1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72: Đoạn tình (4)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Tâm tình tôt đẹp của Quý Tinh bị cắt ngang, ngờ chưa được bao lâu, lập tức mang thú vui mới đến trước mặt nàng thị uy? Nhưng đúng là quá coi thường nàng rồi, cuối cùng nàng mua gì cả, trở về Nam Cung phủ.

      “Tinh nhi, con trở về?” Thượng Quan Mân tiến lên thân thiết kéo laasy tay nàng, có số việc bà cũng có nghe đến, uất ức cho Tinh nhi rồi. “Mẹ, người làm sao vậy?” Quý Tinh mỉm cười nhìn nàng, Thượng Quan Mân há miệng, cuối cùng cũng ra.

      có việc gì, chẳng qua con cứ mực sống ở Ám Hương Các, cũng có thời gian chuyện nhiều với ta.” Nghe đến đây, Quý Tinh gật đầu, “Được rồi, hôm nay con cũng rãnh rỗi, con chuyện với người có được hay ?” Nghe nàng như vậy, Thượng Quan Mân vui vẻ ưng thuận.

      “Được rồi, tốt lắm” xong kéo nàng đến vườn hoa, hai người vào trong lương đình rồi ngồi xuống, lúc này Thượng Quan Mân mới phát ra biết nên cái gì cho phải, ngược lại Quý Tinh nhưng bà vẫn khoog dám mở miệng.


      "Mẹ, thời gian này chuyện của Nam Cung Hi con đều biết.” nàng thở dài, Thượng Quan Mân sững sờ, biết nên cái gì để an ủi nàng, cho đến cùng đều tại nhi tử của bà biết ăn trúng phải gió gì.

      “Tinh nhi, có thể nhất thời hồ đồ, con đừng so đo tìm .” Thượng Quan Mân giải thích, Quý Tinh cũng nhìn bà, “Mẹ, trước đây con từng , phu quân của con chỉ có thể có duy nhất mình con, nếu như làm được, con rời .” Thượng Quan Mân cứng người tại chỗ, ý tứ của Tinh nhi là muốn rời sao?

      "Tinh nhi, có lẽ mọi chuyện cũng như con nhìn thấy. . ." Những lời này của bà cũng nắm chắc, bởi vì bà nhìn thấy Nam Cung Hi ôm nữ nhân cười tới nơi này.

      “Mẹ, người cũng thể nắm chắc đúng ?” Bà nhìn thấy, làm sao Quý Tinh có thể nhìn thấy được đây, từ xa Nam Cung Hi lập tức nhìn thấy hai người trong lương đình, thế nào đây, nghĩ cách làm mẹ vui lòng?

      “Tuyết nhi, đến bái kiến mẹ ta” mang người tiến lên, “Tuyết nhi gặp qua lão phu nhân.” Thượng Quan Mân cho nàng sắc mặt tốt cũng biết nữ nhân này từ chỗ nào chui ra.

      "Hừ." Thấy thái độ của Thượng Quan Mân Nam Cung Hi lại xem như hoàn toàn là do Quý Tinh cái gì đó. “Mẹ, người đừng nghe người khác bậy, con còn định cưới Trữ Tuyết.” Nghe như vậy, nếu trong tay Thượng Quan Mân có gây gộc lập tức đánh trực tiếp lên người rồi.

      "Ngươi cái gì? Cưới nàng?Còn Tinh nhi phải làm thế nào?" Nghe được cái này, Nam Cung Hi nhíu mày, còn nàng ư?"Nàng? Làm thiếp, ta muốn Tuyết nhi kiêu ngạo." Mới vừa xong, Thượng Quan Mân vỗ bàn cái đứng lên, "Ngươi có biết mình cái gì hay ?" Mắt thấy hai người muốn cãi vả, Quý Tinh mở miệng.

      "Mẹ, ta con muốn mình chuyện với chàng chút.'' Chỉ thấy nàng bình tĩnh mở miệng, giống như chuyện mới vừa rồi có quan hệ gì đến nàng. Thượng Quan Mân nhìn nàng chút , "Ngươi, với ta." xong kéo Trữ Tuyết , lại bị Nam Cung Hi ngăn cản.

      "Ngươi đừng nghĩ lại dùng thủ đoạn chia rẽ chúng ta, có lời gì ở trước mặt chúng ta là được rồi." bày ra dáng vẻ che chở Trữ Tuyết, Thượng Quan Mân sớm tức giận đến phát run, làm sao lại biến thành cái bộ dạng này?

      "Ta chia rẽ các ngươi?" Quý Tinh giống như là được nghe chuyện cười, Nam Cung Hi nhìn nàng chằm chằm, cười đủ chưa? Cười hồi, Quý Tinh dừng lại, đứng lên đến chỗ bọn họ.

      "Yên tâm, ta thành toàn cho các ngươi, lấy hưu thư ra đây, ta có hứng thú chơi trò chung chồng với ngươi, ta nghĩ nàng ta cũng vậy." Nam Cung Hi nhìn nàng, suy tư về độ chân trong lời nàng .

      "Cho ta hưu thư, ta lập tức ngay." Hình như rất băn khoăn, quý chuyện mở miệng." được! thể bỏ!" Thượng Quan Mân vội vàng ngăn cản."Tốt! Ta viết." xong Nam Cung Hi xoay người chạy về phía thư phòng, Thượng Quan Mân vội vàng đuổi theo, để lại Quý Tinh và Trữ Tuyết ở trong đình nghỉ mát.

      "Người nọ cho ngươi bao nhiêu thứ tốt?" Quý Tinh nhìn nàng mở miệng, Trữ Tuyết ánh mắt lập lòe, "Ta hiểu ngươi cái gì, ta và Hi vốn chính là lưỡng tình tương duyệt, là ngươi phá hư chúng ta."

      Quý Tinh nhìn ta từ từ đến gần, Trữ Tuyết nuốt nước miếng cái, từ từ bước lui về phía sau, "Ngươi muốn làm gì?" ta hoảng sợ nhìn nàng, "Yên tâm, ta đối xử với ngươi như vậy ."

      Trong thư phòng, Nam Cung Hi lập tức mài mực, cầm giấy lên muốn viết, Thượng Quan Mân tiến lên giành lấy, đoạt mấy lần, Nam Cung Hi chịu nổi bà nữa, Quý Tinh có gì tốt, cho nên dứt khoát điểm huyệt đạo mẹ mình.

      "Hi nhi, ngươi mau thả ta ra, ngươi ngươi phải hối hận." Mắt thấy con trai mình viết xong hưu thư, bà càng thêm gấp gáp đến nỗi lời mạch lạc, "Mẹ, người yên tâm, Trữ Tuyết rất tốt." xong, viết hưu thư xong, cầm giấy lên, thổi thổi, lập tức chạy vội ra ngoài.

      "Nam Cung Hi! Ngươi trở lạicho ta trở lại!" Thượng Quan Mân hô to, nhưng người chạy ra ngoài căn bản có để ý tới bà, bên kia, Hách Liên Viên hết bận chuyện liền lập tức chạy tới Nam Cung phủ, hi vọng nàng có việc gì.

      "Ngươi đừng tới nữa rồi." Sau lưng Trữ Tuyết chính là bậc thang, Quý Tinh trong lòng khó chịu chỉ muốn dọa nàng chút mà thôi, lúc nàng muốn lui về phía sau, Trữ Tuyết lại có thể lăn xuống bậc thang, "A!" Nàng ngã mặt đất cũng nhúc nhích, Quý Tinh vội vàng chạy xuống kiểm tra, nhưng có người còn nhanh hơn nàng.

      "Tuyết Nhi, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta." Nam Cung Hi đỡ người bể đầu chảy máu dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tinh, "Tại sao ngươi lại hận nàng đến vậy? Vậy ngươi căn bản muốn nàng chết?" Ánh mắt lo lắng nhìn ta.

      " có, ta có hại nàng!" Đó là ngoài ý muốn, nàng bị người ta ghét oan uổng, nhưng Nam Cung Hi lại nghe vào được, "Hưu thư cho ngươi, về sau đừng xuất trước mặt chúng ta." trang giấy quăng lên mặt nàng , Quý Tinh bắt được tờ giấy, chỉ là nàng muốn bị hiểu lầm, "Cái đó. . ." Tay nàng mới vừa đụng phải y phục của , liền bị văng ra ngoài.

      "Này! Cứu ta!" Sắc mặt Quý Tinh tái nhợt ôm bụng, Nam Cung Hi cũng run rẩy ôm lấy Trữ Tuyết đất, "Tuyết Nhi, đều tại ta tốt." tự trách, sau đó tức giận quay đầu muốn giáo huấn Quý Tinh, chỉ là màn trước mắt để cho ngây ngẩn cả người.

      "Ngươi đừng đóng kịch!" rống to, tại sao dưới người nàng lại có mảnh máu đỏ ? dám nghĩ tới, diễn trò? Quý Tinh tự giễu, "Đúng vậy , ta là diễn trò. . . Nam Cung hi, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, Quý Tinh ta thề với trời, bao giờ nữa cần ngươi!" Đứa bé, mẹ thực xin lỗi con.

      "Ta để cho người." qua ôm Trữ Tuyết rời , để cho người? Nàng chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao?"Nàng sao chứ?" Quý Tinh trong lúc mơ màng thấy người quen, chỉ là nàng có hơi sức trả lời, trước mắt khoảng gian đen kịt. . .

      Chương 73.1: thể chấp nhận (1)

      Editor: Mai Tuyêt Vân

      "Tinh nhi? Tinh nhi sao vậy? Hách Liên Viên, xảy ra chuyện gì?" Nhìn Hách Liên viên ôm người hôn mê tới Ám Hương Các, Lâm Nhược Tịch nóng nảy, "Hả! Máu. . . Máu. . ." Nàng chỉ vào nửa người dưới của Quý Tinh, Hách Liên Viên liếc mắ, ‘Còn mau mời đại phu.’ Lúc này Lâm Nhược Tịch mới có phản ứng, ‘A, ta lập tức ngay.’ xong lao vội ra bên ngoài.

      Hách Liên viên đặt nàng lên giường, cũng biết xảy ra chuyện gì, chẳng qua khi chạy đến nhìn đến nàng ngã trong vũng máu, người nọ cũng quá ngoan độc, coi như biết nàng có thai, nhưng cũng nên đối xử như vậy với nữ nhân.

      Lâm Nhược Tịch cũng sợ đến nỗi sắp khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đứng ở trước y quán, tại sao tất cả đại phu đều có ở đây? Đến nhà ai khám bệnh? Nhà ai mà đông như vậy, lại có thể lập tức kêu đại phu khắp thành .

      "Mà, này Nam Cung thiếu gia cũng ghê gớm, vì nữ nhân lại có thể kêu đại phu khắp thành." Lâm Nhược Tịch thính tai nghe thấy, lập tức cắt ngang lời của hai người họ.

      "Hai người các ngươi cái gì?" Thấy có người sắc mặt tốt nhìn bọn , hai người co rúm lại chút, " có, chúng ta gì." Hai người vội vàng phủ nhận, nhưng Lâm Nhược Tịch bỏ qua cho bọn họ, " hay ?"thấy bộ dạng hung dữ của nàng, hai người nuốt ngụm nước bọt.

      " nương, là như vậy, hai ngày trước Nam Cung thiếu gia dẫn theo nữ nhân ra ngoài dạo phố, bây giờ biết thế nào ta giống như bị thương rất nghiêm trọng , cái này , đại phu khắp thành cũng được gọi đến chữa bệnh giúp nàng ta.’’ Hai người xong, sắc mặt Lâm Nhược Tịch xanh mét.

      "Chúng ta có thể được chưa?" Lâm Nhược Tịch tránh ra để cho bọn họ , Nam Cung Hi. . . Ngươi phải là người! Nàng vội vã chạy về Ám Hương Các, nếu như tính giữ được đứa trẻ cho Quý Tinh, nàng nhất định hận thấu xương.

      Khi Nam Cung Hi trở lại đình nghỉ mát, nhưng thấy Quý Tinh, đất có vệt máu lớn làm nhói đau mắt của , thể ra cảm giác của mình, chỉ thấy mình rất khó thở, tại sao lại như vậy? nàng đâu rồi hả? Bất tri bất giác ra ngoài.

      Trong thư phòng, huyệt đạo của Thượng Quan Mân tự động được giải, mà bà đứng đây cũng lâu, đứa con trai này, lại có thể tới giúp nàng giải huyệt, đến đây, đúng rồi, Tinh nhi, bà vội vã chạy ra ngoài đình nghỉ mát.

      "A!" Bà kêu to, tại sao lại nhiều máu đến vậy? Là máu của ai? Bà vội vã chạy ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy rất nhiều đại phu đứng chen chúc chỗ, chẳng lẽ là Tinh nhi? Nghĩ như vậy, bà vội vã len người vào.
      "Tinh nhi, Tinh nhi làm sao?" Bà vọt tới bên giường, chỉ là lúc thấy người nọ ngây ngẩn cả người, phải Tinh nhi, là Trữ Tuyết. Xảy ra chuyện gì? Tinh nhi đâu?

      "Nam Cung thiếu gia." Nam Cung Hi ngẩng đầu, tại sao lại có nhiều đại phu như vậy?"Các ngươi. . ." đợi hỏi, có người thay giải đáp rồi, "Nam Cung thiếu gia phân đại phu khắp thành chúng ta tới chữa trị Trữ Tuyết nương." Cái gì? Khắp thành? Nàng kia. . .

      "Tất cả các ngươi đều lui về y quán cho ta, lưu lại hai người là được." gọi quá nhiều đại phu, tại sao đại phu khắp thành đều gọi?"Hi nhi, Tuyết Nhi sao chứ? May mà ta tìm đại phu khắp thành đến, ngươi cũng đừng quá khổ sở, nhất định chữa khỏi nàng." Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, cái gì? Lại là sư phụ?

      "Sư phụ, cần nhiều người như vậy, ngộ nhỡ người khác muốn xem bệnh làm thế nào?" Diệp Thiên nhìn , người khác? Chẳng lẽ lo lắng người kia ư? Chẳng qua cũng may mà thông minh.

      " có việc gì, lúc thôi mà, ngươi ngồi xuống, ta hỏi bọn họ kết quả chú." xong cho Nam Cung Hi cơ hội chuyện, Diệp Thiên vội vàng gọi những đại phu kia vào thảo luận tình huống của Trữ Tuyết.

      "Hi nhi, Tinh nhi đâu? Có phải con đuổi nàng rồi hả?’’ Tinh nhi, Tinh nhi, mới vừa rồi cha cũng nhắc đến Tinh nhi, rốt cuộc nàng có chỗ nào tốt! ‘Đúng vậy! Con đuổi nàng ta rồi! Về sau đừng nhắc đến nàng ta nữa!’ Thấy ánh mắt chán ghét của nhi tử, Thượng Quan Mân gì nữa, mệt mỏi kéo bước chân ra ngoài, dù sao đến lúc đó có hối hận cũng là tự bản thân .


      Lâm Nhược Tịch chạy về Ám Hương Các, ầm tiếng, Hách Liên Viên nhíu mày, " ghê tởm Nam Cung Hi! Sao lại có thể gọi đại phu của cả thành này để xem nư nhân khác.’’ Nàng bực tức ngồi xuống ghế.

      “Có ý gì đây?” Hách Liên Viên nhìn nàng, “Cả thành này đều còn đại phu, tất cả đều ở Nam Cung phủ, chúng ta làm sao đây?” Lâm Nhược Tịch lo lắng nhìn người tren giường.

      "Nàng ấy thể đợi được, chúng ta lập tức rời khỏi thành.’’ Hách Liên Viên nở miệng , Lâm Nhược Tịch gật đầu, tại chỉ có ra khỏi thành mới tìm được đại phu, hi vọng Tinh nhi xảy ra chuyện gì, ‘Ta lập tức chuẩn bị.’ Vừa vừa chạy ra ngoài..

      "Tinh nhi, muội nhất định thể có việc gì, này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lâm Nhược Tịch nhìn Hách Liên Viên, lắc đầu cái, chuyện này chỉ có chính nàng biết, lúc này ba người xe ngựa, xe ngựa dần dần rời Đô thành.

      "Hi nhi, đầu của Tuyết nhi bị đụng phải, có thể tối nay tỉnh lại." Diệp Thiên tới nhìn , ra tay hơi nặng chút, "Ừ." Nam Cung Hi gật đầu cái, ngay sau đó lại tiếp tục trầm tư, Diệp Thiên nhìn chút, đứng dậy rời , phát tự bản thân mình sau khi làm xong chuyện cũng mấy vui vẻ, tại sao vậy chứ? quay đầu ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
      Last edited: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 73.2: thể chấp nhận (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Cho dù Nam Cung Hi có làm gì vẫn thể xua hình ảnh Quý Tinh ngã trong vũng máu kia, mỗi lần nghĩ đến, tim của lại khống chế được mà lập tức co thắt liên tục, hô hấp cũng vì thế mà khó khăn, ngược lại với Trữ Tuyết, lúc ấy khi thấy nàng té xuống đất chỉ thấy khẩn trương và tức giận, ngoài ra có cảm xúc nào khác, nếu như thích Tuyết nhi thà rằng đừng nên nghĩ như thế này chứ.

      "Tiểu Lục, ta xem Lý bà bà chút." Tiểu Duyệt ở ngoài cửa gọi tiểu Lục lại, ‘Sao thế?’ Nhắc đến chuyện này, tiểu Duyệt thở dài, “Haizz, phải tại con trai của Lý bà bà ra tay quá nặng hay sao, kết quả vợ của , xác hai mạng, tai con trai của bà bị nha dịch bắt , chỉ còn lại bà rất đáng thương.” Tiểu Lục nghe xong cũng trợn tròn hai mắt.

      " phải chứ? Dã man như vậy sao?" Tiểu Lục sợ hãi kêu, lập tức bị tiểu Duyệt bụm miệng, nàng gật đầu cái, tại họ bị phái tới chăm sóc Ninh nương gì đó, chỉ là họ cũng thích nàng, sao lại có thể đuổi thiếu phu nhân chứ. "Được rồi, chúng ta thôi." Hai người cầm đồ trong tay về phía gian phòng, nhưng bên trong lại có người lao ra nên đụng phải họ, ‘Eo ôi.’ ‘Eo ơi.’ Hai tiếng, hai người nhìn theo bóng lưng kẻ vừa xông ra, thiếu gia?

      Nam Cung Hi ngồi ở bên trong nghe hai nha hoàn ngoài cửa chuyện, bốn chữ xác hai mạng kích thích , làm nghỉ đến màn ngoài đình hồi nãy, cho nên mới xông ra ngoài.

      "Mân Mân, nàng xem tại sao Hi nhi lại biến thành như vậy?" Nam Cung Hạo thở dài, Thượng Quan Mân do dự hồi lâu, "Lão gia, phải là thiếp muốn sư phụ của Hi nhi tốt, mà thiếp phát ra ta rất kỳ quái.'' Thượng Quan Mân cho Nam Cung Hạo nghe những điều mình nhìn thấy.

      "Nghe nàng như thế, chẳng lẽ Diệp sư phụ có vấn đề?" Nam Cung Hạo mới vừa xong, cửa lập tức kêu ầm. . . tiếng rồi mở ra,Thượng Quan Mân nhìn về phía cửa, “Hi nhi?” làm sao lại đến nơi này? Nam Cung Hi nhìn bọn họ, vốn muốn hỏi chuyện có liên quan đến Quý Tinh, ngờ được lại nghe họ nhắc đến sư phụ của tốt.

      “Đuổi người tên Quý Tinh, phải hai người lại muốn đuổi sư phụ của ta chứ?” vừa mới mở miệng, hai người trong phòng đều thầm nghĩ hỏng rồi, thế nào lại bị nghe thấy vậy? " phải vậy, Hi nhi, con nghe chúng ta giải thích." Thượng Quan Mân lập tức mở miệng, nhưng có làm gì Nam Cung Hi cũng quay đầu chạy ra ngoài

      . "Tiểu tử ngươi, khi nào thành hôn?" Hách Liên Viên ngượng ngùng cười cười, còn Lâm Nhược Tịch lại trợn tròn mắt ở bên, cái tên này đúng là co bệnh, sao lại Tinh nhi là phu nhân của kia chứ, còn nam nhân trung niên trước mặt đây, ông ta có thể giữ đứa trong bụng của Tinh nhi hay sao?

      Khi ba người bọn họ đến chỗ ở mới, sau khi Hách Liên Viên an bài xong xuôi, cũng biết đâu, chẳng qua khi quay trở lại mang theo người đàn ông trung niên, “Vị này là Quỷ y Vương Thụy’’. Nàng nhớ đến lúc ấy như vậy, nhưng nàng nhìn lượt, đó chỉ là nông phu bình thường, còn vỗ ngực , "Viên , yên tâm, ta giữ được đứa bé giúp ngươi ."

      Lúc ấy Lâm Nhược Tịch nghe xong thiếu chút nữa bất tỉnh, rốt cuộc Hách Liên Viên ngươi cái gì? ‘Quỷ thúc thúc, nàng sao chứ? lâu như vậy tại sao vẫn chưa tỉnh dậy?’ thấy dáng vẻ lo lắng của Hách Liên Viên, Vương Thụy cười mập mờ với , “Yên tâm , ngươi còn tin ta sao? ấy có dấu hiệu đẻ non, may mà ngươi tìm được ta kịp thời, ấy vẫn chưa tỉnh, có thể là do bị chuyện trước kia đả kích nặng nề.”


      Nghe lời của , Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên đối mặt nhìn nhau cái, “Ta châm cứu cho ấy, bảo vệ đứa be, nhưng vẫn cần điều dưỡng cho tốt.” Hách Liên Viên gật đầu, Nhược Tịch ở bên cạnh cũng gật đầu nhè , nhưng trong lòng thầm mắng Nam Cung Hi.

      "Quỷ thúc thúc, cám ơn người, chờ Tinh nhi tỉnh lại, chúng ta tìm thời gian mời người ăn cơm."Lời của Hách Liên viên khiến cho người vui mừng còn người kia lại xì mũi coi thường, người vui mừng đương nhiên là Vương Thụy rồi, người xì mũi coi thường, vui mừng đương nhiên là Vương Thụy rồi, "Được, được, Quỷ thúc thúc chờ ngươi mời khách."Ông vỗ vỗ bờ vai của , "Nơi này có chút thuốc, có thể sắc cho nàng..., đủ hỏi lại ta muốn." Hai người vừa vừa cười ra ngoài, Lâm Nhược tịch tới bên giường, "Tinh nhi, muội mau tỉnh dậy ."

      " ngờ đại tiểu thư của Lâm gia lại hề có dáng vẻ của nuông chiều.'' Hách Liên Viên tới, đây là lời mà Quỷ thúc thúc mới vừa với , "Vậy thế nào? Còn nữa đừng nhắc đến Lâm gia với ta nữa." Lời này của ông làm cho nàng nhớ đến việc cha nàng ép gả nàng cho Đường Tĩnh Thiên kia.


      "Đúng rồi, tại sao ngươi lại Tinh nhi là phu nhân của ngươi?" Nàng hỏi xong, Hách Liên Viên lập tức ho hai tiếng, "Khụ khụ, nếu ta như vậy, Quỷ thúc thúc chịu trị bệnh cho ấy ." Lâm Nhược Tịch nhìn , lời này dùng để lừa vậy? Cái gì mà được.


      "Có thể tìm đại phu khác." Hách Liên Viên nhìn nàng, " có thể bảo đảm bọn họ có thể giữ được đứa bé của nàng?" Lâm Nhược Tịch lắc đầu cái, cũng đúng, haizz, thôi !


      Bên kia, Trữ Tuyết tỉnh qua, nàng tựa vào vai Nam Cung Hi, kể lại tình huống lúc đó, bây giờ nàng nghĩ thông suốt, có gì quan trọng hơn việc gả cho người trong sạch trước mặt nàng, hơn nữa người này còn đối tốt với nàng như vậy. . Nam Cung Hi cũng biết mình cũng có ngày phải ''bỏ chạy'' như thế, "Hi, lúc nào chúng ta thành thân?" Trữ Tuyết nhìn , mấy ngày nay Nam Cung Hi vẫn bị ám ảnh bởi cảnh đó, cơn ác mộng mỗi đêm lại càng làm cho biết mình nên làm gì, "Chuyện này, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta đitìm cha mẹ bàn bạc chút." Nghe được tìm cha mẹ bàn bạc, Trữ Tuyết cũng phần nào yên tâm.


      Căn bản Nam Cung Hi tìm cha mẹ của , mà thân mình dạo bước chậm rãi trong phủ, bất tri bất giác lại tới chỗ Quý Tinh ngã, lúc này nơi ấy sạch như ban đầu, mấy ngày nay mỗi ngày đều lặp lại cùng giấc mộng, chẳng lẽ nàng . . . thể nào, nhất định nàng được người khác cứu chữa. Vừa nghĩ đến việc có thể nàng gặp chuyện may, cảm thấy khó thở.

      tới lui, đột nhiên dẫm phải đồ dưới chân, nhấc chân ra, là cây trâm cài tóc, của ai đánh rơi ở đây vậy? khom người xuống nhặt, đúng lúc muốn đứng dậy trong vườn hoa truyền đến hai giọng quen thuộc, mà đoạn đối thoại này làm cho như bị sét đánh giữa trời quang ngây người thể cử động.

      Chương 74.1: thể chấp nhận (2)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      “Ngươi hoàn thành nhiệm vụ, có thể được rồi.” Diệp Thiên với Trữ Tuyết, “Mà ta lại muốn , suy nghĩ chút ta thấy gả cho Nam Cung Hi cũng tồi, phải sao? Hình như rất thích ta đấy.” Nghe xong câu của ta,. . . Trong mắt Diệp Thiên xuất tia khát máu.

      “Chắc ngươi cũng hiểu chuyện này phải .” Diệp Thiên nhắc nhở, nhưng Trữ Tuyết lai cho đó là đúng, “Ta có thể biến nó thành phải là được hay sao? Đúng rồi, ngươi đừng tưởng ta biết, may mà tính mạng của ta lớn, bất quá phải ngươi xuống tay chỉ có mình ta chứ?” Nàng ra lòng dạ của Diệp Thiên.

      “Ngươi biết rất nhiều chuyện, đúng là ta nên để ngươi lại.” Trữ Tuyết nhún vai, “Ta rất ngạc nhiên, tại sao ngươi lại dùng trăm phương ngàn kế muốn tách bọn họ ra?” ta vừa hỏi xong. Diệp Thiên lập tức bóp cổ .

      " nên hỏi đừng hỏi, nếu ta giết chết ngươi." buông lỏng tay ra, Trữ Tuyết vuốt cổ của mình ngừng ho khan, "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Mới vừa rồi nàng nghĩ rằng giết nàng.

      "Tìm cơ hội rời khỏi , nếu ta lập tức giết chết ngươi.” Bỏ lại những lời này, Diệp Thiên rời , Trữ Tuyết nhìn theo bóng dáng xa của , “Ngươi là ta lập tức rời ư? Ta cứ !” xong nàng cũng rời . Mặc kệ hết thảy, nhất định phải gả .
      Đợi hai người rời , lúc này Nam Cung Hi mới đứng thẳng người lên, cây trâm tay bị bẻ gẫy, vẫn luôn tin tưởng sư phụ, sao người lại có thể đối xử với như vậy? ra từ đầu đến cuối đều bị người khác đùa giỡn, nghĩ đến những lời trước khi của Qúy Tinh, lại cảm thấy khó thở.

      Kể từ lúc mặt Nam Cung Hi còn sẹo,người ở Đô thành đều sợ nữa rồi, bởi vì còn lý do gì nữa rồi, hơn nữa mặt mũi của tốt lên, số đào hoa cũng kéo theo, lại muốn thành thân, đây mới là chuyện để bọn họ say sưa chuyện.

      “Hi nhi, con muốn kết hôn với tên Trữ Tuyết đó?” Nam Cung Hi gật đầu, “Mân Mân, chúng ta , hôn lễ này đừng có mà hy vọng chúng ta tham gia.” Nam Cung Hạo lôi Thượng Quan Mân kéo .

      “Hi nhi, chúc mừng con!” Diệp Thiên ngoài mặt ra những lời chúc mừng đó, kỳ thực lại rủa thầm, nữ nhân kia lại có thể nghe lời của , xem ra nàng chán sống rồi. “Tạ ơn sư phụ.” cung kính với ông ta, Diệp Thiên hài lòng gật đầu.

      Bên kia Qúy Tinh cũng tỉnh lại, người vui mừng nhất chính là Lâm Nhược Tịch rồi, “Tinh nhi, lúc thuốc còn nóng hãy uống .” Nàng vừa tỉnh lại lập tức thấy Nhược Tịch bưng thuốc đến trước mặt nàng, “Nhược Tịch, đây là thuốc gì vậy?” Nàng cau mày nhìn thứ thuốc đen ngòm trong chén, cái này có thể uông sao?

      "Thuốc dưỡng thai." Mặc dù màu sắc của cái này rất khó ci, nhưng lại nghe Hách Liên Viên y thuật của quỷ y gì gì kia rất tốt. “Thuốc an thai?” Lúc này nàng mới nhớ ra lần trước hình như Nam Cung Hi hất nàng văng ra ngoài, sau đó. . . Sao lại có thể mất cơ chứ?
      "Đúng vậy, Hách Liên Viên tìm cái gì mà quỷ y đến chữa trị cho muội.” đến đây, Qúy Tinh nhìn gian phòng chút, “Đây là nơi nào?” đến đây, Lâm Nhược Tịch lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt.

      "Còn phải tại cái tên Nam Cung Hi đó mang đại phu khắp thành đến để xem cho cái nữ nhân vô danh kia ư, tỷ và Hách Liên Viên hết cách, chúng ta còn ở thành Đô nữa rồi.” xong nàng giật mình vì chuyện nên nhắc đến, lập tức đưa tay che miệng. Nhưng nàng nhìn thấ Quý Tinh có phản ứng gì, lúc này mới thở phào vỗ ngực.

      “Đưa thuốc cho muội.” Lâm Nhược Tịch đưa thuốc đến cho nàng, nàng nhận lấy thuốc rồi lập tức uống ngay. . ., “Đúng rồi, Tinh nhi, tên Hách Liên Viên với quỷ y muội là phu nhân của , sau đó người nọ còn chờ các ngươi mời ăn cơm.” Lâm Nhược Tịch vừa xong, Quý Tinh lập tức bị sặc, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. . .” Nhược Tịch vội vàng đón lấy chén thuốc.

      "Muội làm sao vậy? Đến uống thuốc cũng bị sặc, có cần tỷ gọi quỷ y kia đến xem cho muội chút hay ?" Nàng vừa giúp Quý Tinh vỗ lưng vừa thầm, Quý Tinh trợn tròn mắt, còn phải tại những lời của nàng nên Quý Tinh mới bị sặc hay sao, là.

      "Hách Liên Viên đâu?" Từ khi nàng tỉnh lại nàng muốn đến những chuyện trước kia, mà đối với lời của Lâm Nhược Tịch, nàng cũng làm như nghe thấy."? biết, khi tủ sắc thuốc thấy đâu,có thể ra ngoài rồi." xong nàng cầm chén để lên bàn, giúp Quý Tinh rót chén nước.


      "Uống miếng nước , vừa rồi uống thuốc đắng lắm phải ?” Quý Tinh nhận lấy cái ly, uống hớp, Lâm Nhược Tịch lập tức tiến lên cầm lấy cái ly cất , “Này, Nhược Tịch. . . Tỷ. . .” Lâm Nhược Tịch nhìn lại mình lượt, có chõ nào ổn sao? “ phải, ý muội muốn là, sao tỷ lại như nha hoàn vậy?” Nghe xong hình dung của nàng về mình, Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn nàng.

      "Sao muội lại có thể hình dung ta như nha hoàn, là làm tổn thương lòng tỷ.’’ Nàng xong ngước khuôn mặt uất ức nhìn Quý Tinh, “Hì hì, tỷ đừng khôi hài nữa.” Thấy nàng mỉm cười, lúc này đáy lòng cứ thấp thỏm của Lâm Nhược Tịch mới đặt xuống được.

      "Hách Liên Viên chuẩn bị nha hoàn cho chúng ta, cho nên. . . Haizz. . ." Nàng thở dài, mới nhắc đến tào tháo, tào tháo lập tức đếm." lại xấu gì ta?" Hách Liên Viên vừa vào cửa lập tức nghe thấy Lâm Nhược Tịch nhắc tới tên của .
      Last edited: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74.2: thể chấp nhận (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      có, là ta khen ngươi mà thôi, cái gì mà xấu ngươi kia chứ!” những lời này xong nàng còn bất chợt nháy mắt với Qúy Tinh cái, “Khụ, khụ, tỷ ấy chưa xấu ngươi.” Qúy Tinh mở miệng , “Xem , Tinh nhi có thể làm chứng đó.” Bộ dạng của nàng hả hê.

      “Nàng sao chứ?” Lời này của Hách Liên Viên là với Qúy Tinh, nàng gật đầu cái, “Cảm ơn ngươi.” Nàng vừa mới lời đa tạ, Lâm Nhược Tịch vui lòng rồi, “Cảm ơn cái gì kia chứ? tự xưng là phu quân của muội, chuyện này nên làm mà, sao hả?” Mấy chữ cuối cùng nàng nhìn Hách Liên Viên mà .

      “Khụ, việc này, ta cam thấy trong hoàn cảnh của nàng như vậy là tốt nhất.” giải thích, su đó lại trừng mắt nhìn Nhược Tịch, Qúy Tinh cũng phản đối, “Ừ, gây phiền toái cho ngươi, chỉ cần đừng . . . tạo nên ảnh hưởng đến người trong lòng ngươi là được.”

      đến đây, Hách Liên Viên đỏ mặt, còn chưa có người trong lòng mà. “Đúng rồi, Nhược Tịch,. . . Đường Tĩnh Thiên muốn thành thân rồi.” Chuyện này là do Quỷ thúc thúc với , bởi vì tham dự, vốn muốn cho nàng biết, nhưng sớm muộn gì nàng phải cũng biết sao?

      "Tinh nhi muội có đói bụng ? Ta lấy thức ăn giúp muội." xong giống như bỏ chạy ra ngoài, Quý Tinh và Hách Liên Viên nhìn theo bóng lưng của nàng , "Ngươi Đường Tĩnh Thiên thành thân sao? " Hách Liên Viên thu hồi tầm mắt gật đầu cái, "Ừ, ta nghĩ sớm muộn nàng cũng biết, cho nên. . ." Quý Tinh hiểu chứ, chỉ là biết Nhược Tịch có chịu nổi hay .

      Lâm Nhược Tịch chạy đến phòng bếp, bận rộn cả buổi, chỉ là nàng phát ra, gạo chưa vo cho vào nồi, mà dưới lò lại chưa đốt lửa, nàng lại cầm muỗng khuấy tới khuấy lui ở chỗ nào đó, muốn thành thân? Tên lừa gạt này! cái gì mà thích nàng, kết quả là đây, phải chạy về thành thân với người khác rồi sao, Lâm Nhược Tịch nàng mới cần loại người như vậy, nhưng tại sao nàng lại muốn khóc vậy?

      Nàng hít hơi, sau đó dụi mắt, múc thứ trong nồi cháo thả vào trog chén, lập tức bưng đến cho Qúy Tinh ăn, từ đầu đến cuối cũng phát ra chỗ nào có vấn đề, dừng lại trước cửa nàng sửa sang bản thân lần nữa.

      “Tinh nhi, ta nấu cháo, ăn khi còn nóng này.” Nàng tới bên giường, chỉ là khi Q úy Tinh nhận lấy cháo lại ngây ngẩn cả người, “Tỷ xác định cái này là cho muội ăn sao?” Nghe thấy lời nàng . . ., Hách Liên Viên đến nhìn chút, sau đó quái dị nhìn Lâm Nhược Tịch.


      "Đúng vậy mà, thế nào?" Lâm Nhược Tịch hiểu hỏi, Qúy Tinh cầm lấy cái bát đưa cho nàng, Lâm Nhược Tịch tiến lại gần nhìn, "Hả! Ta làm lại." Hình như nàng quên nổi lửa, xong nàng muốn ngay, lại bị Qúy Tinh kéo lại, “Đừng , Hách Liên Viên, phiền ngươi mua chút đồ rồi trở lại sau vậy.” Tâm trạng của nàng ấy lúc này nàng dám để cho nàng ấy nổi lửa, vạn nhất đốt luôn chính mình làm thế nào đây?


      "Được, hai cứ đợi, ta trở lại rất mau." xong xoay người ra ngoài, để lại hai người Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch ở trong phòng."Nhược Tịch, nếu tỷ muốn khóc hãy khóc , muội cười tỷ đâu." Quý Tinh kéo tay của nàng. Lâm Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt uất ức từ từ chảy xuống, "Tinh nhi, trước kia tỷ vô cùng ghét , nhưng bây giờ muốn thành thân, tỷ lại thấy khổ sở." Nàng ôm lấy Qúy Tinh vùi đầu khóc rống, Quý Tinh vỗ lưng của nàng, "Tỷ lập tức thừa nhận mình thích , ra đối với tỷ cũng rất tốt, chỉ là tỷ cảm thấy mà thôi."


      Lâm Nhược Tịch hít hà cái mũi cái rồi ngẩng đầu nhìn nàng, "Vậy ta nên làm cái gì?" Quý Tinh suy tư chút, có, "Cướp hôn." Hai chữ này vừa ra, Lâm Nhược Tịch há to miệng nhìn nàng, nàng nghe lầm chứ? Cướp. . . Cướp hôn?

      "Tinh nhi, cái này phải quá kinh thế hãi tục sao? Ta là nữ tử mà!" tại nàng sớm quên cả khóc, thảo luận vấn đề này với Qúy Tinh, "Nếu sao đây? Muội cảm thấy như vậy là tốt nhất rồi, có thể nhìn ra cho đến cùng thích tỷ hay ?" Quý Tinh trừng mắt nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, nhưng cũng đúng, cũng đâu phải do Qúy Tinh làm, nàng ấy rất đơn giản. "Tỷ vẫn cảm thấy được ổn." Lâm Nhược Tịch lắc đầu, "Vậy tùy tỷ, đợi người ta kết hôn xong rồi, đến lúc đó tỷ chỉ có thể là thiếp mà thôi. " phải nàng hù dọa ấy, quả đúng như thế."Ta mới cần làm thiếp!" Lâm Nhược Tịch gồng quai hàm lên, suy nghĩ rối rắm hết cả ngày.


      "Được rồi, Tinh nhi, muội giúp tỷ chứ?’’ Quý Tinh gật đầu cái, nàng đương nhiên có thể giúp."Nhưng chúng ta có thư mời." Muốn vào Thiên Lan sơn trang phải có thư mời mới được, "Tỷ ngốc, tỷ suy nghĩ chút mới vừa rồi Hách Liên Viên cũng biết chuyện này, khẳng định có cách cho tỷ ." Nghe nàng vừa như thế, Lâm Nhược Tịch vỗ hai tay, nàng nghĩ ra!


      "Các người lại ta cái gì vậy?" Mới vừa vào cửa Hách Liên Viên lại lần nữa nghe thấy tên của mình, mà hai người ngồi giường đồng thời nhìn , xem như con mồi đến, trong lòng sợ hãi, mà Lâm Nhược Tịch lại trực tiếp tiến lên kéo đến cạnh giường, ba người bắt đầu thương lượng "Đại kế" của bọn họ.


      Ở Nam Cung phủ, Trữ Tuyết tựa vào trước ngực của Nam Cung Hi, qua hai ngày nữa bọn họ thành hôn, trong lòng nàng cần cũng có rất nhiều nỗi vui mừng, “Hi, chàng tốt.”


      Nam Cung Hi vuốt mái tóc của nàng, “ sao?” Cảnh tượng ân ái này cũng làm giảm lạnh lẽo trong tầm mắt của Nam Cung Hi.. "Đúng vậy ." Nàng ngẩng đầu, Nam Cung Hi dịu dàng nhìn nàng, người trước mắt nàng chính là nam tử đẹp mắt nhất, “Hi, thiếp rất thích chàng.” xong nhón chân lên muốn hôn , Nam Cung Hi nhìn ra ý đồ của nàng, quay mặt , nụ hôn rơi xuống mặt , Trữ Tuyết chỉ coi là xấu hổ.


      "Hi nhi, chuẩn bị hôn lễ có gì, chỉ là cha mẹ ngươi bên kia. . ." Diệp Thiên tới, cha mẹ Nam Cung Hi mặc kệ chuyện này, vừa đúng để cho có thể sai khiến sư phụ của chuẩn bị, có lẽ tại ông ta rất vừa lòng.


      " có việc gì, tiếp tục hôn lễ, nàng phải , Tuyết nhi." cúi đầu thương say đắm nhìn người trong ngực, Trữ Tuyết ngượng ngùng đập cái lồng ngực của , Diệp Thiên cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trữ Tuyết, tay nắm thành quyền.


      "Vậy ta trước hết chuẩn bị chút." xong, Diệp Thiên liếc mắt nhìn người trong ngực Nam Cung Hi, sau đó rời , Nam Cung Hi nhìn người xa, rồi lại nhìn người trong ngực mình chút, khóe miệng khẽ nâng lên thành nụ cười quỷ dị.

      Chương 75.1: Hôn lễ giống nhau, tình huống bất đồng (1)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      "Cái gì! muốn cướp hôn?"Vẻ mặt của Hách Liên Viên dám tin chỉ vào Lâm Nhược Tịch, “Này, tên họ Hách kia, ngươi làm gì gì kích động như vậy! Ta cũng đâu có cướp ngươi.” Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn .

      “Tinh nhi, nàng khuyên ấy sao?” Hách Liên Viên gửi hết hy vọng lên người nàng, “Chuyện này do chính Tinh nhi đề nghị.” Lâm Nhược Tịch xong. Hách LiênViên kinh ngạc nhìn Quý Tinh, do nàng đề nghị? choáng váng đầu óc.

      "Này, ngươi có giúp ta hay ?" Lâm Nhược Tịch thở hỗn hển nhìn , nếu muốn giúp nàng cũng thể đánh được. “”Việc này, cho ta thời gian để ta hỏi chút .” còn muốn hỏi ý kiến của Quỷ thúc thúc.

      "Được, chẳng qua nếu ngươi giúp ta. . . vậy ta lập tức giành ngươi.” Lời này Lâm Nhược Tịch vừa ra, Qúy Tinh ở bên bị nước miếng làm cho sặc, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Tỷ giành ?” Nàng chỉ vào Hách Liên Viên, sắc mặt của khó coi đến cực điểm, cái này ràng là uy hiếp phải sao?

      "Đúng vậy, dù sao Đường Tĩnh Thiên cũng cho là ta thích phải sao? " Hách Liên Viên chỉ vào mình, là nỗi oan lớn mà, ràng chính nàng làm thành như vậy, còn biến thành phải là rồi hả ?"Ta chuyện với có lương tâm chút có được hay ?" Vậy mà căn bản Lâm Nhược Tịch nhìn .

      "Tinh nhi, muội nhìn xem, hình như muốn giúp ta’.’’ xong bật khóc, Quý Tinh vỗ bả vai của nàng, Hách Liên Viên cũng xanh mặt. “Ta giúp.” mới vừa xong, Lâm Nhược Tịch đến trước mặt , "? Ngươi như vậy là chịu giúp ta rồi hả ?" nào có dáng vẻ khóc lóc hả, Hách Liên Viên mới biết mình bị đùa bỡn, là hao hơi tổn sức mà.

      "Ta tìm Quỷ thúc thúc hỏi thăm." xong rời lần nữa, "Tinh nhi, muội dạy ta nên giành như thế nào đây?" Mới vừa rồi cũng tỉ mỉ, Quý vẫy tay gọi nàng, Lâm Nhược Tịch đưa lỗ tai tới gần, Quý Tinh hồi vào tai nàng, "À? Hả? Ah? Có thể ?" Vẻ mặt Lâm Nhược Tịch phong phú chọc cười quý chuyện.

      "Được mà, nhất định được." Nàng cười vỗ bả vai của , Lâm Nhược Tịch nghiêng đầu sắp xếp lại lời của Quý Tinh, nghĩ tới lúc đó nên bắt đầu từ nơi nào trước, Qúy Tinh cũng làm phiền nàng, để cho nàng suy nghĩ kỹ.

      Giờ phút này Thiên Lan sơn trang mảnh vui sướng, thiếu trang chủ của bọn họ muốn thành thân rồi, trước kia chết sống chịu cưới chính thê, chịu đưa hai vị thiếp trở lại, làm lão trang chủ và phu nhân rất tức giận.

      Vào buổi gặp ban đêm."Thiên nhi, con chịu cưới đại tiểu thư Thủy Linh của Thủy Duyệt sơn trang sao?" Đường Tiếu Thiên nhìn con trai ở trước mắt, mấy ngày trước trở về lại đồng ý với hôn này, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh vui mừng trong sơn trang và thái độ của lại căn bản thể so sánh được.

      "Phụ thân, con mười mấy lần rồi, con cưới, ngừơi cũng đừng hỏi nữa." xong đứng dậy ầm tiếng mở cửa ra ngoài,

      "Hả? Thiên nhi, con đâu vậy?" Ngoài cửa chính là Quan Nguyệt mẫu thân của Đường Tĩnh Thiên , "Lão gia, Thiên nhi đâu vậy?" Bà hỏi người ở bên trong, Đường Tiếu Thiên lắc đầu cái.

      "Đúng rồi, nàng tới đây có chuyện gì ?" Lúc này Quan Nguyệt mới nhớ ra, "Haizz! Thiếp tới tìm Thiên nhi thử quần áo, mấy ngày nay con thế nào ấy? Rất lạ." Đường Tiếu Thiên cũng biết chuyện gì xảy ra, hình như kể từ sau khi trở về như thế này.

      "Ừ! Ta biết rồi." Ông thở dài."Đúng rồi, lão gia, phải người Lâm gia bảo cầu hôn sao? Tại sao người lại Thủy Duyệt sơn trang?" Dù Quan Nguyệt nghĩ thế nào cũng thông, trước đây bà và Thiên nhi có đề cập tới chuyện này, lúc ấy phản đối, còn rất phối hợp bỏ hai người thiếp trước đây rồi, chẳng lẽ Thiên nhi coi trọng đại tiểu thư của Lâm gia bảo?

      "Ta , nhưng người ta đồng ý, vừa đúng trang chủ của Thủy Duyệt sơn trang ở đấy, trò chuyện chút lại thành ra như vậy,ta cảm thấy cũng như nhau phải sao?’’ Ông xong, Quan Nguyệt lập tức liếc ông, “Chàng giống nhau sao? Ngộ nhỡ người Thiên Nhi để ý lại là đại tiểu thư của Lâm gia bảo làm thế nào đây?” lần này đến lượt Đường Tiếu Thiên ngây người, ông chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Ông chậm rãi tới lui trong nhà, "Thiếp chàng đừng rồi, đầu thiếp choáng váng cả rồi, phải Thiên nhi đông ý rồi sao, chàng còn băn khoăn cái gì?" Lúc này Đường Tiếu Thiên mới dừng lại , vỗ tay cái, "Đúng rồi là già rồi, hồ đồ." Quan nguyệt ở bên liếc mắt nhìn ông.

      Chương 75.2: Hôn lễ giống nhau, tình huống bất đồng (1)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Đường Tĩnh Thiên mình ngồi ở bờ hồ, nhìn cá trong ao, ban đầu lòng tràn ngập nổi vui mừng, bởi vì nghe mình , đối tượng mà cha cầu hôn cho là Lâm gia bảo, nhưng chỉ chớp mắt trở thành Thủy Duyệt sơn trang, lúc ấy mới rời khỏi nhà ra ngoài, chẳng qua quanh quẩn lại cũng trở về, dù sao cưới ai cũng như nhau

      Hình như Nam Cung phủ rất vui mừng, ngày thành hôn càng ngày càng gần, người trong phủ lại càng vội, người bên ngoài cũng đến gần cửa Nam Cung phủ xem náo nhiệt, tại sao có thể nhìn được chứ, bọn họ đều nghe Nam Cung thiếu gia bỏ rơi phu nhân lúc trước, bây giờ lại chuẩn bị cưới tiếp, bọn họ đều tò mò có phải tân phu nhân đẹp như thiên tiên hay có cái gì khác đặc biệt.

      "Haizz, ta vẫn cảm thấy Nam Cung phu nhân trước đây rất tốt, các ngươi có phát gì hay , hình như nàng ấy biến mất." Trong đám người có người lên tiếng, có người lại gật đầu, "Đúng vậy, Đúng vậy, Ám Hương Các cũng thay lão bản rồi, ngươi có phải là nàng ta bị đuổi rồi hay ? " người lêncái nhìn của , đúng như vậy ư? Nếu như bị bỏ thế nào mọi người lại nhìn thấy, chỉ có bị đuổi mới biến thành thế này.

      " là tổn thọ mà, trước đây lão thái bà thấy bọn họ rất xứng đôi , ngờ. . ." Lão bà lắc đầu rồi thở dài , lúc ấy chính nàng khuyên can, lúc này chỉ mới cách có mấy tháng, chỗ ngồi của thiếu phu nhân Nam Cung phủ lập tức đổi người ngồi rồi.
      "Này, này, các người tránh ra dùm,thiếu phu nhân nhà chúng ta muốn nhìn thấy các ngươi tụ ở đây, mau!" Lúc này bên trong có người ra ngoài thúc giục đuổi bọn hị, hai người trước cửa đối mặt nhìn nhau, cũng lắc đầu rời , tân phu nhân phải là trùm háo sắc sao,mắt của Nam Cung thiếu gia bị dán lại rồi à?

      "Hi, những người đó là phiền phức, lúc nào cũng ăn bậy bạ, ta cho người đuổi bọn họ rồi.” Trữ Tuyết kéo lấy tay của nũng nịu , những người đó cũng thiệt là, lại có thể nhắc đên Nam Cung phu nhân trước kia, biết nàng mới là Nam Cung phu nhân tương lai hay sao?

      "Ừ." Mặc dù người cũng bị đuổi , nhưng những gì nên nghe nghe được, nàng rồi sao?"Hi? Hi?" Trữ Tuyết lập tức kêu hai tiếng, gần đây luôn ngẩn người, "Hả?" Nam Cung Hi lấy lại tinh thần nhìn nàng, " phải xem quần áo sao?" Nghe người nơi tên là Gấm Nghệ phường gì dó, y phục rất đặc biệt, nàng cũng muốn xem sao.

      "A, ta đột nhiên nhớ ra còn có việc, nàng tự , hoặc là gọi tiểu Lục với Tiểu Duyệt cùng nàng?" Nghe đến tên hai người kia, Trữ Tuyết giận dữ ghê gớm, hai người kia cố tình chống đối nàng, nàng muốn nước nóng, lại có thể cho nàng nước lạnh, đáng sợ nhất chính là nước tắm cũng là nước lạnh, mà hình như Nam Cung Hi đối xử đặc biệt tốt với hai người kia, cho nên cũng bao giờ trách mắng, nếu nàng sớm đánh chết các nàng rồi.

      " cần, thiếp tự , chàng làm việc , đừng quá lao lực." Nàng mới vừa xong, Nam Cung Hi lập tức xoay người rời , tiểu Lục và tiểu Duyệt làm chuyện gì đều biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở, vì phòng ngừa Trữ Tuyết trả thù, còn cố ý tỏ ra rộng lượng với các nàng.

      Trữ Tuyết tự mình đến Gấm Nghệ phường, " nương, muốn làm cái gì?" Giờ phút này đúng lúc Tiền Nhất ở bên trong, thấy khách vào ông cung kính nghênh đón, "Ừ, ta xem trước chút, đúng rồi, làm xong sau có thể giao hàng chứ?" Tiền Nhất gật đầu, "Vậy tốt, ta chọn xong sau đó đưa đồ đến Nam Cung phủ cho ta." Nghe được ba chữ Nam Cung phủ , Tiền Nhất quan sát nữ nhân trước mặt lần nữa, sau đó cả thái độ cũng thay đổi.

      "Nam Cung phủ ư chúng tôi giao." Nếu như ông đoán sai, nữ nhân này chính là tân Nam Cung phu nhân, ra là cái bộ dáng này, hồ ly tinh, làm hại đại lão bản bây giờ biết đâu

      "Cái người này người là kỳ quái, có tiền vào còn làm?" Mấy ngày nay tâm tình Trữ Tuyết vốn được tốt cuối cùng cũng tức giận, ở Nam Cung phủ có hai tiểu quỷ đối nghịch với nàng, ra mua đồ lại còn bị người khác làm mất mặt?

      "Nơi nào chúng ta cũng đưa, chỉ có Nam Cung phủ miễn , nương có thể chọn hiệu buôn khác." Thấy thái độ của Tiền Nhất cứng rắn, Trữ Tuyết tức giận, "Ngươi có biết ta là hay ?" Nàng vỗ bàn cái, bộp tiếng, người ngoài cửa vây kín đến, chưỡng quỹ Gấm Nghệ phường là người vô cùng tốt mà, làm sao mà người trước mắt lại đến gây gổ vậy?

      "Ngươi là ai?" Tiền Nhất rất phối hợp hỏi, "Ta? Ta là thiếu phu nhân Nam Cung phủ." Nàng mới vừa xong, mọi người ngoài cửa nhìn nàng, nàng ta chính là tân Nam Cung phu nhân? Tiền Nhất nhìn lại chút, khó trách, nữ nhân trước mặt hề biết sợ là gì, nơi đây chính là địa bạn của Nam Cung phu nhân trước đây.



      Chương 75.3: Đám cưới giống nhau, tình huống bất đồng (1)


      Editor: Mai Tuyết Vân

      “Hả, vậy thế nào? giao chính là giao." Thái độ của Tiền Nhất chọc giận Trữ Tuyết, "Gọi chưởng quỹ của các người ra đây!" Tiền Nhất dùng giọng mỉa mai nhìn nàng, " xin lỗi, ta chính là chưởng quỹ." Cái gì? Trữ Tuyết dám tin nhìn ông, lúc này ngoài cửa có tiếng bàn tán truyền tới.

      "Người đó chính là tân Nam Cung phu nhân ư? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả? Ngươi xem với cái tính khí, dám khen tặng, về sau chúng ta vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn." người bên cạnh lập tức vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, Đúng vậy, ta làm sao Tiền chưởng quỹ lại nổi giận vậy, ra là, xem ra người nọ hề biết, tiệm này là do Nam Cung phu nhân trước đây mở chứ?" Câu phía trước Trữ Tuyết có thể so đo, nhưng sao tiệm này lại do nữ nhân kia mở? Nàng mới thèm mua, nghĩ như vậy, nàng xông ra ngoài.

      "Haizz, làm sao ngươi lại lễ phép như vậy, đụng vào người ta cũng mở miệng xin lỗi." phụ nhân cúi người xuống nhặt lại chiếc rổ bị đụng rớt, "Chao ôi, mẹ của Đậu Đậu à, người ta là Nam Cung phu nhân, làm sao xin lỗi bà đây." Bên cạnh có người bắt đầu giễu cợt, Trữ Tuyết như bỏ chạy trở lại Nam Cung phủ, nàng biết làm nữ nhân trước kia lại được lòng người như vậy, bây giờ nếu nàng còn chưa chính thức thành thân còn chưa thể tốt đẹp được.

      Mà ở bên kia, quả Hách Liên Viên phụ mong đợi của mọi người, "Giao cho con, thiếp mời đây." May mắn thay Quỷ thúc thúc có chuyện thể , nên muốn để cho thay ông , chỉ là nhìn thấy vẻ hưng phấn khi cầm thiếp mời của hai người, ông bắt đầu cảm thấy nhức đầu, tham gia hôn lễ còn có thể , nhưng mà bọn họ lại muốn phá ngang, hơi có phần. . .

      "Họ Hách này, ngươi rất tốt mà." Lâm Nhược Tịch vui vẻ tiến lên nắm lấy tay của bày tỏ cảm tạ, còn lại lộ ra vẻ mặt hối hận, "Được rồi, ra để cho Đường Tĩnh Thiên phải cưới người mình thích, bằng để cho nàng ấy làm rối lên còn hơn." Quý Tinh tiến lên vỗ bờ vai của , uống thuốc kia được mấy ngày, thân thể của nàng tốt hơn rất nhiều, bây giờ có thể xuống giường lại.

      "Đúng rồi, ta còn nghe được chuyện, thiệt giả còn chưa xác định." do dự liếc nhìn Qúy Tinh, còn Lâm Nhược Tịch lại nhảy tới tò mò nhìn , "Chuyện gì hả? Ngươi ." Nàng thúc giục, nhưng Hách Liên Viên do dự vẫn gì.

      "Ngươi , ta sao." Mãi lúc sau Lâm Nhược Tịch mới phát , chuyện này có liên quan đến Tinh nhi ư?"Thôi, phải chuyện gì đặc biệt quan trọng đừng ." Lâm Nhược Tịch nhanh chóng thay đổi thái độ lại phải nhận lấy cái nhìn chằm chằm của Hách Liên Viên, Lâm Nhược Tịch nhìn , nàng sai rồi sao?

      "Nam Cung HI muốn thành thân, tổ chức cùng với Đường Tĩnh Thiên trong ngày." xong nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch cũng nhìn nàng, cùng ngày?"Tinh nhi, cái đó. . . Muội có cần phải cũng cướp hôn ?" Sau khi xong nàng lập tực thầm mắng mình, cái gì lộn xộn lung tung cả rồi, nàng vội vàng bưng kín miệng mình, để phòng ngừa lại ra cái gì khác.

      "À, cũng rất tốt mà, được rồi chúng ta Thiên Lan sơn trang, còn chỗ kia sớm còn mối quan hệ nào với muội." Dáng vẻ của nàng rất bình tĩnh, Lâm Nhược Tịch nhìn thấy rất đau lòng, Hách Liên Viên cũng biết nên cái gì, trong lúc nhất thời bầu khí trở nên ngột ngạt.

      "Được rồi, chúng ta Thiên Lan sơn trang, hai người phải giúp ta." Lâm Nhược Tịch phá vỡ bầu khí trầm tĩnh, nhìn bộ dạng hy sinh dũng của nàng, Qúy Tinh bật cười, còn Hách Liên Viên lại liếc mắt nhìn, là xui xẻo, lại phải giúp đỡ người khác cướp hôn.

      Ba người rất nhanh sửa sang xong, mướn chiếc xe ngựa, ba người tới Thiên Lan sơn trang."Này, có cái gì mà phải đeo túi ở cổ vậy hả?" Hách Liên Viên tò mò nhìn cái túi của Lâm Nhược Tịch , " cho ngươi biết, được phép đụng vào đồ của ta." Thấy dáng vẻ của nàng, Quý Tinh lập tức đoán ra đấy là cái gì."Tỷ đúng là thần giữ của mà, làm gì mà lại mang tiền ở người như thế chứ?"

      "Cái gì? Đó là tiền?" Hách Liên Viên mới vừa hô lên tiếng, lập tức bị Lâm Nhược Tịch tiến lên che miệng, "Ngươi cần lớn tiếng như vậy, ngộ nhỡ bị người ta cướp làm thế nào?" Đây chính là toàn bộ gia sản của nàng, có nó, bọn họ sinh hoạt thế nào.

      "Thiên nhi, nên nghênh đón dâu." Quan nguyệt ở ngoài cửa gõ cửa, chỉ chốc lát cửa mở ra, nhìn mặc toàn thân đỏ nhi tử, nàng hài lòng gật đầu cái, chỉ là chứng kiến tới vẻ mặt của nàng sợ hết hồn, đây là thế nào? Tại sao bộ bộ dáng rất tức giận?

      "Thiên nhi? Ngươi. . ." Còn chưa hết, đường tĩnh ngày liền vượt qua nàng ra ngoài, chứng kiến tới cửa ngựa cùng cỗ kiệu dừng chút, ngay sau đó còn là nhảy lên, nhóm người hướng nước vui mừng Sơn Trang tới.

      Lúc này, Nam Cung phủ cũng vậy thanh của pháo nổi lên bốn phía, Trữ Tuyết có nhà mẹ đẻ, cho nên giảm bớt người đón tân nương, mà tại Nam Cung phủ lão gia và lão phu nhân quyết tâm chủ trì hôn lễ này, được Nam Cung Hi dặn dò , tân nương được trực tiếp đưa vào phòng tân hôn, cũng bái đường, cảnh này khiến Trữ Tuyết cực kỳ bất mãn, cái gì cũng đều tiết kiệm được, tại sao đến cả bái đường cũng có thể tiết kiệm đây?

      Mà từ đầu đến cuối cũng ai phát ra trong hôn lễ thiếu mất người, người nọ phải là người khác, chính là sư phụ của Nam Cung Hi, Diệp Thiên, chẳng qua nơi nào, chỉ có mình Nam Cung Hi biết mà thôi, ai nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia của .
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Chris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 76.1: Hôn lễ giống nhau, tình huống bất đồng (2)

      Editor : Mai Tuyết Vân


      Khi ba người bọn Lâm Nhược Tịch đến Thiên Lan sơn trang Đường Tĩnh Thiên đưa tân nương vào, chẳng qua giây phút này Lâm Nhược Tịch lại đột nhiên rút lui, “Tinh nhi, tỷ nghĩ hay là chúng ta thôi ,.” Nhìn ngoài cửa nhiều người như vậy, đến lúc rất khó coi, quan trọng nhất nàng vừa nhìn thấy cha nàng cũng ở đây.

      "Này, Lâm Nhược Tịch, đừng có lãng phí lòng tốt của ta có được hay ?" Hách Liên Viên vừa ý, nàng ấy sao lại thế này, đến lúc này mới chịu chùn bước? Sớm biết thế này giúp nàng rồi.

      "Tỷ cứ nhìn thành thân như vậy ư?" Quý Tinh hỏi vặn lại, vẻ mặt của Lâm Nhược Tịch rối rắm, “Tinh nhi, cha tỷ cũng ở đây, đến lúc đó rất mất mặt!” Nàng lại gần Nhược Tịch, giọng : “Chuyện này là tương lại hạnh phúc của tỷ, có cái gì khó xem hay khó coi, cùng lắm để cho ngăn cản cha tỷ là được rồi.” Qúy Tinh chỉ vào Hách Liên Viên bên cạnh.

      "Ta?" tại biết Lâm Nhược Tịch sợ cái gì rồi, đúng là để cho đối phó với bảo chủ của Lâm gia bảo, chuyện này. . . tốt lắm? "Đúng vậy, có võ công phải sao?" Quý Tinh gật đầu cái, Lâm Nhược Tịch quay đầu nhìn .

      "Ngươi biết võ công? Sao lại sớm! Ngươi cứ trực tiếp chém giết giúp ta là được." Nàng còn phải phí sức làm cái gì nữa! Hách Liên Viên vừa nghe thấy, thiếu chút nữa là tức hộc máu, để cho chém giết trong hôn lễ? Có muốn đểcho sống hay ? Nam nhân đoạt nam nhân, ra , và Đường Tĩnh Thiên kia cũng có chút xích mích.

      " cho biết, đừng hòng trông cậy vào ta, nếu ta lập tức dẹp đường hồi phủ đấy." xong Hách Liên Viên bảo phu xe quay trở về đường cũ."Này, ngừng lại! Ta , ta còn được sao?" qua nàng chầm chậm xuống xe, ba người lấy ra thư mời, rất thuận lợi vào bên trong .

      Mà bên trong Đường Tĩnh Thiên cùng với tân nương bái đường, chỉ nghe người bên cạnh hô to, : “Nhất bái thiên địa.” Đường Tĩnh Thiên máy móc khom người làm nghi thức. “Nhị bái cao đường.” hành lễ với cha mẹ của mình vui mừng hớn hở, cứ như vậy . “Phu thê giao bái.” Lần này Đường Tĩnh Thiên lại chậm chạp chịu cử động, “Phu thê giao bái. ” người bên cạnh hô thêm lần nữa, thiếu trang chủ sao lại thế này? Có phải nghe chăng?

      Hai người ngồi ở cao đường sắc mặt cứng cả lại, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn người con đội khăn cưới đối diện mình, Đường Tĩnh Thiên hối hận, cảm thấy mình thể làm hại đợi con nhà người ta, chỉ là tân khách cả sảnh đường nhìn, gặp phải khó khăn rồi.

      "Đợi chút, Đường Tĩnh Thiên ngươi phải có thể cưới nàng!" Nhìn người ngoài cửa xông vào, hai mắt Đường Tĩnh Thiên tỏa sáng, ngay sau đó lại nhìn thấy được người ở bên cạnh nàng, ánh mắt lại trầm xuống ảm đạm.

      "Nhược Tịch, làm sao con lại ở chỗ này? Con tới đây cũng làm loạn cái gì!" Người chuyện chính là cha của Lâm Nhược Tịch, Lâm Vĩ, nhưng mà nàng trả lời ông, nàng nhìn người mặc đồ cưới.

      “Vì cái gì mà thể thành thân với ta? " điều khiến người khác ngờ chính là, tân nương tử lại có thể tự mình mở khăn cưới, lúc này Lâm Nhược Tịch mới thấy nàng, Thủy Linh? Nàng vẫn luôn biết Thủy Linh thích Đường Tĩnh Thiên, nhưng. . . Nhưng. . . nàng đưa mắt nhìn Quý Tinh, Quý Tinh gửi cho nàng dấu tay bảo cố gắng lên.

      "Bởi vì. . . Bởi vì. . ." Nàng ấp a ấp úng, Đường Tiếu Thiên và Quan Nguyệt như đứng đống lửa, còn Lâm Vĩ lại muốn tiến lên kéo nàng lại nhưng người cản trước mặt ông là ai? Hình như là cố ý cản đường, lại Hách Liên Viên cũng là bất đắc dĩ.

      "Đường Tĩnh Thiên, rốt cuộc ngươi cũng quan tâm đến ta và đứa bé.” Cắn răng cái, nàng bất chấp mọi thứ, lời của nàng giống như trái bom, nổ tung khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc, bao gồm cả Đường Tĩnh Thiên, dĩ nhiên Qúy Tinh là ngoại lệ.

      Cha của Lâm Nhược Tịch lâm qua."Cái gì? Cái tên tiểu tử này, dám khi phụ con của ta lại còn dám thành thân ư?" Lần này Lâm Vĩ bỏ ý định lôi con của mình , mà đứng cùng trận tuyến với nàng, tại Thiên Lan sơn trang phải cho Lâm gia bảo của ông câu trả lời hợp lý.

      "Nhược Tịch, nàng có thai rồi sao?" Đường Tĩnh Thiên bỏ lại Thủy Linh ở bên tiến lại đỡ lấy Lâm Nhược Tịch, làm Thủy Linh tức đến phát run, Lâm Nhược Tịch, là kẻ lường gạt! ràng thích Đường Tĩnh Thiên, nhưng mà bây giờ nàng ta lại làm gì? Giành phu quân của nàng? Uổng công nàng coi ấy như tỷ muội tốt.

      "Ngươi đừng có tới đây!" Lâm Nhược Tịch hất rơi bàn tay của , lời này là Tinh nhi dạy nàng , nàng cũng có thai, chỉ là Tinh nhi sớm muộn gì nàng cũng có, trước tiên cứ để đoạt người . Chẳng qua dáng vẻ ngây ngốc của Đường Tĩnh Thiên, cũng đáng rồi.


      Chương 76.2: Hôn lễ giống nhau, tình huống bất đồng (2)

      Editor : Mai Tuyết Vân
      "Đường Tiếu Thiên! Có phải ông cũng nên cho Thủy Duyệt sơn trang chúng ta công đạo hay ?” Đại đương gia của Thủy Duyệt sơn trang, phụ thân của Thủy Linh, Thủy Lãnh Ngạo bước ra, nữ nhi của ông từ mất mẹ làm ông luôn cảm thấy áy náy, nhưng đến khi thành hôn lại biến thành như vậy, sau này nàng còn mặt mũi nào mà làm người nữa?

      “Việc này. . . Việc này. . .” Ông cũng chỉ có thể cười trừ theo, nhìn bộ dạng của Thiên nhi, haizz! Nếu như ban đầu kết thông gia với Lâm gia bảo, tại trở thành như thế này, mà Quan Nguyệt cũng nhìn chằm chằm, lần này hay rồi, mấu chốt chính là trong bụng của nàng ấy còn có cốt nhục của Đường gia, đây là điều mạ bọn họ chờ đợi bấy lâu nay, hơn nữa cả hai bên đều thể đắc tội được.

      “Đúng, ông cũng phải cho Lâm gia chúng ta công đạo.” Lúc này có thể rằng hôn lễ rối như tơ vò, mọi người phải tham dự hôn lê, mà giống như đến xem trò vui, còn tệ hơn nữa khi tình ngày càng nghiêm trọng.


      “Nếu như vậy? Cả hai người đều lấy chung phu quân?” Đường Tiếu Thiên mới vừa xong, đồng loạt có mấy ánh mắt muốn giết người ném thẳng vào ông, Lâm Nhược Tịch trực tiếp đẩy Đường Tĩnh Thiên ra, “Ta mới cần, ngươi mà cưới nàng ta.” xong lại xông ra ngoài.

      “Nhược Nhược, con đừng mà, cha vì con mà đòi lại công bằng.” Lâm Vĩ cản nàng lại, may mắn hôm nay mẹ của nàng đến đây, nếu ông rất nhức đầu. “Đúng rồi, Nhược Tịch, nàng đừng , ta chỉ muốn cưới mình nàng thôi.” Nghe được lời này của Đường Tĩnh Thiên, Lâm Vĩ rất hài lòng, nhưng Thủy Lãnh Ngạo ở bên kia lại rất bất mãn.

      "Đường Tĩnh Thiên, nếu ngươi thích con của ta, tại sao lại còn tới cầu hôn?" đến đây, ra Đường Tĩnh Thiên cũng rất oan uổng, "Cha! Người làm ơn chút, ban đầu người dến nơi nào để cầu hôn?” Bị nhi tử gọi tên, lần này Đường Tiếu Thiên cười được nữa, cái nàyđúng là việc xấu do ông tạo ra.

      "Ặc, lúc đầu ta Lâm gia bảo cầu hôn, nhưng khi đó Lâm gia bảo chủ lai đồng ý, sau đó ta trò chuyện cùng với Thủy Duyệt sơn trang thấy đặc biệt hợp ý, hơn nữa Thủy tiểu thư lại vô cùng xinh đẹp, nghĩ rằng Thiên nhi thích, cho nên ta mới. . . " Câu tiếp theo ông tiếp, nhưng mọi người đều biết.

      Thủy Linh đứng ở bên nghe câu trả lời, mất mặt, nàng quẳng mũ phượng xuống, vứt bỏ khăn cưới rồi chạy ra ngoài, hôm nay nàng làm trò cười lớn để người ta xem, vậy còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Chỉ là. . . Lâm Nhược Tịch, món nợ ngày hôm nay sớm muộn nàng cũng tính sổ.
      "Hả! Linh nhi, Linh nhi." Thủy Lãnh Ngạo mang người xông ra đuổi theo nàng, chỉ sợ nàng nghĩ thông, tân nương người bên kia mất, hôn lễ này còn tiếp tục hay là hủy bỏ?

      "Nhược Tịch, chúng ta thành thân chứ?" Đường Tĩnh Thiên vừa mở miệng, Lâm Nhược Tịch trợn mắt nhìn , “ cần.” Lúc này Lâm Vĩ cũng tiến lên phía trước kéo hai người bọn họ ra, Lâm Nhược Tịch hiểu nhìn cha mình.

      "Muốn kết hôn với Nhược Nhược nhà ta, tới mà cầu hôn, con, trở về cùng với ta." Ông muốn trở về hỏi nàng mọi chuyện cho ràng, ban đầu bỏ nhà ra là nàng, tại lại làm ra chuyện này.

      Lâm Nhược Tịch nhìn Quý Tinh và Hách Liên Hiên cầu cứu, hai người này cùng đồng thời làm vẻ mặt tự mình cầu nhiều phúc với nàng, dù thế nào bọn họ cũng ở chỗ này, sợ Đường Tĩnh Thiên nhận ra bọn họ, Lân Nhược Tịch bị Lâm Vĩ nửa lôi, nửa kéo .

      "Thiên nhi, ngày mai con phải Lâm gia bảo cầu hôn." Người lên tiếng chính là Quan Nguyệt, "Phu nhân, tại sao lại gấp gáp như vậy?" Đường Tiếu Thiên vừa hỏi xong, Quan Nguyệt lập tức tiến lên phía trước nắm lấy lỗ tai của ông, "Chàng còn nữa ư! Xem chàng làm chuyện tốt gì kìa! Chàng nghe thấy đại tiểu thư của có thai sao? Còn mau cưới về nhà! Chàng muốn để cho con cháu của Đường gia chúng ta lưu lạc bên ngoài à!"

      "Này, phụ mẫu của Đường Tĩnh Thiên khôi hài, ta lại thắc mắc biết về sau Đường Tĩnh Thiên có như vậy hay nữa đây. " Quý Tinh xong, Hách Liên Viên cũng nhịn được mà mỉm cười, người bị nhắc đến tới trước mặt bọn họ, "Các ngươi làm gì ở đây?" phải bọn họ nên ở Đô thành sao?

      "Ta bị bỏ rồi, cho nên thăm thú." Quý Tinh chút để ý trả lời , Đường Tĩnh Thiên còn muốn hỏi nữa, lại thấy Hách Liên Viên lắc đầu với , lúc này nhìn bộ dạng rất nghiêm túc, chẳng lẽ nàng ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      Chương 76.3: Hôn lễ giống nhau, tình huống bất đồng (2)

      Editor : Mai Tuyết Vân
      Lúc này, tại Nam Cung phủ, khách khứa cũng đông như vậy, nhưng chỉ thiếu mỗi Nam Cung lão gia và lão phu nhân, mà sư phụ của Nam Cung Hi là Diệp Thiên, lại có mấy ai biết đến , cho nên xuất ở đây cũng có ai thấy kỳ lạ, chẳng qua người ta rất bât ngờ, khi mà lần đầu tiên gặp cảnh thành thân mà bái đường.

      "Lão gia, người xem Hi nhi nghĩ cái gì? Chúng ta đến nó vẫn thành hôn?" Thượng Quan Mân tức giận ngồi xuống ghế, Nam Cung Hạo lắc đầu cái, "Mân Mân, kia từ đâu đến?" Đừng là ông, đoán chừng ngay cả Nam Cung Hi cũng biết nàng từ đâu tới.

      "Lão gia, ý của người là. . . được, thiếp muốn xem nữ nhân kia chút." xong lập tức xông ra ngoài, Nam Cung Hạo cố ý muốn cản nhưng có cơ hội, chỉ có thể chạy theo bà, chẳng qua là khi hai người tới cửa tân phòng, cùng lúc ngây ngẩn cả người.

      "A. . . Ừ. . ." Hai người đỏ mặt tía tai khi nghe được thanh truyền ra từ bên trong , nhi tử này. . . Mới vừa nghĩ như vậy, lại có thể nghe dược câu truyền đến bên tai, "! Nam Cung thiếu gia, chúng tôi kính ngài!" Nghe được cái này, hai người lập tức hóa đá ngay tại cửa , nhi tử ở bên ngoài, như vậy ai ở trong phòng ? Chẳng lẽ nữ nhân kia vụng trộm? Nghĩ như thế, Thượng Quan Mân lập tức tiến lên đâm cái lỗ cửa, Nam Cung Hạo muốn kéo bà lại, nhưng bị bà hất ra.

      Khi Thượng Quan Mân thấy người ở trong phòng, sắc mặt bà tái xanh, lập tức xông ra ngoài, bất kể nghĩ cái gì, loại nữ nhân này, bà tuyệt đối cho Hi nhi cưới! Khi bà xuất tại tiền sảnh có rất nhiều người tiến lên phía trước chúc mừng bà, còn bà làm như thấy chỉ đến trước mặt Nam Cung Hi.

      "Hi nhi, đừng cưới nữ nhân kia, nàng. . . Nàng. . ." Nhìn người chung quanh lượt, bà định ra ở đây, "Mẹ, người đừng quấy nhiễu nữa có được hay !" Nam Cung Hi nhịn được phất phất tay.

      "Nữ nhân kia có gì tốt, mới vừa thành thân lại ở tân phòng vụng trộm!" Thượng Quan Mân tức giận lập tức hét lên ngay trước mặt tân khách, tất cả mọi người nhìn bọn họ, đều quên nên làm cái gì rồi.

      "Lão phu nhân, người có phải quá mệt mỏi hay ?" Trong số đó có người mở miệng, Thượng Quan Mân nhìn người đó chằm chằm , "Nếu các ngươi tin có thể tự xem lần. "Dáng vẻ của bà như thấy trước mọi chuyện, chẳng lẽ có chuyện này sao? Mà Nam Cung Hi lại được lời nào đẩy bà ra, về phía tân phòng, những tân khách cũng tò mò theo sau.

      mình Nam Cung Hạo đứng ở cửa phòng tân hôn , thanh bên trong hề có dấu hiệu dừng lại, việc này đúng là giày vò lão nhân gia như ông, chẳng qua khi ông nhìn thấy con trai mình sắc mặt tái xanh tới ông vội nghênh đón, nhưng mà tại sao những tân khách kia cũng tới? Ánh mắt ông lướt về phía Thượng Quan Mân, sao bây giờ có thể truyền việc xấu trong nhà ra ngoài chứ?

      Tất cả những ai phản bác khi nghe được thanh truyền ra từ tân sau đó đều kinh hãi, thậm chí khách khứa bắt đầu xì xầm bàn tán, Nam Cung Hi xanh mặt tới cửa, nắm chặt quyền.

      "Rầm" tiếng, lúc này hai người trong phòng mới tỉnh táo lại, "Hả! Tại sao có thể như vậy?" Trữ Tuyết dám tin nhìn trước mắt người, thế nào? Bọn họ thế nào?"Hi, chàng nghe thiếp giải thích. . ." Nàng tìm chung quanh cái gì đấy che đậy thân thể.

      "Hi nhi, phải như con thấy. . ." Khi giọng khác vang lên, Nam Cung Hạo và Thượng Quan Mân sửng sốt, cái gì? thanh này phải. . . phải. . ."Sư phụ, ngờ người lại có thể đối xử với con như vậy! " vẻ mặt Nam Cung Hi bi thương nhìn , Diệp Thiên hối hận nhìn Nam Cung Hi, cũng biết làm sao mình lại đến nơi này.

      " phải chứ? Là phụ của Nam Cung thiếu gia ư? là. . ." Phía ngoài khách khứa cũng nghe thấy, họ bắt đầu nghị luận, Diệp Thiên nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của rất nhiều người, trong lúc nhất thời tất cả hình tượng bị hủy sạch, nhất là trong lòng của Nam Cung Hi.

      "Sư phụ, người làm Hi nhi rất thất vọng." Nam Cung Hi lui về sau bước, thể chịu đựng cảnh tượng trước mắt, Diệp Thiên vội vàng tìm thấy y phục của mình rồi mặc vào, vươn tay muốn kéo lại giải thích, Nam Cung Hi cùng lúc quay đầu bỏ chạy. giường Trữ Tuyết lại càng khóc ra nước mắt, nhìn những ánh mắt đó của người ngoài cửa, nàng biết bản thân bị hủy hoại, hủy hoại hoàn toàn.

      "Hi nhi, Hi nhi." Thượng Quan Mân cũng quay về phía đó gọi , nhưng vẫn xông thẳng ra ngoài, thèm quay đầu lại, cho đến khi mặt trời lặn xuống, vẫn chưa trở về, Diệp Thiện tự biết mình còn mặt mũi nào đẻ ở lại, thu dọn xong bọc quần áo rồi lặng lẽ rời .

      "Hu hu. . . Lão gia, trễ như vậy sao Hi nhi vẫn trở lại?" Thượng Quan Mân khóc được thời gian khoảng nửa nén hương, Nam Cung Hạo cũng rất nhức đầu, "Ta phái người tìm." Ông cũng rất sốt ruột, chỉ có đứa con tai là , nếu xảy ra chuyện làm thế nào đây?

      Mặc dù bọn họ phái người tìm kiếm khắp nơi, nhưng giống như Nam Cung Hi biến mất khỏi thế gian, còn có bất kỳ tin tức gì. . . Mà lần này chuyện ở Đô thành, lời đồn sớm bay đầy trời, phiên bản đủ loại đều có.

      Ở Thiên Lan sơn trang, Đường Tĩnh Thiên từ trong miệng của Hách Liên Viên đều hiểu mọi chuyện, tức giận vỗ bàn cái, "Qủa tên Nam Cung Hi là kẻ bại hoại trong đám đàn ông chúng ta!’’ Trước đây coi thường Nam Cung Hi, tại lại càng có thêm lý do để xem thường.

      "Cho nên, về sau ngươi đừng nhắc tới chuyện của Đô thành nữa." Hách Liên Viên nhắc nhở, Đường Tĩnh Thiên gật đầu cái."Đúng rồi, làm sao Nhược Tịch lại đến đây?" Nhắc đến viêc này, Hách Liên Viên câm nín, "Việc này, là Tinh nhi dạy nàng tới cướp hôn , chẳng qua ta chỉ vội vàng đến giúp chút chuyện ." Nghe được tình, Đường Tĩnh Thiên cảm thấy mình nên cảm tạ Qúy Tinh cho tốt, nếu có nàng, hôm nay koong biết phải làm cái gì.

      "Nếu như các ngươi có chỗ để , vậy ở lại đây ." Dù sao trong trang cũng sợ nuôi nhiều hơn hai người, Hách Liên Viên lắc đầu cái, cũng định ở lại chỗ này, nghĩ Quý Tinh có thể cũng nghĩ như .

      ", chúng ta có chỗ ở." Nhìn thấy bộ dạng của , Đường Tĩnh Thiên cũng miễn cưỡng nữa, "Ừ, nếu như có chuyện gì cứ tới tìm ta." Hách Liên Viên lại gật đầu, "Được." trước đây hai người đối địch nhau bây giờ lại thành bạn tốt, đây đều là nhờ công lao của Quý Tinh.

      Nam Cung phủ giống như bị mây đen bao phủ, Nam Cung Hi cũng chuẩn bị từ sớm mang theo bọc quần áo rồi rời , đứng ở lối rẽ ở con đường , thở dài, ngay cả cũng biết nên đến đâu tìm nàng, chỉ có thể bước tính bước vậy, lúc này từ trời từng giọt nước rơi xuống bắt đầu mưa, chỉ trong chốc lát mưa lập tức xối xả như trút nước, Nam Cung Hi tránh mưa, mà vẫn tiếp tục tiến lên giữa lúc mưa. . .
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      Chris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77.1: Lần nữa gặp lại, nhận ra nhau.
      Editor : Mai Tuyết Vân

      bao lâu sau, Thiên Lan sơn trang lại lần nữa cử hành hôn lễ, chẳng qua lần này gặp vấn đề gì nữa chứ? Đây cũng là câu họi trong lòng rất nhiều người, chỉ có điều làm bọn họ thất vọng rồi, hôn lễ lần này có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.

      Quý Tinh và Hách Liên Viên tham dự xong, lập tức từ giả Đường Tĩnh Thiên, Đường Tĩnh Thiên tiễn hai người ra tận cửa. “Đường Tĩnh Thiên, mới vừa rồi tại sao tân nương tử lại kỳ lạ như vậy?” Qúy Tinh tò hỏi, Đường Tĩnh Thiên xấu hổ gãi gãi đầu, nàng ấy quan sát cẩn thận.

      "Việc này, Nhược Tịch chịu thành thân, tiếp đó cha của nàng trới nàng mang tới đây.’’ vừa xong, Hách Liên Viên ở bên bị sặc bởi chính nước miếng của mình, “Khụ khụ, người rằng mới vừa rồi ấy bị trói sao?” sợ hãi kêu lên, Đường Tĩnh Thiên gật đầu xác nhận.

      "Ta cảm thấy ngươi vẫn nên mau giúp nàng cởi trói, cách khác, khẳng định nàng ấy đợi đến mức nỗi cơn thịnh nộ rồi.’’ Nghe Qúy Tinh nhắc nhở, Đường Tĩnh Thiên gật đầu, “Được rồi, ta , các người cũng lên đường cẩn thận.” xong xoay người chạy vào ngay.

      "Nàng cẩ thận chút." Hách Liên Viên tiến lên đỡ lấy nàng, ra thân thể của nàng bây giờ rất đặc biệt, "Ừ, sau này ngươi cứ gọi ta là Tinh nhi.’’ Mỗi lafn nhìn loay hoay gọi nàng, tên vốn là để chho người khác gọi, có gì phải xấu hổ.

      "Được, Tinh nhi, chúng ta về phía trước, đợi khi nào rãnh trở lại thăm Nhược Tịch." Quý Tinh gật đầu, dựa vào giúp đỡ của Hách Liên Viên mà lên xe ngựa, đợi hai người ngồi xuống, phu xe phất roi cái, xe ngựa chậm rãi chạy .

      Nam Cung Hi chẳng có mục đích , biết mình muốn đâu, lúc này mưa tạnh, trận gió thổi qua, rùng mình cái, xem ra phải tìm khách điếm nghỉ ngơi chút."Giá!" Lúc này chiếc xe ngựa từ bên cạnh chạy qua, văng lên tới rất nhiều bùn, cũng văng trúng lên người , vốn nhìn qua rất lôi thôi nay lại càng làm cho người khác nhìn thấy phải tránh xa.

      Mà điều làm tức giận chính là cái xe ngựa kia dừng lại, chạy theo phương hướng mà muốn ."Tinh nhi, tỉnh dậy, chúng ta đến Lâm Hương rồi.." Lâm Hương là nơi nổi tiếng, có lẽ chuyện này Qúy T inh mới vừa biết, trước đây nàng vẫn cho rằng Lâm Hương chỉ là thị trấn sát bên

      "Hả. . . Đến rồi?" Nàng mơ màng mở mắt ra, nàng dụi đôi mắt, trong lúc này xe ngựa cũng dừng lại, Hách Liên Viên xuống xe trước, sau đó đỡ nàng xuống sau, ở bên kia, Nam Cung Hi vừa vào khách điếm.

      " , tên ăn mày từ đâu đến đây." Chưởng quầy coi như ăn mày."Ta tới tìm nơi ngủ trọ ." Lúc này chưởng quầy mới ngẩng đầu lên nhìn từ xuống dưới đánh giá chút, “Giao tiền ra trước .” ràng là chưỡng quaayd tin .

      Nam Cung Hi lục lọi ở trong bao, lúc lâu sau ngây người tại chỗ, chưỡng quầy vừa nhìn thấy có tiền, lập tức bắt lấy rồi đuổi ra ngoài. Nam Cung Hi ở ngoài cửa lấy ra xấp ngân phiếu, mới vừa rồi mưa to làm những thứ này cũng bị ướt, chữ viết bị nhòe , nhiều ngân phiếu như vậy lại trở thành đống giấy vụn.
      Đến cả ông trời cũng cho là rất đáng trách sao? Chẳng qua về chuyện của Qúy Tinh, vẫn nghĩ ra, sỡ dĩ ra ngoài, hoàn toàn là dự vào cảm giác của mình mà , cảm thấy phải tìm nàng, nếu hối hận cả đời.

      ngồi dưới đất, lật lật lại cái bao, y phục đều đả ướt cả rồi, chỉ có thể phơi khô, sờ khắp người, cuối cùng cũng tìm thấy chút bạc, tuy nhiên lại đủ, xem ra chỉ còn cách dùng tiết kiệm chút.

      "Ông chủ, bán cho ta hai cái bánh bao." tới trước gian hàng, ông chủ nhìn lượt, Nam Cung Hi đưa bạc ra, lúc này ông chủ mới bọc hai cái bánh bao lại cho , cầm lấy bánh bao rồi đến bậc thang ven đường, ngồi xuống chỗ đó.

      "Này, ông xem, trước đây Lâm Hương chưa bao giờ có ăn mày, phải gặp họa ở chỗ nào rồi chạy tới nơi này đấy chứ?" Ông chủ với người bạn hàng bên cạnh, "Ông nghĩ nhiều làm gì? Người ta phải trả bạc cho ông sao?" Người nọ lắc đầu cái, tiếp tục công việc buôn bán của mình.

      Hách Liên Viên tới gian hàng bánh bao, "Ông chủ bán cho ta năm cái bánh bao." Quý Tinh nàng muốn ăn bánh bao, lập tức bảo cứ giao cho mua, "Được rồi! Khách quan người chờ chút." xong tay chân lanh lẹ gói năm chiếc bánh bao đưa cho , Hách Liên Viên nhận lấy bánh bao, trả tiền, xoay người muốn mau chóng rời , đột nhiên lại trông thấy người bậc thang.




      Chương 77.2: Lần nữa gặp lại, nhận ra nhau.

      Editor : Mai Tuyết Vân

      kỳ quái, trước đây Lâm Hương rất giàu có, nơi này vốn có ăn xin, thế nào. . . Chẳng lẽ trong nhà gặp phải biến cố, hoặc xảy ra chuyện gì? Nhìn cũng rất đáng thương, tới, ném vài mẫu bạc vụn cho người đó, rồi bước nhanh rời , bánh bao mà nguội ăn tốt.

      Nam Cung Hi cúi đầu ăn bánh lại nhìn thấy bạc rơi xuống, ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ai, chẳng lẽ rất giống ăn mày sao? Thấy chút bạc vụn mà người khác ném cho , đứng lên, nhặt lấy bạc vụn đất lên.

      "Này, ông còn phải ăn xin, ông xem, mới vừa rồi vị khách đến mua bánh bao ném it bạc vụn, phải lượm sao?" Người bán bánh bao lên tiếng lần nữa, “Nếu ông thấy bạc đất cũng nhặt mà!’’ người bán hàng bên cạnh đồng ý, người bán bánh bao cũng lười tranh luận với .

      "Tinh nhi, bánh bao đây, nhân lúc còn nóng hãy mau ăn ." Hách Liên Viên cầm bánh bao tay rồi tiến vào, bây giờ cái cách mà họ đối xử với nhau giống như đôi vợ chồng."Ừ, được, trước tiên ngươi cứ để đó ." Hách Liên Viên đặt bánh bao xuống, tò mò tiến lên, "Tinh nhi, nàng vẽ cái gì ở đây vậy?" lại gần nàng, ồ ! đáng , những thứ này là cái gì?

      "Cái này là ta thiết kế y phục cho bảo bảo, như thế nào? Ngươi tìm người làm là được thôi." Nàng đưa đồ cho Hách Liên Viên, Hách Liên Viên nhìn bản vẻ của tiểu y phục, rất mới lạ, “Được, ta tìm người làm hai bộ.”Nhìn thấy rời mắt khỏi tờ giấy, Qúy Tinh lướt qua tới trước cái bàn, mở bao giấy trước mặt ra, bắt đầu cầm bánh bao lên ăn.

      "Nôn. . ." Nghe được tiếng nàng Hách Liên Viên lập tức buông vật trong tay xuống, "Tinh nhi, nàng sao chứ? Có phải bánh bao này bị hư hay ?" vỗ lưng cho nàng, nhìn nàng ăn nửa cái bánh bao.

      " phải." Nàng khoát tay, lại có thể nôn nghén thôi, khó chịu." ư?" Hình như tin, cầm bánh bao lên để trước mũi ngửi cái, đúng là có vấn đề gì.

      "Đây là tượng bình thường, sau này vẫn còn phải làm phiền ngươi." Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạ bao giờ sao? Chỉ là Hách Liên Viên hiểu câu của nàng làm phiền là có ý gì, cho đến những ngày tiếp theo, mới dần dần hiểu.

      Sắc trời dần dần tối xuống, người đường phố lục tục về nhà, chỉ có Nam Cung Hi vẫn còn ở đường, có chỗ để , may mắn thay bây giờ phải giữa mùa đông, tìm nơi yên tĩnh vắng vẻ, rúc vào trong góc, trước hết ở tạm đêm , ngày mai tìm việc làm kiếm sống.

      Đêm khuya, mỗi nhà ở đây đều chìm trong giấc mộng, nhưng có nhà ngoại lệ, Hách Liên Viên bất lực nhìn người nôn kia, "Tinh nhi, nàng sao chứ?" Cơ bản nàng cứ ăn cái gì là nôn cái đó ra, nhưng nếu ăn gì nàng đói mất.

      "Ta. . . Nôn. . ." Nàng khó chịu muốn chết, " được, ngày mai ta tìm Quỷ thúc thúc tới xem giúp nàng." Cư tiếp tục như vậy chỉ có nàng, mà ngay cả đều kiệt sức, cuối cùng hiểu lời trước kia của nàng là có ý gì.

      "Hách Liên viên, ta còn sức nữa." Quý Tinh ngồi phịch giường, chỉ chốc lát lập tức nhắm hai mắt lại, "Tinh nhi? Tinh nhi?" Hách Liên Viên lay nàng, phát nàng có phản ứng, hẵn ngất , lập tức xông ra bên ngoài, lấy ra vật ném lên bầu trời, hi vọng Quỷ thúc thúc đến sớm chút .

      Hách Liên Viên ngồi yên ở bên cạnh nhìn nàng,có mấy lần thiếu chút nữa nhắm mắt lại, nhưng nhịn được, thể ngủ, ngộ nhỡ Tinh nhi xảy ra chuyện làm thế nào? Cứ như vậy, nhịn đến khi trời vừa sáng lên.

      "Viên nhi , có chuyện gì mà vội vã như vậy?" Nghe được giọng của người này, lập tức đứng lên, "Quỷ thúc thúc, người cuối cùng tới." lúc Vương Thụy nhìn thấy cũng sợ hết hồn, hai mắt thâm quầng, vậy là ngủ cả buổi tối?

      "Nhanh lên, mau đến xem Tinh nhi, tối hôm qua nàng ấy nôn xong rồi ngất ." lôi ông tới trước giường, Vương Thụy thấy sắc mặt người giường tốt, lập tức ngồi xuống bắt mạch cho nàng.

      "Quỷ thúc thúc, nàng như thế nào? có chuyện gì chứ?" Hách Liên Viên ở bên lo lắng hỏi, còn Vương Thụy lại cau mày, xem ra thân thể của nàng còn chưa được điều dưỡng tốt, nên đẫn đến việc nàng nôn oẹ tương đối nghiêm trọng.

      "Yên tâm , Viên nhi , Quỷ thúc thúc để cho nàng có chuyện gì." Năm đó nhà bọn họ có ơn với ông, cho nên đối với cầu của ông cự tuyệt ." có việc gì là tốt, nhưng lâu như vậy sao nàng vẫn chưa tỉnh lại? " Vương Thụy lắc đầu cái.









      Chương 77.3: Lần nữa gặp lại, nhận ra nhau


      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Con nên để cho nàng nghỉ ngơi nhiều chút, con đó, lấy thuốc với Qủy thúc thúc nào, ta dạy con phải làm thé nào, còn các loại thức ăn của nàng ta nữa. . .’’ Hách Liên Viên gật đầu cái, đắp chăn giúp người nằm giường, rồi mới theo Vượng Thụy ra ngoài.

      Trời tờ mờ sáng Nam Cung H, co người lại cả đêm xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn, ấy vậy, trước đây là vị đại thiếu gia, nay phải ngủ đầu đươg xó chợ lại là chuyện mới gặp lần đầu.

      Người lại thưa thớt đường cái, tới quán mì phía trước, đưa bạc cho ông chủ, cũng lên tiếng, ông chủ kia coi người câm, rất nhanh lấy bát mì nóng hổi làm ấm mặt, cả đêm bị đông lạnh, nay vội vã bưng bát mì lớn lên miệng mà ăn.

      "Này, Vương Đại, ngươi làm nữa sao?" Cuộc đối thoại của hai người bên cạnh khiến cho chú ý, “Đúng vậy mà, thúc thúc của ta qua đời, ông có con trai con , ta trở về thừa kế tài sản, cần gì phải làm việc khổ sở nữa.” Hình như người được gọi là Vương Đại rất vui mừng. “Sau này đừng quên huynh đệ là ta đấy!” Người kia vỗ vai , “Tất nhiên, bữa này ta mời.” Vương Đại hào sảng .

      Hai người ăn xong, rời theo hai đường khác nhau, Nam Cung Hi cũng ăn xong cách nhanh chóng, rồi bám theo trong số hai người vừa , đến trước cái nhà kho, thấy rất nhiều người vận chuyển hàng hóa, có thể làm loại công việc dùng đến thể lực này, lập tức lại gần người trông giống như người đứng đầu.

      Người nọ ngẩng đầu nhìn , "Ngươi muốn làm công việc này?" Nam Cung Hi gật đầu cái, sau hồi lâu người nọ nghe thấy gì, phải bị câm chứ? Chẳng qua cũng sao cả, người nọ tiến lên sờ sờ thân thể của , tệ, tệ."Được,tiền công ngày dựa vào số hàng hóa ngươi chuyển được mà tính, ngươi dời số lượng hàng hóa để tính, đảm bảo cái ăn chỗ ở."

      Nam Cung Hi gật đầu đông ý, có được chỗ an thân là tốt rồi, người đưa ra chỉ thị, còn và những người khác làm việc khuân vác. “Ta tiểu tử nhà ngươi đến đây cũng đúng lúc, hai ngày nữa đại tiểu thư đến nơi này để đưa hàng, đến lúc đó. . . dạng làm khổ lực."Ta tiểu tử ngươi tới đúng là thời điểm, hai ngày nữa nơi này đại tiểu thư đến nơi để hàng, đến lúc đó. . . ra bộ dạng của ngươi cũng lười biếng, ngươi bị câm sao?" Nếu như vậy là đáng tiếc.

      Nam Cung Hi để ý đến , tự mình khuân bao đồ , người nọ nhìn , xem ra đúng là bị câm, nếu phải, chừng còn được đại tiểu thư xem trọng cho xem, chẳng qua người này thạt rất chịu khó, người lại có thể làm việc như hai người, làm ông khỏi bội phục nhìn .

      Hách Liên Viên rất biết ơn Vương Thụy, bởi vì làm theo chỉ dẫn của ông, mà bây giờ Qúy Tinh ăn cái gì cũng nôn ra nữa, mặc dù có bất chợt nôn ọe hai lần, nhưng so với lúc trước tốt hơn nhiều, Qúy Tinh cũng cảm hấy như mình sống lại.

      Chỉ là Quý Tinh nhìn thấy Qủy thúc thúc trong lời của Hách Liên đâu, ông ta bận rộn như vậy sao? Chính là đều vội vàng đến rồi vội vã , nhìn bộ dạng Hách Liên Viên như tập mãi thành thói quen rồi, chỉ là nàng cũng có ý định hỏi.

      "Đúng rồi, Tinh nhi, món đồ đó của nàng rất được hoan nghênh, chưởng quỹ còn là muốn mua lại, nàng xem. . ." Nhắc tới cũng vừa khéo, ngày đó đúng lúc có gia đình mua y phục hài tử, nhìn trúng đồ may cho Qúy Tinh, chưởng quỹ kia thấy đồ rất được hoan nghênh, cho nên muốn mua lại.

      "Ngươi cho biết ta bán." Hách Liên Viên hơi sửng sốt, tại sao lại bán?"Để ta làm lão bản, ta còn cho miễn phí rất nhiều mẫu hơn hẳn mấy mẫu kia.’’ Khi Qúy Tinh xong câu tiếp theo, Hách Liên Viên vỗ hai tay, cái này hay, khó trách việc buôn bán ở Đô thành lại tốt như vậy.

      "Được, ta ." xong muốn ngay, "Đợi chút, ta cũng vậy ." Nàng sợ chưởng quỹ khi ức hiếp người ngoài nghề như ."Nhưng thân thể của nàng. . ." đợi xong, Quý Tinh lập tức tự mình xuống giường, Hách Liên Viên biết ngăn cản được nàng, chỉ có thể ở bên cạnh cẩn thận đỡ lấy nàng.

      "Hôm nay tất cả các ngươi đều phải làm việc hết sức cho ta, đại lão bản và đại tiểu thư đến đây." Người quản lý ở đây với bọn họ, rất nhiều người cẩm thấy vui mừng vì mình có sức quyến rũ phụ nữ, phải biết rằng đại tiểu thư còn chưa có đối tượng, mà bọn họ đều muốn làm con rể của nhà đó.

      "Vâng" nhóm người trả lời rất có sức sống, chỉ có Nam Cung Hi hề có biểu cảm gì, trong đầu chỉ muốn kiếm tiền, kiếm nhiều chút là có thể tiếp tục tìm người. Lại có người rất hài lòng đối với .

      "Lão bản, đại tiểu thư, nơi này chính là nơi để hàng, người xem chút, những người thợ cực kỳ cố gắng làm việc." Nơi để hàng người quản lý khom người với nam nữ tiêu sái cạnh mình, khuôn mặt của nam nhân để râu quai nón, nhìn ông cũng đến tuổi trung niên, chỉ là bộ dáng của mới khoảng mười tám tuổi, dáng điệu thanh tú.
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :