1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 31: Quẫn bách
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Sau tối nay, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng chẳng còn.

      Đoàn Chính Trung cởi xong quần áo, cúi người kéo Cầu Mộ Quân ra khỏi chăn, Cầu Mộ Quân sợ hãi hét lên tiếng, liên tục xin lỗi :“Thực xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta cũng dám nữa, ra ta có ý gì khác, ta chỉ là…… chỉ là……”


      Trong lúc Cầu Mộ Quân còn liều mạng nghĩ nên như thế nào Đoàn Chính Trung liếc nàng cái, thổi tắt ngọn nến, kéo chăn nằm xuống.


      ngủ.


      cứ thế mà ngủ ở giường!


      Cầu Mộ Quân vẫn sững sờ co rúm ở trong góc, nhất thời còn biết đây là tình huống gì.


      đối phó nàng, phải muốn trói nàng, tra tấn nàng sao?


      Cứ như vậy mà tha cho nàng à?


      Hay vốn chỉ muốn dọa nàng, căn bản muốn làm gì nàng?


      có thể cố ý đùa nàng, tựa như mèo vờn chuột, chờ nàng thả lỏng cho rằng có việc gì, lại cho nàng “niềm vui bất ngờ” hay ?


      chắc là nhàm chán như vậy đâu?


      Cầu Mộ Quân ngồi nửa ngày, đoán nửa ngày, Đoàn Chính Trung cũng có động tĩnh. Quần áo người bị xé còn lại bao nhiêu khiến nàng thấy hơi lạnh, trong bóng đêm nhìn nhìn thân hình Đoàn Chính Trung giường, thử chậm rãi động đậy thân thể, thấy có động tĩnh gì mới dám nằm xuống, sau đó kéo góc chăn đắp lên người.


      Lén lút, nhàng dịch vào bên trong, đến khi cả người đều nằm trong chăn ấm áp mới bắt đầu bình tĩnh lại.


      Giường lớn tốt, khoảng cách giữa bọn họ gần như còn có thể nằm thêm người.


      Bình tĩnh nằm giường, Cầu Mộ Quân nghĩ rằng, ra vừa rồi làm vậy nàng cũng sợ.


      Nàng gả cho , cũng có ý định tái giá với người khác, cũng nhìn thấy thân thể của nàng rồi, hai người còn ngủ cùng giường mỗi ngày, cho dù phải thái giám, động tay động chân với nàng sao nào? Cũng phải thể chấp nhận?


      Là do lúc ấy quá đột nhiên.


      Đúng, là do quá đột nhiên.


      Cầu Mộ Quân lẳng lặng ngắm , nghĩ rằng, nàng vừa rồi sợ hãi như vậy là do nhất thời lung túng mà thôi, ra nàng sợ. ra vốn có gì đáng sợ.


      ***


      ngờ buổi sáng tỉnh lại nàng lại ôm cánh tay ngủ, đầu còn gối lên vai .


      Tình hình kia khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.


      Ông trời, bọn họ phải cách rất xa sao? Hơn nữa theo tình hình này xem ra trăm phần trăm là nàng từ bên kia lăn qua ôm lấy , vẫn ngủ ở vị trí ngày hôm qua thấy nhúc nhích chút nào.


      Đoàn Chính Trung lúc ngủ khuôn mặt điềm tĩnh, hoàn toàn giống bộ dáng khi tỉnh.


      Tuy rằng bộ dáng lúc này thực an toàn, thực mê người, rất đẹp, nhưng nàng hoàn toàn có tâm tình tiếp tục thưởng thức.


      Chậm rãi buông cánh tay ra, lặng lẽ nằm dịch ra mép giường, tuy rằng mép ngoài chăn rất lạnh, chứng tỏ nàng lăn qua bên kia từ rất sớm, nhưng nàng vẫn cố gắng cách xa chút, để tránh khi tỉnh lại bị phát .


      Rốt cục chuyển qua khoảng cách an toàn, thấy Đoàn Chính Trung còn ngủ, Cầu Mộ Quân thở dài nhõm hơi.


      may mắn, đột nhiên nghĩ tới buổi sáng ngày hôm qua.


      Hôm nay hình như cần tiến cung cho nên dậy sớm, nhưng ngày hôm qua rời giường rất sớm. Ngày hôm qua tỉnh dậy trước nàng, có lẽ nào…… ngày hôm qua khi tỉnh lại nàng cũng ôm hay ?
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 32: Tâm tư
      Editor: mèo mỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Hôm nay hình như cần tiến cung cho nên dậy sớm, nhưng ngày hôm qua rời giường rất sớm. Ngày hôm qua tỉnh dậy trước nàng, có lẽ nào…… ngày hôm qua khi tỉnh lại nàng cũng ôm hay ?


      thể nào!


      Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to tốt, cố gắng nhớ lại ngày hôm qua khi tỉnh lại mình ngủ ở bên nào, nhưng thế nào cũng nhớ nổi.


      Trời ạ, nếu Đoàn Chính Trung tỉnh lại, phát nàng ôm , có biểu tình gì?


      Dù cho nàng nghĩ thế nào, cũng tưởng tượng ra được bộ dáng lúc đó.


      Nhưng chính nàng cũng thực quẫn bách, quẫn bách đến nỗi muốn kiếm cái lỗ mà chui vào.


      lúc nàng nghĩ như vậy Đoàn Chính Trung tỉnh.


      Nàng lập tức giả vờ ngủ.


      nằm ở giường bao lâu liền dậy, sau đó nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.


      ra lúc này Cầu Mộ Quân cũng nên dậy, nhưng bởi vì muốn mặt đối mặt với Đoàn Chính Trung, cho nên nàng cố gắng nằm tiếp, chờ ra ngoài mới dậy.


      Lại tiếp, nàng sướng hơn phu nhân bình thường.


      Giống như mẫu thân nàng, lúc nào cũng ngủ sau cha nàng, dậy trước cha nàng? Mà nàng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường vẫn còn ngủ ở giường.


      Dù sao chỉ cần , cũng có cha mẹ chồng bất mãn, nàng muốn thế nào chả được.


      May mà phải người chậm chạp, bao lâu liền sửa soạn xong, ra cửa, đợi vừa ra khỏi cửa, Cầu Mộ Quân liền ngồi dậy.


      Bữa sáng, Đoàn Chính Trung ăn luôn luôn đơn giản, điểm ấy Cầu Mộ Quân còn có vẻ đồng ý.


      Ngoại trừ quẫn bách ban sáng, trong lòng ngờ vực vô căn cứ, Cầu Mộ Quân phát mình quên chuyện buổi tối.


      số lúc, nàng cảm thấy nàng sợ , nhưng có khi nàng lại phát mình cũng đến nỗi sợ như vậy.


      Lúc ban đầu vào Đoàn phủ, nàng biết gì về , khiến nàng tin vào những lời đồn đại bên ngoài.


      Sau đó, nàng nhận định là kẻ tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác, thủ đoạn cay độc), hỉ nộ vô thường, quyết định ở Đoàn phủ cẩn thận sống đến già.


      Tiếp đó, nàng lại cảm thấy, mình nhìn thấu .


      Vì thế, biết bắt đầu từ khi nào , nàng thích len lén nhìn , quan sát , sau đó thầm đoán trong lòng xem rốt cuộc là loại người như thế nào.


      Sau đó suy nghĩ trong lòng nàng, dường như tất cả đều là .


      Có đôi lúc, nàng thậm chí cảm thấy mình thích , bằng sao có thể chú ý như vậy?


      Tựa như bây giờ, ràng chuyên tâm ăn điểm tâm, ngồi ở đối diện xa xa, nhìn qua nàng cũng chuyên tâm ăn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về .


      Cuối cùng, Đoàn Chính Trung ăn xong buông bát đũa xuống, Cầu Mộ Quân lại chỉ ăn non nửa bát.


      “Quản gia, giúp ta đem văn thư đến thư phòng.” Đoàn Chính Trung .


      “Dạ, lão gia.” Quản gia gật đầu ra cửa, Đoàn Chính Trung đứng lên ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân ngồi lại ghế trong chốc lát sau đột nhiên nhớ tới cái gì, đuổi theo.


      “Lão gia –” Cầu Mộ Quân chạy đến phía sau Đoàn Chính Trung nhàng gọi.


      Đoàn Chính Trung quay đầu lại, mặt chút thay đổi nhìn nàng.


      Nhìn thấy vẻ mặt này của , nàng biết nên thế nào nhưng tên dây thể bắn, đành phải ra.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 33: Thư phòng Đại tổng quản
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhìn thấy vẻ mặt này của , nàng biết nên thế nào nhưng tên dây thể bắn, đành phải ra.


      “Ta có thể đến thư phòng với ngươi ?” Cầu Mộ Quân ngẩng đầu giương mắt nhìn , có chút lo lắng .


      Thấy hề phản ứng, nàng lại lập tức :“Ta quấy rầy ngươi, nhưng ở quý phủ có việc gì làm, xem sách mà thôi, ta ……”


      thôi.” Đoàn Chính Trung xong, xoay người nhanh về phía trước, bỏ lại Cầu Mộ Quân tại phía sau.


      Sửng sốt lúc lâu, Cầu Mộ Quân mới vui sướng phản ứng lại, kéo váy bước nhanh lên trước, khó khăn theo phía sau .


      Thư phòng Đoàn phủ quả nhiên rất lớn. Tổng cộng có năm giá sách lớn, có lẽ là thư phòng lớn nhất nàng từng nhìn thấy.


      Đoàn Chính Trung vừa tiến vào liền ngồi ở thư án bên cửa sổ, xem văn thư.


      Cầu Mộ Quân đứng bên giá sách đoán làm gì?


      ra lúc đầu nàng còn tưởng rằng biết chữ.


      Tiến cung làm thái giám bình thường đều là trong nhà cùng đường mới có thể đến bước này, đứa nhà nghèo, bụng ăn no, sao có thể đọc sách?


      Tiến cung lại càng dễ dàng, có tiên sinh dạy, công việc mỗi ngày làm xuể, cho dù có muốn học, cũng có thời gian.


      Huống hồ, đọc sách đều vì làm quan, tiến cung làm thái giám coi như chặt đứt đường quan trường, ai lại làm chuyện có liên quan đến tiền đồ của mình?


      Nàng suy nghĩ rất nhiều, lại biết đều là sai, bởi vì biết chữ, còn có thể viết chữ.


      Chẳng lẽ trước kia có đọc sách, là gia cảnh sa sút sao?


      Cầu Mộ Quân sửng sốt nhận ra nàng lại bắt đầu nghiên cứu .


      Ai, là……


      Cảm thấy mình có tiền đồ, nàng rút quyển sách giá xuống xem.


      Mới ở thư phòng đợi nửa canh giờ, quản gia liền gõ cửa vào.


      Đoàn Chính Trung buông bút, ngẩng đầu hỏi:“Chuyện gì?”


      “Có công công vừa đến, Hoàng Thượng mặt rồng vui, ở trong cung phát giận, nhờ người qua giải vây.” Quản gia .


      Đoàn Chính Trung lập tức đứng dậy ra cửa, khi tới cửa quay đầu với Cầu Mộ Quân: “Ngươi phải ở lại đây, ta tiến cung .”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, ra cửa, nhìn theo rời .


      Thường nghe , gần vua như gần hổ, sợ Hoàng Thượng – con hổ kia trút giận lên người sao?


      Quản gia đưa ra cửa, Cầu Mộ Quân xoay người lại trở về thư phòng.


      Ban đầu nàng vẫn đứng, sau lại an vị ghế của Đoàn Chính Trung. Đến buổi chiều, nhàm chán, liền lấy bút cùng giấy ra viết viết vẽ vẽ, lần này nàng dám mắng , chỉ tùy tay viết mấy câu thơ nàng thích.


      Nhưng trong đầu đều là bộ dáng của , là bộ dáng khi tức giận.


      nhịn được, Cầu Mộ Quân vẽ lên giấy, nghĩ rằng hôm nay có gió, bị thổi , trước lúc về nàng đốt là được rồi.


      người có mùi hoa nhài, thích phụng phịu, thích cười dối trá, còn thích cười hiểm, thích làm cao, thích giả vờ thần bí……
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 34: cười
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Bức thứ nhất, ngồi đại kiệu tám người kiêng, chống cằm, hai má phồng to, bộ dáng người xấu xấu xí điển hình. Hai mắt nhìn xuống người quỳ dưới chân, há miệng cười đắc ý. người bay ra luồng khí, biểu trưng mùi hoa nhài.


      Bức thứ hai, cầm tờ giấy hỏi: Ai mắng ta?


      đầu có đống lửa, mặt lại cười hiểm, mắt híp, miệng lại nhếch lên cao. Người chung quanh đều quỳ mặt đất, bên cạnh vẽ mấy đường cuộn sóng cùng điểm chấm, vừa thấy chính làphát run mồ hôi lạnh chảy ròng.


      Bức thứ ba, đưa tay chống ở phía sau đầu, cũng nhe răng cười, lông mày dương cao, đắc ý nhìn người phía dưới quỳ rạp mặt đất bị đánh.


      ……


      Càng ngày vẽ càng hăng say, khi vẽ đến bức thứ sáu, ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên bàn, lúc này Cầu Mộ Quân mới phát đến giờ cơm chiều. Sợ trở về, liền buông bức vẽ, cầm ngọn nến bàn tới góc tường sau giá sách.


      Ngồi xổm xuống định châm lửa, cửa “Cạch” tiếng bị đẩy ra, tiếng bước chân đến.


      Đúng là tiếng bước chân của Đoàn Chính Trung!


      Thôi chết!


      Cầu Mộ Quân buông ngọn nến, từ sau giá sách ra thấy ngồi xuống ghế, tự giác lại rụt trở về.


      Vụng trộm vươn đầu nhìn tình huống bên ngoài, lại vừa khéo nhìn thấy ánh mắt chuyển qua đống giấy trước mắt.


      Nhưng sau đó nàng lại ngoài ý muốn thấy được cười.


      Nụ cười này mang theo cảm xúc u, mà phát ra từ nội tâm. Lông mày cùng đuôi mắt đều hơi hơi nâng lên, môi tạo thành độ cong hoàn mỹ, dường như có ánh mặt trời từ khóe miệng nở rộ ra, thực đẹp mắt, cũng thực ấm áp.


      Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, tạo thanh viền vàng xung quanh người , khuôn mặt tươi cười đắm chìm trong ánh hoàng kim, mông lung lại sâu vào lòng người.


      Trong chớp mắt, nàng ngây người.


      Trong cái chớp mắt, nàng đột nhiên tìm được nơi dừng chân cho trái tim mình.


      Trong lòng nàng dường như có căn phòng cũ kĩ, tối tăm u ám, nhiều năm thấy tia sáng. Đột nhiên có ngày, đường qua nơi đây, nở nụ cười, liền giống như ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, làm cho căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng ấm áp.


      Đột nhiên tỉnh lại.


      Trước mắt, thấy tươi cười mặt , sớm thay bằng khuôn mặt bình tĩnh mà nhìn ra tâm tư ngày thường.


      Nụ cười kia, chỉ trong cái chớp mắt.


      Bởi vì còn cười, cho nên nàng tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt như vậy giống như muốn trừng phạt người, nàng nhớ ra chính mình vừa mới lại gây tai họa.


      Chậm rãi từ sau giá sách ra, vẻ mặt tươi cười, đến trước bàn với :“ Lão gia về.”

      Thừa dịp ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay len lén dò đến mặt bàn.


      Đụng đến tờ giấy, nhanh chóng rút ra, sau đó xé đôi sáu tờ giấy, lại có chút gian xé thêm lần, sau đó nhìn ngượng ngùng cười.


      Khi chợt nhìn thấy nàng, hơi ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh trở lại, nhìn động tác của nàng, cúi đầu làm việc của mình, để ý đến nàng.


      Nhìn có vẻ như truy cứu, Cầu Mộ Quân chỉ e có biến :“Lão gia, nếu người bận ta trước.” Sau đó đợi đáp lời ngay lập tức chạy ra cửa phòng, vội vàng rời khỏi thư phòng đến thẳng phòng ngủ.


      Vào phòng ngủ, châm lửa đốt mấy bức họa.


      Nhìn tất cả “Chứng cớ” bị đốt thành tro tàn, trong lòng Cầu Mộ Quân rốt cục thở dài nhõm hơi.


      Nếu sau này lại đến truy cứu, vậy nàng có chết cũng thừa nhận, có chứng cớ, xem làm được gì!
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 35: Hội hoa xuân
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      ngờ Đoàn Chính Trung lại truy cứu.

      Lúc ăn cơm chiều hỏi nàng gì cả, tâm tình cũng có dấu hiệu tốt.


      Điều này làm cho Cầu Mộ Quân cũng quên mình lại phạm sai lầm, nhưng vẫn quên được nụ cười của dưới ánh hoàng hôn kia.


      Hình như nàng thích mất rồi.


      Ngày hôm sau, Đoàn Chính Trung tiến cung từ sớm, mình nàng đứng ở trong hoa viên, cảm thấy có hứng thú làm bất cứ chuyện gì. Giống như…… ở thư phòng làm việc của , nàng ở bên đọc sách, mới là chuyện vui vẻ nhất .


      Trong vườn Mẫu Đơn nở diễm lệ, khắp nơi bướm lượn, Cầu Mộ Quân ngồi xổm xuống ngửi mùi hoa, thuận miệng hỏi nha hoàn bên người:“Hôm nay ngày bao nhiêu ?”


      “Bẩm phu nhân, hôm nay 24.” Nha hoàn đáp.


      “Ừ……24?” Cầu Mộ Quân đột nhiên hỏi ngược lại.


      Nha hoàn :“Đúng vậy, phu nhân, 24.”


      Cầu Mộ Quân đứng dậy, vỗ tay cái, vui mừng :“Vậy hôm nay phải ngày hội hoa Mẫu đơn bắt đầu sao!”


      “Đúng vậy, phu nhân, hôm nay người ở phòng bếp mua đồ ăn về đều bên ngoài thực náo nhiệt!” Nha hoàn cười .


      Cầu Mộ Quân động lòng, từ khi vào Đoàn phủ ngoại trừ ngày lại mặt nàng chưa từng ra ngoài, giống như ngồi tù. Hội hoa Mẫu đơn hàng năm nàng đều ra ngoài, sau đó mua đống Mẫu Đơn mình thích về. Năm nay…… Năm nay nàng cũng muốn ra ngoài.


      Nhưng nếu bị biết…… nha hoàn trong Đoàn phủ chưa được phép ra ngoài còn bị phạt, huống chi là nàng, nàng……


      Nghĩ vậy, Cầu Mộ Quân đột nhiên cao hứng, lập tức đến phòng nghỉ.


      Thay bộ váy nhàng, nàng liền tới cửa.


      “Phu nhân.” Quả nhiên thủ vệ ngăn nàng lại.


      Cầu Mộ Quân hỏi:“Sao thế? cho ta ra ngoài sao?”


      Thủ vệ cúi đầu :“Phu nhân, lão gia phân phó, thể tùy tiện ra vào.”


      “Vậy sao?” Cầu Mộ Quân nhìn chằm chằm thủ vệ hỏi:“Lão gia khi nào, lúc nào, chỗ nào ta — phu nhân của , thể tự do ra vào Đoàn phủ ?”


      “Này……” Thủ vệ ngây ngẩn cả người.


      Nha hoàn, hạ nhân thể tùy tiện ra ngoài. Quản lý nha hoàn nghiêm ngặt hơn hạ nhân, phu nhân lại càng cần phải . Hạ nhân thủ vệ trong quý phủ dám quá gần nàng, sao nàng có thể mình ra ngoài? Việc này tuy cần nghĩ cũng biết, nhưng lão gia quả chưa từng trực tiếp hạ lệnh.


      “Này…… Phu nhân……” Thủ vệ ấp a ấp úng biết làm sao, Cầu Mộ Quân đẩy trường thương chắn ở trước mặt ra, tiêu sái ra cửa.


      “Phu nhân……” Thủ vệ thể làm gì, chỉ có thể thở dài.


      Cầu Mộ Quân mặc dù đắc ý, nhưng quy định thời gian của mình, trước lúc Đoàn Chính Trung hồi phủ nhất định phải trở về. Chuyện ra ngoài nàng , mấy thủ vệ kia khẳng định cũng dám , như vậy biết. Cho dù biết, cũng có lý do phạt nàng, trừ phi cố tình gây .


      Trong thành vô cùng náo nhiệt, phồn hoa rực rỡ, hoa nông (người trồng hoa) đều thay bộ đồ mới, người người thần thanh khí sảng* . Mấy ngày Hội hoa xuân này là những ngày kinh thành náo nhiệt nhất, cũng là ngày đẹp nhất lãng mạn nhất, cho nên nàng thích nhất mấy ngày này. Những ngày này dù cho là nương bình dân hay là tiểu thư khuê các đều ra ngoài xem hội hoa xuân, như vậy cũng làm cho rất nhiều nam tử trẻ tuổi vốn có hứng thú với hội hoa xuân cũng ra ngoài, nhân tiện, rất nhiều bà mối trong thành cũng ra nhập, bởi vì những ngày này ‘làm ăn’ tăng vô số.


      *thần thanh khí sảng: hình dung con người tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng
      Last edited: 11/8/14
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :