1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ - Duyệt Vi (75 chương + 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      11.

      Tắm Rửa

      Sau tết Trung Thu, cho dù Đông Phương Tề ngàn vạn lần muốn cũng phải quay về cung tiếp tục học bài cùng thái tử. Đương nhiên đối tượng chủ chốt khiến nỡ là tiểu đệ quý. Trước khi lên đường, cứ như Đường Tăng nhập hồn, thao thao bất tuyệt với Đông Phương Manh lâu. Yến Hồng cảm thụ “niệm công” thâm hậu của Đông Phương Tề rồi càng thêm bội phục định lực của Đông Phương Manh. Mặc cho ca ca khuyên bảo hết nước hết cái, tiểu đệ khăng khăng bền gan quyết chí, nên ngẩn người cứ ngẩn người, nên ngớ ngẩn là ngớ ngẩn, vì thế ca ca đành ôm bụng nuối tiếc đau thương hồi kinh.

      Ngày cứ thế bình lặng trôi qua, mỗi ngày đều là những chuyện vặt vãnh, chuyện lớn chuyện trong phủ có lão phu nhân quản lý, nhiệm vụ chủ yếu của Yến Hồng là chăm sóc Đông Phương tam thiếu gia chu đáo, vì thế nàng cũng vui vẻ nhõm tự do. Nhờ có nền tảng tốt trước đó, hai vợ chồng Quốc Công càng thêm tin tưởng nàng chữa khỏi chứng si ngốc của Đông Phương Manh. Cho dù trong mắt Noãn Nguyệt phần lớn thời gian vị tam thiếu phu nhân này đều chơi bời lêu lổng chẳng làm việc nào đứng đắn cả, thi thoảng lại chút thuốc mắt trước mặt lão phu nhân nhưng lão phu nhân con tha thiết tiện thể ai cả đường , vẫn dung túng con dâu thứ ba này nhiều hơn.

      Vì thế cuộc sống của Yến Hồng đúng là như cá gặp nước, dễ chịu thoải mái, thủng thỉnh gần tháng mới dạy Đông Phương Manh biết làm vài việc , bao gồm: trước khi ngủ tự cởi quần áo cởi giày, thức dậy tự mặc quần áo mang giày, đắp chăn chỉ được kéo tới cổ được che kín mặt, rửa mặt dùng khăn lau được ngâm cả mặt vô nước… chỉ có chút công lao nho đó thôi, bạn Hồng còn dương dương tự đắc lâu, ngẫm nghĩ, nguyên bản thằng nhãi này còn thể tự lo sinh hoạt cá nhân nhờ nàng, khụ, chí ít có thể tự lo được nửa rồi.

      “Manh Manh, hôm nay chúng ta ăn tôm rim nhé?” Sáng sớm ngủ dậy, Yến Hồng vừa mang giày vừa ngoẹo đầu hỏi Đông Phương Manh. dậy mặc quần áo xong, ngoan ngoãn ngồi ghế tròn bên cạnh giường chờ người nào đó nằm ườn ra chịu dậy.

      Đúng lúc Diệu Nhân bưng nước vào hầu hạ hai người rửa mặt nghe thế nuốt nước miếng, mới sáng sớm thảo luận đại tiệc như thế có phải quá béo ngậy rồi … lại từ lần trước tiểu thư cao hứng tranh với nhà bếp làm mấy món ăn, cả phủ từ xuống dưới đều bị chinh phục, trước đây nàng hoàn toàn biết tay nghề tiểu thư nhà mình cao siêu như thế.

      Yến Hồng nghiêng đầu thấy chăm chú nhìn nàng mang giày, ánh mắt rất tập trung. Hiển nhiên nghe lọt lời nàng, mang giày xong ngồi xổm trước mặt hỏi lại lần nữa, thò tay rờ mặt nàng, lúc này mới mím môi gật đầu.

      Gần đây hình như rất thích sờ mặt nàng, buổi tối trước khi ngủ phải sờ chút, sáng sớm ngủ dậy cũng sờ chút, giống như là nghi thức nào đó vậy, hoàn thành thể làm việc khác được.

      Yến Hồng thấy mâu thuẫn gì với việc này, sờ chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, vả lại nàng sờ cũng chẳng kém. Hic, nhớ lại, có lẽ nàng chiếm tiện nghi người ta còn nhiều hơn.

      Chuẩn bị xong xuôi nhà chính vấn an vợ chồng Công gia. Từ sau ngày Yến Hồng bắt đầu vấn an, Đông Phương Manh đều dậy cùng lúc với nàng, sớm hơn trước chừng canh giờ, thế mà thấy có chỗ nào khó chịu. Vợ chồng Công gia kinh ngạc thôi, cứ hai người đúng là trời sinh đôi.

      Vừa vào cửa thấy lão phu nhân cười tít mắt ngoắc tay bảo nàng bước lên. Yến Hồng mỉm cười khom người hành lễ “Con dâu thỉnh an cha nương.” Lão Công gia xua tay, qua nhàng vỗ vai con trai, lại hớn hở ra ngoài tập võ buổi sáng. Mấy chục năm nay ngày nào cũng như ngày nào, lão nhân gia đều kiên trì sáng sớm bài quyền, vì thế thân thể có vẻ rất rắn rỏi.

      “Hồng nhi tối qua ngủ ngon ?” Lão phu nhân kéo tay Yến Hồng vỗ vỗ, cười rất hiền từ. Đôi mắt rời được người con trai lấy lát, thương nơi đáy mắt lần nào cũng khiến Yến Hồng rung động. Nếu mẫu thân còn sống, có lẽ ngày nào nàng cũng được tắm mình trong ánh mắt thương thế này.

      “Cám ơn nương quan tâm, con dâu ngủ ngon lắm.”

      “Ừ, thế là tốt rồi, tốt rồi. Hôm nay khí sắc Manh nhi cũng tốt lắm.” Lão phu nhân cao hứng liền kéo tay nàng thêm vài câu, đợi Công gia quyền xong quay vô, cùng nhau dùng bữa sáng, lão phu nhân lại giữ hai vợ chồng Yến Hồng lại, có chuyện muốn thương lượng với họ.

      Yến Hồng nghe lão phu nhân mở lời xong tức muốn khóc luôn.

      Khiến Yến Hồng muốn khóc là nhiệm vụ có độ khó cao: giúp Đông Phương Manh tắm rửa. Yến Hồng tự nhận mình to tim, to tới mức gần như tim phổi, nhưng tự dưng bảo nàng tắm rửa cho đại nam nhân; tuy rằng đại nam nhân này là tướng công của nàng, là người đầu gối tay ấp, tuy rằng tâm trí nam nhân này còn chưa phát triển trọn vẹn, tuy rằng nam nhân này nhìn mơn mởn vô cùng… nhưng mà còn mặt mũi nàng nữa, được chưa! Tuy rằng da mặt nàng hơi dày chút… nhưng tắm rửa nghĩa là phải cởi quần áo sạch , quần áo cởi sạch nghĩa là… nam trần truồng… nữ háo sắc cũng biết thẹn thùng rụt rè chứ!

      Nghe lúc Đông Phương Manh còn , trước khi rời khỏi Công phủ, luôn do hai vợ chồng Công gia tắm rửa cho , chưa từng để người khác nhúng tay. mặt là vì thích người ngoài đụng vào, mặt khác hai vợ chồng Công gia cũng muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với con. Về sau Hoằng Nhất đại sư dẫn về Thiên Hoằng tự, mất gần năm mới khiến Đông Phương Manh gần gũi với ông, đợi đến khi dạy tự tắm được là hai năm sau rồi.

      “Lúc quay về phủ, chúng ta theo lời đại sư xây phòng tắm riêng cho Manh nhi trong phủ, dẫn nó xem, nó cũng biết dùng để làm gì. ra Manh nhi tập thành thói quen, mỗi ngày đến giờ đều tự tới phòng tắm tắm rửa, có điều là tắm rửa, ra nó cũng chỉ biết là ngâm mình trong nước…” Giống như những bà lão có tuổi khác, lão phu nhân hễ đến đứa con dấu là kéo tay Yến Hồng ngừng, Yến Hồng cũng nhờ đó mà hiểu được phương pháp “ngâm tắm” độc đáo của Đông Phương Manh.

      Hóa ra vì chàng đặc biệt ưa ngây người, thường xuyên chìm đắm trong thế giới của mình trong lúc tắm rửa. Lần nào nước lạnh ngắt rồi, vẫn còn ngơ ngác ngâm mình trong bể tắm, ngâm tới nỗi da nhăn lại cũng biết, kết quả vẫn là vợ chồng Công gia tới gọi lên, đổi người khác tới gọi, trực tiếp xem người ta là khí. Hạ nhân sợ chống cự ai dám ép buộc lôi dậy, ngoại trừ phụ mẫu còn có chút ảnh hưởng với , người khác quả làm được việc này. Thế nên là giúp tắm rửa, chẳng thà là “thúc tắm” đề phòng ngâm nước quá lâu.

      Chẳng trách mỗi ngày trước bữa tối nửa canh giờ đều thấy bóng dáng Đông Phương Manh đâu, nàng còn cho là lại chạy tới chỗ nào yên tĩnh mà trầm tư mặc tưởng nữa chứ, ngờ là tắm rửa. Ờ, nàng biết là người phải tắm rửa, Đông Phương Manh cũng ngoại lệ nhưng nàng nghĩ tắm rửa cũng có cá tính như thế…

      “Bây giờ Manh nhi có con, lão bà ta cũng cần lo âu nữa. Manh nhi lại rất nghe lời con, nên sau này vất vả cho con rồi!” Lão phu nhân cười hết sức hiền từ, vui vẻ vỗ vỗ mu bàn tay Yến Hồng, lòng nàng vặn vẹo lại thể từ chối. Vốn dĩ, tốt xấu gì nàng cũng là con dâu nhà người ta, có lý nào còn để công công bà bà giúp trượng phu mình tắm rửa…

      Cho dù có chút ý kiến với vấn đề này, Yến Hồng cũng thể nhận củ khoai lang phỏng tay này từ tay lão phu nhân. Xem ra mình làm “quan vớt người” chắc rồi. Yến Hồng gào thét trong lòng.

      Ra sức làm công tác tư tưởng tốt, đến lúc chân chính ra trận, Yến Hồng lại có phần ngượng ngập. Cái này kêu là gì đây hả… sai, nàng xác định mình là bảo mẫu, là y tá, nhưng chuyện ướt át kích thích thế này, tóm lại phải cho nàng thời gian giảm xóc chứ! (nữ nhân này tự động bỏ qua thời gian giảm xóc mấy tháng từ lúc thành thân tới giờ…”

      Lỡ lát nữa nàng chịu nổi thử thách, chảy máu mũi làm Đông Phương Manh choáng váng làm sao?!

      Mắt tahays Đông Phương Manh đứng dậy tới phòng tắm bên mé tây viện, Yến Hồng nhìn chằm chặp bóng lưng , đầu óc bắt đầu ảo tưởng cảnh cởi quần áo… ực, tự chủ tứa nước miếng…

      Yến Hồng vừa khinh bỉ mình vừa đau đầu, lúc trước mình đâu có háo sắc thế này, chẳng lẽ lấy chồng rồi, tư tưởng bắt đầu thuần khiết sao… dám nảy sinh tư tưởng chấm mút bạn bị bệnh! Oái, chết mất.

      “Tiểu thư, gia vào phòng tắm canh giờ rồi.” Còn chưa kịp đợi Yến Hồng vùng vẫy thoát ra khỏi ảo tưởng xinh đẹp và tự phê bình, Diệu Nhân ráng nhịn cười tiến lên nhắc nhở. Tiểu thư nhà nàng từ khi tiến vào Quốc Công phủ thường xuyên xuất vẻ mặt vặn vẹo “khổ sở lẫn vui vẻ” khiến người ta buồn cười.

      “Hả? xong rồi, dám lại ngâm nhăn da nữa rồi…” Yến Hồng kịp nghĩ ngợi, xồng xộc chạy tới phòng tắm phía tây cứ như lửa đốt sau đít.

      “Manh Manh? Nà nà, thiếp vào đó nha.” Yến Hồng thậm thụt thò nửa cái đầu vào, mắt đảo tới đảo lui quan sát tình hình quân địch, bên chột dạ , thử xem Đông Phương Manh có phản ứng gì . Có lẽ giọng nàng quá, người bên trong rục rịch gì cả.

      Nàng rón ra rón rén thêm mấy bước, kỳ nàng cũng hiểu vì sao mình lại nhón chân như thế nữa. sâu vào trong, mắt đảo vòng lẹ, may quá, phát pha lộ hàng nào, chắc chỉ là gian ngoài. Gian ngoài của phòng tắm nhìn khác gì chái hiên trong phủ, vào, đối diện ngay cửa chính là cái giường gỗ lim chạm trổ hoa, mỗi bên đặt cái bình sứ hoa lớn, giường kê sát tường, tường khắc bức mặt trời ló ra khỏi rừng cây. Mé phải là cánh cổng hình vòm, có lẽ vào trong là tới bể tắm rồi.

      Yến Hồng lén la lén lút nấp bên cổng vòm, liếc mắt vào trong nhanh như chớp. dè đập vào mắt đầu tiên là tấm rèm lụa, lờ mờ nhìn thấy bên trong có cái bể nước rất lớn, cạnh bể còn đặt mấy cái bàn thấp, đó hình như đặt đồ ăn, trái cây. Tốt xấu gì Yến Hồng cũng biết hàng, vừa nhìn nhận ra rèm lụa này may bằng lụa thanh cát lạnh tốt nhất, người bình thường dùng may quần áo là xa xỉ, vậy mà dùng làm rèm cửa! Có điều ngày hè dùng loại vải này đúng là giải nhiệt, chậc, Quốc Công phủ quả nhiên mạnh tay.

      Ỷ có rèm cửa che chắn, Yến Hồng bạo gan tìm bóng dáng Đông Phương Manh. Kết quả trong phạm vi thị giác có hạn của nàng, thấy người đâu. nhàng vén góc rèm lên, đưa mắt thăm dò vòng, oái, phía đông nam, bỗng dưng thò ra … bóng lưng mất hồn.
      mal thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      12.

      Tà Tâm

      “Ực.” Phải nhẫn nại.

      “Ực.” phải nhẫn nại rồi.”

      “Ực.” Kha ốc ngao (Chú giải: K, A, O, xin phát bằng phiên tiếng Hán) hệ thống bài tiết nước miếng kiểu gì thế, sao chịu nghe lời chút nào vậy!

      Phía sau rèm là gian rộng lớn. Hơi nước mịt mờ tản ra bốn phía, hơi nước ẩm ước li ti dính lên lông mi Yến Hồng, chóp mũi cũng cảm nhận được hơi mát. Khác với hương hoa nữ tử thích, mùi thơm cây cỏ ập vào mũi, hình như là mùi bạc hà. Trước mắt dường như mông lung lại nhìn rất ràng.

      Bốn phía đặt bàn thấp bằng gỗ lim, chính giữa là bể tắm. Bể hình hoa sen, nước trong vắt, mặt nước lơ lửng mấy phiến lá đào tim xanh biếc, mặt lá còn đọng hơi nước, cách đoạn nhìn lại giống như phiến lá được phủ lớp lông tơ. Yến Hồng rảnh để ý mấy phiến lá kỳ lạ chưa từng thấy qua, chỉ mở tròn mắt, buồn chớp chớp nhìn nửa thân người trong làn hơi nước, hận thể dính hai tròng mắt lên đó.

      Hồi trước nàng cứ cho rằng hình ảnh Dương quý phi tắm rửa chỉ là nghệ thuật miêu tả phóng đại, ngờ có chuyện ấy!

      Người ta mỹ nhân như ngọc, nếu bảo nàng , phỏng chừng người đó chưa thấy qua mỹ nam tắm rửa! Lộ mặt nước mảng nõn nà trắng sáng, nếu là ngọc, khẳng định đó là ngọc ấm Hòa Điền thượng hạng nhất, nhưng muôn hình muôn vẻ, lại mảnh mai yếu ớt như nữ nhân, mà là cốt cách thanh kỳ góc cạnh ràng giống như ngọc được khắc bởi bàn tay thần kỳ, đường nét và góc độ vô cùng có sức hấp dẫn người ta.

      Tiểu ngốc trẻ trung này, hiểu phong tình này, vì sao lại sở hữu thân hình khiến người ta mơ mộng như thế hả?

      Yến đại sắc nữ bên phỉ nhổ mình, bên lại nhịn được nhìn lén phong cảnh tuyệt đẹp kia. Vô thức nhích dần vào trong, chỉ vì muốn nhìn hơn chút.

      Càng gần càng cảm thấy làn da đẹp. Da Yến Hồng coi như tệ nhưng làn da khó tránh được mụn cám li ti này nọ, còn cái vị trước mắt này, gì cũng , lỗ chân lông cũng thấy. Còn có thiên lý hả trời, là nam nhân đấy! Bảo nữ nhân thứ thiệt như nàng làm sao chịu nổi a a a!

      Yến Hồng hoàn toàn phát mình tới kế bên bể, biết tại sao trong lòng thành tự kiểm điểm hành vi của mình có phải xâm phạm riêng tư của mỹ nam hay , hai chân lại vẫn cố chấp nhích tới.

      Khụ, da lưng đẹp như thế, khó mã tưởng tượng hình ảnh vòm ngực trắng nõn kia uốn lượn ra sao. Chảy máu mũi, chảy máu mũi mất, mày phải kềm chế, tuyệt đối được rời nhà trốn nha, mất ít máu chả sao, dọa mỹ nam sợ là xong đâu. Yến Hồng khỏi hối hận ngày thường sao dạy Đông Phương Manh cởi quần áo ngủ, bằng làm gì kéo dài cảnh đẹp như vậy đến bây giờ nàng mới được thấy!

      Yến Hồng hoàn toàn quên béng nguyện ước ban đầu khi gả tới đây.

      Đông Phương Manh hoàn toàn có cảm giác mình bị xâm phạm bằng mắt vô số lần, chìm đắm trong thế giới suy tưởng của mình, ai biết trong thế giới đó có gì.

      Cách Đông Phương Manh ước chừng thước, Yến Hồng còn hồi tưởng lại xúc cảm khi sờ mặt Đông Phương Manh, bụng nghĩ biết sờ lưng có trơn mịn như thế . Nghĩ nghĩ, tay cũng thành vươn ra.

      xong, bị phát mất, mau rụt lại. Lúc này Yến Hồng hoàn toàn chìm đắm trong vai kẻ nhìn trộm điên cuồng thể rút chân ra được nữa, trái tim vì vấn đề sờ hay sờ, sờ rồi có khiến mỹ nam cảnh giác hay , gây ra cảnh giác rồi sau này có được thấy cảnh đẹp như thế nữa hay mà rối rắm muốn chết, quên béng chính mình sắp bại lộ.

      Tính háo sắc và lý trí giao chiến cả chục hiệp, rốt cuộc tính háo sắc chiến thắng lý trí, móng vuốt An Lộc Sơn xòe ra!

      Woa woa woa, quả nhiên trơn trượt ngoài sức tưởng tượng. Yến Hồng dùng đầu ngón tay cảm thụ cảm giác trợn trượt như tơ gấm, mấy ngón tay còn lại bất mãn đua nhau đòi xung trận. Vì thế Yến Hồng hoan hỉ đồng ý cầu của chúng.

      Đông Phương Manh giữ nguyên động tác hơn canh giờ, bị cảm giác bất thường lưng kéo trở về trần thế phàm tục, lần này rốt cuộc cũng phát giác có người xâm nhập vào lãnh địa của mình, hơn nữa còn đường đường chính chính chạm vào cơ thể mình.

      Thế nên, hành động.

      Bùm, Yến Hồng vinh quang rớt xuống nước, hơn nữa còn tiếp xúc rất gần với mục tiêu mình luôn muốn chấm mút, làn da trong mộng tưởng! Hạnh phúc tới quá đột nhiên, nhất thời nàng kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt có chút đắc ý của Đông Phương Manh, hoàn toàn chú ý tới việc mình bị tên trần truồng nào đó ôm trong lòng, hơn nữa hai tay cũng đặt ở nơi nàng nhăm nhe = =

      Lúc cả bàn tay Yến Hồng úp lên lưng Đông Phương Manh, cảm giác được hơi thở quen thuộc, thế nên khẳng định người tới là đồng bọn tốt Hồng Hồng của . Phỏng chừng nghĩ chắc là Hồng Hồng cũng muốn ngâm nước, vì thế cần suy nghĩ gì cả vòng tay sau lưng lôi nàng xuống.

      Đương nhiên tư duy thẳng tưng của Đông Phương Manh còn xa hơn thế. Bởi vì phát Hồng Hồng xuống nước mà còn mặc quần áo. Sao được chứ? Tắm rửa tất nhiên phải cởi.

      Thế là thả Yến Hồng ra, nhìn nàng chằm chằm, dùng ánh mắt ra hiệu nàng nên cởi quần áo ra.

      Hiển nhiên đầu óc Yến Hồng còn ở trạng thái đình công, tiếp thu được bất cứ tín hiệu nào. Đông Phương Manh chờ nửa ngày nhận được phản ứng như mong muốn, quyết định nhắc nhở nàng. Thế là thò ngón tay ngâm nước nhăn nheo ra chọt mặt Yến Hồng, vẫn phản ứng. nghi ngờ nhìn nàng, cuối cùng quyết định giúp nàng cởi đồ.

      “Chàng, chàng định làm gì?” Quần áo bị kéo rốt cuộc khiến Yến Hồng choàng tỉnh khỏi cơn khiếp hãi, nhưng hành động của Đông Phương Manh thoáng chốc lại khiến nàng cách nào bình tĩnh trở lại.

      Đông Phương Manh mím mím môi, ánh mắt hoàn toàn sạch vô hại, ngón tay còn dừng ở cổ áo nàng. Yến Hồng vội vàng thụt lùi lại, dẫn đến cái nhìn chăm chăm ngờ vực của . Tức thời nàng có phần chột dạ, dù sao hành vi ban nãy của nàng cũng chẳng vẻ vang gì. Hơn nữa nhìn bộ dạng phỏng chừng ý nghĩ trong đầu giống nàng…

      Đưa tay sờ mũi làm giảm bớt tâm tình xấu hổ chút, lại đột nhiên phát hai tay còn dính ngực , vừa vặn… đặt lên hai hạt đậu nhạy cảm.

      Oái, vội vàng rụt hai cái tay tạo phản về. Chớp mắt lại hơi hối hận, hẳn là nên ghi nhớ cảm xúc chút rồi hẵng rụt về.

      Đông Phương Manh lấy làm khó hiểu trước phản ứng chống cự bất ngờ của Yến Hồng, ủy khuất nhàn nhạt lên trong tầm mắt. Ngón tay thon dài nhàng tìm tòi mặt nàng, đây là cách thức đặc biệt, lạ lùng của .

      Yến Hồng liếm liếm môi, nuốt nước miếng, lúc này mới tìm lại được giọng bình thường của mình “Manh Manh, cái đó, chàng tắm xong chưa? Xong rồi phải ra nha, bằng da nhăn, nà, giống vậy nà, xấu lắm.” Túm lấy tay chỉ chỗ nhăn nheo cho nhìn, ra sức cho mắt mình dán lên thân hình trần trụi của .

      Đông Phương Manh cúi đầu nhìn làn da nhăn nheo, vô thức nhíu mày, miệng cũng trề ra. Lại ngước mắt nhìn Yến Hồng, vì dính nước mà quần áo dán sát người, nhất thời có phần lúng túng, ánh mắt tán loạn hồi, cuối cùng lại rũ mắt xuống cách tội nghiệp.

      Yến Hồng ngẩng lên ra sức xoa cái má nóng bừng của mình, sau đó nghiêng đầu tìm quần áo . Lúc quay đầu lại phát ánh mắt chịu nhìn thẳng vào nàng nữa.

      Dáng vẻ cúi gằm của giống như điệu múa thiên nga rũ cánh, mơ hồ mang theo mùi vị tổn thương. Yến Hồng than khẽ, biết mình mất hồn khiến người nhạy cảm như có phần chùn bước, vội vàng bỏ qua cảm xúc bay bổng trong lòng, hai tay nâng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt , mỉm cười “Manh Manh, tắm nữa, Hồng Hồng muốn cùng Manh Manh về phòng, được ?”

      Hỏi liên tiếp ba lần, cuối cùng cũng gật đầu, miệng lại mím lại đáng . Yến Hồng thở phào, cười rạng rỡ với , kế đó kéo lên.

      lên khỏi bể xong cầm khăn lông bọc người lại, tránh phải nhìn thấy cái chỗ hình thù quái dị nào đó, lòng Yến Hồng thoáng có cảm giác kỳ lạ, cổ họng hơi khô khốc. Ho khẽ mấy tiếng, khiến bất an sờ nàng, nàng vội vàng cười với , khom lưng cầm quần áo bàn đưa cho , nghẹn ra câu “Manh Manh tự mặc quần áo nhé, được ?”

      Đông Phương Manh gật đầu, nàng vừa kéo khăn tắm người xuống vừa ngại ngùng dời mắt chỗ khác. Tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên bên tai, Yến Hồng thầm mắng mình nhát gan, đầu óc thỉnh thoảng lại xẹt qua cảnh tượng ban nãy, mây hồng lại tấn công hai gò má.

      Nếu phải mù mờ như thế, liệu có kiện mình đùa giỡn thiếu nam nhà lành há…

      Mặc xong quần áo, đầu tóc ướt mèm rũ xuống sau gáy. Yến Hồng nhíu mày cầm khăn tắm lau khô tóc cho . Tóc rất dày và dài, nhất thời nửa khắc khó mà lau khô được, vì thế nàng cầm khăn tắm, tính dẫn ra gian ngoài rồi lau tiếp.

      Kết quả Đông Phương Manh rục rịch, mắt nhìn chằm chằm khăn tắm trong tay nàng.

      “Sao vậy?” Yến Hồng hỏi.

      Đông Phương Manh chỉ chỉ khăn tắm trong tay nàng, lại chỉ vào cái bàn thấp kế bên. Yến Hồng ngẫm nghĩ, hỏi lại “Manh Manh muốn ngồi ở đó?”

      cau mày, hình như biết diễn tả thế nào, vẻ mặt có chút nôn nóng, Yến Hồng vội vàng vuốt ve mặt , thầm “Đừng nóng đừng nóng, từ từ nha.”

      Nghĩ đến thói quen thường ngày của , Yến Hồng lại hỏi “Khăn tắm phải đặt chỗ này, được cầm hả?” Có lẽ bình thường nàng lưu ý nhưng để trong lòng, giờ nghĩ lại, thứ dùng qua rồi luôn phải đặt về chỗ cũ.

      Nhìn vui vẻ mím môi cười, Yến Hồng biết mình nghĩ đúng rồi. Vì thế cười theo , “Hồng Hồng giúp Manh Manh lau khô tóc trước rồi trả khăn lại chỗ cũ.” liền hai lần, hiểu được ý nàng, thế là theo nàng ra gian ngoài.

      Tóc mềm như tơ, thậm chí chất tóc còn đẹp hơn nàng nữa, sờ vào làm nàng nhớ tới cảm xúc khi sờ mảng trơn mịn ban nãy. Ực, tối nay ngủ có nên dạy cởi đồ rồi ngủ nhỉ? được được, nàng sợ đến lúc đó mình khống chế được, tính háo sắc bùng nổ làm sao?”

      Cứ thế, Yến Hồng vừa lau tóc cho Đông Phương Manh, hai má vừa bốc khói, xung đột dữ dội.
      mal thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      13.

      Bất Ngờ

      “Tiểu thư làm sao thế?” Tập Nhân vươn cổ nhìn Yến Hồng ngồi trước cửa sổ cách quái dị, chỉ thấy tiểu thư nhà mình chống hai tay lên má, chốc cười ngây ngô, hồi lại thở dài, lát lại lắc đầu như trống bỏi, lát sau lại điên cuồng véo má như người ta nhào bột mì.



      biết, tối qua dẫn gia từ nhà tắm ra liền biến thành như thế.” Khả Nhân và Tập Nhân đơn thuần như nhau, chẳng có liên tưởng nào khác.



      lẽ trúng tà?” Tập Nhân xong ngược lại tự hù mình trước, hoảng hốt muốn xông tới chỗ Yến Hồng, tốt xấu gì cũng phải lay tiểu thư tỉnh táo trước rồi tiếp.



      “Ta hai người các ngươi đúng là đầu óc ngớ ngẩn mở mang được, bộ dạng tiểu thư có chỗ nào giống trúng tà hả? Đó ràng là…” Y Nhân trợn trắng mắt, lắc đầu với hai ả ngốc nghếch này, đúng là gỗ mục thể đẽo gọt! Nhìn vẻ mặt hiểu gì hết của hai người, nàng chơi xấu cố tình gợi lên tò mò của các nàng.



      “Là sao? Y Nhân tốt bụng, Y Nhân xinh đẹp nhất đời, tỷ cho bọn muội biết mà…” Khả Nhân so ra khá lanh lợi, níu tay áo Y Nhân làm nũng, gương mặt tròn như quả táo hồn nhiên năn nỉ ỉ ôi. Xưa nay Y Nhân ăn mềm ăn cứng, nào chịu nổi màn công kích ngọt như đường này, định giải thích cho hai người, Giai Nhân ngồi bên bình tĩnh nheo mắt quan sát Yến Hồng nửa ngày thong thả trước bước “ ràng tiểu thư tư xuân!”



      “Tư xuân?!” Diệu Nhân thêu hài mới cho Yến Hồng nghe xong cùng với ba bông hoa còn lại cơ hồ ré lên, mặt viết rành rành “ thể tin được”.



      Sao có thể?! Phương diện tình cảm nam nữ này tính tiểu thư nhà mình lãnh đạm bao nhiêu các nàng ràng hơn ai hết. chuyện tùy tiện gả tới đây, từ khi tiểu thư hiểu chuyện chưa từng thấy nàng để tâm tới bất cứ nam tử nào, huống chi từ sau khi gả vào Công phủ, nam tử nàng tiếp xúc có thể đếm đầu ngón tay, càng đừng giờ nàng là người có chồng!



      Bốn đóa kim hoa dễ dàng quăng phu quân chính quy của tiểu thư nhà mình ra sau đầu như thế, căn bản hề liệt Đông Phương Manh vào phạm vi đối tượng có thể tư xuân. Có điều cũng thể trách các nàng coi trọng như thế được, khoan tình hình bản thân Đông Phương Manh, chỉ riêng cái cách tiểu thư đối đãi với gia thôi, hoàn toàn là đem gia thành đối tượng che chở của mình, có bà mẹ nào tư xuân con mình ?!



      lẽ là… nhị công tử?!” Diệu Nhân linh cơ vừa động, nghĩ ngay đến đối tượng có khả năng nhất, hào hứng y như trẻ con, té xuống đất cũng phát .



      “Đúng đó!” Khả Nhân vỗ tay đánh bốp “Nhị công tử phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, thông minh tuyệt đỉnh, khí chất bất phàm (tỉnh lược bớt hơn trăm từ hoa mỹ đằng sau)… bình thường tiểu thư cũng thân với ngài ấy…”



      Tập Nhân ra sức gật đầu, gà con mổ thóc cũng mạnh bằng nàng. Chậc, lại người hâm mộ nhị công tử.



      “Nhị công tử? lý nào, mấy ngày trước nhị công tử rời nhà, tiểu thư còn vui vẻ biết trời trăng gì, ta chẳng nhìn ra tiểu thư có ý nghĩ nào đặc biệt với ngài ấy hết. Nên là, vui sướng khi người gặp họa có…” Giai Nhân hết sức uy quyền bác bỏ suy đoán của Khả Nhân. Mọi người nhớ lại lúc Yến Hồng cùng mọi người tiễn nhị công tử lên đường, nghe thái tử điện hạ tặng cho vài mỹ nhân cười thấy tổ quốc đâu, tức thời giảm hẳn niềm tin vào Đông Phương Tề.



      phải nhị công tử, vậy… hay là thế tử gia?” Y Nhân xong biết ngay mình cũng như , tiểu thư còn chưa gặp thế tử gia bao giờ, tư xuân cái con khỉ!



      “Trời ạ… phải Công gia đấy chứ?!” Tập Nhân xong liền bị nhóm kim hoa nhất trí lườm cho trắng mắt, ôm đầu xịu mặt chạy trốn như chuột, kêu to “Muội sai rồi, muội sai rồi…”



      Chỉ có Giai Nhân bình tĩnh nhìn dáng vẻ cười ngu ngơ của Yến Hồng, đáy mắt xẹt qua tia sáng tỏ.



      Yến Hồng căn bản biết hành vi quái dị của mình làm đám nha đầu đoán mò nát óc. Giờ phút này nàng bị suy nghĩ háo sắc quá mức ngày hôm qua của mình quấy nhiễu phiền chết được, tiếng ồn ào huyên náo của nhóm nha đầu cũng bị nàng bỏ ngoài tai.



      Nàng cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi, đổi cách chính xác hơn, nhất định là bị ma sắc bám người rồi! Táng tận thiên lương tới nỗi muốn ra tay với Đông Phương Manh! Có mịn màng, dễ thương nữa làm sao, người ta là quần thể yếu ớt mà… oái, sống nổi nữa.



      Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, lòng Yến Hồng ngừng dậy lên từng đợt quái dị, dường như chua chua ngọt ngọt, lại hơi đắng đắng.



      Dáng vẻ Đông Phương Manh sau khi ngủ khác với hành vi yên tĩnh thường ngày của trời vực. ngủ rất tùy thích, thế ngủ hình chữ đại, thế ngủ hình con tôm, thế ngủ hình con lăn, thế ngủ quả thông… mà nàng hoàn toàn ngược lại, bình thường hoạt bát nhanh nhẹn sau khi ngủ hoàn toàn thu liễm lại, rục rịch, hết sức quy củ, hơn nữa ngủ dễ tỉnh, cái loại nằm xuống giường là tới sáng mới mở mắt ra. Vì thế thường xuyên gặp cảnh sáng sớm tỉnh lại mới phát mình bị Đông Phương Manh ép dính mặt vô tường, hoặc là bị hai tay hai chân ôm cứng trong lòng thể cục cựa.



      Bình thường Yến Hồng có tâm gì, buổi tối kê đầu lên gối là ngủ được ngay. Nhưng tối qua lại trằn trọc cả đêm sao bình tĩnh ngủ được. Đông Phương Manh ôm cánh tay nàng ngủ ngon lành, hai mắt nhắm lại, lông mi dài yên lặng giữ nguyên độ cong làm say lòng người, môi hơi hơi mím lại, nhìn có vẻ hơi bướng bỉnh.



      Gương mặt ngủ say thuần khiết bị vấy bởi bất cứ tâm gì, dường như thế gian có ưu sầu, cũng mừng vui lại khiến nàng nhìn cơ hồ mê muội. Cũng gương mặt này, gương mặt đẹp đẽ hơn biết bao nhiêu người, gương mặt đại đa số thời gian có biểu tình gì, quá cao hứng cũng quá u buồn, gương mặt biết sửa soạn cũng biết che giấu, vì sao… lại đột nhiên mạnh mẽ muốn chiếm đóng tim mình?



      và nam tử thế giới này giống nhau. giống như bức tranh đầy màu sắc cực kỳ đẹp đẽ, giấu rất nhiều ý nghĩa thần bí, thu hút nàng khai quật. giống như vùng đất đầy tuyết nhìn thấy dấu chân người, có màu sắc phong phú, lại đủ thẳng thắn, đủ thản nhiên, đơn giản, yên tâm.



      Càng gần gũi , càng muốn thâm nhập vào thế giới của , muốn xem thử thế giới của trang trí những gì. Liệu có vui mừng, buồn bã , hay là đơn tịch mịch, có yên tĩnh mà người đời cầu còn được hay . Ngày mới đến Công phủ, nàng có bao giờ nghĩ tới điều này? Chẳng qua là muốn diễn tròn vai của mình, ăn ngon mặc đẹp sống cuộc sống an vui mà thôi. Vẻn vẹn vài tháng, vẻn vẹn buổi tắm rửa.



      Nàng thay đổi.



      Trong lòng chợt dậy lên cảm giác chua chát. Lòng nàng, nhìn có vẻ như rất rộng mở nhưng chỉ có nàng biết nó đề phòng sâu bao nhiêu, đề phòng Yến phủ, Công phủ, đề phòng… cái thời đại này. Duy chỉ có nàng đề phòng. vô hại, lại mang theo độc dược ăn mòn lòng người.



      Hình như nàng bị đầu độc rồi.



      Chậm rãi cúi đầu, nghi ngờ muốn làm xem rốt cuộc gương mặt đó có sức hấp dẫn ra sao, khiến mực giếng sâu thẳm như nàng đây cũng có thể dậy sóng. Hơi thở nhè của lướt qua mặt nàng, dường như nàng cảm nhận được mùi vị ấm áp, mềm mại. Cái gì đó đâm nàng tê tê, lúc này mới giật mình phát , bản thân lại mơ mơ màng màng ấn môi mình lên môi .



      Trời ạ… thừa dịp người ta biết, loại chuyện này cũng làm luôn, chết mất. Nàng hoảng hồn hoảng vía bắn ra, tay che mặt, khẽ hét lên trong im lặng. Áy náy nhiều hơn, nhìn vẫn ngủ say sưa biết gì cả bỗng dưng lại oán giận.



      Dựa vào đâu chỉ có mình nàng ngồi đây sầu não chứ? ràng là quyến rũ mà!



      Tức tối chọt mặt làm lông mi khẽ rung, nàng có phần khẩn trương, sợ chọc tỉnh lại. Tuy biết cho dù tỉnh lại cũng phát tâm của nàng, nàng vẫn kháng cự theo bản năng, muốn lòng mình bị bất cứ ai nhìn thấu.



      Tâm lý Yến Hồng rất ràng, bất đồng là bởi vì rành thế . Yến Hồng từng sống ở cái thời đại thông tin phát triển kia, biết triệu chứng của là bệnh tự kỷ [16], chỉ là tình hình quá nghiêm trọng lắm. Nàng rất phản cảm cách gọi “chứng tự bế”, cho dù cách gọi này được mọi người biết đến nhiều hơn. độc chưa chắc là tự phong bế chính mình, chỉ là thế giới của họ càng thêm bé, phải người trần tục có thể tưởng tượng.



      Có lẽ khoảng trời trong lòng mới là thế giới gấm hoa chân chính, độc nhất vô nhị.



      Chỉ là, dần dần cũng biến đổi. từ từ hiểu chuyện đời, cũng chậm rãi bằng lòng chấp nhận người ngoài thân cận. Theo tình huống phát triển như bây giờ, ngày, học được phép tắc thông dụng của thế giới này, đến chừng đó, còn giữ được phần mộc mạc hồn nhiên như bây giờ ư? Nếu ngày đó nàng hãm sâu vào rồi, nàng phải tự xử thế nào đây?



      Ngừng tại đây, để giữ nguyên trạng thái thế này là được rồi? Nàng làm được, nàng thể vì bản thân còn chưa xác định lòng mình, vì ý nghĩ ích kỷ mà bất chấp mong đợi của cả nhà. Huống chi, chắc gì muốn thay đổi như người bình thường.



      Giãy dụa, rối rắm hợp với nàng, nàng lại nghĩ đến to cả đầu. Hình như nàng rơi vào cái ngõ cụt, ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn phía, sau lưng chỉ có đường lui, nàng tự nhận mình cách nào tiến bước, đành thối lui. Có điều thối lui rồi chưa chắc còn sở hữu bầu trời bát ngát trước đây.



      Cứ giãy dụa, rối rắm như thế đến khi trời sáng. thức, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mơ màng nhìn đôi mắt giăng đầy tia máu của nàng, ngây ra hồi lâu, cuối cùng hình như cũng nhận ra nàng, đôi môi dễ thương mím lại, tay phải thành thục sờ loạn mặt nàng, diễn tả câu hỏi môi.



      Nàng lại thần xui quỷ khiến muốn hôn cái nhưng bị ánh mắt trong veo của đánh cho nguyên hình, xấu hổ tới mức muốn tìm cái hố nào đó chôn mình ba ngày ba đêm. mặt mũi đối diện với em bé lớn ngây thơ, nàng hoảng loạn gạt tay ra, hớt hơ hớt hải xuống giường, tay chân vụng về thu dọn hồi, chột dạ dám nhìn thêm nữa, bỏ mặc thỉnh an cha mẹ chồng mình. Đến bà bà cũng nhìn ra nàng ổn, cứ cho là nàng chăm sóc Đông Phương Manh mà nghỉ ngơi đủ, đau lòng bảo nàng bớt làm lụng vất vả, chú ý sức khỏe nhiều hơn. Ánh mắt thương đó khiến nàng run bắn, có biện pháp, nàng quá chột dạ, có mặt mũi thừa nhận, là mình quá háo sắc…



      Tình, là chuyện phức tạp nhất thế gian. Bất kể là ai, đều lạc đường trong đó, hoặc là kinh hoàng lo sợ, hoặc là trằn trọc bất an, hoặc là cầu được ước thấy, hoặc là muốn tìm cũng tìm ra. Đợi đến khi xa ngàn dặm, bỗng dưng quay đầu mới phát chuyện phức tạp nhất, thường là đạo lý đơn giản nhất, chỉ có bốn chữ “tùy tâm mà làm”.



      Chỉ là tại Yến Hồng vẫn chưa nghĩ thông.
      mal thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      14.

      Xảy Ra

      Nữ nhân chung quy dễ động lòng, có khi chỉ cần ánh mắt, có khi chỉ là dáng hình nghiêng nghiêng, có lúc là hồi phong hoa tuyết nguyệt, có lúc chỉ là giấc mộng.

      Mà nàng, chỉ vì cái hồ tắm. Thói đời gì vậy nè!

      Trốn tránh cả buổi sáng, quăng Đông Phương Manh qua bên, cũng biết bây giờ sao rồi, rời giường chưa. Sáng sớm lão phu nhân hỏi thăm, nàng trả lời qua quít là còn ngủ, thỉnh an xong quay về lại nhát gan dám vào phòng. Biết giờ biết gì cả, cũng làm gì nàng, nàng lại vượt qua được cửa ải của chính mình.

      Bình thường trêu chọc trêu chọc, nàng chưa từng có suy nghĩ xiên xẹo nào khác. Bây giờ nhất cử nhất động dường như đều thoát ly khỏi quyền kiểm soát của bản thân, ngày nào đó hạ gục giường chính mình cũng thấy kỳ! Nếu ngày đó đến , bằng nàng chết cho rồi! Cảm giác ấy, chẳng khác gì hiếp dâm trẻ em! Tuy rằng thân thể hề non nớt như đầu óc.

      Cúi đầu rên khẽ, vì tương lai ảm đạm của nữ dâm tặc mà rầu rĩ.

      “Tiểu thư, tâm tình ngài tốt cũng đừng hất tóc chứ, người ta chải cho ngài cả buổi sáng đó.” Thình lình Diệu Nhân ngó lại, phát tiểu thư nhà mình chỉ chớp mắt biến thành bà điên, lập tức hóa thân thành pháo chuột xông tới cứu vãn. Đúng là, tư xuân tư xuân , làm chi phá hoại thành quả lao động của nàng!

      “Diệu Nhân, có phải ta rất sắc ?” Cuối cùng Yến Hồng cũng tóm được người có thể tố khổ, sầu não mở đôi mắt ầng ậng nước hỏi, khao khát chờ đáp án phủ định, định lừa mình dối người.

      Diệu Nhân ngọng. Tiểu thư nhà nàng lại diễn vai gì nữa đây? Cứ cảm thấy từ chiều hôm qua tới giờ tiểu thư quai quái, bây giờ chỉ số quái dị chỉ có tăng chứ giảm, có thể tranh vị trí đứng đầu “Di Lăng bát quái” được rồi!

      Yến Hồng thấy Diệu Nhân im lặng, tâm như tro tàn. Xong rồi, cả Diệu Nhân cũng nghĩ vậy, nàng muốn sống nữa!

      Ngay lúc ấy, Noãn Nguyệt tức giận đùng đùng từ cổng trong chạy xộc vào, cả hành lễ cũng quên mất, chạy xồng xộc tới chỗ Yến Hồng căm giận “Tam thiếu phu nhân, nếu ngài muốn chăm sóc tam thiếu gia có chúng nô tỳ nhọc lòng, cũng xin ngài sớm ngày thông báo tiếng, đỡ trễ nãi việc của ngài!” xong nhìn chằm chằm tạo hình tổ chim của Yến Hồng, hừ mũi, ánh mắt khinh bỉ. Nàng ta nhìn ra sớm, vị thiếu phu nhân này phải là chủ nhân dễ chung sống. Quả nhiên, mới có mấy tháng xem tam thiếu gia ra gì. Nhà thấp kém xuất thân, chẳng biết sĩ diện là gì. Thôn phụ dốt đặc còn biết chăm chút sạch bản thân, nàng ta ngược lại lạc quan, hình tượng gì cũng để tâm!

      Yến Hồng bị Noãn Nguyệt kêu gào như thế, nỗi sầu ban nãy nháy mắt tan thành mây khói. Chỉ là nàng chưa kịp gì, tính nóng của Y Nhân phát tác, dấn lên mấy bước, răng rắc, bùng nổ: “Ngươi lấy thân phận gì dám hô to gọi với tam thiếu phu nhân? Thấy chủ tử hành lễ hai vấn an liền xông lên la hét, ngươi là ả đàn bà chanh chua nơi sơn dã hay là thôn dốt nát hả!” Sớm ưa nổi nha đầu này rồi, cũng chỉ là nha đầu bình thường, ngang gì mà ngang? ràng là hạ nhân lại cứ bày ra bộ dạng chủ nhân. Già mồm! Giả tạo!

      Noãn Nguyệt bị Y Nhân mỉa mai trận, tức đến nỗi nên lời, cả người run lên, tay run rẩy chỉ vào Y Nhân, tay ôm ngực giận dữ thét lên “Ngươi, ngươi là cái thứ gì, dám ta như thế?”

      Y Nhân sợ nàng ta chút nào, ung dung lấy tay quạt gió, nhàn nhã cười chế giễu “Ta nào dám so với ngươi chứ, ta đây biết chừng mực, hiểu tiến thoái, chắc chắn thể so với cái thứ phải này nọ mà còn hơn này nọ nào đó.” Luận công phu múa mép khua môi, Y Nhân nàng quậy khắp thiên hạ địch thủ, ít nhất ngoài bại dưới tay Giai Nhân ra chưa từng có địch thủ nào khác. Lại nàng cũng sợ, Noãn Nguyệt bất kính với chủ tử trước, nàng trung thành bảo vệ chủ có gì mà sợ. Cho dù kiện tới chỗ Công gia phu nhân, nàng cũng lý được!

      Yến Hồng chuẩn bị mở miệng bảo dừng lại nhìn thấy cái gì đó trong đáy mắt Noãn Nguyệt, lời ra đến miệng liền nuốt trở về. Đó phải là ánh mắt nhìn chủ tử của nha đầu, trong đó bao gồm khinh bỉ cùng căm phẫn khiến nàng lạnh người. Nàng sớm đoán được Noãn Nguyệt có thiện cảm với mình, lại mình làm gì khiến nàng ta ưa tới mức này. Tuy tính nàng thích so đo nhưng cũng phải bông mềm mặc cho người ta chà đạp, người khác tát vào má trái nào, nàng tuyệt đối đưa luôn má phải cho người ta hành hạ. Mà Noãn Nguyệt lần này hiển nhiên là cố ý tới kiếm chuyện.

      Hờ hững liếc Giai Nhân cái, Giai Nhân hiểu ý bước lên giúp nàng chỉnh sửa đầu tóc, hoàn toàn có ý gia nhập trận chiến kế bên. Nàng hoàn toàn tin tưởng Y Nhân.

      Noãn Nguyệt tức muốn chết, cả giọng cũng run run “Ngươi, ngươi dám mắng ta phải thứ này nọ? Ngươi, con tiện nhân nhà ngươi…”

      Hai mawts Yến Hồng nheo lại, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh. Cho dù là kiếp trước hay đời này, nàng phản cảm hai từ này nhất. Người tuy sinh ra bình đẳng nhưng cũng nên nhục nhã lẫn nhau. Y Nhân quá hiểu tính tình tiểu thư nhà mình, dù quay đầu cũng biết tiểu thư mất hứng, vì thế miệng càng buông tha: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì mà ngươi? ngày ngươi ăn tám bữa, bữa ăn tám bát, bát múc tám lần, ba lần tám như thế phỏng chừng còn bảo thủ. ngươi là con vật nào đó đúng là làm nhục sức ăn của nó, người ta ràng thận trọng kín đáo hơn ngươi nhiều. Ngươi đừng tức quá mà ngất đấy, nếu ta cảm thấy thắng quá dễ dàng, khó tránh bị người ta thắng oai gì cả…”

      còn chưa xong, Noãn Nguyệt trợn trắng mắt, ngất xỉu. Tập Nhân thò tay chọt thân hình bất động của nàng ta, ngước lên báo cáo ngắn gọn “Xỉu rồi.”

      Y Nhân vỗ vỗ tay, hừ khẽ, đếm xỉa đến Noãn Nguyệt nằm đất, qua giúp Giai Nhân chải lại tóc cho tiểu thư nhà mình, đắc ý “Số má có bấy nhiêu còn tới gây , cũng tự áng chừng phân lượng bản thân.”

      “Được rồi, muội cũng đừng đắc ý, lát nữa tình tới tai lão phu nhân muội lĩnh đủ đấy.” Diệu Nhân qua nhíu mày quát khẽ. Tính Y Nhân quá nóng vội, cái tật bỏ qua cho người khác này đến chết cũng chừa, coi chừng có ngày mang họa vào thân.

      Yến Hồng cau mày ngẫm nghĩ, cuối cùng đứng dậy về phòng ngủ, dám chắc Đông Phương Manh xảy ra chuyện rồi. Bằng với tính tình Noãn Nguyệt cũng mắng thẳng vào mặt nàng như thế. Xưa nay nàng ta che chở Đông Phương Manh như bảo vệ con ngươi mình vậy.

      Trước khi ra cửa, bình thản với Y Nhân đứng đằng sau câu “Kêu người khiêng Noãn Nguyệt về phòng nàng ta . Chuyện hôm nay tạm thời phạt muội, sau này phải tránh việc dễ bị người ta khơi mào như thế.”

      Y Nhân trề môi, tuy tình nguyện nhưng vẫn ra cửa gọi tạp dịch vào khiêng Noãn Nguyệt về.

      Nếu thời gian có thể quay ngược, Yến Hồng nhất định lựa chọn bỏ mặc Đông Phương Manh chạy trốn lúc sáng sớm. Chỉ là đời này hề có thuốc hối hận, chuyện xảy ra rồi thể nào như thuyền bơi nước để lại dấu vết.

      Đông Phương Manh giường. Cả người ướt nhẹp ngồi chồm hổm sau bình phong, quần áo mặc lộn xộn, chỉnh tề ngay ngắn như thường ngày, hai tay ôm đầu gối, đầu hơi rũ xuống, mắt nhìn chằm chằm nền nhà trước mặt, hình như canh chừng thứ gì đó, lại giống như có gì lọt vào mắt được, giữ nguyên trạng thái hóa đá, người biết nhìn vào rất khủng khiếp.

      Lòng bọn Giai Nhân bắt đầu nhấp nhổm, lo lắng nhìn Yến Hồng, bắt đầu lo cho tiểu thư nhà mình. Công gia phu nhân có cưng chiều tiểu thư tới đâu cũng hơn được con mình. Khó khăn lắm tam thiếu gia mới khá lên, bây giờ lại u uất khép kín trở lại, tuy biết nguyên nhân vì sao nhưng ai dám bảo đảm Công gia phu nhân trách tội. Lại thêm vừa rồi Noãn Nguyệt mới quậy trận nữa, tình thế này rất bất lợi cho tiểu thư.

      Yến Hồng thời giờ đâu mà lo lắng mấy chuyện ấy, nàng ngây người nhìn thái độ cự tuyệt thế giới bên ngoài của Đông Phương Manh, lòng đau thể tả. ràng biết tình huống của còn chưa ổn định, ràng biết nhạy cảm yếu ớt ra sao, ràng biết ỷ lại vào nàng thế nào, nàng lại còn ở đó làm bộ làm tịch, vì chút suy nghĩ nhặt của mình mà bỏ mặc .

      Yến Hồng chỉ cảm thấy miệng mình đắng nghét, lòng như bị kiến cắn, đau ỉ. Nàng nhàng phẩy tay bảo đám nha đầu lui ra trước, bản thân chậm rãi ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay chạm vào người , nhàng đặt lên đầu gối .

      Người khẽ rút lại, cứng ngắc, dường như cự tuyệt nàng chạm vào. Nàng bất chấp, đặt tay ở đó, dịu dàng hỏi khẽ “Manh Manh, làm sao vậy?”

      phớt lờ nàng, cả người động đậy. Cảm giác chua xót xộc lên đáy mắt Yến Hồng, cổ họng nghẹn đắng bức bối muốn trào ra lại thể, tim càng lúc càng đau.

      Nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh. Bây giờ càng thể nóng nảy, chỉ có thể từng bước, chậm rãi mở ra cánh cửa phòng bị trong lòng .

      “Manh Manh, thiếp là Hồng Hồng, chàng nhận ra thiếp ư?”

      vẫn chịu đáp lại nàng.

      Yến Hồng nổi giận, dời tay lên vai , dùng sức túm, lại phải cố gắng làm đau, muốn ngẩng đầu nhìn nàng. “Manh Manh, Manh Manh.” Nàng lặp lặp lại.

      “Chuyện này là sao, sao chỉ có lát Manh nhi lại ra thế này?” Giọng giận dữ của lão phu nhân vang lên từ đằng sau, Yến Hồng để ý đến bà, vẫn cố chấp gọi tên .

      “Lão phu nhân, xin thứ cho nô tỳ vô lễ, trước mắt thiếu phu nhân thể phân tâm. Vì tốt cho tam thiếu gia, chúng ta nên ở ngoài chờ tin tốt hơn.” Giai Nhân bước lên khuyên can.

      Công gia nãy giờ lên tiếng, sắc mặt hết sức khó coi lạnh lùng gườm Giai Nhân cái nhưng biết nàng có lý, cuối cùng than khẽ, dìu phu nhân ra khỏi phòng.

      “Manh Manh, Hồng Hồng ở đây này, Hồng Hồng muốn cùng Manh Manh vẽ tranh, uống nước quả…”

      “Manh Manh, Hồng Hồng làm tôm om, còn có cánh gà ướp mật ong, ăn cùng với Manh Manh nha…”

      “Manh Manh, Hồng Hồng ở đây mà, nhìn Hồng Hồng có được ?”

      Giọng càng lúc càng nghẹn ngào, rốt cuộc nước mắt rơi tí tách. Nàng ỷ vào nền tảng bệnh lý học khoa thần kinh đời trước, ỷ đối với mình khác biệt, cho rằng mình rất chuyên nghiệp, làm hết trách nhiệm nhưng lại làm sai chuyện, làm đau lòng.

      Nước mắt rơi xuống mu bàn tay , cổ họng phát ra tiếng thở nặng nề, cuối cùng lung lay cơ hồ thể phát .
      mal thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      15.

      Tủi Thân

      “Manh Manh, Manh Manh…” Ban đầu, đây chỉ là cái tên nhưng tại, nó là phương thuốc, trị liệu thói ngạo mạn của nàng, trị liệu vết thương lòng của .

      Dường như Đông Phương Manh nghe thấy, vẫn chịu đếm xỉa gì đến Yến Hồng. Người nàng nhũn ra, ngồi sụp xuống trước mặt , mệt mỏi gục đầu xuống. nghĩ kiếm củi ba năm thiêu giờ thế này, quả vừa mới có phản ứng. Cầm tay phải , đặt lên bên má mình nhàng động chạm, nước mắt chưa ráo dính vào ngón tay , hàng mi dài của khẽ rung.

      Nàng cuống quít buông lỏng tay , hai tay vươn ra nâng mặt lên, dán mặt mình đến trước mặt , hấp tấp “Manh Manh, Hồng Hồng ở đây.”

      Tuy đầu ngẩng lên, tầm mắt lại nhìn nàng, mãi đến khi nàng lặp lại ba bốn bận, rốt cuộc mới chần chừ dời mắt về phía nàng, ánh mắt rời rạc lát, chậm chạp dừng lại mặt nàng.

      Yến Hồng vừa khóc vừa cười, ngón tay dịu dàng vuốt mặt . giật mình nhìn nàng, hồi lâu dường như chấp nhận những gì nhìn thấy, hai tay bỗng dưng vươn ra chụp lấy hai tay nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng mình.

      “Manh Manh, Hồng Hồng ở đây này, bên cạnh Manh Manh này. Đừng sợ đừng sợ, sao rồi, sao.” Hối hận vạn phần, giọng cũng run rẩy. Nàng ngước mặt lên, tìm ánh mắt , chăm chú mà dịu dàng nhìn , trao cho an ủi lời.

      Hốc mắt bắt đầu phiếm sương mù, cả người cách nào ức chế được bắt đầu run rẩy, dường như chịu ấm ức rất lớn, miệng há rồi lại ngậm, môi mấp máy mấy lần lại phát ra thanh.

      sao, sao rồi. Đây mà, Hồng Hồng ở chỗ này, Hồng Hồng giúp Manh Manh thay quần áo, mặc đồ ướt thoải mái. Nào, Manh Manh đứng dậy .” Yến Hồng thử ôm lên, lại bắt đầu tránh né ánh mắt nàng, người cũng co rúm lại, chịu đứng dậy.

      “Manh Manh, dậy mà.” Giọng Yến Hồng thoáng cao, hai tay túm tay nàng khẽ lỏng nhưng vừa cúi đầu lại nhào vào lòng nàng, đầu dựa vào vai nàng, hai tay cũng dời lên cổ nàng.

      Lòng Yến Hồng đau nhức, viền mắt lại nóng lên. Hít hít mũi, hai tay vòng ra sau lưng , nhàng vỗ về “ sao rồi, sao rồi, Hồng Hồng cùng Manh Manh, rời nữa.”

      bằng giọng điệu dịu dàng nhất, cuối cùng cũng vỗ về được tâm tình , dỗ đứng dậy, đổi quần áo khô. Nhìn kiệt sức rồi, môi cứ co giật, ánh mắt cũng còn thần thái. Nàng cũng kiệt sức, thể lực cạn kiệt, tâm lực càng hao tổn nặng.

      Ngồi bên giường, đắp chăn cẩn thận cho , tay trái bị ôm cứng đặt nơi ngực trái, tay phải nhàng vỗ vỗ chăn, để nhanh ngủ được. Mắt nhắm rồi lại mở, giữa chừng liếc nhìn nàng, thấy nàng vẫn tươi cười xinh xắn trước mặt , có vẻ yên tâm nhắm mắt lại, hồi lại mở mắt ra. Lặp lại như thế lâu, rốt cuộc cũng thiếp , khiến nàng vừa ngọt ngào vừa chua xót, lại muốn rơi lệ.

      Vợ chồng Công gia vào, ánh mắt nhìn Yến Hồng đầy phức tạp. Noãn Nguyệt sau lưng họ, cười có vẻ đắc ý hả hê. Yến Hồng thèm liếc Noãn Nguyệt lấy cái, tay nàng vẫn nắm lấy tay Đông Phương Manh, tiện đứng dậy, đành áy náy miễn cưỡng cười với vợ chồng Công gia, “Con dâu tiện đứng dậy, vô lễ với công công bà bà rồi, mong hai người lượng thứ.”

      Vợ chồng già nhìn vết nước mắt mặt nàng, thầm than tiếng, lại thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi chịu nổi, rốt cuộc bất nhẫn liền xua tay “Thôi thôi, con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi lát . Có chuyện gì để tối lại .” rồi hai ông bà thương nhìn Đông Phương Manh ngủ say giường rồi dắt nhau về.

      Noãn Nguyệt căm hận trừng Yến Hồng cái, quay lưng theo.

      Yến Hồng nhìn khuôn mặt ngủ say bình tĩnh trở lại của Đông Phương Manh, suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn, rất nhiều bức tranh lướt qua trong óc. Kiếp trước, kiếp này, thực, mộng ảo, từng gương mặt , lúc là gương mặt rầu rĩ mà chết của nương, lát là gương mặt sợ hãi tủi thân của Đông Phương Manh ngừng xẹt tới xẹt lui loạn xà ngầu trong đầu nàng, lại thêm thân thể mệt mỏi khiến nàng chống đỡ nổi nữa, cuối cùng nằm sấp bên mép giường thiếp .

      Yến Hồng ngủ giấc này đến khi sắc trời tối dần, tỉnh lại xươn cổ đau nhức, nhe răng nhếch miệng xoa bóp, đợi mắt mở hoàn toàn liền nhìn thấy đôi mắt đen như ngọc thạch nhìn mình chằm chằm, chịu rời lấy chút.

      dậy bao lâu rồi? Nhìn trong mắt còn thoáng chút tủi thân và sợ hãi, tim Yến Hồng thắt lại, mặt vẫn cười dịu dàng, vươn ngón tay ra nhàng nhéo nhéo mặt . Đây là động tác quen thuộc khi rời giường mỗi sáng, giờ tuy là buổi tối nhưng sáng sớm hôm nay nàng thiếu , giờ bù lại.

      Quả nhiên làm vậy rồi thần sắc có vẻ buông lỏng, có điều vẫn cố chấp ôm cánh tay của nàng. Bấy giờ Yến Hồng mới chú ý thấy tư thế của có vẻ kỳ cục, giống như con cún con nằm bò ở đầu giường, hai tay ôm cứng tay nàng, nhìn nàng chớp mắt. Dẫu trong lòng vẫn còn chua xót, nhìn dáng vẻ đáng của thế này, đột nhiên nàng rất muốn sờ đầu , tiếng “Ngoan lắm.”

      Cũng chả duy trì động tác cún con này bao lâu rồi nữa. Là muốn canh chừng mình, sợ mình thấy đâu nữa ư? Yến Hồng thầm than khẽ, biết mình cũng vượt qua được trói buộc do dựng nên nữa, e rằng thể luân hãm rồi. Tuy quá tin tưởng vào con đường trước mặt, quản được tim mình vậy làm bạn bên cạnh .

      Tóm lại cũng gả cho rồi.

      Nghĩ đến đó, lòng nàng thoáng nhõm, đột nhiên cảm thấy khó mà tin được việc mình rối rắm từ hôm qua đến giờ. Kỳ nàng quen thói nghĩ ra chuyện gì bỏ qua nghĩ nữa, chẳng biết hôm qua ngốc cái gì, tự ngược đãi mình như thế. Có số việc, khi bản thân chìm sâu trong đó khó mà nhìn , vậy thuận theo tự nhiên thôi.

      Cục cựa người lại khiến cảnh giác, hai móng trước của cún con lại nhích lên trước chút, đẩy nửa bờ vai của nàng vào phạm vi dòm chừng của mình.

      Nàng cười khẽ thành tiếng, dựa đầu vào vai , trán chạm vào má , ý cười mặt hề phai . Có vẻ hiểu chuyển biến của nàng lắm, ngoẹo đầu nhìn chăm chú nửa ngày, thiếu chút xoi cái lỗ mặt nàng. Đại khái duy trì tư thế quá lâu, biểu tình rất vặn vẹo, nhưng Yến Hồng có thể lĩnh hội chuẩn xác hàm nghĩa trong đó. Người tê lắm rồi.

      Vì thế nàng cười kéo ngồi dậy. nhìn nàng, nhe răng học điệu cười của nàng nhưng bắt chước giống mà lộ vẻ kỳ cục, chọc nàng cười lớn hơn. Có lẽ lây nhiễm tâm tình vui vẻ của nàng, cũng hoảng sợ, chỉ chăm chú nhìn nàng, ngón tay thon dài rờ rẫm tới lui cổ tay nàng.

      “Tiểu thư?” Giọng Diệu Nhân vang lên bên ngoài, đại khái là nghe được động tĩnh nên hỏi thăm.

      “Diệu Nhân, ta sao. Muội bẩm báo Công gia, phu nhân, ta và tam thiếu gia rửa mặt xong qua đó.” Yến Hồng dùng cánh tay rảnh rang chỉnh lại quần áo nhăn nhúm do ngủ giúp Đông Phương Manh, tranh thủ trả lời Diệu Nhân.

      Ra đến chính sảnh gặp vợ chồng Công gia, Yến Hồng phân trần gì cả lập tức quỳ xuống thưa “Con dâu hầu hạ tướng công chu đáo, xin công công bà bà trách phạt.” Bất kể thế nào, tóm lại là nàng làm sai, nhận sai trước vẫn tốt hơn là bị ép nhận tội.

      Vốn dĩ Công gia và phu nhân còn có chút hài lòng nhưng thấy Đông Phương Manh êm đẹp cùng Yến Hồng vào, cơn tức trong lòng tiêu quá nửa. Bây giờ thấy Yến Hồng chủ động nhận sai, gần như tha thứ cho nàng ngay tại chỗ, dù sao chứng bệnh của Manh nhi quả rất dễ bị lại, ra cũng thể trách nàng được.

      Noãn Nguyệt vừa thấy vẻ mặt vợ chồng Công gia biết ngay họ sắp hết giận rồi, vội vàng lên tiếng giành trước khi Công gia mở miệng.

      “Xem chừng tam thiếu gia còn chưa khỏe hẳn đâu.”

      Công gia vốn định bảo Yến Hồng đứng dậy, vừa nghe Noãn Nguyệt vội vàng chú ý đến con mình, mặc kệ Yến Hồng còn quỳ đất, xông lên trước nhìn Đông Phương Manh từ xuống dưới, cẩn thận kiểm tra hồi, sốt ruột hỏi “Manh nhi à, còn chỗ nào thoải mái nữa, để cha nương cẩn thận xem xem.”

      Đông Phương Manh vô thức nhích lại gần Yến Hồng, vốn dĩ vừa vào cửa thấy Yến Hồng quỳ xuống, cũng muốn quỳ theo. Là Yến Hồng nắm chặt tay cho quỳ xuống. Nãy giờ thấy Yến Hồng vẫn đứng dậy, nét mặt có vẻ khó hiểu, mặc kệ Công gia hỏi han, ngồi xổm xuống, đưa hai tay kéo mặt Yến Hồng qua đối diện với mình, ánh mắt đầy thắc mắc. Yến Hồng lắc đầu với , thầm nhéo nhép tay , tỏ vẻ mình có việc gì.

      Lão phu nhân thu hết động tác nhặt của họ vào trong mắt, khỏi mỉm cười ho khẽ tiếng. Yến Hồng vội vàng nghiêm trang nhìn lão phu nhân. Công gia nghe bạn già nhắc nhở, cũng cố chấp muốn kiểm tra thân thể con nữa, quay về ngồi lại chủ vị, bình thản “Đứng dậy , Hồng nhi.”

      “Tạ cha nương rộng lượng.” Yến Hồng há hiểu đứng dậy có nghĩa là mình vô rồi, nhiều lắm bị thêm vài câu, liền nhiều lời mà đứng dậy. Nàng có sở thích quỳ.

      “Ngồi .” Công gia chỉ vào chiếc ghế phía dưới, ra hiệu cho Yến Hồng ngồi. Yến Hồng cũng từ chối, dắt Đông Phương Manh qua ngồi xuống. Giữa chiếc ghế của Đông Phương Manh và của nàng cách nhau cái bàn trà . Đông Phương Manh có vẻ rất bất mãn với thứ vắt ngang giữa nàng và , nhíu mày nhìn nó hồi lâu, lại túm tay Yến Hồng cùng gác lên , lúc này mới chịu ngồi xuống.

      “Hồng nhi gả đến đây cũng gần ba tháng rồi nhỉ?” Dường như Công gia quên thắc mắc trước đó, cũng mắng mỏ như Yến Hồng dự đoán, chỉ bình thản hỏi vấn đề ngoài ý liệu này.

      “Vâng, con dâu gả vào Công phủ ngày mười tám tháng sáu, đến giờ có ba tháng tám ngày rồi.” Sở dĩ nhớ như thế là vì hôm qua nghe năm đóa kim hoa cảm thán, thêm ba ngày nữa là đủ trăm rồi, còn ầm ỹ đòi làm đồ ăn chúc mừng. Ai dè hôm nay Đông Phương Manh lại phát bệnh.

      “Từ khi Hồng nhi gả vào Công phủ, lão phu và phu nhân liền phó thác Manh nhi cho con, phủi tay rảnh việc. Đối với việc này, Hồng nhi có từng oán trách?” Bỗng dưng Công gia chuyển đề tài.

      “Con dâu chưa từng oán giận.” Lòng Yến Hồng chùng xuống, bình tĩnh đáp lời.

      “Hồng nhi là nương tốt, đoan trang xinh đẹp, gia thế trong sạch, gả cho trượng phu như Manh nhi, ủy khuất con rồi.” Lão phu nhân lấy lùi làm tiến, nã pháo.

      “Tướng công trời sinh đơn thuần hiền lành, đối với con dâu quan tâm tinh tế, con dâu hề thấy tủi thân.”

      “Lão phu tin lời con. Hồng nhi bằng lòng gả cho Manh nhi, sau khi biết tình hình Manh nhi vẫn tận tâm chăm sóc nó, đủ để lên tính nết Hồng nhi rồi. Vậy, giờ con có thể cho lão phu, sáng nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :