1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ - Duyệt Vi (75 chương + 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      41.

      Có Thai


      Tuy là ngày xuân nắng ấm, sắc xuân ấm áp khắp nơi, nhưng tâm tình Yến Hồng lại xuống thấp cách khó hiểu, cứ luôn cảm thấy nóng nảy, cả ngày chán ngán có tinh thần.



      Đông Phương Manh dắt nàng ngắm chim trong vườn, nàng nằm ườn giường mềm muốn rục rịch. thò tay sờ sờ trán nàng, lại sờ mình, lo lắng: “Nóng…”



      sao, Manh Manh xem chim con mình , để Hồng Hồng ngủ lát được ?” Yến Hồng ráng cười với .



      nghiêng đầu suy nghĩ, : “Manh Manh cùng.” Sau đó tự động chạy tới giường đối diện giường, cởi quần áo ra, còn ân cần vạch chăn ra, lom lom chờ nàng lại.



      Yến Hồng cảm động tâm ý của , cũng mình chỉ muốn chợp mắt lát, lại cởi áo ngoài, dựa đầu trong lòng , song chỉ chốc ngủ say sưa.



      Đông Phương Manh xưa nay luôn ngủ đúng giờ đương nhiên ngủ được, ngơ ngác ôm hôn nương tử, cả tư thế cũng biết đường đổi. Muốn nhéo khuôn mặt hồng hào của nàng chơi lại sợ làm nàng tỉnh, vẻ mặt rối rắm, nếu Yến Hồng thức dậy chắc chắn cảm thấy cực kỳ dễ thương.



      Ngủ giấc tới giờ ngọ, Yến Hồng tỉnh lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo cực kỳ sung sức, há miệng gọi: “Manh Manh, muốn xem chim con ? , Hồng Hồng cùng .” Gọi xong mới phát Đông Phương Manh ở đằng sau nhe răng nhếch miệng.



      “Sao vậy?” Yến Hồng sán lại kiểm tra.



      “Tê, đau.” xoa xoa bả vai, mặt nhăn như cái bị rách.



      Lúc này Yến Hồng mới biết mình thoải mái lại mang cho gánh nặng lớn thế, áy náy vội vàng bổ cứu: “Nào nào nào, Hồng Hồng xoa xoa giùm Manh Manh.”



      theo chỉ thị của nàng ngoan ngoãn nằm sấp xuống, bị mát xa đại pháp ấn lung tung của nàng làm la om sòm, Yến Hồng chột dạ định ngừng lại chịu.



      Tập Nhân tiến vào gọi: “Tiểu thư, cơm trưa xong rồi, dùng bây giờ hay chờ lát nữa ạ?” Vừa vào thấy tiểu thư nhà mình lại ngược đãi gia, thế mà gia còn bày ra bộ dạng đau nhưng sướng nữa chứ, cảm thấy dưới ảnh hưởng của tiểu thư nhà mình, gia càng lúc càng thích tự ngược đãi bản thân rồi…



      Yến Hồng dừng tay hỏi: “Manh Manh đói chưa?”



      gật, cằm đập xuống gối: “Đói, muốn ăn cơm.”



      Vì thế hai người dừng mát xa, xuống giường mặc quần áo lại, ra phòng bên ăn cơm.



      Ăn xong mất chưa đến nửa canh giờ, Yến Hồng lại mệt mỏi. Òi, mùa đông quá ba tháng rồi, sao mình còn y chang rắn muốn ngủ đông thế này chứ!



      Đông Phương Manh vốn ngồi bên chống má trầm tư, biết nghĩ ra cái gì, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng nửa ngày, cười hì hì: “Heo con.”



      Nửa ngày Yến Hồng mới nghĩ ra, chọc nàng giống như heo con. Khụ, điển cố này xuất phát từ ngày nọ, Đông Phương Manh ngủ trưa dậy, Yến Hồng nhào nặn gò má mũm mĩm của thành ngọn núi , sau đó ngón tay cái hếch ngược mũi lên, làm thành hình dạng heo con, còn : “Heo con lười ham ngủ.”



      Ặc, bây giờ báo ứng lên người. Yến Hồng dứt khoát phồng má, hai tay dựng bên tai phe phẩy, trợn mắt bắt chước huynh Bát Giới: “Con khỉ kia, lão Trư mệt rồi, mau trải giường.”



      Làm xong chính mình nhịn được cười, vừa cười vừa cảm thấy hai ngày nay tâm tình mình phập phồng cũng quá lớn…



      Đông Phương Manh biết nàng gì, thấy nàng hài hước như thế cũng cười theo.



      Ăn cơm chưa tới tiếng mà lên giường ngủ tốt cho sức khỏe. Yến Hồng muốn làm tấm gương xấu cho Đông Phương Manh, nên gọi Giai Nhân mang bàn cờ tới: “Manh Manh, đánh cờ với Hồng Hồng ?”



      đến cái này nàng lại muốn rơi lệ, nàng giỏi cờ vây, tự biết tài nghệ của mình rất kém nhưng ỷ lại tốt xấu gì nàng cũng chơi QQ bao nhiêu năm, nhất thời hứng trí dạy Đông Phương Manh chơi ca ro.



      Kết quả dạy xong đồ đệ, bây giờ sư phụ lại sắp bị đả kích chết rồi. Nếu phải muốn nâng cao tinh thần, nàng tuyệt đối muốn tự tìm kích thích.



      Kết quả đánh đánh, Đông Phương Manh giục nàng: “Hồng Hồng, đánh .”



      Nàng từ trong cơn mơ màng tỉnh lại: “Ồ, đến ta rồi, á, đến Hồng Hồng rồi.” Đánh bừa bước, Đông Phương Manh nhíu mày, trề môi, bình luận chữ: “Dở.”



      Nàng lại thua. Oa, vì sao toàn là nàng thua… Nàng phải Khổng Phu Tử muốn chuyển nhà…



      Dựa vào đâu còn nhớ lần trước nàng bình phẩm kỳ nghệ của Tập Nhân hả… vì sao còn áp dụng lên người nàng hả…



      Tập Nhân ở bên sùng bái nhìn Đông Phương Manh: “ gia, ngài là thần tượng của nô tỳ!” Nàng biết, thần tượng là đối tượng được sùng bái nhé!



      chơi nữa.” Yến Hồng chơi xỏ lá chịu đánh nữa. Có điều, hình như ngoài Đông Phương Manh ra, những người khác đều chê tài đánh cờ của nàng, muốn chơi với nàng. Duy nhất Tập Nhân đánh thua nàng, lúc bị nàng chê kỳ nghệ quá kém rất có khí phách mà đoạn tuyệt quan hệ với cờ ca ro…



      “Manh Manh, dạo được ? Đánh cờ sau.” Vội vàng cứu vãn bạn cờ duy nhất.



      Đông Phương Manh suy nghĩ chút, gật đầu đồng ý. chê nàng đánh cờ chậm quá, mỗi nước đều chờ lâu.



      Buổi tối bị lão phu nhân kêu ăn cơm. Ọe, lại là canh gà ác, nàng vừa ngửi thấy mùi này liền cảm giác nước chua trào ngược. Đông Phương Manh tử tế gắp cho nàng cái đùi gà, nàng ráng nhịn đưa lại gần miệng, được rồi: “Ụa…”



      Đông Phương Manh tổn thương nặng, lão phu nhân ngẩn ra, mừng như điên: “Mau mau mau, mời đại phu tới.”



      “Mẹ, con sao đâu, gần đây khẩu vị kém quá, cần phiền đại phu.” Yến Hồng súc miệng, với lão phu nhân, sau đó an ủi Đông Phương Manh: “Xin lỗi Manh Manh, Hồng Hồng cố ý, dạo này Hồng Hồng thích đùi gà nữa…”



      Đông Phương Manh rầu rĩ nhìn nàng: “Hồng Hồng, sinh bệnh.”



      biết cái gọi là sinh bệnh bắt nguồn từ trận cảm lạnh của Công gia lúc đầu xuân, may mà nền tảng sức khỏe của lão Công gia tệ, có điều phải nằm giường năm sáu ngày, khiến Đông Phương Manh sợ hãi. Vì thế còn đặc biệt canh trước giường lão Công gia mấy ngày, làm lão Công gia cảm động rơi nước mắt. Hầy, ra chuyện này phải trách Yến Hồng. Có ngày mẫu thân của quản trong phủ qua đời, Đông Phương Manh hỏi nàng “chết” là gì, nàng với : “Chết tức là ngủ vĩnh viễn, tỉnh lại nữa.”



      Thế nên thấy lão Công gia ngủ liền mấy ngày, sợ ông tỉnh lại nữa, khăng khăng muốn canh chừng ông. Từ lúc tiến bộ dần dần, tình cảm của với cha mẹ cũng tăng dần, chỉ dưới Yến Hồng. Lần nào Đông Phương Tề viết thư cũng oán trách, trong lòng đệ đệ thứ tự của xếp ngược.



      “Đừng bậy, Hồng Hồng bênh, chừng là chuyện vui đó!”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      42.

      Thích



      Mang thai là chuyện vừa kỳ diệu vừa khủng khiếp. Kỳ diệu là, “hạt đậu” xíu, hai tháng trước len lén “nảy mầm mọc rễ” trong bụng nàng, sau đó từ từ lớn lên, tuy đến giờ còn chưa thấy nó nhưng lại có thể cảm nhận được nó đến, nó trưởng thành, nó thích, chờ tám tháng nữa là có thể thấy nó rồi. Khủng khiếp là, Yến Hồng cảm giác mình biến thành người hoàn toàn khác, những thứ ưa thích lúc trước giờ tự dưng thích nữa. Lúc trước chán ghét giờ cực kỳ thích. Điểm này, thể ràng nhất ở khoản “ăn”.



      Trước khi mang thai, khẩu vị nàng thiên về ăn nhạt, thích đồ ngọt lắm, cũng ưa ăn cay quá. Kết quả bây giờ có bảo bảo, cũng biết có phải tại bảo bảo bên trong kêu gọi mạnh quá hay , nàng ăn cay vui, mỗi lần ăn cơm đều khóc lóc sướt mướt hại Đông Phương Manh căng thẳng tới mức quên ăn cơm, ngừng lấy ống tay áo lau nước mắt cho nàng, còn vỗ vỗ lưng nàng dỗ: “ đau đau…”



      Có trời chứng giám, nàng đau chỗ nào! Có lúc nàng bê tô canh chua cay vừa ăn vừa chảy nước mắt, thình lình đập bốp lên lưng nàng, tuy đau nhưng nàng hoảng hồn. Kết quả xảy ra màn tiên nữ rải canh, còn văng lên đầy người trong năm đóa kim hoa phục vụ nàng… nàng giải thích vô số bận, vẫn bỏ ngoài tai, vì thế đành mặc nghe hay , cho bảo bảo ăn no quan trọng hơn.



      Có bữa chạy tới nhà bếp kiếm đồ ăn, kết quả nhìn thấy Lưu thẩm xắt củ cải trong nhà bếp. Nàng nhìn mà nước miếng chảy ba ngàn thước, Lưu thẩm tưởng nàng muốn ăn củ cải, tỉ mỉ gọt vỏ lựa đoạn ngọt nhất sạch nhất đưa nàng, kết quả nàng chỉ vào chùm củ cải (chính là lá củ cải đó) : “Ta muốn ăn cái này!” Làm Lưu thẩm chấn động đờ ra thành tượng ngay tại chỗ. Nàng thỏa mãn ăn xong lại rầu rĩ vô hạn, đường đường là con người tự dưng lại giống như trâu, ăn cỏ…



      Còn có bữa, đột nhiên nàng rất nhớ món cơm chiên, tự mình rúc đầu trong bếp làm chảo lớn, hào hứng bưng ra tính chia với Đông Phương Manh. Kết quả Đông Phương Manh hoàn toàn hứng thú với món này, chỉ ngồi bên chống má nhìn nàng ăn. Hay , nàng chiên chung với tôm khô, thế mà ăn sạch chảo cơm tới nỗi bụng ễnh lên trời.



      Buổi tối lão phu nhân xộc qua thăm nàng, Đông Phương Manh khoa tay múa chân với mẹ : “Hôm nay Hồng Hồng ăn nhiều lắm, chảo to…” Sau đó vẽ vòng tròn tới nửa mét, làm lão phu nhân hoảng hồn, kéo nàng kiểm tra lượt: “Con à, cẩn thận ăn hư bụng mất…”



      Yến Hồng thẹn quá hóa giận: “ bậy, đâu ra cả chảo to, ràng ít hơn nhiều mà…”



      Còn mì nữa, tô mì to như thế, Đông Phương Manh cũng chỉ ráng được nửa thế mà nàng ăn sạch , ăn xong còn thèm thuồng nhìn tô của , cười hì hì: “Manh Manh ăn hết à, Hồng Hồng ăn giùm nhé?”



      Đương nhiên Đông Phương Manh từ chối rồi nhưng Tập Nhân nhảy dựng lên: “Tiểu thư, vừa ăn hết mười mấy miếng điểm tâm rồi, cẩn thận bội thực!!!” Tiểu thư nhà nàng ràng cầm tinh con chuột, sao bây giờ như trâu vậy, dạ dày có tới bốn ngăn…



      Nàng mắt điếc tai ngơ xơi sạch mì lẫn canh, ăn xong vẫn còn chỗ trống lại nhét thêm ít trái cây nước quả gì đó. Đông Phương Manh cười tít mắt, hề hoảng sợ, ngược lại rất cao hứng nàng ăn nhiều như thế, chỉ vì Yến Hồng với : “Hồng Hồng phải ăn nhiều chút, như vậy bảo bảo trong bụng mới nhanh lớn! Manh Manh có thể chuyện với con rồi!”



      Đương nhiên sở thích của nàng cũng cố định, hôm qua còn gặm lấy gặm để món này, hôm nay nhìn thấy lại muốn ói, hại năm đóa kim hoa mỗi ngày sáng sớm thấy mặt nàng, câu đầu tiên là: “Tiểu thư hôm nay muốn ăn gì? Nô tỳ lập tức mua món mới nhất!”



      Hu, dạ dày nàng, hoàn toàn biến thành cái động đáy rồi.



      Ngoài ra, nàng còn thường xuyên nằm mơ khiến người ta khó mà tưởng nổi, đa phần dính tới đồ ăn. Ví dụ như có lần nàng mơ hái lựu, khắp đồi khắp núi toàn là lựu vừa đỏ vừa lớn, nàng trèo lên cây hái hái, hái tới cười toe tóe, kết quả thèm tỉnh, chùi miệng, toàn là nước miếng, khó khăn lắm mới nhịn tới trời sáng với Giai Nhân muốn ăn lựu. Giai Nhân dẫn người chạy hết chợ cũng tìm thấy, sau tìm thấy loại quả khác lựu lắm, gọi là lựu hồng ngọc, là trái cây phiên bang, còn đặc biệt tốn mớ tiền mua về. Chỉ là mùi vị giống lựu lắm, Yến Hồng ăn được thứ mình muốn, rầu rĩ tới mấy ngày.



      Công gia và phu nhân nghe , hai lời viết thư gửi vào cung. Cũng chẳng biết Đông Phương Tề dùng cách gì, gửi về sọt, kết quả nàng ăn hơn tháng trời! Sau đó nhắc đến là sợ.



      Còn có lần, mơ thấy mình siêu thị cực bự ở đời trước, mua sơn tra mà mua hoài được, ngồi xổm chính giữa siêu thị khóc hu hu, nước mắt tuôn như suối, người xung quanh đứng chỉ trỏ vào nàng nàng cũng mặc kệ, chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng. Tỉnh lại, Đông Phương Manh bĩu môi nhìn nàng, cũng sắp khóc theo.



      Sau đó tự dưng nàng ôm khóc ầm ỹ, khóc tới mức năm đóa kim hoa ùn ùn chen vào, sốt cả ruột: “Tiểu thư, tiểu thư à, sao vậy sao vậy? Đau chỗ nào phải …”



      Nàng nức nở, ấm ức : “Ta muốn ăn sơn tra…”



      Sáng hôm sau lão phu nhân nghe xong, cười suýt nữa té xuống ghế. Đương nhiên, cuối cùng sơn tra cũng đưa tới ngừng, lão phu nhân còn đích thân với nàng: “Con à, muốn ăn cứ , đừng lo lắng, sơn tra mua lúc nào cũng có.”



      Làm nàng đỏ mặt mấy ngày, sơn tra vẫn ăn bỏ. Lão phu nhân đặc biệt vui vẻ, cứ : “Chua trai cay , chua trai cay , tốt quá, vừa chua vừa cay, trai đầy đủ!”



      Hic, vậy là đầy đủ á?! Chả biết có đáng tin nữa…



      Sau đó lão phu nhân thấy Yến Hồng cũng kiêng kị, cả ngày thích , thích gì ăn nấy, thỉnh thoảng còn nhảy nhót. Tuổi bà lớn thể canh nàng cả ngày, sợ nàng còn tuổi, lại lần đầu mang thai, hiểu biết, lo lắng trằn trọc băn khoăn cả đêm. Cuối cùng nhịn được sáng sớm hôm sau gọi Đông Phương Manh qua nửa ngày trời, cũng chẳng biết bồi dưỡng cái gì, tóm lại về Lạc Phong Uyển cứ như quản giáo trại giam vậy, cả ngày canh trướ mặt nàng, y chang con cún trung thành, nàng đâu đó, thậm chí nàng nhà xí cũng gác bên ngoài!



      Mấy ngày trước thi thoảng còn chạy ra vườn bắt châu chấu ốc sên này nọ, bây giờ toàn bộ hoạt động kia quăng sang bên, lấy Yến Hồng mang thai làm trung tâm, canh gác chặt chẽ chung quanh Yến Hồng, kiên quyết quán triệt toàn diện chính sách ‘Canh Người Chặt’, bắt buộc hoạt động mười hai canh giờ ngày của Yến Hồng phải nằm dưới mí mắt .



      Ngoài ra, tên này còn tụng rất nhiều lần ‘Lão Phu Nhân Trích Dẫn’, thấy nàng ăn xong định ngủ, vội vàng kéo nàng ra ngoài dạo: “Mẹ ăn xong phải ra ngoài chín trăm chín mươi chín bước mới được ngủ.”



      Đầy đủ chín trăm chín mươi chín bước nhé, thiếu cũng được, hơn cũng xong, giám sát Manh Manh canh chuẩn lắm cơ!



      Ngủ cũng rất nhiều quy củ, được ngủ giường mềm, nhất định phải lên giường ngủ. được quên đắp chăn, ngủ trưa nhất định phải ngủ đủ nửa canh giờ, thời gian cũng bị đồng hồ hình người Đông Phương Manh canh chính xác hết chỗ .



      Năm đóa kim hoa cũng hóa thân thành mẹ già, mỗi giờ mỗi khắc đều nghiên cứu bữa sau nên ăn gì. Khi nghe ba tháng đầu mang thai rất dễ sẩy liền phát động từ xuống dưới phủ thăng cấp Yến Hồng lên động vật cần được bảo vệ, hễ là vận động mạnh mẽ gì đó đều cấm cho nàng làm. Lúc nàng trách móc nhà bếp làm đồ ăn hợp khẩu vị muốn tự mình làm, chẳng những chỉ cho phép nàng đứng đằng xa nhìn, phụ trách chỉ huy bằng miệng, cho động thủ, còn cho nàng lại gần hít khói dầu nữa.



      Buồn cười nhất là Đông Phương Manh, sau khi tiếp thu huấn luyện bí mật của lão phu nhân lần nữa, tiêu chuẩn hiển nhiên thăng lên hơn năm đóa kim hoa chỉ cấp. Ngay cả việc bưng cái bát hơi to chút cũng cho nàng làm, nếu nàng có ý đồ chống đối, phồng má trừng mắt, chân mày nhăn như con sâu lông: “Manh Manh giận rồi đấy!”



      Năm chữ to uỵch, có tác dụng hơn hết thảy. Bây giờ thiếu gia này mà giận lên phải dỗ chút là xong đâu, thực hành vận động kháng cự “tam ” triệt để: nhìn nghe , xem như nàng tồn tại, hơn nữa còn duy trì thời gian ngắn, oái, nàng vô dụng, chỉ ngày chịu nổi!!



      Tên này, càng lúc càng xấu!



      Rốt cuộc có ngày, Yến Hồng nhịn hết nổi hỏi : “Manh Manh, tóm lại mẹ cái gì thế?”



      há miệng tụng nguyên bài: “Phụ nữ có thai, mắt nhìn cái xấu, tai nghe tiếng ô uế…”



      “Ngưng!” Yến Hồng đưa tay cản , hoài nghi: “Manh Manh biết nó có ý gì ?”



      thành lắc đầu, nàng trợn trắng mắt, biết ngay mà. Vẫn là đọc thuộc lòng thôi, trí nhớ tốt cũng thể lãng phí như vậy!



      Tập Nhân đứng bên hí hửng: “Tiểu thư, hình như muội hiểu đó!”



      Yến Hồng lười lườm nàng luôn.



      “Thế mẹ còn gì nữa?” Nếu lão phu nhân chỉ bắt học thuộc bấy nhiêu, mấy trò làm trước đó từ đâu ra? Còn thiếu nước nhốt nàng vô rọ đeo lưng thôi, ăn gì cũng phải chờ kiểm tra mới được!



      được ăn thịt Tiểu Bạch, được ăn thịt Mị Mị, được ăn thịt Gâu Gâu, được ăn thịt Tiểu Cường, được ăn trái cay…” Vô số món được, làm Yến Hồng thiếu điều muốn khóc.



      Tiểu Bạch là thỏ, mị mị là dê, gâu gâu là chó, Tiểu Cường là vịt, trái cay là gừng.



      Ông trời ơi, nàng còn ăn được gì hả!



      được, nàng muốn phản kháng! Ít nhất phải biết vì sao được ăn mấy món đó, kết quả hỏi xong lắc đầu: “Mẹ .”



      Hộc máu. Chờ lão phu nhân tới hỏi lại vậy.



      Từ sau khi nàng có bảo bảo, lão phu nhân cho nàng qua thỉnh an nữa, quá xa, sợ nàng mệt, đổi lại thành mỗi ngày thỉnh thoảng bà cụ lại qua thăm nàng, người làm con dâu như nàng tình thấy băn khoăn. Phủ Quốc Công rất lớn nhưng chỗ lão phu nhân ở cách Lạc Phong Uyển cũng chừng năm sáu trăm mét, mệt chỗ nào! Mỗi ngày theo lệ chín trăm chín mươi chín bước còn xa hơn nữa.



      Nhưng bà cụ cho nàng chạy tới chạy lui, yên tâm. Được rồi, nghe lời bà vậy.



      Buổi chiều hôm đó, bà vừa tới Yến Hồng liền khéo léo thăm dò: “Mẹ, cái đó, có thai rồi kiêng kị nhiều đồ ăn vậy ạ?” Nàng thích thịt thỏ, nàng muốn ăn thịt thỏ, hu.



      “Đương nhiên rồi, lúc nào nên ăn cái gì đều có bài bản cả. Giống như thịt thỏ này, ăn xong hài tử sinh ra bị sứt môi, xấu lắm! Thịt dê cũng được, ăn bị động kinh, ăn thịt chó hài tử sinh ra ưa cắn người, ăn thịt vịt hài tử ưa lắc đầu, ăn gừng hài tử mọc sáu ngón tay… ngoan, vì sinh ra đứa bé khỏe mạnh xinh xắn, nhịn con, mẹ trải qua rồi, nghe lời mẹ sai đâu. Này, đây là danh sách thức ăn kiêng cữ mẹ tìm Tôn đại phu liệt kê ra đó, con xem xem thôi, Manh nhi và nhà bếp nhớ kỹ rồi, cần lo lắng.” xong còn tự hào hiền từ nhìn Đông Phương Manh cái.



      Yến Hồng nhìn mấy tờ giấy chi chít chữ, khóc ra nước mắt.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      43.

      Biến Hóa



      Lão phu nhân sớm căn dặn Yến Hồng, ba tháng đầu ổn định nhất, vì thế muốn nàng và Đông Phương Manh tuyệt đối được cùng phòng. Khổ nỗi Đông Phương Manh là cái tên cố chấp, ngủ với Yến Hồng quen rồi, giờ bảo dọn ra chỗ khác đương nhiên chịu, mỗi tối đến giờ là rúc vào bên cạnh Yến Hồng.



      Tuy Yến Hồng cho rằng ngủ cạnh nàng ảnh hưởng tới thai nhi gì đó nhưng quả tư thế ngủ của là…



      Lúc chưa biết có thai, còn bị biết nặng đè bao nhiêu lần. lại ưa lấy bụng nàng làm gối đầu, may mà bé con trong bụng khá mạnh khỏe, xảy ra chuyện gì. Bây giờ nghĩ lại cũng sợ hết hồn, vì thế đành dỗ , sợ thấy nàng quen, còn bố trí cái giường mềm cạnh giường, buổi tối ngủ giường mềm, nàng ngủ giường lớn, coi như là ngủ chung. Hễ Đông Phương Manh nhìn là thấy nàng còn bên cạnh, ngước mắt lên là gặp, cũng ầm ỹ nữa.



      Đương nhiên chuyện phòng the phải cấm rồi. Nàng còn cố tình rất nghiêm trọng với Đông Phương Manh: “Bảo bảo bây giờ ngủ trong bụng Hồng Hồng, Manh Manh thể ôm ôm, làm ồn bảo bảo tỉnh dậy khóc, khóc rồi chịu ra gặp Manh Manh đâu.”



      Hù Đông Phương Manh tối nào cũng ôm gối khổ sở nằm mọp giường mềm nhìn nàng, nhìn tới nỗi nàng vừa buồn cười vừa đau lòng. thích che giấu tâm trạng mình, khi dục vọng dâng lên, mặt nghẹn đỏ bừng, miệng xì xà xì xồ lăn qua lộn lại, bảo nàng làm sao ngủ ngon được.



      Do dự lát, ngoắc lên giường, đỏ mặt bảo cởi đồ, nàng cẩn thận nhớ lại phim đời trước nàng xem, cuối cùng dùng biện pháp khác giải quyết giúp . Bằng nhịn quá lỡ mắc bệnh gì, khoan đau lòng, lỗ lã cũng là nàng.



      Đông Phương Manh giải phóng xong, hai mắt sáng long lanh, hai má đỏ bừng, nàng nhìn mà động tình, ngực loáng thoáng đau nhức. Nàng biết phụ nữ có thai rồi thân thể càng mẫn cảm hơn, trước mắt giải quyết giùm xong bản thân lại phải nhịn, đành rù rì dỗ lên giường mềm ngủ.



      Vào tháng thứ ba, bụng Yến Hồng lớn hẳn ra, bằng phẳng như hai tháng đầu nữa mà có đường cong, do thời gian trước nàng ăn như điên, người cũng mập lên rất nhiều, hễ ai nhìn cũng nhận ra nàng có thai.



      Mà khẩu vị ngon lành của nàng trước đó cũng tuyên bố giải ngũ ở thời điểm này. Nàng bắt đầu ốm nghén liên tục, nôm na chính là nôn ọe. Kỳ tình trạng của nàng cũng chỉ nghiêm trọng hơn vào hai ngày đầu, gần như ăn gì ói nấy, lúc trước thịt vui, hai ngày nay nghe chữ thịt thôi là có phản ứng rồi, mấy thứ tanh như sữa dê, trứng gà gì đó càng khỏi .



      Mấy ngày nay tâm tình Yến Hồng đặc biệt gay go, có khẩu vị gì cả, tìm ra món mình muốn ăn, dạ dày cứ như bị cái gì đó lấp đầy ngừng muốn móc nó ra, sáng sớm vừa dậy thấy ghê tởm, cứ nôn khan mãi mà ói ra được gì. Mỗi bữa chỉ ăn được chút cháo trắng, nhưng nàng lại sợ cứ như thế dinh dưỡng của bảo bảo được, vì thế mỗi lần đành cố ráng ăn chút canh trứng, ăn xong lại ói, ói xong ăn tiếp, cả ngày cứ ăn ói ói ăn như thế mà trôi .



      Ài, ít nhiều gì cũng ăn vào được chút, tốt xấu gì cũng hấp thu được ít.



      Yến Hồng khổ sở nhưng hạnh phúc dạy dỗ bé con trong bụng: “Bảo bảo ơi, mẹ vì con mà chịu ít tội đâu, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, lớn lên phải mua đồ bổ đền bù mẹ mỗi ngày đó!”



      Mấy ngày gần đây rời ống nhổ, Đông Phương Manh cũng ôm cái ống nhổ số ba màu sắc sặc sỡ chạy lại, thấy nàng muốn ói, đầu tiên mở to mắt quan sát bụng nàng hồi, sau đó dè dặt sờ lên, giống như bình thường sờ mó mấy chú mèo con, dịu dàng vuốt ve da bụng nàng, vừa sờ vừa nghiêm trang: “Nghe lời, ngoan ngoãn.”



      Dạo này hay nghe Yến Hồng và lão phu nhân thế, vì vậy cũng học theo, tuy rằng biết bé con trong đó có nghe được , nhưng hễ nàng khó chịu lại hai câu như thế, dường như thương lượng với bảo bảo, đừng hành hạ mẹ nó quá.



      lát sau, Yến Hồng lại nhịn nổi, muốn nhà xí. Nàng đặc biệt nghi ngờ biết có phải bàng quang của mình thu hẹp lại bằng hạt gạo , tiểu cũng quá nhiều lần , canh giờ mà bảy tám bận.



      Giai Nhân vừa thấy sắc mặt Yến Hồng, lật đật đưa tay đỡ nàng qua gian phòng kế bên. Yến Hồng nghĩ bụng biết có phải hệ thống tình báo của Giai Nhân lắp đặt đến trong bụng nàng luôn rồi , sao mình chỉ mới rục rịch mông nàng biết mình muốn làm gì rồi?!



      Đông Phương Manh nhắm mắt theo đằng sau. Yến Hồng thành thói quen, dù sao trừ con ra, là người thân thiết nhất của mình, vả lại cũng cảm thấy bất tiện, nàng cần gì vờ vịt thanh cao. Huống chi cũng theo vào trong mà chỉ chờ bên ngoài.



      Do hai ngày nay nàng ói dữ quá, gần như ngày nào Tôn đại phu cũng ôm sách y nằm vùng bên ngoài. Bên này lão phu nhân mướn sẵn hai vú già có kinh nghiệm sinh sản, người suốt ngày chui trong bếp, thường xuyên hầm thuốc bổ đem qua. Người còn lại giúp đỡ năm đóa kim hoa, phụ nữ có thai cần chú ý những gì, ngày thường nên chăm sóc ra sao.



      Nhưng Yến Hồng luôn cảm thấy uống thuốc bổ bằng ăn đồ bổ. là nàng ngửi được mùi thuốc đông y, hai là thuốc ba phần độc, uống nhiều quá sợ rằng chỉ có hại chứ có lợi cho đứa bé, luôn nhân lúc ai chú ý, sai Y Nhân lanh tay lẹ chân mang đổ. lâu sau, chậu cảnh trong phòng càng lúc càng lớn khỏe.



      Toàn bộ quá trình Đông Phương Manh đều giúp đỡ tội phạm, biết cái khác nhưng biết “thuốc” là thứ xấu, chỉ có bệnh mới uống thuốc, thành thử bị Yến Hồng lừa gạt, kiên quyết đứng về phe nàng. Lúc chủ tớ Yến Hồng làm chuyện xấu, còn ngoan ngoãn đứng ngoài canh gác.



      Lừa dối như thế được mấy bận, vú già kia cũng phải người ngốc, huống chi còn có y giả là Tôn đại phu, thấy nàng quả có gì đáng ngại, nôn nghén cũng là tượng bình thường, rốt cuộc bỏ thuốc, mỗi ngày thay đổi đủ kiểu đồ ăn cho nàng. Tâm tình Yến Hồng cũng từ từ ổn định, kiên trì mỗi ngày hết ăn lại ngủ, thi thoảng ói hai lần, trải qua cuộc sống của con heo.



      Hết cách, người nào làm mẹ mà chịu tội trận, nàng còn có người hầu hạ, coi như hạnh phúc rồi.



      Có lẽ là tâm trạng ảnh hưởng, khi trong lòng thoải mái, nôn nghén dường như cũng nghiêm trọng cho lắm, mới có mấy ngày mà giảm bớt rất nhiều, đến giữa tháng thứ tư ói nữa. Khẩu vị cũng tốt lên rất nhiều, cả nhà như trút được gánh nặng, Đông Phương Manh bịn rịn chia tay với kiếp sống đồng tử ống nhổ.



      Ba tháng cuối thai kỳ, rốt cuộc Yến Hồng nôn ói nữa, nhưng lại dính vấn đề khó chịu khác. Khoan tới vấn đề tiểu tiện cứ hành nàng, chân cũng bắt đầu sưng phù, eo cũng vừa đau vừa nhức, ngực lớn ra, trái sơn tra nho đó cũng cứng hơn, đầu vú thâm đen nở ra, thường hay rung rung hoặc phát đau, có lúc đau nhức làm nàng choàng tỉnh.



      tình nàng ngượng khi phải mấy triệu chứng đó với Tôn đại phu, vì thế đành tự mình lén xoa bóp, hi vọng đỡ hơn chút.



      Tối ấy nàng lại bị đau ngực tỉnh giấc, biết làm sao đành ngồi dậy, chẳng những đau còn cảm thấy ngực nặng trịch, dường như có khí bẩn bám bên trong tan ra được, khó chịu hết sức.



      Nước mắt lại trào lên cách khó hiểu, ngơ ngác nhìn Đông Phương Manh nằm ngủ lăn quay giường mềm kế bên, rất muốn lại, ôm nàng vào lòng dỗ dành nàng, hôn nàng.



      Nàng muốn , tuy hiểu lòng nữ nhân nhưng nàng vẫn muốn .



      Nước mắt ngừng giọt, nàng tủi thân thôi. ra nàng cũng biết vì sao tự dưng mình suy sụp như thế. Bản thân phụ nữ có thai dễ buồn dễ vui rồi, tuy rằng lúc trước nàng cũng từng rơi xuống đáy vực nhưng chưa có lần nào khó chịu như lần này.



      Xưa nay nàng thích khóc, phải nhẫn, cũng chẳng vờ kiên cường mà là khóc giải quyết được vấn đề. Huống hồ nàng luôn cảm thấy mình sống rất khá, nhưng tối nay, tịch mịch và đơn bất ngờ ập tới khiến nàng kềm được nước mắt.



      Khóc lát, có lẽ dùng hết sức, nàng lại thấy đói. Khụt khịt mũi, nàng khom lưng xỏ giày chuẩn bị kiếm đồ ăn. Thời gian này bọn Giai Nhân cũng mệt mỏi, lo lắng còn nhiều hơn bà mẹ tương lai như nàng nữa, nàng nhẫn tâm đánh thức họ.



      Xỏ giày xong, nàng chùi nước mắt, lại ngây ra hồi, vừa định đứng dậy cảm thấy có hơi là lạ, hình như có ai nhìn nàng vậy. Tầm mắt đảo bốn phía mới phát biết Đông Phương Manh thức lúc nào, đôi mắt sáng ngời trong đêm đen cực kỳ có thần.



      Yến Hồng hoảng hồn, ngồi lại giường.



      tiếng bò dậy, giày cũng mang, nhảy lên giường, dụi dụi mặt mình lên mặt Yến Hồng: “Hồng Hồng khóc rồi.” Giọng có vẻ rầu rầu, hình như vui.



      Có lẽ vừa rồi mình khóc hơi lớn, làm thức chăng? Yến Hồng gượng cười, : “Xin lỗi, làm Manh Manh thức, Hồng Hồng sao.”



      “Đau?” để ý lời nàng, nghiêng đầu hỏi, trong bóng tối nhìn nét mặt nhưng Yến Hồng vẫn nhận ra lo lắng, chua xót khổ sở trong lòng tan biến như kỳ tích, vội vàng lắc đầu “ đau, chỉ hơi đói thôi.”



      nghĩ nghĩ, lại xuống giường ngồi lại giường mềm, lần mò bốn phía, Yến Hồng quen bóng tối như thế, đứng dậy thắp đèn, chờ đèn từ từ sáng lên, Y Nhân còn hầu ở gian ngoài vọt vào: “Tiểu thư, sao vậy? đói à?”



      hổ là chị em tốt cùng lớn lên với nàng, nàng cần gì họ đến ngay.



      “Ừ, gia cũng dậy rồi, muội xem còn có gì ăn , ta và gia đều ăn.” Yến Hồng nghĩ nghĩ, dứt khoát ăn bữa đêm cho rồi.



      Y Nhân vâng dạ ra.



      Quay đầu lại, tay Đông Phương Manh cầm cái túi giấy , mỉm cười đưa cho nàng. Nàng qua cầm lấy hỏi: “Cái gì vậy?”



      Đông Phương Manh chỉ cười .



      Nàng mở ra, là mấy miếng bánh hạch đào. Nàng nhớ bữa tối điểm tâm đâu phải món này, mấy ngày gần đây cũng thấy ai ăn. Ngồi xuống cạnh , nghiêng đầu hỏi : “Manh Manh tìm ở đâu thế?”



      lắc đầu đáp: “Mua đó.”



      mua lúc nào? nhàng ngửi thử, còn tốt, ăn được.



      Cầm miếng đưa tới miệng , lại lắc đầu đưa tay đẩy trở về: “Hồng Hồng ăn, ăn xong đau, khóc.”



      Yến Hồng nghe xong lại thấy chua xót, nhưng tủi thân mà cảm động. Nàng làm sao thế? Cho dù giỏi diễn đạt nhưng vẫn biết đau lòng nàng, nàng còn bất mãn cái gì đây?



      Hít mũi, cười ngu ngốc: “Ăn chung nhé.” Cắn miếng, lại cười ngu ngơ: “Ngọt quá.” Vốn dĩ nàng thích ăn ngọt, bây giờ lại cảm thấy có thứ gì ngon bằng đồ ăn trong tay.



      Đưa cho , nghĩ nửa ngày mới cầm tay nàng cắn miếng , cũng cười: “Ngọt.”



      Mấy miếng bánh hạch đào lớn, hai người chàng miếng thiếp miếng, cứ thế mà ăn tới khi Y Nhân bưng bánh bao lên. Ăn xong hai chén bánh bao to, lại mấy vòng trong phòng coi như tiêu cơm. Đông Phương Manh cũng ngủ nữa, cạnh nàng, nàng khoác tay , nhàng dựa người vào vai , chậm rãi bộ, cảm thụ tĩnh mịch chưa từng có từ sau khi nàng có thai tới nay.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      44.

      Máy Thai



      Yến Hồng biết ăn nhiều trái cây, sinh con xinh đẹp. Lúc năm tháng, đào bắt đầu chín, nàng thèm ăn quá chừng, sai người ra phố mua đầy giỏ , rửa xong ăn từng trái, chua nhăn mặt lại. Đông Phương Manh nhịn được hỏi nàng: “Ăn ngon?”



      Nàng gật đầu: “Chua chết luôn.” Vừa vừa nhăn mày tiếp tục lựa mấy trái chua lè mà ăn.



      Đông Phương Manh càng thắc mắc, vì sao khó ăn còn cứ cố ăn?



      Yến Hồng chơi xấu nhét trái vào miệng . ngơ ngáo nhai, mặt nhăn như cái bị nhưng vẫn nhai vài miếng nuốt xuống, phun hạt, xụ mặt : “Chua, ăn ngon.”



      Yến Hồng ngồi bên vừa ăn vừa cười.



      Buổi tối tắm xong, thấy mái tóc Đông Phương Manh xõa ra ẩm ướt, nàng vội vàng vẫy lại, định lau tóc giúp . Kết quả đứng cách mấy bước lưỡng lự cả buổi trời, cuối cùng khổ sở nặn ra hai chữ: “ được.”



      được gì? Lau cái đầu mắc gì? Đâu có phụ nữ có thai được lau tóc cho người khác!



      “Sao vậy?” Yến Hồng quyết định hỏi cho .



      lại ngồi giường mềm của mình nhìn nàng, mi mắt giật giật, dường như bên trong có hơi nước dần dần dâng lên, khiến nàng chìm đắm trong đó cơ hồ thoát ra được.



      “Trước khi bảo bảo sinh, chỉ được hôn, thể… lên giường Hồng Hồng.” nghiêng đầu ngẫm nghĩ, xong, ánh mắt sáng ngời chờ nàng đồng ý.



      Mặt nàng thoắt cái đỏ bừng, chẳng lẽ biểu của mình háo sắc thế à? Cho dù nàng có mưu gian dưới tình huống trước mắt nàng cũng có can đảm ăn trộm mà… còn chưa học cách kềm chế mình giường, nàng đâu dám cho bảo bảo mạo hiểm?



      , phải. Hồng Hồng muốn lau tóc cho Manh Manh, tóc ướt ngày mai dậy đau đầu.” Nàng lắp bắp giải thích, trong lòng lại cảm động thôi. Trước đó lão phu nhân chỉ với lần mà luôn ghi nhớ kỹ, sau đó mực nhẫn nhịn. Nàng muốn dùng cách khác giúp dễ chịu cũng cho, sợ tốt cho nàng.



      Bấy giờ mới lại, để nàng lau khô tóc, quay đầu lại khẽ hôn lên môi nàng, : “Vui vẻ.”



      Nàng nhìn , nước mắt cũng từ từ dâng lên, cười hôn lại: “Hồng Hồng cũng vui vẻ.”



      Ngày cứ thế bình lặng trôi qua. Đến mùa hè, các loại trái cây từ từ nhiều lên, bụng Yến Hồng cũng từ từ biến hóa. Phản ứng mang thai của nàng hoàn toàn biến mất, có lẽ tâm lý hoàn toàn thích ứng với chuyện mang thai, Yến Hồng càng lúc càng có ý thức của người làm mẹ, tâm tình ổn định, ăn uống ngon miệng, cân nặng tăng ngừng, tinh thần đầy đủ. Tóm lại, kiếp trước đời này, từ thân thể đến tinh thần chưa bao giờ “viên mãn” như thế.



      Ngực của nàng càng lớn hơn trước, mông cũng to ra trở nên tròn trịa thấy . Có điều nàng sớm tiếp thu thê thảm này nên cũng chỉ ai oán vài câu tượng trưng, sau đó bình tĩnh ôn hòa tiếp tục ham ăn ham uống.



      Lúc trước bụng căn bản chưa nhìn ra cái gì, Đông Phương Manh tò mò sờ thử vài bận, kết quả sờ thấy gì hết, hứng thú của cũng phai nhạt.



      Bây giờ thấy bụng nàng nổi lên, lại nảy ý ngồi xổm trước người nàng sờ mó nửa ngày, sờ đến giữa bụng nàng và xương khung chậu, vẻ mặt ràng thay đổi, kinh ngạc với nàng: “Cứng.”



      Yến Hồng mỉm cười đáp lại , nàng biết lúc này bé con ước chừng thành hình rồi, nếu có thiết bị chẩn đoán tiên tiến, chắc có thể nghe được tiếng tim bé đập.



      Tôn đại phu tới bắt mạch theo lệ thường, bảo bảo bên trong lớn rất nhanh, mạch đập ổn định mạnh mẽ, là hài tử mạnh khỏe cường tráng. Yến Hồng cũng biết thời gian này việc ăn uống càng quan trọng, bởi vì bảo bảo hút chất dinh dưỡng từ mẹ liên tục, từ đó thúc đẩy các tổ chức cơ quan sinh trưởng.



      Nữ nhân đều mắc bệnh thiếu máu. Đời trước vì cơ thể nàng thuộc thể hàn thiếu máu, chỉ cần trời lạnh tay chân buốt như đá, mỗi lần tới kỳ đều cực kỳ đau đớn. Kiếp này tình trạng nghiêm trọng như thế, nhưng tại có hài tử, ngoại trừ ăn nhiều cá và đậu, trái cây theo bản năng bổ sung vitamin và anbumin, nàng còn đặc biệt bảo nhà bếp làm nhiều món giàu chất sắt, ví dụ như gan heo, nấm mèo, tảo tía, táo đỏ vân vân, dinh dưỡng bổ sung đầy đủ, cốt cho bảo bảo phát triển mạnh khỏe, cường tráng.



      Buổi chiều hôm đó, Yến Hồng ăn xong điểm tâm chiều lại cảm thấy hơi bội thực tiêu hóa được, vì thế vài vòng trong vườn cùng Đông Phương Manh bầu bạn và mấy nha đầu. Nàng sớm kêu người thay lối trong hoa viên thành đá cuội, như vậy lại có thể thuận tiện mát xa huyệt đạo, có ích cho thân thể rất nhiều. Mỗi ngày sau bữa ăn, trước khi ngủ đều phải mấy vòng.



      , , đột nhiên nàng cảm thấy dị thường, trong bụng hình như có con sâu nhúc nhích rục rịch, nàng ngừng phắt lại, dán tay lên bụng tập trung cảm nhận, quả nhiên, lại động đậy.



      Con à, con chào mẹ đấy ư? Yến Hồng kích động thôi, hơn nữa nôn nóng cần có người chia sẻ tâm tình với nàng, thế là kéo tay Đông Phương Manh áp lên bụng mình, hấp tấp hỏi : “Thế nào, có cảm giác ?”



      Đông Phương Manh hoang mang nhìn nàng nửa ngày, hỏi: “Sao vậy?” thể nhắc chút, gần đây ngôn ngữ và biểu cảm của tiến bộ , nhíu mày nhìn nàng.



      “Con động đậy, bảo bảo động.” Lần đầu tiên chân chính thể hội niềm vui sướng của người làm mẹ, giọng Yến Hồng run run.



      Tay Đông Phương Manh lượn bụng nàng nửa ngày, quỷ con vừa rồi còn nhảy nhót rất vui vẻ giờ lại ngậm tăm, Đông Phương Manh chịu thua dỏng tai nghe ngóng nửa ngày, vẫn có thu hoạch gì.



      Thấy vẻ mặt đổi thành nghi ngờ, nàng cười ấn bàn tay định rụt về của lại, đặt lên chỗ vừa rồi nàng cảm thấy thai máy nhiều nhất, khuyến khích: “Manh Manh sờ lâu lát, vừa rồi bảo bảo mệt rồi, nghỉ lát động đậy lại.”



      xong lại thương lượng với bụng mình: “Bảo bảo, chào cha được ?”



      Đông Phương Manh vẫn nghi hoặc như cũ, đúng lúc này, dưới tay đột nhiên nổi lên cục , hoảng hồn lập tức rụt tay về, nhìn trừng trừng cái cục nho thực tế cách lớp áo nhìn thấy gì nửa ngày trời, mới cẩn thận đặt tay lên lại, hồi sau, sửng sốt nhìn nàng: “Bảo bảo chạy…”



      Đương nhiên Yến Hồng cũng cảm nhận được nhóc con chuyển động, nàng mỉm cười nhìn Đông Phương Manh ngồi chồm hổm, đổi tay thành mặt, dán lên bụng nàng, nhắm mắt cảm thụ sinh mệnh nho mang lại kỳ diệu và xúc động cho .



      “Vì sao… chạy?” Có vẻ như đắn đo phải diễn tả như thế nào, nghĩ chút mới hỏi.



      “Bởi vì bảo bảo trong bụng Hồng Hồng tỉnh dậy, muốn hoạt động thân thể đó, duỗi tay này, đá chân này, có giống cá bơi lượn ?” Nàng ra sức miêu tả bức tranh hình tượng mà sinh động cho nghe, muốn cũng cảm nhận được bảo bảo trưởng thành, để cha con càng trở nên gần gũi.



      “Vừa nãy… cái gì động?” Hai mắt tròn xoe, tìm tới tìm lui bụng nàng, muốn tìm ra bảo bảo.



      Nàng cười: “Có lẽ là đầu bảo bảo, hoặc là tay , chân , hoặc là mông , hi hi.”



      Lần này càng ngạc nhiên, háo hức cọ mặt qua lại, cọ làm nàng phát nhột, cười khanh khách, cũng ngu ngơ cười theo. Từ lúc ấy liền thích kiểu đùa giỡn này, luôn đòi chơi trốn tìm với bảo bảo, bất kể ngày đêm.



      Mấy nha đầu sôi sục nửa ngày trời, kết quả thấy gia nhà mình chiếm đóng cứ điểm tốt nhất, căn bản muốn nhường cho bọn họ hưởng thụ chút, nhịn được vò đầu bứt tóc. Hu, bọn họ cũng muốn chào tiểu thư hoặc là thiếu gia mà…



      Vẫn là Giai Nhân nhiều chiêu, với hai người Yến Hồng: “Tiểu thư đứng lâu như vậy chắc là đùi mỏi rồi, ngồi xuống ghế gỗ nghỉ ngơi lát ?” rồi trải tấm đệm luôn mang kè kè bên người lên ghế gỗ cách đó mấy bước, dưới gốc cây vẫn hơi lạnh, nàng muốn tiểu thư bị lạnh làm đau bé con đâu.



      Yến Hồng vừa ngồi xuống, chờ Đông Phương Manh lên sờ, mấy tiểu nha đầu thay phiên nhau hưởng thụ đãi ngộ sờ mó, gạt Đông Phương Manh ra vòng ngoài. Sắc mặt khó coi trừng bọn họ, mặt phồng lên thành trái bóng cũng thấy bọn họ có ý tránh ra, cuối cùng tức giận đùng đùng túm người trong đó đẩy ra, chen tới cạnh Yến Hồng, ôm cứng nàng, sau đó hùng hồn quát lớn: “Của Manh Manh!” Rất có khí thế chồng canh cửa, vạn nữ là địch.



      Mấy đóa kim hoa khiêu chiến lại uy quyền của , đành hậm hực bỏ qua, thầm rủa xả gia là càng lúc càng keo kiệt, sờ có mấy cái thôi, khẩn trương y như bọn họ cướp luôn bằng. Xong rồi, chiếu tình hình trước mắt, chờ tiểu thư hoặc thiếu gia chào đời, có phải bọn họ cũng được ôm ?!



      Chưa tới tối, tin tức bảo bảo động đậy lan khắp phủ. Công gia phu nhân hùng hục chạy tới, lão phu nhân tò tò theo mặc cả với Đông Phương Manh: “Manh nhi à, mẹ sờ chút thôi, chút xíu thôi…”



      Cuối cùng đạt được tâm nguyện, phu nhân kích động còn lợi hại hơn năm đó bản thân sinh ra song bào thai nữa, cứ mải mê gọi nào là bảo bối nào là núm ruột của bà với bụng Yến Hồng, làm lão Công gia sốt ruột trợn mắt: “Ôi trời, bà đừng vui mình như thế, rốt cuộc như thế nào mau !” Ông là cha chồng, thể trực tiếp sờ cảm thụ phen, đành để bạn già truyền đạt, ai ngờ bạn già này chỉ lo thỏa mãn mình, quăng ông sang bên để ý, tức chết ông!



      Hình như bảo bảo nghỉ lát sức lực lại tràn trề, thỉnh thoảng chào hỏi nãi nãi, làm lão phu nhân thích cả buổi tối đều nỡ về phòng ngủ.



      Đồ dùng trẻ con chuẩn bị cả núi, của Công gia phu nhân chuẩn bị, của Đông Phương Tề ở kinh thành sưu tầm khắp các ngóc ngách, của Đông Phương Ngọc từ biên quan sai người đưa về, đến Nhữ Nam Vương phủ và hoàng cung cũng tặng đống tới, khỏi cần , là ý tốt của tiểu thế tử và thập lục công chúa.



      Mấy tháng tiếp theo, bụng nàng phình lên như khinh khí cầu. Lão phu nhân yên tâm, quy định lúc nàng lại phải có người đỡ. Đông Phương Manh càng bị tẩy não bận, dính lấy nàng như cái bóng, chỉ thiếu nước buộc sơi dây thừng người nàng. Hai vú già và năm đóa kim hoa càng khỏi , mỗi ngày ăn ngon uống ngọt hầu hạ, khắc cũng lơ là.



      Mùa hè sắp hết, bụng Yến Hồng càng giống trái dưa hấu lớn sắp chín, tròn vo. Hành động càng trở nên bất tiện, buổi tối ngủ cũng thể tự trở người, còn thường xuyên bị sức nặng cơ thể đè ép khó thở. Thiếu chút nàng nghi ngờ liệu mình có bị liệt nửa người nữa, đương nhiên, liệt nửa người còn mỏi eo đau lưng nữa.



      Đông Phương Manh học hai vú già biết cách giúp nàng trở mình. Buổi tối tình nguyện ngủ cũng muốn canh bên giường giúp nàng. Nàng đau lòng muốn chết, lại cố chấp thôi.



      Cuối cùng đành nhờ Tôn đại phu kê thuốc an thần, lén lút bỏ trong canh thích uống. Nhìn ráng chống mí mắt cứ chực sụp xuống ngồi giường chịu nằm, Yến Hồng vừa thương vừa xót, chàng ngốc này!



      May mà rốt cuộc chịu nổi, ngã xuống ngủ mất, Yến Hồng mới thở hắt ra. chịu ngủ làm sao nàng ngủ ngon được? Có bọn Y Nhân cách lớp bình phong trải chăn nằm canh rồi, vấn đề trở mình của nàng thành vấn đề!



      Trước ngày sinh tháng, Đông Phương Tề lại xin nghỉ chạy trở về, lý do hay ho là muốn chính mắt nhìn thấy cháu mình ra đời, còn dẫn theo hai bà đỡ vang danh kinh thành, cộng thêm thập lục công chúa trở về.



      Công chúa vừa thấy Yến Hồng, câu đầu tiên là: “Trời ạ, Yến tỷ tỷ sao tỷ phì ra thế này?”



      Nghe , giống người ? Sản phụ sắp lâm bồn có ai phì! Nàng còn thon thả chán!



      Vội vàng sờ bụng nàng chút, cảm giác mới mẻ, tiểu công chúa tự biên tự diễn chuyện với nhóc con cực vui, thấy Đông Phương Tề cười khan sờ, nàng càng đắc ý, chuyện rôm rả: “Ôi cha, nó hoạt bát ghê nha, chắc chắn đây là tay nó, ha ha, chơi vui quá…”



      Trừ trợn trắng mắt ra Yến Hồng còn gì để . Vâng, chơi vui lắm, chơi vui mau mà sinh lấy đứa, mắc gì lấy con nàng ra chơi!



      ra tiểu công chúa hâm mộ thôi, xem , Manh Manh săn sóc ghê chưa, còn giúp Yến tỷ tỷ bóp chân, mặc dù vẻ mặt Yến tỷ tỷ chẳng giống hưởng thụ gì cả…



      Nàng làm sao biết kỹ thuật mát xa của Đông Phương Manh hoàn toàn tu luyện tới nơi, Yến Hồng đâu có cách nào, mảnh tình ý của Manh Manh nhà ta mà…

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      45.

      Trở Dạ


      Hè qua, thu đến, lá phong sắp đỏ, Yến Hồng cũng sắp sinh rồi.



      Dự tính ngày sinh vào đầu tháng mười nhưng hình như bảo bảo chờ được muốn đến với thế giới này, trước ngày dự sinh hơn hai mươi ngày muốn nhảy ra khỏi bụng mẹ, may mà Yến Hồng biết trước, ngày dự sinh gì đó đáng tin, nên chuẩn bị cái gì đều sắp xếp ổn thỏa, mọi việc chu toàn, chỉ thiếu mỗi hài tử đến đưa tin mà thôi.



      Kết quả lúc hài tử chân chính đến báo tin, vẫn làm mọi người luống cuống rối tinh rối mù.



      Tối mùng mười tháng mười, mọi người cùng nhau ăn tối. Càng gần ngày sinh lão phu nhân càng căng thẳng, gần như ngày nào cũng qua ở cùng nàng từ sáng đến tối, còn khẩn trương hơn cái người sắp sinh là Yến Hồng nữa. Đến lão Công gia cũng yên tâm, hai ông bà chỉ còn thiếu nước biến thành nhân viên chuyên môn hộ tống, ngày mười hai canh giờ đều ngó chừng nàng thôi.



      “Hồng nhi à, uống thêm ít canh gà con, ăn no chút, đến chừng đó mới có sức mà sinh cháu ngoan.” Lão phu nhân trước sau như múc cho Yến Hồng chén canh, trong chén nàng đồ ăn chất thành ngọn núi rồi.



      “Cám ơn mẹ.” Yến Hồng sớm học cách chấp nhận chuyện này rồi, còn cách nào, thịnh tình khó khước mà, huống chi đâu phải nàng ăn hết.



      Hồi trước bàn cơm Đông Phương Manh chỉ chăm chăm ăn, bây giờ cũng bị khẩn trương của lão phu nhân lây nhiễm. Tuy vẫn nhưng lỗ tai lại dỏng lên cao, kịp thời nghe trộm hai người chuyện, nhìn bộ dạng ắt hẳn bỏ sót chữ nào. Yến Hồng vừa uống canh vừa lén lút quan sát lỗ tai vểnh lên như tai thỏ của , trong bụng ngứa ngáy, rất muốn sờ chút.



      Phát giác nàng nhìn mình, ngẩng đầu lên liếc nàng cái, cười cực kỳ mê người.



      Wao, mặt lại đỏ rồi, da mặt nàng gần đây càng ngày càng mỏng…



      Ăn xong bữa cơm đầm ấm, lão phu nhân lại ngồi lát mới về. Bọn nha đầu hầu hạ Yến Hồng tắm rửa, người bên dìu Yến Hồng về phòng ngồi giường mềm đàng hoàng mới lui ra, việc ai người nấy làm.



      Đông Phương Manh tắm xong từ nãy, đầu tóc cũng lau khô được nửa, tay còn cầm khăn lông, thấy nàng vào liền đòi lau tóc giúp nàng. Tất nhiên Yến Hồng từ chối rồi.



      Nàng ngồi giường mềm của , nửa quỳ sau lưng nàng, hai tay nhàng xoa tóc nàng. tại thành thói quen, tắm xong nhất định phải lau tóc cho nàng, sợ hôm sau nàng đau đầu.



      Yến Hồng cảm giác bụng mình vừa rồi hình như co rút chút, hơi đau đau nhưng cảm giác này lập tức biến mất nên để tâm lắm.



      lau xong, mắt sáng ngời nhìn nàng, muốn được khen đây. là, y như trẻ con, đáng chết luôn. Yến Hồng duỗi tay vuốt mặt , cười khen ngợi: “Manh Manh giỏi quá.”



      “Vui vẻ.” Tuy giọng điệu bình thường nhưng nàng có thể cảm giác được, hỏi nàng.



      “Hồng Hồng rất vui vẻ.” xong, nụ cười khựng lại, bụng, lại đau rồi, đau dày hơn vừa nãy.



      “Hồng Hồng?” giọng gọi nàng, nàng nhíu mày, đau đớn vây lấy nghe được . trầm mặc lát, lặp lại lần nữa.



      “Hả?” Lần này Yến Hồng nghe ràng, đáp lại tiếng, nhưng sắc mặt nàng làm nhíu mày, ánh mắt dần trở nên kinh hoảng.



      Yến Hồng cười khổ nhìn Đông Phương Manh ngó mình đăm đăm, hít sâu hơi, kéo tay nắm chặt chặt, thầm: “Manh Manh, bảo bảo muốn ra rồi, gọi Y Nhân giúp Hồng Hồng được ? Đừng sợ, sao đâu.”



      “Đau…” ôm cánh tay nàng, nước mắt phút chốc dâng đầy vành mắt.



      đau, gọi Y Nhân vào, đau nữa.” giờ nàng còn chịu được, thể hoảng hốt, càng thể la to làm bất an hơn.



      Môi run run, lo lắng nhìn nàng, bước lại quay đầu nhìn. Nàng vẫn mỉm cười khích lệ, hai tay xoắn đệm giường thành nùi.



      “Y Nhân…” Giọng xen lẫn tiếng nức nở, trở nên khàn khàn: “Mau vào, Hồng Hồng đau!”



      “Tiểu thư?” Y Nhân gác đêm xông vào như gió lốc, theo bản năng nhìn Yến Hồng.



      “Y Nhân, gọi bà đỡ, ta sợ là… sắp sinh rồi.” Trán Yến Hồng rịn mồ hôi nhưng vẫn trấn tĩnh căn dặn.



      Y Nhân cần suy nghĩ lại chạy xộc ra ngoài, gần như đồng thời, Giai Nhân vọt vào như hỏa tiễn: “Tiểu thư, ngài nằm xuống trước , đừng gấp, bà đỡ ở ngay trong viện, lập tức tới liền.”



      Yến Hồng gật đầu, nàng còn chưa đau lắm, cách lúc sinh còn khoảng thời gian, đến mức đặc biệt khó chịu. Thấy mặt Đông Phương Manh trắng bệch, hoảng loạn vô cùng, nàng để Giai Nhân dìu mình nằm lên giường, vẫy tay gọi lại.



      ngồi xổm cạnh giường, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, gương mặt y chang mèo vá, dùng ống tay áo ngừng lau mồ hôi cho nàng, thào đầu đuôi: “Đau… cần chết…”



      Yến Hồng chua xót: “ đâu, Hồng Hồng còn phải sinh bảo bảo mà. chết, đừng sợ.” Nhất định là sợ lắm, cả người đều run rẩy. lát nữa nàng sinh, làm sao bây giờ?



      Rất nhanh, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mấy bà đỡ giỏi từ kinh thành đến chờ sẵn trong phủ đều vào, xếp thành hàng, thế trận hùng mạnh.



      Giai Nhân chỉ huy mấy tiểu nha đầu dưới trướng đâu ra đấy, nấu nước, gọi người, cần làm gì làm, trầm ổn thứ tự, căng thẳng nhưng rối loạn. Diệu Nhân lại nhanh nhẹn trải dưới thân Yến Hồng lớp vải bông trắng. bà đỡ trong kinh, họ Cảnh thầm gật đầu, tới ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng Yến Hồng : “Tam thiếu phu nhân, thời gian còn sớm, có thể ăn chút gì đó trước, giữ sức.” Giọng điệu khá chắc chắn, rất oai phong.



      xong lại nhìn Đông Phương Manh chút, hơi chần chừ: “Tam thiếu gia vẫn nên tránh hơn.”



      Tay Yến Hồng bị Đông Phương Manh nắm cứng ngắc, tất cả mọi người chung quanh đều bị phớt lờ, chỉ nhìn chằm chằm Yến Hồng, lo âu trong mắt chưa từng giảm bớt.



      Yến Hồng cũng muốn để Đông Phương Manh chờ trong phòng, nhìn nàng sinh nở. Bây giờ mới chỉ là những cơn đau , hoảng sợ như thế, khó mà tưởng được lát nữa chính thức sinh ra nông nỗi nào nữa. Nhưng giờ mà bảo ra ngoài, nàng càng yên tâm…



      Hít sâu hơi, mỉm cười: “Manh Manh, Hồng Hồng sao, chỉ mệt thôi, muốn ngủ chút. Đừng khóc, ngủ cùng Hồng Hồng?” ngước đôi mắt đẫm nước, nhìn nàng nửa ngày, lắc đầu, nước mắt lăn tròn xuống má: “ đè lên bảo bảo.”



      “Manh Manh cẩn thận chút sao rồi.” Nàng vẫn cười, rút tay ra lau nước mắt giúp . Bây giờ còn chưa đến giờ sinh, chờ lát nữa sắp sinh lại nghĩ cách điều nhưng tại, để bầu bạn bên nàng, cho nàng chút dũng khí giúp nàng chống đỡ .



      chớp chớp mắt, dường như suy nghĩ, tới lát bò lên giường, nằm nghiêng bên người nàng, hôn lên má lên môi nàng, hốc mắt còn đỏ hoe song nước mắt chảy nữa, giọng vẫn còn run rẩy: “Cùng Hồng Hồng, đau.”



      “Tam thiếu phu nhân, này…”



      “Để chàng cùng ta trước, lát nữa ta tự có chủ trương.” Yến Hồng bình tĩnh cắt ngang lời bà đỡ Lưu từ kinh đến. Bà tử trong phủ tập mãi thành quen với tình huống này, lấy gì làm lạ.



      Bà đỡ Cảnh thấy vậy thầm than: tuy tam thiếu gia này nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng tình cảm phu thê hai người là tốt…



      giờ thiếu phu nhân cần giữ sức, ổn định tâm trạng, đợi thời gian co thắt rút ngắn còn khắc lần là lúc sinh nở rồi.” Bà đỡ Cảnh thấy Yến Hồng lo lắng trượng phu thấy , bèn mở miệng khuyên.



      Khóe mắt Yến Hồng liếc qua bà ta, cảm thấy ma ma này tệ, tiến thoái chừng mực, thẳng thắn nhưng cố chấp, vì thế cảm kích nở nụ cười: “Cảm ơn ma ma, ta đỡ lo.”



      Cửa phòng lại mở, lão phu nhân xông vào nhanh như điện chớp, hoàn toàn phù hợp với tuổi bà, xộc đến trước mặt Yến Hồng: “Hồng nhi à, giờ thấy sao rồi, còn đau con?”



      “Mẹ người yên tâm, bây giờ vẫn ổn, cách thời gian dài mới đau lần, còn sớm mà, quấy rầy mẹ nghỉ ngơi rồi…” Thấy lão phu nhân thở hắt ra, Yến Hồng cảm động. Chẳng qua sinh đứa bé thôi, cả nhà như đánh giặc ấy.



      “Yến tỷ tỷ, bảo bảo sắp chào đời rồi hả?” Thập lục công chúa cũng chui vào, trước giường có đám người vây lấy, nàng con nhìn tới, ở đằng sau nhảy chồm chồm, chỉ nghe tiếng mà thấy người.



      “Xin thứ cho bà già vô lễ, trong khi thiếu phu nhân sinh, cần quá nhiều người tới quấy rầy, trước mắt cần giữ sức hơn.” Bà đỡ Cảnh hổ họ Cảnh, tính cách khá thẳng thắn. Lão phu nhân để ý ngược lại còn tán thưởng nhìn bà ta cái, phẩy tay, mọi người lục tục ra. Thập lục công chúa đợi mọi người tản hấp tấp nhìn Yến Hồng cái, giơ tay làm động tác cố gắng lên với nàng xong mới hài lòng ra. Kỳ cho nàng ở lại nàng cũng dám, có điều tốt xấu gì cũng đỡ hơn Đông Phương Tề chỉ có thể vòng vòng bên ngoài được vào phòng sinh, ha ha, giờ ra khoe khoang trước mặt !



      “Manh nhi…” Giờ lão phu nhân mới chú ý đến con còn ở trong phòng, ngẩn người.



      “Mẹ, để tướng công ở bên con dâu lát, con thấy yên tâm hơn.” Yến Hồng cầu xin lão phu nhân, đương nhiên nàng biết cổ đại xem phòng sinh là nơi ô uế, nam tử thể vào. Chỉ là giờ thời gian còn sớm, nàng nhẫn tâm để bên ngoài khổ sở chờ đợi tình hình.



      “Ài, mẹ hiểu ý con, vậy để nó cùng con .” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Yến Hồng, than khẽ. Quy củ là thứ chết nhưng người sống, bà thương con dâu cũng thương con mình, cần gì cứ chú ý quy củ mà làm đau lòng con dâu chứ… Nhớ năm đó, bà sinh Tề nhi Manh nhi, khó sinh, Công gia còn bất chấp tất cả xông vào cùng bà, bằng bọn trẻ có chào đời được hay còn chưa biết.



      Yến Hồng bình tĩnh nằm giường. Đều nữ nhân cổ đại sinh nở tương đương dạo vòng ngoài quỷ môn quan trở về, sơ sẩy chút là mất mạng. Trong lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, dường như nắm chắc mình có thể sinh nở bình an, chỉ lo Đông Phương Manh. Nhìn ngóng mình liên tục, tay và tay mình quấn quít lấy nhau, nàng cảm giác sức lực tràn trề.



      Đến lúc rồi.



      Yến Hồng lặng lẽ rút tay mình ra, mỉm cười với Đông Phương Manh: “Manh Manh, Hồng Hồng đói, muốn ăn cháo Manh Manh nấu, nấu được ?” Ánh mắt chăm chú kiên định, giống như nàng khát vọng điều đó.



      Đông Phương Manh chần chừ: “Cháo?”



      “Ừ, là cháo gà xé lần trước Manh Manh và Hồng Hồng cùng nấu đó, trắng trắng, ăn rất ngon, Hồng Hồng thích.” Gắng sức kềm chế co rút, nàng cố gắng kiểm soát mình.



      Lão phu nhân nhìn mà suýt chảy nước mắt, ra sức nháy nháy mắt, thò tay kéo con trai: “, mẹ cùng Manh Manh nấu cháo, nấu cháo ngon cho Hồng nhi ăn, ăn xong có sức sinh bảo bảo.”



      Ánh mắt Đông Phương Manh sáng như chiếu được vào tận lòng Yến Hồng, cười gật mạnh đầu, dè dặt xuống giường, lại khom người hôn nàng cái: “Hồng Hồng, chờ.”



      “Ừ, Hồng Hồng chờ Manh Manh.” Yến Hồng cười đưa mắt tiễn ra cửa, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng đâu, lúc này mới khẽ rên tiếng, lòng bàn tay đầy dấu móng tay.



      Khoảng cách giữa các cơn đau càng lúc càng ngắn, bụng dưới cứ trĩu xuống, dường như càng lúc càng nặng… gắng gượng uống mấy ngụm canh sâm tay Diệu Nhân, Yến Hồng hít sâu hơi.



      Con à, con sắp ra rồi sao? Mẹ tin tưởng con nha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :