1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi - 10c - Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 9.3: Đoàn tụ


      Ngày hôm sau, Vân Mộng Khởi ngủ cảm giác bị quỷ đè ép, muốn lật người cũng khó.


      Ừm......Nặng quá...... chỉ nặng, còn rất nóng nữa......Tựa như có khối đá lớn đè lồng ngực nàng, muốn mưu sát nàng, khiến cho nàng thể thở nổi.


      Đầu đầy mồ hôi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đầu giường, tạm thời chưa kịp phản ứng. Cúi đầu nhìn trước ngực mình, phát chăn mềm đắp ở người hơi nhô lên, nàng nhíu mày vén chăn lên, đập vào mắt chính là đầu tóc đen đè lên ngực mình.


      cần suy nghĩ nhiều cũng biết được ai là chủ nhân của đầu tóc này, trừ Tư Đồ Dương Lễ còn ai nữa! Ngẩng đầu, vỗ vỗ đầu , nàng muốn đánh thức .


      "Ừm?" rên chút, chỉ là cọ cọ hai cái rồi tiếp tục ngủ, hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.


      Nàng lại vỗ vỗ đầu , xuống tay còn nặng hơn chút.


      Nàng nhớ là đêm qua ngủ ở nhuyễn tháp (giường mềm) ở phòng ngoài mà, bởi vì nàng muốn cùng giường chung gối với . Kết quả là, nửa đêm, thừa dịp nàng ngủ say lén lút nằm giường nàng, khiến cho nàng có chút dở khóc dở cười.



      Phản ứng của chỉ là mở hé mắt nhìn nàng cái, còn cười ngây ngô với nàng, lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt. Nàng trừng lớn hai mắt, dám tin còn dám cười, còn dám tiếp tục ngủ, nàng suýt chút nữa siết chặt tay đánh trận.


      Tư Đồ Dương Lễ ôm chặt vòng eo nhắn của nàng, mặt cọ cọ vào ngực nàng chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc, tiếp tục hưởng thụ mộng đẹp.


      "Dậy mau, ngươi còn muốn ngủ tới khi nào hả?" Nếu vỗ mặt mà còn chưa tỉnh vậy nàng dùng cách ác liệt hơn. Dùng sức nắm má , kéo ra, nàng tin làm như vậy mà còn ngủ được.


      "Hửm?" cam nguyện mở mắt ra, hơi oán giận nhìn nàng.


      "Làm sao vậy, Mộng Mộng?" mơ đẹp mà, sao Mộng Mộng cứ muốn đánh thức chứ?


      "Sao ngươi lại ngủ ở đây?" Nàng nhớ , trước khi ngủ, nàng đặc biệt nhấn mạnh phải ngủ nhuyễn tháp ở bên ngoài mà, cho phép ngủ chung với nàng.


      "Ừ, ừ, nàng ngủ, ta liền vào đây ngủ thôi." lại rất thành , hề giấu giếm.


      rất đơn giản, dễ hiểu, nhưng có người nghe xong lại nổi trận lôi đình. hề nương tay, dùng sức véo má , cho đến khi kêu đau nàng mới buông tay.


      Che hai má đỏ bừng, ngồi giường, vẻ mặt uất ức : "Mộng Mộng đáng ghét, vì sao lại véo ta? Đau quá ." chỉ ôm nàng ngủ thôi, có gì phải tức giận chứ. Trước kia, chẳng phải bọn họ cũng ngủ cùng nhau sao, có thấy nàng giận gì đâu.


      ngốc nghếch và biết suy nghĩ nên hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng biết vì sao thái độ của Vân Mộng Khởi lại thay đổi lớn như thế.


      " đau véo ngươi làm gì!" Cũng đâu bị điên chứ.


      muốn nhảm với nữa, nàng dứt khoát xuống giường mặc y phục, rửa mặt chải đầu, hôm nay nàng bận lắm đấy. Thấy nàng rời giường, cũng vội vàng rời giường, cầm y phục lên, luống cuống mặc vào.


      Sau khi rửa mặt chải đầu, ăn vận chỉnh tề, nàng liền ra khỏi phòng, chẳng thèm hỏi câu, càng đến giúp đỡ . vừa mặc xong y phục, nàng chuẩn bị ra khỏi phòng, kịp rửa mặt, chải đầu liền theo phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi.


      Vừa mới ra khỏi phòng, nhìn thấy Vân Chi Kỳ chuẩn bị gõ cửa. Vân Mộng Khởi vừa thấy ca ca, vô cùng vui sướng nhảy lên người , cả người tựa vào trong ngực .


      "Ca ca!"


      "Tiểu tinh, vừa tỉnh dậy bắt đầu an phận rồi." Ngoài miệng như thế, nhưng hề để tâm, còn thuận thế bế nàng lên.


      "Nào có." Nàng mới nghịch ngợm mà, nàng rất ngoan đấy.


      "Đúng, đúng, đúng, có, ca ca dẫn muội ăn sáng trước." Ở trong mắt của hoàn toàn có Tư Đồ Dương Lễ, dứt khoát phớt lờ người ta rồi. Cho dù Tư Đồ Dương Lễ là muội phu của , nhưng có nghĩa là phải chia sẻ lực chú ý. Ở trong mắt , Vân Mộng Khởi vĩnh viễn chiếm vị trí thứ nhất, sau đó chính là báo thù, người và vật khác đều vô nghĩa.


      "Vâng." Tùy ý để ôm nàng , nàng muốn kháng nghị khi cứ đối xử với nàng như trẻ con.


      Thấy thế, Tư Đồ Dương Lễ mất hứng bĩu môi, im lặng theo phía sau bọn họ.


      Mộng Mộng ràng thích nhất, nhưng giờ lại phớt lờ , cho phép ôm cũng để ý đến , ghét ghét, phải tức giận.


      Dùng qua bữa sáng, Vân Chi Kỳ liền dẫn hai người gặp phu thê Tư Đồ. Thấy phu thê Tư Đồ có thể xuống giường, nàng cảm thấy rất vui sướng.


      "Cha, nương."


      "A, Khởi nhi." Nhìn thấy người tới, phu thê Tư Đồ khó nén nổi niềm vui sướng, bước nhanh tới bên cạnh Vân Mộng Khởi.


      "Cha nương, xem ai đây này." Bước qua bên, để bọn họ thấy Tư Đồ Dương Lễ ở phía sau nàng.


      Nàng biết, sau khi gặp chuyện, người mà phu thê Tư Đồ lo lắng, nhớ thương nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ, nàng hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc nóng ruột nóng gan vì người này. Nhớ lại ngày đó, sau khi nàng nghe được bọn họ xảy ra chuyện người mà nàng lo lắng nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ. Dù sao vốn là người thể khiến người ta an tâm, muốn lo lắng cho cũng khó.


      "Tiểu Dương!"


      "Trời ạ, Tiểu Dương! Con sao chứ?"


      Thấy nhi tử, phu thê Tư Đồ thể che giấu cảm xúc kích động, lảo đảo tới bên cạnh nhi tử, cẩn thận quan sát từ xuống dưới.


      "Cha, nương." Đối mặt với vẻ kích động của cha nương, Tư Đồ Dương Lễ có chút lúng túng, biết nên phản ứng thế nào.


      " có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi."


      Ngọc Tuyết Lâm ôm con khóc rống, rất vui sướng vì nhi tử vẫn khỏe mạnh. Tư Đồ Chính ôm cả hai vào lòng, cũng khó nén nổi vẻ kích động. Vân Chi Kỳ và Vân Mộng Khởi yên lặng ra khỏi phòng, nhường lại gian cho ba người nhà họ chuyện, tâm .


      "Ca ca......" Nàng muốn với ca ca, nàng và Tư Đồ Dương Lễ còn là phu thê nữa, nhưng nhất thời lại biết từ đâu.


      "Ừ?" Tuy rằng sau khi hai người gặp mặt, muội muội vẫn tỏ ra rất sáng sủa, nhưng hai người ở chung rất lâu nên có thể cảm nhận được Khởi nhi có tâm . chỉ chờ, chờ Khởi nhi nguyện ý chính miệng với .


      tới bên cạnh , vươn tay ôm lấy eo , vùi mặt vào lồng ngực dày rộng của .


      "Làm sao vậy?" nâng tay khẽ vuốt tóc nàng, trong giọng hàm chứa dịu dàng với muội muội. dịu dàng của , cũng chỉ có khi đối mặt với Vân Mộng Khởi mới có thể ra.


      "Ca ca.....Muội.... ..." Nàng biết phải như thế nào.


      Lúc trước, nàng kiên định cười với ca ca rằng nàng lựa chọn tuân thủ hẹn ước của hai nhà, thế nhưng, cuối cùng lại rơi vào kết cục hưu phu, nàng biết phải như thế nào.


      "Kỳ , muội chẳng cần huynh cũng biết rồi."


      Sau khi phu thê Tư Đồ tỉnh dậy, liền kể hết mọi chuyện xảy ra trong quãng thời gian rời . rất là tức giận, nhưng càng lo lắng cho tình hình của Khởi nhi. Mãi đến khi nhìn thấy muội muội, mới có chút an lòng.


      Kỳ , cẩn thận suy nghĩ chút, với tính cách đơn thuần, chẳng hay biết gì của Tư Đồ Dương Lễ cũng chẳng thể làm ra loại chuyện phản bội gì. Chỉ là, vì thông minh nên đôi khi Khởi nhi khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, mà nghĩ quá nhiều kết quả chính là dễ để tâm vào chuyện vụn vặt. Mặc kệ muội muội quyết định thế nào, đều ủng hộ nàng.


      tin Khởi nhi đưa ra phán đoán chính xác, đây cũng coi như là lòng tin của người ca ca với muội muội mình .


      "Hu......"


      Lần đầu tiên, kể từ sau khi hai người được sư phụ đón lên núi, nàng vùi đầu vào trong lòng ca ca khóc nấc lên, giống như là muốn trút ra tất cả những đau khổ mà mình phải chịu trong khoảng thời gian trước.


      ôm lấy muội muội, tại luồng kích động, cho dù Tư Đồ Dương Lễ chẳng thể hiểu gì, nhưng vẫn muốn đánh cho ta trận. vẫn luôn nâng niu muội muội trong lòng bàn tay, che chở nàng lớn lên, nỡ đánh, nỡ mắng, chứ đừng là khiến nàng rơi giọt lệ. Nhưng cái tên Tư Đồ Dương Lễ ngốc nghếch kia, lại khiến cho muội muội chịu uất ức lớn như thế, sao tức giận chứ.


      tức giận mới là lạ!


      Đây cũng coi như là kỳ quan, trong phòng có ba người ôm nhau khóc rống, bên ngoài phòng cũng có hai người ôm nhau khóc, cảnh tường này có thể là khó gặp đấy.


      "Tiểu Vương gia." Lúc này, tiếng của nha hoàn cắt ngang tiếng nỉ non của nàng.


      "Chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của nàng ta, hình như xảy ra chuyện lớn gì đó.


      "Vương, Vương phi tỉnh, Vương gia......Mời, mời tiểu Vương gia các ngài đến.....Đến......" Chạy quá vội khiến nàng ta thở hồng hộc, thở ra hơi, khó khăn ra lời mình muốn .


      "Tỷ tỷ tỉnh rồi?" Nha hoàn vừa dứt lời, ba người nhà Ngọc Tuyết Lâm cũng vừa vặn ra khỏi phòng.


      Tư Đồ Dương Lễ vừa nhìn thấy Vân Mộng Khởi, liền vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, chút nghĩ ngợi vươn tay nắm chặt vạt áo của nàng, sợ nàng lại biến mất trong nháy mắt. Vân Mộng Khởi chỉ liếc cái, cũng gì.


      "Vậy chúng ta xem Vương phi trước ." xong, đám người Vân Chi Kỳ liền về phía phòng của Thụy Vương.


      Phu thê Tư Đồ đằng sau ba người trẻ tuổi, trong mắt đầy ý cười nhìn mấy người trẻ tuổi kia, cảm thấy rất thú vị.


      Vân Chi Kỳ nắm bàn tay bé của Vân Mộng Khởi, còn Tư Đồ Dương Lễ nắm chặt vạt áo của Vân Mộng Khởi. Kỳ , trong thời đại phong kiến này, đừng là huynh muội, ngay cả phu thê ở bên ngoài cũng rất hiếm có cử chỉ gì thân mật, nhưng bởi vì đôi huynh muội này lớn lên ở trong núi, ngại cái gọi là quan niệm đạo đức, nên dĩ nhiên là có nhiều cử chỉ thân mật hơn so với những đôi huynh muội khác. Mà Tư Đồ Dương Lễ càng phải , càng có quan niệm đạo đức, lại càng phớt lờ những ánh mắt của người khác. chỉ cần được sống vui vẻ, đoán chừng chẳng có ai ra uốn nắn những hành động được coi là khiếm nhã trong mắt người khác cho .


      Tới gian phòng của Thụy Vương, hai tỷ muội xa cách gần hai mươi năm, suýt chút nữa là ôm nhau khóc rống.


      Cũng may là nghĩ đến thân thể của hai người tốt, hai nam nhân làm tướng công giành trước bước, ôm các nàng vào trong ngực mình an ủi. Nhìn động tác thành thạo của hai người, Vân Mộng Khởi liền nghĩ trong khoảng thời gian này, chắc chắn làm rất nhiều lần rồi.


      Mọi người đều tự tìm vị trí để an vị, mấy vị nhân tài bắt đầu hàn huyên, vấn đề quan trọng nhất Vân Mộng Khởi muốn biết là hai mươi năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm sao mà hai tỷ muội cùng trúng độc được chứ?


      điều, nàng tuyệt đối khẳng định, chuyện cùng trúng độc này phải là ngẫu nhiên.


      "Khởi nhi, con tỷ tỷ ta cũng trúng độc sao?" Ngọc Tuyết Lâm tin, hỏi.


      Tại sao có thể như vậy? Ngẫm lại, năm đó nàng cũng biết bản thân bị trúng độc, nếu như phải nhi tử bị độc hành hạ, nàng cũng biết nữa. Nhưng nàng vẫn cho rằng chỉ mình nàng trúng độc, ngờ ngay cả tỷ tỷ cũng trúng độc.


      "Đúng ạ." Nàng gật gật đầu, cho Ngọc Tuyết Lâm đáp án khẳng định.


      "Tại sao có thể như vậy......"


      Tuy tính cách của hai người các nàng giống nhau nhưng cảm giác lại vô cùng tốt, ngay cả năm đó nàng bái sư Nga Mi, hai tỷ muội vẫn chưa từng tách ra. Nàng học võ, nhưng tỷ tỷ lại học võ, chỉ theo sư phụ học ít đạo tu dưỡng.


      Tập võ xong, còn chưa có cơ hội hành tẩu giang hồ, nàng quen Tư Đồ Chính . Hai người vừa gặp , nhanh chóng thành thân, nàng liền theo tướng công mình về kinh thành. Nàng biết rốt cuộc các nàng đắc tội với ai, vậy mà oán hận các nàng như thế.


      Lúc đó, bởi vì tỷ tỷ thích khí núi Nga Mi, nên theo nàng về kinh thành. Tỷ muội từ biệt chính là hai mươi mấy năm, cho đến lần tương phùng này, nàng mới biết tỷ tỷ gả cho vương gia Lý Hạo si tình nổi danh " giang sơn, chỉ thích mỹ nhân" trong kinh thành.


      Cũng bởi vì như vậy, nàng mới biết Tư Đồ gia phải chịu mưu kinh khủng. Nếu tỷ tỷ gả cho Lý Hạo, như vậy, Tư Đồ Doãn Văn tuyệt đối thể là nhi tử của tỷ tỷ, càng thể là chất tử của nàng. Vậy , là ai chứ?


      "Năm đó, hai người có quen ai đặc biệt ạ? Hoặc là xảy ra chuyện đặc biệt gì ?" Vân Mộng Khởi tin rằng, nhất định có chuyện khác thường, thể có chút dấu hiệu nào. Xảy ra chuyện lớn, chung quy vẫn có vài dấu hiệu khác thường.


      "Người đặc biệt?"


      "Chuyện đặc biệt?"


      Hai tỷ muội cùng chìm vào hồi ức, ra sức nhớ lại.


      "Có ?" Thụy Vương cũng rất khẩn trương dò hỏi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng ái thê của . Nếu có người muốn tổn thương nàng, tuyệt đối thể thờ ơ.


      "Đúng thế, có , nương tử?" Tư Đồ Chính cũng rất gấp gáp, nghĩ đến kẻ hạ độc khiến cho ái thê và nhi tử của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, liền tức giận, cũng muốn biết rốt cuộc là kẻ nào hung ác đến vậy.


      Hai tỷ muội liếc nhau, nghe Vân Mộng Khởi hỏi như thế, đúng là các nàng nghĩ đến chuyện.


      "Ta muốn uống nước."


      Bầu khí rất căng thẳng, nhưng lại có người hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi bầu khí căng thẳng này.


      Tư Đồ Dương Lễ chỉ vào ấm trà bàn, cầu uống nước. Trong nháy mắt, tất cả lực chú ý đều tập trung người , sợ đến nỗi vội vàng thu tay về, giống như sợ bản thân làm chuyện gì sai trái.


      "Sao, làm sao vậy?" Cứ nhìn chằm chằm , đúng là có hơi dọa người mà.


      Vân Mộng Khởi vươn tay cầm ấm trà và chén trà lên, rót cho chén nước, sau đó đưa cho , : "Ngươi ngoan ngoãn ngồi im, được chuyện."


      "Ờ." Dù sao nghe cũng hiểu bọn họ gì, chỉ cần có thể ở cùng nàng, cũng quan tâm bọn họ muốn và muốn làm cái gì.


      Sau khi xác định xen vào nữa, Vân Mộng Khởi mới tiếp tục nhìn về phía hai tỷ muội trông giống nhau như đúc, chờ đợi đáp án. Ngẫm lại cũng thấy thú vị, ở trong gian phòng nho này, lại có đôi song bào thai.


      "Nghe Khởi nhi hỏi, đúng là chúng ta có nghĩ đến người." Nhưng nghĩ lại liền thấy có rất ít khả năng, người kia chính là sư tỷ của các nàng.


      "Ai?" Ở đây trừ Tư Đồ Dương Lễ ra, bốn người khác đều đồng thanh hỏi.


      "Ta cảm thấy...... thể là tỷ ấy......" Ngọc Tuyết Phù hề muốn hoài nghi người đó, đây chính là vô lễ với người khuất.


      "Ta cũng cảm thấy thể nào đâu......" Năm đó, người kia vẫn luôn quan tâm các nàng, bọn họ muốn nghĩ như vậy.


      "Mặc kệ có đúng hay , hai người cứ ra trước ạ." Bây giờ bọn họ phân tích chuyện, với cả tình hình tại là quá quái dị.


      Trước chưa đến việc hai tỷ muội này cùng trúng độc, chỉ rốt cuộc Tư Đồ Doãn Văn và Tư Đồ Vân Vân là ai, tại sao phải giả mạo thân phận tiến vào Tư Đồ gia, chỉ hai điểm này cũng đủ để bọn họ hao tổn tinh thần rồi.


      "Chúng ta người đó chính là sư tỷ Mộng Vân của chúng ta."


      "Vậy bây giờ, bà ta....."


      "Sư tỷ chết rồi." đợi những người khác gì, Ngọc Tuyết Phù liền ném ra quả bom lớn, oanh tạc cho mọi người sợ ngây người.


      "... ...."


      thể nào? chết sao? vất vả mới có đầu mối, nhưng nhân vật mấu chốt lại chết rồi hả?


      Quá bất thường mà!

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 9.4: Phân tích


      "Bà ta chết như thế nào ạ?" Chết sao? Vân Mộng Khởi nhíu mày cảm thấy có điểm bất thường.


      "Ừ......Nghe là rơi xuống dòng Trường Giang rồi chết đuối." ra hai người đều biết tình hình cụ thể ra sao, chỉ nghe chúng sư tỷ muội tận mắt thấy được tình huống lúc đó kể lại.


      "Nghe ư? Hai người tận mắt chứng kiến ạ?"


      Hai tỷ muội đồng thời lắc đầu.


      "Vậy thi thể đó ở đâu ạ?"


      Hai người vẫn lắc lắc đầu, đáp: "Hình như bị nước sông cuốn rồi, tìm được nữa."


      "... ...."


      "Khởi nhi, chẳng lẽ con muốn ......" phải là......


      " tìm được thi thể, vậy bà ta có thể vẫn còn sống."


      Tục ngữ : sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu tìm được thi thể của bà ta, vậy sao có thể kết luận là người chết được.


      "Thế nhưng......" Ngọc Tuyết Phù vẫn dám tin, nàng còn hoài nghi có phải mình mắc bệnh lâu rồi nên mới xuất ảo giác ?


      "Thế nhưng, Khởi nhi, sư tỷ vẫn luôn quan tâm đến chúng ta, tỷ ấy thể......" Ngọc Tuyết Lâm miễn cưỡng nuốt xuống lời đến bên khóe miệng, nàng thể ra miệng được.


      "Nương tử......" Tư Đồ Chính ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay to cũng nắm chặt bàn tay bé của nàng như muốn tiếp sức cho nàng.


      "Thiếp sao." Mặc dù có bị chút đả kích, nhưng nàng vẫn muốn tin là sư tỷ chết, như vậy nghi ngờ của Khởi nhi là vô căn cứ.


      "Nhưng mà, từ sau lần gặp chuyện may đó, chúng ta còn thấy tỷ ấy nữa." Ngọc Tuyết Phù muốn loại bỏ suy nghĩ tốt lên trong đầu, nàng cũng giống như muội muội, muốn tin sư tỷ luôn quan tâm đến các nàng lại là kẻ hạ độc.


      "Đúng vậy, sư tỷ đâu có lý do gì để hạ độc chúng ta chứ." Nàng nhớ quan hệ giữa bọn họ luôn rất tốt, hơn nữa, hai nàng chưa từng làm chuyện gì khiến cho người ta oán hận đến mức muốn giết bọn họ.


      "Nếu như con đoán đúng có lẽ con biết nguyên nhân rồi." tay chống cằm, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện rất kỳ quái.


      "Suy đoán gì?" Vân Chi Kỳ rất tò mò muốn biết muội muội mình nghĩ tới điều gì.


      "Tạm thời giữ bí mật." Dù sao chỉ là suy đoán của nàng, trước khi chưa có chứng cớ xác thực đừng nên lung tung tốt hơn.


      "Đúng rồi, nương, con nhớ hình như Tư Đồ Vân Vân kia rất thích đến am gì gì đó ở, phải ạ?"


      "Am Nhàn Vân. Hình như nó là thích phong cảnh ở đó, cụ thể là vì sao ta có hỏi nhiều." Ngọc Tuyết Lâm cẩn thận nhớ lại, hình như nàng chưa từng hỏi cặn kẽ Vân Vân là vì sao cứ thích chạy đến am Nhàn Vân.


      "Ca ca." Nàng vẫy vẫy tay với Vân Chi Kỳ, ý bảo cúi thấp đầu. Nàng lùn, cho dù là ngồi vẫn thấp hơn người ta khoảng cách.


      cúi thấp người, mặt dựa sát nàng, đáp: "Hả?"


      biết nàng thầm gì bên tai , chỉ thấy cười cười, liền đứng lên ra ngoài.


      "Làm sao vậy?" Đôi huynh muội này luôn thích thần thần bí bí.


      " có việc gì, con chỉ nhờ huynh ấy điều tra giúp chuyện thôi." Nếu đúng như nàng suy đoán mọi chuyện sắp sáng tỏ.


      "Điều tra cái gì?"


      "Am Nhàn Vân đó." Khát quá, nàng cầm ấm trà bàn lên rót cho mình chén trà thơm.


      "Ta cũng muốn." Tư Đồ Dương Lễ đưa chén trà đến trước mặt nàng, muốn nàng rót cho mình.


      Sau khi lườm cái, nàng vẫn rót cho .


      "Am Nhàn Vân?" Đầu óc Tư Đồ Chính tương đối mau lẹ, lập tức ý thức được cái gì.


      "Con muốn ..."


      "Vâng, con cảm thấy chỉ cần đến am Nhàn Vân điều tra thêm, chừng chúng ta có được đáp án." người thể chỉ chạy đến nơi mà hề có mục đích nào, trừ phi chỗ đó có điểm lạ. Mà người tên là Tư Đồ Vân Vân kia luôn thích đến am Nhàn Vân, còn động chút là ở hơn mười ngày nửa tháng, như vậy, nàng tuyệt đối có lý do tin rằng trong am Nhàn Vân có thứ đáng giá để nàng ta đến và ở lại đó.


      "Khởi......Khởi nhi, ta có thể gọi con là Khởi nhi ?" Bởi vì thân thể bị độc thấm sâu trong thời gian dài, cộng thêm mới tỉnh chưa được bao lâu, nên Ngọc Tuyết Phù có vẻ khá suy yếu, chuyện cũng rất yếu ớt. Nàng tựa vào lòng Thụy Vương, nàng có thể ngồi dậy, tất cả đều dựa vào Lý Hạo.


      "Vâng." Bởi vì vị di nương này giống hệt nương nên Vân Mộng Khởi càng có thiện cảm.


      "Con cho rằng là sư tỷ....." Nhíu mày, nàng dám nghĩ đến, điều đó là quá đáng sợ. Người bên cạnh đáng tin nhất lại hạ độc mình và muội muội, muốn các nàng chết, đây mới là chuyện rất đáng sợ.


      "Đúng vậy, Khởi nhi, con cho rằng sư tỷ Mộng Vân muốn......Mệnh của chúng ta sao?" Vẻ mặt Ngọc Tuyết Lâm cũng đầy bi thương, tin tức này khiến người ta quá khiếp sợ.


      "Con biết."


      "Nhưng phải con vừa mới ......" Sao giờ lại biết chứ?


      "Đó chỉ là suy đoán của con, có chứng cớ chứng minh là bà ta đâu ạ, có lẽ còn khả năng khác nữa." Nàng có thói quen khẳng định mọi chuyện khi chưa có chứng cớ.


      "Hi vọng phải....." Ngọc Tuyết Lâm thể tiếp thu được, , phải muốn tiếp thu.


      "Ừ, ta cũng hi vọng phải." Hai tỷ muội đều muốn suy nghĩ, hết sức hi vọng sư tỷ Mộng Vân ngoài ý muốn mất vào nhiều năm trước.


      "Mộng Mộng......" Tư Đồ Dương Lễ đặt chén trà xuống, kéo kéo ống tay áo của Vân Mộng Khởi.


      "Làm gì hả?" Nàng khó hiểu quay đầu nhìn , hỏi.


      duỗi ngón tay chỉ chỉ Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù, ràng là chả hiểu gì cả.


      "Mộng Mộng, vì sao lại có hai nương?" Hai người giống nhau như đúc cùng xuất ở trước mắt , người đơn giản như chắc chắn chẳng biết mô tê gì.


      Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù là tỷ muội cùng bào thai, cho dù mặc y phục khác nhau, nhưng vẫn là nữ nhân, muốn phân biệt được còn khó khăn hơn là phân biệt giữa Vân Mộng Khởi và Vân Chi Kỳ.


      Ngẫm kỹ, coi như Vân Mộng Khởi và Vân Chi Kỳ đều có gương mặt giống nhau, nhưng vẫn là nam nữ, dáng người còn khác nhau rất lớn nữa.


      "Nhi tử ngốc, ta mới là nương con, còn vị này chính là di nương của con." đợi Vân Mộng Khởi mở miệng, Ngọc Tuyết Lâm giành trước.


      "Di nương?" Di nương là vật gì? Ăn ngon ?


      "Muội muội, nhi tử của muội...." Lúc trước cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ nàng mới phát ra nó khác người bình thường.


      "Vâng......" đến đây, nàng lại thấy đau lòng.


      "Năm đó, muội hề biết mình bị trúng độc, tất cả độc tố đều dồn vào người Tiểu Dương khiến cho trí lực của nó dừng lại ở lúc năm tuổi...." đến, nàng liền rơi lệ.


      Giống như bị lây nỗi đau thương của muội muội mình, Ngọc Tuyết Phù cũng rơi lệ. Hai tỷ muội này vừa khóc, đương nhiên khiến cho hai người làm phu quân vất vả rồi.


      "Nương tử, đừng đau lòng, chẳng phải Khởi nhi chữa trị cho Tiểu Dương sao?" Tư Đồ Chính biết , chỉ cần nhắc đến chuyện đó ái thê đau lòng rất lâu, dù biết nàng có lỗi gì nhưng vẫn chẳng thể ngăn được nàng luôn luôn tự trách trong lòng.


      "Phù nhi, đừng thương tâm nữa, nàng và Tiểu Dương khá lên mà."


      Có lẽ Lý Hạo thể giống như ái thê, bị lây nhiễm thương cảm của muội muội mình, nhưng vẫn lý giải được tự trách đó. cũng giống như Ngọc Tuyết Lâm, tự trách hai mươi mấy năm.


      Có lẽ phần tự trách ấy có khác biệt nhưng vẫn là tự trách, chỉ bằng điểm này, vẫn có thể hiểu được. Ngọc Tuyết Lâm tự trách vì khiến cho Tư Đồ Dương Lễ trở nên ngốc nghếch, còn tự trách vì thể chữa trị tốt cho ái thê, làm cho nàng phải chịu nhiều đau khổ, dằn vặt suốt hai mươi mấy năm qua.


      Vò vò đầu, Vân Mộng Khởi cảm giác mình đột nhiên có thêm gánh nặng, hu hu......Cho nên mới nàng ghét cứu người mà!


      Nhìn hai người vừa lại khóc lên, vẻ mặt Tư Đồ Dương Lễ cũng mờ mịt.


      "Hai vị nương khóc gì thế?" Thực phân ai là ai, vậy cứ coi hai người đều là nương .


      suy nghĩ đơn giản, nhưng trái ngược với , bốn người lớn cũng nhìn bằng ánh mắt khó tin, giống như điều gì đó ghê gớm lắm.


      "Đồ ngốc, đây mới là nương, đó là di nương." Vân Mộng Khởi cốc đầu cái, ngón tay chỉ chỉ để phân biệt Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù.


      "Đều là nương mà." nghe thấy đều là giống nhau mà.


      " đúng, sao có thể đều là nương được. người là nương, người là di nương." Sao nương và di nương giống nhau được.


      "Đều là nương." Nương và di nương đều là nương. hơi tức giận siết chặt nắm tay, mất hứng vì nàng cứ tranh luận vấn đề nương và di nương với .


      "..."


      Nàng có chút vô lực nhìn , đây đúng là tú tài gặp binh mà, có lý mà chẳng thể . Bởi vì nương và di nương, đều có chữ "Nương" nên mới cho rằng đều là nương, nàng phục rồi.


      "Tiểu Dương, qua đây." Ngọc Tuyết Lâm vẫy tay gọi nhi tử, ý bảo đến bên cạnh mình.


      Hai mấy năm qua, nàng cứ nghĩ tỷ tỷ còn ở nhân thế, cho nên, lúc Tư Đồ Doãn Văn xuất , nàng mới tin tưởng thân phận của ta mà hề có lý do. Thế nhưng, ngờ.....Thân phận của ta lại là giả.


      "Vâng." Ngoan ngoãn tới bên cạnh nương, biết nương muốn gì với mình nữa.


      "Tiểu Dương, đây là tỷ tỷ của nương, đương nhiên cũng là nương của con, con gọi là nương cũng được." Sờ sờ đầu nhi tử, nàng cũng trách nhi tử nhầm lẫn mình và tỷ tỷ.


      "Muội muội!" Ngọc Tuyết Phù dám tin, muội muội lại với nhi tử của muội ấy như thế.


      "Tỷ tỷ." Quay đầu nhìn tỷ tỷ vẫn ngồi ở giường, dựa vào lòng phu quân của chính mình, nàng liền ra ý nghĩ của mình.


      "Tỷ tỷ, hai mươi mấy năm qua, muội có tin tức gì của tỷ, muội nghĩ rằng tỷ mất rồi. Lúc Doãn Văn chạy tới với muội, ta là nhi tử của tỷ, muội vô cùng vui mừng, đón nhận hẳn ta chút hoài nghi, xem như nhi tử của mình mà chăm sóc. Trong mắt muội, hài tử của tỷ chính là hài tỷ của muội mà con của muội cũng là con của tỷ." Đối với nữ nhân mà , có thể có phu quân, nhưng tuyệt đối phải có hài tử. Chất độc xâm nhập khiến cho thân thể tỷ tỷ bị hao tổn nghiêm trọng, thể sinh con, nàng biết đó là nỗi đau luôn ỷ trong lòng tỷ tỷ.


      Ngọc Tuyết Phù vươn tay ra, nàng muốn chạm vào muội muội mình. Ngọc Tuyết Lâm đứng lên, dắt Tư Đồ Dương Lễ tới bên giường, chủ động cầm bàn tay tỷ tỷ mình. Sau đó, hai tỷ muội cứ ôm nhau khóc lên.


      Hai nam nhân là Lý Hạo và Tư Đồ Chính đành ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhất định bị nước mắt của ái thê làm đau lòng chết mất. Kỳ , chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Vân Mộng Khởi cũng muốn ngửa mặt lên trời thở dài.


      Hai nữ nhân này là quá dễ rơi lệ, có chút việc cũng khóc hết cả buổi sáng, cùng là nữ nhân, nàng bội phục tuyến lệ của bọn họ.


      Chỉ có điều, hai nàng ôm nhau khóc đến dữ dội, nhưng có người lại rất xấu hổ. Chỉ thấy Tư Đồ Dương Lễ đứng ở bên cạnh hai người, biết phải làm sao, được ở lại xong, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Vân Mộng Khởi, hi vọng nàng có thể cứu vớt mình.


      Nàng có thấy ánh mắt cầu cứu của , nhưng lại có ý định qua cứu , ngược lại còn dùng tay chống cằm, bắt đầu nghĩ chuyện của mình.


      "Mộng Mộng......" Hu hu, Mộng Mộng xấu quá, thèm tới cứu .


      Nếu như hai tỷ muội họ ôm nhau khóc rống, vậy hai nam nhân kia tạm thời có đất dụng võ rồi. Thế là, hai người họ đứng lên, cùng nhau đến bên cạnh Vân Mộng Khởi, vỗ vỗ bả vai nàng, ý bảo theo bọn họ ra khỏi phòng.


      Ba người lặng lẽ ra khỏi phòng, xem ra bọn họ định tìm chỗ khác để bàn chuyện rồi. Lý Hạo dẫn hai người đến thư phòng của mình, ba người ở trong thư phòng bắt đầu phân tích tình hình trước mắt và thương lượng đối sách.


      "Mộng Mộng? Mộng Mộng?" Người đầu tiên phát ra đương nhiên là Tư Đồ Dương Lễ, lúc muốn cầu cứu Vân Mộng Khởi lần nữa chẳng thấy người đâu nữa, bắt đầu hoảng loạn.


      Kể từ sau tháng tồi tệ kia, sau khi Vân Mộng Khởi tìm được , càng ỷ lại vào Vân Mộng Khởi, chỉ cần nhìn thấy nàng, sợ hãi khẩn trương.


      "Tiểu Dương?" hoảng loạn, khẩn trương khiến cho hai nữ nhân ôm nhau khóc rống, chợt ngừng khóc.


      "Mộng Mộng, Mộng Mộng!" đâu quan tâm được nhiều như thế, đợi các nàng kịp phản ứng, vọt ra khỏi phòng, tìm Vân Mộng Khởi.


      "Tiểu Dương!"


      "Nó làm sao vậy?"


      "Đuổi theo nương tử của nó đó." Ngọc Tuyết Lâm cười cười, ngồi xuống mép giường.


      Hai tỷ muội cứ chuyện câu được câu chăng, hết những chuyện xảy ra sau hai mươi mấy năm xa cách.


      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 9.5: Mưu kế


      Ba ông thợ giày đối phó được với Gia Cát Lượng. Huống chi, ba người ở trong thư phòng còn lợi hại hơn ông thợ giày.


      Tư Đồ Chính , người tung hoành ở thương trường mấy chục năm, có năng lực sao có thể làm cho hiệu buôn của Tư Đồ gia trải rộng khắp nơi chứ? Lý Hạo, nhân vật cũng coi là 'rung đất chuyển trời' trong chốn quan trường, chẳng lo bỏ mặc chuyện quan trường gần hai mươi mấy năm vẫn thể xem thường thế lực của trong chốn quang trường và kinh thành. Vân Mộng Khởi chẳng cần phải , chỉ dựa vào lần đại náo võ lâm trước của nàng, ở giang hồ nàng có thanh danh tệ rồi.


      Ba người này đều có thanh danh hiển hách trong những lĩnh vực khác nhau, giờ còn tụ tập thương lượng đối sách, vậy mọi chuyện càng đơn giản hơn.


      " cần chờ Chi Kỳ trở về sao?"


      "Sắp về rồi." Nàng rất có lòng tin với ca ca nhà mình. Chỉ là đến kinh thành cách hơn chục dặm thôi mà, dựa vào khinh công của huynh ấy nhanh chóng quay về.


      "Nhanh vậy à?" Cho dù Lý Hạo biết võ công của dôi huynh muội này rất cao, nhưng vẫn bị hù dọa.


      "Nếu là con còn nhanh hơn." Dù sao trong các môn võ nàng học giỏi nhất là khinh công mà. Nàng dám đến những môn võ công khác nhưng khinh công của nàng tuyệt đối cao hơn ca ca.


      "Thế nhưng, Khởi nhi à, con nghĩ rằng chính vị sư tỷ đó làm sao?"


      Tư Đồ Chính cảm thấy khó tin, cũng có chút ấn tượng về vị sư tỷ Mộng Vân kia. nhớ đó là nữ nhân rất dịu dàng, chẳng những đối xử tốt với hai tỷ muội Ngọc Tuyết Lâm mà đối với bất kỳ ai cũng rất nhàng, dịu dàng, cho nên, khi biết tin nàng ta rơi xuống sông tử vong có rất nhiều người cảm thấy vô cùng khổ sở. thể tưởng tượng nổi, nữ nhân dịu dàng có trái tim ác độc đến vậy.


      "Con biết." tại vẫn chưa có chứng cứ, tất cả chỉ do nàng suy đoán thôi, chưa được chứng thực tất nhiên chẳng thể định đoạt được.


      "Ta còn có chút ấn tượng về vị sư tỷ của nương con, đó là nữ nhân rất dịu dàng." ra suy nghĩ trong lòng mình.


      "Còn ta chưa từng gặp qua." Lúc Lý Hạo quen Ngọc Tuyết Phù Ngọc Tuyết Lâm gả cho Tư Đồ Chính và đến kinh thành ở, vị sư tỷ đó của các nàng mới chết hai, ba năm thôi.


      "Thế nhưng, còn Tư Đồ Doãn Văn và Tư Đồ Vân Vân sao?"


      Nếu Thụy vương có con nối dõi, vậy bọn chúng chắc chắn phải là con của Ngọc Tuyết Phù và Thụy vương. Hơn nữa, nương tử mình mất liên lạc với tỷ tỷ của nàng rất lâu rồi, sao bọn chúng lại biết được chuyện của hai tỷ muội nàng chứ? Chẳng lẽ, đúng là......


      Sau khi Ngọc Tuyết Lâm gả cho và theo đến kinh thành sống hai mươi mấy năm, trừ hai người họ ra chẳng có ai biết được nàng còn vị tỷ tỷ, như vậy, người biết được chuyện này, chỉ có thể là người mà các nàng quen biết trước khi đến kinh thành. Vừa nghĩ như thế, vị Mộng Vân kia đúng là bị nghi ngờ nhiếu nhất, mặc dù chết, nhưng hề tìm được thi thể, như vậy, vẫn có thể là còn sống.


      "Đợi ca ca quay về chúng ta có thể biết rồi." Thoạt nhìn phức tạp, nhưng ra chỉ cần cởi bỏ cái trong đó, như vậy tất cả bí được giải quyết dễ dàng.


      "Thảo nào cổ nhân luôn 'độc nhất là tâm tư nữ nhân'." Lắc lắc đầu, Lý Hạo phải thừa nhận, nếu như người hạ độc chính là vị sư tỷ Vân Mộng kia, mà theo lời Tư Đồ Chính nàng ta là người dịu dàng, vậy nàng ta chẳng những là người có bản lĩnh, có tâm cơ thâm trầm mà còn rất ác độc nữa.


      Lúc nào ca ca trở về vậy! Vân Mộng Khởi buồn chán nằm bò ra bàn, hề có chút hình tượng nào, gò má non mịn dán lên mặt bàn, ngón tay xinh vẽ từng vòng tròn ở bàn.


      Tư Đồ Chính và Lý Hạo buồn cười nhìn nàng cái, rồi hai nam nhân lại tiếp tục hàn huyên.


      "Mộng Mộng! Mộng Mộng!"


      Bên ngoài đột nhiên truyền đến hồi kêu la. Vừa nghe cũng biết là ai, hai nam nhân liếc nhau, sau đó cười cười nhìn tiểu nha đầu vẫn bất động, nằm bò ra bàn.


      "Tìm con đó, còn ra xem à?"


      " muốn." Nàng mới lười ra ngoài, dây dưa với đó.


      "Mộng Mộng!"


      Tư Đồ Dương Lễ chạy loạn khắp sân, bởi vì đây là viện của Vương gia và Vương phi, lại bởi vì Vương phi cần tĩnh dưỡng, cho nên, ở trong viện này, trừ khi Thụy vương gọi vào, bình thường chẳng có nha hoàn hay người hầu vào đây.


      chạy hồi lâu vẫn chưa thấy ai, chỉ có thể kêu to, xem có thể tìm được người muốn tìm thông qua cách này hay .


      "Con ra xem hả?" Tên ngốc kia sắp khóc rồi đấy.


      "Cha xem ." Là con lão, đâu phải con nàng, nàng mới mặc kệ có khóc hay .


      "Nó gọi con chứ đâu gọi ta." Dựa vào hiểu biết của với nhi tử, biết ra ngoài cũng vô dụng.


      "Vậy cha ra gọi vào đây." Chỉ cần đừng kêu nàng động, nàng cũng lười quan tâm.


      "Qủy nha đầu này, con có cần lười như thế ?" Tức giận nhìn nàng, hết cách với lười nhác của nàng.


      "Ta ra gọi ." Thụy vương đứng lên, chuẩn bị gọi Tư Đồ Dương Lễ tiến vào.


      "Vậy sao được." là Vương gia đó, sao có thể làm chân chạy được. Thấy Lý Hạo đứng lên, Tư Đồ Chính cũng đứng lên theo.


      " sao, sao." Chỉ là mở cửa, gọi người vào, có gì thể chứ. Sống ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sớm còn thanh tao của vương công quý tộc như năm đó rồi, chỉ có vẻ bình thản thôi.


      Kéo cửa ra, thấy Tư Đồ Dương Lễ vừa chạy loạn vừa hô như ruồi đầu, vội vàng mở miệng gọi lại.


      "Tiểu Dương." nhớ cha và nương nó gọi nó như thế.


      "Hả?" Rốt cuộc gặp được người, vội vàng chạy đến trước mặt người ta.


      "Ngươi biết Mộng Mộng ở đâu ?" Mặc kệ đối phương là ai, giờ chỉ quan tâm Vân Mộng Khởi ở đâu thôi.


      "Ở trong phòng." Hơi nghiêng người, để có thể thấy mọi thứ trong thư phòng, đương nhiên là bao gồm cả người lười biếng, nằm bò bàn rồi.


      "Mộng Mộng." Thấy nàng ở trong phòng, vội vọt vào, chạy đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Sau đó học theo bộ dạng của nàng, nằm bò ở bàn, cùng nàng mặt đối mặt.


      Hai người trẻ tuổi này, đúng là rất thú vị!


      Cười cười nhìn hai người họ ở cùng nhau, Lý Hạo lại vào thư phòng, tiếp tục tán gẫu với Tư Đồ Chính , thuận tiện thưởng thức màn kịch tình của hai người trẻ tuổi.


      "Mộng Mộng." duỗi ngón tay chọc chọc mặt nàng, hi vọng nàng để ý tới mình.


      "Đừng chọc nữa." Đẩy tay ra, tức giận trừng , nghĩ mặt nàng là bánh bao hả, tùy ý chọc véo cũng đau sao? là.


      "Được rồi." Rụt tay về, chọc chọc. ngoan ngoãn nằm bò, chỉ cần có thể thấy nàng, rất thỏa mãn, quan tâm nàng muốn gì với mình .


      Trong thư phòng, chỉ thấy hai nam nhân trung niên chuyện câu được câu chăng, còn hai người trẻ tuổi nằm bò bàn, mặt đối mặt, im lặng nhìn nhau. Lúc Vân Chi Kỳ xuất , liền thấy ngay cảnh tượng đó.


      "Hai người làm gì thế?" phải định nằm bò ở bàn ngủ chứ?


      "Ca ca, rốt cuộc huynh về rồi." Huynh ấy còn chưa trở về nàng buồn chết mất. 'Vụt' cái ngồi dậy, bộ dạng lười biếng của lúc trước biến mất, lập tức đổi thành hưng phấn bừng bừng.


      "Ừ."

      "Thế nào? Thế nào?" Nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh , sốt ruột tra hỏi. Chỉ là, biết nàng là quan tâm hay là tìm được việc vui mà vội vàng như thế.


      "Muội đừng sốt sắng." là, y như con bọ chét vậy.


      " mau ." Dập tắt hứng thú của người khác là chuyện vô đạo đức đó.


      "Giống như muội nghĩ, mỗi lần Tư Đồ Vân Vân đến am Nhàn Vân đều gặp người tên là sư thái Tịnh Linh."


      "Tịnh Linh?" Vẻ mặt Tư Đồ Chính mờ mịt, nhớ mình có quen người như thế.


      "Vậy huynh có thấy vị sư thái đó ?" Vừa hỏi xong liền phát đúng, huynh ấy cũng giống như mình, đều chưa từng gặp qua người tên là Mộng Vân kia, coi như có gặp cũng chẳng thể nhận ra được.


      " có, nghe là được nhi tử và nữ nhi đón rồi."


      "Hả?"


      "Người xuất gia cũng có nhi tử và nữ nhi à?" Nàng còn tưởng rằng hòa thượng và ni thể thành thân sinh con chứ.


      "Ta hỏi thăm, hai đứa bé đó hình như là do bà ta thu dưỡng." Cũng phải là con ruột.


      "Vậy tình cảnh của vị sư thái đó là sao?" Tư Đồ Chính quan tâm nhất là thân phận của vị sư thái Tĩnh Linh kia.


      "Vị sư thái đó được vị sư thái nào đó vừa khéo ra ngoài làm việc, cứu lên từ bờ sông vào hai mươi mấy năm trước, có lẽ do đầu bị va chạm, cho nên từng mất ký ức. Thương xót cho tình cảnh của bà ta, vị sư thái kia đưa người về am Nhàn Vân, hình như hai mươi mấy năm qua bà ta đều sống ở trong am." Xem ra, sư thái Tịnh Linh kia chắc là người tên Mộng Vân rồi.


      "Vậy chuyện của đứa bé là thế nào?" Quá phức tạp, Tư Đồ Chính sắp hồ đồ rồi.


      "Đứa hình như là do bà ta lượm được ở trước cửa am vào mười mấy năm trước, vẫn nuôi dưỡng ở bên người, mà hai huynh muội đó cảm động và ghi nhớ công nuôi dưỡng của bà ta nên nhận làm dưỡng mẫu."


      "Vậy hai huynh muội đó là Tư Đồ Vân Vân và Tư Đồ Doãn Văn sao?" , , .


      Nếu vị sư thái kia đúng là sư tỷ của tỷ muội nương tử sao nàng ta lại hận tỷ muội hai nàng như thế? Chẳng những hạ độc hai nàng, còn sắp xêp nhiều mưu liên tiếp như vậy.


      "Ừm. Bọn họ cũng gọi là Tư Đồ Vân Vân và Tư Đồ Doãn Văn, đó chỉ là cái tên khác để hai đứa nó thuận lợi trà trộn vào Tư Đồ gia thôi." Ngẫm lại, nàng ta đúng là hao ít tâm sức.


      "Vậy tên của bọn họ là gì?" Nàng rất tò mò.


      Vân Chi Kỳ tức giận liếc nàng cái, quỷ nha đầu này, suốt ngày chú ý đến những chuyện quan trọng thôi.


      "Hình như là Lý Tam Khoa và Lý Phiên Phiên."


      Vân Mộng Khởi lè lưỡi, làm mặt quỷ, : " khó nghe."


      "Ta nghĩ ra, nếu như đây là sao nàng ta phải làm việc này." Cho dù Tư Đồ Chính nghĩ đến nổ tung đầu, cũng chẳng thể nghĩ được lý do.


      "Điều đó quan trọng, con nghĩ bây giờ ba người họ ở trong Tư Đồ gia, chỉ cần gặp được bọn họ, là có thể biết được lý do nàng ta làm chuyện này rồi." Đây cũng chẳng phài là vấn đề khó khăn gì.


      "Vậy con định làm gì?" Lý Hạo rất tò mò biết Vân Mộng Khởi tinh quái giải quyết chuyện này thế nào.


      "Vì sao lại hỏi con?" Cha nương vẫn ở đây, đâu đến lượt nàng quyết đinh nên làm thế nào chứ.


      "Bởi vì, vừa thấy vẻ mặt của muội là biết muội có cách rồi." Nhìn đôi mắt muội muội xoay tròn, Vân Chi Kỳ luôn hiểu muội muội biết muội muội mình có cách rồi.


      "Khởi nhi, muội cách của mình , chúng ta tham khảo chút." cũng lười bỏ sức ra suy nghĩ rồi.


      "Được rồi."


      Chỉ thấy bốn cái đầu chụm lại, biết những gì, Tư Đồ Dương Lễ đứng ở bên cạnh bọn họ, vĩnh viễn đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ. Sau khi nghe xong cách của nàng, ba nam nhân cùng giơ ngón cái lên với nàng.


      " bất ngờ, trong cái đầu của con lại chứa nhiều ý tưởng như thế." Ngay cả Lý Hạo cũng phải thừa nhận cách của nàng khá hay, nàng nghĩ đến mọi tình huống có thể xuất , hơn nữa, còn rất lợi hại, biết tận dụng tài nguyên. chính là tài nguyên bị lợi dụng đó. Chỉ là, nếu như là chuyện nhà của muội muội của vương phi nhà mình đương nhiên thể khoanh tay đứng nhìn, theo lý cũng nên xuất chút sức lực. Xem ra, coi như là bị lợi dụng vẫn phải tỏ ra rất vui mừng.


      "Quỷ nha đầu." Vân Chi Kỳ gì thêm, đương nhiên hiểu muội muội mình, hề kinh ngạc khi thấy muội muội nghĩ ra cách.


      "Khởi nhi." Tư Đồ Chính nhìn nàng bằng vẻ mặt rất nghiêm túc.


      "Sao, làm sao vậy?" Bộ dạng của cha rất kỳ quái, nàng sợ đến mức vô thức lùi lại sau mấy bước.


      Đôi bàn tay to nắm lấy đôi tay nhắn của nàng, hiếm khi Tư Đồ Chính có dáng vẻ đứng đắn, : "Con có muốn tiếp quản Tư Đồ gia ? Ta giao vị trí đương gia lại cho con." Chỉ bằng tâm tư tinh quái của con bé, nhất định trở thành thương nhân thành công.


      "Hả?" Nàng còn tưởng rằng cha muốn gì chứ, còn ra vẻ đứng đắn như vậy, đúng là quá dọa người.


      "Dù cho nàng đồng ý, ta cũng đồng ý." Vân Chi Kỳ duỗi tay, kéo Vân Mộng Khởi về bên cạnh mình. Bây giờ chỉ cần muội muội lấy được hưu thư là chẳng còn liên quan gì đến Tư Đồ gia nữa, Tư Đồ Chính cho là đồng ý để muội muội tiếp quản sản nghiệp của Tư Đồ gia sao? Chuyện cực khổ như vậy, để muội muội bảo bối làm đâu.


      "Ta cũng đồng ý." Tư Đồ Dương Lễ có nghe cũng đâu hiểu được, đột nhiên thốt ra câu như vậy, thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


      "Ngươi cho phép cái gì?"


      đột nhiên chen vào câu, đúng là làm người ta dở khóc dở cười.


      "Hắc hắc." cười ngây ngô, sờ sờ đầu mình, vẻ mặt mù mịt đơn thuần.


      " chịu nổi chàng nữa." Nâng tay búng lên trán , rồi kéo ra khỏi thư phòng. Dù sao bọn họ muốn nàng nghĩ cách nàng nghĩ rồi, chuyện còn lại liên quan đến nàng. Người tài luôn vất và, thân là nam nhân mà làm nổi chuyện, vậy quá uổng phí thân thể cường tráng trời ban.


      "Con cứ như thế hả?" Nàng đúng là chỉ phụ trách động não mà định động thủ hả?


      "Ha ha, có các người rồi, đừng làm phiền con." Xua xua tay, để ý tới bọn họ nữa, liền kéo Tư Đồ Dương Lễ .


      Về phần chuyện của bọn họ, Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn được phát biểu ý kiến, đương nhiên là rất ngoan ngoãn để nàng kéo .


      "Con bé đúng là biết tận dụng." Lý Hạo cười cười, cảm thấy đôi huynh muội này đúng là thú vị.


      "Vậy cứ làm theo kế hoạch của Khởi nhi ." Tư Đồ Chính thể chắp tay dâng sản nghiệp do tay mình làm nên cho người khác được, huống chi là kẻ có ý đồ hãm hại người nhà .


      "Ừ."


      Cứ đơn giản như thế, ba nam nhân cùng chung mục tiêu, trận chiến đoạt lại gia sản bắt đầu được triển khai.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 10.1: Bắt đầu chiếm đoạt lại

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc


      Sáng sớm ba ngày sau, trong lúc mọi người hưởng thụ mộng đẹp, đường phố trong kinh thành bắt đầu phát sinh biến hóa trong tĩnh lặng. Lý Hạo lợi dụng thân phận Vương gia của mình, bẩm tấu Hoàng thượng cho mượn ít Ngự Lâm quân. là chỉ mượn ít, nhưng cũng đủ để bao vây toàn bộ phủ Tư Đồ.


      Mà Vương gia đại nhân của chúng ta cùng phu thê Tư Đồ, huynh muội Vân gia và Tư Đồ Dương Lễ đến quán trà đối diện Tư Đồ gia, thảnh thơi uống trà, ăn điểm tâm sáng.


      ngủ ngon lại bị đánh thức, cho dù chủ quán có hơi bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy trận thế to lớn ở bên ngoài, ông chủ quán trà có oán giận cũng chẳng dám , còn phải rất chân chó dâng trà ngon và điểm tâm lên, để tránh hầu hạ chu toàn.


      Tư Đồ Dương Lễ ngừng ngáp dài, ràng là chưa tỉnh ngủ. Nếu như phải là chuyện quan trọng và có nghĩa vụ tham dự, đoán chừng ai nhẫn tâm gọi dậy sớm như thế.


      "Uống ngụm trà, buồn ngủ nữa." Nàng rót cho chén trà, đưa đến tận tay .


      "Ừ....." Sau khi ngáp cái dài, nâng chén trà lên nhấp ngụm. Nước trà này vào miệng có vị chát và thơm ngọt nơi cổ họng, quả nhiên làm cho Tư Đồ Dương Lễ còn buồn ngủ nữa.


      "Tiểu Dương có mệt ?" Ngọc Tuyết Lâm nhìn nhi tử, thực đành lòng nhìn bộ dạng liên tục ngáp dài, buồn ngủ của .


      Tư Đồ Dương Lễ lắc lắc đầu, tỏ vẻ buồn ngủ.


      "Hay là, kêu ai đó đưa con về ngủ tiếp nhé, được ?" Đừng thấy nhi tử ngốc nghếch mà coi thường, Tư Đồ Dương Lễ rất có chủ kiến đó, nó mà muốn làm hay muốn làm chuyện gì luôn kiên trì đến cùng.


      " muốn." Vân Mộng Khởi ngồi ngay bên cạnh , mới cần rời khỏi nàng đâu.


      Nhìn theo ánh mắt nhi tử, nàng biết vì sao nhi tử muốn rồi.


      "Vậy con ăn chút gì ." Buồn cười lắc lắc đầu, Ngọc Tuyết Lâm cảm thấy vẻ ngốc nghếch của con mình rất đáng , đồng thời trong lòng cũng lo lắng vì chuyện lúc trước chưa giải quyết xong.


      Biết nhi tử rất thích, thậm chí có thể Khởi nhi, nhưng lúc trước bởi vì đám người gọi là thân thích của Tư Đồ gia và giờ ở trong phủ Tư Đồ kia cố ý phá đám, khiến cho đôi tiểu phu thê này nảy sinh rạn nứt thể hàn gắn. Muốn hàn gắn vết rạn đó, đành chờ giải quyết xong chuyện trước mắt .


      Nàng nghĩ cách giúp đỡ nhi tử, lưu lại Vân Mộng Khởi.


      "Thực có vấn đề gì sao?" phải Tư Đồ Chính nghi ngờ trí thông minh của tức phụ mình, mà chỉ cảm thấy hình như Khởi nhi suy nghĩ quá đơn giản chăng?


      "Có vấn đề gì hay , vậy phải dựa vào Vương gia đại nhân của chúng ta rồi." Tất cả mấu chốt đều ở thân .


      "Ta ư?" thể nào? cho rằng chỉ cần điều động Ngự Lâm quân đến giúp thôi, những chuyện khác đâu có quản chứ.


      "Đương nhiên, chúng ta chờ xem tiết mục Ác Vương gia chiếm đoạt nhà dân mà."


      Hắc hắc, sau khi xuống núi, nàng hay nghe được vài chuyện ỷ thế hiếp người, nàng vô cùng muốn tự thể nghiệm chút, vừa khéo có 'Thế lực' lớn mạnh như thế để bọn họ dựa vào, nàng đương nhiên thể buông tha rồi, nhất định phải lợi dụng triệt để phen, mới làm mình thất vọng.


      "... ...."


      "... ...."


      Lời vừa ra, tất cả mọi người đều biết chủ ý của nàng rồi.


      Vân Chi Kỳ cảm thấy rất kỳ quái mà, chỉ là đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình thôi, hà tất phải phiền toái như vậy. tại, biết vì sao nàng lại khiến cho mọi chuyện phức tạp như thế rồi. Hai chữ thôi, chính là nàng "Ham chơi".


      tức giận nâng tay ấn lên trán nàng cái, : "Quỷ nha đầu, bởi vì muội ham chơi muốn xem kịch vui, liền hành hạ chúng ta như vậy, muội thấy áy náy hả?"


      "Hắc hắc." Nàng đương nhiên áy náy, nhưng vẫn nên ra hơn, nàng làm cho nhiều người tức giận đấy.


      Phu thê Tư Đồ cũng bị mục đích của nàng hù dọa, ngờ tất cả kế hoạch chỉ vì muốn xem Vương gia chiếm đoạt nhà dân, Khởi nhi làm gì quá đáng đó chứ?


      Bị đả kích sâu nhất đương nhiên là "Nam chính", Vương gia đại nhân rồi.


      Lúc trước, sau khi nghe xong kế hoạch của nàng, cảm thấy nha đầu kia rất biết lợi dụng nguồn tài nguyên, nhưng ngờ, nàng lợi dụng triệt để như thế. Còn chính là nguồn tài nguyên vô cùng đáng thương, bị nàng lợi dụng triệt để đó. Chẳng những phải mượn Ngự Lâm quân đến để nàng ra oai, mà còn phải tự mình xuống diễn kịch cho nàng xem, đúng là mệnh khổ mà.


      Người duy nhất bị ảnh hưởng vẫn luôn là Tư Đồ Dương Lễ, hai mắt nhìn chằm chằm Vân Mộng Khởi, tiếp tục ăn điểm tâm, uống trà.


      Trong lúc bọn họ chuyện phiếm cửa lớn của Tư Đồ gia dần mở ra. Người gác cổng nhìn thấy Ngự Lâm quân bao vây xung quanh phủ, sợ đến mức lập tức đóng cửa lại, vội vàng bẩm báo.


      Tư Đồ Doãn Văn, , phải là Lý Tam Khoa nghe được tin tức, vội vàng xoay người rời giường, mặc y phục liền chạy ra ngoài cửa thăm dò tình huống.


      "Tại sao lại có Ngự Lâm quân bao vây phủ vậy?" Chắc phải chuyện mưu đoạt gia sản của Tư Đồ gia bị phát đó chứ? Nhưng cho dù bị phát đâu cần kinh động đến cả Ngự Lâm quân? Đây đúng là hơi quá rồi.


      " biết. Sáng sớm, người gác cổng vừa mở cửa liền phát đại trạch bị bao vây." Quản gia Hà theo phía sau ta, với ta tình hình mà mình biết.


      Rất nhiều người hầu cũ của Tư Đồ gia đều bị Lý Tam Khoa dùng đủ loại lý do đuổi rồi, quản gia Hà là trong số ít người kiên trì muốn ở lại, Lý Tam Khoa cũng dám biểu quá cứng rắn để tránh bị đập ngược lại, dám buộc bọn họ rời .


      tự có tính toán trong lòng. tính là: từ từ làm giảm quyền lợi của bọn họ, đặc biệt là quản gia Hà, sau đó dùng kế buộc bọn họ phải rời , chỉ cần che được miệng lưỡi người thế gian là được.


      Bên ngoài quản gia Hà tỏ vẻ thuận theo sắp xếp của Lý Tam Khoa, nhưng ra vẫn tin cả nhà lão gia xảy ra chuyện, còn lợi dụng quan hệ phái người xung quanh hỏi thăm. Tư Đồ Chính có ơn với ông ta, ông ta tất nhiên phải dốc sức bảo vệ tất cả của Tư Đồ gia rồi.


      " là." Vất vả lắm mới cướp đoạt được Tư Đồ gia, cũng mới đón nghĩa mẫu đến đây chưa được vài ngày, sao giờ xảy ra chuyện rồi?


      Mở cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy nhóm Ngự Lâm quân bao vây đại trạch chật như nêm cối, bốn phía có đầy người qua đường đứng hóng chuyện.


      "Đây là chuyện gì vậy?" Lý Tam Khoa cũng biết bản thân làm ra chuyện lớn gì mà kinh động cả Ngự Lâm quân.


      Ngự Lâm quân vẫn duy trì tư thế bất động, ai đáp lại lời kêu gào của Lý Tam Khoa.


      "Đầu lĩnh của các người là ai, mau gọi ra đây! Gọi ra đây! Mới sáng sớm vây quanh nhà ta, dù sao cũng phải cho ta lời giải thích chứ!" có ai đáp lại ta, càng khiến ta cảm thấy hoảng hốt bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.


      "Vương gia đại nhân, ngài chuẩn bị ra mặt ." Ha ha, rốt cuộc, trò hay lên sân khấu rồi. Vân Mộng Khởi thảnh thơi nhấp ngụm trà, vẻ mặt đầy ý cười, .


      Lý Hạo tức giận trừng nàng cái, đành phải đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu, diễn kịch cho nàng xem.


      Quả nhiên, nàng đúng như ca ca nàng , nàng chính là quỷ nha đầu. Lấm la lấm lét, quỷ quái linh tinh, cộng thêm bụng đầy mưu ma chước quỷ.


      "Vậy lúc nào chúng ta lên sân khấu?" Vương gia lên sân khấu, vậy thời gian bọn họ lên sân khấu cũng sắp đến rồi.


      "Còn sớm."


      "Muội đâu có ý định lên sân khấu chứ." Vân Chi Kỳ hiểu rất nàng, theo như thấy, muội muội bảo bối tinh quái này của chỉ muốn để Vương gia thẳng tay đoạt lại Tư Đồ gia giúp bọn họ, như vậy bọn họ, , như vậy nàng giảm rất nhiều phiền toái.


      "Hì hì." Học Tư Đồ Dương Lễ cười ngây ngô, đáp lại .


      "Quỷ nha đầu." Dù sao cũng hết cách với nàng, chỉ là, coi như là tự làm tự chịu. Vân Mộng Khởi biến thành như bây giờ, hoàn toàn là do nuông chiều ra, ngay cả sư phụ của bọn họ cũng chẳng dám làm gì Khởi nhi.


      Nhớ năm đó, lúc mới lên núi, sư phụ muốn hai người phải học giỏi võ công, thế nhưng, đành lòng để muội muội chịu khổ, nên chỉ cho nàng học tập khinh công, còn những môn khác học qua chút. Về sau, Khởi nhi thường bị lạc ở trong núi, nhưng vận khí luôn rất tốt, nàng luôn tìm được ít bí kíp võ công hoặc những tiên dược linh thảo giúp tăng công lực ở trong hang động. Nếu , nàng chắc chắn chỉ giỏi dùng khinh công để chạy trốn thôi.


      Thế nhưng, cho dù Khởi nhi có võ công, chỉ bằng bản lĩnh dùng độc và khinh công kiệt xuất võ lâm cũng đủ để cho nàng bị ai bắt nạt. Còn , cũng dựa vào những tiên dược linh thảo kỳ quái ấy của nàng, mà ở giang hồ gần như có địch thủ.


      phải khoe khoang, dựa vào võ công của Vân Chi Kỳ, muốn tìm được địch thủ ở giang hồ, đúng là chuyện dễ dàng gì. Cho dù là đối thủ có thể giao chiến vài lần với , cũng khá là hiếm. Nếu như có dã tâm, muốn trở thành Minh chủ võ lâm chính là chuyện dễ như trở bàn tay.


      Đáng tiếc, có dã tâm đó.


      "Chúng ta thực cần ra mặt sao?" Mặc dù là thân thích nhà mình, nhưng lợi dụng Vương gia như thế, hình như là tốt lắm đâu? Ngọc Tuyết Lâm cảm thấy rất áy náy, luôn cảm thấy mình rất có lỗi với tỷ tỷ.


      "Người tài phải vất vả thôi ạ." Nếu như Vương gia ra mặt, vậy những tiểu dân như bọn họ hoàn toàn cần khổ cực nữa.


      Vân Chi Kỳ nâng tay ấn lên trán nàng cái, : "Vậy sao người tài như muội lại vất vả chút ?" là, khí nha đầu này giở chứng làm biếng đúng là bất trị.


      "Hì hì, huynh biết mà." Ca ca biết rồi mà còn hỏi, đúng là chịu suy nghĩ.


      "Cười hì hì cũng vô dụng." Vân Chi Kỳ nâng tay ấn lên trán nàng lần nữa.


      " được bắt nạt Mộng Mộng." Thấy Vân Chi Kỳ cứ dùng ngón tay ấn lên trán Vân Mộng Khởi, cho dù nàng có ý kiến gì Tư Đồ Dương Lễ vẫn cảm thấy mất hứng. dang tay ôm nàng vào trong lòng che chở, tức giận trừng Vân Chi Kỳ.


      "Nàng bắt nạt người khác thôi, ai có thể bắt nạt được nàng chứ!" Tiểu tử ngốc này, hoàn toàn bị Khởi nhi nắm chặt rồi.


      Chỉ là, Vân Chi Kỳ vẫn rất bất mãn với kiện hưu thê lúc trước, chấp nhận tiểu tử ngốc này làm muội phu của mình. Vốn là, vì muội muội thích nên đành chấp nhận, nhưng Tư Đồ Dương Lễ lại khiến Khởi nhi thương tâm, vậy Tư Đồ Dương Lễ phạm vào tội lớn thể tha thứ. Muốn nhận được tán thành của lần nữa, phải là chuyện đơn giản và dễ dàng đâu.


      "Ngươi bắt nạt nàng." Dù sao nhận định là Vân Chi Kỳ bắt nạt Vân Mộng Khởi đó chính là , mặc kệ người khác cái gì, đổi ý.


      "Ta lười với tên ngốc nhà ngươi." Quả thực chính là tú tài gặp binh mà, có lý cũng vô ích.Tư Đồ Dương Lễ đúng là còn đáng ghét hơn cả binh, coi như có lý với cũng hiểu, chỉ lãng phí nước bọt thôi.


      Thấy Vương gia Lý Hạo xuống lầu, Ngọc Tuyết Lâm vẫn cảm thấy yên lòng.


      "Khởi nhi, kế hoạch của con có vấn đề gì chứ?" Ngẫm lại, đây vốn là gia sản của Tư Đồ gia, bọn họ chính là chủ nhân của Tư Đồ gia, hà tất phải mất công gây động tĩnh lớn đến vậy. Nàng cảm thấy mọi chuyện có thể càng thêm phức tạp đấy.


      "Nương yên tâm , yên tâm ."


      Nàng vươn tay đẩy đẩy Tư Đồ Dương Lễ, : "Chàng có thể thả ta ra chưa?" Ôm ấp như vậy, nàng muốn uống trà hay ăn điểm tâm đều rất bất tiện.


      "Ta bảo vệ nàng." Ý tứ chính là, nghĩ, cũng muốn buông nàng ra.


      "Chàng bảo vệ ta cái gì?" là, tuy lời rất ngây thơ, cũng rất buồn cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.


      " bắt nạt nàng, ta bảo vệ nàng." Ngón tay chỉ Vân Chi Kỳ, lời của rất đơn giản, nhưng ý tứ lại vô cùng ràng, đó chính là bảo vệ nàng bị Vân Chi Kỳ bắt nạt.


      "Được, được, được, chàng bảo vệ ta, nhưng bây giờ ta muốn uống trà, ăn điểm tâm, chàng có thể buông ta ra trước ?" Nếu phải bảo vệ nàng, vậy nàng cũng rất hào phóng để bảo vệ, lười tranh cãi với .


      "... ...." Tư Đồ Dương Lễ yên lòng liếc Vân Chi Kỳ cái, sợ Vân Chi Kỳ tiếp tục "Bắt nạt" nàng.


      Vân Chi Kỳ tức giận trừng Tư Đồ Dương Lễ cái, nếu như phải thấy Tư Đồ Dương Lễ quá ngốc nghếch, sợ mình nhịn được mà đánh Tư Đồ Dương Lễ trận.


      "Được rồi, buông ta ra, có chàng ở bên cạnh bảo vệ, huynh ấy dám bắt nạt ta đâu." Trong lời tràn đầy ý cười, nàng rất vui sướng khi thấy ca ca bị bắt nạt.


      Vân Chi Kỳ thưởng cho muội muội bảo bối cái liếc mắt, đại nhân đại lượng so đo với nàng.


      Tư Đồ Dương Lễ nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng rất đúng, lúc này mới cẩn thận thả Vân Mộng Khởi ra.


      Rốt cuộc có thể tiếp tục uống trà, ăn điểm tâm rồi, Vân Mộng Khởi ngồi vững lại, nâng chén trà lên, tiếp tục phẩm trà. Trò hay sắp được diễn, nàng đương nhiên phải vừa uống trà, vừa ăn điểm tâm rồi, nếu , xin lỗi bản thân vì hao hết tâm tư nghĩ ra màn kịch hay rồi.


      mặt phu thê Tư Đồ tràn đầy ý cười nhìn ba tiểu bối, cảm thấy ba đứa diễn trò còn đặc sắc hơn màn trình diễn bên dưới quán trà.


      Tầng của quán trà, có đám người ngồi thảnh thơi uống trà, ăn điểm tâm, tán gẫu, thuận tiện còn xem kịch vui. Mà ở dưới quán trà, Vương gia đại nhân số khố bắt đầu vai diễn vất vả của .

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 10.2: Ác Vương gia lên sân khấu

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc



      Nhìn Lý Hạo lên phía trước, cho dù Lý Tam Khoa biết là ai vẫn có thể suy đoán ra thân phận của hề .


      Chưa đến Ngự Lâm quân đứng im bỗng ngoan ngoãn tránh ra nhường đường, chỉ cần nhìn y phục người cũng biết tất cả đều rất xa xỉ, ngọc bội đeo bên hông lại càng vô giá.


      "Ngài.... ....Ngài là ai?" Nếu biết thân phận và ý định của đối phương thái độ của Lý Tam Khoa thể quá mức cường ngạnh, có chuyện gì vẫn nên hỏi ràng trước .


      Lý Hạo vốn xuất thân cao quý, từ dưỡng thành khí chất quý tộc, coi như là mấy năm qua cũng thể mài mòn khí chất thân . Sắm vai Ác Vương gia cậy quyền chiếm đoạt nhà dân, vậy mà cần tốn quá nhiều sức, quả thực chính là chuyện quá đơn giản.


      để ý tới câu hỏi của Lý Tam Khoa, Lý Hạo cũng chẳng thèm liếc ta cái, liền chắp tay ra sau lưng, nghênh ngang lướt qua Lý Tam Khoa, vào cửa lớn Tư Đồ gia.


      "Ngài là ai? Lại tự tiện xông vào nhà người khác như thế!" Lý Tam Khoa phản ứng nhanh chóng, nghiêng mình chắn ở đằng trước Lý Hạo, ngăn cản tiến vào nhà.


      " được vô lễ." người giống như đầu lĩnh của đám Ngự Lâm quân bước ra, ngăn cản hành động vô lễ của Lý Tam Khoa.


      "... ...." Lý Tam Khoa gì nhìn Ngự Lâm quân trong hoàng cung, thực hiểu, rốt cuộc có chuyện gì, lại khiến bọn họ chạy tới cửa nhà mình.


      "Vương thống lĩnh, cùng ta vào xem chút ." Lý Hạo muốn nhìn xem bộ dạng của nữ nhân hãm hại Vương phi của trông như thế nào. Có lẽ có dã tâm, cũng phải loại người tàn bạo gì, nhưng nếu như định làm tổn thương người mà muốn ra sức bảo vệ, cũng có thể rất tàn bạo.


      Dù sao, là nam nhân mà, lúc nào cần hung ác vẫn phải hung ác thôi.


      "Vâng, Vương gia."


      Vương gia?


      Lời của Vương thống lĩnh kia càng khiến cho đám người Lý Tam Khoa thêm khó hiểu, biết trong kinh thành này, từ lúc nào lại có thêm vị Vương gia lạ mặt như thế, mà sao vị Vương gia đó lại chạy đến đây chứ?


      Biết thân phận của đối phương, cũng biết đối phương là người mà mình thể chọc vào, tại Lý Tam Khoa chỉ biết giữ im lặng, đợi sau khi biết ý đồ của Vương gia ta lại nghĩ cách tiếp.


      Sau khi vị Vương gia này vào gia môn, vẫn nhìn trước ngó sau, dáng vẻ giống như rất vui sướng, mà đoạn đối thoại của với vị Vương thống lĩnh kia, càng khiến người ta kinh hồn táng đảm.


      "Vương thống lĩnh, ngươi cảm thấy đại trạch này thế nào?"


      "Bẩm Vương gia, đại trạch này rất đẹp." Đối với vị Vương gia nhiều năm chưa có quay về kinh thành này, Vương thống lĩnh dám chậm trễ chút nào.


      Trước tiên, chưa đến ngài ấy là đệ đệ ruột duy nhất của Đương kim thánh thượng, được sủng ái là lẽ đương nhiên, lại thêm nhiều năm rồi Thái hậu gặp được tiểu nhi tử, nên tất cả đều theo ý ngài ấy. Ngay cả việc ngài ấy muốn thu dưỡng nghĩa tử để kế thừa tước vị Vương gia, Thái hậu và Hoàng thượng liền đáp ứng mà chẳng cần suy nghĩ. Có thể thấy, ngài ấy được sủng ái đến mức độ nào.


      "Ngươi cũng cảm thấy rất đẹp à, ta cũng cảm thấy tệ." Ừ, ừ, Tư Đồ gia hổ là nhà giàu nhát kinh thành, chỉ cần nhìn đại trạch này là biết. Chẳng trách lại khiến cho kẻ tham lam muốn mưu đoạt gia sản của Tư Đồ gia.


      "Vương gia phải."


      Lúc còn trẻ, vị Thụy Vương gia này chính là người rất bốc đồng, thường thường muốn làm gì là làm ngay. Nhớ năm đó, ngài ấy cố nài nỉ thành thân với dân nữ có thân phận, có địa vị, mà ngài ấy còn vứt bỏ hết vinh hoa phú quý vì nương kia, liền thấy được ngài ấy tùy hứng cỡ nào. Mặc dù tại còn trẻ, nhưng Vương thống lĩnh vẫn biết vị Vương gia này đổi tính chưa, vẫn nên dè dặt cẩn thận chút hơn.


      Lý Hạo bước vào đại sảnh, thẳng tới ghế chủ vị, ngồi xuống.


      Lý Tam Khoa từ đằng sau bước lên trước, cẩn thận dò hỏi: " biết Vương gia đến tệ xá có gì chỉ giáo ạ?" Nhất cử nhất động và lời của vị Vương gia này luôn khiến người ta cảm thấy khó hiểu, khiến người ta đoán ra được rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ là dự cảm xấu trong lòng ta hề giảm bớt, trái lại càng thêm bất an.


      "Nếu đây gọi là tệ xá chắc chẳng có chỗ nào gọi là đại trạch rồi." Lý Hạo ngồi ghế, ngón tay gõ xuống mặt bàn như có như , vẻ mặt khiến người khác nhìn ra được nghĩ gì.


      "Vương gia đùa rồi." Lý Tam Khoa cười khan, hoàn toàn biết nên ứng phó thế nào. Trước chưa đến chuyện ta biết vị Vương gia này thích cái gì, cho tới bây giờ, ta còn chưa biết vì sao Vương gia lại đến đây.


      "Sao có ai dâng trà thế?" Mặc kệ bọn họ, Lý Hạo vẫn sắm vai Ác Vương gia, xem ra đúng là diễn nhập vai rồi.


      "Quản gia Hà, mau kêu người hầu pha chén trà ngon lên." Lý Tam Khoa vội vàng ra lệnh dâng trà, dám chậm trễ với vị Vương gia này chút nào.


      "Vâng, vâng, vâng."


      Quản gia Hà lĩnh mệnh, vội vàng lui xuống, chuẩn bị trà. Mà vừa mới ra khỏi đại sảnh, quản gia Hà vừa vặn gặp thoáng qua đám người Lý Phiên Phiên vội vàng đến xem tình huống.


      "Tam nhi, xảy ra chuyện gì?"


      "Đúng đó, ca ca, xảy ra chuyện gì?"


      Lý Phiên Phiên dìu dưỡng mẫu của mình và ca ca là sư thái Tịnh Linh bước vào. đúng, nên gọi là sư thái, tại nàng ta có mặc tăng y, mà là y phục hoa lệ thượng hạng.


      Trong lòng Lý Hạo hiểu , xem ra người này chính là sư tỷ của ái phi và muội muội nàng rồi.


      Thấy người xa lạ ngồi ghế chủ vị, Mộng Vân cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Tam nhi, là ai?"


      "Đúng rồi, ca ca, là ai thế?"


      Lý Tam Khoa nâng tay lên ngăn cản hai người tiếp tục những lời quá đáng, hậu quả của việc đắc tội hoàng tộc là lường được đâu.


      "Chớ vô lễ, ngài ấy là Vương gia đấy."


      "Vương gia?"


      "Vương gia đến chỗ chúng ta làm gì?"


      "Ta cũng biết." Đây là chuyện mà ta nghĩ mãi ra.


      "Ba người các ngươi lén lén lút lút cái gì đó?" là, dám để Vương gia vào trong mắt, thực là quá thất lễ.


      ", có gì......" Ngoài miệng có gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.


      Từ lúc bắt đầu, người tự xưng là Vương gia này luôn mang vẻ mặt vô cảm, mà từ lúc dưỡng mẫu bước vào sắc mặt càng lạnh thêm mấy phần. Tuy vị Vương gia này chỉ im lặng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


      "Vương gia, mời dùng trà." Quản gia Hà tự mình dâng nước trà lên.


      Lý Hạo nâng chén trà lên, cầm nắp gạt để ngửi hương trà, cảm thấy cũng khá hài lòng, lúc này mới đưa đến miệng nhấp ngụm . ra uy, uống trà rồi, lúc này mới bắt đầu chuyện chính.


      " biết Vương gia đến là vì chuyện gì?" Hỏi mấy lần vẫn chưa có được đáp án, nhưng Lý Tam Khoa vẫn chịu buông tha, tiếp tục dò hỏi.


      "Ta muốn gặp chủ nhân của Tư Đồ gia." Miệng vậy nhưng trong lòng hiểu rất , chủ nhân của Tư Đồ gia ngồi ở trong quán trà đối diện cửa lớn thưởng thức trà, ăn điểm tâm, thuận tiện xem cuộc vui. Đây chính là điều khiến buồn bực nhất.


      ở trong này phí công phí sức vất vả vì bọn họ, bọn họ lại ngồi ở bên ngoài nhàn nhã thưởng thức, thực là quá khó chịu. Nếu như phải vì ái phi cũng đâu muốn mệt mỏi như vậy.


      Trước đây đều là xem người khác diễn trò, tại đổi thành diễn trò hay cho người khác xem, biết đây có gọi là báo ứng hay .


      "Là ta." Lý Tam Khoa bước lên phía trước bước.


      "Ngươi à?"


      "Vâng, ta chính là chủ nhân tại của Tư Đồ gia." Xem ra, vị Vương gia này phải nhằm vào ta, chẳng lẽ......, , , ta ràng nhận được tin tức là phu thê Tư Đồ rơi xuống vách núi chết rồi còn tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ kia cũng mất tích, sao có thể tìm được vị Vương gia làm chỗ dựa vững chắc chứ?


      " đúng ...."


      " , ta đúng là chủ nhân của Tư Đồ gia, tin ngài có thể hỏi quản gia và đám người hầu." Xem ra phiền toái rồi.


      "Thôi, ngươi là ngươi, vậy cứ coi như là ngươi ." Xua xua tay, ra vẻ ai là chủ nhân cũng được.


      "... ..." Cái gì gọi là coi như thế , ta vốn là chủ nhân, có được hay . Trong lòng có oán giận, nhưng đối mặt với thân phận của Lý Hạo, Lý Tam Khoa đành nghẹn ở trong bụng, dám ra.


      "Từ hôm nay trở , tất cả các ngươi phải chuyển hết ra ngoài cho ta."


      "Chuyển.......Chuyển ?"


      "Cái gì?"


      "Chuyển ?"


      "Vương.......Vương gia, ngài....., .... đùa chăng?" Đây vốn là nhà , sao bắt tất cả bọn họ phải chuyển chứ, là rất quá đáng rồi.


      "Ta đùa." Vẻ mặt của Lý Hạo đứng đắn như vậy, sao Lý Tam Khoa có thể nghĩ rằng đùa chứ!


      "Nhưng......Thế nhưng......"


      "Tóm lại, từ hôm nay trở , phủ Tư Đồ này trở thành phủ mới của Thụy Vương ta, các ngươi đều phải rời hết."


      Quá đáng thương mà, từ hôm nay, thanh danh của liền thối nát rồi, mặc dù thanh danh của cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít ra chưa từng chiếm đoạt nhà dân, đương nhiên, cũng chưa từng chiếm đoạt dân nữ rồi. Chính vì quỷ nha đầu kia, bị hại thảm còn chưa , còn bị lợi dụng thê thảm nữa.


      "Cho dù ngài là Vương gia, cũng thể vô pháp vô thiên chiếm đoạt nhà dân như vậy." Lý Phiên Phiên thiếu kiên nhẫn kêu to, ai bảo lời của vị Vương gia này rất quá đáng chứ. Cho dù đây là kinh thành, hoàng thân quốc thích đông đảo, cũng thể làm bậy chứ.


      "Này, tiểu nha đầu, ngươi luật lệ với ta sao?" luật lệ với vị Vương gia cao cao tại thượng, đây quả thực là truyện cười.


      "Ngài......Tuy ngài là Vương gia, cũng thể.....Cũng thể......Quá phận......" Bị khí thế lạnh lẽo của Lý Hạo hù dọa, Lý Phiên Phiên vẫn lấy hết dũng khí ra suy nghĩ trong lòng.


      "Ừm.....Ngươi như vậy, hình như cũng có chút đạo lý." vuốt cằm, giống như đồng tình với lời của Lý Phiên Phiên.


      Lý Tam Khoa giống như thấy được hi vọng, lập tức : "Nếu như Vương gia cần trùng tu vương phủ, chúng ta có thể xuất vốn hỗ trợ trùng tu."


      "Giúp trùng tu à? Nhưng ta đâu cần." Phất phất tay, tỏ vẻ cần bọn họ xuất vốn giúp trùng tu vương phủ mới gì cả.


      "Vậy Vương gia là......" Lo lắng Lý Hạo muốn chiếm đoạt phủ đệ này, Lý Tam Khoa khó tránh khỏi lại khẩn trương lên.


      "Nghe ......"


      "... ..." ta nuốt ngụm nước bọt, chỉ sợ vị Vương gia này còn thêm những lời kinh người.


      "Ta muốn gặp nhi tử và nữ nhi của ta."


      Ai, đây là câu chuyện nực cười nhất mà nghe được sau khi trở về kinh thành, lại có người tự xưng là nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân, nếu là nhi nữ của tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân, vậy chẳng phải là nhi nữ của Lý Hạo hả? muốn xem kẻ nào lớn mật như thế, dám giả mạo là hài tử của .


      "Hả?" Lời của khiến tất cả sợ đến mức suýt rớt cằm.


      "Nhi nữ của Vương gia?"


      "Đúng thế, ta nghe có người tự xưng là nhi nữ của tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân, khéo chính là, tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân lại là ái phi của Bổn vương, vậy phải chúng là nhi nữ của ta sao?"


      "... ..."


      Đám người Tịnh Linh sợ tới mức nên lời, tại hiểu vì sao vị Vương gia kia lại đến đây rồi. Chỉ là, ba người bọn họ phạm vào tội lớn, đó chính là giả mạo hoàng tộc. Theo luật lệ nay, giả mạo hoàng tộc chính là tử tội.


      Sư thái Tịnh Linh, , phải là Mộng Vân mới đúng, trong lòng nàng ta càng thêm nghẹn lời.


      Năm đó, trong sư môn, nàng ta vốn được gọi là kỳ tài luyện võ, cộng thêm diện mạo xinh đẹp, từ lớn lên trong ca tụng. Thế nhưng, vào năm nàng ta mười hai tuổi, hai tỷ muội Ngọc Tuyết Phù và Ngọc Tuyết Lâm lên núi bái sư, kể từ đó, hai người họ đoạt tất cả ca tụng mà nàng ta được hưởng từ trước đến nay.


      Ngọc Tuyết Lâm học võ giỏi hơn nàng ta rất nhiều, nàng ta phải mất mấy ngày để học xong chiêu thức còn Ngọc Tuyết Lâm chỉ tốn mấy canh giờ thôi. Còn Ngọc Tuyết Phù giỏi võ lắm, nhưng lại được sư phụ và các sư thúc thương vì tướng mạo và tính tình.


      Bắt đầu từ lúc đó, Mộng Vân vì ghen tỵ mà hận chết hai nàng rồi. Bên ngoài nàng ta luôn tỏ vẻ thân thiện, nhưng trong lòng luôn luôn tính toán làm thế nào để loại bỏ hai người đó.


      Loại tâm lý mất cân bằng đó, cho đến khi Ngọc Tuyết Lâm và Tư Đồ Chính mến thương nhau mới thực bùng phát. Bởi vì, ràng là nàng ta quen Tư Đồ Chính trước, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn Ngọc Tuyết Lâm, thử hỏi sao nàng ta căm hận chứ.


      Hận thù chôn giấu nhiều năm như vậy, nàng ta đương nhiên phải tiếp tục che giấu, bên ngoài chúc phúc sư muội tìm được hạnh phúc, đằng sau hạ độc mãn tính với hai tỷ muội, sau đó giả chết rồi mai danh tích, tìm cơ hội phá hoại và trả thù. Mắt thấy sắp đạt được mục đích, giờ lại thất bại vào đúng thời khắc cuối cùng.


      "Chắc Vương gia nhận lầm rồi, sao chúng ta chưa từng nghe qua chuyện đó vậy?" tại trừ phủ nhận, hình như là hết cách rồi.


      "Nhận lầm?" Lá gan đúng là rất lớn, lại dám Vương gia nhận lầm rồi.


      "Vương gia, hai người này tự xưng là nhi nữ của ngài ạ." Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, quản gia Hà đương nhiên buông tha rồi. Vị Vương gia này ràng là thân thích của lão gia và phu nhân, ông ta đương nhiên bỏ qua cơ hội này. Nếu như ông ta để cho tên tiểu tử thối này chiếm đoạt gia sản của lão gia ông ta quá có lỗi với bọn họ.


      "Hà Kiền!" Đáng chết, ta biết là lưu lại lão đầu này dễ hỏng việc mà, lúc trước ta nên ra lệnh đuổi ông ta cho rồi.


      Lúc trước, là do thấy ông ta ở lại Tư Đồ gia nhiều năm như vậy, có lý do chính đáng mà đuổi sợ bị dị nghị, ta mới đuổi ngay. Biệt vậy lúc trước ta đừng nghĩ nhiều, tại để con chuột già cắn đứt túi tiền của mình.


      "À......" Quay đầu nhìn về phía Lý Tam Khoa và Lý Phiên Phiên, trong lòng Lý Hạo đầy tức giận.


      Hai đứa kia xấu như vậy, sao có thể là hài tử của và ái phi được, cho dù muốn giả mạo cũng nên dùng nam tuấn tú, nữ xinh đẹp chút chứ. ra vị Vương gia đại nhân này tức giận phải vì có người giả mạo, mà là người giả mạo quá khó coi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :