1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: tương kế tựu kế (2)

      Editor: Lakshmi

      Diệp Thiên lấy ra quyển bí tịch võ công đưa cho Nam Cung Hi xem, chẳng qua Nam Cung Hi lại nhìn thấy được tia sáng lóe lên trong mắt lóe lên ánh sáng, nhìn chăm chú cuốn bí tịch võ công cầm tay, chỉ cần học xong cái này, như vậy. . . Trước đây trì hoãn mãi vẫn cho Nam Cung Hi luyện tập bởi vì Diệp Thiên cảm thấy cần thiết, nhưng tại. . . có được, Nam Cung Hi cũng đừng hòng có được!

      "Này, Tinh nhi, hôm nay bên ngoài đều đồn. . ." Lâm Nhược Tịch liếc nhìn người bên cạnh nàng, được rồi, nàng thừa nhận người này tuấn hơn so với Nam Cung Hi, nhưng mà biết làm sao nàng cảm thấy giữa hai người này phải loại quan hệ đó.

      " giờ muội muốn ở lại nơi này." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, phải chứ? Nàng trở về sao?"Việc này, tỷ cảm thấy chuyện tình Nam Cung Hi dạo kỹ viện kia ắt hẳn là có hiểu lầm bên trong phải ?" chỉ có nàng, ngay cả Hách Liên Viên cũng cảm thấy như vậy, khi mới bắt đầu nàng cũng với lý do nàng làm như vậy bởi vì Nam Cung Hi kỹ viện.

      Quả cảm thấy thể tin được chuyện này, trước đây ràng nhìn thấy nam nhân kia rất sợ nữ nhân trước mắt , làm sao chỉ chớp mắt cái lại có thể chạy ngay đến kỹ viện? Trong chuyện này rốt cuộc có uẩn khuất gì? Mà ra nàng còn biết cái gì?

      "Tỷ đó! Đừng quan tâm cho muội, hay là quan tâm chính mình trước , xem, lúc nào tỷ thành thân đây?" Nghe nàng hỏi chuyện này, Lâm Nhược Tịch thầm mắng tiểu Đào lắm mồm." muốn trở thành thân." Nàng lắc đầu, "Ngộ nhỡ có sao?" Quý Tinh nhìn bụng của nàng chút, Lâm Nhược Tịch thấy nàng chuyện này ngay trước mặt Hách Liên Viên thoáng cái mặt đỏ bừng.

      "Tinh nhi!" Nàng dậm chân, "Được rồi, muội nữa." Quý Tinh giơ hai tay lên, "Tối nay ngươi ở lại chỗ này , thuận tiện xem chúng ta biểu diễn ở đây thế nào." Quý Tinh với Hách Liên Viên, Lâm Nhược Tịch há to miệng nhìn nàng.

      "Chuyện này. . . Cái này được đâu?" Còn Quý Tinh lại gõ lên đầu của nàng cái, "Cái gì được! Nơi này của chúng ta vốn chính là kỹ viện." Nàng cũng đúng, Lâm Nhược Tịch gật gật đầu, Hách Liên Viên vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Quý Tinh, lại phải nuốt lời cự tuyệt xuống bụng.

      "Mỹ nam, tối nay khẳng định lúc gặp lại ngươi chảy máu mũi ròng ròng." Lâm Nhược Tịch vỗ vỗ bờ vai của , khóe miệng của Hách Liên Viên co giật chút, cái gì thế này ví dụ được ?"Lâm Nhược Tịch!" Người ở ngoài cửa đen mặt nhìn nàng.

      "Đường Tĩnh Thiên, làm gì mà ngươi lại gọi cả tên lẫn họ của ta thế!" Nàng nhìn người ở cửa, Đường Tĩnh Thiên hất rơi tay của nàng, "Lần sau cho phép đụng nam nhân khác!" Quý Tinh trợn tròn mắt, nam nhân này. . .

      "Ta lập tức muốn đụng thế nào?" xong ôm cổ của Hách Liên Viên, Đường Tĩnh Thiên càng thêm nổi giận lôi đình, đánh chưởng về phía Hách Liên Viên, Hách Liên Viên mang theo cả Lâm Nhược Tịch kịp nhảy lên tránh công kích của , hai nữ nhân này muốn đùa giỡn đến chết sao?

      "Ồ! ra là còn là người luyện võ? tệ!" xong liếc mắt nhìn Lâm Nhược Tịch, tiếng nào rồi rời ."Khụ khụ, Nhược Tịch, phải tỷ nên an ủi người ta chút sao? phải vậy. . ." Quý Tinh còn chưa hết câu, Lâm Nhược Tịch buông cổ Hách Liên Viên ra rồi đuổi theo Đường Tĩnh Thiên.

      "Hai người này vẫn luôn như vậy phải ?" Hách Liên Viên phủi phủi y phục của mình, Quý Tinh thấy sai lập tức gật đầu phụ họa, đây chính là chuyện tình oan gia rồi. Hách Liên Viên nhìn nàng, , ban đầu nàng và cũng thấy vừa ý nhau.

      "Sư phụ, bí tịch võ công này sao lạ vậy? Giống như cảm thấy muốn mất cái gì đấy ở trong đầu." Nam Cung Hi lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng của như vậy, xem ra có chút hiệu quả, đợi thời gian nữa, như vậy . . . Nghĩ đến ngày đó tâm tình của lập tức kiềm được mà hưng phấn." có việc gì, đây là tượng bình thường, luyện cho tốt, biết ?" Nam Cung Hi gật đầu, chưa hề nghĩ tới rằng sư phụ có thể làm hại .

      Chương 62: Tương kế tựu kế (3)

      Editor: Lakshmi

      "Sư phụ, được rồi, con đau đầu quá, con nghĩ muốn. . ." Còn chưa hết câu gục xuống, Diệp Thiên nhìn người vừa té xỉu, tiến lên đở dậy, dìu vào phòng."Đồ đệ, con cứ ngoan ngoãn mà ngủ , lâu sau nữa, con vì chuyện tình cảm mà phiền não nữa." Giúp đắp mền kín, Diệp Thiên xoay người rời .

      "Ta , muốn xem ." Hách Liên Viên nắm lấy khung cửa lôi theo, đánh chết cũng xem, mới vừa rồi chỉ liếc mắt có cái lâp tức đỏ mặt, khó trách được Lâm Nhược Tịch để cho phải chảy cả máu mũi, hoá ra là như vậy , nhìn người chỉ mặc áo bọc ngực và quần ngắn, được, thể còn muốn rồi.

      "Này, cái người này làm sao ngươi lại dễ dàng xấu hổ như vậy hả, ngươi phải nam nhân sao, còn nữa, nam nhân phải đều thích xem thiếu nữ mặc vậy sao?." Lâm Nhược Tịch lôi , làm gì mà lại sống chết giữ lấy khung cửa, nếu còn kéo nữa, khéo cả cánh cửa cũng rơi xuống mất.

      "Hách Liên Viên, buông tay cho ta! Có phải ngươi muốn làm hỏng cửa ở đây phải ?" Quý Tinh tới, người này rốt cuộc là thuần khiết hay là giả thuần khiết đây? Lúc này Hách Liên Viên mới bất đắc dĩ thả tay xuống, "Oa! Tinh nhi, vẫn là muội lợi hại!" Lâm Nhược Tịch giơ ngón tay cái lên với nàng, tiếp tục kéo Hách Liên Viên xuống.

      "Eo ôi! Người nào đường có mắt. . ." Đến khi Nhược Tịch trông thấy khuôn mặt tái xanh của lập tức nuốt lời muốn xuống, "Nàng. . . Nàng. . ." Đường Tĩnh Thiên ngây thơ thể đứng ở chỗ này được, lúc này mới phát ra bộ dạng của Hách Liên Viên cũng thua gì : "Ta cái gì mà ta? Ngươi mau tránh ra! " Lâm Nhược Tịch đẩy cái, nhưng lại chịu động đậy.

      "Nàng thích ?" chỉ vào người nàng kéo , Lâm Nhược Tịch nhìn Hách Liên Viên, "Đúng vậy! Người như ngươi khiến ta quá chán ghét! Tránh ra !." Nàng dùng sức đẩy, lần này Đường Tĩnh Thiên tránh ra ngay, Lâm Nhược Tịch thuận lợi kéo Hách Liên Viên xuống.

      Quý Tinh từ đầu tới cuối đều lên tiếng nhìn bọn họ, Đường Tĩnh Thiên thấy nàng ở đây, lên phía trước, "Giao kèo năm khổ sai, có thể dùng tiền giải quyết triệt để hay ?" Nhìn thất bộ dạng của , Quý Tinh gật đầu cái, xem ra mệt mỏi, đúng là Lâm Nhược Tịch. . ."Ở đây có mười vạn lượng." Đường Tĩnh Thiên đưa cho nàng xấp ngân phiếu, biết nơi này cũng do Lâm Nhược Tịch mở.

      "Chuyện này. . ." Quý Tinh vừa định cần nhiều như vậy, chỉ là đợi nàng ngẩng đầu lên thấy bóng lưng tiêu điều của Đường Tĩnh Thiên, Nhược Tịch à Nhược Tịch! Hi vọng tỷ đừng hối hận mới đúng.

      "Này, ngươi mau mở mắt, khán đài nữ nhân uốn éo hấp dẫn hơn." Mặc dù Lâm Nhược Tịch uốn ba tấc lưỡi để , nhưng Hách Liên Viên vẫn quyết tâm nhắm mắt lại, chưa bao giờ vào kỹ viện, Lâm Nhược Tịch nổi giận nhìn , mà ở nơi xa kia Đường Tĩnh Thiên nhìn hai người bọn họ, bước chân dừng lại chút, ngay sau đó cũng quay đầu ra khỏi Ám Hương Các.

      Quý Tinh nhìn xuống phía dưới, yên lặng lắc đầu cái, chuyện tình cảm của người khác nàng giúp được, nhìn nam nam nữ nữ ở phía dưới, nàng thở dài trở lại phòng mình.

      Sau khi Nam Cung Hi tỉnh lại, phát ra mình ngủ giường, mà sư phụ của biết đâu, ngồi dậy, "Ưmh. . ." Thế nào mà đầu còn có cảm giác muốn ngất vậy? lắc lắc đầu, cảm giác tốt chút rồi mới xuống giường, tới bên cạnh bàn, rót cho mình chén nước.

      Nhìn sắc trời tối, xem ra Tinh nhi chắc là trở lại, mặc dù chuyện lần này cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà màn bị nữ nhân cưỡi nguời kia chính xác là sai rồi, nàng cứ để ý đến như vậy, rất khó chịu.

      Hôm sau, Nam Cung hi lại thức dậy từ sớm, "Hi nhi, thức dậy sớm như vậy ư?" Diệp Thiên kinh ngạc nhìn , "Vâng, sư phụ, con mua điểm tâm cho Tinh nhi ăn, nàng thích ăn nhất đồ của nhà kia." xong liền ra ngoài, Diệp Thiên nhìn theo bóng lưng của , tay nắm thành quyền, sắc mặt rất là khó coi, trẻ con khó dạy dỗ mà!
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Tương kế tựu kế (4)

      Editor: Lakshmi (Trung thu vui vẻ nha mọi người!)

      "Thình thịch" Mới sáng sớm cửa chính của Ám Hương Các lập tức bị gõ đến rung trời, Lâm Nhược Tịch bị đánh thức tự mình chạy xuống, tại nàng rất bực bội, "Cái người nào! Mới sáng sớm quấy rầy giấc ngủ của người khác! Ngươi. . ." Khi nàng nhìn thấy Nam Cung Hi lập tức bị sặc nước miếng, "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Nàng chỉ vào , Nam Cung Hi hòan toàn thèm để ý đến bộ dạng nhục mạ của nàng, mà trực tiếp nhanh vào trong.

      "Tinh nhi, ta mua giúp nàng đồ ăn nàng thích nhất đây." Nam Cung Hi vừa dứt lời lập tức đẩy cửa ra, ở bên trong Hách Liên Viên ngồi ở mép giường đỡ Quý Tinh dậy, chẳng qua từ góc độ của Nam Cung Hi nhìn sang chỉ biết hai người ở đó ôm nhau.

      "Rầm." Nghe thấy tiếng động hai người lập tức nhìn về phía cửa, đồ ăn trong tay Nam Cung Hi rơi mặt đất, dám tin nhìn về phía hai người giường, "Nàng. . . Các ngươi. . ." run rẩy chỉ tay vào bọn họ, Quý Tinh nhíu mày, mới vừa rồi nàng đứng dậy đột nhiên bị choáng váng, đúng lúc Hách Liên Viên gõ cửa lập tức vào đỡ lấy nàng.

      "Chàng vào biết gõ cửa sao?" Nam Cung Hi vốn định nghe nàng giải thích, lại nghe được những lời này, trong lúc nhất thời sắc mặt của xám ngắt."Ta. . . Ta. . ." biết phải gì, xoay người xông ra ngoài, đều nghe người ta nam nhân đứng núi này trông núi nọ, nhưng nữ nhân cũng như vậy sao? Nếu phải người kia so với đẹp mắt hơn chút, nếu như có vết sẹo kia cũng rất đẹp trai.

      "Này, hình như hiểu lầm, có phải nên đuổi theo giải thích hay ?" Hách Liên Viên nhìn người bất động ở giường, Quý Tinh liếc mắt nhìn , " cần đâu." Như vậy vừa đúng lúc, nhưng Hách Liên Viên lại lo lắng nhìn theo hướng Nam Cung Hi chạy ra ngoài.

      Nam Cung Hi chạy thẳng đường trở về, người đường rối rít né tránh, tò mò xem Nam Cung thiếu gia bị làm sao, chỉ là ai dám tiến lên hỏi, "Ai ôi! Hả? Hi nhi? Hi nhi!" Thượng Quan Mân bị chính nhi tử của mình đụng ngã, nha hoàn bên cạnh lập tức vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, bà hiểu nhìn theo bóng dáng của Nam Cung Hi, xảy ra chuyện gì?

      "Rầm" tiếng, Nam Cung Hi trực tiếp đá văng cửa phòng của Diệp Thiên, người trong phòng cũng nghe thấy tiếng động, lập tức nhét đồ trong tay vào ống tay áo, "Ah? Hi nhi, thế nào rồi?" Thế nào mà lại có bộ dạng tức giận lôi đình như vậy? Diệp Thiên hiểu.

      "Sư phụ, vết sẹo mặt con xóa hết được sao?" Nghe lời này của , ánh mắt của Diệp Thiên lóe sáng, "Ai! Con làm sao thế? Sao lại đột nhiên quan tâm tới cái này?" Từ trước đến nay phải chưa bao giờ hỏi đến cái này sao?

      "Con. . . Con. . . Sư phụ người mau cho con biết !" Nhìn thấy bộ dạng của , Diệp Thiên lập tức sáng tỏ chắc là vì Quý Tinh đây, con ngươi của đảo lòng vòng, "Cũng phải là bỏ hết, chỉ là trước tiên con cứ học cho tốt võ công, đến lúc đó. . ." Lời còn chưa dứt, lập tức bị Nam Cung Hi kích động nắm lấy tay, "Có phải chỉ cần học võ công là có thể xóa hay ?" Trong ấn tượng của võ công của sư phụ hình như rất lợi hại.

      "Ặc. . . Phải" gật đầu cái, Nam Cung Hi lập tức buông ra rồi chạy về phòng mình, muốn nhanh chút học được võ công, đến lúc đó vết sẹo mặt bị xóa , để xem còn người nào có thể giành Tinh nhi với , Diệp Thiên nhìn theo bóng lưng của chạy ra ngoài, khóe miệng giương lên đường cong.

      "Tinh nhi, muội có chuyện gì chứ?" Lâm Nhược Tịch nhìn sắc mặt nàng tốt lập tức hỏi, Quý Tinh gật đầu cái, tại sao lại đột nhiên bụng đau như vậy?"Đúng rồi, Tinh nhi, muội có thấy hay . . . Thấy. . . Đường Tĩnh Thiên?" Do dự hồi lâu, Lâm Nhược Tịch hỏi ra vấn đề của nàng, chỉ là chần chừ mãi vẫn thấy nàng quay đầu trả lời.

      "Hả! Tinh nhi? Tinh nhi? Người đâu mau tới đây, mời đại phu!" Lâm Nhược Tịch hét to ra ngoài, tốt đẹp sao lại có thể hôn mê bất tỉnh như vậy? Nghe được giọng của nàng mọi người đều chạy tới, khi biết Quý Tinh té xỉu lập tức tìm đại phu tới, bưng nước vắt khăn lông, nhất thời bên trong hò hét náo loạn cả lên.
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64: Biến khéo thành vụng (1)

      Editor: Lakshmi

      "Đại phu, ông nhanh lên chút !" Tiểu Đào thúc giục, đại phu mang hòm thuốc thở hổn hển theo ở phía sau, ông gắng hết sức mà chạy rồi, cũng phải thông cảm cho tuổi của ông chứ.

      "Làm sao đại phu còn chưa tới?" Trong phòng, Lâm Nhược Tịch sốt ruột tới lui, chuyện muốn hỏi mới vừa rồi bị ném lên chín tầng mây, Hách Liên Viên cau mày ngồi ở chỗ, tốt đẹp tự dưng té xỉu?

      "Tịch tỷ, đại phu tới." Tiểu Đào vừa mới hô lên, đại phu bên cạnh còn bóng dáng, "Đại phu, mau nhìn xem muội ấy thế nào? tốt sao lại hôn mê bất tỉnh." Đáng thương cho đại phu kịp thở, phải lập tức bắt mạch cho người giường.

      "Như thế nào? Như thế nào rồi?" Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh thúc giục, "Ta để đại phu an tĩnh bắt mạch có được hay ?" Hách Liên Viên mở miệng, Lâm Nhược Tịch trừng mắt liếc , nàng gấp có được hay .

      Đại phu bắt mạch xong sau đó lộ ra nụ cười, "Này, ông cười cái gì mà cười!" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn ông ta, đại phu ngẩn người, "Nam Cung phu nhân có việc gì, chúc mừng ! Phu nhân có hỉ." Lần này đổi lại Lâm Nhược Tịch ngây ngẩn cả người, có tin mừng? Có đứa trẻ rồi hả ? Sắc mặt nàng cổ quái nhìn người giường chút.

      "Tốt lắm, đại phu, làm phiền ông." Hách Liên Viên đưa bạc cho lão, rồi kêu người ta đưa ông ra ngoài, thấy Quý Tinh có chuyện gì, nhóm người lúc này mới chịu ra, chỉ còn sót lại Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên ở bên trong.

      "Này, còn ngẩn người sao? Có phải nên cho tên Nam Cung Hi tiếng hay ?" Lúc này Lâm Nhược Tịch mới lấy lại tinh thần, "Hay là chờ Tinh nhi tỉnh lại rồi mới quyết định ." xong nàng tới bên giường.

      "Ưmh. . . Nhược Tịch? Muội thế nào rồi?" Thấy nàng tỉnh lại, Lâm Nhược tịch nghiêng người dìu nàng ngồi dậy, "Muội đó! Có thai mà chú ý." Quý Tinh nhìn nàng, cái gì có thai sao? Thấy bộ dạng hiểu của nàng, Lâm Nhược Tịch mắt trợn tròn, "Nơi này của muội có đứa trẻ rồi." Nàng chỉ vào bụng của Quý Tinh, Quý Tinh sững sờ, hình như nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

      "Này, muội nghĩ muốn giữ hay muốn giữ?" Lời của nàng làm Hách Liên Viên ở bên nghe nổi nữa, tiến lên tay kéo nàng ra, " toàn những điều lộn xộn lung tung!" Lâm Nhược Tịch hất tay của ra, "Ta cảm thấy Nam Cung Hi xứng với Tinh nhi được sao?" Quý Tinh ngồi giường có phản ứng gì, chỉ là nàng biết vì sao sao Nhược Tịch lại nghĩ như vậy.

      "Muội sinh hạ đứa bé, chỉ là trước tiên đừng ai tiết lộ chuyện này, biết ?" Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên đồng loạt chau mày, nàng nuốn làm cái gì đây?" xác định muốn ?." Hách Liên Viên hỏi nàng, Quý Tinh gật đầu cái: "Được rồi chúng ta giữ bí mật thay ." Nhưng mà đại phu mới vừa rồi đâu ai hay biết.

      thực tế, đại phu ra ngoài bao lâu lập tức gặp được người, ở đó người này hỏi thăm chút, đại phu kể chi tiết mọi chuyện, nhưng ngờ lại gánh lấy họa sát thân, đối phương trực tiếp giết người diệt khẩu, rồi sau đó nhìn về phía Ám Hương Các.

      Nam Cung phủ, Nam Cung Hạo và Thượng Quan Mân sốt ruột biết làm sao cho phải, hai cái tiểu tử này có phải lại cãi nhau hay ? người trở về nhà, người cả ngày nhốt mình trong phòng ăn uống, coi mình là thần tiên chắc?

      "Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ? Hi nhi ngày ăn cái gì." Thượng Quan Mân lo lắng tới lui, "Nàng đừng quá lo lắng, Diệp sư phụ phải cũng ở đây sao? Cũng gặp chuyện may." như vậy, nhưng Thượng Quan Mân dám , bà nhìn thấy vẻ mặt xấu bụng của Diệp Thiên trước mắt, chuyện nàng bà cũng chưa với ai.

      "Thiếp còn phải tìm Tinh nhi, chàng coi sóc Hi nhi có biết hay ?" Liên tục dặn dò, lúc này Thượng Quan Mân mới ra ngoài, Nam Cung Hạo lắc đầu, bà như thể sư phụ của Hi nhi hại .

      Chương 65: Biến khéo thành vụng (2)

      Editor: Lakshmi

      "Tinh tỷ, Nam Cung lão phu nhân tới." Tiểu Đào ở ngoài gõ cửa, "Vào ." Thượng Quan Mân theo tiểu Đào vào trong, thấy bên trong còn có hai người, mà Quý Tinh nằm ở giường.

      "Tinh nhi, con làm sao vậy?" Bà lo lắng tới, Hi nhi cũng thiệt là, Tinh nhi ngã bệnh cũng tới thăm, "Mẹ, con sao." Nàng cười trả lời, Hách Liên Viên nháy mắt về phía Lâm Nhược Tịch, hai người tiếng động lặng yên lui ra ngoài.

      "Mẹ, người tới có chuyện gì ?" Nghe được lời nàng ..., Thượng Quan Mân nhìn lượt khắp gian phòng, hai người mới vừa rồi sớm còn ở đây, "Ặc, Tinh nhi, có phải con và Hi nhi cãi nhau hay ?" Bà cẩn thận hỏi, mặc dù bà biết là vì cái gì, nhưng là đối với với nhi tử của mình, bà vẫn có lòng tin.

      " có." bọn họ có gây gổ, "Hả? Vậy sao Hi nhi vẫn tự giam mình ở trong phòng, còn có Diệp sư phụ. . . Con . . Ai!" Bà biết phải thế nào, nhìn mặt mà bắt hình dong căn bản chứng minh được cái gì.

      Nhìn bà muốn lại thôi, chẳng lẽ bà cũng nhìn ra người nọ có vấn đề? Chỉ là bắt Nam Cung Hi nhốt mình ở trong phòng để làm cái gì?"Mẹ, người đừng lo lắng, con với người trở về xem chút." Có những lời này của nàng, lúc này chân mày của Thượng Quan Mân mới giãn ra được.

      "Được, được, con cứ từ từ, nếu thân thể thoải mái cũng đừng miễn cưỡng." Mặc dù vui mừng, nhưng nếu như thân thể nàng tốt nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn, "Mẹ, con sao." xong nàng đứng dậy.

      "Sư phụ, đây là cái gì?" Nam Cung Hi tò mò nhìn vật trong tay Diệp Thiên, Diệp Thiên cũng chỉ cười , học xong bí tịch, đúng lúc cho cái này, mà cái đó. . . Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      " phải con vẫn muốn xóa vết sẹo mặt ư? Cái này là sư phụ cố ý ra ngoài vì con mà tìm, muốn thử ?" Nghe thấy có thể xóa sẹo , Nam Cung Hi vui mừng, chỉ là. . .

      "Sư phụ, vậy người hãy dùng ." Những lời này khiến cho Diệp Thiên hơi cảm động, chẳng qua vật đối với cũng có tác dụng."Sư phụ già, mà con còn trẻ, cho nên con dùng ." Lời đượm phần chân tình giả tạo, Nam Cung Hi lại càng thêm cảm kích .

      "Tốt lắm, ta thoa lên giúp con." xong mở cái bình đó ra, mùi thơm ngào ngạt xông đến tận mũi, "Sư phụ, là thơm." Nam Cung Hi ngửi cái, Diệp Thiên gì, quệt chút kem bôi rồi thoa lên mặt .

      "Tốt lắm, chờ hai ngày nó mất ." Nam Cung Hi kịp chờ đợi chạy đến trước gương đồng, nhìn chung quanh, chỉ là phát có thay đổi gì, nhưng sư phụ lừa , chờ hai ngày, hai ngày này gặp Tinh nhi, chờ hai ngày sau muốn cho nàng kinh hỉ, nghĩ như vậy.

      "Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, "Hi nhi, mở cửa nhanh, Tinh nhi trở lại." Thượng Quan Mân cố ý như vậy, tiểu tử kia nhất định lập tức lao ra, nhưng điều làm bà thấy kỳ quái, là cửa mở ra lại thấy Diệp Thiên ra ngoài.

      "Diệp sư phụ, Hi nhi có ở đây sao?" Thượng Quan Mân hỏi , Diệp Thiên quét mắt nhìn Quý Tinh, Quý Tinh nhìn vẻ mặt của , chuyện này chẳng lẽ lại biến khéo thành vụng ư?" có ở đây nhưng mà hình như có tâm tình, muốn gặp cho dù bất luận kẻ đấy là ai." cố ý tăng thêm mấy chữ bất luận kẻ đấy là ai.

      "Hả? Nhưng Tinh nhi trở lại." Quý Tinh ở bên nghe ra ý tứ của , như vậy nếu, "Mẹ, thôi , con còn phải trở về Ám Hương Các." xong xoay người rời , Thượng Quan Mân gấp đến nỗi a tiếng, thế nào lại biến thành như vậy? Diệp Thiên nhìn hai người vừa mới rời , nhìn lại trong phòng chút rồi cũng xoay người rời .
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 66: Tính tình biến đổi lớn (1)

      Editor: Lakshmi

      "Hả! Tinh nhi, làm sao con lại ? Mới vừa rồi chỉ là lời của Diệp sư phụ mà thôi có lẽ phải ý của Hi nhi đâu?" Quý Tinh dừng lại, mẹ chồng nàng cũng phát ra sao? Chẳng qua bây giờ nàng muốn tìm Hách Liên Viên để hỏi thăm chút chuyện giang hồ.

      "Mẹ, có việc gì đâu, chỗ của con vừa đúng có chuyện, con trước." xong nàng ra khỏi cửa, trong lúc nhất thời Thượng Quan Mân biết nên cái gì, chỉ có thể sững sờ nhìn theo bóng lưng của nàng xa.

      "Tinh nhi, muội có thấy tên khốn khiếp Đường Tĩnh Thiên hay ?" Quý Tinh vừa vào cửa, Lâm Nhược Tịch lập tức lại gần hỏi thăm, Quý Tinh nhìn thẳng vào mắt nàng, " rồi, Hách Liên Viên xuống đây." Nàng với người từ bên trong bước ra, Hách Liên Viên tạm thờ dừng lại, Lâm Nhược Tịch gãi đầu, rồi?

      "Hả! Tinh nhi. . ." Nàng lấy lại tinh thần, Quý Tinh và Hách Liên Viên cùng vào phòng, nàng tiến lên đẩy cửa vào, lại phát cửa khóa lại."Này! Hai người các ngươi! là. . ." Lắc đầu cái, nàng nên hỏi người khác hơn, nghĩ như vậy, nàng xoay người rời .

      "Tìm ta có chuyện gì?" Hách Liên Viên đứng ở sau lưng nàng mở miệng hỏi, " có biết người tên Diệp Thiên hay ?" Nghe thấy hai chữ này, Hách Liên Viên nhíu mày lại, " từng nghe qua, biết Vô Tình minh chủ?" Theo lý thuyết làm sao nàng biết được? Vô Tình minh chủ?

      "Cứ xem như thế , cảm thấy người kia như thế nào?" Hách Liên Viên suy tư chút, "Tạm được, chỉ là hình như bị hỏa hoạn làm phỏng, vị hôn thê ban đầu của cũng vì vậy mà lấy người khác, trở nên như vậy, còn về phần biến thành cái dạng gì cái này ta lắm." Dù sao người nọ cũng chưa từng hại .

      "Ý của là vị hôn thê của Diệp Thiên vì ghét bỏ diện mạo của mà đổi thành gả cho người khác?" Quý Tinh nhìn , Hách Liên Viên gật đầu, nghe thấy đại khái chính là như vậy, cụ thể hơn bọn họ đều là người ngoài đương nhiên thể hiểu hết ràng.

      " ra là thế ta biết rồi." Hóa ra thuần túy chính là người nọ ghen tỵ, đâu thể trách được ai, chỉ có thể trách vị hôn thê kia của trông mặt mà bắt hình donh.."Làm sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Hách Liên Viên tò mò, "À, có gì, bây giờ người ấy ở Nam Cung phủ mà thôi." Nàng Diệp Thiên là sư phụ của Nam Cung Hi.

      "Hả? Vậy cẩn thận chút, ta nghe tại ta thay đổi có chút tà môn." ý tốt nhắc nhở, Quý Tinh cũng nhìn , nàng cũng nhìn ra, "Ta hiểu , dù sao quá thường xuyên gặp mặt ." Hách Liên Viên gật đầu.

      "Trước hết trở về cửa hàng ." Hôm nay Diệp Thiên rất khác thường, mà nàng đoán chừng Nam Cung Hi cũng tìm đến nàng, Hách Liên Viên gật đầu cái, "Vậy ta trước đây." nhìn nàng cái, rồi xoay người rời .

      Hách Liên Viên mới vừa , Lâm Nhược Tịch lập tức tiến vào, nguyên nhân là nàng hỏi thăm mọi người, ai biết Đường Tĩnh Thiên đâu, tại tất cả hi vọng đều ở người Quý Tinh."Tinh nhi, Đường Tĩnh Thiên đâu?" Nàng vừa vào cửa vội nhắm đầu vào hỏi.

      "Nhược tịch, tới đây ngồi." Nàng chỉ cái ghế bên cạnh, Lâm Nhược Tịch nghe lời nàng ngồi xuống, làm cái gig mà nàng ấy lại kỳ quái như? Hại nàng trong longd giờ loạn như chíp bông ."Tinh nhi, muội uốn gì?" Nàng mỉm cười.

      "Có phải tỷ thích Đường Tĩnh Thiên hay ? rất đáng ghét à?" Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, thế nào đột nhiên nàng lại hỏi cái này? Nếu như thực , hình như nàng cũng chán ghét như vậy, trước kia vẫn cứ bám lấy nàng khiến nàng cảm thấy rất phiền , nhưng hôm nay lại an tĩnh thế này, nàng có chút quen được.

      " vốn rất đáng ghét mà!" Lâm Nhược Tịch những lời này, Quý Tinh nhìn nàng rồi lắc đầu cái, "Vậy tỷ cũng đừng tìm nữa, rời rồi, về phần đâu, chỉ có thể về nhà thôi." Lâm Nhược Tịch ngẩn người tại chỗ, về?

      " về nhà rồi?" Nhìn Quý Tinh gật đầu, Lâm Nhược Tịch dám tin, người nọ hôm trước còn , người nhà của bắt phải cưới đại tiểu thư của sơn trang nào đó, là việc vui mừng nhưng lại chịu, lúc này mà chạy về, vậy trở về có phải đồng ý. . . Cưới đối phương hay ? Nam nhân thể tin!

      Lâm Nhược Tịch xoay người vọt ra khỏi phòng, Quý Tinh quan sát sót nét mặt nào của nàng, xem ra là có chuyện gì rồi. Chỉ là bây giờ nàng vẫn nên xử lý chuyện của mình cho tốt, về phần Nhược Tịch, nàng ấy cũng còn là trẻ con.

      CHƯƠNG 67: TÍNH TÌNH ĐẠI BIẾN 2

      Quý Tinh tính từng ngày, ra nàng đến nơi này được bốn tháng, lúc nàng than thở nghĩ đến những chuyện quá khứ lẫn tại, lại có người hốt hoảng chạy vào,"Tinh tỷ, xong rồi!" Nhìn thấy người vừa đến, nàng chau mày, "Thược Dược, tại sao lại là muội? Chuyện gì xong? Thậm chí ngay cả cửa cũng quên gõ?" đến chuyện này, ngay cả Thược Dược cũng phải thay đổi sắc mặt.


      "Cái đó, Tinh tỷ, ta vừa mới nhìn thấy Nam Cung thiếu gia đến Lệ Xuân viện, cũng đúng! Ai nha!" Lời của nàng mạch lạc, Quý Tinh nghe cũng ràng, "Muội từ từ ." Thược Dược hít hơi sâu, "Ta vừa mới nhìn thấy Nam Cung thiếu gia, nhưng mặt người kia lại có vết sẹo , người đó đến Lệ Xuân viện." Quý Tinh cau mày, chẳng lẽ ý của Thược Dược là xuất người mmang dáng dấp giống với Nam Cung Hi, chỉ có điều khuôn mặt của đối phương vẫn hoàn hảo?


      ‘Oành’ Quý Tinh và Thược Dược cùng nhau nhìn về phía cửa, "Nhược Tịch, sao tỷ lại xô cửa? Cái cửa có thù oán gì với tỷ sao?" Thấy Quý Tinh còn đùa với nàng, Lâm Nhược Tịch lại thể cười nổi chút nào,"Tinh nhi, người mà Thược Dược nhắc đến chính là Nam Cung Hi, bây giờ bên ngoài đều đồn muốn bỏ rơi muội" Rốt cuộc là người nào nhàm chán như vậy? Nàng chỉ xông ra phát tiết, liền nghe thấy những chuyện thái quá như thế.


      "À" Thấy người trong cuộc chỉ chữ như thế, hai người bên cạnh lại gấp, "Này, Tinh nhi, muội cũng nên đến Lệ Xuân viện xem thế nào." Lâm Nhược Tịch đề nghị, chỉ là lần này nàng muốn xem cuộc vui, mà muốn dạy dỗ người đó, như thế này phải lần thành nghiện hay sao?

      ", kỹ viện đều giống nhau, có cái gì tốt đáng để ?" Nàng yên lòng trả lời, việc này Lâm Nhược Tịch lại gấp, tại nhắc đến Tinh nhi phải chỉ có người, trong bụng còn có đứa trẻ, Nam Cung Hi này. . . Tức chết nàng!

      "Muội sao?" Quý Tinh lắc đầu cái, "Được, muội , ta !" xong nàng lại xông ra ngoài, Thược Dược vội vàng đuổi theo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với Tịch tỷ? Làm sao nàng ấy lại kích động như vậy? Cũng bình tĩnh như mọi ngày.


      Quý Tinh vẫn ngồi ở chỗ cũ, có số việc vốn ngăn cản được, trước đây nàng từng mắc sai lầm, hành xử như vậy khác nào làm đúng theo ý nguyện của , tại chiếm thế thượng phong, nàng đỡ trán của mình, xem ra tối nay nàng phải trở về coi chút, giữa thanh thiên bạch nhật lại đến Lệ Xuân viện, phải quá mức hênh hoang chứ?


      Lâm Nhược Tịch hấp tấp chạy đến Lệ Xuân viện, theo lý mà bây giờ là ban ngày, họ lại có thể tiếp khách, xem ra buôn bán bị họ đoạt hết, "Này, ngươi chạy vào làm gì" phụ nữ tiến lên muốn ngăn cản, lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy lên lầu, rất nhanh lần theo thanh tới căn phòng, chỉ là cảnh tượng bên trong lại càng khiến cho nàng nổi trận lôi đình.


      "Ai! Ta ngươi. . ." Nữ nhân đuổi theo còn chưa kịp xong, Lâm Nhược Tịch tiến vào, cầm lấy ly rượu bàn mà hắt về phía cái người trái ôm phải ấp kia."Này, ngươi làm cái gì vậy? Nam Cung thiếu gia, người sao chớ?" lập tức tiến lên dùng khăn lụa lau mặt cho Nam Cung Hi.


      "Ngươi là ai? Dám đến phá hư chuyện tốt của ta?" Lâm Nhược Tịch tức giận nghe ra lời của có vấn đề, thực tế Nam Cung Hi phải biết nàng là ai mới đúng."Ngươi hỏi ta là ai ? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi thành thân, ban ngày ban mặt còn chạy tới chỗ này?" Nam Cung Hi cau mày, chẳng lẽ đây chính là phu nhân của sao? Quả nhiên. . . Đúng như lời sư phụ .

      "Từ xưa đến nay nam nhân tam thê tứ thiếp, thành thân có là cái gì? Ta lập tức có thể bỏ nàng." xong lại tiếp tục ôm người bên cạnh, nữ nhân bên cạnh còn dùng miệng bón rượu, Lâm Nhược Tịch nhìn thấy thiếu chút nữa là tức điên, tại sao có thể như vậy!"Ngươi! Ngươi!" Lâm Nhược Tịch tức đến nỗi biết sao cho phải .

      "Chàng nhất định muốn bỏ phu nhân của mình ư?" Nhìn thấy người ngoài cửa, lúc này Lâm Nhược Tịch mới ít nhiều bình tĩnh lại, Tinh nhi vẫn phải đến đây, Nam Cung Hi nhìn nữ nhân ngoài cửa, Quý Tinh thay đổi sắc mặt nhìn , chẳng biết thế nào, Nam Cung Hi run lên cái, theo bản năng đẩy nữ nhân bên cạnh cách xa chút.

      CHƯƠNG 68: Tính tình đại biến (3).

      Editor: Lakshmi

      "Các ngươi kỳ quái, ta bỏ hay bỏ phu nhân có quan hệ gì đến các ngươi?" Nam Cung Hi cười tiếng, chỉ có điều lần này ôm lấy người bên cạnh, "Ngươi mới là kỳ quái, nàng ấy chính là phu nhân của ngươi." Lâm Nhược Tịch đến bên cạnh Quý Tinh, nhìn người ngồi ở giữa đám nữ nhân.

      "Oành" tiếng, Nam Cung Hy bất ngờ ngã lăn mặt đất. Cái gì? Người này mới chính là phu nhân của à? Vậy mới vừa rồi nàng kia sao lại mang bộ dạng muốn truy diệt? Nhìn thấy bộ dạng của , Lâm Nhược Tịch đành che miệng mình, nàng chỉ sợ nàng bật cười mất.

      "Nam Cung thiếu gia, người sao chứ?" Mấy người nữ nhân ba chân bốn cẳng đở đứng lên, "Tất cả các ngươi đều tránh ra hết cho ta!" tránh khỏi bàn tay của các nàng, tự mình bò dậy, lại phủi bụi quần áo, rồi cười hì hì đến chỗ Quý Tinh.

      "Nương tử, ta và họ vốn có gì cả, ta và nàng cùng nhau trở về." vừa mới mở miệng , Quý Tinh liền cau lại, nhìn thấy hề động, mặt đúng là có vết sẹo, nhưng chính là Nam Cung Hi, chỉ là tính cách này....

      "Nương tử, nào,đừng nhìn nữa, vi phu cũng tự biết mình rất tuấn tú." Lâm Nhược Tịch đứng ở bên ném cái nhìn xem thường về phía , Quý Tinh câu nào để cho đở ra ngoài, khi Nam Cung Hi cẩn thận đỡ Quý Tinh ra từ Lệ Xuân viện bị rất nhiều người nhìn thấy, lúc này vòng lời đồn mới lại nổi lên bốn phía.

      chỉ có Quý Tinh, cả Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo cũng phát ra tính tình của nhi tử thay đổi, có lúc lại có thể nhớ ra hai người bọn họ, điều này làm cho bọn họ có nghĩ thế nào cũng thông suốt được, chỉ là từ sau khi mặt của trở nên tốt, thay đổi cởi mở hơn rất nhiều, hai người họ cũng so đo nhiều nữa.

      Lâm Nhuợc Tịch vốn theo phía sau bọn họ, về sau lại chịu nổi Nam Cung Hi, nàng trực tiếp trở về Ám Huơng Các, “Nuơng tử, nàng chậm chút, cẩn thận hòn đá dưới chân.” Có lúc Quý Tinh rất muốn đánh nguời, phải chỉ là hòn đá thôi sao? Còn có thể đạp ngã nàng ư ? Có phải là kinh hãi quá mức mà kỳ quái hả?

      “A! Nuơng tử, nàng đừng cử động, vai nàng có con sâu.” xong tiến lên ném con sâu xuống đất, rồi lại dùng chân ra sức đạp lên, “Để cho mi ăn đậu hũ của nuơng tử ta.” Vừa đạp vừa , Quý Tinh im lặng phẫn nộ nhìn trời, trong lúc Nam Cung Hi cúi đầu đạp con sâu, Quý Tinh lại phát ra tia khác thường trong mắt .


      Nguời bên ngoài nhìn vào cử chỉ của bọn họ lại cho rằng họ cực kỳ ân ái, nhưng chỉ có Quý Tinh mới biết , điều này bình thuờng, những hành động này của đều xuất phát từ nội tâm, nàng nhìn , hi vọng đừng làm ra những chuyện khiến nàng thất vọng, nếu .....

      “Cha, mẹ, con và nuơng tử trở về.” Vừa vào phủ Nam Cung Hi gọi vọng vào phía trong, bên trong hai ngừoi buớc ra, nhìn thấy họ có việc gì, lúc này Thuợng Quan Mân mới tạm thả lòng xuống.

      “Hi nhi, trở lại rồi à?” Nghe đuợc giọng này, Quý Tinh nhìn ngừơi trước mắt, suy tư điều gì đó, thoạt nhìn qua hình như tâm tình của Diệp Thiên rất tốt, “Đúng vậy, sư phụ.” Hai ngừoi Nam Cung Hi dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

      “Mọi ngừơi đều đủ, vậy cùng nhau ăn cơm tối thôi.” Nam Cung Hạo mở miệng , mọi ngừoi cùng nhau gật đầu, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo rất vui mừng. bàn cơm, mạnh ai ngừơi ấy lặng lẽ mà ăn, Thuợng Quan Mân nhìn Nam Cung Hạo ngồi đối diện cái, tại sao lại có thể như vậy? Nam Cung Hạo làm như nghe thấy lắc đầu cái, cuối cùng Thuợng Quan Mân cũng gì.

      “Cha, mẹ, con ăn đủ rồi, con về phòng trước đây.”Quý Tinh buông chén đũa xuống rồi đứng dậy rời , “Cha, mẹ, con cũng ăn xong rồi.” Nam Cung Hi cũng đứng dậy, Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo đều cho rằng đuổi theo Quý Tinh, “Lão gia, lão phu nhân, hai vị dùng bữa thong thả.” Diệp Thiên cũng buông chén đũa xuống rồi ra ngoài.

      Nam Cung Hi đến vuờn hoa, bao lâu sau Diệp Thiên cũng xuất ở vuờn hoa, Quý Tinh vốn định trở về phòng biết nghĩ thế nào lại di chuyển buớc chân, hay là dạo hoa viên chút cũng tốt, nhớ đến khí ở nơi đó tệ, nàng cũng muốn trở về phòng nhanh như vậy.

      “Hi nhi, ngưoi có phải quên lời ta với ngưoi rồi ? Thế nào lại đối xử tốt với nàng như vậy?” mới vừa rồi hai ngừoi còn ôm nhau tiến vào, “Sư phụ, con thể để cho nàng ta sinh nghi đuợc, huống chi ngừoi cũng , nàng dùng thủ đoạn hẹn hạ để gã cho con như thế....con nhất định để nàng sống tốt.”

      Diệp Thiên gật đầu cái, cũng có đạo lý.
      “Ừ, ngươi nhớ là tốt rồi,hai ngày nữa ta để cho ngươi gặp mặt nàng ấy.” Nghe thấy thế, Nam Cung Hi mừng rỡ gật đầu, sư phụ cho biết ra trong lòng có đối tuợng, cho nên vẫn mong đợi đuợc ở chung chỗ với nàng.

      “Tạ ơn sư phụ.” Diệp Thiên gật đầu, “ về truớc , tránh cho nàng sinh nghi.” Nam Cung Hi cũng gật đầu, rồi xoay ngừơi rời , Diệp Thiên nhìn khắp lượt, sau đó rời ngay.

      Trong hai ngừơi cũng ai phát ra trong bụi cỏ có ngừơi, Quý Tinh làm rơi đồ mặt đất, nàng khom lưng xuống nhặt , lại ngờ nàng nghe đuợc cuộc đối thoại này, nhất định Nam Cung lại làm nàng thất vọng rồi.
      Last edited: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 69: Đoạn Tình (1)

      Editor: Lakshmi


      Khi Quý Tinh trở về phòng, Nam Cung Hi nằm giường rồi, "Nương tử, nàng đâu vậy? Thế nào mà bây giờ mới trở về?" Quý Tinh nhìn lượt, "Bụng ăn quá no, khắp nơi chút." Bọn họ đánh giá nàng quá thấp, xem ra nàng cũng phải có kế hoạch.

      "Nương tử, đừng ngây người nữa, mau ngủ thôi." Nam Cung Hi nghiêng người vỗ xuống bên cạnh mình, Quý Tinh tới, mặc nguyên quần áo trực tiếp nằm xuống, Nam Cung Hi nhíu mày, nàng đúng là dầy da mặt, chỉ tùy tiện như vậy, chẵng qua cũng đúng, da mặt dày làm sao gả cho đây?

      Nửa đêm, Quý Tinh bị đánh thức, nhìn người bên cạnh trán ngừng đổ mồ hôi, trong miệng ngừng lẩm bẩm ruyệt vọng, xem ra gặp ác mộng, "Này, chàng mau tỉnh." Nàng lắc , hình như Nam Cung Hi vẫn có dấu hiệu tỉnh dậy.

      "Đừng! Đừng! Đừng mà! Van cầu nàng!" vẫn ngừng lặp lại những lời này, Quý Tinh cau mày, càng tăng thêm sức lực mà lay , "Nam Cung Hi, tỉnh lại cho thiếp!." Nàng hét to.

      "Đừng!" Người vốn nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, lập tức ngồi dậy, "Chàng sao chứ?" Quý Tinh vỗ vỗ bờ vai của , Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên chán ghét hất tay nàng ra, đều là tại nàng, nếu cũng mơ giấc mộng này rồi, trong mộng nàng tuyệt tình bỏ , mặc cho giữ lại thế nào đều vô ích.

      Tay của Quý Tinh cứ lơ lửng giữa trung như vậy, Nam Cung Hi hít sâu vài hơi, sau đó phát ra mình có chút quá khích, "Nương tử, ta sao, chỉ là gặp cơn ác mộng mà thôi." xong xích lại ôm lấy vai của nàng, Quý Tinh gì, cứ như vậy nhìn , Nam Cung Hi nhìn thấy ánh mắt của nàng, đáy lòng của rơi bịch tiếng, ánh mắt này, tại sao lại giống y hệt trong mộng như vậy?

      ! ! lắc đầu, "A, này ngủ ." Quý Tinh nằm xuống, đưa lưng về phía , Nam Cung Hi nhìn bóng lưng nàng chằm chằm, vì cái gì mà lại cảm thấy có chỗ nào đókhông đúng? Nhưng sư phụ lừa , đúng! thể bị nàng che mắt được.

      Nghe tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ sau lưng, Quý Tinh hít hơi sâu, nàng thừa nhận mình thích , chỉ có điều là phụ nữ đại, nếu có người phản bội nàng, nàng tình nguyện cần người như vậy chứ cam chịu chấp nhận.

      Hôm sau, khi Quý Tinh tỉnh lại, bên cạnh sớn còn bóng dáng của Nam Cung Hi, cũng đúng, chỉ là nàng vẫn nghĩ ra Diệp Thiên làm thế nào, lại có thể để cho bắt đầu chán ghét nàng.

      Đứng dậy mặc quần áo tử tế, nàng mở cửa, đứng ở ngoài cửa vặn lưng cái, chỉ là mới làm động tác được nửa hấy Nam Cung Hi đầu đầy mồ hôi chạy tới, "Tinh nhi, nàng tỉnh rồi à?, đây là đồ nàng thích ăn đây." xong đưa đồ ăn đến trước mặt nàng giống như hiến vật gì quý giá, Quý Tinh vẫn nhúc nhích, im lặng nhìn .

      "Sao vậy? Ta có chỗ nào đúng ư?" Nam Cung Hi nhìn y phục của mình lượt, có vấn dề mà, sao nàng lại nhìn thế kia?" có việc gì, cảm ơn " Nàng nhận lấy đồ ăn, thế nào mà sau khi tỉnh dậy lại biến thành người khác thế này?

      "Vậy tốt, nhân lúc còn nóng nàng mau ăn." Nhìn thúc giục nàng, Quý Tinh quay về phòng bỏ đồ ăn lên bàn, Nam Cung Hi ngồi đối diện nàng, còn lại chống cằm nhìn nàng ăn.

      "Chàng ăn sao?" Quý Tinh chỉ vào ly sữa đậu nành, Nam Cung Hi lắc đầu cái, "Ta thích nhìn nàng ăn hơn ." Quý Tinh trợn tròn hai mắt nhìn , đây phải lại trở về là của sao?

      "Hi nhi, sao con tới luyện công?" Diệp Thiên thấy cửa mở liền vào, ngay sau đó lại nhíu chân mày, nguy rồi, sao lại như vậy, phải mong muốn mau sớm học xong mới đúng.

      "Hả? A, Tinh nhi nàng từ từ ăn, ta theo sư phụ luyện công." xong cũng cho Quý Tinh thời giian lên tiếng, kéo luôn Diệp Thiên ra ngoài. Hai người đến chỗ người, Diệp Thiên phủi phủi tay áo, "Hi nhi, con. . ." Còn chưa xong bị Nam Cung Hi cắt ngang.

      "Hừ, sư phụ, con chưa từng quên, tại con sớm cố ý hỏi mẹ con, con và nàng trước đây đối xử với nhau như thế nào, cho nên mới. . ." nháy mắt, Diệp Thiên thở phào nhõm, còn tưởng rằng võ công kia xảy ra cố gì chứ.

      Trong phòng Quý Tinh ăn xong, nàng lập tức rời , có số việc cần đến hỗ trợ của bọn họ, trước tiên nàng đến Gấm Nghệ phường dặn dò Tiền Nhất làm thế Hách Liên Viên, để đến Ám Hương Các, còn mình trở về nơi đó, kéo Nhược Tịch còn ngủ đến gần phòng của nàng.


      Chương 70: Đoạn Tình (2)

      Editor: Lakshmi


      "Hả, Tinh nhi, muội làm gì mà mới sáng sớm kêu tỷ ra ngoài thế hả? Rỷ còn muốn ngủ mà." xong nàng lại nằm xuống giừơng của Quý Tinh tiếp tục ngáy to, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, "Vào ." Nàng vừa dứt lời, Hác Liên Viên xuất ở trong phòng, là nhanh nhẹn.

      "Lâm Nhược Tịch, đứng lên cho muội! Muội có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hai người." Nàng hét lên với người nằm giường, " chuyện gì hả? Tỷ rất buồn ngủ, còn nữa ở đâu ra. . . Á! Làm sao lại ở đây." Nàng mở mắt ra chỉ về phía Hách Liên Viên, sau đó nhìn lại chính mình lượt, còn mặc áo ngủ, vội vàng kéo chăn đắp lên mình.

      " nghĩ rằng ta tàng hình là được." Cũng phải là mặc y phục, lần trước bị nàng kéo nhìn nữ nhân kia, tại nhìn thấy nàng như vậy cũng cảm thấy khiếp sợ nữa rồi. "Ngươi. . . Ngươi. . . " Nàng chỉ tay vào .

      "Được rồi, muội có việc quan trọng." Quý Tinh nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, lần này Lâm Nhược Tịch cũng phải ngồi thẳng người lên, chỉ là núp trong chăn ra mà thôi. " có còn nhớ người tên Diệp Thiên hay ?." Hách Liên Viên gật đầu, còn Lâm Nhược Tịch lại hiểu ra sao? Diệp Thiên? Là ai vậy.

      "Thế nào rồi?" Hách Liên Viên hỏi, thế nào mà nàng lại mang bộ dạng nghiêm túc đến vậy?" là sư phụ của Nam Cung Hi, hơn nữa tại cũng biết Nam Cung Hi bị cái gì, bây giờ hai người bọn họ lại muốn đối phó ta." Mặc dù Lâm Nhược Tịch biết Diệp Thiên là ai, nhưng nghe có người muốn hại Tinh Nhi, vậy nhất định được.

      "Cái gì? Nam Cung Hi muốn hại ?" Làm sao có thể được? chỉ nàng, mà tất cả mọi người đều cho là thể nào, nhưng chuyện này cũng thể chối."Ừ, cho nên muội muốn hỏi xem hai người thấy thế nào ?" xong nàng nhìn sang Hách Liên Viên.

      Hách Liên Viên cau mày, tại tên Diệp Thiên kia thay đổi rất hiểm độc, chỉ là. . . nhìn Quý Tinh, "Có phải suy nghĩ ra cái gì hay ?" Quý Tinh tán thưởng nhìn , gật đầu cái, "Ý tưởng gì vậy?" Lâm Nhược Tịch cũng tiến lên hỏi.

      "Lấy được hưu thư, rời khỏi thành đô." Những lời này vừa ra, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch đồng loạt nhìn về phía bụng của nàng, " chắc chắn chứ?" Hách Liên Viên hỏi, Lâm Nhược Tịch cũng gật đầu, "Ừ." Nàng gật đầu cái, biết ý nghĩ của bọn họ, cho nên nơi này đợi được.

      "Đứa bé kia làm thế nào?" Lâm Nhược Tịch hoa chân múa tay, "Tái giá." Quý Tinh nửa đùa nửa , nhưng cũng làm Lâm Nhược Tịch phải há to miệng, trước đây nàng vẫn cảm thấy Quý Tinh là loại người khác thường, ngờ đến cái này cũng ngoại lệ.

      "Được, nếu như có người nào thích hợp, còn có ta." Lần này Lâm Nhược Tịch trực tiếp ngã lăn đất, cái gì Hách Liên Viên phải chứ? Đúng là sớm dòm ngó Tinh nhi rồi sao?"Cảm tạ huynh!.", Quý Tinh tựa vào bờ vai của , mặt của trở nên đỏ bừng, cằm của Lâm Nhược Tịch lại rớt xuống thêm lần nữa, tên kia lại có thể đỏ mặt à?

      "Hai người các ngươi, có phải nên nơi nào được hay ? Còn nữa Nhược Tịch đây vốn là tâm huyết của tỷ, nếu tỷ muốn , vậy muội mình cũng tốt." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, lúc đầu nếu phải vì nàng nơi này chẳng mở cửa, hơn nữa cũng mở lâu như vậy, tiền vốn cũng sớm thu hồi đủ.

      ", ta muốn cùng với muội, chúng ta phải là hảo tỷ muội hay sao?." xong nàng tiến lên ôm lấy Quý Tinh, bị chính phu quân của mình đối xử như vậy nàng nhất định rất đau lòng, chỉ là nàng ra mà thôi, nàng đâu Nhược Tịch theo đến đó, Hách Liên Viên và nàng có cùng ý tưởng.

      "Được, chúng ta trước dọn đường, nơi đó ta có phòng trống bỏ lâu, có thể thu dọn để ở." Lâm Nhược Tịch và Quý Tinh cùng quay đầu lại nhìn , gật đầu cái, cũng đến nổi đáng ghét, Nhược Tịch phải nhìn bằng con mắt khác.

      "Ừ, tỷ chuẩn bị tốt nơi này." Nàng tìm người tin cẩn tiếp tục coi sóc, dù sao nơi này cũng là tâm huyết của các nàng, còn Gấm Nghệ phường, tại Quý Tinh vẽ đồ nữa cũng đủ rồi, cùng lắm đến chỗ ở mới họ lại mở, dù sao nàng cũng có tiền.

      "Ta cũng chuẩn bị bên kia, chính phải cẩn thận chút." Lời này Hách Liên Hiên với Quý Tinh; nàng gật đầu, vì tương lai của chính mình, nàng nhất định, huống chi có nam nhân nàng cũng chết, coi như mình lãnh đủ bài học rồi.

      "Nếu , Tinh nhi vậy muội đừng về nữa." Lâm Nhược Tịch lo lắng nhìn nàng, vừa nghĩ tới người bên gối muốn hại nàng, nàng liền rợn cả tóc gáy, "Nhược tịch, đừng lo lắng, muội có chuyện gì đâu." như vậy, nhưng nàng yên lòng, Hách Liên Viên nhìn thấu băn khoăn nơi đáy mắt của nàng , xem ra phải giúp nàng mới được.

      Chương 71: Đoạn tình (3)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Cuối cùng ba người Quý Tinh cũng bàn xong những chuyện tính toán sau này cho Ám Hương Các, nhìn theo bóng dáng của Quý Tinh ra ngoài, Lâm Nhược Tịch rất lo lắng, “”Này tiểu tử kia, Quý Tinh xảy ra chuyện gì chứ?” Hách Liên Viên nhìn nàng cái, so đo bất kính của nàng, bởi vì nàng hề sai.

      " đâu." Bởi vì thầm bảo vệ nàng, thân là người kế thừa chức vị võ lâm minh chủ, thực lực đương nhiên phỉa có, “Ta có thể tin tưởng ngươi ?” Lâm Nhược Tịch quay đầu lại nhìn , Hách Liên Viên gật đầu, thêm cái gì rồi ra ngoài.

      "Hi nhi, ta mang Tuyết nhi đến rồi." Diệp Thiên nghiêng mình, sau lưng của xuất thanh tú, nàng run rẩy nhìn Nam Cung Hi, “Tuyết nhi?” Nam Cung Hi kích động tiến lên, gọi Tuyết nhi làm lùi về phía sau bước, ánh mắt của Diệp Thiên nhìn sang có ý bảo nàng hãy dừng bước.

      "Tuyết nhi, nàng yên tâm, bao lâu nữa chúng ta có thể ở cùng chỗ." tiến lên ôm lấy nàng, than thể cứng đờ, Nam Cung Hi cũng để ý đến, chỉ coi là nàng quen mà thôi.

      "Khụ khụ, Hi nhi, con hãy đưa Tuyết nhi ra ngoài dạo." Diệp Thiên lên tiếng, Nam Cung Hi gật đầu cái, lập tức mang theo Tuyết Nhi ra ngoài, Diệp Thiên nhìn theo bóng hai người rời , khóe miệng càng cong sâu hơn.

      Quý Tinh đứng ở cửa của Ám Hương Các cửa ngắm bầu trời,hít thở chút, phải nàng đến đây lâu như vậy, gặp được nhiều người tốt như vậy, nàng là may mắn , nghĩ tới việc phải lập tức rời , nàng muốn dạo đường chút, sẵn tiện mua cái gì đó để làm quà biệt ly cho bố mẹ chồng của nàng, nghĩ như vậy, nàng bước xuống đường ngay.

      Nam Cung Hi ôm Tuyết nhi xuất gây ra xôn xao hề , làm người phố rối rít nhìn xem, chẳng lẽ lời đồn trước đây là sao? Xem ra kể từ sau khi mặt của Nam Cung Thiếu gia trở nên tốt lập tức tự tin hơn hẳn, nhìn nữ nhân bên cạnh chút, bộ dáng cũng rất thanh tú đấy, nhưng bọn họ đều nhất trí rằng vẫn đẹp bằng Quý Tinh.

      "Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi!" cũng thích người khác dòm ngó Tuyết nhi của , vừa hô như vậy, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống. “Tuyết nhi, thôi, ta đưa nàng mua ít đồ” xong, ôm nàng bước vào tiệm bán đồ ngọc.

      "Lão bản, lấy cái này cho ta xem." Quý Tinh chỉ vào vòng ngọc trong quầy, "Được rồi, của Nam Cung phu nhân đây ." Quý Tinh nhận lấy vòng ngọc kia nhìn khắp lượt, mặc dù nàng hiểu cái này, nhưng nhìn cái cũng biết đây là mặt hàng tốt.

      "Tuyết nhi nàng sao thế ?" Nam Cung Hi nhìn người dừng ở cửa, theo tầm mắt của nàng, Nam Cung Hi thấy nàng nhìn vòng ngọc tay kia, Tuyết nhi nắm chặt tay, lúc ấy bất đắc dĩ coi nó như rồi, thế nào chỉ mới chớp mắt lập tức xuất ở chỗ này, ra là hiệu cầm đồ cũng có mánh khóe.

      "Lão bản, cái vòng tay này ta muốn có." Nam Cung Hi tiến lên rút vòng ngọc trong tay Quý Tinh , lão bản sững sờ, còn Quý Tinh lại nghiêng mặt nhìn sang, lúc này Nam Cung Hi mới phát ra nàng, biết thế nào, lại cảm thấy tâm tư của mình có phần xấu , cảm giác như bị bắt gian.

      "Hi, thôi, vị nương này mua trước mà ." Nàng thấy đối phương chuẩn bị trả tiền rồi, Quý Tinh nhíu mày nhìn kia,sau đó nhìn Nam Cung Hi lượt, lập tức ràng mọi chuyện.

      Nghe được giọng này, Nam Cung Hi thầm mắng mình, thế nào lại quên mất Tuyết nhi, và Tuyết Nhi vốn chính là đôi, bởi vì nàng dùng thủ đoạn chia rẻ bọn họ, nghĩ như vậy, lập tức thay đổi thái độ.

      "Lão bản, cái này ta lấy rồi, ra giá ." Nghĩ đến việc cũng có người nào dám chống đối , chẳng qua thấy lão bản kia nhìn Quý Tinh, dường như đợi nàng mở miệng. . . , cảnh này khiến Nam Cung Hi cau mày, lời có uy nghiêm như thế sao?

      "Nam Cung phu nhân, chuyện này. . ." Lão bản vừa mở miệng, Tuyết nhi bên cạnh ngây ngẩn cả người, Nam Cung phu nhân? Đó phải là phu nhân của sao? Mà nàng cũng nghe qua ít lời đồn đãi về Quý Tinh, nàng lùi lại sau lưng Nam Cung Hi rồi núp sau đó, Nam Cung Hi còn cho là bởi vì nàng sợ Quý Tinh hại nàng lần nữa,cho nên đứng chắn tầm mắt của Quý Tinh nhìn nàng.

      "Nhường cho bọn họ , ta cần." xong nàng ra ngoài, Nam Cung Hi nhìn thoáng qua nàng, từ đầu đến cuối cũng phát ra vẻ tức giận."Nam Cung thiếu gia, đây." Lão bản đem đồ vật gói kỹ lại rồi đưa cho , cầm vật trong tay, tại sao tim của lại nặng triễu đến thế?

      "Nam Cung thiếu gia? Nam Cung thiếu gia?" Lúc này Nam Cung Hi mới lấy lại tinh thần, mới vừa rồi làm sao thế?"Cho nàng cái vòng tay này." nhận lấy vòng tay, đưa cho nàng, ", Tuyết Nhi cho nàng." Tuyết nhi tâm tình kích động nhận lấy đồ, xoay vòng, còn trở lại trong tay nàng.

      " thôi, ta dẫn nàng ăn cái gì đấy." Nam Cung Hi ôm nàng ra ngoài, lão bản ở phía sau nhìn hai người kia, thở dài, lắc đầu cái, đúng là lòng người. . . Quả nhiên khó dò.
      Last edited: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :