1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi - 10c - Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 6.3: Sau khi Vân Mộng Khởi rời ....


      Vân Mộng Khởi rời khỏi Tư Đồ gia ngay trong đêm hôm đó, mà ra của nàng, dấy lên trận phong ba khá lớn trong Tư Đồ gia.


      "Ngươi nghe gì chưa?"


      "Nghe cái gì?"


      Sau bữa sáng, nhóm người hầu trong Tư Đồ gia bắt đầu truyền nhau về chuyện Vân Mộng Khởi - thiếu phu nhân tiền nhiệm chưa được bao lâu của Tư Đồ gia bỏ .


      "Chuyện thiếu phu nhân bỏ vào tối qua đó."


      "Cái gì?"


      "Thiếu phu nhân bỏ hả?"


      "Sao có thể chứ?"


      Mặc dù Vân Mộng Khởi nhận chức thiếu phu nhân chưa được bao lâu, nhưng vì tính tình của nàng khá tốt, dễ sống chung nên có quan hệ khá tốt với đám người hầu. Dù sao, vẫn có quan hệ tốt hơn so với Tư Đồ Vân Vân luôn nhận mình là "thân thích của Tư Đồ gia", mà khinh thường đám người hầu, thậm chí là cả Tư Đồ Doãn Văn nữa. như thế nào, nàng cũng chưa từng gây khó dễ với đàm người hầu.


      " đó, bữa sáng hôm nay đâu có thấy thiếu phu nhân."


      "Hay là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao?" Hôm qua, chuyện thiếu gia ầm ĩ muốn lấy Tư Đồ Vân Vân quá huyên náo, sáng sớm hôm nay ra ngoài mua thức ăn, nghe thấy có người bắt đầu tuyên truyền đường.


      Ngẫm lại, quả nhiên những tin đồn trong gia tộc phú quý luôn được dân chúng thích nhất.


      "Chắc chắn đấy, đổi lại là ai cũng thể chịu đựng nổi đâu." Ở trước mặt mọi người, tướng công của mình liền ầm ỹ đòi lấy nữ nhân khác, loại chuyện này, đổi lại là bất kỳ nữ nhân nào cũng chẳng thể chịu nổi. Trừ phi.....Nàng vốn quan tâm đến tướng công của nàng.


      "Đúng thế, biết thiếu gia suy nghĩ gì nữa, thiếu phu nhân tốt như vậy, vậy mà chẳng hề biết quý trọng."


      "Thôi , nếu như có thể hiểu được là ai muốn tốt cho ầm ỹ đòi lấy vị biểu tiểu thư kia rồi." Hừ, đến vị biểu tiểu thư kia, liền khiến người ta khịt mũi khinh thường.


      Tư Đồ Vân Vân được đám người hầu đánh giá cao, đáng tiếc, có người bị che mắt, nên thấy được bộ mặt của nàng ta.


      "Suỵt, giọng chút ." Nếu để những lời này truyền tới tai Tư Đồ Vân Vân bọn họ bị tội đó.


      Ở trong phủ này, có khối người chịu được hành vi tác quái của Tư Đồ Vân Vân, song cũng có vài kẻ tiểu nhân nịnh hót, ngộ nhỡ.....Lúc đó chỉ có bọn họ chịu thiệt mà thôi.


      "Ai, cảm thấy đau lòng thay cho thiếu phu nhân."


      Tất cả người hầu đều có loại cảm giác này, nhưng chỉ có thể lén bàn hoặc nghĩ thầm trong lòng, bọn họ vốn có tư cách đánh giá việc làm của chủ nhân. Hi vọng thiếu gia lấy Tư Đồ Vân Vân kia.....Nếu , bọn họ chẳng được yên ổn.


      Kỳ , đám người hầu hoàn toàn cần lo lắng vấn đề ấy, vì Tư Đồ phu nhân Ngọc Tuyết Lâm là người đầu tiên phản đối chuyện Tư Đồ Dương Lễ muốn lấy Tư Đồ Vân Vân. Mặc kệ lý do gì, nàng tuyệt đối phản đối nhi tử lấy tân thê, mà nàng đồng ý cho dù Tư Đồ Dương Lễ ầm ỹ nữa cũng chẳng thể thành công.


      Về chuyện Vân Mộng Khởi nhờ Tư Đồ phu nhân viết giúp hưu thư, bởi vì tối hôm đó nàng rời , cho nên, chính nàng cũng chưa nhận được bức hưu thư do Ngọc Tuyết Lâm viết. cách khác, chuyện hưu thê trở thành , Vân Mộng Khởi vẫn là thiếu phu nhân của Tư Đồ gia.


      Nếu như hưu thê, vậy sao còn để cho Vân Mộng Khởi rời chứ?


      Ngọc Tuyết Lâm đương nhiên có tính toán của mình.


      tại, nếu để cho Vân Mộng Khởi tiếp tục ở lại đây, con bé tiếp tục chịu đựng những tổn thương do tên nhi tử ngốc nhà nàng vô ý gây ra, thôi cứ để cho con bé ra ngoài chơi bời, đợi giải quyết xong chuyện trong này, lại đón nó về là được. Chỉ là, biết phải tới khi nào, tên nhi tử ngốc mới hiểu tầm quan trọng của Khởi nhi với nó đây.


      Nàng hiểu rất , Tiểu Dương chỉ vì Vân Vân rời khỏi phủ khoảng thời gian, lâu rồi Dương Lễ chưa nhìn thấy nó, nay nó đột nhiên trở về, làm cho nhi tử trở nên có chút dị thường, dính lấy nó mà thôi. Theo quan sát của nàng, ra người mà trong lòng Tiểu Dương thích là Khởi nhi. Chỉ là, dưới xúi giục của kẻ có ác tâm, đầu óc nhi tử mới mơ hồ, phân trái phải nữa.


      Mà cái kẻ gọi là có ác tâm kia, trong lòng nàng , chỉ là......Xét phương diện thân thích, nên nàng muốn vạch trần mà thôi. Nhưng.....Nếu như dám vượt quá, nàng ngồi yên mặc kệ nữa đâu.


      Ở trong phủ, bởi vì chuyện Vân Mộng Khởi bỏ mà mấy nhân vật trọng yếu phản ứng khác nhau, ngoại trừ đám người hầu.


      Trước tiên là về hai huynh muội Tư Đồ Doãn Văn và Tư Đồ Vân Vân, bọn họ đương nhiên là rất vui sướng vì Vân Mộng Khởi bỏ , như vậy bọn họ bớt vật cản. Vân Mộng Khởi đúng là vật cản rất lớn trong kế hoạch của bọn họ.


      Chưa đến quan hệ phu thê giữa nàng và Tư Đồ Dương Lễ, nếu như nàng mang thai kế hoạch của bọn họ có thể trở nên quá xa vời. Nếu có người thừa kế chân chính, bọn họ muốn mưu đoạt gia sản càng thêm khó khăn, làm cẩn thận có thể khiến cho danh chính ngôn thuận, gieo xuống thanh danh tốt.


      Thế nhưng, coi như là bọn họ có đứa , nàng vẫn là nàng dâu danh xứng với thực của Tư Đồ gia, cho dù Tư Đồ Dương Lễ thể kế thừa và quản lý sản nghiệp của gia tộc, chừng phu thê Tư Đồ có ý bồi dưỡng nàng để quản lý thay. Như vậy, Vân Mộng Khởi là vật cản trở toàn bộ kế hoạch của cũng ngoa.


      Cho nên, Vân Mộng Khởi bỏ , là chuyện vô cùng tốt đối với bọn họ. Vui sướng vui sướng, nhưng thể biểu quá ràng, nếu bi người rèm pha gay to.


      "Ca ca, nếu như nữ nhân kia bỏ rồi, vậy muội cần theo tên ngốc kia nữa, đúng ?" Muốn nàng ta suốt ngày bày ra vẻ mặt dịu dàng với tên ngốc chỉ biết quấn lấy mình, là rất khó chịu.


      "Cứ làm dáng chút nữa , bằng , muội đột nhiên phớt lờ tên tiểu tử đó, vậy chẳng phải lộ hết à?" Nếu phải vì khối gia sản phong phú của Tư Đồ gia này, cũng chẳng muốn ở lại đây. Nhưng tới bước này rồi, chỉ bất cẩn chút, chẳng phải rất đáng tiếc sao?


      "Huynh biết rất muội vô cùng chán ghét mà, lại sắp xếp cho muội chuyện như thế, là." Mỗi lần nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch của Tư Đồ Dương Lễ, nàng ta chỉ muốn nôn thôi, vậy mà vẫn phải giả vờ vui vẻ nên càng khiến cho nàng ta khó chịu.


      "Hết cách mà, làm vậy tương đối an toàn." Lần đầu tiên ả Vân Hương Thảo ngu ngốc kia nhìn thấy Tư Đồ Dương Lễ, khiến Tư Đồ Dương Lễ chán ghét ả, nên đành phải tiến hành song song như thế. Nếu , Tư Đồ Dương Lễ mà chán ghét cả hai kế hoạch tiếp theo của rất khó tiến hành.


      Nhìn , tính toán quá chuẩn mà, chình vì lúc trước kêu muội muội ra sức lấy lòng Tư Đồ Dương Lễ, tại mới có thể đuổi được chường ngại vật tên Vân Mộng Khởi đó .


      "Hừ." Nàng ta phải thừa nhận là ca ca của mình suy nghĩ rất thấu đáo, chỉ là....Dù sao, bảo nàng ta lấy lòng kẻ ngốc kia, nàng ta rất khó chịu đấy.


      "Nghe lời ca ca, nhẫn nại thêm mấy ngày, sau đó muội tìm cớ rời ổn rồi, đúng chưa?"


      Đến lúc đó, cứ là mình hối hận vì xuất , phá hủy tình cảm của Tư Đồ Dương Lễ và nương tử , vì muốn tỏ lòng xin lỗi, quyết định đến am Nhàn Vân ở lâu chút là xong.


      "Được rồi." Dù sao kế hoạch của ca ca cũng tiến hành sắp xong rồi, sắp kết thúc rồi, nàng ta cũng muốn đến thời điểm mấu chốt sắp thành lại thất bại, cho dù phải vì gia sản của Tư Đồ gia nàng ta cũng được để cho kế hoạch của ca ca thất bại. Bởi vì, nàng ta đáp ứng người kia, giúp đỡ ca ca hoàn thành nhiệm vụ chiếm đoạt gia sản của Tư Đồ gia.


      Dáng vẻ vui sướng của Tư Đồ huynh muội đối lập ràng với khổ sở của phu thê Tư Đồ.


      Mất nàng dâu mà cả hai đều thích sao bọn họ có thể sống dễ chịu chứ? Cũng vì thế, cho nên, suốt cả buổi sáng, bọn họ đều bày ra vẻ mặt khó chịu với nhi tử.


      Đáng tiếc, nhi tử ngốc nhà bọn họ lại chẳng biết bọn họ giận cái gì, chỉ sợ bọn họ có thưởng cho thêm vài cái trừng mắt và khinh bỉ vẫn say sưa ăn sáng, chẳng hề phát ra bàn ăn thiếu mất người.


      "Nàng chắc chắn là cứ để Khởi nhi rời như vậy tốt sao?"


      hề lo lắng xem quyết định của nương tử mình là đúng hay sai, lo lắng nhất chính là đợi sau khi tình được giải quyết, nhi tử ngốc nhà mình có bản lĩnh truy thê về hay ! Đó mới là vấn đề lớn nhất!


      Ai, hề có chút lòng tin nào với khả năng theo đuổi nữ nhân của nhi tử mình cả.


      "Chẳng lẽ chàng nhẫn tâm nhìn con bé tiếp tục bị thương tổn, khổ sở sao?"


      Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung của Khởi nhi, nàng liền cảm thấy rất đau lòng. Tuy rằng để Khởi nhi rời trước đúng là có chút mạo hiểm, nhưng vẫn tốt hơn là để con bé ở trong này, bị Tiểu Dương càng đẩy càng xa. Như vậy, đến lúc đó coi như là Tiểu Dương muốn đưa Khởi nhi trở về càng khó hơn.


      "..."


      Vấn đề của nàng khiến trầm tư. cũng nghĩ như nương tử nhà mình, nhìn dáng vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung của Khởi nhi, cũng đau lòng vì con bé, chỉ là......


      "Yên tâm , đến lúc đó chúng ta có thể đưa Khởi nhi trở về giúp Tiểu Dương." Dù sao, nàng nghĩ được nên làm như thế nào rồi. Theo quan sát của nàng, Khởi nhi có chút lạnh nhạt đối với những người và vật có quan hệ với con bé, nhưng ra nó vẫn là nương dịu dàng lương thiện. Chính vì vậy, nàng mới thương con bé.


      "Cũng phải." Phía sau nhi tử còn có và nương tử làm chỗ dựa, vấn đề hẳn là...... lớn .....Mặc dù trong lòng vẫn chưa nắm chắc, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý với cách của nương tử.


      tại đành vậy, chuyện sau này để sau này lo , giải quyết vấn đề ở trước mắt mới là điều quan trọng.


      "Nhưng dựa theo cách nhìn của nàng, bây giờ nên làm gì đây?"


      "Yên lặng theo dõi biến hóa ."


      Trước tiên phải đợi nhi tử phát ra Khởi nhi bỏ rồi mới tiếp tục tiến hành bước tiếp theo. Nếu nhi tử vẫn thể phát ra Khởi nhi bỏ và tầm quan trọng của Khởi nhi với nó, .....Nàng dám nghĩ tiếp, bởi vì đó là kết quả khủng bố và tệ nhất.


      Vân Mộng Khời bỏ , hai loại biểu hoàn toàn khác nhau là vừa mừng vừa lo cũng rất bình thường, mà bất bình thường nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ. Bắt đầu từ buổi tối hôm Vân Mộng Khởi bỏ , qua ba ngày, vậy mà vẫn chưa phát ra chuyện nàng mất tích.


      Ngẫm lại, mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung phòng, chung gối, coi như mấy ngày qua toàn quấn lấy Tư Đồ Vân Vân, vẫn có thể nhận ra bên cạnh mình thiếu người chứ!


      ăn, ngủ bình thường, mỗi ngày đều quấn lấy Tư Đồ Vân Vân từ sáng sớm, cuộc sống của vẫn trôi qua như bình thường. Đối với phản ứng bạc tình đó của , khiến cho đám người hầu luôn xì xầm nghị luận.


      Kỳ , đó cũng chưa phải là chỗ khó hiểu nhất, buổi tối đều phải uống thuốc, người bưng thuốc và giám sát uống thuốc luôn thay đổi, vẫn chẳng có phản ứng. Đây mới là nguyên nhân khiến trong lòng đám người hầu bất bình và cảm thấy tiếc nuối cho Vân Mộng Khởi.


      Thái độ và sinh hoạt của vẫn như cũ, khiến người ta cứ nghĩ rằng vẫn chưa biết chuyện Vân Mộng Khởi bỏ . Nhưng, thực tế sao?


      Vào buổi tối hôm đầu tiên, lúc thấy nàng chở ở trong phòng, nhìn uống thuốc phát ra. Chỉ là, cứ nghĩ đơn giản là nàng chơi trò gì đó, nên hoàn toàn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ tới nàng bỏ .


      "Vân Vân muội muội!"


      Chưa thấy người nghe thấy tiếng, vừa nghe thấy vui mừng gọi mình, Tư Đồ Vân Vân chỉ muốn trốn biệt tăm ngay. Nếu như phải đáp ứng ca ca nhẫn nại thêm mấy ngày, nàng ta sớm chuồn về am Nhàn Vân rồi. Cách đối phó tốt nhất với chính là nhắm mắt làm ngơ.


      "Vân Vân muội muội."


      'Rầm' tiếng, đẩy cửa vào, hề phát ra vẻ mặt hơi cứng ngắc của Tư Đồ Vân Vân.


      "Biểu.....Biểu ca, huynh lại tới hả."


      Mỗi ngày, lúc vừa thức giấc, chạy đến phòng tìm nàng ta, hại nàng ta thể ngủ nướng, mỗi ngày đều phải dậy sớm, rửa mặt chải đầu gọn gàng rồi chờ đến. Tóm lại, chỉ muốn để cho thấy được mặt tốt của nàng ta, còn dáng vẻ đằng sau đó đừng nên biết tốt hơn.


      "Đúng thế, đúng thế, Vân Vân muội muội, hôm nay chúng ta ăn bữa sáng xong ra bên ngoài chơi , được chứ?"


      rất muốn ăn kẹo hồ lô. Chỉ có lúc nào muốn ăn thứ gì đó mới muốn xuất phủ.


      "Ra... Ra...À.... ..."


      Trời ạ, ai tới cứu nàng ta với, nàng ta hề muốn xuất phủ với đâu! ra phủ chơi cùng , đồng nghĩa với việc mất thể diện, bị những người khác chỉ trỏ, mà điều nàng ta chịu nổi nhất, đó chính là bị đánh giá cùng cấp bậc với , bị đám dân đen nghèo xác xơ cười nhạo.


      "Đúng, đúng, đúng, chúng ta ra ngoài chơi thôi." Lâu lắm rồi chưa được ăn kẹo hồ lô, muốn ăn quá .


      "Nương huynh đồng ý cho huynh ra ngoài à?" Suy nghĩ hồi lâu, nàng ta mới nghĩ ra lý do từ chối này. Nàng ta nghĩ thầm trong lòng, mấy hôm trước mới ầm ỹ với cha nương , chắc chạy đến xin bọn họ để ra ngoài chơi đâu.


      Song nàng ta đâu ngờ được chứ? Thần kinh của còn thô hơn cả trụ cầu, qua vài ngày, đâu còn nhớ nữa.


      "Vậy bây giờ ta hỏi nương, xin nương đồng ý cho chúng ta ra ngoài chơi."


      Vừa dứt lời, người lao vút , chẳng thèm cho Tư Đồ Vân Vân cơ hội để ngăn cản.


      "Ta có......" Sao lại khác xa với suy nghĩ của nàng ta vậy?


      Đáng ghét, cho nên nàng ta mới chán ghét tên ngốc kia, bởi vì nàng ta vốn theo kịp lối suy nghĩ và hành động của . Hết chịu nổi rồi, nàng ta quyết định ngày mai ra chuyện muốn quay về am Nhàn Vân, còn ở chung với tên ngốc đó, sớm muộn gì cũng bị chọc cho phát điên.


      Dù sao , kế hoạch của ca ca tiến hành khá tốt, có nàng ta hay cũng có vấn đề gì quá lớn.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 6.4: Ngu ngốc thể phát ra chân tướng


      "Nương, nương."


      vừa hô vừa chạy đến viện của phu thê Tư Đồ, hoàn toàn mặc kệ dáng vẻ hô to gọi của mình khiến người ta chú ý đến thế nào.


      "Thiếu gia?" Nha hoàn quét tước ở trong viện, thấy như trận gió lướt qua, nếu phải vẫn nghe thấy tiếng hô của , còn tưởng là mình bị ảo giác nữa.


      "Mới sáng sớm, thiêu gia tìm phu nhân có chuyện gì vậy?" Thiếu phu nhân bị chọc cho tức giận rời , biết còn muốn làm chuyện quá phận gì nữa. nha hoàn thấy rất bất bình với vì chuyện của Vân Mộng Khởi.


      "Thôi, đừng quan tâm, ai kêu là thiếu gia chứ, muốn làm gì cũng đến lượt chúng ta phát biểu ý kiến." Bọn họ chỉ cần làm tốt công việc của mình, còn lại, bọn họ vẫn đừng quá nhiều chuyện hơn.


      "Đúng rồi." Cho dù bọn họ có bất bình thay cho thiếu phu nhân có thể làm được gì chứ? Thiếu phu nhân sớm rời , mà thiếu gia vẫn sống vui vẻ như thường, bọn họ có bất bình cũng vô nghĩa, bọn họ chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng thôi.


      "Nương!" chạy mạch tới đây, vừa mới đến sân ngoài, thấy phu thê Tư Đồ ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa chờ .


      "Con lại muốn làm gì?" Mỗi lần nó xuất ầm ỹ như vậy, là luôn luôn có chuyện xấu. Ngọc Tuyết Lâm tức giận nhìn nhi tử thở hồng hộc đứng ở trước mặt mình, trong lòng vẫn cảm thấy rất tức giận với nó.


      "Con....Phù phù....Con....." Bởi vì chạy quá nhanh, mệt đến nỗi thở dốc hồi lâu mà chưa mở miệng chuyện được.


      "Con rất vội à? Còn chạy nhanh thế?" Tư Đồ Chính hề giận con mình giống như thê tử, dù sao vẫn biết tình huống của con mình, tức giận với nó chẳng thể nghĩ cách khuyên bảo nó, vậy còn hiệu quả hơn nhiều. Giận nó nửa ngày, nó cũng chẳng biết ngươi giận gì nó đâu, tốt nhất là đừng giận nó còn hơn.


      "Con....Phù phù." Sau khi dùng sức hít thở vài hơi, nhịp tim ổn định lại, cuối cùng có thể chuyện rồi.


      "Nương, ăn sáng xong con muốn ra ngoài chơi với Vân Vân muội muội." Ừ ừ, đến lúc đó nhất định phải chơi đến rất khuya rất khuya mới trở về, hắc hắc, muốn ăn nhiều nhiều món.


      " được."


      Nếu như phải nó là nhi tử của mình nàng đánh nó trận rồi! Thê tử của nó bị nó chọc tức đến nỗi phải bỏ , mà nó hối lỗi, còn muốn ra ngoài chơi với nữ nhân khác, đây đúng là......Đúng là....Là rất quá đáng!


      "Vì......Vì sao vậy?" xoắn hai tay vào nhau, phục vung lên vung xuống.


      Trước đây nếu như muốn chơi, chỉ cần với nương tiếng, mang theo nha hoàn hoặc nô bộc là có thể ra ngoài mà, lần này sao nương cho phép chứ?


      Ghét, ghét!


      "Ta được là được, có tại sao cả." Nhìn thấy nó là tức giận rồi, nàng mới lười cùng nó lôi thôi dài dòng. xong, liền kéo tướng công về phía phòng ăn.


      "Nương....." hô vài tiếng giống lúc trước, nhưng thấy mẫu thân quay đầu lại liếc mình cái, đành thay đổi mục tiêu, cầu xin người còn lại.


      "Cha, cha..."


      "Xin lỗi nhi tử, nương con được, vậy ta cũng hết cách." chính là kẻ bị "Thê quản nghiêm" điển hình, chỉ nghe theo mỗi lệnh của thê tử.


      "Tại sao vậy, nương.....Con muốn ra ngoài chơi!" Nương xấu, còn cho phép chơi, quá đáng....


      "Hừ." Nhi tử ngốc này, nàng mới nhi tử, nàng lười phải quan tâm đến nó.


      Đáng thương nhìn bóng lưng của cha nương càng lúc càng xa, Tư Đồ Dương Lễ cảm giác như có từng trận gió lạnh thổi qua bên người, rất có vài phần ý thê lương. Đầu óc của ra sức hoạt động, dùng đến mọi nỗ lực trong đời này, cố gắng nghĩ ra cách nào đó để được chơi. Suy nghĩ rất lâu, mới nhớ tới có người có thể cho di chơi.


      Mà người kia, đương nhiên chính là Vân Mộng Khởi rồi! Thế là......


      "Mộng Mộng, Mộng Mộng!" Giống như lúc chạy đến đây từ viện của Tư Đồ Vân Vân, lại hô to gọi từ viện của phu thê Tư Đồ đến viện của mình.


      "... ..."


      kêu suốt đường như vậy, hễ chạy đến đâu đều có người bị hù bởi tiếng kêu của . Phản ứng của mọi người đều chỉ có , đó chính là..... Thiếu gia biết chuyên thiếu phu nhân sớm rời rồi hả?


      "Thiếu gia, ..."


      Quả thực thể tin được, thiếu phu nhân được ba ngày rồi, mà sao còn gọi chứ. Hai người họ ở chung viện, thậm chí còn ngủ cùng giường, lại chẳng hề phát à. Phải quá đơn thuần, hay là quá vô tình đây?


      "Ta có nghe lầm chứ?" Cũng có người hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề phải, ràng người rồi, sao vẫn gọi nàng chứ?


      " phải thiếu phu nhân rồi hả? Đừng là ba ngày rồi mà thiếu gia chưa phát ra nhé?" Nếu như vậy, đúng là rất quá đáng... nghĩ ra được từ nào để hình dung nữa, là.


      "Xem ra, thiếu gia là chưa phát ra thiếu phu nhân rời ." Ôi, họ lại cảm thấy tiếc thay cho thiếu phu nhân.


      "Vậy thiếu gia cũng quá vô lương tâm nhỉ?" Tất cả mọi người đều nhìn ra, thiếu phu nhân đối xử với rất tốt, vậy mà vẫn chưa biết chuyện nàng rời , đúng là quá vô tình.


      "Suỵt, đừng nữa." Ngộ nhỡ bị người khác nghe được, truyền tới tai phu nhân, vậy nguy to.


      "Ừ."


      "Mộng Mộng, Mộng Mộng."


      'Rầm' tiếng, đẩy cửa phòng ra, hù dọa Tiểu Thu sửa sang lại chăn nệm, sợ tới mức đánh rơi chăn bông trong tay xuống đất.


      "Thiếu gia?" Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn người tiến vào, có chút khó hiểu. Vừa rồi thiếu gia gọi thiếu phu nhân sao?


      "Tiểu Thu, Mộng Mộng đâu? Mộng Mộng đâu?" Sáng sớm chạy ra ngoài, cứ tưởng rằng Mộng Mộng nhất định vẫn ở trong phòng chứ. Nhìn trái ngó phải, phát trong phòng chỉ có mình Tiểu Thu, hoàn toàn có bóng dáng của Mộng Mộng.


      "Thiếu.....Thiếu phu nhân ư?" Thiếu gia...Sao thiếu gia có thể...... qua ba ngày rồi, mới nhớ ra phải tìm thiếu phu nhân chứ?


      "Hả?" Thiếu phu nhân? Nghiêng đầu suy nghĩ chút, nhớ ra hình như ngoại trừ và cha nương, mọi người đều gọi Mộng Mộng là thiếu phu nhân, vậy Tiểu Thu thiếu phu nhân chắc là chỉ Mộng Mộng rồi.


      "Ừ, Mộng Mộng, thiếu phu nhân."


      Ừm ừm, là quá thông minh, vậy mà cũng nghĩ ra thiếu nãi nãi chính là Mộng Mộng, xem sau này còn ai dám ngốc nữa . như vậy.....Có phải gọi là tự mình hiểu mình hay ?


      "Thiếu gia tìm.....Thiếu phu nhân có chuyện gì ?" qua ba ngày, chưa lần nào nhắc đến thiếu phu nhân, sao đột nhiên lại nghĩ đến muốn tìm thiếu phu nhân chứ? là rất kỳ quái.


      "Ta muốn ra ngoài chơi."


      "Thiếu gia muốn tìm thiếu phu nhân cùng ra ngoài chơi hả?" Nếu đúng như vậy chứng tỏ vẫn có chút lương tâm.


      May quá, may quá, thiếu gia vẫn còn cứu được, coi như mỗi ngày cứ quấn lấy biểu tiểu thư gian xảo, nhưng ra trong lòng vẫn nhớ đến thiếu phu nhân, vậy cũng uổng phí công sức của thiếu phu nhân đối với rồi. Lúc Tiểu Thu cảm thấy vui mừng, lại bị câu của làm cho tiến xuống địa ngục.


      "Ừ, ta muốn ra ngoài chơi với Vân Vân muội muội."


      ra.... phải là muốn tìm thiếu phu nhân chơi cùng..... muốn chơi với biểu tiểu thư, như vậy......


      "Nếu thiếu gia muốn chơi với biểu tiểu thư, vậy còn tìm thiếu phu nhân làm gì?" Đó chẳng phải là quá kỳ quái sao? Vừa nãy còn cảm thấy có lương tâm, nhưng cách nhìn của nàng gần như bị thay đổi toàn bộ rồi.


      Thiếu gia, hoàn toàn là loại nam nhân vô tâm vô phế!


      "Nương đồng ý."


      là, Mộng Mộng lại chạy đâu chơi à? Sao thấy người chứ? Nàng ham chơi quá, chờ nàng về, nhất định phải nàng mới được. Ừ, đợi đến lúc nhìn thấy Mộng Mộng, nhất định phải nàng, bảo nàng thể chạy loạn, thực nghe lời mà.


      ....Ai, đây chỉ là những suy nghĩ trong lòng mà thôi, nếu , nhất định chọc cả đống người cười chết ngất.


      "Cho nên?"


      Kỳ thực cần hỏi, Tiểu Thu cũng có thể đoán được bảy tám phần, thế nhưng.....Hẳn là cam lòng , nếu , nàng tiếp tục hỏi nữa. Tựa như lúc đó, Vân Mộng Khởi nhất định phải nghe chính miệng ra, mới bằng lòng hoàn toàn hết hy vọng, nàng hỏi như vậy, chỉ là muốn hoàn toàn nhận thôi.


      Nàng đáp ứng thiếu phu nhân nhất định chăm sóc tốt cho thiếu gia thay thiếu phu nhân, cho nên mặc kệ thế nào, nàng vẫn làm theo lời căn dặn của thiếu phu nhân, mỗi tối đều sắc thuốc cho thiếu gia, còn những việc khác, dù gì thiếu phu nhân rồi, nàng cũng muốn làm nô tỳ thân cận của thiếu gia đâu. Vì thế, sinh hoạt hằng ngày lại trở về giống như lúc trước, tất cả nha hoàn đều phải thay nhau gánh vác. Mà hôm nay, vừa vặn là đến phiên nàng.


      "Mộng Mộng qua với nương, nương nhất định đồng ý." Mộng Mộng cái gì, nương đều nghe, cho nên, mới quay về tìm nàng.


      Nghe xong câu trả lời của , Tiểu Thu tức giận trừng cái, rồi xoay người, tiếp tục sửa sang chăn nệm.


      "Hả?" Sao Tiểu Thu đột nhiên để ý đến nữa? Quên , dù sao Mộng Mộng cũng ở trong phòng, vậy đến chỗ khác tìm .


      Đưa lưng về phía , Tiểu Thu vừa sửa sang lại cái giường, khóe mắt cũng vô thức rơi xuống giọt nước mắt.


      Hu hu hu......Thiếu phu nhân ơi, ngài quan tâm thiếu gia nhiều như vậy, thế nhưng thiếu gia lại......


      Nàng còn tưởng rằng rốt cuộc thiếu gia nhớ tới thiếu phu nhân, trong lòng còn cảm thấy vui mừng thay thiếu phu nhân, thế nhưng, ngờ, thiếu gia chỉ vì phu nhân cho phép và biểu tiểu thư ra ngoài chơi nên mới chạy đến tìm thiếu phu nhân. vốn chỉ muốn lợi dụng thiếu phu nhân giúp bọn họ ra ngoài, sau đó lại lần nữa ném thiếu phu nhân qua bên.


      Mặc dù khổ sở, nhưng nàng thể , thiếu phu nhân rời , có lẽ đúng là lựa chọn sáng suốt!


      Trong phòng, có kẻ vừa tiếp tục dọn dẹp gian phòng vừa chảy nước mắt, mà tên còn lại vẫn tiếp tục tìm kiếm Vân Mộng Khởi ở khắp nơi. Đáng tiếc, người ta sớm rời từ ba ngày trước rồi, mặc kệ ra sức tìm kiếm, cũng chẳng thể tìm được đâu.


      Mãi đến giờ cơm trưa, vẫn chẳng tìm được Vân Mộng Khởi, cũng biết là những người khác có cố ý chỉnh hay , lại chẳng có ai cho biết chuyện Vân Mộng Khởi rời rồi.


      Tư Đồ phu nhân là vì muốn bị trừng phạt chút, cho nên mới gì. Tư Đồ lão gia ấy à, là vì được làm trái lệnh của thê tử, đành phải tiếp tục duy trì im lặng, dám tiết lộ chữ nào.


      Còn Tư Đồ huynh muội đương nhiên thể mạo hiểm mà cho biết chuyện này.


      Người hầu lại rất đồng lòng, nhất trí xả giận thay cho thiếu phu nhân, cũng có lòng riêng muốn xem kịch vui, nhìn như con ruồi đầu chạy loạn khắp nơi tìm người, ai có lòng tốt cho biết.


      Song, có câu thế này: bệnh gì cũng có thể chữa trị, duy chỉ có bệnh ngớ ngẩn là hết cách chữa trị. cách khác, ngu ngốc là bệnh nan y rồi.


      tìm quanh phủ Tư Đồ vài vòng, chỗ nào tìm được cũng tìm qua, nhưng là, lại chưa từng nghĩ đến chuyện có phải nàng bỏ rồi hay . Lại còn tưởng rằng nàng chơi trốn tìm nữa chứ!


      Tìm kiếm mệt mỏi, ngay cả bữa trưa cũng ăn, liền chạy về phòng mình ngủ. Trong lòng còn nghĩ, đợi ngủ dậy, nhất định phải tìm được Mộng Mộng.


      "Nó hề phát ra Khởi nhi rồi hay sao?" có thần kinh hay là có đại não thế? đúng là nhi tử ngốc.


      "Đúng thế, ngốc dễ sợ, nó cứ nghĩ Khởi nhi chơi cùng nó chứ." là ngốc ngếch đáng , nhưng cũng có thể nó quá đơn thuần rồi.


      "Thế nhưng, nó ăn cơm trưa, vậy có được ?" ảnh hưởng gì đến phục hồi thân thế của nó chứ?


      "Nó ngủ lâu chưa?" đến đây, nàng cũng hơi lo lắng.


      "Bây giờ mà gọi nó, nó tức giận đấy." Trẻ con mà, lúc còn ngái ngủ tính tình rất thất thường đấy.


      "Vậy thiếp dặn phòng bếp để cho nó phần thức ăn trong lồng hấp giữ ấm, nó tỉnh lại là có đồ ăn ngay." Cho dù có giận nó cũng là nhi tử của mình, là mẫu thân vẫn lo lắng cho nhi tử của mình.


      "Được rồi."


      Hai phu thê rời khỏi phòng của Tư Đồ Dương Lễ, để nhi tử ngủ giấc say . Kỳ thực, trong lòng hai người cũng có tính toán của riêng mình.


      Sau khi dùng xong bữa sáng được lúc, Tư Đồ Vân Vân tới gặp bọn họ muốn rời , quay về am Nhàn Vân tiếp tục ở thời gian ngắn, mà Ngọc Tuyết Lâm cũng đồng ý cầu của nàng ta rồi. Nhưng cũng chính vì thế, bọn họ phát ra chỗ bất thường. Vì để đảm bảo chắc chắn, xem ra bọn họ cũng nên làm vài thứ rồi.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 6.5: Bắt đầu!


      Sau khi Tư Đồ Dương Lễ tỉnh dậy, liền vội vội vàng vàng tiếp tục chạy tìm Vân Mộng Khởi, kết quả có thể đoán được, đương nhiên là tìm được rồi. Chỉ là, lần này có chút tiến bộ, biết phải tìm người hỏi thăm.


      "Nương, Mộng Mộng đâu? Nàng ở nơi nào?" tìm khắp nơi hơn nửa ngày rồi, vẫn tìm được, Mộng Mộng trốn kỹ quá.


      "Tiểu Dương, ban nãy Vân Vân đến với ta, nó muốn về am Nhàn Vân ở khoảng thời gian." Đáp phi sở vấn (hỏi mà đáp), nàng quyết định dung túng nhi tử nữa, hôm nay nàng nhất định phải bắt nó lựa chọn giữa Vân Vân và Tiểu Khởi.


      "Hả?" Vân Vân muội muội muốn à? Bất ngờ nghe được tin tức đó khiến sửng sốt, nhất thời biết nên phản ứng thế nào. bên là Vân Mộng Khởi, bên là Tư Đồ Vân Vân, đột nhiên hiểu gì cả, bị đẩy vào trong lựa chọn khó cả đôi đường, điều đó với , đúng là hơi khó khăn.


      "Vậy bây giờ con muốn tìm Vân Vân, hay là tìm Khởi nhi trước?"


      thể nắm cả hai trong tay được, nó cũng phải học cách lớn lên, học cách buông tay. Nếu như thể học cách buông tay, nó chỉ như đứa trẻ thấy thích cái gì đó liền ra sức ôm trong lòng, hề quan tâm có thể bỏ xuống những thứ gì, hơn nữa chẳng biết buông tha cho những thứ râu ria, giữ lại thứ quan trọng nhất. Về sau cuộc sống của nó vô cùng khó khăn, nó cũng bởi vậy mà mất nhiều thứ gì đó quan trọng hơn.


      "Mộng Mộng...Hay là Vân Vân muội muội..." , tại sao phải lựa chọn, chẳng lẽ thể có cả hai sao?


      "Đúng."


      "Con..... thể tìm....Cả hai người ạ?" thích cả hai người, vì sao thể có cả hai? Trước kia có vài thứ đều có được cả đôi, thậm chí là có nhiều thứ cùng lúc nữa. Vì sao thể có cả Mộng Mộng và Vân Vân muội muội chứ? nghĩ mãi ra, vì sao nương nhất định bắt lựa chọn trong hai chứ? Trước đây nương đâu có như thế.


      Trước đây, lúc và nương cùng dạo phố, nếu như nhìn trúng đồ vui gì, mặc kệ là bao nhiêu cái, nương đều mua hết cho mà....


      Đáng tiếc, hiểu, trước đây, những thứ đồng thời có được đều là vật chết, còn lần này muốn là con người, là chân tồn tại, có sinh mệnh, có tư tưởng. Đây là hai điều hoàn toàn so sánh được.


      " thể, con chỉ được tìm người." Làm người quá tham lam có báo ứng. Ngọc Tuyết Lâm rất kiên định cho đáp án phủ định.


      "Thế nhưng.....Thế nhưng....." Nếu cứ bắt lựa chọn, có cách nào quyết định nổi.


      Nếu như so sánh hai người, ..... thực .....Với trí thông minh của hòan toàn thể so sánh được. thích Tư Đồ Vân Vân sao? Đương nhiên là thích. Vậy thích Vân Mộng Khởi sao? Đương nhiên, cũng thích. Cả hai đều là người trong lòng , muốn phải chọn , có chủ kiến.


      "Con về phòng suy nghĩ kỹ , người con muốn tìm là ai, con cần ai, sau đó qua đây cho ta biết quyết định của con.? Đến lúc đó, mặc kệ quyết định của con là gì, ta cũng ngăn cản con nữa, cùng chẳng quản con muốn tìm ai, ta và cha con đều tìm giúp." Bởi vì phát ra điểm bất thường, nhưng chưa có chứng cứ xác thực, cho nên, trước tiên bọn họ nghĩ cách kéo Tiểu Dương lại, tránh cho nó bị người ta điều khiển, rồi mới nghĩ xem nên làm những gì.


      Cho dù Tư Đồ Doãn Văn và Tư Đồ Vân Vân là hài tử của tỷ tỷ nàng, là chất nữ và chất tử của nàng, nhưng nếu bọn họ muốn làm hại đến Tiểu Dương, nàng cũng tha. Nàng thể cho Tiểu Dương thân thể khỏe mạnh và trí thông minh, nhưng nàng nhất định phải cho Tiểu Dương cuộc sống sung túc. Bất cứ ai muốn cướp những thứ thuộc về nó, nàng tuyệt đối bảo vệ cho nó dù phải trả giá đắt.


      Đây cũng chính là câu mọi người thường hay 'vi mẫu tắc cường' (làm mẹ . Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng với Ngọc Tuyết Lâm mà , nàng tuyệt đối là người mẫu thân rất ích kỷ. Chỉ cần là chuyện tốt cho nhi tử, nhi tử thích, muốn, nàng đều tranh đoạt giúp con, cũng bảo vệ nó tốt.


      "..." muốn trở về đâu, còn muốn tìm Mộng Mộng.


      Bây giờ quên mất tại sao lại muốn tìm Vân Mộng Khởi, chỉ muốn tìm được nàng, cũng chẳng biết rốt cuộc có biết tại sao mình lại muốn tìm nàng hay ? Có lẽ chỉ là vì tìm được nàng mà tìm, hề biết nguyên nhân.


      "Tiểu Dương, nghe lời nương con, về phòng rồi nghĩ kỹ ." Tư Đồ Chính cảm thấy cách làm của nương tử là có khả thi, với lại hai người họ cần phải bàn bạc kỹ chuyện, dù sao nó cũng liên quan đến Tiểu Dương....., có lẽ còn liên quan đến cả vận mệnh tương lai của Tư Đồ gia.


      "Vâng ạ." Nếu cha thế, vậy cứ về phòng trước . Về phần nương bảo suy nghĩ kỹ càng, vẫn chưa rốt cuộc là có ý gì, nhưng vẫn suy nghĩ.


      Nương , muốn suy nghĩ chút.....Suy nghĩ chút.....Rốt cuộc muốn tìm Vân Vân muội muội hay tìm Mộng Mộng đây. Mặc dù vẫn muốn tìm cả hai nhưng nương được, chỉ có thể tìm , vậy đúng là cần cẩn thận suy nghĩ rồi. Có lẽ mất khá nhiều thời gian, song vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng suy nghĩ chút.


      Thấy nhi tử rời , vẻ mặt Tư Đồ Chính và Ngọc Tuyết Lâm càng thêm nghiêm túc.


      "Nàng xác định sao?"


      Đối với người như Tư Đồ Chính , thế gian này có đứa trẻ nào hư cả, chính là người cha tốt điển hình. Theo ý , chỉ là bọn trẻ chưa hiểu chuyện mà thôi, chỉ cần dạy dỗ tốt trẻ hư cũng biến thành trẻ ngoan.


      Lại , mặc dù ở thương trường mọi người đều biết Tư Đồ Chính này rất dễ chuyện, nhưng có thể trở thành thương nhân vô cùng thành công, đó là bởi vì cho dù có dễ chuyện, nhưng vẫn có nguyên tắc của riêng mình. Chỉ cần ở trong phạm vi của những nguyên tắc đó mọi chuyền đều rất dễ , nhưng nếu vượt qua giới hạn ấy, dễ chuyện nữa đâu.


      thương trường và trong cuộc sống, có hai dáng vẻ khác nhau.


      Ở trong cuộc sống, cơ bản đều lấy lời của nương tử mình là Ngọc Tuyết Lâm làm nguyên tắc, cũng có ý chẳng có chút tôn nghiêm của kẻ trượng phu, chỉ là quá nương tử mình nên nỡ làm trái ý nàng mà thôi.


      "Đại khái là xác định được." Nàng nắm chắc mười phần, nhưng nàng vẫn có thể khẳng định, lần này Tư Đồ Vân Vân đột nhiên trở về, nhất định là có mưu gì đó. Bởi vì, nó là quá ràng rồi.


      Xúi giục Tiểu Dương để Tiểu Dương ầm ĩ muốn lấy nó, chọc Khởi nhi tức giận bỏ , mục đích của nó đều đạt được rồi, nó lại đột nhiên muốn về ở trong am Nhàn Vân, đó phải là quá kỳ quái sao? Những điều đó chuyện, chính là nó muốn thành thân với Tiểu Dương, nó làm tất cả chỉ vì muốn bức Khởi nhi rời thôi.


      "Thế nhưng, tại sao nó lại làm như thế?" Chẳng lẽ bọn họ còn chưa đủ tốt với bọn chúng sao? Ăn mặc ở, tất cả đều giống như Tiểu Dương, chẳng hề thiếu thốn gì, tự nhận chưa từng bạc đãi bọn chúng, tại sao bọn chúng phải làm việc đấy chứ?


      "Thiếp cũng nghĩ ra."


      Theo đạo lý mà , bọn nó là biểu ca và biểu muội của Tiểu Dương, hi vọng Tiểu Dương đạt được hạnh phúc chứ, nhưng ngược lại, bọn nó muốn phá hủy hạnh phúc của Tiểu Dương, điều này khiến người ta khó hiểu.


      "Chúng ta cũng có chứng cứ xác thực, cứ như vậy mà hoài nghi bọn chúng, hay lắm đâu." Dù sao cũng là thân thích của mình, hoài nghi như vậy khiến thương tổn đến thân tình.


      "Nhưng nếu như tìm được chứng cứ....." Vậy , người bị tổn thương là bọn họ.


      "Hay là cứ tìm được chứng cứ trước rồi hãy ?" Mặc kệ thế nào, vẫn nên đợi đến khi tìm được chứng cứ, rồi lại quyết định phải làm như thế nào .


      "Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây?" Lời của Doãn Văn quá mức cẩn thận, muốn tìm được sơ hở của nó, tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng.


      "Bằng , chúng ta cứ điều tra từ am Nhàn Vân trước ." Cứ cách khoảng thời gian, Tư Đồ Vân Vân đều đến am Nhàn Vân ở, có lẽ ở nơi đó phát ra chút gì đó.


      "Vâng, đúng thế." Điểm này, xác thực đáng giá để điều tra thêm.


      "Nhưng khi điều tra nhớ phải cẩn thận chút đó, để tránh đến lúc đó chẳng tra được cái gì, lại gặp phải ít phong ba dư thừa." Tư Đồ Chính quả nhiên vẫn tương đối lý trí, người lăn lộn ở trong thương giới, suy nghĩ đúng là tương đối sâu xa.


      "Vâng." Nàng cũng hiểu .


      Bây giờ nàng chỉ hi vọng trước khi bọn họ tra ra cái gì đừng thêm biến cố nào nữa. Nàng đương nhiên là nghĩ như vậy, chỉ là, mọi chuyện có phát triển theo ý nghĩ của nàng hay , còn chưa thể biết được.


      Tư Đồ Doãn Văn quả nhiên là kẻ gian trá và rất cẩn thận, vào hôm Tư Đồ Vân Vân chuẩn bị trở về am Nhàn Vân, biết, phu thê Tư Đồ chắc chắn nhận ra điều gì, cho nên, tiến hành kế hoạch của mình trước bọn họ bước.


      "Di nương, sư thái Tuệ Tĩnh sai người đưa phong thư đến."


      Sư thái Tuệ Tĩnh là chưởng môn đương nhiệm của phái Nga Mi, cũng là sư phụ của Ngọc Tuyết Lâm và tỷ tỷ nàng, ít nhất cũng là sư phụ của các nàng trước khi các nàng lập thất. Mặc dù phái Nga Mi có rất ít ni lập thất, nhưng cũng giống như Thiếu Lâm tự, các nàng cũng có cái gọi là đệ tử tục gia. Dù sao, môn phái muốn phát triển, cũng phải chỉ dựa vào ít sản nghiệp tổ tiên gì gì đó là có thể phát triển lâu dài, cũng cần vài nhân sĩ giang hồ ủng hộ để duy trì phái.


      "Sư phụ ư?" Lúc này, sao sư phụ có thể gửi thư qua đây chứ?


      Cảm thấy khó hiểu đưa tay nhận phong thư, nàng là nghĩ mãi ra, nhiều năm như vậy, trừ phi là có đại gì phát sinh, nếu , bình thường sư phụ rất ít khi viết thư tới.


      "Đúng vậy." cung kính đưa phong thư lên, sau đó giả vờ tỏ vè khó hiểu, làm cho người ta nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào.


      Nàng mở thư ra, bắt đầu đọc cẩn thận. Đọc đến dòng cuối cùng, sắc mặt nàng đại biến, xem ra, đúng là xảy ra đại gì rồi.


      "Nương tử, làm sao vậy?" Sao sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như vậy? Tư Đồ Chính tới phía sau nàng, cầm bức thư trong tay nàng, đọc qua. Phản ứng của cũng giống như nàng, sau khi đọc thư xong, sắc mặt cũng biến đổi.


      "Sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy chứ?" Quá khiếp sợ rồi, Ngọc Tuyết Lâm tạm thời biết nên làm cái gì bây giờ.


      "Di nương?"


      " được, ta phải quay về Nga Mi chuyến." Nàng thể thấy sư phụ và sư môn gặp chuyện mà giúp đỡ, như thế khiến cho nàng thể ngủ yên cả đời.


      "Đừng nóng vội, đừng nóng vội." Tình huống có thể là rất khẩn cấp, nhưng nếu chỉ vì như thế mà khiến lòng rối loạn chẳng thể làm được chuyện gì.


      "Sao thiếp vội được chứ!" Nga Mi gặp chuyện may, đây cũng là lần đầu tiên từ khi lập phái đến nay, nàng chưa vội vàng chết ngất là khá rồi, sao có thể gấp đây.


      "Doãn Văn, là ai đưa phong thư này cho con?" Chữ viết trong thư đúng là của sư thái Tuệ Tĩnh, mặc dù trong mười mấy năm qua rất ít thư từ qua lại, nhưng cũng phải có, vẫn nhận ra được chữ của sư thái Tuệ Tĩnh. Nhưng, phong thư này xuất đúng lúc quá, có chút hoài nghi.


      Đương nhiên, gần đây cũng nghe được tin tức đại hội võ lâm được tổ chức ở Hàng Châu, coi như tin được hoàn toàn lời trong thư, nhưng cũng dám quá qua loa.


      "Là người gác cửa đưa cho con."


      "Người gác cửa sao?" Tư Đồ Chính quay đầu nhìn về phía quản gia Hà, dặn ông ta gọi người gác cửa đến.


      Khuôn mặt Tư Đồ Doãn Văn hề có chút biến hóa, khiến cho người ta cứ nghĩ, có lẽ , bọn họ nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.


      Sau khi đợi người gác cửa tiến vào, trải qua phen dò hỏi, Tư Đồ Chính cũng phải tin những lời trong thư.


      "Doãn Văn, con về phòng trước , ta và di nương con có việc cần thương lượng." là, chuyện quái gì xảy ra vậy hả, đây đúng là thời buổi rối ren mà.


      "Vâng." Sau khi cáo từ, liền vững vàng rời giống như lúc đến, vẫn để ai nhìn ra chút biến hóa nào, điều này cũng khiến trong lòng người khác giảm vài phần hoài nghi với .


      Chờ Tư Đồ Doãn Văn rời , Tư Đồ Chính ôm nàng đến bên giường, ngồi xuống, hỏi: "Nương tử, quyết định của nàng là gì?" Kỳ thực cần hỏi, cũng đoán ra được vài phần.


      "Thiếp nhất định phải quay về Nga Mi chuyến." Nếu như chưa thể xác định phái Nga Mi vẫn an toàn nàng có cách nào an tâm được.


      "Vậy ta cùng nàng." Để mình nàng mạo hiểm, chẳng thể yên tâm được.


      "Chàng và thiếp đều rời khỏi đây Tiểu Dương phải làm sao đây?" Cho dù vội vã đến đâu nàng vẫn quên chuyện của nhi tử. Hơn nữa, hai người họ đều rời , vậy nhỡ Tiểu Dương xảy ra chuyện gì sao, nàng hoàn toàn dám nghĩ nữa.


      "Vậy cứ mang Tiểu Dương theo ." cũng lo lắng cho nhi tử giống như nàng, nhưng thể để cho mình nương tử mạo hiểm, thế, ba người họ cùng đến Nga Mi chính là cách giải quyết duy nhất rồi.


      "Thế nhưng......"


      "Đừng thế nhưng, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước chút , ngày mai xuất phát Nga Mi."


      Nếu như trong thư đều là , như vậy có Nga Mi, mà là cả giang hồ đều gặp nguy hiểm, mặc dù bọn họ chỉ là thương nhân, nhưng cũng thể hoàn toàn bỏ mặc được.


      "Được rồi." Dù như thế nào bây giờ cũng đành vậy, trong lòng nàng gần như là rối loạn, tất cả đều nghe theo tướng công, có lẽ là chính xác nhất.


      Nghe thấy bọn họ muốn mang theo Tư Đồ Dương Lễ cùng tới Nga Mi, Tư Đồ Doãn Văn cũng chẳng hề kinh ngạc, tất cả đều nằm trong kế hoạch của , mà mọi chuyện cũng phát triển theo ý muốn của .


      Sau khi Tư Đồ Chính giao mọi chuyện trong phủ và cửa hiệu cho quản gia Hà và Tư Đồ Doãn Văn tạm thời quản lý, liền đưa thê nhi đến Nga Mi.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 7.1: Cuộc hành trình chết chóc

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc



      Hành trình đến Nga Mi, chỉ là hành trình đường về do Tư Đồ Doãn Văn sắp xếp mà thôi. Sơn tặc và tử vong, chính là phần đại lễ (món quà lớn) cuối cùng do chuẩn bị cho phu thê Tư Đồ và Tư Đồ Dương Lễ.


      Ra vội vội vàng vàng, bọn họ cũng mang theo quá nhiều hộ vệ, ngoại trừ ba người nhà họ, chỉ thêm gã phu xe và hộ vệ. Sau ba ngày rời khỏi kinh thành, lúc ngang qua vách núi nọ, sơn tặc liền nhảy ra chặn đường. Bọn họ có cơ hội để điều gì, phu xe và hộ vệ trung thành muốn cho bọn họ có cơ hội chạy trốn, nên liều mạng chắn phía trước.


      Ngọc Tuyết Lâm vốn muốn tham chiến, song vì quá ít người, nếu như nàng cậy mạnh quá phụ hy sinh của phu xe và hộ vệ, ba người họ cũng thể chạy trốn an toàn. Phu thê Tư Đồ lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ, ba người bỏ chạy về phía thâm sơn cùng cốc, hi vọng có thể lợi dụng địa hình và cây cối che lấp, chạy trốn khỏi độc thủ của bọn sơn tặc này.


      "Nương tử, phải làm sao bây giờ?" Núp mình ở phía sau khối đá lớn, hơi thở gấp, hỏi.


      tại chỉ lo chạy thoát thân, hoàn toàn còn thời gian để bọn họ nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng, Tư Đồ Chính dám khẳng định điều, đám người gọi là sơn tặc này, tuyệt đối phải vì cướp tiền, bởi vì bọn họ chẳng câu nào, sau khi nhảy ra liền chuẩn bị trực tiếp chém người. phải vì tiền, chính là đến đối phó với bọn họ, chỉ là, tại sao vậy chứ?


      tự nhận, bất kể là ở thương trường hay trong cuộc sống, bọn họ cũng chưa từng đắc tội với ai, ít nhất cũng khiến cho người ta hận đến mức thuê người giết bọn họ. vậy, chỉ có khả năng, bọn họ luôn luôn muốn nghĩ đến, có lẽ nghĩ tới, nhưng vẫn chưa muốn thừa nhận. Song, bây giờ có nghĩ đến nó cũng vô dụng, quan trọng là phải chạy thoát thân trước.


      "Thiếp nghĩ cách giữ chân bọn chúng, chàng mau đưa Tiểu Dương trước."


      Ngọc Tuyết Lâm nắm chặt kiếm trong tay, nàng hề nắm chắc được, chẳng biết mình có thể kéo dài được bao lâu. Mặc dù vừa nãy giao thủ chút, nhưng nàng phát ra bọn chúng phải là sơn tặc bình thường, ngược lại rất giống với sát thủ chuyên nghiệp. Bình thường nàng vẫn luyện võ để cường thân, nhưng lâu rồi chưa giao thủ với ai, nàng hề nắm chắc.


      " được, sao ta có thể bỏ lại mình nàng đối phó với những kẻ hung ác đó được." Muốn bỏ lại nương tử của mình để chạy trốn, có đánh chết, cũng làm được.


      "Nếu chàng đưa Tiểu Dương , mình nó xoay sở ra sao? Nghe thiếp, chàng đưa Tiểu Dương trước, thiếp dụ bọn chúng qua nơi khác rồi tìm cha con chàng." như vậy, nhưng trong lòng hai người họ đều biết, nếu như bọn họ tách ra để chạy trốn, như vậy, kết quả có lẽ là vĩnh biệt, kiếp này gặp lại nữa.


      ", ta muốn như vậy." Chính là biết có thể xảy ra chuyện, mới càng thể để mình nàng qua đối mặt với đám người hung tàn đó.


      "Tướng công."


      "Mặc kệ nàng như thế nào, ta để nàng ở lại mình." Nếu như kiếp này chẳng thể bạch đầu giai lão, cũng quan tâm, nhưng muốn bỏ lại nàng, mình tham sống sợ chết chạy trốn, đó là điều tưởng. Phải chết, bọn họ chết cùng chỗ.


      Quay đầu, liếc nhìn Tư Đồ Dương Lễ cũng thở hổn hển vì chạy trốn mà biết xảy ra chuyện gì, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm đột nhiên đưa ra quyết định.


      "Vậy chúng ta tìm chỗ giấu Tiểu Dương trước rồi cùng nhau dẫn dụ bọn chúng rời , đợi đến lúc an toàn tìm đường về đón nó." Nàng hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của , đổi lại là nàng, cũng bao giờ bỏ lại mình và chạy thoát thân.


      thể cùng sinh, nhưng nguyện cùng tử!


      "Được, cứ làm thế ."


      hoàn toàn đồng ý với quyết định của nàng, chỉ cần đừng bảo bỏ lại mình nàng, muốn làm gì đều được hết. Thế là, hai phu thê lại kéo Tư Đồ Dương Lễ ra sức chạy, đồng thời tìm kiếm cho nhi tử chỗ trốn an toàn nhất. Chỉ cần nó trốn kỹ an toàn, như vậy, bọn họ có thể yên tâm dẫn dụ chúng rời .


      Dù cho, cuối cùng hai người đều chết hết, nhưng ít nhất Tiểu Dương vẫn còn sống. Nếu đến lúc đó, chỉ hi vọng sau khi Khởi nhi nghe được tin tức bọn họ gặp chuyện may, nguyện ý tìm đến, giúp họ tay, tìm Tiểu Dương về là được.


      "Nương......" Mệt mỏi quá, , vì sao bọn họ phải chạy chứ?


      "Tiểu Dương cứ ngoan ngoãn chạy theo cha nương, đừng gì cả." Nàng khống chế tốt lượng, hi vọng làm cho chúng chú ý, chỉ cần ba người họ nghe là được rồi.


      "Vâng." Tư Đồ Dương Lễ ngoan ngoãn im lặng, rất nhận mệnh, để họ tùy ý kéo mình, chạy có mục đích.


      "Nương tử, bên kia có sơn động."


      Bình thường, trong núi rừng rất hay hình thành nên những sơn động hay gốc cây rỗng tự nhiên, chỉ là có đôi lúc bị những lùm cây cao lớn che khuất nên dễ phát ra. Ba người vội vàng chạy về phía sơn động.


      Tư Đồ Chính phát ra sơn động này rất bí mật, từ bên trong có thể thấy ràng động tĩnh bên ngoài, thế nhưng nhất định phải cách cửa động bốn, năm bước chân mới có thể phát ra sơn động này. Nếu như phải ban nãy vừa đúng góc độ và ánh sáng Tư Đồ Chính cũng chẳng phát ra nó.


      "Tiểu Dương." Sau khi xác nhận sơn động này rất an toàn, bọn họ mới có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch tiếp theo.


      "Dạ? Chuyện gì vậy, nương?" ngồi dưới đất, dùng sức thở phì phò, chưa từng vận động kịch liệt đến thế, bị mệt mỏi quá cũng có gì bất ngờ.


      "Tiểu Dương, con ngoan ngoãn trốn ở trong sơn động này, đừng có chạy loạn, đợi lát nữa cha nương đến tìm con, dược chứ?" Giải thích nhiều cho nó cũng vô dụng, song, vẫn phải cho nó biết nó phải làm những gì, để tránh lát nữa nó chạy loạn. Nếu như bọn họ bình an quay về mà tìm thấy nó rất phiền phức.


      "Chơi trốn tìm ạ? Cha nương chơi trốn tìm với con à?" biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dùng năng lực lý giải của mình để giải nghĩa tình hình trước mắt. chẳng hề cảm nhận được nguy hiểm ngay lúc này, còn tưởng rằng cha nương chơi đùa cùng mình.


      "Đúng vậy, cho nên con nhất định phải trốn kỹ, được để ai phát ra con."


      Trong lúc nguy nan này, vẫn hồn nhiên như thế, phu thê Tư Đồ vừa cảm thấy vui mừng lại cảm thấy bi ai.


      "Vâng." Ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ biết.


      "Tiểu Dương phải nhớ cho kĩ, trừ khi là cha nương đến tìm con, nếu con nhất định được ra ngoài lung tung, chưa?" Lo lắng dặn dò lần nữa, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn hi vọng nhi tử có thể bình an. Cho dù thể quay về được Tư Đồ gia, sống hạnh phúc, nhưng chỉ cần nó sống sót là được.


      "Biết ạ." Rất nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.


      "Ngoan lắm." Nàng dịu dàng xoa đầu nhi tử giống như trước. Tư Đồ Chính cũng xoa đầu con, xem như là phần thưởng cuối cùng dành cho nhi tử.


      Sau đó, hai phu thê liền ra khỏi sơn động, chạy về hướng khác còn tạo ra vài tiếng vang, thu hút toàn bộ chú ý của bọn chúng về phía mình.


      "Ở bên kia!"


      "Đáng chết, lại dám chạy trốn nữa."


      Quả nhiên, đúng như bọn họ suy đoán, mấy tên sát thủ liền đuổi ngay theo phía sau, cách sơn động Tư Đồ Dương Lễ thân càng lúc càng xa.


      Tư Đồ Chính biết võ công, Ngọc Tuyết Lâm vừa phải đối phó với đám sát thủ, vừa bảo vệ , cho nên, nàng phải dồn hết sức để ứng phó. Chỉ lát, người họ chồng chất vết thương rồi. hết đường chạy trốn, phía trước là vách núi, còn phía sau là đám sát thủ hung thần ác sát.


      Hình như sớm nghĩ đến kết quả này, cho nên bọn họ chẳng chút hãi, y như kỳ tích. Hai người nhìn nhau cười, ở ngay trước mặt đám sat thủ, nắm chặt tay nhau, cùng nhảy xuống vách núi.


      Sống hay chết, chẳng còn quan trọng với hai người, biết được nhi tử còn sống sót, cho dù mất sinh mệnh, ít nhất đến chết hai người họ vẫn ở bên nhau.


      " thể nào, nhảy xuống rồi hả?"


      Hành động đó của cả hai khiến đám sát thủ kịp trở tay.


      "Làm sao bây giờ?" Hai người đó nhảy xuống, như vậy, bọn chúng thể xác nhận sinh tử của cả hai, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ hay chưa đây?


      "Bọn họ bị thương nặng như thế, nhảy từ này xuống, phần lớn chắc là chết rồi chăng?"


      ai biết tình hình phía dưới cũng như độ sâu của vách núi này, coi như là người có võ công cao cường nhảy xuống cũng chẳng thể bảo đảm là lông tóc vô thương, huống chi là hai kẻ đầy thân vết thương.


      " cũng phải." Hơn nữa, tên nam nhân kia hề biết võ công, nữ nhân đó có võ công cũng vô dụng, hai người đó cứ nhảy xuống như thế, muốn sống sót đúng là quá khó.


      " phải còn nam tử trẻ tuổi sao?" Vừa rồi nhảy xuống, chỉ có hai người ?


      "Mặc kệ , sống được." Ngón tay chỉ chỉ đầu mình, ý bảo tên kia là kẻ đầu óc có vấn đề, mình bị bỏ lại trong chốn rừng sâu này, tuyệt đối thể sống sót. Dù cho bị dã thú ăn sống nuốt tươi cũng chết vì đói.


      "Đúng rồi, ta quên mất đầu óc có vấn đề."


      đám sát thủ buông tha cho việc tìm kiếm tung tích của Tư Đồ Dương Lễ, tóm lại là để ở trong núi sâu tự sinh tự diệt, cứ như vậy mà rời khỏi nơi đây. Ở nơi thưa thớt người này, chẳng ai có thể biết được xảy ra chuyện gì.


      Tư Đồ Dương Lễ ngồi ở trong sơn động, buồn chán vẽ vòng tròn mặt đất, miệng còn lẩm bẩm, giống như là xua đuổi buồn chán trong lúc chờ đợi.


      "Nương chậm quá....Tiểu Dương đói bụng rồi......Rất đói......Rất đói......"


      Sức mạnh của chú ngữ hoàn toàn thể ra trong lúc này, trong miệng vẫn lẩm bẩm 'rất đói', chẳng những khiến khá hơn mà ngược lại càng làm cho đói khát.


      Trời dần tối đen, cũng càng lúc càng lạnh, cuộn mình rúc sâu vào trong sơn động, đôi tay ôm chặt lấy mình, thân thể cuộn tròn như quả cầu, hi vọng làm vậy được ấm áp hơn, hề cảm thấy lạnh lẽo nữa. Ban đêm, trong rừng sâu rất khủng bố, gió thổi vù vù, thổi qua rừng cây rậm rạp, tấu lên khúc ca bi ai trong đêm khuya. Tiếng gió kia như là quỷ khóc sói gào, Tư Đồ Dương Lễ sợ đến mức dám nhắm mắt, chỉ mở to mắt, ngồi đợi bình minh.


      Trời vừa sáng, bị dọa đêm, liền dám ở trong động nữa, hoàn toàn quên mất lời cha nương căn dặn, cẩn thận từng li từng tí ra khỏi sơn động.


      "Nương.....Cha.....Hai người ở đâu thế...."


      Cả đêm đều kiềm chế có chảy nước mắt, vào lúc này nhịn được nữa, vừa lạnh vừa đói lại sợ hãi, tất cả cảm xúc mà chưa từng trải qua quay cuồng trong lòng . giống như con chó bị người vứt bỏ, mình chậm rãi tìm kiếm bóng dáng của cha nương ở trong núi sâu.


      tiểu thiếu gia chưa bao giờ rời khỏi cha nương, cũng chưa từng nếm trải cảm giác đói khổ, lạnh lẽo là như thế nào, muốn tự mình tìm được lối ra ở trong núi sâu, thậm chí là sống sót, hoàn toàn là chuyện bất khả thi.


      Tư Đồ Dương Lễ bị những cành cây rậm rạp, mặt đất gồ ghề làm tổn thương, đông vấp cái, tây đụng cái, chỉ chốc lát sau, khiến cho người mình chồng chất vết thương rồi. Tay áo rách bươm, vạt áo xé nát, đầu gối cũng rách da, thậm chí có thể là máu thịt lẫn lộn. cố nhịn đau, bây giờ chỉ muốn tìm được cha nương.


      "Cha......Nương......Ái ui!" lại bị vấp ngã, cả người úp sấp ở mặt đất, khuôn mặt dính đầy bùn đất chẳng thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.


      "Hu hu......Nương......Mộng Mộng......Mộng Mộng......" Cũng biết vì sao, trong lòng lại ra bóng dáng của Vân Mộng Khởi.


      "A..."


      Kèm theo tiếng thét thê thảm chói tai, bóng dáng biến mất, chỉ lưu lại vết tích rất sâu vách núi. cũng trượt xuống từ vách núi, chỉ là vị trí khác hoàn toàn với chỗ mà cha nương nhảy xuống. ở đông, ở tây.


      Phía đông vách núi là vực sâu , ai biết có cái gì ở bên dưới, càng biết ngã xuống có kết quả thế nào. Cho nên , tỷ lệ sống sót của phu thê Tư Đồ là số, người muốn họ sống chỉ có thể cầu nguyện cho họ còn sống, kẻ hy vọng họ chết đương nhiên chỉ có cầu khẩn cho họ chết thôi.


      Nhưng ở phía tây vách núi, tình hình còn khá hơn nhiều so với phía đông, chỗ đó có con sông, mà Tư Đồ Dương Lễ ngã xuống đương nhiên rơi vào trong sông. Đối với kẻ biết bơi như , đây cũng coi như là có kết quả tốt.


      Tục ngữ , ngốc người có ngốc phúc! Kẻ ngốc trong sáng giống như , phúc khí đương nhiên là nhiều rồi, nếu , sao có thể lấy được Vân Mộng Khởi chứ?


      bị nước sông đẩy dạt vào bờ, cả người liền mất ý thức.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 7.2: Đổi chủ


      Nhận được tin tức do sát thủ bên kia hồi báo, tuy Tư Đồ Doãn Văn chưa hài lòng lắm với kết quả, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được. Chỉ cần Tư Đồ Chính và Ngọc Tuyết Lâm chết, tên Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn còn là vấn đề với .


      cũng được nóng vội, nếu nhận được kết quả mà mình mong muốn, hơn nữa mọi chuyện đều tiến hành theo đúng kế hoạch của , thành công ở trước mắt, nếu như sốt ruột quá, ngược lại thất bại trong gang tấc, tuyệt đối được mạo hiểm. Lúc này, phải đợi tin tức: phu thê Tư Đồ và Tư Đồ Dương Lễ gặp chuyện bất trắc được truyền về theo cách bỉnh thường mới có thể 'thuận lý thành chương' tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Tư Đồ gia.


      "Biểu thiếu gia, có người của quan phủ đến." Quản gia Hà cảm thấy khó hiểu, vì sao người của quan phủ lại tới chứ?


      Lão gia, phu nhân và thiếu gia ra ngoài được hơn tuần rồi, lại chẳng có tin báo về, khiến người ta lo lắng mà. Lúc này người của quan phủ đến, chẳng lẽ là.... ....


      "Quan phủ?" Trong lòng biết người của quan phủ đến là vì cái gì, nhưng vẫn làm ra vẻ khó hiểu.


      "Đúng vậy, quan phủ phái người đến, là có chuyện muốn tìm biểu thiếu gia." Kỳ , quan phủ phái người đến là muốn tìm người có thể làm chủ trong lúc này, dưới tình huống có lão gia, phu nhân và thiếu gia đương nhiên phải tìm biểu thiếu gia rồi.


      "Được, ta ra ngay." bước vững vàng ra đại sảnh. Bề ngoài yên lặng vẫn đủ để che giấu nội tâm kích động của .


      Đến, đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi, mười ngày chờ đợi, lại bước gần đến mục tiêu chiếm được trọn vẹn Tư Đồ gia rồi!


      Nương, cuối cùng nguyện vọng của người sắp thành thực, lập kế hoạch nhiều năm như vậy, nhất định phải thành công.


      "Ngươi chính là biểu thiếu gia của Tư Đồ gia sao?" Nha sai thấy đến, đặt chén trà xuống rồi đứng lên hỏi.


      "Đúng vậy, xin hỏi quan gia tìm ta có chuyện gì ?"


      "Là như vậy, ở dãy núi ngoài thành Vũ An phát chiếc xe ngựa có ký hiệu của Tư Đồ gia, ở gần đó còn phát ra hai thi thể, quan phủ bên đó muốn chúng ta đưa người đến xác nhận thi hài." Cần xác nhận xem người chết là ai.


      "Cái gì?" giả vờ tỏ vẻ kinh sợ, ai biết còn tưởng rằng bị hù dọa.


      "Tại sao lại như vậy chứ? xảy ra chuyện gì?"


      "Nghe là gặp phải sơn tặc."


      "Vậy lão gia và phu nhân đâu? Còn có thiếu gia nữa? Bọn họ ra sao rồi?" Quản gia Hà vừa nghe, vội vàng hỏi thăm tung tích của mọi người. Trời ạ, sao lại gặp phải loại chuyện này chứ? Nếu như cả nhà lão gia xảy ra chuyện gì phải làm sao đây?


      " biết, cho nên mới kêu các ngươi phái người xác nhận thân phận của thi thể, rồi mới quanh núi tìm người được." Chỉ là, đoán chừng có tìm cũng vô ích, cho dù có tìm được, vậy có khả năng là thi thể thôi.


      "Biểu thiếu gia." Vậy phải nhanh lên chút mới được, nhất định phải tìm được nhà lão gia và phu nhân.


      "Vậy quản gia Hà, phiền ông chuyến đến Vũ An , ở đây phải có người canh giữ, có tin tức gì ông nhất định phải mau chóng báo cho ta biết."


      Tư Đồ Doãn Văn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ra quyết định, kế hoạch của từng bước tiến đến thành công rồi. Chỉ cần truyền ra tin tức phu thê Tư Đồ chết, như vậy, có thể 'mượn nước đẩy thuyền' tiếp quản toàn bộ Tư Đồ gia. chẳng có ai dám gì nữa. Cho dù Tư Đồ Dương Lễ vẫn còn sống, cứ là luôn luôn phái người tìm kiếm, về phần tìm được hay , phải là chuyện có thể định đoạt.


      Hơn nữa, có tìm được Tư Đồ Dương Lễ vẫn chẳng ảnh hưởng đến kế hoạch của . Dựa vào Tư Đồ Dương Lễ, hoàn toàn tạo thành bất cứ trở ngại gì cho .


      "Được, biểu thiếu gia, ta phải chuẩn bị ngay." chẳng dám tưởng tượng, nếu như lão gia và phu nhân xảy ra chuyện làm sao đây? Thiếu gia nữa? Sao lại gặp phải sơn tặc chứ? Biết vậy, lúc trước nên sắp xếp thêm vài hộ vệ, nếu như phải phu nhân vội vã chạy đến Nga Mi chẳng xảy ra chuyện này đâu.


      Quản gia Hà thu dọn xong hành lý, mang theo thư tiến cử của quan phủ, cưỡi ngựa chạy tới Vũ An. Ngựa dừng vó suốt hai ngày, phi đến Vũ An, sau khi xác nhận phải là phu thê Tư Đồ, cũng phải Tư Đồ Dương Lễ, mà là phu xe và hộ vệ, quản gia Hà tạm thời thở phào nhõm, thế nhưng.... ...


      Ba người bọn họ, nơi nào rồi?


      viết thư báo tình hình cho Tư Đồ Doãn Văn, rồi theo người của quan phủ lục soát quanh núi. Thế nhưng, tìm suốt ba ngày ở núi, vẫn hề phát được tung tích của ba người nhà Tư Đồ. Song ở gần vách núi phía đông phát ra vết máu, cùng với vài mảnh y phục vụn vặt, quan phủ suy đoán, ba người bọn họ rớt xuống vách núi rồi.


      ai biết được tình hình dưới vách núi ra sao, nhưng dựa theo lời người dân nơi đây , là chưa từng sống sót.


      Mang theo nồng đậm bi thương, quản gia Hà quay về Tư Đồ gia. Cũng bắt đầu từ ngày đó, chủ quản Tư Đồ gia đổi từ Tư Đồ Chính thành Tư Đồ Doãn Văn.


      Từ lúc gặp chuyện may đến khi Tư Đồ Doãn Văn chính thức tiếp nhận Tư Đồ gia, là chuyện của hai mươi ngày sau rồi. Lại từ lúc Tư Đồ Doãn Văn tiếp nhận Tư Đồ gia đến khi Vân Mộng Khởi nghe thấy tiếng gió, là chuyện của mười ngày tiếp theo. Tính cả trước cả sau qua tháng rồi. Ngay lúc này, Vân Mộng Khởi dùng cơm trong tửu lâu (quán rượu) nào đó ở Hàng Châu.


      "Các ngươi nghe gì chưa?"


      "Nghe cái gì?"


      Cách nàng xa là bàn người vừa uống rượu, vừa bàn luận tin tức, cũng chính là tin đồn mới nhất trong chốn giang hồ. Tuy Tư Đồ gia phải môn phái giang hồ gì, nhưng bởi vì bọn họ có tiền tài quyền thế, cộng thêm Tư Đồ Chính rất biết kết giao bằng hữu, nên vẫn có chút danh tiếng trong chốn giang hồ. Cho nên, tin tức Tư Đồ gia đổi chủ đương nhiên dấy lên chút phong ba trong chốn giang hồ.


      "Ngươi đúng là hiểu biết nông cạn."


      "Sao thế, trừ đại hội võ lâm ra còn có đại gì sao?" Trong khoảng thời gian này, chuyện lớn nhất chính là đại hội võ lâm, những chuyện khác so sánh với đại hội võ lâm chẳng thấm vào đâu cả.


      "Tư Đồ gia ở kinh thành đó." Chuyện lớn như vậy, lại còn có người biết, là.


      Tư Đồ gia?


      Vân Mộng Khởi vốn nhàm chán dùng cơm, hề có chút hứng thú gì với lời bàn luận xung quanh, nhưng bọn họ đột nhiên nhắc tới Tư Đồ gia, điều này làm phân tán lực chú ý của nàng vào lời bàn luận của bọn họ.


      "Ngươi đến thủ phủ (phủ đệ giàu nhất) của kinh thành hả?"


      "Bọn họ gặp phải chuyện gì à?" Sao chuyện của giới thương nhân cũng khiến cho người giang hồ thấy hứng thú nhỉ?


      "Ngươi là, chuyện Tư Đồ gia đổi chủ mà còn chưa biết sao."


      Đổi chủ? Cha nương xảy ra chuyện gì sao? Sao có thể...


      "Đổi chủ?"


      "Đúng."


      "Ta nhớ chủ quản lúc trước của Tư Đồ gia hình như là Tư Đồ Chính mà? tại đổi thành ai vậy?" Coi như nông cạn cũng nghe qua cái tên Tư Đồ Chính . Mà sản nghiệp của Tư Đồ gia có thể trải rộng khắp nơi, gần như trong mỗi tòa thành đều có hiệu buôn, đều là do tay Tư Đồ Chính gây dựng lên.


      "Ừm, hình như đổi thành chất tử (cháu trai) của phu nhân , gọi là Tư Đồ Doãn Văn phải." Đối với tên Tư Đồ Doãn Văn này, chưa từng nghe qua, biết là ai.


      Tư Đồ.......Doãn Văn? làm cái gì thế?


      Lúc này, Vân Mộng Khởi ngừng dùng cơm, tất cả lực chú ý đều đặt người chuyện ở bàn bên kia. Nàng ngờ, mới tháng ngắn ngủi, Tư Đồ gia xảy ra biến cố lớn đến vậy, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nàng.


      "Tư Đồ Doãn Văn?"


      "Ừ."


      " phải ngươi là chất tử của phu nhân của Tư Đồ Chính sao?" Sao nghe tên lạ hoắc vậy.


      "Đúng thế." Đúng là như vậy.


      "Vậy sao lại mang họ Tư Đồ? Chẳng lẽ vị Tư Đồ phu nhân kia cũng có tỷ muội gả cho người họ Tư Đồ à?"


      Vậy quá khéo ? Chẳng lẽ là gả cho huynh đệ của Tư Đồ Chính ư? Song.......Hình như đâu có nghe Tư Đồ Chính có huynh đệ chứ. Chẳng lẽ là tỷ muội cùng hầu hạ phu quân? Chắc là...... thể nào.... ...


      "Nghe ngươi như thế..." vuốt cằm, lâm vào tự hỏi.


      Nghe bọn họ vậy, Vân Mộng Khởi liền nghĩ đến vấn đề này, sao bọn Tư Đồ Doãn Văn cũng mang họ Tư Đồ nhỉ? Cha cũng đâu có nạp thiếp thất, đây là tình huống gì thế? Nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.


      "Thế nhưng, sao Tư Đồ Doãn Văn lại thành chủ của Tư Đồ gia? Tư Đồ Chính xảy ra chuyện gì à?"


      " biết, ta chỉ nghe hình như là xuất phủ rồi gặp phải sơn tặc , tại vẫn chưa tung tích." chỉ có thể vận khí của bọn họ quá kém, vậy mà gặp phải sơn tặc.


      Sơn tặc?


      "Thế nhưng, ta nhớ hình như Tư Đồ Chính nhi tử mà nhỉ?" Chính mình có nhi tử, sao lại để gia nghiệp cho người ngoài thừa kế chứ? Thực là rất kỳ quái!


      "Ngươi quên rồi à, nhi tử độc nhất của Tư Đồ Chính tên ngốc." Năm đó có rất nhiều người đều vì chuyện này mà tiếc nuối thay cho Tư Đồ gia. Cho dù có gia nghiệp lớn, nhưng có người thừa kế ruột thịt, đúng là chuyện quá đáng tiếc.


      "Đúng đó, nhi tử độc nhất của bọn họ là tên ngốc." Rất nhiều năm có bàn luận về Tư Đồ gia, suýt nữa quên mất chuyện này.


      "Nếu như là ta, như thế nào cũng nên để nhi tử của mình kế thừa gia nghiệp, sau đó mời người ngoài đến giúp đỡ ." Cứ chắp tay nhường gia nghiệp cho kẻ khác, đúng là hợp với lẽ thường mà.


      "Đây là chuyện bất khả kháng, nhi tử ngốc nhà bọn họ cũng ra ngoài cùng cha nương mà." cách khác, tên ngốc đó cũng mất tích theo phu thê Tư Đồ gia rồi.


      Cái gì? Nàng đập mạnh hai tay xuống bàn, đứng bật dậy.


      Vân Mộng Khởi lao đến bàn ngưởi ở phía trước kia, khí thế kinh người hỏi: "Các ngươi sao? Tư Đồ gia thực đổi thành Tư Đồ Doãn Văn làm chủ rồi ư? Phu thê Tư Đồ Chính và nhi tử của bọn họ đều gặp nạn, tung tích sao?" Trong tháng ngắn ngủi, biến cố đó cũng quá lớn ?


      "Ngươi, ngươi, ngươi..."


      "Ngươi là ai vậy?"


      Nàng đột ngột xuất , làm cho bàn người trò chuyện hăng say giật cả mình.


      " cần quan tâm ta là ai, ngươi chỉ cần cho ta biết, vừa rồi ngươi hay ?" Nàng vội lắm, nàng nghĩ nàng có nên trở về kinh thành để tìm hiểu tình hình trước đây? Nhưng vừa nghĩ đến bọn họ gặp phải sơn tặc, ba người còn chưa tung tích, nàng liền cảm thấy trở về kinh thành lãng phí thời gian mất.


      "Đúng, đúng là...... ." Bị khí thế của nàng hù dọa, liền thành thành trả lời vấn đề của nàng.


      "Ừ, đó, mọi người bên ngoài đều vậy." Ở mỗi tòa thành đều có hiệu buôn của Tư Đồ gia, nếu như Tư Đồ gia thay đổi chủ, đương nhiên truyền rất nhanh, phạm vi lan truyền cũng rất lớn.


      Vân Mộng Khởi chạy vội xuống lầu, trả tiền rồi xông ra ngoài, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác.


      "Nữ nhân kia là ai vậy?"


      " biết."


      "Nàng có quan hệ gì với Tư Đồ gia à?" Nếu sao có thể kích động như vậy chứ?


      " biết."


      "Cái gì cũng biết, vậy rốt cuộc ngươi biết cái gì?" là, hỏi gì cũng biết.


      "Ít nhất ta cũng biết, nương vừa rồi rất xinh đẹp." Mặc kệ như thế nào nương kia đúng là rất xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp mà còn có luồng linh khí, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.


      " nhảm, chả cần ngươi , chỉ cần là người có mắt đều thấy được."


      "Thôi, kệ , chúng ta tiếp tục nào."


      "Chuyện phát sinh trước đại hội võ lâm ba ngày, các ngươi có biết ?"


      "Ở đại hội võ lâm xảy ra chuyện gì vậy?"


      "... ...."


      Nếu nàng nhớ lầm, trong thành Hàng Châu hẳn là có hiệu buôn của Tư Đồ gia . Chạy vài bước, nàng mới phát ra chuyện rất nghiêm trọng, hơn nữa luôn là vấn đề muôn thuở, đó chính là nàng biết đường . Thế là, nàng phát huy năng lực vượt xa người bình thường, đó chính là đến mỗi ngã rẽ liền tìm người hỏi đường lần. Sau khi hỏi chừng mười mấy người, cuối cùng nàng thuận lợi đến hiệu buôn của Tư Đồ gia ở Hàng Châu.


      người nàng có lệnh bài của Tư Đồ Chính đưa cho, nàng có thể đến bất cứ hiệu buôn nào của Tư Đồ gia ở mọi tòa thành để tìm kiếm trợ giúp.


      "Tiểu thư, ngài có chuyện gì ?" Người làm trong hiệu buôn thấy nàng thở hổn hển xông vào, liền cảm thấy khó hiểu.


      "Chưởng quầy của các ngươi ở đâu?" Đáng chết, chạy vội quá, quên mất dùng khinh công rồi.


      "Tìm chưởng quầy sao?"


      "Ừ."


      Mệt chết được, đều là do vừa rồi nghe được tin tức khiến cho người ta khiếp sợ, dọa nàng đủ thảm, nàng mới vội vã đến quên cả dùng khinh công. Chỉ là, hình như nàng quên là, nếu như nàng dùng khinh công, chắc chắn nàng lạc trôi đến phương nào rồi.


      "Chưởng quầy, có người tìm ngài." Người làm duỗi thẳng cổ, chỉnh giọng rồi gào lên, tuyệt quan tâm tiếng la của mình to như sấm, có quấy nhiễu người khác hay .


      "Người nào tìm ta?" nam nhân chừng bốn mươi tuổi vén màn che giữa sảnh quầy và phòng khách lên, bước ra.


      "Chính là vị tiểu thư này."


      Chưởng quầy nhìn theo hướng tay chỉ, thấy ngay Vân Mộng Khởi.


      "Tiểu thư tìm ta có chuyện gì ?"


      "Ta hỏi ngươi, chuyện Tư Đồ gia đổi chủ, có phải ?" Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn chẳng thể tin nổi. Mới tháng ngắn ngủi xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ đây chính là 'thế khó liệu' mà người ta thường ư? Vậy đúng là quá khó lường rồi.


      "Tiểu thư là?" Chưởng quầy khó hiểu, hỏi. vị nương chưa từng gặp qua, sao lại có hứng thú với chuyện Tư Đồ gia chứ!


      Vân Mộng Khởi lấy lệnh bài ra cho xem, thèm nhiều lời nữa. Thấy được lệnh bài, chưởng quầy vội vã mời nàng vào phòng trong dùng trà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :