1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 79.3 Ta nhất ̣nh có thể bảo vệ nàng (2)

      “Được rồi, vậy ngươi ở lại ăn cơm

      Dù sao nàng cũng ngại làm nhiều chút, nghĩ như vậy, nàng bắt đầu cầm lấy cái xẻng trong tay, có người nổi lửa rồi nàng cũng cần phải bận rộn cả hai việc.

      Theo cách làm đại, nàng cũng có làm bao nhiêu thứ, lạt tử kê đinh, trứng chiên cà chua, thịt kho, cộng thêm tô canh cùng số thức ăn kèm, đột nhiên lại làm nhiều món ăn mặn như vậy, bỗng nhiên nàng thấy cần đến người đứng ở cửa để bày món ăn mới làm ra.

      “Này...có thể cùng với ta mang thức ăn ra được ? ”

      Nàng biết tên của , mà hình như cũng chuyện được, cho nên biết làm sao để gọi . Nam Cung Hi đứng lên, mình bưng toàn bộ đồ ăn ra ngoài, Quý Tinh ở bên cạnh nhìn mà thấy chóng mặt...Chuyện này... mình có thể cầm cả bốn cái mâm sao? Này đợi ...nàng nhìn vào trong nồi cơm, chắc chỉ đủ cho mình ăn thôi ư?

      Thôi, mặc kệ, nàng xoay người bới cơm, cố ý cầm cái chén lớn chút, sau đó bới chén cơm đầy, cũng bới thêm cho mình chén tương đối ít, mà nàng cũng biết bao giờ Hách Liên Viên trở lại, dù sao thức ăn này đến buổi tối vẫn ăn được, thời tiết nóng lắm.

      Nàng cầm hai chén cơm trắng lên nhà trong, đứng trước cửa, lập tức thấy người câm đặt xong thức ăn lên bàn và đứng ở nơi đó nhìn, phải rất rất nhiều sao? ra Nam Cung Hi rất ngạc nhiên vì tay nghề của nàng, nàng lại có thể biết làm cơm, hơn nữa nhìn bên ngoài rất ngon.

      “Cho ngươi, đói ăn thôi.”

      Nàng đưa chén cơm tới trước mặt , Nam Cung Hi vươn tay vừa muốn nhận lấy, lại phát tay mình đầy vết đen, Quý Tinh vội buông chén xuống, tới bên cạnh lấy cái khăn, chẳng qua lúc nàng ngây ngẩn cả người để lấy lại tinh thần, chỉ thấy Nam Cung Hi ra sức chùi tay vào quần áo người, đến khi cảm thấy sạch , mới bưng chén lên, cầm đũa lập tức ăn.

      Quý Tinh nhìn khăn bông tay mình chút, thở dài, lại lần nữa treo khăn lên, xem ra cần, nàng trở lại ngồi xuống bàn ăn, bưng chén của mình lên, chỉ có điều ăn nàng bỗng hoàn toàn yên lặng, tại sao toàn bộ thức ăn của nàng đều động vào? Những món thịt kia cũng động đến.

      nam nhân, nên ăn nhiều thịt chút.”

      Nàng gắp những miếng thịt lớn vào chén , Nam Cung Hi ngẩng đầu lên, chỉ sửng sốt nhìn thịt trong chén chút, ngay sau đó há to miệng ăn. Quý Tinh lắc đầu cái, ăn chút trứng chiên vị tương đối .

      Quý Tinh phát người trước mặt ăn hết cơm trắng, mà nàng mang thức ăn trước mặt thế kia lại hề động đến, mới vừa rồi nàng gắp thịt cho cũng ăn hết, trong chén chỉ còn lại nửa cơm trắng, là...

      Nàng hết ý kiến.

      “Thích ăn cứ gắp, đừng khách khí.”

      xong nàng lần nữa gắp thêm thức ăn giúp , nhìn ăn toàn cơm trắng nàng lại khó chịu, thấy vậy người này rất chịu khổ, sợ là trước kia chưa từng ăn món ngon như vậy, nàng nghĩ như thế.


      nương, cám ơn .”

      bà lão cám ơn với người con trước mặt.

      có việc gì đâu, lão bà, người mau vào

      Nàng thúc giục, bà lão kia nhìn nàng, ngay sau đó xoay người vào nhà, mà Triệu Trà Trà cũng xoay người rời , chẳng qua khi đến ngôi nhà, dừng lại.

      Nàng ở chợ mới vừa cầm đồ giúp cho lão bà, là quá nhiều, nàng thấy bà cố hết sức, lúc này mới tiến lại giúp bà, ngờ chuẩn bị trở về lại bắt gặp cảnh như thế này.

      Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân làm muốn tiếp nhận nàng sao? Nàng nhìn hai người trong nhà kia, người biết còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng nữ nhân kia Triệu Trà Trà biết, chính là nữ nhân lần trước người câm đụng phải, tên gì Hách phu nhân, chỉ là bọn rốt cuộc có quan hệ gì đây? Đứng trước cửa, nàng suy tư chút, cuối cùng liếc nhìn bên trong nhà, xoay người rời .
      Last edited: 27/11/15
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 80.1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (3)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Ở bên kia Hách Liên Viên giao hết đồ cho chưỡng quỹ thương hội, rồi vội vã trở về, chưỡng quỹ muốn giữ lại ăn cơm nhưng lắc đầu, có vẻ rất lo lắng cho Qúy Tinh, nhất định mình nàng làm cơm được, chẳng qua khi trở về nhà lại thấy bóng lưng của đàn ông, người kia là ai? Mang theo nghi ngờ, tiến vào nhà rất nhanh.

      "Huynh trở về rồi? Ăn cơm chưa?" Quý Tinh kinh ngạc nhìn người mới đến, nhìn thời gian nàng cho là trở về ăn mới đúng." có, mình nàng ở nhà ta yên lòng." xong, thân thể người vùi đầu ăn cơm khẽ cứng lại chút.

      "Ta bới cơm giúp huynh.’’ xong Qúy Tinh định vào phòng bếp, lại bị Hách Liên Vên ngăn cản, "Nàng đừng nữa, để ta tự .’’ buồn bực nhìn người ngồi ghế rồi xoay người ra ngoài, bao lâu sau Hách Liên Viên bưng chén cơm đến.

      "Tinh nhi, những thứ này đều do nàng làm hay sao?" ngồi ghế, đưa mắt nhìn thức ăn bàn, Qúy Tinh gật đầu, Hách Liên Viên lập tức cầm đũa lên ăn, "Ừ, ăn rất ngon." Vừa ăn vừa tán dương, trêu chọc làm Qúy Tinh bật cười, "Đừng chuyện, cơm phun ra ngoài nên ." Lời này vừa ra, quả nhiên Hách Liên Viên chuyện nữa, chỉ là ánh mắt ngừng liếc nhìn người ngồi bên cạnh.

      Quý Tinh cũng biết đợi nàng giới thiệu, nhưng mà nàng và người câm quen biết, cũng biết thế nào, vậy dứt khoát cái gi. Nam Cung Hi thấy Hách Liên Viên trở lại, vội vã ăn cơm cho xong, rồi đứng dậy xông ra ngoài, Quý Tinh còn chưa kịp phản ứng, bỏ chạy rất xa, lúc này Hách Liên Viên nhịn được lên tiếng.

      "Tinh nhi, người mới vừa ở đây là ai vậy? Sao lại kỳ quái đến thế?" Khi ăn chuyện, lúc ăn xon lại trực tiếp bỏ chạy. “ à? Chính là cái người lần trước chúng ta cho mượn dù đó mà, huynh còn nhớ ? Hôm nay cầm ô trae, sau đó đói bụng, ta lập tức giữ lại ăn cơm, nhìn bộ dạng của rất nghèo, haizz!” nàng thở dài, Hách Liên Viên nhìn về phía Nam Cung Hi bỏ chạy.

      "Vậy tại sao lại hề chuyện? " vẫn luôn cúi đầu, vốn thể nhìn thấy diện mạo của , đến đây, Qúy Tinh lại càng thêm thở dài, “ may là lúc nãy huynh hỏi ta, ta đoán bị câm, bởi vì cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghe câu nào.” Hách Liên Viên gật đầu cái, may mắn lúc nãy hỏi, nếu Qúy Tinh trả lời thẳng rằng bị câm, có thể làm bị dả kích.

      Lập tức chuyển sang chuyện khác."Nàng làm thức ăn ăn ngon , ta lại bới thêm chén." xong đứng dậy đến phòng bếp, còn Quý Tinh vẫn trầm tư nhìn ra cửa, đôi mắt của người câm nhìn rất quen thuộc, chỉ có điều hình như cố ý tránh né cái nhìn của nàng, cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ được từng gặp ở nơi nào.
      Nam Cung Hi xông ra ngoài, tới lui ở đường, bất tri bất giác lại tới tiệm bán ngọc, nhìn vào bên trong, hình như có đôi vợ chồng mua đồ cho con của mình, con ư? sờ vào bên trong túi tiền, nếu mua đồ cho con của nàng vậy sao?. Nhìn đôi vợ chồng ra từ bên trong, nhìn qua bên cạnh chút, trang sức bằng vàng? Nơi này ra còn có bán cái này ư?

      Lần nữa vào tiệm buôn ngọc, chưỡng quỹ nhìn cách ăn mặc của , vốn thèm để ý đến, nhưng khi nhìn kỹ lại lập tức vội vàng nghênh đón: “Công tử , ngài muốn mua cái gì?”ông cười nịnh bợ đến bên cạnh , Triệu tiểu thư rồi, về sau cứ đến mua đồ cứ ghi vào sổ sách coi như là nàng mua.
      "Trang sức dành cho trẻ con mới vưa rồi có còn hay ?” sắc mặt chưỡng quỳ cứng đờ, ngay sau đó khôi phục tinh thần, “Có, có, để ta đưa ngài xem.” xong tới phía sau quầy, lấy ra khay, phía tất cả lớn đều là trang sức dành cho trẻ con.

      Nam Cung Hi cẩn thận nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mặt tấm lá vàng, ánh sáng hoàng kim của xâu chuỗi rực rỡ, hình dáng lại vô cùng đẹp mắt, nhìn thấy vậy. “Cái này. . . bao nhiêu tiền.? cầm đồ vật lên, chưỡng quỹ nhìn chút.

      "Công tử có thể ra giá bao nhiêu?" sắc mặt Nam Cung Hi cứng đờ, ngay sau đó lại lục túi quần cua mình, đếm, cũng chỉ có ba lượng bạc mà thôi, chưởng quỹ cũng nhìn thấy."Cái này, hai lượng bạc, ngài cũng biết trang sức cho hài tử dùng nhiều nghuyên liệu, cho nên giá cả cũng rất phải chăng.’’ Nghe được ông ta như vậy, sắc mặt Nam Cung Hi mới giãn ra, số tiền này, có.

      "Đây." Sau khi trả tiền xong, cẩn thận từng li từng tí nhét đồ vật vào trong ngực, rồi ra ngoài, chưỡng quỹ thấy xa rồi, vội tới sau quầy, xem lại sỏ sách, chuẩn bị sai người đến chỗ Triệu tiểu thư lấy tiền về, tám trăm lượng, chưỡng qux vui vẻ cười, còn về việc tại sao người nọ lại mua cái đó ông suy nghĩ nhiều làm gì.

      "Người câm, ngươi trở lại rồi, đại tiểu thư chờ ngươi ở trong phòng, ở đây và người câm ở chung phòng, ở đây đều là hai người gian, được phân ở cùng với người câm.
      Last edited: 8/1/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80.2: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (3)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Nam Cung Hi cau mày đẩy cửa phòng ra, đằng sau cánh cửa, Triệu Trà Trà an vị ở ghế, hình như chờ rất lâu, Hoàng Nhân nhìn vào bên trong, thầm nghĩ tới Triệu tiểu thư cũng thiệt là, nơi này cũng là phòng của , lại có thể bị đuổi ra ngoài.

      Nghe được tiếng mở của, Triệu Trà Trà ngẩng dầu lên, trở về?. Nàng đứng dậy, thấy Hoàng Nhân ở phía sau cánh cửa trừng mắt liếc , người ngoài cửa vội vàng rời . “Ngươi đâu vậy?” Giongj điệu của nàng giống như người vợ chất vấn phu quân của mình, làm cho Nam Cung Hi rất bất mãn, ra giữa nàng và cũng chưa từng có bất kỳ cái gì.

      Nam Cung Hi để ý tới nàng, trực tiếp tới bên giường rồi nằm xuống, mới vừa nãy ăn quá no, muốn cử động nữa, cứ nằm như vậy rất tốt, nhìn bộ dáng của , Triệu Trà Trà lại thầm mắng bản thân, thể chuyện, trả lời nàng thế nào đây.

      "Mới vừa rồi ta đều thấy được, nương đó là cái gì với ngươi vậy?" Thân thể người giường cứng đờ, nàng theo dõi sao? quay đầu nhìn nàng, Triệu Trà Trà biết hiểu lầm rồi, “Việc này, chỉ là ta tình cờ ngang qua đó.” Khi nàng giải thích, Nam Cung Hi lại nghiêng đầu, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

      Nhìn thấy bộ dạng của , Triệu Trà Trà quyết định hỏi nữa, tự nàng tìm ra đáp án tốt hơn, dù sao nàng cũng biết ấy ở đâu, nghĩ như vậy, nàng xoay người ra ngoài, Hoàng Nhân ở ngoài cửa thấy nàng sắc mặt tốt ra ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh nàng, Triệu Trà Trà khong thèm nhìn hán , trực tiếp thẳng ra ngoài.

      Hoàng Nhân vào trong phòng, phát Nam Cung Hi nhắm mắt lại, ngủ thiếp ư? Lại liên tưởng đến sắc mặt mới vừa rồi của đại tiểu thư, khỏi thở dài, đây chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà

      Qúy Tinh và Hách Liên Viên vừa ăn cơm xong, lại kinh ngạc nhìn người ngoài cửa, vì sao bọn họ lại tới đây? “Tinh nhi, tỷ tới thăm muội!” Lâm Nhược Tịch kích động nhào lên phía trước ôm lấy nàng, mà sắc mặt nam nhân đằng sau lưng nàng ràng biến thành tốt.

      "Nhược Tịch, làm sao tỷ biết đến nơi này?" Quý Tinh nhìn nàng, phải nàng mới tân hôn lâu sao? đến chuyện này, lại nhìn mặt của Đường Tĩnh Thiên tái xám, Lâm Nhược Tịch nổi giận. “Còn phải sao? Đều tại cha ta, sao lại có thể trói ta bắt thành thân chứ, ta muốn bị tách rời khỏi Tinh nhi!” xong còn nũng nịu kéo tay áo nàng

      "Lâm Nhược Tịch! chú ý chút cho ta, thấy bụng của Tinh nhi ư? Hách Liên Viên lên tiếng, lúc này Lâm Nhược Tịch mới nhìn người trước mắt chút, "Oa! Ta muốn làm mẹ nuôi." Hách Liên Viên im lặng nhìn nàng, lần nào đến đều thêm phiền, nhìn Đường Tĩnh Thiên rồi nhíu mày lại, chẳng lẽ người này sợ Lâm Nhược Tịch ư?

      "Khụ khụ, Nhược Tịch, chúng ta vẫn nên trở về sớm chút ." Đường Tĩnh Thiên đứng ở ngoài cửa mở miệng , nhưng ai biết được Lâm Nhược Tịch vốn để ý đến , ngờ sau khi cưới nàng về nhà lại quản lý nàng rất nghiêm, nàng cũng rất bất ngờ, nhưng nàng cũng thấy bất mãn, cảm thấy rất tốt.
      "Muốn tự chàng mà về, thiếp muốn ở lại trò chuyện với Tinh nhi.’’ Nàng mới vừa xong, Hách Liên Viên và Đường Tĩnh Thiên cùng nhau đồng thanh ; “Khong được!” Phải rằng Đường Tĩnh Thiên ra hai chữ này rất bình thường, nhưng nếu là Hách Liên Viên có lý do.

      "Tên họ Hách kia, tại sao ngươi lại được? " Lâm Nhược Tịch quay đầu nhìn , sắc mặt Hách Liên Viên trở nên hồng, đều do mình chuyện chịu suy nghĩ trước, liếc mắt nhìn Quý Tinh, quan hệ bọn vừa mới tốt lên như vậy, sao chốc Lâm Nhược Tịch lại biến thành như trước vậy?

      "Ta. . . Ta sợ quá phiền phức, Tinh nhi cần thanh tịnh." Lâm Nhược Tịch buông Qúy Tinh ra, bước từ từ đến trước mặt Hách Liên Vên, “Tinh nhi sao? Gọi thân thiết như vậy, chẳng lẽ . . .” Nàng lập tức nheo mắt lại, Hách Liên Viên liếc xéo nàng cái, ‘ đừng có lung tung nữa có được hay !’ Lâm Nhược Tịch về phía sau hai bước, gật đầu cái, " ra là ngươi ở đây nghĩ lung tung." Lời này chọc giận Hách Liên Viên phải thay đổi sắc mặt.

      "Được rồi Nhược Tịch, mới mấy ngày gặp, trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?’’ Lâm Nhược Tịch nhún vai cái"Khi muội thường xuyện bị người khác bới móc, muội cũng như vậy mà thôi." Quý Tinh nhìn thấy dáng vẻ của nàng, ngay sau đó nhìn Đường Tĩnh Thiên chút, bộ dạng của ảo não, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì à?
      "Tinh nhi, ta muốn ngủ chung với muội có được hay ?" Lâm Nhược Tịch đung đưa cánh tay của nàng, Qúy Tinh nhìn Đường Tĩnh Thiên sau lưng nàng, tên kia lại có thể phản đối sao? Chuyện này rất khác thường.

      "Nếu phu quân của tỷ phản đối vậy ở lại đây .’’ Nghe như thế, Lâm Nhược Tịch hoan hô tiếng, ngay sau đó làm mặt quỷ với Hách Liên Viên, tức giạn đến mức thiếu chút nữa kiềm được mà xông lên dạy dỗ nàng.
      "Được rồi, tỷ đừng bướng bỉnh nữa, Qúy Tinh gõ cái lên đầu nàng, Lâm Nhược Tịch phồng má nhìn Qúy Tinh, thấy bộ dạng tức cười này, Qúy Tinh bật cười, thấy nàng cười, Lâm Nhược Tịch cũng bật cười theo, nàng ấy có việc gì là tốt rồi.

      Hôm sau, khi Triệu Trà Trà tới trước nhà của Qúy Tinh, do dự biết nên hỏi hay , ngộ nhỡ có chuyện gì sao? Nàng vừa cau mày vừa nghĩ. “Này! là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì?” Lâm Nhược Tịch mở cửa muốn ra ngoài, lại nhìn thấy nữ nhân trước mặt lén lút.
      Triệu Trà Trà lấy lại tinh thần nhìn người trước mắt, nàng nhầm sao? này phải là người lần trước."Xin hỏi, Hách phu nhân ở đây sao?" Hách phu nhân? Lâm Nhược Tịch nghĩ tới nghĩ lui cũng biết nàng nhắc đến người nào. “ biết, nhầm rồi” nghe thấy lời của Nhược Tịch. . . Triệu Trà Trà lui về phía sau hai bước rồi nhìn chút, sai mà, ở đây chính là chõ lần trước, chẳng lẽ chuyển rồi?

      "Nhược Tịch, làm sao tỷ còn chưa chịu ra ngoài?" Quý Tinh kỳ quái nhìn nàng, phải ra ngoài mua đồ ăn, sao lại đứng trước cửa chuyện cùng với ai vậy? “A, người này đến đây muốn tìm Hách phu nhân, muội có biết đó là ai /” Qúy Tinh nghe thế, từ từ bước lên phía trước, Triệu Trà Trà nhận ra nàng chính là Hách phu nhân.

      "Ngươi tìm ta có chuyện gì ?" lời này của Qúy Tinh vừa ra, Lâm Nhược Tịch nhìn nàng chằm chằm, Hách phu nhân là nàng sao? Hách. . .Hách? Hách Liên Viên! Lúc nào mà bọn họ . . nghĩ đến đây, nàng xoay người chạy vào trong nhà như cơn gió, Qúy Tinh lắc đầu cái, Triệu Trà Trà cũng quan sát nàng.
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 81.1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (4)

      Editor : Mai Tuyết Vân ( tháng qua Vân bị áp lực rát nhiều nên đúng hẹn với các bạn được, mong các bạn bỏ qua cho Vân nhé.Xin lỗi các bạn)


      "Này! Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Quý Tinh hươ hươ tay ở trước mặt nàng, sao nàng ta lại ngẩn người ra như thế nhỉ? Triệu Trà Trà lấy lại tinh thần, “Ăc, có biết người câm ?” Người câm, là ai vây? Qúy Tinh lục lại trí nhớ lần nữa cũng nhớ là ai

      "Cái đó, người câm là ai ?" Nhìn bộ dáng của nàng giống như dối, Triệu Trà Trà tự cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, "Chính là người lần trước ăn cơm với tại đây." Nàng vừa như thế, Qúy Tinh lập tức nghĩ ra.

      "Là ư, là . . ." Phu nhân? Nhìn cũng giống lắm, chẳng qua đừng hiểu lầm bọn họ là tốt rồi, chỉ có điều người trước mắt nàng vừa nhinfn uqa lại là thiên kim đại tiểu thư, mà người câm đó. . .Thôi, chuyện này cũng liên quan đến nàng.

      "Việc này. . . Tôi có ý tứ gì khác, đừng để trong lòng." Triệu Trà Trà cảm thấy bản thân mình rất xấu hổ, người ta vốn có gì cả, tại nàng suy nghĩ quá nhiều. “Ăc, có việc gì cả, có muốn vào trong ngồi lại ? ” Triệu Trà Trà nhì về phía sau lưng nàng chút ,vội vàng lắc đầu cái.

      Thấy phản ứng của nàng, Qúy Tinh vội quay đầu lại, Ôi! Trời ơi! Nhược Tịch làm cái gì vậy? Sao lại có thể cầm cây chổi trong tay ma đuổi theo Hách Liên Viên như vậy, “ là xin lỗi, tôi tiễn được.” xong đóng cửa lại, rồi lập tức đến nơi có “Chiến tranh”.
      "Ngừng! Các ngươi làm sao vậy?" Nàng ngăn ở giữa hai người, Lâm Nhược Tịch cầm cây chổi trong tay lập tức ngừng lại, “Tinh nhi, muội mau tránh ra, người này, sao có thể khắp nơi rêu rao muội là Hách phu nhân chứ.” Qúy Tinh tiến lên giành lấy cây chổi. nàng còn tưởng rằng có chuyện gì chứ.

      "Chuyện này là muội nguyện ý , bằng bụng của muội lớn như vậy, người khác hỏi phu quân của muội là ai, phải muội rất lúng túng sao?" Lâm Nhược Tịch gì, việc này nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nhìn Qúy Tinh. Haizzi! Sớm biết nàng lỗ mãng thế này rồi, nàng nghĩ đến người tên Nam Cung Hi đấy chứ?

      "Ta biết rồi." Nàng thấp giọng trả lời, mà Đường Tĩnh Thiên cũng thức giấc vì ồn ào, "Mới sáng sớm các người ở đây làm cái gì vậy hả?" tò mò nhìn ba người đứng ở nơi đó, trong đó còn có Qúy Tinh cầm cây chổi ư?

      "Mắc mớ gì tới chàng?" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn , Đường Thiên sờ mũi của mình gì, trái lại Qúy Tinh rất tò mò, tại sao lại sợ Nhược Tịch như vậy.

      "Nhược Tịch, chuyện này. . chúng ta nen trở về thôi?" Nếu cứ nhất quyết ở lại đây cũng giải quyết được gì, "Muốn chính chàng mà về, tốt nhất là chàng nên bỏ ta luôn .’’ Lời này của Lâm Nhược Tịch vừa ra, vẻ mặt của Đường Tĩnh Thiên lập tức biến sắc, Qúy Tinh nhận định hai người này nhất định có vấn đề.

      "Ruốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?" Quý Tinh xen ngang vào giữa hai người mắt to mắt trừng nhau, “Muội mà hỏi , muốn cưới thêm vợ lẽ.” Lâm Nhược Tịch xong, Qúy Tinh vội nhìn Đường Tĩnh Thiên, bộ dạng của người 囧, Hách Liên Viên cũng hiểu rồi, tốt đẹp tại sao lại nhảy ra người thứ hai? Sớm biết như vậy cướp hôn rồi.
      "Tất cả ta noi rồi, ta và ấy có chuyện gì cả." Lời này của có sức lực, bởi vì ngay cả cũng xác định được. “ có gì ư? Hai người mặc quần áo ngủ chung giường mà gọi là có gì ư? Chẳng lẽ phải đợi đứa trẻ ra đời mới gọi là có gì sao?” Nghe qua cuộc chuyện của họ, Qúy Tinh cuối cùng cũng hiểu đại khái được chút.

      "Đường Tĩnh Thiên, ta cảm thấy trước tiên ngươi nên xử lý chuyện của kia cho tốt rồi hãy , Nhược Tịch ở lại chỗ này của ta có việc gì cả.’’ phải nàng thiên vị người nào, mà ngộ nhỡ lời Nhược Tịch , như vậy nàng rất thất vọng với , bằng ban đầu đừng cướp hôn gì đó tốt rồi.

      "Được rồi." Thở dài, cúi gằm đầu ra ngoài, nhìn bóng lưng của càng lúc càng xa, Lâm Nhược Tịch nãy giờ gải bộ kiên cường cuối cùng cũng chịu nổi mà khóc òa. “Hu Hu . . . Tinh nhi, nếu sớm biết ta cướp hôn.’’ Qúy Tinh lại gần ôm lấy nàng khóc òa cả lên, Hách Liên Viên cảm thấy mình nên tránh , ra hiệu với Qúy Tinh rồi ngay sau đó cũng rời .

      "Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân thể còn phải tự hành hạ bản thân sao. ‘’ Nàng vỗ lên bờ vai của Nhược Tịch! Dù là ở cổ đại nhung loại chuyện này thời đại cũng có, chỉ là biết sao lại lộ liễu như vậy thôi.

      "Ừ, còn có Tinh nhi tốt." Nàng hít mũi cái, nàng cũng muốn học Qúy Tinh dáng vẻ kiên cường, thể khóc! thể khóc! Nhược Tịch buông Qúy Tinh ra, dùng tay áo dụi dụi con mắt."Được rồi, Tinh nhi, muội dẫn ta dạo phố ." Nhìn nàng bình tĩnh hơn nhiều, Qúy Tinh gật đầu cái, sau đó hai người về phía khu chợ.
      Last edited: 26/2/16
      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 81.2: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (4)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Còn Nam Cung Hi vẫn làm việc trước sau như , lúc nhận tiền công, tuy chỉ có công việc là ngày càng ít , mà tiền công lại ngày nhiều thêm so với trước, cần suy nghĩ nhiều đây nhất định là do Triệu Trà Trà giở trò quỷ, nhưng được nhận nhiều tiền thế này cũng bởi vì được việc.


      Đứng ở trước cửa tiệm thuốc, số việc muốn hỏi đại phu, nhưng đợi vào hỏi có hai người vừa ra trả lời thay "Tướng công, đứa trẻ trong người thiếp muốn ăn đồ chua." người con quay sang với nam tử, "Được, ngày mai ta lập tức đến khu rừng sau ngọn núi hái chút mận tươi cho nàng." xong hai người vừa vừa cười rồi rời .


      Phía sau núi? Nam Cung Hi dừng bước chân lại, biết rồi, ngay sau đó xoay người rời , ngờ lại đụng phải người khác, "Ối! Cái người này ngươi biết nhìn đường à!" Lâm Nhược Tịch ghét bỏ nhìn người trước mắt, vừa nhìn biết là kẻ nghèo mạt thô lậu.


      liên tục khom lưng cúi đầu với nàng, " ra là người câm." Nghe được giọng của Quý Tinh như vậy, Nam Cung Hi chợt ngẩng đầu, chỉ là vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Lâm Nhược Tịch, lập tức cúi gằm đầu xuống, trùng hợp như vậy lại đụng phải các nàng.


      "Được rồi, Nhược Tịch, muội hiểu tâm tình của tỷ tốt, ta mời ngươi ăn cái gì như thế nào?" xong Quý Tinh kéo nàng tới quán rượu ở bên kia, Nam Cung Hi lại ngẩng đầu lên, Quý Tinh gật đầu với gật đầu cái, ngay sau đó quay đầu vào quán rượu, Nam Cung Hi ngẩn người nhìn theo bóng lưng của các nàng, nữ nhân mà Quý Tinh quen biết mới vừa rồi, nàng ta làm cho chán ghét.


      "Tinh nhi, muội có phải quen biết tên câm vừa nãy hay ?" tình mờ ám lúc nãy nàng có thấy."Cũng chưa tới mức là biết, chỉ gặp qua mấy lần." Nàng chút biểu cảm , Lâm Nhược Tịch đến gần nàng, "Này, chẳng lẽ tên câm ấy coi trọng muội sao? ngờ sức quyến rũ của Tinh nhi đúng là rất lớn." Mới vừa xong bị gõ cái rất mạnh lên đầu, "Tỷ có thể đừng những lời vô nghĩa như vậy nữa hay ." Quý Tinh tức giận nhìn nàng.


      "Ui da! Muội xuống tay nặng." Lâm Nhược Tịch xoa xoa đầu của mình, "Ai bảo tỷ ăn lung tung." Lâm Nhược Tịch le lưỡi cái, vừa mới do nàng nhìn thấy cử chỉ kia của tên câm nên mới có thể nghĩ như vậy.


      "Khách quan, các ngài muốn ăn món gì?" Lúc này tiểu nhị vừa tới, "Món nào ngon đều mang cả lên đây." Lâm Nhược Tịch xong, tiểu nhị vui vẻ hấp tấp rời , Quý Tinh lại nhìn nàng, "Tỷ chưa ăn cơm à?" Lâm Nhược Tịch gật đầu cái.


      "Đúng vậy, có khẩu vị." Nhắc tới việc này, vẻ mặt của nàng dần ảm đạm, " Muội muốn trước, muội ăn no rồi, đợi lát nữa toàn bộ đồ ăn tỷ đều phải giải quyết cho muội." Quý Tinh mới vừa xong, Lâm Nhược Tịch kêu lên, "Hả! Tại sao muội sớm!" Giọng của nàng kéo theo ánh mắt của người khác nhìn tới, thấy rất nhiều người nhìn mình nàng lập tức ngậm miệng lại.

      “Là tỷ hỏi muội có ăn được hay , hơn nữa muội mời tỷ ăn kia mà, chưa hề rằng muội cũng muốn ăn.’’Qúy Tinh giải thích, mà lúc này các món ăn cũng được bưng lên, lòng Lâm Nhược Tịch đau muốn chết, cuối cùng vì muốn lãng phí, hai người xách toàn bộ các món ăn mang về, hôm nay cần phải làm cơm tối luôn rồi.

      "Mời xem, mời xem, đây chính là hoa quả được vận chuyển từ nơi khác đến đây!." Người bán hàng rong rao lên, có rất nhiều người đến mua, còn dư lại ít, vừa hay Hách Liên Viên qua lại nhìn thấy thứ quả nho , hồng nhuận, thoạt nhìn hình như cũng tệ, muốn tiến lên mua, lại bị người đến sau mua mất chỗ trái cây cuối cùng kia.
      "Vị tiểu ca xin đợi chút." gọi người bán hàng rong muốn rời lại, "Vị đại ca này có chuyện gì ?" Người bán hàng rong hiểu nhìn , "Chuyện là, hoa quả này của huynh có còn hay ?" Người bán hàng rong nghe được lời , bỗng nhiên hiểu ra.

      "Có có, nhưng ngày mai mới có." Hách Liên Viên gật đầu cái, "Vậy tốt, tiểu ca có thể giữ lại ít cho ta hay ? Ta muốn để cho nương tử của mình nếm chút." Người bán hàng rong nhìn thành khẩn như thế, "Được rồi, ngày mai ta vẫn ở chỗ này, huynh nhớ đến đấy sớm chút đấy." Hách Liên Viên lại gật đầu, lúc này hai người mới mỗi người ngả.

      "Này người câm,hôm nay sao ngươi lại ngủ sớm như vậy?" Hoàng Nhân kỳ quái nhìn , phải công việc của được giảm bớt rất nhiều, chuyện này công lao đều thuộc về Triệu đại tiểu thư, giờ ai ai cũng muốn nịnh bợ , nhưng vẫn cứ giữ bộ dạng xa cách. d_d_l_q_d

      Nửa ngày ai trả lời , " ngủ rồi sao?" Hoàng Nhân lầu bầu ra ngoài, vốn còn muốn gọi người câm cùng uống rượu với bọn họ, xem ra, vẫn là người.

      Hoàng Nhân uống say khướt trở lại gian phòng, mà giờ này bầu trời sáng lên, dự báo sau đó đổ mưa, cho nên hôm nay thủ lĩnh được nghỉ ngơi ngày, lúc này đám người bọn họ mới uống rượu.

      "Hả? Tên câm đâu rồi?" Nhìn căn phòng trống , khi trở về hình như có mưa , thời tiết như vậy mà tên câm còn đâu? Hay là ra ngoài đại tiện rồi vậy ? Nghĩ như vậy ngã đầu nằm xuống ngủ thiếp .

      Chương 81.3: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (4)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Nam Cung Hi vừa đến phía sau núi, trời bắt đầu mưa giăng mịt mù, nghĩ hái thứ quả này cần quá lâu, cho nên cũng bận tâm lắm, cho đến khi trời đột nhiên đổ mưa lớn hơn, nhìn thấy vài trái mận được bọc trong áo kia, ngở rằng lại khó hái đến vậy, bởi vì có trái nhìn như còn sống, hơn nữa toàn phải chạy tới chạy lui hái táng cây, may mà có khinh công, nếu muốn hái được quả này càng khó khăn hơn.

      Nam Cung Hi hái mận nửa giờ ở trong mưa, lúc này mới hài lòng nhìn những quả mận kia, bây giờ toàn thân đều ướt sủng, nhưng lại trở về thay quần áo, mà nhắm thẳng đến nơi rồi bay vụt .

      "Sớm như vậy huynh ra ngoài làm gì?" Quý Tinh hiểu nhìn Hách Liên Viên, hình như hôm nay có việc gì phải, Lâm Nhược Tịch ăn điểm tâm cũng ngẩng đầu lên, "Haizz! Tinh nhi, chừng người ta còn phải gặp người trong lòng." Mội lời nhắc nhở của Lâm Nhược Tịch như vậy, lúc này Quý Tinh mới phát ra, nàng nên tra hỏi giống thê tử như vậy."Ồ, huynh nhớ mang theo ô." Bên ngoài trời mưa rất lớn.

      Hách Liên Viên nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tịch, tưởng chừng có cảm giác muốn bóp chết nàng cho hả dạ, "Ta ra ngoài mua đồ, hôm nay hẹn đến sớm để lấy cũng tốt." mở miệng giải thích, Lâm Nhược Tịch vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn chút, " , mau ." Quản đâu làm gì! Mà Qúy Tinh cũng còn mở miệng nữa, Hách Liên Viên nhìn thời gian, hay là trước cũng tốt, khi trở lại các nàng biết.

      muốn để cho Qúy Tinh hiểu lầm, Hách Liên Viên gần như là chạy đến nơi giao hẹn hôm trước cùng với người bán hàng rong, mà làm vui mừng nhất, quả nhiên người nọ giữ đúng chữ tín, "Vị tiểu ca, ta tới lấy đồ." Người bán hàng rong nhìn thấy , lập tức đưa bọc trái cây qua, "Ngày hôm này ta vốn có mở hàng , nhưng gao hẹn cùng với huynh, ta thể giữ chữ tín." Hách Liên Viên đưa tiền cho , người bán hàng rong nhận lấy tiền, xoay người , hôm nay trời đổ mưa có ý định bày quầy.

      Hách Liên Viên cầm lấy đồ trong tay, vội vàng chạy về, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch cũng dùng xong điểm tâm, hai người dọn dẹp bát đũa, liền nhìn thấy Hách Liên Viên mới vừa trở lại.

      "Này, có phải ngươi quên đồ hay ?" Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, Qúy Tinh cầm chén trong tay, cũng hiểu nhìn , hình như mới vừa ra tại sao lại về rồi, chẳng lẽ quên đồ?

      Bên kia, đường xuống núi bị nước mưa xối mòn lầy lội chịu nổi, Nam Cung Hi bẩn thỉu thể bẩn thỉu hơn được nữa, nhưng vẫn che chở chặt đồ trong ngực, nhìn trái mận có lấy vết bẩn, cười, lau nước mưa đọng mặt, cuối cùng cũng xuống núi, lập tức chạy tới chỗ Qúy Tinh mới được.

      "Cho muội, ta là vì lấy cái này." Quý Tinh nhìn bọc giấy được đưa tới cho nàng, nàng để chén đũa trong tay xuống, nhận lấy, mở ra, Lâm Nhược Tịch sớm tò mò mà lại gần.

      "Đây là cái gì vậy?" Nhìn thứ quả nho , hồng hồng, nàng lấy trái ra để ở trước mặt nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng đặt trước mũi ngửi cái, cũng có mùi vị gì.
      Quý Tinh nhìn thứ quả kia, có cảm giác lâu ngày gặp, ngờ nơi này cũng có đào, nàng lấy ra trái bỏ vào trong miệng."Hả! Tinh nhi, tại sao muội lại ăn như vậy? Cũng sợ có vấn đề sao?" Lời của Lâm Nhược Tịch rước lấy cái nhìn chằm chằm từ Hách Liên Viên.

      "Cái này là đào, có thể ăn được." Nghe nàng có thể kêu tên thứ quả này, Hách Liên Viên rất ngạc nhiên, quả này cả vị tiểu ca kia cũng biết tên gọi là gì."Có ?" Lâm Nhược Tịch cũng cầm quả trong tay kia bỏ vào trong miệng, "Ừ, ăn cũng rất ngon." Vừa vừa đưa tay định lấy thêm, Hách Liên Viên liền vội vàng tiến lên đánh rơi tay của nàng.

      "Ngươi làm gì thế?" Lâm Nhược Tịch hiểu nhìn , "Cái này phải mua cho ăn." Lâm Nhược Tịch nhìn , sau đó lại nhìn Quý Tinh chút."Ồ. . . Được rồi." như vậy, nhưng nàng hề ngừng tay, Hách Liên Viên trừng mắt nhìn nàng, nàng lập tức tránh sau lưng Qúy Tinh, còn bất chợt làm mặt quỷ với , người ở bên ngoài nhìn vào, bầu khí là hài hòa.

      Nam Cung Hi đứng ở trước cửa nhìn ba người bên trong,rồi lại nhìn thứ đồ trong tay của nàng chút, nàng thích ăn cái đó ư? Nhìn lại chút quả maanh trong ngực mình, cảm thấy mình rất ngốc.

      "Này, Tinh nhi." Lâm Nhược Tịch thấy được người ngoài cửa, đẩy người phía trước cái, Hách Liên Viên cũng nghiêng đầu nhìn, người câm? đứng ở trước cửa làm cái gì?

      Quý chuyện nhìn người ngoài cửa, thế nào vậy? Lại mang ô? Hơn nữa còn biến chính mình thành tượng đất như vậy, nàng cầm đồ trong tay thả vào trong tay Lâm Nhược Tịch, bước chân tiến đến ra phía ngoài, Hách Liên Viên liếc xéo Lâm Nhược Tịch, còn ăn, Lâm Nhược Tịch mặc kệ rồi, nàng tự biết chừng mực.

      ngẩn người nhìn thấy bóng dáng của người đến là Qúy Tinh càng ngày càng gần, ảo giác chăng? lau nước mưa mặt cái, phải là ảo giác, Qúy Tinh che ô về phái , vội vàng xoay người chạy , cẩn thận đồ trong ngực rơi vãi đầy đất, nhưng bất chấp, dù sao loại quả này là thứ đáng tiền cần cũng được.

      Quý chuyện tới cửa, lại nhìn thấy xoay người chạy , chỉ cái gì từ người rớt xuống vậy? Nàng đến gần, nhặt đồ mặt đất lên, đây là. . . Qủa mận? Nàng trầm tư nhìn bóng dáng chạy xa của . . .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :