1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ - Duyệt Vi (75 chương + 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      31.

      Vô Tâm

      “Cái gì? Manh nhi đẩy con xuống? thể nào!” Lão phu nhân lập tức lắc đầu phủ định: “Trước giờ Manh nhi chưa hề làm ai bị thương.”

      Yến Hồng nghe xong nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn Mộc Vũ Phi, trong lòng lôi ra quất roi trăm lượt. Dám oan khuất tiểu ngốc ngây thơ như bé thỏ trắng nhà nàng?! Đáng uống thêm mấy ngụm nước ao nữa!

      Đông Phương Manh căn bản biết Mộc Vũ Phi , chỉ ngơ ngác nhìn mặt Mộc Vũ Phi, nháy mắt, cực kỳ chăm chú.

      Mộc Vũ Phi vội vàng xua tay biện bạch: “Là tam biểu ca đẩy, có điều huynh ấy cố ý, coi như là… coi như con tự chuốc lấy.”

      câu này xong, mặt càng đỏ hơn, gục đầu xuống có vẻ xấu hổ: “Con thấy vịt con của tam biểu ca cũng lớn thế rồi, luôn muốn giúp tam biểu cau huấn luyện, dạy chúng bơi. Cho nên mới dẫn tam biểu ca ra bờ ao thả vịt. Ai dè tam biểu ca thấy con thả vịt con xuống nước, tưởng con muốn ném chúng, nên mới… mới hơi mất bình tĩnh. Con… con nghe người ta vịt hoang sinh ra là biết bơi rồi, vịt con thả trong nước gặp nguy hiểm, đó, con cam đoan. Nhưng biểu ca lại biết, con giải thích sao huynh ấy cũng nghe, còn… còn đẩy con xuống nước.” Kỳ là Đông Phương Manh định nhảy xuống nước cứu vịt con, kết quả bị cản lại, cho nên Đông Phương Manh mới sốt ruột đẩy cái, lại thêm con gà mẹ hợm hĩnh kia còn bay tới mổ cho mấy cái vào mông, đứng vững mới té xuống ao…

      Mẹ ơi, biết chắc con gà kia còn ghi thù quăng nó ra ngoài cửa sổ, nhen muốn chết!

      Lão phu nhân nghe xong im lặng, hồi lâu biết nên gì mới được. Con mình hiểu thế , thế mà lại đụng phải thế tử bớt việc này, bà vô thức quay đầu nhìn Yến Hồng, lại phát trong mắt nàng thoáng qua tia lửa.

      “Tướng công đẩy thế tử xuống nước, Yến Hồng thay tướng công xin lỗi thế tử.” Yến Hồng càng tức giận lại càng lộ ra ngoài mặt, chỉ là giọng cứng nhắc ai cũng nghe ra được.

      “Tẩu tử, tẩu đừng giận, đệ… sau này đệ đụng vào vịt con của biểu ca nữa.” Mộc Vũ Phi thấy Yến Hồng lạnh lùng như thế, trong lòng càng thêm hối hận, giọng mang theo chút van vỉ.

      biết sao Đông Phương Manh nghe đến vịt con lại lọt vào tai, nét mặt bắt đầu đau khổ, ôm đầu rên : “Tiểu Cường… rớt xuống nước… cứu…”

      Mộc Vũ Phi hoảng hồn, vội vàng : “ sao sao, vịt con đều biết bơi hết, lúc đệ rớt xuống nước chúng còn bơi rất vui vẻ!”

      Yến Hồng thừa lúc lão phu nhân chú ý, hung tợn trừng Mộc Vũ Phi cái, vội vã ôm đầu Đông Phương Manh, ngừng dỗ: “Đừng sợ đừng sợ, vịt con sao, ăn sâu trong vườn kìa. Đừng sợ nha…”

      An ủi dỗ dành nửa ngày, cuối cùng Đông Phương Manh cũng nghe vào, túm tay Yến Hồng muốn thăm vịt con. Mộc Vũ Phi hoàn toàn là loại vừa thành vết thương quên đau, bĩu môi oán giận: “Mới tới thăm người ta rồi, ta là bệnh nhân đấy…”

      Yến Hồng hết nhịn nổi, quay đầu quẳng lại câu: “Đáng đời ngươi!”

      Làm lão phu nhân ngây ra, Mộc Vũ Phi đực mặt nửa ngày, ngơ ngáo nhìn hai người xa rồi mới tủi thân với lão phu nhân: “Dì xem kìa, tẩu tử đối với con thế đấy…”

      Chọc cho lão phu nhân cười vui vẻ.

      Qua hai ngày, Mộc Vũ Phi phát sốt, toàn trang từ xuống dưới mới yên tâm, lo sắp xếp làm sinh nhật cho Đông Phương Manh. Mộc Vũ Phi vừa được đại phu tuyên bố có gì đáng ngại liền nhảy ngay xuống giường chui loạn khắp nơi, nhảy nhót vui vẻ khiến Yến Hồng nhìn mà phát bực.

      đó, thằng nhãi này biết có uống lộn thuốc gì , khỏe mạnh rồi cứ như ruồi nhặng đuổi , cả ngày xoay quanh hai vợ chồng nàng. Đông Phương Manh còn đỡ, dù sao thích còn để ý chút, thích lên trực tiếp phớt lờ, ngược lại Yến Hồng nhịn thằng nhóc hư đốn vừa trẻ con vừa ngang ngạnh còn làm bộ chín chắn này vất vả, mấy lần suýt nữa bùng nổ. Nếu phải vài ngày nữa thằng nhãi này bị Đông Phương Tề túm , nàng đập cho nó u đầu.

      “Tẩu tử, tẩu tử, tẩu may cái này giùm đệ chút được ?” Mộc Vũ Phi giơ tay áo vọt vào lương đình y chang con khỉ. Yến Hồng ngồi trong đó mình suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho Đông Phương Manh, còn chính chủ ngồi hòn núi giả dưới đình, chăm chú xếp đám vịt con vào trong động giả sơn từng con . Lúc Mộc Vũ Phi nhào tới, kinh động hàng vịt con, hẹn mà cùng chui hết vào động, Đông Phương Manh lại chui vào túm từng con ra, hành hạ hết sức hào hứng.

      Yến Hồng bực mình trợn trắng mắt nhìn con khỉ mời mà tới trước mặt. giờ nàng lười bày ra vẻ mặt dễ chịu với rồi, tên này đơn giản là đồ mặt dày. Lúc trước câu là tức nhảy dựng như tôm búng, bây giờ lại từ tức giận thành mặt dày, dầu muối lọt.

      “Tẩu tử, đây là quần áo đệ thích nhất, giúp mà.” Mộc Vũ Phi xuất chiêu thường hay dùng để dỗ mẹ già nhà , làm nũng.

      Đáng tiếc Yến Hồng phải phụ nữ trung niên, ăn chiêu này của . Ngoắc tay gọi nha đầu Tập Nhân: “Tập Nhân, may “tay áo đứt” dùm thế tử chút.” Nàng cố tình nhấn mạnh mấy chữ trong đó, hại Tập Nhân nhìn Mộc Vũ Phi quái dị, xong rồi còn buông câu “Tiểu thế tử, ngài muốn cắt bào đoạn nghĩa với ai thế?”

      Mộc Vũ Phi muốn hộc máu, nghĩ cả buổi sáng mới ra chiêu này để lại gần Yến Hồng, còn cố ý rạch cái áo mình thích nhất nữa, ai muốn tiểu nha đầu lường gạt này tới giúp chứ!

      Giơ tay xua con ruồi Tập Nhân qua bên, xụ mắt sán tới trước mặt Yến Hồng: “Tẩu tử, tẩu may giùm đệ chút mà. Đệ chỉ tin tẩu thôi, lỡ tiểu nha đầu kia may như chó cắn, đệ còn mặt mũi nào gặp ai chứ!”

      Tập Nhân nghe xong, mặt phồng lên như cái bánh bao, hai con mắt trừng trừng hận thể đập cho Mộc Vũ Phi mấy cái. Mộc Vũ Phi vờ như thấy, tiếp tục mặt dày.

      “Cái này ta sợ giúp ngươi được. Khả năng thêu thùa của ta kém Tập Nhân đâu chỉ chút, tin ngươi có thể thử xem.” Yến Hồng nghĩ thầm, ta cảnh cáo ngươi rồi, nếu còn biết thức thời đừng trách bà ta ra tay ác độc.

      Ấy thế nhưng tên này còn tin , giở ống tay áo lên chồm tới, cười vì đạt được ý độ: “Đệ tin năng lực của tẩu!”

      Yến Hồng cười u, với Tập Nhân: “Chuẩn bị kim chỉ!”

      chén trà trôi qua, Mộc Vũ Phi nhìn ống tay áo may y chang con rết nhe nanh múa vuốt, khóc ra nước mắt. vô cùng vô cùng hoài nghi Yến Hồng cố ý!

      sai, quả thực Yến Hồng cố tình làm thế. Tuy rằng nàng thêu thùa ra sao nhưng chuyện khâu khâu vá vá này làm khó được nàng. Hừ, muốn nàng khâu lại áo, cũng phải xem đối tượng là ai!

      Vừa lúc Đông Phương Manh chọc vịt con mệt rồi, ôm lão đại Tiểu Cường dấu vào đình, liếc thấy Mộc Vũ Phi giơ ống tay áo lên, tới chọt ngón tay vào khe hở Yến Hồng cố ý may sai, kết quả khỏi cũng biết…

      “Á, hở to hơn rồi, dừng tay lại tam biểu ca!” Mộc Vũ Phi hấp tấp muốn cứu nhưng muộn, lỗ hổng lớn hơn rồi.

      Yến Hồng và Tập Nhân đều lén lút cười, vui sướng nỗi đau của .

      Mộc Vũ Phi vừa la hét vừa nhìn trộm Yến Hồng, thấy nàng cười vui vẻ, chỉ cảm giác trong lòng ngọt ngào, nghĩ bụng tốn thêm vài bộ đồ cũng đáng. (= = cái thằng phá gia chi tử…)

      “Tẩu tử, tẩu chuẩn bị quà gì cho biểu ca thế?” Mộc Vũ Phi ầm ỹ trận, lại như con khỉ chạy lại hỏi Yến Hồng.

      “Thiên cơ bất khả lộ.”

      “Keo kiệt!” Mộc Vũ Phi tức tối hừ hừ, mấy phút sau lại cam tâm sán lại tiếp tục : “Tẩu cho đệ biết , cùng lắm đệ cho biểu ca biết.”

      Yến Hồng buồn cười: “Chẳng lẽ trước đó ngươi còn tính mách lẻo?”

      “Mách gì…” Mộc Vũ Phi hiểu lắm cách mới mẻ này, Yến Hồng trề môi: “Mật báo ấy.”

      “Tẩu xem đệ là loại người gì? Đệ có thế.” Đụng đến vấn đề nhân cách, Mộc Vũ Phi hàm hồ chút nào, nhảy dựng lên la hét. Kết quả thiếu chút đạp vào vịt Tiểu Tam lắc lư, lại nhảy lò cò chân sang bên cạnh, nhất thời tránh hơi gấp, đứng vững, người đổ nhào sang bên.

      Yến Hồng lại vừa khéo ngồi ngay bên này, tránh kịp, trơ mắt nhìn tên kia nhào lên người nàng, đầu đập vào mắt nàng, đau tới mức nước mắt nàng trào ra, mắt nổ đom đóm.

      “Ui da.” Thằng ranh này còn kêu đau trước, gục người nàng nửa ngày chịu đứng dậy. Tập Nhân sốt ruột ra sức kéo cơ hồ muốn tuột quần áo ra cũng thấy dậy. Đông Phương Manh ngây ra, nửa ngày mới bạnh mặt, túm lấy Mộc Vũ Phi dùng sức đẩy sang bên, sau đó tự mình tặng cái ôm khăng khít, vòng Yến Hồng nước mắt ròng ròng vào trong cánh tay mình.

      Tất cả mọi người đều ngớ ra. Trừ Đông Phương Manh và Yến Hồng nước mắt mờ mịt.

      “Đau…” Đông Phương Manh vụng về lau nước mắt má Yến Hồng, thổi phù phù lên con mắt bị đau của nàng, miệng chu ra khiến người ta cực kỳ. Yến Hồng cảm thấy cơn đau tan biến ngay tức khắc, nhớ ra mấy ngày trước đụng phải góc bàng, nàng cũng thổi thổi vết thương của như thế, ngờ lại học nhanh vậy.

      Yến Hồng hưởng thụ tướng công nhà mình ngọt ngào thương , tên đầu sỏ kia lại cứ chịu yên thân: “Tẩu tử, xin lỗi, đệ cố ý đâu, đầu đệ cũng đau quá nè…” Vừa xoa đầu vừa lâng lâng trong dạ, người nàng mềm ghê, thơm ghê…

      Yến Hồng còn chưa kịp dạy dỗ thằng nhãi này Đông Phương Manh ngoẹo đầu, chỉ Mộc Vũ Phi : “Tiểu Phi, xấu.” Ngẫm nghĩ, lại thêm chữ: “Đánh.”

      xong quay đầu nhìn Yến Hồng, ý là hỏi nàng, đúng . Yến Hồng hiểu ý, cười : “Đúng, Tiểu Phi là người xấu, đánh Tiểu Phi.” rồi lượm lá cây bàn ném vào người Mộc Vũ Phi, làm bộ đánh người.

      Đông Phương Manh thấy thế, môi mím cong cong, vui vẻ nhìn Mộc thế tử ngơ ngáo bên cạnh.

      công bằng, đệ cũng đau mà, ai xoa giúp đệ…” Mộc Vũ Phi xoa đầu ngớt lầu bầu. Chớp mắt, lại gục đầu chạy tới bên cạnh Yến Hồng: “Tẩu tử, tẩu đụng đệ đau như vậy, tẩu chịu trách nhiệm xoa cho đệ.”

      Yến Hồng tức điên, thằng khốn này có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay , biết nam nữ hữu biệt à, biết lễ giáo phong kiến nuốt chửng người ta hay sao…

      Ban nãy té nhào lên người nàng, hại nàng trở tay kịp thôi, bây giờ còn được tấc lấn thước, đúng là thiếu ăn đòn!

      Tức quá hóa cười, nàng đứng dậy kéo Đông Phương Manh ra ngoài “ thôi Manh Manh, xuống bếp làm đồ ăn ngon.”

      Lười để ý đồ rỗi hơi này, thẳng mạch.

      Mộc Vũ Phi ngây ra chút, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng kêu lên “Chờ đệ với.” Lại đuổi theo, Tập Nhân nhìn mà mắt trợn ngược, cảm thấy biết da mặt tiểu thế tử này làm từ cái gì mà dày đến thế.

      [23] Nguyên gốc là từ “đoạn tụ”, ai hay đọc ngôn tình chắc có nghe tới từ này rồi ha ^^.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      32.
      Mồng Tám Tháng Chạp



      Mồng tám tháng mười hai, chính là tiết Lạp Bát [24], theo phong tục của Di Lăng phải tế tổ cúng thần, dân gian thịnh hành nấu cháo lạp bát, ăn cháo lạp bát, trừ tai tránh nạn. Hạ nhân Công phủ hào hứng thu thập đủ loại nguyên liệu chuẩn bị nấu cháo lạp bát, vừa khéo bị Yến Hồng rảnh rang bắt gặp, thế là giành lấy phần việc của họ, tự mình cũng nhảy vô góp chân.



      Hạ nhân quen với cảnh tam thiếu phu nhân ưa chui phòng bếp, có điều Đông Phương Manh ngày thường chỉ phụ trách ăn lần này cũng gia nhập vào nhóm giúp đỡ, hào hứng nhặt các loại đậu đầy màu sắc đãi trong chậu nước, nghịch ướt cả tay áo. Yến Hồng sợ hơi ẩm bám người bị cảm lạnh, liền kéo lại ngồi chiếc ghế cạnh bếp lửa, chờ lát nhóm lửa lên, tiện thể hong khô tay áo luôn.



      Khiến người ta kinh ngạc thôi là Đông Phương Manh đột nhiên bộc lộ tài năng trời cho lĩnh vực đếm số. Yến Hồng sơ ý làm đổ chén đậu xanh , đậu lăn xuống đất, Đông Phương Manh chỉ liếc cái bỗng nhiên : “Chín trăm ba mươi tám.”



      Yến Hồng ngớ người: “Gì cơ?”



      Đông Phương Manh lại chỉ vào trong chén: “ trăm hai mươi sáu.”



      Yến Hồng vội vàng cầm lấy chén đếm lần, quả nhiên còn dư trăm hai mươi sáu hột. Vậy tức là đất có chín trăm ba mươi tám hột rồi…



      “Manh Manh đúng là thiên tài!” Dưới hỏa nhãn kim tinh của mấy đóa kim hoa, Yến Hồng nặng nề vô lễ tướng công nhà mình cái. Nàng biết người mắc chứng tự bế ở phương diện nào đó lại có tài năng mà người bình thường khó mà sánh kịp. Đời trước nàng cũng từng tiếp xúc số ca bệnh, nhưng đều quá ràng. ngờ ngoài copy siêu cấp ra, Đông Phương Manh cũng nhạy bén với chữ số như thế, quá trâu bò!



      Công phủ xưa nay thích nấu cháo lạp bát ngọt, dùng nhiều loại hoa màu tươi mới và trái cây mà nấu, nghe cả nhà từ xuống dưới đều thích ăn. Nhưng Yến Hồng lại ưa cháo mặn, vì thế giành riêng bếp lò chuẩn bị nấu ít cháo mặn mà ăn. Ngoài chuẩn bị các loại nguyên liệu như gạo, kê, đậu xanh, đậu đũa, đậu đỏ, đậu phụng, táo tàu ra, Yến Hồng còn thêm thịt băm, củ cải, cải trắng, miến, rong biển, đậu hũ các thứ, nhất thời hưng phấn lại thêm ít lạp xưởng, bỏ thêm ít muối, xong sai Tập Nhân bắt đầu nhóm lửa hầm. Đông Phương Manh thấy đậu quý của đều bị thảy vô nồi hết cái chơi, lại muốn học Tập Nhân nhóm lửa, hại Tập Nhân hét ầm ỹ, còn ở bên cạnh vô tâm cười toe.



      nấu cháo, người hầu tới báo, thế tử Đông Phương Ngọc phái người mang quà tới biệt trang Công phủ, lúc này còn cách sinh nhật Đông Phương Manh bốn ngày. Đông Phương Ngọc đặc biệt chuẩn bị xe quà to cho tiểu đệ nhà mình, từ đồ ăn tới quần áo mặc đều đầy đủ, hơn nữa còn rất quan tâm tới sở thích của Đông Phương Manh, thức ăn đa phần là đồ ngọt, quần áo mặc cũng là màu sắc ưa thích.



      Trong đó có loại quả màu vàng tươi, ăn vào có vị rượu thoang thoảng, ngay cả lão Công gia cũng chưa từng thấy qua. Nghe là đặc sản của Xa Li quốc tiếp giáp với biên quan, Đông Phương Ngọc đặc biệt tốn tiền vàng mua về. Để giữ được màu sắc tươi mới, Đông Phương Ngọc chuyển nguyên cả cây vào chậu trồng, người đưa quà cũng cực kỳ cẩn thận, thành thử cây chuyển tới Công phủ nhưng vẫn sống rất khỏe. May mà cây còn , ước chừng mới ra trái bói, nhìn qua cũng khác mấy chậu cây bình thường song cũng dùng riêng xe ngựa để chở.



      Yến Hồng nhìn mà than thở thôi, Công gia phu nhân lại tỏ vẻ tập mãi thành quen. Nàng khỏi cảm thán tận cõi lòng, vị đại bá chưa thấy mặt này đúng là đóa kỳ hoa trong tộc chiều em!



      Cháo mặn Yến Hồng nấu tất nhiên được cả phủ khen ngợi, Đông Phương Manh xưa nay luôn thích cháo ngọt cũng rất nể mặt ăn ba chén. Công gia phu nhân đều tán thưởng, còn liệt cháo này vào hàng thực phẩm bảo lưu trong các tiết lạp bát sau. Còn người khiến người khác phải chú ý, ấy là Nhữ Nam vương thế tử Mộc Vũ Phi. Tên này mình ăn hết sạch tô cháo, cuối cùng bụng căng tròn, gần như nổi, giống như phụ nữ sắp lâm bồn vịn eo dựa bên thở dốc.



      Đông Phương Manh tò mò sờ bụng Mộc Vũ Phi, kế đó cười tít mắt ra mệnh lệnh: “Dưa, cắt.” Làm Mộc Vũ Phi kinh hồn bạt vía: “Cắt cái gì?”



      Yến Hồng nhịn hết nổi, kéo Đông Phương Manh cười nắc nẻ: “Manh Manh, dưa của Tiểu Phi ở trong bụng, cắt được!” Công gia phu nhân cũng bị chọc, cười phá lên, chỉ có Mộc Vũ Phi ai oán nhìn mọi người, trong lòng cực kỳ giận dỗi: “Ta hao hết tâm tư lấy lòng dễ lắm sao!”



      Tế tổ buổi sáng vừa hoàn tất, cả nhà ăn xong cháo lạp bát gần giữa trưa. Giờ ngọ hai khắc, đóa kỳ hoa còn lại của bộ tộc chiều em Đông Phương Tề cũng từ kinh thành ra roi giục ngựa trở về. Lúc Đông Phương Tề về đến nhà, ngoại trừ lưng có bao hành lý to đùng ra còn gì khác, Yến Hồng thở hắt ra, rốt cuộc cũng có kẻ khoa trương như thế. Ai dè được thông báo, còn có bốn chiếc xe ngựa đằng sau, áng chừng buổi tối mới tới được. Ngoài há hốc mồm ra, Yến Hồng còn gì để .



      Bao hành lý lưng Đông Phương Tề đựng cái áo khoác sặc sỡ, lớp ngoài làm bằng lông công, bên trong lót da chồn tía đẹp đẽ quý giá, nghe là của vị quan nào đó hiến cho thái tử gia, bị Đông Phương Tề mặt dày xin về lấy lòng đệ đệ nhà mình. Nghe đồn toàn thiên hạ chỉ có hai bộ như thế, viên quan kia cơ duyên xảo hợp có được bộ cống tặng thái tử gia, bộ ở hoàng cung, bị hoàng đế ban thưởng cho hoàng hậu nương nương chuyên sủng ba mươi năm nay.



      Đông Phương Manh vừa thấy cái áo này liền nhìn chằm chằm, quên cả cho vịt con dấu ăn, nửa ngày lưu luyến chớp mắt. Đông Phương Tề đắc ý giúp khoác lên người, vì thế Đông Phương Manh cũng tặng cho Đông Phương Tề nụ cười hiếm hoi, dưới cổ vũ của Yến Hồng còn “Cám ơn.” Làm Đông Phương Tề kích động thiếu chút chảy nước mũi. Yến Hồng ở bên cười trộm, thằng nhãi này mặc cái áo hoa hòe như thế, có thể trực tiếp xưng huynh gọi đệ với chim công rồi.



      Đông Phương Manh sáng sớm dậy theo Yến Hồng vừa làm vừa chơi, giày vò tới giờ mệt tới mức mi mắt dưới đánh lộn, Yến Hồng dẫn ngủ trưa, Đông Phương Tề gần hai tháng thấy đệ đệ cũng đòi theo. Yến Hồng gì, ngược lại Mộc Vũ Phi cao hứng, Đông Phương Tề vừa thấy ngớt cười cách quỷ dị, lại càng tức giận sao Yến Hồng thân thiện với nhưng hai huynh đệ song sinh kia lại khác! Tập Nhân heo mẹ lần có thể đẻ tới mười mấy con đấy! Khụ, sơ ý, hình như mắng tới dì rồi, tội lỗi tội lỗi.



      Đông Phương Manh mặc áo khoác, dưới cái nhìn thiết tha của ruột vẫn bình thản thiếp . Mộc Vũ Phi ăn no quá bội thực, bụng tới giờ vẫn khó chịu, nhịn lát rốt cuộc nhịn hết nổi, vác cái bụng quả dưa chui tọt vô nhà xí.



      Đông Phương Tề cười thầm, ra hiệu cho Yến Hồng ra gian ngoài, giọng chuyện với nàng: “Hành tung của tiểu thế tử huynh báo cho Nhữ Nam vương rồi, chờ qua sinh nhật Manh đệ, bái từ đường xong, huynh lập tức dẫn về kinh thành, ủy khuất đệ muội nhịn thêm vài ngày nữa.” sớm nhận thư từ trong phủ, biết được tiểu thế tử này gây ra ít chuyện, hừ hừ, đợi tên này về đến kinh thành rồi, cam đoan Nhữ Nam vương thưởng cho bữa măng xào thịt bằm.



      “Nhị bá vất vả rồi.” Yến Hồng cũng chẳng muốn giấu khó chịu với Mộc Vũ Phi, tên kia y chang đồ bám đít, thế giới hai người của nàng và Manh Manh bị cây nến bự chảng cắm vào. là nàng thích tự ngược đãi mình, hai là chừng tên này có ý tưởng nên với nàng, về sớm tốt cho tất cả mọi người.



      “Hai tháng gặp, Manh đệ tiến bộ đến thế, huynh đa tạ đệ muội.” Đông Phương Tề nghiêm trang chắp tay thi lễ với Yến Hồng.



      Yến Hồng vội vàng tránh qua bên: “Nhị bá thế là sao? Tướng công và thiếp thân là vợ chồng, thiếp thân chăm sóc tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Người nhà cần gì khách sáo như thế, cứ như thiếp thân là người ngoài.”



      Đông Phương Tề ngẩn ra, cảm thấy hành động này của mình quả hơi xa cách, ngượng ngùng cười với Yến Hồng. Vừa khéo Y Nhân bưng trà vào, vừa cười vừa hành lễ với Đông Phương Tề: “Nô tỳ bái kiến nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia và tam thiếu gia cùng ngày sinh, biết nhị thiếu gia thích ăn món gì, nô tỳ chuẩn bị.”



      Đông Phương Tề cười : “ cần đâu, ta và Manh đệ làm chung sinh nhật, chỉ cần chuẩn bị món Manh đệ thích là được.”



      ra Yến Hồng cứ mãi thắc mắc vấn đề này, trước đó nghe lão phu nhân Đông Phương Tề đặc biệt quay về làm sinh nhật cho Đông Phương Manh, nàng cảm thấy kì quái, hai người là song sinh, chẳng lẽ cùng sinh nhật? Bây giờ chính tai nghe Đông Phương Tề phủ định, càng thấy lạ hơn.



      Đông Phương Tề thấy bộ dạng khó hiểu của Yến Hồng, mỉm cười giải thích: “Đệ muội biết đấy thôi, tuy huynh và Manh đệ là huynh đệ song sinh nhưng sinh nhật lại tổ chức ngày.”



      ngừng chút, có chút mất mát, thu lại nụ cười, tiếp: “Manh đệ sinh ra bao lâu, cân nặng hơn huynh rất nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh. Sau lớn lên chút mới phát bẩm sinh trọn vẹn, chưa từng chuyện, có đặt thứ gì trước mặt cũng để ý. Cha mẹ vì thế mà đau lòng thôi, từ khi ta có trí nhớ tới này, mỗi lần sinh nhật, tuy làm cho hai người chúng ta nhưng người ngoài chỉ chú ý tới ta, phản ứng đối với Manh đệ hết sức xấu hổ. Bọn họ đều phát Manh đệ khác thường, tuy quà vẫn đủ hai phần nhưng chỉ khen ngợi ta, thương ta, bỏ mặc Manh đệ bên.”



      ra , lúc ấy ta rất nực cười, thậm chí còn thấy cao hứng vì mình độc chiếm hai phần quà. Mãi đến khi Hoằng Nhất đại sư đến nhà, xem quẻ cho Manh đệ, Manh đệ tuổi bạc phước, nuôi trong nhà sợ cách nào trưởng thành, nên đưa vào chùa, nhờ phúc phần Phật Tổ che chở mới bảo toàn được. Sau khi Manh đệ bị dẫn , mẹ thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, ta luôn tự trách mình, nếu phải ta cướp phúc lợi của đệ đệ, sao còn lại bị tách khỏi người mẹ được? Sao phải chịu khinh rẻ, bỏ mặc trong ngày sinh nhật như thế? Vì thế ta với mẹ, sau này ta làm sinh nhật, nhường cho mình đệ đệ, để ta khỏi cướp lấy phần phúc nên có.”



      “Hai người chúng ta đều là con của mẫu thân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà đành lòng thấy ta như thế bèn cha nghĩ biện pháp quân bình, năm lẻ làm sinh nhật ta, năm chẵn là sinh nhật Manh đệ. Hoằng Nhất đại sư cũng cách này cực hay, như thế, hai chúng ta có thể chia đều may mắn, đều được kéo dài tuổi thọ, coi như là biện pháp lưỡng toàn.”



      ra mỗi năm, bất luận là đến sinh nhật ta hay là Manh đệ, ta đều lén lút đến chùa thăm Manh đệ, chẳng qua để ý đến ta.” Đông Phương Tề xong có hơi đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu.



      Y Nhân đứng bên nghe mà rưng rưng nước mắt, Yến Hồng cũng cực kỳ xúc động. Trong mắt người ngoài, Đông Phương Manh bất hạnh cỡ nào?! Nhưng họ nào biết, có người nhà thương như thế, là người hạnh phúc nhất thế gian!



      “Tướng công được người như thế là phúc của chàng. Nhất định trong lòng chàng biết, chỉ là biết cách bày tỏ mà thôi. Hơn nữa, bây giờ nhìn tướng công có chỗ nào là người bạc phước, nhị bá cứ yên tâm.” Yến Hồng thấy giọng điệu Đông Phương Tề ràng có ý tự trách bèn lên tiếng an ủi.



      Đông Phương Tề tuy là huynh trưởng nhưng sao cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, nghe thế cười rạng rỡ: “Bây giờ có đệ muội, đương nhiên huynh yên tâm. Ha ha, ta còn chờ ôm cháu đây!”



      Yến Hồng mếu, tên này là, bắt chước y chang lão phu nhân, uổng là mẹ con!



      ngờ qua hôm sau, Công phủ có khách mời mà đến.

      [24] Mọi người xem thêm ở đây:

      http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter18/chapter180107.htm

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      33.

      Vị Khách Được Cưng Chiều



      Vị khách mời này, chính là lá ngọc cành vàng danh xứng với thực, thập lục công chúa được đương kim hoàng đế thương nhất, Mộc Thính Đào. Thính Đào, cái tên nghe thi vị biết bao, ắt hẳn là nữ tử cương nhu đầy đủ hơn nữa có chút tài hoa, song thực tế, người … khụ, khá là dũng mãnh.



      Cái vị lá ngọc cành vàng này chưa thông báo xông vào cửa lớn chính sảnh như quả cầu lửa, mọi người còn chưa thấy bóng dáng nghe nàng quát lớn: “Đông Phương Tề, lấy áo lông công của bổn công chúa ra đây!” Chỉ kịp thấy bóng dáng mảnh mai xông tới trước mặt Đông Phương Tề, tay ngọc thon thon chỉ thẳng vào sống mũi thẳng tắp của Đông Phương nhị công tử.



      Đông Phương Tề cũng rất khí phách, thong dong uống xong chén trà trong tay, hừ lạnh tiếng: “Áo này là thái tử ban thưởng, biến thành của công chúa khi nào vậy?”



      “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi tên tiểu nhân này, ràng là ngươi dùng thủ đoạn bất minh lừa , thái tử ca ca bị ngươi bịt mắt, bổn công chúa phải đồ ngốc đâu.” Tay ngọc chỉ chỉ, chỉ đến nỗi Yến Hồng nghi ngờ biết có phải nhị bá nhà mình làm chuyện gì khiến người người căm ghét hay .



      “Ý công chúa là, thái tử là đồ ngốc?” Mi mắt Đông Phương Tề thèm nhúc nhích, rất có bản lĩnh tức chết người.



      “Ngươi bậy, ta thế.” Lần này khách quý tức đến mức quên xưng “bổn công chúa” luôn.



      “Được rồi, Tề nhi, con im , còn tạ tội với công chúa. Lão thân tham kiến thập lục công chúa, công chúa giá đáo ra nghênh đón từ xa, mong công chúa thứ tội.” Lão phu nhân thấy tình hình càng lúc càng nóng, vội vàng cứu viện. Yến Hồng và mọi người cũng theo hành lễ.



      Thập lục công chúa sao nhận nổi lễ này của lão phu nhân. Lại lão phu nhân đường đường nhất phẩm cáo mệnh, luật lệ triều đình quy định, phàm là mệnh phụ nhất phẩm trở lên, gặp phi tần, công chúa được miễn hành lễ, gặp hoàng tử, thái tử được miễn quỳ. Cộng thêm vợ chồng Công gia xưa nay được hoàng đế khá kính trọng, nếu nàng chịu lễ, ngược lại trong lòng băn khoăn, vội vàng tiến lên đỡ bà: “Lão phu nhân, người đừng đa lễ như thế, bằng phụ hoàng lại mắng Đào nhi. Hơn nữa là con mời mà tới, thể trách mọi người. Ừm, mọi người đứng dậy cả .” Phẩy tay, phong thái hoàng gia, lúc này mọi người mới đứng dậy.



      Nghe xong, Yến Hồng cảm thấy công chúa này xấu tính, là nữ tử thẳng thắn.



      Lão phu nhân cười : “Công chúa đến được là phúc khí của phủ lão thân, mời ngồi. Người đâu, dâng trà.”



      Giai Nhân thấy lúc thập lục công chúa mới tới rất nóng nảy, nhanh trí phà trà bát bửu bưng tới. Trà bát bửu này là Yến Hồng pha uống lúc rỗi, sau đó cả phủ đều thích uống trà này, nhất là lão phu nhân vào mùa thu bị nóng, uống trà giải nhiệt ít.



      “Hơ, trà gì thế, uống ngon quá.” Lão phu nhân dời đề tài làm thập lục công chúa quên mất trước đó mình ầm ỹ cái gì, nhìn chén trà nào là cẩu kỷ tử đỏ, nào là lá trà xanh lục, còn có hoa cúc vàng vàng, hoa nhài trắng trắng, nhìn rất đẹp mắt, nhịn được mím môi nhấp ngụm , uống xong lớn tiếng khen ngợi.



      “Đây là trà bát bửu, công chúa thích lát nữa để hạ nhân pha nhiều hơn. Nếu chê, cứ đem cách pha chế về, đều là những thứ thường gặp, rất dễ ngâm.” Lão phu nhân xem ra cực kỳ hiểu vị công chúa này, ngắn ngủi vài câu dẹp yên công chúa.



      Công chúa nghe xong gật như gà con mổ thóc. Vừa vặn Mộc Vũ Phi và Đông Phương Manh vào sảnh, Yến Hồng vừa thấy trong lòng nhõm. May mà Đông Phương Manh mặc cái áo lông công kia, nàng nghe ràng, vị công chúa này tới đòi áo, nếu thấy áo đó mặc người Đông Phương Manh, vậy khó rồi…



      “Lại Đông Phương Tề nữa!” Công chúa vừa đặt chén trà xuống, tò mò liếc nhìn liền chỉ ngón tay vào Đông Phương Manh hét lên. Yến Hồng nghĩ bụng, chắc nàng biết Đông Phương Tề có đệ đệ song sinh đây.



      Đông Phương Manh tới, ngoan ngoãn gọi tiếng “mẹ” rồi lại cạnh Yến Hồng, mím môi cười xòe bàn tay nắm chặt ra cho nàng nhìn, để ngoài tai tiếng la hét của công chúa.



      Yến Hồng cúi đầu nhìn, là viên đá cuội bóng loáng, màu vàng nhạt, lấp lánh ánh sáng, quả rất đẹp.



      “Cho Hồng Hồng?” Yến Hồng mỉm cười hỏi.



      gật đầu, cười lộ ra hai lúm đồng điếu. Yến Hồng nhận lấy viên đá, kéo ngồi xuống cạnh nàng.



      Công chúa nhìn Đông Phương Tề lại nhìn Đông Phương Manh, bừng tỉnh ra: “Hóa ra các ngươi là song sinh hả. Ui, Đông Phương Tề, đẹp hơn ngươi kìa, có đồng điếu ngươi có.” Giọng điệu chế giễu, rất có ý tưởng ta thắng ngươi quân.



      Đông Phương Tề trực tiếp trợn trắng mắt đáp lại. Công chúa phồng má, hừ tiếng quay đầu tiếp tục quan sát Đông Phương Manh, quên béng Mộc Vũ Phi ở bên cực lực muốn trốn tránh. Mộc Vũ Phi thừa lúc nàng chú ý, vội vàng bôi mỡ vào chân, lủi về phía cánh cửa.



      Lão phu nhân thấy công chúa tò mò bèn giải thích: “Đây là tiểu nhi tử của ta, quanh năm ở trong chùa, tính tình nhút nhát, có chỗ thất lễ mong công chúa thứ lỗi.”



      có gì có gì, lần đầu tiên con thấy song sinh đấy. ngờ giống như tạc vậy…” Hiển nhiên công chúa hãy còn tính trẻ con, dễ cáu mà cũng dễ nguôi.



      “Vậy ngươi tên gì thế? Ngươi lớn hơn hay hơn Đông Phương Tề vậy?” Công chúa nhìn nghiền, dứt khoát nhảy phóc tới trước mặt Đông Phương Manh hỏi thẳng.



      Đông Phương Manh nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, lúc Yến Hồng tưởng đáp, sốt ruột nghe “Mắt to.”



      Yến Hồng giật mình, quay sang nhìn . vẫn nhìn công chúa, đầu hơi nghiêng bên, đây là động tác tiêu chuẩn lúc quan sát nhập thần.



      Công chúa… quả đôi mắt to sáng rỡ.



      Đông Phương Tề lại bi phẫn rồi, dựa vào đâu công chúa dã man này vừa gặp Manh đệ được trả lời hả hả hả! phục, cực kỳ phục!



      “Ngươi ta hả? Hi hi, ta thích cái tên này, vậy cho phép ngươi sau này gọi ta mắt to.” Ngược lại công chúa hết sức cao hứng, duyên dáng chớp đôi mắt to, cười tít mắt gật đầu .



      “Manh Manh, mắt to.” Đông Phương Manh thấy nàng cười cũng cười theo, sau đó chỉ tay vào mình, lại chỉ công chúa.



      Lần này rốt cuộc công chúa cũng phát ổn, ngây ra hồi, quay đầu hỏi: “Có phải bình thường?”



      Đông Phương Tề ghét nhất là nghe người khác đệ đệ mình như thế, lập tức gầm lên: “ mới bình thường ấy!” Hoàn toàn quên người đối diện là công chúa.



      Hại thập lục công chúa hoảng hồn, lão phu nhân lườm cái, ngoảnh mặt sang bên, vẫn tức giận.



      “Ngươi làm gì dữ thế, ta chỉ hỏi thôi mà, đâu có ý gì khác đâu…” Công chúa tủi thân bĩu môi lầu bầu, ngón tay quay quay con cá bằng vàng đeo nơi đai lưng, giọng càng lúc càng .



      sao, Manh nhi nhà chúng ta giống người thường.” Mở miệng giải hòa, dập lửa vẫn là lão phu nhân, bà nhìn Đông Phương Manh đầy thương, : “Manh nhi sinh ra liền thích chuyện, đến giờ tâm tính vẫn đơn thuần như trẻ con, bất quá rất ngoan ngoãn nghe lời, là đứa bé ngoan.”



      “Dạ, xin lỗi lão phu nhân, con tình cố ý.” Công chúa có vẻ thấp thỏm nhìn Đông Phương Tề cái, quay sang với lão phu nhân.



      “Công chúa có sai gì đâu, đừng để trong lòng. Manh nhi là bảo bối trời ban cho cả nhà chúng ta, giờ nó khỏe mạnh, chúng ta thấy đủ rồi. Vừa hay hai ngày nữa là sinh nhật nó, công chúa phải ở lại chơi đấy nhé.” Lão phu nhân nhàng vỗ vỗ tay nàng, cười .



      “Dạ, con cũng chiếu cố Manh Manh đệ đệ.” Nàng chuyện cực kỳ tự nhiên, mọi người nghe mà đổ mồ hôi. Công chúa nhìn chừng mười lăm mười sáu, tốt xấu gì Đông Phương Manh cũng mười tám rồi, thế mà nàng kêu chả thấy mắc cỡ gì. Đông Phương Tề muốn phản bác ngay tức khắc, bị lão phu nhân tiêu diệt bằng ánh mắt, ráng nuốt trở về.



      Cũng biết vì sao, bình thường Đông Phương Tề cư xử với ai cũng hòa nhã tử tế, đụng phải công chúa ngang bướng này cứ như ăn thuốc nổ, đụng là bùm. Yến Hồng cảm thấy rất thú vị.



      Công chúa nghe chuyện Đông Phương Manh xong càng thân thiện với hơn, đồng thời cũng hết sức hiếu kỳ với Yến Hồng, dù sao nữ tử có dũng khí gả cho người như Đông Phương Manh, nàng cảm thấy rất bất thường. Chỉ là mỗi lần ánh mắt Yến Hồng quét tới chỗ nàng, nàng lại chột dạ nghiêng đầu tránh .



      Khiến người ta bất ngờ là thái độ của Đông Phương Manh. Đối với người lạ, Đông Phương Manh tuyệt đối dễ dàng để ý, lại tiếp nhận thập lục công chúa ngoài dự đoán, gần như mỗi câu của nàng, đều đáp lại, cũng bài xích cùng nàng chơi đùa. Chỉ là ngẫu nhiên có tiếp xúc đụng chạm tay chân, thân thể cứng đờ trong thoáng chốc.



      Yến Hồng lẳng lặng quan sát trận mới yên tâm, thầm thuyết phục bản thân, có bạn mới là chuyện tốt. Thế nhưng trong lòng phải để ý, đối với lời của nàng, rất nhiều khi, nàng phải lặp lại năm ba bận mới mới nghe được, nghe lọt vào tai.



      Người ngoài chỉ nhìn thấy nàng sao nghe vậy, có ai thấy được nàng trả giá bao nhiêu đâu.



      Thôi được rồi, sao thế chứ? Yến Hồng lắc đầu, thử thoát khỏi nỗi buồn bực này. Bản thân trở nên hẹp hòi như thế, phải chuyện tốt. Dù sao với cảm xúc giờ của Đông Phương Manh, hiểu dạng tâm tình đó. đối với công chúa bất thường, cũng chẳng được điều gì.



      Có điều biết từ lúc nào lại nảy sinh ý nghĩ độc chiếm lòng , hi vọng toàn bộ tâm thần đều đặt người mình, hi vọng mọi chú ý của đều thoát khỏi mình.



      Nữ tử chìm sâu trong tình , quả nhiên đều đui mù hết.



      “Tiểu Manh Tử, Tiểu Manh Tử, mau đoán xem cành cây này có mấy cái lá?” Từ lúc thập lục công chúa vô tình phát trình độ nhạy cảm với số của Đông Phương Manh, luôn thích cái trò kiểm tra này, hơn nữa thử trăm lần chuẩn cả trăm.



      Nàng cầm cành cây, hươ cái trước mặt Đông Phương Manh rồi vội vàng giấu ra sau lưng, mở to mắt chờ , mà cũng phụ mọi người kỳ vọng, buột miệng: “Mười ba.”



      “Oa, Manh Manh giỏi quá. Đông Phương Tề tên ngu ngốc kia, ngươi làm được chắc?” Công chúa cổ vũ còn quên bất kỳ cơ hội nào đả kích Đông Phương Tề. Từ sau khi nghe áo lông công tặng cho Đông Phương Manh, nàng đòi Đông Phương Tề nữa.



      Đông Phương Tề trực tiếp trợn trắng mắt hầu hạ. Yến Hồng phát thời gian này luyện động tác đó cực kỳ nhuần nhuyễn, gần như đạt đến trình độ tự phát tự thu, đối tượng đương nhiên là thập lục công chúa điện hạ, những người khác còn chưa có cái vinh hạnh đó. Thành thử bây giờ công chúa cũng có kháng thể với con mắt trợn trắng của , trực tiếp phớt lờ.



      Đông Phương Tề rất buồn bực, căn bản nghĩ mình chân trước ra cung, thập lục công chúa cũng chân sau theo tới, còn là xin hoàng đế hạ chỉ nữa, muốn đuổi nàng cũng có cách. có chuyện gì cứ ưa ầm ỹ với thôi , bây giờ còn chiếm đoạt đệ đệ dấu của nữa, vậy còn đùa với đệ đệ vui vẻ như thế!!



      hết nhịn nổi rồi! nhất định phải nghĩ cách đuổi cái đèn cầy siêu bự này !

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      34.

      Tiệc Sinh Nhật



      Rốt cuộc Mộc Vũ Phi vẫn bại lộ hành tung.



      Tuy rằng biệt trang chiếm diện tích rất lớn nhưng địa điểm hoạt động của cũng chẳng được mấy chỗ, đụng trúng công chúa chỉ là chuyện sớm muộn. Ngược lại công chúa thấy bộ dạng như gặp quỷ của , cực kỳ khinh bỉ lừ mắt: “Lần sau thi văn, nhớ đừng viết “ghen tị” thành “bụng gà” [25]!”



      Phải công chúa này cũng là kiểu giết người thấy máu, nhè ngay chỗ đau của người ta mà đâm, Mộc Vũ Phi tức giơ chân: “Tại ta viết quá nhanh, chú ý kiểm tra!” Mặt đỏ bừng bừng, còn căng thẳng nhìn Yến Hồng cái, sợ Yến Hồng càng coi ra gì.



      Công chúa phẩy tay, lạnh lùng hỏi: “Vậy ‘Dục Gia Chi Tội, Hà Hoạn Vô Từ’ viết thành ‘Ngư Hà Chi Chủy, Hà Phạn Bất Cật’ [26], ngươi giải thích sao đây?”



      “Xin lỗi.” Yến Hồng nhịn hết được, kéo Đông Phương Manh chạy tới góc cười như điên, Mộc thế tử này tài đấy! Đông Phương Manh thấy nàng cười run hết cả người, còn tưởng nàng bị lạnh, tốt bụng ôm nàng vô lòng, cho nàng mượn ngực ủ ấm. Công chúa nhìn mà hâm mộ thôi, cái tên Đông Phương tiểu nhị kia cũng săn sóc nàng được như thế hay quá, khụ.



      Trong tiếng ầm ỹ ồn ào cười cười, rốt cuộc đến ngày mười hai tháng mười hai, Công phủ nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi của Đông Phương Manh.



      Mới sáng sớm Đông Phương Manh trùm cái áo lông công thích lên người. Vốn còn định mặc áo gấm đỏ sau khi thành thân cất lại, bị Yến Hồng khuyên can hết lời mới thôi, bằng lát nữa mọi người thấy chắc chắn cười vỡ bụng. Nàng muốn biến thành trò cười thứ hai ở biệt trang sau Mộc Vũ Phi đâu.



      Sáng sớm Yến Hồng len lén làm cái bánh kem sinh nhật ba tầng, cùng còn dùng trái cây nặn thành hình búp bê đầy màu sắc dương dương đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, đại biểu cho Đông Phương Manh, mặt bánh cũng dùng tương hoa quả viết mấy chữ ‘Chúc Đông Phương Manh Sinh Nhật Hạnh Phúc, Luôn Luôn Vui Vẻ’. Kem là mấy ngày trước nàng tới nhà tá điền mua sữa bò tươi mới vắt về lên men, thử mười mấy lần mới làm ra mùi vị chính cống, dù sao điều kiện nơi này quả thiếu hụt, mấy đóa kim hoa mới ngửi mùi đều nuốt nước miếng, chừng sau ăn sản phẩm thất bại, ăn tới muốn ói.



      Mộc Vũ Phi tính ăn vụng mấy lần đều bị Yến Hồng đuổi . Ngược lại công chúa tranh thủ ăn được lần, khen dứt miệng, thẳng đến ngày sinh nhật Đông Phương Manh nhớ chia cho nàng miếng lớn, to to, để nàng ăn cho mới được.



      Hôm nay sinh nhật, tâm tình Đông Phương Manh cực kỳ vui vẻ, chủ yếu là gặp người nào cũng nghe người đó : “Chúc Manh Manh (Manh thiếu gia) sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng như hôm nay, năm nào cũng như hôm nay.” Câu này sáng sớm khi thức dậy Yến Hồng với rồi, lúc ấy Yến Hồng cười rạng rỡ lắm, biết đấy là câu hay. Tuy rất nhiều người quen (= = hạ nhân Công phủ gặp biết bao nhiêu lần vẫn nhớ), cũng để ý họ, nhưng nghe xong mím môi càng vui vẻ, lúm đồng điếu luôn ra, ai nhìn cũng biết tâm tình vui vẻ thế nào.



      Quà của Đông Phương Ngọc và Đông Phương Tề đưa từ sớm rồi. Lão Công gia tặng mấy con vịt con bằng gỗ tử đàn, Đông Phương Manh cầm xong tò mò nhìn bọn Tiểu Cường nửa ngày, vẻ mặt kinh ngạc. Lão phu nhân tặng cái chăn thêu đầy chữ phúc, do bà tự tay may thêu từng mũi , hiển nhiên chuẩn bị rất lâu rồi. Đông Phương Manh sao nhưng Yến Hồng có thể nhận ra lòng thương con tha thiết từ trong đó, hết sức cảm động, giúp cất lại đàng hoàng.



      Ngay cả Hoằng Nhất đại sư, sau khi hay tin cũng đích thân tới tặng ngọc bội được chiếu sáng đại hùng bảo điện, có điều ông chỉ dừng lại lát, mỉm cười thần bí thưởng thức Yến Hồng chút liền , là tục xong, muốn vân du bốn bể, mặc cho Công gia phu nhân nằn nì giữ lại lâu thêm thế nào, phẩy tay áo, lưu luyến rời .



      Mộc Vũ Phi tặng cái cửu liên hoàn bằng ngà voi, bởi vì có ngày bi thương phát , công phu gỡ nhanh cửu liên hoàn mà vẫn tự hào bại trong tay người vẫn cho là đồ ngốc Đông Phương Manh. Đông Phương Manh mở cửu liên hoàn trong thời gian thể theo kịp, hơn nữa cách mở mỗi lần đều khác nhau. ngửa mặt lên trời thét dài ‘ Sinh Phi, Sao Sinh Manh’ này nọ, thể cam bái hạ phong, còn tặng vòng cửu liên hoàn mình thích nhất trong bộ sưu tập cho Đông Phương Manh. (Bà con cứ xem như triều đại này cũng có Tam Quốc Diễn Nghĩa , diễn tả ràng hơn há!)



      Khiến người ta tò mò nhất là quà tặng của Yến Hồng và công chúa. Yến Hồng mãi thấy lấy ra, còn công chúa lấy quà ra lại cho mọi người xem, thần thần bí bí gói ghém kín mít, mọi người căn bản kịp nhìn đó là cái gì. Mà Đông Phương Manh cũng rất nghe lời, nàng bảo được cho ai nhìn, liền chạy giấu ở chỗ ai tìm được. Thế nên mọi người càng tò mò hơn, thế công chúa còn ngừng khoe khoang: “Hề hề, chắc chắn các người đoán ra là cái gì đâu, ta thuận tay dắt từ trong rương bảo bối nhất của thái tử ca ca đấy, á , là tìm được, bảo bối tuyệt thế nhá!”



      Đông Phương Tề nghe mà nhíu mày, thái tử là đồng môn với , đương nhiên biết sở thích quái đản của thái tử, có thể bị tên kia xem là bảo bối bình thường nổi…



      ra Yến Hồng chuẩn bị hai món quà, món là cái bánh kem ba tầng siêu bự kia, món còn lại, nàng muốn tặng riêng cho Đông Phương Manh, là thứ nàng cho rằng cực kỳ quan trọng, cần chứng kiến của cả hai mới giao cho đối phương. Thế nên giờ, thấy mọi người đều hăm he muốn nhìn quà của nàng, nàng cười, vỗ tay, để năm đóa kim hoa giơ cao hộp bánh kem bưng vào.



      Vừa mở ra, mọi người sững sờ, mùi bơ sữa thơm lừng khiến mũi mọi người bận tíu tít, hình dạng đẹp đẽ độc đáo, trang trí tinh xảo khiến mắt mọi người cũng mở to hết cỡ. Công chúa ăn qua bán thành phẩm khép miệng lại được, ngày hôm trước nàng ăn rồi, ràng chỉ là bánh ngọt màu vàng thôi, tuy mùi vị rất ngon nhưng đẹp thế này…



      “Hồng nhi, con khiến chúng ta bất ngờ quá…” Công gia phu nhân cũng ngừng tán thán.



      Nhân vật chính Đông Phương Manh chạy thẳng tới muốn ôm bánh kem vô lòng, bị Đông Phương Tề nhanh tay lẹ mặt cản lại, bị ôm kiểu đó, ai mà ăn được nữa. Tuy đồ ăn đẹp như thế làm thị độc của thái tử cũng chưa thấy bao giờ, đẹp tới mức nỡ ăn nhưng cũng thể để tiểu đệ phá hủy được…



      Yến Hồng tiến lên kéo Đông Phương Manh giãy dụa trong lòng Đông Phương Tề, giật tay : “Manh Manh, phải dùng dao cắt ăn nha. Manh Manh là thọ tinh, để Manh Manh cắt được ?”



      Thế này Đông Phương Manh mới dừng lại, ngơ ngáo theo nàng lấy dao dài đặc biệt chuẩn bị, miệng còn ngừng lầm bầm: “Bánh, cắt.”



      “Khoan khoan, Y Nhân, Khả Nhân, lấy đĩa và muỗng lại đây, à đúng rồi, còn mấy cái nĩa vài ngày trước ta bảo quản Tiểu Lâm làm nữa, lấy cả lại đây luôn, ăn bánh kem phải dùng thứ đó mới thú vị.” Yến Hồng tay túm bàn tay rục rịch của Đông Phương Manh, bên sai nhóm nha đầu.



      Đợi đĩa muỗng đầy đủ, lại bày mọi người cách ăn ra sao, Yến Hồng liền thả tay Đông Phương Manh ra, xem định cắt bánh kem thế nào.



      Trước khi cắt bánh, tò mò thò ngón út ra móc miếng kem cho vô miệng, quay đầu nhe răng cười với nàng: “Ngọt.” Yến Hồng biết, cái gọi là ngọt, ý là thích, là vui vẻ. Bèn gật đầu, lại quay đầu lại, chuẩn bị động thủ.



      Công gia, phu nhân và Đông Phương Tề đều khẩn trương nhìn chằm chằm, Yến Hồng thầm cảm thấy bọn họ đáng , mặc kệ cắt thành hình gì đều chê cả. ngờ cắt mấy đường, thế mà chia bánh kem tầng cùng thành tám phần đều đặn, chí ít nhìn cực kỳ đều, thấy khác biệt gì cả. Yến Hồng nghĩ bụng, đáng tiếc có thiết bị đo lường, bằng nhất định đo thử…



      Mộc Vũ Phi hổ được công nhận là đồ tham ăn, hoàn hồn lại trước tiên, hỏi Yến Hồng: “Ăn được ?”



      Yến Hồng cười nhìn Đông Phương Manh: “Manh Manh, có thể ăn rồi đó.”



      Đông Phương Manh chớp chớp mắt, thông minh nhổ búp bê hoa quả gắn ở cùng xuống đặt qua bên, bắt đầu từ tầng cùng cẩn thận chuyển từng miếng từng miếng bánh kem vào đĩa, động tác tỉ mỉ này làm có vẻ rất ổn, cứ như làm vô số lần, thực tế đây là lần đầu tiên thử.



      Miếng thứ nhất bỏ lên đĩa đàng hoàng, đặt qua bên, chuyển tiếp miếng thứ hai. Mộc Vũ Phi muốn lên lấy ăn bị Đông Phương Tề cản lại, nhàng lắc đầu. muốn xem đệ đệ chia làm sao.



      Chuyển xong tầng bánh nhất, Đông Phương Manh mới bưng hai đĩa, đưa đến trước mặt Công gia, phu nhân, mím môi : “Cha, mẹ, bánh, ăn.” vẫn cố chấp gọi tất cả điểm tâm hình tròn ăn được là bánh.



      Vành mắt Công gia và phu nhân phút chốc đỏ hoe, kích động cầm lấy : “Ngoan, con ngoan, cha mẹ ăn.” Đông Phương Tề ngồi bên nhìn, mắt cũng đỏ lên, có điều Mộc Vũ Phi cho rằng tức giận vò Đông Phương Manh đưa cho đầu tiên mới thế, xì, tranh với cha mẹ cái giề! (= = tưởng ai cũng tham ăn như …)



      Yến Hồng cũng bất ngờ, xem ra ngày thường tuy Đông Phương Manh thể nhưng trong lòng cũng biết Công gia phu nhân tốt.



      Miếng thứ ba đưa cho Mộc Vũ Phi, người này vênh váo hết chỗ nhìn mọi người lượt, đặc biệt đến chỗ Đông Phương Tề ánh mắt khoe khoang thấy . Mặt Đông Phương Tề trơ khấc, có điều công chúa tỉ mỉ quan sát thấy khóe môi co giật…



      Tiếp đó miếng thứ tư, thứ năm, thứ… bắt đầu chia cho năm đóa kim hoa, thấy đủ lại chạy cắt tầng thứ hai, vẫn chia thành tám phần. Thành thử trong năm người, Tập Nhân bị chia cuối cùng rất may mắn được miếng to nhất, làm Mộc Vũ Phi la ầm lên: “Của nàng lớn hơn ta!”



      Mọi người nhất tề khinh bỉ: “Ngươi phục làm coi!”



      cười khì chạy tới trước mặt Đông Phương Manh, Đông Phương Manh buồn để ý, lại dời hai miếng to qua cái đĩa lớn đưa cho thập lục công chúa, xem ra nhớ kỹ công chúa hùng hồn tuyên bố muốn ăn miếng to đây. Công chúa nuốt nước miếng, hùng dũng dùng nĩa găm miếng cho vào miệng, ngâm nga tiếng: “Ôi, ăn ngon ghê…”



      Đông Phương Tề sốt ruột lắm rồi, đệ đệ dấu luôn thích bỏ qua , hu, cũng cần đệ đệ thương che chở mà… ngoài mặt vẫn cười nhát, nhìn kỹ thấy, nụ cười đó còn cứng đờ mặt.



      Đông Phương Manh quay đầu nhìn, Công gia phu nhân ăn sắp xong rồi, do dự đưa thêm hai miếng lớn nữa, tiếp đó rốt cuộc cũng chia cho Đông Phương Tề miếng. Làm huynh trưởng dễ mà, thiếu chút lệ hùng ngay tại trận.



      Chia xong tầng thứ hai, trong tay Yến Hồng vẫn có miếng nào. Ánh mắt mọi người nhìn nàng khỏi mang theo chút đồng tình. ra bản thân Yến Hồng ưa ăn ngọt, nhất là loại bơ sữa siêu béo này, nàng cảm thấy mình ăn bị độc chết. Có điều thấy mọi người gần như ai cũng có phần, riêng mình tay , trong lòng cũng có chút để ý.



      Tầng thứ ba Đông Phương Manh cắt, vạch ra thêm vòng vừa khéo quanh hàng chữ chúc mừng sinh nhật Yến Hồng viết trước đó, cũng biết cố ý hay vô tâm, hề phá hỏng cái này. quay đầu lấy búp bê trái cây, lại kéo tay Yến Hồng, ngồi trước bàn, vây lấy tầng bánh lớn nhất dưới cùng này, trực tiếp cầm muỗng múc miếng bơ sữa trắng trắng, kiên định đưa tới bên môi nàng.



      Yến Hồng theo bản năng há miệng ăn, bởi vì miếng kem quá lớn, miệng nàng chứa hết lại thêm động tác hơi vụng về, bị dính ít lên mặt. Yến Hồng còn chưa kịp lau , há miệng liếm, liếm sạch gọn gàng, liếm xong cười : “Ngọt.”



      Toàn bộ buồn bực trước đó của Yến Hồng bay sạch , chỉ còn lại gương mặt đỏ như tôm luộc…



      Sau dường như cảm thấy ăn kiểu này càng ngon hơn, muỗng nào cũng đòi đút nàng, sau đó liếm mút mặt nàng, thuận tiện bình phẩm.



      Kết quả cuối cùng, mọi người trợn mắt há mồm, mắt nổ đom đóm, nàng ăn ngọt tới phát ngấy, bụng thiếu chút nứt…



      Buổi tối, trước khi đưa quà của mình, Yến Hồng vô tình lật thấy món quà thần bí của công chúa dưới chăn. Hỏi Đông Phương Manh có thể khui ra , được đồng ý rồi, Yến Hồng tò mò mở ra nhìn, lập tức xung động muốn hộc máu, chỉ thấy cái thứ được gói nhiều lớp khăn tơ tằm kia, chính là mấy bức tranh ngòi bút mạnh mẽ tinh tế, đủ màu sắc tươi đẹp mà sinh động như … xuân cung đồ!!!



      Thập lục công chúa trong truyền thuyết, quả nhiên giống người thường…

      [25] Ghen tị (嫉妒 – đọc là jí dù), bụng gà (鸡肚- đọc là jī dù) ^^

      [26] Dục gia chi tội hà hoạn chi từ nghĩa là muốn đổ tội cho người khác thiếu gì chứng cứ. Còn câu bị Mộc Vũ Phi cải biên là tôm cá vô miệng mắc gì ăn ^^. Mấy từ đó đọc gần gần giống nhau, ta làm biếng phiên ra quá.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      35.

      Tị Hỏa


      Xuân cung đồ, còn gọi là tranh khiêu dâm, còn có cái tên nhã nhặn che che giấu giấu là Tị Hỏa Đồ.



      Sau khi la hét khởi đầu, Yến Hồng ngồi xếp bằng giường hào hứng ngang nhiên thưởng thức mấy bức tranh trong tay. Hết cách, đời trước nàng chưa có xem, tò mò mà.



      thể , mấy tấm xuân cung này cực kỳ thành công khi thể tư tưởng uyên bác, nội liễm hàm súc của văn hóa cổ đại. Nhìn ngòi bút người ta mà xem, ý cảnh này, khắc họa nhân vật này, cái gọi là muốn lại thôi này, cảnh ôm tỳ bà che nửa mặt hoa này… khụ, nửa kín nửa hở thế này càng phát huy sức tưởng tượng! So với cái kiểu vừa nhìn kích thích thị giác của đời sau có vị hơn nhiều!



      Được rồi, Yến Hồng thừa nhận, kỳ mình thích xem xuân cung đồ, thú vị hơn phim X ở kiếp trước nhiều. nhìn ngon mùi, cái đầu to đen nhánh sán lại dụi dụi vai nàng: “Hồng Hồng, đau.”



      “Hả? Đau chỗ nào?” Yến Hồng lật đật quay đầu lại kiểm tra xem khó chịu chỗ nào, thấy tay cứ đè bụng, chắc là ăn bánh kem nhiều quá bội thực rồi, buổi tối có ăn gì đâu.



      “Bụng à? Có phải trướng rồi ?” Yến Hồng thò tay xoa xoa bụng cho , gật đầu, liền đó thoải mái hừ hừ mấy tiếng. Yến Hồng xoa nửa ngày, thấy có vẻ đỡ hơn nhiều song vẫn yên tâm, bèn mở cửa gọi nha đầu lấy ít lát sơn tra tới, đút ăn chút cho dễ tiêu hóa.



      “Mắt to, tặng Manh Manh.” chỉ vào lụa vàng rải rác giường.



      Hic, quan trọng phải là cái bọc bên ngoài mà là nội dung bên trong hiểu chưa? Yến Hồng xoắn xuýt vấn đề này, biết có nên nhắc nhở mấy bức tranh bên cạnh nàng đây mới là nội dung chân chính hay , thấy chú ý tới, còn thò tay cầm lên, xem cách nghiêm túc.



      Hơ, xem hiểu à?



      “Manh Manh, biết đây là cái gì ?” Miệng nàng giật giật, hỏi câu.



      “Tranh.” Trả lời ngắn gọn, Yến Hồng hết biết đối đáp.



      “Làm cái gì?” Nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn ra được mấy người trong tranh làm cái gì, nhíu mày, vẻ mặt rất đáng hỏi nàng câu.



      Yến Hồng cười ngu ngơ, biết nên trả lời ra sao, nhưng cố chấp nhìn nàng, rất hiển nhiên là cần đáp án.



      “Hơ, bọn họ luyện công, đúng, luyện công, dương song tu. Xem, nam là dương, nữ là .” Yến Hồng chỉ bừa hồi, lén lút quệt mồ hôi, nguy hiểm quá, thiếu chút cái đáp án hết hơi “ tinh đánh nhau” rồi. tình, biết thập lục công chúa có biết nàng tặng cái thứ bỏng tay này hay đây? Yến Hồng có thể tiếp thu hảo ý của nàng, nhưng, muốn Đông Phương Manh có thể hiểu cái này lại là chuyện khác à nha!!



      Chờ mong nàng giải thích với thằng nhãi như con nàng cái gì là quan hệ nam nữ, cái gì là chu công chi lễ, cái gì là nghĩa vụ vợ chồng hả… oái, sét đánh nàng trước !



      Đông Phương Manh lại nhìn chòng chọc nửa ngày, cuối cùng cũng nghiên cứu ra cái gì, tiện tay vất sang bên, cất khối lụa vàng vào trong cái hòm gỗ cạnh giường. Cái rương báu vật nho này Yến Hồng tìm người làm cho , tất cả bảo bối của đều ở trong đó.



      Yến Hồng há hốc mồm nhìn mấy bức tranh tuyệt diệu bị vất bỏ, cân nhắc nửa ngày, hay là, cất giùm trước? Khụ…



      Ngày mai có nên lén lút hỏi thập lục công chúa xem chưa, có cảm tưởng gì ta…



      Đúng rồi, thiếu chút quên chuyện quan trọng nhất. Yến Hồng móc trong túi ra hai chiếc nhẫn vàng chuẩn bị sẵn từ sớm, hoàn toàn thiết kế theo kiểu dáng nhẫn kết hôn đơn giản nhất của kiếp trước, nghe lúc Y Nhân cầm làm, còn bị ông chủ tiệm vàng quấn lấy cả buổi trời hỏi kiểu này do ai thiết kế, có thể giao cho họ bán hay vân vân…



      Nàng mở to mắt, vào đoạn hôn nhân nhìn có vẻ bình thản song chung quy hề bình thường này, hề muốn chỉ làm lữ khách đoạn thời gian. Tuy trước đó nàng ôm tư tưởng làm con sâu gạo tiêu dao, tự do tự tại qua ngày. Nhưng khi nhận định con đường này rồi, nàng tiến tới chùn bước. Trước đây chẳng qua có cái gì khiến nàng quyết định như thế mà thôi.



      Cho dù trong mắt người đời đầy đủ như thế nhưng tình có muôn ngàn vạn kiểu, hạnh phúc hay chỉ có bản thân mới biết.



      Nàng vẫn luôn cảm thấy mình quá lạnh lùng, lý trí vượt xa tình cảm, mặc cho trước mắt có xảy ra chuyện lớn bằng trời nàng cũng chỉ lạnh lùng sống cuộc sống của mình. Nhưng rất nhiều khi, lạnh lùng quá mức ngược lại khiến nàng nhận ra được mình cần gì, muốn gì. Trái lại, là trái tim nóng bỏng của , từng bước từng bước giúp nàng quyết định, mơ hồ dẫn đường nàng, về phía bờ bên kia đầy ấm áp và yên tâm.



      Mà bờ bên kia, nàng xác định, .



      Vì thế, để chiếc nhẫn biểu tượng cho hứa hẹn này làm nhân chứng đơn giản mà vĩnh hằng !



      “Biết ?” Nàng cười giơ nhẫn ra trước mặt .



      “Tròn tròn.” đáp chút chần chừ.



      “Cái này á, gọi là nhẫn kết hôn. Nếu nam nữ kết thành vợ chồng, giống như Hồng Hồng và Manh Manh ấy, người cái, sau khi đeo vào, đại biểu cho cả đời bầu bạn nương tựa nhau. Manh Manh muốn vĩnh viễn chung sống với Hồng Hồng ?” Nàng mở to mắt, nghiêm túc hỏi , cố chấp tin tưởng, nhất định hiểu thâm ý trong đó.



      “Muốn, vĩnh viễn chung sống.” nhìn mắt nàng, gật đầu rất nhanh, cũng biết có nghe ràng nàng , phản ứng đơn giản thẳng thắn, lẫn bất cứ điều gì.



      “Vậy đeo nhé?”



      Lại gật đầu. Yến Hồng kéo tay , chậm rãi đeo vào ngón tay , kích cỡ rất vừa vặn, cũng rất hợp với làn da .



      được tháo xuống nha!” Nàng nhấn mạnh. lấy làm lạ liếc nàng cái nhưng vẫn gật đầu.



      “Manh Manh đeo giúp Hồng Hồng.” Vươn tay, dựa người , Yến Hồng cảm giác mặt mình đỏ lên, thế này có tính là làm nũng … hic, lớn chừng này tuổi rồi, hình như hơi mất mặt. Có điều ông xã mình mà, chắc là có gì đâu nhỉ…



      bắt chước nàng vụng về đeo nhẫn lên tay nàng, còn học nàng cầm tay nàng lên xem rồi xem, lại gật đầu, có vẻ như rất hài lòng. Yến Hồng nhìn vui vẻ, ngờ đến câu nàng vừa rồi cũng sao chép lại luôn: “ được tháo xuống nha!”



      đúng là học sinh giỏi!



      Ngày hôm sau, Yến Hồng thừa lúc có ai hỏi công chúa: “Công chúa, cái đó… quà ngài tặng tướng công…” tình nàng biết sao. Tuy nhìn công chúa này có vẻ là tiểu nương ngây thơ hồn nhiên, mưu mô gì nhưng ai biết liệu nàng có tiềm năng đen tối hay



      “Ồ, cho tỷ coi rồi? Xem ra rất thích tỷ nha, cũng đúng, các người là vợ chồng mà. Thế nào, thích ? Bình thường thái tử ca ca cưng lắm ấy, là bản in cuối cùng rồi, rất đẹp, cho ai đụng vô hết. Đáng tiếc ta thuận tay dắt mất, khụ, cầm lấy, cũng kịp nhìn xem trong đó vẽ gì nữa. Ui. Xem ra cũng khác mấy thứ trong cung là bao! Vừa khéo nghe Manh Manh rất thích vẽ liền tặng cho ! cho tỷ biết nha, bình thường ta ghét nhất là thảo luận mấy cái tranh cổ với bọn họ, cái gì mà ý cảnh, bút pháp, chẳng qua là bức tranh thôi, còn lôi ra đạo lý nhân sinh đạo này nọ, ôi ôi ôi, toàn là hủ nho.” Tuy thập lục công chúa mới đến ngày nhưng thể năng lực kết bạn mạnh mẽ của nàng, như bây giờ mở miệng ra là “ta”, đến chỗ dở của mình cũng chẳng che giấu, cực kỳ cởi mở tự nhiên.



      Cứ tưởng nàng tặng xuân cung đồ vì cố ý đùa bỡn, dè nàng chưa xem mà dám đem tặng, hic.



      “Hơ, công chúa tặng chúng ta, biết thái tử biết rồi có trách tội ?” ngờ thái tử cũng có ham mê này… dám tức giậm chân lắm.



      đâu đâu, thái tử ca ca chiều ta lắm. Với lại, huynh ấy quản được ta à, ta cũng tặng rồi, chẳng lẽ huynh ấy còn biết xấu hổ đòi về? Yên tâm, đời nào!” Công chúa xua tay, hết sức hào phóng. Yến Hồng biết công chúa thế này là thuộc trường phái rộng rãi hay phóng khoáng nữa, cũng biết nên đánh giá thế nào, đành cười hì hì.



      Kế đó nàng lại ngoắc tay vẫy Yến Hồng, cười gian manh kề tai Yến Hồng hỏi: “Này, Manh Manh rành đời như thế, nghe tỷ gả tới đây cũng chưa lâu, sao lại nghe lời tỷ thế?”



      “Cái này à, ra tướng công dễ chung sống lắm.”



      “Vậy Đông Phương tiểu nhị sao giống đệ chút nào thế? Giống Manh Manh dễ thương hơn nhiều, cái tên Đông Phương tiểu nhị kia, cả ngày xụ mặt như người chết, ta đâu có thiếu tiền !” Tiểu thập lục nghe xong bĩu môi, cực kỳ bất bình phẫn nộ.



      Hic, hóa ra là tố khổ với nàng. Trải qua quan sát và phân tích tử tế, Yến Hồng phát , tuy thập lục công chúa hợp rơ với tướng công nhà nàng cách bất ngờ nhưng hình như nàng cũng chỉ đơn thuần xem Manh Manh là bạn tốt, khụ, thậm chí là đối xử như đệ đệ. Ngược lại tâm tư đối với nhị bá nhà mình lại rất nhẫn nại.



      Lúc Đông Phương Tề chú ý, nàng luôn lén lén lút lút nhìn trộm . khi Đông Phương Tề đối mặt với nàng, nàng cứ xông lên tìm đại lý do nào đó gây gổ trận, chọc cho tức giơ chân cam lòng. thể , cách bày tỏ tình của vị công chúa này khác với mọi người.



      ra chỉ cần công chúa và nhị bá hòa hảo, tin rằng cuối cùng nhị bá nhìn thấy chỗ tốt của công chúa.” Yến Hồng rất hiểu tâm của tiểu nương, mở miệng an ủi.



      “Ta… bổn công chúa hiếm lạ đâu!” Thấy tâm của mình bị người ta vạch trần, tiểu công chúa hơi ngượng, tìm đại lý do chuồn mất.



      Sau sinh nhật hai ngày, đoàn người về đến Trấn Quốc Công phủ. Mấy chú vịt bảo bối bị để lại biệt trang. Tuy Đông Phương Manh nỡ nhưng cũng chống đối ràng lắm. Yến Hồng lặng lẽ quan sát nửa ngày, phát có gì bất thường mới yên tâm. Hỏi , ngược lại hiểu : “Vịt con thích trong trang.” Nghĩ cũng phải, đất ruộng mênh mông, lại có ao nước rộng rãi, còn có rất nhiều thức ăn tươi, mấy con vịt con đều nỡ . Dù sao sau này nhớ thăm cũng được.



      Sau khi về đến Công phủ, Yến Hồng luôn bận rộn chuẩn bị bái tế từ đường. Đây là lần thứ hai Đông Phương Manh vào từ đường từ khi sinh tới giờ, hơn nữa còn sau sinh nhật mười tám tuổi của , đúng ra, coi như lễ trưởng thành. Huống chi cưới vợ, thân là thê tử, nàng cũng phải ra mắt trước bài vị tổ tiên, cuối cùng còn ghi tên vào gia phả, xếp chung với tên . Vì thế mấy ngày liền nàng có nhiều thời gian bên Đông Phương Manh, mà Mộc Vũ Phi cả ngày ở , chơi bời lêu lổng lại rất nhiều ý tưởng quỷ quái cùng với tiểu công chúa tiếp nhận nhiệm vụ chơi cùng.



      ngờ còn chưa tới ngày tế tổ, tiểu công chúa này lại gây chuyện. Hơn nữa chuyện này, còn mang lại thay đổi to lớn khó nên lời cho cuộc sống của Yến Hồng, khụ, coi như quà tặng kèm cho hậu quả quậy phá của tiểu công chúa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :