1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi - 10c - Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 1.4a: Gặp gỡ

      " nương là đại phu?"


      Trong đại sảnh, Tư Đồ phu nhân - Ngọc Tuyết Linh và Tư Đồ lão gia - Tư Đồ Chính đều ngồi ở ghế chủ vị, chăm chú nhìn Vân Mộng Khởi nhàn nhã thưởng trà, có chút hoài nghi thân phận danh y của nàng.


      Vân Mộng Khởi trông dịu dàng, đáng như vậy, nhìn qua giống như tiểu oa nhi, rất khó xem nàng là đại phu.


      Nghĩ ngợi lát, cuối cùng nàng vẫn gật đầu.


      "Ta cũng coi như là đại phu ." Chỉ có điều, nàng nghiên cứu nhiều y thuật, chỉ hứng thú với độc dược thôi.


      "Coi như?" Phu thê Tư Đồ liếc nhìn nhau, biết nên phản ứng thế nào.


      Nghe bọn họ kinh hô, nàng cũng chẳng thèm để ý, vẫn nhàn nhã thưởng trà.


      Nhìn lá trà trong chén có hình thon dài, màu xanh biếc, vẫn còn mầm non, nước trà trong vắt, xanh nhạt. Đưa lên mũi ngửi có hương thơm khiến nàng nhịn được hít vào hơi sâu. Nàng dùng ngón tay cái, vớt cái lá trà non mềm, ngọt bỏ vào miệng thưởng thức.


      Woa, đây chính là Nhạn Đãng Mao Phong thượng hạng! Nàng nhấc chén trà đưa lên mũi ngửi vài lần, rất chắc chắn là Nhạn Đãng Mao Phong .


      Phẩm trà Nhạn Đãng Mao Phong luôn luôn có "Tam văn".


      Đầu tiên là hương thơm nồng đậm xông vào mũi, rồi lại ngửi thấy mùi hương dịu , cuối cùng là hương trà vấn vương. Còn mùi vị ban đầu là đậm đà, tiếp đó là dễ chịu, cuối cùng là lưu luyến.


      Tư Đồ Chính nhìn dáng vẻ chuyên chú của nàng, liền thấy nàng vô cùng đáng .


      " nương biết về trà sao?" Thấy nàng uống từng ngụm từng ngụm, giống y như đại sư chuyên thưởng trà.


      "Biết chút." Bởi vì lão sư phụ rất thích trà, nên nàng và ca ca cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Vì vậy, nàng cũng có nghiên cứu và thưởng thức qua vài loại trà thượng hạng.


      "Vậy nương hãy xem, mình uống loại trà gì?" Nha đầu này, nhìn qua trông vô cùng đơn thuần.


      "Nhạn Đãng Mao Phong." Nàng lơ đãng ra đáp án của mình, mà đáp án này khiến cho đôi phu phụ vô cùng kinh ngạc, ngờ nàng có thể đúng xuất xứ.


      nữ hài tử lại có được vị giác và hiểu biết cao như thế, khiến người khác khâm phục.


      "Vậy nương có biết lịch sử của Nhạn Đãng Mao Phong ?"


      "Lịch sử à. . . Tương truyền khi vị thuỷ tổ Nặc Cự Na còn sống ở bên cạnh thác và đầm nước, ngày nọ chợt gặp ông lão râu trắng, ông ta rằng: "Cảm tạ ân đức của Thần sư vì cho ta cuộc sống yên bình." Nặc Cự Na liền hỏi: "Vì sao lại cảm ơn ta?" Ông lão : "Ngài sống cạnh thác và đầm, hàng ngày dùng nước cho nước chảy vào nơi đất núi, cho chảy vào khe, nên bảo toàn nước khe được tinh khiết. Để báo đáp ơn ấy, tôi xin tặng cây trà đủ để ngài suốt đời hưởng dụng." Nặc Cự Na lại hỏi: "Lão nhân tên họ là gì, sống ở đâu? Nguyện ngày sau gặp lại." Ông lão đáp rằng: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, nếu muốn mai gặp lại." Nặc Cự Na thức giấc, hóa ra chỉ là mộng.


      Sáng sớm hôm sau, Nặc Cự Na ra khỏi nhà, đứng bên thác nước nhìn xung quanh. Thấy cao đầu rồng ào ào phun nước, nơi xa bên chân núi đuôi rồng dường như quẫy đập, trong phút chốc biến mất. Lúc bấy giờ mới biết ông lão trong giấc mộng chính là hoá thân của rồng. Nặc Cự Na về nhà, thấy trong sân có cây trà lớn, cành lá sum xuê. Và đúng như lời ông lão , từ đó về sau cây trà càng ngày càng phát triển, suốt đời dùng hết." Nàng chút đắn đo, kể mạch truyền thuyết về Nhạn Đãng Mao Phong.


      Nàng vừa dứt lời, Tư Đồ Chính liền nhếch môi cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cực kỳ thú vị.


      "Vậy nương có biết Nhạn Đãng Mao Phong chế biến thế nào ?"


      Tư Đồ Chính kẻ trà, thu thập các loại danh trà từ khắp nơi, để mày mò buôn bán, kẻ ‘cuồng trà" cũng sai. Còn Ngọc Tuyết Linh lại chịu ảnh hưởng từ phu quân, cũng rất thích phẩm trà.


      Khó gặp được tiểu nha đầu cũng thích trà, bọn họ liền cảm thấy vô cùng hứng thú.


      "Nhặt lá tươi, hơ tre, vò , trải lá, sao khô và chọn lựa.." Khi thích cái gì đó, Vân Mộng Khởi đều rất dụng tâm nghiên cứu, may mắn, nàng cũng từng nghiên cứu qua lá trà.


      "Gia công thế nào?" Tư Đồ Chính càng hỏi càng cảm thấy nàng là tiểu nương đáng . vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.


      Vân Mộng Khởi uống trà nhiều thành nghiện, cũng chẳng thèm quan tâm: vì sao mình dùng thân phận đại phu vào đây, mà bọn họ cứ hỏi mình về trà?


      "Đầu tiên là chọn những lá trà tươi non, tiếp theo là chế biến cẩn thận, cuối cùng là bảo quản đúng cách. Giữa tiết cốc vũ, hái những lá trà có hoặc hai mầm non xanh, sau đó trải mỏng lên thẻ tre, hơ khô khoảng cân lá chảo bằng, dùng hai tay lật lên lật xuống. Lúc hơi nước bốc lên, phải nhanh chóng quạt mạnh. Sau khi hơ khô đến độ nhất định, đổ ra xung quanh nia, rồi chà . Tiếp đó lại sao khô bớt, và cuối cùng là khô hẳn. Sao khô xong nhặt hết những lá quắt, rồi lập tức đóng vào thùng kín, để khí chui vào."


      Câu trả lời của nàng làm cho phu thê Tư Đồ rất vừa lòng, cả hai nhìn nhau cùng cười.


      "Tiểu nha đầu, sao lại biết nhiều như thế ?" Nếu phải người trong nghề, có rất ít người trẻ tuổi hiểu biết về trà như vậy. tò mò, tiểu nha đầu này biết là tiểu thư của thế gia nào?


      "Lão Bất Tu nhà ta rất thích trà, chúng ta cũng học được chút." Nàng vẫn nghĩ nhiều, thẳng thắn đáp.


      "Lão Bất Tu?"


      "À, là sư phụ của ta và ca ca."


      " nương. . ." Tư Đồ Chính muốn hỏi thêm, lại bị người bất ngờ xông vào cắt ngang.


      "Cha, nương, con muốn thú nàng." Người xông vào phải ai khác, chính là Tư Đồ Dương Lễ mà Vân Mộng Khởi muốn gặp nhất.


      Ngón tay Tư Đồ Dương Lễ chỉ thẳng vào Vân Hương Thảo theo sau.


      thích nàng ta, trước mặt cha nương đối tốt với , nhưng sau lưng lại liên tục đánh mắng. chán ghét nàng.


      "Tiểu Dương." Ngọc Tuyết Linh thấy ái nhi tiến vào, liền vội vàng đứng dậy, về phía , kéo ngồi xuống ghế, dịu dàng trấn an.


      "Tiểu Dương, phải nương rồi sao? Hương Thảo là tân nương chỉ phúc vi hôn của con, con nhất định phải thú nàng ."


      ra, nếu nhi tử thích, bọn họ cũng miễn cưỡng. Thế nhưng, bọn họ vô cùng coi trọng lời hẹn năm đó, đặc biệt là sau khi phu thê Vân thị qua đời, bọn họ lại càng hạ quyết tâm, chỉ cần nữ nhi Vân gia tìm đến, nhất định phải hoàn thành lời hứa năm đó.


      " cần, con chán ghét nàng." bĩu môi, rất tức giận xoay mặt , dáng vẻ vô cùng bất mãn.


      Cái xoay mặt này lại khiến thấy được Vân Mộng Khởi ngồi bên kia, hai mắt lập tức sáng lên, vội thoát khỏi tay Ngọc Tuyết Linh, vọt đến trước mặt nàng.


      "A?" Vân Mộng Khởi vui vẻ xem diễn, đột nhiên lại có gương mặt phóng lớn ngay trước mặt, đúng là dọa chết nàng.


      "Tiểu oa nhi." vươn tay nhéo mặt nàng, dáng vẻ đáng của nàng làm cho thích muốn buông tay.


      ". . ." thích người khác nhéo mình, Vân Mộng Khởi giận đến phồng mồm trợn mắt.


      lập tức chọc vào má nàng.


      "Ngươi được động tay động chân ." Vươn tay giữ chặt móng vuốt làm loạn mặt mình, nàng tức giận . Nhưng, vừa mới nắm cổ tay , nàng lập tức nhíu mày.


      Đây là. . .


      "Ngươi là ai?" Thấy tỏ ra hứng thú với nữ nhân khác, Vân Hương Thảo giận đến nỗi thét chói tai.


      Ả ta ra sức thể trước mặt phu thê Tư Đồ, chính là muốn bọn họ nghĩ rằng mình có thể chăm sóc tốt ngốc tử này. Thế nhưng, ngờ, chỉ vì trong ngoài bất nhất của mình mà tên ngốc kia cứ khăng khăng chịu thú ả. Khó khăn lắm ả mới biết được hôn ước giữa Tư Đồ gia và Vân gia, qua phen sắp xếp tỉ mỉ, ả mới dám dùng thân phận của tiểu thư Vân gia bước vào Tư Đồ gia. Mà phu thê Tư Đồ quyết định hôn lễ cho bọn họ, ả sao có thể thất bại dễ dàng như vậy.


      Lực chú ý của Vân Mộng Khởi đều đặt hết lên người Tư Đồ Dương Lễ, ngay cả phản ứng với chất vấn của Vân Hương Thảo cũng chẳng có.


      Thấy nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm mình, biết suy nghĩ cái gì, Tư Đồ Dương Lễ cũng im lặng, học theo nàng, nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng.


      "Hương Thảo, chú ý thái độ của ngươi." Ngọc Tuyết Linh rất hài lòng với thái độ của ả, nữ hài tử có giáo dưỡng nên có vẻ mặt kinh khủng đó.


      "Ta. . ."


      Đáng giận! Cố đè nén cơn giận, thầm nhắc nhở mình nên bình tĩnh, tốn nhiều công sức như thế, ả cho phép mình thất bại trong gang tấc.


      Ả gượng gạo nở nụ cười hối lỗi: "Chỉ vì ta quá lo lắng, xin lỗi."


      "Ai." Ngọc Tuyết Linh thở dài, phất phát tay, ý bảo nên im lặng chút.


      Vẻ mặt hung tợn khi nãy của Vân Hương Thảo dọa đến Ngọc Tuyết Linh. Nàng chợt cảm thấy mình chưa hiểu hết nương này, dáng vẻ tại của Vân Hương Thảo quá khác biệt với điềm đạm, đoan trang thường ngày. Vốn nghĩ rằng vì cuộc sống nghèo khó, nên Hương Thảo mới hơi ham của cải, mà đó cũng chẳng phải tật xấu gì lớn, nên dễ dàng bỏ qua. Nhưng là, nhi tử phản đối quá kịch liệt, cộng thêm biểu vừa rồi, Ngọc Tuyết Linh phân vân, quyết định của mình là đúng hay sai?


      Cũng chỉ vì nàng mà nhi tử vốn thông minh, hoạt bát bị trúng kỳ độc, trí lực bị ảnh hưởng nặng nề. Nàng thấy có lỗi với nhi tử, nên luôn muốn đưa cho những thứ tốt nhất, mà vị tân nương này là lựa chọn tốt nhất sao?


      Trước kia, nàng vẫn nghĩ Hương Thảo là nương tốt, tuy có vài tật xấu, nhưng ảnh hưởng tới toàn cục. Chỉ có điều, trải qua chuyện vừa rồi, nàng có chút lung lay. . .

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 1.4b: Chẩn bệnh


      "Tiểu nha đầu, ngươi vẫn giữ tay nó làm gì vậy?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Mộng Khởi, Tư Đồ Chính tò mò hỏi. Vì sao vẻ mặt tiểu nha đầu kia lại nghiêm trọng đến vậy?


      ". . ." Sao có thể như vậy. . . lại. . .


      Tự mình chẩn đoán ra bệnh, khiến nàng thực hoài nghi mình có nhầm hay , sao có thể trúng loại độc đó...Thế nhưng...


      "Nó thế nào?" Xem ra, tiểu nha đầu này chẳng những biết phẩm trà, mà còn đúng là đại phu như nàng .


      " , đúng là kỳ lạ." Nàng dùng sức lắc đầu, khó tin trúng loại độc kia.


      "Cái gì kỳ lạ?"


      Hình như tiểu nha đầu chẩn đoán ra cái gì đó? Các đại phu trước, phần lớn đều là đến để lừa tiền, hoàn toàn đoán ra bệnh của Tiểu Dương. Thế nhưng, tiểu nha đầu trông rất đáng này lại có thể đoán ra.


      " sao có thể. . ." Nàng khó hiểu nhìn Tư Đồ Chính , đây là chuyện gì.


      Thấy nàng lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, Tư Đồ Dương Lễ cũng bắt chước nàng, lắc đầu, sau đó khó hiểu nhìn cha mình.


      Hành động của khiến cho Tư Đồ Chính dở khóc dở cười, cưng chiều xoa xoa đầu , sau đó lại nhìn Vân Mộng Khởi.


      "Tiểu nha đầu, ngươi đoán được cái gì?"


      "Hương Thảo!" Ngọc Tuyết Linh cao giọng trách cứ, vẻ mặt càng trầm xuống.


      "Nàng ta chỉ là nha đầu, có thể chẩn đoán ra cái gì chứ?" Vân Hương Thảo vừa ấm ức vừa tức giận, nhịn được mở miệng châm chọc.


      ". . ." Biết mình lỡ lời làm cho Ngọc Tuyết Linh mất hứng, ả đành ngậm miệng lại.


      Thế nhưng, cho dù ả có im lặng Ngọc Tuyết Linh cũng vừa lòng. Chỉ thấy Ngọc Tuyết Linh đứng thẳng người, nghiêm mặt mời ả ra khỏi đại sảnh.


      "Hương Thảo, ngươi về trước phòng ."


      Đúng là chút giáo dưỡng cũng có, hoàn toàn giống với hậu nhân của Vân gia.


      "Con. . ." Ả còn muốn ở lại xem tình hình, sao có thể rời được. . .


      "Trở về phòng!" Cách ứng xử của Vân Hương Thảo giống như những phụ nhân lỗ mãng ngoài chợ, nàng thể chấp nhận.


      Ngọc Tuyết Linh vốn là con cháu hoàng thất, từ được giáo dưỡng cẩn thận, sau khi gả cho Tư Đồ Chính , vẫn luôn lo liệu đại nghiệp cho Tư Đồ gia, nên nàng rất coi trọng phép tắc.


      Nàng vô cùng ác cảm với những phụ nhân chuyện lỗ mãng, giáo dưỡng. Vậy mà Vân Hương Thảo lại chạm đến đại kỵ của nàng.


      Vân Hương Thảo hết cách, chỉ có thể tức giận phất tay áo, rời .


      Nhìn theo bóng lưng Vân Hương Thảo, Ngọc Tuyết Linh quyết định: nên suy xét kỹ chuyện thành thân của Tiểu Dương.


      Hai người nảy sinh mâu thuẫn, khiến cho ba người trong sảnh dời lực chú ý sang bên đây. Vì Tư Đồ Chính bận quan tâm đến nhi tử và Vân Mộng Khởi, nên mấy quan tâm tới chuyện vừa rồi, cũng chẳng biết tại sao phu nhân luôn ôn nhu lại tức giận như thế.


      "Phu nhân, có chuyện gì sao?" hiểu , tuy phu nhân rất điềm đạm nhưng khi chọc giận nàng, ngay cả cũng khó có thể trấn an nàng.


      " có việc gì." Thu hồi tầm mắt, nàng liền khôi phục vẻ bình tĩnh.


      "Mọi người đến đâu rồi?"


      "Phải rồi, tiểu nha đầu, ngươi còn chưa , ngươi đoán được cái gì?" Nghe thê tử hỏi, chợt nhớ ra tiểu nha đầu còn chưa trả lời câu hỏi của mình.


      Nhìn dáng vẻ nôn nóng muốn biết nhi tử trúng loại độc gì của Tư Đồ Chính , Vân Mộng Khởi lại nhíu mày.


      Thấy nàng nhíu mày, Tư Đồ Dương Lễ cũng bắt chước nhíu mày.


      Ngọc Tuyết Linh nghe thấy câu hỏi của phu quân, sửng sốt giật ống tay áo , trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Tư Đồ Chính vỗ tay nàng, ý bảo cứ an tâm, đừng vội nóng nảy.


      Nàng gật gật đầu, tỏ ý biết.


      "Tiểu nha đầu?" Tư Đồ Chính cũng hiểu vì sao mình lại rất có thiện cảm với tiểu nương đáng này. chẳng thể lý do, chỉ biết vừa gặp thấy mến.


      " muốn nghe?" Nàng vẫn nên hỏi trước, để tránh bừa.


      " ." gật đầu, ý bảo nàng cứ .



      " ." Tư Đồ Dương Lễ cũng học theo cha, gật gật đầu. Tuy bắt chước y chang, nhưng vẻ mặt mờ mịt kia lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng .


      "Trong cơ thể có độc." Hơn nữa còn trúng từ trong bụng mẹ. Nàng liếc nhìn Ngọc Tuyết Linh, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.


      " nương có thể giải ?" Chuyện quan tâm là có thể giải được hay .


      Quả nhiên. . . Nhìn phản ứng của , Vân Mộng Khởi liền biết mình đoán đúng rồi, đúng là bọn họ biết.


      "Tiểu nương. . ." Ngọc Tuyết Linh vô cùng khẩn trương, nàng hi vọng ai đó có thể cứu nhi tử của mình.


      "Có thể. . ." Chỉ có điều, có chút khó khăn.


      " sao?" Nghe Vân Mộng Khởi có thể giải được, Ngọc Tuyết Linh lập tức kích động bước lên trước.


      "Ừm." Gật gật đầu, quả là nàng có thể giải, "Chỉ là. . ." Độc này ở trong cơ thể lâu, muốn giải phải tốn ít công sức.


      "Chỉ là gì?" Ngọc Tuyết Linh nhịn được vội vàng cầm tay nàng.


      " có gì, có gì." Trời ạ, sao lại phản ứng mạnh như thế, đúng là dọa chết người mà!


      Vân Mộng Khởi vội vàng lắc đầu, ra nàng chỉ muốn là giải độc hơi phức tạp thôi, hoàn toàn ngờ Tư Đồ phu nhân phản ứng kịch liệt đến vậy.


      "Phu nhân, nàng dọa tiểu nha đầu rồi." Tư Đồ Chính vội kéo thê tử vào lòng, sợ thê tử dọa tiểu nha đầu bỏ chạy mất.


      ". . ." lúc sau, Ngọc Tuyết Linh mới bình tĩnh lại, cũng biết mình quá kích động, liền ngượng ngùng xin lỗi.


      "Xin lỗi, ta chỉ là. . ." Nàng phải thế nào đây? Nàng luôn hy vọng nhi tử có thể khỏe mạnh, vừa nghe thấy có người giải được độc cho , dĩ nhiên là nàng khó kìm được xúc cảm rồi.


      " sao." Nàng xua xua tay, tỏ ý mình ngại. Nàng có thể hiểu được tâm tư của người làm mẫu thân.


      Tư Đồ phu nhân khiến nàng nhớ tới mẫu thân sớm qua đời của mình.


      "Tiểu nha đầu, có thể giải sao?" Tư Đồ Chính nghiêm mặt hỏi. Chuyện này liên quan tới tương lai của nhi tử, tuyệt đối để nàng tùy tiện hứa loạn.


      "Có thể." Nàng dùng sức gật đầu.


      Muốn giải độc này cũng quá khó, chỉ là bị độc hành hạ nhiều năm, thân thể cũng bị thương tổn rất lớn. Chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể, là có thể giải độc bất cứ lúc nào. Mà điểm này, nàng nhất định phải với bọn họ.


      Nếu như gặp đúng danh y, độc trong người Tư Đồ Dương Lễ giải được rồi. Có lẽ, những đại phu trước kia ít nghiên cứu về độc dược, nên mới để độc tích tụ lâu như thế. Muốn giải độc phải điều dưỡng thân thể trước, tuyệt đối được bỏ qua. Mà điều dưỡng thân thể, cần ít nhất là hai năm, tóm lại, toàn bộ quá trình giải độc phải mất ít nhất là hai năm, hoặc lâu hơn.


      "Nhưng mà, thái y Tiểu Dương chỉ có thể sống đến 24 tuổi, nay nó 20 rồi, cơ thể nó có thể chịu đựng tới lúc đó sao?" Lời thái y năm đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí, khiến bọn họ nóng lòng tìm danh y khắp nơi, luôn hi vọng ai đó cứu được nhi tử.


      "Chẳng phải mới 20 tuổi sao? Vẫn còn kịp." Hơn nữa, 20 tuổi còn cách 24 tuổi tận bốn năm nữa, nàng cần nhiều nhất là hai năm thôi, sao có thể xảy ra chuyện được. Nàng dám cam đoan có thể sống thọ luôn.


      "Nếu giải được độc trí lực của nó. . ." Có thể khôi phục ? Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.


      "Điểm ấy ta dám đảm bảo, biết đâu trải qua giáo dưỡng, có thể khôi phục được." Làm suy giảm trí lực cũng là chỗ lợi hại nhất của loại độc này. Cho dù độc chết đối phương, cũng biến đối thủ thành vô hại.


      "Có thể sống sót là tốt rồi, Tiểu Dương như bây giờ cũng sao cả." Ngọc Tuyết Linh nghĩ đến nhi tử có thể bình an, cho dù si ngốc cũng tốt.


      "Ừm, đúng vậy, Tiểu Dương như bây giờ cũng tốt." Tuy si ngốc, nhưng vẫn rất vui vẻ.


      "Ta bảo người sắp xếp gian phòng rồi, nương cứ ở lại đây . . ."


      ", về phòng." Vừa nghe đến chữ 'phòng', Tư Đồ Dương Lễ lập tức kéo Vân Mộng Khởi đứng lên, đợi cha nương hết câu, kéo người chạy biến .


      Phu thê Tư Đồ đứng giữa đại sảnh, quá kinh ngạc với hành động của nhi tử.


      Tư Đồ Dương Lễ tuy si ngốc, nhưng ghét rất ràng. Giống như Vân Hương Thảo, thích chính là thích, từ lúc biết cái gì gọi là thành thân, liền ầm ỹ chịu thú nàng. Mà hôm nay, mới gặp qua tiểu nha đầu kia, lại chủ động kéo người như vậy, muốn bọn họ kinh ngạc đúng là hơi khó.


      "Hình như Tiểu Dương rất thích nàng. . ."


      "Ừm, ta cũng rất thích tiểu nha đầu kia."


      Ngẩng đầu nhìn trượng phu chưa từng dễ dàng có thiện cảm với bất kỳ ai, Ngọc Tuyết Linh liền rơi vào trầm tư.


      Bởi vì nàng và phu quân đều giống như nhi tử, lần đầu tiên gặp vị tiểu nương kia, sinh ra thiện cảm. Mà trong ký ức của mình, chỉ có người mới khiến nàng sinh ra loại cảm giác này, đó chính là Vân phu nhân.


      Chỉ là, tại tiểu nha đầu kia lại đem đến cho nàng cảm xúc như vậy, khiến nàng hoài nghi.


      Nàng chưa từng có cảm xúc như thế với Hương Thảo, nhiều nhất cũng chỉ là thương xót mà thôi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có chút cảm giác thích nào. Có lẽ, nàng nên vì lời hẹn năm đó, mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của nhi tử.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 1.5: Ra oai phủ đầu

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc




      "Ngươi kéo ta đâu vậy?" Vân Mộng Khởi bị kéo , có chút bất mãn hỏi. Bị người khác lôi kéo như vậy, bất kể ai cũng vui.


      "Phòng." cười ngây ngô đáp lại, hề phát ra vẻ bất mãn trong mắt nàng, ngược lại, vì nắm được bàn tay nhắn của nàng mà thầm vui vẻ.


      "Phòng nào?" Tư Đồ phu nhân và Tư Đồ lão gia chưa có sắp xếp gian phòng nào cho nàng, cứ lỗ mãng kéo nàng như thế, biết muốn kéo nàng tới đâu?


      "Phòng ta đó." dùng ánh mắt 'nàng ngốc' nhìn nàng, giống như nàng vừa hỏi vấn đề rất kỳ quái.


      Ánh mắt của suýt chút nữa khiến nàng nghẹn họng. ràng là mới ngốc nghếch, vậy mà, tại trong mắt , lại biến thành nàng có vấn đề về trí lực.


      "Làm sao vậy?" Tư Đồ Dương Lễ nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vân Mộng Khởi trợn mắt nhìn trời.


      Ảo não vỗ đầu mình, Vân Mộng Khởi liền chu cái miệng nhắn, tức giận nhìn .


      "Ta hỏi ngươi, ngươi kéo ta tới phòng của ngươi làm gì?" quen chuyện với người thông minh, nhất thời nàng chưa thể thích ứng với cách suy nghĩ của .


      " phải nương vừa muốn dẫn nàng về phòng sao?" ràng, nghe thấy nương như vậy mà, tại sao nàng giống như muốn tới phòng chứ?


      Khó hiểu, quá khó hiểu, Tư Đồ Dương Lễ đưa tay gãi gãi đầu, rất khó hiểu. Thực ra, phải khó hiểu mà là hề biết.


      ". . ." Mồ hôi nàng tuôn như mưa.


      Đúng là Tư Đồ phu nhân có , muốn sắp xếp gian phòng cho nàng, nhưng nàng dám chắc chắn, tuyệt đối phải là phòng !


      "Nàng thích phòng ta à. . ." Lần này, đổi thành chu miệng, vẻ mặt oan ức, nước mắt đảo quanh viền mắt.


      Bất kể là ai nhìn thấy bộ dáng đáng thương đó, cũng mềm lòng, đương nhiên Vân Mộng Khởi cũng ngoại lệ.


      Nhìn dáng vẻ khóc cũng chẳng dám khóc của , nàng bất đắc dĩ lắc đầu: " phải ta thích."


      Nàng còn chưa nhìn thấy gian phòng của , sao có thể thích được?


      Nghe Vân Mộng Khởi vậy, lập tức nở nụ cười vui vẻ, tựa như dáng vẻ đáng thương vừa nãy chỉ là ảo giác của nàng.


      "Vậy chúng ta thôi." Dứt lời, lại muốn kéo nàng .


      "Đợi chút, đợi chút." Nàng vội vàng giữ lại, nàng là ' phải thích phòng của ', chứ có bảo là ở tại đó đâu?


      "Sao nữa vậy?" đứng im, khó hiểu nhìn nàng, biết nàng có vấn đề gì nữa.


      Nhìn vẻ khó hiểu trong mắt , nàng quyết định tranh cãi với nữa, để tránh cho đầu óc mình thêm choáng váng.


      "Nàng ốm à?" Chẳng lẽ sinh bệnh rồi?


      bắt chước hành động của cha nương thường ngày vẫn làm với mình, vươn tay áp lên trán nàng, thử xem có bị bệnh hay ?


      Thế nhưng, cũng chỉ là học theo người khác, vốn đâu thể biết được nàng có ốm .


      Vân Mộng Khởi lắc đầu, kéo bàn tay to của xuống, giọng : "Ta sao." Nàng muốn nữa, sớm muộn gì cũng khiến nàng tức chết mà hiểu vì sao nàng chết.


      "Hai người làm gì vậy?"


      Đứng cách bọn họ xa, Vân Hương Thảo nổi giận đùng đùng, hai mắt bốc hỏa nhìn hai người tay trong tay.


      Đáng ghét! Tên đần độn này còn biết mê hoặc nữ nhân nữa!


      Lúc này, bên cạnh ả còn có nha hoàn hầu cận Tiểu Liễu, mà tính cách của Tiểu Liễu cũng giống như Vân Hương Thảo, rất xu nịnh, cực kỳ thích bắt nạt người lương thiện, sợ kẻ ác bá.


      "Hừ." Sau khi Tư Đồ Dương Lễ thấy người chuyện là ai, liền quay mặt , chẳng thèm liếc ả ta đến cái.


      Tuy ngốc, nhưng cũng biết chán ghét người, mà Vân Hương Thảo chính là người đáng ghét nhất.


      "Ngươi. . ." Nhìn thái độ lạnh nhạt của , Vân Hương Thảo rất muốn phát hỏa, nhưng lại sợ người khác chú ý, nên đành nhịn xuống.


      Ả hít sâu vài cái, nghiến răng nghiến lợi trách cứ: "Ngươi còn mau buông tay nàng ta ra!" Muốn nắm bao lâu nữa? để tân nương như ả vào mắt cả.


      "Chẳng thèm để ý tới ngươi đâu." quay đầu làm mặt quỷ với ả, rồi lại xoay mặt sang chỗ khác.


      Thái độ của Tư Đồ Dương Lễ khiến ả suýt chút nữa bạo phát.


      Vân Mộng Khởi ràng thấy được chán ghét của , nàng nhịn được hiếu kỳ nhìn .


      Ha ha, nàng còn tưởng chẳng hiểu cái gì, xem ra, ít nhất cũng biết chán ghét người.


      "Ngươi cái gì, ta là tân nương của ngươi, sao ngươi có thể lôi kéo nữ nhân khác ở trước mặt ta!" Tuy với Tư Đồ Dương Lễ, nhưng ánh mắt hung ác lại hướng về Vân Mộng Khởi.


      Nếu phải nàng ta đột ngột xuất Tư Đồ phu nhân nảy sinh ác cảm với ả. Nếu kế hoạch tỉ mỉ của ả ta bị thất bại, ả tuyệt đối bỏ qua cho Vân Mộng Khởi.


      Vân Mộng Khởi thấy rất sát ý trong mắt ả, nhưng vẫn giả bộ biết, thèm quan tâm đến lý lẽ của ả, tựa như mọi chuyện liên quan đến mình.


      "Đúng đó, thiếu gia. Ngài cứ lôi kéo nữ nhân xa lạ như thế, còn ra thể thống gì nữa." Tiểu Liễu hùa theo, sau đó khinh thường nhìn Vân Mộng Khởi.


      Vân Mộng Khởi vờ như thấy ánh mắt khinh thường kia, nàng lười so đo với những kẻ như thế.


      Tư Đồ Dương Lễ cũng vờ như chẳng nghe thấy, bàn tay to vẫn nắm chặt bàn tay xinh, hoàn toàn muốn buông ra.


      "Bảo ngươi buông ra, có nghe thấy ?" Thấy dám coi mình như khí, Vân Hương Thảo cực kỳ căm phẫn, vội bước nhanh qua. Tiểu Liễu đương nhiên là phía sau ả.


      Tư Đồ Dương Lễ vẫn đứng im, nắm chặt tay Vân Mộng Khởi, thèm để ý tới ả. mặt còn vẻ ngu ngơ, chỉ có chán ghét đến tột cùng. cực kỳ chán ghét Vân Hương Thảo, bởi vì sau lưng cha nương, luôn hung dữ với và hạ nhân.


      "Tiểu Liễu, mau tách bọn họ ra!" Đáng ghét, tên đần này, đợi thành thân xong, ả nhất định cho đẹp mặt.


      "Vâng, tiểu thư." Trong lòng Tiểu Liễu hiểu , sau khi Vân Hương Thảo thành thân với thiếu gia, chắc chắn thành đương gia chủ mẫu. Ả ta hiểu rất , mình nên nịnh bợ ai mới có lợi cho bản thân. Vì thế, ả cũng chẳng thèm để Tư Đồ Dương Lễ vào mắt, ngược lại còn coi lời của Vân Hương Thảo như thánh chỉ.


      Ả lập tức vươn tay giữ chặt cánh tay Tư Đồ Dương Lễ. nha đầu chuyên lao động, khí lực đương nhiên là lớn hơn nhiều so với công tử được nuông chiều, Tư Đồ Dương Lễ chịu nổi, hô to.


      "Đau quá, đau quá, ngươi mau buông, buông ra!" Tay còn lại vội kéo tay Tiểu Liễu ra, nhưng chút sức lực đó hoàn toàn vô dụng. giống như tiểu hài tử, biết bảo vệ chính mình, chỉ biết kêu khóc.


      Vốn định nhúng mũi, nhưng Vân Mộng Khởi rất chướng mắt, cuối cùng vẫn phải ra tay.


      Nàng giữ tay Tiểu Liễu, hơi dùng sức kéo ra khỏi cánh tay Tư Đồ Dương Lễ. Tuy nàng rất lười luyện tập, nhưng từ được học võ, khí lực tất nhiên là lớn hơn rất nhiều so với Tiểu Liễu.


      "Ngươi nghe thấy kêu đau sao?" Đôi chủ tớ này hình như quá huênh hoang rồi? Tư Đồ Dương Lễ tuy si ngốc, nhưng vẫn là đại thiếu gia, thân là nô bộc, lại dám động tay động chân với chủ tử, đúng là thiếu giáo dưỡng rồi.


      Sau khi được cứu, phản ứng đầu tiên của chính là trốn sau lưng Vân Mộng Khởi, nắm chặt ống tay áo nàng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.


      Mặc dù thích quản chuyện vớ vẩn, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan tới mình, nàng thể quản.


      Nữ nhân kia giả mạo nàng để vào Tư Đồ phủ, tuyệt đối là có mưu, nàng rất hứng thú tìm hiểu, chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa phải lúc.


      "Ngươi. . ." Tiểu Liễu kinh ngạc nhìn Vân Mộng Khởi, ngờ, nhìn nàng yếu đuối thế này mà khí lực lại lớn kinh người.


      "Ta cái gì?" Nàng vỗ bàn tay to gắt gao níu tay áo mình, xem như trấn an .


      Lực chú ý của Tư Đồ Dương Lễ lập tức dời . Được Vân Mộng Khởi trấn an, liền cúi đầu, si ngốc nhìn nàng, bởi vì trừ cha nương ra, nàng chính là người đầu tiên nguyện ý bảo vệ .


      "Ngươi là gì mà dám động tay với nha hoàn của ta!" Vân Hương Thảo thấy nha hoàn thân cận chiếm được ưu thế, ả lập tức bước lên, đứng chống nạnh, tay chỉ thẳng vào mũi Vân Mộng Khởi, cao giọng trách mắng. dã nha đầu lai lịch bất minh, lại dám coi thường mình, hừ, đợi đến khi ả thành thân ngốc tử, nhất định đuối nàng ta .


      "À? Vậy nàng ta là ai? Sao dám động tay với đại thiếu gia?" Vân Mộng Khởi chỉ thẳng vào Tiểu Liễu, nhíu mày hỏi. Nàng rất hiếu kỳ muốn biết Vân Hương Thảo xử lý nha hoàn lỗ mãng kia thế nào.


      "Nàng chỉ làm theo lệnh của ta thôi." Ả chống nạnh, trợn mắt đáp. Ý muốn , chỉ cần là lệnh của ả nhóm người hầu có thể coi thường Tư Đồ Dương Lễ.


      "À?" Vân Mộng Khởi nhíu mày, trong mắt đầy vẻ châm biếm.


      "Ý của ngươi là, chỉ cần ngươi ra lệnh bọn người hầu có thể động tay với , thậm chí là đánh ?" Chỉ vào nam nhân bên người mình, nàng dám khẳng định: nữ nhân này vô cùng chắc chắn mình trở thành thiếu phu nhân của Tư Đồ gia, bằng , chẳng dám coi thường ràng như thế.


      "Chính là ý đó." Vì muốn ra oai phủ đầu, tất nhiên ả thể yếu thế, phải kiêu ngạo ưỡn ngực để chứng tỏ địa vị của mình trong Tư Đồ phủ. Đồng thời cũng muốn uy hiếp Vân Mộng Khởi rằng: đừng có xen vào chuyện người khác, ả có thể đuổi người bất cứ lúc nào.


      ". . ." Nàng đáp, chỉ im lặng nhìn ả.


      Bị người khác nhìn chằm chằm lâu như vậy, trong lòng ả cũng có chút sợ hãi.


      "Ngươi. . . Ngươi nhìn cái gì!"


      ". . ." Nàng vẫn im lặng, nhìn chằm chằm ả.


      "Ngươi. . ." Ả còn muốn tiếp, ở phía sau, Tiểu Liễu đột nhiên giữ chặt ả.


      "Làm gì hả?" Mất hứng trừng Tiểu Liễu cái, bất mãn hỏi. tại, ả chỉ muốn ra uy với Vân Mộng Khởi.


      "Có người tới." Nếu để người khác thấy bọn họ bắt nạt thiếu gia, rồi truyền đến tai lão gia và phu nhân, suốt đời Vân Hương Thảo cũng đừng mong gả cho thiếu gia.


      Ai cũng biết, phu nhân và lão gia vô cùng thương thiếu gia.


      "Đáng giận." Trợn mắt, liếc Vân Mộng Khởi cái, ả đành nén giận rời . Trong lòng thầm hạ quyết tâm, ngày nào đó, nhất định phải giáo huấn nàng tốt, để nàng biết kết quả khi đắc tội với mình.


      Đợi chủ tớ hai người xa, Tư Đồ Dương Lễ mới dám bước ra. Còn Vân Mộng Khởi lại nhìn theo bóng dáng bọn họ, rồi lâm vào trầm tư.


      Thấy nàng lâu vẫn chẳng để ý đến mình, Tư Đồ Dương Lễ liền kéo kéo ống tay áo nàng, muốn thu hút chú ý của nàng.


      "Sao vậy?" Nàng nhìn , hiểu tại sao lại kéo ống tay áo mình. Nàng vô cùng hoài nghi, nếu còn để kéo nữa, y phục của nàng hỏng mất.


      "Về phòng." Nếu đụng phải người đáng ghét kia, sớm đưa tiểu oa nhi về phòng rồi.


      ". . ." Vân Mộng Khởi cười khổ, nàng hiểu, sao cứ kiên trì muốn kéo nàng về phòng vậy?


      " thôi." Lại tiếp tục kéo nàng về phòng mình.
      lêthanh9009 thích bài này.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 2.1: Đả thông.

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc


      Phòng Tư Đồ Dương Lễ nằm trong viện riêng biệt. Viện nằm ở phía đông nam của Tư Đồ gia, tường bao xung quanh cao hai thước rưỡi, tạo thành gian độc lập, quả giống như tòa thành .


      Cảnh bên trong dựa theo kiến trúc vùng sông nước Giang Nam, có cây cầu vắt ngang qua hồ nước .


      Từ sân đến đại môn, có thể thấy rất đình đài lầu các, cầu khúc uốn lượn, hoa cỏ sum suê, tựa như "Cảnh sắc sông núi tuyệt mỹ, đình các hoa cỏ tốt tươi".


      Càng vào sâu bên trong, càng cảm nhận tâm tình khác biệt, bên trong nhìn như đơn giản nhưng cảnh sắc lại biến hóa kỳ ảo.


      Xem ra, đúng là Tư Đồ gia thương nhi tử đến cực điểm, có thể vì tạo nên gian sinh hoạt mỹ lệ như thế này.


      Mới nhìn cảnh sắc trong viện thôi, khiến Vân Mộng Khởi thầm tán thưởng, đến khi bước vào tiểu lầu của Tư Đồ Dương Lễ, hai mắt nàng càng sáng rực.


      Tiểu lầu tinh xảo xây thành hai tầng, tường đỏ ngói xanh, hai cột trụ cao ngất được điêu khắc tinh tế, vẻ nho nhã thể qua từng hơi thở, thực nổi bật lên vẻ hùng vĩ cùng hoàn mỹ.


      " diễm lệ. . ."


      Từ lúc bắt đầu lạc vào tiểu viện, nàng liên tục bị cảnh đẹp thu hút, gần như là ngắm chớp mắt. Nếu phải Tư Đồ Dương Lễ cứ kéo nàng chắc chắn nàng dừng chân, ngây ngẩn ngắm cảnh.


      Có lẽ hàng ngày đều ra ra vào vào, nhìn quen mắt nên Tư Đồ Dương Lễ chẳng có cảm giác gì đặc biệt, tại, chỉ có ý nghĩ, đó là dẫn nàng về phòng mình.


      Cho tới khi bước vào tiểu lầu, nàng kinh ngạc với cách bài trí bên trong.


      Dáng vẻ giờ của nàng hệt như "Lưu bà bà dạo chơi đại quan viên", miệng hơi hé, thốt nên lời.


      Bàn gỗ lim xinh xắn, đồ gốm bày biện thanh lịch, bức tranh sơn thủy tinh mỹ, ngay cả sàn nhà cũng lát đá cẩm thạch thượng hạng.



      "Nàng ngồi ." kéo Vân Mộng Khởi ngồi xuống, mà nàng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫn chưa thoát ra khỏi những chuỗi kinh hỉ.



      Sau khi Vân Mộng Khởi ngồi xuống, Tư Đồ Dương Lễ liền vội vàng chạy ra ngoài, biết đâu.


      Lực chú ý của Vân Mộng Khởi đâu đặt người , đương nhiên biết vì sao vội vàng như thế.


      lát sau, chỉ thấy bĩu môi, ủ rũ bước vào, nhìn qua cũng đoán được chịu ủy khuất gì rồi.


      Vẻ mặt kỳ quái của khiến nàng chú ý.


      "Ngươi làm sao vậy?" Mới vừa rồi vẫn còn tốt lắm mà, sao chỉ trong chốc lát uể oải vậy?


      "Các nàng chịu pha trà giúp ta. . ." Tuy có rất nhiều chuyện hiểu, nhưng khi có khách, đương nhiên là phải pha trà rồi. vừa tìm người giúp đỡ, đơn giản là vì khát nước, nghĩ đến nàng cũng khát, nên mới vội vàng chạy ra .


      Thế nhưng, những nha hoàn kia đều giống như thường ngày, luôn bắt nạt hiểu chuyện, chưa từng đáp ứng cầu dù nhất của .


      chẳng những biết pha trà, mà còn hiểu thế nào là tức giận, là cáo trạng, mới khiến cho những nha hoàn kia càng thêm vô pháp vô thiên, càng thêm coi thường .


      Tuy phu thê Tư Đồ rất quan tâm đến nhi tử, nhưng lại coi vài tiểu tiết.


      ". . ." Vân Mộng Khởi nhíu mày nhìn , có chút tức giận với nha hoàn trong phủ.


      Nha hoàn ở đây còn kiêu ngạo hơn so với thiếu gia là ? Thiếu gia muốn bọn họ pha trà, còn dám từ chối nữa? Rốt cuộc vị Tư Đồ phu nhân kia quản lý đám hạ nhân thế nào vậy?


      "Để ta xem trong phòng còn trà . . ." Thấy nàng nhíu mày, cho rằng nàng tức giận, nên vội vàng chạy lên lầu.


      cho là nàng vì quá khát nước nên tức giận, hoàn toàn ngờ, nàng bất bình vì bị hạ nhân bắt nạt.


      Nhìn rời , Vân Mộng Khởi cũng nhanh chóng phân tích trong đầu. Chỉ trong thời gian ngắn, nàng phát ra khá nhiều vấn đề trong phủ này.


      Ví dụ như: cái người gọi là Vân Hương Thảo giả mạo thành tân nương; nha hoàn trong phủ đều coi thường thiếu gia; phu thê Tư Đồ tuy rất thương con, nhưng vẫn chưa lường hết mọi tình huống; bị trúng độc lúc còn nằm trong bụng mẫu thân; bị độc tính ảnh hưởng làm cho si ngốc. . .


      Vấn đề của Tư Đồ gia này ít nha!


      "Đây đây. . ." Chưa thấy người, nghe kêu kích động của Tư Đồ Dương Lễ, kèm theo tiếng bước chân 'bình bịch'.


      Trong chớp mắt, thấy bưng thứ gì đó như ấm trà xuất .


      "Ngươi cầm cái gì vậy?" giờ, nàng vô tâm thưởng thức ấm trà Cảnh Đức danh tiếng, chỉ quan tâm xem đó là cái gì mà vui vẻ như ôm bảo bối vội vã chạy xuống.


      "Trà." Hai tay cầm ấm trà, đưa tới trước mặt nàng.


      "Nàng uống ." lại quên mất rồi, uống trà chỉ cần ấm trà mà còn thứ khác cũng quan trọng kém, đó chính là cái chén.


      Vân Mộng Khởi nhận ấm trà, vừa mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi, nàng liền nhíu mày.


      Nước trà hơi có mùi chua, ràng là để qua vài ngày, nước trà đều biến chất mà chẳng có ai tới thu dọn. Đám hạ nhân đó càn rỡ quá rồi.


      Biết được thái độ khinh thường của đám hạ nhân với , nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cảm giác đó khiến nàng có chút khó hiểu.



      Nàng vốn là người lạnh nhạt, ngoại trừ người thân và bằng hữu, cũng chưa từng phí sức quan tâm người khác. Nhưng với "vị hôn phu" mới ở chung chưa đầy khắc, nàng lại cảm thấy tức giận thay ...


      Có lẽ, vì là "vị hôn phu" của nàng, nên nàng mới tức giận .


      Nàng cũng chẳng thèm ngẫm kỹ, cứ nhận định như thế.


      Vân Mộng Khởi đứng dậy, nửa lời, dứt khoát đổ hết nước trà trong ấm xuống đất.


      Tư Đồ Dương Lễ lập tức kinh hô: "A, sao lại đổ rồi. . ."


      ngốc nghếch vươn tay muốn hứng nước trà, nhưng ai chẳng biết: đâu có thể hứng được nước!


      Sau khi đổ hết nước trà trong ấm, nàng liền đặt ấm lên bàn, lúc này mới phát ngây ngốc bưng hai tay. Nhìn vài giọt nước chảy qua kẽ tay , nàng có chút đau lòng kéo tay , xoay người, ý bảo ngồi xuống.


      Bị nàng kéo , chút nước ít ỏi trong lòng bàn tay đều chảy hết, hai mắt ánh lên vẻ khát vọng, nhìn chằm chằm vào vũng nước mặt đất. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là hai mắt vẫn lưu luyến chút nước kia.


      Vân Mộng Khởi đứng giữa hai chân , vươn tay nâng mặt lên, xoay qua đối diện với mình.


      Bốn mắt nhìn nhau, vào thời khắc này, trong mắt hai người chỉ có đối phương mà thôi.


      Vân Mộng Khởi luôn ngông nghênh, dưới ánh mắt chăm chú của , lại cảm thấy hơi e lệ, hai gò má trắng nõn phơn phớt hồng.


      Dáng vẻ e lệ của nàng làm cho Tư Đồ Dương Lễ nhìn đến mê mẩn, ngây ngốc mở miệng: "Nàng xinh đẹp. . ." Nàng còn xinh đẹp hơn so với búp bê sứ trong phòng . . .


      vô thức khen ngợi khiến hai má nàng càng ửng đỏ.



      Lúc này, trong mắt và trong lòng Tư Đồ Dương Lễ chỉ có dáng vẻ e lệ của nàng.


      "Trời ạ. . ." Rốt cuộc, chịu nổi ánh mắt chăm chú của , nàng liền buông tay, muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt .


      Phát thấy nàng muốn chạy trốn, Tư Đồ Dương Lễ giống như tiểu hài tử giữ lại bảo bối, hai tay hai chân cuốn chặt lấy nàng.


      "Nàng đừng ."


      May mà ngồi ghế, nếu , dồn hết sức nặng của mình lên người nàng.


      Cứ như vậy, hai tay Tư Đồ Dương Lễ giữ chặt vai nàng, hai chân vòng quanh eo , giống như gấu koala ôm cây bạch đàn, cả hai đều dính chặt lấy nhau.


      "Á. . ." Hành động của làm nàng mất cân bằng, cả người nghiêng về trước, tựa hẳn vào lòng .


      "Oa nhi. . ." ngửi thấy mùi hương nhè người nàng, vô thức hít sâu hơi, ngô nghê cho rằng như thế là có thể hít hết hương thơm mê người.


      "Ngươi buông ra. . ." Vân Mộng Khởi giãy dụa, chỉ muốn lập tức thoát khỏi lòng .


      Trời ạ, nàng chưa từng thân mật như thế với nam nhân đâu, tất nhiên là trừ ca ca rồi.


      Lỗ tai dán sát vào lồng ngực , nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, nhịp tim của nàng cũng dần tăng tốc, khẩn trương đến mức biết nên đặt tay ở đâu.


      Ôm được, đẩy chẳng xong, cuối cùng, nàng đành phải vịn tay vào thành ghế, cố giữ thăng bằng, hơi tách người ra. Nhưng, dù nàng cố gắng thế nào cũng vô ích, hai người vẫn gắn chặt như hồ dán.


      "Oa nhi, oa nhi. . ." giống như nghe thấy lời nàng, liên tục lẩm bẩm.


      Lần đầu tiên muốn thứ mãnh liệt như vậy, tuy thứ đó chính là người. Trí tuệ của chỉ bằng đứa bé năm tuổi, hàng ngày đều sống vô ưu vô lo, cho đến bây giờ, vẫn chưa từng muốn thứ gì đó. cũng như những đứa trẻ khác, đều có mới nới cũ, chỉ hứng thú tong chốc lát, rồi chán ngay.


      Thế nhưng, lúc này đây, trong lòng lại xuất ý nghĩ kỳ quái. Đó chính là, muốn mãi mãi ôm nàng như thế này, bao giờ buông tay.


      hiểu thế nào là kín đáo, chỉ thuận theo khát vọng của chính mình. Giống như lúc trước, bởi vì muốn uống nước mà đặt toàn bộ lực chú ý lên ấm trà, còn tại, muốn có được Vân Mộng Khởi, đương nhiên là biểu đạt trực tiếp rồi. Đó chính là ôm chặt lấy nàng, để nàng rời .


      "Ngươi buông ra trước có được ?" Nàng sắp tắc thở rồi.


      " được. . ." sợ mình vừa buông tay, nàng biến mất, vì thế càng ra sức ôm chặt thêm.


      Trời ạ. . .Vân Mộng Khởi chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.


      Kỳ , bằng năng lực của nàng, muốn thoát khỏi vòng tay của là chuyện rất dễ dàng, nhưng vì muốn tổn thương hay làm đau, mà nàng nỡ dùng sức.


      Chính nàng cũng chưa hề phát ra tâm tư này, nên quy kết nguyên nhân thể giãy ra được là do mình mất cân bằng và khí lực của rất lớn.


      "Tư Đồ Dương Lễ, ngươi mau buông ra." nam nữ quấn lấy nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa. Nàng vô thức đề cao giọng.


      Tuy rằng ngốc nghếch nhưng hay bị nha hoàn trong phủ mắng mỏ, khi nghe thấy giọng nghiêm khắc đó, liền nghĩ Vân Mộng Khởi tức giận.


      Sợ nàng tức giận để ý tới mình, đành lưu luyến thu hồi tay chân.


      Sau khi ổn định thân thể, Vân Mộng Khởi cũng vội vàng né tránh, ngược lại còn nghiêm túc chuyện với .


      "Sao ngươi lại gọi ta là oa nhi?" Đúng là nàng rất nhắn, nhưng thế nào vẫn lớn hơn rất nhiều so với oa nhi nha.


      "Nàng rất xinh đẹp." Nghe nàng hỏi, Tư Đồ Dương Lễ liền cười ngây ngô, đáp. Ý chính là nàng xinh xắn như oa nhi. Mà cách trả lời liên quan này khiến người ta khó hiểu.


      Vậy mà Vân Mộng Khởi lại gật đầu tỏ ý hiểu.


      "Ngươi nhớ kỹ nha, tên của ta là Vân Mộng Khởi, phải là oa nhi."


      "Vân Mộng Khởi. . ." thào nhắc lại tên nàng, cố gắng nhớ kỹ, lúc lâu sau, chỉ thấy gật gật đầu.


      "Ta nhớ kỹ rồi."


      "Vậy tốt." Nghe nhớ kỹ, Vân Mộng Khởi liền mỉm cười khen ngợi, chỉ kém chưa xoa đầu như xoa đầu con chó thôi. Có điều, dáng vẻ giờ của giống như chú chó .


      "Thế nhưng. . ." Nếu gọi là oa nhi phải gọi thế nào? Tư Đồ Dương Lễ hơi nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu nghĩ.



      "Nhưng cái gì?" Kỳ lạ, cũng biết bày ra vẻ mặt buồn rầu thế này sao?


      "Ta gọi nàng là oa nhi, phải gọi là gì đây?" Nghiêng đầu nhìn nàng, giống như vấn đề này rất quan trọng với .


      Vân Mộng Khởi định trả lời giành trước.


      "Ta gọi nàng là Mộng Mộng, được ?" cười rạng rỡ hỏi, cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mình có thể nghĩ ra cách gọi "thông minh" như thế.


      Nhìn vui sướng, nàng nỡ làm mất hứng, đành phải gật đầu đồng ý. Cho dù nàng cảm thấy cách gọi đó rất ngốc nghếch, nhưng muốn gọi cứ để kệ .


      "Mộng Mộng, Mộng Mộng, Mộng Mộng. . ." Thấy nàng gật đầu đồng ý, Tư Đồ Dương Lễ lại định dùng hai tay hai chân quấn lấy nàng. May mà Vân Mộng Khởi nhanh nhẹn, kịp thời chặn đứng hành động của .


      Cứ như vậy, hai người liền ầm ỹ thành đoàn suốt ngày.


      Cuối cùng, vì Vân Mộng Khởi quá thích tiểu viện này, nên quyết định ở lại đây. Nàng lựa chọn gian phòng ở lầu dưới, còn Tư Đồ Dương Lễ đương nhiên là ở phòng của ở lầu rồi.
      lêthanh9009 thích bài này.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 2.2: mưu khác?



      "Đáng ghét, đáng ghét." Sau khi trở về phòng, Vân Hương Thảo bắt đầu phát giận.



      Ả vung tay hất hết những thứ đặt bàn, tủ xuống đất. Tiểu Liễu sợ hãi trốn vào góc nhìn ả phát giận, dám tiến lên ngăn cản.



      Tuy là nha hoàn bên cạnh Vân Hương Thảo, nhưng Tiểu Liễu cũng hiểu rất tính nết của vị tiểu thư này. Nếu nàng dám tiến lên khuyên can, kẻ xui xẻo chính là mình, nàng tuyệt đối bị tiểu thư xử phạt nặng.



      Ở trước mặt lão gia và phu nhân, tiểu thư luôn ra vẻ tự nhiên, hiền lương thục đức, nhưng chỉ có nàng mới biết, tiểu thư hiền thục như vẻ bề ngoài. Tiểu thư là nữ nhân vô cùng ngoan độc, chỉ cần có người cản đường ả ta từ thủ đoạn để diệt trừ.



      "Nữ nhân đáng ghét kia rốt cuộc là ai? Lại dám coi thường ta, còn ngang nhiên đối chọi với ta, quá đáng ghét mà!" Ả nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy hỏa khí, nghiến răng . Ả nhất định phải dạy dỗ nữ nhân đáng ghét kia tốt.



      "Tiểu thư, để nô tỳ dò hỏi trước." tại, nàng phải nghĩ cách rời , bằng chút nữa tiểu thư phát cuồng, nàng tuyệt đối trốn thoát, phải chịu thiệt.



      "Ngươi muốn chạy đâu hỏi thăm?" Ánh mắt ngoan lia về phía Tiểu Liễu. Nàng ta cho rằng ả ngốc lắm à? Hôm nay nữ nhân kia mới đến Tư Đồ gia, nàng ta sao có thể hỏi thăm được bất kỳ tin tức gì? Ả chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Liễu, ác ý trong mắt làm người ta phải sởn gai ốc.


      "Ngươi sợ ta làm gì ngươi sao?" Khóe miệng Vân Hương Thảo nhếch lên nụ cười tà ác, Tiểu Liễu vừa thấy liền lui về sau vài bước.



      Cố gắng tự trấn định, Tiểu Liễu ấp úng phủ nhận: ". . . phải, tiểu thư. . ."


      Sớm biết thế này chẳng rồi, tự nhiên lại chui đầu vào rọ, hấp dẫn chú ý của tiểu thư lên mình, nàng ngốc mà.



      " phải à?" Nàng ta nghĩ ả ngốc sao? Trong mắt tràn đầy sợ hãi như thế, còn tưởng ả nhìn ra sao?



      ". . ." Tiểu Liễu sợ hãi gật gật đầu, lập tức im lặng để tránh cho nhiều sai nhiều, đến lúc đó chịu khổ vẫn là mình.



      'Bốp' tiếng, Vân Hương Thảo liền giơ tay tát vào mặt Tiểu Liễu.


      "Nha đầu chết tiệt này, lại dám trợn mắt dối, ngươi nghĩ ta là người mù à?" Dám đe dọa ả, chán sống rồi sao?



      "Tiểu thư, nô tỳ . . ." Trời ạ, rốt cuộc nàng cũng biết tính xấu của tiểu thư rồi. Từ trước tới nay, chỉ thấy tiểu thư phát tiết người khác, lần đầu tiên tự mình nếm thử, tư vị đó khó chịu nhà.



      "Ngươi còn dám !" 'Bốp' tiếng, lại thêm cái tát nữa rơi xuống mặt Tiểu Liễu.



      Nhìn ả trái cái, phải cái, tát đến thuận tay như thế, chắc chắn là thường xuyên vận dụng rồi!



      "Tiểu thư..." Tiểu Liễu cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng, nhịn đau muốn giải thích, nhưng lại sợ bị đánh nữa, nên dám hé miệng.



      "Ngươi còn dám khóc!" Ả chán ghét nhìn dáng vẻ oan ức của Tiểu Liễu.



      Ả lại vung tay tát thêm cái nữa, lực tay quá lớn khiến cho Tiểu Liễu suýt ngã sang bên cạnh.



      Lần này, Tiểu Liễu dám lên tiếng, cố gắng nuốt tủi hờn vào trong bụng, cũng chẳng dám để nước mắt rơi xuống.



      "Sao nào? Cảm thấy rất tủi thân à?" Đáng ghét, dáng vẻ tiểu nữ nhân của nàng ta khiến người ta chán ghét. Ả khó chịu giơ tay, định giáng thêm cái tát nữa.



      Tiểu Liễu nhắm chặt mắt, chờ bàn tay kia hạ xuống. Nàng dám trốn tránh, chỉ sợ phản ứng theo bản năng của mình càng làm cho da thịt đau xót.



      "Hương Thảo, nàng phát giận à?" Giọng nam từ phòng ngoài truyền vào, xem ra, vị cứu tinh xuất rồi.



      ". . ." Vân Hương Thảo định vung tay xuống, lúc nhìn người vào, liền chầm chậm hạ tay.



      "Biểu thiếu gia..." Tiểu Liễu cảm kích nhìn người vừa bước vào, nàng thấy rất may mắn vì người này xuất kịp thời.



      "Tiểu Liễu, cút ra ngoài!" Tiện nhân đáng chết, dám dùng ánh mắt này quyến rũ , chính là người của ả đó.



      "Vâng vâng, tiểu thư." Tiểu Liễu vội vàng chạy .


      Nàng cũng biết tiểu thư và biểu thiếu gia có quan hệ mờ ám, nhưng nàng dám tùy tiện. tại, thế cục rất ràng, sau khi tiểu thư thành thân với thiếu gia vị trí chủ mẫu đương nhiên thuộc về tiểu thư. Còn biểu thiếu gia cũng chấp chưởng toàn bộ Tư Đồ gia, hai người này thành chủ nhân của Tư Đồ gia, nàng dám đắc tội bọn họ.



      Đợi Tiểu Liễu xa, biểu thiếu gia của Tư Đồ gia - Tư Đồ Văn Doãn lập tức đóng cửa phòng, rồi thong thả bước đến bên cạnh Vân Hương Thảo, ngả ngớn kéo ả vào lòng mình.


      "Sao vậy? Là ai chọc tiểu Hương Thảo đáng tức giận?"



      Khom lưng bế Vân Hương Thảo lên, liền bước từng bước về phía giường.



      "Đáng ghét, cứ thích chọc ta." Ả thẹn thùng đấm lên vai , rồi vòng tay qua cổ . Dáng vẻ thẹn thùng kia khác xa so với vẻ hung ác ban nãy.



      "Ta chọc nàng có vui ?" cúi đầu, hôn lên mặt Vân Hương Thảo, bắt đầu xuất ra kỹ xảo vẫn hay dùng với nữ tử thanh lâu, cứ như vậy mà liếc mắt đưa mình với Vân Hương Thảo.



      "Văn Doãn, ta rất nhớ huynh." Khuôn mặt nhắn cọ cọ lên ngực , vô thức nỉ non. Lần xuất môn này, mất mấy ngày, để ả ngây ngẩn bên cạnh tên ngốc kia, đúng là quá nhàm chán mà.



      "Ta cũng nhớ nàng, tiểu Hương Thảo của ta."



      nhàng đặt ả lên giường, cũng theo lên, lập tức buông sa mạn, dấu cảnh xuân nóng bỏng.



      ...


      "Mộng Mộng, Mộng Mộng." Tư Đồ Dương Lễ chạy ra khỏi viện của mình, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Vân Mộng Khởi trong phủ Tư Đồ rộng lớn.



      vừa mới mao xí, sao giờ thấy Mộng Mộng rồi?



      "Mộng Mộng, Mộng Mộng...Này này này, ngươi có nhìn thấy Mộng Mộng ?" Kéo nha hoàn vừa tới, hi vọng ai đó có thể tìm Vân Mộng Khởi giúp mình.



      "Mộng Mộng là ai?" Nha hoàn bực mình hỏi lại. Đám nha hoàn chưa từng có chút kiên nhẫn với vị thiếu gia này. Nếu phải bổng lộc của Tư Đồ gia vô cùng hậu hĩnh, ai lại nguyện ý chăm sóc cho tên ngốc?



      "Mộng Mộng chính là Mộng Mộng nha..." Mộng Mộng phải là Mộng Mộng sao? Còn có thể là ai? khó hiểu nhìn nha hoàn, hiểu vì sao nàng lại biết Mộng Mộng.



      đâu có biết, hôm nay Vân Mộng Khởi mới tới Tư Đồ gia, mà còn chưa chính thức giới thiệu với mọi người. Ngoại trừ và phu thê Tư Đồ chưa ai biết đến tồn tại của nàng.



      "Thiếu gia, ta rất bận nha, có thời gian tìm người giúp ngài đâu." Đúng là bực mình mà, nha hoàn tức giận trợn mắt.



      "A...Rất, rất xin lỗi..." Vừa nghe nha hoàn rất bận, liền xin lỗi theo bản năng. đâu có biết, chỉ cần muốn có thể cầu nha hoàn bỏ mọi công việc để tìm người giúp mình. Đáng tiếc, chẳng hề biết sử dụng quyền lợi của chính mình.



      "Vậy , mời thiếu gia tự mình tìm , ta phải đây." Nàng phải về phòng ngủ lúc, đâu có rảnh vô nghĩa với .



      "A, được..." Vội vàng buông tay nàng ra, dám nhờ người giúp đỡ nữa.



      buồn rầu cắn cắn ngón trỏ, ngẫm nghĩ nên tìm Vân Mộng Khởi thế nào? vẫn chưa phát , người mình muốn tìm đứng cách đó xa, nhìn và nghe hết toàn bộ chuyện vừa phát sinh.



      Nhìn dáng vẻ của , nàng chỉ có thể lắc đầu cảm thán, nhưng với ả nha hoàn dám ức hiếp chủ nhân kia, trong lòng nàng có cách trừng trị.



      Có lẽ phu thê Tư Đồ quá thiện lương, mới có thể lơ là chuyện nha hoàn bắt nạt nhi tử ngốc mà mình vô cùng thương, nàng có nên nghĩ cách nhắc khéo bọn họ đây?



      Thôi, vẫn nên quan sát tiếp , chỉ có điều, nàng phải nghĩ cách giúp tên ngốc kia để tránh cho bị kẻ khác bắt nạt, mà còn luôn tự nhận lỗi về mình. thể được!



      Nàng bước đến sau lưng Tư Đồ Dương Lễ, vươn tay vỗ lên bả vai như muốn đánh thức . ngờ, tiểu tử ngốc này lại suy nghĩ chuyên tâm như vậy, nàng đứng sau lưng mà vẫn chưa phát ra.



      "A!" Vừa quay đầu, nhìn thấy người mà mình nóng lòng tìm kiếm đứng ngay sau lưng, lập tức ôm chặt nàng.


      "Mộng Mộng, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi."


      "Á!" Trời ơi, sao tên ngốc này cứ động tí lại ôm chặt mình như thế, khiến người ta... như thế nào nhỉ, tuy nàng mấy xấu hổ, nhưng nàng vẫn chưa thể quen được hành động thân mật thế này.



      "Mộng Mộng, Mộng Mộng, nàng chạy đâu vậy? Ta tìm nàng khắp nơi đó." rất sợ nàng biến mất.



      Haizz! Thầm thở dài trong lòng, Vân Mộng Khởi cũng lười giải thích. ra, nàng chỉ hỏi Tư Đồ lão gia và Tư Đồ phu nhân ít chuyện của thôi.



      "Ngươi buông ra trước ." Nếu để hạ nhân bắt gặp, về sau nàng sao sống được ở đây?



      "Ừ." Tuy luyến tiếc, nhưng vẫn từ từ buông tay. Song, sau khi thả nàng ra, lập tức nắm lấy bàn tay nhắn của nàng.


      nỡ buông nàng ra! Tuy hiểu tại sao lại muốn nàng rời khỏi tầm mắt, rời khỏi lòng mình, cứ muốn giữ chặt tay nàng, nhưng vẫn làm theo ý mình, quấn quýt lấy nàng.



      ", chúng ta về thôi." Đứng ở đây chuyện tiện, hơn nữa, nàng biết, muốn dạy dỗ cần rất nhiều thời gian, trước cứ về phòng rồi từ từ dạy.


      "Được." ngoan ngoãn gật đầu, rồi kéo nàng thong thả về phòng mình.



      Chờ bọn khuất, hai bóng người mới bước lên hành lang gấp khúc.



      "Phu nhân, nàng nghĩ sao?" Tư Đồ Chính ôm lấy eo thon của kiều thê, hứng thú hỏi.


      "Ngược lại, ta còn muốn hỏi, chàng định xử lý đám hạ nhân đáng giận kia như thế nào?" Nếu như bọn họ thầm theo sau tiểu nha đầu, chẳng bao giờ biết được chuyện này. Bọn họ ngờ, trong phủ lại nuôi những kẻ ác độc dám bắt nạt chủ tử, thể hình dung nhi tử phải chịu bao nhiêu khổ cực?



      "Chúng ta cứ đợi xem tiểu nha đầu kia làm thế nào ." Vừa nãy, thấy quyết tâm trong mắt Vân Mộng Khởi, chắc nha đầu đó có kế sách rồi.



      "Vâng." Nếu tiểu nha đầu thể giải những ác nhân này, nàng cũng chẳng ngại nhúng tay vào. Chỉ là, cứ nên tiếp tục quan sát .



      Đám ác nhân đó...Vừa nhớ lại thái độ hung dữ của nha hoàn kia đối với nhi tử, bàn tay bé của Ngọc Tuyết Linh bất giác xiết chặt.



      Nếu bọn họ vẫn còn lơ là, ngộ nhỡ sau này bọn họ mất , nhi tử phải chịu khổ đến cùng cực chăng? Những kẻ kia có thể cậy thế đuổi nó ra ngoài? Rồi chiếm luôn gia sản của Tư Đồ gia?



      Nghĩ đến đây, lòng nàng liền lạnh lẽo. Có lẽ, bọn họ nên bắt đầu suy xét lại các vấn đề thôi.



      Mà ở trong phòng Vân Hương Thảo, còn có vấn đề nghiêm túc chưa được giải quyết, đó chính là quan hệ giữa vị biểu thiếu gia và Vân Hương Thảo.



      "Tiểu Hương Thảo thân ái, nàng còn chưa cho ta biết, rốt cuộc là ai chọc giận nàng?"



      Qua hồi mây mưa, Tư Đồ Văn Doãn gối hai tay sau đầu, trần trụi nằm giường, Vân Hương Thảo cũng mảnh vải che thân tựa vào ngực .



      "Chính là nữ nhân đáng ghét." Nhớ đến nữ nhân luôn phớt lờ mình, Vân Hương Thảo căm giận .



      "Nữ nhân nào?" khó hiểu hỏi. nghĩ ra, trong phủ này còn ai có thể chọc nàng ta tức giận. Ngoại trừ Tư Đồ phu nhân cũng chính là a di bên ngoại của , địa vị của nàng ta cũng khá cao rồi.



      " biết từ đâu xuất nữ nhân, nghênh ngang, kiêu ngạo, hoàn toàn để ta vào mắt." Nghĩ đến dáng vẻ xa cách của Vân Mộng Khởi, ả liền tức giận.



      "Ngoan nào, đừng nóng giận, tức giận đẹp nữa." vỗ lên tấm lưng trần của ả như muốn trấn an.



      Đồng thời, cũng thầm hỏi, chẳng lẽ a di phát ra cái gì à? Cho nên mới có nữ nhân khác xuất ? Chắc là phải đâu, có thể kế hoạch của bọn họ là thiên y vô phùng*, sao có thể...


      * thiên y vô phùng: thể chê vào đâu được.



      "Ta sao có thể xấu được?" Nữ nhân luôn để ý nhất là người trong lòng mình xinh đẹp, tất nhiên ả cũng ngoại lệ. Ả lập tức véo cánh tay cái, chu miệng .



      "Bảo bối à, sao nàng có thể xấu chứ? Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất ta từng gặp." vội vàng dỗ dành, tại thời khắc mấu chốt này, muốn chọc ả tức giận.



      "Lần này chàng lại ra ngoài trêu chọc bao nhiêu nữ nhân rồi?" Đừng tưởng ả ngốc, mỗi lần ra ngoài bàn chuyện làm ăn, còn tiện dịp tìm vài nữ nhân luôn. Ả ta cũng biết, trừ mình ra, bên ngoài còn cả đống nữ nhân khác.



      ". . ."


      Vừa nghe thấy Vân Hương Thảo lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra, lập tức xoay người đặt ả ở dưới thân, đợi ả kịp phản ứng, lập tức hôn xuống.



      Nữ nhân này, chỉ có lúc nằm giường rên rỉ là đáng nhất...
      lêthanh9009 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :