1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Ước pháp ba chương (2)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Gào lên với xong, cũng quản nét mặt của như thế nào, nàng tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, bụng nàng reo dữ dội rồi, ăn chết đói a. Tinh thần của Nam Cung Hi chưa hồi phục lại, đây là lần đầu tiên có nữ nhân bị rống, nhưng khóc, mà còn rống lại.

      “Này, đọc cái này !” Quý Tinh ném tờ giấy về phía . Khi thấy giấy bay đến trước mặt, mới lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tay ra. Nhưng càng đọc, càng thể bình tĩnh được.

      <*> Ước pháp ba chương:

      1.Điều thứ nhất: Cùng phòng nhưng cùng giường, bởi vì chúng ta quen biết nhau, càng có tình cảm với nhau.

      2. Điều thứ hai: Phải thể hành động tôn trọng phái nữ, ngươi ngủ dưới đất, ta ngủ giường.

      3. Điều thứ ba (Đây là điều quan trọng nhất): Sau khi cưới tất cả phải nghe lời vợ.

      Hết <*>

      Hai điều trước có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng còn điều cuối cùng…. Mặt đen lại nhìn nàng, chẳng lẽ nàng nghĩ có thể bò lên giường của là oai lắm sao? “Cái thứ quỷ gì đây! Ta đồng ý!” xong, vo tờ giấy thành cục to tròn.

      Quý Trinh nhìn , sớm biết làm như vậy mà. “ sao cả, ngươi cứ vò , mấy tờ giấy này, ta có rất nhiều” Nghe nàng vậy, cả người Nam Cung Hy cứng đơ, đứng ngẩn ở đó.

      “Ngươi đừng tưởng là có cha mẹ ta ủng hộ, mà ngươi có thể cưỡi lên đầu của ta. cho ngươi biết….”

      còn chưa hết câu, thấy sắc mặt người trước mặt thay đổi 180 độ, chạy thẳng ra cửa, “Cha mẹ, mau tới a, phu quốc muốn đánh con! Ô ô ~~~” Vừa chạy vừa khóc, bộ dáng là muốn chạy ra, nhưng Quý Trinh phải đứa ngốc, chỉ là làm dáng chút mà thôi.

      “A! Ngươi quay lại cho ta!” Nam Cung Hy cũng chạy theo. Nhìn chạy tới nàng, Quý Trinh biết mưu của mình thực được, mặt nở đầy nụ cười. đến mấy bước, Nam Cung Hy bắt được tay của nàng, “Được ta đồng ý với ngươi” Vì muốn cha mẹ luộc sống , chỉ có thể ký cái hiệp ước bất bình đẳng này.

      ? Quá tốt rồi! Ha, trở về phòng thôi.” Vuốt mặt cái, nàng vui vẻ trở về phòng, khi có phản ứng lại, Nam Cung Hy biết mình bị lừa, nữ nhân này…. nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của nàng, đôi tay nắm thành quyền, ngón tay phát ra tiếng răng rắc. (D.Phong:-*nhìn nhìn**ghi ghi* Hiệp 1: Tinh tỷ thắng*hoan hô**tung hoa* - Hi ca:-*nghiến răng*ngu-ma-ca-chi, hãy đợi đấy hừ….>,<)

      “này, ngươi có đói ? Có muốn ta chừa chút gì cho ngươi ?” Nhìn sắc mặt khó coi của ai đó, nàng lơ đểnh hỏi, dù sao nàng cũng đạt được mục đích rồi.

      cần!” Bộ ngươi cầm tinh con heo sao? Nếu , tại sao người lại có thể ăn nhiều như vậy? ra nghĩ sai rồi, Quý Trinh no rồi, nhưng thân là quân nhân, nên thể lãng phí thức ăn được.

      “Hô! No quá, phải vận động chút mới được. Này, còn qua giúp ta.”

      Thấy nàng hoàn toàn đem làm người sai sử, sắc mặt Nam Cung Hy càng đen thêm, “Ai biểu ngươi ăn nhiều làm gì, ăn đừng có ăn.” tới lui, dù bực bội, nhưng vẫn bước tới đỡ nàng.

      được! Chúng ta thể lãng phí thức ăn!” Vừa , vừa vận động, Nam Cung Hy nhìn những động tác kỳ quái của nàng, nhịn được, chỉ chỉ vào nàng, hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

      “Cái này sao? là trợ giúp tiêu hóa á.” Nàng tiếp tục vận động bụng của mình. Đột nhiên, nàng quay lại nhìn hỏi, “Này, ta rất thắc mắc, tại sao ngươi lại thể lấy vợ được?”

      chỉ chỉ vào chính mình, “Vợ là cái gì?”

      Lúc này Quý Trinh mới nhớ đến, có nhiều từ giống ở Thế giới kia của nàng, “ là phu nhân, hay thê tử gì đó.”

      Nghe thế, Nam Cung Hy quái dị nhìn nàng, cũng gì.

      lúc lâu mở miệng, “Vậy sao ngươi gả cho ta?”

      Nghe câu hỏi của , Quý Trinh suy tư chút, “ ta cảm thấy ngươi rất…..thú vị!”

      Vì câu trả lời của nàng, mà xém chút nữa là Nam Cung Hy té từ ghế xuống. Nàng nhìn có chỗ nào thú vị á?
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Chris, người qua đườngTrâu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Cố ý phá hư động phòng

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      "Tốt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, bản thân ngươi tự lo ." xong, nàng duỗi người cái, tới giường, nghe Nam Cung Hi la lên.

      “A, được, thế nào hồi nữa, phụ mẫu của ta đến.”

      Bước chân Quý Tinh dừng lại, nhướng mày, “Họ tới làm gì?” lập tức bị ánh mắt ‘biết còn hỏi’ của Nam Cung Hi.

      Quý Tinh vô lực vỗ trán. Trời ơi! Sao nàng lại quên chuyện này chứ? Nhưng nàng là người lính, cũng phải diễn viên , “Cái đó…Chính người có thể mình giải quyết được ?” Nàng chê cười nhìn . Nam Cung Hi liếc nàng cái, chuyện đó diễn mình như thế nào a?

      Trời đánh cổ đại, có máy ghi , có ti vi, nếu , việc đó trực tiếp để cho TV, máy ghi gì gì đó liền làm xong. "Ngươi đừng nhìn ta, ta được, nếu vậy, dứt khoát diễn trò gây gổ?" Nàng đề nghị, cái này nàng rành nè, nghe vậy, mặt Nam Cung Hi xanh lên, chẳng lẽ nữ nhân này muốn bị mắng sao?

      " được!" rống to, đột nhiên hai mắt Quý Tinh đỏ lên, oa tiếng khóc rống lên, Nam Cung Hi vô cùng kinh ngạc. Mà hai người nghe lén ngoài cửa nghe bên trong có tiếng khóc, trong lòng khỏi mắng câu, lập tức vọt vào.

      "Tiểu tử thúi! Mới vừa tân hôn khi dễ nương tử của con hả?” Thượng Quan Mân bước lên, nhéo lỗ tai của . Quý Tinh ngẩn người, ra nàng chỉ muốn diễn thử thôi mà, ai biết được…Tình huống lại như thế này chứ

      "Mẫu thân! Đau quá! Mau buông ra a! Con lớn rồi mà.” trừng mặt nhìn nàng. Nhưng lại bị Nam Cung Hạo thấy được, rồi nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, “Tiểu tử con…Cánh cứng cáp rồi phải !!!” Rồi tiến đến đánh lên đầu cái, Quý Tinh càng im lặng, ra lời.

      Quả là hai người kia được là làm được nha! phải bị đánh cho đến choáng váng chứ? Mặt nàng đồng tình nhìn Nam Cung Hi.

      “Ngươi…Ngươi….” Nam Cung Hi chỉ vào Quý Tinh, tức giận run cả người..

      Thượng Quan Mân thấy nhi tử còn biết hối cải, tay liền dùng thêm sức vặn, “Còn xin lỗi Tinh Nhi!”

      Nam Cung Hi đau đến được lời nào, móa đó, là hung ác, Quý Tinh nhịn được nữa, nhìn Thượng Quan Mân.

      “Cái đó, mẫu thân ơi…Người buông tai phu quân ra . Hình như chàng rất đau.” Gương mặt nàng đầy vẻ lo lắng. Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo nhìn nhau, mừng thầm, cuối cùng cũng có người chán ghét Hi Nhi nhà bọn họ đấy.

      "Nể Tinh Nhi cầu tình cho con, trước tạm bỏ qua.” Tay Thượng Quan Mân bỏ xuống, lập tức Nam Cung Hi vươn tay xoa lỗ tai tội nghiệp của mình.

      Nhìn dáng dáng vẻ khổ sở của , Quý Tinh muốn cười mà cười được, nén đến thở ra hơi rồi.

      “Con xem , Tinh Nhi là nương tốt biết bao!”

      ‘Mới là lạ đấy!’ Nam Cung Hi thầm , nhưng ngoài mặt là gật đầu như giã tỏi.

      "Cho nên, con được khi dễ, hay làm cho nàng khóc. Nếu , mẫu thân quyết tha cho con đâu, hừ!” Trước khi , Thượng Quan Mân quên cảnh cáo Nam Cung Hi.

      Nam Cung Hi khẽ liếc trộm người nào đó cuối thấp người cười trộm. Xong rồi, nữ nhân này rất thông minh, Nam Cung Hi có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của rồi.

      "Mân Mân, chúng ta nên về phong thôi.” Nam Cung Hạo nháy mắt với bà, rồi nhìn nhi tử thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Quý Tinh. Nhưng Thượng Quan Mân vẫn còn tức, chẳng lẽ bỏ qua dễ như vậy sao?

      "Con! Tối nay ngủ dưới đất cho ta!” (*DP: Ha ha *cười nghiêng ngã* đúng là Mân Lão đại mà, bái phục cái vị mẫu thân này rùi á, ha ha!!)

      Sắc mặt Nam Cung Hi đen lại, thể tin nhìn mẫu thân của mình. Còn Nam Cung Hạo lại trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ nương tử của ông muốn ôm cháu sao? Còn Quý Tinh gãi đúng chỗ ngứa, nàng le lưỡi, cười hề hề nhìn mặt Nam Cung Hi.

      nhịn! Nhịn! Phụ mẫu vẫn còn, thể nổi đóa, nếu tối nay, ngay cả ngủ đất, cũng ngủ được, “Biết rồi, mẫu thân!”

      Nhìn thấy bộ dạng làm sai của nhi tử, rồi thái độ hối cải của , mặt Thượng Quan Mân cũng hòa hoãn chút, “Như vậy mới được chứ!” xong rồi xoay người lôi Nam Cung Hạo rời .

      ___________________

      Chương 8: Tính sổ sau

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Sau khi Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo bao lâu, Quý Tinh nhịn được mà nằm úp người giường, cười điên cuồng, “Ha ha….Ha ha…” Nàng cười đau cả bụng, mặt đen của Nam Cung Hi nhìn nàng, hả hê sao?

      "Vì để bồi thường ta, tối nay, ngươi ngủ đất, ta ngủ giường." Nghe vậy, Quý Tinh ngưng cười, nghiêng mặt nhìn , "Có quan hệ gì với ta, là ta biết phụ thân, mẫu thân ngươi ở bên ngoài." Thấy dáng vẻ nàng hùng hồn, Nam Cung Hi có chút tức giận rồi!

      " được! Tối nay ngươi ngủ đất." Nếu nuốt trôi cục tức kia, Quý Tinh híp mắt nhìn , đây là tính sổ sao? “Được thôi, có bản lĩnh tới giành !” Nàng tin đánh lại .

      Nghe được giọng tự tin của nàng, chẳng lẽ nàng biết võ công? Nghĩ như vậy, Nam Cung Hi do dự, cũng tiến đến. Nếu đánh lại nàng, chẳng phải bị nàng giễu cợt sao? được! Nhất định được! “Thôi, ta ngủ dưới đất.”

      Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi, rồi lại úp mặt vào gối, điên cuồng cười lần nữa, , sợ nàng .

      "Này, ngươi kiềm chế chút cho ta.” Hôm nay, là ngày mất hết mặt mũi, tất cả cái xấu đều bị nàng nhìn thấy hết, là thất sách mà.

      “Ha…Được, được….Ha ha…” Đối với nàng, Nam Cung Hi im lặng triệt để rồi, cũng thèm để ý thêm nữa, lấy nệm trải xuống đất, rồi tự kỷ nằm xuống.

      Trong bóng tối, Quý Tinh nhìn bóng lưng của Nam Cung Hi, ài, ra, so với tưởng tượng của nàng, tốt hơn rất nhiều rồi, “Này, mau trả lời câu hỏi của ta lúc nãy , sao ngươi cưới được vợ?” Nàng nhìn bóng lưng của , hỏi.

      Nam Cung Hi dừng chút, cũng trả lời nàng, cứ nằm im mà giả bộ ngủ.

      "Thôi , phải chỉ là bị hủy dung hay sao? Đúng rồi, chỉ có kẻ ngu mới gả cho ngươi.” Nàng suy nghĩ chút, cảm thấy có gì đó đúng, “A! Phi phi! Kẻ ngu gì chứ, đó phải mắng ta sao?”

      Nghe thấy lời nàng , vai Nam Cung Hi run run.

      " phải chứ? Ngủ nhanh như vậy. ta giống heo? Ta nghĩ ngươi cũng hơn gì ta đâu!” Nàng nhìn bóng lưng của , châm chọc.

      Nam Cung Hi nghe thấy lời nhảm của nàng, thanh của nàng ngày càng , rồi im lặng.

      xoay người nhìn người ngủ say giường, trong nháy mắt đó, động lòng là giả, dù sao cũng…. Sờ sờ má trái của mình, so với người bình thường nàng rất kỳ quái. Giống như là chưa bao giờ thấy những vết sẹo chằng chịt má của , ngược lại, chỉ cùng rống lên, còn lấy cha mẹ làm hậu thuẫn mà leo lên đầu .

      Hôm sau, theo thói quen, mới sáng sớm, nàng thức dậy, lại phát có người còn thức sớm hơn nàng, bởi vì nàng thấy chăn nệm dưới đất. Cũng đúng, ngày hôm qua ngủ sớm như vậy, hôm nay thức sớm cũng chẳng có gì lạ.

      "Xong rồi! Xong rồi! Thiếu gia nổi giận cho coi, bây giờ làm thế nào đây? Tiểu Duyệt, ngươi thay ta đưa có được hay ?"

      Vừa bước ra cửa, Quý Tinh thấy nha hoàn cầu xin nha hoàn khác. Nàng khỏi tò mò, thiếu gia trong miệng nàng ta chẳng phải là sao?

      " được! Chính ngươi ! Cái này, ta giúp được ngươi!" Nha hoàn được gọi là Tiểu Duyệt sợ hãi, lần trước thay nàng ta, nàng liền gặp xui xẻo. Nên lần này, dù có bị đánh chết, nàng cũng .

      "Các ngươi làm gì vậy?"

      Lúc này hai người mới phát có người ở sau lưng, “Thiếu…Thiếu phu nhân.” Cả hai hoảng sợ quỳ xuống.

      “Ngươi phải đem cái này cho sao?” Nàng tò mò hỏi, chẳng qua chỉ là mang điểm tâm thôi sao? Có cần đẩy tới đẩy tới đẩy lui ?

      "Đưa cho ta, ta đưa giúp cho.” Nàng nhận lấy mâm điểm tâm.

      Tiểu Duyệt nhìn người đối diện cái, rất nhanh hiểu, ra là Thiếu phu nhân biết tính khí của Thiếu gia, nhìn bóng dáng người ngày càng xa, nàng , “Ngươi thảm rồi! Nếu như Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, ngươi trốn thoát đâu.”

      Chương 9: So với còn lợi hại hơn (1)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Quý Tinh vừa bưng mâm điểm tâm, vừa gõ cửa. Cửa còn chưa kịp mở, tiếng rống giận vang ra, “Cuối cùng cũng tới rồi hả? Sao giờ mới đưa điểm tâm đến? Mang vào xong xuống lĩnh phạt cho ta, 20 gậy!”

      Quý Tinh nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao nha hoàn kia lại sợ hãi như vậy, như vậy, nàng cũng cần dịu dàng nữa.

      Phanh tiếng, Quý Tinh cước đạp cửa. Thấy người đến là ai, Nam Cung Hi ngẩn ra, còn chưa mở miệng, bị đối phương mắng xối xả vào mặt, “Mới sáng tinh mơ làm gì mà rống lớn như vậy hả! Ngươi ăn nhầm thuốc nổ hay sao. Có uống thuốc chưa a? Lĩnh 20 gậy phải ? Tốt, tốt! Bây giờ ta lấy gậy cho ngươi.” xong, nàng tức giận chạy nhanh ra ngoài, cũng quên vứt mâm điểm tâm cho .

      Nam Cung Hi sững sờ nhìn người rống còn lớn hơn cả , chỉ là….. đúng, lập tức xông ra ngoài, có Chúa mới biết nữ nhân kia náo thành cái gì.

      Tiểu Lục và Tiểu Duyệt vẫn còn đứng ở chỗ đó, các nàng thấy Thiếu phu nhân tức giận về phía các nàng, quát hỏi, “Gậy gộc để ở đâu?” Thấy dáng vẻ hung thần của nàng, tay Tiểu Duyệt run run chỉ về hướng, lập tức, Quý Tinh tới.

      Chỉ là còn chưa kịp thở ra, thấy vị Thiếu gia các nàng sợ nhất mang bộ mặt tốt đến, “Có thấy Thiếu phu nhân ?”

      Hai người chỉ kém là ôm chặt lấy nhau, Tiểu Duyệt đưa tay ra chỉ, lúc Nam Cung Hi định , mới hai bước lùi lại, “Sao hôm nay, Thiếu Phu nhân lại mang điểm tâm cho ta?” xong lời này nhìn tiểu Lục. Cả người Tiểu Lục đều run lên, câu cũng được.

      "Thiếu gia, tha mạng!" Lập tức, Tiểu Lục quỳ xuống, còn quên dùng sức dập đầu, ngay cả đau cũng cảm giác được. Còn Tiểu Duyệt hoàn toàn ngu đứng chết đứng tại chỗ, bởi vì nàng thấy sau lưng Thiếu gia là bộ mặt tức giận của Thiếu phu nhân, đáng sợ hơn nữa là, trong tay của phu nhân còn cầm cây gậy.

      "A! Ai đánh ta! Có phải muốn sống nữa ?” Nam Cung Hi ăn gậy đau, trực tiếp nhìn mặt mà rống lên.

      “Ta thấy là ngươi muốn sống có! Tính khí kém như vậy, xem ta làm sao mà hảo hảo quản giáo ngươi nà.” xong gậy cũng nhanh chóng hạ xuống, Nam Cung Hi ôm đầu chạy loạn, nữ nhân này điên rồi, điên rồi!

      "Ngừng! Ngươi dừng tay cho ta!" nỗ lực né tránh, nhưng tại sao nhãn lực của nữ nhân này lại tốt như vậy chứ? Đều nhắm chuẩn về phía .

      “Được rồi, có gì mau.” Vừa xong, gậy đánh lên vai của , tiếng kêu đau của đều truyền đến tai của mọi người.

      Những người đó đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Quý Tinh, Thiếu phu nhân lợi hại! Lần này bọn họ cần sợ Thiếu gia nữa rồi. Nhìn Thiếu gia bị Thiếu phu nhân đánh mà hoàn thủ, mà ngay có ý tứ hoàn thủ cũng có luôn.

      " phải các ngươi còn có việc hả?” Nam Cung Hi quét mắt nhìn những người đó. Nghe thấy vậy, bọn họ co chân chạy, muốn Thiếu gia để mắt a.

      “Này, phải ngươi có lời muốn sao?” Quý Tinh quơ quơ gậy, nhắc nhở . Khóe miệng Nam Cung Hi co quắp, nhìn nàng, nhìn thế nào bộ dáng kia của nàng rất giống như tên lưu manh nhỉ?

      "Ngươi biết Tam tòng tứ đức hả?”

      Nàng nhìn , nhún nhún vai, “Để ta suy nghĩ chút….Vợ ra cửa cũng phải theo, vợ ra lệnh phải phục tùng vô điều kiện, vợ sai cái gì cũng phải đúng, vợ trang điểm cũng phải chờ, vợ mua sắm phải trả tiền thay vợ, ngày sinh của vợ phải nhớ. Là những điều này phải ?”

      Nghe được những lời này, thiếu chút nữa Nam Cung Hi ngất xỉu tại chỗ, bộ nàng thuộc ngoại tộc sao? (*DP: Ý của là chị ở nước khác đến, mà cũng đúng nhể!!!)

      "Ngươi. . . Ngươi. . ." tức biết cái gì cho phải.

      "Được rồi, vì cho ngươi hả giận, tại, ngươi tới đánh ta ." Nàng đem cây gậy đưa cho , Nam Cung Hi cầm lấy cây gậy, hiểu nhìn nàng, đây, đây là…?

      "Ngươi cho là ta dám sao?” giơ gậy lên cao, còn chưa kịp giả vờ đánh xuống, ….

      “Tiểu tử thúi! Càng ngày càng quá đáng, mau dừng tay cho ta!” Nghe được giọng này, rồi thấy người đứng đối diện nháy mắt với mình, thiếu chút nữa tức giận mà bỏ mình rồi.

      Chương 10: So với còn lợi hại hơn (2)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Quả nhiên, lần nữa, tai Nam Cung Hi hoa hoa lệ lệ bị mẫu thân nhéo, lần này so với lần trước còn lợi hại hơn, trực tiếp dùng quyền đấm cước đá, “Phản, phản rồi, con dám dùng gậy đánh Tinh nhi hả?”

      Nam Cung Hi có khổ mà thể , mắt trợn trắng hung ác nhìn người nào đó đứng bên cạnh. Quý Tinh nhìn , nhún nhún vai, hai tay khoanh lại trước ngực, ngu ngốc như vậy, sao có thể trách nàng chứ? Dù sao, chiêu này lần nào dùng cũng đúng.

      "Mẫu thân! Con có đánh nàng, tin, người hỏi nàng !” xong, nháy mắt với Quý Tinh, nhưng căn bản người ta để ý đến.

      “Tinh Nhi, nó có đúng ?” Thượng Quan Mân quay đầu nhìn Quý Tinh, ra là nàng nghe gia nhân thông báo mới chạy đến, nhưng khi tới nơi thấy ngược lại với lời kể của bọn họ, đợi chút nữa phải giáo huấn bọn họ tội ăn lung tung mới được.

      "Vâng ạ, may là mẫu thân đến.” Phải là, câu thứ nhất làm Nam Cung Hi cảm kích, nhưng nghe đến câu thứ hai, hận thể tiến lên bóp chết nàng.

      “Cái gì? vậy, nếu ta đến kịp, có phải con đánh chết Tinh Nhi ?” Nhìn cây gậy cứng trong tay Nam Cung Hi, Thượng Quan Mân tức giận hét lên.

      có! Mẫu thân, con thề đó! Tuyệt đối có! Người mau buông tai con ra được ?” Mỗi lần đều như vậy, lớn rồi, mà mẫu thân đại nhân vẫn luôn thích nhéo lỗ tay của .

      " được! Lần này, gì cũng thể bỏ qua dễ dàng. Theo ta đến Từ Đường.” Thượng Quan Mân kéo về phía trước, Quý Tinh nhìn tên xui xẻo kia, lắc đầu cái, liền theo, có thể thấy được….A di đà Phật!

      "Thiếu . . Thiếu phu nhân, cám ơn người!" Nếu như có Thiếu phu nhân, tại, nàng thê thảm rồi.

      có gì.” Cho đến bây giờ, quý Tinh cũng có thói quen nhìn người khác quỳ lạy mình.

      Nhưng Tiểu Lục vẫn có đứng lên, “Thiếu phu nhân, xin người hãy thu ta làm nha hoàn hầu cận của người.” Vừa , Tiểu Lục vừa dập đầu với Quý Tinh. Tiểu Lục biết là mình có tư cách cầu như vậy, nhưng chung quy theo hầu vị Thiếu phu nhân này vẫn an toàn hơn.

      "Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng vậy, xin người thành toàn!" Nhìn hai người quỳ trước mắt, nàng lâm vào khó khăn, nàng cũng biết mình có quyền lợi này nha. Nhưng thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của hai người, chắc là chịu đựng lâu rồi? Nhìn lại, họ vẫn chỉ là những đứa bé.

      "Đứng lên , nếu theo ta cần quỳ lại, dập đầu.” Nghe nàng trả lời, hai người mừng rỡ đứng lên, “Cám ơn Thiếu phu nhân! Nô tỳ là tiểu Lục.”

      “Nô tỳ là tiểu Duyệt.”

      Nhìn nụ cười của các nàng, Quý Tinh chỉ lắc đầu.

      "Quỳ xuống cho ta!" Nam Cung Hi quỳ gối trước bài vị ở Từ Đường, "Liệt tổ liệt tông, Mân nhi quản giáo tốt, mới làm cho Hi Nhi có tính tình như vậy, hổ thẹn với tổ tiên.” Nghe được lời của bà, mặt Nam Cung Hi xanh như tàu lá chuối, “Hôm nay nó còn thái quá hơn, dám dùng gậy gộc đánh phu nhân của mình. Cho nên, hôm nay, con bắt Hi Nhi quỳ ở đây đêm, hy vọng nó tốt hơn.” xong, bà đứng lên, liếc Nam Cung Hi, rồi xoay người rời .

      Đây chính là kêu im lặng ngày?! Nam Cung Hi quỳ ở đó, nghĩ như thế nào cũng thông. Tại sao lúc nào cũng luôn thua nữ nhân kia? Muốn mắng nàng, nhưng lại phát , cho tới bây giờ, mình còn biết nàng tên gì, là thất bại hết sức! (*DP: ~ té ghế ~ biết tên hả????)

      "Mẫu thân, người muốn phu quân con quỳ ở Từ Đường đêm sao?” Quý Tinh thể tưởng tượng nổi nhìn bà.

      Thượng Quan Mân gật gật đầu, thể tạo áp lực cho con mình được. Bây giờ, con bà là người có vợ, nếu tính khí thay đổi, ngay cả Thánh Nhân cũng xách dép chạy mất thôi.

      " ra , mẫu thân ơi, chuyện có nghiêm trọng như vậy chứ?” Có thể nghĩ, khẳng định cái người quỳ gối ở Từ Đường kia hận chết nàng rồi, nhưng nàng cũng phải cố ý, mọa nó, có ai biết lại hung ác như vậy đâu!

      cần nữa! Từ lâu ta muốn bắt nó Từ Đường rồi. Tinh Nhi, con mệt nghỉ , ta trước.” Nhìn bóng lưng của Thượng Quan Mân, chẳng lẽ, nàng đùa hơi quá sao?

      Chương 11: Xin lỗi chàng!

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Hôm sau, sắc mặt Nam Cung Hi tốt ra khỏi Từ Đường. Bởi vì trong lòng có áy náy, mà từ sớm, Quý Tinh đứng đợi ở bên ngoài, “Ngươi.. sao chứ?”

      Nàng bước lên, nhưng Nam Cung Hi vẫn để ý đến nàng, bước vòng qua, mèo khóc chuột, giả từ bi, mới bị nàng gạt nữa .

      Quý chuyện sững sờ nhìn bóng lưng của chàng, vậy là chàng giận rồi, ài!!!

      “Thiếu phu nhân…Thiếu gia….” Tiểu Lục áy náy nhìn nàng.

      có việc gì, các ngươi cũng lui xuống làm việc .” Nàng phất phất tay.

      Nam Cung Hi buồn bực về phòng, chọc nổi nàng, còn trốn thoát sao? Xem ra ông trời thương chàng nữa rồi, phái người tới hàng phục chàng?

      “Phu quân…” Đột nhiên nghe được giọng dịu dàng, thiếu chút nữa là chàng té từ ghế xuống, Nam Cung Hi bất khả tư nghị quay đầu nhìn người đứng trước cửa.

      Chỉ thấy bộ dạng thẹn thùng của Quý Tinh, bộ dáng muốn lại thôi, bất chợt chàng rùng mình, nàng hát tuồng hả? “Nàng…Nàng muốn làm gì?” Chàng hoảng sợ nhìn nàng, chỉ kém bước là thể giống nữ nhân, ôm ngực hoảng sợ nhìn đại hán hung ác.

      "Ta cũng có muốn gì cả. Chỉ là…Chỉ là ta muốn xin lỗi chàng thôi!” Nàng vẫn đứng tại cửa , cũng có ý bước vào.

      Nam Cung Hi im lặng nhìn nàng, suy nghĩ độ chân trong lời của nàng, “Vậy, lần sao ở trước mặt phụ mẫu ta, nàng cũng đừng có chơi ta được ?”, khi xong lời này, sắc mặt của nàng cũng lạnh ba phần, nhưng Nam Cung Hi lại có chú ý đến.

      "Còn nữa, cái điều kiện kia, điều thứ ba đó, ta muốn đổi. Nếu nàng đồng ý, ta suy nghĩ tha thứ cho nàng.” Chàng xong, cũng để ý sắc mặt biến đổi của Quý Tinh. Dù sao nàng cũng là tới xin lỗi chàng, thế nào cũng …..

      "Nhượng bộ ngươi ba phần, mà ngươi dám lấn lên đầu của ta rồi hả?” tiếng rống giận vang lên, làm cho Nam Cung Hi ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn người trước cửa hận thể phá hủy đôi mắt của chàng.

      “Cái đó…Cái đó…Ta chưa gì hết!” Chàng hoảng sợ nhìn nàng.

      Quý Tinh nhìn bộ dạng của Chàng, phát nàng lại nổi khí, lập tức hít sâu hơi

      "Phu quân, ta có thể chấp nhận những điều chàng muốn, nhưng ba điều kiện kia là thể thay đổi!” Nàng nhàng , cười cười nhìn chàng. Chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng, mà lưng của chàng đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ nụ cười này ứng với câu ‘tiếu lý tàng đao’ sao? (*Nụ cười chứa đao)

      "Được, nàng thích làm sao làm như vậy a!” Chỉ cần nàng đừng nhìn chàng mà cười như thế, chàng đều đồng ý. Nhớ năm đó, chàng cũng dùng nụ cười như vậy đối phó với người khác, còn bây giờ, ài…

      “Phu quân, chàng thích ta sao? Nếu như vậy, chàng liền bỏ ta !”

      Nghe được lời của nàng, Nam Cung Hi chỉ kém có quỳ xuống cầu xin nàng.

      " . . . bao giờ! Ta làm khó dễ nàng nữa!" Nghĩ đến việc hưu nàng, chàng mới là người gặp xui xẻo nha! cần thêm việc phụ mẫu chàng nhéo lỗ tay hoặc đánh nhừ tử chàng, ngay cả việc trực tiếp cần chàng cũng có thể xảy ra.

      ". . . Có ? tốt quá!" Nàng xông lên ôm chàng cái.

      Cả người Nam Cung Hi cứng đờ, nghi ngờ nhìn người hương ngọc mềm mại trong ngực, tránh khỏi làm cho chàng suy nghĩ lung tung. Lúc chàng suy nghĩ có nên ôm lại nàng , bị nàng đẩy ra.

      “Phu quân nè, chàng có thể giống phụ thân, mẫu thân gọi ta là Tinh Nhi.”

      Nam Cung Hi sững sờ gật đầu, giống như hồn vẫn còn trong cảnh ‘ôm ấp’ lúc nãy.

      "Vậy ta ngủ trước đây.” xong, nàng chạy tới bên giường, Nam Cung Hi vẫn đứng tại chỗ gật đầu, “Đúng rồi, ngày mai, phu quân có thể cùng ta dạo phố được ?” Nam Cung Hi vẫn gật đầu, thấy chàng đồng ý, nàng vui vẻ kéo chăn, nằm ngủ.

      lúc lâu sau, hồn chàng mới quay lại, “A, ngày mai…” Nhưng khi thấy nàng ngủ sâu giường, tất cả lời muốn đều bị chàng nuốt xuống.
      Chương 12: Sóng gió khi dạo phố (1)

      <Chuyển ngữ: Di PHong Ảnh>

      Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Tinh lôi Nam Cung Hi còn chưa tỉnh ngủ ra đường lớn, ngay cả nha hoàn cũng mang theo, cả hai đều chuồn ra từ cửa phụ.

      sớm như vậy, đường cũng có ai đâu, hay là quay về ngủ thêm chút rồi hãy trở lại dạo.” qua loa, Nam cung Hi quay người trở về, bị Quý Tinh kéo lại.

      "Ai bây giờ ta muốn dạo? Ta chỉ muốn ăn sáng thôi.”

      Nam Cung Hi thể tưởng tượng nổi, nhìn nàng. Mới sáng sớm mà nàng lôi chàng từ trong chăn ra là để ăn sáng? Người ngoài biết, cho là chàng ngược đãi nàng đấy.

      " câu , chàng có hay là ?" Quý Tinh nhìn chằm chằm chàng, Nam Cung Hi sờ sờ mặt của mình, “Đừng có sờ nữa! Chàng rất tuấn tú rồi! Thế nào? Chẳng lẽ chàng muốn cưới vợ bé?” Nghe nàng vậy, nếu như có thể, chàng hộc máu cho nàng xem rồi. (*DP: Vì Tinh tỷ là người đại nên có số từ chị quen miệng ra, như ‘thiếp’ thành ‘vợ bé’ đó ~~> từ ‘vợ bé’ là ta lấy nguyên bản của tác giả, chứ phải ta tự sửa, chớ hiểu lầm nha ^,^)

      " có, chỉ là nàng đừng có hối hận là được.”

      Nghe chàng như vậy, Quý Tinh cũng chẳng để ý, kéo tay chàng chạy . Chẳng qua là, khi thấy Quý Tinh dẫn Nam Cung Hạo đến trước tửu lâu, chàng 囧 rồi."Nàng tới đây làm gì?”

      Quý Tinh nhìn chàng, khó hiểu, nàng chỉ bảng hiệu của tửu lâu, , “Quy Hảo Lâu, tên cửa hiệu nghe hay như vậy, thức ăn chắc chắn ngon a.”

      Nam Cung Hi hít sâu hơi (*DP: Ta cũng hít sâu cái, nhịn, nhịn a ~~~), chẳng lẽ nàng thấy người ta đóng cửa sao? “Nếu nàng muốn ăn ngon, ta dẫn nàng chỗ khác. Còn nơi này, nơi này được.” xong liền kéo nàng , Quý Tinh nghi hoặc, người này kéo nàng gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao?

      "Chẳng lẽ trong này chàng có bằng hữu à?”

      Oanh tiếng, mặt của Nam Cung Hi đỏ bừng, “Nàng phải nữ nhân! Đây chính là kỹ viện đó!”

      Gào xong, mặc kệ nàng có muốn hay , chàng trực tiếp lôi nàng . Quý Tinh ngẩn người. Gì cơ? Kỹ viện? Nhưng dù sao thức ăn cũng ngon mà phải ? Bộ dáng này nào có aai biết chứ?

      "Này, mau buông ta ra.” Bộ dạng nàng bị kéo như vậy là khó nhìn.

      Nam Cung Hi buông tay, cử động của hai người đường cũng đưa tới ánh mắt của số người, có người biết bọn họ, có người nhận ra Quý Tinh, đây phải là bóc bảng mấy hôm trước sao? vậy, người nam nhân bên cạnh nàng phải là…. Nghĩ như vậy, mặt bọn họ liền trắng bệt, nhanh chóng co chân chạy .

      "Này, chàng xã định nơi đó có thức ăn ngon sao? Nếu như ngon, ta bắ cthàng ở đó làm người bồi bàn luôn.” Bởi vì người nàng có tiền nên phải vậy. Nam Cung Hi nhìn nàng, cho chàng làm bồi bàn? kgoong biết tráti im của ông chủ kia có chịu được đấy.

      "Hai vị khách quan, mời vào. biết hai vị muốn ăn gì?" Tiểu nhị ân cần chào hỏi bọn họ, Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi, nhún nhún vai, nàng còn chưa đến đây bao giờ, làm sao biết được a.

      “Mỗi món phần.” Nam Cung Hi nhàn nhạt , tiểu nhị liền qoay người chuẩn bị.

      “Này, chàng có mang theo bạc ?” Quý Tinh kề sát tai chàng, len lén hỏi. Nam Cung Hi nhìn nàng, trước giờ chàng ăn gì, trả tiền cũng được.

      " có." Nghe được chàng xong, Quý Tinh nhìn , phải chứ? Ăn cơm chùa sao? "Vậy lát chàng ở lại, ta trở về lấy bạc." Nàng nhìn chàng , Nam Cung Hi gật đầu cái.

      "Khách quan, món ăn người cần tới.”

      Tiểu nhị vừa , vừa đặt từng món lên bàn. Quý Tinh nhìn hai món quen thuộc nhất của nàng là bánh tiêu và sữa đậu nành, vô cùng kích động. tay bưng chén sữa đậu nành, tay cầm bánh tiêu, bắt đầu ăn ngấu nghiến, ăn cách vui mừng. Nam Cung Hi thấy nàng thích hai món đó, bèn kêu tiểu nhị làm thêm phần

      "Nàng ăn từ từ thôi, có ai giành với nàng đâu!”

      Quý Tinh gật gật đầu, cầm lên chén sữa đậu nành khác. Nhưng mới vừa uống vào hớp, lại bị đoạn đối thoại của hai người sau lưng mà bị làm cho kinh hãi toàn bộ phun hết lên mặt Nam Cung Hi. Còn Nam Cung Hi lạnh lùng nhìn hai người sau lưng nàng.
      Vô cùng cám ơn nàng matnhung15 nhắc nhở cho Phong.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      Chris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Sóng gió khi dạo phố (2)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      "Này, cái vị thiếu gia Phủ Nam Cung kia phải đón dâu rồi sao? Cho đến bây giờ còn chưa có ai thấy qua vị Thiếu phu nhân đó ra khỏi phủ cả.” nam tử thanh y [*] nhìn về nam tử hôi y [*] , “Theo ta thấy, vị Thiếu Phu nhân đó tám phần chết, còn hai phần tàn rồi.”

      [*] Thanh y, hôi y: Áo xanh, áo xám. Ở đây vì là cổ đại, nên Phong để nguyên tiếng Hán cho giống cách xưng hô, có cảm giác cổ cổ chút á.

      "Khụ khụ! Khụ khụ!" Quý Tinh nỗ lực vỗ vỗ ngực mình, nàng chết cũng tàn hả? Tại sao? Nàng ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, phát sắc mặt chàng tốt, vì thế mà nàng bắt đầu lo lắng thay cho hai người kia.

      "Các ngươi có nghĩ nàng ấy còn sống vô cùng tốt ?” Nam Cung Hi nhìn hai người, thản nhiên đặt câu hỏi.

      thể nào!” Hai người như đinh đóng cột, chỉ là…. thanh này ở đâu ra? Hai người đồng loạt xoay người, nhưng khi thấy người kia, sắc mặt liền trắng bệch. bất hạnh, là trước kia hai người từng gặp qua Nam Cung Hi.

      "Nam. . . Nam Cung thiếu gia, ngài cũng ở đây à?" Nam tử hôi y run rẩy nhìn chàng, sau đó thấy Quý Tinh, liền , “ ra Nam Cung phu nhân cũng ở đây.” chê cười, thảm, thảm rồi, tại sao người này lại ở đây? Hơn nữa, giống như nghe hết lời bọn họ bàn tán lúc nãy.

      "Tiểu nhị! Tính tiền! Thuận tiện tính luôn bàn của Nam Cung thiếu gia.” nhìn Nam Cung Hi cười cười, đối phương liếc lại , đợi trả tiền xong, hai người lập tức co chân chạy trốn.

      "Này, sao bọn họ lại sợ chàng như vậy?” Cái này giống như thỏ thấy hổ vậy, hơn nữa, lại còn giúp hai người tính tiền, về điểm này, nàng rất hài lòng á!

      “Nàng lo ăn .” Chàng muốn nàng nhắc đến chuyện lúc trước, nhưng thái độ của chàng lại chọc Quý Tinh.

      "Phu quân nè, chàng lại lần nữa coi.” Nàng cười mịch mịch, mắt to tròn nhìn chàng, nhưng động tác của nàng cũng dừng lại, tay cầm bánh tiêu đưa lên miệng, từng miếng từng miếng, nàng chậm rãi cắn, còn Nam Cung Hi ngồi đối diện này muốn bỏ chạy rồi.

      "A. . . Cái đó. . . Ta là , khi nào trở về, ta cho nàng." Chàng vội vã hòa giải, rất sợ nàng nổi đóa chỗ này, nếu như vậy, hình tượng bao năm nay của chàng mất hết.

      ?” Nàng nháy đôi mắt to vô tội của mình nhìn chàng, Nam Cung Hi gật đầu cách máy móc.

      "Mau ăn , phải nàng đói bụng sao?” Thấy Quý Tinh khôi phục lại bộ dáng lúc trước, cuối cùng, chàng cũng thở phào nhõm. Phụ mẫu của chàng cũng quá lợi hại rồi, tự nhiên dán cáo thị rồi kiếm người thê tử để trị chàng, có thể từ nay về sau, cái ‘ghế’ của chàng phải nhường cho vị thê tử từ trời rơi xuống này rồi.

      "Ăn, ăn." Chàng phụ họa, mà ở bên, tiểu nhị và chưởng quỹ ngu rồi, đương nhiên là họ biết chàng chính là Nam Cung thiếu gia, nhưng làm cho họ giật mình là, vị Nam Cung thiếu gia này lại sợ phu nhân của , chẳng lẽ bọn họ đều hoa mắt hết rồi sao? Chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía Tây? Bọn họ vô thức mình bên ngoài chút.

      "A! Ăn ngon, no bụng quá!" Đứng ở cửa, Quý Tinh để ý duỗi người cái, đưa tới ánh mắt của số người, nhưng khi thấy người phía sau nàng, đều co chân chạy còn nhanh hơn thỏ. Quý Tinh nhoẻn miệng cười, híp mắt nhìn bọn họ chạy, phải chỉ duỗi người cái thôi sao! vô vị!

      "Nhanh lên chút, mau thông báo cho mọi người, Nam Cung thiếu gia ra." Những người đó vừa chạy vừa châu đầu ghé tai, bao lâu, Quý Tinh liền thấy những người bán hàng rong bắt đầu dọn dẹp gian hàng, hình như muốn chạy đâu đó, chẳng lẽ muốn buôn bán nữa sao?

      "Này, ngươi làm ăn sao?" Nàng tới gian hàng mà nàng cảm thấy hứng thú hỏi, chỉ thấy người kia khi thấy nàng….nhất là người sau lưng nàng, hai chân phát run, “ nương, van xin hãy bỏ qua cho chúng tôi ..” xong quỳ xuống chân nàng.

      Chương 14: Giáo huấn phu quân ngoài phố (1)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Quý Tinh mơ hồ nhìn bọn họ, nàng đáng sợ lắm sao? đợi nàng mở miệng, có người cướp lời, “Quỳ cái gì mà quỳ! Còn bày hàng cho ta.” câu cuối cùng, Nam Cung Hi nhìn bọn họ quát, trong khoảng thời gian ngắn, những người bán hàng kia đều đừng lại, bỏ chạy nữa, ngoan ngoãn bầy hàng.

      Quý Tình như hiểu được cái gì, gật gật đầu, ra bọn họ phải sợ nàng, mà là sợ chàng. Nhưng tại sao phải sợ chàng chứ? Nàng hơi khó chịu, : “Phu quân, chuyện gì xảy ra vậy?”

      Nàng cười hì hì xoay lại cười với chàng, những người bên cạnh nghe nàng gọi vị kia như vậy, mới kịp phản ứng. Đây chính là vị thiếu phu nhân mà Nam Cung thiếu gia mới vừa thú về nha, nhưng phải nàng vẫn còn đứng tốt ở đây sao?

      "Cái này, cái đó, trở về rồi có được hay ?" Thấy thái độ của nàng, Nam Cung Hi liền muốn chạy, chỉ là thể chạy được, nếu , dù có chạy về nhà cũng biết bị chỉnh thành cái dạng gì!

      “Ồ, là như vậy à!” Nàng gật đầu cái, Nam Cung Hi tưởng nàng đồng ý, thở phào nhõm.

      "Tối nay, chàng cứ về mình thôi.” Nam Cung Hi cứng người đứng đó, những người khác kỳ quái nhìn hai người, xem ra bọn họ sống cũng tệ lắm, ít nhất cho đến bây giờ vị Nam Cung thiếu gia kia cũng chưa nổi giận nha.

      "Đứng lại!" Nam Cung Hi gọi người trước mặt muốn . Nghe được tiếng quát của chàng, đám người đều đồng tình nhìn về phía Quý Tinh, thảm rồi, hình như Nam Cung thiếu gia nổi giận. mà, người kia sao có thể nhịn lâu như vậy chứ!

      Quý chuyện xoay người, uất ức nhìn chàng. Nhưng….

      "Cái đó. . . Cái này. . ." Đột nhiên chàng kéo người bên cạnh qua, "Ngươi giải thích chút cho phu nhân của ta, vì sao các ngươi sợ ta.”

      Nhìn chuyển biến vừa lớn, vừa đột ngột trước mắt, thiếu chút nữa những người đó té xỉu tập thể.

      Đúng nga! Nàng cũng có thể hỏi người khác mà, “Này, ngươi nhanh lên.”

      Quý Tinh nhìn người nọ, người nọ lại nhìn Nam Cung Hi, nếu như , vậy cái vị này có đánh chết ?

      “Ai nha! Người nhìn làm gì, nhìn ta nè, mau cho ta biết.” Quý Tinh quay đầu lại, Nam Cung Hi thấy động tác của nàng, mặt đều đen cả rồi.

      "Chuyện này. . . Chuyện này. . ." dám đâu.

      "Tốt lắm, chàng buông ra, lên phía trước đợi ." Nàng đuổi Nam Cung Hi như đuổi con ruồi, nhất định là người ta sợ chàng mới dám .

      Nghe lời của nàng , cộng thêm động tác của nàng, ai là hít hơi, dám dùng bộ dáng như vậy chuyện với Nam Cung thiếu gia, nhất định chết rất thảm.

      Chỉ là cảnh tiếp theo làm bọn họ rớt cả mắt kiếng (*Di Phong: thời xưa cũng có ‘mắt kiếng’ luôn à >,< ta nghĩ là ‘rớt con mắt’ chứ, nhưng bản cv nó vậy, ta tiện đổi âu), Nam Cung Hi ngoan ngoãn bước sang bên, nhưng lên phía trước.

      “Này, ngươi có thể rồi đó..” Nàng nhìn người nọ, . Người nọ thấy thế, liền mạnh bạo nghĩ chẳng lẽ Nam Cung thiếu gia sợ Nam Cung thiếu phu nhân? Nghĩ như vậy, người nọ liền lấy ra dũng khí, nhất nhất đều ra hết.

      Mỗi chuyện Quý Tinh nghe được đều nhịn được nhíu mày, nhất là nghe được việc chàng còn cả gan cướp người ta làm vợ, như vậy cũng quá thất đức , ngay cả kẻ ngốc cũng muốn tranh?! Nàng khỏi liếc nhìn cái vị đứng im kia, còn Nam Cung Hi lại nhìn chằm chằm người đứng phía trước nàng, những cái đó là do thêm dầu thêm mỡ á, mặc dù đa phần đều đúng .

      "Nam Cung phu nhân, còn gì nữa , dân chúng Đô thành chúng tôi đều sợ Nam Cung thiếu gia.” Người nọ nước bọt văng tứ phía, những người bên cạnh gật đầu phụ họa, bởi vì họ biết, Nam Cung thiếu gia sợ thê tử của mình.

      "Nam Cung Hi! Chàng qua đây cho ta!” Nghe được tiếng hét của nàng, tất cả người phố đều ngẩn ra, người bị điểm tên chỉ chỉ vào mũi mình, sau đó ngoan ngoãn bước tới, cũng quên trừng mắt với người nọ.

      "Chuyện gì?" Chàng vuốt cái mũi của mình, nhìn nàng.

      "Còn hỏi ta chuyện gì hả? Chàng chàng ! Tại sao cướp người ta ép cưới? Mà lại còn là đứa ngốc? Chẳng lẽ ta so ra kém kẻ ngốc đó hả?”

      câu , tất cả mọi người ngã nhào, đều dùng cặp mắt “hoảng sợ” nhìn nàng, cả Nam Cung Hi cũng ngoại lệ.
      Last edited by a moderator: 28/9/15
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Giáo huấn phu quân ngoài phố (2)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      "Khụ khụ, cái này. . . Cái này. . ." Nam Cung Hi biết nên như thế nào, mà sao nàng lại có thể chuyện này ở đây chứ? Hơn nữa, tình huống lúc đó cũng phải như nàng nghĩ, đây phải là do cha mẹ chàng sao, nếu còn lâu chàng mới làm vậy nha.

      "Thế nào? phải chàng còn nhớ thương người ta chứ?” Lại thêm câu làm cho Nam Cung Hi thiếu chút nữa hộc máu. Ngay cả hình dáng người ta như thế nào chàng còn nhớ, lấy gì nhớ thương đây? Người phố hoàn toàn ngu rồi, đây là Nam Cung thiếu phu nhân….ghen sao?!

      "Ai nha! Phu nhân, sao người lại so đo với thiếu gia chuyện này chứ? Lúc đó thiếu gia còn chưa hiểu chuyện nha.” Rốt cuộc, lão bà nhịn được liền lên tiếng. Những người này cũng là, có việc gì phá hư gia đình người ta sao? Đám người bị quét tới đều chột dạ cúi đầu, chỉ là bà ta cũng đúng, nếu như vì chuyện này mà vị thiếu phu nhân này cần Nam Cung thiếu gia, như vậy bọn họ phải lại gặp họa nữa sao?

      "Đúng vậy! Đúng vậy! ra Nam Cung thiếu gia cũng là người rất tốt. . ." đống người ồn ào lộn xộn, Nam Cung Hi ngẩn người, Quý Tinh trừng mắt với y, nữ nhân này… làm cho ‘vui mừng mà.

      "Tốt lắm! Các ngươi Nam Cung thiếu gia tốt như vậy, ta liền miễn cưỡng đón nhận." Thấy dáng vẻ miễn cưỡng của nàng, mọi người chung quanh mạnh mẽ gật đầu, đồng thời cũng thở phào nhõm.

      “Phu quân! thôi, chúng ta tiếp tục dạo nào.” Nàng bước lên kéo tay chàng, Nam Cung Hi sững sờ để nàng kéo , mà những người đó còn sợ Nam Cung Hi nữa rồi, vì Nam Cung Thiếu phu nhân ở đây!

      Mà mãi lâu về sau, chỉ cần có người nhắc đến Nam Cung Hi liền nhớ tới Nam Cung thiếu phu nhân. Nam Cung thiếu gia mắng chửi người, tìm Nam Cung thiếu phu nhân, dù sao chỉ cần Nam Cung phu nhân ở đây, Nam Cung thiếu gia . . . vĩnh viễn ngày nổi danh.

      Quý Tinh lôi kéo chàng đến số gian hàng, mặc dù có tâm mua, nhưng người ta lại cứng rắn đưa cho nàng, lại cần nàng trả tiền. Bất đắc dĩ, nàng đành nhận lấy, dù sao đó cũng là lòng thành của người ta nha. Nhưng bầu khí vui vẻ này được bao lâu, liền bị người xuất đột xuất cắt đứt.

      "Nam Cung thiếu gia, trước kia là ta sai lầm, tại ta nguyện ý gả cho ngươi. . . làm thiếp." Hai chữ cuối cùng là nhìn Quý Tinh , Nam Cung Hi sửng sốt, còn mặt Quý Tinh sớm tối rồi. Đây chính là…quang minh chính đại làm tiểu tam?

      Nàng ta nhìn chàng, chuyện vừa rồi nàng ta đều nhìn thấy, nếu sớm biết Nam Cung thiếu gia cưng chiều phu nhân mình như vậy, trước kia nàng ta phản đối, để bây giờ bị gia đình bắt ép gả cho lão già hơn 60 tuổi làm vợ kế, chỉ vì gia đình kia nhiều tiền hơn nhà nàng ta

      "Cái đó. . . cần." Nam Cung Hi vừa vừa mắt liếc những người bên cạnh, sao phiền phức cứ luân phiên tới vậy trời? Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng, hình như muốn cưới vợ bé là thể nào .

      "Nam Cung thiếu phu nhân, xin ngươi kêu Nam Cung thiếu gia thu ta !" Nàng chuyển hướng sang Quý Tinh, còn Nam Cung Hi mồ hôi lạnh giọt rồi. (*Di Phong: Chưa bao giờ thấy con tiểu Tam nào vô sỉ như vậy, thẳng vào mặt vợ người ta muốn mình làm thiếp *kinh bỉ*)

      "Ta? Hay là ngươi hỏi phu quân .” Quý Tinh lạnh lùng trả lời.

      Nàng ta thấy thái độ của Quý Tinh như vậy, nhưng nàng ta lại cam tâm gả cho lão già đáng tuổi ông mình, “Nam Cung Thiếu gia, ngài thu ta .” Nàng ta kéo ống tay áo của chàng, nắm chặt buông, cả sắc mặt Nam Cung Hi cũng thay đổi.

      "Hay là như vậy , chàng trở về chuyện này với cha mẹ , có lẽ họ thích đấy.” Quý Tinh đề nghị, nhưng Nam Cung Hi lại vô cùng tin tưởng chuyện này đơn giản như vậy, nàng phải là người dễ chuyện. Nhưng nàng ta lại vui mừng lau nước mắt, kéo tay áo Nam Cung Hi về Phủ Nam Cung, mà Quý Tinh lại chậm rãi theo sau lưng hai người.

      **Di Phong**Hết chương 15**Di Phong**
      Chương 16: Bỏ nhà trốn (1)

      Chuyển ngữ: Di Phong


      Nam Cung Hạo và Thượng Quan Mân ăn điểm tâm, hai phu thê tiểu tử này cũng thiệt là, sáng sớm ra ngoài cũng tiếng, nhưng thấy tình cảm của bọn họ tốt như vậy, hai người cũng yên tâm.

      “Cha mẹ, chúng con về rồi. À, đúng rồi, phu quân con còn dẫn theo tiểu thiếp về nữa nha!”

      Vừa nghe quý Tinh xong, hai người liền phốc xích, đồ ăn mới vừa vào miệng trực tiếp bay ra, “Khụ khụ! Khụ khụ! Tiểu thiếp?” Thượng Quan Mân vội vàng cầm khăn lụa lau miệng, chẳng qua khi thấy nữ nhân nắm tay con trai bà, mặt bà cứng lại, Nam Cung Hạo cũng tốt hơn bao nhiêu.

      "Liên nhi tham kiến lão gia, lão phu nhân." Nàng rất lễ phép hành lễ với bọn họ, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo liếc nhìn nhau, từ lúc nào con của bọn họ thành ‘hàng bán đắt’ rồi hả? ra ngoài chuyến là có nữ nhân theo về? Chẳng lẽ Hy nhi cướp về? Nhưng khi nhìn hề giống như vậy.

      "Khụ khụ, cái đó, Hi nhi, con muốn cưới thêm thiếp sao?" Thượng Quan Mân vừa hỏi chàng, vừa nhìn Quý Tinh, chỉ thấy nàng cúi đầu, thấy nét mặt của nàng. Nếu nàng phản đối, bọn họ cũng phản đối, dù sao con trai họ cũng có hất tay của nữ nhân tên LIÊn nhi, nhưng ra , Nam Cung Hy làm sao để ý tới cái đó, vì chàng vẫn luôn nhìn Quý Tinh.

      " có, nương, con có muốn. . . Ngươi lôi kéo ta làm cái gì!!" Lúc này, chàng mới phát Liên nhi kéo tay chàng, lập tức hất ra. Giờ Thượng Quan Mân mới phản ứng, ra nửa ngày trời con trai bà chú ý tới.

      "Con xem này tệ, muốn ngực có ngực, muốn cái mông có rắm cổ (?), tương lai nhất định sinh con trai ." Đột nhiên Quý Tinh ngẩng đầu lên , còn nở nụ cười với bọn họ, nhưng Nam Cung Hi cũng cảm thấy nàng cười. Liên nhi nghe vậy, càng thêm mừng rỡ, như thế nàng ta cần về lấy lão già kia rồi. (*Di Phong: Mơ chắc, hừ hừ!)

      "Chuyện này. . . Như vậy, Hi nhi chuẩn bị lúc nào cưới thiếp?" Thượng Quan Mân có chút mừng rỡ nhìn bọn họ, lại bỏ quên sắc mặt Quý Tinh, nhưng Nam Cung Hạo vẫn luôn chú ý, ông dùng sức đẩy bà, còn dùng ánh mắt ám chỉ, làm cho Thượng Quan Mân giật mình, thấy hình như bà hơi có phần quá đáng rồi, vì lúc ban đầu, chính bọn họ xin nàng gả cho Hi nhi.

      "Vậy mọi người cứ tiếp tục chuyện, con về phòng trước.” xong, Quý Tinh liền bỏ , thiếu chút nữa là nàng quên đây là cổ đại, tam thê tứ thiếp là việc rất bình thường, nhưng nàng lại thể chấp nhận được. Xem ra chỉ có thể rời kiếm đường sống khác, dù sao đối với nàng tờ từ thư quan trọng lắm, có nàng cũng rời .

      "Mân Mân, bà quá đáng mà.” Lúc này Nam Cung Hạo mới lên tiếng, còn Nam Cung Hi lại nhìn bóng lưng của Quý Tinh, thế này chẳng giống nàng chút nào, chàng cho rằng nàng hết sức phản đối, cho nên chàng vẫn mãi lên tiếng.

      "Ta. . ." Thượng Quan Mân ra lời, xác thực, bà rất mừng vì con trai bà được nữ nhân coi trọng, mà bỏ qua cảm giác của Quý Tinh.

      “Lão gia, lão phu nhân! Hai ngài đồng ý cho ta làm thiếp Nam Cung thiếu gia sao?”

      Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo nhìn nàng ta, sau đó lại nhìn con trai mình, thấy bộ dáng của con trai, Thượng Quan Mân liền hận chết mình, còn Nam Cung Hạo chỉ cho bà ánh mắt ‘tự chịu hậu quả’.

      Suy nghĩ chút cũng đúng, năm đó cũng có nữ nhân muốn làm thiếp, nhưng là bà hết sức phản đối, thêm vào bà và Nam Cung Hạo lưỡng tình tương duyệt, cho nên ông mới có thê tử là bà. Đối với bọn họ mà , vợ chồng cũng có gì xấu. Nhưng sao Tinh nhi đáp ứng? Chẳng lẽ nàng thích Hi nhi sao?

      Nam Cung Hi cũng quay đầu lại ra ngoài, trong lúc nhất thời Thượng Quan Mân cũng biết làm thế nào mới tốt, “Cái đó, Liên nhi đúng ? Người trở về chờ tin .” Xem ra Hi nhi cũng thích nàng. Mà Nam Cung Hi đứng ở cửa phòng, chậm chạp vào…..

      **DiPhong**Hết chương 16**DiPhong**

      Chương 17: Bỏ nhà trốn (2)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Quý Tinh về phòng, ra nàng cần dọn gì, vì bên người nàng căn bản có thứ gì quan trọng. Tiểu Lục và Tiểu Duyệt bị nàng đuổi ra khỏi phòng, có nha hoàn tương đối phiền phức mà, gom toàn bộ quân trang, cũng lấy bạc, cứ như vậy thẳng ra cửa phụ, nàng biết mình nên đâu rồi.

      Cho đến khi Nam Cung Hi đến, đứng chừng chừ ở cửa, sau quyết định bước vào, nhưng vừa vào, chàng thấy phòng trống trơn, bóng người. (*Di Phong: Hi ca, chia buồn, đến trễ rồi, hắc ~~~)

      Cái gì đây? Chàng liên tục do dự, khi làm tốt chuẩn bị rồi mở cửa, nhưng nhìn căn phòng trống, cứ như vậy mà chàng đứng ngẩn ra, nàng đâu? Đúng lúc này, tiểu Lục, tiểu Duyệt trở lại, nhìn thiếu gia đứng ở đó, nhất thời cả người run lên.

      Nam Cung hi xoay người, thấy hai nha hoàn này, "Các ngươi thấy Thiếu phu nhân ?"

      Hai người run run rẩy rẩy lắc đầu cái, thiếu phu nhân phải vừa mới ở đây sao? Thiếu gia sao lại hỏi các nàng?

      "Hô, thiếu gia là dọa người, chỉ là tiểu Lục này, tại sao thiếu phu nhân có ở trong phòng? Tiểu Duyệt nhìn căn phòng trông, nghi hoặc hỏi. Tiểu Lục lắc đầu, nàng cũng biết nha.

      **DP**DP**

      Quý Tinh lần nữa đứng trước Hảo Quy Quán, hít sâu hơi, liền bước lên gõ cửa.

      Kẽo kẹt, cửa mở râ, “ xin lỗi, nơi này của chúng tôi phải khách sạn.” Nữ nhân kia nhìn nàng , biết đây là lần thứ mấy quán bọn họ bị người khác hiểu lầm rồi, mà lão bản cũng thiệt là, quả nhiên có học thức là điều đáng sợ nhất!

      "Ta biết, ta muốn gặp lão bản các ngươi, , chính xác là ta trở thành nhị lão bản của các ngươi.” Nhìn bộ dạng chắc chắn của nàng, nữ nhân kia lời nào chạy vào trong, chỉ chút mà kéo người tóc tai loạn xạ đến.

      "Lão bản, người này chính là người làm nhị lão bản của chúng ta.”

      kia nhìn Quý Tinh từ xuống dưới, “Ngươi có năng lực gì?”

      Quý Tinh nhìn nàgn lúc lâu, mới : “Chỗ này của người lấy tên quá tệ! Mà ta lại có biện pháp biến nơi này thành nơi nổi tiếng nhất.” Câu đầu tiên khi nàng vừa đến khắc sâu vào tâm khảm của lão bản này.

      " nương, chính là tri của ta!” Nàng kia kích động tiến lên, thèm để ý lão bản nhìn chằm chằm mình.

      “Được rồi.” Dù sao quán này của nàng cũng có gì, ngay cả khách nhân cũng có, thêm nàng chẳng qua thêm cái chén thôi. Cứ như vậy, Quý Tinh bước vào Hảo Quy Quán.

      **DP**DP**

      Ba ngày qua, người Phủ Nam Cung làm gì cũng tìm được Quý Tinh, nàng biến mất giống như tồn tại. Mà Nam Cung Hi cũng hơi bình tĩnh lại, nhưng nghe dân chúng nghị luận ầm ĩ nàng là thần tiên trời, làm cho ngày nào Nam Cung Hi cũng ngẩnn gười nhìn trời.

      Thượng Quan Mân hận chết mình! Nếu Tinh nhi trở lại, gì cũng thể làm nàng , bà cho phép Hi nhi cưới thiếp rồi, nhưng tất cả trễ, nhìn đến bản thân con trai lại trở về bộ dạng làm người ta khiếp sợ, bà than thở thôi.

      "Lão gia, ông bây giờ phải làm sao đây? Nếu để Hi nhi cưới cái gì Liên nhi?”

      Nam Cung Hạo quay đầu lại, thê tử của ông lại đưa ra chủ ý cùi bắp rồi, “Bà tỉnh lại ! Đừng có làm lọan thêm.”

      Nam Cung Hạo trách cứ, mà ở ngoài cửa Nam Cung Hi nghe được đối thoại của hai người, cưới Liên nhi? Tốt…chàng xoay người rời .

      "Nam Cung thiếu gia, sao ngài tới?” vẫn cho là nha đầu kia láo, nhưng xem ra là rồi. Liên nhi vừa nghe được hai chữ Nam Cung, liền từ bên trong chạy ra, “Nam Cung thiếu gia, ngài đến đón thiếp sao?” Nàng ta khao khát nhìn chàng, Nam Cung Hi nhìn nhìn, gì, cứ thế kéo cánh tay nàng ta .

      "Nam Cung thiếu gia, ngài muốn lấy Liên nhi của chúng ta? Như vậy, về sính lễ….” Người nọ lộ vẻ mặt tham lam, phủ Nam Cung còn giàu hơn gia đình kia, cùng lắm là đem tiền trả lại cho bọn họ, nhưng hành động của Nam Cung Hi sau đó làm cho mọi người sợ hãi choáng váng, Liên nhi hét chói tai.

      **DiPhong** Hết chương 17 **DiPhong**
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Ám Hương Các (1)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      “Á! Đau…Nam Cung…Thiếu gia…Đau!” Chỉ thấy tay Liên Nhi bị vặn ngược lại, Nam Cung thiếu gia làm cái gì vậy?

      phải người thích kéo tay ta sao?” xong tăng thêm lực tay. Lúc này có rất nhiều người chạy lại xem, khi thấy Nam Cung thiếu gia ra tay với Liên Nhi có ai đồng tình hết, nguyên nhân rất đơn giản, kể từ khi Nam Cung thiếu phu nhân biến mất, Nam Cung thiếu gia lại trở về bộ dạng lúc trước, làm bọn họ khổ thể tả.

      Mà tất cả việc này, Liên nhi cũng biết, nàng ta chỉ bụng nghĩ gả cho chàng.

      “Nam Cung thiếu gia, người mau buông Liên Nhi ra.” Mà cái người phụ thân xem con là ‘hàng hóa’ nhịn được lên tiếng. Chuyện gì xảy ra đây? Nhưng Nam Cung Hi liếc cũng liếc .

      " phải ngươi muốn ta thu phòng ngươi sao?” Thấy Liên nhi gật đầu, Nam Cung Hi nhoẻn miệng, nặn ra câu: “Chỉ cần ngươi cởi hết quần áo, chạy vòng đường, ta thu ngươi.”

      Tất cả mọi người sửng sốt, căn bản cái này là muốn nàng ta . Nếu Liên Nhi này mặc quần áo chạy vòng, về sau ai muốn cưới chứ? Liên Nhi dám tin nhìn chàng, mới vừa qua ngày, sao Nam Cung thiếu gia lại trở thành người khác vậy?

      "Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?" Chàng lạnh lùng nhìn nàng ta, Liên nhi lắc đầu cái, việc này thể nào, "Về sau nếu ai dám cưới ả, ta đập nát nhà .” Quẳng xong câu này, Nam Cung Hi liền rời .

      "Nha đầu thối! Cho ngươi chọc Nam Cung thiếu gia!" Nam tử phụ thân kia ngừng đánh chửi nàng ta, tại sao con lại trở thành vật vô dụng rồi? Qua bao lâu chắc chắn những người kia đến lấy lại tiền mừng, nghĩ đến nhiều tiền ‘bay’ , xuống tay càng nặng thêm.

      Sau Liên Nhi mới biết được, ra sau ngày đó, khi nàng ta rời phủ Nam Cung, bao lâu Nam Cung thiếu phu nhân biến mất, mà từ lúc đó, Nam Cung thiếu gia lại trở về hình dáng lúc trước. Bởi vậy, bây giờ nàng ta cũng dám bước chân ra khỏi nhà, vì hễ người đường thấy nàng ta, trực tiếp mắng nàng ta biết xấu hổ, nếu phải vì nàng ta xuất , Nam Cung thiếu gia có trở thành như vậy sao?

      Chuyện này truyền đến tai Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo, bà vỗ vỗ ngực mình, hoàn hảo là cho Hi nhi cưới Liên Nhi gì đó, nếu , con bà đem người ta chém chết nha! Tinh nhi, con ở đâu? Con mau nhanh trở về nha! Phủ Nam Cung rất cần có con! Thượng Quan Mân thầm hô to trong lòng.

      **DP*DP**

      Hảo Quy Quán, , bây giờ đổi thành Ám Hương Các rồi.

      “Tinh nhi, Tinh nhi tốt, đừng lấy nữa, tiền của ta~~~” Giờ phút này, lão bản cũng thèm để ý đến người khác, khóc lóc ầm ĩ, nàng khóc ra nước mắt mà, đó là bạc của nàng nha!

      "Lâm Nhược Tịch! đừng có quan trọng quá vấn đề được ? Cái này gọi là đầu tư, đầu tư có hiểu hay ?!!” Quý Tinh rống to, nhắc tới vị lão bản còn tuổi hơn nàng, lại đào hôn bỏ nhà , biết nơi nào học, mà bắt chước người ta mở kỹ viện, nhưng lại biết kinh doanh, nên mới ế ẩm như trước kia vậy.

      "Nhưng mà, Tinh nhi, tiền riêng của ta đều lấy hết ra, mà ….? nàng (Lâm Nhược Tịch) dám nhìn thẳng nàng (Quý Tinh), họ đều sợ nàng, biết ai mới là lão bản đây?

      “Tiền kiếm được đều đưa cho , được rồi chứ!”

      Nghe cái này, hai mắt Lâm Nhược Tịch lóe sáng nhìn nàng, “Có ?”

      Quý Tinh gật đầu cái, "Nhược Tịch! Chỉnh sửa cái gì đều phải dùng thứ tốt, sau đó, phải đổi hết tên cho các nàng, còn ta giúp bọn họ soạn vài khúc khiêu vũ mới…” Nghe được lời nàng , những người bên cạnh đều xông lên, họ bội phục vị Nhị lão bản này lắm, còn Lâm Nhược Tịch trừng mắt nhìn những gia hỏa ‘ăn cây táo rào cây sung’ kia.

      **DiPhong** Hết chương 18 **DiPhong**
      Chương 19: Ám Hương Các (2)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      "Tốt lắm, nguyện ý tiếp khách đứng bên phải, muốn đứng bên trái." Quý Tinh vừa xong, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, lúc sau, đều tự nguyện đứng ngay ngắn tại vị trí họ chọn. Quý Tinh nhíu mày, ngờ còn nhiều người muốn tiếp khách như vậy.

      "Được rồi, nếu như có khách cho các ngươi hoa hồng, đó là của các ngươi, cần đưa lại cho ta.” Nghe nàng , mọi người cảm kích nhìn nàng, đúng là có lão bản như nàng, còn lo sợ gì nữa: “Tên người tiếp khách, ta tùy tiện chút, như Tiểu Hương, Tiểu Điệp, Tiểu Hoa, Tiểu Mai….” Lo liệu xong đám người bên phải, nàng đến đám người bên trái, quan sát kỹ mấy người đó.

      "Trong các ngươi có ai nguyện ý bán đấu giá hay ?” Nàng trực tiếp hỏi, làm cho mặt đám người đó đỏ rần, nhưng vẫn có mấy người giơ tay, Quý Tinh đếm, nhiều cũng ít, vừa đúng bốn người: “Các ngươi ra ngoài, ta làm các ngươi thành đầu bảng.” Mấy người kia hai mặt nhìn nhau. Đầu bảng??? Đó là họ nghĩ cũng nghĩ nha, nhưng bọn họ vô cùng tin tưởng nàng.

      "Tốt lắm, còn lại ta phân công số việc, tên là….” Nàng cẩn thận phân công xong, rồi cho mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại bốn người giơ tay trước đó, dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy á! Nàng vô cùng tin tưởng mình chỉ đạo họ học khiêu vũ tốt, việc đó có gì khó chứ!

      "Phù Dung, Mẫu Đan, Bách Hợp, Thược Dược, các ngươi cứ tùy tiện chọn bốn cái tên này.” Nàng muốn dùng tên hoa để bồi dưỡng các nàng, bốn người châu đầu ghé tai thầm, cuối cùng cũng chọn được tên của mình. Chuyện kế tiếp chính là vũ đạo, Quý Tinh đem số vũ điệu đại dạy cho họ, thấy nàng múa, mấy người kia vừa hiếu kỳ, vừa mừng rỡ.

      "Nhược Tịch, còn tiền ?”

      Lâm Nhược Tịch vừa nghe thế, sắc mặt liền xụ xuống: “ còn nhiều lắm, thiếu thứ gì sao?” Nàng thấy đủ rồi á, nhìn xung quanh, đều là tiền của nàng nha!

      “Trang phục đó! À, bản vẽ ta làm xong, cầm may .” Quý Tinh ném cho nàng xấp giấy, Lâm Nhược Tịch nhìn như thấy tiền bay ra khỏi túi.

      "Tốt rồi! Ngày mai bảo đảm cho mở rộng tầm mắt!” Quý Tinh vỗ vỗ vai Lâm Nhược Tịch. Lâm Nhược Tịch cúi đầu ra ngoài, gì cũng là nàng và Quý Tinh cùng nhau hợp tác kinh doanh, kết quả là luôn lấy tiền của nàng nha. Nàng cảm thấy mình sắp hộc máu chết rồi.

      **DP**DP**

      " nương, đây là do vẽ?”

      Lâm Nhược Tịch nhịn được liếc nhìn lão bản trước mặt, may trang phục may trang phục, phí lời như vậy để làm gì chứ! biết đây là tiền nàng rất thương hả!

      " phải, mà ông chỉ cần bao nhiêu tiền là được rồi.”

      Lão bản nhìn nàng cái, liên tục do dự: “Tiền này …Ta có thể thu, nhưng nương có thể cho ta gặp người vẽ trang phục này ?” Những bộ y phục này quá đặc biệt rồi, nếu như có thể may những bộ này, tiệm của đông khách nha.

      "? Vậy quá tốt rồi, ta dẫn ngươi ." Vừa nghe đối phương lấy tiền, nàng liền kéo . Lão bản kia đỏ mặt, nương này sao chú ý chút gì hết chứ, nam nữ thụ thụ bất thân nha!

      Chẳng qua, khi lão bản kia tới Ám Hương Các, sắc mặt cũng thay đổi, " nương, ta ." Nếu bị vợ thấy sao đây?!

      Lâm Nhược tịch hồ nghi nhìn , "Ngươi muốn tìm người vẽ đó sao? Người đó chính là lão bản ở đây!”

      Lão bản kia kinh ngạc ngẩng đầu, được rồi, vì buôn bán nhà mình, cũng chỉ có thể lần rồi.

      "Hô, Tinh nhi, ta trở về, . . ." Nàng rót ly trà, nghỉ nghỉ lát, nhưng câu "Cha ngươi?" của Quý Tinh làm cho nước vừa tới miệng trực tiếp phun ra, hướng tới Quý Tinh, hoàn hảo là nàng phản ứng nhanh, tránh sang bên.

      "Khụ khụ! Khụ khụ! Cái gì hả! là lão bản cửa hàng trang phục đấy. muốn tìm .” Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn Quý Tinh, nàng nhíu nhíu mày nhìn lão bản kia.

      " nương, là như vậy, ta rất thưởng thức những bức vẽ trang phục của , biết…”

      Nhìn bộ dạng của , Quý Tinh liếc cái: “Khụ, xin lỗi, cái đó ta bán.”

      Lão bản kia vừa nghe, sắc mặt liền đổi, bán? Lâm Nhược Tịch cũng gấp lên, cái này chính là liên quan đến tiền may trang phục nha!

      "Chỉ là, ta có thể thể hợp tác với ngươi, làm lão bản sau lưng. Ngươi xem thế nào?” Lão bản kia cau mày suy tư lát, cuối cùng vỗ tay thành giao, hơn nữa còn đồng ý làm trang phục miễn phí cho Ám Hương Các, đứng bên cạnh ,Lâm Nhược Tịch buồn cười chết được.

      "Tinh nhi, chính là phúc tinh của ta nha!” Tiễn Lão bản kia rồi, vừa về đến phòng, Lâm Nhược Tịch liền ôm lấy Quý Tinh, hưng phấn thôi: “ngươi đúng là phúc tinh của ta!" Đưa lão bản kia, Lâm Nhược Tịch trở lại phòng nàng ôm lấy nàng, hưng phấn thôi.

      "Tốt rồi, tốt rồi, về sau càng tốt hơn. Đúng rồi, tìm người phát truyền đơn .” xong Quý Tinh đưa cho nàng xấp giấy, nhìn giấy chữ, Lâm Nhược Tịch than thở thôi.

      **DiPhong** Hết Chương 19 **DiPhong**
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :