nhất để dệt thành vải vóc, sau đó mới làm tiếp thành bộ y phục này.


      Bộ y phục này là đông ấm hạ mát chẳng cần bàn, còn đao thương rách, nước lửa dung, chỉ thiếu mỗi công dụng chữa được bách bệnh, giải độc, tàng hình nữa thôi.


      Chủ tiệm trợn tròn mắt, nghĩ thầm hóa ra nương này cũng là quỷ keo kiệt mà....Ông ta còn tưởng rằng gặp được đại gia chứ.


      "Vậy...Trừ đấu lạp, tiểu thư còn cần gì nữa ?" Thân là kẻ buôn bán, hoàn toàn biết buông tha cho thứ gì, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dò hỏi.


      " cần." Nàng chẳng thèm nghĩ ngợi, cũng chẳng thèm liếc những đồ vật khác, liền từ chối thẳng thừng.


      Khóe miệng run rẩy, chủ tiệm chẳng thể duy trì nổi vẻ tươi cười mặt, vô lực ra, lấy cái đấu lạp treo tường xuống.


      "Vậy còn đỉnh đấu lạp....Thế nào đây?" Ôi, nghĩ thông rồi, ít ra còn bán được này nọ, chủ tiệm đành an ủi mình như thế.


      Nàng nhận lấy nhìn nhìn, coi như hài lòng, chỉ là...Chỉ chỉ cái khăn lụa mỏng ở bên cạnh, : "Lấy thêm chiếc khăn lụa nữa." Coi như đội cái đấu lạp này lên đầu cũng che được khuôn mặt, vậy nàng đành tự sửa sang lại cho mình chút thôi.


      Nghe vậy, hai mắt chủ tiệm sáng lên, cho rằng nàng thay đổi tâm ý, muốn mua thêm những đồ khác, liền thay đổi dáng vẻ uể oải lúc trước, bước nhanh qua, cầm khăn lụa mỏng các màu lên, bắt đầu phát huy miệng lưỡi trơn tru của mình, thao thao bất tuyệt giới thiệu.


      "Tiểu thư, ngài xem , có màu đỏ, màu đen, xanh da trời, xanh lá cây, màu hồng nhạt, đây đều là..."


      "Ta muốn màu trắng." Chỉ năm chữ, chặt đứt lời ba hoa của chủ tiệm.


      "Hả?" Lòng nhiệt tình của chủ tiệm bị thùng nước đá đổ ập xuống, dập tắt trong nháy mắt, cái miệng mở lớn, cách nào khép lại.


      "Đúng vậy." Nàng rút chiếc khăn lụa từ trong tay chủ tiệm, đáp.


      "Hả?"


      Chủ tiệm bị nàng đả kích, hoàn toàn buông tha ý định đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa với nàng, ông ta chỉ muốn mau chóng tiễn bước tiểu nha đầu phá hỏng lòng nhiệt tình kiếm bạc của mình. Vốn cho rằng tiểu nha đầu chịu nổi khích bác, ngờ nàng lại thận trọng, giữ vững vẻ bình thản, hề bị ảnh hưởng bởi những lời ngon ngọt của mình.


      "Có thể phiền ông khâu cái khăn lụa mỏng này lên đấu lạp cho ta ?" Trong tay nàng có kim chỉ, hơn nữa, coi như là có , dựa vào đôi tay ngọc thon dài của nàng, cũng chẳng thể khâu khăn lụa mỏng lên được, đến lúc đó chỉ lãng phí cái đấu lạp và khăn lụa thôi.


      "Được..." Chủ tiệm uể oải nhận lấy đấu lạp và khăn lụa mỏng, đưa ra đằng sau cho thợ khâu, ông ta lười thêm nữa, dù sao y điếm thỉnh thoảng cũng sửa sang vài bộ y phục phù hợp cho khách mà.


      Vân Mộng Khởi đứng ở trước quầy đợi chủ tiệm mang đồ ra. Đợi đến khi ông ta cầm đấu lạp được sửa lại ra, nàng vui sướng nhận lấy, đội lên đầu, vô cùng hài lòng với hiệu quả đạt được, lấy ngân lượng ra, cũng chẳng thèm xem là bao nhiêu, để ở quầy rồi rời .


      Chỉ cần là thứ có thể làm cho nàng hài lòng, nàng cũng chẳng để ý tốn bao nhiêu bạc, dù sao nàng cũng đâu có thiếu bạc. , phải là nàng thiếu gì chứ thiếu bạc.


      Nhìn số bạc mà nàng tùy ý để ở quầy, cuối cùng chủ tiệm mới lộ ra nụ cười thỏa mãn. Nàng... Quả nhiên là đầu dê béo mà.


      Đội đấu lạp, chiếc khăn lụa mỏng vuông góc ở trước mắt vừa vặn che khuất mặt nàng, còn ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng, đúng là rất tiện lợi. Mua xong này nọ, như vậy tiếp theo chính là ăn cơm rồi.


      "Tên ngốc đáng chết, lại tới ăn trộm bánh bao của ta!" Cách đó xa truyền đến trận rít gào, đột nhiên nghe thấy, đúng là khiến cho người ta sợ hãi.


      "Bắt lấy ! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết !"


      Buổi sáng vốn rất yên tĩnh, liền bắt đầu náo nhiệt lên nhờ tiếng rít gào kia. Đứng đằng xa nhìn mọi chuyện diễn ra, nàng cũng định nhúng tay vào, chỉ là, khi nghe được chữ "tên ngốc", nàng mới ngây người lát.


      Chỉ thấy người cầm mấy chiếc bánh bao còn nóng hôi hổi trong lồng hấp lên rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa ăn ngấu nghiến bánh bao vào trong bụng, giống như sợ có người tới tranh với . Còn chủ tiệm cầm chày cán bột dồn sức đuổi theo phía sau.


      Ai, cũng chẳng trách chủ tiệm kia lại tức giận đến vậy. Tên trộm bánh bao đó gần như là đến 'thăm' hàng ngày, đổi thành người làm ăn buôn bán khác, cũng chịu nổi mà bộc phát . Người ta làm bánh bao để bán chứ phải làm miễn phí cho những tên ăn mày, kẻ lang thang lấp đầy bụng.


      Ngay lúc tên trộm bánh bao chạy lướt qua nàng, Vân Mộng Khởi bị dọa sợ rồi. Mặc dù là nhìn thoáng qua, nhưng nàng vẫn thấy được khuôn mặt đen bẩn của người đó, mà gương mặt ấy, đúng là nguyên nhân khiến nàng kinh hãi.


      Tên trộm bánh bao, ai khác, chính là Tư Đồ Dương Lễ! Làm cái gì vậy, sao có thể chạy tới đây trộm bánh bao chứ? Quả thực là quá lộn xộn rồi!


      Nàng vội vàng xoay người, cùng đám người đuổi theo đằng sau . Vừa liếc mắt cái, nàng bị dáng vẻ nhếch nhác của hù dọa. Y phục rách rưới, gần như thể che nổi thân thể, mái tóc rối tung, bẩn thỉu, ít nhất là tháng chưa gội rồi, còn cả khuôn mặt gần như thể thấy dung mạo vốn có.


      Nàng từng tưởng tượng nếu như mình lạc có kết quả thê thảm cỡ nào, nhưng đến khi thấy nàng vẫn bị kinh sợ. tại trông chẳng khác gì kẻ lang thang, tên ăn mày chạy trốn, , có lẽ những kẻ lang thang và tên ăn mày còn mạnh hơn nhiều lắm. Đột nhiên, trong lòng nàng nổi lên cảm giác đau đớn vô bờ.


      Trong hơn tháng qua, sống thế nào vậy......Nàng có nên cảm thấy vui mừng, vì ít nhất... ...Còn sống ?


      Đúng vậy, còn sống, mặc dù thể gọi là sống tốt, nhưng ít ra vẫn còn sống. Nàng khẽ thở phào, đồng thời, tâm vẫn còn vì nghèo túng mà xót xa. May mà giờ đây nàng tìm được , tuy nàng thể cho mọi thứ như ở Tư Đồ gia, nhưng ít ra nàng có thể giúp cho bị đông lạnh và đói bụng.


      Chỉ có điều, trộm bánh bao sao...Đó nằm ngoài dự đoán của nàng mà.


      Ở trong ngõ , Tư Đồ Dương Lễ bị chủ tiệm bánh bao đuổi ngay sát phía sau, bắt được rồi, chính là trận quyền đấm cước đá.


      "Tên ngốc đáng chết nhà ngươi, chẳng biết chui ra từ đâu, mỗi ngày đều đến ăn trộm bánh bao của ta, hôm nay nhất định phải đánh chết ngươi." Vừa xong, chính là cơn mưa đấm đá.


      Tư Đồ Dương Lễ chỉ biết ngây ngốc ôm lấy đầu mình, ra sức cuộn tròn thân thể, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta...Ta đói...Đói...Bụng đói..." Hu hu hu, co người lại, ngoại trừ khóc lóc cầu xin tha thứ chẳng biết làm gì nữa.



      "Đói đói đói, loại người như ngươi nên đói chết !" Chủ tiệm hoàn toàn có lòng đồng cảm với , đổi lại là trận đòn đau, mà người vây xem cũng thờ ơ giống vậy, ai vươn tay trợ giúp.


      "Đừng đánh ta, đừng đánh ta..." Đau quá, đau quá, hu hu hu...Nương, cha, Mộng Mộng...


      "Đánh chết tên ôn thần nhà ngươi!" Giơ cao chiếc chày cán bột cầm trong tay lên, chuẩn bị hung hăng đánh tiếp.


      Đám người vây xem vẫn chẳng thèm gì, lãnh cảm giống như chủ tiệm bánh bao đánh phải là người mà là vật sống.


      Tư Đồ Dương Lễ chỉ biết cuộn tròn mình, giống như làm như thế rời xa khỏi đau đớn. Thế nhưng, đợi hồi lâu, thân thể vẫn chưa cảm nhận được đau đớn, sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt chính là màu trắng.


      Mộng... Mộng Mộng sao? Ở trong trí nhớ của , Mộng Mộng hình như chỉ thích mặc y phục trắng như tuyết.


      "Ngươi là ai?" Cái tay cầm chày cán bột của chủ tiệm bị Vân Mộng Khởi bắt được, cũng chính vì vậy mà gậy này có nện được xuống người Tư Đồ Dương Lễ.


      "Ta trả tiền bánh bao giúp ." Chỉ vì mấy cái bánh bao mà muốn đẩy người vào chỗ chết, biết nên chủ tiệm này là lòng dạ hẹp hòi hay keo kiệt đây. Chỉ là mấy cái bánh bao thôi, đáng giá mấy đồng đâu chứ? là.....


      Nghe thấy có người trả tiền, cơn tức trong lòng chủ tiệm cũng bớt mấy phần.


      Buông bàn tay nắm tay ông ta ra, nàng móc ra thỏi bạc, đưa cho ông ta, : "Số tiền này chắc là đủ trả tiền bánh bao cho ."


      Nhìn cuộn tròn thân mình, ra sức cầu xin tha thứ vẫn đổi lấy trận quyền đấm cước đá, nàng đau lòng đến nỗi nên lời. Từ được cha nương che chở lớn lên, nhận được chăm sóc tốt nhất, đâu phải chịu chút cực khổ nào. Trong tháng ngắn ngủi này, có phải người có thêm rất nhiều vết thương ? Đợi lát nữa nhất định phải kiểm tra kỹ càng cho ....


      Ừm, vẫn nên mời đại phu tới chẩn đoán cho hơn!


      đến đại phu, nàng lại nhớ tới vấn đề nghiêm trọng. được uống thuốc suốt tháng rồi, thân thể vốn có chuyển biến tốt, giờ chưa biết có bị ảnh hưởng gì . Vốn sắp giải được độc, bây giờ càng trở nên khó giải quyết hơn. Tư Đồ Doãn Văn đáng chết, nàng nhất định phải cho gã bẽ mặt mới được.


      Quên , trước đừng nên nghĩ nhiều như vậy, xử lý tình hình trước mắt mới là chuyện quan trọng!


      "Đủ rồi, đủ rồi." Chủ tiệm thấy tiền lập tức sáng mắt, cười đến toe toét, giống như dáng vẻ hung tợn ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi. Nâng niu thỏi bạc bằng với đống bạc phải bán bánh bao trong mấy tháng mới kiếm được, ông ta rất vui sướng rời .


      Thấy còn kịch vui để xem, người vây quanh cũng chia thành tốp năm, tốp ba rời . Vốn cũng phải chuyện của bọn họ, chỉ là ngăn nổi bản tính thích xem náo nhiệt của con người mà thôi. Chỉ trong chốc lát, còn mỗi nàng và Tư Đồ Dương Lễ.


      Vân Mộng Khởi quay đầu, liếc Tư Đồ Dương Lễ vẫn ngồi dưới đất cái, hỏi: "Đứng lên được ?" Mặc dù nàng kịp thời ngăn cản được cú đánh cuối cùng, song vẫn bị đánh mấy cái, bị gì đó chứ?


      "Ừ..." Lảo đảo mấy cái, vẫn là chậm rì rì đứng lên. nhìn mặt nàng nên chẳng thể xác định rốt cuộc nàng là ai. sợ hãi nhìn nàng, chỉ im lặng, hai tay xoắn vào nhau.


      " theo ta." xong, nàng xoay người rời , hề có ý định muốn đưa tay ra kéo .


      "Ờ." Có lẽ chẳng hiểu gì, nhưng nàng vừa mới cứu , lại có ác ý, cho nên, ngoan ngoãn theo phía sau nàng, rời khỏi ngõ .

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 7.5: Tắm rửa


      Cứ như vậy, người trong thôn liền thấy nữ tử xinh đẹp mặc y phục trắng như tuyết, ừm, mặc dù thấy mặt, nhưng hẳn là rất đẹp , mang theo tên ăn mày dơ dáy, bẩn thỉu đường.


      Trong thôn này ai cũng biết tên ăn mày bẩn thỉu kia, biết chui ra từ đâu, tháng trước cứ đứng trong thôn bọn họ. Ngoại trừ trộm bánh báo ra, chưa từng làm chuyện xấu gì, cho nen ở trong thôn, ngoại trừ ông chủ tiệm bánh bao hận tận xương tủy ra chẳng ai để ý nhiều đến tồn tại của . Thế nhưng, mấy đứa bé chưa hiểu chuyện trong thôn thỉnh thoảng vẫn cầm đá hoặc thứ gì đó ném .


      "Woa, woa, kẻ ngốc, kẻ ngốc, kẻ ngốc tới!"


      "Là kẻ ngốc, kẻ ngốc lại tới!"


      đường , vài đứa bé thấy liền chỉ vào , châm biếm . Có lẽ trẻ con rất là đơn thuần, nhưng có đôi khi cũng vì phần đơn thuần này vô tình làm ra những chuyện tổn thương người khác mà hay biết. Chỉ thấy đứa bé trai nhặt cục đá ở dưới đất lên, ném vào Tư Đồ Dương Lễ.


      "Ai đau." Tư Đồ Dương Lễ che đầu, máu liền chảy ra từ kẽ tay .


      Nghe thấy hô đau, Vân Mộng Khởi dừng bước, nhíu mày quay đầu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy trán có thêm vết thương, trong mắt nàng thoáng qua sát khí.


      Đáng chết, rốt cuộc tháng qua sống thế nào vậy?


      Vốn là, thấy trộm bánh bao bị người đuổi theo đánh, khiến nàng giật mình rồi, giờ ngay cả đường cũng bị đứa bé chưa hiểu chuyện cầm đá ném. Vậy chưa cần phải , nàng cũng có thể tưởng tượng vết thương, vết bầm người nhiều đến cỡ nào.


      Nàng vội vàng quay đầu nhìn đứa bé trai cầm đá ném Tư Đồ Dương Lễ, mặc dù nàng im lặng, đầu còn đội đấu lạp khiến người ta thấy mặt, nhưng chẳng biết vì sao, nàng vẫn khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Trưởng bối của đứa bé cầm đá ném người vội vàng kéo nó trốn ra phía sau mình, rồi vội vàng xin lỗi.


      "Xin lỗi, xin lỗi."


      Tư Đồ Dương Lễ ngây ngốc đứng tại chỗ, che cái trán bị thương, biết phải làm sao. Có lẽ chả hiểu gì, nhưng Vân Mộng Khởi vốn phải là người dễ chuyện, ít nhất là trong lúc người mà nàng để ý bị thương. Cho dù có khiến nàng thương tâm khổ sở đến đâu, nhưng thấy bị thương, nàng vẫn nhịn được cơn tức giận.


      "Đứa bé chưa hiểu chuyện, nhưng các ngươi thân là đại nhân (người lớn) cần phải dạy dỗ kỹ, còn bé mà có lòng khoan dung, lớn lên ra sao? Thấy người khác bất hạnh biết đồng cảm thôi, nhưng cũng đừng bỏ đá xuống giếng." Mặc dù từng câu từng chữ của nàng rất thản nhiên nhàng, nhưng đối với trưởng bối biết quản lý nghiêm đứa bé nhà mình mà , lại giống như bị nghiêm khắc quất roi, đều ngượng ngùng xin lỗi, sau đó kéo đứa bé nhà mình vào trong nhà trốn.


      Nàng chính là có kiểu khí thế này, lúc ở phủ Tư Đồ cũng như vậy, tuy nàng phải quản gia nhưng vẫn biết hết mọi thứ. Trong lòng mảng sáng sủa, chọc tới nàng cho dù nàng chỉ im lặng, dựa vào luồng khí thế ấy cũng có thể làm cho người ta tự động nhận lỗi. Huống chi là nàng còn dùng những lời mềm mỏng song vẫn chứa đựng trách cứ, đương nhiên làm cho kẻ phạm lỗi vô cùng xấu hổ.


      Rất hiếm khi nàng quan tâm đến những người râu ria ( quan trọng) này, nàng vươn tay giữ chặt bàn tay , tiếp tục về phía trước. Chỉ có điều, nàng tìm được đường rồi, , phải là nàng vốn biết tìm đường.


      Bây giờ bọn họ cần phải làm những việc sau: tìm đại phu chẩn đoán sơ qua tình hình thân thể , ăn cơm, để tắm rửa thay y phục. cách khác, bọn họ cần đến y quán, quán trọ và y điếm (tiệm bán quần áo).


      Nàng qua y điếm nhưng giờ chẳng biết là ở hướng nào, tóm lại là chân trước vừa mới bước qua chỗ nào nàng liền quên luôn đường. Về phần y quán và quán trọ...


      A, vận khí của nàng tốt, phía trước có cái...Quán trọ Thái Bình chính là nơi có thể để dùng cơm và tắm rửa.


      Dọc đường để nàng tùy ý dắt mình, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc truyền đến từ lòng bàn tay xinh của nàng, cảm giác tất cả khổ sở mà phải chịu trong khoảng thời gian qua đều cách rất xa.


      Vân Mộng Khởi muốn chuyện với , cho nên dọc đường hề giải thích bất cứ điều gì cho nghe.


      tới cửa quán trọ, tiểu nhị đứng bên ngoài vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười nghênh đón.


      "Tiểu thư, ngài muốn ở trọ hay là..." còn chưa hết, nhìn thấy người khác đứng ở sau lưng nàng, trong khoảng thời gian này, kẻ lang thang kia cũng được coi là nhân vật phong vân trong thôn này.


      " , cút ngay, lăn xa chút, đừng có đứng trước cửa quán và ngăn cản việc buôn bán của chúng ta." Dáng vẻ của tiểu nhị là hoàn toàn chưa phát ra hai người nắm tay nhau, hung dữ muốn xua đuổi Tư Đồ Dương Lễ.


      "Ta..." sợ hãi trốn ở sau lưng nàng, bị người khác bài xích xua đuổi, hoàn toàn biết phải phản ứng thế nào.


      Nàng nhíu mày, hình như kể từ sau khi nàng tìm được đôi mày đẹp vẫn nhíu chặt, chưa từng buông lỏng. Mà thái độ hung dữ của tiểu nhị với Tư Đồ Dương Lễ, càng làm cho nàng thêm phẫn nộ. Nàng gặp qua ít kẻ 'mắt chó nhìn người thấp kém', nhưng với loại người dùng thái độ chán ghét đối đãi với Tư Đồ Dương Lễ, nàng lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.


      "Ta muốn ở trọ, cũng muốn dùng cơm."


      "Dạ, dạ, dạ, mời tiểu thư qua bên này." Có khách tới cửa, thái độ của đương nhiên là khá ân cần rồi.


      xong câu đó, lập tức quay đầu, hung dữ với Tư Đồ Dương Lễ: "Mau cút , cẩn thận ta lấy cái chổi đến đuổi ngươi ." Sau đó, lại biến sắc mặt lần nữa, cười khanh khách dùng tay làm dấu mời, ý bảo Vân Mộng Khởi vào.


      Vân Mộng Khởi hoàn toàn phớt lờ thái độ hung dữ của tiểu nhị, tự mình lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ vào khách điếm (nhà trọ). Cũng chính lúc này, tiểu nhị phát bàn tay của hai người nắm chặt, lập tức, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, cả người toát ra mồ hôi lạnh vì thái độ ban nãy của mình.


      Nhìn nữ tử bạch y nắm tay tên ngốc kia rất tự nhiên, vậy chắc chắn là người thân của kẻ lang thang kia tìm tới rồi.


      Nguy rồi nguy rồi, phải gây họa rồi chứ? Ôi, lát nữa lão bản (ông chủ) chắc chắn mắng đấy.


      Tiểu nhị nghĩ như thế cũng là đúng, dù sao Tư Đồ Dương Lễ cũng là đột nhiên xuất ở trong thôn, tuy ngốc nghếch, bây giờ còn ăn vận rách rưới, nhưng lúc mới đến, y phục có chút bẩn song vẫn có thể nhìn ra là chất liệu vải vóc tốt. Còn vị nương nắm tay đây, người bất giác tản ra loại khí chất, khiến người ta cảm thấy thân phận của nàng rất đặc biệt.


      Vân Mộng Khởi chọn cái bàn trống, ngồi xuống, ra lệnh cho Tư Đồ Dương Lễ: "Ngươi cũng ngồi xuống ." Xem ra là bị thái độ hung ác của tiểu nhị dọa sợ, nàng ngồi xuống rồi mà vẫn ngây ngốc đứng ở mép bàn.


      "Nhưng...Thế nhưng..." Thấy tiểu nhị về phía bọn họ, sợ đến nỗi vội vàng trốn ra sau lưng Vân Mộng Khởi, dáng vẻ rất sợ hãi.


      Nàng tức giận trợn tròn mắt, may mà có đấu lạp che nên ai phát ra hành động bất nhã này của nàng.


      "Ta bảo ngươi ngồi xuống, ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi, xuống, cho, ta." Nàng gằn từng chữ cuối, hung dữ xong rồi vỗ vỗ cái ghế bên canh mình, ý bảo ngồi xuống.


      "Thế nhưng..." Mười ngón tay xoắn lại y như chiếc bánh quẩy, vẫn là dáng vẻ rất sợ hãi, Vân Mộng Khởi thấy mà phát giận.


      Trước đây, mặc dù có ngây ngốc, nhưng bởi vì được bảo vệ tốt nên vốn chẳng biết sợ là gì, vẫn duy trì vẻ ngây thơ hồn nhiên như trẻ con, vui vẻ sống qua ngày. Qua tháng ngắn ngủi, vẻ hồn nhiên người mất , thay vào đó là sợ hãi và nhút nhát đối với người khác.


      Nàng càng hận thể xẻo thịt lóc xương đôi huynh muội Tư Đồ Doãn Văn kia, nếu phải do bọn họ Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn cần nhận những đau khổ này, vẫn còn được sống hồn nhiên, vui vẻ.


      "Ngồi, xuống!" Nàng nâng tay vỗ xuống bàn, mặc dù rất , nhưng lại khiến cho Tư Đồ Dương Lễ dám "Thế nhưng" nữa, mà ngoan ngoãn ngồi xuống.


      Tiểu nhị tới, thấp thỏm, bất an dò hỏi: "Xin hỏi, tiểu thư cần gì ạ?"


      Xem ra, vị tiểu thư này đúng là người thân của kẻ ngốc kia, mặc dù biểu quá thân thiết, nhưng hai người ở chung tự nhiên như vậy, quan hệ khẳng định là tầm thường.


      "Còn phòng trống ?" Nàng chẳng thèm liếc tiểu nhị cái, giọng bình thản, cộng thêm có đấu lạp che , khiến người ta chẳng thể nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, đương nhiên càng thể thấy được diện mạo của nàng.


      "Có có có, đương nhiên là có." Thấy nàng gì về thái độ hung dữ vừa rồi của mình, đương nhiên thể đào hầm chôn mình lần nữa, lập tức nhiệt tình đáp lại.


      "Vậy chuẩn bị cho ta gian phòng trống trước ."


      "Mời tiểu thư theo ta." biết kiếp trước kẻ ngốc kia làm được điều gì tốt mà lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy đến tìm .


      " theo mau." Ném xuống ba chữ này, nàng liền đứng lên, rời . Vừa mới ngồi xuống, Tư Đồ Dương Lễ mờ mịt nhìn bóng lưng của nàng theo tiểu nhị, luống ca luống cuống đứng lên theo.


      Tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu hai, mở ra cửa phòng đó, : "Tiểu thư, mời vào."


      vừa dẫn đường, vừa cảm thán ở trong lòng, mặc dù thấy mặt nương này, nhưng thái độ ôn hòa của nàng, đúng là khiến cho người ta bất giác cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ đây là vẻ ' giận mà uy nghiêm' trong truyền thuyết sao? Ngẫm lại, thôn trang này của bọn họ cũng thường có vài vị nhân sĩ giang hồ, hoặc là vài thương nhân ghé qua, bọn họ tiếp đãi khá nhiều người, nhưng người giống như nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được.


      vào nhìn qua cách bày trí trong phòng, đương nhiên, chắc chắn là kém xa thành thị rồi, song vẫn coi như sạch . Dù sao nàng cũng định ở lại, chỉ cần chỗ để Tư Đồ Dương Lễ tắm rửa thôi, nếu , nàng mới khinh thường ở chỗ có loại tiểu nhị thế này.


      tới chiếc ghế tựa ở bên cửa rồi ngồi xuống, sau khi nàng ra hiệu cho Tư Đồ Dương Lễ qua đây ngồi, liền quay đầu căn dặn tiểu nhị: "Chuẩn bị cho ta thùng nước ấm lớn, sau đó mang chút đồ ăn lên là được." Sau khi ra những đồ mình muốn, nàng liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ im lặng.


      "Được, ta lập tức chuẩn bị." Tiểu nhị hơi khom lưng rồi lùi ra, sau khi đóng cửa giúp bọn họ liền xoay người xuống lầu chuẩn bị.


      "Ngươi qua đây ngồi xuống." là, ai bảo biết ngồi sao?


      "Ờ." 'nhưng là' nữa, cũng biết vì sao, luôn luôn ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng, dám phản bác.


      Hai ba bước đến bên cửa sổ, qua chỗ ngồi đối diện với nàng, đôi tay thành đặt ở đầu gối, dám để loạn. Khi đường, ngoại trừ những lúc nàng chủ động vươn tay dắt đều ngoan ngoãn theo phía sau nàng, dám đụng vào nàng.


      Toàn thân đều bẩn thỉu, mà nàng lại là thân tuyết trắng xinh đẹp, cảm giác nếu như mình vươn tay chạm vào nàng, làm bẩn thân xinh đẹp tuyết trắng của nàng.


      Ánh mắt của nàng dừng ở bên ngoài cửa sổ, vẫn chả thèm liếc cái. Vẻ ngoài yên tĩnh hoàn toàn đối lập với nội tâm cuồn cuộn của nàng.


      Bây giờ tìm được Tư Đồ Dương Lễ, vậy bước tiếp theo phải làm như thế nào đây? tìm kiếm ở nơi phu thê Tư Đồ mất tích hay là trở lại kinh thành? Nàng có chủ ý nữa.


      Phu thê Tư Đồ rơi xuống phía đông của vách núi, nhưng lại chưa có ai xuống tra xét, nếu như nàng tự mình xuống phía dưới vách núi tìm kiếm lần nàng chẳng thể an tâm nổi. Vậy đợi sắp xếp ổn thỏa cho Tư Đồ Dương Lễ, nàng liền đến phía đông của vách núi kia. Mặc kệ ra sao, nàng cũng phải đích thân xuống kiểm tra chút, còn những chuyện khác cứ để sau .


      Nàng nghĩ đến chuyện của mình, Tư Đồ Dương Lễ lại nhìn nàng bằng ánh mắt mang theo vài phần nghiên cứu, trong lòng cũng thay đổi như chong chóng.


      Nàng là ai? Là Mộng Mộng sao?


      thấy mặt nàng nên thể xác định, nhưng chỉ cần đứng ở bên cạnh nàng, liền có loại cảm giác rất quen thuộc, nên lời là cái gì, nhưng chính là loại cảm giác rất thoải mái, rất an tâm. Mặc dù xác định được thân phận của nàng, nhưng ở trong lòng thanh cho biết, có thể tin nàng. Có lẽ hiểu được nhiều chuyện, nhưng trực giác nhìn người của vẫn luôn rất chuẩn.


      Lúc biết phải làm như thế nào cứ thuận theo ý nghĩ trong lòng. Đây là những lời mẫu thân dạy từ khi còn , lúc này, đương nhiên chỉ muốn thuận theo cảm giác trong lòng mình mà làm thôi.


      Trong khi hai người chìm đắm trong suy nghĩ của mình bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.


      "Tiểu thư, tiểu nhân chuẩn bị xong những thứ mà ngài cần rồi."


      Vân Mộng Khởi thu hồi suy nghĩ của mình, đứng lên, ra mở cửa, để cho bọn họ tiến vào.


      "Tiểu thư, thùng nước ấm này để đâu đây?" Lúc nghe thấy nàng muốn chuẩn bị nước ấm, liền đoán được là nàng muốn giúp kẻ lang thang kia tẩy thân dơ bẩn, cho nên, đặc biệt chuẩn bị khá nhiều nước ấm.


      "Đặt sau bức bình phong ."


      "Vậy tiểu nhân đưa thức ăn lên rồi đặt luôn bàn." Sau khi ra hiệu cho những người khác sắp xếp xong mọi thứ, bọn họ liền rời khỏi gian phòng.


      Ngay khi đồ ăn được đặt lên bàn, Tư Đồ Dương Lễ liền dùng ánh mắt vô cùng khát vọng nhìn đồ ăn bàn, quả thực là nhìn chớp mắt. Đợi mọi người rời hết, nàng liền đóng cửa lại, quay đầu thấy ngay dáng vẻ bụng réo ầm ỹ và tràn ngập khát vọng của . Kể từ khi tìm được , đây là lúc nàng muốn bật cười nhất, ra sức nhịn cười, nàng về phía trước kéo đứng lên.


      nhìn chằm chẵm những món ăn thơm ngào ngạt càng lúc càng cách xa mình, suýt chút nữa nhịn được định dang tay ôm chặt cái bàn.


      "Cơm cơm..."


      Nàng dứt khoát kéo ra phía sau bức bình phong, ra lệnh: "Tự tắm rửa ." Toàn thân bẩn thỉu dơ dáy, nàng chỉ sợ cứ để ăn cơm trong tình trạng này bị tiêu chảy nữa đó.


      "A... Ta muốn cơm cơm..." tại chỉ nghĩ đến đồ ăn bàn, những thứ khác nằm trong phạm vi suy nghĩ của .


      Giơ tay bắt được cánh tay vươn dài của , nàng quát khẽ: "Tắm rửa sạch mới cho ăn cơm."


      "A a a, muốn, muốn, ta muốn cơm cơm..." Rất lâu rồi chưa được ăn cơm, đây là lần đầu tiên trong hơn tháng qua được gần đồ ăn như thế, muốn cho buông tha đơn giản như vậy, thể.


      "Tắm rửa!" Nàng muốn vỗ đầu cái, nhưng sợ càng ngốc hơn, cuối cùng đành buông tha vậy.


      " muốn, muốn..." Nước mắt đọng ở khóe mắt, tỏ ý là: nếu nàng cho ăn cơm khóc lớn to ngay.


      " tắm rửa, ta gọi người mang thức ăn ra ngoài." nghe, vậy nàng chỉ có thể dùng cách uy hiếp cũ rích thôi.


      "A a a!" liều mạng lắc đầu, vội : "Ta tắm ta tắm, đừng mang , đừng mang ."


      Vừa nghe thấy nàng muốn mang thức ăn , lập tức ngoan ngoãn bắt đầu cởi y phúc của mình. Hai ba cái cởi hết y phục rách nát ra, đến khi toàn thân trống trơn, chẳng thèm nghĩ ngợi nhảy vào thùng tắm chứa đầy nước ấm.


      Thấy ngoan ngoãn chuẩn bị tắm rửa, nàng mới thở phào nhõm, chỉ là...


      Cúi đầu nhìn đống y phục rách nát đó, , đó hoàn toàn chẳng thể gọi là y phục, chỉ có thể xem như là vải rách thôi. Sau khi tắm rửa sạch , thể mặc lại đống vải rách ấy, như vậy, trong khi chờ tắm rửa, nàng phải chuẩn bị y phục tốt cho . Suy nghĩ chút, liền gọi tiểu nhị lên, kêu chuẩn bị cho bộ y phục mới, sạch . Thấy nàng đưa hẳn thỏi bạc, tiểu nhị liền đáp ứng rất sảng khoái.


      Nghe thấy ở phía sau bức bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, nàng lại quay về ngồi bên cửa sổ. Chính nàng cũng chưa ăn bữa sáng, chỉ là, nàng hề đói bụng giống , chờ ra là ăn được rồi.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 8.1: Tạm thời yên tâm

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc


      Ngồi hồi, suy nghĩ chút vẫn yên lòng, nàng liền bước tới phía sau bức bình phong.


      "Tắm xong chưa?"


      "Ừ.... ..." Cả người Tư Đồ Dương Lễ ngâm trong thùng nước, hoàn toàn biết tắm rửa là như thế nào, trước đây đều có nô bộc phụ trách chuyện rửa ráy của , đương nhiên, thỉnh thoảng Vân Mộng Khởi cũng gội đầu, chà lưng gì gì đó cho .


      Nghe thấy "ừ", nàng còn tưởng rằng tắm xong rồi, muốn hỏi , sao đột nhiên lại làm được vậy. Vòng qua bức bình phong, muốn xem có đúng là tắm rửa xong như , đập vào mắt chính là thảm cảnh, nào tắm xong đâu.


      Nàng nghĩ, "ừ", có lẽ chỉ là trợ từ mà thôi.


      Cả người đều ngâm trong làn nước, tuy tóc và mặt đều ướt sũng, nhưng tóc và mặt vẫn đầy bùn đất, coi như là ngâm mình trong nước vẫn bẩn thỉu thôi.


      Thở dài, nàng nên kỳ vọng quá nhiều về năng lực của . Chậm rãi qua, đứng ở bên cạnh thùng gỗ, vươn bàn tay bé, bắt đầu gội đầu cho .


      "A?" thấy rất kinh ngạc với hành động này của nàng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng. Động tác gội đầu nhàng của nàng, lại khiến cảm thấy rất quen thuộc.


      nhàng, từng chút từng chút gội sạch mái tóc đầy bùn đất của , động tác mềm hoàn toàn làm đau. Thời gian từ từ trôi qua, hai người họ như được quay về quãng thời gian hạnh phúc lức trước.


      "Mộng Mộng..." Cảm giác thoải mái, khiến vô thức gọi ra cái tên này.


      Tiếng gọi khẽ của giống như là chìa khóa phá vỡ mê chú, trong nháy mắt làm cho nàng phục hồi tinh thần. Nàng thả mái tóc của ra, lùi về sau hai bước, : "Tự mình tắm rửa rồi ra mau ....."


      Trời ạ, sao nàng.......Tại sao trong lúc vô thức lại bắt đầu muốn chăm sóc chứ? Nàng cần giữ khoảng cách với , nàng muốn lại như trước kia, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho , cuối cùng chỉ nhận được tổn thương thôi.


      Có lẽ có người : ' nỗ lực nhất định được đền đáp', nhưng đó phải là tình . Tình là phải ngang bằng, nỗ lực từ phía phải là tình . ' nỗ lực nhất định được đền đáp', nhưng ít nhất đừng là tổn thương, nếu như cuối cùng chỉ nhận được tổn thương ai dám mình nỗ lực nữa.


      "Nàng......" biết phải xưng hô như thế nào, ngay cả muốn gọi nàng lại cũng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ra khỏi bức bình phong.


      "Tắm nhanh lên rồi ra , nếu đồ ăn nguội lạnh đó." Ngay lúc nàng vừa xong tiểu nhị cũng mang y phục lên.


      Hài lòng nhìn bộ y phục mới tinh màu lam nhạt, nàng lại hào phóng thưởng cho tiểu nhị chút bạc, điều này làm cho tiểu nhị vui sướng, liên tục cám ơn. Ngày hôm nay tiếp đãi vị khách như nàng còn kiếm được nhiều bạc hơn so với những tháng có công cao nhất, có thể vui sướng à!


      Nàng treo bộ y phục ở bức bình phong, dặn : "Tắm xong mặc y phục vào."


      "Được......" Ngồi ở trong thùng nước, ngoan ngoãn vốc nước lên rửa sạch mặt, rồi chậm rãi rửa sạch thân thể mình. biết thế nào mới gọi là rửa hoặc tắm xong, cứ đông xoa xoa, tây chà chà, cảm giác sạch rồi liền đứng lên bước ra khỏi thùng nước. Lỗ lỗ mãng mãng, suýt chút nữa đánh đổ thùng nước.


      Cầm y phục treo bức bình phong, chậm rãi mặc từng cái , sau đó liền ra, tóc vẫn còn nước.


      "Qua đây ngồi xuống, ăn cơm ."


      Vừa nghe thấy được ăn cơm, lập tức vọt tới cái ghế cạnh cửa sổ, ngồi xuống, bưng bát cơm nàng xới cho lên, và từng ngụm từng ngụm.


      "Ngươi ăn chậm chút, ai tranh giành với ngươi đâu, cẩn thận nghẹn đấy."


      Nhìn ăn như hùm như hổ, như tám đời chưa được ăn cơm, nàng nhịn được mở miệng nhắc nhở, chỉ là nàng vừa dứt lời, liền bị nghẹn luôn. Hai tay buông lỏng, bát đũa đều rơi xuống mặt bàn, đau khổ che cổ, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.


      Ai! Ở trong lòng thở dài lần nữa, nàng nhanh chóng rót chén trà đưa cho .


      "Mau uống chút nước ." Thực là phục , có đói thế nào cũng đâu cần ăn vội vã như vậy, quả thực giống như là quỷ chết đói đầu thai. Đồ ăn bày đầy trước mặt , lại chẳng có ai tranh giành, biết gấp gáp gì nữa.


      nhận lấy chén trà, tu ừng ực, vì uống quá vội nên chưa kịp nuốt xuống, bị sặc nước phun đầy ra khắp bàn, dính hết vào đồ ăn.


      Trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, trong lòng nàng bội phục sát đất. Chỉ là ăn cơm thôi mà, lại làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ dựa vào mỗi điểm này, đúng là người rất đáng khâm phục.


      Đối mặt , hình như nàng thành lập thói quen thở dài trong lòng rồi. Đứng lên, mở cửa ra, xuống lầu gọi tiểu nhị lên, kêu dọn hết đồ ăn bàn . Tất cả đều dính nước trà do phun ra, là quá mất vệ sinh.


      "A, cơm của ta, cơm......" Thấy tiểu nhị muốn bưng đồ ăn bàn , vội vàng dang rộng vòng tay, bảo vệ đồ ăn bàn, cho tiểu nhị bưng .


      "Ai......" Tiểu nhị khó xử nhìn , biết phải làm sao nữa.


      Vân Mộng Khởi hai lời, bước lên phía trước, túm được cổ áo của , nhấc lên, : "Bọn họ bưng đồ mới lên." Nàng cũng chưa ăn sáng, nhưng nàng có hứng thú với nước miếng của .


      "Hả?" Mờ mịt quay đầu lại nhìn nàng, hình như hiểu được những lời nàng vừa .


      "Bưng , rồi bưng vài món mới lên." Nàng nhìn , muốn tiểu nhị nhân cơ hội bưng đồ ăn .


      Tiểu nhị lưu loát bưng hết đồ ăn bàn , thắc mắc gì về chuyện bọn họ gần như chưa động vào đồ ăn ở bàn mà muốn bưng , còn kêu phần mới nữa lấy. có thể cảm nhận được nương này có xuất thân khá cao nhưng nàng lại nguyện ý chăm sóc kẻ lang thang như thế, vậy kẻ lang thang kia chắc chắn cũng được sinh ra trong gia đình khá giả. Chẳng qua, ngờ sau khi kẻ lang thang kia tắm rửa, thay y phục mới đúng là rất tuấn tú.


      "Cơm cơm......"


      Nàng vỗ lên đỉnh đầu , ngăn tiếp tục kêu những từ vô nghĩa. phải lập tức bưng đồ ăn mới lên à? biết gấp gì nữa.


      "Ngồi im ."


      "Ờ." dám lỗ mãng nữa, thành ngồi im.


      "Tốt lắm." Hài lòng gật gật đầu, nàng lại ngồi về vị trí của mình, lực chú ý lại quay về bên ngoài cửa sổ.


      "Này...." ngồi ngoan ngoãn, muốn gì đó, lại biết phải như thế nào, cả người có vẻ vô cùng lúng túng.


      Nghe thấy tiếng của , nàng quay đầu nhìn về phía , lúc này, phát tóc vẫn nước, cách khác, chẳng hề lau tóc mà cứ chạy ra thôi.


      Nàng ra phía sau bức bình phong, cầm chiếc khăn bông sạch ra. Nàng ném khăn bông lên đầu , ra lệnh: "Lau khô tóc ." Giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ, nhưng chỉ có nàng mới biết, nàng lo lắng tóc chưa khô, gió lạnh thổi vào, bị cảm mạo thôi.


      "Ờ." Giống như trước kia, chỉ cần là chuyện Vân Mộng Khởi muốn làm luôn luôn ngoan ngoãn nghe theo nàng. Cho dù bây giờ biết nàng là ai, nhưng vẫn vô thức nghe theo.


      Bắt được khăn, dùng sức lau lau đầu. Trong lúc lau khô tóc, tiểu nhị liền bưng đồ ăn mới vào. Nhìn thấy đồ ăn đặt bàn, quên luôn chuyện lau tóc, lòng dạ đặt hết lên đồ ăn ở bàn.


      Nàng thực hoài nghi đúng là quỷ chết đói đầu thai mà. Ra sức nhịn xuống kích động muốn thở dài lần nữa, nàng xới cho bát cơm trước, sau đó chủ động tiếp nhận công việc của , tiếp tục lau tóc cho .


      Nàng cảm thấy mình đúng là sắp hết thuốc chữa rồi, chỉ cần đối mặt , liền mất tự chủ, muốn chăm sóc . Đợi tóc gần khô, nàng lấy chiếc lược gỗ ra, thuận tiện chải tóc cho . Dù sao cũng làm nhiều như vậy rồi, thêm hai chuyện cũng vậy thôi.


      Sau khi giúp xử lý hết mọi chuyện, nàng mới chầm chậm ngồi xuống, chuẩn bị dùng cơm. Dùng cơm xong, nàng dẫn ra khỏi gian phòng.


      "Tiểu nhị."


      "Tiểu thư, có gì dặn dò sao?" Bởi vì Vân Mộng Khởi chi rất hào phóng, nên thái độ của tiểu nhị có thể là hơi nhiệt tình quá mức.


      "Trong thôn có y quán ?" Lúc trước nàng loanh quanh hơn nửa thôn rồi, nhưng ở trong ấn tượng của nàng, hình như thấy bóng dáng của y quán nào.


      "Có, có, có."


      "Có thể cho ta biết phải thế nào ?"


      "Ừm, từ quán trọ ra, rẽ phải thẳng, lúc là thấy được ngay."


      "Được, cám ơn ngươi." cám ơn xong, liền kéo Tư Đồ Dương Lễ chuẩn bị ra ngoài, nhưng mới được vài bước quay lại, nàng vẫn quyết định trả tiền trọ trước, nàng chắc, y quán xong còn quay về nhà trọ nữa hay .


      Chỉ có điều, vấn đề phải là có quay về nữa mà là có thể quay về được ? Nàng nào có nghĩ nhiều như vậy, đoán chừng lại tạm thời quên mất bệnh mù đường của mình rồi.


      Con người mà, luôn nhớ kỹ những ưu điểm của bản thân, còn khuyết điểm chưa đến phút cuối cùng, tuyệt đối chịu nhận mình có khuyết điểm. Nàng chính là ví dụ điển hình.


      Chỉ cần chưa bị lạc đường nàng tuyệt đối chịu thừa nhận mình có bệnh mù đường. Nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi, nàng tuyệt đối, lập tức, lập tức ném căn bệnh mù đường đó ra sau đầu.


      Sau khi tính toán tiền trọ xong, nàng liền kéo Tư Đồ Dương Lễ đến y quán, dựa theo hướng tiểu nhị chỉ.


      Bởi vì tiểu nhị vẫn chú ý đến bọn họ, cho nên, khi bọn họ vừa được lúc, tiểu nhị nhận ra điều sai sai, vội đuổi theo.


      "Này......" Quả nhiên, bọn họ nhầm phương hướng rồi.


      ràng là rẽ phải thẳng, sao bọn họ lại rẽ trái luôn vậy? Chẳng lẽ do nghe lầm à?


      định đuổi theo nhắc nhở nàng chút, nhưng bị chưởng quầy gọi lại.


      "Lý tiểu nhị, ngươi muốn đâu hả, thấy tại trong quán đông khách lắm sao?" là, định lười biếng hả, biết lúc đó sao ta lại bị mù mắt, thuê người về để chọc tức mình vậy chứ?


      "Dạ, dạ, dạ, tới đây." Sau khi nhìn theo hướng hai người , xoay người, vào quán trọ.


      Bọn họ rất nhanh phát ra mình nhầm thôi, dù sao trong thôn cũng có khá nhiều người, nếu như tìm thấy cứ tùy tiện tìm người hỏi là được.


      Suy nghĩ của tiểu nhị cũng khá đúng. Lúc gần nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy bóng dáng của y quán, nàng liền hoài nghi có phải mình sai đường rồi ? Sĩ diện chịu thừa nhận mình nhầm, nàng liền tìm người bán hàng rong ở ven đường, hỏi thăm.


      Thế nhưng, dừng dừng, hỏi tới năm sáu người rồi mà bọn họ vẫn chưa tìm được y quán.


      Haizz, ai bảo sau mỗi lần hỏi đường Vân Mộng Khởi chỉ đúng được vài phút, rồi lại sai đường chứ. Cứ dừng dừng như vậy, đến trưa cũng chẳng tìm được y quán ấy chứ.


      Tư Đồ Dương Lễ giật giật bàn tay vẫn kéo tay mình của nàng, có lời muốn .


      "Làm sao vậy?" Nàng dừng bước, quay đầu nhìn . Tìm được y quán, nàng rất bực bội rồi, đừng hỏi nàng vấn đề khó gì nữa.


      "Ta đói bụng." đáng thương vuốt bụng, ngẩng đầu nhìn nàng.


      "... ..." Im lặng nhìn , trong mắt lộ ra vẻ khó tin.


      Buổi sáng ăn nhiều lắm mà? Tuyệt đối là nhiều hơn nàng, chưa được bao lâu, lại kêu đói rồi hả? chính là quỷ chết đói đầu thai hả?


      Ngẫm lại, bọn họ lòng vòng quanh thôn khá lâu rồi, người từ đầu thôn đến cuối thôn thấy bọn họ lướt qua ít nhất là hai lần rồi. Phần lớn người trong thôn đều biết hai người họ tìm y quán, cũng chẳng biết bọn họ đứng thế nào, quả như quỷ đánh tường, làm sao cũng đến được y quán.


      "Để ta dẫn các ngươi đến y quán."


      Có người nhìn nổi nữa, ràng thấy bọn họ đúng hướng rồi mà, nhưng chưa được vài bước lại nhầm, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.


      Được người có lòng tốt trợ giúp, rốt cuộc hai người cũng "Thuận lợi" đến được y quán.


      Đại phu kiểm tra cho Tư Đồ Dương Lễ, xác nhận ngoại trừ bị cảm và thiếu dinh dưỡng còn vấn đề gì. Rốt cuộc nàng có thể tạm yên lòng về Tư Đồ Dương Lễ, bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện của cha nương thôi.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 8.2: Lên núi lần nữa

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc


      Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn cảm thấy nên mang Tư Đồ Dương Lễ lên núi tốt hơn. Thế là, nàng chuẩn bị đưa về quán trọ, sắp xếp tốt cho trước.


      Thế nhưng......


      Vừa mới bước ra khỏi y quán, nàng đành buông tha cho ý nghĩ đó, nếu như đưa về nhà trọ, biết bỏ lỡ bao nhiêu thời gian nữa. Cuối cùng nàng vẫn quyết định mang theo cùng lên núi, bây giờ nàng cần nhất là người sợ chết, nguyện ý dẫn đường cho nàng.


      Hai người lại quay về y quán, chân trước vừa mới bước ra, chân sau lại bước về, với khoảng cách đó, nàng chắc chắn lạc đường.


      "Đại phu..." Ừm, ừm, nàng nghĩ là, đại phu nhất định phải thường xuyên lên núi hái thuốc , như vậy chắc chắn biết đường lên núi, xin ta dẫn đường lên núi chắc sao đâu.


      "Tiểu thư còn có chuyện gì sao?" Chẳng phải vừa mới rời à? Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế xảy ra chuyện lớn rồi hả?


      "Đại phu, ngươi có thể dẫn ta đến vách núi phía đông của dãy núi kia ?" Ngón tay nhắn chỉ về hướng bên ngoài cửa sổ.


      Nhìn theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, sau đó ta cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Tiểu thư muốn đến đó làm gì?" Càng làm cho ta hiểu chính là, dãy núi kia ràng ở ngay trước mắt, muốn đến vách núi phía đông nàng cũng tự được mà nhỉ? Vì sao còn muốn ta dẫn đường chứ?


      "Ta cần đến nơi để xác nhận vài chuyện." Nàng thể gì thêm, đành vậy thôi.


      "Vậy nhất định là chuyện rất quan trọng rồi?" Nhìn nét mặt của nàng là có thể đoán được.


      "Ừm, rất quan trọng." Nàng cần xác nhận sống chết của cha nương, nó còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Sau khi xác nhận xong, nàng mới quyết định bước tiếp theo phải làm như thế nào.


      "Vậy được rồi, vừa khéo buổi chiều ta cũng định lên núi hái thuốc." Chỉ dẫn bọn họ theo cùng mà thôi, cũng phải là chuyện phiền toái gì.


      "Vậy làm phiền đại phu rồi."


      "Này......" Vẫn bị nàng xem , Tư Đồ Dương Lễ vươn tay kéo kéo tay nàng.


      "Làm sao vậy?" Cuối cùng cũng đặt lực chú ý lên người .


      "Ta đói bụng......" đói bụng rồi, lúc trước qua, nhưng lúc ấy đại phu chẩn bệnh giúp , thực tiện ra, nhưng bây giờ....


      "Trước đó chẳng phải người ăn nhiều lắm sao?" Chau mày, bây giờ bảo nàng đâu tìm đồ ăn cho đây. Bởi vì toàn chú ý đến chỗ đại phu nên đúng là nàng quên chuyện đói.


      "Đói bụng." mới mặc kệ lúc trước ăn bao nhiêu thứ, chỉ biết là bây giờ đói bụng thôi.


      đúng là kẻ thường dân thích ăn cơm Hoàng đế mà.


      cứ đòi ăn, khiến nàng vô cùng xấu hổ, biết nên làm cái gì bây giờ. Đại phu tốt bụng nhìn thấu được khó xử của nàng, thế là vào buồng trong, bưng ra đĩa bánh bao.


      "Cứ ăn lót bụng trước ." Bởi vì định lên núi hái thuốc, cho nên hôm nay ta chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, bánh bao dễ dàng mang theo, những hôm lên núi hái thuốc, ta toàn mang theo bánh bao.


      "Ừ." Tư Đồ Dương Lễ vui vẻ nhận lấy đĩa bánh bao, chẳng kịp lời cảm ơn, xem ra đúng là quá đói rồi.


      Nàng tức giận trừng , đáng tiếc là toàn bộ tâm tư của đều đặt lên đĩa bánh bao hết rồi, hoàn toàn phát ra.


      " áy náy, phiền toái ngươi quá, cám ơn ngươi." hiểu, nhưng có nghia là nàng cũng hiểu, nàng thay mặt Tư Đồ Dương Lễ cám ơn đại phu.


      " sao, sao." ta cũng giống như phần lớn người ở đây, cảm thấy rất tò mò về quan hệ của hai người này, chỉ là ngại mở miệng hỏi thôi.


      ra, chỉ cần ra khỏi y quán lúc là có chỗ bán đồ ăn ngay, nhưng nàng có dũng khí ra mua, ngộ nhỡ lạc đường càng phiền toái, chẳng ai giúp đỡ cả.


      Sau khi Tư Đồ Dương Lễ chút khách sáo ăn hết bánh bao cho bữa tối của ta, mặc dù có rất nhiều thắc mắc, nhưng đại phu vẫn dẫn hai người vào trong núi.


      theo phía sau đại phu, Vân Mộng Khởi chỉ im lặng, ngoan ngoãn bước theo. Dù sao nàng đâu có biết đường, cũng tới phiên nàng phát biểu ý kiến gì. Nếu , dựa vào bệnh mù đường của nàng, biết bọn họ lạc đến phương nào rồi. Ngược lại, nàng có thể chắc chắn điều, bọn họ luẩn quẩn mấy canh giờ mà vẫn chưa thể đến nơi.


      Vẫn ngoan ngoãn theo phía sau bọn họ, Tư Đồ Dương Lễ cảm thấy có chút sợ hãi, bất an. Mặc dù nhớ chuyện của hơn tháng trước, nhưng ở trong tiềm thức, ngọn núi này vẫn khiến cho cảm thấy sợ hãi trong lòng.


      Có lẽ phải là, ngọn núi này làm cho loại cảm giác sợ hãi khó tả, được đó là cái gì, nhưng chính là sợ hãi. đột nhiên chạy đến gần nàng, vươn tay nắm lấy ống tay áo nàng.


      "Làm sao vậy?" Khó hiểu quay đầu lại nhìn , chỉ liếc mắt cái, nàng phát nỗi sợ hãi trong mắt .


      Nghĩ đến chuyện xảy ra trong hơn tháng trước, và những khổ sở trải qua, nàng khó để lý giải nỗi sợ hãi trong mắt . Chỉ có điều, bây giờ nàng đủ kiên nhẫn để trấn an .


      ", có..." có cách nào diễn tả nội tâm sợ hãi của mình, thế nhưng biết vì sao, chỉ cần túm lấy ống tay áo của nàng như vậy, nỗi sợ trong lòng liền tan ít. Cho dù nghĩ ra, vẫn vô thức dựa sát vào nàng.


      Nàng lười so đo với , để tùy ý nắm tay áo mình, khó khăn bước .


      "Các ngươi có thể......" Quay đầu lại định giục hai người họ nhanh chút, nhưng lại phát bọn họ dựa sát vào nhau, đừng nhanh lên, coi như là bước thôi cũng khó khăn rồi.


      "Xin lỗi, đại phu..........." Nàng cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt ống tay áo mình, quát khẽ: "Buông ta ra, Tư Đồ Dương Lễ, tự mình ." Kéo như vậy thực rất khó đó.


      " muốn." Lắc lắc đầu, dứt khoát từ chối cầu của nàng.


      "Tư Đồ Dương Lễ." Nàng hơi tức giận, nâng cao giọng chút.


      " muốn chính là muốn." biết vì sao trong lòng vẫn hơi sợ chọc nàng tức giận, nhưng vẫn cố nén sợ hãi, muốn buông ống tay áo của nàng ra.


      Đại phu giống như bị nhiễm tật xấu của Vân Mộng Khởi, chỉ cần đối mặt với Tư Đồ Dương Lễ, nhịn được đành thở dài.


      "Thôi, chúng ta cứ từ từ vậy." Đại phu gần như buông tha cho quyết tâm hôm nay phải hái đầy dược liệu, cứ chậm rãi thế này, đợi bọn họ đến phía đông của vách núi trời tối luôn rồi, thậm chí ta còn cảm thấy hôm nay có thể phải ngủ đêm ở núi.


      " xin lỗi, đại phu." Đáng ghét, trong ngày hôm nay, số lần xin lỗi người khác nhiều hơn cả đời này cộng lại, đều là vì , khiến người ta tức giận mà.


      "Xin lỗi, đại phu." Mặc dù biết vì sao nàng luôn 'xin lỗi, ngại quá' với đại phu, nhưng vẫn học theo.


      "Ha hả." Đối với hành động đơn thuần của Tư Đồ Dương Lễ, đại phu cảm thấy rất thú vị, chỉ cười cười, ngại phải qua đêm ở núi.


      Nàng biết có gì với Tư Đồ Dương Lễ đều vô dụng, đành phải để tùy ý kéo ống tay áo mình, chậm rãi tiếp. Ba người, cứ dùng tốc độ chậm chạp đó lên núi. Dù sao đường cũng khá nhàm chán, như vậy, hãy chuyện phiếm để giết thời gian .


      "Hai người các ngươi có quan hệ gì vậy?" ta rất hiếu kỳ, nhìn cử chỉ của cả hai, đôi lúc khiến người ta cảm thấy có cảm giác vô cùng thân thiết, nhưng thỉnh thoảng nương kia lại khiến cho ta cảm thấy bọn họ rất xa cách. Đúng vào lúc ta cảm thấy giữa bọn họ có cái gì đó bất giác lại hoài nghi đó là ảo giác của mình.


      " liên quan." Đánh chết nàng cũng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, đối với nàng cả hai chẳng còn quan hệ gì nữa.


      "Quan hệ gì cơ?" Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn hiểu, biết rốt cuộc đại phu muốn hỏi cái gì.


      "À." Đại phu để ý đến Tư Đồ Dương Lễ, coi như là mới ở cùng lúc, ta cũng biết có hỏi Tư Đồ Dương Lễ cũng vô dụng, nếu như muốn biết chút gì gì đó phải dựa vào Vân Mộng Khởi.


      Chỉ là, ta nhìn ra được, nàng muốn thềm gì về vấn đề của . như vậy, ta ép buộc nữa, đành sang chuyện khác thôi.


      "Ngươi ngươi có chuyện rất quan trọng cần đến vách núi phía đông, đó là chuyện gì thế?" Theo như ta biết, ở trong thôn bọn họ, 'vách núi phía đông' là cụm từ nguy hiểm, ngã xuống đó chính là chết luôn, khỏi cần bàn cãi.


      "Ừm......Này......" Vẻ mặt đầy khó xử, nàng cảm thấy đó là việc riêng của Tư Đồ gia, thể để cho nhiều người biết.


      Hiểu được khó xử của nàng, ta cũng ngại ngùng.


      "Nếu như tiện , thôi vậy." ta chỉ quá hiếu kỳ, cũng phải là nhất định muốn biết.


      "Xin lỗi." Ai, lại lần nữa "Xin lỗi", nàng sắp thành quỷ áy náy rồi.


      "Xin lỗi." Tư Đồ Dương Lễ cũng theo, nhưng vẻ mặt của đầy mờ mịt, làm cho người ta vừa nhìn biết chỉ học theo, hoàn toàn biết là vì sao.


      "Ha hả, ngươi đúng là đáng ." ta phải rằng, tuy Tư Đồ Dương Lễ có ngốc nghếch nhưng đúng là rất đáng .


      "Đáng ?" Tư Đồ Dương Lễ nghiêng đầu, biết tại sao ta lại mình đáng .


      "Đúng thế, ngươi thực rất đáng ." Đơn thuần cũng là chuyện rất hạnh phúc, ít nhất bớt rất nhiều phiền não.


      Ha hả, xem ra, có người biết thưởng thức đơn thuần của rồi.


      "Ừm......Ngươi khen ta hả?" Cảm thấy vẻ mặt của ta giống như trêu chọc mình, Tư Đồ Dương Lễ đương nhiên cho là đại phu khen mình. Sờ sờ đầu, ngại ngùng hỏi.


      "Ừ, đúng là ta khen ngươi." Đại phu gật gật đầu, bước chậm lại, tới bên cạnh Tư Đồ Dương Lễ, song song với hai người.


      "Cảm ơn." Nghe thấy ta khen mình, Tư Đồ Dương Lễ liền nở nụ cười sáng lạn, nụ cười của giống như quên mọi khổ sở trong hơn tháng qua, hệt như cơn gió mát thổi qua.


      Nhìn nụ cười của , nàng cảm thấy đau lòng đồng thời cũng thấy vui mừng. Hơn tháng trôi qua kia, cũng ảnh hưởng quá lớn đến , hi vọng sau khi quay về Tư Đồ gia, cuộc sống của có thể khôi phục lại đơn thuần như ban đầu.


      "Ngươi tên là gì?" Nếu như chẳng hỏi được nàng điều gì vậy ta liền chuyển đối tượng thôi. Mặc dù trông Tư Đồ Dương Lễ hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn là đối tượng có thể chuyện phiếm được. Trước kia chỉ có mình ta lên núi hái thuốc, khó có được bạn đồng hành, ta đương nhiên buông tha cho cơ hội hiếm có này.


      "Ta sao?" Tư Đồ Dương Lễ chỉ chỉ mình, chưa xác định được là ta chuyện với mình.


      "Đương nhiên là ngươi." làm mặt dày hỏi nàng gì nữa, ngược lại, hình như chuyện với Tư Đồ Dương Lễ là lựa chọn tệ.


      "Tư Đồ Dương Lễ." Sau khi xác định đại phu chuyện với mình, đương nhiên hỏi gì đáp nấy rồi.


      "Mấy tuổi?"


      "Năm tuổi?" Nghiêng đầu trả lời, sau đó lại dùng ánh mắt mang theo mấy phần dò hỏi nhìn ta, giống như muốn hỏi, rốt cuộc có đúng là năm tuổi .


      Đại phu cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ bả vai của , hỏi: "Vậy ngươi thành thân chưa?" Có nữ nhân nào thích được sao?


      Vấn đề của đại phu khiến cho Vân Mộng Khởi lắng nghe đoạn đối thoại của bọn họ lập tức cứng đờ người, nhưng nhanh chóng khôi phục, để ai nhận ra được khác thường của nàng.


      "Thành thân? Là lấy thê tử sao?" nhớ hình như nương từng .....Nương, nơi nào rồi? Làm sao vẫn chưa về đón Tiểu Dương chứ? Nghĩ đến nương, liền nhớ tới những chuyện xảy ra hơn tháng trước, vẻ mặt lập tức trở nên có chút khổ sở.


      "Ừ, đúng vậy." ngờ, cũng hiểu nhiều điều đó chứ, ít nhất là biết thành thân này. Song, nhìn vẻ mặt khổ sở của , có lẽ là nhớ tới chuyện gì rồi.


      "Ta có thê tử rồi." Biểu cảm rất vui sướng đáp lại, mặc dù nhớ đến nương khiến có chút khổ sở, nhưng vừa đến Vân Mộng Khởi, giống như là hộp nhạc được lên dây cót, trở nên rất vui vẻ.


      " ư?" ta dám tin, vậy mà thành thân rồi, thế gian này quả nhiên là vô kì bất hữu ( thiếu những điều lạ), ta rất muốn nhìn xem vị kỳ nữ nguyện ý gả cho là ai. Nghĩ đến vị kỳ nữ kia, ta quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Khởi, linh quang chợt lóe, chẳng lẽ......


      "Ngươi nhìn ta làm gì?" Nàng hơi thẹn quá hóa giận, .


      " có gì." ra là thế, vậy chẳng trách lúc trước ta cứ có cảm giác hai người bọn họ ở chung mang theo vài phần vô cùng thân thiết. Chỉ là, vẻ xa cách này là gì vậy? Ừm, có lẽ là tiểu phu thê cãi nhau , vậy ta thể nhúng tay vào chuyện này rồi.


      " ." dùng sức gật gật đầu, tỏ vẻ mình lấy thê tử rồi.


      "A, bất tri bất giác đến rồi." Ngẩng đầu nhìn bốn phía, ta phát sắp đến vách núi ở phía đông rồi.


      "Sắp tới rồi hả?" Nàng cảm thấy hình như mình qua những con đường này vào ngày hôm qua, nhưng hình như cũng phải.


      "Ừ." Có người cùng, thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, trước kia ta vẫn luôn cảm thấy đường lên núi rất vất vả, nhưng hôm nay bởi vì có hai người họ cùng, ta cảm thấy đường ngắn hơn rất nhiều, bước cũng khá nhanh nhẹn.


      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát sắc trời dần dần tối , nếu như nhảy xuống vách núi vào ban đêm rất nguy hiểm. Dứt khoát ở vách núi cheo leo đêm, về phần xuống đáy vực xem xét cứ đợi sáng mai rồi tính.


      Ba người tới vách núi, đại phu kia vẫn nhịn được hỏi: "Vách núi này có gì đâu, rốt cuộc nương đến đây để làm gì vậy?"


      "Định làm gì vậy?" Học theo, Tư Đồ Dương Lễ cũng hỏi nàng vấn đề này.


      Chẳng thèm liếc hai người họ cái, nàng duỗi người, thở phào hơi, : "Hôm nay cứ qua đêm ở trong đây ." khí núi rất sạch , làm cho người ta khoan khoái cả người, khí chứa hương hoa cỏ và cây cối nhàn nhạt, khiến nàng rất hoài niệm.


      "Đừng bảo nương chỉ muốn qua đêm ở này mà kêu ta đưa hai người lên đây nhé?" Vẻ mặt thư thái của nàng khiến người ta phải nghi ngờ.


      "Ha ha, bí mật." Có lẽ là do bầu khí quen thuộc nên nàng cảm thấy rất khoái trá, khiến cho giọng của nàng thêm vài phần ấm áp, còn lạnh lẽo như trước nữa.


      ta cũng lười so đo với nàng, chẳng phải Khổng lão phu tử từng rằng: chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, mà nàng chính là nữ tử điển hình.


      "Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây." Sau khi kêu Tư Đồ Dương Lễ ngồi lên tảng đá lớn, nàng tiếp tục sắp xếp.


      "Ngươi nhặt vài cành khô về nhóm lửa, ta thử kiếm chút đồ ăn." Nếu như có người trong rừng cây, vậy chứng tỏ có thêm rất nhiều thanh, nàng cần lo lắng về vấn đề lạc đường nữa.


      "Vì sao ta phải nghe ngươi sắp xếp chứ?" ta bất mãn kêu to, tuy vị đại phu này hành nghề y trong thôn được mấy năm, nhưng ra chỉ là người mới hơn hai mươi tuổi.


      "Nếu như ngươi yên tâm để làm, vậy được thôi." Bỏ lại những lời này, nàng liền sử dụng khinh công nhảy lên các nhánh cây, sau vài lần thấy bóng dáng nàng nữa rồi.


      "Này!" Sao nương đó có thể vô lại như vậy chứ? Nhìn cũng biết là chẳng thể yên tâm giao mọi chuyện cho Tư Đồ Dương Lễ làm, cách khác, nàng ràng là muốn ta làm.


      Bởi vì Vân Mộng Khởi đột nhiên biến mất, khiến cho Tư Đồ Dương Lễ hơi bất an, cũng giống như hơn tháng trước, nương bảo trốn kỹ, lát nữa tới đón , nhưng biến mất luôn. May mà đại phu kia còn ở đây, nếu nhất định chịu nghe lời, làm ầm ỹ lên.


      Đại phu nhận mệnh tìm vài cành khô ở khắp bốn phía, rồi nhóm lửa. lát sau, Vân Mộng Khởi cũng tìm được chút thức ăn mang về, ba người cứ ngồi im bên cạnh đống lửa, chuyện câu được câu chăng, vượt qua buổi tối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :