1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 21: Hiểu lầm
      Editor: Mèo mỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Thấy đỏ mặt, Cầu Mộ Quân nhìn lại mình, phát y phục ẩm ướt dán vào da thịt, cánh tay thậm chí còn trở nên trong suốt, dưới ngọn đèn, cực kỳ giống bộ xuân cung sống.


      Cầu Mộ Quân theo bản năng ôm lấy cánh tay, cúi đầu :“Ta từ Tây lâu trốn tới.”


      “Hả?” Đoàn Tử Thông nhìn nàng, trong mắt lộ ra ngạc nhiên. thể tưởng tượng được, thiên kim phủ Hầu gia, có thể trốn ra khỏi Tây lâu, thậm chí dám trốn tới đây.


      Cầu Mộ Quân tiếp:“Ta muốn về nhà, sau đó để cho cha mẹ ta đưa ta về hoặc là để đến Cầu phủ đón ta trở về, như vậy chắc phạt ta nữa, ta biết làm thế nào ra ngoài, cho nên muốn ngươi giúp ta. Ngày mai ta cải trang thành gia đinh hoặc là nha hoàn, ngươi mang ta ra ngoài, được ?”


      Đoàn Tử Thông nhìn nàng lúc lâu, sau đó ba chữ:“Ta đồng ý.”


      Cầu Mộ Quân vui sướng :“Cám ơn ngươi!”


      Đoàn Tử Thông cười cười, lại nhìn quần áo ướt sũng của nàng, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, sau đó lại nhìn về phía nàng, :“Ngươi mặc như vậy sinh bệnh”


      Cầu Mộ Quân chú ý ‘ngươi’, phải ‘người’. Nàng thấp cúi đầu, : “Vừa rồi bị người ta hắt vào .”


      Đoàn Tử Thông do dự hơn nửa ngày, :“Có cần…… Tạm thời thay quần áo của ta .”


      Cầu Mộ Quân do dự chút, giọng :“Được.”


      Đoàn Tử Thông từ trong rương lấy ra bộ quần áo đưa cho nàng, sau đó nhìn bình phong trong phòng, đỏ mặt : “Ngươi…… ra sau bình phong thay .”


      Cầu Mộ Quân lại “Được” tiếng, cầm quần áo ra đằng sau bình phong, đứng hồi mới bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.


      Nàng cởi quần áo ướt sũng người ra, chuẩn bị mặc quần áo của Đoàn Tử Thông, cửa “Rầm” tiếng mở ra. Sau đó Cầu Mộ Quân nghe được tiếng Đoàn Tử Thông nơm nớp lo sợ: “Phụ thân.”


      Bình phong trước mặt đột nhiên bị người đẩy ra, Đoàn Chính Trung cùng với hạ nhân mang đến thấy Cầu Mộ Quân ở bên trong cuống quít dùng quần áo của Đoàn Tử Thông che thân thể, dưới chân nàng còn có đống quần áo nữ nhân.


      Cả phòng yên lặng, chỉ nghe Đoàn Chính Trung gằn từng chữ từng chữ: “Lôi tên nghịch tử này ra ngoài thiến, ngay lập tức!”


      “Nghĩa phụ!” Đoàn Tử Thông thất thanh kêu lên.


      Cầu Mộ Quân cũng chấn động, hồi lâu mới tìm được giọng của mình, kinh hoảng :“Ngươi……”


      Lúc này hạ nhân bên cạnh vẫn đứng yên nhúc nhích, Đoàn Chính Trung quát:“Mau, thiến, ngay lập tức thiến !”


      Vài hạ nhân run mạnh lên như bị điện giật, sau đó nhanh chóng tiến đến chỗ Đoàn Tử Thông.
      Đoàn Tử Thông sợ hãi lui về phía sau vài bước, nhưng lập tức bị người bắt lấy.


      Quản gia đưa chủy thủ trong tay cho thị vệ bên cạnh Đoàn Chính Trung, sau đó có người qua cởi quần Đoàn Tử Thông.


      Cầu Mộ Quân rốt cục khôi phục chút thần trí, lắp bắp :“Đừng…… Đừng mà……”


      “Nghĩa phụ, con có, có!” Giọng của Đoàn Tử Thông run run.


      Cầu Mộ Quân lập tức :“Là ta tìm , là ta muốn giúp ta trốn, quần áo ta ướt nên mượn quần áo mà thôi.”


      Đoàn Chính Trung đưa lưng về phía nàng xem động tác bên kia, dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Chính Trung hạ nhân cởi áo ngoài của Đoàn Tử Thông.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 22: Liên lụy
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đoàn Chính Trung đưa lưng về phía nàng nhìn động tác bên kia. Dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Chính Trung hạ nhân cởi áo ngoài của Đoàn Tử Thông.

      Cầu Mộ Quân thể nhịn được nữa, ở phía sau Đoàn Chính Trung :“Ngươi dựa vào cái gì đối xử với như vậy, bởi vì chúng ta có gian tình sao? Vậy ngươi lại dựa vào cái gì cho rằng chúng ta có gian tình?”

      Đoàn Chính Trung quay đầu lại, lạnh lùng :“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi mặc gì trốn ở trong phòng nam nhân, ngươi dựa vào cái gì chứng minh phải gian phu, ngươi phải dâm phụ?”

      Cầu Mộ Quân nghẹn lời, Đoàn Chính Trung lại quay đầu , chỉ thấy hạ nhân cởi quần Đoàn Tử Thông.

      “Ngươi tìm người đến kiểm tra!” Cầu Mộ Quân la lớn:“Nếu ta là xử nữ, ngươi tha !”

      Đoàn Chính Trung quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng lời.

      Cầu Mộ Quân :“Nếu…… Nếu ta trong sạch, vậy chứng minh chúng ta phải gian phu dâm phụ, chứng minh ngươi có lý do gì trừng phạt .”

      Đoàn Chính Trung chậm rãi :“Tìm người, nghiệm thân nữ nhân này !”

      Cầu Mộ Quân thở dài nhõm hơi, nhìn về phía Đoàn Tử Thông, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt .

      Đoàn Chính Trung phái ba nữ nhân đến, đều là bà đỡ tìm từ bên ngoài .

      Từ Cầu Mộ Quân có thân phận đại tiểu thư, chưa chịu qua chút thiệt thòi giờ lại phải trần trụi nằm ở giường nhục nhã để ba người kiểm tra.

      Khi Cầu Mộ Quân mặc quần áo ra cũng là lúc ba bà đỡ bị tiễn bước. Nàng nhìn Đoàn Chính Trung :“Bây giờ có phải ngươi nên thả hay ?”

      Đoàn Chính Trung cười lạnh :“Ngươi , ngươi từ Tây lâu trốn tới sau đó bảo giúp ngươi?”

      “Đúng, liên quan đến , là ta muốn chạy trốn khỏi trừng phạt.” Giờ phút này Cầu Mộ Quân cũng bất chấp an nguy của mình, chỉ hy vọng Đoàn Tử Thông bị liên lụy.

      Đoàn Chính Trung nhìn về phía Đoàn Tử Thông :“Cho nên ngươi liền giấu nàng trong phòng ngươi?”

      “Là tự ta muốn……”

      “Câm miệng!” Đoàn Chính Trung quát Cầu Mộ Quân. Sau đó lại nhìn về phía Đoàn Tử Thông.

      Đoàn Tử Thông cúi đầu ấp úng :“Con……”

      Đoàn Chính Trung mở miệng :“Nuôi ngươi là để ngươi phản kháng ta, khiến Đoàn Chính Trung ta mất mặt sao? Coi rẻ uy nghiêm của ta, làm hỏng quy củ của ta, ai có thể bình yên vô ra khỏi Đoàn phủ !”

      Trong lòng Cầu Mộ Quân sợ hãi, đoán trước được tình ổn, chỉ nghe hạ lệnh :“Đánh gãy chân , trục xuất ra khỏi Đoàn phủ!”

      “Đừng mà!”

      “Nghĩa phụ đừng mà!”

      Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Tử Thông đồng thời hô lên, cũng đồng thời bị hạ nhân kéo ra.

      Lại lần nữa, bốn năm hạ nhân đưa tay bắt lấy Đoàn Tử Thông.

      Cầu Mộ Quân cũng bị vài người kéo ra, nàng chỉ có thể lại cầu xin Đoàn Chính Trung :“Ngươi đánh ta là được, cứ đánh ta, tất cả đều là sai lầm của ta, là nghĩa tử của ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy!”

      Đoàn Chính Trung thèm quay đầu lại, giống như nghe thấy nàng .

      “Đoàn Chính Trung, ta cầu xin ngươi được ? Ngươi phạt mình ta, đừng làm liên lụy đến người vô tội…… Ta xin ngươi!” Cầu Mộ Quân thấy hạ nhân giơ cây gậy lớn lên, la to.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 23: thể trả nợ
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      “Đoàn Chính Trung, ta xin ngươi mà. Ngươi hãy phạt mình ta, đừng liên lụy đến người vô tội…… Ta xin ngươi!” Cầu Mộ Quân thấy hạ nhân giơ cây gậy lớn lên, la to.


      “Đừng mà…… Đừng mà……” Cầu Mộ Quân bất lực rơi nước mắt, Đoàn Chính Trung vẫn thờ ơ như cũ.


      “Nghĩa phụ……”


      “Đoàn Chính Trung…… Lão gia……”


      “A –” Tiếng thét chói tai của Cầu Mộ Quân cùng tiếng kêu thảm thiết của Đoàn Tử Thông đồng thời vang lên, gậy đánh mạnh vào đùi Đoàn Tử Thông.


      “Tiếp tục đánh.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh .


      Sau đó lại là đòn mạnh giáng xuống.


      Hạ nhân buông tay, Đoàn Tử Thông ngồi phịch đất, đau đến muốn ngất .


      Cầu Mộ Quân sớm được lời nào, nàng luôn luôn kiên cường giờ cũng thất thanh khóc lên.


      “Lôi ra ngoài.” Đoàn Chính Trung ra lệnh tiếng, hạ nhân lôi thiếu gia ngày xưa ngoài cửa, mặt đất lưu lại hai vết máu dài.


      Cầu Mộ Quân nhìn vết máu, ngây ngốc có biểu cảm, gì.


      Đoàn Chính Trung chậm rãi quay đầu lại, nhìn nàng cái, :“Đưa phu nhân đến Tây lâu.”


      “Đoàn đại tổng quản –” Cầu Mộ Quân đột nhiên mở miệng .


      “Ngươi bỏ ta , ta phải người an phận, chừng ngày nào đó ta khiến ngươi xấu hổ, để tránh đến lúc đó ngươi ở kinh thành này mất hết mặt mũi, bây giờ ngươi vẫn nên bỏ ta .”
      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, mặt vẫn bình tĩnh như trước.


      Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, Đoàn Chính Trung :“Hoàng Thượng ban hôn, ngươi cho là hưu thư có thể dễ dàng viết sao?”


      “Vậy ngươi cứ lấy trong ‘Thất xuất’ (1) cho ta là được, là dâm, ghen tuông hay trộm cướp tùy ngươi!” Cầu Mộ Quân dứt khoát .


      Môi Đoàn Chính Trung vẫn nhếch lên, mặt vẫn có biểu tình, nhưng còn bình tĩnh, mà lạnh lẽo, giận.


      Hồi lâu, :“Quản gia, sai hạ nhân bịt kín cửa sổ Tây lâu.” Sau đó xoay người, rời khỏi tầm mắt của nàng.


      Cầu Mộ Quân lại lần bị mang vào Tây lâu, lần này có cảm giác tâm như tro tàn.


      Quản gia sai người lấy nến đến, nhìn cơm đất, phân phó hạ nhân dọn dẹp sạch , sau đó khóa cửa, lâu sau lại có người đưa đồ ăn tới. Hai món ăn bát cơm.


      Nhưng Cầu Mộ Quân cũng có tâm tư ăn.


      Đắc tội Hoàng Thượng, nàng để ý; Bị toàn bộ người trong thành trào phúng gả cho thái giám, nàng cũng khổ sở. Chỉ cần nàng nghĩ, dù sống ở chỗ nào, phải ở bên cạnh người như thế nào nữa, nàng đều có thể khiến cho mình sống tự tại. Nhưng theo phương thức sống của nàng, theo vui buồn của mình mà làm, lại hại người khác.


      Nàng rốt cục mắc nợ, thiếu ân tình thể trả lại.


      Hơi nóng lượn lờ đồ ăn dần dần giảm bớt, sau đó mất hẳn, cơm lạnh lẽo. Đêm đen dần lui, tia nắng ban mai từ khe chiếu vào cho nàng: Trời sáng.


      Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nghĩ đến gương mặt của thiếu niên cùng tuổi nàng lại hay đỏ mặt kia, luôn cung kính gọi nàng ‘mẫu thân’, bộ dáng luôn ngượng ngùng, nhưng lại to gan giúp nàng, như vậy, bị đánh gãy hai chân, ném vào bóng đêm.


      (1)Thất xuất: Bày cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến.
      con, dâm, thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 24: Phát sốt
      Edit: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nghĩ đến gương mặt của thiếu niên cùng tuổi nàng lại hay đỏ mặt kia, luôn cung kính gọi nàng ‘mẫu thân’, bộ dáng luôn ngượng ngùng, nhưng lại to gan giúp nàng, như vậy, bị đánh gãy hai chân, ném vào bóng đêm.

      Hai vết máu mặt đất khiến người ta chấn động kia, khiến nàng ngừng nhớ lại, nhắm mắt nổi.

      Bình minh đến rồi lại , trời tối, cơm đưa qua cái khe được thay đổi hai ba lần, đến lần thứ tư là ba món ăn mặn, Cầu Mộ Quân để ý đến — từ đầu đến cuối, nàng cũng nhìn qua bên kia.

      Trời tối, nàng thắp nến, trong phòng tối đen, biết chỗ nào lại vang lên thanh giống tiếng nữ nhân khóc, ô ô ô, giống như tùy lúc bay tới bên tai.

      Trong đầu Cầu Mộ Quân từ bộ dáng Đoàn Tử Thông, đến vết máu khủng bố, sau lại vô cùng hỗn độn, cuối cùng trước lúc ngã xuống trong đầu nàng trống rỗng.

      Người đưa cơm với quản gia tin Cầu Mộ Quân ngày hai đêm chưa động vào đồ ăn, quản gia liền tới Tây lâu, đứng ngoài cửa gọi hai tiếng có người đáp, mở cửa tiến vào mới phát nàng sốt cao hôn mê.

      Sau khi được Đoàn Chính Trung cho phép, giữa trưa ngày hôm sau Cầu Mộ Quân được đưa ra khỏi Tây lâu.

      Ăn cháo, uống thuốc, nàng vẫn bất tỉnh, cũng hạ sốt.

      Đoàn Chính Trung tới trước giường nàng, đưa tay sờ trán nàng sau đó khẽ nhíu mày, :“Đổi đại phu.”

      Lập tức lại có đại phu được đưa đến, sau đó cúi đầu, run giọng :“Đại nhân, chỉ sợ…… Chỉ sợ chỉ có thể châm cứu.”

      Đoàn Chính Trung câu nhìn , khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán đại phu.

      Trị hết bệnh cho Đoàn phu nhân, chỉ sợ ra nổi khỏi cửa, dùng châm cứu, lại càng đắc tội .

      “Người đâu –” Đoàn Chính Trung kêu lên.

      Cận Nhi cùng nha hoàn đến trước mặt .

      “Giúp phu nhân cởi áo.” Đoàn Chính Trung .

      Đại phu ra ngoài cửa, nha hoàn cởi áo cho Cầu Mộ Quân, sau đó lật người nàng lại, chỉ chừa lưng ở bên ngoài.

      Đại phu lại vào, chậm rãi đến bên giường, nhìn nữ nhân giường, tấm lưng lõa lồ trơn bóng, run run mở bao châm ra. Muốn thi châm nhưng khi tay đặt ở lưng vẫn run, thể đâm xuống.

      Đoàn Chính Trung trầm mặc rời khỏi cửa.

      Đại phu thở phào nhõm, lau mồ hôi đầu, chậm rãi đâm châm vào huyệt vị của Cầu Mộ Quân.

      May mắn cho đại phu là Đoàn Chính Trung cũng gì, để cho người ta thanh toán bạc rồi đưa ra cửa. Tuy rằng thân mình Đoàn phu nhân có gan nhìn cũng có tâm trí đâu mà nhìn, nhưng nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh lời nào của Đoàn Chính Trung lại làm cho sợ đến mức tự muốn mua cho mình cái quan tài.

      Khi Cầu Mộ Quân tỉnh lại thấy Đoàn Chính Trung đứng ở đầu giường, cũng nhìn nàng, mặt chút thay đổi, sau đó xoay người rời . Cầu Mộ Quân cũng quay đầu vào bên trong.

      Cầu Mộ Quân vừa tỉnh, Cận Nhi liền bưng cháo tới. Nàng lắc đầu, :“Ăn vào.” Giọng mà khàn khàn, giống người bệnh nặng.

      Cận Nhi sốt ruột :“Phu nhân, thể ăn, ăn thể uống thuốc.”

      Cầu Mộ Quân lên tiếng, cũng có sức lên tiếng.

      “Phu nhân……” Cận Nhi còn thêm:“Cận Nhi xin người, đây là lão gia đặc biệt giao phó.”

      Nghe thế, Cầu Mộ Quân nghiêng đầu.

      Đúng vậy, lão gia giao phó. Có lẽ ăn cơm uống thuốc, phu nhân Đoàn phủ, thiên kim Hầu gia là nàng đây chết, mà người mất mạng lại là các hạ nhân. Nàng dựa vào cái gì tùy ý liên lụy nhiều người như vậy.
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 25: Cháy
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đúng vậy, lão gia giao phó. Có lẽ ăn cơm uống thuốc, phu nhân Đoàn phủ, thiên kim Hầu gia là nàng đây chết, mà người mất mạng lại là các hạ nhân. Nàng dựa vào cái gì tùy ý liên lụy nhiều người như vậy.


      Cầu Mộ Quân cố gắng chống người muốn ngồi dậy, Cận Nhi vui sướng ra mặt, tới nâng nàng dậy.


      Máy móc uống xong chén cháo, nằm lát, sau đó lại uống thuốc, cuối cùng nghe lời lại nằm xuống.


      Đầu đau, bao lâu, Cầu Mộ Quân lại ngủ say.


      Buổi tối trời đầy mây đen che kín ánh trăng, gió rất lớn, chứng tỏ thời tiết ngày mai tốt.


      Đêm khuya, Cận Nhi ở phòng bếp nấu thuốc ngủ gật, trong phòng chỉ còn mình Cầu Mộ Quân.


      Gió “cạch” tiếng thổi mở cửa sổ, thổi sa mạn dài mà phất phơ khắp phòng. mảnh lụa mỏng bị thổi tới bên ngọn nến trong chụp đèn, rất lâu mà hạ xuống.


      Lụa mỏng ở phía ngọn nến dần dần bị đốt biến hình, sau đó bùng lên, cuối cùng phát ra ánh lửa khi mờ khi .


      Lửa dần lan ra bốn phía, càng lúc càng lớn, đốt hết màn tơ. trận gió thổi tới, thổi màn tơ đến bình phong, sau đó hai vật cùng nhau bốc cháy.


      Đêm khuya Đoàn phủ vẫn yên ắng như cũ, trong phòng Cầu Mộ Quân tràn ngập ánh lửa.


      Gió ngoài cửa sổ thổi càng mạnh, lửa trong phòng càng lúc càng lớn, bốc cả ra ngoài cửa sổ.


      Hạ nhân tuần tra ban đêm rốt cục thấy được cảnh tượng kinh người này, mặt mũi trắng bệch, hô to “Cháy rồi! Cháy rồi!”, sau đó vội vàng chạy đến phòng quản gia.


      Bên ngoài đột nhiên hỗn loạn, nha hoàn ngủ ở bên trong cũng bừng tỉnh, quần áo chưa mặc chỉnh tề bỏ chạy ra ngoài. Đoàn Chính Trung chạy tới đầu tiên, nhìn nhìn ánh lửa trong phòng cao tận trời, sau đó lại nhìn nha hoàn mới từ bên trong chạy ra, hỏi:“Phu nhân đâu?”


      Nha hoàn còn kinh hoàng lúc này mới nhớ tới chủ tử, kêu “A” tiếng.


      Đoàn Chính Trung lập tức hiểu được, trong nháy mắt liền vọt vào trong phòng.


      Có lẽ do thanh bên ngoài rất lớn, Cầu Mộ Quân sốt còn chưa lui cũng tỉnh lại, còn chưa kịp thấy tình huống phòng trong bị nghẹn, ho ngừng.


      Tuy rằng đau đầu, thậm chí bị khói hun khiến ý thức có chút mơ hồ, nhưng thấy cả phòng chìm trong ánh lửa, nàng vẫn biết chuyện nàng phải làm bây giờ chính là chạy thoát thân.


      Thân thể giống bị hút hết khí lực, ngay cả từ giường đứng dậy đều khó khăn, Cầu Mộ Quân giãy dụa, rốt cục ngồi dậy.


      Trước mắt tràn đầy khói đặc, ngoại trừ chút ý thức này, trong đầu nàng trống rỗng.


      “Ngươi làm cái gì!” Đoàn Chính Trung đột nhiên từ trong làn khói đặc lao ra, chạy đến bên giường hét lớn tiếng, sau đó ôm lấy nàng liền chạy trở về.


      Lúc này người có mùi hoa nhài nồng mặc, mà là loại hơi thở khác. Hơi thở kia nàng chưa từng ngửi qua, có cảm giác dương cương thực làm cho người ta lưu luyến, tiến sâu vào trong lòng nàng, khiến cho nàng muốn cứ như vậy mà bình thản ngủ.


      Nàng nhanh chóng được ôm ra khỏi phòng, gió đêm thổi đến, làm cho ý thức của nàng dần dần ràng.


      Quản gia sai người múc nước đến, khẩn trương cứu cháy, Đoàn Chính Trung trực tiếp ôm Cầu Mộ Quân vào phòng .


      Lại an ổn nằm ở giường, Cầu Mộ Quân rất thanh tỉnh, mở to mắt nhìn Đoàn Chính Trung.

      Bởi vì Đoàn Chính Trung lấy ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn nàng.


      “Thế nào? Muốn chết sao? Muốn vì tự sát sao? Ta sao thấy ngươi là người dễ dàng liền muốn chết như vậy.” Đoàn Chính Trung nhìn chằm chằm nàng hung hãn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :