1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Ám Hương Các (3)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Lâm Nhược Tịch tập hợp mấy gã sai vặt, để bọn họ phát truyền đơn. Kết quả, khi Quý Tinh thấy, liền kéo tay nàng, : “Có ai mà lại nam nhân phát đơn chứ. , tìm mấy nương xinh đẹp lại đậy.” Quý Tinh muốn cho mọi người biết Quy Hảo Quán thay đổi, gây tò mò của mọi người, nhưng nếu người ta thấy nam nhân phát truyền đơn có hứng thú mà đến sao?

      Lâm Nhược Tịch chỉ có thể làm theo lời Quý Tinh, lần nữa tìm các nương trong quán phát, ai biểu nàng thông minh hơn các nàng làm gì! Lần này Lâm Nhược Tịch có kinh nghiệm, nên tìm người xong cho Quý Tinh nhìn qua cái, đợi nàng được, mới bảo bọn họ .

      Trải qua thời gian sửa chữa, người lại đường cũng rối rít dừng lại, nến bên cạnh có nữ nhân, thấy đa số đều bị những nữ nhân đó nhéo lỗ tai. Ám Hương Các thêm chút ý tưởng của đại, bảng hiệu cũng đổi, tại trước cửa có số mỹ nữ mặc sườn xám mỉm cười đứng đó, mà phần lớn nam nhân đều nhìn chỗ chân bị lộ bởi tà áo xẻ của sườn xám.

      "Mỹ nam ca ca, có rảnh đến thăm nha.” nương đem truyền đơn đưa vào tay của nam tử đứng đó, nhân tiện còn tặng có ba thu (?). Mắt nam tử đó trợn trắng, rồi nhìn tờ giấy trong tay.

      “TIN TỨC TỐT:

      Đầu tiên, Quy Hảo Quán của chúng tôi đổi lại thành Ám Hương Các.

      Muốn trải nghiệm có ở các kỹ viện khác sao? Muốn thấy các mỹ nữ mỗi người mỗi vẻ sao? Như vậy, mời mọi người hãy đến Ám Hương Các, chúng tôi cam kết các vị thỏa mãn.

      Dang ngạch có hạn, chỉ có năm mươi người có thể vào trong Ám Hương Các thôi.

      Lão bản Ám Hương Các thông báo!”

      "Tinh nhi, vì sao lại hạn chế số người vào chứ?” Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn Quý Tinh.

      “Như vậy tốt sao? hãy nghĩ đến, nếu sau khi năm mươi người kia trở ra rồi truyền tin tức cho người khác, vậy giá của danh ngạch lần kế tiếp cao hơn sao? Như vậy phải có nhiều ngân lượng hả?” Quý Tinh trực tiếp lấy ngân lượng ra để nhắc nhở, Lâm Nhược Tịch liền hiểu ra, giơ ngón tay cái với Quý Tinh.

      đường truyền đơn, làm cho mọi người chen chúc tại cửa Ám Hương Các, thấy các mỹ nữ thay đổi tư thế đứng, các nam nhân đều chảy nước miếng.

      “Các vị, hạn năm mươi người đầu tiên, bây giờ bắt đầu ghi danh. Lấy được mộc bài có thể vào. Hơn nữa, bên trong còn có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn các mỹ nữ đứng đây nha!”

      Trong lúc nhất thời, rất nhiều người chạy đến chỗ ghi danh, thậm chí còn vung tay tranh đoạt, chỉ là lần này Ám Hương Các thu bạc vì mừng khai trương, nên người nào có bản lĩnh cướp được danh ngạch cho mình.

      Sáng sớm rảnh rỗi, Nam Cung Hi ra ngoài phố, lại phát hôm nay thấy bóng người nào đường. Chẳng lẽ bọn họ đều sợ chàng? Nhưng khi tới gần Ám Hương Các, nơi đó diễn ra cảnh người ra chen chúc, lại còn động thủ. Giành cái gì mà lại dữ như vậy chứ? Ồ, còn có đánh nhau kìa! Á, đó phải là Quy Hảo Quán sao? Hơn nữa, khi nhìn thấy các nương đứng trước cửa, mày của chàng khẽ nhíu.

      "Ây da! Mỹ nam ca ca, có hứng thú cũng ghi danh nha!”

      Nam Cung Hi nhìn tờ giấy trong tay, sờ sờ mặt. Mỹ nam?! Chẳng lẽ ánh mắt của nàng ta có vấn đề? Hơn nữa còn có sợ chàng nha! Nhưng ra, đó là do người ta căn bản biết chàng .

      "Tốt lắm, đây là danh ngạch cuối cùng, vậy hai người như thế nào đây?” Hai người nghe vậy, trừng mắt với nhau.

      “Của ta.”

      “Của ta.”

      ai nhường ai làm cho người ghi danh có chút đau đầu, rồi lại nhìn hàng người xếp hàng còn đứng, còn nhiều người nha, biết lão bản nghĩ thế nào nữa?

      "Đưa ta, tất cả các ngươi đều cút hết cho ta!” Nam Cung Hi bước lên.

      Quả nhiên, khi mọi người thấy chàng đều cấp tốc lui xa. Người ghi danh liền cho Nam Cung Hi ánh mắt cảm tạ, nhưng mà, như vậy có phiền toái gì chứ?

      **DP**DP**

      "Tinh nhi, nhìn cái gì vậy?” Lâm Nhược Tịch tò mò nhìn xuống, có gì đặc biệt cả, chỉ là thấy đám người ghi danh, khỏi làm cho nàng cảm thấy hơi đau đầu chút!

      Quý Tinh nhìn xuống dưới, là chàng? Chàng cũng dám đến giành danh ngạch hả? Nàng nheo mắt. (*Di Phong: *rùng mình* Hi ca bảo trọng, ta chạy trước a~~~) "Người kia là Nam Cung Hi." Nàng chỉ chỉ bên ngoài.

      Lâm Nhược Tịch cứng người lại, "Cái gì! tới phá chứ? biết đâu, tại mọi người nghị luận đấy! Phu nhân của chạy , tính tình nóng nảy của liền khôi phục lại, ai thấy cũng đều bỏ chạy hết. Trước kia, cái gì gì đó muốn làm thiếp , hình như bị bán vào kỹ viện rồi. Ài! xem, nữ nhân kia sao phải bỏ chạy chứ? biết thế nào nữa, ta thấy, đến nàng ta còn chịu nổi, nên mới bỏ á.”

      Lâm Nhược Tịch luyên huyên mà hề chú ý đến sắc mặt khó coi của Quý Tinh.

      **DiPhong** Hết chương 20 **DiPhong**
      Hjhj, các bạn ơi, vì bây giờ có thêm bạn Tiêu Linh edit truyện này với Phong :love2: nên Phong chia lịch lại nhoa *vỗ tay nào* :clap:

      Truyện được đăng 4 chương/ tuần :food: :food:

      Di Phong: Thứ ba + Thứ sáu

      Tiêu Linh: Thứ 4 + Thứ bảy

      Vì bạn Tiêu edit chương 21 nên ngày mai mới có chương mới á :p3 :p3 Các bạn nhớ đón đọc nha, và hôm nay có chương mới :)2

      Phong vẫn còn Tuyển thêm editor, các bạn thích truyện này và muốn edit liên hệ với Phong nha, Phong còn cần khoảng 1 đến 2 bạn nữa để tăng tốc độ Hoàn bộ này 8-)
      Chương 21 : Ám Hương Các ( 4 )

      Editor : Tiêu Linh

      cảm thấy nàng như vậy sao ? “ Nghe được lời của Quý Tinh, Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn nàng.

      ai vậy ? “ Quý Tinh liếc nàng cái, phải mới vừa rồi rất dõng dạc hùng hồn sao ?

      “ Phu nhân của Nam Cung Hi đó!“ Hai mắt Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, như thế nào nàng lại hỏi như vậy, còn có , tại sao nàng lại biết Nam Cung Hi, chẳng lẽ…

      “ A! ! …” Lâm Nhược Tịch chỉ tay về phía Quý Tình cả nửa ngày mà lên lời, nếu Nam Cung Hi mà biết chuyện liệu y có phá huỷ chỗ này của mình ?

      “ Thế nào ? Sao lại trở thành cà lăm rồi ? “ Quý Tinh cười cười nhìn Lâm Nhược Tịch.

      , chẳng lẽ chính là vị phu nhân bỏ trốn của Nam Cung Hi ! “ Lâm Nhược Tịch xông tới Quý Tinh. “ Này, có phải là người đó ? “

      Quý Tình ném cho nàng cái liếc mắt.

      “ Xong rồi, tên Nam Cung Hi mà biết ở đây, có phải đem nơi này phá huỷ ?” tại, Lâm Nhược Tịch lo nhất là việc này, dù sao đây cũng là nhà của nàng nha.

      “ Yên tâm , dám đâu.” Quý Tinh đứng dậy vỗ vỗ vai Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, dám… dám sao ? Nếu Quý Tinh dám khẳng định như vậy, rồi.

      “ Nam Cung thiếu gia, chuyện này… chuyện này… “ Hai người kia sợ chết nhìn Nam Cung Hi, khi nào đổi tính thế ?

      “ Thế nào ? “ nhìn ngược lại, hai người kia ngay lập tức lắc lắc đầu.

      có, có gì, vậy bọn tiểu nhân trước. “ Hai người bọn họ nhất trí, nhất định được chọc giận Nam Cung Hi.

      “ Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài cứu ta.” tóc tai rối xù, quần áo người rách nát nắm lấy tay áo của , Nam Cung Hi cau mày, sắc mặt trầm xuống, mọi người chung quanh vừa nghe đến hai chữ Nam Cung, đều tự khắc đứng dậy chạy xa trượng, lúc này sắc mặt của Nam Cung thiếu gia rất khó coi, hơn nữa vết sẹo mặt lộ ra vẻ rất dữ tợn.

      “ Oa! Tình nhi, xem, lại có ngừơi sợ chết như thế ư sao?! “ Lâm Nhược Tịch kêu lên, Quý Tinh nhìn xuống dưới, nữ nhân dưới kia nhìn rất quen, nhưng tại nàng vẫn chưa nhớ ra, cho đến khi nghe được người rống to.

      “ Nha đầu chết tiệt kia ! Lại dám trốn! Vào Lệ Xuân Viện còn giả bộ trinh khiết liệt nữ cái gì ? Chẳng qua ngươi chỉ là loại tiện nữ! Phi phi! Còn muốn Nam Cung thiếu gia lập ngươi làm thiếp ? Tiện nhân ngươi làm cho chính thất nhà người ta tức giận bỏ , ngươi ngươi…”

      đường, mấy đại hán nghe xong, lại nhìn tình huống trước mắt… Thảm! Chết chắc! Cư nhiên “ mở bình ai biết được trong bình chứa cái gì! “

      Mà người đường phố lại cách cách xa nơi đó thêm trượng, đám người kia cũng dám đem Nam Cung phu nhân lôi vào, lần này thảm rồi, Nam Cung thiếu gia còn tức điên lên sao!.

      Quý Tinh đứng lầu nghe được người phía dưới rống to, ra là Liên nhi, chậc chậc, đúng là thảm ! Nhưng nàng lại có lộ vẻ đồng tình, ngược lại rất hứng thú nhìn xuống bên dưới.

      Lâm Nhược Tịch thấy dáng vẻ của nàng, cả người khỏi run lên, hoàn hảo là nàng vẫn chưa có chọc giận Quý Tinh.

      “ Nam Cung thiếu gia, van cầu người, Liên nhi muốn tiếp khách, cho dù ngài cho Liên nhi làm nha hoàn cũng được, Liên nhi cũng oán hận.” Kể từ khi câu kia, hôm sau, quả nhiên đối phương tới từ hôn nàng ta, còn lấy lại sính lễ và tiền, phụ thân nàng có tiền, mà cũng ai chịu cưới hỏi, nên phụ thân liền đem nàng ta bán vào Lệ Xuân Viện, hôm nay mama bắt nàng ta tiếp khách, nhưng Liên nhi chịu, nên mới có màn này .

      “ Buông tay! “ Miệng Nam Cung Hi khạc ra hai chữ, Liên nhi sửng sờ ngẩng đầu, sắc mặt đáng sợ,hơn nữa cái sẹo kia lại lộ vẻ dữ tợn như vậy.

      “ Ta ngươi buông tay! “ Nam Cung Hi lặp lại từng chữ , chậm , lúc này Liên nhi mới lấy lại tinh thần, nàng ta nắm chặt áo , lắc đầu cái, ! Liên nhi ta có chết cũng buông tay, nàng ta muốn tiếp khách.


      thả tay phải ? “ Liên nhi gật đầu cái, cho là chịu cứu nàng, chỉ là hành động tiếp theo của Nam Cung Hi làm cho mọi người choáng váng, ngay cả Quý Tinh cũng lắc đầu
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Ám Hương Các (5)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      "A!" Liên nhi kêu to, mặt đờ đẫn nhìn người trước mắt. Chỉ thấy ở trước mặt mọi người, Nam Cung Hi kéo từng lớp y phục của nàng ta xuống. Người phố hoàn toàn hóa đá rồi, ngay sau đó, phản ứng của đa phần nam nhân ở đây là mãnh liệt nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của nàng ta.

      "Hai người các ngươi tới đây." Nam Cung Hi chỉ vào hai người dành mộc bài hồi nãy.

      Hai người đó chỉ vào mũi mình, rồi run rẩy tới. Nhưng khi họ tới gần, bóng dáng đánh tới chỗ họ, “Đây là thưởng cho các ngươi!”

      Thưởng….Thưởng cho bọn họ??? Hai người liếc mắt nhìn nhau, còn có chuyện tốt như thế sao?

      "Nam Cung thiếu gia. . . Nàng. . ." Đại hán kia còn chưa xong xấp ngân phiếu bay thẳng tới mặt .

      “Trở về báo cáo.” Nam Cung Hi nhàn nhạt .

      Đại hán kia thấy nhiều ngân phiếu như vậy, mặt liền cười như nở hoa: “Đúng, đúng, nô tài về báo cáo ngay!”

      Lúc này, Liên Nhi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, dám ở trước mặt mọi người cởi y phục của nàng ta, lại còn trả tiền rồi đem nàng ta thưởng cho kẻ khác. Bên cạnh có ít người đố kỵ, sao mình gặp chuyện tốt như vậy chứ!

      “Nam Cung thiếu gia, vậy chúng tôi mang ả liền.” Hai người đúng bên trái và phải Liên Nhi, chuẩn bị rời .

      "Đợi , các ngươi được , ở ngay chỗ này ‘làm việc’ cho ta!” (*Di Phong: Hi ca ác thiệt nha!!! Cơ mà ta thích, hắc hắc )

      Nghe chàng vậy, tất cả mọi người đều hít hơi, đồng thời nhìn về Liên Nhi, trong mắt dần dần hiểu ra, coi , đây chính là hậu quả làm cho Nam Cung Thiếu phu nhân tức giận bỏ .

      "Oa! Tinh nhi, sắp có Xuân Cung đồ coi miễn phí rồi!” Mặt Lâm Nhược Tịch đầy hưng phấn, Quý Tình quái dị nhìn nàng, nàng cũng là nữ nhân đấy, làm gì mà hứng phấn như vậy chứ?! Chỉ là Nam Cung Hi cũng có hơi…Ôi, cũng trách được vì sao mọi người lại sợ chàng như vậy rồi, nàng lắc đầu cái.

      " đấy! cho nhìn!” Quý Tinh gõ đầu Lâm Nhược Tịch.

      “AI da! Đau mà, Tại sao ta được coi? Ta rất tòm mò nha! Còn nữa, phải cũng coi sao?” Mặt Lâm Nhược Tịch uất ức nhìn Quý Tịch.

      Quý Tinh trắng mắt nhìn nàng: “Được rồi, nhưng người phải chuẩn bị đấy, coi chừng đau mắt hột nha!”

      Thấy Quý Tình phản đối, Lâm Nhược Tịch hưng phấn nằm ở trước giường, chỉ kém là có té xuống. "Này, Tinh nhi, nữ nhân kia cũng kỳ quái quá , nam nhân đó chỉ ngồi người nàng thôi mà, có cần kêu lớn như vậy ?”

      Nghe nàng vậy, Quý Tinh xém chút nữa sặc nước miếng mà chết rồi, “ nhìn được rồi, sao hỏi nhiều vậy? Nếu muốn xem kỹ hơn, buổi tối hãy tự rình nương Các mình .”

      Quý Tinh vừa xong, Lâm Nhược Tịch liền quay đầu lại, “Oa! Sao ta nghĩ tới nha!”

      Chỉ nghe tiếng “Bùm”, Quý Tinh ….té xuống, người này đúng là đóa hoa tinh khiết mà.

      "Á! Đừng! Đừng!" Liên nhi kêu to, tuy nhiên, nó có ngăn cản nam nhân người, có người nhìn bọn họ to gan như vậy, đầu khỏi khẽ nghiêng , hai người đàn ông này dùng y phục che lại động tác của bọn họ, hình ảnh kia lại để cho người ta rất nghĩ vào phải là… phải là…..

      Nam Cung Hi cảm thấy có người nhìn chàng, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy gì kỳ lạ cả, chẳng lẽ chàng lại suy nghĩ quá nhiều sao? Quay đầu lại, nhìn thấy hành động của ba người trước mặt, hừ tiếng rời .

      Giờ phút này Lâm Nhược Tịch thấy tư thế cực kỳ khó coi của người nằm mặt đất: “Tinh nhi, ta này, có cần phản ứng như vậy ?”

      Quý Tinh từ từ bò dậy, thế nhưng đột nhiên Quý Tinh bị Lâm Nhược Tịch lôi cái, “Ta thấy cũng té xuống nha.” Lâm Nhược Tịch nhìn nàng (Quý Tinh), nàng còn biết tại sao mình lại rơi xuống đây! Có Quỷ, nhất định có quỷ!

      "Ta có phải nên chuẩn bị chút hay ? Tối nay chính là má mì đấy, cố lên ~~ Cố lên nha ~~~”

      Hai ngón tay Quý Tinh tạo thành chữ V, ra dấu tay với Lâm Nhược Tịch. Mặt Lâm Nhược Tịch đen dần, tại sao chuyện tốt lại tới phiên nàng chứ? Má mì? Nàng…Nàng…Được rồi, ai bảo nàng chơi đoán số thua làm chi. .

      **Di Phong** Hết chương 22 **Di Phong**
      Chương 23 : Ám Hương Các ( 6 )

      Edit : Tiêu Linh

      Vào buổi tối, nhiều nhà nghỉ từ sớm, nhưng đây lại là thời gian náo nhiệt nhất ở các kĩ viện, đặc biệt là Ám Hương Các, mặc dù các kĩ viện khác rất oán giận, nhưng các nàng còn có thể làm được gì.

      “ Tinh nhi, mặt ta nhìn khó coi lắm sao ? “ Thấy khuôn mặt nén cười của Quý Tinh, Lâm Nhược Tịch có thể tưởng tượng ra hình dáng khuôn mặt của mình ngay lúc này rồi.

      “ Khụ…Khụ…Khụ, chuyện này, nên…Hì hì ! xin lỗi, ta thể ngừng cười được. “ Mặt của Lâm Nhược Tịch hoá trang là… Quá kinh người rồi.

      “ Tại sao lại vẽ mặt thành như vậy ? “ Quý Tinh khỏi tò mò.

      phải đại nương nên tô nhiều son phấn, ăn mặc hoa hoè ? “ Lâm Nhược Tịch nhìn Quý Tinh chằm chằm, Quý Tinh cũng nhìn ngược lại nàng, ra đây là mục đích nàng trang điểm thành như vậy
      “ Khụ… Nhưng cũng cần làm thành như vậy . “ Đem mình ăn mặc thành đại nương ? được rồi, nàng lại muốn cười nữa á.

      cho cười ! Cười nữa ta liền ra ngoài ! “Lâm Nhược Tịch bực mình ngồi xuống, Quý Tinh vội vàng ngừng cười.

      “ Được rồi, ta cười nữa, mau . “ Quý Tinh phất phất tay, Lâm Nhược Tịch nhìn nàng chằm chằm, khẳng định Quý Tinh vẫn cười trộm mình .

      “ Tịch tỷ, tỷ còn ở đây mè nheo gì nữa ? A ? Tinh tỷ, ai ở trong phòng vậy ? “ Tiểu Đào nhìn vào trong phòng, thấy trong đó có đại nương.

      “ Phốc, ha ha … Ha ha … “ Quý Tinh cũng thể nhịn cười được nữa.

      Tiểu Đào gãi gãi đầu của mình, Tinh tỷ cười cái gì vậy ?

      “ Chính là Tịch tỷ của ngươi đừng ngay trước mắt của ngươi đấy, ngươi còn lại đây.” Lâm Nhược Tịch đứng lên.

      “ Tịch … Tịch tỷ ? “ Miệng Tiểu Đào há to.

      “ E hèm ! thôi, đúng rồi còn nữa! cho phép cười, lần sau để cho ra sân! “ xong Lâm Nhược Tịch quay người ra ngoài, Tiểu Đào nhìn hai người khó hiểu, Tịch tỷ làm sao lại hoá trang thành đại nương ? Mà Tinh tỷ ra ngoài sao ?

      Thấy các nàng đều ra ngoài, lúc này Quý Tinh mới bước tới trước bàn trang điểm, đem đồ bày ra, chỉ chốc lát sau, vị công tử văn nhã xuất trong gương đồng, hài lòng gật đầu cái, rồi mở cửa bước ra ngoài.

      “ Này, Tiểu Đào, phải kêu gọi Tịch tỷ sao? Còn vị đại nương này là ai ? “ Tiểu Đào cứng ngắc nhìn bọn họ, lại nhìn mặt Lâm Nhược Tịch, lắc đầu.

      “ Vị đại nương này chính là Tịch tỷ đó ! “ Tất cả mọi người dùng ánh mắt dám tin nhìn Lâm Nhược Tịch, phải chứ ? Tại sao Tịch tỷ lại biến bản thân thành cái bộ dạng này ?

      Thấy được bảng hiệu, mọi người lục tục kéo đến, vào bên trong, khi bọn họ thấy nội thất đều trợn mắt há mồm. Dĩ nhiên, là Quý Tinh đem đại sảnh trang trí giống quầy bar, còn có mấy người mặc y phục nhân viên đứng nơi đó, hơn nữa hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là có các nương xinh đẹp khiêu vũ đài, họ chỉ mặc cái yếm với quần cụt. Ở nơi này, ai dám mặc cái loại y phục như vậy, trong nhất thời, tất cả mọi người đứng xem đều sững sờ nhìn các vũ nữ hiến vũ đài, có người chịu được khuôn mặt đỏ bừng bừng.

      “ Các vị khách quan, mời các vị vào trong ngồi. “ Nghe được lời mời, mọi người quay mặt qua, quét mắt về phía Lâm Nhược Tịch, sau đó ngay lập tức quay đầu . Nhịn, nhịn, ta nhịn. Bực, quá bực , lần sau nàng nhất định nghe theo lời Quý Tinh nữa.

      “ Này, đừng có tức giận, phải còn có ta đây sao ? “ Quý Tinh tới kéo LÂm Nhược Tịch. Lâm Nhược Tịch há to miệng, kinh ngạc chỉ tay về phía Quý Tinh.

      … “ Lâm Nhược Tịch sắp bị chọc giận đến chết rồi, Quý Tinh lại vận bộ nam trang, mà nàng lại... Nàng cúi xem bản thân, sau đó im lặng.

      Nam Cung Hi là người đến cuối cùng, cũng bị những gì diễn ra trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, nhưng mà Nam Cung Hi cũng có giống như những khách nhân khác nhìn chằm chằm về phía vũ đài, mà tất cả chú ý của y là đặt người nam tử trẻ tuổi văn nhã đứng cùng vị đại nương, mà hai người còn ôm nhau ? Hình ảnh này … Nam Cung Hi lắc đầu, vào tìm chỗ, rồi ngồi xuống.

      Chương 24: Ám Hương Các (7)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Trong đại sảnh đứng đầy người, đài, các nương nhảy múa ngừng , cũng bắt đầu lui xuống. Lúc này đám người đó mới bắt đầu ngồi xuống, nhưng chẳng lẽ tất cả mọi người, dù biết hay biết nhau, đều ngồi chung sao? ra Quý Tinh sửa lại có hình thức giống với sân khấu đại, nên trong lúc nhất thời, tất cả nam nhân đều mắt to mắt nhìn nhau.

      "Các vị, xin yên lặng chút. Ta là lão bản ở đây! Tối nay xin đa tạ các vị quang lâm đến Ám Hương Các của ta. Ta cũng nhảm nữa, xin các vị hãy hưởng thứ tiết mục đầu tiên của chúng tôi: Múa cột!” xong Lâm Nhược Tịch liền lui xuống, tay vỗ vỗ ngực, hoàn hảo là Quý Tinh biên soạn bài giới thiệu dài, nhiều người nhìn nàng như vậy, làm cho tim nàng cũng muốn nhảy ra khỏi ngực luôn.

      Ngay sau đó là nhạc kỳ quái vang lên, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, họ thấy nhiều nương phía sau sân khấu bước ra, ánh mắt họ lần nữa nhìn vào thân thể các nương kia, y phục giống hệt những người múa lúc nãy, những những động tác này lớn mật nha, nhất là lúc giạng thẳng hai chân, làm ít người chảy máu mũi.

      Lâm Nhược Tịch bên người Quý Tinh, ngồi xuống. Vị trí của hai người là trong góc khuất, nhưng từ đây có thể quan sát phản ứng của tất cả mọi người: “Tinh nhi, lợi hại!” Lâm Nhược Tịch khỏi than thở, sao nàng lại có đầu óc như vậy chứ?!

      Quý Tinh chỉ cười cười, trả lời, buổi tối này rất thành công, nàng vô cùng hài lòng!

      Nam Cung Hi khẽ nguyền rủa, đứng dậy rời . Kỹ viện này rất khác các kỹ viện kia, nhưng chàng lại mong nó giống những kỹ viện kia hơn, vì như thế chàng có thể uống rượu hưởng thức. Nhưng bây giờ, nhìn thấy các động tác của nương sàn, chàng cũng là nam nhân đấy, tất nhiên có phản ứng nha!

      "Ai? Tinh nhi, kéo ta làm gì chứ?" yên lành ngồi nhìn mọi người trong sảnh, Lâm Nhược Tịch bị Quý Tinh kéo . Khi hai người chặn được Nam Cung Hi, Lâm Nhược Tịch nhận được ánh mắt của Quý Tinh.

      "Nam. . . Nam Cung thiếu gia, sao ngài lại vội vậy? Tiết mục còn chưa hết mà! Hơn nữa, các nương ở đây đều tiếp khách nha!” Lúc này Lâm Nhược Tịch cũng khác gì má mì ở các kỹ viện khác, Quý Tinh khỏi bội phục nhìn nàng, là nàng đóng giả má mì là hoàn hảo nhất mà, nàng (Quý Tinh) có nhìn nha!

      "Tránh ra!" Chàng rống to, đưa đến chú ý của mọi người gần đó, má mì này cũng quá to gan , lại dám trêu chọc Nam Cung thiếu gia, dù ai cũng muốn làm vậy, nhưng…bọn họ nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm sân khấu.

      "Ai nha, ngài thấy người ta có. . . Nếu tìm vị nương tới?" Quý Tinh chỉ chỉ phía dưới của Nam Cung Hi. Bị nam nhân chỉ như vậy, mặt của Nam Cung Hi đỏ rần, nhưng tại sao chàng lại thấy người này rất quen thuộc nhỉ?!

      " cần! Cho ngươi, ta ." Kín đáo đưa cho Lâm Nhược Tịch xấp ngân phiếu, thấy ngân phiếu, hai mắt Lâm Nhược Tịch tỏa sáng. Ối trời, nhiều như vậy! Nam Cung Hi đúng là hào phóng, biết Tinh nhi nghĩ như thế nào, nàng để lại dấu vết, liếc Quý Tinh cái.

      Quý chuyện liếc nhìn Nam Cung hi, cũng là cái gì cũng còn nhiều lời, mà lúc này đài vũ điệu nhảy xong rồi, khách cũng đều ở la hét, Lâm Nhược tịch vội vàng lên trấn an, Nam Cung hi thấy nàng , cũng ra ngoài, chỉ là trải qua quý chuyện bên cạnh lúc ngừng chút, ngay sau đó lắc đầu cái phải rời khỏi.

      "Các vị, yên lặng! Yên lặng! Sau đây chúng tôi mời ra bốn vị đại mỹ nhân, dĩ nhiên, nếu có người muốn ‘ chuyện’ với các nương khiêu vũ lúc nãy, có thể tìm, các nàng có thể tiếp khách!” Cũng là Quý Tinh thông minh, sớm đưa ra nhóm khiêu vũ làm mồi, tất cả các nàng đều nguyện ý tiếp khách hết nha. vài người nghe vậy khẽ gật đầu, trong lòng Lâm Nhược Tịch lộp bộp, mắt nàng chỉ thấy những chồng ngân phiếu chất cao á.

      vài người rời tìm nhóm nương khiêu vũ, số còn lại đều ngồi tại chỗ, tất nhiên họ đều có nhiều tiền, muốn tìm bông hoa xinh đẹp nhất để có thể sung sướng cả đêm. Lúc này, Lâm Nhược Tịch bắt đầu mời bốn người Phù Dung, Mẫu Đơn, Bách Hợp, Thược Dược bước ra, toàn trường kinh diễm, ngay cả Nam Cung Hi cũng dừng bước chân lại, Quý Tinh đứng bên cạnh nhíu mày.

      Hizzz, bão còn kéo dài, mọi người chủ ý ~~~~

      **Di Phong** Hết chương 24 **Di Phong**
      Chương 25 : Ám Hương Các ( 8 )


      Bốn người mặc y phục hoa lệ xuất , Phù Dung thân bạch y phiêu dật, tà áo dài thướt tha, ngực áo thêu hoạ tiết tinh xảo. Mẫu Đan bộ hồng y được làm theo kiểu cách của sườn xám, có điều hai bên tà được xẻ đôi chút dài hơn. Bách Hợp bộ váy may theo phong cách Tây Âu, váy ngắn đầu gối, lộ hơn nửa chân. Thược Dược mặc cái quần cực ngắn. Các nam nhân nhìn thấy cảnh này mắt mọi người đăm đăm nhìn theo.

      “ Các vị, ta là lão bản của Gấm Nghệ phường, những bộ y phục các vị thấy đó là do chúng tôi làm ra, dĩ nhiên là còn rất nhiều kiểu y phục tuyệt đẹp khác nữa, các vị có thể mua làm quà cho phu nhân của mình hoặc là những người mà mình mến, chắc chắn rằng đây là món quà đặc biệt nhất.” Lão bản Mễ Mễ nhìn xuống phía dưới đài mỉm cười, khi các bộ y phục này được chế tác ra cũng kinh ngạc thua kém gì bọn họ lúc này đâu.

      Nam Cung Hi nhìn lên phía đài, thể thừa nhận rằng cửa tiệm này rất biết cách kinh doanh, khi nãy, lúc thấy cái sườn xám kia y muốn mua nó để tặng cho mẹ của mình, chỉ là nhìn người mặc những y phục đó ở đài biểu diễn, Nam Cung Hi lại nhớ tới Quý Tinh, nếu như Quý Tinh mặc những bộ y phục này khẳng định rằng rất đẹp, nhưng y nghĩ lại, được ! Ăn mặc như vầy quá lộ liễu, y thể để cho người khác nhìn thấy ngoại trừ chính mình.

      “ Này, mama ! Bốn vị nương này có tiếp khách ? “

      tên nam tử tay to mặt lớn chỉ về bốn vị nương đài, chỉ là khi nghe được lời này… Lâm Nhược Tịch cố gắng kiềm chế bản thân, mama? Mama? Ta nhổ vào ! Đồ đầu heo! Trong lòng mặc dù giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà nàng vẫn bày ra bộ dáng tươi cười với bọn họ.

      “ Ai nha! Các vị đừng gấp ! Ta chẳng phải rồi sao ? Bốn người bọn họ, phải đấu giá mới có được, người nào đưa ra mức giá cao nhất thắng.” xong nàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới đài.

      “ Mẫu Đơn, ngàn lượng. “ Phía dưới lập tức có người ra giá.

      “ Chỉ ngàn lượng ? Ta ra giá năm ngàn lượng.”

      Nghe thấy số tiền, Lâm Nhược Tịch cảm thấy buồn cười, nếu phải chủ trì tại đây, nàng cười lăn lộn mất rồi.

      “ Thược Dược, vạn lượng.” Vừa dứt lời, rất nhiều người quay sang nhìn người vừa ra giá, Thược Dược tặng cho kẻ vừa ra giá cái liếc mắt, chưa tính ở tuổi trung niên, lại còn… mái đầu cũng chuyển sang hoa râm, có thể coi như gia gia ( ông ) của rồi nha, nàng vội đưa ánh mắt cầu cứu về phía Quý Tinh, vừa quay qua, nàng liền thấy chỗ đó xuất hai nam tử đẹp trai trẻ tuổi, mà Nam Cung Hi là trong hai người nam tử đó.

      Quý Tinh nhíu mày, cũng nhìn thấy được, nhưng lựa chọn, cái gọi là người trả giá cao nhất có được người, hơn nữa trước đó nàng cũng chia đều 5:5, nên tính ra bọn họ cũng thiệt thòi quá mức, với lại phải đối phó với lão già cũng phải dễ dàng gì.


      Lâm Nhược Tịch nhìn theo hướng ánh mắt của Thược Dược, lập tức lại gần phía , làm gì đấy, người đó là Tinh nhi.” Nghe như thế, mặt Thược Dược tối sầm lại, đưa mắt nhìn về phía người ra giá vạn lượng.

      “ Còn ai ra giá nữa ? Ai ra giá cao hơn vạn lượng ? Nếu còn ai vậy , Thược Dược nương thuộc về người ra giá vạn lượng. “ ai lên tiếng phản đối, vả lại đài vẫn còn ba vị nương mà phải sao ? Thược Dược dùng sức siết chặt ngón tay, cúi đầu.

      “ Hai vạn. “ Nghe được tiếng này, tất cả mọi người vội quay đầu lại nhìn, khi thấy được rồi ai cũng hít hơi, Nam Cung thiếu gia cũng muốn tranh hoa khôi ? Quý Tinh đứng ở bên cạnh nhìn y, Nam Cung Hi nhìn đài lại quay qua nhìn người đứng bên cạnh, nếu như vậy Nam Cung Hi thuận nước dong thuyền, cái tên mái đầu hoa râm khi nhìn thấy , tức giận liền kiềm xuống, ai chán sống rồi mới cùng Nam Cung thiếu gia giành người.

      “ Hai vạn ! Thưa mọi người, Nam Cung thiếu gia ra giá hai vạn, còn có ai muốn ra giá cao hơn hay ? “ Lâm Nhược Tịch xém chút thét lên, còn Thược Dược khi nghe đến Nam Cung thiếu gia muốn mình ngẩng đầu kinh ngạc, cái gì ? Nam Cung thiếu gia ? bắt đầu hơi lo lắng.

      “ Tốt ! Vậy Thược Dược nương thuộc về Nam Cung thiếu gia.” Lâm Nhược Tịch vừa dứt lời, liền bị Nam Cung Hi cắt đứt lời .

      “ Đợi chút , ta có muốn vị nương đó, ta là đưa cho vị huynh đệ này.” Quý Tinh sững sờ khi thấy Nam Cung Hi chỉ về phía mình, đưa cho ? Vẻ mặt Lâm Nhược Tịch như bị nghẹn, còn Thược Dược lại cười, thấy bộ dạng lúc này của Quý Tinh, Nam Cung Hi cảm thấy mình đưa ra quyết định đúng đắn.

      Khóe miệng Quý Tinh co quắp, nhìn mấy người xung quanh, muốn lên đánh cho Nam Cung Hi trận, y phải mắc bệnh gì rồi chứ ? Bộ trông rất giống muốn nữ nhân hả ? Hơn nữa nàng lại là lão bản ở đây đấy!

      “ Nam Cung thiếu gia, ngài tự giữ người . “ Để lại câu , rồi xoay người rời .
      * Tiêu có lời muốn , đây là chương của nàng Phong, mà nàng Phong mấy hôm nay bận nên chương này do Tiêu làm, mà Tiêu làm còn nhiều sai sót, mong m.n thông cảm, khi Phong về sửa lại nha. Xin hết *

      Chương 26 : Ám Hương Các ( 9 )
      Nhìn giống như có chút gì là cảm kích việc tốt mình vừa làm giúp cả, Nam Cung Hi thấy khó hiểu, chẳng lẽ hiểu lầm ý ? Lâm Nhược Tịch sớm mang Thược Dược lui vào trong, hai vạn lượng đó nha, chỉ đêm, chỉ có đêm mà thôi, trong long Thược dược có chút khẩn trương lo lắng, dù sao nàng cũng nghe được vài tích về vị Nam Cung thiếu gia này.

      “ Nam Cung thiếu gia, Thược Dược nương đành phải giao lại cho ngài rồi.” Lâm Nhược Tịch cười ha hả nhìn y, thể phủ nhận trong long nàng còn có dụng tâm khác, tên Nam Cung Hi này dám ngay trước mặt Tinh nhi tranh hoa khôi ? Lá gan của y cũng là lớn, chỉ có điều Tinh nhi cũng phải là người dễ trêu chọc, nhìn thấy bóng người xa dần, nàng khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh thay Nam Cung Hi.

      Thấy Lâm Nhược Tịch cố gắng đem Thược Dược nhét vào trong tay , Nam Cung Hi cảm thấy bất luận thế nào nữa nàng ta cũng phải là có ý tốt gì, nhưng nàng ta có là mama, vậy công việc của mama là phải như vậy ? Nhưng là Nam Cung Hi nhìn lầm, Lâm Nhược Tịch chính là có ý tốt.

      “ Được rồi, Thược Dược nương là hoa có chủ rồi, kế tiếp vẫn còn ba vị nương, các vị chuẩn bị xong hết chưa ? “ Lâm Nhược Tịch sau khi đem Thược Dược trao đến tay Nam Cung Hi xong quay trở lại đài cao hô lớn, ngay tại giờ phút này đây lòng nàng cảm thấy là tốt.

      “ Phù Dung, vạn lượng.” Thấy có người đứng lên, người lại phải ai khác chính là Phong Lưu đại thiếu gia nổi danh đây sao ? Phù Dung cúi đầu, đối phương dáng dấp bề ngoài có thể coi là mĩ nam. “ Tốt ! Phù Dung nương thuộc về vị công tử đây.” Lâm Nhược Tịch cười đến nỗi khép miệng lại được.


      “ Mẩu Đan, tám ngàn lượng.” Nhìn người vừa đứng lên, người này thiếp phòng cũng có mười người rồi, còn chạy tới kĩ viện ? Đúng là người nhà có tiền, “ Còn có ai ra giá cao hơn nữa hay ? “ Lâm Nhược Tịch nhìn về phía dưới đài, có ai lên tiếng, môt hai vạn lượng là cao ngất ngưởng rồi, với số tiền đó bình thường bọn họ có thể chơi tới mấy tháng, mà năm ngàn lượng cũng là nhiều, huống chi ở đây ra giá tới tám ngàn lượng.

      “ Tốt ! Mẫu Đan nương là của vị công tử đây.” Chỉ còn lại mình Bách Hợp, Lâm Nhược Tịch cầu mong bọn người dưới đài này mau lên đem các nương ôm vào trong long, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trời co dường như nghe thấy lời khẩn cầu của nàng. “ Bách Hợp, tám ngàn lượng.” Lâm Nhược Tịch nhìn, hôm nay mấy người này đúng là hào phóng, vỗ người cái “ Được, Bách Hợp thuộc về công tử.” Nàng cũng cần bận tâm hỏi han nhiều, dù sao tám ngàn lượng là rất lớn.


      “ Các vị, ai tới tanh hoa khôi có thể tìm các nương khác ở đây, mọi người tuỳ ý lựa chọn.” xong, nàng vội vã chạy xuống đài, để ý tới mấy người kia nữa, nàng chạy mạch về hướng phòng của Quý Tinh.

      “ Tinh nhi, có muốn cùng với ta nhìn lén ? “ Quý Tinh thay y phcu5 xoay người lại. “ vào phòng mà gõ cửa! “ Doạ Quý Tinh giật cả mình, Lâm Nhược Tịch le lưỡi cười trừ, “ Đúng rồi, bây giờ chúng ta phải xem Nam Cung Hi kia “ ăn “ Thược Dược như thế nào ?” Nghe thấy lời của Lâm Nhược Tịch, Quý Tinh ngừng động tác . “ có phải là cố ý bày mưa đồ xấu xa gì ? “ Nàng nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch vội vàng lắc đầu.

      có, có, tuyệt đối có nha.” Mới là lạ á, trong long Lâm Nhược Tịch nghĩ như vậy. “ Ta có hứng thú, muốn tự mình .” Nàng quyết định rời , kể từ lúc đó chuyện giữa và nàng cũng chấm hết, Lâm Nhược Tịch kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ Quý Tinh căn bản thích “ cái đó “ của Nam Cung Hi ? Nếu sao lại có phản ứng giống như vầy.

      “ Này, ngay cả chút ghen cũng có hả ? “ Lâm Nhược Tịch tiến đến gần Quý Tinh nhìn nàng hồi lâu. “ có, đừng mơ nghe được mùi dấm người của ta.” Lâm Nhược Tịch há to miệng. “ A,ta hiểu rồi ! Tinh nhi thích Đại Soái Ca, mà Nam Cung Hi kia mặt lại… Mặt mày giờ lại hốc hác.” Càng nghĩ càng thấy đúng, Lâm Nhược Tịch gật đầu cái.

      Quý Tinh trợn mắt, nếu là như vậy, lúc đầu nàng nhất định gả cho y.” Ngươi phải là muốn nhìn lén hay sao ? Còn mau ! “ Nàng thúc giục Lâm Nhược Tịch, mà nàng kia vẫn cứ đứng bất động, nàng lại giục hỏi “ Thế nào ? muốn nữa ? “ Lâm Nhược Tịch nhìn Quý Tinh cái “ mình ta còn ý nghĩa gì nữa.” Bùm tiếng, Quý Tính ngã xuống giơ cờ trắng đầu hàng.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Ám Hương Các ( 10 )

      Edit: Tiêu Linh

      “ Chẳng lẽ muốn tìm người cùng xem việc khuê phòng của người ta ? “ Quý Tinh nhìn Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch gật đầu, Quý Tinh đây hiểu quá Lâm Nhược Tịch này rồi, Quý Tinh vỗ vỗ cái trán của mình, làm sao lại có người giống như vầy!


      , dù sao nữa tôi cũng cùng với .” Muốn và nàng nghe lén? Ngay cả cửa sổ cũng có ! làm cho người xem mắc bệnh thần kinh mất. Lâm Nhược Tịch bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn nàng, Quý Tinh tiếp tục mân mê y phục của mình, Lâm Nhược Tịch thấy nàng để ý tới mình đứng lên, tự mình ra ngoài.

      “ Nam… Nam Cung thiếu gia.” Thược Dược đứng ở phía cửa, nắm chặt nhón tay nhìn về phía nam nhân ngồi ở phía kia, khi nãy nhìn thấy bên mặt của y thấy đẹp, hoàn hảo, nhưng khi nàng vừa thấy được nửa khuôn mặt kia, mặc dù vẫn còn hơi sợ, nhưng dù sao so với kẻ kia y vẫn là người tốt.


      “ Tối nay, ngươi ngủ ở bàn, ta ngủ giường.” Nghe y như thế, Thược Dược nhìn y, y bắt mình ngủ ở bàn ? Khi nàng ngẩng đầu lên muốn , thấy Nam Cung Hi nằm giường, hơn nữa lại quay lưng về phía nàng, lắc đầu cái, nàng tới chỗ cái ghế dựa ngồi xuống, vậy hôm nay ngủ bàn.

      Lâm Nhược Tịch tới trước cửa nghe được tiếng chuyện bên trong, khỏi thầm than trong lòng, Nam Cung thiếu gia lại mạnh mẽ đến như vậy ư ! Lâm Nhược Tịch hiển nhiên là vẫn chưa biết bản thân mình nghe lén nhầm phòng.

      “ A ! Ừm ! “ Lâm Nhược Tịch tò mò sát lên về phía cái cửa, đưa mắt vào nhìn, vừa nhìn liền thấy, oa ! Hai người kia dính lấy nhau kia … Nàng đưa tay lên sờ sờ lỗ mũi, thôi chết, chảy máu mũi rồi, Lâm Nhược Tịch vội vàng đứng dậy chạy về.

      Bùm, chuẩn bị nghỉ ngơi, Quý Tinh xém chút nữa nổi điên, “ chịu gõ cửa… bị làm sao vậy ? Sao lại bị thương ? “ Quý Tinh thấy tay nàng dính máu, vội vã chạy lên kiểm tra, Lâm Nhược Tịch khoát tay “ có việc gì, chỉ là chảy máu mũi thôi.” Quý Tinh nghi hoặc nhìn nàng, yên lành tại sao lại chảy máu mũi. “ phải là bị ai đánh đó chứ ? “ Xác thực khả năng này thể xảy ra.

      phải, ai ui tên Nam Cung Hi kia là dũng mãnh, ta nhìn thấy mà chảy máu mũi luôn ! “

      Nghe được lời của Lâm Nhược Tịch…, Quý Tinh tức giận nhìn nàng “ rảnh rỗi quá ha. "

      Lâm Nhược Tịch lau sạch máu mũi, nhìn Quý Tinh “ Làm gì mà nhìn ta như vậy ? “ Quý Tinh khó hiểu nhìn Lâm Nhược Tịch.

      , ăn giấm sao ? “ Vừa lời này ra Lâm Nhược Tịch nhận được tràng xem thường từ Quý Tinh. “ Được rồi, vậy ta hỏi , Nam Cung Hi kia lợi hại lắm sao ? Động tác kia… Độ khó cao lắm à!” Lâm Nhược Tịch ngơ ngác nhìn nàng, làm sao Quý Tinh biết được ?

      “ Lâm Nhược Tịch!” Quý Tinh hét to, Lâm Nhược Tịch nhìn thấy nàng sắp nổi giận, vội vàng chạy ra phía cửa.

      “ Ta cũng phải quay về nghỉ ngơi rồi.” xong, giúp Quý Tinh đóng cửa lại rồi chạy mất.

      Cổ nhân chính là cổ nhân, có thể quang minh chính đại chơi , còn có thể lấy tam thê tứ thiếp, xem ra nàng lựa chọn đúng, bề ngoài cũng có thể gạt người, thở dài hơi, nàng dài nằm giường.

      Lâm Nhược Tịch sai chỗ làm hại Nam Cung Hi phen thê thảm rồi ! Giờ phút này Nam Cung Hi cũng nên quá mức bình tĩnh nha, Thược Dược nằm ở bàn ngủ thiếp từ lúc nào, mà Nam Cung Hi nằm giường kia cũng ngáy ngủ to.

      Ngày hôm sau, quả nhiên có rất nhiều người bàn luận về Ám Hương Các, những món hàng mua được làm người ta thấy ảo não ! Nghĩ thầm hôm nay nhất định phải mua được, mà Gấm Nghệ phường buôn bán náo nhiệt, có người mua về cho phu nhân của mình mặc, đây chính là đồn mười, mười đồn trăm, rất nhiều vị phu nhân cũng tới mua y phục của Gấm Nghệ phường.
      Chuơng 28: Gặp lại dịp khác

      Edit: Lakshmi (mình là edit mới của bộ truyện nên còn nhiều thiếu sót, mong mọi ngừơi góp ý và bỏ qua cho!)



      Sau khi Thược Dược tỉnh dậy, chỉ cảm thấy lưng đau và tay chân cứng đờ, rồi nhìn lại người nằm giường, hình như còn chưa tỉnh ngủ, nàng rón rén đứng lên, bởi vì đêm qua khi ngủ cứ duy trì đúng tư thế khiến nàng thiếu chút nữa là ngã xuống, nhưng nàng giữ vững thăng bằng kịp lúc, di chuyển từng bước từng bước đến cánh cửa, rồi mở cửa ra ngoài.


      "Khụ khụ, Thược Dược, muội sao chứ?" Nhìn thấy ngừơi ngoài cửa, nàng hơi sửng sốt, "Tịch tỷ? Có chuyện gì sao?" Lâm Nhược Tịch lập tức vội vàng lắc đầu, chẳng qua là nàng tìm Quý Tinh, vừa vặn ngang qua. Nhưng lại nhìn thấy bộ dạng buớc của Thược Dược, nàng lập tức để lộ ra ánh mắt mập mờ, Thược Dược bị nàng nhìn đến ngượng ngùng.


      "Nam Cung thiếu gia còn chưa tỉnh dậy?" Thược Dược gật đầu, Lâm Nhược Tịch tỏ vẻ hiểu cũng gật đầu, cũng đúng, dám chắc ngày hôm qua tốn ít sức lực."Vậy muội cũng nên nghỉ ngơi nhiều chút, tỷ tìm Tinh nhi đây." Nàng vỗ vỗ bả vai của Thược Dược, Thược Dược lại gật đầu.


      "Tinh nhi, muội dậy rồi à! Tỷ còn tưởng rằng muội vẫn ngủ ! A, tỷ vừa mới nhìn thấy Thược Dược, thậm chí ngay cả bước muội ấy cũng vững, muội . . . ." Đến khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Quý Tinh, nàng liền bưng kín miệng mình lại, "Đuợc rồi, được rồi, tỷ nhiều chuyện nữa." Lúc này sắc mặt của Quý Tinh mới chuyển biến tốt hơn, mới sáng sớm nàng cũng có hứng thú để nghe những loại chuyện như thế.


      "Đúng rồi, tối hôm qua kiếm được bao nhiêu?" Nghe thấy lời của Quý Tinh..., Lâm Nhược Tịch "đề phòng" nhìn nàng, phải toàn bộ đều giao cho nàng ư, chẳng lẽ Quý Tinh lại đổi ý? Quý Tinh còn tức giận nhìn nàng, "Muội chỉ thuận miệng hỏi chút, lời trước kia muội vẫn giữ đúng." Lúc này Lâm Nhược Tịch mới thở phào nhõm, nàng lấy ngân phiếu ra bắt đầu đếm.


      “Tỷ làm gì mà lại mang theo toàn bộ ngân luợng bên ngừơi?" Lâm Nhược Tịch mỉm cười với Quý Tinh, phải là do nàng qúa hưng phấn sao! , hai. . ."Ừ! Tám vạn lượng !" Thấy nàng vui vẻ kêu to, Quý Tinh lắc lắc đầu, mới chỉ có tám vạn? Chỉ mới có bấy nhiêu, mà Lâm Nhược dễ dàng thoả mãn, tiền vốn nàng bỏ ra đều thu lại đuợc


      . "Chúng ta Gấm Nghệ phường xem qua chút." Dù sao mà nàng cũng là chủ nơi đó, cho nên nàng muốn đến xem thử tình hình tiêu thụ hàng hoá ra sao."Đúng rồi! Nơi ấy cũng có thể kiếm được tiền! Giàu to rồi, giàu to rồi.” Lâm Nhược Tịch vui mừng nhét ngân phiếu vào ngừơi, Quý Tinh nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, nàng ta trở thành thần giữ của rồi.


      Nam Cung Hi tỉnh dậy, cũng biết mình ở đâu, cho đến khi nhìn thấy ngừơi ngoài cửa, mới đứng dậy mặc quần áo cho tử tế, cả đêm trở về chắc chắc lại bị cha mẹ giáo huấn, Thược Dược đứng ở cửa khẩn truơng nhìn , Nam Cung Hi tiến đến gần nàng, nàng lại càng khẩn trương, "Cho ngươi." Ném cho nàng ngân phiếu, cũng thèm liếc nhìn nàng cái, vốn định rời ngay, chỉ là khi nhìn thấy người từ trong căn phòng đối diện buớc ra lập tức ngẩn người ngay tại chỗ.


      Đối diện, Lâm Nhược Tịch và Quý Tinh hai người trước sau buớc ra khỏi phòng, "Tinh nhi, Gấm Nghệ phường có chia phần cho ta hay ?" Quý Tinh nhìn nàng, hai con mắt nhanh chóng biến thành hình dáng đồng tiền, "Có thể chứ, chỉ cần tỷ về sau ngày ngày chịu diễn vai má mì , vậy muội lập tức chia cho tỷ phần." Nhưng mà Quý Tinh biết tối nay nhất định Lâm Nhuợc Tịch làm má mì ngay.


      "À? Như vậy ư. . ." Nàng cúi đầu bắt đầu tính toán, cùng lúc Quý Tinh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngừơi đối diện đứng ngẩn ngừơi tại chỗ. khỏi nhíu mày, thế nào mà Lâm Nhuợc Tịch lại sắp xếp cho bọn ở đối diện phòng nàng hả ?"Được rồi! Đồng ý! Ah, muội nhìn cái gì vậy?" Lâm Nhược Tịch nhìn theo ánh mắt của nàng, ngừơi đó phải là Nam Cung Hi hay sao? A! Nguy rồi!


      "Tinh nhi, phải muội cũng nên đến chào hỏi chút sao?" Quý Tinh quay đầu lại lườm nàng, Lâm Nhược Tịch gãi gãi đầu của mình, tại sao lại trừng nàng?" , thôi." xong, nàng liền xoay người buớc xuống dưới lầu, Nam Cung Hi lập tức lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo.



      "Tinh nhi, nàng chờ ta chút!" Giọng oang oang của , kéo theo ánh mắt của rất nhiều ngừơi nhìn xem, Quý Tinh tối mặt, phải là quên đây là nơi nào rồi chứ ? Chỉ còn lại Thược Dược sững sờ nhìn đuổi theo Quý Tinh, chẳng lẽ nàng chính là Nam Cung phu nhân ư? Nghĩ như vậy, nàng cũng đuổi theo xuống dứơi.
      Chuơng 29: Đòi Hưu Thư


      Edit: Lakshmi



      "Tinh nhi, tại sao nàng lại ở chỗ này?" Nam Cung Hi kéo tay của nàng, Quý Tinh nhìn khuôn mặt tối đen lại của , trong khi ngừoi khác cũng tò mò nhìn hai ngừơi bọn họ, Nam Cung thiếu gia biết các nàng . Lão bản ư? ít nam nhân lại cảm thấy có chủt kỳ quái , hình như tối hôm qua hề nhìn thấy hai nữ nhân kia.

      Lúc này Thược Dược cũng chạy xuống, Lâm Nhược Tịch nhìn ngừơi đứng ở phía sau Nam Cung Hi , "Khụ khụ, Nam Cung thiếu gia, ngươi hỏi Tinh nhi tại sao lại ở chỗ này, vậy còn ngươi? Thược Dược, còn mau phục vụ Nam Cung thiếu gia tốt chút !" phải nàng cố ý, mà nàng có ý. . . Muốn xem cuộc vui.

      " phải, Tinh nhi nàng nghe ta giải thích." trừng mắt nhìn Lâm Nhược tịch, đối phương lại còn liếc cái, Việc đó! Làm sao thấy Tinh nhi lại giống như thỏ con trông thấy cọp vậy?

      "Thiếp có thời gian nghe chàng giải thích, Nhuợc Tịch, thôi!" Nàng xoay người, "À? Ừ ." Lâm Nhược Tịch đồng cảm liếc nhìn Nam Cung Hi, rồi cũng lập tức theo, thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trong lúc nhất thời Nam Cung Hi biết phải làm thế nào, chỉ có thể .... theo phía sau các nàng.

      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn lời đồn đại nổi lên bốn phía, Nam Cung thiếu gia vừa ý các nưong ở Ám Hương Các , hơn nữa nhìn điệu bộ còn muốn đem về thành thân, những lời này truyền đến tai Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo, "Lão gia! Người xem thử chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra" Bà tức giận ngồi nặng nề lên ghế, dù sao Nam Cung gia của bọn họ cũng coi như là danh môn vọng tộc, thể có chuyện chấp nhận cho kỹ nữ buớc vào nhà.


      "Thiếp biết phải làm sao đây, cớ này còn phải đều tại ngừơi hết sao! Truớc kia Tinh nhi phải rất tốt ư?" đến đây, Thượng Quan Mân lại ảo não thôi, lúc ấy bà cũng cố ý, "Nếu phái người tìm Hi nhi trở về hỏi chút?" Như vậy cũng cần ngồi đóan già đóan non, "Vẫn là chờ tự trở về rồi hẵng tiếp." Nam Cung Hạo thở dài, buớc ra ngoài.

      "Này, Tinh nhi , người nọ vẫn theo phía sau chúng ta " Lâm Nhược Tịch đến gần nàng, lại còn quay đầu nhìn Nam Cung Hi cái, đột nhiên Quý Tinh dừng bước, Nam Cung Hi mừng rỡ tiến lên, "Tinh. . ." lời còn chưa kịp hết, bị cắt ngang.

      " Là Nam Cung thiếu gia phải ? Xin người đừng theo ta nữa, nếu quả lưu tâm lời kia như vậy, này lấy ra ” cả Nam Cung Hi lẫn Lâm Nhược Tịch đều nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu, lấy cái gì? Nhìn thấy vẻ mặt của , Quý Tinh cũng hết ý kiến, "Đưa hưu thư cho ta, rồi đừng đến làm phiền ta nữa!" Truợng phu của nàng cả đời này chỉ có thể là của mình nàng, nếu làm được nàng thà rằng mình có truợng phu này.



      "Bỏ vợ. . . Hưu thư?" Nam Cung Hi nhìn nàng dám tin, lời giải thích của nàng đều nghe? Còn Lâm Nhược Tịch lại há to miệng, trời ơi! như vậy hai ngừoi bọn họ vẫn còn là vợ chồng? bỏ Tinh nhi ! Nhưng mà phải tối qua và Thuợc Duợc ......


      "Vì. . . Vì sao?" nhìn nàng mà hỏi, Quý Tinh còn chưa kịp mở miệng, Lâm Nhược Tịch liền cướp lời , "Nếu còn có thể làm cái gì đây, ngươi cũng phải là ngừơi đẹp đẽ gì, còn muốn bắt Tinh nhi phải vì nguơi mà treo cổ lên cây ư ?" Nàng nhìn người bên cạnh, Quý Tinh lại trừng mắt nhìn nàng, nàng bậy bạ gì đấy!


      "Tinh nhi, thôi." Lâm Nhược Tịch xong liền kéo Quý Tinh lôi , nàng nóng lòng muốn xem Gấm Nghệ phuờng buôn bán như thế nào, Quý Tinh há miệng, cuối cùng vẫn là gì, rời với Lâm Nhuợc Tịch, bỏ lại mình Nam Cung Hi ngơ ngác đứng tại chỗ.


      Dễ nhìn sao? ra là nàng cũng để ý đến vết sẹo mặt . sờ mặt mình rồi tự giễu cái, xoay ngừơi lảo đảo rời , còn tuởng nàng giống như những kẻ khác, nhưng chứng minh ra nàng cũng ngoại lệ
      Chuơng 30: Lòng người hoang mang (1)


      Edit: Lakshmi

      ( tuần này mình đăng 3-4 chuơng ngày tuỳ truờng hợp, nhưng bắt đầu từ đầu tuần sau mình chỉ đăng 1-2 chuơng ngày thôi nhé! Nếu hôm nào trễ hẹn, mình đăng bù vào cuối tuần số chuơng lỡ hẹn)



      Nam Cung Hi hồn bay lạc phách trở về phủ, Thuợng Quan Mân nhìn thấy liền vội vàng ra nghênh đón, “Hi nhi, con đâu vậy? Bên ngoài mọi người đều con....Con vừa ý nuơng ở kỹ viện.” Nam Cung Hi chỉ ngẩng đầu lên nhìn bà cái, sau đó lại tiếp tục về phía truớc, lúc này Thuợng Quan Mân mới phát ra có cái gì đó đúng, “A! Hi nhi! Hi nhi!” Bà ở phía sau gọi to, nhưng Nam Cung Hi cũng trả lời bà.


      Lúc này Nam Cung Hạo cũng vừa ra, ông cản Nam Cung Hi lại, “Hi nhi, con làm sao vậy?” Ông bắt đuợc bờ vai của , Nam Cung Hi ngẩng đầu lên nhìn ông, chưa bao giờ căm hận cha mình cả, nhưng tại lại có thể bắt đầu hận ông. “Đều tại nguời! Đều là do người cả!” đẩy ông ra, Nam Cung Hạo sững sờ nhìn theo bóng lưng của , vì sao mới vừa rồi ông lại nhìn thấy hận ý trong mắt HI nhi?


      "Lão gia, Hi nhi thế nào?" Thượng Quan Mân tiến lên hỏi, Nam Cung Hạo lắc đầu cái, "Mới vừa rồi ta lại có thể nhìn thấy được hận ý dành cho ta trong ánh mắt của Hi nhi.” Ông thở dài, Thuợng Quan Mân nhìn ông, điều này làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến nữ nhân ở kỹ viện đó? Nhưng bọn họ còn chưa tìm người ta mà! Xem ra bà phải gặp mới đựoc.


      "Lâm Nhược Tịch,vừa rồi tỷ mới lung tung gì đấy?” Quý Tinh nhìn nàng, như vậy làm tổn thuơng đến lòng tự tôn của , nàng nhún vai cái, “ phải muội muốn làm phiền đến muội nữa sao? như vậy chính là biện pháp hiệu quả nhất.” Lâm Nhuợc Tịch cảm thấy rằng mình có lỗi, lại còn....”Chẳng lẽ ban nãy là muội hờn giận sao?” nếu là như vậy nàng sai rồi.


      " có." Nàng thở dài, cứ như thế vậy, nàng tiếp tục về phía trước, Lâm Nhược Tịch sờ sờ cái mũi của mình rồi đuổi theo , hai người tới trước cửa Gấm Nghệ phường, "Oa! Nơi này buôn bán lại tốt đến vậy ư?" Bên trong chỉ thấy đầy ắp người, hai người phải vất vả lắm mới chen vào đuợc, liền nhìn thấy ông chủ Tiền bận rộn đến nỗi đầu đầy mồ hôi.


      "Lão bản." Quý Tinh vừa mở miệng, ông chủ Tiền lại choáng váng đầu về các khoản thu chi nên kịp phản ứng, “Nếu nuơng muốn mua quần áo xin mời xếp hàng, từ từ từng người .”. Ông ngẩng đầu lên mà , thấy Lâm Nhuợc Tịch làm theo, có phải người này đổi ý hay ?”Này!Cái ngừơi này làm sao vậy? Có phải đổi ý rồi hay ?” Nghe được thanh này, Tiền lão bản mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt lập tức biến sắc, “Hai vị, mời vào bên trong.” Ông vội vã buông công việc tay xuống, giao cho người làm ở bên.

      "Này, hai người kia tại sao lại chen ngang." Đột nhiên ngừơi kêu lên, Lâm Nhược Tịch tức giận xoay người, "Chen vào cái gì chen! Nàng là bà chủ của nơi này, y phục mà ngươi mua cũng chính là do chính nàng thiết kế!" Gào xong, nàng liền bước vào thèm quay đầu lại, bên ngoài tất cả đều ngẩn người tại chỗ. Cái gì? Là do nàng thiết kế? Mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía các nàng vừa vào.



      "Ông chủ Tiền, hình như buôn bán cũng tệ?" Ông chủ Tiền cười tiếng rồi cúi người, "Vâng, vâng, đều là nhờ vị nương này có bản lãnh, đây là thu hoạch của ngày." xong liền lấy sổ sách ra, "Chẳng lẽ ông muốn nuốt riêng ư?" Lời của Lâm Nhược Tịch vừa xuất ra khỏi miệng, sắc mặt ông chủ Tiền liền biến đổi, " , như vậy! Ta phải hạng người đó." xong lời này vội liếc nhìn Quý Tinh, hi vọng nàng đừng nghe Nhựơc Tịch lung tung.

      "Ừ, sổ sách đúng có vấn đề, nhưng số tiền này ta có ý định thu lại, ông chẩn bị mở thêm vài cửa hàng chi nhánh , tuyển thêm mấy lão bản, ông cũng cất mấy thứ này ." Quý Tinh đưa sổ sách cho Tiền lão bản, ông chủ Tiền bội phục nhìn nàng, quả nhiên ông tin lầm người, mà hai mắt Lâm Nhược Tịch lại tỏa sáng, "Tinh nhi, muội nhìn xem tỷ có thích hợp làm lão bản hay ?" Nhìn thấy nét mặt của nàng nổi lên tia phấn khích, Quý Tinh liền gõ lên đầu nàng cái.


      " thích hợp, tỷ chỉ thích hợp làm má mì, muội chia phần cho tỷ, tỷ gấp cái gì!” tại chỉ có hai người bọn họ, Tiền lão bản lui xuống làm việc."Ai nha! Tại sao lại như vậy chứ!" Nàng quệt mồm, "Tốt lắm! muội cũng giúp tỷ mở thêm vài chi nhánh cho Ám Huơng Các nữa tỷ thấy thế nào?” Quý Tinh nhéo cái miệng của nàng, Lâm Nhuợc Tịch liền nở nụ cừơi, “Là ư? Muội gạt ta chứ!”


      Hai người ở Gấm Nghệ phường ngồi lúc, rồi cũng đứng dậy ra về, buớc qua cửa của Ám Hương Các, họ liền đụng phải người kỳ lạ, mà Quý Tinh nhìn thấy ngừoi nọ đến cũng tự chủ đuợc mà nhíu mày, vi sao nàng lại tới đây?
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Lòng người hoang mang (2)

      Edit: Lakshmi ( Chương cuối trong ngày nà :3)

      "Ai! Ngươi là ai ? Lén lút ở chỗ này định làm cái gì?" Lâm Nhược Tịch tiến lên đứng ở trước mặt người ấy, ngăn cản tầm mắt dò xét bên trong của bà, Thượng Quan Mân ngẩng đầu lên, chẳng qua là khi bà nhìn thấy người đứng bên cạnh Lâm Nhược Tịch lại ngây người ra.

      "Tinh . . . Tinh nhi?" Quý Tinh khẽ gật đầu với bà, "Tinh nhi người này phải là mẹ của muội chứ? Muội còn có thân thích hay sao?" Lâm Nhược Tịch vừa mở miệng, liền bị Quý Tinh gõ cái mạnh lên đầu, nàng đành phải che đầu mình lại rồi nhìn Quý Tinh.

      "Bá mẫu, tại sao người lại đến đây?" Nàng chỉ tay vào cửa Ám Hương Các, Thượng Quan Mân nghe được tiếng gọi của nàng, lập tức cả người đều cứng lại, bá. . . Bá mẫu? Quý Tinh cần Hi nhi của bọn họ nữa rồi sao?

      "Tinh nhi, con sao lại ở nơi này. . ." Thượng Quan Mân có ý chuyện xuống, nhưng Lâm Nhược Tịch lại làm quá lên, "Muội ấy à! Là hoa khôi của nơi này, phải là bà biết đó chứ?" Vừa mới xong nàng bị Quý Tinh đánh thêm mấy cái, Thượng Quan Mân nhìn bọn họ, giờ bà biết tại sao lại có lời đồn về cách cư xử của Hi nhi, mà nhìn Quý Tinh hành xử như vậy, là bởi vì lời của Lâm Nhược Tịch ư, nàng trở thành hoa khôi sao?

      "Được rồi! Là tỷ sai, ra muội ấy chính là bà chủ của nơi đây." Lâm Nhược Tịch thể cầu xin Quý Tinh ngừng tay, lúc này Thượng Quan Mân mới lấy lại được tinh thần, bà. . . bà chủ?"Bá mẫu, người vào ngồi lát ư?" Thượng Quan Mân vội vã lắc đầu, chỉ là khi nhìn thấy Quý Tinh, bà muốn trò chuyện với nàng nhưng lại thôi, cuối cùng cũng là vẫn còn gì để .

      "Vậy. . . Ta về trước đây." Thượng Quan Mân cười với nàng, Quý Tinh gật đầu cái, nhìn bà rời ."Ai, Tinh nhi, người nọ là ai vậy?" Hình như Nhược Tịch chưa từng nghe Quý Tinh đề cập đến người thân của mình, "Bà ấy là mẫu thân của Nam Cung Hi." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, trong lúc nhất thời phải gì.

      "Đại phu, đại phu có ở đó hay ?" Nghe được có tiếng người gọi cửa, đại phu lập tức chạy ra, chẳng qua là khi nhìn thấy người ngoài cửa . . ."Nam. . . Nam Cung thiếu gia, ngài thấy khó chịu ở chỗ nào sao?" Nam Cung Hi vào bên trong rồi ngồi xuống, lần này khác với lần trước, theo phía sau còn có mấy người cao to lực lưỡng, hơn nữa bọn họ đều cầm gậy gộc trong tay.

      " có gì thoải mái, chỉ là muốn cho ngươi xem thử cái này, có thể xóa hay ?" chỉ vào vết sẹo mặt của mình, lúc này đại phu sợ hãi, đây chính là muốn lấy mạng của có, tại muốn xóa căn bản là thể được!"Nam. . . Nam Cung thiếu gia, cái này của ngài. . . Thời gian lâu, sợ rằng. . ." Còn chưa hết, Nam Cung Hi "Oành!" tiếng rồi đứng lên, "Lang băm! Đập hết cho ta !" Quát xong tức giận rời , đáng thương cho tay đại phu cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn y quán của mình bị người ta đập phá.


      Chuyện này đồn mười, mười đồn trăm, các y quán vội vàng đóng cửa, nhưng vẫn thể tránh được điều xấu, đập vẫn bị đập, nếu đập được liền bị phóng hỏa, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người vô cùng sầu não, có y quán người ta làm sao xem bệnh đây?

      "Nam Cung lão gia, phu nhân, van cầu hai vị, xin hãy quản thúc Nam Cung thiếu gia lại ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi biết sống thế nào đây!" Có người là bất đắc dĩ mới tìm đến bọn họ, trong nhà có con cháu ngã bệnh, nhưng lại có đại phu nào chịu xem bệnh, cho dù có, dược liệu cũng có, việc này phải làm họ lo muốn chết sao!

      "Được, được, chúng ta biết rồi." Đỡ người kia dậy, hai người đều quay sang nhìn nhau cái, đồng thời khỏi lắc đầu, hôm nay biết là người thứ bao nhiêu đến đây rồi , tại bọn họ cũng còn chưa thấy được con của mình, nhà về thôi, lại còn cả ngày cứ như côn đồ lăn lộn bên ngoài.

      "Được rồi! Xem ra thiếp chỉ có thể tìm Tinh nhi mà thôi." Thượng Quan Mân thở dài, Nam Cung Hạo nhìn bà, nếu bà biết Tinh nhi ở nơi nào? Tại sao lại còn mang nàng trở về?
      Chương 32: Thỉnh cầu (1)

      Edit: Lakshmi


      Đây là lần thứ hai Thượng Quan Mân đứng ở trước cửa Ám Hương Các, bởi vì bây giờ là ban ngày nên cửa lớn đóng chặc, còn chưa hết ngày, Hi nhi biến thành như vậy, nếu còn tiếp tục được nữa rồi ! Có phải trước đây Tinh nhi từng cái gì hay ? Nếu làm sao Hi nhi lại biến thành bộ dạng như thế này?

      Cốc cốc, nàng hít hơi sâu, rồi tiến lên gõ cửa, " xin lỗi, chúng tôi còn chưa mở cửa, hơn nữa chúng tôi chỉ chiêu đãi nam nhân." Người nọ nhìn Thượng Quan Mân từ xuống dưới, nếu bà ta đến bán thân có phải là quá già rồi hay ? Ngược lại nếu làm má mì còn có thể.

      "Ta đến tìm người, ta tìm Tinh nhi." Bà mở miệng , người nọ suy nghĩ lát, "Tinh nhi? Nơi này của chúng tôi có người này rồi, bà lầm đấy chứ?"Thượng Quan Mân ngẩn người tại chỗ, chẳng lẽ người nọ lừa bà hay sao?" phải Quý Tinh ở nơi này với các ngươi sao?" Sau khi nghe được họ tên đầy đủ, người nọ mới có phản ứng, " ra bà tìm lão bản của bọn ta. Lão bản à, bà chờ chút." xong lần nữa liền đóng cửa lại.

      "Tinh tỷ, có người tìm bên ngoài " Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch trò chuyện, lại bị tiếng ngoài cửa truyền đến cắt ngang, "Là ai ?" Nàng hỏi, hình như người ngoài cửa suy tư chút, "Là người phụ nữ trung niên." Nghe đến đây, thế nào Quý Tinh cũng thể nghĩ ra người ấy chính là mẫu thân của Nam Cung Hi, còn có người biết nàng sao?"Này, muội nên ra xem thử chút cũng tốt mà." Lâm Nhược Tịch đẩy nàng.

      "Được rồi, muội xem lúc." Người ngoài cửa nghe thấy liền rời , tại Ám Hương Các thể so với trước kia, còn chia làm mấy ca, cho nên ban ngày cũng có người."Này, Tinh nhi, ở nơi này có phải muội còn có người thân hay ?" Lâm Nhược Tịch tò mò hỏi, nàng lắc đầu cái, ở thời đại có thể là nàng chết.
      dù sao nàng cũng từ nơi cao như vậy mà té xuống.


      "Muội ra ngoài lát, tỷ cứ tùy ý ." Nàng đứng dậy ra ngoài, Lâm Nhược Tịch nâng cằm lên nhìn theo bóng lưng nàng xa, hình như nàng có bí mật, nhưng mà lại chịu cái gì, lắc đầu cái, Nhược Tịch cũng muốn biết nhiều.

      " lát nữa bà chủ của chúng tôi đếm, bà chờ chút." xong khép cánh cửa lại lần nữa, cứ như vậy Thượng Quan Mân ngơ ngẩn đứng đợi ở cửa, bà lấy lại tinh thần, vừa thấy Quý Tinh đến, liền vội vàng tiến lên.

      "Bá mẫu, tại sao lại là người?" phải mới vừa rồi bà rồi sao?Tại sao lại trở lại?"Tinh. . . Tinh nhi, ta có việc muốn tìm con." Thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của bà, Quý Tinh mở rộng cửa ra, "Vào rồi hãy ." Thượng Quan Mân do dự chút, cuối cùng cũng vào.

      "Tinh nhi, làm sao muội lại lập tức. . ." Lâm Nhược Tịch cho là nàng nhanh như vậy trở về, nhưng khi nhìn thấy người sau lưng nàng Nhược Tịch ngậm ngay miệng lại, "Này. . . Tỷ còn có việc." xong nàng đứng dậy ra ngoài, nhưng mà nàng rất chậm, chứng tỏ suy nghĩ kỳ quái lại nổi lên ràng"Được lắm! Đừng diễn nữa, ai bảo tỷ phải ." Nghe thế, Lâm Nhược Tịch lập tức cười ngọt ngào xoay người ngồi vào ghế.

      "Bá mẫu, mời ngồi, người uống chút trà ." Quý Tinh rót giúp bà chén nước, còn Lâm Nhược tịch lại tò mò nhìn hai người. Thượng Quan Nân nhận lấy cái ly uống hớp, ngay sau đó liền thở dài, Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đều nhìn nhau cái.

      "Tinh nhi, trước đây có phải con cái gì châm chọc đến Hi nhi đúng ?" Quý Tinh nhìn bà rồi mới mở miệng, "Ta muốn chàng viết hưu thư cho ta." Thượng Quan Mân ngẩng đầu nhìn nàng, "Chỉ có như vậy thôi à? có cái gì khác nữa ư?" Quý Tinh nhìn bà lắc đầu hiểu, "À? biết Hi nhi bị làm sao mà dạo gần đây đều đập phá toàn bộ các y quán ?" Nghe thế, Quý Tinh lập tức trừng mắt nhìn Lâm Nhược Tịch, nàng nghĩ đến, rốt cuộc Nhược Tịch cái gì.

      "Hả? Toàn bộ y quán đều bị đập ư?" Lâm Nhược Tịch kêu to, phải chứ? Lại nhìn thấy Thượng Quan Mân gật gật đầu, được rồi, nàng thể thừa nhận, câu kia của nàng làm hại đến người khác
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chuơng 33: Thỉnh cầu ( 2 )

      Edit: Lakshmi (may mà giải quyết xong sớm ! post chuơng mới để mọi ngừoi khỏi trông :3)

      "Việc y quán bị đập có liên quan gì đến ta?” Quý Tinh nghi ngờ hỏi, Lâm Nhược tịch cũng gật đầu theo, chuyện này hoàn toàn liên quan đến Tinh nhi, Thượng Quan Mân nhìn Lâm Nhược Tịch ngồi ở bên cái, cuối cùng mở miệng."Tinh nhi, có phải con còn thích Hi nhi nhà chúng ta nữa hay ? " Nghe thấy lời của bà..., Quý Tinh nhìn bà, còn Lâm Nhuợc Tịch lại nhìn nàng, nàng ấy cũng rất muốn biết.

      "Chưa tới việc có thích hay , dù sao chúng ta cũng cần biết, hơn nữa còn có chuyện mà ta sao tiếp nhận đuợc." Thượng Quan Mân vừa nghe nàng như thế, phải là còn có cơ hội sao? “Là chuyện gì?” Thuợng Quan Mân nhìn nàng, Nhược Tịch cũng bày ra bộ dáng tò mò rất đáng .

      " chồng nhiều vợ." Thượng Quan Mân nhìn nàng, đúng là chính mình đem chuyện tốt làm hỏng, mà Lâm Nhược Tịch lại trực tiếp vỗ bàn cái rồi đứng lên, "Đúng! Ta cũng vậy rất ghét cái điều này!" đối tuợng mà nàng đào hôn cũng chính là loại ngừơi này, có đến ba cơ thiếp, Quý Tinh nhìn vẻ mặt của nàng, dù có nhìn thế nào nàng vẫn thấy đuợc vẻ mặt ấy tràn đầy cảm thông là làm sao?


      Lúc này Lâm Nhược Tịch mới phát ra mình vô cùng kích động, nàng ngồi xuống, "Ha ha. . . Ta chỉ cảm thấy Tinh nhi rất đúng, cưới nhiều phu nhân và thê thiếp như vậy để làm gì." Nàng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình.


      "Này Tinh nhi, nếu như Hi nhi chỉ có mình con, con xem. . ." Ý của bà là . . Nhưng bọn họ thao túng đuợc con trai của mình sao? "Bá mẫu, người vẫn nên trở về , chuyện này hẵng sau." Thấy thái độ của nàng biến thành cự tuyệt, mặt Thượng Quan Mân cũng xụ xuống, bà gật đầu rồi lặng lẽ đứng lên ra ngoài."Bá mẫu, người thong thả, ta chỉ tiễn đuợc đến đây.” Thượng Quan Mân nhìn cánh cửa khép lại bà thở dài sau đó trở về nhà.


      "Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài hãy tha cho con trai của ta ! phải cố ý đâu mà." đường trở về, Thượng Quan Mân lại nghe thấy những lời ấy, vội vàng tới, chẳng qua khi bà nhìn thấy cảnh tuợng truớc mắt cũng phải hít khí lạnh, con trai của bà sao lại biến thành như thế này? được! thể thể tiếp tục như vậy đuợc!



      "Phi! phải tự nhận mình rất tuấn tú sao? Ta đánh cho thành đầu heo!" ra lệnh tiếng, những tên cầm gậy gộc trong tay lại càng tăng thêm sức lực, "A! Cha, cứu con với!" Ngừơi nằm mặt đất kêu cứu, tuy nhiên lại có ai dám tiến lên, bởi vì hôm nay Nam Cung thiếu gia giống như kẻ điên loạn, người nọ cũng xui xẻo, khi lại xấu sau lưng Nam Cung Hi về vết sẹo mặt thế này thế nọ, tức trở thành bộ dạng như tại.

      Hôm nay rất kỳ quái, bởi vì Ám Hương Các ngay cả tấm thẻ bài cũng thể phát ra ngoài đuợc, các nàng cùng xúm nhau nghị luận, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Quý Tinh, phải Nam Cung phủ niêm phong nơi này lại chứ? Quý Tinh cũng rất buồn bực, nàng và họ có cùng suy nghĩ.

      "Được rồi, vậy tối nay tất cả nghỉ ngơi ." Cũng chỉ có thể làm vậy, sắc trời cũng tối, có thẻ bài có người vào, " xong rồi ! xong rồi !" Có tiếng nguời kêu to rồi chạy đến, Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đối mặt nhìn nhau, "Có chuyện gì thế? Sao lại ồn ào kêu la!” Lâm Nhược Tịch nhìn người nọ, "Bên ngoài. . . Bên ngoài. . . Các người mau đến xem !" Nàng thở hổn hển.


      Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch ra bên ngoài, đám nương theo sau lưng họ, nhưng khi nhìn thấy tình huống truớc cửa tất cả đều ngây người, đây là chuyện gì? Tại sao nam nữ già trẻ lại cùng nhau tụ tập truớc cửa của các nàng? Mặt khác lại bây giờ kỹ viện mở cửa, dù có mở cũng chẳng có ngừơi nào vào, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?


      Lúc này có người run rẩy đến truớc mặt Quý Tinh, quỳ phịch xuống , "Nam Cung phu nhân xin hãy cứu lấy chúng tôi !" Người nọ vươn tay, đột ngột chìa ra tờ giấy, chuyện này làm Quý Tinh chẳng hiểu ra sao, "Xin Nam Cung phu nhân cứu lấy chúng tôi!" Mọi ngừơi đều quỳ theo , việc này khiến cho Quý Tinh bị doạ sợ, nàng vốn phải là thần tiên, làm sao cứu giúp cái gì đuợc?


      Lâm Nhược Tịch sớm cầm lấy tờ giấy trong tay người kia , nhìn qua chút, nàng cũng cau mày, đẩy ngừoi bên cạnh mình cái cái, đưa tờ giấy cho nàng, Quý Tinh cúi đầu xem xét, đột nhiên “Tội trạng” trong ngày của Nam Cung Hi lọt vào tầm mắt nàng.


      sumi_love viết:
      Truyên hay wá, tks editor^^



      có gì nha nàng :3 =D
      Chương 34: Thu phục " nghiệt" (1)

      Editor : Lakshmi

      Quý Tinh đọc xong cũng phải cau chân mày lại thành đuờng, bị quỷ nhập vào người sao? Làm sao lại có thể khiến nhiều ngừơi như vậy giận sôi máu? Mà Nam Cung Hạo và Thuợng Quan Mân cũng cùng đứng chung với đám ngừơi này, "Mân Mân, kế hoạch này của nàng liệu có thành công ?" Guơng mặt Nam Cung Hạo trở nên rối rắm, may nhờ có bà nghĩ ra chủ ý này, "Nếu phải làm sao đây? Ngày nào cũng bị nhiều người như vậy khóc kể, sớm muộn gì cũng bị chết chìm." đến đây, Nam Cung Hạo liền nhức đầu.


      "Này, Tinh nhi, muội xem phải làm thế nào đây?" Lâm Nhược Tịch bĩu môi với nàng, để cho nàng nhìn thấy cảnh ngừoi ta quỳ đầy dứ́ơi đất, khó trách hôm nay họ buôn bán đuợc, ra là do tên Nam Cung Hi kia quậy phá.

      Quý Tinh cũng rất nhức đầu, còn có thể xảy ra những chuyện này "Chuyện đó. . . muội. . ." Nàng vừa mới mở miệng, mọi ngừoi hình như sợ nàng đồng ý lại vội vã dập đầu mãnh liệt."Ngừng!" Nàng hét to, là, nàng là người phàm chứ phải thần thánh, "Ta đồng ý với các người, có thể về rồi chứ?" Nghe được lời của nàng..., những người đó đứng lên hoan hô, "Bây giờ, Nam Cung Hi ở đâu?" Người cầm đầu lắc đầu cái.

      "Được rồi, ngày mai bắt đầu mở lại y quán." Người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, ý của nàng là muốn dụ Nam Cung thiếu gia tới ư?"Thế nào? được à?" Nàng còn thấy đuợc làm sao cứu được bọn họ? "Được! Được!" Người nọ gật mạnh đầu, sau đó rời .

      Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo đối mặt nhìn nhau, bọn họ có thể yên tâm về đứa con này rồi, lặng lẽ theo đám người rời ."Này, ngày mai muội tính làm thế nào?” Lâm Nhược Tịch tò mò nhìn nàng, "Muội?" Nàng chỉ vào chính mình, ngay sau đó lại cười tiếng, " thu phục nghiệt."

      Nàng xác thực bị bộ dạng của mấy ngừơi kia doạ sợ, làm nàng cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ , nghĩ đến liền buồn cừơi. Thấy nàng cười, Lâm Nhược Tịch lại khỏi run người, Nam Cung Hi, tót nhất ngươi nên tự cầu nhiều phúc cho bản thân ! Nàng vào trong, dù sao hôm nay cũng làm ăn được gì.

      Hôm sau, quả nhiên có nhà run rẩy mở cửa y quán, cũng là bất đắc dĩ vì mọi ngừoi cầu, chỉ hy vọng Nam Cung phu nhân có thể đến sớm chút. Y quán vừa mở cửa, rất nhiều con bệnh vọt vào trong, đại phu xem bệnh bận chết đuợc, cho đến khi.....

      "Nam. . . Nam Cung thiếu gia?" Đại phu nuốt ngụm nước bọt xuống, xung quanh sớm còn người, "Ngươi lại còn dám dám mở y quán à? Xem ra đẫ có bản lãnh trị mặt cho ta rồi, đến đây chữa cho ta." chạm lên mặt của mình, đại phu sợ đến nỗi run rẩy hai chân, "Ta. . . Ta. . . thể trị hết."

      Nam Cung Hi nheo mắt lại, "Vậy mà ngươi còn dám mở? Để ta đập lần nữa à, đốt." Lúc này đại phu quỳ xuống, "Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài, thể đốt!" Nơi này chính là nhà của lão, đốt rồi lão biết ở đâu chứ?

      Bên kia có người chạy gõ cửa Ám Hương Các , "Đừng gõ nữa, chết người sao!" Người mở cửa nóng tính nhìn người vừa tới, "Nam Cung phu nhân còn chưa dậy nữa sao? muốn chết người đấy." Nhìn ngừoi nọ trưng ra bộ mặt khóc lóc, lúc này người mở cửa mới nhớ ra chuyện ngày hôm qua, tức muốn chạy thông báo, "Tinh tỷ, tỷ đến rồi à?" Quý Tinh đứng sau lung tự lúc nào.


      " thôi." Nàng với ngừoi ngoài cửa, ngừoi kia lập tức truớc dẫn đuờng, “Tinh nhi, muội chờ tỷ chút! Tỷ cũng .” Lâm Nhược Tịch quần áo xốc xếch vội vã chạy xuống, đuợc xem kịch hay hà cớ gì nàng phải bỏ qua."Khụ khụ,tỷ mặc lại y phục , ngừoi biết còn hiểu lầm đấy.” Lúc này Lâm Nhược mới đỏ mặt sửa sang lại y phục của mình, đều do nàng ngủ quên.

      "Van cầu các ngươi đừng đập!" Tất cả dược liệu nơi này đều là do các nhà thuốc khác đưa tới, chỉ còn lại chút thuốc này thôi, bọn họ cho là Nam Cung phu nhân đến sớm, nhưng đến khi nhìn thấy thuốc rơi vãi đất lão khóc ra nuớc mắt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :