1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ - Duyệt Vi (75 chương + 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      56.

      Hạ Giá



      Hoàng thất quý nữ xuất giá, lễ nghi long trọng hơn hẳn bình thường.



      Sau khi chỉ hôn là ‘Sơ Định’, sau đó là ‘Đại Định’, tiếp đó là ‘Tống Trang’, cuối cùng mới cử hành hôn lễ. Công chúa đương triều xuất giá xưa nay cần ở cùng với cha mẹ chồng mà tự có phủ đệ riêng. Nhưng thập lục công chúa lại cự tuyệt ý định xây phủ công chúa tại kinh thành của hoàng đế, ngược lại kiên trì xuất giá đến phủ Trấn Quốc Công ở Di Lăng cách kinh thành tới hai ngày đường. Hành vi này tuy phù hợp với lễ chế nhưng cũng phải chưa có tiền lệ. Chung quy hoàng đế chịu nổi ái nữ làm nũng, gật đầu đồng ý.



      Tin tức vừa lan ra, khoan sau đó hoàng đế an bài thế nào, chí ít ấn tượng của toàn bộ Công phủ từ xuống dưới với công chúa lại thêm tầng, đua nhau tán thưởng công chúa hiền huệ hiếu thuận. Kỳ chân tướng là thế này…



      “Vì sao công chúa lại muốn gả đến Di Lăng chứ? Ở kinh thành phải càng gần hoàng thượng hơn sao? Sau này có chuyện gì hoàng thượng càng dễ trông nom…” Thị nữ thân cận Giáp hỏi.



      “Mệt ngươi hầu hạ công chúa bao lâu, đạo lý đơn giản thế mà cũng nghĩ ra. Nơi này dưới mắt hoàng thượng, câu thúc quá trời! Công chúa ham chơi, quy củ kinh thành lại nhiều, công chúa chán ngấy rồi. Ngươi thấy lúc trước công chúa luôn chạy theo phò mã tương lai Di Lăng à? Ngươi nghĩ xem gả vào Công phủ, ai lớn nhất hả? Còn phải công chúa chúng ta! Nghe vợ chồng Trấn Quốc Công nổi tiếng dễ tính, sau này nàng muốn chơi gì cũng ai quản…” Thị nữ thân cận Ất trả lời.



      Khụ, tóm lại, mấy ngày nữa công chúa hạ giá tới Di Lăng Công phủ rồi. Trong thành Di Lăng, dư luận dậy sóng , bá tánh Di Lăng ngoài tán tụng hành vi của công chúa ra còn đua nhau trông ngóng, hi vọng đến chừng đó có thể ngắm được dung nhan công chúa. Thanh danh Quốc Công phủ nhất thời lên tận trời, mỗi nagfy người tới chúc mừng nườm nượp dứt.



      Mắt thấy, hôn lễ của Đông Phương Tề càng tới gần, nhìn cả phủ dưới bận túi bụi vì hôn của mình, người sắp làm tân lang như vẫn còn lơ lửng trong mộng, có cảm giác chân tí nào.



      Nghe hoàng thượng muốn chỉ hôn cho đại ca, sốt ruột bất an. Thái tử gặng hỏi quan hệ giữa và thập lục công chúa, nghĩ đằng nẻo. Thập ngũ công chúa gặp mặt tỏ tình, đếm xỉa đến. Đại ca diện thánh về mặt mày tươi rói, như rớt xuống hầm băng…



      Chỉ đến khi thấy thập lục công chúa khẽ cười duyên với đại ca, thấy mặt mình lạnh tanh mới biết, ra mình muốn nàng gả cho người khác. Sau đó đần độn ngu ngốc chán nản qua ngày, bị đại ca lời đánh thức, xông vào điện kim loan cầu hoàng thượng thay đổi thánh ý, đối mặt người trong lòng bày tỏ gan ruột, sau đó ù ù cạc cạc ôm mỹ nhân về… tất tần tật, dường như mới xảy ra ngày hôm qua, lại cứ như chỉ có trong mơ.



      Là thích hay cảm thán, bản thân cũng được, chỉ nhìn cảnh tượng bận rộn trước viện mà há hốc mồm.



      Nhớ hồi trước tiểu đệ thành thân, còn bái đường thay, bây giờ chính mình cũng sắp cưới vợ rồi…



      Cha mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi, Tư Tề viện của cũng tu sửa vô số lần, chỉ chờ tân nương vào cửa. Ngay cả tiểu đệ xưa nay thích để ý đến , sau khi nghe cha mẹ xong cũng phá lệ tặng cho cái kết như ý cát tường đỏ rực, nghe là đệ muội tự tay làm tặng tiểu đệ, coi như là vật của tiểu đệ…



      ra mọi người đều tán đồng hôn này… vậy trước đó rối rắm cái gì nhỉ? Nghĩ ra.



      Giữa hè tháng bảy, lúc Cây Đuốc biết “dán dán”, dê dê”, “cũng cũng”, “nào nào” [36] ( hiểu ý nghĩa xin mời lật từ điển tiếng , tra xem, khụ), ngày đón dâu cũng tới.



      Mùng ba tháng bảy, Uy Viễn Hầu Đông Phương Ngọc từ kinh thành trở về, giúp đỡ trong phủ chuẩn bị lễ nghi đón dâu của nhị đệ. Rạp cưới dựng xong, các món đãi tiệc chuẩn bị tốt, mọi xong xuôi, chỉ thiếu mỗi kiệu hoa công chúa tới cửa.



      Mùng năm tháng bảy, kiệu hoa mới tinh đặt trước rạp cưới, chiếu thao quy củ cưới hỏi bấy giờ, hôm nay cũng là yến tiệc của thân tộc đồng đường, sau đó là trả lễ, nhận lễ. Do kinh thành cách Di Lăng hai ngày đường, trước ngày lành mồng bảy tháng bảy, kiệu hoa công chúa phải đến Công phủ, thành ra sáng sớm hôm nay, Đông Phương Ngọc liền cùng Đông Phương Tề dẫn tộc nhân lên kinh đón dâu, tuấn mã cao to, kèn sáo náo nhiệt, bá tánh Di Lăng ven đường đồng loạt vỗ tay khen hay, công chúa hạ giá Di Lăng, hiếm có, là vinh quang của cả thành.



      Đông Phương Manh líu lưỡi nhìn chữ Hỉ đỏ thẫm, đèn lồng đỏ, lụa đỏ lọt vào mắt, hai con mắt đủ xài.



      “Manh Manh, có phải nhớ tới ngày chúng ta thành thân ?” Yến Hồng gác đầu lên vai . Mấy ngày nay nàng thấy mọi người đều bận, thấy ngượng vì có mỗi mình nhàn rỗi, cũng giúp chỉ huy mọi người dọn dẹp sân viện, bố trí hỉ đường này nọ, kỳ hoa chân múa tay chỉ chỏ sai phái người khác cũng chẳng mệt gì, nhưng Đông Phương Manh cứ làm quá lên bắt nàng nghỉ ngơi, lão phu nhân bắt hai người ngồi chơi bên.



      “Thành thân, rất xinh đẹp.” Đông Phương Manh ngửa đầu nhìn đèn lồng đỏ dán chữ hỉ vàng treo hành lang cao cao, ánh mắt xinh đẹp phản chiếu toàn màu đỏ.



      “Manh Manh là Hồng Hồng đẹp hay đèn lồng đẹp?” Yến Hồng nhe răng cười hỏi.



      nhíu mày hồi lâu mới câu làm nàng suýt nghẹn chết: “ nhớ , bộ dạng.” Mặt mày sầu não.



      Tên này thà quá, tới mức xạo dỗ nàng chút cũng khong biết. Hừ hừ hừ, nhớ dáng vẻ nàng lúc đó phải phạt, nàng nhớ lúc đó ác liệt xem nàng là khí kia!!



      Oa, ai đền đêm động phòng hoa chúc cho nàng , dáng vẻ đẹp nhất của nàng đời này, đương lại nhớ, hic hic.



      Có lẽ nàng uể oải thấy , cúi đầu suy nghĩ chút, đột nhiên kéo nàng về phía tân phòng.



      “Manh Manh, sao vậy?” Nàng còn chưa kịp ai điếu đêm tân hôn xa của mình, bị cử chỉ của làm cho kinh ngạc khó hiểu.



      mím môi , chỉ vội vàng kéo nàng . Hấp tấp đến ngoài hỉ phòng, lão phu nhân tự thân đốc thúc, mặt đầy vui mừng. Ngoảnh đầu lại thấy hai người, lật đật xua tay: “Hầy, hai đứa đừng tới chộn rộn nữa, làm gần xong rồi, xuống bếp kiếm đồ ăn .”



      Nghĩ hai người họ tới kiếm chuyện bận thêm đây.



      “Cái đó, mẹ à…” Yến Hồng còn chưa xong bị Đông Phương Manh câu làm cho giật nảy mình.



      “Mẹ, Manh Manh cũng muốn thành thân.” năng hùng hồn, ánh mắt kiên định dời.



      Oái, tên này có biết mình ? Muốn tái giá hả?!



      Lão phu nhân lập tức liếc Hồng Hồng, Yến Hồng vội vàng lắc đầu, phải nàng.



      Lão phu nhân kinh ngạc thôi: “ phải Manh Manh thành hôn rồi sao…”



      “Lại làm lần nữa.” Xem , dễ ăn ghê chưa, bình tĩnh ghê chưa, nếu phải mọi người quá rành tính , nhất định cho rằng tâm địa gian xảo, có chuyện thể tiết lộ.



      Yến Hồng cảm thấy nàng thể im lặng được nữa, tiếp tục im lặng nữa nàng rơi đài mất! Tam thiếu gia muốn thành thân lần nữa, tam thiếu phu nhân nàng còn mặt mũi ở lại phủ ?!



      “Vì sao Manh Manh muốn thành thân lần nữa vậy?” Hỏi nguyên nhân trước.



      “Manh Manh muốn, nhớ lại Hồng Hồng, dáng vẻ xinh đẹp.” ngoảnh đầu nhìn nàng, chậm rãi mà nghiêm túc , ánh mắt vẫn kiên định, vẫn trong suốt.



      Đột nhiên Yến Hồng sao lên tiếng, cảm giác chua xót quen thuộc lại ập đến, tiếng ca hạnh phúc ngừng lượn lờ trong đầu nàng, khiến nàng quên luôn cả việc cười như thế nào.



      “Có được ?” nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại quay sang hỏi mẫu thân mình.



      Lão phu nhân đột nhiên bật cười, tới ôm thân hình thon gầy của con trai, nháy mắt bỡn cợt Yến Hồng: “Chuyện này á, phải hỏi xem nương tử của Manh Manh có muốn hay !” Tuổi trẻ là tốt.



      Vẻ mặt có phần mơ hồ, nhìn Yến Hồng còn ngây ngốc. Chờ hồi lâu thấy nàng hoàn hồn, thò ngón trỏ ra lướt mặt nàng, vẻ mặt bắt đầu âu lo.



      “Khụ, Manh Manh muốn nhìn…” Yến Hồng nhìn quanh quất, vẫn ngại trước mặt mọi người, kéo Đông Phương Manh, nhón chân kề tai thầm: “Buổi tối Hồng Hồng mặc cho Manh Manh xem, cần thành thân lại.” xong vội vàng níu tiểu ngốc còn ngỡ ngàng về, nàng muốn về lục rương, lấy “áo cưới” năm đó mặc ra trước.



      Lão phu nhân nhìn con trai con dâu xa, quyết định buổi tối về hỏi lão Công gia có còn nhớ dáng vẻ bà năm đó thành thân



      Sáng sớm mồng bảy tháng bảy, cổng lớn Quốc Công phủ ngừng có hạ nhân Công phủ mặc đồ mới mũ mới ra ra vào vào báo tin. Đội ngũ đón dâu còn cách nhà xa, đại khái còn lâu mới tới, thỉnh thoảng lại có người hồi báo. Đông Phương Manh thân là Công phủ tam thiếu, cũng mặc áo gấm đỏ thẫm vui mừng, có điều thích nhiều người, nên nằm rạp lan can lầu hai thò cổ ra nhìn, cũng biết là nhìn cái gì nữa.



      Cây Đuốc mặc đồ y chang bao lì xì di động, mũ đỏ áo đỏ giày đỏ, còn đeo dây đeo tay và chân màu đỏ do mẹ nó tết cho, đó đính hai cái lục lạc vàng , nó vung tay dẫm chân liền vang lên tiếng tinh tang, vì thế nó ngừng rung tay rung chân, vui vẻ cười khanh khách, chịu yên phận ngồi trong lòng Đông Phương Manh.



      “Tè?” Đông Phương Manh hoàn hồn, tưởng nhóc con muốn tè mới chịu ngồi yên, cúi đầu hỏi. Cây Đuốc đáp lại bằng gương mặt cười ngây thơ, lắc tay quẫy chân càng thêm hưng phấn. Đông Phương Manh móc ngón trỏ vào lục lạc, cũng mỉm cười vui vẻ lây.



      Yến Hồng bận rộn lát thấy tướng công và đứa đâu, tìm khắp nơi cũng thấy. tại người trong phủ đều bận đón dâu, cầu trời đừng để hai nhóc con lớn này ra phủ …



      Cây Đuốc tinh mắt thấy mẫu thân dưới lầu, giật lọn tóc Đông Phương Manh bị gió thổi ra trước ngực, tay chỉ loạn lên: “Dê dê.”



      Đông Phương Manh nhìn theo cái tay mũm mĩm, nở nụ cười càng tươi rói: “Hồng Hồng.”



      Giọng lớn nhưng Yến Hồng đột nhiên như có ai mách bảo ngẩng đầu nhìn, suýt nữa tim ngừng đập. Chỉ thấy hai tay Cây Đuốc đặt lên lan can, nửa người thò ra ngoài, Đông Phương Manh chỉ vòng tay qua eo nó. Mắt thấy nhãi con giãy dụa yên muốn nhào đầu xuống lòng mẫu thân bên dưới, mà Đông Phương Manh lo nhìn nàng có chú ý…



      “Manh Manh, coi chừng Cây Đuốc !” Yến Hồng kịp chạy lên lầu đành thét lên nhắc nhở. Ngay lúc đó, rốt cuộc Cây Đuốc thoát khỏi kềm chế của cha nó, đầu nhào tới trước, móng vuốt vịn lan can nhưng bám được, người trượt cái, cứ như trái tú cầu đỏ rớt xuống…



      [36] Là thế này, Cây Đuốc còn ngọng nên thay vì gọi cha mẹ ông bà gọi sang từ khác:

      Cha (爹pinyin: die) – dán (贴 – pinyin: tie)

      Nương (娘 pinyin: niáng) – dê (羊 – pinyin: yáng)

      Gia (ông nội) (爷pinyin: yé) – cũng (也 – pinyin: yĕ)

      Nãi (bà nội) (奶 pinyin: năi) – đến (来 – pinyin: lái)

      “Cây Đuốc …”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      57.

      Thiếu Nữ


      bóng xanh xẹt qua, mùi táo nhàn nhạt thoảng qua mũi, Yến Hồng hoàn hồn lại lần nữa nhóc con ở trong lòng nàng cười khanh khách, lúm đồng điếu ngây thơ, có sợ sệt chỗ nào đâu? Lúc này chỉ e là cảm thấy chơi rất vui, quỷ con sống sót sau tai nạn vỗ tay học : “Chá chá, chá chá…”



      Vẻ mặt ràng có ý: chơi lần nữa được ?



      Yến Hồng chỉ cảm thấy tim ngừng đập hồi, thở cũng nổi, ngực nặng nề thôi. Đờ ra nhìn nhãi con hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra còn vui vẻ thôi, chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên hừng hực.



      “Ngậm miệng!” nhịn được quát lên, che giấu nỗi sợ trong lòng, hai tay hãy còn phát run, giọng cũng run rẩy.



      Cây Đuốc “chá” được nửa, thấy sắc mặt mẹ nó cứ như muốn ăn thịt người, rất thông minh ngậm miệng giả bộ ngoan ngoãn, chỉ có đôi mắt vẫn ngừng đảo lịa là tiết lộ bản chất thành của tên này.



      “Đợi lát nữa tính sổ với con sau!” Yến Hồng hung hăng trừng nhãi con cái, quay đầu tìm ân nhân cứu mạng con. Người chung quanh chỉ có mấy người, nhưng đều là nha đầu và sai vặt trong phủ, nhìn đâu có giống người có bản lĩnh giỏi như vậy.



      Tầm mắt lại đảo vòng, vẫn có kết quả.



      “Các ngươi có nhìn thấy người cứu thiếu gia ?” Đành cầu cứu nhân chứng trường. dè mọi người đua nhau lắc đầu, bọn họ lo cho thiếu gia còn kịp, cái bóng kia nhanh như ma quỷ, đâu ai nhìn đâu!



      “Tam thiếu phu nhân, có khi nào là thần tiên ? tiểu nha đầu mắt sáng như sao ao ước.



      Hic, chỉ sợ giờ này thần tiên ngủ.



      Khoan khoan, sao sau gốc cây lại có thỏ! Còn động đậy…



      “Trong phủ nuôi thỏ à?” Yến Hồng hỏi nha đầu bên cạnh. Nha đầu lắc đầu nhưng dám khẳng định: “Chắc có…”



      Cứ cảm thấy có chỗ nào đó đúng, Yến Hồng định lại xem thấy con thỏ trắng kia nhảy lên, từ sau gốc cây ra “đứng” trước mặt mọi người, quát lớn: “Đông Phương Ngọc ở đâu?”



      Thỏ đương nhiên biết , nhưng con thỏ này khác, bởi vì… nó là người cải trang.



      Chỉ thấy thiếu nữ thanh xuân mặc quần lụa xanh, dáng người nhắn nhanh nhẹn, dáng vẻ cực kỳ xinh xắn đáng , gương mặt quả táo hơi mũm mĩm khảm đôi mắt vừa đen vừa to như hai trái nho đen, lúc này vẻ mặt hung dữ hợp với khí chất toàn thân chút nào, phối hợp với tư thế bình trà tiêu chuẩn, tay chống eo tay chỉ chỉ, phải là “tức giận bừng bừng.” Mà khiến người ta phải ghé mắt nhìn là, đầu nàng đội cái mặt nạ… da thỏ rất sống động, mới mẻ.



      “Ngài là… thỏ đại tiên hay là người thế?” chờ Yến Hồng mở miệng, tiểu nha đầu nãy giờ vẫn mực cho là thần tiên “tiên tử” sợ sệt nhưng giấu nổi chờ mong buột miệng hỏi trước.



      Nếu phải tình huống tại quá kỳ cục, Yến Hồng thiếu điều bật cười. Ngày vui, quả nhiên xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ, nàng nên nghĩ đến từ đầu.



      “Gì kia?! Hóa ra ở Trung Nguyên ta cũng nổi tiếng à?! sai sai, bổn nương là “Giảo Thỏ Tiên Tử” tiếng tăm lừng lẫy, cũng là Việt Dã Thỏ!” Thiếu nữ này hề khiêm tốn, cằm hếch lên tới trời, xem ra rất tự hào về danh hiệu của mình. Đắc ý chút, nàng mới sực nhớ tới chính , đôi mắt to linh hoạt liếc xung quanh: “Đây là nhà Đông Phương Ngọc sao? Các ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta. À đúng rồi, các ngươi làm sao thế? Đứa bé như vậy mà chăm sóc đàng hoàng, thiếu chút ta đỡ kịp nó rồi!”



      Tuy rằng lắm trọng điểm của nương này nhưng cuối cunfh Yến Hồng cũng tìm được ân nhân cứu con, vội vàng bước lên khom người: “Cám ơn nương, cám ơn cứu con ta, cám ơn!” Giờ nàng mới phát , khi chân chính gặp người có ơn lớn, lời lẽ có thể bày tỏ lòng biết ơn hạn chế. Nhất là đối diện với người chuyện theo lẽ thường.



      cần cám ơn, bảo bảo đáng như thế, phải coi chừng nha! Bằng lần sau chưa chắc ta đúng lúc cứu được thế này đâu!” Thiếu nữ nghiêm mặt xua tay, tới giây cười hi hi với Cây Đuốc trong lòng Yến Hồng: “Đừng sợ nha, tỷ tỷ đỡ được đệ rồi, sao rồi…”



      Đôi mắt tròn xoe của Cây Đuốc đảo lịa, nhìn chăm chăm vào thiếu nữ trước mặt, môi mím chặt, móng vuốt rụt lại chờ hành động.



      Nàng nhìn Cây Đuốc , Cây Đuốc cũng nhìn nàng, khí lặng im giữa hai người cực kỳ bền bỉ, có cảm kích ấm áp vì được cứu, chỉ có khí lặng thinh như thấy quỷ. Đương nhiên, mong chờ nhóc con chưa tròn năm hiểu cái gì là “ân nhân cứu mạng”, còn bằng chờ đợi thỏ thành tiên…



      Yến Hồng cảm thấy nàng nên làm gì đó phá vỡ khí quỷ dị này. Kết quả nàng còn chưa kịp mở miệng, tiểu tổ tông trong lòng ra tay, là ra tay, tốc độ phải là sét đánh kịp bưng tai, trực tiếp chụp lấy con thỏ đầu người ta…



      Đương nhiên với tình trạng tay chân ngắn ngủn của nó như giờ, bắt được mới tài.



      “Đệ muốn thỏ nhị à? Nhưng giờ tỷ chỉ có thỏ nhị người thôi, thỏ đại bị Đông Phương Ngọc lấy chịu trả cho tỷ… Nhưng mà nhìn đệ hình như rất thích, vả lại đệ đáng thế này… được rồi, tặng thỏ nhị cho đệ, đệ phải giữ kỹ nha!” Thiếu nữ mình tự biên tự diễn tự tự trả lời nửa ngày, cuối cùng y như cắt thịt bịn rịn tháo mặt nạ thỏ đầu xuống nhét vào tay Cây Đuốc .



      tình Yến Hồng rất muốn cần, thứ gì vào tay con trai nàng cũng tồn tại lâu dài được, còn muốn hỏi Đông Phương Ngọc mà thiếu nữ này tìm có phải đại bá nhà mình , muốn hỏi nhất là thiếu nữ này có cần mình làm gì đó cảm tạ ơn cứu mạng con mình .



      nhiều nhiều chuyện cần làm…



      Khổ nỗi thiếu nữ vẫn cho nàng cơ hội biểu , mải lo làm mặt quỷ với Cây Đuốc , quẳng lại câu “Lần sau đừng bò lại nguy hiểm như vậy nha!” Sau đó bóng xanh lóe lên cái, chớp mắt thấy người đâu.



      Nhân vật giang hồ trong truyền thuyết, quả nhiên vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, nữ tử bình dân như nàng khó mà đuổi kịp.



      Chỉ là tên thiếu nữ này nghe quen tai… Việt Dã Thỏ… nàng nghe ở đâu rồi nhỉ… (tha thứ cho ta đùa dai nhé, chiến binh xinh đẹp vạn tuế)



      Chờ Yến Hồng sực nhớ tới Đông Phương Manh, còn ở lầu nữa.



      Đầu óc nổ tung.



      kịp nhiều lời, nàng lập tức giao Cây Đuốc chăm chú nghiên cứu xem thỏ trong tay có ăn được hay cho nha đầu đứng đờ ra bên cạnh: “Đưa thiếu gia đến chỗ Giai Nhân.”



      kịp nghĩ ràng liền sải chân chạy xlên lầu, chỉ muốn mau mau tìm thấy , cần phải tìm thấy nhanh!



      Cây Đuốc bất ngờ ngã xuống, tất nhiên sợ hãi hơn bất cứ ai. Nàng gần như có thể tưởng tượng được giờ tâm tình tệ tới cỡ nào, đau khổ nên lời.



      lầu, có. Bốn phía dưới lầu, có. Gần phòng hỉ, có. Núi giả, bụi hoa, vẫn có.



      Chỗ nào cũng tìm thấy người.



      Yến Hồng cố gắng ép mình bình tĩnh lại phát tay ngừng run. Lần mất khống chế trước hình như lâu lắm rồi, lâu đến nỗi nàng gần như quên mất còn chưa hoàn toàn học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.



      Bây giờ nghĩ mấy cái này có tác dụng gì, phải tìm được trước rồi . Nhắm mắt, cố gắng nghĩ lại chỗ có thể trốn. Linh quang lóe lên, tim đập liên hồi, bước chân cũng đổi hướng.



      Về đến Lạc Phong Uyển, xông vào phòng ngủ. giường co cụm cục, run lẩy bẩy.



      ở trong này.



      Thở hắt ra, tim từ từ đập nhịp nhàng trở lại.



      Kéo chăn ra, thấy gương mặt đỏ bừng sũng nước của . Ánh mắt đầy hoảng loạn, ngẩng đầu thấy là nàng, nước mắt ngân ngấn trong hốc, lại dám chớp mắt cho chúng rơi xuống.



      Biểu tình quen thuộc, giống con cún to bị bỏ rơi, càng giống đứa trẻ sợ hãi vì ác mộng.



      Chân nàng nhũn ra, ngã ngồi xuống mép giường. Kinh hãi hết chuyện này đến chuyện khác khiến nàng cạn kiệt sức lực. Nỗi hoảng sợ khi tìm thấy chẳng thua gì chính mắt thấy con rớt từ cao xuống.



      May mà tất cả đều hữu kinh vô hiểm.



      “Hồng Hồng, Cây Đuốc chết rồi… Cây Đuốc đừng chết…” Tiếng khóc nức nở ra hơi, năng lộn xộn, sợ hãi như thế, cả người đều run rẩy.



      Vươn hai tay ôm chặt lấy , dịu dàng an ủi: “Cây Đuốc sao, Cây Đuốc chết.”



      Có lẽ vì chưa từng trải qua việc ngoài ý muốn đáng sợ đến thế, hoảng hốt, thậm chí có can đảm đứng lại đó xem Cây Đuốc ra sao, theo bản năng trốn vào chỗ cảm thấy an toàn nhất, trốn tránh , mình liếm vết thương.



      “Manh Manh hư…” Nước mắt ngớt, tóc dài rối tung quấn quanh cổ, mắt sưng như mắt cá vàng.



      “Làm gì có, phải lỗi của Manh Manh.” Người sai là nàng, ràng biết thiếu ý thức an toàn lại suy nghĩ chu đáo. gần gũi con mình có gì sai? ai được đoạt quyền làm cha của .



      “Cây Đuốc đau…” Khóc lóc thảm thiết từ từ biến thành nấc nghẹn.



      Nàng hồi phục sức lực, nâng mặt lên dùng ngón tay giúp lau mặt sạch từng chút : “Cây Đuốc đau, Cây Đuốc rất ổn, đau chút nào. Đợi lát nữa cùng xem con được ? Đừng khóc nữa ha, khóc nữa Hồng Hồng đau lắm.”



      Lát nữa nhất định phải cho thằng giặc con kia nếm mùi lợi hại của “Hàng long thập đét chưởng [37]”, mới bây lớn biết bò lên lan can rồi, sau này dám còn trèo tường lắm!



      “Hồng Hồng đau.” Rốt cuộc nghe lọt lời nàng, nhìn nàng hồi lâu mới cụng trán vào trán nàng thào.



      “Ừ, Manh Manh cần khổ sở, Cây Đuốc sao mà. Hôm nay nhị ca thành thân đó, phải cười cười.”



      Ngoài ý muốn chỉ có lần, sau này nàng chú ý hơn, giảm bớt số lần rời khỏi , gia tăng nhận thức an toàn và hoàn cảnh cho . chung quy vẫn là , nàng thể cầu giống như người bình thường mọi mặt đều làm được. có cách sống của . Ví nhưu cho rằng hễ tắm là phải gội đầu, vì thế mỗi ngày đều phải gội lần, đến Cây Đuốc cũng muốn làm như thế. Ví như cho rằng cao hứng hôn hôn, mặc kệ bên cạnh có ai, cao hứng là hôn nàng hôn Cây Đuốc . Ví như cho rằng nàng và Cây Đuốc cũng thích ngắm phong cảnh, mặc kệ phong cảnh đó nằm ở đâu…



      hề thiếu tình dành cho con, chỉ thiếu hiểu biết với vật mà thôi. Thế nên sao có thể khiến ám ảnh vì chuyện này được?!



      Nhất định phải xin Công gia làm lại lan can các lầu trong phủ cao thêm gấp đôi!



      Đợi tâm trạng hai người ổn thỏa, ra Lạc Phong Uyển, tiếng kèn sáo vang khắp phủ, kiệu hoa công chúa đến cửa, của hồi môn khiêng vào phủ như nước chảy.



      Yến Hồng dắt tay Đông Phương Manh đứng cách đó xa nhìn khung cảnh như gấm như hoa này, trong lòng lại yên tĩnh lạ thường. Thế gian có ngàn vạn cảnh đẹp, phong cảnh bên người nàng là độc đáo nhất.

      [37] Hàng long thập bát chưởng trong truyện Kim Dung, nhưng Yến Hồng đét đít Cây Đuốc nên mới kêu là hàng long thập đét chưởng

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      58.

      Trò Hề



      Tân nương công chúa mặc áo cưới lộng lẫy đỏ thẫm, đầu phủ chiếc khăn đỏ thêu hoa văn thất bảo tường thụy, tay cầm trái táo, tay còn lại ôm cái bình ngọc, bàn tay trắng nõn gần như cùng màu với màu bình, vững vàng bước qua chậu than, đạp lên thảm đỏ, do hai hỉ bà đỡ vào hỉ đường, đứng bên cạnh tân lang Đông Phương Tề cũng vui mừng hớn hở.



      Nhìn thấy Cây Đuốc , Đông Phương Manh vững dạ trở lại, nhất quyết đòi bế Cây Đuốc từ tay Giai Nhân ôm cứng trong lòng, hai tay vòng chặt lấy eo của cục thịt béo, chịu rời mắt lấy chút. Yến Hồng kéo hai cha con dính liền nhau này trở về hỉ đường, vừa kịp tân nhân bái đường.



      Dây lụa đỏ thẫm kết nối hai người định sẵn nắm tay nhau bầu bạn cả đời, theo tiếng xướng to “Nhất bái thiên địa” hai người song song quỳ xuống cạnh bàn thiên địa, y theo quy củ cùng nhau dập đầu; “nhị bái cao đường”, Yến Hồng tinh mắt nhận ra Đông Phương Tề giật giật dây lụa, thập lục công chúa liền ngầm hiểu quỳ xuống trước mặt Công gia phu nhân ngồi ghế cao cười khép miệng lại được; tiếp đó tiếng xướng “phu thê giao bái” vừa dứt, hai người định khom người bái nhau đột nhiên tiếng quát sốt ruột vọng từ ngoài hỉ đường vào: “ cho phép bái đường, ả phải thập lục công chúa!”



      Tiếp theo tiếng quát lớn, cả phòng ồn ào nhất thời yên lặng, nhạc vui cũng ngừng biểu diễn, chỉ thấy bóng đỏ nhanh chóng xông vào, tất cả những người có mặt ai biết thập lục công chúa cũng há hốc mồm, đây phải thập lục công chúa nên bái đường sao?!



      Chỉ thấy người tới có khuôn mặt khác gì thập lục công chúa, cũng mặc áo cưới đỏ thẫm, chỉ là sắc mặt hơi tái, vài sợi tóc rối, lúc này thở hổn hển hung hăng nhìn tân nương trừng trừng, hai mắt thiếu điều bốc hỏa. Đông Phương Tề chấn động, nhìn người đối diện, lại nhìn người nắm đầu lụa đỏ bên kia, trong mắt nghi hoặc.



      “Đông Phương tiểu nhị, ả phải thập lục công chúa, nữ nhân này, ả đánh ngất ta còn giả làm ta gả tới đây nữa! tin, ngươi bảo ả cởi khăn trùm đầu ra là biết ả là ai!” Nữ tử tự xưng thập lục công chúa hổn hển chỉ vào tân nương gào lên.



      Mọi người chuyển mắt sáng nhìn tân nương phủ khăn đỏ. Chỉ nhìn thân hình hai người giống nhau, dáng người cơ bản khác nhau nhiều lắm, lại thêm áo cưới hơi rộng che bớt, càng khó phân biệt giả. Mà tân nương từ đầu chí cuối nhúc nhích, chỉ là hai tay siết lụa đỏ càng chặt, bàn tay trắng nõn càng thêm óng ánh trong màu đỏ thẫm.



      Nụ cười của Đông Phương Tề sớm biến mất, mặt lạnh như băng, ánh mắt u xẹt tới xẹt lui giữa hai nữ tử mặc áo cưới. Rất hiển nhiên, thập lục công chúa chỉ có , người còn lại tất nhiên là tân nương giả mạo, muốn vạch trần chân tướng, đầu tiên phải cởi khăn che mặt.



      Khách khứa đều nín thở, hiếu kỳ chờ xem màn kịch này phát triển ra sao. Nghĩ coi, thập lục công chúa xuất giá vốn dĩ là chuyện trọng đại, bây giờ thập lục công chúa còn có khả năng bị tráo đổi, ai cũng muốn biết kẻ nào có gan che trời!



      Cho dù Công gia phu nhân có chuẩn bị tâm lý cũng ngờ lại có trò này, nhất thời mặt mày sa sầm. Chỉ có Đông Phương Manh bồng Cây Đuốc đứng ở góc ai chú ý chăm chú cho con uống nước. Vẫn là Đông Phương Ngọc phản ứng lanh lẹ, mỉm cười an bài hạ nhân giải tán khách khứa, lễ bái đường dời lại sau. Dù chân tướng thế nào chuyện trong nhà thể bêu rếu ra ngoài, nhất là dính líu đến hoàng thất.



      Xử lý trường xong, chỉ còn lại người nhà Công phủ. Đông Phương Ngọc đưa mắt ra hiệu, hạ nhân lục tục lui ra, cửa cũng có sai vặt thông minh canh gác. Cửa vừa đóng, Đông Phương Tề lập tức cởi khăn trùm đầu.



      Dưới khăn là khuôn mặt tức tới chảy nước mắt, răng cắn chặt lấy môi, hai mắt nhắm chặt, nước mắt tuôn như suối. Mọi người hít hơi lạnh, đến nữ tử tự xưng thập lục công chúa cũng thế, kế đó tức giận la hét inh ỏi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn dám giả mạo mặt của bổn công chúa nữa, quá ti bỉ mà, bổn công chúa mà biết ngươi là ai, nhất định phụ hoàng trị tội ngươi!”



      Bị người ta chỉ trích như thế, tân nương lại câu, chỉ là chịu mở mắt, cả người run lên, có vẻ tức tới cực điểm.



      “Đủ rồi!” Đông Phương Tề quát lớn tiếng, trầm hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì chứng minh nàng ta là giả, ngươi là ?!” Hôn lễ duy nhất trong đời lại xuất trò hề này, có thể hiểu được vì sao Đông Phương Tề tức giận.



      “Giỏi cho Đông Phương tiểu nhị, ngươi ngươi ngươi ngươi còn dám nghi ngờ ta! Ngươi có biết khó khăn lắm ta mới thoát ra khỏi rương, kịp tìm phụ hoàng làm chủ, cố sống cố chết đuổi tới nơi này, sợ ngươi cưới người biết!” Giọng điệu điêu ngoa lý lẽ vừa phát ra, mọi người đều thở phào, ít nhất giọng điệu chuyện của thập lục công chúa là đúng bài rồi.



      “Ngươi còn gì để ?” Đông Phương Tề nhìn nữ tử nổi nóng cái, quay sang lạnh lùng hỏi nữ tử bên cạnh.



      “Tướng công, chàng tin đồ giả mạo biết từ đâu ra này mà chịu tin thiếp ư?” Giọng vị thập lục công chúa này hình như tức đến phát run, ra cũng khéo, giọng hai người cũng phân cao thấp, lần này tình hóc búa đây.



      “Ngươi biết xấu hổ, phải tướng công ngươi, đừng có gọi bậy!” Vị đối diện nghe xong nổi khùng, tức giơ chân.



      “Ngươi mới có ý đồ, dám giả mạo bổn công chúa, đợi bổn công chúa bẩm báo phụ hoàng, ngươi chờ tru cửu tộc !” Cái vị chiếm lợi thế cũng chịu thua kém, lau nước mắt, hai nữ nhân bắt đầu quát nhau.



      “Ngươi là đồ giả mạo!” Khăn đỏ chỉ tay, trực tiếp mở miệng mắng.



      “Ngươi mới là đồ giả mạo, phải, ngươi là hàng nhái! Cả nhà ngươi đều là hàng nhái!” Vị này cũng dễ mắng, chỉ là nàng vừa câu này, Yến Hồng biết ngay ai mới là thập lục công chúa thứ thiệt.



      Khăn đỏ còn định gì đó thấy Đông Phương Tề nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, quát khẽ: “Im miệng hết cho ta!”



      Kế đó buông lụa đỏ, tới đối diện, nhìn đôi mắt to tràn trề lửa giận đột nhiên cười thành tiếng, vươn tay ôm nàng vào lòng nhéo mặt nàng: “Đồ ngốc nhà nàng phải xưa nay luôn tự hào thông minh tuyệt đỉnh sao, sao lại bị người ta ám toán?!”



      “Chàng tin ta là thập lục rồi?” Hạnh phúc tới quá đột ngột, trái banh lửa còn nhảy dựng lên lập tức tắt ngóm, bốc khói nghi ngút.



      nhảm, nàng tưởng ta ngốc như nàng sao? Có điều nha đầu dã man, may mà nàng tới, bằng ta cưới người khác làm sao giờ…” Đông Phương Tề than khẽ, ôm nàng càng chặt hơn, mặc kệ thân nhân hoặc người xem nghĩ sao.



      “Đông Phương Tề, ngươi bị mỡ heo bịt mắt à? Ta mới là !!!” Khăn đỏ tức đến nỗi khăn đầu cũng ném, xông tới định tách hai người ôm nhau ra.



      “Đủ rồi, tốt nhất ngươi thành khai ra, rốt cuộc ngươi là ai?” Đông Phương Tề ôm thập lục công chúa nhanh chóng né sang bên, lạnh lùng .



      “Ta, ta là thập lục công chúa, ta là Thính Đào công chúa.”



      “Chỉ dựa vào điểm này, ta dám chắc ngươi phải. Kỳ thập lục rất chán ghét cái tên hơi nam tính của mình, người khác cẩn thận nhắc tới là nàng bất mãn, huống chi còn tự nữa, Thính Đào công chúa á?” Đông Phương Tề đến đây đột nhiên bật cười, bị người trong lòng hung hăng lườm nguýt, tên này còn biết thẹn nữa, mỗi lần ghét bỏ nàng phiền toái liền đem tên nàng ra chọc tức nàng!



      “Ta, ta tức quá bừa!” đúng là tức tới hồ đồ rồi, nên mới quên nha đầu này ghét nhất người khác nhắc tên nàng.



      “Còn điểm nữa, ta và thập lục công chúa từng ở chung thời gian, có lẽ ngươi biết, cái từ ‘Hàng Nhái’ này là ta dạy cho công chúa. Vừa rồi ngươi nghe nàng từ đó, ra ngươi biết ý nó là gì đúng ?” Yến Hồng cũng đứng ra, cười híp mắt giải đáp giùm khăn đỏ.



      “… Ai, ai ta biết? Nhất thời ta nghĩ ra mà thôi…” Kỳ khăn đỏ hoảng hốt lắm rồi, bởi vì nàng ta căn bản biết nữ tử đứng ra chuyện là ai. Người trong lòng sắp thành thân, tân nương lại phải là mình, nàng ta uất hận, nàng ta cam lòng, nhìn thập lục soi gương cười ngọt ngào, nàng ta sao duy trì vẻ mặt hòa nhã được nữa. Vì sao phải nàng ta gả cho Đông Phương Tề! Dựa vào đâu phải nàng ta gả cho Đông Phương Tề! Nàng ta có chỗ nào bằng thập lục?!



      Lấy hết can đảm tìm mấy tấm mặt nạ da người khó phân giả, trước khi kiệu hoa tới đánh ngất thập lục, mặc áo cưới giống hệt chuẩn bị sẵn trước đó thay thập lục lên kiệu hoa; nàng ta cũng biết kế hoạch cấp tốc sơ hở quá nhiều, chỉ muốn trước khi thập lục tỉnh lại khiến chuyện bái đường động phòng thành , đến chừng đó cho dù thập lục tìm tới nơi, nàng ta cũng gả rồi; cùng lắm nàng ta thỏa hiệp chút, hai người cùng chung chồng. Ai ngờ thập lục tỉnh nhanh như vậy…



      “Ngươi đừng già mồm, mau ngươi là ai? Giả mạo ta có mục đích gì! Lại còn giống như ta nữa, hừ!” Thập lục được người ôm trong lòng lần này có thể là tức điên, chỉ vào hàng nhái giận dữ quát lớn.



      Đúng lúc này, Đông Phương Manh nãy giờ vẫn đứng trong góc đột nhiên bồng Cây Đuốc ra giữa hỉ đường, hoang mang nhìn bên này cái, ngơ ngác : “Mắt to, hai người?”



      Khăn đỏ vừa thấy Đông Phương Manh lập tức cả kinh, lùi lại bước chỉ vào : “Sao lại có hai Đông Phương Tề?” Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cười. Còn giả mạo thập lục công chúa nữa, cả Đông Phương Manh cũng biết…



      “Lòi đuôi rồi nhé? Cả Manh Manh ngươi cũng biết, còn muốn giả mạo ta? Hừ, ta thấy ngươi mới bị mỡ heo che mắt ấy!” Thập lục công chúa khinh bỉ nhìn nàng ta, bĩu môi nhéo ngực Đông Phương Tề cái: “Nữ nhân ngu như thế mà chàng còn dây vào, thiếu chút nữa bái đường với ả, hừ!”



      “Sao ta biết nàng bị tráo chứ? Với lại, người có lá gan to như thế giờ hiếm lắm…” Đông Phương Tề xoa cằm nuối tiếc.



      Đông Phương Ngọc nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát, thấy vở diễn nhị nữ tranh phu hạ màn, lúc này mới : “Người đâu, trói kẻ to gan giả mạo thập lục công chúa lại, đợi bái đường xong xử trí tiếp.”



      Để đám nhóc con này biết nặng ầm ỹ tiếp, giờ lành cũng qua luôn, còn muốn bái đường nữa đây! Đông Phương Ngọc liếc Đông Phương Tề cái, Đông Phương Tề chợt tỉnh, sực nhớ mình mới bái đường được nửa.



      “Đúng đúng đúng, mau bắt ả lại, bái đường quan trọng hơn!” Công gia phu nhân cũng phản ứng lại. Yến Hồng nhịn được cười thầm, nhà nàng là, ầm ỹ trọng điểm!



      “Ta xem các ngươi ai dám động vào cọng lông của ta! Các ngươi biết ta là ai ?!” Thập lục công chúa giả mạo rốt cuộc giả vờ được nữa, thét lên muốn tránh thoát thị vệ định bắt trói nàng ta.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      59.

      Điềm Báo



      “Ngươi còn là ai được chứ? Đương nhiên là ả lừa đảo to gan che trời giả mạo bổn công chúa rồi! Bất quá mấy ngày nữa chờ bổn công chúa bẩm báo phụ hoàng, ngươi có thể biến thành người chết…” Thập lục công chúa hề có ý mềm lòng, dám giả mạo nàng, vậy phải gánh hậu quả tương ứng.



      “Mộc Thính Đào, ngươi đừng đắc ý, phải ngươi ỷ có phụ hoàng cưng chiều ngươi ư? Ta có chỗ nào thua kém ngươi? Vì sao phụ hoàng chỉ nghĩ cho ngươi, ràng biết ta cũng thích Đông Phương Tề… phải ngươi phải gả cho Uy Viễn Hầu sao? Vì sao còn muốn giành Đông Phương Tề với ta? Ta hận ngươi, ta hận ngươi!” Thập lục giả mạo thấy đại thế mất, tất cả uất ức căm phẫn dâng lên, ngồi xổm xuống kiêng nể gì khóc hu hu.



      “Ngươi là… phải là… là…” Thập lục công chúa chỉ vào ‘hàng nhái’, năng đầu đuôi.



      “Là gì hả?” Đông Phương Tề cũng bị nàng làm cho mù mờ. Nghe cách ăn của người này, phải cũng là công chúa chứ… vậy khó đối phó à…



      “Ngươi phải là thập ngũ hoàng tỷ đấy chứ?” Biểu tình của thập lục khoa trương như vừa nuốt trọng quả trứng đà điểu.



      “Ngươi đừng gọi ta là hoàng tỷ, ta có thứ muội muội như ngươi. Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, từ nay liên quan đến nhau nữa…” Người vẫn còn vùi đầu nức nở nhưng hề ảnh hưởng việc ầm ỹ trút giận của nàng ta, tuy nhiên, cũng biến tướng thừa nhận thân phận của mình.



      Cây Đuốc ngọ nguậy muốn trượt khỏi người Đông Phương Manh. Đông Phương Manh đành thuận thế ngồi xổm xuống thả nó xuosongd đất, nhưng hai tay vẫn vây nó trong phạm vi bảo hộ của mình, hai cha con ngoẹo đầu mở đôi mắt to duy trì tư thế giống nhau, tò mò nghiên cứu tư thế cực kỳ quái lạ và tiếng, gào khóc cực kỳ quỷ quái của thập ngũ công chúa.



      “Thập ngũ hoàng tỷ, tỷ chuyện có lý vậy? Tỷ đánh ngất ta, còn giả trang ta xuất giá, cướp tướng công của ta, sao nghe thành ra ta ăn hiếp tỷ vậy? Tỷ có hay khi phụ hoàng biết chuyện này, chờ đợi tỷ là cái gì hay ?” Thập lục công chúa tức quá biết nên gì mới tốt, rốt cuộc nàng biết Yến tỷ tỷ ‘Não Tàn’ là người ra sao rồi, hóa ra là dạng người như thập ngũ hoàng tỷ.



      Thập ngũ công chúa còn khóc lóc quên mình nghe xong đờ người, rốt cuộc nghĩ ra hậu quả của việc hành động theo cảm tính… nhưng bảo nàng ta cứ thế mà nuốt cơn tức này, nàng ta cam tâm! Ngẩng khuôn mặt như mèo lên, nàng ta nhìn thấy Đông Phương Manh. Đông Phương Manh và Cây Đuốc vừa đối mắt với nàng, hai cha con đồng thời rụt người ra sau, bản năng cảm giác được nguy hiểm.



      Yến Hồng cả kinh, vừa định tiến lên kéo hai cha con về, thấy thập ngũ công chúa trỏ ngón tay ngọc ngà ra chỉ vào Đông Phương Manh : “Vậy ta muốn gả cho !”Bộ dạng giống Đông Phương Tề, nhất định là huynh đệ song sinh, phỏng chừng kém Đông Phương Tề đâu.



      được!” Yến Hồng phản đối đầu tiên. Thập ngũ công chúa này mắc chứng gì thế, chẳng lẽ sở thích của nàng ta là cướp chồng người khác à?!



      “Ngươi là cọng hành nào? Dựa vào đâu mà phản đối?” Lần này thập ngũ công chúa khóc nữa, đứng dậy hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng muốn duỗi tay kéo Đông Phương Manh ngồi chồm hổm lại gần mình, Yến Hồng vội vàng dấn lên bước, chắn trước mặt Đông Phương Manh, hề sợ hãi trừng thập ngũ công chúa.



      “Láo xược!” Thập ngũ công chúa giậm chân giận dữ, vung tay tát nàng. Yến Hồng định nhích sang bên tránh né, trong lúc chớp nhoáng khóe mắt lại nhìn thấy con trai ở dưới chân, nàng sợ đạp trúng nó, đành cứng rắn dừng lại, do còn quán tính nên đứng vững, ngã nghiêng sang bên.



      “Hồng nhi!”



      “Yến tỷ tỷ!”



      “Đệ muội”



      Mấy tiếng hô hoảng đồng thời vang lên, lúc Yến Hồng ngã xuống còn thấy may mắn, may quá, tránh được nhóc con rồi.



      Kết quả ngã xuống đất lại cảm thấy hình như mặt đất mềm



      Nhìn xuống dưới lập tức hoảng vía, nàng đè lên Đông Phương Manh! ràng nàng ngã sang bên mà, sao lại đè trúng chứ!



      kịp nghĩ kỹ, vội vàng lật người sang bên, luống cuống tay chân kéo ngồi dậy kiểm tra khắp lượt, sợ đè đau : “Manh Manh sao rồi? Có đè chàng đau ?”



      Đông Phương Manh lắc đầu, vươn tay ôm nàng vào lòng, ôm cứng ngắc, hung hăng trừng thập ngũ công chúa vừa hành hung người: “Người xấu được đánh Hồng Hồng!”



      “Ngươi cái gì…” Thập ngũ công chúa cơ hồ tức ngất, định đá thêm đá lại bị Đông Phương Ngọc phi thân tới tóm lấy cánh tay.



      “Ngươi định làm gì, thả ta ra!” Thập ngũ công chúa thét lanh lảnh muốn thoát khỏi Đông Phương Ngọc, thanh điếc tai, chân mày Đông Phương Manh càng chau chặt, mặt bắt đầu co rút. Yến Hồng biết mâu thuẫn với loại tạp này, vội vàng giãy dụa trong lòng thò tay ra bịt tai lại, đưa mắt ra dấu cho đừng sợ.



      Đông Phương Manh nhắm mắt, mở mắt lại sắc mặt buông lỏng bớt.



      “Đông Phương Ngọc ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi là Uy Viễn Hầu cũng thể vô lễ với bổn công chúa!” Thập ngũ công chúa y chang con khỉ nhảy tới nhảy lui, nếu phải tự do của bản thân còn bị nắm trong tay người khác, phỏng chừng nóc nhà cũng bị lủng.



      “Thần chỉ cảm thấy công chúa cần yên tĩnh chút.” Đông Phương Ngọc hề sợ hãi, bình thản xong mới buông lỏng kềm chế.



      “Ngươi! Các ngươi…” Thập ngũ công chúa tức phát run, giơ ngón trỏ run run ra, câu cũng được.



      Đông Phương Tề nhíu mày, tuy tiếp xúc với thập ngũ công chúa nhìu lắm nhưng trước giờ nghe đồn là chủ nhân làm mưa làm gió, bây giờ vừa thấy quả nhiên có lửa làm sao có khói. May quá, thích phải người này…



      So sánh đôi bên, Đông Phương Tề lập tức cảm thấy thập lục công chúa hết sức ngây thơ đáng , hiền lành đơn thuần, biết lễ nghĩa, vạn người mới có



      “Đủ rồi hoàng tỷ, tỷ quậy chưa đủ sao? À, tỷ muốn gả là gả hả? Khoan phụ hoàng có đồng ý , Manh Manh người ta có đồng ý , Công gia phu nhân, hơ, cha mẹ chồng ta có đồng ý , Yến tỷ tỷ người ta vẫn là chính thất phu nhân đấy! Chẳng lẽ tỷ đường đường là công chúa còn muốn làm vợ kế? Tỷ mau thôi , mặt mũi hoàng gia bị tỷ quăng sạch rồi!” Thập lục công chúa châm chọc rồi mới sực nhớ thân phận của mình, tân nương của Công phủ, khụ.



      Chuyện đến nước này, nàng cũng chả còn lòng dạ đâu mà kiện lên phụ hoàng nữa. biết Từ phi bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng hiền thục sao lại dạy hoàng tỷ thành cái dạng này nữa…



      “Cái gì, cũng thành thân rồi?” Thập lục công chúa cả kinh thất sắc, phấn hồng mặt bết hết lại, nhìn hết sức buồn cười, đáng tiếc nàng ta biết, còn trợn to mắt chịu tin thực tàn khốc này.



      Công gia thấy cứ tiếp tục như vậy, hôn lễ của con bị quậy loạn lên , khéo cả con út cũng bị dây vào, vội vàng lên tiếng: “Thập ngũ công chúa, lão thần tuy từ quan nhưng cũng có thể vài câu trước mặt hoàng thượng. khuyển tử và thập lục công chúa thành hôn đều là hai bên tình nguyện, chỉ riêng việc khuyển tử cưới thập lục công chúa là thánh ý miệng vàng lời ngọc của hoàng thượng, nếu thập ngũ công chúa có dị nghị, xin cứ hỏi hoàng thượng. Nhưng cả nhà lão thần thể tuân ý chỉ, có chỗ nào thất lễ với công chúa, mong công chúa lượng thứ. Người đâu, mời thập ngũ công chúa xuống nghỉ ngơi, lưu lại mấy người hầu hạ, để công chúa có lúc cần đến.” xong phẩy tay, mấy thị vệ tiến lên “mời” thập ngũ công chúa còn chưa hoàn hồn lại ra cửa bên.



      Phải công nhận, gừng càng già càng cay.



      Thu dọn xong xuôi, tiếp tục bái đường. Đông Phương Manh vẫn chưa ràng chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn thập ngũ công chúa bị kéo , Cây Đuốc bò ra giữa hỉ đường cũng chú ý. Đông Phương Ngọc than khẽ tiếng, khom người tóm Cây Đuốc đặt lên vai, làm nhóc con cười như nắc nẻ, cho dù Thái Sơn sụp lở trước mặt, tiểu quỷ cũng chỉ lo vui, bình tĩnh hết chỗ .



      Yến Hồng kéo Đông Phương Manh đứng dậy, rốt cuộc hoàn hồn, ngoẹo đầu nghĩ nửa ngày, mãi đến khi nhị ca nhị tẩu bái đường xong rồi mới nghĩ ra đường lối, lập tức giật tay áo Yến Hồng, kề tai nàng thào: “Hai mắt to, người tốt, người xấu.” còn chưa vì sao có tới hai người mắt to.



      Yến Hồng mỉm cười kề tai : “Mắt to chỉ có , người xấu kia là giả.” Giải thích đỡ như vậy , bằng giải thích cụ thể, càng hồ đồ hơn.



      Đông Phương Manh tỉnh ngộ.



      Tuy khách khứa rất muốn biết rốt cuộc có chuyện gì nhưng dám nhiều lời trước quyền thế của Công phủ, hai là Công gia cũng cười giải thích chỉ là hiểu lầm, người giả mạo xử lý xong, ràng muốn nhiều lời. Trò hề cứ như thế giải mà kết, cuối cùng thập lục công chúa cũng thành công vào cửa Công phủ.



      Đêm động phòng hoa chúc, thập lục công chúa cản lại Đông Phương Tề muốn động tay động chân, hỏi: “Lúc đó làm sao chàng biết ta là ?”



      Đông Phương Tề lườm nàng cái, khẽ cắn: “Trừ nàng ra, còn ai gọi ta là Đông Phương tiểu nhị…”



      Ngày hôm sau, khi Yến Hồng nhớ ra “Nữ hiệp thỏ” thần bí định cho Đông Phương Ngọc , Đông Phương Ngọc “hộ tống” thập ngũ công chúa cam lòng về kinh.



      Còn cái mặt nạ thỏ, trước khi Đông Phương Ngọc trở về, bị Cây Đuốc có mới nới cũ vất vào xó, thành phần trong bộ sưu tập của Đông Phương Manh, cất vào góc bí mật.



      Mấy ngày sau đó nữ hiệp thỏ xuất nữa.



      Trước khi chưa xuất giá thập lục lăn lê trong phủ từ xuống dưới, từ sau khi gả làm “vợ tiểu nhị” càng như cá gặp nước, mỗi ngày phải chạy ra đường chơi đến chọc Cây Đuốc , tìm Đông Phương Manh nghiên cứu trò chơi mới, lịch trình xếp kín mít, hại Đông Phương Tề hết sức ai oán, chạy tìm lão phu nhân tố khổ, nghỉ thành hôn có hạn mà…



      Chờ Đông Phương Ngọc từ kinh thành trở về lần nữa là ba ngày sau, ngày này cũng là ngày Đông Phương Tề muốn đưa thập lục công chúa hồi kinh về nhà gặp nhạc phụ hoàng đế, vợ chồng chân trước vừa bao lâu, lão đại Đông Phương Ngọc chân sau hồi phủ.



      Yến Hồng định bụng hỏi Đông Phương Ngọc chuyện nữ hiệp thỏ, đại ân cứu con nàng còn chưa đền đáp kinh ngạc phát nữ hiệp thỏ như con thằn lằn bám lên vai đại bá nhà mình, lại xuất ở Công phủ.



      Vợ chồng Công gia chưa kịp hỏi, Cây Đuốc chỉ vào nữ hiệp thỏ la quàng quạc, hưng phấn đạp đạp trong lòng Yến Hồng.



      Lần này nữ hiệp thỏ đeo mặt nạ kỳ quái đầu nữa, nàng bám đầu vai Đông Phương lão đại vẻ mặt bình thản, tươi cười nhiệt tình chào hỏi Cây Đuốc : “A tiểu bảo bảo, chúng ta lại gặp nhau rồi!” xong giống như chiếc lá cây nhàng rớt khỏi đầu vai Đông Phương lão đại, vừa vặn rơi xuống trước mặt mẹ con Yến Hồng, cười tít mắt vươn tay muốn bồng Cây Đuốc , ánh mắt lại nhìn Yến Hồng, như muốn hỏi nàng có được bế .



      Yến Hồng hiểu ý đưa con cho nàng.



      Sáng sớm mùa hè, ánh sáng chói mắt, Yến Hồng nhìn thiếu nữ nhanh nhẹn dễ thương cười rạng rỡ trước mắt, nghĩ bụng biết nữ hiệp thích gì, mình chuẩn bị tặng cho nàng. Bước lên bước, định mở miệng hỏi, lại thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen, lỗ tai trừ mấy tiếng thét kinh hãi ra còn nghe thấy thanh nào nữa.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      60.

      Lại Có Thai



      Lúc tỉnh lại, chỉ có Đông Phương Manh canh bên giường. Yến Hồng cảm thấy hình như từng quen biết với cảm giác mệt mỏi này, liền có linh cảm nào đó, nhưng nhìn tư thế Đông Phương Manh lại cảm thấy rất thân thiết, “cún cảnh sát” lâu chưa gặp tái xuất giang hồ rồi.



      Có điều nàng mở mắt cả buổi trời rồi, sao còn chưa chú ý đến?



      “Manh Manh nhìn gì thế?” Chờ hồi, người nào đó còn đặt chú ý ở chỗ khác, nàng đành lên tiếng nhắc nhở.



      “Mẹ , trong này lại có Cây Đuốc .” Hai tay Đông Phương Manh chống má, chăm chú nhìn chằm chằm bụng nàng, mắt chớp.



      à? Yến Hồng nháy nháy mắt, tim lập tức lỡ nhịp. Nghĩ nghĩ mấy tháng nay “vất vả cày cấy”, hình như cũng kỳ quái… thiếu chút còn tưởng mình bị trúng nắng, hic.



      định hỏi đứa mấy tháng rồi nghe giọng non nớt của Cây Đuốc ngoài cửa sổ: “Dê, dê, dê…” Mỗi lần nghe thằng nhãi này gọi nàng như thế, nàng lại nhớ tới cái quảng cáo đời trước “Hằng, Nguyên, Tường, Dê, Dê, Dê” [38] = =



      Nàng đây là mẹ, khó khăn lắm mới chờ được con biết chuyện, kết quả biến thành động vật ăn cỏ kêu be be, bảo nàng làm sao chịu nổi.



      Nhóc con bị Giai Nhân bế trong lòng còn chịu yên, bám hai thanh cửa muốn phá cửa mà vào, chui đầu vô lòng mẫu thân dấu. Cái tính nóng nảy của đứa này chả biết giống ai nữa, tuy chỉ mới biết bò nhưng có dấu hiệu “ lối bình thường” rồi.



      Cây Đuốc mới hơn chín tháng sắp làm ca ca rồi.



      Nghĩ đến đây, tâm tình đột nhiên trở nên sáng sủa, vẫy tay với Giai Nhân bồng Cây Đuốc , ra hiệu cho nàng vào. Chống thân mình định ngồi dậy lại bị Đông Phương Manh ôm lại, ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt tán thành.



      Sao thế? Nàng hiểu.



      “Bảo bảo, cần nghỉ ngơi nhiều.” Cha tụi nghiêm túc , chân mày co thành cục, cho phản đối.



      Tuy ngắn ngủn như thế nàng vẫn hiểu được toàn bộ ý tứ của , nàng có bảo bảo rồi cần phải nghỉ ngơi nhiều, đơn giản chỉ là quan tâm bảo bảo thôi. Nhưng mà, nàng ngủ mê nửa ngày, ngủ đủ rồi.



      Hay là mình cũng giả vờ đáng thương lần? Yến Hồng nghĩ thế, mặt cũng ráng rặn ra bộ dạng nhăn như khổ qua, lom lom nhìn vào mắt , giọng nhũn nhặn: “Ngủ thoải mái, Hồng Hồng muốn ngồi lát…” Sợ “mức độ đả kích” chưa đủ còn túm tay lắc lắc. Lại ánh mắt ướt rượt này xưa nay là độc quyền của , lần này dùng ngược lại xem hiệu quả ra sao.



      Quả nhiên chiêu này đem đâu xài cũng chuẩn, có cụ già tám mươi dưới có trẻ con chưa tròn tuổi đều đối phó được hết, coi coi, con nàng lập tức đưa tay ra muốn ôm nàng cái kìa, nhất định cũng bị “làn thu ba” của nàng đả động, há há.



      Kết quả con bị ngăn giữa đường. Kẻ ngăn cản nghiêm túc khuyên bảo tận tình đứa nhóc hơn chín tháng: “Cây Đuốc thể đè đệ đệ.”



      Yến Hồng thừa cơ ngồi dậy nửa dựa vào giường, len lén vui thầm.



      Cây Đuốc mà biết đệ đệ là cái gì mới lạ, hoa tay múa chân muốn làm vật thể rơi tự do, rơi người mẫu thân nó. Giai Nhân vội vàng đặt nhóc con hiếu động xuống cạnh giường, để nó đứng bám vào thành giường, bản thân dùng hai tay vòng thành nửa vòng tròn bảo vệ, phòng hờ nó ngã xuống. Đây là cách của lão phu nhân, có thể khiến nó học học đứng nhanh hơn.



      Nghĩ lại lời Đông Phương Manh vừa , Yến Hồng lại cảm thấy là lạ. Kỳ quái, tiểu bảo bối giờ còn trong bụng nàng, cùng lắm chỉ là hạt đậu, sao lại khẳng định là bé trai nhỉ?! Vừa rồi trong bụng có Cây Đuốc , giờ lại đệ đệ, chẳng lẽ, kỳ có xu hướng trọng nam khinh nữ?



      có gì tốt chứ, nàng rất muốn Áo Bông tri kỷ nha… các vị thần tiên nhất định phải nghe được lời cầu nguyện của nàng nhé, đừng nghe cha tụi lung tung, hiểu nhân loại học đâu.



      Lặng lẽ cầu khấn thần tiên, cười với Cây Đuốc rầu rĩ vui vì ôm được mẫu thần, rướn cổ tới hôn chụt bé cái, bấy giờ nhóc con mới hào hứng lên, hai tay vui vẻ đập thành giường, miệng hưng phấn kêu la ỏm tỏi, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu trao đổi với cha mẹ mình mấy câu, nghe hiểu hay phải vấn đề chính yếu.



      “Mẹ , Hồng nhi tỉnh lại cho mẹ tiếng, mẹ bảo nhà bếp hầm thêm nhiều canh bổ.” Rốt cuộc Đông Phương Manh nhớ ra lời lão phu nhân dặn, tụng lại cho Yến Hồng nghe, phát giác nàng nhìn cười, cũng mím môi cười theo, mặt còn ửng đỏ, đáng quá.



      “Giai Nhân, thả Cây Đuốc xuống đất , dù sao cũng có trải thảm, sao đâu. Muội với lão phu nhân tiếng, thân thể ta tốt lắm, có gì lạ cả, để bà khỏi lo lắng.” Yến Hồng với Giai Nhân.



      Giai Nhân vâng dạ tiếng, cầm khăn lau nước miếng cho Cây Đuốc xong mới thả bé ngồi xuống đất. Nhóc con mặc quần thủng đáy Yến Hồng đặc biệt thiết kế, được cái nền nhà trải thảm cũng do Yến Hồng cẩn thận sai người may thêm lớp vải bông lên , tiện cho nhóc con bò, tận dụng vai trò của thảm.



      Cây Đuốc được tự do rất cao hứng, cha bé ngồi cạnh giường cong chân lại thành hình cánh cung, nhóc con bò qua cao hứng cười khanh khách, cứ thế bò qua bò lại dưới chân cha mình, thỉnh thoảng lại tặng cho cha nụ cười ngây thơ.



      Đông Phương Manh giật mình cúi đầu nhìn con, biết nó làm gì.



      “Cây Đuốc bò qua sơn động, coi, cong cong, nhìn có giống sơn động ?” Yến Hồng chỉ hai chân gập lại của , mỉm cười.



      Đông Phương Manh lại cúi đầu quan sát tử tế nửa ngày vẫn nghĩ thông vì sao mà Cây Đuốc chơi vui vẻ đến thế. Nhóc con bò đến giữa sơn động lần nữa có vẻ mệt, vươn tay túm mắt cá chân cha mình định mượn sức đứng dậy. Đông Phương Manh sợ chân mình đụng vào đầu nhóc con, vội vàng dang hai chân ra, để nhóc con thò đầu ra.



      “Hi Cây Đuốc , lại thấy mặt rồi!” Yến Hồng tựa vào vai Đông Phương Manh cười hì hì chào Cây Đuốc .



      Cây Đuốc ngẩng đầu nhìn Yến Hồng cái, nước miếng lại tứa ra gọi “dê dê” hai tiếng, lại quay đầu cười với Đông Phương Manh, vừa kêu “dán dán” vừa vặn mông đánh vào đầu gối cha bé.



      Kết quả đập mạnh quá, đứng vững, ngã uỵch mông xuống đất. Đông Phương Manh hoảng hồn, vội vàng bồng con lên, chân mày cơ hồ xoắn lại, mặt trắng bệch. Nền nhà có trải thảm, nhóc con căn bản ngã đau, vịn tay cha mình cười vui vẻ, còn sán cái mặt mũm mĩm lại ấn mấy dấu nước miếng lên cằm cha, nịnh nọt gọi: “Dán dán…”



      Yến Hồng nhìn lớn , căng thẳng vô cảm, vui thể tả.



      “Có chuyện gì mà vui thế? cho mẹ nghe với.” Lão phu nhân cười híp mắt vào, Giai Nhân đằng sau, tay bưng chén đồ ăn bốc khói nghi ngút, cẩn thận tới.



      “Mẹ, người nghỉ ngơi cho khỏe, sao còn vất vả xuống bếp chứ…” Yến Hồng mới động đậy người, lão phu nhân vội vàng chạy lại ấn nàng xuống, nụ cười mặt tắt : “Đừng động lung tung, mới hơn tháng à, còn chưa ổn đâu, cẩn thận chăm sóc.”



      Hơn tháng, chẳng lẽ là lần tắm, uyên, ương cuối tháng năm…



      Yến Hồng nhớ lại, mặt hơi nóng. Lão phu nhân cười thành tiếng, cũng ngồi xuống mép giường, cẩn thận căn dặn số vấn đề cần chú ý. Tuy Yến Hồng phải thai đầu nữa nhưng lão phu nhân căn dặn lượt từ chuyện lớn đến chuyện , quan tâm thương khiến Yến Hồng khá cảm động, nghiêm túc ghi nhớ.



      “Hai cha con nó làm gì thế?” Lão phu nhân quay sang nhìn Cây Đuốc biến đùi Đông Phương Manh làm giường nhún chơi, mặt càng tươi rói.



      “Phỏng chừng là biến tướng công thành giường nhún rồi…” Yến Hồng cũng hết cách với chứng tăng động của Cây Đuốc .



      “Giường nhún?” Lão phu nhân hiểu.



      “Dạ, là loại giường nhảy lên đàn hồi lại, giống với giường gỗ của chúng ta lắm, trẻ con đều thích chơi.” Yến Hồng giải thích.



      “Khó làm ? Bằng ngày mai kêu thợ mộc làm cái lớn, sau này bọn trẻ đông, Cây Đuốc có thể cùng chơi với chúng…” Lão phu nhân vừa nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, ánh sáng trong mắt có thể chiếu sáng luôn rồi.



      Yến Hồng nhịn cười gật đầu: “Được ạ, theo lời mẹ .”



      Bên này Đông Phương Manh hoàn toàn nghe hai người chuyện, bởi vì lực chú ý của đặt cả lên người Cây Đuốc . Nhóc con gần như học mà biết điệu disco của mẹ bé ở kiếp trước, ở người cha xoay vặn dữ dội. Hai tay Đông Phương Manh giữ bé mà suýt nữa giữ xong, đành đặt nhóc con lên đầu gối, Cây Đuốc toét miệng huơ tay, kế đó lại muốn trượt xuống, cả người cứ trườn xuống đất.



      đành thả con xuống đất, nhẫn nại có thừa, mắt dám dời chỗ khác lấy chút. còn nhớ chuyện Cây Đuốc suýt té xuống lầu hôm nhị ca thành thân, sau đó Yến Hồng với số vấn đề an toàn cần chú ý, tại chịu thiếu cảnh giác với Cây Đuốc nữa.



      Cây Đuốc chẳng mảy may biết cha rất lo lắng vấn đề an toàn của mình, tự chơi rất vui vẻ, ngón tay túm vạt áo cha, tay vịn thành giường, thử đạp tới bước.



      Giai Nhân thổi canh cho nguội bớt, bưng lại cho Yến Hồng uống. chén uống quá nửa, còn lại uống nổi, Yến Hồng nhìn Đông Phương Manh canh chừng Cây Đuốc , mặt nhuốm nụ cười hạnh phúc.



      “Manh Manh, uống canh ?” Yến Hồng lên tiếng.



      Đông Phương Manh nghe nàng hỏi, vẫn chăm chú vịn Cây Đuốc tiếp tục “ tới”.



      “Ui, Cây Đuốc học .” Lão phu nhân vẫn canh chừng Yến Hồng uống canh, thấy nàng ngoan ngoãn uống, mỉm cười vui vẻ, lúc này cũng chuyển sang chú ý hành vi của cục vàng cháu bà, kinh ngạc than.



      “Dạ, biết sớm cũng tốt, đỡ vất vả cho tướng công.” Kỳ Yến Hồng rất sợ Đông Phương Manh mệt, tại nàng lại có nữa, vài tháng sau thân thể nặng nề, chỉ sợ lưu tâm Cây Đuốc được, mà Cây Đuốc cực kỳ bám cha mẹ, thích nhất là “giường nhún nhân tạo) Đông Phương Manh.



      Giai Nhân hiểu ý đón lấy Cây Đuốc , với Đông Phương Manh: “Tam thiếu gia nghỉ lát, để nô tỳ tiếp.”



      Bấy giờ Đông Phương Manh mới thoát thân coi chừng Yến Hồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn yên tâm liếc Cây Đuốc cái. Yến Hồng than , xem ra lần trước Cây Đuốc té lầu quả làm Manh Manh hoảng chết rồi.



      “Uống canh?” Lại đưa chén canh tới trước mặt . lắc đầu, lại đẩy về: “Hồng Hồng uống.”



      “Uống nổi…” Yến Hồng hoàn toàn ý thức được giọng điệu mình giống làm nũng cỡ nào, còn khẽ xoay xoay vai, cong cong môi.



      Đông Phương Manh mím môi, cuối cùng vẫn đỡ được nhận lấy chén canh uống hết. Uống xong đặt chén lên bàn, quay đầu mắt sáng ngời nhìn nàng, chờ khen. Yến Hồng sờ đầu , cười tít mắt: “Manh Manh giỏi quá!”



      Lão phu nhân hơi nghiêng người, ra là cười trộm. Liền đó đứng dậy với yhe: “Hồng nhi muốn ăn gì cứ với mẹ, mẹ bảo người hầu chuẩn bị, chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, mẹ rảnh ra lại qua thăm con.” Cũng chờ Yến Hồng trả lời liền ra, thuận tiện dẫn theo Cây Đuốc mải chơi để ý đến bà nội.



      Yến Hồng đỏ cả mặt, nàng quên lão phu nhân còn ngồi đó. người lớn sống sờ sờ trước mắt thế mà nàng quên béng, chết mất…

      [38] Công ty TNHH quảng cáo 12 con giáp Hằng Nguyên Tường của Trung Quốc. Vào năm 1991 cty HNT này bắt đầu phát quảng cáo truyền hình, thời ấy truyền hình Trung Quốc bắt quảng cáo phát sóng phải 15s, mà QC của HNT chỉ có 5s nên cty này phát 3 lần (+_+). Slogan QC của nó khi đó là HNT, phát dương tài (nghĩa là giàu có nhờ lông dê ý @@) sau đó nó bị kiện vì vụ 15s QC phát 3 lần, thế là người ta cải biên thành “Hằng Nguyên Tường, dê dê dê” ^_^ Nó cũng trở thành hiệu ứng đặc biệt cho cty này do ba từ dê dê dê đồng , tạo hiệu ứng thanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :