1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 90: BA ĐỨA BÉ SÂN KHẤU

      Editor: Vi Nguyen
      Beta: Mai Tuyết Vân


      Năm năm sau

      ai biết năm đó nhà Võ Lâm Minh Chủ đời trước xảy ra chuyện gì mà trong nháy mắt bị thứ gì đó san thành bình địa, mà Võ Lâm Minh Chủ nay, nghe vốn là con trai cuả Võ Lâm Minh Chủ đời trước, phải Võ Lâm Minh Chủ bây giờ là thiếu niên xuất hùng, hai vị phu nhân kia của lại càng phải đến, tại sinh được cho hai nhi tử và nữ nhi, mọi người đều hâm mộ vì có thể chung sống hòa hợp với hai vị phu nhân.

      Quý Triết năm tuổi rồi, Quý Niệm Sầu cùng tuổi với , so với hơn tháng tuổi, còn lại Lâm Tử Hào là nhất. Quý Tinh cùng với Lâm Nhược Tịch ngồi ở lương đình nhìn ba đứa bé nô đùa với nhau.

      “Tinh Nhi, ta rất ngạc nhiên, ban đầu muội làm cái gì mà thuốc nổ lại có thể lợi hại như vậy, nhưng mà làm sao muội lại nghĩ đến việc khiến Hách Liên Viên làm Võ Lâm Minh Chủ?” Lâm Nhược Tịch vẫn hiểu, “Tỷ chính là Đại tiểu thư của Lâm gia bảo kia mà, tỷ ngẫm lại xem, địa vị này có phải rất quan trọng hay ? Còn nữa, nếu có người nịnh bợ, vậy chúng ta còn phải muốn biết cái gì cũng có thể biết ư?” Lâm Nhược Tịch bừng tỉnh hiểu ra.

      “Nhưng muội tại sao lại muốn lấy cái tên Niệm này?” Lâm Nhược Tịch , gợi lên hồi ức của Quý Tinh, “Muội nghĩ rằng, bây giờ là lúc tìm ra kẻ đứng sau màn độc thủ năm năm trước rồi.” Bởi vì cái chết của Hắc Bạch Song Sát rất đúng lúc, bọn họ còn chưa kịp hỏi.

      “Ừ” Lâm Nhược Tịch cũng nghĩ đến chuyện năm đó, tâm tình của hai người khỏi sa sút, mà lúc này ở nơi xa truyền đến tiếng cãi vả làm cho hai người hoàn hồn, lẽ hai tiểu tử lại khi dễ Quý Niệm Sầu? Nghĩ như vậy, hai người đứng dậy tới.

      “Lâm Tử Hào, Sầu nhi là của ta, ngươi tránh ra cho ta.” Quý Triết thở phì phò nhìn , “Cái gì của ngươi, nàng là muội muội của ngươi, muội muội có hiểu hay ?” Lâm Tử Hào cũng cam chịu yếu thế, Quý Niệm Sầu nhìn hai người kẹp nàng ở giữa rồi gây gỗ, chỉ có thể òa khóc, nàng biết vì cái gì mà trước mặt nàng hai người luôn muốn cãi nhau.

      “Quý Triết, con lại ức hiếp muội muội?” Quý Tinh tiến lên nhéo lỗ tai của Quý Triết, mà Lâm Tử Hào cũng bị như , “Lâm Tử Hào, qua bao nhiêu lần, coi như tuổi con còn cũng thể khi dễ Quý Niệm Sầu!” Gương mặt hai tiểu tử uất ức, biết tại sao mẫu thân của mình che chở cho Quý Niệm, mà Hách thúc thúc cũng thế.

      có, mẫu thân, con có.” Quý Triết xong, thỉnh thoảng tránh khỏi bàn tay của nàng, nhéo lỗ tay rất đau. Lâm Tử Hào làm bộ đáng thương nhìn mẫu thân của mình, “Mẫu thân, con cũng có.” Quý Tinh buông tay ra, Lâm Nhược Tịch cũng buông tay ra, mấy tiểu tử này liền giả bộ đáng thương với các nàng.

      “Các con đều tìm nhũ mẫu cho ta.” Quý Tinh xong, xoay người ngồi xuống trước mặt Niệm Sầu, “Được rồi, Niệm Sầu đừng khóc nhé, mẫu thân giáo huấn ca ca rồi, con cũng tìm nhũ mẫu có được hay ?” Quý Niệm Sầu xoa mắt gật đầu, “Mẫu thân, con biết rồi.” xong, nàng cũng chạy về phía hai người vừa rời .

      “Tinh nhi, Niệm Sầu rất hiểu chuyện, hi vọng tương lai bọn chúng tránh được cảnh đầu rơi máu chảy.” Quý Tinh cũng nhìn xa xa, chuyện bọn cứ đợi chúng trưởng thành , đương nhiên nàng cũng tôn trọng quyết định của Niệm Sầu.

      “Đó cũng là nhi tử của tỷ đúng ?” Quý Tinh tức giận nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch nhún vai. “Nếu và người nào đó giống nhau, ta đây coi như chưa từng sinh ra .” Quý Tinh biết nàng tới ai, quả nhiên Đường Tĩnh Thiên làm người khác rất thất vọng, ngược lại Hách Liên Viên nàng cảm thấy rất thích hợp với Nhược Tịch, ban đầu làm sao nàng lại phát ra chứ.

      “Đúng rồi, Tinh nhi, muội bắt được người đứng sau màn độc thủ năm đó rồi ư?” Lâm Nhược Tịch nhìn nàng rồi hỏi, Quý Tinh cũng nhìn lại nàng ấy, Lâm Nhược Tịch khó hiểu người nàng có bị gì sao, nàng cúi đầu nhìn chút, thấy gì.


      “Thủy Linh.” Quý Tinh thốt ra hai chữ, Lâm Nhược Tịch ngẩn người, “Ta hoài nghi năm đó là ta tìm người muốn mạng của tỷ.” Mặc dù nàng tin đây là nhưng tất cả các chứng cứ đều chỉ về phía Thủy Linh, năm đó hai người các nàng có khúc mắc quá lớn.

      “Vậy... Muội định làm gì?” Nàng cũng thay Thủy Linh bào chữa nữa, lâu như vậy nàng cũng suy nghĩ kĩ rồi, vì nam nhân các nàng thể nào trở thành tỷ muội tốt được rồi, chỉ có thể trở thành kẻ địch, lòng ghen tị của nữ nhân đáng sợ.

      thăm hỏi bọn họ.” Quý Tinh xong liền chú ý đến phản ứng của Lâm Nhược Tịch, xem ra nàng vẫn quên, “Chuyện này, ta .” Nửa ngày nàng mới thốt ra những lời này, Quý Tinh biết nàng như vậy.

      “Có số việc, đối mặt nhất định là chuyện xấu, huống chi, Hách Liên Viên củng chúng ta.” Ý của nàng rất ràng, nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn muốn rút lui, “Cái đó ta suy nghĩ lại.” xong, xoay người bước , Quý Tinh nhìn theo bóng lưng của nàng, biết rằng tư tưởng người cổ đại bằng người đại, nhưng nàng tận lực thay đổi Lâm Nhược Tịch, tại sao cứ muốn treo cổ thân cây hơn nữa lại là gốc cây nát.

      “Nhũ mẫu, tại sao tất cà mọi người lại thương Niệm Sầu như vậy, có phải vì chúng con ngoan ?” Quý Triết nhoài người vào người trước mặt mình, Khánh tẩu thở dài, nhắc tới cũng là Niệm Sầu có phúc khí, A Cửu bọn họ trời có linh thiêng hẳn là rất vui mừng.

      “Nào có, phải mọi người đều rất thương các con sao, còn có nhũ mẫu nữa.” Bà sờ đầu Quý Triết, có số việc cũng là bây giờ bà mới biết nhưng bà giữ bí mật tuyệt đối, hai nữ nhân các nàng cũng là dễ dàng.

      “Đúng vậy nhũ mẫu người nhất định là gạt chúng ta.” Lâm Tử Hào cũng ngã người vào, bởi vì mỗi lần Niệm Sầu phạm sai lầm tất cả mọi người đều tha thứ nàng, mà bọn họ phạm sai lầm bị đánh, chuyện này vốn là đối xử công bằng.

      có, ta làm sao có thể lừa các con được.” Khánh tẩu cười nhìn nơi khác, lúc này từ cửa có bóng người bé chạy vào, “Hai người các huynh, có phải lại xấu muội hay ?” Quý Niệm Sầu nhìn bọn họ, bọn họ hay chọc ghẹo nàng.

      có.” Quý Triết vội vàng phủ nhận, mà Lâm Tử Hào cũng cùng giuộc, “Đúng vậy, thế nào? Ai bảo mẫu thân chúng ta đều thích muội, đáng ghét.” như vậy nhưng ra rất thích Niệm Sầu, chỉ là lộ ra vẻ thích điệu bộ của nàng.

      “Hu hu nhũ mẫu, Tử Hào khi dễ con.” xong lại khóc, Khánh tẩu buông hai người xuống tới trước mặt nàng. “Niệm Sầu ngoan, con vừa khóc nhũ mẫu liền đau lòng.” Lời này giả, mỗi lần nhìn đến Niệm Sầu bà liền nhớ tới chuyện năm đó nhưng bà biết vì sao Quý Tinh lại chọn tên này đặt cho nàng.

      “Nhũ mẫu người gạt con ràng là người thích Niệm Sầu nhiều hơn.” Lâm Tử Hào kêu to, Quý Triết cũng gật đầu, quả mỗi lần Niệm Sầu vừa khóc người lớn vây xung quanh nàng, mà bọn họ khóc người nào để ý.



      “Tử Hào, ta cảm thấy chúng ta có thể là được nhận nuôi.” Quý Triết bộ dáng tiểu đại nhân vỗ vỗ vai , còn khuôn mặt của Lâm Tử Hào lại trắng bệch, “... Có ?” Vừa nghe Quý Triết vậy lại liên tưởng đến mẫu thân của mình mỗi lần nhìn đến hình như có chút chán ghét từ ánh mắt đến bộ dáng của càng tin tưởng đến lời của Quý Triết.

      Chẳng qua Quý Triết chỉ giỡn nhưng nhìn nét mặt của Lâm Tử Hào liền hoảng sợ, “Tử Hạo, ngươi làm sao vậy?” vội vàng đẩy Tử Hào cái, “Ta được nhận nuôi... Ta được nhận nuôi.” tự lẩm bẩm, Quý Triết biết mình gây họa.

      “Hu hu! Nhũ mẫu mau đến nhìn xem Tử Hào sao lại có thể ngốc như vậy.” Quý Triết lần này là bị dọa sợ mà khóc, Khánh tẩu xoay người, quả nhiên, thấy thân thể nho của Lâm Tử Hào lảo đảo muốn ngã, mà Niệm Sầu cũng khóc nữa rồi, sắc mặt Tử Hào rất khó coi, làm bà cũng sợ hết hồn.

      “Tử Hào, con làm sao vậy? Đừng dọa nhũ mẫu chứ.” Khánh tẩu cũng sợ hết hồn, “Triết nhi, sao lại như thế này?” Bà hỏi Quý Triết, mới vừa rồi là hai người bọn họ chung với nhau, “Con vừa nảy có đùa giỡn, ... chúng con có thể là được nhận nuôi, đệ ấy liền như vậy.” Khánh tẩu biết nên gì, Lâm Nhược Tịch đôi khi nhìn Lâm Tử Hào lại nhớ tới Đường Tĩnh Thiên, cho nên có lúc ánh mắt rất biết làm người ta hiểu lầm.

      “Ta được nhận nuôi...” Lâm Tử Hào còn lặp lại lời vừa rồi. “Niệm Sầu nhanh tìm nghĩa mẫu Nhược Tịch.” Khánh tẩu với người phía sau. Niệm Sầu gật đầu cái, lập tức chạy ra ngoài, Quý Triết sợ tới được lời nào, hồi mẫu thân nhất định dạy dỗ .

      “Mẫu thân... Mẫu thân...” Thân mình cuả Niệm Sầu vội chạy tới hoa viên, “Niệm Sầu, làm sao vậy? Chạy chậm chút, cẩn thận.” Quý Tinh vừa muốn trở về, liền đụng phải nàng chạy tới. “Nghĩa mẫu đâu?” Đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy người nàng muốn tìm.

      “Niệm Sầu, con tìm nghĩa mẫu làm gì?” Nàng tò mò hòi, “Mẫu thân, Tử Hào, Tử Hào huynh ấy xảy ra chuyện.” Nàng mới vừa xong, Quý Tinh đổi sắc mặt, “Niệm Sầu, con trở về trước mẫu thân tìm nghĩa mẫu.” xong Quý Tinh chạy ra ngoài, Niệm Sầu thấy mẫu thân tìm nghĩa mẫu rồi nàng cũng chạy tìm nhũ mẫu.

      “Nhược Tịch, Nhược Tịch.” Quý Tinh chạy tới phòng Nhược Tịch, lại thấy người, nàng muốn liều mạng. Nàng tiếp tục tìm, làm nàng sốt ruột muốn chết, biết Tử Hào rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Thôi, xem Tử Hào trước vậy, vừa nghĩ tới liền xoay người, liền đâm sầm vào Lâm Nhược Tịch vừa tới, “Tinh nhi, có chuyện gì à?” Mới vừa rồi nàng thấy Quý Tinh đứng trước cửa phòng nàng, liền tò mò tới xem chút, vậy mà Quý Tinh đột nhiên xoay người va đụng phải nàng.

      “Tỷ ở đây, mau.” Quý Tinh kéo tay nàng chạy, “ Tinh nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhược Tịch đầu óc mơ hồ nhìn Quý Tinh lôi kéo nàng chạy, “Tử Hào xảy ra chuyện.” Lần này cần Quý Tinh rồi chính nàng cũng mau chóng chạy.

      “Khánh tẩu, xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhược Tịch vừa vào cửa liền hỏi, Khánh tẩu chỉ con người bé lúc này còn tự lầm bầm, Lâm Nhược Tịch xông lên trước phát bắt được bờ vai của , “Tử Hào, con làm sao vậy?” Nhìn thấy mẫu thân của mình, Lâm Tử Hào cuối cùng cũng có chút phản ứng, “Mẫu thân, con phải được người sinh ra sao?” nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch nhíu mày lại.

      “Ai con là nhận nuôi? Con là do ta sinh. Chính ta là đau đớn ngày đêm mới sinh được con, đừng dọa mẫu thân có được hay ?” Rốt cuộc là ai nhàm chán đùa kiều như vậy, “Quý Triết có phải con hay ?” Quý Tinh gần nhất liền nhìn đến nhi tử của mình, vẻ mặt làm sai, bộ dáng co rụt lại ở nơi này, việc này khẳng định có liên quan đến .

      “Mẫu thân... Con... Con phải cố ý.” Quý Triết nâng khuôn mặt nhắn lên nhìn nàng, Quý Tinh tiến lên kéo . “Ta dạy con lung tung.” xong tay chút lưu tình tiến tới mông đánh xuống, “Mẫu thân, con sai rồi người đừng đánh.” Quý Triết khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng Quý Tinh ngừng tay.

      “Mẫu thân, người lừa con?” Lâm Tử Hào nhìn người trước mắt, Lâm Nhược Tịch dùng sức gật đầu cái, “Mẫu thân nếu lừa gạt con là tiểu cẩu có được hay ?” Nghe nàng như vậy Lâm Tử Hào lúc này mới cười rộ lên.

      “Tinh nhi, được rồi, Tử Hào sao muội đừng đánh Triết nhi nữa.” Lâm Nhược Tịch đứng lên nhìn người bị đánh khóc sướt mướt kia tiến lên ngăn cản Quý Tinh đánh .

      giáo huấn nhớ được. Chuyện như vậy có thể lung tung sao?” Nàng vẫn như cũ giáo huấn Quý Triết khóc đến thở ra hơi, “... có... Mẫu thân... Mẫu thân con biết sai rồi.” Quý Triết khóc thút thít nghẹn , Quý Tinh lúc này mới bỏ qua cho .

      “Các người, nơi này có chuyện gì xảy ra? Ta vừa lại đây liền nghe được tiếng khóc? Triết nhi con làm sao lại khóc thế? có khí khái nam nhi!” Hách Liên Viên tới nhạo báng , Quý Triết chạy tới, Hách thúc thúc đối với rất tốt, “Hách thúc thúc.” Quý Triết ôm chân của , Hách Liên Viên cúi người xuống ôm vào trong lòng.

      “Ta huynh đừng cưng chiều nó, cả ngày chỉ toàn gây rắc rối.” Quý Tinh bất đắc dĩ nhìn người trước mắt, còn Hách Liên Viên lại nhìn người trong ngực, “Triết nhi con lại gây họa gì vậy?” hỏi xong, Quý Triết liền cuối đầu, “Con... Con giỡn với Tử Hào chúng ta có thể là được nhận nuôi, sau đó đệ ấy... Đệ ấy liền khóc.” Nghe xong lời này Hách Liên Viên liền nhìn Tử Hào đứng bên.

      “Tử Hào con phải là được nhận nuôi, các con đều phải là được nhận nuôi.” Trong ngực Quý Triết cúi đầu thấp, “Tốt lắm, lần sau đừng tái phạm nữa.” Hách Liên Viên xoa đầu của , “Đúng rồi, ta có mang đồ ngon cho các con ăn, ở bên ngoài lấy thôi.” xong, liền đặt Quý Triết để xuống, trẻ con cũng chỉ là trẻ con, vừa nghe đến ăn chuyện vừa rồi cũng nhớ nữa, ba người liền xông ra ngoài.

      “Này, Triết ca ca, Tử Hào các huynh đợi muội với.” Niệm Sầu tức giận nhìn hai người chạy trước mặt, “Con rùa , mau tới đuổi theo chúng ta, nếu đuổi kịp hồi cho muội ăn cái gì.” Quý Triết và Lâm Tử Hào đồng thời cùng quay về phía nàng làm mặt quỷ, “Hai người các huynh đáng ghét.” tới lui nhưng nàng vẫn cố dùng sức đuổi kịp bọn họ.

      “Vẫn là làm trẻ con tốt, buồn lo.” Quý Tinh thở dài, ba người đều tự trầm mặc, lát sau, Hách Liên Viên phá tan im ắng, “Các muội theo ta đến thư phòng, ta có việc thương lượng cùng các muội.” Hai người cũng gật đầu cái, “Khánh tẩu, người cũng ra ngoài trông bọn trẻ .” Hách Liên Viên nhìn người đứng ở bên , Khánh tẩu gật đầu cái ra ngoài.

      Ba người trong phòng cũng đến thư phòng, đến thư phòng Hách Liên Viên đóng cửa lại, sau đó ngồi vào bên của ghế , trước khi mở miệng liền nhìn Lâm Nhược Tịch chút, “Có chuyện gì huynh cứ , ta sao.” Nàng biết chuyện này khẳng định có liên quan đến nàng.

      “Hai ngày nữa là sinh nhật của tiểu thiếu trang chủ Thiên Lan sơn trang Đường Nguyệt Hạo, cho mời chúng ta , ta muốn nghe chút ý kiến của bọn muội.” xong, mặt Lâm Nhược Tịch trắng bệt, tiểu thiếu trang chủ? Quả nhiên, vẫn là... Quý Tinh cũng chỉ có thể than thở trong lòng, này cố nhân, chính là thông suốt, nàng cũng muốn giúp .

      ! Tại sao ?” Quý Tinh đồng ý tiếng nhưng Hách Liên Viên lại nhìn Lâm Nhược Tịch, Quý Tinh cũng quay đầu nhìn nàng, trong khoảng thời gian này, nàng phát Hách Liên Viên có chút chuyển biến nho , nàng càng cảm thấy hai người bọn họ mới thích hợp hơn.

      Trong lòng Lâm Nhược Tịch làm đấu tranh, nàng nhìn hai người trước mặt, hít hơi sâu, “! Ta cũng .” Nàng thể rơi ở phía sau, nàng cũng cho nhìn thấy, nàng cũng kém cỏi.
      Last edited: 4/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Phụ tử gặp mặt nhận nhau.

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Ba ngày sau, Hách Liên Viên mang theo nhà lớn lên đường Thiên Lan Sơn Trang, xe ngựa, Lâm Nhược Tịch vẫn nhìn ra bên ngoài, "Đừng gấp gáp." Quý Tinh tiến lên cầm lấy tay của nàng, nàng gật đầu cái, mà ba tiểu gia hỏa xe cũng rất hăng hái.

      "Woa! Mọi người nhìn , con chim kia là xinh đẹp." Niệm Sầ chỉ ra ngoài xe, đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, cho nên nhìn thấy cái gì cũng đều rất mới lạ."Niệm Sầu, con ngồi yên chút, kẻo ngã xuống đất." Quý Tinh ở bên dặn dò, "Mẫu thân, con cẩn thận." Quý Niệm Sầu vội vàng khéo léo ngồi xuống, "Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Quý Triết và Lâm Tử Hào đồng thanh lời.

      "Hai con, được khi dễ Niệm Sầu!" Quý Tinh nhìn bọn họ rồi , hai tiểu tử kia le lưỡi cái, Qúy Tinh ôm chầm lấy Niệm Sầu, họ đều mang đến thứ tốt nhất cho nàng, bọn họ cũng hỏi nàng tại sao còn phải lấy cái tên này cho bé, Qúy Tinh nghĩ như thế này, người ta giết cả nhà mình, chẳng lẽ còn muốn cảm tạ ân đức sao? Nàng làm được, nàng muốn làm cho Niệm Sầu phải nhớ những kẻ đó sau này trả thù

      Chờ Niệm Sầu trưởng thành, nàng cho bé nghe tất cả, quyết định sau cùng là nằm trong tay Niệm Sầu, ngay lúc này nàng chỉ có thể bảo vệ bé cho tốt, mang đến tuổi thơ hạnh phúc cho Niệm Sầu."Niệm Sầu trưởng thành nhất định phải gả cho nhà tốt." Quý Tinh xoa đầu của bé, bây giờ nhìn lại, hình như nam nhân ở nơi này cũng đáng tin ....!

      "Niệm Sầu cần lập gia thất, con muốn ở cùng với mẫu thân, huống chi co rất ghét nam nhi." Nghe xong lời trẻ con của bé, Qúy Tinh mỉm cười."Đồ quỷ sứ đáng ghét! Lớn lên xấu xí, chẳng có ai thèm cưới muội! " Quý Triết bên, "Quý Triết, con ngứa da có phải ?" Quý Tinh lên giọng nhìn , rụt vai, thêm gì nữa.

      "Ha ha. . . Quý Triết huynh ngu ngốc, bị mắng rồi?" Lâm Tử Hào hả hê chỉ vào cười to, nhưng sao có ai giáo huấn , cái đầu bé của dần quay về phía, sao mẫu thân lại ngẩn người thế này?

      "Mẫu thân, người làm sao vậy? thoải mái ư?" qua, khuôn mặt nhắn lộ vẻ lo lắng, lúc này Lâm Nhược Tịch mới hoàn hồn nhìn , " có, các con gì đấy?" Nàng xoa đầu của , Qúy Tinh rất đúng, chuyện của người lớn đến cùng vẫn liên quan đến trẻ con, Qúy Tịn cũng thở phào nhõm, nàng sợ Nhược Tịch bất ngờ đẩy Lâm Tử Hào ra.

      "Con là Qúy Triết bị mắng." cố ý giảm bớt nguyên câu ban đầu, chỉ sợ cũng bị mắng, "À, như vậy sao." Quý Tinh nhìn ra cảm xúc của Nhược Tịch tốt, biết lát nữa có gây ra chuyện gì rắc rối hay .

      bao lâu sau, xe ngựa ngừng lại, Lâm Nhược Tịch hồi hộp trong lòng chút, Hách Liên Viên vén rèm lên, "Đến nơi rồi, xuống xe thôi." Bọn trẻ con chen lấn xuống xe, Qúy Tinh cũng đứng dậy, chẳng qua nàng nhìn thấy Lâm Nhược Tịch ở bên vẫn nhúc nhích, "Nhược Tịch? Nếu như tỷ muốn . . ." Nàng còn chưa hết lời, liền nhìn thấy Nhược Tịch đứng lên, hai người trước sau xuống xe.

      "Hách Minh Chủ, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm!" Giờ phút này người tới chính là Đường Tiếu Thiên, khi ông ta nhìn thấy Lâm Nhược Tịch sau lưng của Hách Liên Viên ngừng lại chút, sau đó khôi phục như bình thường, "Đường trang chủ, chúc mừng! Chúc mừng!" Hách Liên Viên cũng lời khách sáo, "Hai vị phía sau là phu nhân của ta, kính xin Đường trang chủ chăm sóc nhiều hơn." Giới thiệu xong, Qúy Tinh gật đầu về phía , còn Lâm Nhược Tịch lại nhúc nhích.

      "Phụ thân, phụ thân, chúng con muốn vào chơi." Giờ phút này ba đứa rất phối hợp cùng nhau lên tiếng, đây là việc mẫu thân dặn dò, bên ngoài phải gọi Hách thúc thúc là phụ thân, bọn chúng cũng biết đây là vì cái gì, trong ấn tượng của chúng, biết hai từ mẫu thân có ý nghĩa ra sao?

      "Hách Minh Chủ, xin mời." Đường Tiếu Thiên lập tức mời bọn họ vào, Lâm Nhược Tịch qua bên ông ông ta cứng người lại, bây giờ Thiên nhi của ông rất hạnh phúc, ông hy vọng chuyện ngày hôm nay xảy ra.

      Đám người bọn họ vào, liền phát trong phòng có người sáng ngời, đó là hạnh phúc của người làm cha, Lâm NhượcTịch tay nắm chặt quyền, ra là. . . ra là. . . thay đổi, lúc này thiếu phụ cũng tới, bộ dạng hai người ân ái càng làm mắt của nàng thêm nhói đau, Qúy Tinh tiến lên nắm lấy tay của nàng, lắc đầu cái, ngờ tình của Đường Tĩnh Thiên chẳng qua cũng như thế.

      Khi bọn chú ý ba đứa trẻ chạy vào, biết thế nào cùng với đứa trẻ có sinh nhật là hôm nay làm rùm beng lên, cuối cùng còn bốn đứa nhóc còn đánh nhau trận."Lôi nhi, con sao chứ? Ở đâu ra ba thứ tạp chủng này!" Thủy Linh đau lòng nhìn nhi tử của mình, nhưng Lâm Nhược Tịch lại lên trước.

      "Ngươi con của ai là tạp chủng?" Đường Tĩnh Thiên thấy nàng mặt lộ vẻ thể tin được, phải nàng chết rồi sao? Vậy bây giờ xuất ở trước mặt chính là người nào? Thủy Linh thấy nàng sợ hết hồn, hai người kia lừa nàng? Lâm Nhược Tịch hề chết?

      "Hách phu nhân, xin lỗi, xin lỗi, con bé nữa." Đường Tiếu Thiên vội vàng ra hoà giải, phải biết đắc tội Võ Lâm Minh Chủ bọn họ có được ngày tốt lành, chỉ là ông ta mà tất cả mọi người ở chỗ này cũng dám đắc tội, bởi vì đến bây giờ, Võ Lâm Minh Chủ đời trước chết ra sao còn rất bí .

      "Linh nhi, còn mau xin lỗi?" Con dâu Thủy Linh cái gì cũng tốt, chỉ là chuyện luôn đắc tội với người ta, Đừng Tĩnh Thiên đứng ở chỗ đó, nàng. . . Nàng lập gia đình rồi? Hơn nữa đứa bé cũng lớn như vậy?

      "Nhi tử và nữ nhi của ta cũng là tạp chủng sao?" Quý Tinh cũng bước lên trước, lần này Đường Tiếu Thiên bị áp lực, "Đúng là. . . xin lỗi." xong nàng ôm chặt lấy Nhược Tịch vào lòng, "Quý Triết, vì sao các con đánh nó?" Lúc này Qúy Tinh mới hỏi nhi tử ở bên.

      "Là ! mắng chúng con trước, còn khi dễ Niệm Sầu, nên lúc nãy chúng con mới đánh ." Quý Triết tức giận chỉ vào , "Đúng rồi! Mẫu thân, mới vừa rồi còn mắng bọn con là tạp chủng." Lâm Tử Hào cũng đứng dậy.

      " ra đây chính là giáo dục của các người? Còn tuổi mà phẩm hạnh như thế này, trưởng thành phải là phế vật cũng là đồ ăn hại." Quý Tinh nhẫn tâm phê phán, khiến cho những người ở chỗ này đều trắng xanh mặt, Thiên Lan Sơn Trang có chuyện làm hay sao mà đắc tội với nhà Võ Lâm Minh Chủ?

      "Đường trang chủ, chuyện này làm sao bây giờ đây?" Hách Liên Viên tiến lại nhìn bọn họ, nhưng cũng vô cùng bao che , chỉ nghe "Đây là ngươi tôn tử?" Hách Liên Viên chỉ vào đứa trẻ trong ngực Thủy Linh, Đường Tiếu Thiên gật đầu cái, "Chuyện này. . . Sao đứa trẻ này và nhi tử của ông lại giống nhau chứ?" mới vừa xong, Thủy Linh nóng nảy, "Ngươi đừng lung tung! Ai bọn họ giống?" Thấy phản ứng của nàng ta, cũng làm cho người phải sinh ra hoài nghi.

      "Khụ. . . Ta chỉ tùy tiện câu, biết vì sao Đường phu nhân lại kích động như vậy? Hả?" Đường Tiếu Thiên liếc mặt, ngay cả người khác đều nhìn thấy đứa bé giống Thiên nhi, ra Hách Liên Viên phải là người đầu tiên như vậy, nhưng mà bây giờ bọn họ đâm lao phải theo lao thôi.

      " xin lỗi, nhà chúng tôi có thực có lỗi với các vị, ta tới lời tạ lỗi, ta dập đầu có được ?" Lúc này Quan Nguyệt mới ra, chuyện này ngày hôm nay xảy ra như vậy làm cho bà thể vui mừng nỏi, bởi vì câu mới vừa rồi của trúng điểm yếu trong lòng bà, bà vẫn luôn nghi ngờ đứa này có phải là của Thiên nhi hay , chẳng qua có chứng cứ.

      " cần, chút chuyện mà thôi, Viên, chúng ta qua ăn cái gì ." Lâm Nhược Tịch tiến lên kéo cánh tay của , Đường Tĩnh Thiên nhìn bộ dạng của bọn họ, chuyện đứa trẻ của Qúy Tinh biết, nhưng mà nàng. . . Nàng. . . gả cho ?

      "Được rồi, chúng ta cũng ăn cái gì thôi." Quý Tinh đưa tay kéo đám trẻ con , người chung quanh đều rất ngưỡng mộ Hách Liên Viên, rốt cuộc hai vị phu nhân này làm sao chung sống hòa hợp như vậy, có phải có bí quyết gì hay ?

      Đợi bọn họ xa, Đường Tiếu Thiên mới trừng mắt liếc Thủy Linh, còn Thủy Linh lại ôm con trai của mình, trong đầu liền ra bốn chữ, nàng trở lại. Đường Tĩnh Thiên cũng nắm chặt quyền, ánh mắt nhìn Thủy Linh rất đáng sợ, năm đó khi Lâm Hương trấn, xác thực bị người ta tàn sát hàng loạt, nhưng làm sao Thủy Linh biết được nàng ấy chết? Bây giờ suy nghĩ chút, rất nhiều điểm đúng chút nào.

      Trong đám tân khách ngoài kia, Minh chủ của Vô Tình Minh cũng ở đây, chỉ là nhìn thấy màn vừa rồi, và Triệu Trà Trà ở đầu khác, "Chuyện điều tra như thế nào rồi?" Khi đến nơi này, hình như mọi tình năm đó cũng chỉ nhắm đến mình Đại tiểu thư của Thủy Duyệt Sơn Trang, Thủy Linh. “Bẩm Minh chủ, còn chưa ràng nhưng khẳng định Thủy Linh thoát khỏi liên quan.”

      Năm năm rồi, nàng ở bên cạnh năm năm rồi. Nhìn thay nữ nhân bên cạnh như thay áo, nhưng vẫn đối xử với nàng rất lạnh lùng, lòng của nàng cũng chết dần rồi, nàng bây giờ là cánh tay của , gương mặt bị hủy cũng dùng mặt nạ thay thế, lúc ban đầu nàng vẫn cho rằng ghét bỏ khuôn mặt xấu xí này của nàng, nhưng khi nhìn thấy và nữ nhân còn xấu xí hơn nàng lên giường tất cả chờ mong đều ở đây tan biến trong.

      Quý Triết, Qúy Niệm Sầu và Lâm Tử Hào đột nhiên nghĩ tới việc chơi trốn tìm, ở nơi này khung cảnh khác lạ nhất định khi chơi rất kích thích, bây giờ Qúy Triết tìm bọn , khi đếm tới 100 xoay người bắt đầu tìm, còn Lâm Tử Hào lại dẫn Qúy Niệm Sầu trở lại đại sảnh, "Tử Hào, như vậy được! Ngộ nhỡ Qúy Triết gặp chuyện may làm thế nào?" Quý Niệm Sầu muốn quay lại, nhưng bị Lâm Tử Hào bắt được, " có việc gì, huynh ấy tìm thấy chúng ta trở lại." Quý Niệm Sầu gật đầu cái.

      "Hai người các đệ mau nhanh ra đây chút, ra ta trở về đó." Quý Triết ở trong hoa viên vừa tìm vừa , chỉ là dù tìm thế nào cũng tìm được bọn họ, đột nhiên nghe được giọng thoang thoáng cách đó xa, lộ ra nụ cười xảo trá, ha ha, ta phát các đệ rồi.

      " được nhúc nhích! Ta bắt được các đệ rồi." Khi nhảy ra ngoài nhìn thấy hai người trước mắt ngây người, phải Qúy Niệm Sầu và Lâm Tử Hào, mà là hai người quen biết, Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà nhìn đứa trẻ vừa đột nhiên nhảy ra, đây là con cái nhà ai, khẳng định phải là con của Đường Tĩnh Thiên vì bọn họ cũng mới vừa nhìn thấy rồi.

      "Các người là ai?" ngửa khuôn mặt bé lên, bộ dạng tiểu đại nhân nhìn bọn họ, "Minh chủ. . ." Triệu Trà Trà muốn cái gì đó bị Nam Cung Hi đưa tay cắt ngang, "Ngươi là ai?" biết vì sao, nhìn thấy đứa trẻ này có loại cảm giác thân thiết.

      "Thúc thúc là Minh chủ?" Trong đầu Quý Triết lóe lên rất nhiều dấu chấm hỏi, Hách thúc thúc mới là Minh chủ, người này giả mạo Hách thúc thúc ra ngoài gạt người sao? “Sao thế? Ta thể là Minh chủ sao?” Nam Cung Hi bật cười, Triệu Trà Trà ở bên thể tưởng tượng nổi nhìn , cười?

      "Dĩ nhiên thể, phụ thân của ta mới là Minh chủ." nhớ việc khi ở bên ngoài phải gọi Hách thúc thúc là phụ thân."Lớn mật!" Đứa trẻ này như vậy là muốn nó là con trai của Minh chủ sao? Lúc này Qúy Triết mới nhìn đến người bên cạnh, lập tức oa tiếng khóc lên."Dì xấu xí đánh ta." với Nam Cung Hi, "Trà Trà, ngươi lui xuống trước." Thân thể Triệu Trà Trà cứng đờ, liếc mắt nhìn Quý Triết, ngay sau đó rời .

      Quý Triết thấy nàng rời , lập tức dụi dụi con mắt, và nó biết người vừa rồi là thuộc hạ của người trước mặt đây." ra là con giả khóc à?" Nam Cung Hi bật cười lần nữa, đứa trẻ này con cái nhà ai sao có thể thông minh như vậy? "Giả khóc đối với các người có ích, còn đối với mẫu thân của lại dùng được." Lời trẻ con của Qúy Triết làm cho Nam Cung Hi bật cười, nhưng bị râu ria cản trở, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười từ ánh mắt của .

      "Thúc thúc, mặt thúc sao lại có nhiều râu ria như vậy? Phụ thân của con cũng có." tò mò nhìn Nam Cung Hi, như vậy vốn thể nhìn ra hình dạng của Nam Cung Hi là như thế nào, nhưng thúc ấy lại rất dễ chuyện, vậy nên thúc thúc này nhấtđịnh là người tốt."Thúc thúc cảm thấy giữ lại râu ria rất đẹp mắt." Đôt nhiên tiến lại ôm lấy Qúy Triết, còn Qúy Triết cũng hề giãy giụa, khi hai người nhìn thẳng vào nhau, Quý Triết vươn tay kéo sơi râu mặt .

      "Mà mẫu thân của ta , râu ria nhiều có nữ nhân thích, thúc thúc, ngươi có phải được nữ nhân thích hay ?" Đây là suy luận gì, Nam Cung Hi lắc đầu cái, "Woa! Thúc thúc có người thích sao? Lần sau ta với mẫu thân, đúng rồi, thúc thúc, có thể dẫn ta chơi được hay ?" Quý Triết đột nhiên nghĩ đến việc muốn ra bên ngoài chơi chút, nhưng hiển nhiên Nam Cung Hi lại hiểu lầm ý tứ của .

      "Đến nhà thúc thúc làm khách thế nào?" Quý Triết vội vàng gật đầu cái, Nam Cung Hi mang theo bay ra ngoài, quên chào hỏi người nhà của Qúy Triết, cho rằng lát nữa trở lại cũng sao, hề biết rằng, chuyến này bọn họ cũng lập tức trở về được.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 92: Mang theo “Phiền phức” trở về (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Khi bọn họ ăn xong chuẩn bị trở về phát thấy Qúy Triết, Qúy Tinh vì chuyện này mà lo lắng, “Tinh nhi, muội đừng nóng ruột, có thể là thằng bé chơi ở đâu đó thôi.” Lâm Nhược Tịch an ủi nàng, "Tử Hào, Triết Nhi đâu?" Nàng xoay người hỏi con trai của mình, lúc này Lâm Tử Hào run lẩy bẩy, còn Qúy Niệm Sầu bật khóc, “Đều tại huynh, muội từ đầu xảy ra chuyện rồi mà.” bé đánh người bên cạnh.

      "Niệm Sầu ngoan, có phải con biết Triết Nhi ở đâu hay ?" Đầu tiên Niệm Sầu gật đầu cái sau đó lại lắc đầu, “Vừa rồi chúng con chơi trò trốn tìm TưR Hào kéo con trở lại, để mình Triết ca ca ở vườn hoa.” bé vừa mới xong, Qúy Tinh vội vàng chạy về phía vườn hoa.

      Đường Tiếu Thiên tới đây chào hỏi mới biết được rằng đại nhi tử của Minh chủ mất tích, lập tức sai rất nhiều người tìm, có người chạy theo sau Qúy Tinh đến vườn hoa, chẳng qua tìm hết lượt đều có kết quả.

      "Hừ, đáng đời." Thủy Linh hả hê đứng bên, Qúy Tinh mang theo cơn tức giận đến trước mặt nàng ta, “Nếu muốn người khác biết, từ khi mình đừng làm! Nếu như nhi tử của ta gặp chuyện gì ta bắt các người phải chôn theo!” Mọi người đều hiểu vì sao Hách phu nhân lại vậy với Đại tiểu thư của Thủy Duyệt sơn trang, chẳng lẽ nàng ta làm chuyện xấu gì ư?

      "Hách phu nhân, nhi tử của người mất tích chúng tôi cũng rất lo lắng, nhưng người cũng thể. . . . ." Đường Tĩnh Thiên còn chưa xong bị Qúy Tinh trừng mắt nhìn, “Đúng là cá mè lứa! Khó trách được sao có thể thành đôi.” Nghe được lời nàng , sắc mặt của Đường Tĩnh Thiên trắng xanh, nàng vậy là ý gì?

      "Nhược Tịch, chúng ta thôi! Qủa ở đây quá bẩn thiủ! Sớm muộn gì muội cũng san bằng nơi này cho xem!" xong nàng ra ngoài trước, Lâm Nhược Tịch dắt Tử Hào và Niệm Sầu theo, lúc ngang qua chỗ Đường Tĩnh Thiên và Thủy Linh nàng ngừng lại, " ngờ ngươi lại thay đổi, sao rồi? Ta có chết có phải rất thất vọng hay ?" Đường Tĩnh Thiên hiểu được ý tứ trong lời của nàng, nhưng Thủy Linh nghe hiểu khiến nàng ta lảo đảo cái. May mà bên cạnh còn có Đường Tĩnh Thiên nếu nàng ta trực tiếp ngã xuống đất.

      Rất nhiều người nghe thấy nàng muốn hủy diệt Thiên Lan sơn trang, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, chẳng lẽ việc năm năm trước lại xảy ra lần nữa? “Đường trang chủ trước tiên ta xin phép cáo từ.” Hách Liên Viên là người cuối cùng rời , nhìn hai người bên cạnh kiềm được kinh bỉ hừ tiếng rồi bước .

      "Đường trang chủ, hình như Hách phu nhân là con dâu trước đây của ngài, có phải nàng ấy trả thù các ngài hay ?" Trong đám khách có người ra câu này, khiến cho Thiên Lan sơn trang bị bao phủ bởi mây đen mù mịt.

      "Mới vừa rồi lời nàng ấy là có ý gì? Có phải ngươi muốn giết Nhược Tịch hay ?’’ Ánh mắt sắc bén của Đường Tĩnh Thiên nhìn chằm chằm người bên cạnh, " có, Tĩnh Thiên, thiếp có." Nàng vội vã phủ nhận, nhưng là chút sức lực cũng có, Đường Tĩnh Thiên hất nàng ta rồi rời . Thủy Linh nhìn theo bóng lưng của, Lâm Nhược Tịch! Tại sao ngươi còn chết ! Nàng vất vả mới nối được dây tơ hồng lại bị Nhược Tịch phá hỏng.

      Ở bên này, mặc cho Nam Cung Hi có khuyên nhủ thế nào, Qúy Triết vẫn cứ ở lại chỗ của muốn , “Nam Cung thúc thúc, người cứ sai người báo với mẫu thân tiếng là được.” Cậu bé muốn ở lại chỗ này chơi, chơi rất vui vì nơi này có nhiều người chơi cùng nó, tại sao lại có nhiều người chơi cùng với Qúy Triết như vậy? Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng thằng bé chính là nhi tử cả Minh chủ bọn họ.

      Nam Cung Hi bất đắc dĩ, có phải nó cố ý hay đây? Thằng bé chưa từng cho biết phụ mẫu nó là ai, làm sao cho người báo với họ được? Có thể dễ dàng nhận ra là nó cố tình, “Ngày mai ta đưa con trở về.”Thằng bé coi đây là nhà mình rồi sao?


      " được, nếu như thúc thúc đưa con trở về, con rằng người bắt cóc con." Nghe lời thằng bé , Nam Cung Hi muốn đập đầu chết quách cho rồi, sớm biết thế này dắt Qúy Triết về đây, phải là tự gây thêm phiền phức cho mình rồi ư!

      "Phụ mẫu của con lo lắng." thở dài ôn tồn mà , "Hả? Sao Nam Cung thúc thúc lại hồ đồ như vậy? phải con người cứ thông báo với họ là được ư?" xong lại tiếp tục chơi cưỡi ngựa lưng người. "Phụ mẫu con là ai?" Hỏi hồi lâu thằng bé vẫn .

      "Ồ, phụ thân của con là Minh Chủ, mẫu thân của con à, chính là mẫu thân của con thôi." Nghe được câu trả lời của Qúy Triết, người làm ngựa cho nó cưỡi bật cười, Nam Cung Hi đen mặt lại, cái này gọi là trả lời sao? mà cũng giống như chưa vậy.

      "Minh chủ, hay người thừa nhận đứa trẻ này là con trai của người cũng được mà, chúng tôi có ý kiến gì đâu ạ." Lời của kẻ đó vừa dứt, Nam Cung Ti trừng mắt liếc cái, "Vu Lỗi, có phải ngươi rất ngứa da vậy?" Người được gọi là Vu Lỗi vội vàng lắc đầu.

      "Vu thúc thúc, thúc bị ngứa da sao? Có muốn con đánh thúc vài cái ? Mẫu thân con khí ngứa da phải đánh.’’ Nghe người lưng thế Vu Lỗi run run, rốt cuộc thằng bé này bao nhiêu tuổi vậy?

      "Triết Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi?" Vu Lỗi hỏi người người mình, "Năm tuổi." Giọng non nớt trả lời , khóe miệng của Vu Lỗi co giật, mới năm tuổi mà như vậy nếu lớn lên . . . dám nghĩ đến.

      Lúc này ngoài cửa có nữ nhân tới, Qúy Triết nhìn thấy người đó lập tức leo xuống khỏi lưng Vu Lỗi, chạy đến trước mặt nữ nhân kia, "Ơ kìa! Đứa trẻ đáng này từ đâu đến vậy?" Chẳng qua nàng vừa hết câu hối hận, bởi vì Qúy Triết , "Nhũ mẫu, con muốn uống sữa." Đứa trẻ xong chỉ vào ngực của thiếu nữ, khuôn mặt của nữ nhân ấy nhất thời ửng hồng.

      "Chuyện này, ta phải nhũ mẫu làm sao có sữa cho ngươi uống." Nữ nhân ấp a ấp úng , ngay sau đó nhìn thấy Nam Cung Hi ở bên, "Minh Chủ, tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?" Nàng ta bước tới, cơ thể còn thiếu chút nữa là dựa hẳn vào người , đột nhiên còn dùng bộ ngực chạm vào tay của .

      Vu Lỗi kéo Qúy Triết qua rồi ghé vào tai cậu bé thầm vài câu, “Hả? Có ?” Vu Lỗi nặng nề gật đầu cái, “Được rồi, con .” Vu Lỗi nghe đến đó, nở nụ cười ra rất ghét nữ nhân Lê Mị.

      "Vu Lỗi, đưa Qúy Triết xuống nghỉ ngơi ." xong ôm lấy nữ nhân bên cạnh rồi rời . Vu Lỗi và Qúy Triết đối mặt nhìn nhau, rồi Qúy Triết vội vàng chậm chạp chạy theo sau Nam Cung Hi và nữ nhân kia.

      Vừa trở về phòng hai người lập tức bừng phát lửa nóng, “Ừ. .. Á. . .” Lê Mị nhắm mắt lại hưởng thụ, nhắc tới Minh Chủ cũng lợi hại ỗi lần đều làm nàng rất thoải mái, hai người cởi bỏ y phục của nhau, bàn tay của Nam Cung Hi giao động thân thể của nàng.

      Qúy Triết ló cái đầu vào bên trong, quả nhiên Vu thúc thúc sai, nghĩ như vậy nó liền rón rén đẩy cửa phòng rồi nhanh chóng vào. Lúc này hai người giường hồi nóng bỏng, vì thế nghe được tiếng bước chân đến

      "Ừ. . . Minh. . . Minh Chủ." Nữ nhân thở hổn hển, Nam Cung Hi cũng nhịn được, lướt khuôn mặt tù bụng đến phần ngực của nàng, khi vừa ngậm lấy bầu ngực lập tức phải đối diện với đôi mắt ti hí.

      "Làm sao con biết chỗ này." Nam Cung Hi lập tức kéo chăn qua đắp lên nửa người của hai người. Lê Mị nghe được giọng cũng mở mắt ra, hiểu sao Minh Chủ lại bất động cho đến khi nàng nhìn thấy đứa trẻ giường, đây phải là đứa vừa rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?

      "Hả? Ngươi tên lường gạt! phải bà vú, Nam Cung thúc thúc phải uống sữa của ngươi sao? Ta cũng vậy muốn!" Quý triết bĩu môi nhìn bọn họ, Nam Cung hi gương mặt vạch đen, chạy thế nào tới nơi đây rồi hả ? Với lỗi đây?

      "... nên, hì hì. . ." Lê mị né tránh , quý triết còn lại là vẫn đem miệng cho đến gần, Nam Cung hi lập tức mặc xong quần, thanh xốc lên cổ áo của, "Tiểu tử ngươi, cho ta ngủ lại cảm giác, nếu ta liền tiễn đưa cho ngươi trở về." Quý triết dùng ánh mắt ai oán nhìn , "Oa! Thúc thúc hung dữ, ta muốn trở về, mẹ, mẹ." Nhìn đến khóc rống, Nam Cung hi nhức đầu.

      "Ngươi chớ khóc có được hay ?" Tất cả dục hỏa cũng bị cho tưới tắt, ban đầu nên bắt cho mang về."Lê mị, ngươi , về sau cũng muốn tới." Lê mị nghe đến đó, liếc mặt, Minh Chủ có ý tứ là cần nàng nữa?"Minh. . ." Còn chưa kịp mở miệng, liền bị Nam Cung hi ánh mắt của chấn trụ, nàng vội vã mặc quần áo tử tế, vội vã rời .

      "Ai cho ngươi tới?" Nam Cung hi lúc này mới nhìn , nếu như có người giựt giây, làm sao tới? Vội vã lắc đầu cái, " có ai, là ta mình tới, mình ta ngủ sợ." Nghe lời của , Nam Cung hi cau mày, cũng phải là muốn cùng ngủ ? Chỉ là vừa nghĩ như vậy, liền nhìn đến quý triết bò lên giường chuẩn bị ngủ dáng vẻ. hết hào mà xong.

      "Ngươi cho ta xuống, chết gian phòng ngủ." Nam Cung hi tiến lên kéo , "Ta muốn, ta muốn cùng thúc thúc ngủ chung." chết sống chịu xuống, còn lôi kéo giường bên cạnh, "Thúc thúc cùng với ngươi phòng ngươi." Nơi này mới vừa nằm qua nữ nhân, cảm thấy sạch , "? Ngươi lừa ta?" Nam Cung hi gật đầu cái, quý triết lúc này mới buông ra lôi kéo mép giường tay.

      "Thúc thúc, ngươi cho ta kể chuyện xưa có được hay ?" Trước kia mỗi đêm lúc ngủ, mẹ cũng cho bọn kể chuyện xưa, mà Lâm Tử Hào tên kia cũng thích chạy tới cùng bọn họ ngủ chung, cũng thích nghe mẹ kể chuyện xưa.

      "Mau ngủ !" đấng nam nhi sao có thể kể chuyện cổ tích kia chứ? Chỉ mới có nửa ngày mà thấy vô cùng mệt mỏi, bội phục những người làm phụ mẫu, nhắc đến đây nghĩ đến nhà của mình, hình như rất lâu rồi chưa trở về nơi đó.

      hồi lâu sau nghe thấy tiếng động gì, Nam Cung Hi quay đầu lại, phát tiểu tử ngủ rồi nhìn bộ dạng ngủ say của đứa trẻ, suy nghĩ của trôi đến nơi rất xa. . . Bên này là khoảng trời yên ả, còn ngược lại bên kia trời long đất lở.

      "Tinh Nhi, muội hãy nghỉ ngơi chút , ngày mai chúng ta lại tìm." Lâm Nhược Tịch đau lòng nhìn nàng, sợ thân thể của nàng gánh được, "Triết Nhi, Triết nhi biết đâu." xong nàng lại khóc tiếp , chuyện gì cũng thể làm nàng ngã quỵ nhưng chuyện này lại khiến nàng suy sụp.

      "Ta điều tra, lúc ấy Thủy Linh hề rời cũng tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào." Hách Liên Viên vào, vất vả mới dỗ được hai đứa trẻ ngủ, chúng cứ khóc suốt rằng mình sai rồi, bộ dạng rất đáng thương làm bọn họ cũng nỡ trách mắng chúng.

      "Vậy hai người Triết Nhi đâu?" Quý Tinh ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn bọn họ, “Tinh Nhi, đừng lo lắng, tại có ai liên lạc với chúng ta, vậy là Triết Nhi vẫn an toàn.” Hách Liên Viên nghĩ tới việc bị bắt cóc, nhưng nếu bắt cóc tại sao có ai gửi thư gì? Điều này đúng.

      "Triết nhi bị bắt cóc rồi sao?" Quý Tinh cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng có bọn cướp lại để lại thông tin nếu giao tiền chuộc giết con tin? Thế này chúng muốn làm gì? “Tạm thời chưa thể xác định được, bây giờ khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm chút có được hay ?” Hách Liên Viên với nàng, Lâm Nhược Tịch ở bên cũng gật đầu theo, lời hề sai.

      "Nhưng muội làm sao có thể ngủ được chứ?" Nhi tử mất tích hỏi làm sao nàng có thể ngủ được? Chẳng qua nàng vừa dứt lời bị Hách Liên Viên vỗ vào gáy rồi ngất xỉu, “Này, huynh làm gì vậy?” Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn , “Muội muốn tối nay Tinh nhi ngủ sao?” Lúc này, Lâm Nhược Tịch mới nhìn người vừa bị đánh ngất xỉu, như thế này. . . Cũng tốt.

      Hôm sau, Qúy Triết dậy sớm, nhìn người bên cạnh còn say ngủ thằng bé rón rén bò xuống giường. Lại nhìn người giường chút sau đó nở nụ cười xem trò vui. . .
      Last edited: 29/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Mang theo “Phiền phức” trở về (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Khi Nam Cung Hi mở mắt ra thấy Qúy Triết thức dậy, hơn nữa còn ngồi ghế cách đó xa, nằm gục xuống bàn biết là làm cái gì. tò mò đứng dậy rồi tới, ở bàn có thứ gì màu đen vậy? cau mày lại, dù nhìn thế nào cũng nhận ra là thứ gì.

      "Quý Triết, con lại làm cái gì vậy?" Nghe được giọng này cơ thể é cứng đờ, sau đó chạy nhanh như gió ra ngoài, nhìn thấy như vậy chính Nam Cung Hi cũng hiểu gì cả. “Haizz! Tiểu tổ tông ơi, con đụng phải ta rồi.” Vu Lỗi khoa trương kêu lên.

      "Suỵt! Vu thúc thúc, người giọng chút, đừng để Nam Cung thúc thúc tìm thấy con đó.’’ xong nó lập tức chui vào bên trong bụi cây, Vu Lỗi hiểu nhìn thằng bé, sao vậy? Chẳng lẽ ngày hôm qua Qúy Triết phá ngang chuyện tốt của Minh chủ, cho nên muốn tìm thằng bé tính sổ ư? Đây là quá. . . Nghĩ như vậy, đứng lên, chẳng qua khi nhìn thấy người về phía mình há to miệng rồi ngẩn người đứng tại chỗ.

      "Vẻ mặt đó của ngươi có ý gì? Có thấy Qúy Triết hay ?" Nam Cung Hi hỏi người trước mặt mình, Vu Lỗi chỉ vào khuôn mặt của , còn nhớ tới những lời Qúy Triết mới vừa , phải là do thằng bé làm đấy chứ?

      " có. . . Hì hì!" phải muốn cười, mà quá buồn cười, Nam Cung Hi nhìn , mới sáng sớm mà bị trúng gió à?"Minh Chủ, nước. . ." Triệu Trà Trà tới chuẩn bị báo cáo chuyện điều tra được, ai ngờ nàng lại thấy cảnh này, nàng cũng giống như Vu Lỗi thể khống chế được, thế là Triệu Trà Trà xoay người sang bên, nhưng hai vai lại run run.

      "Các ngươi làm cái gì vậy? Mới sáng sớm hiểu gì cả, Vu Lỗi, xảy ra chuyện gì?" cười đủ chưa? có cần cười khoa trương như vậy ? Còn thiếu chút nữa là nằm đất lăn lộn rồi."Ha ha. . . Minh. . . Minh Chủ, ngài. . . ngài mau soi gương hiểu." Vu Lỗi ra hơi, Nam Cung Hi cau mày lại, nửa tin nửa ngờ trở về phòng mình, hồi lâu sau có tiếng quát giận rung trời truyền ra từ bên trong.

      "Quý Triết! Con lăn ra đây!" Nhìn bộ râu của mình trong gương, ràng là bị người ta dùng kéo tỉa mất, cắt cắt hết nhưng hình dạng này. . .Nhìn thế nào cũng giống như đống phân lớn, Nam Cung Hi tức tối ra mặt, ra vật đen thui nhìn thấy buổi sáng chính là râu của bị cắt .

      Nam Cung Hi trợn trừng mắt. Bụi cây ở bên cạnh Vu Lỗi phát ra hai tiếng động, đó là hai cái rùng mình của Qúy Triết, xong đời rồi, hình như Nam Cung thúc thúc rất tức giận, làm sao bây giờ? Thằng bé lại càng dám ra ngoài. “Vu Lỗi, có phải có thứ gì bên cạnh ngươi hay ?” Triệu Trà Trà xoay người lại, Vũ Lỗi đưa ngón tay lên miệng suỵt tiếng, nàng hiểu ra ngay, bên trong nhất định là Qúy Triết rồi.

      Vốn Triệu Trà Trà có cảm tình tốt với thằng bé, lại nghe mới sáng sớm thằng bé quấy phá Minh Chủ cũng là chuyện tốt, nghĩ tới tới việc có đứa trẻ này trong Vô Tình Minh hình như cũng tồi, ít nhất Minh Chủ cũng cần nữ nhân đến nữa.

      "Vu Lỗi, Qúy Triết đâu? Có thấy nó hay ?’’ Nam Cung Hi chạy đến, Vu Lỗi lại cười, còn người trong bụi cây lại rất sợ Vu thúc thúc “bán” nó , “ có.. . có. . . Ha ha. . .” xong lại cười , "Minh Chủ, tôi cũng thấy Qúy Triết đâu." Nhìn thấy nhìn nàng, Triệu Trà Trà trả lời ngay, bởi vì nhin cười quá lâu lên cả khuôn mặt của nàng cũng đỏ bừng lên.

      "Quý Triết! Đừng để ta tìm thấy con, nếu con nhất định chết!" Bô râu nuôi nhiều năm như vậy lại bị hỏng mất, lần này chỉ có thể cạo toàn bộ, chỉ là nếu như vậy nhất định số người nhận ra , nhưng dù sao cũng còn hơn là mang bộ râu giống đống phân lớn.

      Vu Lỗi nhìn thấy Nam Cung Hi rời , lập tức quay về phía bụi cây , “Triết nhi, mau ra đây, ngài ấy rồi.” Lúc này, Qúy Triết mới để lộ cái đầu ra, “Vu thúc thúc, làm thế nào bây giờ? Nam Cung thúc thúc muốn giết con.” Khuôn mặt của thằng bé rất sợ hãi. “ có việc gì đâu, ngài chỉ vậy thôi.” Nhìn thằng bé, Vu Lỗi lại nhớ bộ râu của Minh Chủ

      "Khụ, Triết nhi, làm sao con có thể cắt ra hình dáng đặc biệt như vậy?" Khuôn mặt của Quý Triết còn hiểu nhìn , "Tạo hình cái gì cơ?" Nghe thằng bé xong, Vu Lỗi lại càng thể nhịn thêm nữa, cắt cả nửa ngày nhưng lại vô tình cắt thành ra như vầy, xem ra chính thằng bé cũng còn nhìn ra

      "Vu thúc thúc, chuyện gì mà buồn cười thế ạ?" Quý Triết tò mò nhìn , Vu Lỗi lắc đầu cái, "Này, tiểu tử con, làm tệ!" Triệu Trà Trà tiến lên khen ngợi Quý Triết, vẻ mặt của thằng bé càng thêm mù tịt, sao Nam Cung thúc thúc lại tức giận mà hai người trước mặt lại vui vẻ như vậy?

      Sau khi Nam Cung Hi cạo sạch râu ria, Vu Lỗi vội vàng kêu Qúy Triết trốn vào bụi cây lần nữa. Khi Nam Cung Hi đứng trước mặt bọn họ lần nữa cả hai người đều ngẩn ngơ, ngờ rằng dáng vẻ của Minh Chủ lại có thể tuấn tú như thế. Triệu Trà Trà kiềm chế được nhảy lên cái, trước đây nàng biết nhất định rất khôi ngô, nhưng nghĩ rằng so với tưởng tượng của nàng còn đẹp hơn gấp mấy lần.

      "Minh Chủ, tôi phát ra dáng dấp của Triết nhi rất giống ngài!" Đột nhiên, Vu Lỗi nghĩ đến việc đó trợn to hai mắt, Triệu Trà Trà cũng nhớ đến dáng vẻ của Qúy Triết, đúng như lời Vu Lỗi , phải là có nữ nhân nào đó lén lút sinh hạ nhi tử cho Minh Chủ chứ?

      "Muốn tốt giúp nó sao?" Cho là người mù à? khẳng định có thể Vu Lỗi giấu Qúy Triết , “ có, là .” Vu Lỗi nghiêm chỉnh nhìn , Nam Cung Hi cau mày lại, thể nào khiến những nữ nhân kia mang thai, "Người giống người mà thôi." Nghe lời của , Vu Lỗi suýt chút nữa hộc máu, dù thế nào nữa cũng chịu thừa nhận có con trai đúng ?

      "Minh Chủ, thuộc ha có việc cần bẩm báo." Triệu Trà Trà lên tiếng, lúc này Nam Cung Hi mới ra hiệu bảo nàng theo vào thư phòng, cuối cùng Qúy Triết cũng tạm thời an toàn, Vu Lỗi kêu thằng bé rồi mang nó ra ngoài chơi đùa.

      Quý Tinh đợi đến trưa, nhưng lại có ai đưa tin gì đến, chẳng lẽ bị bắt cóc? "Nếu ta phái người ra ngoài tìm chút?" Hách Liên Viên lên tiếng, còn Qúy Tinh lại cho cái nhìn hòa nhã nào, sáng sớm hôm nay nàng cảm thấy thoải mái, việc Hách Liên Viên dám đánh nàng bất tỉnh ư? Hách Liên Viên biết nàng còn giận chuyện đánh ngất nàng hôm qua, nhưng cũng là có ý tốt mà?

      "Huynh xác định Thủy Linh có vấn đề gì?" Quý Tinh mở miệng , Hách Liên Viên gật đầu cái, lúc ấy có rất nhiều người cũng có thể làm chứng, "Nhược Tịch, tỷ thấy thế nào?" Nhìn người ngồi ngây ngốc ở bên, Qúy Tinh biết nên cái gì cho phải."À? Chuyện gì vậy?" Thấy dáng vẻ của nàng ấy cũng biết những gì bọn họ nàng đều nghe lọt tai."Tỷ. . . Thôi ." Qúy Tinh cũng trông cậy gì vào nàng ấy, ai bảo tên Đường Tĩnh Thiên khiếp như vậy, đến nàng thấy cũng tức giận huống chi là Nhược Tịch.

      "Bây giờ chúng ta ngay cả chút đầu mối cũng có, Tử Hào cũng ràng lắm, Niệm Sầu lại bị hù sợ." Hách Liên Viên than thở, lúc này Lâm Nhược Tịch mới nhớ ra bọn họ chuyện của Qúy Triết, "Nếu để ta hỏi lại Tử Hào chút?" Lâm Nhược Tịch tiến lên phía trước, Qúy Tinh và Hách Liên Viên đều lắc đầu cái, năng lực diễn tả của đứa trẻ có giới hạn, dù có hỏi thế nào cũng có kết quả, còn có thể dọa bọn chúng sợ nữa.

      "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cư ngồi yên chỗ chờ đợi sao?" Lâm Nhược Tịch nhăn mũi cái, "Cũng lật tung Thiên Lan sơn trang lên rồi, chẳng lẽ lại muốn lật lần?" Quý Tinh nhìn nàng ấy, Lâm Nhược Tịch lắc đầu cái, " tại muội muốn Qúy Triết được an toàn, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi.’’ Nàng thở dài, Hách Liên Viên nhìn nàng, trước đây giống như là nổi điên, sao bây giờ lại trở nên bình tĩnh như vậy?

      Quý Tinh nghĩ thông, Triết nhi rất thông minh, nàng rất có lòng tin vào thằng bé, cho dù bị người ta bắt cóc người xui xẻo cũng chính là bọn chúng. “Tinh nhi, muội tìm nữa sao?” Lâm Nhược Tịch hiểu nhìn nàng, Qúy Tinh gật đầu cái, ba người trong phòng cũng rơi vào trầm tư.

      Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà chuyện xong, lúc ra ngoài cửa lại đụng phải Qúy Triết và Vu Lỗi vui vẻ vào từ bên ngoài, đôi mắt của nheo lại, “Qúy Triết, con qua đây cho ta.” Đứa trẻ bị gọi tên nhìn người vừa gọi nó, Vu Lỗi còn muốn giúp thằng bé trốn nhưng hình như chậm bước.

      "Vu thúc thúc, người này là ai vậy? Sao lại biết tên của con?" Lời này vừa ra, khóe miệng của Vu Lỗi co giật, còn Nam Cung Hi lại đen mặt, dáng vẻ của Triệu Trà Trà là xem kịch vui.

      "Tiểu tử chết tiệt! Sáng nay cắt râu của ta, làm hại ta chỉ có thể cạo , có phải con nên cho ta lời giải thích hay ?" Nghe được người trước mắt như thế, "Á! Nam Cung thúc thúc." xong quay người bỏ chạy, Nam Cung Hi đuổi theo, bao lâu đuổi kịp thằng bé, tay nhấc nó lên, "Chạy? Con chạy ! Xem con chạy thế nào!" Quý triết kêu rên, thảm rồi, Nam Cung thúc thúc giết nó mất.

      "Giết người rồi! Giết người rồi! Vu thúc thúc mau tới cứu con!" Nam Cung Hi còn chưa cái gì, người trong tay hô lên như vậy, giờ phút này sắc mặt của từ đen chuyển sang xanh tái. “Vu thúc thúc cũng thể cứu được con đâu! Bởi vì bản thân cũng khó bảo toàn!” Vu Lỗi muốn giúp thằng bé, nhưng khi nghe được câu của Nam Cung Hi chỉ có thể đứng yên lặng.

      "Hu hu ~~ con muốn chết! Con còn có cưới thê thiếp sinh hài tử !" Nghe được lời thằng bé , hai người bên cạnh bật cười hì hì, còn Nam Cung Hi nhìn người trong tay mình, bây giờ nó mới có bao nhiêu tuổi? muốn cưới thê thiếp sinh hài tử rồi sao? Đây đều là ai dạy thằng bé vậy! cảm thấy mình rất nhức đầu.

      " ai muốn giết con cả!" Nam Cung Hi hét to, Qúy Triết trợn to mắt nhìn , " sao? Nam Cung thúc thúc phạt con ư?" Nhìn thấy bộ dạng của thằng bé, Nam Cung Hi tự chủ được gật đầu cái, ngay sau đó phát ra mình mắc mưu của thằng bé, "Còn tuổi, mà nghịch ngợm gian xảo rồi!" Quý Triết cười hai tiếng, chỉ cần phạt nó là được, còn về cách làm quan trọng mà!

      "Này, hôm nay có phải con nên về nhà rồi hay ?" Nam Cung Hi hỏi người trong tay mình, Qúy Triết lắc đầu cái, thằng bé còn chưa muốn, bởi vì Vu thúc thúc dẫn nó chơi."Cái gì? Con còn muốn trở về sap?" Quý Triết lại gật đầu, "Nam Cung thúc thúc, để con ở lại vài ngày !" Thằng bé làm nũng, Nam Cung Hi nhìn nó, do dự giữa việc đồng ý và đồng ý.

      "Lần này con ngoan ngoãn, dành uống sữa với người nữa." Đây phải là nó tự vạch áo cho người xem lưng à, Vu Lỗi ở phía sau lúng túng ho khan tiếng, Triệu Trà Trà mắc cở đỏ bừng mặt. “Qúy Triết!” Nam Cung Hi hét to, nhất định là thằng bé cố ý! may là đây phải là hài tử của , nếu tức đến hộc máu.

      "Có con! Nam Cung thúc thúc có gì giao phó?" Câu trả lời của thằng bé lại càng hai người sau lưng Nam Cung Hi bật cười, đứa này là bảo vật vô giá, cũng xem như khiến Vô Tình Minh có khí náo nhiệt. “Con. . . Con. . .Vu Lỗi, dẫn nó xuống!” ném Qúy Triết về phía sau còn Vu Lỗi vội vã đón lấy thằng bé. “Woa! Ta bay, Vu thúc thúc người lợi hại!” Lại có thể đón được nó, Nam Cung Hi nhìn Qúy Triết cái, lắc đầu rồi ra ngoài.

      "Tiểu tử, con được lắm đấy!" Vu Lỗi lại rất bội phục thằng bé, biết là hài tử nhà ai mà thông minh như vậy, khiến cũng muốn có đứa. “Con ư? Con thế nào?” Quý Triết hiểu nhìn , Vu Lỗi vỗ trán cái, rốt cuộc là thằng bé ngốc hay giả ngốc đây?



      Chương 94: Thiếu đúng là quen.

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Nam Cung Hi ngầm thừa nhận, thể nghi ngờ gì Qúy Triết được ở lại, chẳng qua với cam đoan trước đó của thằng bé. . . Nhìn người nào đó xuất giường Nam Cung Hi tức giận, “Qúy Triết!” Đứa trẻ bị gọi vội vàng bò xuống giường tránh sang bên.

      "Nam. . . Nam Cung thúc thúc." phải thằng bé muốn phá việc uống sữa, mà là nó rất sợ ngủ mình. Trước đây nếu có mẫu thân ngủ cùng, cũng có nhũ mẫu, huống chi khi đó còn có Niệm Sầu và Tử Hào ngủ với nó.

      "Con thế nào?" Lại tới phá hư chuyện tốt của , nhìn thấy dáng vẻ kiềm chế được của . Qúy Triết chép miệng, rồi đột nhiên lời nào mà chạy ra ngoài, thằng bé nhớ tới mẫu thân của mình, Nam Cung thúc thúc bắt đầu ghét nó rồi, nó nên ở lại nữa

      Nhìn theo bóng dánh chạy xa của nó, Nam Cung Hi cau mày lại, lần này có ai bảo nó tới sao? gãi đầu, dù thế nào thằng bé cũng rồi, cho nên cũng quá để trong lòng nữa, trở lại giường tiếp tục làm xong chuyện của .

      Quý Triết chạy đến cửa phòng của Vu Lỗi, thằng bé thận trọng thò đầu vào, xác định Vu thúc thúc có uống sữa mẹ mới nhanh chóng vào. Vu Lỗi nằm trở giường nghe thấy tiếng động ở cửa, đề phòng chạm vào thanh kiếm ở đầu giường, tiếng bước chân ngày càng đến gần cho đến khi dừng lại phía sau , Vu Lỗi lật người cái thanh kiếm lao về phía người mới tới.

      "Quý Triết? Sao con lại tới đây?" Quý Triết ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay Vu Lỗi, mới vừa rồi Vu thúc thúc muốn giết sao? Nhìn thấy thanh kiếm trong tay , Vu Lỗi vội vàng thu kiếm lại. “Con vào mà gì, làm ta tưởng rằng là người xấu đấy.” giải thích, chẳng qua Qúy Triết chỉ nhìn câu nào.

      "Vu thúc thúc, con muốn về nhà." Vu Lỗi buông kiếm xuống khó hiểu nhìn nó, lúc trước phải rất tốt sao, thế nào lại đột nhiên muốn về nhà? Hơn nữa còn là ngay bây giờ? “Sao vậy? xảy ra chuyện gì? Có thể cho Vu thúc thúc biết hay ?" Nhìn dáng vẻ thân thiết của , Qúy Triết tiến lên ôm lấy thắt lưng của .

      "Hu hu ~~ Nam Cung thúc thúc ghét con rồi, con muốn ở lại nữa, mới vừa rồi con lại phá ngang việc thúc ấy uống sữa, thúc thúc rất tức giận." Vu Lỗi nghe thấy lời trẻ con của thằng bé, trong lúc nhất thời kịp phản ứng, cái gì mà uống sữa? Uống sữa mẹ ư? Đột nhiên trợn to hai mắt, hiểu.

      "Nam Cung thúc thúc phải cố ý đâu, tại khuya lắm rồi, ngày mai hãy trở về có được hay ?" Nhưng mà Qúy Triết lắc đầu cái, "Con muốn mẫu thân, con muốn trở về." Nhìn bộ dáng đáng thương của nó, Vu Lỗi thở dài tiếng rồi đứng dậy mặc quần áo.

      "Ta đưa con trở về, nhưng mà con cũng phải cho ta biết con là hài tử nhà ai chứ." Trước đây hỏi thế nào thằng bé đều , lần này biết có ."Phụ thân của con là Võ Lâm Minh Chủ." Thằng bé mới vừa xong, Vu Lỗi lập tức lảo đảo, "Cái gì? Võ Lâm Minh Chủ?" Khó trách được trước giờ nó vẫn gọi Minh Chủ, ra phải là chủ nhân của , lúc ấy làm sao lại nghĩ đến.

      "Được rồi, Vu thúc thúc đưa con trở về, nhưng mà con phải bảo đảm an toàn cho Vu thúc thúc đấy." Đưa hài tử đến nhà Võ Lâm Minh Chủ, nhất định người ta cho rằng bắt cóc thằng bé, Qúy Triết nửa hiểu nửa hiểu cũng gật đầu cái, lúc này Vu Lỗi mới mang theo nó rời .

      Quý Tinh lại ngủ được, mặc dù trước đây nàng nghĩ Triết nhi rất thông minh, nhất định có việc gì. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của nàng, còn chút tin tức nàng cũng có, nàng nằm trăn trở giường, đột nhiên nghe được tiếng động nóc phòng, nàng lập tức lật người xuống giường.

      "Triết nhi, là nơi này sao?" Quý Triết gật đầu cái, Vu Lỗi thả thằng bé xuống, "Vậy con tự vào nhé, Vu thúc thúc đây." Vu Lỗi vừa muốn , bị bàn tay bé của Qúy Triếp năm y phục kéo lại, “Sao vậy?’’ ngồi xổm người xuống nhìn thằng bé, Qúy Triết lắc đầu cái.

      "Triết nhi?" Quý Tinh vừa mở cửa thấy hài tử của mình, Qúy Triết quay đầu lại, "Mẫu thân!" Thằng bé nhào tới, lớn ôm nhau, "Con đâu vậy? Hại mẫu thân lo lắng gần chết có biết hay !" Vu Lỗi nhìn mẫu tử họ gặp nhau, nhiệm vụ của hoàn thành, vừa muốn rời bị nhóm người xông tới ngăn cản.

      "Ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt Triết nhi ?" Hách Liên Viên tới, Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh cũng theo. Cũng chính nàng thông báo cho Hách Liên Viên, ban đầu nàng muốn tới thăm Tinh nhi chút, ngờ thấy nam nhân đưa Triết nhi trở về, lập tức chạy báo cho Hách Liên Viên biết.

      "Ta bắt thằng bé , chính nó tự theo Minh Chủ của bọn ta về nhà." Vu Lỗi vừa
      [​IMG]
      Last edited: 3/11/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: xin lỗi, ngươi nhầm rồi.

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Thình thịch" Cửa bị gõ, chỉ trong chốc lát có người tới mở cửa, “Xin hỏi ngài muốn tìm ai?” Người bên trong nhìn người ngoài cửa rồi hỏi, “Ta muốn tìm Qúy Tinh.” Người kia suy nghĩ chút, “ có người này.’’ xong định đóng cửa lại.

      "Đợi chút, tôi muốn tìm Minh chủ phu nhân.’’ như vậy có khi người ta biết chứ? Chỉ thấy người mở cửa hoài nghi nhìn , người này bị bệnh chăng? Người đến đây chỉ toàn tìm Minh Chủ, còn Minh chủ phu nhân lại là lần đầu gặp phải.

      "Ngài chờ chút, ta thông báo tiếng." Nam Cung Hi gật đầu, người nọ đóng cửa lại rồi vào, Nam Cung Hi ở bên ngoài lo lắng tới lui. Nghĩ tới lúc nữa gặp mặt phải những gì, chẳng qua đợi rất lâu cũng thấy người ra ngoài, đúng lúc muốn gõ cửa lần nữa cửa lại mở ra.

      "Phu nhân, chính là người này muốn gặp người." Nam Cung Hi sửa soạn chút rồi xoay người lại, chẳng qua khi xoay người nhìn người đứng ở choáng váng, sao lại là nàng ấy? phải Qúy Tinh sao? Lâm Nhược Tịch cũng nhìn thấy , giờ phút này mặt bị râu che , nên nàng rất nhanh nhận ra .

      "Nam Cung Hi? Ngươi đến tìm ta?" Lâm Nhược Tịch chỉ vào chính mình, còn Nam Cung Hi lại lắc đầu nhanh, " phải, ta tới tìm Qúy Tinh." mới vừa xong, Lâm Nhược Tịch chút do dự xoay người lại, rầm tiếng đóng cửa lại trước mặt , lúc này Nam Cung Hi ngẩn người tại chỗ.

      "Ngươi ở đây trông coi, ta tìm Tinh nhi." Nàng với người đứng bên cạnh, gật đầu cái, lúc này nàng mới yên tâm rời . Trong hoa viên, Qúy Tinh kể chuyện cổ tích địa cho bọn trẻ nghe, chúng đều rất thích, luôn ở gần nàng nghe chuyện xưa.

      "Tử Hào, tìm nhũ mẫu , ta có việc muốn với nghĩa mẫu của con." Lâm Nhược Tịch vừa tới vừa chuyện với con trai của mình, còn Qúy Tinh ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngay sau đó cúi đầu xuống. “Triết nhi, Niệm Sầu, các con cũng tìm nhũ mẫu có được ? Tối nay mẫu thân lại kể cho các con nghe chuyện xưa được ?” Hai đứa trẻ cùng lúc gật đầu, “Chúng con biết rồi thưa mẫu thân, thôi.” Quý Triết đứng dậy kéo Niệm Sầu và Lâm Tử Hào chạy ra ngoài.

      "Nhược Tịch, có chuyện gì? Sao vẻ mặt của tỷ lại nghiêm trọng như vậy?" đến chuyện này, nàng bước lại gần rồi ngồi xuống, "Nam Cung Hi tới tìm muội, người ở ngoài cửa, còn muội có muốn hay ." Nàng xong nhìn Qúy Tinh, Qúy Tinh sững sờ, tìm nàng ư? phải cùng với Tuyết Nhi thân mật bên nhau rồi sao? Còn tìm nàng làm gì nữa?

      " mình ?" Quý Tinh hỏi chủ đích, Lâm Nhược Tịch suy nghĩ rồi ngay sau đó gật đầu cái, “Ừ, chỉ mình.” Mới vừa rồi bên cạnh vốn dĩ có ai, như vậy nàng cũng rất buồn phiền, phải thành thân rồi sao?

      " xem chút thôi." xong nàng đứng lên, Lâm Nhược Tịch cũng đứng dậy theo, hai người cùng nhau tới cửa. nhiều năm như vậy, có số việc cũng gần như phai nhòa, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng muốn gặp .

      Nam Cung Hi qua lại ngoài cửa, lúc muốn tiến gõ cửa của còn kịp chạm vào cửa mở ra. Người phía sau cửa đúng là người muốn tìm, chẳng qua khi thấy Qúy Tinh trước mặt, những gì chuẩn bị đều thành lời. Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn nàng, Qúy Tinh chút cũng thay đổi, xem như sau khi sinh đứa trẻ vóc người vẫn như cũ, chẳng qua lại càng thêm mặn mà.

      "Này, ngươi hồ đồ à? phải muốn tìm Tinh nhi sao? tại muội ấy ở chỗ này, có chuyện gì cứ ." Lời của Lâm Nhược Tịch kéo thần trí của trở về. Chẳng qua trong lời của nàng, có vẻ gì là giống như mời vào trong, còn Qúy Tinh gì cả, hình như là đồng ý với Lâm Tịch Nhược.

      "Chuyện đó. . . Chuyện đó. . . Quý triết có phải là hài tử của ta hay ?" vừa hỏi xong Qúy Tinh ngẩng đầu lên nhìn . Lâm Nhược Tịch cũng gì, làm sao biết được có Qúy Triết đời này? Nam Cung. . . Nam Cung. . ."Hừ. . . ra là ngươi chính là người bị Triết nhi phá ngang việc uống sữa? Hừ. . ." Lâm Nhược Tịch khinh bỉ thèm nhìn , Nam Cung Hi nghe xong những lời này đỏ mặt, biết. . . Nếu như biết tuyệt đối để Triết nhi nhìn thấy như vậy.

      "Ngươi là Nam Cung Hi đúng ? Ngươi có phải mất trí nhớ hay ? Năm đó ta chảy nhiều máu như vậy, đứa bé còn sống được sao? Hơn nữa, người con tên Trữ Tuyết kia sinh giúp ngươi sao? Sao lại khắp nơi nhận loạn hài tử như vậy?" Lời này Qúy Tinh vừa mới ra Nam Cung Hi Quý chuyện lời này vừa ra, Nam Cung hi liếc mặt.

      "Vậy, tại sao Triết nhi lại mang họ Quý?" Nhắc đến chuyện này, ngay cả Lâm Nhược Tịch cũng khó tránh khỏi việc nhìn giống như đồ ngốc. “Bởi vì Tinh nhi sinh nữ nhi, bọn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :