1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 26: Lại cầu xin tha thứ
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Thế nào? Muốn chết sao? Muốn vì tự sát sao? Ta sao thấy ngươi là người dễ dàng liền muốn chết như vậy.” Đoàn Chính Trung nhìn chằm chằm nàng hung hãn .


      Cầu Mộ Quân lẳng lặng nhìn , có chút ngoài ý muốn khi thấy kích động, sau đó dung giọng suy yếu :“Ta phải muốn chết, là sau khi uống thuốc, đầu óc có chút tỉnh táo, có sức lực chạy ra ngoài.”


      Đoàn Chính Trung sửng sốt chút, nhìn nàng, mặt dần dần khôi phục bình tĩnh như lúc trước. Sau đó :“Vậy…… Nếu muốn chết là tốt rồi, dưỡng bệnh cho tốt .” ( Chết , ai bảo cứ thích suy đoán lung tung :)) )


      Cầu Mộ Quân trầm mặc chút, :“Cám ơn ngươi tiến vào cứu ta.”


      Đoàn Chính Trung lên tiếng, xoay người ra cửa.


      Lúc này nha hoàn vừa khéo bưng thuốc lại, Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ ra, muốn xuống giường, lại thành công, cuối cùng chỉ có thể ngẩng đầu sốt ruột :“Ngươi tha cho Cận Nhi cùng mọi người được ?”


      Trong phòng chủ tử cháy, sai lầm như vậy ở trong Đoàn phủ bị xử trí như thế nào đây?


      Đoàn Chính Trung chậm rãi quay đầu lại, vẫn bình tĩnh :“Vì sao ngươi luôn thích tự cho mình là đúng như vậy, luôn xen vào nhiều việc như vậy? Ngươi dù sao cũng là con của Cầu Vĩ, ta muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác đối chọi cùng ta, ngươi cho rằng làm như vậy có thể rời khỏi Đoàn phủ sao? cho ngươi, khi ta có thể bỏ ngươi ta đương nhiên làm, nhưng ít nhất, bây giờ, trước khi Hoàng Thượng băng hà, ngươi đừng mơ tưởng.”


      phải, ta chưa từng muốn dùng phương thức đắc tội ngươi để rời khỏi Đoàn phủ!” Cầu Mộ Quân rốt cục ngồi dậy, lập tức :“Ta cũng biết bo bo giữ mình, nhưng việc này phát sinh trước mắt ta, cố gắng, ngăn cản, là ta làm được. Có lẽ trừng phạt này ở trong cung là chuyện bình thường, có lẽ ngươi cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ta phải người trong cung, ta cũng có được tư tưởng của ngươi, ta chỉ biết, nô tài cũng là người, bọn họ bán mình cho Đoàn phủ, ngươi có thể sai khiến bọn họ, có thể đánh chửi bọn họ, nhưng lúc ngươi trách phạt bọn họ thể có chút trắc sao? Hơi chút liền bán thanh lâu, hơi chút liền đánh gãy chân, vậy khác gì giết bọn họ?”


      Đoàn Chính Trung cười lạnh chút, : “Ta chính là người như vậy, ta coi bọn họ làm người, có lòng trắc , vốn ngươi cần phải nhìn thấy những điều này, nhưng ngươi lại tự cho là thông minh đắc tội Hoàng Thượng, đây chính là ngươi gieo gió gặt bão mà thôi!”


      “Ta đắc tội Hoàng Thượng sao? Ta chỉ hối hận thủ đoạn của ta đủ cao minh, cũng hối hận tiến cung. Cho dù gả cho ngươi sao nào, cho dù phải chịu đựng tàn nhẫn của ngươi thế nào, cũng tốt hơn so với làm tú nữ, tốt hơn so với việc trở thành phần hậu cung của Hoàng Thượng!” Trong lúc xúc động, Cầu Mộ Quân ra lời lớn mật.


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, lâu, ngữ khí bình tĩnh :“Đúng vậy, ngươi quả thể vào hoàng cung, ở trong này ít nhất ta cam đoan ngươi chết, nhưng nếu ở hoàng cung, chỉ bằng lời vừa rồi của ngươi, người khác có thể cho ngươi cùng Cầu gia rơi vào địa ngục.”


      Cầu Mộ Quân im lặng ngồi ở giường, nhìn bóng dáng Đoàn Chính Trung xa.


      Nàng muốn , nàng phải biết lời này thể tùy tiện , nhưng…… Ở trước mặt , nàng lại có phòng bị, ra toàn bộ những lời trong lòng.


      quả hại nàng, bằng cũng những lời vừa rồi.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 27: Hạ sốt
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      quả hại nàng, bằng cũng những lời vừa rồi.


      Nhưng vì sao hại nàng? phải cũng muốn bỏ nàng sao? Nếu góp vài lời bên tai Hoàng thượng, tùy tiện thêm vài câu, Hoàng Thượng khẳng định tức giận, chắc chắn hạ lệnh xử tử nàng, như vậy phải có thể thoát khỏi nàng sao?


      Thoát khỏi? Giữa bọn họ, rốt cuộc là ai muốn thoát khỏi ai đây?


      Uống thuốc xong Cầu Mộ Quân lại ngủ, ngủ sâu, đến tận ngày hôm sau mới tỉnh lại. Nàng nhìn thấy bóng dáng Đoàn Chính Trung cùng nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu rời khỏi phòng, lúc ấy nàng mới biết buổi tối Đoàn Chính Trung ngủ ở bên cạnh nàng.


      tiếng sấm truyền đến, cho nàng bên ngoài trời đổ mưa, nàng đoán mình hẳn là bị tiếng sấm đánh thức .


      Phòng bị tấm sa trướng rất dày chia thành hai gian, Cầu Mộ Quân đoán Đoàn Chính Trung được nha hoàn miễn cưỡng che vào trong mưa, sau đó nghe được tiếng động bên ngoài cửa.


      rời giường nàng còn chưa tỉnh, cũng có đánh thức nàng, là thấy nàng chướng mắt hay là……


      Cảm thấy cả người thoải mái hơn chút, nàng vươn tay từ trong chăn ra sờ sờ cái trán, cảm thấy nóng lắm, hình như là hạ sốt rồi.


      Đoàn Chính Trung thức dậy sớm như vậy hẳn là vào cung, nếu hôm qua xử phạt nha hoàn trong phòng nàng, vậy hôm nay các nàng chắc sao, cách khác nàng còn có chút thời gian.


      Tuy rằng đừng có tự cho mình là đúng, xen vào việc của người khác, nhưng…… Nàng quả làm được, quả thể giả câm giả điếc. ra, nàng biết phải nàng hoàn toàn thể, nếu bây giờ nàng sống trong hoàng cung, nàng chắc chắn lấy tính mạng của mình cùng an nguy Cầu gia ra đùa giỡn như thế. Nhưng, tại Đoàn phủ, trước mặt , nàng lại dám. Là vì nàng coi Đoàn phủ là nhà mình sao? Là vì nàng cũng sợ như nàng tưởng sao? Vì sao sợ ? Là vì ỷ vào cha nàng, hay là vì cam đoan nàng chết? Hay bởi vì cái gì khác?


      Tự hỏi mình nhiều vấn đề như thế, nàng cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau, nhìn ra cửa sổ thấy trời vẫn tối đen, nàng nhắm mắt lại ngủ tiếp.


      Khi tỉnh lại Cầu Mộ Quân còn buồn ngủ nữa. Vừa dậy bao lâu, nha hoàn liền bưng đồ ăn tới.


      Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng sấm vẫn ầm ầm như cũ, tia chớp từng tia đánh xuống, Cầu Mộ Quân vừa ăn, vừa hỏi:“ Lão gia có gì về chuyện mấy người Cận Nhi ?”


      Nha hoàn đáp lại:“Lão gia đêm qua chỉ đem các nàng nhốt vào phòng củi, sáng sớm hôm nay liền tiến cung, phân phó, các nàng bây giờ còn ở phòng củi.”


      Cầu Mộ Quân uống xong ngụm cháo, lại hỏi:“Vậy lão gia có cho người đưa cơm cho các nàng ?”


      Nha hoàn đáp lại: “Lão gia chưa , nhưng lúc trước người bị nhốt được ăn cơm, cho nên lần này quản gia cũng sai người đưa.”


      Cầu Mộ Quân :“Mang cơm cho các nàng , đêm qua lão gia đồng ý rồi.”


      Nha hoàn cười :“Phu nhân, người tốt! Ta lập tức với quản gia, cho người đưa cơm cho các nàng.”


      “Được.” Cầu Mộ Quân cúi đầu làm như có việc gì tiếp tục uống cháo, trong lòng lại đoán.

      trở về biết phản ứng thế nào đây? Nàng lại cảm thấy hình như mình lấy việc chọc giận làm mục tiêu phải, giống như làm trái ý vui vẻ, từ khi nào nàng lại tùy hứng như vậy?


      Cả ngày ăn hai bữa cơm uống hai chén thuốc, xuống giường, cũng ngủ, ngồi giường nghe tiếng mưa rơi. Thấy trong phòng có bản “Quỷ Cốc tử” (1), nàng lấy đến xem. Sách này nàng chỉ nghe qua, cũng chưa đọc, nhưng Quỷ Cốc tử có quyển sách khác là “Kinh phù thất thuật”(2). Ở nhà, tuy rằng cha cũng nghiêm khắc với nàng, nhưng loại sách về quyền thế mưu như “Quỷ Cốc tử” cha vẫn cho phép nàng xem, cho nên lúc này có việc gì mới đọc. Cũng chỉ là đại khái nhìn qua, cảm thấy nhàm chán lật lật vài trang rồi đọc nữa.


      Người như Đoàn Chính Trung có phải cả ngày nghiên cứu mấy thứ này hay ? Nghĩ làm thế nào tranh quyền, làm thế nào diệt trừ đối thủ?


      (1) Quỷ Cốc Tử vốn là nhân vật mang đầy màu sắc huyền bí trong lịch sử văn hóa Trung Quốc. Tác phẩm của ông có giá trị lớn về các mặt đấu tranh chính trị, quân , ngoại giao, từ thời cổ đại đến nay vẫn có giá trị về nhiều mặt, kể cả kinh doanh, buôn bán. Sách của ông được coi là Kỳ thủ hiếm có.
      Theo Sử Ký của Tư Mã Thiên, Quỷ Cốc Tử tên là Vương Danh Hư, sinh trước công nguyên, biệt hiệu là Quỷ Cốc Tử. Ông là thầy dạy của các nhà chính trị, quân , ngoại giao lừng lẫy thời xưa như Tô Tần, Trương Nghi, Tôn Tẫn, Bàng Quyên.
      Sách của Quỷ Cốc Tử gồm có 3 tập, đến nay chỉ còn lại 15 thiên, chủ yếu về các mưu lược đấu tranh chính trị, ngoại giao của các mưu sĩ theo thuyết tung hoành thời xưa.
      Hai học giả Trung Quốc: Hoàng Lâm và Thu Lâm dày công nghiên cứu, vận dụng học thuyết của Quỷ Cốc Tử vào việc ngoại giao, xử trí trong các quan hệ chính trị, bang giao, trong đời sống thường ngày…


      (2) ” Phù kinh ” là bản kinh cổ đại vô giá, chỉ gần năm trăm chữ, tương truyền do Hiên Viên Hoàng Đế trứ tác, lời văn súc tích uyên áo, về sau Quỷ Cốc Tử là người thâm đắc đem truyền lại cho Tô Tần, nhờ vào đó Tô Tần đưa ra kế sách ” Hợp tung ” làm Tướng Quốc cả sáu nước Triệu, Tề, Yên, Sở, Ngụy, Hàn. Lãnh đạo liên minh chống lại nước Tần cường bạo vào cuối thời Chiến quốc.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 28: Xử phạt
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Người như Đoàn Chính Trung có phải cả ngày nghiên cứu mấy thứ này hay ? Nghĩ làm thế nào tranh quyền, làm thế nào diệt trừ đối thủ?


      Có lẽ thế, dù sao chưa đến mười năm có thể leo lên địa vị cao như đại tổng quản thực đơn giản, nếu toàn dựa vào làm việc đến nơi đến chốn, nàng quả tin. Cần cù và thà, sao có thể làm đến chức cao như thế, làm sao có thể có được gia tài như vậy?


      Bởi vì trời mưa, khi Đoàn Chính Trung trở về trời tối rồi, Cầu Mộ Quân cũng từ giường xuống. Chờ nghỉ tạm, Cầu Mộ Quân được nha hoàn dìu ra khỏi phòng, dùng bữa tối chỉ có hai người lại vô cùng phong phú như ngày trước.


      Bốn mươi món ăn, nàng nhìn mà đành lòng. Mặc dù lớn lên ở phủ Hầu gia, nhưng cha mẹ quen xa xỉ, nàng vẫn luôn tiết kiệm. Bây giờ gặp phải Đoàn Chính Trung lúc nào cũng thể mình nhiều tiền tiêu hết, nàng có chút quen.


      Nhìn đến đĩa đồ ăn đặc biệt trước mặt , nàng biết gì.


      Ăn cái này có tác dụng sao? Hoặc là để trong lòng có chút an ủi?


      Nàng thể tiếp tục đoán, bởi vì Đoàn Chính Trung cúi đầu ăn cơm hình như nhận ra ánh mắt của nàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.


      Nàng chật vật cúi đầu, vì che dấu xấu hổ của mình, giọng :“Ta hôm nay sai người đưa cơm cho mấy nha hoàn kia.” xong cúi đầu thấp thêm chút nữa, bộ dáng nhận sai.


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát, câu nào, cúi đầu ăn cơm.


      Trong lòng Cầu Mộ Quân rất hoang mang, biết thái độ của , chẳng lẽ lại nhốt nàng vào Tây lâu sao, hy vọng bị đốt là Tây lâu, xem làm cách nào nhốt người!


      “Ngươi hẳn là nghĩ ra phải xử phạt các nàng thế nào rồi chứ?” Đoàn Chính Trung đột nhiên .
      Cầu Mộ Quân kinh ngạc, cười gượng chút, biết mở miệng thế nào.


      Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, còn thêm:“Ngươi có thể ra, chừng ta làm theo ý kiến của ngươi.”


      Cái gì! còn làm theo ý kiến của nàng!


      Trong lòng Cầu Mộ Quân vừa giật mình vừa vui sướng, nhưng lại có chút bất an, biết lời này của có ý gì, có phải bẫy hay .


      Nàng cúi đầu, làm ra bộ con dâu ngoan ngoãn, dịu dàng :“Đương nhiên là lão gia thế nào là thế đó, ta tất cả đều nghe theo lão gia.”


      Đoàn Chính Trung cúi đầu, lúc ai nhìn thấy khóe miệng hơi hơi cong lên, sau đó lập tức ngẩng đầu nghiêm mặt :“ cần che dấu, .”


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn , nghĩ ngợi, cảm thấy lừa mình làm gì, bây giờ nàng phải là miếng thịt dao thớt của sao, tùy xâm lược, lừa làm gì? chừng hôm nay tâm tình tốt, muốn phát chút thiện tâm? chừng có ý muốn nghe nàng ?


      Cân nhắc trong lòng lúc, Cầu Mộ Quân :“Ta cảm thấy, các nàng quả nên phạt, hơn nữa phải để cho các nàng nhớ về sau được tái phạm, bằng đem hai tháng tiền lương của các nàng trừ thành tháng, nửa năm sau lại phát bình thường, da thịt cũng chịu khổ chút, ừm, mỗi người mười roi .”


      Đoàn Chính Trung nghiêng đầu với quản gia đứng bên:“Mỗi tháng trừ nửa tiền, trừ năm, ngày mai mỗi người đánh hai mươi roi.”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 29: Ngoài ý muốn
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đoàn Chính Trung nghiêng đầu với quản gia đứng bên:“Mỗi tháng trừ nửa tiền, trừ năm, ngày mai mỗi người đánh hai mươi roi.”


      “Vâng, lão gia.” Quản gia trả lời.


      lại tăng gấp đôi hình phạt, đánh hai mươi roi, các nàng là nương mới mười mấy tuổi, chịu được sao? Sớm biết nàng bớt chút. Nhưng mà nếu phạt quá ít, chỉ sợ nghe, tự theo ý mình, phỏng chừng lại thiếu cánh tay, gãy chân hoặc là bị bán vào thanh lâu.


      Lúc này quản gia còn thêm:“Lão gia, ngày mai là đại hôn cháu của Đại Tư * đại nhân người có ?”


      Nghe quản gia hỏi như vậy, Cầu Mộ Quân cũng nhớ lại, tháng trước cha cũng nhận được thiệp mời của , tuy muốn , lại bởi vì Thích Tĩnh mà thể .


      .” Nghĩ đến người mình hận, trong lòng nàng có chút thoải mái, lại nghe được giọng chút gợn sóng của Đoàn Chính Trung.


      ?


      Cha nàng cũng phải , tuy rằng trong triều cha bằng Đoàn Chính Trung như mặt trời ban trưa, tính tình cũng luôn khiêm tốn, nhưng dù thế nào cũng là Hầu gia**, Đoàn Chính Trung có quyền cũng chỉ là hoạn quan, lại dám đối đầu với Thích Tĩnh?


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên nhìn , chỉ thấy gắp miếng đồ ăn, từ từ ăn, giống như chút phiền lòng vì quyết định vừa rồi.


      Nàng nhịn được hỏi:“Ngươi sợ về sau trả thù ngươi sao? cũng phải chính nhân quân tử.”


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, gì, lại cúi đầu xuống ăn.


      Cầu Mộ Quân nghe được đáp án của , nhìn về phía quản gia, quản gia nhìn Đoàn Chính Trung, với Cầu Mộ Quân: “Phu nhân cần quá mức lo lắng, lão gia ở trong triều luôn luôn bất hòa với Thích đại nhân, đây phải chuyện gì kỳ lạ.”


      Cầu Mộ Quân nhìn chằm chằm về phía Đoàn Chính Trung.


      Tuy rằng nàng biết người xấu nhất định cùng phe với người xấu, nhưng nàng quả vẫn nghĩ cùng Thích Tĩnh là cùng loại người.


      Ai ngờ lại phải, lại đối kháng với Thích Tĩnh, ngay cả cha nàng, tuy có oán hận Thích Tĩnh nhưng bởi vì quyền thế của thể bảo trì hòa khí ở ngoài mặt, ngờ Đoàn Chính Trung lại……


      Trong lúc nhất thời, nàng sinh ra hảo cảm vô hạn với Đoàn Chính Trung, thậm chí cảm thấy là vị quan tốt trung quân trung dân.


      Có lẽ vì nàng nhìn , hoặc là muốn hỏi nàng, lúc này Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi:“Ngươi vừa , Thích Tĩnh phải chính nhân quân tử?”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu :“Ta biết ta lại lỡ lời.”


      Đoàn Chính Trung :“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy phải chính nhân quân tử?”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu lên tiếng.


      Đoàn Chính Trung còn thêm:“Thích Tĩnh lập công vô số, nhiều lần vì Hoàng Thượng lập công lao, ‘Phản loạn Thiếu Dương’ năm đó……”


      “Cái gì mà ‘Phản loạn Thiếu Dương’! Chuyện đó đến lượt !” Cầu Mộ Quân trong lúc xúc động đánh gãy lời .


      Đoàn Chính Trung vẫn nhìn nàng chằm chằm.


      Cầu Mộ Quân biết mình quá mức xúc động, cảm xúc cũng có chút tốt, liền thấp giọng : “Thực xin lỗi, ta…… đầu ta hình như lại đau rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi trước.”


      đợi Đoàn Chính Trung trả lời, nàng liền rời khỏi bàn ăn.


      ‘Phản loạn Thiếu Dương’…… Nhiều năm như vậy, nàng vẫn quên được.


      Đôi khi, nàng thậm chí trách cha, trách ông năm đó bận tâm vợ con, trách ông năm đó thất tín với Cố gia.


      Nàng chung quy phải người lợi hại, xử trí rất theo cảm tính, rất lý trí.


      Buổi tối, lúc Đoàn Chính Trung vào trong phòng, Cầu Mộ Quân ngồi ở bên giường.


      Nhìn tiến vào, Cầu Mộ Quân : “Chuyện buổi tối, thực xin lỗi.”


      Đoàn Chính Trung ngồi giường, bắt đầu cởi giày, sau đó trả lời:“Ta nghe trước khi Cố gia mưu phản, là thông gia với Cầu gia.”


      [*]Đại tư : trong Tam công (三公) dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến Trung Quốc. Còn gọi là ‘Ngự sử đại phu’ phụ trách giám sát.

      [**] về chức quan của cha Mộ Quân
      Tước hầu: các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước hầu là tước thứ hai trong năm tước. Ðời phong kiến, thiên tử phong họ hàng công thần ra làm vua các xứ, gọi là vua chư hầu, đời sau nhân thế, mượn làm tiếng gọi các quan sang.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 30: Tranh hơn thua
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đoàn Chính Trung ngồi giường, bắt đầu cởi giày, sau đó trả lời:“Ta nghe trước khi Cố gia mưu phản, là thông gia với Cầu gia.”


      Cầu Mộ Quân hơi hơi có chút buồn bã, : “Sau đó từ hôn.”


      Đoàn Chính Trung thản nhiên :“Vận khí Cầu gia tốt, vừa từ hôn, Cố gia mưu phản bị phát .”


      Cầu Mộ Quân muốn về chuyện này, rất muốn. Nàng cúi đầu chuyện.


      Đoàn Chính Trung buông giày trong tay, chậm rãi vươn tay, nắm cằm của nàng làm cho nàng ngẩng đầu lên nhìn .


      “Tuy từ hôn, nhưng trong lòng Cầu đại tiểu thư ngươi vẫn còn nhớ đến phu quân chết kia sao?” Cả người tản ra loại hơi thở nguy hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng tựa như ngay sau đó bóp chết nàng.


      Cầu Mộ Quân thở dốc, khỏi có chút e ngại nhưng vẫn nghênh diện , hợp lý hợp tình :“Ta nhớ người thay đổi là ngươi, mấy ngày hôm trước ta suýt chết, ngươi nhớ sao?”


      Lực tay Đoàn Chính Trung giảm dần, nắm mặt nàng tìm tòi nghiên cứu nhìn rất lâu, mặt nhìn ra cảm xúc thay đổi, đột nhiên đá nàng lên giường.


      Cầu Mộ Quân ngã xuống giường, cằm bị nhéo hồng hồng, nhìn chậm rãi lui đến sát mép giường.


      “Đừng làm chuyện khiến mình hối hận.” Đoàn Chính Trung cảnh cáo.


      Cầu Mộ Quân tuy rằng tránh ở mép giường, cuộn thành đống, lại vẫn lớn mật trả lời: “Ngươi sợ ta cho ngươi đội nón xanh sao? Như vậy chỉ sợ ngươi phải đuổi hết nam nhân trong quý phủ của ngươi thôi!”


      “Hừ!” Đoàn Chính Trung hừ lạnh tiếng, chậm rãi cởi thắt lưng, chống tay giường nhìn Cầu Mộ Quân :“ cần, mà nếu cần, cứ tháng ta lại cho người tới nghiệm thân ngươi lần.”


      “Ngươi!”


      Cầu Mộ Quân tức đỏ mặt, hít sâu mấy hơi :“Ngươi nghiệm , nghiệm , ta sao, chỉ cần phu — quân ngươi cũng chịu đựng được là tốt rồi.”


      Đoàn Chính Trung cười rộ lên quỷ dị lại nguy hiểm nhìn Cầu Mộ Quân, khiến nàng lập tức hối hận mình nghĩ đến hậu quả.


      đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo của nàng, kéo nàng đến trước mặt, sau đó đặt chân lên giường, quỳ gối giường, tay ấn nàng, tay cởi quần áo của nàng.


      Lòng của nàng kịch liệt nhảy dựng lên, lại kìm chế để mặc xé quần áo, trừng mắt nhìn .


      Đoàn Chính Trung lại đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng.


      “A –” Cầu Mộ Quân sợ hãi, ngăn cổ tay lại, vội vàng lùi ra phía sau.


      Đoàn Chính Trung lại giữ chặt chân của nàng, nàng điên cuồng mà đánh trả, sau đó lập tức lùi vào góc khuất nhất, dùng chăn bao lấy mình, mở to mắt, sợ hãi nhìn .


      Đoàn Chính Trung đứng lên, nhìn nàng cười, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.


      Sau khi cởi xong đai lưng vung về phía sau, Cầu Mộ Quân sợ tới mức run lên, nhịn được co rụt vào trong chăn.


      Trơ mắt nhìn cởi đai lưng, áo ngoài, quần áo trong, tim Cầu Mộ Quân như muốn ngừng đập, giây phút đó nàng vô cùng hối hận.


      Nàng chế nhạo , chế nhạo là thái giám, chẳng có thê tử ai xử nữ chỉ trừ thê tử thái giám.


      ra nàng cũng coi thường , chỉ là dỗi mà thôi.


      cứu nàng lần, thế nên nàng quên là loại người nào, dung túng hai lần có nghĩa là nàng có thể ngừng chọc giận .


      Sau tối nay, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng chẳng còn.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :