1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân nóng tính thiếu quản giáo - Mạc Thiểu Hiển (96/132) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 82.1: Ta nhất định bảo vệ nàng (5)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Woa! Đây là những thứ gì vậy?" Lâm Nhược Tịch ở bên trong nhìn thấy hình như Qúy Tinh cúi người xuống kiên quyết muốn nhặt cái gì đó, lúc này mới đến xem tình hình chút, Hách Liên Viên cũng ở ngay phía sau, khi nhìn thấy thứ ấy cũng sửng sốt.

      "Tinh nhi, cái này là quả mận sao? Xem ra giống như mới vừa được hái." Lâm Nhược Tịch bộ dạng hưng phấn réo gọi giống như phát ra cái gì đó, Hách Liên Viên trừng mắt nhìn nàng caasi, đây phải là ít quả mận sao?

      "Ừ, nhặt giúp muội tay nào." Nàng che dù ngồi nhặt đất, Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên cũng tham gia với nàng, ba người cùng nhau nhặt đồ rơi mặt đất."Hả! Phi! Phi! Tinh nhi, quả này chua như vậy ăn thế nào đây? " Lâm Nhược Tịch muốn nếm thử thứ quả kia chút, ngờ thiếu chút nữa làm cho miệng của nàng chua lè.

      "Chua?" Hách Liên Viên nghi hoặc, ngay sau đó cũng nhặt lấy trái mận lau ở người, cắn cái, lập tức cau mày lại, đúng là rất chua, nhìn Qúy Tinh ở bên, “Tinh nhi, ta nghĩ cái này là đưa cho nàng.” Bởi vì tại có đôi lúc nàng thèm đồ ăn chua.


      "Cái gì? Chua như vậy? Quả nhiên là rất nghèo mà." Lâm Nhược Tịch thèm ngoảnh lại nhìn, biết nàng còn phải nhặt những thứ này làm gì, dù sao nàng cũng ăn nưa. Quý Tinh cũng cầm lên cắn miếng, " chua đâu." Còn rất hợp với khẩu vị của nàng, Lâm Nhược Tịch miệng há to, nàng lại còn chua?

      ra Nam Cung Hi chạy xa, mà lại núp ở góc tường nhà, mắt nhìn về phía bọn họ, thể nghe thấy lời cay độc của Lâm Nhược Tịch, nhưng nàng thích ăn là tốt rồi, nhìn bầu trời chút, cũng cần phải về rồi, tại sao lại bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng rồi nhỉ? lảo đảo lắc lư trở về nơi để hàng.

      "Này, chờ khi nào giống Tinh nhi cũng thích ăn chua thôi.’’ Hách Liên Viên tới với Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh, Lâm Nhược Tịch thoáng nhìn , lại nghĩ đến tên câm vừa rồi, chẳng lẽ bị nàng trúng sao?

      "Được rồi, vào nhà thôi." Quý Tinh nhìn hai người trước mặt, kỳ lạ , bọn họ nhìn cái gì vậy? Nàng dõi theo tầm mắt của hai người họ, cái gì cũng có mà. ‘Hả,. . . được rồi, muội cẩn thận chút. ’Lâm Nhược Tịch lấy lại tinh thần, thả toàn bộ đồ cầm trong tay vào tay Hách Liên Viên, còn mình đỡ Qúy Tinh trước, ngoài trời mưa trơn trượt, vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn.

      "Ai? Người câm, ngươi đâu từ sáng sớm vậy? Tại sao lại bị mắc mưa? Trước đây ngươi phát sốt còn chưa khỏi hoàn toàn mà. . ." Trương Đạt còn chưa hết, nhìn thấy bóng đen lao ập vào người ."Người đâu mau đến ....!" Người câm lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, xem ra lại phát bệnh rồi, ông làm sao ăn với giao phó của Triệu đại tiểu thư đây.

      nhóm người ba chân bốn cẳng đỡ tiến vào, lúc này Hoàng Nhân cũng tỉnh rượu, lập tức thay y phục cho Nam Cung Hi, Trương Đạt cho người mời đại phu, mà chính ông cũng phải báo cáo cho Triệu đại tiểu thư.

      "Trà Trà, chúng ta cần phải trở về." Triệu Hải nhức đầu nhìn nữ nhi duy nhất của mình, " cần đâu, phụ thân, người trở về , con muốn ở lại đây." Tại sao nàng muốn ở lại Triệu Hải biết, chẳng qua ông vạn lần cũng đồng ý.

      "Nếu con trở về ta lập tức nhận người nữ nhi!’’ Triệu Hải ra lời tàn nhẫn, chỉ nghĩ muốn hù dọa nàng mà thôi, “ nhận nhận! Con cũng vậy có người làm phụ thân này.” xong xoay người xông ra ngoài.

      "ỐI DA!" Trương Đạt bị người ta đụng ngã xuống đất, nhìn người đất, Triệu Trà Trà dụi con mắt, "Ông tới nơi này làm gì?" Nghe được giọng này, Trương Đạt ngẩng đầu lên, ra người đụng ông chính là Triệu đại tiểu thư.

      "Chuyện là. . . người câm lại bị bệnh." Ông mới vừa xong, Triệu Trà Trà chạy vội ra ngoài, sau đó Triệu Hải bước ra nhìn người đất, khẽ hừ tiếng, rồi lại nhìn theo bóng dáng chạy xa, lắc đầu rồi lại lắc đầu.

      "Triệu lão bản." Trương Đạt đứng lên khom lưng cúi người nhìn ông ta, Triệu Hải nhìn ông cái, "Ngươi vào đây cho ta, ta có việc muốn với ngươi." Trương Đạt run rẩy theo sau ông ta rồi vào
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 82.2: Ta nhất định bảo vệ nàng (5)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Đại phu, như thế nào rồi?" Hoàng Nhân nhìn đại phu ở trước mắt, đầu lắc lư cái gì kia chứ, đừng có dọa có được hay ."Trước đây phát sốt còn chưa khỏe hẵn lại ra ngoài nhuốm mưa? Lần này cần nghỉ ngơi nửa tháng." qua ông cầm giấy bút kê đơn thuốc.

      Triệu Trà Trà vừa bước vào phòng bước nghe được lời đại phu cần nghỉ ngơi nửa tháng, những người khác thấy nàng tới, ai nấy đều xô đẩy nhau ra ngoài, Hoàng Nhân cũng lôi đại phu kéo rời khỏi đó. Triệu Trà Trà tới bên giường, xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn quần áo ướt sũng ở bên, biết rằng bênh của mình còn chưa khỏe , chạy mắc mưa cái gì đây.

      Nàng ngồi ở bên giường, đỏ mặt kéo tay của qua nắm trong tay mình, đến cả tay cũng lạnh như vậy. “. . . nên. .” nghe được giọng ấy, Triệu Trà Trà lập tức buông tay mình ra, nhìn về phía người nằm giường, ra là mớ, nàng vỗ vỗ ngực mình, hù chết nàng mất.

      "Tinh nhi, tỷ cảm thấy được rằng, có phải tên câm kia coi trọng muội hay ?’’ tại Hách Liên Viên có ở đây, cho nên nàng mới hỏi như thế, trước đây Qúy Tinh mực phủ nhận, nhưng bây giờ nàng cũng xác định được nữa, tất cả những hành động của người câm đó là làm cho người ta khó hiểu

      "Tỷ cảm thấy vậy?" Quý Tinh hỏi ngược lại, Lâm Nhược Tịch vẫn suy tư, "Ta cảm thấy được. . . Cảm thấy. . ." lúc này nàng mới nhìn bụng của Qúy Tinh chút, cũng đúng, ràng như vậy rồi, người câm thể thấy được kia chứ?

      "Có thể là trước đây muội giúp , báo ân thôi." Người cổ đại hay hành động như vậy, Lâm Nhược Tịch gật đầu cái, cũng đúng."Tinh nhi, ngờ món ăn của muội làm còn ăn rất ngon!" Tối hôm qua sau khi ăn chút, nàng mực trở về chỗ cũ, bộ dạng này làm cho Qúy Tinh nhìn thấy phải bật cười.

      "Vậy để muội làm tiếp cho tỷ ăn nhé?" Lâm Nhược Tịch vỗ hai tay, "Được! Được!" Qúy Tinh cũng lắc đầu cá, “Được rồi, nhưng tỷ cũng phải giúp mới được.” Ba tháng này vừa qua, bụng “to ra” vô cùng nhanh, có những chuyện nàng làm tiện. “ thành vấn đề!” như vậy, chỉ là mộ đai tiểu thư như nàng làm được việc nặng sao?

      "Ngươi tỉnh? Mau uống thuốc." Nhìn chén thuốc đưa tới, Nam Cung Hi nhíu mày lại, ngay sau đó nhìn về phía người ở trước mắt, tại sao lại là nàng ta?"Thế nào? Ngươi mau uống thuốc nhanh , đại phu ngươi cần nghỉ ngơi nửa tháng." Nghe lời của nàng..., càng thêm cau mày, nghỉ ngơi nửa tháng? Có phải hơi lâu hay ? cảm giác mình sao cả.

      Nhìn có vẻ gì muốn nhận lấy chén thuốc, Triệu Trà Trà lần nữa rồi đặt chén thuốc trong tay xuống, lúc này Nam Cung Hi mới nhận lấy chén thuốc kia, uống hơi cạn chén thuốc, Triệu Trà Trà cầm lấy chén , đứng dậy để lên bàn, khi xoay người lại thấy người gường muốn đứng dây.

      "Ôí, ngươi phải nghỉ ngơi, đừng có ngồi dậy." Triệu Trà Trà ngăn hành đọng của lại , Nam Cung Hi cũng rất buồn bực, tại sao toàn thân vô lực, chẳng lẽ bệnh rất nặng? Khi rơi vào trầm tư, cửa phòng được mở ra.

      ‘Người câm, chuyện là. . . Thủ lĩnh muốn ngươi bắt đầu làm việc." Người bước vào chính là Hoàng Nhân, cực kỳ hiểu, người câm ràng bị bệnh, tại sao Trương Đạt còn muốn bắt đầu làm việc? Hơn nữa Triệu đại tiểu thư cũng ở đây, sợ đắc tội với nàng sao?

      "Gọi Trương Đạt tới gặp ta." Ông ta bị cái gì vậy, biết người câm bị bệnh sao? Muốn bắt đầu làm việc? Đó phải là muốn ngã quỵ sao? Hoàng Nhân gật đầu cái rồi xoay người rời , Triệu đại tiểu thư chắc chắn khoanh tay đứng nhìn.

      "Đại tiểu thư, người tìm ta?" bao lâu sau, Trương Đạt tới trước mặt Triệu Trà Trà."Người câm bị bệnh, để cho nghỉ ngơi chút." Nàng thẳng ra mục đích nàng gọi ông ta tới đây, chỉ đáng thương cho Trương Đạt, cũng muốn đắc tội cả hai bên!

      "Đại tiểu thư, là hôm nay hàng rất nhiều, lão bản muốn hôm nay chúng ta phải chuyển xong toàn bộ." Ý của ông là nhất định phải bắt người câm làm việc, mà Triệu Trà Trà cũng nghe ra được, tại sao cha nàng lại có thể như vậy!
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 82.3: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (5)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Ta tìm cha ta." Nàng mới vừa xong, có người từ ngoài cửa tiến vào, "Trà Trà , con muốn tìm ta?" Người tiến vào chính là Triệu Hải, ông nhìn người mới ngồi dậy, chính là , kẻ tại khiến ông và con mình hòa hợp.

      "Cha! bị bệnh, người làm vậy là muốn lấy mạng sao? " Triệu Trà Trà bước lên nhìn Triệu Hải, ‘Nơi để hàng của chúng ta nuôi kẻ vô dụng.’ Đừng tưởng ông biết, con của ông muốn làm ông đều biết hết.

      Nam Cung Hi nhìn bọn họ, ra nếu muốn đuổi có thể thẳng ra , vốn dĩ muốn rời , thích vị Triệu đại tiểu thư hay bám lấy , cho nên khi mở miệng, tất cả mọi người ở trong phòng đều sững sờ.

      "Các người đừng tranh cãi nữa, ta ." xong lập tức sửa sang lại đồ đạc của mình, Triệu Trà Trà kinh ngạc xoay người, "Ngươi. . . Ngươi biết ư?" Nam Cung Hi im lặng trầm lắng,từ đầu đến cuối chưa từng mình biết , đều do họ tự cho là vậy.

      Trương Đạt cũng kinh ngạc, ra người câm biết chuyện, mà cả Triệu Hải cũng mơ hồ, phải người câm sao? Nếu như vậy. . . Ông nhìn con của mình, rồi lại nhìn người chuẩn bị áo quần sắp rời .. ., trong lúc nhất thời biết nên làm thế nào.


      "Cám ơn mọi người trước đây chăm sóc ta, ta đây." xong ngang qua bọn họ, nhìn bất cứ người nào. “ Phụ thân! Con ghét người!” Triệu Trà Trà xong vội đuổi theo, giờ phút này cả Triệu Hải cũng thành lời.

      "Hả? Người câm, ngươi đâu?" Hoàng Nhân tới nhìn , phải bị bệnh còn chưa hết hay sao? Lại cầm bọc quần áo muốn đâu đây? Nam Cung Hi đưa tay vỗ vỗ bờ vai của , "Hoàng Nhân, cám ơn ngươi từ trước đến nay luôn chăm sóc ta." Nghe thấy chuyện, Hoàng Nhân sửng sốt, ngây người."Ngươi. . . Ngươi phải bị câm sao?" run rẩy chỉ tay vào Nam Cung Hi, giọng của lôi kéo chú ý của người khác,

      " ra ngươi phải là người câm à? Haizz!" Mấy người nọ than thở, phải bị câm tại sao lại giả câm? “Cám ơn mọi người, ta đây.” Nõi xong khoác bọc quần áo lên vai, sải bước rời khỏi nơi để hàng.

      "Đợi chút, đợi chút." Tất cả mọi người nhìn Triệu đại tiểu thư từ bên trong chạy ra ngoài, đuổi theo người ngoài cửa, lại thở dài nặng nề lần nữa, Triệu lão bản cũng là, chỉ là chuyện này liên quan đến họ, vẫn nên tiếp tục làm việc thôi.

      "Ngươi chờ chút." Triệu Trà Trà ngăn ở trước mặt , Nam Cung hHi dừng bước nhìn nàng, "Chuyện này, chúng ta có đuổi ngươi , trở về có được hay ?" Nàng nhìn giống như cầu xin, Nam Cung Hi lắc đầu cái.

      "Tâm ý của đại tiểu thư ta xin nhận, nhưng mà trong lòng ta có ý trung nhân, cho nên . ." tiếp, nhưng biết nhất định nàng hiểu, Triệu Trà Trà tin vào tai mình, trong lòng có ý trung nhân? Đến tận bây giờ ngoại trừ Hách phu nhân ra, chưa từng thấy đối xử tốt với ai khác.

      "Ta hiểu ngươi cố ý như vậy, tại ta ngăn cản ngươi, chờ ngươi tìm được chỗ dừng chân có thể tới tìm ta hay ?’’ Trong đôi mắt của nàng chứa đầy nước, Nam Cung Hi thở dài, trả lời nàng, mà trực tiếp lướt qua nàng, nước mắt Triệu Trà Trà cũng tự chủ được mà rơi xuống, nàng nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của .

      "Trà Trà. . ." Triệu Hải cũng ra, nhìn thấy dáng vẻ đó của nữ nhi, ông cũng rất đau lòng, nhưng Triệu Trà Trà để ý tới ông, trực tiếp đẩy ông ra rồi chạy ra ngoài.

      Nam Cung Hi biết mình muốn đâu, chẳng có mục đích gì chỉ , tới lui lại đến chỗ Qúy Tinh ở, nhìn phòng ốc trước mẳ thở dài, chuẩn bị rời , bỗng nhiên có làn khói đặc cuồn cuộn toát lên từ bên trong, kịp suy nghĩ lập tức xông vào trong. . .
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 83.3: Ta nhất định có thể bảo vệ được nàng (6)

      Editor : Mai Tuyết Vân

      "Dùng chút rượu thuốc xoa thắt lưng giúp nàng ấy, nếu như có gì nghiêm trọng chỉ hai ngày là tốt rồi, nếu ngược lại. . . Vậy phải đợi tháng." Nghe được lời này người nằm giường thiếu chút nữa chịu được miệng sùi bọt mép, hi vọng nàng là điều đầu tiên, nàng cũng muốn mang bộ dạng như vậy đợi tháng giường, còn mốc meo lên sao?

      "Được, ta biết rồi, đại phu, ta đưa ông ra ngoài." Quý Tinh dẫn theo đại phu rời , "Đại phu, đây là tiền xem bệnh." Ở ngưỡng cửa, Quý Tinh lấy bạc ra, "Haizz, Hách phu nhân, cần khách khí ." Đại phu từ chối, người ở Lâm Hương trấn này ai biết nàng, “Ông cứ lấy .” này trước khi hương ai biết nàng a."Ngươi hãy thu thôi." qua trực tiếp đưa tiền cho ông, đại phu cũng gắng gượng nhận lấy.

      "Hách phu nhân, vậy ta xin phép cáo từ." Quý Tinh gật đầu cái, lúc này đại phu mới xách cái rương rời , Qúy Tinh lấy đơn thuốc trong tay ra nhìn chút, sau đó ra ngoài, Hách Liên Viên ra thấy nàng ở bên ngoài, cần suy nghĩ cũng biết nàng đến tiệm thuốc.

      "Chưởng quầy, ta tới hốt thuốc." Quý Tinh đặt phương thuốc ở quầy, "Hách phu nhân, người khó chịu ở chỗ nào sao?" Chưởng quầy nhìn phương thuốc chút, ân cần hỏi, " phải, là người khác ngã bệnh." Mỗi người ở nơi này đều đối xử với nàng rất tốt.
      "Chẳng lẽ là Hách công tử?" Chưởng quầy vừa bốc thuốc vừa hỏi, Qúy Tinh lại lắc đầu, nhìn nàng hình như muốn , chưởng quầy cũng hỏi nữa, vội vàng gói kỹ thuốc đưa cho nàng, "Của người, cái này mỗi ngày uống ba lượt, uống trước khi ăn cơm," Ông cố ý dặn dò, Qúy Tinh gật đầu lấy bạc ra.

      "Hách phu nhân, cần đâu, thuốc này là ta tặng người." người ở Lâm Hương trấn đều biết, cho rằng cuộc sống của bọn họ giàu có gì, cho nên chỉ có chút đồ họ đều thu tiền, "Như vậy sao được, ông cũng là người mở cửa làm ăn, hơn nữa chỗ bạc này cũng nhiều,ông cứ cầm lấy." Nàng đặt tiền ở quầy, xoay người rời , lúc này chưởng quầy mới thu lấy đỉnh bạc, Hách phu nhân. . . rất tốt.

      Quý Tinh vừa ra khỏi ngưỡng cửa đụng phải người, " xin lỗi." Nàng vội vàng quay về phía đối phương lời xin lỗi. “Hả? Là ?” Triệu Trà Trà nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn hiệu thuốc phía sau lưng nàng, “ ngã bệnh sao?” Qúy Tinh ngẩng đầu lên, ra là nàng ấy.

      " phải là ta, vâng, đúng rồi, có phải rất quen thuộc với người câm hay ?" Nghe được lời của nàng..., Triệu Trà Trà ngẩn người, trả lời, " thế nào rồi?" Mặc dù muốn quên, nhưng nàng vẫn làm được.

      " ngã bệnh, té xỉu, bây giờ ở chỗ của tôi, muốn theo tô cùng về sao?" Quý Tinh xong, Triệu Trà Trà lập tức nhìn nàng, tại sao nhiều lần lại đến tìm ở trước mắt này? có gì sao?

      "Hả, đâu!" Nàng vội vàng từ chối, thay đổi lần này làm QúyTinh khó hiểu, sao nàng ấy trước sau lại có hai thái độ? Còn là. . . Xem ra ghét bỏ người câm ấy rồi, nàng thở dài.

      "Vậy ta về trước." Quý Tinh gật đầu với nàng ta, lướt qua nàng, Triệu Trà Trà nhìn theo bóng lưng xa kia, ánh mắt lóe lên, biết nghĩ tới điều gì. . .
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (7)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Quý Tinh trở về nhà, lập tức vào phòng bếp sắc thuốc, Hách Liên Viên vội vàng theo, “Tinh nhi, để ta sắc thuốc cho, nàng xem Như Tịch .” Qúy Tinh để thuốc xuống, đúng vậy, trước tiên cần phải xoa bóp cho Nhược Tịch .

      "Được rồi, huỵnh sắc ." xong nàng xoay người tới gian phòng của LâmNhược Tịch, Hách Liên Viên bước đến, cầm lấy thuốc lên, có vài lần kích động muốn sắc thuốc, nhưng bỏ xuống được, chấp nhận bắt đầu sắc thuốc.

      "Ôí da! Tinh nhi, muội tay chút, đau quá." Giờ phút này trán Lâm Nhược Tịch mồ hôi tất tả rơi xuống, Qúy Tinh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, động tác của nàng rất , biết sao nàng lại xui xẻo thế này.

      "Tỷ đó. . . Nếu mà còn nữa phải hiệu quả sao." Nàng than thở, Lâm Nhược Tịch cũng rất uất ức, "Tinh nhi, muội xem sao ta lại xui xẻo thế này." Sao lại xui xẻo, mới vừa thành thân, phu quân lập tức ràng với đối tượng thành thân trước đây, bây giờ nàng chỉ có thể trốn chạy như vậy, phải nàng coi Thủy Linh như hảo tỷ muội, người mà nàng nghĩ đến đắc tội.

      "Trong lòng tỷ rối loạn gây chuyện, còn có có số việc muội hỏi, đó là vì tôn trọng tỷ." Người giường gật đầu cái, Tinh nhi thông minh như vậy, làm sao có thể nhìn ra kia chứ, "Vậy ta phải làm sao đây?" Nàng mới vừa hỏi xong, Qúy Tinh lập tức tăng thêm sức lực trong tay.

      "Ái da! Tinh nhi, muội muốn giết ta sao?" Lâm Nhược Tịch kêu to, "Còn hỏi muội làm thế nào? phải muội để cho Đường Tĩnh Thiên mình trở về xử lý sao?" Chẳng qua lâu như vậy, ngay cả chút tin tức về tên họ Đường kia cũng có? Đây cũng phải dấu hiệu tốt, có phải nàng nên giữ Nhược Tịch lại hay ?

      "? Hừ, lâu như vậy, đoán chừng bọn họ tốt hơn rồi." Nàng buồn bã trả lời, "Được rồi." Quý Tinh vỗ vai nàng, Lâm Nhược Tịch vừa định cử động, "Haizz! Tại sao còn nhúc nhích được vậy! Xong rồi!" Có phải lần này bị trật lưng quá nghiêm trọng hay ?

      "Đại phu phải hai ngày, ngày mai hãy nhìn lại , bây giờ muội còn phải nhanh chân đến xem người câm kia, tỷ phải nghỉ ngơi cho tốt đó. " xong buông bình thuốc trong tay xuống rồi ra ngoài, ở lại chuyện Đường Tĩnh Thiên với nàng.

      "Haizz, lại đợi. . ." Lâm Nhược Tịch còn chưa hết, nhìn thấy Qúy Tinh mở cửa bước ra ngoài, nàng vùi đầu ở giường, bộ dáng như vậy nàng khó chịu muốn chết, nhưng mà thể cử động! Nàng cảm thấy mình phát điên rất nhanh thôi.

      Qúy Tinh tới đẩy cửa gian phòng khác, lại phát hai người đàn ông này mắt to trừng mắt , xảy ra chuyện gì sao? là Hách Liên Viên tức giận im lặng, có lòng tốt lấy thuốc cho uống..., thế nhưng lại uống, còn nhìn giống như vừa trông thấy kẻ địch, hẳn là đề phòng Hách Liên Viên ư?

      "Các huynh làm gì?" Nghe được giọng này, Hách Liên Viên thở phào nhõm, "Tinh nhi, chịu uống. . ." Lời còn chưa hết, trong tay chợt , quay đầu nhìn người câm hơi uống sạch hết thuốc, . . . . . . là. . . Tức chết , cắn răng nghiến lợi nhìn người giường.

      " thế nào?" Quý Tinh hỏi, Hách Liên Viên lấy lại tinh thần, " có gì, thuốc uống xong rồi." lời này trừng mắt nhìn Nam Cung Hi, còn lại người kia vẫn khẽ cúi đầu, thấy được vẻ mặt của .

      "Ồ, vậy tốt." Quý Tinh gật đầu cái, sau đó đến bên giường, nhìn người giường, chỉ là nàng càng đến gần, đầu người giường càng cúi thấp, cũng sắp sửa áp vào lồng ngực của mình rồi, Quý Tinh hắng giọng.

      "Người câm, huynh có người nhà hay ? Ta thông báo với bọn họ." Hách Liên Viên cũng ở bên nhìn , hi vọng gật đầu, nhưng làm thất vọng Nan Cung Hi lại lắc đầu cái.

      "Đại phu dặn huynh nghỉ ngơi nửa tháng. . . như vậy, vậy huynh bằn lòng lưu lại đây sao?" Hách Liên Viên lần nữa chú ý người giường, nếu muốn dám gật đầu Hách Liên Viên lập tức . . . Còn chưa nghĩ xong, nhìn thấy đối phương gật đầu liên tiếp mấy cái, tên câm làm tức chết mà.!

      "Tinh nhi, người này lai lịch. . ." Hách Liên Viên còn chưa hết bị Quý Tinh thủ thế cắt đứt, nàng tự có chừng mực, bởi vì mấy lần giúp nàng, có thể thấy được cũng phải người xấu. Thấy Qúy Tinh nghe lời của , Hách Liên Viên nóng nảy, xoay người xông ra ngoài, cần phải phát tiết ra ngoài chút.

      "Vậy huynh nghỉ ngơi chút, ta mua thức ăn nấu cơm." Đây cũng là bất đắc dĩ, người bị trật eo, người đột nhiên chạy ra ngoài, tại chỉ có nàng là tình trạng tốt nhất, nghe được nàng muốn mua thức ăn, Nam Cung Hi lập tức xuống giường, chạy đến bên cạnh, cầm chiếc rổ lên, bộ dáng kia giống như là muốn cùng nàng.

      "Huynh cũng muốn ?" Quý Tinh nhìn rồi hỏi, gật đầu cái, "Thân thể của huynh. . . Vẫn nên nghỉ ngơi tốt chứ." qua nàng tiến lên muốn cầm lấy cái rổ, nhưng bị giữ lại rất chặt, nàng giành lấy được.

      "Huynh. . ." Nàng muốn nổi giận, lại nhìn thấy cúi đầu thấp xuống, xem bộ dạng thế kia, nàng muốn nổi giận cũng được. Quan sát lần nữa từ xuông dưới, dẫn đến cửa hàng chuyến cũng tệ, "Được rồi, theo ta." xong nàng ra ngoài trước, dù sao nàng biết theo sau lưng nàng.

      "Hách phu nhân, người ra ngoài mua đồ ăn à?" Người đường phố thấy nàng đều tiến lên phía trước chào hỏi, chỉ là người cầm rổ theo phía sau nàng là ai vậy? Theo lý mà muốn dùng cũng nên dùng nha hoàn mới đúng, tại sao là người đàn ông?

      Nam Cung Hi cũng có chút hối hận nên cùng với nàng ra ngoài mua thức ăn, biết ở bên trong này mọi người đều biết nàng, xem ra nhân duyên của nàng tốt vô cùng, ban đầu rốt cuộc nổi cơn điên gì mà bỏ qua người tốt như vậy.

      "Hách phu nhân, phải ta muốn , người muốn sai việc cũng nên mua nha hoàn." đại nương tới lời tình ý sâu xa, Qúy Tinh cười cười, dùng giọng tất cả mọi người đều nghe thấy mà trả lời, "Đại nương, người này là biểu đệ của ta, từ chuyện được, trong nhà gặp nạn, lúc này mới tới nương nhờ vào ta." Quý Tinh biết, nếu thêu dệt chuyện xưa, về sau nàng rất khó xử.

      "Như vậy à . . là đáng thương mà!" Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt đồng tình, Qúy Tinh gật đầu với bọn họ cái, nàng tiếp tục mua thức ăn."A Cửu, lần này có còn giữ lại chút thịt đùi nào cho ta ." Nàng tới trước sạp thịt..

      "Có! Có đây! Của người." xong từ bên trong lấy ra khối thịt thượng hạng đưa cho nàng, "A Cửu, gần đây tâm tình của huynh hình như tệ." đến đây, A Cửu gãi gãi đầu, "Nương tử của mang thai hài tử rồi chứ sao." xấu hổ mở miệng, Nam Cung Hi khẽ ngẩng đầu, là ? Trước kia chính là đỡ nữ nhân qua từ bên cạnh Nam Cung Hi, nhắc đến chuyện cây mận ư.

      " sao? Vậy xin chúc mừng, lần tới ta đưa huynh vài món y phục trẻ con." A Cửu nghe xong lấy làm vui mừng, "Vậy cám ơn Hách phu nhân, cái này ta lấy tiền đâu." xong bỏ thịt vào giỏ xách Nam Cung Hi cầm, "Như vậy sao được, cầm , tiền làm vẫn phải lấy, tương lai huynh còn phải nuôi đứa trẻ đấy." Nàng cố gắng nhét tiền cho , A Cửu bất đắc dĩ chỉ có thể thu lấy tiền.

      Nam Cung Hi theo nàng đường mua thức ăn, phát nhân duyên của nàng so với tưởng tượng của tồi, nhìn thức ăn đầy trong rổ tràn, phần lớn chỗ này đều đưa tới, giống như là mua tặng , ngờ người nơi này lại nhiệt tình như vậy.

      "Huynh theo ta vào." Đứng ở trước cửa hàng, Nam Cung Hi nhìn nơi đó, Cẩm Tú phường? Nơi này phải làm quần áo sao? Nàng phải mua y phục ư? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn vào theo.

      "Ô kia! Là Hách phu nhân đến! Mời ngồi." Chưởng quỹ ra ngoài thấy nàng, lập tức khách khí tiến lên gọi nàng."Chưởng quỹ, giúp huynh ấy chọn hai bộ quần áo." Nàng chỉ vào người bên cạnh, Nam Cung Hi sững sờ, mua quần áo cho ?

      "Được rồi!" xong cầm thước lên quay về phía Nam Cung Hi đo lượng thân thể, mấy lần như vậy, ông được kích cỡ rồi, cầm lấyhai bộ quần áo đưa cho Qúy Tinh, "Hách phu nhân, nhìn xem hai bộ này thế nào." Quý Tinh liếc mắt nhìn y phục, lại nhìn người bên cạnh chút, "Ừ, lấy hai bộ này vậy." xong, chưởng quỹ lập tức đến gói lại .

      "Chưởng quỹ, đưa mấy bộ y phục này cửa hàng bán thịt heo của A Cửu, nhớ đừng thu tiền." Nàng đứng dậy tới bên cầm lên vài món đồ y phục trẻ, bởi vì biết là nam hay nữ, cho nên nàng chọn vài món tương đối trung tính , "Tốt, cầm y phục cho chắc." Ông đưa quần áo cho nàng, Qúy Tinh nhận lấy y phục, xoay người đưa cho Nam Cung Hi.

      "Cho huynh, trở về nhớ đổi lại." Nam Cung Hi nhìn y phục kia rồi ngẩn người, Qúy Tinh giơ vật trong tay lên lần nữa, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhận lấy y phục kia, "Vậy ta trước đây." Nàng quay đầu lại với chưởng quỹ, "Được rồi, Hách phu nhân thong thả." Thái độ của chưởng quỹ cung kính, mặt khác Nam Cung Hi hồ nghi, sao lần này nàng trả tiền chứ ? Còn nơi là nàng mở ư?

      Hai người trở lại chỗ ở, trải qua chuyện lần trước, lần này hai người còn rất ăn ý, Nam Cung Hi nổi lửa, Qúy Tinh nấu ăn. Trong phòng Lâm Nhược Tịch bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, nàng dùng mũi ngửi cái, Ôi! Tinh nhi làm món ăn ư! Nàng muốn ăn, nghĩ như vậy nàng vội vã đứng dậy, chỉ là hình như nàng quên mình bị trật eo.

      "Á!" Bốp tiếng, nàng hoa hoa lệ lệ nằm đất, lần này thảm hại hơn rồi, đị thương càng thêm bị thương, nàng khóc ra nước mắt, "Tinh nhi! Tinh nhi! Cứu mạng!" Nàng quay đầu ra ngoài cửa kêu to.

      "Huynh có nghe được có người gọi ta hay ?" Quý Tinh ngừng động tác trong tay lại đứng người ở đó, Nam Cung Hi cũng nghiêng tai nghe ngóng, ngay sau đó lắc đầu cái, Lâm Nhược Tịch nghỉ ngơi chút chuẩn bị tiếp tục kêu, vậy mà nàng dừng lại như vậy, Qúy Tinh trong phòng bếp cho là mình nghe lầm, tiếp tục xào món ăn cho nàng.

      "Tinh nhi, cứu mạng!" Lần này Lâm Nhược Tịch dùng hết sức hô to, bốp tiếng, cái xẻng trong tay Qúy Tinh văng ra ngoài, lần này nàng sư xác định được mới vừa rồi có người gọi nàng rồi, chỉ là có cần phải khoa trương như vậy hay ? Hù chết nàng.

      Nam Cung Hi về phía trước nhặt cái xẻng lên, rửa chút, rồi đưa cho nàng, Qúy Tinh vội vàng chuẩn bị hai ba lần món ăn xong đựng vào trong chén, "Người câm huynh trông chừng lát, ta xem chút." xong nàng tới bên rửa tay, rồi ra ngoài.

      "Tinh nhi, Tinh nhi, muội mau tới đây." Người trong phòng kêu lên theo nhịp, "Muội hỏi tỷ gọi người kêu cứu đủ chưa?" Quý Tinh đẩy cửa vào nhìn lên giường, chẳng qua. . . Người đâu? Nàng kỳ quái nhìn xung quanh.

      "Hu hu ~~ Tinh nhi, cuối cùng muội cũng tới, ta ở đây." Nàng vẫy tay, lúc này Qúy Tinh mới phát ra đất có người, "Làm sao tỷ lại nằm đất vậy?" Nàng hiểu hỏi, muốn tiến lên đỡ lấy nàng ta, nghĩ lại, hay là tìm người bế nàng ấy lên vậy.

      "Tỷ chờ chút, ta tìm người đến đỡ tỷ lên." xong lập tức xoay người ra bên ngoài, "Ta muốn muội gọi tên họ Hách đến!" Lâm Nhược Tịch ở sau lưng nàng kêu lên, Qúy Tinh lắc đầu cái, Hách Liên Viên lại có ở đây, nàng tìm người câm.

      Quý Tinh trở lại phòng bếp, quả nhiên thấy còn đứng ở nơi đó, nàng tiến lên nhìn chút, sai biệt lắm, "Tắt ngọn lửa , giúp ta." Nàng xong, Nam Cung Hi tới trước lò rồi ngồi xổm xuống tắt lửa, sau đó tới trước mặt nàng, Qúy Tinh xoay người ra ngoài, theo phía sau của nàng.

      "Người câm, huynh giúp ta bế tỷ ấy lên giường." Quý Tinh mang theo người phía sau tới cửa phòng Lâm Nhược Tịch, chỉ vào người ở đất rồi , nàng bị thương tốt, muốn đỡ trực tiếp cũng được, ai bảo nàng làm trật eo cơ chứ.

      "Sao vậy?" Chờ cả ngày thấy người phía sau có động tĩnh, nàng hiểu nhìn , "Này, ra huynh nhanh tay chút ! Ta cũng chê huynh mà." Lâm Nhược Tịch mở miệng, chỉ là người nọ vẫn có phản ứng, Qúy Tinh vừa muốn gì đó, Nam Cung Hi xoay người trực tiếp chạy ra ngoài, làm cho hai người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
      Last edited: 29/7/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :