1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi - 10c - Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 5.3: dạo phố



      Hai người ước hẹn muốn ra bên ngoài phủ dạo chơi, nhưng bởi vì số chuyện linh tinh mà chưa hoàn thành được, mà sau khi tiến hành trận đại chỉnh đốn đám nô bộc trong phủ, tâm tình của Vân Mộng Khởi rất tốt, dùng cơm trưa xong liền lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ xuất phủ.



      Chỉ có điều, đối với kẻ mù đường siêu cấp như Vân Mộng Khởi cùng với kẻ chưa từng phụ trách việc phân biệt đường như Tư Đồ Dương Lễ mà , nhất định phải có nha hoàn Tiểu Thu bám đuôi. Biết bọn họ muốn xuất phủ chơi, Ngọc Tuyết Lâm còn cố ý dặn dò phòng thu chi xuất thêm ngân lượng cho bọn họ, muốn bọn họ chơi vui vẻ.



      Sau đó, liền thấy Vân Mộng Khởi nắm tay Tư Đồ Dương Lễ cùng Tiểu Thu theo phía sau, ba người chậm rãi ra khỏi cửa. hề có mục đích riêng, chỉ quyết định dạo mà thôi.



      Lần này xem như là lần đầu tiên hai người xuất phủ, dọc đường , người qua đường đều đặc biệt hiếu kỳ nhìn bọn họ.



      Mọi người đương nhiên đều biết Tư Đồ Dương Lễ, thân là đứa con trai độc nhất ngốc nghếch của nhà giàu nhất trong kinh thành, muốn nổi danh cũng rất khó. Còn Vân Mộng Khởi, rất nhiều người trong kinh thành mới chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, chỉ có số ít may mắn được nhìn thoáng gua hồng nhan khi kiệu được hạ xuống trong buổi hôn lễ hôm ấy.



      Đối với chỉ trỏ của mọi người, hai đương lại chẳng ngại ngần chút nào, vẫn hưng trí ngẩng cao đầu, ung dung đường. Tuy rằng hai người rất ít chuyện với nhau, nhưng người qua đường vẫn có thể cảm nhận được tình cảm hòa hợp giữa hai người, bởi vì hai bàn tay ấy luôn nắm chặt nhau, chưa từng buông ra.



      "Ta muốn ăn cái kia." kéo kéo tay nàng, tay khác chỉ về phía người bán mứt quả rong đứng ở bên ngoài quán trọ.



      "Đó là cái gì?" Lần đầu tiên Vân Mộng Khởi thấy mứt quả, vốn biết đó là cái gì, liền thốt ra thắc mắc của mình.



      "Nương nó gọi là mứt quả." Bởi vì là món mình thích cho nên cố sức nhớ kỹ tên gọi.



      "Được, chúng ta mua rồi ăn thôi." Nhìn qua có vẻ ngon đấy, xong nàng liền lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ chạy về phía người bán hàng rong.


      "Chàng muốn mấy cái?" Tiến đến gần, nàng phát xâu mứt quả đó là rất ngon, nhìn thôi mà nuốt nước miếng rồi.



      giơ hai ngón tay ra, "Ta muốn hai cái."



      "Ừ." Rút bàn tay dính lấy nhau, nàng lấy thỏi bạc vụn từ trong người ra, đưa cho người bán hàng, "Lấy cho ta bốn cái."



      "Đến đây." Thấy có sinh ý tới cửa, thái độ của kẻ bán hàng luôn rất nhiệt tình. Gỡ xuống hai cái đưa cho Tư Đồ Dương Lễ, chỉ thấy mỗi tay cầm cái, cười đến rất vui vẻ rồi bắt đầu ăn.



      Sau khi nhận lấy hai cái khác từ tay người bán hàng, nàng liền đưa cái cho Tiểu Thu vẫn luôn theo phía sau bọn họ.


      "Cái này cho ngươi."



      "Hả, thiếu phu nhân, cái này sao được chứ?" Thân là nha hoàn, làm sao có thể cùng ăn đồ giống chủ tử được.



      "Cái gì mà được, ta đưa cho ngươi, vậy là được rồi." Tiểu nha đầu này cũng coi như là tẫn trách (hết sức có trách nhiệm), hơn nữa nàng cũng rất quý nàng ta, đương nhiên là có thứ tốt phải thưởng cho nàng ta nếm thử, theo ý nàng, đấy chẳng phải là chuyện gì to tát.



      Tiểu Thu nhận lấy mứt quả, hai mắt ửng hồng có chút xúc động, lần đầu tiên có người đối xử tốt với nàng như thế.


      Sau khi vươn tay vỗ đầu Tiểu Thu, mỉm cười câu "Nha đầu ngốc", Vân Mộng Khởi vừa quay đầu thấy Tư Đồ Dương Lễ thành con mèo to lấm lem. Gương mặt bị dính đầy đường còn chưa , cả hai tay cũng dính nham nháp, thế nhưng, cho dù là như vậy, vẫn ăn rất ngon lành, quên cả trời đất.



      Kinh hô tiếng, nàng vội vàng lấy xâu mứt quả đưa cho Tiểu Thu, để cho nàng ta cầm giúp, sau đó lại lấy luôn xâu mứt quả còn lại đưa nốt cho Tiểu Thu, rồi lấy khăn tay ra lau những vết nước đường dinh dính giúp .


      "Chàng ăn thế nào mà đường dính đầy tay đầy mặt thế hả?"



      "Ta còn muốn ăn." Mặc kệ động tác lau chùi giúp mình của nàng, vội vàng muốn ăn tiếp, liền vươn tay muốn lấy lại xâu mứt quả trong tay Tiểu Thu.



      "Đừng lộn xộn." Nàng duỗi tay vỗ lưng cái, cầm tay lên, cẩn thận lau sạch tay .



      "Nhưng mà...."


      " được, lau sạch cho chàng ăn nữa." Tay và mặt đều biến thành bẩn thỉu thế kia, rất mất vệ sinh đó, ngộ nhỡ sinh bệnh làm?



      "Được rồi." Cho dù rất mất hứng, nhưng cuối cùng chỉ bĩu môi, ngoan ngoãn để cho nàng lau sạch cho mình.



      Sau khi lau sạch hai tay, nàng mới nâng mặt lên vừa cẩn thận lau, vừa : "Chàng ăn cẩn thận chút , cho phép lại biến mặt và tay dính đầy đường nữa, bằng về sau cấm chàng ăn đấy." là, trẻ con vẫn là trẻ con mà thôi.



      "Ừm...." Mỗi lần đều ăn như thế, có ai gì đâu, Mộng Mộng đáng ghét nhất, luôn thích quản đông quản tây, cầu đống chuyện với .



      Cho dù đứa bé có thích cái gì, cũng vài chuyện vặt vãnh mà oán giận.



      "Tiểu Thu, đưa cho cái, chờ ăn xong mới đưa cái khác cho ." Để cho cầm mỗi tay cái là sai lầm của nàng.



      "Vâng, thiếu phu nhân ."



      Tuy hai người đều cầm xâu mứt quả tay, nhưng tay khác vẫn dính chặt với nhau. Tiếp tục dạo đường, hết nhìn đông lại ngó tây, chỉ hi vọng có thể tìm được chút thú vị gì đó, song, ngày bình thường dĩ nhiên luôn kém hơn so với lúc hội họp, sạp bán hàng rong cũng ít rất nhiều.



      "Cái kia, cái kia, ta muốn ăn cái kia." Xem ra, mục đích chính của Tư Đồ Dương Lễ khi xuất phủ đúng là vì ăn rồi. chỉ vào sạp hàng rong bán tào phớ, la hét muốn ăn.


      May mà ăn xong mứt quả rồi, Vân Mộng Khởi mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý cho ăn. Lần này nàng chỉ mua chén, "Tiểu Thu, ngươi muốn ăn ?"



      " ạ, thiếu phu nhân." Có thể ăn mứt quả là nàng vô cùng thỏa mãn.



      Nàng ngồi xuống ghế do chủ sạp kê ra để thuận tiện cho khách ăn uống, chờ ăn xong. Nhìn ăn ngon lành, nàng nhịn được tò mò hỏi: " ngon vậy à?" Có đôi khi, chỉ cần nhìn dáng vẻ ăn uống là có thể khiến mình thèm ăn.



      "Ừ ừ, ăn ngon lắm." vừa đáp lời, vẫn quên liều mạng ăn.



      Nàng cười cười nhìn bộ dạng đáng của , thêm gì nữa.



      Hai ba ngụm tống hết chén tào phớ vào bụng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn còn muốn ăn nữa.


      "Mộng Mộng, thêm chén nữa nhé."



      "Ăn nhiều quá tốt cho thân thể đâu." Những thứ đồ ngọt này ăn quá nhiều tốt cho cơ thể, hơn nữa nàng cũng hi vọng ăn quá nhiều, nếm thử mỗi thứ chút là được rồi.



      "Thêm chén, chén thôi." Cố gắng cường điệu chén cuối cùng, chỉ muốn đòi thêm được chén.



      hết cách với , cuối cùng nàng vẫn gọi thêm chén nữa cho .


      " chén cuối cùng đấy?"



      "Ừ, ừ." Nhận lấy chén tào phớ được bưng tới, gật đầu đồng ý rồi vùi đầu ăn tiếp.



      Quên , vốn là muốn ra ngoài chơi đùa mà, chỉ cần quá đáng cứ mặc vậy. Cứ như vậy, ba người đường , đường ăn, chẳng mấy chốc, có người ăn no đến nỗi la hét nổi nữa.



      "Mộng Mộng, ta nổi nữa." Bụng căng tròn, khó chịu quá.



      "Ai bảo chàng ăn nhiều làm chi." là phục rồi, lượng đồ ăn vặt ăn hôm nay gần bằng lượng ăn hai bữa cơm mỗi ngày, còn có thể ăn no căng, đúng là khiến cho nàng quá bội phục.



      Nàng ngó trái ngó phải hồi, chợt phát ra có quán trà ở cách đó xa.



      "Chúng ta tới quán trà ngồi nghỉ ." Vừa khéo, nàng cũng muốn nghỉ ngơi.



      "Ừ, ừ, ừ, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi." Nghe thấy có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, suýt chút nữa vỗ tay 'bốp bốp'.



      Vì thế, ba người vào quán trà, tìm chỗ gần cửa sổ lầu hai ngồi xuống.



      "Tiểu Thu cũng ngồi xuống nghỉ ngơi ." Nàng ta cũng theo bọn họ hai canh giờ, chắc cũng mệt lắm rồi.



      "Vậy...Vậy sao được ạ!" Nàng chỉ là nha hoàn nho , sao có thể ngồi chung với thiếu gia và thiếu phu nhân, đó là phù hợp quy củ.



      "Ngươi nha đầu này, bao nhiêu tuổi mà nhiều quy củ như thế chứ?" Đối với người tự do tự tại lớn lên ở trong núi rừng như Vân Mộng Khởi mà , kỳ chịu nổi nhất chính là những quy củ vô cùng phiền phức này. May mà phu thê Tư Đồ đều rất thích nàng, chỉ cần hiểu chút lễ nghi đơn giản là được, cũng cầu quá nhiều với những quy củ khác. Bằng , dựa vào tính cách của nàng sao có thể trụ lại trong nhà phú quý như Tư Đồ gia chứ.



      "Dù sao được chính là được ạ." Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn được phép ngồi cùng bàn với thiếu gia và thiếu phu nhân.



      "Hết chịu nổi ngươi." Nàng đành chỉ vào bàn trống ở bên cạnh, "Vậy ngươi có thể ngồi bên cạnh được chứ?" Nếu muốn ngồi chung bàn với bọn họ, vậy để nàng ta ngồi riêng, thế hẳn là được nhỉ.



      "Nhưng...." Nàng ngồi riêng bàn.... là quá....



      "Ngươi đừng vô nghĩa nữa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi lát ." Nếu để nàng ta tiếp tục nhảm nàng điên mất.



      "Vâng ạ." Tiểu Thu cố ra vẻ tự nhiên bước đến bàn bên cạnh, ngồi xuống.



      Nàng kêu hai bình trà thêm ít điểm tâm , câu được câu mất nghe biểu diễn hát xướng trong quán trà, thuận tiện nghe thêm vài chuyện linh tinh của mấy người khác trong quán. Nếu có tin tức gì chơi vui vui càng tốt.



      "Mộng Mộng, ta muốn ăn cái kia." Chỉ vào những món điểm tâm tinh xảo bàn, vốn no căng bụng, nhưng Tư Đồ Dương Lễ đột nhiên lại muốn ăn thêm.



      Tức giận trừng mắt nhìn , nàng thêm gì cả, tự mình rót trà cho hai người, "Uống chút trà , cho phép chàng ăn thêm những món điểm tâm đó." ăn rồi ăn, tuyệt đối ăn ra vấn đề, muộn chút nữa nhất định đau bụng.



      đúng là như đứa bé, ăn uống hoàn toàn biết kiềm chế, chỉ cần là món thích ăn, cho dù no căng bụng nhưng vẫn đòi ăn, chỉ cần có thể nuốt trôi, mặc kệ về sau có bị khó chịu hay .



      "Thế nhưng...." Những món điểm tâm kia rất đẹp.... nhìn mà rớt hết nước dãi rồi.



      " được." được chính là được. Cứ chiều quá mới có thể khiến hoàn toàn biết kiềm chế ăn đến sắp vỡ bụng, nếu như nàng còn để ăn tiếp, vậy phải là chiều thành hại .



      Nâng chén trà lên, hớp ngụm như có như , ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm điểm tâm bàn giống như được ăn đành nhìn vậy.



      Nàng vươn tay vỗ trán cái, "Đừng nhìn nữa, chàng nghe hát xướng ở dưới lầu để dời lực chú ý ." Thấy dáng vẻ nhìn chăm chú thèm nước dãi của , suýt chút nữa nàng mềm lòng rồi.



      "Hát xướng?" quay đầu nhìn về phía dưới lầu, quả nhiên thấy có người diễn xướng, nhưng ca cái gì nghe chẳng hiểu nổi câu cũng có hứng thú, tại chỉ muốn ăn điểm tâm bàn thôi. Nếu Mộng Mộng cho phép ăn, vậy nhìn thôi, chẳng lẽ cũng được sao?



      "Tùy ý chàng, nhưng chàng tuyệt đối được ăn thêm những món điểm tâm này nữa." Bằng , no đến vỡ bụng nguy.



      "Ừ." Cằm đặt ở bàn, hai mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trong đĩa, chẳng hề động đậy. Đây hoàn toàn đúng là điển hình của chuyện chỉ cho phép nhìn cho phép ăn, cảm giác hơi tàn nhẫn.



      Thấy như vậy, nàng bật cười lắc đầu, rồi mặc kệ , nhấm ngụm trà, lòng nghe hát xướng, nghe tin đồn, thưởng thức người đường, còn thuận tiện chú ý cho lén trộm điểm tâm. Vốn cảm thấy rất nhàm chán, chuẩn bị rời , nàng lại nghe được tin tức khá thú vị.



      "Ngươi nghe chưa, đại hội võ lâm sắp được tổ chức rồi." Cách bọn họ xa, vài người ở bàn khác hưng trí bừng bừng tán gẫu đại sắp xảy ra.



      "Đại hội võ lâm?" Hình như là nghe thấy có vài người lan truyền, nhưng phải vẫn chưa xác định ràng sao?



      "Đúng rồi, cứ bốn năm lại cử hành đại hội võ lâm lần, dự định tổ chức ở Độc sơn trang tại Hàng Châu." Đây chính là tin tức mới nhất.



      "Độc sơn trang? Đó phải...."



      "Đúng, chính là Độc sơn trang đấy." Cũng chính là nhà của Minh chủ võ lâm Độc Thương Khung đương nhiệm.



      "Woa, thế Độc minh chủ còn có thể giữ chức sao?" Võ lâm minh chủ đương nhiệm ba lần giữ chức đó rồi.



      "Ai biết được." Chỉ là, theo quan điểm cá nhân của y, Độc minh chủ có khả năng giữ chức là vô cùng lớn.



      "Thời gian mời dự ấn định vào khi nào?" có người biết ràng như vậy, nếu nhân cơ hội hỏi thăm chút, rất có lỗi với bản thân.



      "Chính là ấn định vào cuối tháng sau, tại phát ra hùng thiếp (thiệp mời các hùng, nhân sĩ) rồi." Có thể nhận được hùng thiếp đều là những nhân sĩ có chút địa vị trong giang hồ. cách khác, chỉ cần có được hùng thiếp, liền chứng tỏ ngươi có chỗ đứng trong chốn giang hồ. Chính vì vậy, biết bao người chỉ vì muốn có được chữ ' hùng thiếp' mà từ thủ đoạn.



      " hùng thiếp đấy...." hâm mộ quá .



      "Ngươi có biết tại có những ai nhận được hùng thiếp ?" Xem ra, kẻ buôn chuyện rất lợi hại, đúng là tìm ra rất nhiều tin tức thú vị.



      "Woa, ngươi nghe ngóng hết rồi hả?" Quá giỏi, hổ là vua buôn chuyện trong kinh thành.



      "Đương nhiên." thế gian này có gì là tìm hiểu được cả.



      "Mau ta nghe ." Người người đều thích nghe tin đồn, có tin đồn mà nghe chẳng phải rất có lỗi với mình sao?



      "Thần Kinh đao Bạch Nhận, Tam huynh đệ Lạc Vân sơn trang, Tiêu Diêu thư sinh Tây Môn Vô Ngân, Thần Phong kiếm khách Tiếu Phong Lăng, những người đó nhận được hùng thiếp rồi."



      Lúc nghe được cái tên đầu tiên, Vân Mộng Khởi suýt chút nữa bật cười. Thần Kinh đao? Sao dứt khoát gọi là bệnh thần kinh , ha ha ha, những danh hiệu đó của người trong giang hồ quá buồn cười.



      Chỉ có điều....



      Đại hội võ lâm à.... tệ nhỉ! Trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, xem ra có người muốn nhộn nhạo rồi. Thế nhưng, trong quán trà này, chỉ có mỗi Vân Mộng Khởi nghe được tin tức đó mà còn có người khác nữa.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 5.4: Mộng tưởng bị ngâm nước nóng


      "Con con muốn đến Hàng Châu chơi sao?" Ngọc Tuyết Lâm hoài nghi có phải mình nghe lầm hay .


      "Vâng." biết có chuyện vui, sao nàng có thể tham gia chứ? Vậy chẳng phải có lỗi với chính mình à?


      Hành động của nàng khá là nhanh, buổi chiều mới nghe được tin tức, buổi tối đến báo cáo với cha nương, cũng luôn quyết định của bản thân.


      "Như vậy sao được? mình con ư?"


      " ạ, con muốn dẫn Dương Lễ cùng." Bảo nàng để mình Tư Đồ Dương Lễ ở lại đây, nàng cũng yên lòng.


      "Cái gì? Dẫn Tiểu Dương theo? Vậy càng được!"


      Từ đến lớn Tiểu Dương chưa từng rời khỏi bọn họ, sao nàng có thể yên tâm để nhi tử đến nơi xa xôi như vậy! Hàng Châu cách kinh thành đâu có phải là , hai ngày đường, mà là mười mấy, hai mươi ngày đường đó!


      "Nương à, từ đến lớn chàng cũng chưa được chơi ở khắp nơi, dẫn chàng ra ngoài chơi, cũng tốt mà." Dẫn chàng ra ngoài nhìn nhiều chút, mới có lợi cho thân thể và bệnh của chàng.


      "..."


      Đúng thế, kể từ lần đầu tiên Tiểu Dương phát bệnh, gần như chưa từng ra khỏi Tư Đồ gia, chứ đừng là rời khỏi kinh thành. Cho dù thỉnh thoảng được ra khỏi phủ chơi, cũng chỉ ngắn ngủi vài canh giờ thôi. Trừ nô bộc trong phủ và mấy thân nhân, nó hoàn toàn có nổi người bằng hữu.


      Lời của Vân Mộng Khởi khiến Ngọc Tuyết Lâm càng thêm áy náy trong lòng. Nàng thể cho nhi tử thân thể khỏe mạnh, giờ đến cả quyền được vui chơi cũng tước đoạt nốt sao?


      Tư Đồ Chính tới bên cạnh Ngọc Tuyết Lâm, nhàng ôm nàng vào trong lòng, im lặng an ủi.


      Làm sao mà tự trách chứ? bảo vệ được thê tử, còn khiến nhi tử chịu nhiều đau đớn như vậy, sao có thể sống trong dằn vặt đây? Nỗi khổ trong lòng thê tử, đều cảm nhận được, bởi vì chính cũng cảm thấy như thế.


      Năm đó, nếu như phải phạm lỗi thê tử có thể bị người hạ độc trong lúc mang thai sao? Nếu như phải vì chỉ muốn cứu thê tử, mà hi sinh đứa bé trong bụng nàng, dồn hết độc tố thân thể nàng vào đứa bé sao Tiểu Dương lại mang theo thân độc tố mà ra đời chứ? Vốn vui mừng vì đứa bé bị độc tố ảnh hưởng, nào ngờ mấy năm sau, độc tố phát tác còn hung ác tra tấn thể xác và tinh thần của nó.


      Đây gọi là bước sai dẫn đến ngàn bước sai! Chỉ vì bị ma quỷ ám ảnh sai bước khiến cho mọi chuyện tiếp đó đều là sai lầm.


      Giống như ý thức được lời của mình đưa đến hiệu quả xấu, Vân Mộng Khởi đột nhiên biết nên gì nữa. ra nàng hề có ý định khiến cho cha nương áy náy, nàng chỉ là......Hình như nàng chỉ là......


      Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy hơi tự trách, nàng vì muốn ra ngoài chơi, hình như hơi từ thủ đoạn nào rồi.


      "Nương, người làm sao vậy?" Dáng vẻ hình như rất thương tâm, cho dù Tư Đồ Dương Lễ hiểu , nhưng vẫn có chút lo lắng.


      Có lẽ phần lớn thời gian của đứa bé đều là hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng bọn họ lại tỏ ra săn sóc, hiểu chuyện, đúng là rất ấm áp, cảm động. Giống như tại, Ngọc Tuyết Lâm rất cảm động, cảm động vì nhi tử vậy mà phát ra nàng buôn rầu.


      "Tiểu Dương..." Nó đúng là càng lúc càng hiểu chuyện rồi.


      "Xin lỗi, nương, con phải cố ý muốn..." Vân Mộng Khởi định lời xin lỗi, nhưng mới được nửa, liền bị Ngọc Tuyết Lâm giơ tay lên ngăn lại.


      " cần phải xin lỗi." ra nàng cũng biết, Vân Mộng Khởi ngoại trừ muốn ra ngoài chơi càng hi vọng Tiểu Dương có thể mở rộng tầm mắt nhiều hơn.


      "Ta biết con muốn tốt cho Tiểu Dương, ra lời con cũng có lý, để Tiểu Dương ra bên ngoài nhiều hơn, chắc chắn tốt hơn là nhốt nó trong phủ để bảo vệ."


      Bọn họ cứ nghĩ nhốt nó trong phủ là bảo vệ nó, để nó tiếp xúc với nhiều người và vật, như thế có lẽ duy trì được tâm tư hồn nhiên, nhưng lại chẳng mấy hữu dụng với trưởng thành của nó. Để nó ra ngoài dạo chơi nhiều chút, chắc là chủ ý khá hay.


      "Khởi nhi, con quyết định Hàng Châu à?" Tư Đồ Chính cảm thấy nên xác nhận lại lần nữa. Dù sao cũng là Hàng Châu, chỗ đó cách kinh thành rất xa, nếu quả muốn , vậy phải chuẩn bị mọi thứ và lo lắng rất nhiều chuyện.


      "Vâng." Đại hội võ lâm đó, bốn năm mới có lần, thể đến xem náo nhiệt đúng là quá đáng tiếc ?


      "Vậy con và Tiểu Dương chơi vui nhé." Đương nhiên thể chỉ để hai đứa , nếu bị lạc đến được Hàng Châu chỉ là chuyện , ngộ nhỡ lạc đường về được phải làm sao?


      "Cảm ơn, cha nương." Chỉ cần có thể đến Hàng Châu, những chuyện khác nàng cũng chẳng mấy để tâm.


      "Người cám ơn phải là chúng ta mới đúng." Nếu như có Khởi nhi thân thể của nhi tử khá lên mỗi ngày như thế, thậm chí dần dần trở thành người khỏe mạnh, còn bị độc tố hành hạ nữa. Với cả, nếu như Khởi nhi ở đây nhi tử chẳng thể sống vui vẻ qua ngày như bây giờ, thế nên, bọn họ có nên cảm ơn với nó ?


      "Con dám nhận đâu." Để cha nương cảm ơn với mình, vậy nàng quá bất hiếu rồi? Hơn nữa, chăm sóc Tư Đồ Dương Lễ, vốn là do nàng cam tâm tình nguyện, chính nàng cũng làm được rất vui vẻ mà.


      "Vậy hai con về phòng nghỉ ngơi , đợi sau khi chuẩn bị xong hết, là có thể xuất phát."


      " ra, cha à, ngài chỉ cần sắp xếp phu xe cho con thôi, còn nha hoàn chỉ cần mỗi Tiểu Thu là đủ." Nàng có thể tự mình chuẩn bị tốt những thứ khác mà. Điều quan trọng nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ cần dùng thuốc mỗi ngày, những thứ khác, quan trọng lắm.


      "Chỉ mang theo mình Tiểu Thu sao được! Nó chưa từng đến Hàng Châu, ít nhất cũng phải tìm người quen thuộc với Hàng Châu chứ, nếu hai con chơi đùa vui vẻ thế nào được?" Chỉ đề phòng bị lạc đường thôi đó, cũng phải chuẩn bị rất đầy đủ.


      Nàng ngẫm cũng thấy đúng, lần này khác với lần nàng mới xuống núi, khi đó nàng chỉ có mình nên mặc kệ vấn đề lạc đường, dù sao cuối cùng vẫn đến nơi này là được. đường qua vài nơi khác, hoặc là lạc đường tới chỗ xa hơn đều chẳng sao cả. Lần này lại cùng với Tư Đồ Dương Lễ, ngộ nhỡ bị lạc đường rồi xảy ra chuyện, vậy đúng là quá tệ rồi.


      "Vậy con nghe theo sắp đặt của cha." Chỉ cần được chơi mặc kệ Tư Đồ Chính cho bao nhiêu người theo phía sau nàng. Với lại, nếu như nàng muốn chuồn êm có thể chuồn bất cứ lúc nào, cho nên, cứ kệ .


      Chỉ có điều, nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi, Tư Đồ gia vốn có mỗi nhi tử, hơn nữa vẫn luôn sống dưới bao bọc, che chở, chưa từng rời xa cha nương, cho nên, Tư Đồ Chính còn đỡ, nhưng Ngọc Tuyết Lâm rất khoa trương!


      Tư Đồ Chính cũng muốn bày ra cả đội ngũ xuất hành hùng hậu như hoàng đế vi hành, vì thế, chỉ tìm cho bọn họ xa phu có kinh nghiệm và hộ vệ, để cho nhóm bọn họ có năm người thôi. Bao gồm Tư Đồ Dương Lễ, Vân Mộng Khởi, nha hoàn Tiểu Thu, phu xe Mạc Bạch, hộ vệ Hắc Sĩ Đạt.


      Tư Đồ Chính vì muốn chuyến du ngoạn của bọn họ được thuận lợi nên vô cùng kiềm chế để nhiều người theo, tuy rằng Ngọc Tuyết Lâm cũng muốn tạo điều kiện thuận lợi cho cả hai, nhưng nàng vẫn chuẩn bị rất nhiều thứ.


      đống dược liệu, đó là thứ cần thiết, thêm nhiều chút cũng được, song, đưa gần năm rương dược liệu lần đúng là quá rồi. Vậy mà, chẳng những là dược liệu, nàng còn chuẩn bị điểm tâm, y phục tắm rửa, chăn bông, tóm lại là tất cả những đồ mà nàng có thể nghĩ đến. Những đồ hay sử dụng, nàng cũng gần như cất hết vào trong rương, để bọn họ mang theo.


      Lấy vài đồ bên nọ bỏ vào trong rương, cất vài đồ bên kia vào trong rương, cứ lấy bên nọ ít, bên kia ít, tính cả năm cái rương đầy dược liệu kia, tổng cộng đưa vào gần mười hai cái rương rồi. Nhìn những cái rương đặt ở đằng trước xe ngựa, Vân Mộng Khởi suýt chút nữa té xỉu tại chỗ.


      "Nương......Đây là......" Trời ơi, đặt nhiều đồ như vậy vào trong xe ngựa, bọn họ chẳng những còn chỗ ngồi mà có lẽ xe ngựa cũng vì bị đè nặng mà thể nổi nữa ấy chứ!


      "Hắc hắc....." Nàng cười gượng, hình như nàng phát ra mình chuẩn bị hơi nhiều đồ rồi. Xe ngựa cũng lớn lắm, mà những đồ nàng chuẩn bị hình như còn chiếm nhiều diện tích hơn cả diện tích xe ngựa, có vẻ như nàng sắp nhiều đồ quá rồi.


      "Nương, nhiều đồ thế này, ngài bảo chúng con mang theo thế nào đây?" Ngón tay chỉ chỉ mấy cái rương, nàng nghẹn lời rồi.


      Này.....Những thứ này......Nhiều quá luôn đó.....


      "Đúng đó, nương tử, hình như nhiều đồ quá nhỉ? Nàng bảo bọn làm sao chứ?" Nương tử nhà mình lo lắng hơi thái quá ? Nhiều đồ vậy, sao nàng bảo bọn chuyển cả phủ theo luôn !


      "Thiếp cũng biết sao lại biến thành lắm đồ như thế, thiếp chỉ sắp xếp, sắp xếp xong mới phát ra thành nhiều đồ vậy đó." Nàng đâu có cố ý, ai bảo nàng cầm đồ nào cũng cảm thấy nên mang , cứ như vậy, bất tri bất giác liền biến thành nhiều như vậy đó.


      "Vậy bây giờ phải làm sao? Cũng đâu thể kêu bọn con mang hết chứ?" Nghĩ đến phải mang nhiều thứ thế này, nàng liền cảm thấy đau đầu .


      "Mang hết dược liệu nhé?" Nàng rất lo lắng cho Tiểu Dương.


      "Nương......" Đây là năm rương dược liệu lớn chứ có phải là năm bao đâu, mang nhiều như vậy, đoán chừng, coi như là bọn họ đến Hàng Châu rồi từ Hàng Châu trở về cũng dùng hết.


      "Nương tử, nàng đừng làm khó bọn mà." Mang nhiều thứ như thế vừa bất tiện lại còn dễ gặp chuyện may.


      "Thế nhưng......"


      "Mang rương dược liệu lên xe thôi, để tùy các con chọn những thứ khác." Để làm chủ, nếu , mang hết đồ đạc do nàng chuẩn bị, vậy quá khó xử bọn .


      "Rất cảm tạ cha." cần phải mang hết, nàng vô cùng cảm kích.


      "Tướng công, này......" Làm sao được chứ, chỉ mang rương dược liệu ít quá ? Ít nhất cũng phải mang hai ba cái rương .


      "Được rồi, nàng đừng lo lắng, bọn nó ổn mà." Người nương tử này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích quan tâm thôi.


      "Được rồi." Nàng cũng biết, nếu như mang hết đồ nàng chuẩn bị đúng là quá khó xử bọn rồi.


      Sau khi chuyển rương dược liệu lên xe, Vân Mộng Khởi liền chọn vài thứ khác, sắp xếp đủ rương xong chuyển lên xe.


      Chăn bông, y phục thay hàng ngày và vài thứ cần khác đều có, nàng chỉ mang theo túi điểm tâm . Mang quá nhiều, nàng sợ đến lúc đó lại có người buồn chán ầm ĩ đòi ăn, ăn quá nhiều ăn nổi bữa chính nữa. Hơn nữa, nếu đường bị đau bụng rất bất tiện.


      "Chỉ mang ít như vậy à? Đủ chưa?" Được gần hai rương đồ, trong đó có rương là dược liệu, đồ còn lại quá ít, sao có thể đủ chứ? Hai rương này so với mười hai rương mà nàng chuẩn bị, đúng là thiếu rất nhiều.


      "Đủ rồi, nương." Nếu như phải sợ bà bà lo lắng, nàng mang nhiều đồ vậy đâu, ít nhất mang nhiều dược liệu đến vậy. ra nàng chỉ cần chuẩn bị đủ lượng dược liệu, dùng cho đến khi tới thành trấn tiếp theo thôi. Chỉ cần có thành trấn, có dược điếm, nàng đều chế thuốc cho được.


      Mặc dù nàng thích nghiên cứu và sử dụng vài dược liệu quý hiếm, nhưng dược liệu sử dụng để điều dưỡng thân thể cho Tư Đồ Dương Lễ đều là vài dược liệu rất bình thường, cơ bản, mỗi loại đều có thể tìm được ở các dược điếm.


      "Thế nhưng......"


      Nhìn xuống cái rương điểm tâm gần như chưa động đến, nàng muốn là, coi như là đủ y phục, dược liệu..v.v...nhưng vẫn nên mang thêm nhiều điểm tâm ? Ngộ nhỡ ở đường, Tiểu Dương có đói bụng, cũng có thể dùng mà.


      "Ít nhất cũng nên mang thêm nhiều điểm tâm ."


      "Nương, con vốn muốn mang quá nhiều điểm tâm, miễn cho chàng chỉ biết ăn điểm tâm mà lười ăn cơm." Có đôi khi tùy hứng lên, nàng hết cách với .


      "Này......" Nghe con dâu như vậy, lại nhìn nhi tử ngồi ở xe, thấy dáng vẻ nóng lòng muốn ăn của nó, nàng cũng hiểu được Vân Mộng Khởi rất đúng. Song....Nhìn Tiểu Dương vui vẻ như vậy, quyết định để cho hai đứa ra ngoài chơi chút, là đúng đắn.


      "Được rồi, nương tử, nàng cứ yên tâm ." Ngăn lại lời nàng định , nếu để nàng tiếp tục lo lắng bọn xuất phát muộn mất.


      "Nhưng mà......" Lần đầu tiên Tiểu Dương rời khỏi nàng, còn lâu như vậy, sao nàng có thể yên tâm đây?


      "Đừng 'nhưng mà' nữa, nàng còn lo lắng bọn chơi vui vẻ được sao?"


      "Được rồi." Nàng tình nguyện đáp ứng, ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng muốn yên tâm, đâu phải chuyện dễ dàng gì.


      Vân Mộng Khởi tới trước mặt, kéo tay, với bà bà: "Nương, ngài cứ yên tâm , con chăm sóc tốt cho Dương Lễ, chúng con bình an trở về." Cho dù phải dùng hết sinh lực, nàng cũng bảo vệ .


      "Ừ." Nàng vui mừng xoa xoa đầu Vân Mộng Khởi, nàng dâu này, nàng thích lắm lắm. Khởi nhi hứa như vậy, cho dù nàng có lo lắng vẫn tin con bé.


      "Cảm ơn nương."


      Nàng cười cười, xoay người lên xe ngựa, Tiểu Thu cũng theo lên xe ngựa. Chờ bọn họ ngồi vững, Hắc Sĩ Đạt và Mạc Bạch cũng lần lượt nhảy lên xe ngựa, chuẩn bị lên đường.


      "Cha, nương, hẹn gặp lại." Vân Mộng Khởi vén rèm lên, vẫy vẫy tay với bọn họ.


      "Cha, nương, hẹn gặp lại." Tư Đồ Dương Lễ cũng học theo nàng, chào tạm biệt những người khác.


      "Hẹn gặp lại."


      Ngọc Tuyết Lâm nhịn được mà rơi lệ, trong lòng nàng cảm thấy mình giống như nhìn đứa bé dần trưởng thành và bước con đường trở thành dũng sĩ. Tư Đồ Chính vẫn ôm lấy nàng, cười cười đưa tiễn nhi tử và nàng dâu.


      Vốn lời từ biệt, bọn họ cũng về hướng Hàng Châu, thế nhưng......


      "Dương biểu ca, các người muốn đâu?" Cách đó xa, có giọng dịu dàng truyền đến.


      Ánh mắt mọi người đều dôn về nơi phát ra tiếng , chỉ thấy có người xuống từ chiếc xe ngựa gần đó, mà người kia, chính là muội muội của Tư Đồ Doãn Văn - Tư Đồ Vân Vân.


      xuất của nàng ta khiến cho nguyện vọng tới Hàng Châu của Vân Mộng Khởi hóa thành bọt nước. Bởi vì, Tư Đồ Dương Lễ vừa nhìn thấy nàng ta quên hết mọi thứ xung quanh, vội nhảy xuống xe ngựa, chạy qua đó.


      "Vân Vân muội muội!"

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 5.5: Biến hóa...


      Tư Đồ Doãn Văn lo lắng để cho Tư Đồ Dương Lễ rời khỏi tầm mắt của mình quá xa thể khống chế được nữa, cho nên sớm gọi muội muội của là Tư Đồ Vân Vân trở về. ra Tư Đồ Vân Vân cũng là quân cờ trong kế hoạch của thôi.


      Lúc trước vì để cho Tư Đồ Dương Lễ chịu thành thân với Vân Hương Thảo, cố ý đưa muội muội mình rời , ở tạm trong am Nhàn Vân cách kinh thành khoảng dăm ba ngày đường. Nào ngờ Vân Mộng Khởi lại xuất , phá hủy kế hoạch của . Vì để cho Vân Mộng Khởi lại phá hỏng kế hoạch lâu dài của , nên sớm gọi Tư Đồ Vân Vân trở về.


      Kỳ , Tư Đồ Vân Vân là quân cờ trong kế hoạch của cũng đúng mà. Muốn để cho trong lòng Tư Đồ Dương Lễ lưu lại cảm giác hoàn toàn khác, luôn kêu muội muội mình phải tỏ ra thân thiết gần gũi với Tư Đồ Dương Lễ, như vậy đối lập nhiều với Vân Hương Thảo, điều ấy cũng khiến cho Tư Đồ Dương Lễ luôn rất vui mừng khi nhìn thấy Tư Đồ Vân Vân. Hơn nữa, dưới dạy dỗ cố tình như vô ý của Tư Đồ Vân Vân, khoảng thời gian Tư Đồ Dương Lễ còn la hét muốn lấy nàng ta.


      Nếu như Tư Đồ Vân Vân chính là mối uy hiếp lớn nhất của Vân Mộng Khởi cũng sai. Từ lúc Tư Đồ Vân Vân bắt đầu xuất , trong mắt Tư Đồ Dương Lễ còn những người khác, trong đó bao gồm cả Vân Mộng Khởi. quấn quít lấy nàng ta đông tây, về phần muốn Hàng Châu, sớm bị ném lên chín tầng mây rồi.


      Lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, Vân Mộng Khởi câu nào, khuôn mặt nàng có cảm xúc, khiến người ta chẳng thể đoán ra được suy nghĩ của nàng.


      Phu thê Tư Đồ cũng rất bất đắc dĩ với biểu của nhi tử, dĩ nhiên là càng thêm áy náy với Vân Mộng Khởi.


      "Khởi nhi.... ..." Ngọc Tuyết Lâm muốn gì, nhưng cũng biết bắt đầu từ đâu.


      " có việc gì, nương, con về phòng trước." Như bây giờ, cũng được Hàng Châu, nàng cảm thấy mình phải trở về phòng, để bình tĩnh chút.


      Nàng thầm an ủi trong lòng, chỉ là lâu lắm chưa nhìn thấy biểu muội của mình, nên mới như vậy, cố ý quên nàng đâu. Nếu nghĩ như vậy, nàng nghĩ đến điều tồi tệ mất, nàng kiềm được mà nghĩ rằng: có phải nàng là người thay thế cho biểu muội vắng mặt của ? Mà sau khi biểu muội của xuất , người thay thế như nàng nên rút lui chăng?


      "Ừ, ừ, ừ, con trở về phòng nghỉ ngơi , chuyện Hàng Châu để mấy ngày nữa sau." Ôi, sao Vân Vân quay về sớm hay muộn hơn mà cố tình quay về lúc này chứ!


      "Vậy con cáo lui trước."


      Sau khi liếc hai người Tư Đồ Dương Lễ và Tư Đồ Vân Vân cái đầy thâm ý, nàng liền xoay người, về hướng viện của mình. Vẫn người trước phải chịu nhiều đau khổ, nhưng còn nàng, kẻ vĩnh viễn hiểu biết, có phải sắp sửa chịu nhiều tổn thương hơn hay ? Nàng khỏi bắt đầu hoài nghi, lúc trước mình quyết định kiên trì muốn gả cho , là đúng, hay là sai?


      Ban đầu cứ nghĩ hai người họ lâu chưa gặp lại nên mới tỏ ra vô cùng thân thiết như thế, nhưng cứ ngày qua , tình hình hoàn toàn có chuyển biến tốt.


      Tư Đồ Dương Lễ vẫn là sáng sớm thức dậy liền vui vẻ chạy tìm Tư Đồ Vân Vân, rồi chưa đến buổi tối ngủ tuyệt đối trở về phòng. Nếu chỉ là như vậy nàng còn nhẫn nhịn được, thông cảm vì hiểu chuyện, nàng tha thứ chút là được, nhưng là, tình hề đơn giản như nàng vẫn nghĩ.


      "Vân Vân, đùi gà."


      "Vân Vân, nấm hương."


      "Vân Vân..."


      Sau khi Tư Đồ Vân Vân trở về, đối tượng gắp thức ăn của Tư Đồ Dương Lễ chuyển từ nàng sang vị biểu muội kia, từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn dùng bữa đến khi kết thúc, toàn nghe thấy gọi Vân Vân dài, Vân Vân ngắn. Tuy bản thân có cảm giác, nhưng những người khác đều chẳng thể ăn uống thoải mái. Đương nhiên, là trừ đôi huynh muội Tư Đồ kia ra.


      Tư Đồ Doãn Văn rất hài lòng với cục diện do mình tạo thành, coi như suốt bữa ăn chẳng cũng là ăn rất ngon. Tư Đồ Vân Vân giống như quá quen với hành động này của Tư Đồ Dương Lễ, còn khoái trá đắc ý dùng bữa, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tư Đồ Dương Lễ. Nhưng, cho dù Tư Đồ Vân Vân chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho , cũng đều khiến Tư Đồ Dương Lễ vô cùng vui mừng.


      Về phần phu thê Tư Đồ, nhất định là ăn biết ngon, vừa lo lắng cho tâm tình của con dâu, vừa ra sức nháy mắt với nhi tử, hi vọng có thể khiêm tốn chút. Đáng tiếc là, chả có chút hiệu quả nào.


      Kể từ khi Tư Đồ Vân Vân xuất , Vân Mộng Khởi vẫn duy trì dáng vẻ trước sau như , mặt cảm xúc, làm cho người ta đoán ra được nàng suy nghĩ gì.


      "Nhi, nhi tử.....Con mau ăn cơm , đừng gắp thức ăn cho Vân Vân nữa." Tư Đồ Chính nhìn hết nổi rồi, bây giờ trong lòng thấy rất áy náy với con dâu. đương nhiên biết tình hình của nhi tử, nhưng vẫn kiềm được cơn giận. Khởi nhi toàn tâm toàn ý với nó, cái gì cũng suy nghĩ cho nó, nó lại nhiệt tình với nữ nhân khác ở ngay trước mặt con bé, là hết nổi mà.


      "Con muốn." thèm nghĩ ngợi từ chối luôn, lâu rồi chưa gặp Vân Vân muội muội, đương nhiên muốn quấn quít rồi. Nếu như muội muội lại mất tích mấy tháng phải làm sao đây?


      "Được rồi, biểu ca, huynh mau ăn cơm , đừng gắp thức ăn cho muội nữa." Nàng ta vẫn nhàng, dịu dàng như bình thường.


      Lần này, phản ứng của hoàn toàn ngược lại, mừng rỡ gật đầu, đáp 'ừ', rồi bê bát lên ngoan ngoãn ăn cơm.


      Vân Mộng Khởi lạnh lùng nhìn cách cư xử của , nàng vẫn chẳng hề câu, yên lặng cúi đầu ăn cơm.


      Bữa cơm này vẫn giống như mấy bữa trước, trong mắt chỉ có Vân Vân muội muội, hoàn toàn còn nàng nữa, có lẽ nên là, quên mất tồn tại của nàng rồi. Có lẽ......Nàng là người thay thế khi biểu muội của vắng mặt ......


      Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống của Vân Mộng Khởi và Tư Đồ Dương Lễ xảy ra biến hóa long trời lở đất. Hơn nữa, những biến hóa đó làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng. Mặc dù muốn như vậy, nhưng nàng vẫn phải , nếu người thay lòng đổi dạ, như vậy cho dù có trăm ngàn con ngựa cũng kéo lại được.


      Sáng sớm, cần nàng phải gọi dậy hoặc là chỉnh sửa y phục giúp . có thể thức dậy rất đúng giờ, thay y phục xong lao ra khỏi phòng tìm Vân Vân muội muội của . Cho đến khi vào bữa sáng, nàng mới nhìn thấy .


      Trước đây, bọn họ có thể là giống như hình với bóng, nhưng tại, người cùng gắn như hình với bóng biến thành Vân Vân muội muội của . Chỉ cần tùy ý dạo quanh phủ đều nhìn thấy bóng dáng của hai người họ. Thấy như con cún chạy theo Tư Đồ Vân Vân, chỉ cần nàng ta cười cái, có thể vui sướng nhảy cẫng lên. Nếu như là con cún thấy liên tục lắc lắc cái đuôi rồi.


      mình nàng dùng bữa trưa và bữa tối ở trong phòng, thỉnh thoảng phu thê Tư Đồ cũng gọi nàng đến ăn cùng, nhưng nàng đều từ chối. Còn Tư Đồ Dương Lễ cứ ở mãi bên cạnh Tư Đồ Vân Vân, hai người bọn họ cùng nhau ăn bữa trưa và bữa tối. Giống như nàng qua, luôn luôn đến tận lúc ngủ, mới có thể lưu luyến rời trở về phòng.


      Mỗi tối nhất định phải uống thuốc, cũng còn ngoan ngoãn uống hết nữa, mà luôn phải ầm ỹ hồi rồi mới chịu uống. Có đôi khi nàng còn phải xuống bếp đun thuốc thêm lần nữa, bởi vì luôn cố ý hất đổ chén thuốc.


      "Ta uống." Hai tay khoanh trước ngực, quay mặt sang chỗ khác nhìn nàng nữa..


      "Đều là vì muốn tốt cho chàng mà, chàng nhất định phải uống." Nàng bưng chén thuốc đến trước mặt , . Suốt ngày, nàng cũng chỉ có thể chuyện với vào lúc này, song, đáng buồn chính là, bọn họ chỉ được mỗi vấn đề này.


      " muốn!" bốc đồng vung tay lên, chén thuốc ở trước mắt bị hất văng ra ngoài, chén vỡ nát, thuốc đổ hết.


      Nhìn những mảnh vỡ mặt đất, nàng có cảm giác đó như là trái tim của nàng, bị hất văng ra, rồi rơi mặt đất, vỡ nát.


      Ở trong lòng thở dài, nàng xoay người ra khỏi phòng, xuống phòng bếp bưng bát thuốc khác lên, còn thuận tiện gọi nha hoàn tiến vào dọn dẹp sạch những mảnh vỡ, để tránh bất cẩn tự làm mình bị thương. Bị đối đãi như thế, trong lòng nàng vẫn suy nghĩ cho , nàng đúng là hết thuốc chữa rồi.


      Sau khi vất vả dụ uống thuốc xong, chuyện ngủ cũng có thay đổi.


      hề ầm ĩ muốn cởi sạch nữa, đương nhiên cũng ầm ĩ muốn nàng cởi hết cùng mình. uống thuốc xong liền bò lên giường ngủ, bọn họ chỉ đúng vài câu trong lúc ép uống thuốc thôi. Nhìn dáng vẻ ngủ say của giường, nàng cũng nằm bên cạnh , dù sao đâu có để ý chứ.


      Nàng luôn luôn nhìn đến tận đêm khuya, sau đó mới đến ghế dài bên cạnh cửa sổ, nằm chợp mắt lúc. Từ lúc Tư Đồ Vân Vân trở về, nàng trải qua ba ngày như vậy rồi.


      Nàng biết, mình còn phải sống những ngày như thế nữa , nàng luôn thầm cổ vũ, an ủi bản thân, dù sao vẫn còn trẻ con, cứ thông cảm cho là được.


      Đúng thế, nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của , ở chung cả đời, nàng cần gì phải tính toán nhiều như vậy đâu.


      Những uất ức của nàng, phu thê Tư Đồ đều thu hết vào trong mắt, trong lòng đương nhiên đều có tính toán riêng.


      "Nương tử, nàng xem, phài làm gì với tình huống tại đây?" Tư Đồ Chính nghĩ mãi ra, Vân Vân hạ bùa chú hay làm gì với nhi tử ngốc nhà họ mà nó lại thay đổi lớn như vậy, quá đáng mà.


      "Thiếp suy nghĩ đây." Ngọc Tuyết Lâm cũng rất phiền não, dù sao người là con dâu, người là cháu của mình, nàng cũng biết phải làm sao nữa.


      "Hay là....." ý nghĩ vừa hình thành trong lòng, nhưng còn chưa kịp ra, bị cắt ngang.


      " được." Nàng tuyệt đối cho phép nhi tử của mình nạp thiếp. Thân là nữ nhân, nàng hiểu rất phải chia sẻ tướng công với nữ nhân khác là chuyện đau khổ nhường nào. Nàng may mắn được hưởng thụ độc sủng của tướng công, cho nên làm sao có thể để cho con dâu mình phải chịu đựng nỗi đau đó được.


      "Thế nhưng......" Dựa vào biểu của nhi tử, ra chuyện muốn nạp Vân Vân làm thiếp cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.


      Phu thê ở chung lâu ăn ý, coi như mới mở đầu, nàng cũng có thể đoán ra muốn cái gì.


      "Chàng cảm thấy, dựa vào nhi tử của chúng ta, nó có thể tự mình ra muốn nạp thiếp sao?" Đó là tuyệt đối có khả năng, bởi vì nó vốn hiểu, trừ phi có người cố ý gây xích mích và xúi giục.


      "Cũng phải." Nếu nhi tử ngốc biết thế nào là nạp thiếp, vậy cũng chẳng cần khổ cực vì chuyện động phòng của nhi tử. Đương nhiên, vất vả nửa ngày, còn chưa có chút hiệu quả nào, song, cũng định buông tha đâu.


      "Vậy, bên phía Khởi nhi phải làm sao đây? Ta nhìn con bé mà cảm thấy rất đáng thương." Nếu như phải biết nhi tử là đứa ngốc nghếch, nhịn được, muốn đánh nó trận.


      "Thiếp cũng chưa biết.....Suy nghĩ chút ." Nhất định có cách giải quyết.


      ra, nàng rất ưa thích tính cách dịu dàng của cháu mình, nếu như phải năm đó sớm có hôn ước với Vân gia, để Vân Vân làm con dâu của nàng cũng chẳng sao cả. Thế nhưng, vì có hôn ước với Vân gia trước, cho nên, nàng chỉ có cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối nương dịu dàng như thế làm dâu nhà người khác.....Nhà người khác.....


      Linh quang chợt lóe, nàng nghĩ ra rồi!


      "Tướng công, thiếp nghĩ ra cách rồi." Sao trước kia nàng nghĩ ra nhỉ? cách ''nhất lao vĩnh dật'' (làm mẻ, khoẻ suốt đời) như thế, nàng lại chẳng nghĩ đến, là quá ngu ngốc mà. Có lẽ là bị những biểu vô phép tắc trong mấy ngày qua của Tiểu Dương làm cho giận đến hồ đồ luôn.


      "Cách gì?" vô cùng chờ mong cách giải quyết của thê tử mình.


      "Chàng để ý chút, trong đám người mà chàng quen biết, có thiếu niên tài tuấn nào ?" Trong đám người thường giao dịch buôn bán, chắc phải có vài thiếu niên cùng lứa chưa lập gia thất chứ? Hơn nữa, những người thường giao dịch với bọn họ cũng có bối cảnh gia thế khá tốt, bạc đãi Vân Vân đâu.


      "Ý của nàng là..." Đúng rồi, sao nghĩ tới chứ? Tìm mối tốt cho Vân Vân, gả nó , vậy chẳng phải vấn đề này được giải quyết dễ dàng sao?


      "Đúng, chính là ý tứ đó."


      Dù sao bọn họ cũng có khả năng chăm sóc Vân Vân cả đời, sớm muộn gì nó cũng phải thành thân, hơn nữa, bây giờ nó cũng mười bảy tuổi rồi, đâu còn nữa. Tin tưởng rằng để bọn họ làm chủ, tìm cho nó gia đình tốt, Vân Vân có ý kiến gì.


      "Được, ta chú ý." Giải quyết sớm chút bọn họ càng sớm an tâm hơn.


      Ôi, vốn cho rằng nhi tử ngốc lấy được thê tử bọn họ có thể bớt lo , thế nhưng, tại xem ra bọn họ còn phải quan tâm nhiều thứ lắm. nghĩ tới, nhi tử ngốc nhà họ lại đào hoa như thế, quá ngoài dự đoán của mọi người rồi.


      Bắt đầu từ thời khắc này, trông lòng Tư Đồ Chính tính toán xem trong những người mà mình quen biết, có ai đáng giá để giao phó cuộc đời Vân Vân ?


      Ngẫm lại, trong đám thương gia hay giao dịch, đúng là có rất nhiều nhân tài, vừa xứng đôi với Vân Vân vừa chưa lập gia thất cũng có khối người, cho dù phải vì nhi tử và tức phụ (con trai và con dâu), cho dù là vì nương tử của mình, cũng tìm gia đình tốt cho Vân Vân.


      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 6.1: Nạp thiếp!

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc



      Cứ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, bất tri bất giác qua mười ngày, Tư Đồ Chính liền tìm phu quân cho Tư Đồ Vân Vân theo lệnh của nương mình, còn Ngọc Tuyết Lâm vô ý như cố ý thử thăm dò ý nguyện của Tư Đồ Vân Vân.


      Có lẽ ả ta và Tư Đồ Doãn Văn nhận ra điều gì, bọn họ liền hành động trước bước.


      Chiều hôm đó, cũng giống như mấy hôm trước, Tư Đồ Dương Lễ dùng bữa trưa ở trong phòng của Tư Đồ Vân Vân xong, cũng biết trong lúc đó, rốt cuộc ả ta gì với , dùng xong bữa vội vã chạy ra ngoài. Trong lúc mọi người muốn chạy đâu, chỉ thấy Tư Đồ Vân Vân bày ra vẻ như chẳng có chuyện gì, dẫn nha hoàn tản bộ, hóng mát trong đình ở hoa viên.


      Vân Mộng Khởi ngồi ở cây, lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của ả. Có đôi khi muốn cái gì xảy ra cái đó.


      Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy trong viện của phu thê Tư Đồ truyền ra tiếng ồn ào, mọi người nghe thấy đều chạy vội vào trong viện, Tư Đồ Vân Vân và Tư Đồ Doãn Văn đương nhiên cũng ngoại lệ. Mặc dù là kết quả do mình tạo thành song bọn họ cũng quên qua góp vui.


      Đương nhiên, Vân Mộng Khởi cũng , chỉ là nàng dùng khinh công nên có ai thấy được. Nàng đến viện của phu thê Tư Đồ, nhưng là, nàng vẫn thân ở cây nên ai chú ý tới nàng. Cũng bởi vì ai thấy bóng dáng của nàng, cho nên phu thê Tư Đồ hề nể nang gì, lôi kéo tra hỏi Tư Đồ Dương Lễ.


      "Tiểu Dương, con vừa cái gì?" Ngọc Tuyết Lâm vô cùng hoài nghi hai tai mình có vấn đề, cách khác là nàng tin những gì mình vưa nghe thấy.


      "Đúng rồi, Tiểu Dương, con có biết mình ?" là, rốt cuộc nó có biết bản thân vậy? Vốn cho là nó biết, nào ngờ nó lại thẳng thắn gật đầu chút do dự.


      "Biết ạ, con đương nhiên biết rồi." chỉ thiếu chưa vỗ ngực bảo đảm thôi.


      "Vậy mà con còn à!" Ngọc Tuyết Lâm tức giận , rất muốn nhéo nó, đánh vào mông nó. Chỉ là, tuy tâm trí của đứa con này chỉ bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi, thế nhưng nó vẫn là nam nhân chừng hai mươi tuổi đó.


      "Con muốn lấy Vân Vân muội muội!" Kêu , đương nhiên lặp lại lần nữa, chút do dự.


      Lời vừa ra, tựa như trái bom nổ mạnh trong đám người hầu vây xem tình huống, mà Vân Mộng Khởi mình ở cây cũng giống như bị sét đánh trúng, cả người hoang mang rồi.


      "Trời ạ, thiếu gia là muốn lấy biểu tiểu thư."


      " ngờ đó, thiếu gia và thiếu phu nhân mới thành thân chưa được bao lâu mà muốn nạp thiếp rồi."


      "Đúng đó, ngờ đấy, biểu tiểu thư đúng là rất lợi hại." Câu này rất chuẩn, nếu như nàng ta lợi hại sao có thể khiến cho thiếu gia ngốc nghếch muốn lấy nàng ta chứ.


      Phu thê Tư Đồ nghe hết những lời bàn tán của đám người hầu, mà những lời xì xào đó càng khiến cho bọn họ đen mặt.


      "Con quên con thành thân với Khởi nhi rồi hả?" Nàng bất ngờ, nhi tử của nàng lại là đứa vô lương, Khởi nhi hao tâm tốn sức vì nó, còn tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, nó lại dám ra những lời đó à.


      "Con mặc kệ, con mặc kệ, con muốn lấy Vân Vân muội muội!" mới quản nhiều như vậy, bây giờ chỉ nhớ chuyện là muốn lấy Tư Đồ Vân Vân, những chuyện khác đều vô nghĩa với .


      "Con đừng ầm ý nữa, có được ?" Nó cứ nghĩ lấy Vân Vân là chuyện đơn giản giống như ăn cơm hả, khiến người ta tức giận mà. Nếu như có Tư Đồ Chính giữ nàng lại, có lẽ nàng sớm chạy qua đánh nó rồi.


      "Nương tử, đừng tức giận." Ai, ra chỉ có nương tử, mà ngay cả cũng muốn đánh mông nó nữa.


      "Sao giận được chứ, nó là quá hư mà!" Nếu như có thể, nàng muốn nhét nó vào trong bụng rồi lại sinh ra lần nữa. Loại người bạc tình như nó, nàng muốn thừa nhận nó là do mình sinh đâu.


      "A, này......" Là phụ thân, cũng thể , lần này nhi tử ngốc đúng là rất quá đáng.


      Tư Đồ Dương Lễ mới mặc kệ người khác gì, , phải vốn hiểu người khác cái gì, đương nhiên cũng biết kẻ hư đốn trong miệng bọn họ là chỉ chính mình, vẫn ra sức cường điệu muốn lấy Tư Đồ Vân Vân.


      "Ta cho phép!" Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với cháu mình, nhưng nàng vẫn muốn nhấn mạnh lập trường của mình, nàng tuyệt đối cho phép nhi tử nạp thiếp.


      "Con mặc kệ, con muốn lấy! Con muốn lấy!"


      "Con còn ầm ỹ nữa, cẩn thận ta đánh con đó." Nàng siết chặt hai tay lại, làm ra vẻ muốn đánh người.


      Bị dáng vẻ hung dữ của mẫu thân hù dọa, sau khi sững sờ, liền khóc rống lên.


      "Con còn khóc à, Khởi nhi còn chưa có khóc, con còn dám khóc, con có tư cách gì mà khóc chứ!" Nhìn thấy nhi tử khóc rống, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm càng phẫn nộ, nhịn được đề cao giọng.


      Chuyện xảy ra trong mười ngày qua, nàng đều thu hết vào trong mắt, đau lòng thay cho Khởi nhi.


      Tướng công của mình quên mất mình, từ sáng đến tối đều vây quanh nữ nhân khác, trong ngày, cả hai đứa đều với nhau chưa quá năm câu, thời điểm duy nhất Mộng Khởi có thể gặp mặt nhi tử chính là lúc uống thuốc trước khi ngủ. Vì muốn điều trị tốt thân thể cho nó mà Khởi nhi phải tự mình sắc thuốc, chẳng những được cảm kích mà còn khiến nó phản cảm, luôn luôn bốc đồng làm khó dễ con dâu. Nếu đòi lấy nữ nhân khác, vô tâm thương hại con bé cũng là hất chén thuốc , đập vỡ quan tâm của con bé.


      Thế nhưng, Khởi nhi lại chẳng gì, chỉ im lặng chăm sóc cho nó, cho dù nó hề cảm kích.


      Tuy mấy ngày qua, khuôn mặt con bé có chút cảm xúc nào, nhưng đó cũng là bình thường, dù sao, phải đối mặt với tình huống này chẳng có nữ nhân nào có thể duy trì vẻ tươi cười cả.


      Nếu như Khởi nhi có thể tới khóc lóc, tố khổ với mình trong lòng nàng dễ chịu hơn chút, thế nhưng...


      ra, cho dù khuôn mặt con bé hề có cảm xúc gì nhưng nàng vẫn nhìn thấy được nỗi đau khổ trong mắt con bé, nàng nhìn ra được, đặc biệt là lúc Tiểu Dương để ý đến con bé mà xun xoe quanh Vân Vân, nỗi đau trong mắt con bé càng sâu hơn.


      Vốn muốn nhanh chóng tìm gia đình tốt để gả Vân Vân , vậy lực chú ý của Tiểu Dương chuyển về phía Khởi nhi, như vậy tất cả vấn đề được giải quyết. ngờ...


      mới mặc kệ lời nương , vẫn giống như trước đây, vì muốn đạt được mục đích của mình mà bốc đồng ầm ỹ, chỉ biết rằng, chỉ cần kiên trì thắng lợi cuối cùng đều thuộc về , dù sao trước kia toàn là như thế mà. Nhưng lần này, chuyện cầu khác hoàn toàn với chuyện trước đây, xem lòng kiên định của nương rồi.


      "Lần này mặc kệ con ầm ỹ cỡ nào, ta vẫn đồng ý." Muốn nàng đồng ý cho nhi tử nạp thiếp, nàng cảm thấy rất áy náy với Khởi nhi.


      "Con muốn lấy Vân Vân muội muội, con muốn lấy, con muốn lấy!"


      Vân Vân muội muội , phải lấy nàng làm thê hai người họ mới có thể vĩnh viễn ở cùng chỗ. Vì muốn vĩnh viễn ở chung chỗ với Vân Vân muội muội, vậy nhất định phải kiên trì đòi lấy nàng. mới mặc kệ Khởi nhi kia, muốn ở cùng chỗ với Vân Vân muội muội.


      Bởi vì phu thê Tư Đồ gọi Vân Mộng Khởi là Khởi nhi, khiến bọn họ đến ai, dù sao, trước đây chỉ gọi nàng là "Mộng Mộng" thôi.


      "Tiểu Dương!" Sao nó thể hiểu chuyện chút chứ? Tổn thương lòng của nữ nhân, là quá độc ác rồi.


      "Chàng muốn lấy nàng ta như vậy sao?"


      Người mà tất cả đều nghĩ nên có mặt ở đây lại đột nhiên lên tiếng, liền hù dọa tất cả, đương nhiên, bao gồm Tư Đồ Dương Lễ.


      "Khởi nhi?"


      "Thiếu phu nhân?"


      Ánh mắt mọi người đều dồn về nơi phát ra tiếng , chỉ thấy có người đứng cành cây to, mặt cảm xúc, nhưng trong mắt thấy được nỗi đau xót như mấy hôm trước, giờ chỉ còn lại lạnh lùng. Xem ra, lần này nàng chết tâm rồi.



      đếm xỉa đến tiếng kinh hô của mọi người, nàng từ cây nhảy xuống, thẳng tới trước mặt , lạnh lùng nhìn .


      "Khởi nhi, con đừng nghe nó bậy, chúng ta đồng ý cho nó nạp thiếp." Ngọc Tuyết Lâm vội vàng tới trước mặt nàng, muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng.


      "Đúng thế, Khởi nhi, con đừng giận nó, con cũng biết nó hiểu những cái đó mà." Tư Đồ Chính vội vàng hòa giải, cũng muốn để nàng dâu tốt bị đứa con ngu ngốc của mình chọc cho bỏ .


      " sao đâu, cha mẹ, con hề tức giận."


      ra chẳng có gì đáng để nàng tức giận cả, nàng chỉ muốn mình bị uất ức thôi. Coi như có trợ giúp của cha nương nguy cơ lần này được giải quyết, nhưng khó đảm bảo có lần tiếp theo.


      Nếu sau này tiếp tục xuất từng nữ nhân đều thân thiết với , có phải lại muốn khóc nháo đòi lấy đối phương nữa ? Nàng muốn trải qua lần nào nữa, nàng cảm thấy cuộc sống ở núi vẫn vui vẻ hơn, ít nhất nàng khó chịu như vậy. Chỉ là, coi như là trở về núi, nàng hành tẩu khắp giang hồ cũng vui mà.


      Với tích cách thích sà vô góp vui của nàng, bây giờ cứ uất ức chính mình, giống nàng lắm. như vậy, nàng cứ buông tha cho chính mình, cho , để có thể làm chuyện muốn làm, là lấy Vân Vân muội muội của .


      "Khởi nhi......" Nhìn bộ dạng của nàng, ai cũng biết là nàng tức giận, cho nên, cứ coi như nàng ngoài miệng tức giận, nhưng chẳng có ai tin cả.


      Trong lòng có quyết định, vậy nàng chẳng cần lo nhiều như vậy. Mắt lạnh nhìn đôi Tư Đồ huynh muội đứng ở cách đó xa, trong lòng nàng nở nụ cười lạnh lùng.


      Đôi huynh muội này rất lợi hại, cho dù nàng biết bọn họ mưu tính điều gì, nhưng có số việc có ra cũng chẳng ai tin tưởng, hơn nữa bọn họ còn là người thân của nương, nàng lười vạch mặt bọn họ. Coi như bọn họ có lỗi với nàng, nhưng cha nương đối xử rất tốt với nàng nên nàng nỡ để cha nương thương tâm.


      Ánh mắt lạnh lẽo của nàng khiến cho Tư Đồ huynh muội thầm khiếp sợ, cứ tưởng rằng nàng làm ra hành động kinh người gì đó. Song, thấy nàng chỉ im lặng, trong lòng bọn họ liền thở phào nhõm.


      Ngay lúc mọi người cho rằng nàng cái gì đó, nàng chỉ vươn tay kéo tay Tư Đồ Dương Lễ về viện của hai người. bận khóc nháo, Tư Đồ Dương Lễ đâu có chịu cùng nàng, còn chưa đạt được mục đích, đương nhiên phải ra sức giãy giụa rồi.


      "Con muốn , nương, con muốn lấy Vân Vân muội muội! Để con lấy!" Mặc dù là nam nhân, khí lực đúng là lớn hơn nữ tử bình thường rất nhiều, nhưng với nữ nhân tập võ mà , chỉ cần nàng muốn để giãy dụa, đó là việc rất dễ dàng.


      Bởi vì thoát được khỏi tay nàng, liền nâng tay kia, dùng sức đập xuống bàn tay bé của nàng, hi vọng nàng buông tay. Đáng tiếc, cho dù bàn tay bé của nàng bị vỗ đỏ ửng, nàng cũng định buông tay.


      Nàng chỉ quay đầu, lạnh lùng trừng , chữ cũng , liền bị dọa đến ngậm miệng lại, dám giãy dụa, ngoan ngoãn để nàng kéo mình rời . Thấy nhi tử đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, phu thê Tư Đồ liếc nhau, cảm thấy có chút khó tin.


      Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi giống như là hoàng đế tuần tra vậy, mọi người đều vô thức né xa, nhường đường cho bọn họ.


      Nàng quyết định phải với , có vài lời coi như là nghe hiểu nhưng nàng vẫn muốn cho , ít thất trong lòng nàng khá hơn. Hơn nữa, đây là chuyện của phu thê bọn họ....Bây giờ bọn họ vẫn là phu thê . Chuyện của cả hai, nàng hi vọng do hai người tự giải quyết.


      Cũng tính là giải quyết, dù sao nàng biết phải làm gì rồi, nàng chỉ cần nhờ đẩy mạnh quyết tâm của mình thôi. có thể hiểu, nhưng có nghĩa là được phép coi thường người.


      Khoảng mười ngày trước, trước khi Vân Vân muội muội của quay về, trong mắt, trong lòng chỉ có mình nàng, mặc kệ làm cái gì đều nghĩ tới nàng. Thế nhưng, ngắn ngủi mấy ngày, tất cả thay đổi rồi.


      Trong mắt có nàng, trong lòng cũng nghĩ đến nàng nữa, trước đây là ở bên nhau thời thời khắc khắc, bây giờ biến thành chỉ đến trước khi ngủ nàng mới có thể thấy , hơn nữa còn với nàng chưa đến chục câu. Đây là chuyện rất đáng buồn.


      Nếu hai người ở chung, mà chỉ nhìn nhau , hoặc là giữa hai người còn có kẻ khác, vậy cần gì phải ở chung nữa. Phu thê là chuyện cả đời, nhìn dáng vẻ ân ái của cha nương, nàng hi vọng mình cũng có được niềm hạnh phúc đơn giản như vậy.


      Lúc trước quyết định muốn gả cho là nhìn trúng đơn thuần của , cộng thêm, nàng đúng là hơi thích , thế nhưng, ngờ, đơn thuần của lại trở thành vật cản giữa hai người.


      Kiếm sắc chặt đứt tơ tình, nàng hy vọng quay về là chính mình, uất ức bản thân như vậy nữa.


      Có lẽ có người cảm thấy nàng quá lý trí, nhưng ra, chỉ cần là người hiểu Tư Đồ Dương Lễ đều biết, mặc dù rất trẻ con, nhưng khi nhận định người hoặc là chuyện kiên trì bằng mọi cách.


      Giống như lúc trước, bất kể ra sao cũng muốn lấy Vân Hương Thảo, cho dù biết có thành công , nhưng vẫn luôn đưa ra kháng nghị của mình. Như tại, trong lòng nhận định là Tư Đồ Vân Vân, nhất quyết muốn lấy nàng ta, vậy mặc kệ phải mất bao lâu, vẫn cầu.


      Thay vì nhìn khóc nháo mỗi ngày, đòi thành thân với nữ nhân khác, vậy nàng.....Cũng chỉ có con đường để .

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 6.2: Hưu thê hay hưu phu


      Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Vân Mộng Khởi kéo Tư Đồ Dương Lễ về tới viện của bọn họ. Trong lúc đó có gặp qua huynh muội Tư Đồ Doãn Văn, nàng cũng chẳng gì, thậm chí còn thèm liếc bọn họ cài nào. tại nàng chỉ quan tâm đến tên nam nhân nàng lôi đây, còn những kẻ khác đều nằm ngoại phạm vi quan tâm của nàng.


      Trở về phòng, động tác và phản ứng của cả hai hoàn toàn khác nhau.


      Tư Đồ Dương Lễ bị ánh mắt hung ác và lạnh lùng của nàng dọa sợ, sau khi vào phòng liền đứng ở cạnh cửa, dám cử động, dáng vẻ giống như chuẩn bị chạy trối chết. Còn Vân Mộng Khởi buông lỏng bàn tay kéo , tự mình vào trong phòng, chậm rãi rót hai chén trà cho mình và rồi ngồi xuống.


      Phát vẫn đứng ở cạnh cửa, dáng vẻ giống như là rất sợ hãi, nàng cũng chẳng để ý, chỉ vẫy vẫy bàn tay bé kêu qua đây.


      "Qua đây ngồi , chàng đứng ở cạnh cửa phát ngốc gì đó." Ngữ khí vẫn là thờ ơ, khiến cho người ta nghe ra rốt cuộc nàng còn tức giận nữa .


      "A..."


      Giống như bị nàng hù dọa, nghe thấy nàng đột nhiên lên tiếng chuyện, nhất thời kịp phản ứng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng làm gì cả.


      "Gọi chàng qua đây ngồi xuống, có nghe thấy hả?" Tuy lời cứng rắn, nhưng giọng điệu của nàng vẫn như thường ngày.


      "À, được." nhấc chân lên chuẩn bị qua, lại nghe thấy nàng tiếp.


      "Đóng cửa lại." Nàng cũng muốn để kẻ nhiều chuyện nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.


      lập tức dừng động tác, xoay người, nhàng đóng cửa phòng, lúc này mới cẩn thận về phía bàn trà, ngồi xuống đối diện nàng.


      Nàng chẳng thèm để ý đến dáng vẻ khúm núm đó của , ngồi xuống rồi, liền rót cho chén trà ngon. Cũng mặc kệ có muốn uống hay , nàng nâng chén trà của mình lên, nhàn nhã nhấp ngụm.


      Thấy nàng còn hung dữ như lúc nãy, mới hơi yên lòng, vươn tay cầm chén trà lên. Vừa mới đưa chén trà đến bên miệng, nàng lại bắt đầu chuyện, dọa sợ đến mức suýt chút nữa hất hết trà ngon . Xem ra, vẫn bị dáng vẻ lạnh lùng ban nãy của nàng dọa cho kinh sợ.


      Nhìn luống cuống tay chân đặt chén trà trong tay xuống, dáng vẻ đứng ngồi yên, như lâm vào đại địch, nàng lại thầm cảm thán ở trong lòng, nếu như quay lại chừng mười ngày trước, có dáng vẻ này à? Song, bộ dạng này của rất đả thương người ta, nếu như phải nàng chuẩn bị tốt tâm lý buông bỏ, vậy chắc chắn lại đau lòng vì . Tâm chết nên nàng quyết định buông tha, cũng có thể là trong mười ngày qua, lòng của nàng sớm tê dại rồi, lúc quyết định buông tha cho đoạn nhân duyên này, nàng lại cảm thấy rất thoải mái.


      "Thiếp chỉ hỏi chàng mấy vấn đề, chàng cần làm ra vẻ sợ sệt như thế." Thế nhưng, coi như là quyết định buông tha, nàng vẫn cảm thấy rất bi thương.


      Nhớ lại ngày đầu tiên mới quen , nàng gần như suy nghĩ hết cho , nghĩ cho có thân thể khỏe mạnh, nghĩ đến chất độc mà mang theo khi còn ở trong bụng mẫu thân, nghĩ cách xả giận cho vì bị những kẻ hầu độc ác ở trong phủ này ức hiếp, tuân theo việc đính ước từ tấm bé, cơ bản, kể từ ngày đầu tiên nàng bước vào phủ Tư Đồ này, mỗi chuyện nàng làm đều là vì . có thể hiểu tình cảm của nàng, nhưng cũng đừng làm ra vẻ như nàng là kẻ xấu, mưu hại chứ! khiến cho người ta đau khổ và thất vọng đấy.


      Ai, xem ra nàng quyết định buông tha và rời khỏi Tư Đồ gia đúng là rất chính xác mà. Nàng cũng biết nếu tiếp tục tình trạng này trái tim chồng chất vết thương của nàng, còn bị tổn thương đến mấy lần nữa.


      muốn xen vào kế hoạch của đôi Tư Đồ huynh muội kia, muốn để ý Tư Đồ Vân Vân những gì với , càng muốn ở trong này nhìn và Vân Vân muội muội của thân thân thiết thiết nữa. chung, nàng quyết định, hưu cái tên tướng công ngốc ngếch chẳng biết cái gì, chỉ biết làm nàng tổn thương kia. Về phần lúc trước đáp ứng giải độc cho , nàng bỏ dở giữa chừng, chuyện đáp ứng nàng làm được.


      "Ờ." Hai tay nắm chặt đặt ở đầu gối, cúi đầu, chẳng dám nhìn nàng.


      "Ngẩng đầu lên nhìn thiếp." Nàng khủng bố thế cơ à? Khiến dám ngẩng đầu nhìn nàng sao? Rốt cuộc còn muốn tổn thương nàng đến mức dộ nào đây.... ...


      "..." vẫn cúi đầu, hề có chút ý tứ muốn ngẩng đầu lên.


      "Bảo chàng ngẩng đầu đó!" Vốn muốn lớn tiếng với , nhưng biết cách làm người khác tức giận, nên nàng nhịn được đề cao giọng, còn chứa chút sát khí.


      Nghe thấy giọng của nàng lại thay đổi giống như lúc nãy, khi nàng cứng rắn kéo còn ra sức chống cự, dám cãi lời nàng nữa, mặc dù động tác rất chậm chạp, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn nàng.


      Phát trong mắt nàng hề có chút độ ấm nào, liền cảm thấy sợ hãi song lai dám cúi đầu nữa, cứng ngắc ngồi đó, bất động.


      Lại thở dài trong lòng, hơi hạ mắt xuống, ý là nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của , nàng cảm thấy bớt bi thương hơn....Nâng chén trà đưa đến bên môi, khẽ nhấp ngụm, mượn vị trà giảm bớt cơn đau ỷ trong lòng nàng.


      Hít thở sâu mấy cái, đợi cơn đau trong lòng giảm bớt, nàng mới có dũng khí lại nâng mắt lên nhìn sợ mình.


      "Chàng......" Nàng vừa mở miệng, nhìn thấy bả vai run nhè , hại nàng suýt chút nữa chẳng thể tiếp. Ở trong lòng ra sức bơm hơi cho mình, nàng vẫn cắn răng cái, tiếp tục hỏi.


      "Chàng có biết mình vừa mới ?"


      Nếu như chẳng biết gì hết, nhưng lại bị người ta xúi giục, vậy .....Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ tiếp theo, mặc kệ có phải bị người ta xúi giục hay , nàng vẫn muốn bỏ qua à? Tại sao có thể dễ dàng bị lung lay như thế chứ? Tựa như lúc trước nàng , có có hai, có hai có ba, nàng thể lúc nào cũng phòng bị xem có ai đó ghé sát vào tai lời xúi giục, gây xích mích hay , vậy chẳng phải nàng cảm thấy quá mệt mỏi ư? Đời người như vậy quá vô nghĩa, nàng muốn cuộc sống đầy lo lắng và phòng bị khắp nơi như thế.


      khó hiểu nhìn nàng, biết nàng muốn hỏi cái gì, bởi vì cảm thấy rất nhiều rồi.


      "Chàng chuyện muốn lấy Tư Đồ Vân Vân với cha nương rồi sao?" Quên , quanh co lòng vòng với chỉ vô ích thôi, dù sao cũng là chuyện rồi, nàng cần gì phải sợ hãi bi thương, sau khi tự tay cắm mấy đao xuống trái tim mình, ngược lại nàng thấy đau đớn nữa.


      "Ừ." Ừm, với cha nương là muốn lấy Vân Vân, song vẫn biết rốt cuộc nàng muốn hỏi cái gì.


      "Chàng có biết chàng muốn lấy Tư Đồ Vân Vân, có nghĩa là gì ?" Nàng hoài nghi, có phải quên mất mình có nương tử rồi , và nàng chính là nương tử của ? Nhưng hiểu được ý nghĩa của chuyện lấy thê nạp thiếp hay ?


      "Biết chứ." Dùng sức gật gật đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.


      có ngốc, có đần, nhưng vẫn biết cái gì gọi là lấy thê mà, sao Mộng Mộng có thể coi thường như thế, giống như ngốc lắm đấy, đáng ghét.


      Đau đầu nhìn , đột nhiên bị coi như kẻ ngốc, nàng đúng là quá hao tổn tâm trí và mất mặt mà.


      "Vậy chàng quyết định lấy nàng ta sao?" Lười so đo với , phớt lờ ánh mắt của , tiếp tục hỏi vấn đề của mình.


      "Ừ...." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng suy nghĩ quá lâu, tuy trả lời rất hồn nhiên, nhưng vừa nghe biết là lòng.


      "Nếu làm vậy mà được ở chung mãi mãi với Vân Vân muội muội, vậy ta muốn lấy nàng." Câu trả lời của chỉ đơn giản là vậy, nhưng lại chân đến thế, chân thực giống như lập tức phải lấy Tư Đồ Vân Vân.


      Cũng đúng, dựa theo tính cách đơn thuần của , sao có tâm tư khác nữa chứ, ý nghĩ của vẫn luôn đơn giản, ràng như vậy.


      Thứ nhìn trúng phải là diện mạo, vẻ đẹp, giàu có, càng phải là quyền thế, nhìn trúng người chỉ là đơn thuần. Nhìn trúng ai, đương nhiên muốn ở chung chỗ với nàng, mà nam nữ muốn vĩnh viễn ở cùng chỗ, như vậy, chỉ có con đường, đó chính là , lấy, nàng!


      Nàng rất muốn thét chói tai, cũng rất muốn ôm ai khóc rống trận, thế nhưng ca ca có ở đây, nàng có thể tìm ai kể khổ đây? Nàng rất muốn nắm cổ áo , lớn tiếng chất vấn , nàng sao? Có phải quên mất tồn tại của nàng rồi? muốn ở cùng chỗ với Tư Đồ Vân Vân, cho nên muốn lấy nàng ta, vậy lúc trước sao lại thành thân với nàng chứ? trực tiếp thành thân với Tư Đồ Vân Vân chẳng phải xong rồi à? Lúc trước nàng kiên trì muốn gả cho , là sai lầm sao?


      , đừng nghĩ tiếp, còn nghĩ nữa nàng điên lên mất!


      Lại hạ mí mắt, muốn che giấu ánh sáng trong mắt, nàng muốn để ai nhìn thấy nước mắt đong đầy trong mắt nàng. Ở trong lòng, ra sức với mình, nàng khóc, đừng khóc, cũng thể khóc, nàng cần khóc vì tên nam nhân ngốc nghếch chẳng biết gì cả.


      Nàng dùng sức hít vào, dùng sức thở ra, sau vài hơi, rốt cuộc nén được kích động muốn khóc to.


      "Mộng Mộng?" Sao nàng đột nhiên im lặng nhỉ? vất vả lắm mới hết sợ, sao nàng đột nhiên câu nào nữa vậy? là kỳ quái.


      Nàng mở mắt ra nhìn về phía , trong lòng cảm thấy bi thương. mười ngày rồi, lần đầu tiên mở miệng gọi nàng là "Mộng Mộng", cách xưng hô xa lạ và bỡ ngỡ biết bao nhiêu, vậy mà nàng lại cảm thấy hoài niệm, đúng là quá kỳ quái mà.


      " có việc gì." Dù cho có chuyện gì cũng liên quan đến , lần này nàng hạ quyết tâm, phải vứt bỏ ra khỏi cuộc sống tương lai của mình, trong cuộc sống tương lai của nàng, bao giờ cần người tên "Tư Đồ Dương Lễ" đó nữa.


      Có lẽ nàng nên cảm tạ , nếu như , vậy nàng khó hạ được hạ quyết tâm.


      "Ờ." Gật gật đầu, nếu nàng sao cũng cảm thấy sao cả, nào có biết phải cẩn thận phát ra nội tâm rắm rối của nàng.


      "Chàng tìm Vân Vân muội muội của chàng chơi , ta muốn nghỉ ngơi chút."


      Bỏ lại những lời này, nàng nâng chén trà lên, từ từ hớp ngụm, nàng cảm thấy mình còn tâm lực để tiếp tục với nữa, mà nàng cũng muốn thấy vẻ mặt đơn thuần vô tôi, chẳng biết gì của .


      "Ừ." Vừa nghe thấy có thể tìm Vân Vân muội muội, vẻ mặt của liền thay đổi rất lớn.


      Mặc dù sợ hãi và khẩn trương lúc trước tan biến rất nhiều trong lúc hỏi đáp cùng nàng, nhưng ít nhiều vẫn có chút tự nhiên, thế nhưng, vừa nghe thấy có thể tìm Tư Đồ Vân Vân, mặt liền lộ ra vẻ tươi cười xán lạn.


      Nụ cười ấy, có thể khiến cho trời đất biến sắc. Nụ cười ấy, có thể khiến cho người ta như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, đồng thời cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy long trời lở đất. Mà nụ cười của , lại giống như con dao sắc rạch vào trong lòng nàng.


      Nhìn bóng dáng vui mừng, phấn chấn, sôi nổi rời của , giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt nàng. Nàng nâng hai tay che khuôn mặt nhắn, dùng sức cắn chặt môi dưới, cho nước mắt tiếp tục rơi xuống.


      Vân Mộng Khởi, ngươi kẻ vô cùng ngu ngốc, ràng rơi lệ vì , lúc trước biểu tốt như vậy, sao vừa rời nhịn nổi nữa rồi? Ngu ngốc, ngu ngốc, Vân Mộng Khởi, ngươi kẻ vô cùng ngu ngốc.


      Tiểu nha hoàn Tiểu Thu trốn ở ngoài cửa, nhìn thấy hết vẻ thương tâm khổ sở của Vân Mộng Khởi, nàng cảm thấy, thiếu gia nhà bọn họ đúng là kẻ cực kỳ ngu ngốc. phải bởi vì bị nhiễm độc từ trong bụng mẫu thân khiến cho trí lực thoái hóa, mà kể cực kỳ ngu ngốc.


      thiếu phu nhân tốt như vậy, lại biết quý trọng. Đáng tiếc, nàng chỉ là tiểu nha hoàn, có tư cách chuyện, cũng có địa vị và thân phận để chất vấn những hành động của thiếu gia.


      Tối hôm đó, Vân Mộng Khởi liền giao cho Tiểu Thu công việc sắc thuốc và đưa thuốc đến cho Tư Đồ Dương Lễ. Dù sao Tiểu Thu cũng theo nàng khoảng thời gian rồi, Tiểu Thu cũng biết sắc thuốc cần phải chú ý những gì, nàng hoàn toàn yên tâm giao việc sắc thuốc cho Tiểu Thu. Về phần đưa thuốc và giám sát uống thuốc, nàng nhờ người khác.


      Mà người đó, chính là Tư Đồ phu nhân, Ngọc Tuyết Lâm. Thế nhưng, chuyện nàng muốn nhờ vả Tư Đồ phu nhân, cũng phải chỉ chuyện, mà còn chuyện khác nữa.


      "Khởi nhi, con quyết định vậy sao? muốn cho Tiểu Dương cơ hội sao?" Trong lòng nàng vô cùng tiếc nuối, bọn họ vì nhi tử mà cưới nàng dâu tốt như thế vào cửa, nó lại ngốc nghếch giữ được, vậy bọn họ còn được gì đây.


      " được, đây phải là chuyện con có cho chàng cơ hội hay , mà là chàng cho con cơ hội nữa." Là tự tay chặt đứt sợi dây tình cảm của hai người, vậy sao nàng phải mình đau khổ níu giữ chứ?


      "Thế nhưng....." Nàng rất luyến tiếc, nàng rất thương Khởi nhi mà.


      Ngọc Tuyết Lâm đương nhiên biết lời Vân Mộng Khởi là rất đúng, nàng là mẫu thân, có luyến tiếc hay thương nàng dâu này có ích lợi gì chứ, nhi tử ngốc nhà nàng hoàn toàn phát ra tầm quan trọng của Khởi nhi, bây giờ nó đặt hết tâm tư lên Vân Vân, nó quên hết mọi thứ, thậm chí cả mẫu thân nó nữa.


      Mặc dù mới mười ngày ngắn ngủi, nhưng trong lòng Khởi nhi vô cùng đau khổ rồi, cũng chính vì biết điểm này, nàng mới thể cầu con bé ở lại đây.


      "Đây là đơn thuốc, ngài nhớ dặn dò Tiểu Thu sắc thuốc dựa theo đơn này mỗi ngày, muội ấy biết lúc sắc thuốc cần lưu ý những gì rồi." để cho Ngọc Tuyết Lâm có cơ họi thêm gì, nàng lấy đơn thuốc tự tay viết ra, đưa cho bà bà.


      Tiếp nhận đơn thuốc, Ngọc Tuyết Lâm chỉ yên lặng nhìn những nét chữ xinh đẹp mặt giấy, cảm thấy đầy tiếc nuối vì sắp mất nàng dâu thảo này.


      "Thuốc giải cuối cùng, đợi đến lúc thích hợp, con đưa sau." Đến lúc đó, nhất thiết là nàng phải tự mình đưa đến.


      "Khởi nhi..."


      "Vậy xin nhờ người.....Nương....." Đây là lần cuối cùng nàng gọi Ngọc Tuyết Lâm tiếng "Nương" , sau này bọn họ còn có cơ hội để gặp mặt , vẫn chưa thể biết trước được.


      "Khởi nhi, chúng ta......" Tư Đồ Chính gọi nàng lại, muốn gì đó, nhưng biết phải từ đâu.


      Vân Mộng Khởi cúi người trước bọn họ, vái cái, muốn cảm tạ hai người họ quan tâm và mến nàng trong suốt khoảng thời gian qua.


      "Cảm ơn cha nương quan tâm con trong khoảng thời gian này, hi vọng sau này còn được gặp lại hai vị."


      "Khởi nhi."


      Nhìn bóng lưng của Vân Mộng Khởi, Ngọc Tuyết Lâm tựa vào trong lòng Tư Đồ Chính khóc rống thôi. Tư Đồ Chính cũng khó có được vẻ mặt nghiêm túc, đau lòng vì mất nàng dâu tốt.


      Vân Mộng Khởi nhờ vả Ngọc Tuyết Lâm chuyện gì vậy?


      Đó chính là cầu xin Ngọc Tuyết Lâm, viết cho nàng bức hưu thư thay cho nhi tử Tư Đồ Dương Lễ. Chỉ là, đây rốt cuộc là Tư Đồ Dương Lễ hưu nàng, hay là nàng hưu Tư Đồ Dương Lễ, vậy tùy mỗi người từ từ suy ngẫm rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :