1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: Ta nhất định có thể bảo vệ được nàng (8-)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Tinh nhi, người câm xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại chạy rồi hả? Tỷ phải làm thế nào đây?" Lâm Nhược Tịch khổ sở ngẩng đầu nhìn nàng, êm đẹp tại sao lại bỏ chạy chứ? Nàng cũng là trương nhị hòa thượng sờ được đầu. ( Câu này tác giả chơi chữ)

      "Nếu muội đỡ tỷ dậy có được hay ?" Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, dù sao cũng còn hơn nằm dưới đất như vậy, Qúy Tinh vừa mới đến muốn đỡ lấy nàng, nghe thấy tiếng động có người chạy đến, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy người câm lại có thể lôi kéo được Hách Liên Viên, mà gương mặt của người phía sau cũng rất xanh xao.

      "Này, tại sao huynh lại kéo đến đây?" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn , Hách Liên Viên thấy dáng vẻ của nàng, coi như hiểu lý do tại sao vừa mới vào cửa bị người câm này kéo chạy .

      "Ta còn muốn đến !" xong xoay người định , lại bị người câm kéo lại, dừng lại nhìn người câm, “Sức lực của ngươi lớn, sao bế nàng ta ? Kéo ta đến làm cái gì?” xong vung tay cái, nhưng mà rất nhanh bị kéo lại.

      "Ngươi buông tay ra." Hách Liên viên nhìn , điệu bộ còn muốn nổi giận. “Ta trước tiên các ngươi có thể bế Nhược Tịch lên giường được hay ?” Qúy Tinh trừng mắt nhìn hai người trước mặt, giờ là lúc nào mà hai người còn chống lại nhau.

      Hai người cùng lúc nhìn xuống người đất, nhất trí quay đầu lại, Lâm Nhược Tịch tức giận đến mức thiếu chút nữa là hộc máu, tại sao người ta lại ghét nàng chứ? "Hu hu ~~ các ngươi đều chán ghét ta! cũng thích ta sao?" xong, nàng nhớ đến việc Đường Tĩnh Thiên trở về giải quyết tình, sao lại có thể đến tận bây giờ còn chưa quay lại, nghĩ nghĩ lại, nàng càng khóc càng mãnh liệt hơn trước.

      "Các huynh ôm ta ôm." Qúy Tinh cũng nổi giận, chỉ có chuyện đơn giản như vậy mà phải huyên náo đến thế mới vui vẻ được à, là ồn ào, nàng tiến lại muốn ôm lấy Nhược Tịch, nếu là trước kia mang thai nàng cũng ôm lấy, nhưng tại bụng lớn, nàng dám chắc.

      Quý chuyện vừa muốn khom người xuống, hai người đứng bất động ở nơi bước đến trước mặt ngăn cản nàng lại, bắt đầu giành giật lấy, Lâm Nhược Tịch run sợ trong lòng nhìn hai người, thạt sợ rằng họ cắt nàng thành hai khúc mất, Qúy Tinh hoàn toàn hết ý kiến, nàng tiến lên cũng được mà lui lại cũng xong, cứ như vậy đứng sững ở bên.

      "Dừng lại!" Quý Tinh hô to, lúc này hai người mới dừng lại, "Huynh, bế Nhược Tịch." Nàng chỉ vào Hách Liên Viên, thể tin được chỉ vào lỗ mũi của mình, tại sao lại là ? trừng mắt nhìn Nam Cung Hi, Quý Tinh bảo ôm vì người câm còn bị bệnh, nàng muốn khỏe còn làm những việc khác.

      "Được rồi." Hách Liên Viên sờ sờ cái mũi của mình, khom lưng ôm lấy Lâm Nhược Tịch, rất dịu dàng ném nàng lên giường, "Ối da! Hách Liên Viên, chờ ta khỏe lại sau này nhất định giết chết ngươi!’’ Hách Liên Viên cũng nhìn nàng cái, đợi nàng tốt lên rồi hãy , nhìn nàng nhất định phải nằm đó tháng.

      "Được rồi, được rồi, ồn ào vậy đủ rồi phải ăn cơm chứ.’’ Nghe nhắc đến được ăn cơm, ngay đến mắt Lâm Nhược Tịch cũng sáng cả lên mắt, “Tinh nhi, tỷ cũng muốn ăn!” Chỉ là nàng bây giờ thể nhảy nhót theo ra ngoài, chỉ có thể nằm giường ai oán nhìn theo Qúy Tinh.

      “Lát nữa muội bưng đến giúp tỷ.” Nghe thấy nàng như vậy, Lâm Nhược Tịch sợ chính mình được ăn thức ăn Qúy Tinh làm, ra nằm giường cũng có chỗ tốt, nghĩ nghĩ lại nàng thể nín cười được.

      Bên kia Đường Tĩnh Thiên lại thể cười nổi, bởi vì sau khi đại phu chẩn đoán, Thủy Linh mang thai, đây cũng là lý do vẫn thể đưa Lâm Nhược Tịch về được, bây giờ chuyện đó càng khó giải quyết, Thủy Duyệt sơn trang ép phải cưới Thủy Linh, mà phụ mẫu của cũng chỉ có thể cười nhạt, chuyện này thực dễ làm.

      "Thiên nhi, nếu con hãy cưới Thủy đại tiểu thư , người ta cũng chịu làm thiếp, mẫu thân nghĩ Nhược Tịch chắc cũng có gì đâu?’’ Quan Nguyệt thở dài rồi lắc đầu, tự mình thế đối với nhi tử.

      Đường Tĩnh Thiên lên tiếng, cá tính của nàng rất ràng, vốn việc này phải có gì, mà là có chuyện gì đây, để ý đến mẫu thân của mình nữa, xoay người ra ngoài, vì bọn họ đuối lý trước, Thủy Linh đến ở nhà , nhìn thấy bóng người về phía , khẽ cau mày lại.

      "Tĩnh Thiên. . ." Nàng mới vừa mở miệng, Đường Tĩnh Thiên liếc mắt nhìn nàng cái, im lặng qua người nàng, Thủy Linh nắm chặt bàn tay, nàng làm đến tận nước này, vẫn còn chịu buông ra sao? Có phải chỉ cần Lâm Nhược Tịch có ở đây, mới chịu nhìn đến nàng ư?

      Quý Tinh im lặng nhìn hai người trẻ con trước mặt, hai đấng mày râu, còn học đòi con nít tranh giành thức ăn, hơn nữa còn cùng nhau giành món, nếu hai người bọn họ có thù oán, vậy khẳng định có ai tin.

      "Ta mang cơm cho Nhược Tịch, các huynh cứ ăn .’’ Nàng xem nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, bưng chén ra ngoài, mà hai người đàn ông tỏng phòng này cũng đứng lên, Tinh nhi vừa , bọn họ cũng thẳng vào vấn đề.

      "Ngươi đến gần Tinh nhi rốt cuộc có mục đích gì?" Hách Liên Viên nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn , Nam Cung Hi chỉ nhìn chứ trả lời, là người câm, có thể trả lời.

      "Ta mặc kệ ngươi mục đích gì, ta để cho ngươi tổn thương Tinh nhi ." lần nữa ra tiếng, Nam Cung hi thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, cần , cũng tổn thương nàng.

      Triệu Trà Trà do dự rất lâu, nàng còn tới nơi ở của Qúy Tinh, nàng rất nhớ , vì , nàng bắt đầu thói quen có nha hoàn bên cạnh, phụ thân của nàng cũng trở về, mặc dù ông chưa gì, nhưng nàng biết phụ thân phản đối bọn họ nữa.

      Nàng đứng ở trước cửa hít hơi sâu, rồi nàng đẩy của vào, chỉ là nàng nhìn thấy có hai nam nhân ngồi đó ăn cơm, người cần cũng biết, là người nàng muốn tìm, còn người khác chắc là phu quân của Hách phu nhân, nhìn tướng mạ người này, cũng hề thua kém người câm, lần nay xem như nàng rộng rãi rồi.

      “Nhược Tịch, tỷ có thể tự mình ăn được ? Hay là để muội đút cho tỷ ăn.” Dáng vẻ của Qúy Tinh nhìn nàng, sao lại cảm thấy khó thở thế này, “ cần đâu, Tinh nhi, muội cứ để đây, muội mau ăn cơm ,” Nàng chỉ chỉ vào trước mặt mình, Qúy Tinh để đồ xuống, người giường đợi kịp nâng chiếc đũa lên gấp lấy gấp để, quan sát dáng vẻ của nàng, trong lòng Qúy Tinh nổi lên đủ loại cảm xúc.

      "Vậy muội ra ngoài trước đây.’’ Nàng lên tiếng, miệng Lâm Nhược Tịch nhét đầy thức ăn, chỉ gật đầu cái, Qúy Tinh đứng ở ngoài cửa nhìn người nằm giường, phải nàng làm sai rồi chứ? Tên Đường Tĩnh Thiên này. . . Nàng thở dài, hy vọng là như nàng nghĩ.

      "Hả? đến rồi sao? Là tìm huynh ấy à?" Quý Tinh vừa ra ngoài thấy Triệu Trà Trà, thái độ của người này trước kia phải là. . . Tại sao lại đến? hiểu nổi suy nghĩ của nàng ta, lúc trước tới tốt rồi sao.

      "Ta. . . Ta. . . . . . phải . ." Nàng căng thẳng nên đến cả lời cũng mạch lạc, vì lời của Qúy Tinh dẫn đến chú ý của hai người bên trong, Nam Cung Hi cau mày lại, làm sao nàng ta biết ở nơi này, còn Hách Liên Viên lại chú ý đến , sau đó câu nào mà mỉm cười.

      "Ồ? Tinh nhi, có khách đến đây sao?" Hách Liên Viên ra, nếu này đến tìm người câm như lời nàng , giơ hai tay hoan nghênh, “Phải! Là tới tìm người ở bên trong.” xong nàng bước đến kéo tay Triệu Trà Trà, “Vào nào, chúng tôi ăn cơm, cũng tới đây ăn chút .”

      Hách Liên Viên vừa nghe kia đến tìm người câm, vui mừng, cần ai chuyển đến thêm cái ghế ngồi, còn chạy nhanh vào bếp bới thêm chén cơm nữa, “” nương, mời ngồi, chỗ này , đừng để ý nhé.’’ Triệu Trà Trà nhìn nam tử trước mặt, ra bọn họ đều tốt bụng giống nhau, thảo nào có thể kết thành đôi.

      Nếu như nàng biết suy nghĩ của Hách Liên Viên, đoán chừng có suy nghĩ vừa rồi. Nam Cung Hi đen mặt nhìn Hách Liên Viên, nam nhân này, kích động muốn đánh chết , sao lại có thể sắp sếp để nàng ta ngồi ở bên cạnh được, nhìn qua mà , giống như hai đôi phu thê.

      "Đến đây, đừng khách khí, ăn .’’, Qúy Tinh gắp thêm thức ăn vào chén của nàng, “Đa tạ, tôi tên là Triệu Trà Trà, tỷ có thể gọi tôi là Trà Trà.” Nàng quay sang với Qúy Tinh, “Được rồi, Trà Trà, đừng khách sáo nhé, đây là mấy món ăn gia đình ta làm, đừng chê đấy.” Triệu Trà Trà lắc đầu, nàng cũng biết làm cơm, cúi đầu ăn cơm.

      "Ồ, đồ ăn tỷ làm rất ngon.’’ Lời này của Triệu Trà Trà tâm, Qúy Tinh mỉm cười, “Tên ta là Qúy Tinh, có thể gọi ta là Tinh nhi, còn huynh ấy là Hách Liên Viên.” Nàng giới thiệu những người bên cạnh, Triệu Trà Trà gật đầu, vì hồi hộp mà nàng phát ra khi Qúy Tinh giới thiệu Hách Liên Viên cũng hề đến là phu quân của nàng. "Đúng rồi, Trà Trà, huynh ấy gọi thế nào? Huynh ấy chuyện, chúng tôi đều biết nên gọi huynh ấy thế nào.’’ Qúy Tinh vừa mới xong, vẻ mặt Triệu Trà Trà đờ đẫn, chuyện? Sao lại như vậy? Trước đây nàng còn nghe mở miệng, còn tên nữa, hình như. . . nàng cũng biết.

      "Trà Trà? Trà Trà? làm sao vậy?" Qúy Tinh gọi mấy tiếng, lúc nà nàng mới lấy lại tinh thần, “Việc này. . . việc nà. . . tôi cũng biết.” xong trực tiếp cúi đầu, Qúy Tinh và Hách Liên Viên đối mặt nhìn nhau, biết ư? Vẻ mặt của Hách Liên như chỉ hận thể rèn sắt thành thép, quyết định giúp trước mặt theo đuổi người câm đó.

      "Phải, lúc trước đến kho để hàng nhà ta làm việc, bởi vì. . . chuyện, nên ai biết tên của ." Những lời này ra làm nàng chột dạ, mới vừa rồi nàng muốn phải người câm, nhưng ai biết lại nhìn nàng chằm chằm, bởi vậy nàng ra khỏi miệng, tại sao lại muốn giả câm khi tới đây?
      "Như vậy à . . vậy chính là đại tiểu thư sao?" Hách Liên Viên vội vàng hỏi tới, Triệu Trà Trà gật đầu cái, Hách Liên Viên thiếu chút nữa là vỗ tay khen hay, đại tiểu thư người câm, là xúng đôi, rất xứng đôi.


      "Tại sao huynh lại hung phấn như vậy?" Quý Tinh khó hiểu nhìn , Hách Liên Viên vội vàng thu lại biểu cảm của mình, “ có, có, là nàng nhìn nhầm thôi.” Qúy Tinh vẫn còn hồ nghi nhìn , Nam Cung Hi nào biết trong Hách Liên Viên nghĩ cái gì, càng thêm hận ý trừng mắt nhìn người bên cạnh.

      ‘Tôi ăn đủ no rồi, trong nhà còn có việc.." Triệu Trà Trà xong đứng dậy chạy ra ngoài, “Haizz!” Qúy Tinh vừa mở miệng, người dã chạy xa, nàng phải đến đưa người câm trở về sao?

      "Tại sao ấy lại ?" Vẻ mặt của Hách Liên Viên hiểu, còn trông cậy vào nàng đưa người câm , kết quả nàng lại tự mình chạy trước, nhìn người ngay cả sắc mặt cũng đổi tiếp tục ăn cơm, là người câm giở trò quỷ sao? ra Nam Cung Hi từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Triệu Trà Trà, nàng cũng cảm thấy được, muốn làm cho ghét nàng hơn, nên lúc này nàng mới rời trước.

      Qúy Tinh và Hách Liên Viên ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, lại có người chạy đến, “Xin hỏi ở đây có phải là chỗ ở của Lâm Nhược Tịch hay ?” Qúy Tinh nhìn người nọ chút, “Phải, ngươi là ai?” Người nọ móc ra vật, “Đây là thư của người này.” Người nọ đặt đồ xuống rồi rời , Qúy Tinh cầm lấy thư, trong lòng có cảm giác kỳ lạ.

      "Ta đưa thư cho Nhược Tịch." Cầm lá thư, nàng tới gian phòng của Lâm Nhược Tịch, lúc này nàng ăn xong, “Nhược Tịch, thư của tỷ.” Nàng bước đến dọn dẹp chén đũa, sẵn đưa thư cho Nhược Tịch.

      "Thư? Người nào viết thư cho ta vậy? ’’Nàng hiểu hỏi lại, Qúy Tinh lắc đầu cái, Lâm Nhược Tịch nhanh chóng mở ra xem. “Nhược Tịch? Nhược Tịch? Tỷ lam sao vây? Đừng dọa muội!” êm đẹp tại sao lại khóc?

      "Tinh nhi. . . Đường Tĩnh Thiên . . ." Lời còn chưa dứt nàng tiếp tục khóc, lá thư trong tay cũng bay xuống đất, Quý Tinh khom lưng nhặt lên, mấy chữ to đùng ngày 20 tháng này Đường Tĩnh Thiên kết hôn cùng với đại tiểu thư Thủy Duyệt sơn trang Thủy Linh đột nhiên lọt vào mắt của nàng.
      Last edited: 29/7/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Ta nhất định có thể bảo vệ được nàng (9)

      Editor : Mai Tuyết Vân


      Sau khi xem xong bức thư,cầm lấy lá thư bị rớt, quả nhiên Đường Tĩnh Thiên làm nàng thất vọng, mà giờ phút này Lâm Nhược Tịch lại bị thương, vốn thể tìm để đối chất, sớm biết vậy ban đầu nàng nên đề nghị Nhược Tịch cướp rể, bởi vì nhìn thấy lá thư giờ việc cướp hôn trước đây trở nên vô nghĩa.

      "Nhược Tịch, xin lỗi, ban đầu muội nên. . . ’’ Nàng còn chưa hết bị người giường ngắt lời, " có, Tinh nhi, muội hề có lỗi với tỷ, chính mới có lỗi với tỷ. " Quý Tinh bước lên vỗ bả vai của nàng, đúng vậy người có lỗi với nàng nhất chính là Đường Tĩnh Thiên.

      Hách Liên Viên trừng mắt nhìn lúc lâu, Qúy Tinh còn chưa ra ngoài, có chuyện gì đó chứ? Nghĩ như vậy, đứng dậy tới gian phòng của Lâm Nhược Tịch, mà Nam Cung Hi cũng theo phía sau lưng ra ngoài.

      Hai người vừa tới cửa, nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong, tất nhiên đây phải là tiếng của Qúy Tinh, mà là của Lâm Nhược Tịch, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Bất chấp mọi thứ khác, đẩy cửa vào.

      "Các muội làm sao thế?" Quý Tinh an ủi người giường, thấy Hách Liên Viên tới, Qúy Tinh cầm lấy lá thư được nàng nhặt lên ném cho , Hách Liên Viên vội vàng nhận lấy, mở bức thư ra.

      "Tên Đường Tĩnh Thiên đáng chết! Lúc này mới có bao lâu, muốn tiếp tục thành thân!’’ Hách Liên Viên cũng rất tức giận, mặc dù quan hệ giữa và Nhược Tịch nhìn qua như tốt, nhưng thực ra phải vậy, nếu sớm biết tên kia là người như vậy, ban đầu nên giúp bọn họ.

      "Hu hu ~~ Tinh nhi." Nghe thấy Hách Liên Viên nhắc tới tên Đường Tĩnh Thiên, người nằm giường càng khóc to thêm, Qúy Tinh vội vàng ra hiệu bảo Hách Liên Viên cần nữa, Nam Cung Hi đứng ở bên cũng nhìn thấy lá thư kia viết gì, Nhược Tịch kiêu ngạo, Thủy Linh làm thiếp, điều này làm cho nhớ lại lúc trước hình như bản thân cũng là như vậy.

      " đừng khóc nữa, có được hay ! Loại nam nhân này cần cũng được!" Hách Liên Viên nổi giận mở miệng, phải biết Tinh nhi đến bây giờ cũng chưa ăn được phần cơm ngon lành, Lâm Nhược Tịch bị mắng như vậy, khóc càng thêm lợi hại.

      "Huynh tạm thời đừng nữa.’’ Qúy Tinh , “Tinh nhi, muội còn chưa ăn được miếng cơm nữa đấy.” xong nhìn chằm chằm người giường, Lâm Nhược Tịch vừa nghe nàng còn chưa ăn cơm, vội vàng hít mũi mấy cái.

      "Tinh. . . Tinh nhi, tỷ sao rồi, muội ăn cơm ." Lâm Nhược Tịch thút tha thút thít thúc giục nàng, “Muội cảm thấy vẫn nên ở lại với tỷ hơn.” Lâm Nhược Tịch cũng lắc đầu, “Ta sao, đừng làm đứa trẻ đói bụng.” Qúy Tinh nhìn nàng, lúc này mới gật đầu , có lẽ nàng ấy muốn bình tĩnh chút.

      "Được rồi, tỷ chú ý sức khỏe, đừng khóc nữa, nhé?" Quý Tinh dặn dò, Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, lúc này Qúy Tinh mới ra ngoài, ngay sau đó Hách Liên Viên và Nam Cung Hi cũng ra ngoài, chẳng qua cửa vừa đóng lại trong nháy mắt, người trong phòng lại tiếp tục khóc.

      "Đường Tĩnh Thiên chết tiệt, muốn đánh !" Nghe tiếng người khóc bên trong cửa, Hách Liên Viên tức giận nắm chặt bàn tay, Qúy Tinh thở dài, trước đây nàng vẫn cho là thích Nhược Tịch, xem ra hẳn là vậy.

      "Được rồi, để cho tỷ ấy trút hết ra .’’ Qúy Tinh cũng liếc về phía cửa, sau đó lắc đầu cái rồi rời , Hách Liên Viên vội vàng theo, còn Nam Cung Hi lại lặng lẽ phía sau.

      "Tinh nhi, có muốn đến tìm Đường Tĩnh Thiên hỏi chút hay ?’’ Nhìn nàng yên lòng ăn cơm, Hách Liên Viên nhịn được mà mở miệng. “Huynh xem việc ta làm phải sai rồi chứ?” hỏi đường, nàng trả lời nơi, Hách Liên Viên biết nàng muốn cái gì, nhưng Nam Cung Hi ở bên lại biết, ra qua lâu như vậy, khoảng cách giữa bọn họ kéo xa đến như thế rồi.

      ", bọn họ nên muốn cảm tạ nàng, có trách phải trách Đường Tĩnh Thiên biết trân trọng, muốn tề nhân chi phúc .*’’ bận an ủi nàng, còn giờ phút này Nam Cung Hi lại cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, lặng lẽ lui ra ngoài.

      *tề nhân chi phúc: hạnh phúc đầu đủ, ý vợ nhiều con đông.

      đứng ở ngoài cửa nhìn lên trời, nếu như ban đầu khư khư cố chấp, nghe lời của mẫu thân , như vậy tại có phải phải khác rồi sao? Trước mắt ra tình cảnh lúc ấy lần nữa. . . . Đứa bé, đứa con của bị chính giết chết, chảy nhiều máu như vậy, nếu đứa trẻ vẫn còn sống.

      "Muội đừng tự trách nữa, được rồi, mau ăn .’’ Hách Liên Viên khuyên nàng, Qúy Tinh gật đầu cái, Nam Cung Hi ngoài cửa nghe được lời bên trong, thở dài rồi bước ra ngoài.

      "Hả? Ngươi phải là biểu đệ của Hách phu nhân sao? Sao lại ra ngoài mình, muốn mua đồ gì à?’’ Có người nhận ra đường, chẳng qua chỉ lắc đầu cái, cúi đầu bước rất nhanh, người phố đều hiểu, chẳng lẽ sợ người lạ?

      Bởi vì cúi đầu, cho tới khi tự mình vào ngỏ cụt, khi muốn xoay người rời , cuộc đối thoại của hai người kia lại truyền vào trong tau , mà cũng vì những lời đó mà dừng bước.

      "Này, lần này Thủy tiểu thư cho rất nhiều tiền, muốn chúng ta giết đại tiểu thư Lâm gia bảo Lâm Nhược Tịch." người khác trầm tư, "Ừ, số tiền này ít, ngươi có muốn nhận hay ?’’ Người kia hỏi , "Nhận, thế nào lại nhận? vạn lượng hoàng kim, ngờ mạng của Lâm Nhược Tịch gì đó lại đáng tiền thế này." Người nọ tham lam .

      "Ừ, chỉ vì nữ nhân mà phải xuất động cả Hắc Bạch Song Sát chúng ta vẫn quá coi trọng nàng ta.’’ người khác gật đầu cái, Hắc Bạch Song Sát? Nam Cung Hi cau mày, mà lúc này hình như hai người kia muốn rời khỏi, nhìn chung quanh , ngay sau đó lắc mình cái, đợi hai người kia rời , khi đó mới xuất , nhìn hai người xa, mới vừa nhận được tin, lúc sâu có người muốn mạng của nàng ấy, trong lúc này có liên hệ gì đây?

      Nam Cung Hi suy tư trở về, rốt cuộc làm sao cho họ biết được chuyện này đây? Suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra được phương án tốt nào, còn nữa cũng thể xác định chuyện này rốt cuộc là hay giả, tới lui, bị người cản lại, ngẩng đầu lên, thấy được người trước mắt ngẩn người tại đó.

      "Hi nhi? Là con sao?" Người nọ kích động nhìn , tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được ."Sư. . . Sư phụ?" Tại sao ông ta lại ở chỗ này?" là Hi nhi sao?" xong kích động tiến lên ôm , ông sai lầm rồi, sai rất lớn, bao gồm cả sai lầm năm đó của ông nữa.

      "Sư phụ, làm sao người biết chỗ này?" Chẳng lẽ còn muốn hại ư? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cái gì cũng biết, ngay cả đến vẻ mặt nhìn ông ta cũng rất kích động.

      "Sư phụ. . . Sư phụ thực xin lỗi con! Lúc ấy ta cũng biết làm sao lại cùng với Tuyết Nhi. . ." Ông thêm gì nữa, Nam Cung Hi nắm chặt quyền, đến bây giờ ông ta còn hối cải sao? Tuyết Nhi? Trữ Tuyết?

      " qua coi như xong." lạnh nhạt ra câu này, Diệp Thiên sững sờ, chẳng lẽ thích Tuyết Nhi sao ? Cũng đúng, người thích vốn là người khác, từ chuyện lần trước ông ta liên tục suy nghĩ, ông cũng dám ra, sợ phá hủy hoàn toàn hình tượng của mình trong lòng .

      "Sư phụ, Hắc Bạch Song Sát rất lợi hại phải ?" Đột nhiên nghe thấy nhắc đến người trong võ lâm, "Sao vậy? Con chọc vào bọn chúng à?" Ông ta lo lắng hỏi, Nam Cung Hi lắc đầu cái, "Ngược lại hai người kia võ công tầm thường, nhưng lại rất xảo trá, lòng dạ cũng độc á, nếu chỉ dùng võ công của con cũng đánh thắng được bọn họ, chỉ e phải cẩn thận bọn họ làm điều gian trá.’’ Diệp Thiên lời thành tâm nhắc nhở.

      "Con biết rồi." gật đầu cái, nếu như vậy thầm bảo vệ nàng, dù sao cũng ở cùng chỗ chỉ cần cẩn thận chút là được. “Hi nhi, sư phụ muốn thoái giang hồ, muốn con tiếp quản Vô Tình Minh.” xong lấy lệnh bài Minh chủ ra đưa cho .

      Nhìn lệnh bài kia, đưa tay nhận, ông ta rút lui khỏi giang hồ? Có phải người này có mưu gì khác hay đây? thể nghĩ như vậy, ra lần này Diệp Thiên , khúc mắc năm đó được cởi bỏ, mà ông ta cũng biết chính mình có con .

      "Sư phụ, con ở nơi này còn có việc, tạm thời được.’’ Diệp Thiên nghiêm mặt lại ngay sau đó hòa hoãn chút, “ sao cả, con cứ cầm trước , khi nào xong tình ở đây rồi cũng được.” Ông bỏ lệnh bài vào trong tay của , Nam Cung Hi nhìn vật trong tay, gì.

      "Sư phụ đây, hi vọng về sau chúng ta còn có thể hẹn ngày gặp lại." Giọng điệu của ông ta sao lại kỳ quái thế kia? Nam Cung Hi ngẩng đầu lên muốn hỏi, lại phát còn bóng dáng của ông ta, nếu như có lệnh bài trong tay, cho là mình nằm mơ.

      Cất lệnh bài xong, trở về, qua quầy hàng bán hồ lô dừng lại, hình như quên chuyện gì đó, “Khách quan, muốn mua hồ lô ư?” Người bán hàng hỏi người đứng nhìn trước vô thức gật đầu, “Được rồi! Đây của người.” Người bán hàng rong đưa kẹo hồ lô bọc đường cho , lúc này Nam Cung Hi mới lấy lại được tinh thần, móc bạc người đưa cho .

      Cầm kẹo hồ lô, tiếp tục về, Qúy Tinh buồn bực, người câm đâu vậy? Sao cũng tiếng? Mới vừa rồi nàng và Hách Liên Viên trò chuyện về việc của Lâm Nhược Tịch và Đường Tĩnh Thiên, cho nên chú ý đến , chẳng lẻ rồi? lúc nàng suy nghĩ như vậy lại thấy người cầm kẹo hồ lô đến.

      "Huynh thích ăn cái này?" Quý Tinh chỉ vào kẹo hồ lô trong tay mà hỏi, lắc đầu cái, đưa kẹo hồ lô bọc đường cho nàng, biết vì sao, cảm giác nàng nhất định thích ăn.

      "Cho ta?" gật đầu cái, Qúy Tinh nhận lấy kẹo, những chuyện muốn nghĩ đến chợt ùa về chút, ra có số việc phải muốn quên là có thể quên được.

      "Loại đồ ăn thiếu dinh dưỡng này sau này ít mua ." Hách Liên Viên ra ngoài nhìn thấy màn này, mới vừa rồi sợ Qúy Tinh quá cực khổ, xung phong nhận việc rửa bát, chỉ là rửa chén xong ra, lại thấy cảnh này, nhất là thích thấy Qúy Tinh ngẩn người khi nhìn kẹo hồ lô, bộ dạng giống như nghĩ đến điều gì đó.

      Thấy bộ dạng của Hách Liên Viên, Nam Cung Hi hề để tâm, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Qúy Tinh đột nhiên phát , có cái gì đó vô lý trong lời của Hách Liên Viên? tiến lên muốn giành lại kẹo, lại phát người trước mắt buông tay, cũng dám dùng nhiều sức.

      "Huynh muốn ăn?" Đột nhiên Quý Tinh mỉm cười nhìn , cảm thấy nụ cười này làm cho người ta phát điên, vội vàng lắc đầu cái, "Huynh ăn, vậy ta ăn." xong cầm lấy kẹo hồ lô xoay người rời .

      "Tiểu tử ngươi! Bị thần kinh hay sao mà lại mua cái này!" Hách Liên Viên tiến lại nhấc vạt áo của lên, lúc này Nam Cung Hi có phản ứng, xem ra có chuyện, hơn nữa kẹo hồ lô có liên quan đến, chẳng lẽ làm nàng ấy nghĩ đến đứa trẻ mất? Lời giải thích duy nhất chính là điều này.

      Hách Liên Viên cũng biết về chuyện kẹo unghồ lô, nhưng khẳng định Qúy Tinh nhớ lại người tên Nam Cung Hi đó, nếu có thay đổi kỳ quái như vậy, rốt cuộc hôm này là ngày gì, mà Lâm Nhược Tịch có chuyện đến cả Qúy Tinh cũng có chuyện.

      "Ta xem nàng, nếu có chuyện gì ta bỏ qua cho ngươi!" đẩy Nam Cung Hi ra chạy theo lối Qúy Tinh vừa , Nam Cung Hi nhìn về phía , cũng chạy theo. .
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (10)

      Editor: Mai Tuyết Vân



      Khi Hách Liên Viên chạy tới nhìn thấy Qúy Tinh vào phòng, hơn nữa còn chưa đóng cửa, chạy nhanh vào, vừa tới cửa lại dừng bước ở nơi đó, Qúy Tinh tinh thần hoảng hốt vào gian phòng, đặt kẹo hồ lô bọc đường lên bàn, rồi cứ nhìn như vậy.

      Nam Cung Hi cũng chạy đến theo, nhìn người ở cửa, cũng dừng lại rồi nhìn vào bên trong, thấy người bên trong phòng vốn hề ăn kẹo hồ lô, mà đặt nó lên bàn rồi nhìn, đột nhiên cảm thấy tim mình rất đau, nàng nghĩ tới cái chết của đứa bé sao? muốn giết chết mình, đều do !

      Quý Tinh thở dài, nàng rời khỏi Đô thành cũng mấy tháng rồi, bây giờ nhất định cuộc sống của bọn họ rất hạnh phúc nhỉ? Nàng xoa bụng mình, đứa bé được định sẵn vừa sinh ra có phụ thân rồi, thấy hành động của nàng, Hách Liên Viên nắm chặt quyền, mà Nam Cung Hi vọt thẳng vào trong, lấy lại kẹo hồ lô rồi chạy ra ngoài.

      Quý Tinh ngây người mấy giây, sau đó hồi phục tinh thần rồi đứng lên, Nam Cung Hi từ lâu chạy mất tích, phải ăn sao? Tại sao còn giành với nàng? “Tại sao huynh ấy lại cướp mất kẹo hồ lô cho ta?” Nàng hỏi Hách Liên Viên ngoài cửa, cũng sững sờ, ngay sau đó lắc đầu cái.

      "Huynh ấy muốn ăn cũng cần phải cho ta như vậy! là.’’ Nghe được lời nàng . . . Hách Liên Viên kỳ quái nhìn nàng, nàng nhớ lại chuyện gì sao? Tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ suy nghĩ quá nhiều?

      "Haizz? Huynh có việc gì sao?’’ Qúy Tinh nhìn người còn đứng ngoài cửa rồi hỏi, Hách Liên Viên trở lại bình thường, trực tiếp lắc đầu cái, nàng có việc gì là tốt rồi. “Ta muốn ta rửa xong chén bát rồi.” Câu này làm Qúy Tinh bật cười, “Huynh giống với học sinh, làm xong chuyện gì cũng báo lại.’’ Học sinh ư? Chẳng qua chỉ cần nàng sao là được.

      "Vậy ta trước đây." Quý Tinh gật đầu cái, lúc này Hách Liên Viên mới xoay người rời , đợi xa, Quý Tinh mới thu nụ cười lại, mới vừa rồi nàng nghĩ đến chuyện trước khi, nhưng mà khi nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân mình nên vứt bỏ hết, vì đứa bé nàng phải kiên cường.

      Nam Cung Hi chạy ra bên ngoài, ném kẹo hồ lô bọc đường xuống đất, dùng sức đạp mấy chục cái, cho đến kẹo hồ lô bị giẫm nhão nhoẹt, lúc này mới dừng lại, nhìn phần còn lại đất, lần đầu tiên cảm thấy màu sắc của kẹo hồ lô sao lại có thể chói mắt như vậy, màu đỏ rừng rực mặt đầu, làm cho nhớ lại chuyện mình muốn nhớ đến nhất, lần sau bao giờ mua thứ này nữa.

      Ngày bình lặng tiếp tục trôi qua như thế, từ đó về sau, Nam Cung Hi còn mua kẹo hồ lô nữa, ngay cả thấy cũng trực tiếp quay đầu , thân thể của cũng được bồi dưỡng tốt, chẳng qua vẫn ra để phải rời , cũng còn người nào đến thúc giúc , mà bụng của Quý Tinh càng ngày càng lớn, dự tính cách ngày sinh cũng còn xa.

      Điều khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn hơn là, Lâm Nhược Tịch cũng mang thai, thể nghi ngờ gì đây là họa vô đơn chí đối với nàng, kể từ khi nàng bị trật lưng phải nghỉ ngơi tháng, nàng cũng muốn cử động, cả ngày ngồi yên trong sân mà ngẩn người nhìn lên trung, cũng có ai dám chuyện với nàng, ngoại trừ Qúy Tinh.

      "Nhược Tịch, ra ngoài dạo , đừng ngồi như vậy nữa.’’ Nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn nhìn lên trung, lúc Qúy Tinh cho rằng nàng trả lời nàng lại lên tiếng, “Tinh nhi, sảy thai có đau hay ?’’ Nghe được lời nàng .. ., Qúy Tinh giật mình, nàng muốn làm gì đây?

      "Đau, sao lại đau!" Lúc này Lâm Nhược Tịch mới quay đầu lại nhìn nàng, “ sao? Có đau nhiều ? Có thể đau hơn tim của tỷ lúc này ?” Đến lúc này Đường Tĩnh Thiên vẫn chưa đến tìm nàng, nếu vậy lần này cưới Thủy Linh rồi.

      "Phải! Tỷ nghĩ chút xem, bảo bảo muốn rời xa tỷ. . . mà tỷ lại muốn nó rời , Nhược Tịch, ra tỷ có thể tự mình nuôi đứa trẻ mà.’’ Qúy Tinh khuyên nàng, Lâm Nhược Tịch cái hiểu cái hiểu, nhưng ý của muội ấy nàng biết, chẳng qua . . .

      "Yên tâm , có người tiêu tiền như nước chống lưng cho chúng ta rồi.’’ xong Qúy Tinh nhìn nàng chớp chớp mắt, Lâm Nhược Tịch cười phì tiếng, đúng rồi, Hách Liên Viên là kẻ tiêu tiền như nước, nàng vẫn cho là ghét nàng, ngờ mọi chuyện lại ngoài dự đoán.

      "Được rồi, vậy để cho hưởng tề nhân chi phúc* .’’ Nàng trêu chọc , Qúy Tinh cũng biết nàng gì, gõ lên đầu nàng cái, sao nàng ấy lại nghĩ ra được chứ, chẳng qua Nhược Tịch cũng sai, “Sao lại đánh tỷ! Tỷ sai mà. . .” Nàng cong môi nhìn Qúy Tinh, “Được! Tỷ sai, là muội đánh lầm rồi.” xong hai người bắt đầu vui đùa.

      *tề nhân chi phúc: vợ nhiều con đông

      "Tại sao ngươi lại giả bộ bị câm?’’ Hách Liên Viên và Nam Cung Hi đứng trước cửa, nhìn hai người đùa giỡn trong sân, có lần vào buổi tối ra ngoài, thấy có bóng người bay qua, lúc ấy liền lặng lẽ theo, ngờ lại đến nóc phòng của Lâm Nhược Tịch, lúc ấy nghĩ có phải là hái hoa tặc hay , nhưng , sau lúc lại có hai bóng người bay đến.

      bóng người khác xông lên đánh nhau với bọn họ, lúc ấy Hách Liên Viên hiểu, thế nhưng khi nhìn thấy hai người này muốn giở trò xảo trá lại chút do dự xông lên giúp người kia, sau khi đánh cho hai người kia chạy , mới phát ra người kia là Nam Cung Hi.

      "Tại sao nửa đêm ngươi lại chạy đến chỗ này?’’ Khi ấy chất vấn người câm, “Có người muốn lấy tính mạng của Lâm Nhược Tịch.” Lúc nghe được giọng khàn khàn sửng sốt, phải người này bị câm sao? Mà Nam Cung Hi cũng cau mày lại, ngờ lâu như vậy chuyện, giọng lại trở nên khàn khàn, chẳng qua như vậy cũng tốt, cần giả bộ bị câm nữa.

      "Cái gì? Chuyện gì xảy ra?" Hách Liên Viên nghi hoặc nhìn , Nam Cung Hi liền mang chuyện trước kia nghe được với lần nữa: “Đáng chết! Là Thủy Nguyệt sơn trang sao?” Nam Cung Hi gật đầu cái, ngờ nữ nhân kia muốn gả cho Đường Tĩnh Thiên, lại còn muốn lấy tính mạng của Nhược Tịch.

      "Ngươi tên là gì?" Hách Liên Viên hỏi, Nam Cung Hi suy tư hồi, ngay sau đó ra hai chữ, "Vô Tình." Hách Liên Viên nghe thấy tên liền nhíu mày lại, vì sao lại gọi cái tên như vậy?

      "Ta rất ngưỡng mộ ngươi." Giọng khàn khàn vang lên, Hách Liên Viên nhìn chút, ngay sau đó lại nhìn về phía trong sân, ngưỡng mộ sao? Đó là vì biết tình huống , có lúc cũng muốn Qúy Tinh là phu nhân của mình, chẳng qua. . . Chuyện này là hy vọng xa vời rồi.

      " sao?" trả lời trực tiếp, mà tránh né khỏi câu của Nam Cung Hi, “Vô Tình” gật đầu, Nam Cung Hi cũng thêm gì nữa, chỉ giống như Hách Liên Viên, nhìn hai nử tử bên trong.

      "Á!’’ Đột nhiên Qúy Tinh ôm bụng ngồi xổm xuống, Lâm Nhược Tịch khẩn trương chạy đến: “Tinh nhi, muội sao chứ?” Hai người ở ngoài cửa cũng nhìn thấy, lập tức chạy vào trong.

      "Sao vậy? Có phải muốn sinh rồi hay ?" Hách Liên Viên căng thẳng hỏi, Qúy Tinh lắc đầu cái, “Muội cũng biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi đau.” Ở đây có ai biết, "Ta tìm bà đỡ." xong, "Vô Tình" xoay người ra ngoài, để lại hai người đờ đẫn, dĩ nhiên ngoại trừ Hách Liên Viên.

      "Hả! Huynh. . . Huynh ấy phải bị câm sao?" Lâm Nhược Tịch lắp ba lắp bắp chỉ vào bóng lưng của "Vô Tình", Hách Liên Viên gật đầu, "Phải, ta cũng mới vừa biết." trả lời, cũng coi giải thích cho Qúy Tinh nghe.

      " phải bị câm? Vậy huynh ấy giả bộ bị câm làm cái gì?" Lời Qúy Tinh giống như vừa lầm bầm vừa thăm dò, chỉ là đáp án của vấn đề cả Hách Liên Viên cũng hề biết.

      Trong lúc nhất thời Nam Cung Hi biết phải đâu tìm bà đỡ, trực tiếp chạy đến y quán, “Đại phu, ở đâu có bà đỡ?” Đại phu sững sờ nhìn đến lúc, đây phải là biểu đệ của Hách phu nhân sao? Sao có thể mở miệng chuyện rồi? Vị đại phu nào có y thuật cao minh như vậy?

      "Cậu biết chuyện? Ai chữa khỏi cho cậu?’’ Nghe thấy hỏi đường lại trả lời nẻo, khuôn mặt Nam Cung Hi đen lại, “Ta muốn tìm bà đỡ!’’ hét to, lúc này đại phu mới hồi phục tinh thần, bà đỡ sao? Lẽ nào Hách phu nhân lại muốn sinh? Nghĩ như vậy, ông vội vã chạy vào trong, “Phu nhân, bà mau ra ngoài chút, Hách phu nhân sắp sinh rồi.” Nghe được lời ông ấy , Nam Cung Hi thở phào nhõm, cuối cùng cũng tìm nhầm nơi.

      "Cái gì? Hách phu nhân sắp sinh? Nhanh lên, nhanh lên nào, tôi ngay.’’ Vừa dứt lời người phụ nữ mập mạp từ bên trong chạy ra, thấy Nam Cung Hi trực tiếp kéo tay chạy , phải biết nàng rất quý Hách phu nhân, vừa nghe nàng ấy muốn sinh là tốc độ cũng trở nên nhanh nhẹn.

      Hai người chạy thẳng đường, trong lúc đó người đường rối rít tò mò nhìn bọn họ, đây là bỏ trốn sao? Khi hai người chạy đến gian phòng của Qúy Tinh phát ra nàng nằm yên lành ở đó.

      "Hả? Hách phu nhân có việc gì sao? phải sắp sinh ư?’’ Nàng khó hiểu hỏi, chẳng lẽ tên nam nhân này lại dối? “Thúy tỷ, muội sao, mới vừa rồi đúng là có đau bụng dưới.” Nghe thấy nàng như vậy, người được gọi là Thúy tỷ bước lên sờ bụng của nàng.

      "Hai ngày nay chú ý chút, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sinh." Nghe nàng xong, Qúy Tinh thiếu chút nữa là bị sặc bởi chính nước miếng của mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sinh ư? phải là quá kinh khủng sao?

      "Thúy tỷ, tỷ có thể ở lại đây hay ?’’ Hách Liên Viên lên tiếng, ngộ nhỡ nữa đêm nàng ấy muốn sinh biết phải làm sao chứ? Thúy tỷ do dự chút, “Ta có thể đưa thêm tiền cho tỷ.” Hách Liên Viên lên tiếng lần nữa, tiền phải là vấn đề.

      "Để ta với đại phu, cho phép tỷ ở chỗ này hai ngày.’’ Hách Liên Viên nhìn ‘Vô Tình’ vừa mở miệng, “Cũng tốt, vậy làm phiền ngươi.” Qủa nhiên, điều Thúy tỷ lo lắng chính là việc này, Nam Cung Hi xoay người ra ngoài, còn Thúy tỷ ở lại đây.

      "Tinh nhi, số mệnh của muội tốt, nhiều người xoay quanh vây lấy muội như vậy.’’ Lâm Nhược Tịch dùng giọng điệu hâm mộ để , Qúy Tinh mỉm cười, “Chờ đến lúc tỷ giống muội, còn nhiều người vây quanh tỷ hơn.” Nàng hiểu nhìn Qúy Tinh, “Sao lại nhiều hơn được đây?” Nàng tò mò mở miệng, Qúy Tinh chỉ vào bụng mình, “Bởi vì còn có nó mà!” Nghe được lời của Qúy Tinh. . . Lâm Nhược Tịch mỉm cười, đúng rồi, sao nàng lại quên mất điều này chứ.

      "Đúng vậy? Đến lúc đó tỷ cũng đừng chê phiền nhé.’’ Lâm Nhược Tịch lắc đầu cái, “Lam sao tỷ chê nó phiền được.” Nàng bật cười, đúng là nàng còn phải làm nghĩa mẫu nữa. “Vậy cũng chừng.” Qúy Tinh đưa ngón trỏ lắc lắc trước mặt nàng, Lâm Nhược Tịch vuốt ve ngón tay của Qúy Tinh, “ chắc chắn mà.” Nàng thanh minh lần nữa, Qúy Tinh lại muốn thêm nữa, đột nhiên. . .

      "Ối da! Bụng lại đau rồi." Lâm Nhược Tịch bị dọa sợ đến mức lập tức xông ra ngoài, muốn tìm bà đỡ mới vừa ra ngoài đưa trở lại phòng Qúy Tinh, “Tên họ Hách kia, nhanh chân lên chút, bụng Tinh nhi lại đau rồi.” Nàng vừa chạy vừa kêu, Hách Liên Viên mới sắp xếp xong cho Thúy tỷ lại nghe được lời này, trực tiếp kéo người trong phòng chay ra ngoài.

      "Tinh nhi, thế nào?" cố ý sắp xếp cho bà đỡ ở phòng ngay bên cạnh nàng, “Mới lúc nãy còn đau bụng, giờ lại đau nữa.” Thúy tỷ cau mày, bước lên phía trước kiểm tra hồi, sau đó tiếp câu.

      "Nàng ấy muốn sinh rồi, các vị mau chuẩn bị nước nóng, đúng rồi còn phải có vải sạch nữa.." Nghe nàng phân phó, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch lập tức chạy chuẩn bị, mà sắc mặt Qúy Tinh có phần trắng bệch, phải chứ? sắp sinh ư? Nơi này có phương pháp sinh mổ bụng, có phải nàng chịu đau đớn rất lâu ? Mới nghĩ đến đây nàng bắt đầu căng thẳng.

      Chờ Nam Cung Hi khi trở về, nhìn thấy hai người ở ngoài cửa lo lắng qua lại, sao lại thế này? Khi còn muốn hỏi, lại nghe được tiếng gào thét truyền ra từ bên trong, ra là sắp sinh? cũng giống như hai người bọn họ, lo lắng đứng chờ trước cửa.

      "Á! Đau chết mất, Thúy tỷ, tỷ mau làm cho đứa bé ra ngoài ." Quý Tinh hét to, bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao lại tình thương của mẹ là vĩ đại rồi, việc sinh con quả làm người khác đau đến mức muốn sống nữa.

      "Hách phu nhân, dùng sức , thiếu chút nữa, nếu tỷ cũng thể làm đứa trẻ ra mau được đâu.’’ Qúy Tinh cảm thấy mọi sức lực của mình đều còn, tốt nhất là trực tiếp gây mê rồi mổ cho nàng .

      "Á! Ghét quá! Vì sao ta lại muốn sinh con chứ!" Nàng càng kêu càng thái quá, còn Thúy tỷ lại là lần đầu tiên nghe thấy có người la hét như vậy, Lâm Nhược Tịch ở ngoài cửa mặt trắng còn giọt máu, sinh con khổ sở như vậy sao? Nàng xoa bụng của mình, Hách Liên Viên chú ý đến động tác của nàng.

      "Đừng khẩn trương, chờ sau khi đứa bé được sinh ra, cảm thấy mọi thứ đều đáng giá." Lâm Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của , sao? Chỉ là tiếng kêu của Tinh nhi làm nàng rất sợ.

      "Nhanh lên, đầu ra rồi, dùng thêm chút sức nữa." Thúy tỷ thúc giục, Qúy Tinh hít hơi sau, dồn hết hơi sức, “Á” tiếng, đứa bé ra ngoài, ba người ngoài cửa đều thở phào nhõm, cũng may tiểu tử này giày vò người khác.

      "Chúc mừng Hách phu nhân, là nam hài." Thúy tỷ gói kỹ đứa trẻ, ôm qua cho nàng xem, Qúy Tinh nhìn đứa trẻ bé nhăn nhó, nhìn ra giống ai, cũng nhìn ra trông có được hay .

      Thúy tỷ dọn dẹp trong phòng, sau đó lấy những vật dụng của mình rồi mở cửa ra, “Chúc mừng, là nam hài.” Nàng quay về phía Hách Liên Viên rồi , ba người lập tức vào, giờ phút này Qúy Tinh chơi đùa với đứa trẻ trong lòng mình.

      "Tinh nhi, cho tỷ xem với.’’ Lâm Nhược Tịch tiến lên phía trước nhìn đứa bé chút, “Tại sao lại xấu như vậy hả?” Nàng mới vừa mở miệng, bị cốc cái đầu, “ ràng rất tuấn tú phải hay sao?” Hách Liên Viên nhìn nàng chằm chằm, “Mắt ngươi có phải có tật rồi hay ? Còn như vậy sao có thể nhìn ra rất tuấn chứ?” Nàng sai, điều này ràng là tên tiểu tử họ Hách trừng mắt lời bịa đặt.

      ". . . Mắt của mới có tật!" Mắt thấy hai người lại muốn cãi vả, Qúy Tinh vỗ trán mình cái, hai người này.. . “Hai người đừng tranh cãi nữa, người vừa mới sinh em bé cần nghỉ ngơi.” Nam Cung Hi mực đứng yên lặng bên lên tiếng. cũng thấy đứa bé rồi, đúng là làn da còn nhăn nheo nên thể nhìn ra dáng dấp như thế nào, nhưng mà nhìn Hách Liên Viên, dáng dấp của tệ mà dáng vẻ của Qúy Tinh cũng tồi, chắc chắn đứa sau này cũng đến nỗi kém hơn được đâu.

      Nghe lời của , Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch hừ tiếng, “Ta có thể ôm đứa bé được ?” Người phải Hách Liên Viên, cũng phải Lâm Nhược Tịch, mà là Nam Cung Hi, tất cả mọi người đều nhìn .

      "Được." Quý Tinh buông tay ra, Nam Cung Hi chưa từng bế trẻ con, cho nên hoàn toàn ôm được, chỉ có thể nâng đứa bé trong tay, cảm nhận được sinh mệnh bé trong tay , sắc mắt của ảm đạm, chỉ có thể giúp đỡ nàng đến tận đây, để đứa bé xuống, cuối cùng đưa mắt liếc nhìn.

      "Ta cũng muốn ôm." Lâm Nhược Tịch tiến lên, lại bị Hách Liên Viên đẩy ra, "Ta ôm, muốn ôm tự ôm chính mình .’’ Nghe lời , Lâm Nhược Tịch thở hổn hển nhìn , còn Qúy Tinh lại mỉm cười, hai người này là. . . Ba người vui mừng vì tiểu sinh linh ra đời, Nam Cung Hi nhìn cảnh hòa hợp này, dụi đôi mắt rồi xoay người rời , ai chú ý đến khi nào.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Cuộc tàn sát đẫm máu (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Tin tức Qúy Tinh sinh quý tử lan truyền nhanh chóng khắp Lâm Hương trấn, rất nhiều người biết tin đều đến cửa chúc mừng lượt, cho tới lúc này bọn họ còn chưa phát ra việc nhìn thấy Nam Cung Hi đâu, bởi vì mỗi ngày mọi người đến nhà làm cho bọn họ vội việc đến mức hoa mắt chóng mặt.

      "Hách phu nhân, chúng tôi cũng tới, những thứ này tặng cho người để bồi bổ thân thể." xong, A Cửu lấy ra hai trái thận heo."A Cửu, như vậy sao được đâu chứ, Nhược Tịch, mau đưa tiền." Lâm Nhược Tịch bận bịu thu đồ đến choáng váng cả đầu, ngờ quan hệ của Tinh nhi và những người ở nơi này lại có thể tốt đến như vậy.

      "Được, có ngay ." Nàng lấy chút bạc ra rồi toi công cầm đến: " được! được! để người bồi bổ thân thể, thể nhận tiền, huống chi phu nhân còn tặng y phục trẻ con cho chúng tôi, sao chúng tôi biết xấu hổ vậy được.’’ A Cửu từ chối, Lâm Nhược Tịch rất muốn trừng mắt, nàng mệt chết được, còn thông cảm cho người mới vừa mang thai cho nàng.

      " cần đúng ? Tốt." xong Lâm Nhược Tịch xoay người ra ngoài, Quý Tinh lắc đầu cái, đúng là hơi nhiều người, khẳng định Nhược Tịch rất chóng mặt, “Nhược Tịch, tỷ nghỉ ngơi , để Hách Liên Viên xử lý mọi việc.” Nàng với theo bóng lưng của Lâm Nhược Tịch.

      "Tinh nhi, lâu rồi ta nhìn thấy Vô Tình, biết chạy đâu nữa, bây giờ chỉ còn tỷ và Hách Liên Viên.’’ Cho nên nàng vốn muốn rỗi rãi cũng được, chuyện này còn phải ghi lại danh sách người đưa quà, đến lúc xong còn phải gửi quà trả lễ. Khổ cực nhất vẫn là Hách Liên Viên, nàng chỉ ghi danh sách mà thôi, còn phải khuân vác, thu xếp đồ đạc.

      "A Cửu, xin lỗi, nhiều người quá nên hơi bận rộn, phu nhân của huynh cũng sắp sinh chưa?’’ Qúy Tinh nhìn người bên cạnh chút, bụng rất lớn rồi. “Vâng, nhanh thôi, tháng sau rồi.” gật đầu cái.

      "Đến lúc đó ta cũng đến thăm các huynh vậy." Bởi vì khi đó qua tháng ở cử, “Hả, vậy phải cảm tạ Hách phu nhân trước.” A Cửu vội vàng lời cảm tạ, nương tử của cũng gật đầu với nàng.

      "Hách phu nhân! Xin chúc mừng!’’ Lúc này có người xông vào liên tục, nàng chỉ có thể mỉm cười đáp lại, Lâm Nhược Tịch nhìn nổi nữa, coi như nàng cần nghỉ ngơi, thìTinh nhi cũng cần nghỉ ngơi chứ.

      "Các vị, các vị có thể để cho người vừa sinh em bé nghỉ ngơi tốt được hay ?’’ Nàng đứng lên lớn tiếng , trong lúc nhất thời căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, sau đó mọi người bắt đầu lục đục rời , cuối cùng Lâm Nhược Tịch mới có thể thở phào hơi.

      "Tinh nhi, ngờ nhân duyên của muội lại tốt như vậy, muội nhìn xem kìa.’’ Nàng chỉ vào đống đồ phía bên kia, Qúy Tinh vừa nhìn hơi bất ngờ, nàng nghĩ lại nhiều đến thế, hơn nữa gần như cái gì cũng có, gạo, vải vóc, trứng gà. . . đợi chút, bọn họ coi nhà nàng là hộ gia đình khó khăn ư?

      "Nhiều như vậy sao?" Nàng kinh ngạc hỏi, Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, cho nên Nhược Tịch mới nhân duyên của nàng tốt."Đúng rồi, tỷ mới vừa Vô Tình có ở đây?" Lúc này Quý Tinh mới hỏi, nhắc đến cái tên mà Hách Liên Viên với các nàng

      "Đúng vậy, biết tên kia chạy đâu." Hách Liên Viên cũng tiến lại gần oán trách, nếu có ở đây Hách Liên Viên cũng giống con chó mệt mỏi như thế này, " sao? Có thể là về rồi." Nàng như vậy, nhưng chừng có lẽ và Triệu Trà Trà ở cùng nhau, thôi, dù thế nào nữa bây giờ sao rồi.

      "Ồ, là như vậy à." Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, nhưng Hách Liên viên lại cảm thấy hiểu, cả cũng biết Vô Tình nơi nào rồi, thôi kệ, dù sao cũng uy hiếp là được.

      "Tinh nhi, muội có muốn ăn gì hay ? Tỷ làm.’’ Nghe Lâm Nhược Tịch vậy, nàng hoài nghi nhìn nàng ấy, “Tỷ ư? Làm đồ ăn cho muội?” Thấy dánh vẻ tin tưởng của nàng, Lâm Nhược Tịch cong môi lên, “Có phải muội tin tưởng đối với ta hay vậy?” Qúy Tinh lắc đầu cái, phải có lòng tin mà là hoàn toàn thể tin được.

      "Vậy tỷ làm cho muội ăn." xong nàng chạy cầm lấy thức ăn vừa gọi đến rồi chạy vào phòng bếp, “Hách Liên Viên, huynh mau nhìn tỷ ấy.” Lần trước nàng xuống bếp thiếu chút đữa đốt cháy luôn cả bếp, lần này biết có phải đốt cả bản thân hay .

      "Tinh nhi, nàng cần phải lo lắng, nàng ấy bây giờ hả, tựa như người khác vậy." Nghe được lời như vậy, Qúy Tinh nhíu mày lại, chẳng lẽ còn có chuyện nàng biết sao? Nhược Tịch làm sao biết nấu cơm chứ?

      "Nếu nàng cho rằng thời gian qua ai làm đồ ăn?" Hách Liên Viên nhắc nhở nàng, Qúy Tinh sững sờ, là. . . Nàng vẫn cho rằng bọn họ mua, ngờ đều hoàn toàn là do Nhược Tịch làm, Hách Liên Viên cũng rất bội phục Lâm Nhược Tịch, vì muốn học nấu ăn khi bắt đầu làm rối loạn cả bản thân, chỉ là bây giờ nàng ấy rất thành thạo rồi.

      Thiên Lan sơn trang, chuyện thành thân lần nữa của Đường Tĩnh Thiên và Thủy Linh làm cho Thủy Duyệt sơn trang và Thiên Lan sơn trang như nước với lửa, dĩ nhiên khi Bảo chủ Lâm gia bảo nhận được tin cũng vô cùng tức giận, nữ nhi vừa mới gả chưa bao lâu, tên tiểu tử ấy muốn thành thân lần thứ hai ư? Ông cũng đồng ý, trong lúc nhất thời, chuyện này cứ dừng lại ở đó.

      " xảy ra chuyện gì với các ngươi vậy? Sao còn chưa giết người cho ta?" Ở góc vườn hoa, nử tử khiển trách hai nam nhân trước mặt, “Đại tiểu thư, có người thầm bảo vệ nàng ta, chúng tôi bị lộ, đối phương cũng có đề phòng.’’ nam tử trả lời "Ta mặc kệ, nếu như nàng ta chết, như vậy vạn lượng hoàng kim ta cho các ngươi." Nhắc đến hoàng kim, hai nam tử đối mặt nhìn nhau cái.

      "Được rồi, chúng tôi từ thủ đoạn mà hoàn thành lời dặn dò của Đại tiểu thư, cũng xin Đại tiểu thư đến lúc đó có thể đưa ra vạn lượng hoàng kim." xong hai người quay mặt nhìn nhau lần nữa rồi rời , nử tử trong vườn hoa chính là Thủy Linh, nàng ta căm phẫn tức giận nhìn hồ nước trong vườn hoa, Lâm Nhược Tịch! Ta muốn ngươi vĩnh viễn biến mất! Tia sáng tàn độc ánh lên trong đôi mắt của nàng.

      "Đại ca, chúng ta phải thế nào mới có thể giết chết Lâm đại tiểu thư? Hai người bên cạnh ả ta kia, võ công đều chúng ta bậc." Nam tử thấp bé hỏi người bên cạnh mình, “Ngươi đừng quên chúng ta là ai, có gì mà Hắc Bạch Song Sát làm được.” Trong đôi mắt của kẻ được gọi là đại ca thoáng qua tia tàn nhẫn, nam tử thấp bé nhìn , xem ra đại ca có kế hoạch rồi.

      Những ngày ở cữ rất nhàm chán, nếu phải nhìn tiểu tử kia, chừng Qúy Tinh điên mất, cả ngày ăn lại ngủ, vốn nàng muốn tự mình nuôi đứa bé, nhưng mới chỉ hai ngày chịu nổi, vội vàng mời người đến chăm sóc, mà cũng có người xung phong đến giúp nàng, ở trấn Lâm Hương này muốn tìm người chăm sóc đứa bé là chuyện rất dễ dàng.

      "Khánh tẩu, có thời gian tẩu cứ nghỉ ngơi , đừng để mình mệt mỏi.’’ Qúy Tinh nhìn người bận rộn dừng tay, ra nàng chỉ muốn đứa bé được chăm sóc tốt, nhưng nghĩ Khánh tẩu lại làm hết việc trong nhà.

      "Haizz! Hách phu nhân, có việc gì, tôi làm mãi thành quen." Vừa vừa tiếp tục lau bàn, mà lúc này tiểu tử cũng ngủ an tĩnh, "Đúng rồi, Hách phu nhân, đặt tên cho đứa bé chưa?’’ Nghe được câu hỏi của Khánh tẩu, Qúy Tinh mới nhớ ra nàng còn chưa nghĩ đến chuyện này. “À, còn chưa có nữa, ta còn chưa nghĩ ra.” Đúng là đứa bé cần cái tên.

      "Ừ, nếu người nghĩ ra được, chúng ta xin Ngô phu tử giúp người." Khánh tẩu thân thiện , Quý Tinh gật đầu cái, "Khánh tẩu, thừa dịp đứa bé ngủ, tẩu nghỉ ngơi , nếu lát nữa tỉnh lại, tẩu lại bận rộn." Khánh tẩu làm xong việc, "Được rồi, Hách phu nhân, người cũng nên nghỉ ngơi nhiều vào, phải biết thời gian ở cử của nữ nhân là quan trọng nhất.’’ Dặn dò xong, Khánh tẩu xoay người ra ngoài.


      Hai ngày nay Lâm Nhược Tịch cũng bận rộn nên vô cùng mệt mỏi, tại có Khánh tẩu tới, nàng cũng có thể nghỉ ngơi được thời gian, cho nên phần lớn thời gian gần đây nàng đều ngủ, việc này hù chết Hách Liên Viên, vội vã tìm đại phu bắt mạch giúp nàng chút, mặc dù hai người thường xuyên cãi vả, nhưng cũng hy vọng nàng xảy ra chuyện gì, sau khi đại phu chẩn đoán bệnh, có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhõm.

      "Tên họ Hách, ngờ huynh lại tốt như vậy, nếu như cũng tốt như huynh ổn rồi." xong, Hách Liên Viên biết nàng nhớ đến Đường Tĩnh Thiên, mà tên Đường Tĩnh Thiên cũng là, Qúy Tinh sinh rồi, còn chưa đến, chẳng lẽ có người mới quên kẻ cũ sao? Chuyện này chỉ dám nghĩ, chứ dám ra, nếu Nhược Tịch dùng nước mắt dìm chết .

      "Sao nào? Để ý ta rồi ư?" Nghe được lời , Lâm Nhược Tịch làm hành động muốn nôn mửa, "Da mặt huynh có thể đừng dầy như vậy hay đây!" Nàng liếc cái, Hách Liên Viên còn trêu chọc nhìn nàng, "Làm sao biết mặt ta rất dày?" Nhìn dáng vẻ đáng đánh đòn này của , Lâm Nhược Tịch rất muốn tiến lên đánh cho trận.

      "Huynh!" Chẳng qua nàng vừa mới câu đầu tiên ngẩn người ngay tại đó, "Ể? làm sao vậy?" Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm phía sau ? hoài nghi xoay người lại, “Đường Tĩnh Thiên, ngươi là tên khốn khiếp! Còn mặt mũi mà tới đây ư?” Hách Liên Viên xong liền xông qua đánh quyền, nhưng Đường Tĩnh Thiên chỉ chùi miệng cái, trả đòn.

      "Chàng tới đây làm gì? ra ngoài! Ta muốn gặp lại chàng!" Lâm Nhược Tịch quay đầu, Đường Tĩnh Thiên vỗ bả vai Hách Liên Viên, ý bảo xuống trước, nhìn người giường, rồi lại nhìn người trước mắt chút, xoay người rời , bọn họ vẫn nên chuyện hơn.

      Nhìn Hách Liên Viên xa, Đường Tĩnh Thiên tới bên giường, "Thân thể nàng thoải mái ư?" Lâm Nhược Tịch hừ tiếng, trả lời, còn có thể quan tâm thân thể của nàng sao? Thấy tính tình trẻ con của nàng, Đường Tĩnh Thiên thở dài.

      "Nhược Tịch, Thủy Linh có thai rồi." mới vừa xong, Lâm Nhược Tịch quay đầu nhìn , có ý tứ gì?"Nếu như chàng đến đây để những lời kia, mời chàng rời cho! Ta thành toàn hai người." Khóc cũng khóc rồi, nếu quả gặp phải nam nhân như vậy, nàng cũng tự nhận mình xui xẻo.

      " phải, ta muốn nghe nàng thế nào." ngồi xuống mép giường, còn Lâm Nhược Tịch lại xê dịch vào bên trong, "Thiếp ư? Chàng cảm thấy rất buồn cười sao? Chàng và nữ nhân khác có con lại tới hỏi thiếp phải làm thế nào?" xong nàng khỏi tự giễu mình, cố gắng kiềm nén nước mắt vào trong, chuyện này là quá buồn cười.

      "Nhược Tịch, nàng có thể buông xuống chút được hay , hãy để cho Thủy Linh làm thiếp?" Dù thế nào nữa chỉ cần để ý tới nàng ta là được rồi, Lâm Nhược Tịch đột nhiên cười, "Ha ha. . . Ha ha. . . Đường Tĩnh Thiên, ngờ chàng cũng ngây thơ như thế, cho chàng biết, chàng vẫn nên trực tiếp hưu thiếp chứ." Nàng và Thủy Linh hoàn toàn cắt đứt quan hệ, ngờ rằng nàng ta lại có thể chừa thủ đoạn như vậy.

      "Nhược Tịch . ." Đường Tĩnh Thiên gọi nàng, nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn kiên trì, "Đường Tĩnh Thiên, chàng , về sau chúng ta còn quan hệ, thiếp cũng muốn nhìn thấy chàng nữa." Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác lần nữa nhìn .

      Đường Tĩnh Thiên nhìn nàng chút, thở dài, đứng dậy ra ngoài, lúc tới cửa xoay người lại mắt nhìn người giường, Lâm Nhược Tịch vẫn nghiêng đầu như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, những giọt nước mắt của nàng cũng thể khống chế nổi nữa mà chảy xuống.

      Đường Tĩnh Thiên lập tức rời , mà xem Qúy Tinh, ngờ nàng ấy sinh con, cũng vui mừng thay nàng, gõ cửa, “Vào .” Lúc này Quý Tinh trêu đùa tiểu hài tử vừa tỉnh lại, hồi lâu nghe thấy tiếng người đáp lại, nàng ngẩng đầu lên.

      "Đường Tĩnh Thiên?" Lúc này người ngoài cửa mới vào, "Chúc mừng sinh quý tử." với nàng, "Cám ơn." Quý Tinh trả lời, hai người cũng lên tiếng nữa, ngược lại giờ phút này Hách Liên Viên chạy vào.

      "Đường Tĩnh Thiên, ngươi phải là người!" Đường Tĩnh Thiên bị đánh ngã mặt đất lần nữa, “Hách Liên viên, huynh làm cái gì vậy?" Quý Tinh vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng Hách Liên Viên giận điên lên, "Tinh nhi, . . . lại có thể bỏ Nhược Tịch để cưới nữ nhân khác." Hách Liên Viên mở miệng, Qúy Tinh cũng nhìn người ngã đất, chỉ lau khóe miệng mà gì.

      "Đường Tĩnh Thiên, chuyện này có phải vậy hay ?" Quý Tinh nghiêm túc nhìn , gật đầu cái, "Nàng xem, chính cũng thừa nhận." Hách Liên Viên kích động chỉ vào mặt ."Tại sao?" Quý Tinh lại hỏi, "Nàng ta mang thai." Đường Tĩnh Thiên mới xong, Hách Liên Viên hận thể giết chết , Nhược Tịch cũng mang thai thế nào?

      "Hả, cứ như vậy?" Lời của Qúy Tinh khiến Đường Tĩnh Thiên phải ngẩng đầu nhìn nàng, cái gì gọi là cứ như vậy? Hách Liên Viên cũng hiểu , "Tinh nhi, cứ như vậy còn chưa đủ sao?" mở miệng, còn Qúy Tinh thất vọng lắc đầu cái.

      "Ngươi làm cho ta rất thất vọng, ngươi ." Quý Tinh hạ lệnh đuổi khách, " thể cứ để cho thoải mái như vậy mà được." Hách Liên Viên còn muốn điều gì đó, lại bị ánh mắt của Qúy Tinh ngăn lại, kéo người dưới đất lên, trực tiếp đẩy ra ngoài, "Đường Tĩnh Thiên, mau cút cho ta!"

      Đuổi Đường Tĩnh Thiên , Hách Liên Viên trở về phòng, Qúy Tinh nhìn ngoài cửa chút, với Hách Liên Viên, "Ở nơi này chỉ cần đối phương mang thai các huynh cưới người đó sao? Phụ mẫu có tình cảm lại cứ miễn cưỡng lôi kéo nhau, đứa trẻ cũng có hạnh phúc. Hách Liên viên gãi gãi đầu, hiểu nàng có ý gì, nhưng người ngoài cửa hiểu, vội vã xoay người rời .

      "Tinh nhi, muội có ý tứ gì?" sứ đoán ra, "Ý tứ của ta là muốn để cho Đường Tĩnh Thiên làm mất đứa trẻ trong bụng nữ nhân kia ." Nàng xong, Hách Liên Viên há to miệng, chưa từng nghĩ tới cái này, "Chắc chắn nữ nhân kia dùng thủ đoạn, muội thấy cũng xác định được rằng đứa bé kia có phải là con của hay .’’ Lần này Hách Liên Viên lại càng bội phục nàng sát đất.

      "Huynh mau xem Nhược Tịch chút, muội sợ tỷ ấy có chuyện." Quý Tinh với , "Nàng ấy nhốt mình trong phòng rồi khóc lớn." mới vừa từ phòng của nàng đến đây, nếu phải vậy biết tên Đường Tĩnh Thiên này khốn nạn như vậy."Tinh nhi, tại sao cho Đường Tĩnh Thiên biết Nhược Tịch cũng mang thai?" Mới vừa rồi muốn mấy lần, nhưng bị ánh mắt của nàng ngăn lại.

      "Huynh cảm thấy ra có ích ư?" Nàng hỏi ngược lại, Hách Liên Viên suy nghĩ chút, giống như có ích gì, ngược lại làm mọi chuyện trở nên hỏng bét."Haizz!" Hách Liên viên thở dài.

      Mà bên kia có hai người lén lút mưu tính trước, "Đại ca, huynh muốn làm như vậy sao? Có phải quá tàn nhẫn hay ?" Chỉ tưởng tượng thôi cảm thấy toàn thân nổi da gà rồi, "Ngu ngốc! Có phải đệ muốn phá hủy tên tuổi của chúng ta hay ?’’ Kẻ được gọi là đại ca gõ cái mạnh lên đầu .

      " có. . . có." che đầu của mình, chỉ sợ bị đánh lần nữa, "Vậy quyết định như vậy!" xong đứng lên, nhìn về phía trấn Lâm Hương, tương lai toàn bộ chuyện này đều đổ lên đầu Thủy Duyệt sơn trang, ai bảo Thủy Linh gì đó dám xem thường bọn .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Cuộc tàn sát đẫm máu (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      tháng thoáng cái qua, Qúy Tinh gọi nhi tử của mình là Qúy Triết, tròn tháng nên tất nhiên phải làm tiệc đầy tháng, chắc hẳn đây phải là ngày rất náo nhiệt, Lâm Nhược Tịch hồi phục được chút, còn suy nghĩ đến người làm nàng đau lòng nữa, nàng nên sống vì mình, sống vì đứa trẻ trong bụng.

      "Trời ơi! Khánh tẩu, muội giết gà đâu." Vẻ mặt của Lâm Nhược Tịch quẫn bách khi nhìn thấy việc trước mắt, "Đại Bảo! Nhanh lên qua đây giết gà." Khánh tẩu liền gọi vọng ra ngoài, bao lâu sau có bé trai bộ dạng chất phát chạy vào, “Mẫu thân, con tới rồi.” xong cầm con dao ở bên lên đến con gà trước mặt Lâm Nhược Tịch, nàng bị dọa sợ đến mức phải vội vàng lui lại mấy bước.

      "Nhược Tịch, tỷ mau qua đây, bên này cần tỷ giúp này. " Giọng của Qúy Tinh truyền ra từ bên trong, lúc này Lâm Nhược Tịch mới lấy lại tinh thần chạy vào phòng trong, “Sao vậy? Muốn tỷ làm gì nào?” Qúy Tinh đưa cho nàng đống đồ, “Mang những món đồ này xuống, có rất nhiều người đến thăm Triết nhi.” Lâm Nhược Tịch nhìn những món đồ trong tay và đất, cũng rất mong đợi, nàng vội vã cầm lấy .

      "Tinh nhi, người ở nơi này tốt, vậy cả đời sống ở chỗ này ." Lâm Nhược Tịch đùa giỡn , Qúy Tinh chỉ cười , đúng vậy mà, người dân ở đây đơn thuần chất phát, điều này rất khó có được. “Tỷ và muội nghĩ giống nhau.” Nàng cũng mở miệng , xong hai bên nhìn nhau mỉm cười.

      "Hả? Sao Thúy tỷ và bọn người A Cửu tới nhỉ? " Quý Tinh hỏi người đứng ngoài cửa, lúc này có người buông đồ trong tay xuống , “Nương tư A Cửu sắp sinh, Thúy tỷ đỡ rồi.” Nghe được tin tức này, Qúy Tinh rất vui vẻ.

      " sao? Nhược Tịch, tỷ mau lấy ít đồ, chúng ta đến thăm bọn họ. " Lâm Nhược Tịch rất nhanh chóng chạy vào nhà cầm ít đồ, "Các vị, hôm nay làm phiền các vị, ta thăm gia đình A Cửu." Nàng vọng vào với những người trong nhà.

      "Hách phu nhân, người cứ , nơi này còn có chúng ta mà.’’ người đứng lên vỗ ngực , Qúy Tinh yên tâm gật đầu rồi cùng với Lâm Nhược Tịch ra cửa, còn Hách Liên Viên lại bận rộn thể phân thân ra được.

      Hai người mới vừa đến nhà A Cửu, nghe được tiếng con nít òa khóc bên trong, “Ồ, là trùng hợp sinh rồi.” Lâm Nhược Tịch kêu lên, Qúy Tinh vội vàng đẩy cửa vào, đụng phải Thúy tỷ.

      "Hách phu nhân? Người đến nhìn hài tử của A Cửu à?’’ Qúy Tinh gật đầu cái, “Là nhi tử hay là nữ tử?” Nàng tò mò hỏi, “Là tiểu nha đầu.” Thúy tỷ cười hớn hở trả lời. “ sao? Vậy tốt rồi, có thể cho ta vào thăm họ được ?” Thúy tỷ gật đầu, lúc này Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch mới cùng nhau vào.

      "A Cửu, chúng ta tới thăm hai người này." Quý Tinh vào cửa nhìn thấy A Cửu ngồi bên giường, “Hách phu nhân, sao người lại tới đây? Hôm nay chỗ của người phải rất bận rộn mới đúng chứ, là ngại quá tôi được.’’ A Cửu vội vàng đứng lên, “Haizz! có việc gì, tẩu tử sanh con mới là việc quan trọng.” xong nàng tiến lại gần nhìn đứa trẻ, “Woa! là đáng ! Khi lớn lên nhất định rất đẹp, gả cho Triết nhi nhà ta là vừa khéo.” Nàng đùa, vậy mà hai người A Cửu còn tưởng .

      "Hách phu nhân, như vậy làm sao được cơ chứ, nhà chúng tôi xứng với người.’’ Nương tử của A Cửu lên tiếng, “Có cái gì xứng.” xong nàng ôm lấy đứa bé giường, Lâm Nhược Tịch cũng tiến lên nhìn phía trước, phải giống hệt với khi Tinh nhi sinh sao? Hoàn toàn còn chưa nhìn ra có đẹp hay .

      " mà, Hách phu nhân, người đừng đùa chứ.’’ Bây giờ bọn họ ai cũng biết nàng là lão bản của Cẩm Tú phường, khó trách nàng phóng khoáng như vậy. . . “Ha, ha, được rồi.” Qúy Tinh mỉm cười, Lâm Nhược Tịch còn chưa sinh con nên nàng chưa thể hiểu được cảm giác đó, cho nên nàng ấy chỉ ngồi đó nhìn bọn họ.

      "A Cửu, đây là chút thành ý, hãy giữ ." Quý Tinh lấy ra bao tiền lì xì, A Cửu vộ vàng đẩy lại, “ được! Sao chúng tôi có thể lấy tiền của người được.” Có gì bọn họ cũng lấy tiền. “Haizz! Huynh cầm lấy là muốn ta tức giận sao.” Qúy Tinh làm ra vẻ nổi giận, A Cửu sủng sốt chút, ngay sau đó đưa tay cầm lấy bao lì xì, “Thế này mới đúng.” Nàng nở nụ cười, Nhược Tịch ở bên cũng muốn bật cười.

      "Tinh nhi, chúng ta cũng phải trở về." Lâm Nhược Tịch nhắc nhở, "Phải rồi, A Cửu chúng ta trước đây, tối nay ta cho người đưa chút đồ ăn đến cho hai người, hôm nay đừng nấu cơm." Nàng dặn dò xong, sau đó đặt đứa bé xuống rồi ra ngoài cùng với Lâm Nhược Tịch, A Cửu theo ở phía sau tiễn họ, "Được rồi, huynh trở về chăm sóc tẩu tử , đừng tiễn nữa." Quý Tinh xoay người ngăn theo họ.

      "Haizz Hách phu nhân, vậy ta chỉ tiễn đến đây, thong thả." A Cửu thà nhìn theo bóng lưng của các nàng, "Hi hi! Tinh nhi, ta càng lúc càng thích nơi này." đường về Lâm Nhược Tịch kêu to, Qúy Tinh lắc đầu cái, nàng còn cảm thấy phải là đây sao?

      Hai người trở lại chỗ ở, phát ngoài dự đoán mọi việc cũng được chuẩn bị xong, chỉ chờ hai người bọn họ thôi, "Hách phu nhân, mau mang đứa bé đến chọn đồ vật thôi." Trong đám người có người thúc giục, Qúy Tinh gật đầu rồi bước đến giữa ôm lấy đứa trẻ tới căn phòng trước mặt.

      Nàng đặt con mình thả vào phía tấm thảm đỏ, “Đến nào, Tiểu Triết, thích thứ gì cứ cầm lấy.’’ Lúc này Qúy Triết giống với lúc đầu mặt đầy nếp nhăn, mà trở nên hồng hào rất đáng .

      Đứa bé mặc áo yếm màu đỏ màu đỏ nằm ở chỗ ban đầu chịu nhúc nhích, sau đó giống như phát ra vùng đất mới lạ liền bò về phía trước, người xung quanh đều chú ý đến động tác của nó, nó bò đến trước cầm lấy quyển sách, cả đám người ồ lên, nhưng rất nhanh đứa trẻ để sách xuống rồi tiếp tục lấy kiếm, đám người vừa hít hơi, nhưng thanh kiếm quá nặng nó lại cầm nổi, thế lại thôi.

      Cuối cùng giữa những ánh mắt thể tưởng tưởng nổi của mọi người, thân hình bé thảm sờ soạng toàn bộ đồ đạc trước mặt lần. “Haizz! Hách phu nhân, tương lai của đứa trẻ tốt đâu.!” Qúy Tinh mỉm cười, bọn họ là mê tín mà, nhưng nàng tin tưởng điều này.

      "Được rồi, các vị, ăn cái gì , vất vả lâu như vậy, chắc cũng đói bụng." Quý Tinh vừa lên tiếng lúc này đám người mới bắt đầu ra ngoài, “Nhược Tịch, ra ngoài ăn thôi.” Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, chỉ là nàng hiểu tại sao lại nhìn thấy Hách Liên Viên. “Tinh nhi, Hách Liên Viên đâu?" Nàng vẫn hỏi, "Sao vây? Tỷ lo lắng cho ?" Nàng nửa đùa nửa .

      " có đâu! Muội đáng ghét!" Nàng đẩy Qúy Tinh cái, "Haizz, Tỷ cẩn thận nào, trong tay muội còn ôm tiểu tử này." như vậy, nhưng nàng có ý trách cứ gì nàng ấy."Hả, muội sao rồi? có sao chứ?" Lâm Nhược Tịch kêu to, sao nàng lại quên mất việc này chứ." có việc gì, Hách Liên Viên chắc bận việc, lát nữa thấy huynh ấy thôi." Nghe lời của nàng ..., Lâm Nhược Tịch gật đầu rồi hai người ra ngoài.

      "Hách phu nhân, cũng tới đây ăn ." Họ vừa ra ngoài, có người tới kêu họ."Các vị ăn uống, nhớ phải ăn cho no nhé.’’ Nàng cười với bọn họ mà , lúc này Hách Liên Viên mới xuất , "Này, cả ngày huynh chạy đâu vậy hả? " Nhìn người vừa nhảy đến trước amwjt mình, Hách Liên Viên nhíu mày lại, “ đừng tra hỏi giống như phu nhân của ta vậy có được hay ?” Nghe lời của , Lâm Nhược Tịch thiếu chút tức giận đến hộc cả máu.

      "Da mặt dày." xong cũng để ý tới nữa, cũng phớt lờ đáp lại, "Xong việc rồi à?" Quý Tinh tiến lên hỏi, Hách Liên Viên gật đầu cái, "Ừ, có chuyện gì ?" Quý Tinh gật đầu, "Huynh chuẩn bị ít thức ăn đưa đến chỗ ở của A Cửu có được hay ?’’ Nàng mới vừa xong, Hách Liên Viên liền vào nhà chuẩn bị rồi.

      "Tinh nhi, đây là phân biệt đối xử mà." Lâm Nhược Tịch kêu la, Tinh nhi bật cười lắc đầu, ngày đầy tháng hài tử chỉ có ngày, có người vui mừng uống quá chén đến nỗi đều nhờ người đỡ mới được.

      "Hách phu nhân, chúng ta trước đây, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai chúng ta tới dọn dẹp.’’ Người uống say quá nhiều, “ có việc gì đâu, các người đường cẩn thận chút.” Quý Tinh phất tay về phía bọn họ, rất nhanh mọi người hết, còn các nàng cũng vào phòng.

      Ban đêm, mọi người bận rộn cả ngày cũng nghỉ ngơi sớm, Qúy Tinh coi như làm cái gì cũng cảm thấy mệt chết, may mắn thay Khánh tẩu nguyện ý ở lại giúp nàng chăm sóc hài tử, như vậy nàng mới có thể ngủ sớm.

      Tiếng côn trùng, cóc ếch kêu đường ngừng, đường bóng người đột nhiên lại có hai bóng người từ trời giáng xuống, “Đại ca, sư muốn làm vậy sao?” Chẳng qua lời này lại mang đến cái đánh: “Nếu ngươi làm ta làm.” xong biến mất trong bóng đêm.

      Khi hai người xuất lần nữa dưới ánh trăng vốn y phục màu đen quần áo lây nhiễm rất nhiều tạp sắc khác, nhìn lại mặt bọn chúng nhuốm đầy vệt đỏ, bọn chúng tiếp tục chạy trong bóng đêm.

      Đại Bảo vốn ngủ lại đột nhiên cảm thấy khác thường, chẳng qua đứa bé vừa mở mắt ra nhìn thấy thanh đao cắm xuyên qua bụng của mình, người nọ rút đao ra sau đó tiếp tục chạy ra ngoài, hề nhìn lại người giường có tắt thở hay , bọn đều nghĩ người bình thường đều trực tiếp tắt thở, mà giờ khắc này Đại Bảo lại ôm bụng lết ra ngoài, đến đâu nơi đó đều loang lổ toàn máu.

      Mở cửa ra, mùi tanh của máu thoang thoảng trong khí, nó mới vừa nhìn thấy bóng người nhanh chóng vào nhà của các hộ dân, được, điều đầu tiên thằng nghĩ đến là đám người Qúy Tinh, nó phải thông báo, nghĩ như vậy, thằng bé mới dốc hết sức lực chạy xuyên qua màn đêm. . .

      "Thình thịch" cửa bị gõ ngừng, Khánh tẩu mở mắt ra, trễ thế này người nào còn tới gõ cửa? Khánh tẩu rón rén ra ngoài, chẳng qua là khi cửa vừa mở cửa ra, Khánh tẩu hét lên, "Đại Bảo, con làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?" Mà tiếng kêu của Khánh tẩu đánh thức người trong phòng, Qúy Tinh khoác y phục ra, cả Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch cũng đồng thời ra ngoài.


      " xảy ra chuyện gì?" Lâm Nhược Tịch dụi dụi con mắt, "Á! Máu. . . Máu. . ." Nàng chỉ vào người té xuống đất kêu lên, Hách Liên Viên vội vàng che miệng của nàng, còn Qúy Tinh lại bước nhanh về phía trước, "Xảy ra chuyện gì vậy?" Đại Bảo nỗ lực mở mắt, "Mau. . . Chạy mau! Có. . . Có người giết sạch thôn làng." xong cũng nhịn được nữa ngẹo đầu tắt thở.

      "Đại Bảo! Đại Bảo! Á!" Khánh tẩu tiếp nhận nổi này, hôn mê bất tỉnh, "Tàn sát người trong thôn? Tại sao? Chúng ta làm sao đây?" Lâm Nhược Tịch nhìn hai người trước mắt." được, A Cửu, chúng ta phải cứu bọn họ." Quý Tinh muốn xông ra ngoài, lại bị Hách Liên Viên ngăn lại, "Trước tiên các muội mau tránh xuống mật đạo, ta ra ngoài xem chút." Chẳng lẽ lần này phải nhắm tới Nhược Tịch sao?

      "Mật đạo?" Quý Tinh nhìn , Hách Liên Viên gật đầu cái, "Cái đó là dùng để chạy thoát giữ mạng, trước kia ta và phụ mẫu ở nơi này, chẳng qua bọn họ đều bị giết chỉ có minh ta còn sống." Hình như lại nghĩ tới tình cảnh lúc ấy.

      "Tinh nhi, chúng ta có võ công, nhanh bế Triết nhi thôi." Lâm Nhược Tịch thúc giục, nhưng Qúy Tinh lại lo lắng cho A Cửu và hài tử của , Hách Liên Viên như nhìn ra băn khoăn của nàng, "Yên tâm , ta cứu bọn họ." Hách Liên Viên nhìn nàng, Qúy Tinh cũng nhìn , "Làm ơn." Sau đó xoay người trở về phòng ôm lấy con mình, còn Hách Liên Viên lại đỡ Khánh tẩu dậy.

      Sau khi thu xếp cho các nàng xong xuôi, xoay người , “Huynh, nhất định phải cẩn thận.” Quý Tinh nhìn bóng lưng của , Hách Liên Viên gật đầu cái, "Nhớ , ngàn vạn lần được ra ngoài." liên tục dặn dò, người ở bên trong gật đầu lúc này mới ra ngoài.

      Hách Liên Viên chạy trong màn đêm, tra xét từng hộ từng hộ, quả nhiên, rốt cuộc là người nào độc ác như vậy, lại có thể tàn sát toàn thôn? nhanh chóng chạy về phía nơi ở của A Cửu, chẳng qua chậm bước, nhìn hai người ngã trong vũng máu, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng, hẳn là Tinh nhi đau lòng lắm, hôm nay khi đưa thức ăn đến, A Cửu còn cười với đợi hai ngày nữa mang thịt qua cho Tinh nhi, chỉ là tại. . .

      Đúng rồi, đứa bé, đứa bé, nhảy tới bên giường, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì may! cầu nguyện, chỉ thấy bóng người bé nằm trong lồng ngực đầy máu của Cửu tẩu đến đấng mày râu như cũng kiềm được nước mắt rơi xuống, tại sao! Rốt cuộc là ai!

      "Cứu. . . Cứu. . . con bé." Nghe giọng rất , Hách Liên Viên vội vàng cúi đầu, " Cửu tẩu, tẩu cái gì?" lại gần nàng, Cửu tẩu thoáng nhích thân thể, "Cứu. . . Cứu. . ." Còn chưa xong tắt thở, lúc này Hách Liên Viên mới chú ý tới, hình như nàng ấy chỉ vào bọc tả người mình, run rẩy hạ tay xuống dò xé, đứa bé chưa chết!

      vội vã ôm lấy hài tử từ thân thể của Cửu tẩu, đứa trẻ còn trong giấc mộng, tỉnh lại, coi như con bé mạng lớn, nếu như lúc ấy nó tỉnh dậy, chắc chắn tránh được kiếp này.

      Trời hửng sáng, Hách Liên Viên lê thân thể mệt mỏi ôm đứa bé trở lại mật đạo, đám người Qúy Tinh thấy về lập tức xông đến, “Sao lại thế này? Sao thế này?” Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn , Hách Liên Hiên nhắm mắt lại, sau đó mở ra, "Toàn bộ đều chết rồi, chỉ mình con bé còn sống." nâng chiếc tả trong tay."Đây là. . . Hài tử của phu thê A Cửu?" Quý Tinh nhìn Hách Liên Viên, gật đầu cái.

      "Chết? Chết hết? Đại Bảo à! Phu quân à." Khánh tẩu ở bên sớm khóc ra hơi, còn Hách Liên Viên lại nhìn Lâm Nhược Tịch, "Này, sao huynh lại nhìn ta như thế?" Lâm Nhược Tịch bị nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, chẳng lẽ hoài nghi nàng sao? Làm sao nàng lại làm những chuyện này được !

      "Trước đây để ý vô tình nghe được có người muốn lấy mạng của , nhưng ta và thầm bảo vệ , đánh hai người kia chạy . . . suy nghĩ chút có kết thù với ai." rất hoài nghi chuyện lần này có liên quan tới nàng.

      Khuôn mặt của Lâm Nhược Tịch ngây ngốc, có người muốn lấy mạng của nàng? Người nào?"Ta kết thù oán với ai cả, ngoại trừ. . . thể nào! Thủy Linh như vậy, chúng ta lại lớn lên từ với nhau." Nàng lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình.

      " sao? Bây giờ xác định có? Vậy xem những người chết bên ngoài kia chút! Bọn họ làm sai chuyện gì?" Hách Liên Viên hét to, giọng của hù sợ hai đứa bé còn chưa tỉnh hẳn, chỉ nghe bật khóc oa oa tiếng."Triết nhi, khóc nào." Quý Tinh dỗ đứa trẻ trong ngực, "Nhanh lên, ngươi mau dỗ dành chút ." Hách Liên Viên nhìn đứa trẻ trong ngực, nam nhi làm sao dỗ được trẻ con chứ.

      "Đưa cho ta ." Lúc này Khánh tẩu tới, "Khánh tẩu, xin lỗi." Quý Tinh nhìn nàng, Khánh tẩu kiềm nén nước mắt, " khóc, khóc nào." Nàng lắc đầu liên tục, dỗ dành đứa trẻ ôm trong ngực.

      "Tinh nhi, ta. . ." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, Qúy Tinh lắc đầu, “, chúng ta ra ngoài xem thế nào.” Khi bọn họ vừa ra khỏi mật đạo, mùi máu hôi thối tanh nồng ập đến trước mặt, Lâm Nhược Tịch gập người xuống nôn ọe, Qúy Tinh cũng dám tưởng tượng, coi như có thù oán với Nhược Tịch, nhưng cũng nên giết hết tất cả người trong trấn chứ?

      "Hách Liên Viên, phiền huynh khổ cực thêm chút, có thể dời những người đó đến nơi này được hay ?" Quý Tinh xong, mấy người họ đều nhìn nàng, nàng muốn làm gì?"Được." xong, xoay người ra ngoài.

      Nhìn Hách Liên Viên mang từng thi thể dời đến Khánh tẩu sớm khóc lóc đến nhìn ra hình người, những người này đều là láng giềng mấy chục năm nay, có rất nhiều tình cảm! Lâm Nhược Tịch cũng chịu được nữa rồi, nếu như do Thủy Linh gây nên, vậy nàng nhất đinh bỏ qua cho nàng ta! Nhược Tịch siết chặt bàn tay.

      Khi Hách Liên Viên mang hai thi thể cuối cùng đặt xuống nước mắt của Qúy Tinh thể khống chế nổi nữa rồi, nàng bước lên trước ngồi xổm người xuống, “A Cửu, xin lỗi, ta cứu được huynh. . . Huynh yên tâm, con của hai người ta nuôi con bé thành người tốt, giống như con ruột của mình.” Nàng thề. Lúc này Hách Liên Viên tròng mắt cũng đỏ, nhất định phải bắt cho được hung thủ, chặt bọn chúng ra thành trăm mảnh!

      "Hách Liên Viên, cầm cây đuốc tới đây." Tất cả nơi này nàng đều đốt toàn bộ theo cho bọn họ, Hách Liên Viên cầm cây đuốc đứng ở bên cạnh nàng, Qúy Tinh nhận lấy cây đuốc, ném vào giữa những xác người, “Mọi người hãy an lòng! Quý Tinh thề với trời, nhất định mang kẻ giết mọi người, từng kẻ chặt thành trăm mảnh! Ta khiến bọn chúng sống bằng chết!” Nhìn ngọn lửa rực sáng trước mắt, hình ảnh ngọn lửa nơi đáy mắt của nàng hệt như tâm trạng của nàng lúc này.

      Lâm Hương trấn nay chỉ còn sót lại mấy người bọn họ, thu xếp xong đồ đạc, đám người Qúy Tinh lên đường, hơn nữa lần này có mục đích, bởi vì Qúy Tinh nổi giận, tất cả nhà của ở Lâm Hương trấn đều bị nàng thiêu hủy, bởi vì nơi đó còn người nữa.

      Vô Tình Minh, lúc này Nam Cung Hi mới phát ra, món trang sức bằng vàng kia còn chưa tặng , nghĩ tới hài tử của nàng chắc đầy tháng, lúc này mới rời khỏi Vô Tình Minh, muốn đến chúc mừng.

      Khi Nam Cung Hi bước vào Lâm Hương Trấn lần nữa sửng sốt, tại sao toàn bộ nơi này đều bị thiêu rụi, hơn nữa trong khí còn tràn đầy mùi máu tươi, được, Qúy Tinh, vội vã chạy đến nơi ở của nàng, chẳng qua nhà cửa cũng bị chạy, tin vào mắt mình, như kẻ điên chạy tìm kiếm, như vẫn như cũ thu được gì cả.

      "Tại sao có thể như vậy?" ngã ngồi mặt đất tự lẩm bẩm, ban đầu nếu là tốt rồi, tại sao lại ! ngồi dưới đất chú ý đến xác người đặc biệt như vừa bị đốt kia, đứng lên, chẳng lẽ nơi này bị người ta tàn sát hàng loạt? Nhưng là ai? Nơi này ràng là cố tình bị đốt, như vậy chẳng phải bọn họ có việc gì ư?

      Chỉ là có số việc muốn trở về tìm người tra chút, nghĩ như vậy xông ra ngoài, lúc này căn nhà truyền ra tiếng động, dừng bước lui về phía sau hai bước, tới nơi phát ra tiếng động ban nãy, nghiêng tai lắng nghe có người, mở cánh cửa vừa to vừa dày ra người phía sau cánh cửa ngẩng đầu lên, nhìn thấy rồi ngẩn người tại đó

      Mặc dù người trước mắt bị hủy nửa gương mặt, nhưng là Nam Cung Hi vẫn nhận ra nàng, "Triệu Trà Trà? Tiểu thư còn sống? có biết bọn người Qúy Tinh ở đâu ?" Nghe được tên nàng, nàng rất vui mừng, nhưng câu tiếp theo lại đánh nàng ngã vào hầm băng.

      " biết." Lời nới như vậy nhưng trong mắt hận ý lại sâu thế nào, tại sao lại có thể sâu được? Khi nàng mới vừa trở về, lúc thay y phục phát ra nhà cháy rồi, liều mạng chạy thoát lại nhìn thấy bóng lưng của bọn người Qúy Tinh, người bên cạnh nàng ấy cầm cây đuốc, chẳng qua nàng còn chưa kịp gọi bị cánh cửa đè ngã, mặt mảnh nóng bỏng đỏ rực, cần nhìn nàng cũng biết khuôn mặt mình bị hủy.

      "Chuyện gì xảy ra nơi này? Tại sao người trong trấn bị tàn sát hả ?" mới vừa hỏi xong, Triệu Trầ Trà ngơi ngác nhìn , bị tàn sát hàng loạt? Trong khi bọn họ nghĩ rằng nơi này còn người nên châm lửa đốt? Tuy là vậy nhưng nàng thể tha thứ cho Qúy Tinh được, tuyệt đối !

      Thấy dáng vẻ của nàng giống như người mất hồn, có thể tìm được đường sống trở về từ chỗ chết, “Theo ta trở về thôi.” Nghe như vậy, Triệu Trà Trà lập tức gật đầu, ngờ trong họa lại được phúc, cứ như vậy, Nam Cung Hi dẫn theo Triệu Trà Trà rời . . . .
      Last edited: 15/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :