1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Thu phục " nghiệt" (2)


      Editor: Lakshmi


      Trong lúc đại phu cầm lá thuốc quỳ mặt đất lão lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ngoài cửa , vì Nam Cung Hi quay lưng về phía cửa nên nhìn thấy được người mới tới, đại phu vội vàng lau nước mắt cuối cùng Nam Cung phu nhân cũng đến.


      Quý Tinh đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, ngay cả cằm của Lâm Nhược Tịch cũng muốn rớt xuống, Nam Cung Hi làm vậy. . . . biết nên làm sao. Quý Tinh tiến vào động tay chân chút tức mấy tên đại hán cứ như thế mà bị nàng hất văng ra ngoài, nhìn nàng thoải mái xử lý đám côn đồ cầm gậy gộc trong tay ngay cả đại phu và Nhược Tịch cũng đều sửng sốt.

      Vị Nam Cung phu nhân này đúng là rất khỏe. . . lợi hại! Lâm Nhược Tịch còn dụi dụi con mắt, phải chứ? Quý Tinh lại có thể hất văng người đàn ông ra ngoài ư?Nàng nhìn người nằm dưới đất, chẳng qua động tác tiếp theo của Quý Tinh lại càng làm cho bọn họ thêm sợ hãi choáng váng.


      "A! Là ai đánh ta? muốn sống nữa rồi phải ?" Nam Cung Hi hét to, " vậy sao? Mấy ngày gặp chàng là bị ngứa da hay cứng xương đây? Có muốn thiếp giúp chàng nới lỏng xương và xoa da chút hả?"Nghe thấy giọng này, Nam Cung Hi hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó lại nhìn nàng, "Nàng có tư cách gì quản chuyện của ta!" Quý Tinh nghe lời đến mắt cũng dần nheo lại.


      "Chàng quên là chàng còn chưa đưa hưu thư cho ta chứ? Vậy ra giờ chàng muốn đưa phải ?"Nam Cung Hi chột dạ dám nhìn nàng, Quý Tinh ngừng lời tiến lên cầm lấy giấy bút bàn đưa qua để trước mặt , "Đây, cho chàng, mau viết hưu thư !" Nghe thấy lời nàng , đại phu ở bên rất muốn xông lên cướp lấy tờ giấy, như vậy sao được chứ!

      "Nàng. . . Nàng đừng cho là ta dám viết." Quý Tinh còn nhíu mày nhìn đặt đồ tay xuống, Nam Cung Hi đoạt lấy để lên bàn, lúc mọi người thầm hô trong lòng xong rồi lại nhìn thấy vẫn chậm chạp chịu hạ bút viết.


      "Thế nào? Chàng biết viết? Có cần thiếp viết giúp chàng tay hay ?" xong, Quý Tinh làm như sắp đoạt lấy cây bút trong tay của nhưng Nam Cung Hi nhanh hơn nàng bước bẻ gảy cây bút rồi vo viên mảnh giấy bàn lại, căn bản là muốn viết hưu thư mỗi lần đấu với nàng luôn là kẻ thua cuộc.


      "Được rồi, nếu như vậy, thiếp vẫn còn là phu nhân của chàng, chàng mau cùng ta về nhà phải ngoan ngoãn nghe theo thiếp." xong tiến lên níu lấy lỗ tai của mà kéo ra ngoài. "Này, này, đau!" Nam Cung Hi gào lên nhưng cũng dám phản đối hành động của nàng, chẳng qua khi nhìn thấy có rất nhiều người đường lén lút nhìn bọn họ sắc mặt của trở nên rất khó coi, thanh danh cả đời này của coi như bị hủy trong tay của nàng rồi.
      (Lakshmi: còn có thanh danh để mà mất à ? :3333333)

      Nhìn Nam Cung Hi bị nhéo lỗ tai kéo lúc này mọi người mới dám ra, Lâm Nhược Tịch nhìn theo Quý Tinh mà lòng phục sát đất, đợi lát nữa trở về nhất định phải bắt Quý Tinh dạy cho nàng vài chiêu mới được, lợi hại! Nhược Tịch mau chóng lấy lại tinh thần ban đầu giúp đỡ lão đại phu sửa chữa y quán bị đập, thu gom lại dược liệu.


      "Tinh. . . Tinh nhi, nàng mau buông ta ra! Thế này rất khó coi !" Nếu bị nữ nhân níu lỗ tai kéo đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời , "Chàng cũng biết rất khó coi sao? Thể diện bị chàng sớm vứt đâu rồi hả?"Nàng buông ra ngay cả khi nhìn thấy lão gia và lão phu nhân nàng vẫn nhất mực chịu buông tay.


      "Cha, mẹ." Nam Cung Hi nhìn hai người cầu cứu, hai người bọn họ lại coi như khí, "Tinh nhi, xem như con trở về, Hi nhi khi dễ con phải ? Cũng nên bị dạy dỗ." Bà liếc con trai mình cái, "Đúng , đúng,." Nam Cung Hạo đứng ở bên cũng gật đầu phụ họa. Nam Cung Hi nín lặng rốt cuộc có còn là con trai của bọn họ nữa hay ? Chẳng qua đợi suy nghĩ xong bị Quý Tinh lập tức lôi vào phủ.
      Chương 36: Thu phục " nghiệt" (3)


      Editor: Lakshmi


      Quý Tinh thèm giữ hình tượng thục nữ nhấc chân đạp về phía cánh cửa, cửa vừa mở ra nàng kéo luôn vào, "Chàng , mấy ngày qua chàng đến những đâu hả?" Nam Cung Hi chột dạ nhìn xung quanh hề có ý muốn trả lời câu hỏi của nàng, nhưng là do biết phải trả lời nàng thế nào, mấy ngày qua làm ít việc xấu.


      " Chàng có hay ?" Nàng ngồi xuống ghế mỉm cười nhìn , Nam Cung Hi lại nghĩ về đến nhà của mình tại sao lại có thể để nàng tiếp tục đè đầu cởi cổ như vậy? ngẩng đầu lên muốn ra oai trượng phu lại bắt gặp vẻ mặt của Quý Tinh, đành xụ mặt xuống vẫn là nên chờ thêm chút nữa vậy.


      "Còn phải do những tê đại phu kia lại thể trị bệnh cho tốt sao . . . Vết sẹo mặt ta." Năm chữ phía sau rất , Quý Tinh đứng dậy đến trước mặt rồi đưa tay ra. . ."Này, đau!" Nam Cung Hi nhìn người nắm cái sẹo mặt .


      "Tại cái này à? Chàng rất để ý đến nó nhỉ? Hay là . . . Đúng rồi, Thược Dược cũng tệ. . ." Nghe được lời của nàng..., Nam Cung Hi khẳng định là nàng hiểu lầm, "! phải như vậy! Ta và nàng ta. . ." Còn chưa hết câu lập tức bị câu tiếp theo của Quý Tinh làm cho ngây người.


      "Nếu chàng giúp nàng ta chuộc thân ? Lấy về làm phu nhân cũng tồi, mà thiếp đây. . . Đúng rồi, lúc nào đưa hưu thư cho thiếp?" Nam Cung Hi lập tức xoay người chạy ra ngoài bỏ lại Quý Tinh nhìn theo bóng lưng của khóe miệng của nàng giương lên thành đường cong, Thược Dược sớm giải thích với nàng vậy lại còn chạy đâu chứ? viết hưu thư à? Cũng phải, mới vừa bị dạy dỗ cho thông suốt ghét nàng mới là lạ.


      "Này, Hi nhi con đâu vậy?" Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo muốn vào liền nhìn thấy con trai của mình lại vội vã chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì? Hai người họ đối mặt nhìn nhau sau đó lại tiếp tục bước vào.


      "Tinh nhi, Hi nhi đâu vậy?" Bà chỉ ra bên ngoài, Quý Tinh lắc đầu ngay cả nàng cũng còn biết, "Việc này. . . Cha, mẹ, hai người ngồi ." Nhìn thấy nàng sửa cách gọi, Thượng Quan Mân lập tức mỉm cười cái, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống được.


      Lâm Nhược Tịch giúp đỡ sửa sang dược liệu xong, mới vừa trở lại Ám Hương Các, muốn nghỉ ngơi chút, ngoài cửa liền truyền đến thanh thình thịch trông bộ dạng cứ như muốn phá luôn cái cửa. Nàng nổi giận mở cửa ra, "Muốn chết à! Cửa đều bị ngươi gõ muốn. . . ." khi nhìn thấy được người mới đến chữ hư còn chưa kịp thốt ra vội nuốt xuống.


      "Nam. . . Nam Cung thiếu gia, lúc này trời còn chưa tối, kỹ viện mở cửa bây giờ." Nam Cung Hi nhíu mày, ngay cả Nhược Tịch cũng hiểu lầm ư?"Ta đến tìm Thược Dược." xong liền tự mình vọt vào, "Ai! Nam Cung thiếu gia! Các nương ở đây đều nghỉ ngơi mà!" Nàng vội vã đuổi theo sau lưng sau.

      "A, Nam. . . Nam Cung thiếu gia." Thược Dược từ giường bị kéo xuống đỏ bừng cả khuôn mặt, mà căn bản Nam Cung Hi cũng để ý nhiều như vậy cứ kéo theo nàng ra ngoài, Lâm Nhược Tịch rất tức giận nàng trực tiếp xông ra chắn trước mặt .


      "Nam Cung thiếu gia, nếu như ngài nghĩ đến việc chuộc thân cho Thược Dược lấy tiền ra đây! Còn nữa bây giờ phải lúc tiếp khách, người ta cũng còn mặc áo ngủ!"Nam Cung Hi quay đầu liếc mắt nhìn Thược Dược đúng là nàng mặc áo ngủ, buông nàng ra, " mặc quần áo cho tử tế." Thược Dược run rẩy vào trong phòng.

      " phải ta chuộc thân cho nàng ta, mà có việc muốn mượn nàng ta chút ." giải thích với Lâm Nhược Tịch lại thấy vẻ mặt đối phương tin tưởng mà nhìn , cũng lười đôi co. "Xong chưa!" hét to tiếng lúc này Thược Dược mới từ từ bước ra, Nam Cung Hi bước lại nắm tay nàng kéo ra ngoài.


      "A! Làm sao như vậy được chứ? Ngươi lại có thể đến cướp người của kỹ viện?". Lâm Nhược Tịch đuổi theo thế là đuổi chạy, lời đồn mới lại nổi lên bốn phía, Nam Cung thiếu gia ngang nhiên cướp kỹ nữ mang về nhà biết là muốn lập làm chính thất hay làm tì thiếp đây?
      Chuơng 37: Thu phục “ nghiệt” (4)

      Editor: Lakshmi

      Bên kia Quý Tinh bưng nứơc rót trà cho hai ngừoi ngồi truớc mặt, tự bản thân nàng cũng rót cho mình chén, viết hưu thư có cần lâu như vậy ? Nàng đưa cái ly lại gần khoé miệng khẽ nhấp ngụm, trà vừa mới uống vào trong miệng lại bị hai ngừơi mới đến xông vào làm cho kinh ngạc mà phun ra ngoài.

      “Khụ khụ. . . khụ khụ. . .” nàng vỗ vỗ lồng ngực mình, lại có thể trực tiếp kéo Thuợc Duợc đến tận đây ư? Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo cũng hiểu gì cả, con trai nhà mình sao lại lôi kéo nuơng khác ?

      “Ai nha! Nam cung thiếu gia, sao nguời lại có thể cuớp nuơng của kỹ viện nhà chúng tôi đuợc" Lâm Nhuợc Tịch thở hổn hển đuổi theo ra lời này, Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo mới vừa uống trà xong cũng đều phun toàn bộ ra ngoài, kỹ . . . kỹ viện? Vậy Tinh nhi phải làm thế nào? Hai ngừoi quay đầu nhìn nàng còn Quý Tinh lại có phản ứng gì đặc biệt.

      “Chàng.... Chàng thay Thuợc Duợc chuộc thân rồi sao?” Quý Tinh thuận miệng hỏi vẻ mặt kinh ngạc nhìn , Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo thiếu chút nữa là té từ ghế xuống. . . chuộc thân? nghĩ cái gì vậy?

      ", nhanh lên đêm hôm đó chúng ta có gì đúng ?" đẩy Thược Dược đến truớc mặt Quý Tinh, nghe như vậy Quý Tinh suýt nữa bị sặc bởi chính nuớc miếng của mình, “Khụ khụ. . .Khụ khụ. . .” Thuợc Duợc nhìn nàng kỳ quái phải là nàng sớm giải thích qua rồi sao? Thế nào mà Nam Cung thiếu gia lại bắt nàng giải thích lần nữa?

      "Đêm hôm đó?" Thượng Quan Mân thét lên chói tai, "Hi nhi chẳng lẽ con . . . chơi ư?" xong lời này, bà liền phát mình sai rồi, vội vàng ngậm miệng lại, Nam Cung Hi tức đến xạm mặt lại, mẹ của còn gắn thêm tội danh cho nữa là thế nào?

      "Oa! Tinh nhi muội cũng ở đây à, muội xem chút, là đoạt Thuợc Duợc còn chưa đưa tiền ! Hơn nữa ta cũng còn chưa đến lúc để tiếp khác.” Lâm Nhuợc Tịch xong làm tất cả mọi ngừoi đều quay sang nhìn Nam Cung Hi, nữ nhân kia! rát muốn tiến lên bóp chết nàng ta!

      "Ngươi. . . Ngươi. . ." nàng ngừng bắn ánh mắt khiêu khích đến , Nam Cung Hi giận đến nghiến răng, chỉ là người nọ núp ở sau lưng Quý Tinh, "Ngày hôm ấy. . . Ngày đó chuyện gì cũng có xảy ra! Chúng ta chỉ ngủ chung giường thôi mà !" Nam Cung Hi rống to.

      "Ta có thể hỏi chút , các ngươi ai ngủ giường? Người nào ngủ hả?" Lâm Nhược Tịch lộ ra cái đầu tò mò hỏi, Nam Cung Hi nắm hai tay lại chặt kêu vài tiếng rắc rắc vang dội, “Khụ . . .Coi như ta chưa hỏi.” Nàng tiếp tục lùi ra sau lưng Quý Tinh.

      "Nam. . . Nam Cung thiếu gia, chuyện này Tình tỷ cũng biết." lúc này Thược Dược mới yếu ớt mở miệng , Nam Cung Hi nhìn Quý Tinh kgông dám tin nhưng thấy đối phuơng gật đầu cái, trong lúc nhất thời hoá đá, nàng... nàng biết?

      Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo vỗ vỗ lồng ngực của mình, còn may, còn may, chỉ là phen sợ bóng sợ gió mà thôi. Nhi tử của bọn họ phải loại ngừoi như vậy.

      "Nàng biết? Vậy sao nàng còn phải. . ." Hai chữ thư từ hôn ra, chỉ nhìn cha mẹ cái, “Khụ! Chúng ta chợt nhớ ra có việc, truớc đây.” Thuợng Quan Mân kéo Nam Cung Hi còn chưa hiểu tình huống ra ngoài, nhìn thấy bọn họ ra ngoài, Thuợc Duợc và Nhuợc Tịch nhìn nhau cái, “Thuợc Duợc, chúng ta trở về luyện tập nào.” xong nhảy từ sau lưng Quý Tinh ra ngoài rồi kéo Thuợc Duợc chạy mất.

      "Hưu thư viết xong chưa?" Quý Tinh nhìn , Nam Cung Hi lắc đầu, thể thừa nhận, bắt đầu từ lần đầu nhìn thấy nàng chỉ thích có mình nàng mà thôi, nếu làm sao có thể tuỳ ý nghe theo nàng mọi chuyện!

      "Vậy thiếp viết." xong liền ra ngoài, Nam Cung Hi thấy nàng muốn lập tức tiến lên ôm lấy nàng vào lòng . . .
      Chương 38: Thu phục " nghiệt" (5)

      Editor : Lakshmi ( Bắt đầu từ tuần này hiệu suất 1-2 chuơng ngày nha mọi ngừơi. ngày nào tâm trạng tốt hên xui "3!!)

      Nam Cung Hi ôm lấy Quý Tinh từ phía sau, "Nàng đừng viết hưu thư có được hay ? Nàng ra khỏi cửa ta theo, mệnh lệnh của nàng ta phục tùng, khi nàng trang điểm ta giúp nàng, nếu nàng sai ta cũng hồ đồ theo nàng, lúc nàng muốn tiêu tiền ta do dự đưa hà bao cho nàng, khi nàng tức giận ta là nơi để nàng trút giận, tất cả những gì của nàng ta đều nhớ kỹ, tóm lại nàng là thê tử duy nhất của ta, như vậy nàng có thể ở lại được ?"

      Quý Tinh đẩy hai tay của nàng chợt phát ôm nàng rất chặt, nàng đành bỏ xuống, " Ta nghe chàng rất cảm động nhưng mà trượng phu của ta chỉ có thể có mình ta là thê tử của ."Nam Cung Hi vùi đầu vào bờ vai của nàng, "Được! Nam Cung Hi ta cả đời này chỉ có mình nàng là thê tử." ra là vậy sao? Đối với cũng loại người có ham muốn như thế.


      "Chàng có thể buông thiếp ra được chưa? Thiếp sắp thở nổi." Nam Cung Hi buông lỏng tay của mình ra, chỉ cần nàng viết hưu thư, đâu cả, cái gì cũng nghe lời nàng ."Đúng rồi, còn nữa! Nhớ lời của chàng hôm nay, nếu như sau này thiếp phát ra chàng và nữ nhân nào muốn làm việc mờ ám. Trong lời có ý che giấu . . ."Quý Tinh còn chưa hết bị Nam Cung Hi cắt ngang, "Tuyệt đối !" Nhìn thấy bộ dạng thề son sắt Quý Tinh mới gật đầu cái.

      "Còn nữa, những thứ của người ta bị chàng đập bể, nhà cửa lại còn bị thiêu cháy có phải chàng làm sai rồi đúng ?" đến đây Nam Cung Hi liền chột dạ, ra nàng đều biết à? "Được! Ta ." Hình như sợ nàng đổi ý ngay lập tức vội vã chạy ra ngoài.

      "Oa! Tinh nhi muội là lợi hại! Thực rất lãng mạn! Chỉ có duy nhất thê tử !" Đột nhiên nhìn thấy người tới, Quý Tinh tức đến nỗi đen mặt lại, phải rồi sao? Thế nào lại còn xuất ?"Được lắm! Tinh nhi, muội dự có bãn lãnh!" Lại nhìn thấy cha mẹ chồng của nàng xuất từ phía bên kia, nàng hoàn toàn nín lặng, " ra mọi người đều ở đây à?" Nàng mỉm cười nhìn bọn họ.


      "Ặc, Ta mới nhớ ra là muốn có chút việc." xong Thượng Quan Mân kéo Nam Cung Hi vội vàng bỏ chạy, mà Lâm Nhược Tịch cũng nhìn ra, "Cái đó. . . Cái đó. . . Thược Dược đều là tại muội quá chậm! Lần này nhanh lên chút cho ta!" xong liền lôi người bỏ chạy mất, khuôn mặt của Thược Dược đầy vẻ vô tội, tại sao Tịch tỷ lại có thể trách nàng được chứ? Nhìn thấy ai cũng chạy mất dạng, khóe miệng Quý Tinh hơi co quắp.



      đường , tất cả mọi người đều rối rít tránh né, nhìn Nam Cung Hi mang theo đám người đến các y quán, phải chứ? Chẳng lẽ ngay cả khi Nam Cung phu nhân ra tay mà cũng được nữa sao? Mà y quán gần nhất liền vội vàng đóng cửa nhưng lại bị Nam Cung Hi chận ngang.


      "Nam Cung thiếu gia, van xin ngài! Y quán này cũng là nhà của ta, hãy bỏ qua cho ta mà!" Người nọ quỳ mặt đất ngừng cầu khẩn, Nam Cung Hi nhíu chân mày, tính làm gì mà, "Các ngươi , làm tốt chút cho ta." với người ở phía sau, đại phu nghe đến đó, mặt xám như tro ngồi bất động mặt đất.


      "Cho ngươi, đây là tiền bồi thường tiền của ngươi, nơi này ta cũng giúp ngươi sửa xong." Rất lâu sau đó đại phu mới lấy lại được tinh thần, sững sờ nhìn tờ ngân phía trước mắt, sau đó lại nhìn khắp bốn phía, ra mới vừa rồi những người kia giúp sửa sang nhà cửa, chuyện này. . . Chuyện này. . . sững sờ nhìn người trước mắt.


      "Cầm lấy, , tới nhà khác." Nhét ngân phiếu vào trong tay người kia, lại mang theo đám người kia ra ngoài, lúc này đường mọi người tò mò rối rít vây lại, kỳ tích! Nam Cung thiếu gia giúp y quán khôi phục lại dáng vẻ trước kia, xem ra sau này có chuyện gì thi cứ tìm Nam Cung phu nhân là được rồi.

      Nam Cung Hi tốn hết ngày dẫn theo người sữa chữa những thứ của y quán bị đập phá, nếu bị thiêu cháy giúp người ta mua lại căn nhà, trong lúc nhất thời mọi người đều thêm tán thưởng , có điều khi Nam Cung Hi trở lại phủ thấy Quý Tinh đâu, ngơ ngác đứng trước cửa phòng, ngổn ngang trong gió.
      Chuơng 39: Phụ xướng phu tuỳ (1)

      Editor : Lakshmi

      Nhìn gian phòng trống rỗng, phải nàng viết hưu thư nữa sao? Chẳng lẽ nàng đổi ý? lùi hai buớc về phía sau, "Ai nha! Hi nhi, con làm cái gì vậy?" Thượng Quan Mân đẩy cái, mới vừa rồi thiếu chút nữa là dẫm phải bà.


      "Mẹ, Tinh nhi rồi?" đến đây, Thượng Quan Mân suy nghĩ, "Ai nha! Nàng nào có đâu! Con trai à! Có phải con giả vờ biết đó chứ? Nàng là lão bản của Ám Huơng Các, con còn có thể đâu? Còn nữa bây giờ là buổi tối. . . Này! Này!” Chạy nhanh như vậy để làm cái gì? Bà còn chưa hết câu! là, bà lắc lắc đầu, xem ra đứa con này cũng thông suốt rồi, nghĩ đến đây bà liền mỉm cừơi.


      "Tinh nhi, có phải muội trả thù ta hay ?” Lâm Nhuợc Tịch nhìn nàng vẻ mặt đau khổ, “ có! Tỷ xem muội có tốt , tự tay trang điểm cho tỷ, tỷ còn cảm kích ta?” Quả là nàng cố ý chút, ai bảo Nhuợc Tịch lại thích nghe lén như vậy, cha mẹ chồng nàng thể làm gì cả nhưng nguợc lại chỉnh Nhuợc Tịch nàng lại có thể

      "Lông mày sao lại vẽ lớn như vậy? Đôi môi tô đỏ như vậy làm gì? Muội xá định là trang điểm giúp tỷ à?” Lâm Nhuợc Tịch chỉ vào chính mình trong guơng kêu to, được rồi! Quả là nàng , nhưng những lời này nàng ra đâu, “Khụ, khụ! Muội làm mà! Hơn nữa với bộ dạng như vầy có kẻ nào dòm ngó đến sắc đẹp của tỷ, nếu bị kẻ nào đó trong lúc chọn nuơng lại kéo tỷ mất có thể làm đuợc gì?” nàng nghiêm túc , động tác trong tay hề dừng lại

      "Muội . . . Cũng đúng! Ngừoi quốc sắc thiên huơng giống như ta, nhất định khiến ngừoi khác hiểu lầm, tỷ cũng muốn tranh đoạt danh hiệu đứng đầu bảng với nuơng nhà mình” Đột nhiên Quý Tinh đưa tay kéo, nữ nhân này. . . “A! Đau , Tinh nhi, muội đừng kéo tóc ta mà!” Cả chân mày lẫn con mắt của Lâm Nhuợc Tịch cũng phải nhăn lại thành chỗ, Quý Tinh vội vàng buông tay mình ra, việc này cũng nên trách nàng ai bảo nàng ấy chuyện lại biết điều như vậy.

      "A! Cái người này sao ngươi lại chạy đến phòng của lão bản chúng ta chứ?” nữ nhân đuổi theo Nam Cung Hi, ta cũng nhận ra , nam Cung Hi cũng thèm để ý đến , trực tiếp tới phòng của Quý Tinh, sợ nàng lại chạy mất lần nữa.

      Ầm tiếng, Quý Tinh và Lâm Nhuợc Tịch cùng đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, "Tinh tỷ, xin lỗi, . . ." Nữ nhân kia biết nên cái gì cho phải, "Muội lui xuống , có việc gì." Quý Tinh phất tay, lúc nữ nhân kia còn quay đầu lại liếc nhìn Nhuợc Tịch cái, biết nguời ấy là ai, còn Tịch tỷ đâu rồi?

      "Cái người này hấp tấp làm cái gì vậy?" Nam Cung Hi nhìn thấy nàng liền thở phào nhõm, " có. . . có gì." ra là sợ nàng chạy mất đâu, "Ha ha! Tinh nhi, ta xem ra cho là muội chạy mất." Lâm Nhược Tịch đứng lên , lúc này Nam Cung Hi mới chú ý tới còn có người khác trong phòng, chẳng qua người truớc mắt là ai?

      "Đồ xấu xí, ngươi là ai?" Lời của Nam Cung Hi vừa ra khỏi miệng, Lâm Nhược Tịch lập tức thay đổi sắc mặt, "Ngươi người nào xấu xí? Ngươi đẹp trai ở chỗ nào?" Nàng tức giận thở phì phò hét lên với , nhắc đến hai chữ đẹp trai kia, Nam Cung Hi nổi giận, quên nhưng mà lại có người cố tình muốn nhắc đến nó.

      "Đồ xấu xí là ngươi! Có tin ta đập chết ngươi hay đập !" Nhìn hai ngừoi truớc mặt giương cung bạt kiếm, Quý Tinh nhức đầu, hai người này. . . Khắc tinh à?"Tốt lắm! Tất cả im miệng cho ta!" Quý Tinh vừa hét lên, hai ngừoi đều hừ tiếng rồi quay đầu chỗ khác.

      "Tinh tỷ, Tịch tỷ đâu? Ah? Cái ngừơi xấu xí này ở đâu ra vậy?" Lần thứ hai tiểu Đào tới gọi người, nhưng tại sao lần sau so với lần truớc càng thêm kỳ quái? Hơn nữa tại sao ngừoi xấu xí lại cứ nhìn nàng chằm chằm? Bị nàng ta nhìn có chút sợ hãi.

      Nam Cung Hi ở bên lại chút khách khí bật cừoi lớn tiếng ,lại là chút khách khí bật cười lớn, "Ha ha. . . Ha ha. . ." Lại có thể có người cũng khó nhìn giống , chỉ là bị Quý Tinh liếc mắt trừng cái, lập tức thu nụ cừơi lại.

      "Tiểu Đào, lần sau muội còn như vậy ta liền để cho muội tiếp khách!" Ngừơi xấu xí lên tiếng, tiểu Đào ngây ngừoi tại chỗ, "Tịch. . . Tịch tỷ?" Nàng trợn to hai mắt, còn Lâm Nhược Tịch lại tiến lên, tay lôi tiểu Đào rời , nàng cũng muốn lại bị người phía sau chế giễu.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Phụ xướng phu tùy. (2)

      Editor: Lakshmi


      "Chàng tới đây muốn làm gì?" Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Nam Cung Hi im lặng nửa ngày, cuối cùng lắc đầu cái, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, "Ta phải đến tìm Thược Dược." cần phải giải thích việc này, vì sợ nàng hiểu lầm.


      "Trước tiên chàng hãy ra ngoài ." Quý Tinh với , Nam Cung Hi vẫn cứng đờ tại chỗ, Quý Tinh bất đắc dĩ mặt trợn lên tức giận, "Ta phải thay y phục." Lúc này Nam Cung Hi mới có phản ứng, a tiếng rồi xoay người ra ngoài, nhưng đứng ở trước càng suy nghĩ lại càng thấy đúng, bọn họ phải vợ chồng sao? Tại sao khi nàng thay quần áo phải đứng ở ngoài cửa?

      Nghĩ như vậy liền xoay người vào, lại đụng phải người, ngẩng đầu nhìn lên, "Ah, tại sao lại là ngươi?" chỉ vào nàng mà , Quý Tinh hoàn toàn hết ý kiến, người này. . .Nam Cung Hi nghĩ lại, đúng, đây ràng là phòng của Tinh nhi, hơn nữa mới vừa rồi cũng trông thấy có nam nhân nào khác ở bên trong.


      "Tinh. . . Tinh nhi?" khỏi to gan suy đoán, "È hèm!" Quả nhiên là nàng! ngơ ngác nhìn nàng, ngày trước gặp nhau. . . Nghĩ đến chuyện kia, khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn.

      " thôi, chúng ta xuống dưới xem chút." Nàng vỗ vai của , xem chừng động tác của nàng, Nam Cung Hi đen mặt lại, nàng coi như huynh đệ sao? Nhưng cũng dám tức giận, nếu chính lại có quả ngon để ăn, nghĩ như vậy, vội vã đuổi theo bước chân của nàng.

      "Hoan nghênh các vị quan khách ghé thăm, Ám Hương Các cho các vị thấy khác biệt của mình và nơi khác bất đồng như thế nào vào đêm nay." Lâm Nhược Tịch đứng ở đài những điều Quý Tinh dạy nàng, chỉ là người phía dưới đều có dáng vẻ thích thú lắm,nguyên nhân. . .

      "Ở đâu ra đồ xấu xí này vậy! Đừng nhảm! Mau xuống." Nghe như thế, trán Lâm Nhược Tịch nổi đầy gân xanh, nàng nhịn! Nhịn! Hơn nữa hôm nay đặc biệt nhiều người, nguyên nhân là họ hủy bỏ danh sách giới hạn, cho nên có rất nhiều người khác nhau đến đây khiến các kỹ viện khác chỉ còn biết tức giận dậm chân, nhưng bây giờ họ cũng dám làm gì các nàng, nguyên nhân còn phải nhờ Nam Cung Hi sao, ai lại dám liều mạng trêu chọc .

      "Các vị, ta là má mì, hơn nữa nếu muốn ta xuống trò chơi này biết làm sao đây, phải ai cũng biết cách chơi như thế nào phải ?" Nàng cũng chỉ có thể cười với bọn họ mà thôi, quả nhiên rất nhiều người còn mở miệng đuổi nàng xuống đài, mà Nam Cung Hi ở bên lại bật cười lần nữa, lần này Quý Tinh ngăn cản bởi vì nàng cũng cười, mới vừa rồi cảm thấy nhưng khi Lâm Nhược Tịch vừa đứng dưới ánh đèn, quả dung nhan đặc sắc khó trách người ta đều muốn đuổi nàng xuống.


      "Ta . . . Khụ. . . Tinh nhi, có phải nàng cố ý chỉnh nàng ta hay ?" Quý Tinh nhìn , ngược lại cảm thất rất thông minh, như vậy mà cũng bị nhìn ra, "Câm miệng!" Quả nhiên Nam Cung Hi ngoan ngoãn im miệng, điều bí mật này ra đâu.

      Có vài người nhận ra Nam Cung Hi cũng cách ra khá xa chút, ấy vậy mà Ám Hương Các lại có người nào dám chuyển động, lão bản của nơi này là Nam Cung phu nhân lại nhìn thấy Nam Cung thiếu gia ở đây thế còn phu nhân của ở đâu.


      "Chúng ta cho mời tiểu Điệp ở phía dưới lên đây, như vậy , ta hoỉ cái vấn đề nếu các vị đáp đúng, nương tiểu Điệp liền cởi thứ mặc người, nếu như những đề mục kia đều đáp đúng, như vậy. . ." Lâm Nhược Tịch tiếp, nhưng người ở dưới nhao nhao lên đòi thử, loại trò chơi này vẫn là lần đầu tiên nghe qua, lại nghĩ đến cảnh sắp xảy ra đủ làm người khác phấn khích thôi.


      "Khụ khụ. . . Cái đó, Tinh nhi, ta về nhà trước đây, nàng cũng đừng trở về nhà quá muộn đấy, ở nơi này lâu cũng tốt." Trước mặt nàng có can đảm nhìn nữ nhân khác cởi quần áo, ai ngờ Quý Tinh lại kéo lại, "Đợi chút, trò này rất hay, chàng cũng chơi đùa chút , thiếp đảm bảo tức giận." Xem thấy vẻ mặt của nàng, Nam Cung Hi lại cảm thấy đáng tin chút nào nhưng lại dám ra.
      Chương 41: Nam tử mặc áo trắng.

      editor : Lakshmi

      "Các vị, xin hãy nghe đề mục thứ nhất, đông qua, dưa chuột, dưa hấu, bí đỏ đều có thể ăn, dưa gì thể ăn?" Lâm Nhược Tịch xong nhìn xuống phía dưới, người ở phía dưới bắt đầu chụm đầu lại ghé tai nhau, chẳng qua nửa ngày rồi cũng người nào có thể trả lời.

      "Đứa ngốc?" Lời này vừa ra, tất cả mọi người cùng nhìn về người vừa , Nam Cung thiếu gia? Ngay sau đó lại sợ đến nổi nhẩy dựng cả lên, hình như Nam Cung phu là lão bản của nơi này, chỉ là mới trả lời được câu hỏi, có phải cũng muốn hay . . .

      "Vị công tử này đáp đúng." Lâm Nhược Tịch cười giảo hoạt nhìn về phía , đột nhiên Nam Cung Hi cảm thấy lạnh buốt, mới vừa rồi chỉ là hỏi thử, nghĩ là đúng, lại liếc nhìn người ở bên cạnh mình nên thể thấy được nét mặt của mới vừa rồi ở đài.


      "Cởi, cởi, cởi." Người ở dưới đài cùng kêu la, "Được, được, Tiểu Điệp, , cởi ! Vị công tử kia trả lời đúng nên ngài nhất định phải mở to hai mắt mà nhìn kỹ!" Đứng ở bên cạnh Tinh nhi mà còn dám tham gia vào việc này? Nàng cũng để yên thân.


      "Tinh. . . Tinh nhi. . ." Nam Cung Hi mang bộ mặt như làm việc sai trái, Quý Tinh lại làm như có chuyện gì câu, "Vóc dáng của tiểu Điệp rất khá" mặt Nam Cung Hi liền biến sắc, dám nhìn lên khán đài. đài Tiểu Điệp cởi áo khoác, để lộ ra áo yếm đỏ thẫm bên trong, nhìn đám người đó trợn tròn mắt, chỉ thiếu mỗi việc chảy nước miếng mà thôi.


      "Hả?" Nam Cung Hi hạ ánh mắt từ đài xuống, ngay sau đó xoay đầu, "Tinh nhi, việc này. . . Ta vẫn nên về trước." xong vọt thẳng ra ngoài, Quý Tinh cũng kịp kéo , kỳ quái? Nàng lại như thế , hơn nữa nhìn cũng phải rất bình thường sao? Bởi vì mới vừa rồi bắt gặp nét mặt đó của Lâm Nhược Tịch, xem ra nàng ấy rất ưa thích việc coi "kịch hay".


      "Các vị, xin hãy nghe cho kỹ đề tiếp theo, bằng tốc độ nhanh nhất người có thể biến băng thành nước sao?" Lâm Nhược Tịch đưa mắt quét vòng nhìn phía dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi Quý Tinh đứng, ah? Nam Cung Hi đâu rồi? phải là chạy rồi chứ? Nghĩ đến đây nàng khổ bật cười vui vẻ, nàng có thể đấu lại Quý Tinh nhưng tuyệt đối có thể đối phó được .


      "Đề mục này quá khó!" Phía dưới có người mở miệng kêu la, " sao?" Đề mục lần này đúng là làm khó đầu óc người ta, Quý Tinh dựa vào đầu óc của bọn họ làm sao có thể nghĩ ra.


      "Để băng tan trong vòng hai giờ sau đó thu được chính là nước." ( khúc này chưa beta lại, mai mình chỉnh sau nhé!) Nghe thấy câu trả lời mọi người đều nhìn ra cửa, chỉ thấy công tử áo trắng tay cầm bạch phiến chậm rãi tới, gương mặt của bạch y công tử lộ ra những cạnh mạnh mẽ, tuấn lãng, đôi mắt đen nhánh thâm trầm, phong thái toát lên cao quý nho nhã.


      "Xin hỏi tại hạ đáp đúng ?" Lâm Nhược Tịch đứng ở đài sững sờ gật đầu cái, mà nam tử kia cũng nhìn nàng trong mắt lóe lên ý cười, nếu như nhìn kỹ là nhìn ra, Nhươc Tịch, xem ra là đến tìm đến nàng rồi.

      "Cởi, cởi, cởi." Người phía dưới cùng nhau la lớn, Lâm Nhược Tịch liếc nhìn Quý Tinh, nam tử mặc áo trắng nhìn theo tầm mắt của nàng, nguy hiểm nheo mắt lại, nam nhân kia là ai ? Tại sao Nhược Tịch lại nhìn ? Mà Quý Tinh cũng vừa quay đầu, đối diện tầm mắt của , . . . Ghen tức? Nàng có nhìn lầm hay ? Người này phải vì Nhược Tịch mà tới chứ? Nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu ném cho Lâm Nhược Tịch ánh mắt "tràn đầy tình " .

      Đường Tĩnh Thiên nhìn hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, khỏi nắm chặt ngón tay đến trắng bệch, nàng đào hôn là bởi vì tên kia sao? Vậy còn sao? phải nàng quên? Hay ăn bản cũng chưa từng nhớ đến ? Quý Tinh cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình càng ngày càng sắc bén, nàng bèn quay đầu lại gật đầu với .

      ( Woa woa , Tịch tỷ bị người ta đuổi theo rồi á nha! :3 )
      Chrisngười qua đường thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Vị hôn phu của Lâm Nhược Tịch

      Editor: Lakshmi( Thành xin lỗi mọi người nha!Để mọi người chờ lâu!)

      Lâm Nhược Tịch có ý bảo tiểu Điệp cởi quần áo, nhưng nàng lại nhìn chằm chằm, làm thế nào mà kẻ vừa đếnkẻ khác lại đến như vậy? Đường Tĩnh Thiên bị nàng nhìn chằm chằm, thôi được rồi, chỉ cần mở miệng nữa là được chứ gì.


      "Oa!" "Oa!" Khung cảnh dưới đài rối loạn, nguyên nhân chính là thấy được bên trong y phục của tiểu Điệp, bọn họ đều cho rằng phía dưới cái yếm có gì cả, ai ngờ được lại thấy hai mảnh vải đen chắn trước ngực, mà thứ ấy gọi là áo lót ở thời đại, so với việc mặc gì cái này còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn, có vài người chịu nỗi gọi kỹ nữ.


      Quý Tinh nhìn thấy hết cảnh này, ngờ hiệu quả còn tốt hơn dự đoán của nàng rất nhiều, phải cảm tạ hai người giải câu đố, Đường Tĩnh Thiên ngây ngẩn cả người, chưa bao giờ nhìn thấy vật ấy cả, chẳng qua để vật kia trước ngực đúng là đáng chết. . . mê người.



      Thấy dáng vẻ của Đường Tĩnh Thiên, Lâm Nhược Tịch xì mũi coi thường, nam nhân đều cùng dạng, đúng rồi, ngoại trừ Nam Cung Hi ra, hả! bị Tinh nhi quản gắt gao rồi.


      Đột nhiên cảm thấy ánh mắt thân thiện nhìn mình, Đường Tĩnh Thiên đối mặt nhìn Lâm Nhược Tịch cái, thấy được giễu cợt của nàng chợt phát ra quên thu hồi ánh mắt người nữ nhân kia.


      "Được rồi, hôm nay tiết mục đến đây là chấm dứt, mọi người đều có thể tùy ý, dĩ nhiên, tiểu Điệp tiếp khách ." xong nàng đẩy tiểu Điệp ra, rất nhiều người ùa lên, từng người ra giá tiền về phía nàng.


      Lâm Nhược Tịch sớm chạy xuống dưới, đến bên cạnh Quý Tinh, "Tinh nhi, hôm nay ta thấy mình rất có lỗi . . ." xong mà vẫn thấy nàng phản ứng, "A, muội. . ." Còn chưa kịp hỏi, Quý Tinh quay lại nhìn nàng rồi chép miệng, nàng quay đầu lại, bị dọa sợ!


      "Vị công tử này có chuyện gì sao? Vẫn còn cần chúng ta giúp người giới thiệu nương à?" Lâm Nhược Tịch thay bộ nghề nghiệp tươi cười , Đường Tĩnh Thiên tối mặt nhìn nàng, "Vì sao phải đào hôn?" Lời vừa ra khỏi miệng làm Lâm Nhược Tịch lập tức kinh sợ .

      "Trốn. . . Đào hôn? Ta?" Nàng chỉ vào mình, người kia là ai?"Đúng, chính là nàng Lâm Nhược Tịch!" Nàng như vậy mà cũng có người nhận ra nàng sao? Chỉ là người kia là ai? Nàng rơi vào trầm tư.

      "Có phải bởi vì hay ?" Đường Tĩnh Thiên chỉ vào Quý Tinh, Quý Tinh nhìn rồi cau mày. Lâm Nhược Tịch nhìn theo hướng chỉ, đến Tinh nhi?"Ngươi rốt cuộc là ai hả? Tại sao lại tìm đến tận đây?" Nghe được lời của nàng..., Đường Tĩnh Thiên càng thêm tức giận, nàng như thế lại có thể hỏi hắ là ai ư? Tức chết !


      "Ta là Đường Tĩnh Thiên!" rống to, Lâm Nhược Tịch xoa xoa lỗ tai của mình, Đường Tĩnh Thiên? Ai vậy? Đường. . . phải chứ? Oa Chết rồi!"Tinh nhi, cứu ta!" Nàng lập tức trốn sau lưng Quý Tinh, Đường Tĩnh Thiên thiếu chút nữa là xông lên đánh người.

      "Tinh nhi, chính là người có mấy tiểu thiếp mà vẫn còn đòi phải lấy ta." Nàng núp ở sau lưng chỉ vào người ở trước mắt giận đến tối mặt, "Nàng. . . Nàng. . . Ta phải sớm đuổi họ rồi sao?" phải nàng cố ý?Mang bọi dạng như vậy chạy khắp nơi lại còn ?


      "Đuổi liền chứng minh ngươi chưa từng có hay sao?" Có Quý Tinh "che chở" lá gan của nàng cũng lớn ra, Quý Tinh nhìn hai người trước mặt, xem ra cũng như lời Nhược Tịch , hình như nam tử này thích nàng, chỉ làng nàng ấy lại chú tâm vào điều vụn vặt?


      "Vị công tử này, có chuyện gì ngày mai rồi hãy , Nhược Tịch, chúng ta nghỉ ngơi." xong xoay người lôi Lâm Nhược Tịch kéo , Đường Tĩnh Thiên nghe được mấy chữ chúng ta nghỉ ngơi, lửa giận liền phát vụt lên tận trời.


      "Tiểu tử! Ngươi đứng lại đó cho ta!" đánh về phía ngực của Quý Tinh, trong nháy mắt đụng phải bộ ngực, tất cả đều hóa đá, Quý Tinh ngờ người này lại hành động như vậy, xem ra là người học võ, chỉ là. . .

      "Ồ ồ ồ, họ Đường kia ngươi thảm rồi!" Lâm Nhược Tịch hả hê nhìn , Đường Tĩnh Thiên nhìn tay của mình mới vừa rồi chạm phải. . . Chẳng lẽ là. . . Nữ Nhân?
      Chương 43: Nam Cung Hi nổi đóa (1)

      Editor: Lakshmi

      "Ngươi là nữ nhân?" Đường Tĩnh Thiên ngơ ngác nhìn nàng, "Vị công tử này, ta từ đầu tới cuối ta cũng mình là nam nhân." Quý Tinh kéo lại y phục của mình, "Họ Đường kia , cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chết!" Lâm Nhược Tịch lại lần nữa , bởi vì nàng cho Nam Cung Hi biết tốt nhất là đánh cho phải trở về.


      Đường Tĩnh Thiên hiểu vì sao Nhược Tịch lại hai lần chết thảm, chết chắc à, vậy tại sao? Quý Tinh nghe lời nàng cũng hiểu đại khái nàng muốn làm gì nhưng Quý Tinh cũng muốn ngăn cản, nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc tầm quan trọng của nàng đối với Nam Cung Hi là ở đâu.

      "Ai nha! Có người vô lễ với Nam Cung phu nhân!" Lâm Nhược Tịch đột nhiên kêu to, sau đó có rất nhiều người nhìn các nàng , ra người mặc nam trang này chính là Nam Cung phu nhân, chỉ là vừa mới rồi giống như nam nhân kia chạm vào nàng, hoàn. . . Nghĩ như vậy, mặt mọi người liền biến sắc, Lâm Nhược Tịch còn cười hả hê nhìn , tin chắc bao lâu nữa, Nam Cung Hi biết ngay.

      Hôm nay Đường Tĩnh Thiên mới tới nơi này, thấy náo nhiệt khác thường mới bước vào xem, ngờ người đứng đài lại chính là người muốn tìm nên lúc ấy mới vào, còn chuyện về Nam Cung Hi kia là cái gì? Sao lại có dự cảm xấu thế này?

      "Tinh nhi, chúng ta ." Lâm Nhược Tịch tiến lên kéo Quý Tinh , lần này Đường Tĩnh Thiên ngăn các nàng nữa, dù sao cả hai đều là nữ, cũng có gì đáng phải lo lắng , chỉ là chuyện gì xảy ra với những người kia? Sao vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ? cũng phải là nương của nơi này, là tật xấu! Nghĩ như vậy liền xoay người rời .

      Hôm sau, Nam Cung hi tỉnh lại nhìn thấy gian phòng trống , nàng còn chưa trở về, nhớ hình như là nàng rất thích ăn sữa đậu nành và bánh tiêu, cho nên mới sáng sớm thức dậy.

      "Hi nhi? Sớm như vậy con định đâu?" Thượng Quan Nân hỏi , hôm nay sao lại thức dậy sớm như vậy?"Con mua cho Tinh nhi ít điểm tâm." xong liền ra ngoài, Thượng Quan Mân hiểu, điểm tâm trong phủ có mà, lúc bà muốn gọi lại phát xa rồi, bà thở dài rồi lắc đầu cái.


      "Chưởng quỹ, cho ta hai phần sữa đậu nành và bánh tiêu." đứng trước quầy khách sạn, chưởng quỹ thấy vội vàng ra, "Nam Cung thiếu gia, người ngồi ở bên kia chờ chút, lát nữa đồ mang đến ngay." Nam Cung Hi gật đầu cái, "Đúng rồi, ta muốn mang ." Lão bản gật đầu ngay sau đó thúc giục người làm.

      "A, ngươi có biết gì hay , tối hôm qua ở Ám Hương Các lại có người có thể chọc ghẹo Nam Cung phu nhân, còn sờ soạng nàng. . ." chữ cuối cùng người nọ phải xê gần bên tai người khác để , nhìn hai người kia Nam Cung Hi cau mày, Nam Cung phu nhân trong miệng bọn họ ý là chỉ Tinh nhi sao?

      "Cái gì? Lại có thể sờ nơi này ư? Này Nam Cung thiếu gia có biết hay ?" người khác kêu to chỉ vào ngực của mình, sau đó lại nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn, lần này Nam Cung Hi nổi nóng rồi, Nam Cung thiếu gia ràng là muốn chỉ .

      "Hai người các ngươi, cái gì?" Chẳng lẽ tối hôm qua sau khi xảy ra chuyện gì? nhìn hai người kia run rẩy đối mặt nhìn nhau, "Còn mau ! Có phải muốn ta đánh các ngươi hay ?" uy hiếp, hai người chỉ có thể kể lại chuyện tối ngày hôm qua, trong đó lại có chỗ thêm đường dặm muối.


      "Bây giờ ở đâu?" Sắc mặt xanh mét tay nắm chặt thành quyền, chưa từng sờ qua nơi đó của Tinh nhi, người kia. . . Là muốn tìm cái chết phải ? Hai người nhìn bộ dáng của , khỏi lo lắng cho nam nhân kia.

      "Quán trọ Cùng Phúc." Biết được địa điểm, Nam Cung Hi lập tức ra ngoài, người kia, Nam Cung Hi đánh cho răng rơi đầy đất thể tha thứ."Ai! Nam Cung thiếu gia, sữa đậu nành và bánh tiêu của ngài." Chưởng quỹ cầm đồ đuổi tới, nhưng sớm còn thấy bóng dáng của Nam Cung Hi
      Chrisngười qua đường thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Nam Cung Hi nổi đóa (2)

      Editor: Lakshmi

      "Chưởng quầy, tối hôm qua có bao nhiêu người tới đây tìm nơi ngủ trọ?" Nam Cung Hi đứng trước quầy, dọa cho chưởng quầy giật mình, "Nam. . . Nam Cung thiếu gia?" Nam Cung Hi nhìn , cũng ăn thịt ông ta chỉ là vừa mới tới vọt thẳng vào, quên chào mà hỏi luôn tung tích của người kia.

      "Cái đó, đợi ta xem chút." Chưởng quầy lật sổ sách bàn, "Có hai người." Chưởng quầy run rẩy trả lời, Nam Cung Hi cau mày, hai người ư? là người nào đây?

      "Hai người này là nam hay nữ?" Chưởng quầy nhìn cái ngay sau đó cúi đầu nhìn sổ sách chút, "Có người là nữ." Chẳng lẽ Nam Cung phu nhân lại chạy à? Nhưng tối hôm qua nữ nhân kia là phụ nữ trung niên mà, nhìn thế nào cũng giống Nam Cung phu nhân.

      "Người nam kia ở gian phòng nào?" Chưởng quầy ngẩng đầu, phải hỏi nữ sao? Sao lại là hỏi nam chứ?"Nhìn cái gì vậy!" Chưởng quầy lập tức cúi đầu, "Thiên Tự phòng số 2." Mới vừa xong, người ở trước mắt biến mất tựa như trận gió.

      Đường Tĩnh Thiên vừa mới ngủ dậy sửa soạn cho tử tế rồi chuẩn bị đến Ám Hương Các chuyến, có số việc cần làm cho ràng, chẳng qua khi mới vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy nam tử có sẹo mặt tức giận ngút trời về phía , hình như phải là biết Tĩnh Thiên chứ?

      "Ngày hôm qua phải ngươi đến Ám Hương Các đấy chứ?" Tình cảnh này, vấn đề này, Đường Tĩnh Thiên có chỗ hiểu, là nam nhân mà tên kia cũng thế, thế nhưng tình hình này sao lại giống như bắt gian. Đúng, sai!

      "Cái đó, đúng, xin hỏi. . ." Còn chưa hết, chút đề phòng liền bị đối phương đánh cho quyền rồi ngã mặt đất, "Ngươi to gan! Lại dám đùa bỡn phu nhân của ta!" xong liền giẫm loạn hồi người .


      "A! Vị hảo hán này, có phải ngươi lầm rồi hay ? Ta có đùa giỡn phu nhân của ngươi." vừa như thế, Nam Cung hi ngừng lại, chẳng lẽ lầm? Đường Tĩnh Thiên thừa dịp này kéo dài khoảng cách rồi bò dậy, đến đây cũng là xấu hổ, là người luyện võ lại có thể bị Nam Cung Hi đánh ngã .

      "Tối ngày hôm qua ngươi ở trong Ám Hương Các có sờ nương hay . . . Ngực?" Do dự nửa ngày, Nam Cung Hi mới ra được chữ cuối cùng, Đường Tĩnh Thiên nhìn , sờ. . . Ngực? Hình như là có chuyện đó, chẳng qua lúc ấy cho rằng nàng ta là nam mà thôi."Ngươi họ Nam Cung?" xác định cho lắm mở miệng hỏi, Nam Cung Hi vừa nghe hỏi như thế.

      "Tốt! ra đúng là ngươi! Tốt lắm. Còn giả bộ với ta à!" Vừa vừa xông tới nhưng lần này Đường Tĩnh Thiên có chuẩn bị nên tránh thoát khỏi tập kích của , "Hảo hán, ngươi hãy nghe ta đó chỉ là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!" Mặc dù nỗ lực muốn giải thích, nhưng thế nào người trước mắt cũng nghe, khỏi kêu rên, rốt cuộc nữ nhân kia được gả cho người như thế này à!

      "Hảo hán, ngươi bình tĩnh được chút à?" xong chạy về phía cửa sổ, Nam Cung Hi đuổi theo, chỉ là người nọ lại có thể đột nhiên nhảy xuống, nhô người ra cửa khẽ nguyền rủa tiếng, đối phương sao lại có thể biết võ công nhưng mà ta hình như quên nơi này là địa bàn của ai rồi.

      "Phía dưới nghe kỹ cho ta, ngăn người mặc y phục trắng lại cho ta, ngăn được tự gánh lấy hậu quả!" Giọng hùng hồn của vừa cất lên liền có rất nhiều người tiến lên vây lấy Đường Tĩnh Thiên, lúc này tức đến xạm mặt lại xem ra người mới vừa rồi ở chỗ này rất có thế lực, nhìn đám người dần dần tiến tới gần người của , càng kỳ quái hơn chính là cả đám ra sức chộp lấy người điều này làm cho thể co quắp khóe miệng.

      nhìn chung quanh chút, như vậy, như vậy liền. . . Chỉ là đáng chết, đám người kia sao lại đuổi tới đây? Nhìn mình bị bao phủ bởi lưới cá, Đường Tĩnh Thiên tức đến nỗi sắp hộc cả máu, mà người bắt lại còn đả kích, "Nam Cung thiếu gia, ta bắt được người rồi." Người nọ hưng phấn tranh công, càng làm cho Đường Tĩnh Thiên tức đến mức miệng sùi cả bọt mép.
      Chrisngười qua đường thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Ngày xui xẻo của Đường Tĩnh Thiên.
      Editor: Lakshmi


      Nam Cung Hi thấy người đó bị bắt, lập tức từ lầu của quán trọ xuống , mọi người xung quanh đều tránh ra con đường, "Làm tệ, thưởng cho ngươi." xong ném tờ ngân phiếu cho người nọ, người nọ nhận lấy tờ ngân phiếu, vừa nhìn thấy con số ghi ở phía cười đến nỗi khép miệng lại được, "Cám ơn Nam Cung thiếu gia!" Ngay sau đón nhét ngân phiếu vào trong túi.

      Đường Tĩnh Thiên thấy màn như vậy cũng chỉ biết nín lặng, "Hảo hán, mới vừa rồi ta ta đùa giỡn phu nhân của ngươi." lần nữa cố gắng giải thích, chẳng qua là có người hình như hề có ý muốn giải thích.


      "A! chính là người đùa giỡn Nam Cung phu nhân tối hôm qua, lại còn sờ soạng Nam Cung phu nhân. . ." Người nọ tiếp nhưng người đường phố đều nghe thấy, tất cả đều tức giận nhìn , cũng nghĩ ra loại chuyện tốt đẹp nào.

      "A Phi! Nhìn bộ dạng của hóa ra lại là tên sắc quỷ! Hơn nữa lại còn dám đùa giỡn Nam Cung phu nhân ư? Ngươi ăn tim gấu hay gan báo vậy?" Có người khinh miệt xì tiếng, Đường Tĩnh Thiên quyết định nữa, từ hồi sinh ra cho đến nay đây là lần đầu tiên xui xẻo như vậy, có phải ông trời muốn nhìn thấy cuộc sống của dễ dàng thuận lợi hay ?


      "Tốt lắm, tất cả mọi người đều tránh ra, còn ngươi siết chặt cái này cho ta." Nam Cung Hi ra lệnh , mặt của Đường Tĩnh Thiên xanh lại, phải là cá, "Nam Cung thiếu gia, yên tâm ! Cái lưới này dễ rách được đâu." Người nọ tự hào , Nam Cung Hi gật đầu cái.

      "Kéo đến cửa Ám Hương Các cho ta." Nam Cung Hi vừa mới xong, Đường Tĩnh Thiên cam tâm mà , "Này, này, hảo hán, chúng ta có thể thương lượng hay ? Các ngươi buông ta ra để cho ta tự có được hay ?" Vậy mà Nam Cung hi chỉ liếc nhìn cái, thèm để ý đến .

      "Tốt! thôi!" Người cầm lưới cá vẫn bắt đầu kéo lưới cá , phải biết là Nam Cung thiếu gia cho đến những hai ngàn lượng đó, tiền thu được từ ngày đánh cá cũng được nhiều như vậy, may là lanh tay lẹ mắt chú ý tới hành động của người kia, người nọ mang tâm tình rất tốt kéo Đường Tĩnh Thiên .

      Đường Tĩnh Thiên có cảm giác cổ mình rất đau rát, may mắn là chọn quán trọ cách Ám Hương Các cũng xa, bằng khẳng định cổ của chắc chắn nở hoa*. Những người này có cần căn phẫn đến như vậy ? Sao lại có thể ném đồ đạc về phía như vậy, có người còn trực tiếp tiến lên đá mấy cái.

      *nở hoa: ý chỉ có sẹo.

      Thình thịch, Nam Cung Hi tiến lên gõ cửa Ám Hương Các, người mở cửa nhìn thấy ngay lập tức quay về phía sau hô to, "Tinh tỷ, Nam Cung thiếu gia tới." Sau đó mở cửa, tiếp tục trở về chổ ngủ của nàng.

      Chẳng qua người chạy ra ngoài trước phải Quý Tinh mà lại là Lâm Nhược Tịch, "Nam Cung thiếu gia, sao lại đến sớm như vậy?" Nam Cung Hi nhíu mày lại sau đó nhìn thấy Quý Tinh ra lập tức tiến lên nghênh đón , "Tinh nhi, ăn điểm tâm ăn chưa? Ta mua rồi. . ." Lúc này mới phát ra mình lại cứ như vậy mà quên cầm theo, gãi gãi đầu.

      "Nam. . . Nam Cung thiếu gia, đồ của ngài." quay đầu lại, nhìn thấy ràng đó chính là chưởng quầy quán trọ, mà đồ ông ta cầm trong tay đúng là đồ mua, "Chưởng quầy, cám ơn ngươi." móc ra thỏi bạc con cho ông ta, " cần trả lại." Chưởng quầy thấy thỏi bạc, đúng là lần này chạy phí công.

      "Tinh nhi, , nàng thích ăn nhất sữa đậu nành và bánh tiêu." Nhìn nam nhân trước mắt mình đến Quý Tinh cũng phải cảm động dù sao nàng cũng chỉ là người thường, ở chỗ này ngờ còn có thể tìm được "cực phẩm như vậy.


      "Woa! Có đến hai phần, vậy ta cũng muốn ăn." xong Lâm Nhược Tịch đoạt lấy phần, sắc mặt Nam Cung Hi tốt nhìn nàng, "Được rồi, cứ để tỷ ấy tùy ý , đúng rồi, sao chàng mua đồ mà lại quên cầm?" đến chuyện này, mặt Nam Cung Hi liền trầm xuống.

      "Các ngươi cái gì vậy?" Lâm Nhược Tịch ăn đồ ăn trong tay cũng tò mò tiến lên, Quý Tinh cũng cầm bánh tiêu lên cắn cái, " ra xem chút biết." Nam Cung Hi chỉ câu làm cho Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đều tò mò ra ngoài, chẳng qua là khi hai người bọn họ d♡đ☆L¤Q☆Đ thấy Đường Tĩnh Thiên, Lâm Nhược Tịch uống sữa đậu nành lập tức phun ra ngoài, còn Quý Tinh lại bị bánh tiêu làm cho suýt chết nghẹn.
      Chương 46: Động phòng muộn (1)

      "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Quý Tinh cố gắng vuốt lồng ngực của mình, Nam Cung Hi nhìn thấy nàng bị nghẹn, lập tức hoảng sợ vội vàng giúp nàng vỗ lưng, "Tinh nhi, thế nào rồi? Có sao ?" xong cầm sữa đậu nành trong tay đưa cho nàng, Quý Tinh vội vã nhận lấy uống vào miệng.

      "Hô. . . Nam Cung Hi!" Nàng kêu to, "Ta ở đây, có chuyện gì vậy Tinh nhi ?" Quý Tinh thiếu chút nữa là trợn trắng cả mắt lên, "Chàng mang theo như vậy định làm cái gì?" Lúc này Lâm Nhược Tịch ở bên cũng lau miệng, nàng rất tò mò, chẳng qua việc này so với dự đoán của nàng . . . Thái quá.

      Đường Tĩnh Thiên nhìn hành động của nam nhân mới vừa rồi bắt , đầu đầy hắc tuyền, đây phải là làm cho nam nhân bọn "mất mặt" sao? Lại có thể sợ phu nhân của mình? Nếu là , nhất định làm vậy !

      "Việc đó. . . Ta nghe đùa giỡn nàng, cho nên. . ." liếc nàng cái dám nhìn thẳng vào nàng, còn Lâm Nhược Tịch lại phì tiếng rồi bật cười, "Ha ha. . . Ha ha. . ." Tin tức này quả nhiên truyền rất nhanh, chỉ là ngờ lại được trông thấy bộ dạng của Đường Tĩnh Thiên bị mắc trong lưới cá,cái này. . . được, chỉ cần nàng nghĩ đến đều phải bật cười.

      "Lâm Nhược Tịch! Nàng khắc chế bản thân chút cho ta, thân là vị hôn thê của ta, còn mau giúp ta giải thích chút?" Đường Tĩnh Thiên thấy dáng điệu vui vẻ của nàng lại càng thêm căm tức, " là vị hôn phu của à?" Nam Cung Hi nhìn Lâm Nhược Tịch, chẳng lẽ có hiểu lầm gì chăng?

      "Phi! Ai là vị hôn thê của ngươi! Nam Cung thiếu gia, ta phải vị hôn thê của , mà quả chính đùa giỡn Tinh nhi, . . . Ngươi nên biết." Nghe được lời của nàng..., người bên trong lưới cá thiếu chút nữa là ngất , "Lâm Nhược Tịch, nàng. . . Nàng. . ."

      Từ lời của Lâm Nhược Tịch chứng thực được mọi chuyện, sắc mặt Nam Cung Hi đặc biệt rất khó coi, chỉ là Tinh nhi gì, cũng dám làm gì, "Tinh. . . Tinh nhi, ta giao cho nàng xử lý thế nào mới tốt?" Nam Cung Hi nhìn nàng.

      "Thả ." Qúy Tinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn nàng, "Khụ! Để cho làm lao công cho ta, ở trong Ám Hương Các đợi năm." Muốn xem kịch hay à? Nàng cũng nghĩ vậy.

      "Cái gì? Tinh nhi, tại sao có thể như vậy?" Lâm Nhược Tịch kêu lên, sớm biết thế này nàng đến xem kịch vui rồi. Đường Tĩnh Thiên phản đối với đề nghị của nàng, "Được! Ta đồng ý, có thể buông ta ra chứ?" lời này xong nhìn sang Lâm Nhược Tịch, người này còn bận cắn răng nghiến lợi nhìn , hận đánh chết được .

      Nam Cung Hi cũng ưa thích gì quyết định của Quý Tinh, để người kia ở lại chỗ này rất nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp tên kia nghiệt như vậy, ngộ nhỡ Tinh nhi xem trọng phải làm thế nào? Chẳng qua dù nghĩ thế nào cũng dám ra lời phản bác, chỉ cho người buông Đường Tĩnh Thiên ra.

      Quý Tinh nhìn nét mặt Nam Cung Hi nàng liền biết ngay lo lắng cái gì, được rồi, vì để an tâm, chỉ có thể làm như vậy. . ."Nhược Tịch, tối nay mình tỷ chủ trì, muội tới." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, phải chứ? Hơn nữa tên kia cũng ở đây mà!

      " được ah...! Tại sao muội có thể như vậy?" xong nàng nhìn người được thả từ trong lưới cá ra, Đường Tĩnh Thiên phủi phủi y phục của mình rồi tới, " có việc gì, Nhược Tịch, ta theo nàng." Nghe như thế, Lâm Nhược Tịch tái xanh cả mặt, "Ai muốn ngươi theo hả! Cút cho ta! Cút càng xa càng tốt!" Nàng tức giận quát.

      "A! Cái này là thể được rồi, nàng ta để cho ta ở đây làm khổ sai , làm sao ta có thể được?" Đường Tĩnh Thiên chỉ vào Quý Tinh, còn Nam Cung Hi lại chắn ngang tầm mắt của hai người bọn họ, cũng thể để bọn họ gặp mặt nhau nữa, nghĩ đến việc kia, rất buồn nôn.

      "Ngươi. . ." Lâm Nhược Tịch chỉ vào , nàng thèm nữa, Quý Tinh đẩy Nam Cung Hi, lúc này mới sờ mũi rồi tránh ra."Các ngươi cứ tùy ý, ta và phu quân dạo phố đây." xong đôi tay vòng ra kéo bên người, Nam Cung hi sững sờ, trong lòng mừng như điên.

      "Hả? Tỷ cũng muốn. . ." Chữ Lâm Nhược tịch còn chưa kịp ra, bị Nam Cung Hi nhìn chằm chằm, được rồi, nàng phá nữa."Ta ngủ tiếp đây." xong nàng xoay người bỏ , Đường Tĩnh Thiên gật đầu với Quý Tinh cái, ngay sau đó cũng lắc mình theo.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :