1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77. 4: Lần nữa gặp lại, nhận ra nhau

      Editor : Mai Tuyết Vân

      "Ừ." Vẻ mặt của người để râu rất hài lòng rồi gật đầu, "Ô! Phụ thân, người xem, người nọ là lợi hại." Ba người bọn họ đều nhìn sang, "Lão bản, người này bị câm, nhưng mà ngày có thể làm bằng hai người." Đây cũng là ưu điểm lớn nhất của .

      "Hả? , ngươi gọi lại đây ta xem chút." Người nọ lập tức hô to về phía , "Người câm kia tới đây, lão gia muốn gặp ngươi." Tất cả mọi người dừng lại nhìn Nam Cung Hi, nhưng khi nhìn thấy hề có ý dừng tay, có người lại tiến lên phía trước vỗ vai , "Đại lão bản cho gọi ngươi qua đó." Lúc này, Nam Cung Hi mới buông đồ trong tay xuống rồi tới.

      "Đến đây, bái kiến đại lão bản Triệu , vị này chính là Triệu tiểu thư." Người nọ giới thiệu, Nam Cung Hi cũng chỉ gật đầu cái, Triệu lão bản nhìn , nếu như bị câm, bộ dáng kia dáng dấp còn rất tốt, mà Triệu tiểu thư ở bên cũng ngượng ngùng nhìn , đây là nam nhân đẹp mắt nhất nàng từng nhìn thấy ở Lâm Hương.

      "Ừ, làm rất tốt." xong ông vỗ bờ vai của , làm sao ông lại biết ánh mắt mờ ám của nữ nhi nhà mình kia chứ, nhưng ta là người câm, nàng cũng là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể gả cho tên câm được cơ chứ, cho nên ôm thầm lườm nàng cái.

      "Tốt lắm, ngươi tiếp tục làm việc ." Nam Cung Hi xoay người vè nơi làm việc, có rất nhiều người ngưỡng mộ nhìn , nhưng mà hình như hề để tâm đến việc đó, biết chuyện gì mới có thể làm cho cảm giác hứng thú.

      "Cha à, ta. . ." Còn chưa hết, lập tức bị người trước mặt trừng mắt liếc, "Trương Đạt, ngươi lui xuống ." Người bị gọi tên lập tức lui xuống, "Trà Trà, ta là người câm, mặc dù dáng vẻ ta rất đẹp mắt. " Triệu Mính Trà thở hổn hển nhìn phụ thân của mình, đây chính là cứng đầu.

      "Con mặc kệ! Con chọn trúng rồi." xong quay người bỏ chạy, cha nàng càng cho nàng càng phải làm, rất khó khăn mới vừa ý người, dù thế nào cũng phải vì bản thân mà tranh giành lần.

      Bởi vì những bản vẽ y phục của Qúy Tinh rất được hoan nghênh, trong lúc nhất thời, nàng và Hách Liên Viên trờ thành người có tiếng tăm, chỉ cần có người nhận ra bọn họ đều đến chào hỏi, nàng lại càng thêm hào phóng đưa những mẫu y phục tiểu hài tử cho chưỡng quỹ bọn họ, mà chưỡng quỹ cũng cam tâm ình nguyện, Hách phu nhân này thương nhân chân chính. chỉ có ông, mọi người ở Lâm Hương khi nhìn thấy nàng đều gọi là Hách phu nhân, mà nàng cũng phản đối, bới vì bụng của nàng cũng bắt đầu nhô lên rồi.

      Hách Liên Viên càng có lý do để giải thích, đều lâu ngày thấy thâm tình, những lời này tuyệt đối phải giả, nếu như có thể, dùng cả đời để chăm sóc mẹ con nàng, chỉ là biết nàng nghĩ như thế nào, mà cũng dám hỏi, sợ phá vỡ bầu khí hài hòa bây giờ.

      "Hách Liên Viên, hôm nay ta muốn dạo đường chút, như vậy mới tốt cho thân thể."Vẻ mặt của Hách Liên Viên đồng ý, nhưng là vẫn, "Được rồi, muốn ta cùng với nàng sao?" Quý Tinh lắc đầu cái, "Ta mình là được, hơn nữa người ở đây đều biết ta, cũng sợ lạc đường." Nàng đùa giỡn , Hách Liên Viên cũng mỉm cười, nàng cũng đúng.

      "Vậy nàng phải chú ý chút." Nhìn bộ dáng của , nghe giọng điệu của , "Ta phát ra ngươi giống cha ta ." xong Quý Tinh lập tức chạy trốn, Hách Liên Viên lắc đầu nhìn theo bóng lưng của nàng, cha sao? Nhưng muốn bị nàng coi là cha, muốn trở thành phu quân của nàng.

      "Hách phu nhân, người ra ngoài mua đồ sao?" Mới vừa ra đường lập tức gặp người chào hỏi nàng , "Ta ra ngoài dạo chút." Nàng cười trả lời, mà người nào nhìn thấy nàng cũng gật đầu chào nàng cái, ánh mắt đều rơi vào bụng của nàng, mới vừa nhìn qua Hách phu nhân có thai.

      Bên kia, lần trước Nam Cung Hi bị người ta kéo ra, ngang qua cửa tiệm bán ngọc, nhớ lại chuyện lúc trước, nghĩ tới hôm nay tới xem chút, chỉ là bộ dạng của làm chưởng quỹ nhăn mày lại, râu ria đầy mặt, quần áo cũ nát, mua nổi những thứ kia sao?

      "Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?" chỉ vào cái vòng tay Dương Chi mà hỏi, "Năm trăm lượng." Lão bản vừa mở miệng, Nam Cung Hi sờ soạng túi y phục, chút tiền này vốn đủ, xem ra còn phải làm thêm khoảng thời gian nữa.

      "Chưởng quỹ, gói lại cái này cho ta." Lúc này Triệu Mính Trà vào, nàng vẫn theo , chỉ là nàng hiếu kỳ mua cái này muốn tặng cho người nào, ngờ ra có thê thất rồi hả ? Chỉ có điều nàng tất có lòng tin đối với chính mình.

      "Triệu tiểu thư, hoan nghênh, đây ạ." Chưởng quỹ đưa đồ vật đến lấy lòng nàng, Nam Cung Hi nhìn vòng ngọc kia rơi vào trong tay người trước mắt, người này còn nhớ , là đại tiểu thư của kho để hàng, xoay người muốn rời . lâu mở miệng rồi.

      Chương 77. 4: Lần nữa gặp lại, nhận ra nhau

      Editor : Mai Tuyết Vân

      "Đợi chút, cái này cho ngươi, ngươi muốn cái này chứ?" Triệu Minh Trà gọi lại, đưa vòng tay tới trước mắt , Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn nàng, Triệu Minh Trà ra hiệu cho cầm lấy đồ trong tay nàng, nhưng Nam Cung Hi vẫn đứng bất động trong gió.

      "Thế nào? Ngươi cần?" Bộ dáng của nàng giống như là đùa giỡn người khác, ít nhất Nam Cung Hi cũng cho là như vậy , ra cần phải chán nản như vậy, chỉ cần về Đô thành, nhưng mà. . . đẩy Triệu Minh Trà rồi xông ra ngoài.

      "Ôi!" Nam Cung Hi đụng trúng người, lúc muốn rời lại bị người khác cản lại, “Cái người này làm sao vậy, đụng trúng người ta còn muốn chạy?” phụ nữ trung niên hắng giọng la to, Nam Cung Hi nhíu mày lại.

      "Hách phu nhân, người sao chứ?" Lúc này có người nhìn thấy tình vội tiến lên đỡ lấy Qúy Tinh, “Này, ngươi còn mau xin lỗi Hách phu nhân, nàng ấy có thai,ngộ nhỡ đứa bé trong bụng nàng có xảy ra sơ xuất gì ngươi đảm đương nổi ?”Trong đám đông có người tức giận mở miệng .

      "Cái đó, ta sao, cũng phải cố ý." Nhìn người này hình như rất nghèo, dù sao nàng cũng có việc gì, cũng so đo."Ngươi xem, Hách phu nhân là tốt." Có người chỉ vào Nam Cung Hi , nhưng lại nhúc nhích, bởi vì giọng của người gọi là Hách phu nhân sao lại quen thuộc như vậy, thoáng ngẩng đầu lên, người rơi vào ánh mắt của chính là Qúy Tinh, chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn bụng của nàng, thấy ràng rằng dáng vẻ của nàng mới vừa mang thai lâu, nàng thành thân?

      "Người kia, ngươi sao chứ?" Quý Tinh tiến lên, ngờ được Nam Cung Hi lại xoay người đẩy đám đông ra mà xông ra ngoài, chẳng thể nghĩ tới tình huống hai người gặp nhau ẽ như thế này, Qúy Tinh khó hiểu nhìn theo bong dáng người chạy xa, mà Nam Cung Hi chạy đến chỗ nơivắng vẻ, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất. . .
      Last edited: 25/11/15
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78.1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì?" Nàng cúi đầu nhìn Nam Cung Hi nằm mặt đất, Triệu tiểu thư này xảy ra chuyện gì vậy? Cứ theo để làm gì? nhắm hai mắt lại, "Này, người mới vừa rồi là ai vậy? Là người trong lòng ngươi sao?" Mới vừa rồi động tác của rất nhưng nàng vẫn nhìn thấy, khi nghe thấy kia được gọi là Hách phu nhân trong mắt lóe lên cảm xúc rất phức tạp.


      "Đúng rồi, ta quên ngươi bị câm." Nàng ngồi bên cạnh tự mình, ra nếu ăn mặc phen nhất định là vô cùng tuấn, chỉ là biết vẫn cứ để bộ dạng nhếch nhác này làm cái gì..

      Nam Cung Hi mở mắt ra, nhìn sợ dơ bẩn mà vẫn ngồi bên cạnh , rốt cuộc nàng muốn làm gì?"Cho ngươi, ta thấy hình như ngươi rất thích cái này, là muốn đưa cho người mới vừa rồi sao?" Nếu như vậy, nàng có chút ghen tỵ, chỉ là người nọ thành thân, trong lòng nàng cũng dễ chịu hơn chút.

      Nam Cung Hi nhận lấy vòng tay, bây giờ còn hữu dụng nữa, nghĩ đến nàng thành thân, còn có thai, lập tức cảm thấy mình rất khó thở, ban đầu nếu đẩy ngã nàng, như vậy. . . Nghĩ tới đây, cảm thấy ẩm ướt mặt.

      "Ngươi khóc sao?" Triệu Minh Trà nhìn , Nam Cung Hi lập tức dùng tay áo lau mắt."Mặc kệ ngươi có nhận hay , vòng tay này cho ngươi, còn nữa, ta tên là Triệu Minh Trà, ta theo đuổi ngươi." Nghe được lời của nàng..., Nam Cung Hi sững sờ nhìn nàng, có nữ nhân nào lại theo đuổi nam nhân? Nàng mắc bệnh đấy chứ?

      Nam Cung Hi đứng lên, nhìn vật trong tay nàng, cũng quay đầu lại ra, Triệu Minh Trà nhìn theo bóng lưng xa của , sớm muộn gì nàng đuổi kịp , khiến cho nàng hứng thú.

      Từ đó về sau, Nam Cung Hi làm việc càng thêm ra sức, ban đầu là người làm công việc của hai người, tại biến thành công việc của ba người, Trương Đạt rất vui mừng, như vậy có thể bớt hai người, mà những người khác ở nơi để hàng nhìn thấy bỏ công như vậy, cũng khỏi lo lắng cho .

      "Haizz, người câm này, ngươi sao lại ra sức làm như thế? Có phải rất thiếu tiền hay ? Nếu chúng ta cho ngươi mượn, cứ tiếp tục như vậy thân thể ngươi chịu được sao?" Có người nhìn nổi, phải biết thân thể là tiền vốn, nếu sụp đổ rất nguy hiểm.

      Nam Cung Hi lắc đầu cái, tiếp tục làm công việc của , người nọ thấy khuyên nổi, cũng lập tức bỏ qua, chỉ là Nam Cung Hi phát ra thức ăn mỗi lần của mình đều tăng thêm, tuy để lộ ra, nhưng ngờ longfdaj người ở chỗ này lại tốt như vậy.

      "Tinh nhi, ta nghe đại nương nhà bên cạnh hôm nay nàng bị người ta đụng phải? như thế nào? Có sao ? " Hách Liên Viên tiến lên nhìn quanh kiểm tra lượt, Qúy Tinh trợn tròn mắt nhìn , “Ta sao mà!” Nhìn bộ dạng khẩn trương của , chẵng lẽ coi bọn họ là vợ chồng ư?
      "Vậy tốt, , ăn chút gì." đỡ nàng tới cạnh bàn, "Huynh mua nhiều món ăn như vậy? Ăn hết sao?" Nàng chỉ vào đống lớn bàn , Hách Liên Viên đỏ mặt, gãi đầu, “Cai này,. . . Đều do ta làm.” ra học cùng với đại nương nhà sát bên rất lâu.

      Quý Tinh nhìn hồi lâu, đột nhiên nhàng thở dài, "Nương tử tương lai của huynh rất có lộc ăn." Nàng xong, sắc mặt Hách Liên Viên thay đổi, nương tử tương lai ư? chưa từng nghĩ tới người khác.

      "Tinh nhi, nàng vẫn là nên ăn cho nóng, ta bưng canh đến." xong chạy trối chết, Qúy Tinh nhìn theo bóng lưng của , thở dài rồi ngồi xuống, nhìn thức ăn bàn, thời gian dài như vậy, thay đổi của nàng đều nhìn ra, chỉ là nàng cảm thấy thích hợp nữ nhân tốt hơn, mà nàng . . . Nàng sờ bụng của mình.

      " Triệu đại tiểu thư người tốt, lại có thể cho chúng ta thêm món ăn, đùi gà này, ta rất lâu được ăn." Nơi để hàng có người tán thưởng , Nam Cung Hi lại nhìn đùi gà vẫn nhúc nhích, là nàng làm như vầy phải ? lại thích nàng.

      "Người câm, sao ngươi ăn? Mau ăn , ngươi đó mấy ngày nay làm nhiều việc như vậy, cũng nên bồi bổ." Những người bên cạnh thúc giục , Nam Cung Hi gắp đùi gà đến chén người vừa mở miệng, còn mình cứ ăn thức ăn như vậy.

      "Hả? sao ngươi ăn?" Người nọ kinh ngạc nhìn , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ là đợi hỏi, thấy người vuwfaddi vào cửa lập tức hiểu ra, Triệu Minh Trà bưng chén canh tới Nam Cung HI, người ở ko hàng đều kinh ngạc, bọn họ có thêm món ăn, là do đại tiểu thư coi trọng người câm đó.
      Last edited: 25/11/15
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78.2: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Cho ngươi, mau uống chút cháo gà ." Nàng biết mấy ngày nay mình làm việc như ba người, nếu như ăn chút gì, thân thể chống đỡ nổi . Nam Cung Hi chỉ vùi đầu bới cơm, coi lời nàng như gió thoảng bên tai.

      Triệu Trà Trà lấy chén cơm trong tay , nàng cau mày, đùi gà của đâu? Sau đó nhìn về phía người bên cạnh , "Éc. . . Đại tiểu thư, cái này là cho ta." Người nọ sợ đại tiểu thư nổi giận, vội vàng giải thích, xong lập tức bỏ đùi gà vào trong chén của .

      "Ăn canh thôi." Nàng đưa chén canh đến trước mặt Nam Cung Hi, mới đây bao lâu, mà mặt mọc thêm rất nhiều râu, rôt cuộc muốn thế nào? “ Bốp" tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt, lại có thể đổ chén canh ấy lên mặt đất.

      "Ngươi. . ." Triệu Trà Trà nổi giận đứng lên, nhưng mà nàng kiềm chế, nàng hừ tiếng rồi rời , cứ để cho đói ! Đây chính là nàng tự tay nấu, bị lãng phí như thế này rồi.

      Nhìn Triệu Trà Trà rời , nhóm người xông tới, "Người câm, ngươi đấy, chúng ta đều được nhờ phúc của ngươi.’’ Nam Cung Hi mắt điếc tai ngơ, xem ra giống như thích đại tiểu thư, là đáng tiếc.

      "Người câm, có phải ngươi có người trong lòng rồi hay ?’’ Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tại sao chấp nhận ý tốt của đại tiểu thư, thế nhưng người hỏi nhất định phải thất vọng rồi, bởi vì Nam Cung Hi trực tiếp nhắm hai mắt lại, thấy để ý tới bọn họ, bọn họ cũng mau chóng tản ra.

      Ầm ầm, ngoài cửa vang lên tiếng sấm rền, xem chừng trời sắp mưa rồi, Qúy Tinh nhìn bên ngoài chút, Hách Liên Viên mua đồ, nhìn bầu trời dường như muốn đổ mưa to, nàng lấy hai cái ô từ cái tủ xuống rồi lập tức ra ngoài.

      Hôm nay nơi để hàng cũng nghỉ, bởi vì trời sắp mưa, Nam Cung Hi nán lại ở nơi để hàng, mà lại tới tiệm bán đồ ngọc, chỉ là lần này vào, mà đứng ở trước miệng, biết nghĩ cái gì ở tại đây.

      Tí tách. . . Bầu trời bắt đầu đổ mưa, Qúy Tinh được nửa đường phát ra mưa rất lớn, lập tức mở cái ô ra, còn cái kia nắm chặt trong tay , vội vã hướng chạy về phía nơi Hách Liên mua đồ.

      Róc rách. . . Mưa như trút nước, Hách Liên Viên mua đồ xong vừa muốn ra ngoài, bị mưa to phía ngoài làm cho ngừng bước chân, nhìn mưa này, trong nhất thời ngừng ngay được, nhưng. . . sợ Quý Tinh đói bụng lắm, cắn răng cái, xông ra ngoài.

      Quý Tinh qua cửa tiệm bán ngọc đột nhiên phát ra người đứng ở trong mưa, vốn nàng hề để ý đến, nhưng có cảm giác ổn, nàng tiến lại xòe ô che đầu người đó, “Ngươi sao chứ? Mưa lớn như vậy, mau trở về .” Hình như người ấy rất cao, nàng cũng được coi là cao, nhưng còn phải hơi nhón chân lên để che dù

      Nghe được thanh này, Nam Cung Hi chấn động, sau đó khẽ quay đầu lại, là nàng sao? Mưa quá lớn, Qúy Tinh thấy được mặt của , khuôn mặt đầy râu ria, tuyệt nhiên thể nhìn ra hình dáng của như thế nào, nhưng người trước mắt nửa ngày cũng chuyện, phải bị câm chứ?

      "Sao ngươi lại lời nào? Có phải chuyện được đúng ? " Nam Cung Hi chỉ nhìn nàng chằm chằm chứ có phản ứng, Qúy Tinh cho là thừa nhận, là tội nghiêp, lại là người câm, nhưng tại sao lại đứng ở trong mưa?

      Hách Liên Viên chạy được nửa đường, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy tới, "Tinh nhi, làm sao nàng lại ra? Người kia là ai?" hiểu liếc nhìn người bên cạnh.

      "Ta thấy trời sắp mưa, lấy cho huynh cái ô, người này, ta cũng vậy biết, chỉ là nhìn đến đứng ở trong mưa, đúng rồi, sap huynh lại đội mưa chạy về rồi hả ?" đến đây, Hách Liên Viên gĩu giũ tóc còn ướt, "Ta sợ nàng đói bụng." Quý Tinh biết phải gì rồi.

      "Chúng ta trở về thôi, cái ô này cho ngươi." Quý Tinh với Nam Cung Hi rồi đưa chiếc ô trong tay cho , Nam Cung Hi run rẩy nhận lấy cái ô, QúyTinh vội vàng mở cái ô còn lại ra, Hách Liên Viên nhận lấy cái ô, khoác vai của nàng rồi cùng nhau rời . Nam Cung Hi nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời , cũng theo.


      Mưa bên ngoài tiếp tục rơi xuống, có dấu hiệu ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, lúc này bóng dáng xuất tại trước cửa phòng, mưa lớn vô cùng, bóng dáng của hòa cùng với làn mưa, giống như ảo ảnh.

      Nhìn căn nhà trước mặt thể coi là lộng lẫy, có thể đoán được bên trong có nha hoàn, nhưng nam nhân mới vừa nhìn thấy, rất tuấn, đối xử với nàng rất tốt, là vợ chồng bình thường sao?

      "Mau đến đây, uống canh gừng ." Quý Tinh bưng chén canh đến trước mặt Hách Liên Viên, giờ phút này nhìn chén canh kia, cảm giác trong lòng biết là gì, nhận lấy chén canh, trực tiếp uống cạn hơi, may mà canh nóng, nếu bị phỏng rồi.

      "Tinh nhi, đúng rồi, nàng phải mau ăn thứ ta mới mua ." xong mau chóng mở bọc giấy ra, quý chuyện chú ý tới, toàn thân đều ướt cả rồi, nhưng cái bọc giấy đó hề có dấu vêt bị ướt chút nào.

      "Ừ, lần sau mưa lớn như thế, huynh nên chờ chút rồi trở về, nếu ngã bệnh ai chăm sóc huynh đây? Thân thể ta cũng khỏe gì." Nghe được lời quan tâm của nàng, Hách Liên Viên cảm thấy làm tất cả đều đáng giá.

      " có lần sau nữa." vui mừng trả lời, Qúy Tinh ăn mấy thứ mua, mắt nhìn ra phía ngoài cửa, mới vừa rồi lúc vào cửa khóa, nàng mang thai 5 tháng rồi, nhưng nhìn cứ như mới ba tháng, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người ở đây hiểu lầm bọn họ.

      Nhìn chút, hình như nàng thấy bóng người ở nơi xa,nàng dụi dụi mắt nhìn lại, có gì, phải quỷ dị như vậy chứ? mới vửa rồi phải nàng thấy được. . . Vừa nghĩ tới có thể là thứ đó, nàng lập tức bị nghẹn, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. .. Khụ khụ. . .” Nàng vỗ ngực.

      "Tinh nhi, nàng làm sao vậy? Nhanh, uống nước .’’ Hách Liên Viên giúp nàng vỗ lưng, chỉ chốc lát sau, cuối cùng nàng cũng thở được." đóng cửa lại ." Ban ngày lại gặp quỷ, dọa chết người.

      Hách Liên Viên biết tại sao nàng đột nhiên kích động như vậy, nhưng vẫn tới đóng cửa lại, chỉ là khi đến cửa, cũng nhìn thấy bóng người, lúc cẩn thận nhìn lại thấy nữa, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng cũng trông thấy thứ đó sao? Nghĩ như vậy, vội vã đóng cửa lại rồi.


      Đứng ở đàng xa phải quỷ, mà là Nam Cung Hi, bởi vì mưa quá lớn, cộng thêm có chút sương mù lập tức xuất tình trạng thoắt thoắt . Nhìn hai người bên trong chung đụng, nắm chặt cán ô trong tay trong tay, cho đến khi Hách Liên Viên đứng dậy đóng cửa lại, lúc này mới che dù xoay người biến mất trong mưa. . .
      Last edited: 25/11/15
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79.1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (2)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Khi Nam Cung Hi trở lại nơi chứa hàng, sốt rất cao, nhưng có ai chú ý đến , cho đến sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người cũng phải làm việc trở lại, lúc này mới phát sớm sốt đến hôn mê bất tỉnh, lập tức tìm Trương Đạt, bởi vì mọi người đều biết đại tiểu thư coi trọng , cho nên cũng báo cho Triệu Trà Trà.

      "Tất cả đều tránh ra cho ta." Triệu Trà Trà mang theo đại phu tới, chẳng qua đám người vây quanh làm cho đại phu vào được, nàng mới hét lên như vậy, đám người tự động tách ra nhường lối , lúc này đại phu mới vào bắt mạch cho .

      "Như thế nào? sao chứ?" Triệu Trà Trà hỏi đại phu, cũng có rất nhiều người đợi câu trả lời của ông, đại phu thở dài, thu bàn tay bắt mạch lại, " bị phong hàn cộng thêm bị nhiễm trùng, phải nghỉ ngơi tốt, ta kê toa thuốc.” xong lấy giấy, bút viết từ trong hòm nghề thuốc ra.

      "Ngươi, mau bốc thuốc." Triệu Trà Trà đưa phương thuốc cho Trương Đạt, Trương Đạt cầm lấy phương thuốc rồi lập tức bước nhanh ra ngoài."Ngươi, mau bưng nước và khăn lông đến đây." Nàng với người đứng gần mình nhất. “Được!” Người nọ lập tức chạy ra ngoài.

      Khi nhóm người nhìn Triệu Trà Trà coi trọng chăm sóc cho người giường, đều khiến bọn họ khỏi trố mắt nhìn nhau, xem ra người câm sắp hết những ngày sống dễ chịu rồi, lâu như vậy, đại tiểu thư rất ít khi coi trọng nam nhân nào.

      "Triệu tiểu thư, thuốc đây." Trương Đạt bưng chén từ bên ngoài vào, nơi này là chỗ ở của những nam nhân thô kệch cao lớn, mấy lần muốn mở miệng nàng rời nhưng dám, ‘Ừ, đưa cho ta.’ Nàng tiến lên nhận lấy thuốc, thổi thổi, sau đó đặt thuốc xuống bên cạnh giường, rồi muốn tự mình đỡ người nằm giường lên.

      "Đại tiểu thư, để đó cho tôi ." người xung phong tiến lên nhận việc giúp nàng, thiên kim đại tiểu thư, làm sao có thẻ đỡ được đấng mày râu chứ, Triệu Trà Trà cũng cự tuyệt, xác thực, nàng muốn dìu rất vất vã.

      Đỡ được người rồi, Triệu Trà Trà cầm chén lại gần miệng của Nam Cung Hi, lúc này mới phát ra vốn thể uống vào bình thường , "Các ngươi đều ra ngoài." Nàng với đám người phía sau, đám người này, kẻ nhìn ta, ta nhìn người, đây là chỗ bọn họ nghỉ ngơi mà.

      "Đại tiểu thư, để tôi đút." Người kia lại xông tới, gần đây và người câm có qua lại, hơn nữa nhìn người câm giống như thích đại tiểu thư, ngộ nhỡ có thế nào, sợ người câm lại khổ sở.

      Triệu Trà Trà cam lòng, nhưng có nhiều người ở đây như vậy, nàng cũng tiện từ chối, lại đưa chén thuốc cho người kia, người nọ nhận lấy chén, tay đỡ đâu Nam Cung Hi dậy, tay bưng thuốc, để cho đầu của hơi ngưỡng, cầm chén lại gần , đút thuốc từng từng chút , có lẽ Nam Cung Hi có dấu hiệu tỉnh lại rồi, thuốc kia lại có thể nuốt xuống được.

      "Ngươi tên là gì?" Triệu Trà Trà nhìn người kia rồi hỏi, "Bẩm đại tiểu thư, tiểu nhân tên Hoàng Nhân." Triệu Trà Trà gật đầu cái, "Vậy tốt, ngươi chăm sóc nhiều chút." Hoàng Nhân gật đầu cái, nàng cũng làm, vốn rất đồng cảm với người câm.

      "Trương Đạt, ngươi ra ngoài chút." Triệu Trà Trà đứng dậy ra ngoài, Trương Đạt theo phía sau nàng, biết đại tiểu thư muốn cái gì. Ngoài cửa, Triệu Trà Trà mắt nhìn chỗ, "Trương Đạt, cho thêm tiền công , ta tăng thêm bổ sung." Trương Đạt ở bên gật đầu cái, ra là cấp thêm tiền công cho người câm này, chỉ là ngươi cam nà gắng sức như vậy, đúng là nên cho thêm.

      Trong nhà, Nam Cung Hi mơ màng mở mắt ra, Hoàng Nhân lập tức tới gần, "Người câm, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!" Nghe lời của , Nam Cung Hi nhíu mày lại, có ý tứ gì?"Haizz, ngày hôm qua ngươi sao thế? Thế nào lại phát sốt rất lợi hại? Nếu phải đại tiểu thư tìm đại phu , ngươi . . ." Đại khái Nam Cung Hi nghe hiểu ý tứ của ta, ra là lên cơn sốt.

      "Người câm, ngươi đâu vậy?" Hoàng Nhân hiểu nhìn , bởi vì chưa bao giờ chuyện, cũng có người biết tên của , cho nên ai cũng đều gọi là người câm, mà cũng dị nghị. Nam Cung Hi để ý đến , mà cầm túi y phục của mình lên, lấy ra bộ y phục tương đối sạch thay, quay vòng trong phòng, cầm lấy chiếc dù ở trong góc, rồi ra ngoài.

      Bên ngoài Triệu Trà Trà vẫn chưa , nhìn thấy bước ra ngoài kinh ngạc chút, nhanh như vậy mà tố rồi?"Ngươi sao chứ?" Nàng tiến lên, Nam Cung Hi khẽ lướt qua nàng, muốn thiếu nàng phần ân huệ, động tác của Triệu Trà Trà cứng đờ, hình như vẫn bài xích nàng.


      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79.2: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (2)

      Editor : Mai Tuyết Vân


      "Ngươi muốn như thế này mà ra ngoài sao?" Nhìn hình như đổi y phục, nhưng . . ." mặt ngươi có cần xử lý chút hay ?" Để râu ria mọc đầy như biến thành thổ phỉ, đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của , Nam Cung Hi lời lướt qua người nàng.

      "Đại tiểu thư, tên câm này luôn kỳ quái như vậy, người đừng để trong lòng." Trương Đạt vội ra hoà giải , Triệu Trà Trà cũng lời, nhìn về phía Nam Cung Hi vừa , sau đó nhìn sang Trương Đạt, rồi cũng mất.

      "Hách phu nhân, nàng lại ra ngoài mua thức ăn à?" đại thẩm quay về phía nàng mà hỏi, "Đúng vậy , bộ chút cũng coi như vận động." Thái độ của nàng bình dị gần gũi rất được lòng người Lâm Hương, ai cũng đều thích nàng, chủ yếu nhất vì nàng là người phụ nữ đức hạnh, mang thai còn đến chợ mua thức ăn, đây là chuyện mà những người nhà có tiền vốn phải làm, cho nên những người buôn bán ở chợ kia đặc biệt quan tâm nàng

      Quý Tinh đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn làm món ăn đại, cho nên mới cầu làm cho Hách Liên Viên đến cửa hàng xem chút, còn nàng ra ngoài mua thức ăn, lại Hách Liên Viên nghe thấy nàng làm cơm, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui vì có thể đượ ăn đồ do chính tay nàng làm, còn lo nàng tự làm mình bị thương, Qúy Tinh phai liên tục cam đoan, mới đồng ý để cho nàng xuống bếp.


      "Hách phu nhan, đây, thịt của ngươi, tính người chín đồng là được rồi." Người kia xong, ngờ Qúy Tinh còn sảng khoải đưa cho đồng hai, nàng thiếu tiền, bởi vì nàng ràng kiếm được bạc, mà nó cũng dừng lại ở đây, mỗi tháng tiền cũng đêu được đưa đến lần, là hoa hồng được chia của Gấm Nghệ phường và cửa hàng Tam Lánh.

      "A Cửu, lần sau đừng khách khí, đồng hai, nên thu cứ nên thu, ta cũng thiếu bạc, đấy. " Mặc dù nàng liên tục giải thích, nhưng có mấy người tin, "À? Vậy cũng tốt, cái này cho người." xong lấy ra cái thận heo, vẫn cứ đưa cho Qúy Tinh, “Có thai nên bồi bổ nhiều chút.” Nhìn bộ dạng của , Qúy Tinh cũng đùn đẩy nữa, ngờ người ỏ nơi này lại giống Đô thành đều tốt bụng như vậy.

      Tiếp theo Qúy Tinh lại mua thức ăn , đại khái tình huống cũng giống như vậy, trả tiền xong còn cố gắng nhét thêm món ăn cho nàng, cơ bản là mua nửa được nửa, làm cho nàng rất ngại ngùng, chỉ có thể cảm ơn liên tục.

      Sau khi mua đồ xong, nàng xách theo rổ về, lúc này trong giỏ xách tràn đầy cả giỏ rồi, nàng khàn giọng bật cười, thở dài lắc đầu cái, người ở đây cũng nhiệt tình, nghĩ nghĩ lại chỉ chốc lát nàng về đến cửa.

      "Xin hỏi, ngươi tìm ai?" Vừa muốn mở cửa, lại phát ra người đứng ở bên cạnh, mới vừa rồi nàng có chú ý, người nọ chỉ nhìn nàng, nhưng lên tiếng, cho đến khi đưa ra cây dù, lúc này Qúy Tinh mới nhớ ra, phải là người câm lúc trước sao?

      " ra cái ô này ngươi cứ việc xài , nhà của ta còn mà." Nhưng người ở trước mắt vẫn như cũ lần nữa đưa chiếc ô ra, Qúy Tinh nhìn chút rồi thở dài, vừa muốn đưa tay ra nhận lấy cái ô, lại phát ra trong tay mình đồ biến mất, rổ dược đối phương cầm, kỳ lạ hơn là còn mở cửa giúp nàng.

      Nhìn người tự mình tới, Quý Tinh cau mày, ở đâu ra người câm kỳ quái như thế? Nàng và lại quen. Nam Cung Hi vào bên trong, phát ra nơi này rất mộc mạc, khỏi cau mày, nàng nên sống ở trong hoàn cảnh như vậy, nhíu mày lại phu quân của nàng sao có thể để nàng ra ngoài mua thức ăn nấu cơm chứ, nghĩ như vậy, lại càng có hảo cam với người đàn ông kia, kỳ lạ hơn vẫn là , làm cái gì vậy?

      "Cái đó, ngươi đưa đồ cho ta, ta nấu cơm." Mặc kệ như thế nào, Quý Tinh giành lấy cái rổ, chẳng lẽ người này đầu óc có vấn đề sao? Nàng tới phòng bếp ở bên, vừa dùng ánh mắt trông nghiêng mà nhìn người trong phòng.

      Nàng cắt thức ăn ở bếp lò, thấy có gì sai sót, lập tức muốn nổi lửa, lại phát có người đứng ở nơi đó giúp nàng rồi, đây phải là người câm? sao? Còn nữa tiến vào lúc nào vậy? thế nào nàng lại phát ra?

      "Này. . . Ngươi có phải đói bụng hay ?" Nếu giải thích thế nào khi cùng với nàng vào bếp,gần như Nam Cung Hi thể gật đầu khi nghe thấy, như vậy cũng đúng, tối hôm qua đến giờ còn chưa ăn gì.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :