1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 5

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Mấy ngày sau lúc ăn cơm nhắc đến “Phản loạn Thiếu Dương”, nàng đột nhiên kích động xen lời :“Cái gì mà ‘Phản loạn Thiếu Dương’! Chuyện đó đến lượt !”


      Phản ứng này của nàng nằm ngoài dự đoán của . tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, nàng lại giống như trốn tránh vội vàng :“Thực xin lỗi, ta…… đầu ta hơi đau, ta về phòng nghỉ trước đây.” xong liền vội vàng rời .


      Đoàn Chính Trung nhìn bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.


      Nàng dường như rất ghét Thích Tĩnh, thậm chí là hận, dường như cực kỳ mẫn cảm với “Phản loạn Thiếu Dương” Giống… giống nhiều năm về trước.


      Chẳng lẽ nàng còn nhớ tới Cố gia? Đoàn Chính Trung đoán trong lòng.


      Đúng vậy, hẳn nàng nhớ . Có nữ nhân nào lại nhớ người từng là hôn phu của mình?


      Vị hôn phu…… Bọn họ, cùng nàng từng có quan hệ như vậy. suýt chút nữa quên.


      Trở về phòng, vốn định tiếp tục chủ đề đó, nhưng nàng lại :“Chuyện buổi tối, ta xin lỗi.”


      Lời này của nàng làm cho kìm chế được.


      Đoàn Chính Trung thực cũng bỏ qua vấn đề như vậy, tự với mình.


      giả vờ như tùy ý, :“Ta nghe trước khi Cố gia mưu phản là thông gia với Cầu gia.”


      Nàng yên lặng lát rồi :“Sau lại từ hôn.”


      Đương nhiên phải từ hôn, đó là kế hoạch, Cầu Vĩ cũng đem cả nhà mình chôn theo kế hoạch đó. Chuyện đó lại lên trong lòng.


      “Vận khí Cầu gia tốt, vừa từ hôn Cố gia mưu phản bị phát .” Đoàn Chính Trung xong ngẩng đầu nhìn phản ứng của nàng.


      Nàng cúi đầu, im lặng cái gì.


      “Tuy hôn hủy, nhưng trong lòng Cầu đại tiểu thư ngươi vẫn nhớ đến vị phu quân chết kia?” nắm cằm của nàng hỏi.


      biết, làm vậy với nàng nàng tức giận. Nàng vốn biết dối, khi nóng giận lại càng dối. chờ đáp án của nàng. tự với mình đây là thái độ Đoàn Chính Trung thực nên có, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng.


      Nàng quả nhiên tức giận, lớn tiếng : “Ta nhớ , người thay đổi là ngươi. Mấy ngày hôm trước ta suýt chết, ngươi nhớ sao?”


      Biểu tình của Cầu Mộ Quân lúc này rất hùng hồn nhưng có chút đau xót. Lý do nàng đưa ra thực đương nhiên, nhưng vẫn thể địa vị của người kia trong lòng nàng.


      Cố Dật Lâu ở trong lòng nàng vẫn còn chiếm vị trí rất quan trọng sao?


      Nàng ghét Đoàn Chính Trung tại, lại thầm nhớ tới Cố Dật Lâu trước kia. Nếu nàng ngốc này biết hai người ra là thế nào? Đoàn Chính Trung khỏi nghĩ thầm.

      cho rằng khi xé quần áo của nàng, nàng la hét né tránh, cuộc chuyện của họ cũng chấm dứt. ngờ nàng lại trừng mắt nhìn , mặc khinh bạc, tranh hơn thua với .
      Trong lòng lại muốn cười.


      Nữ nhân ngốc này, nàng nghĩ nàng là ai? Nữ tử phong nguyệt trải qua vô số người sao, làm sao có thể đấu với ?


      Vì thế đột nhiên đưa tay luồn vào giữa hai chân nàng.


      “A” Quả nhiên, sau tiếng thét hoảng sợ, nàng giống như nhìn thấy quỷ lùi vào góc giường.


      Chạm được, chạm vào …… nơi mềm mại của nàng.


      Trong lòng có chút náo loạn, đúng hơn là xao động.


      Nhàm chán, rất nhàm chán. Chơi đùa với nàng như vậy có ý nghĩa sao?


      Nhưng mà, nhìn nàng sợ hãi dùng chăn bọc lấy người, còn giả bộ sợ trời sợ đất, rất buồn cười.


      Mang theo ý vui đùa, cởi quần áo của mình.


      Nàng quả nhiên bị dọa đến run rẩy, cả người co lại, mặt xuất đủ loại biểu tình: Sợ hãi, hối hận, khẩn trương……


      là ngốc, có thể làm gì nàng? Thái giám được, phải thái giám lại càng được, nàng sợ hãi làm gì.


      Dọa nàng đủ rồi, chính mình cũng cởi xong quần áo rồi, liền kéo chăn nằm xuống.


      Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn , tắt đèn nhắm hai mắt lại.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 6

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn , tắt đèn nhắm hai mắt lại.


      Nàng ngồi ở bên giường nhìn lúc lâu, mới thử vạch góc chăn nằm xuống.


      Đoàn Chính Trung cười trộm trong lòng.


      ra còn muốn trêu nàng thêm chút nữa, nhưng…… Loại khiêu khích ở giường này nên làm nhiều, càng ngày càng có tin tưởng mình có thể làm Liễu Hạ Huệ.


      Đến nửa đêm, lại lần nữa bị bừng tỉnh.


      Thân thể mềm mại bên cạnh dán chặt lấy .


      phải sợ muốn chết sao, sao vừa đến buổi tối liền dán chặt lấy mà ngủ? Nàng sợ lạnh như vậy, là do chăn quá mỏng sao?


      Trong lòng suy nghĩ ngày mai sai người đổi chăn dày hơn, nhưng lại có chút luyến tiếc.


      Nàng ấm áp, hẳn là lại gần nữa……


      Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra nàng vẫn ngủ ở bên cạnh .


      Mặt áp vào vai , sợi tóc dán vào mặt , thực mềm, thực mượt.


      Loại cảm giác này, tốt lắm…… Làm cho cũng nỡ rời giường.


      Nằm như vậy thêm lúc, đến khi chuẩn bị rời giường, nàng mới có chút động tĩnh.


      có chút sốt ruột, nhắm mắt lại.


      Vì thế, nàng cọ xát người chút rồi ngẩng đầu, sau đó run mạnh lên.


      thử tưởng tượng bộ dáng lúc này của nàng, nhất định rất buồn cười. Đáng tiếc, dám mở mắt ra.


      Nàng chậm rãi dịch sang bên kia, từ từ dịch dịch, xác định cách đủ xa mới ngừng lại.


      nghe được ràng tiếng nàng thở phào hơi, lúc này là nàng tự dọa mình liên quan đến đâu đấy.


      Ăn qua điểm tâm, Cầu Mộ Quân đột nhiên với muốn đến thư phòng .


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng hồi lâu, nàng có ý gì.


      Vẫn nghĩ nàng luôn trốn còn kịp sao giờ nàng lại muốn cùng đến thư phòng.
      .” đáp ứng, vẫn còn suy nghĩ vì sao.


      ngồi xuống trước thư án xem tư liệu, trong lòng có chút yên.


      Nàng đứng ở bên, có khi còn có thể nhìn rất lâu, làm cho rất khó chịu. Nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác có nàng bên cạnh.


      Cầu Mộ Quân, rốt cuộc nàng muốn thế nào, rốt cuộc nàng muốn ép ta đến mức nào nữa? Đoàn Chính Trung nghĩ trong lòng.


      May mắn, chỉ lát sau quản gia gọi tiến cung, là trong cung xảy ra chút chuyện.


      Trong lòng đột nhiên thả lỏng, có chút cao hứng đứng lên rời khỏi thư phòng. định bước ra cửa, trong lòng lại có chút luyến tiếc. nhớ nàng sao?


      Mới quay người lại nhớ nàng? Xua ý nghĩ trong lòng, Đoàn Chính Trung ra khỏi thư phòng, cùng công công ngoài cửa tiến cung.


      Tiến cung hết cả ngày, khi hồi phủ mặt trời xuống núi.


      biết nàng còn ở trong thư phòng ? Đoàn Chính Trung nghĩ.


      Vừa suy nghĩ, vừa đến thư phòng.


      Đẩy cửa ra, bên trong trống trơn.


      Quả nhiên nàng sớm rồi.


      Có chút vắng vẻ, tiến về phía trước vài bước lại phát thư án có mấy tờ giấy.


      Đoàn Chính Trung cảm thấy hơi kỳ lạ: Lúc ràng có.


      đến bên cạnh bàn cầm tờ giấy lên, liếc mắt cái liền nhận ra người được vẽ trong đó là ai.
      nhịn được, bật cười tiếng.


      Dường như rất hình tượng, nhưng…… xấu như vậy sao?


      Lấm la lấm lét, xấu xí, vừa nhìn thấy chính là tên biến thái, có chỗ nào giống chứ!


      Đột nhiên, nghe được có tiếng động. Sau đó thấy Cầu Mộ Quân chậm rãi từ sau giá sách ra.
      Nàng còn ở đây!


      “Lão gia về.” Nàng cười tủm tỉm .


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, mặt chút thay đổi nhìn nàng vừa cười vừa về phía trước, lén sờ tờ giấy bàn. Sau đó lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai bắt lấy “Chứng cứ phạm tội” của nàng xé xoẹt xoẹt. Sau đó giương mắt nhìn cười “Ha ha”.


      Nàng cười như đứa ngốc vậy, làm cho cũng nhịn được muốn cười .


      Nữ nhân ngốc nghếch này!


      Sợ mình thực vì nụ cười ngu ngốc của nàng mà cười ra, cúi đầu giả bộ làm việc.


      Vì thế nàng nắm chặt thời cơ :“Lão gia, người có việc, ta ra ngoài trước.” xong vội vàng bước trốn ra khỏi thư phòng.


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn bóng dáng của nàng, kiềm chế được nở nụ cười.


      Theo bản năng cầm bút bắt đầu vẽ nàng.


      Tự cho là thông minh, tự cho là đúng, còn thích giả vờ mạnh mẽ, ngốc nghếch, có khi còn làm chút chuyện ngoài dự kiến của .


      Bức thứ nhất là ngày thành thân. ràng trong lòng nàng sợ muốn chết, lại còn cố gắng giả vờ trấn định. Khi đó, còn tưởng rằng nàng là nữ nhân vô cùng gan góc.


      Bức thư hai là bộ dáng lúc nàng trốn khỏi Tây lâu.


      vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, sao nàng có thể mở cửa sổ bị đóng đinh ra, còn có thể leo từ cao như vậy xuống. Nhớ đến bộ dạng của nàng lúc , ừm, giống như biết trèo cây?


      Bức thứ ba là bộ dáng lén lút của nàng vừa rồi, cực kỳ khẩn trương xé đống giấy.


      “Lão gia, đến giờ ăn cơm.” Lúc này, nha hoàn ở bên ngoài giọng .


      “Ừ.” Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy cười mình, cất kỹ tờ giấy. mới giống Cầu Mộ Quân ngu ngốc kia, chưa gì bị người khác phát .





      Trong lúc vô ý mở những tờ giấy đó ra, Đoàn Chính Trung khỏi nở nụ cười.


      Năm đó mới hai mươi ba tuổi, năm đó trong lòng người con kia lại còn tự cho là thông minh, lên kế hoạch chờ thời cơ chín muồi giết nàng.


      “Chậm chút, đừng để ngã.” Tiếng cùng tiếng bước chân truyền đến, bé trai tầm bốn năm tuổi vọt vào phòng. Đoàn Chính Trung chút hoang mang gấp tờ giấy lại.


      “Cha, nhanh ra ngoài, có hai dì tới tìm người!” Bé trai nhào vào người .


      Đoàn Chính Trung cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu nhìn Cầu Mộ Quân từ ngoài cửa vào.


      “Tiểu Huyên, nào nhấc chân vào cửa.”


      Tiểu Huyên lại khép hai chân lại, nhảy qua bậc cửa. Còn quay đầu vui :“Mẹ, sao người cứ khinh thường con như thế?”


      Cầu Mộ Quân định xằng bậy, nghe xong những lời này đột nhiên ra lời.


      “Làm sao vậy?” Đoàn Chính Trung hỏi.


      Cầu Mộ Quân nắm tay tiểu nhi tử đến trước mặt , cao hứng :“Chàng mau ra xem là ai đến!”


      Đoàn Chính Trung thể hình dung được cái gì gọi hai “dì” đến tìm .


      tự nhận nữ nhân quen dường như chỉ mẹ của hai con trai – Cầu Mộ Quân.


      Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân ra ngoài cửa. Cầu Mộ Quân nắm tay Tiểu Huyên, bé trai bốn năm tuổi khác – Tiểu Lâm kéo quần áo phụ thân chạy ra bên ngoài.


      Ra đến cửa lớn thấy có hai người đứng ở tiền viện. nữ nhân, nam nhân, còn có hơn Tiểu Lâm chút. Nữ nhân ràng là nữ nhân rồi, nhưng nam nhân lại khuynh quốc khuynh thành, ai khác ngoài Thích Vi cùng Liễu Vấn Bạch. Nhưng Tiểu Lâm lại tưởng Liễu Vấn Bạch là nữ .


      Đoàn Chính Trung bất giác bật cười, sờ sờ đầu con trai, đến trước mặt Liễu Vấn Bạch :“Sao bây giờ mới đến?”


      “Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa nhìn biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành ít.”


      Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly .



      ****



      p/s: Có thể đọc lại chương 34 để so sánh cảm giác giữa 2 ngôi kể khác nhau.

      cũng giỏi giả vờ quá cơ ạ [​IMG]

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 7

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      “Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa nhìn biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành ít.”


      Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly .


      Đoàn Chính Trung trừng mắt lườm cái, :“Đến Thiếu Dương làm gì?” xong quay đầu thẳng vào phòng.


      Liễu Vấn Bạch theo vào phong :“Tới tìm ngươi thương lượng chuyện chưa xong.”


      “Vi Vi, đây là Nguyệt Nhi à, xinh đẹp!” Cầu Mộ Quân xoay người nhìn tiểu nương nắm tay Thích Vi .


      “Đó là đương nhiên, cũng nhìn xem cha con là ai!” Tiểu nương nhìn có vẻ đáng lanh lợi .


      Cầu Mộ Quân sửng sốt,“Xì” tiếng bật cười.


      Thích Vi cũng cúi đầu cười :“Con nhóc này chỉ toàn học theo .” Sau đó với tiểu nương:“Nguyệt Nhi, được vô lễ, mau gọi dì


      Nguyệt Nhi : “Dì ơi, ca ca cùng đệ đệ này cũng rất được, bộ dạng cũng giống cha bọn họ.”


      Cầu Mộ Quân lại nhịn được nở nụ cười, cười xong mới nhớ tới đến Thích Vi vừa mới tới Thiếu Dương nhất định rất mệt mỏi, vội kéo các nàng vào nhà.


      Trong phòng, Liễu Vấn Bạch :“Ngươi chi tiền mở hí viên, ngươi làm ông chủ, ta là đầu bảng, hoặc thuê người làm ông chủ cũng được.” Cuối cùng còn bổ sung :“ Phải lớn nhất Thiếu Dương.”


      “Lười mở.” Đoàn Chính Trung thản nhiên .


      “Vậy ngươi cho mượn tiền, để cho người khác giúp ngươi mở?”


      “Ngươi chắc?”


      “Buồn cười!” Liễu Vấn Bạch hoảng hãi :“Ta phải gian thương giống ngươi!”


      Đoàn Chính Trung liếc trắng mắt, muốn để ý đến .


      Liễu Vấn Bạch đến trước mặt :“ cho họ Đoàn nhà ngươi biết, ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được Thiếu Dương đấy. Cả đường đều bị ông chủ gánh hát kia ngăn đón, ta bị ép đến nỗi phải cải trang thành người khác.”


      còn tiếp: “ sao đâu, ngươi lên đài diễn, ta cho người xướng phía sau, ngươi nhép miệng là được. Nghe ta, nhất định tiền vào như nước.”

      “Ta cần nhiều tiền như vậy.” Đoàn Chính Trung thèm ngẩng đầu lên .


      “Đoàn Chính Trung, ngươi cũng quá tuyệt tình đấy.” Liễu Vấn Bạch lườm .


      Cầu Mộ Quân đứng bên cười trộm : “Tướng công sớm mua lại Liễu Xuân Viên, giờ cho xây dựng thêm!”


      Liễu Vấn Bạch nhìn Đoàn Chính Trung, lắc đầu :“Ai, ngươi vẫn như vậy, ràng trong lòng nhớ ta muốn chết, chờ ta đến muốn chết, ta đến rồi còn làm bộ như quen. Phỏng chừng cũng sớm sửa lại nhà mới cho ta rồi đấy nhỉ? Xấu xa, che dấu cũng sâu.” Vẻ mặt Liễu Vấn Bạch trêu đùa nhìn .


      Đoàn Chính Trung lập tức chém tới vai , lại nhanh chóng xoay người trốn, chạy ra ngoài.


      Buổi chiều, mọi người ăn xong cơm chiều, Cầu Mộ Quân với Liễu Vấn Bạch: “Buổi tối ta ngủ cùng Thích Vi, ngươi……”


      Liễu Vấn Bạch vội : “Ta đương nhiên ngủ cùng ! Nếu ban đêm phát xuân, coi ta thành vợ phải ta xong đời sao!”


      Sắc mặt Đoàn Chính Trung trầm xuống, Cầu Mộ Quân hơi đỏ mặt : “Ta định cho ngươi……”


      Thích Vi trừng mắt nhìn , đánh cho vài phát.


      Buổi tối, Cầu Mộ Quân lên giường trước chờ Thích Vi. Chỉ thấy nàng ngồi giường cởi quần áo, chống tay đưa chân giường, sau đó nằm xuống, động tác rất nhàng.


      Cầu Mộ Quân nhìn chút, hoài nghi : “Muội……”


      Thích Vi quay đầu lại, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui sướng gật đầu, : “Vừa mới, đường đến Thiếu Dương có.”


      Cầu Mộ Quân vui sướng “A” tiếng, đưa đầu tới gần bụng của nàng : “Cho tỷ nghe chút”


      Thích Vi cười : “Vấn Bạch làm gì, sao tỷ cũng giống , bây giờ có thể nghe được cái gì!”


      Cầu Mộ Quân cười nằm xuống, kéo chăn cho hai người, :“Muội tốt, tỷ cũng muốn có.”


      “Tỷ có hai đứa, còn muốn mang thai làm gì?” Thích Vi giật mình .


      “Tỷ muốn có con .” Cầu Mộ Quân : “Muội xem Nguyệt Nhi của muội đáng .”


      “Rất đơn giản, muốn sinh thôi!”


      Cầu Mộ Quân giọng : “Nhưng muốn.”


      “Hả?” Thích Vi giật mình : “Vì sao muốn?”


      “Hừ!” Cầu Mộ Quân mất hứng : “ bộ dáng tỷ mang thai xấu muốn chết, lúc sinh con giọng kêu la cũng khó nghe muốn chết.”


      Thích Vi che miệng cười : “ sợ tỷ sinh con phải chịu khổ, nam nhân ai lại ngại nhiều con!”


      “Nhưng tỷ cảm thấy rất tốt, cho muội nghe này khi tỷ mang thai bảo làm gì cũng làm. Lúc mang thai Tiểu Huyên, có ngày tỷ thấy chán bèn bắt gấp rất nhiều hạc giấy, còn muốn mỗi con hạc đều phải viết ‘Đoàn Chính Trung Cầu Mộ Quân’, cũng làm. Nếu bình thường, còn lâu mới thèm để ý!” Cầu Mộ Quân đắc ý .


      Thích Vi cười “Khanh khách”, :“Mộ Quân tỷ tỷ, muội cảm thấy tỷ buồn cười, hơn hai mươi tuổi, làm mẹ người ta rồi, lại giống như tiểu nương hơn mười tuổi.”


      cho cười, có cái gì buồn cười !” Cầu Mộ Quân trừng mắt . Khi đó Đoàn Chính Trung cũng làm vẻ mặt bình tĩnh y như vậy .


      Thích Vi vất vả ngừng cười, :“Vậy nếu tỷ muốn cứ mang thai, quản được chắc.”


      Cầu Mộ Quân ghé sát vào bên tai nàng : “Nhưng đôi khi làm xong bắt tỷ tắm rửa, còn…… Dù sao … tóm lại tỷ vẫn có, cũng biết là vận khí tốt hay là do cố tình.”


      Thích Vi lại nhịn được cười, :“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ yên tâm, hai người như vậy sao có thể có thêm, sinh đến lúc tỷ muốn sinh nữa thôi.”


      “Chúng ta làm sao chứ, muội vớ vẩn gì vậy?” Cầu Mộ Quân đỏ mặt .


      Thích Vi cười càng to, :“Nhìn tỷ như vậy là biết tỷ nghĩ đến cái gì rồi, muội cũng chưa gì đâu đấy, ha ha!”


      “Vi Vi, muội cười ghê tởm như vậy làm gì? Giống hệt Liễu Vấn Bạch!”


      Thích Vi nghĩ nghĩ, đỏ mặt, lẩm bẩm:“ Đôi khi cười rất ghê tởm.”


      “Hắc hắc, tỷ biết rồi, Nguyệt Nhi là trong lúc cười thực ghê tởm mà có.” Cầu Mộ Quân trêu đùa.


      cái gì vậy!” Thích Vi đẩy nàng, hai người cùng nhau nở nụ cười.


      Tiếng cười dần dần ngừng lại, trầm mặc trong chốc lát, Cầu Mộ Quân :“Vi Vi, vài năm nay, bọn muội sống rất tốt phải ? Nhìn muội thay đổi gì cả, vẫn như năm mười tám tuổi.”


      “Cũng được, Vấn Bạch rất tùy tính, muốn thế nào thế đó. Tuy rằng bọn muội vẫn ở kinh thành, nhưng thi thoảng đưa muội cùng Nguyệt Nhi đến nơi khác chơi, ngược lại thời gian ở kinh thành lại nhiều lắm. Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ biết đâu bọn muội gặp được rất nhiều chuyện. Cứ ở tại kinh thành mãi cũng rất chán, cho nên muội sớm muốn đến nơi này. cho tỷ nha, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao đột nhiên bọn muội lại đến đây ?” Thích Vi xong, nhịn được nở nụ cười.


      “Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến?” Cầu Mộ Quân hỏi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại Truyện: Đoàn Chính Trung 8

      “Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Thích Vi : “Gánh hát kia của , đổi ông chủ mới, sau đó ông chủ mới kia lại muốn hầu hạ tên viên ngoại vô cùng ghê tởm, còn dám chuốc thuốc . Vấn Bạch tức muốn chết, liền biến ông chủ kia thành bộ dáng của , hạ dược, làm cho hai người bọn họ......”

      “Ha ha ha...... Nửa đêm, kéo muội đến phòng bọn họ, kéo mặt nạ của tên ông chủ kia xuống, sau đó đợi đến buổi sáng dẫn thê thiếp bọn họ vào, làm cho bọn họ vô cùng mất mặt. Đặc biệt là tên ông chủ, nghe còn muốn tự sát .”

      “Hai người các ngươi, là......” Liễu Vấn Bạch , bây giờ còn khiến Thích Vi cũng giống . Cầu Mộ Quân nhìn Thích Vi, chỉ cảm thấy nàng cùng Liễu Vấn Bạch đúng là trời sinh đôi, còn có con của bọn họ, vừa nhìn thấy là nhà .

      Dừng lát, Cầu Mộ Quân hỏi:“Vậy...... vài năm nay, muội tìm được tung tích của Nhị ca muội ?”

      Thích Vi trầm mặc chút, :“...... Vẫn chưa.”

      Chú ý tới ngữ khí của nàng, Cầu Mộ Quân lại hỏi:“Vi Vi, muội làm sao vậy, có cái gì muốn để tỷ biết sao? Có tin tức của Nhị ca muội đúng ?”

      Thích Vi khổ sở :“Mộ Quân tỷ tỷ, bọn muội tìm được huynh ấy, tỷ đừng hỏi nữa.”

      Cầu Mộ Quân lại càng tin, :“Là tin tức xấu sao? Vì sao thể cho tỷ biết? Chúng ta ở cùng nhau, muội muốn giấu giếm tỷ cả đời sao?”

      Thích Vi lau nước mắt, :“Mộ Quân tỷ tỷ, muội muốn tỷ đau khổ, nhưng muội thực ích kỷ, ích kỷ muốn cho Nhị ca có được chút gì đó, muốn Nhị ca ra vô thanh vô tức......”

      ?” Cầu Mộ Quân run mạnh lên, vội la lên:“ ......”

      Thích Vi gật gật đầu, :“Là Vấn Bạch cho muội biết, bởi vì muội luôn muốn tìm Nhị ca. Vấn Bạch đành lòng, liền cho muội biết, Nhị ca chết, chết rất lâu rồi, từ trước lúc đại ca muội chết .”

      “Cái gì?” Cầu Mộ Quân thể tin được :“Từ lúc còn ở kinh thành......”

      Thích Vi :“Là bị đại ca của muội trong lúc vô ý hại chết. Đại ca của muội muốn giết Đoàn Chính Trung, Nhị ca vì cứu mà chết thảm.”

      “Cứu...... Cứu tướng công?”

      “Đúng, huynh ấy , huynh ấy muốn chứng minh rằng mình có thể cho tỷ hạnh phúc, cho nên huynh ấy cứu sống Đoàn Chính Trung cho tỷ.” Thích Vi khóc .

      Trăng sáng ít sao, cửa phòng Đoàn Chính Trung bị gõ vang lên .

      Mở cửa, đúng là Cầu Mộ Quân.

      phải nàng......”

      “Ta...... Ta có chút nhớ chàng.” Cầu Mộ Quân cúi đầu, có chút ngượng ngùng .

      Mặt Đoàn Chính Trung chút thay đổi xoay người trở về phòng.

      “Chàng sao vậy, ta về đây ngủ chàng thích sao?” Cầu Mộ Quân vui .

      Đoàn Chính Trung quay đầu liếc mắt nhìn nàng cái, : “Nếu về, vậy nhanh cởi quần áo nằm lên giường.”

      “Chàng......” Cầu Mộ Quân giọng thầm :“ vội.” xong, chậm rãi cởi quần áo.

      Đoàn Chính Trung đến bên cạnh bàn uống ngụm nước, đến bên giường.

      Cầu Mộ Quân cởi xong quần áo lập tức ôm lấy từ sau lưng. “Tướng công, ta muốn con .”

      Đoàn Chính Trung chấn động, quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân chỉ mặc áo lót cùng tiết khố, nhìn chằm chằm thân thể của nàng rất lâu.

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, đỏ mặt.

      Đoàn Chính Trung vươn tay, cởi áo lót của nàng, bộ ngực tuyết trắng đứng thẳng lập tức nhảy ra, chớp lên ở trước mắt .

      đưa tay, sờ lên ** mềm mại, chậm rãi nắm chặt, sau đó lập tức kéo xuống.

      “Liễu Vấn Bạch, ngươi rảnh quá hả?” Đoàn Chính Trung lạnh lùng nghiêm mặt, đưa tay ném thứ giống bộ ngực nữ nhân xuống, lộ ra nửa bên ngực bình thường.

      “Cừ , khó trách phản ứng, ra là ta bị lộ.” Liễu Vấn Bạch cởi nốt đống đồ giả người, vừa Đoàn Chính Trung lườm cái, nhìn ngực nửa nam nửa nữ vừa buồn cười vừa tức.

      Ban ngày đều nhìn Mộ Quân sao? Sao lại giả giống như, ngay cả...... vừa mới nắm, ngay cả lớn cũng giống, khốn nạn! Còn ôm , ghê tởm muốn chết! Nếu đoán ra, chừng bị lừa.

      Liễu Vấn Bạch vừa “tẩy trang”, vừa :“Sao ngươi phát ra? Ta cảm thấy ta giả rất giống mà.”

      “Nếu ngươi dám quan sát nàng còn dám giả làm nàng nữa, ta đưa ngươi đến kỹ viện làm kỹ nữ.” Đoàn Chính Trung nhìn .

      Tuy rằng ngữ khí Đoàn Chính Trung quá độc ác, nhưng vẫn khiến cho nhịn được run rẩy.

      Liễu Vấn Bạch cười : “Được rồi được rồi, về sau ta giả người khác là được. Này, lấy cho ta bộ quần áo.”

      Đoàn Chính Trung mở tủ quần áo, ném cho bộ quần áo.

      Liễu Vấn Bạch đón được quần áo, : “Nếu , chúng ta đến trong viện uống hai chén? Tuy rằng có chuyện cũ gì để mà ôn lại nhưng mà ta sắp chán đến chết mất rồi.”

      Đoàn Chính Trung hai lời, ra khỏi phòng.

      Hai người ngồi dưới cây bồ đào trong viện, nha hoàn đặt rượu xuống trước mặt hai người.

      Đoàn Chính Trung cầm lấy bầu rượu, rót hai chén.

      Liễu Vấn Bạch nhìn chằm chằm, cười ý vị sâu xa.

      Đoàn Chính Trung trừng :“Ngươi muốn chết à?”

      “Ha ha!” Liễu Vấn Bạch cười :“Ta nhìn ngươi, mị lực như mặt trời nha. Ngươi , ngươi tới nơi này chưa bao lâu làm thủ phủ Thiếu Dương, nhất định được ít nương nhớ thương, , có...... Khụ...... Nếm thử đồ tươi mới ?”

      Đoàn Chính Trung im lặng nhưng tay có thêm cây ngân châm lóng lánh.

      Liễu Vấn Bạch vội : “ còn thiếu niên, còn chơi đùa kiểu này à!”

      Đoàn Chính Trung thu ngân châm trong tay lại, đem rượu trong chén chậm rãi đưa vào trong miệng.

      “Được rồi, hừ” Liễu Vấn Bạch ra vẻ đứng đắn :“ ra ta muốn , trước lúc đến Thiếu Dương ta cùng Vi Vi có gặp được Công chúa Sanh Dung lần. Nàng bây giờ nghĩ lại trước kia ngốc, cướp ngươi đến tay, để cho ngươi trốn thoát. Nếu phải nàng cũng có bầu, chắc cũng theo chúng ta đến đây rồi.”

      Nhắc tới người cùng việc năm năm trước, Đoàn Chính Trung yên lặng lúc rồi : “Nàng cũng lập gia đình rồi sao?”

      “Đương nhiên, muội muội của hoàng đế sao có thể gả? Nhưng phải tân khoa Trạng Nguyên, mà là tiểu phó tướng, khi đó còn náo loạn oanh oanh liệt liệt, bởi vì Hoàng Thượng đồng ý.”

      Đoàn Chính Trung khẽ cười : “Cũng biết là trưởng thành hay là tính tình thay đổi.”

      “Trưởng thành, ta cảm thấy là trưởng thành.” Liễu Vấn Bạch .

      “Định ở Thiếu Dương bao lâu?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      Liễu Vấn Bạch cười cười, :“Còn tùy Vi Vi, nếu nàng thích Thiếu Dương, ta cùng nàng ở đây cả đời. Nếu nàng muốn đến nơi khác, ta cũng đưa nàng . Cha lại Vân Du, còn muốn xuất gia, ông còn gì quyến luyến với hồng trần nữa, ta cũng để ông rồi. Cho nên bây giờ ta chỉ còn lại nàng cùng con ta thôi.”

      “Vậy lúc già sao? Vẫn khắp nơi sao?”

      “Già rồi cố mà chờ, nếu xương khớp lại chạy lung tung. Đúng rồi, ta đem của cải ta tích góp được giao hết cho ngươi, ngươi mở quán rượu, khách sạn, kỹ viện, sòng bạc đều được, đến lúc đó kiếm tiền chờ ta già rồi về dùng, giao cho con ta làm đồ cưới.” Liễu Vấn nghiêm túc .

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 9 + Kết thúc ngoại truyện

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Đoàn Chính Trung lại lườm cái, :“Ham ăn biếng làm.”


      “Nào có, ta là lao động đồng thời cũng nghỉ ngơi.” Liễu Vấn Bạch phục .


      Đoàn Chính Trung bất giác cười .


      Năm năm, vẫn thay đổi.


      Năm mười lăm tuổi, trong đêm mất tất cả.


      Hơn mười năm qua , có thê tử nhất, con trai, nhạc mẫu, còn có bằng hữu chân chính duy nhất này.


      Đêm nay, thê tử cùng tỷ muội nàng khe khẽ , con sớm ở giường mơ mộng đẹp, bằng hữu quý trọng nhất trong cuộc đời cũng ngồi đối diện trêu đùa đứng đắn.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phát , ánh trăng đêm nay rất đẹp.


      “Đêm nay ta muốn uống rượu.” Đoàn Chính Trung cúi đầu, .


      Sáng sớm, nha hoàn cho nàng, lão gia cùng Liễu tiên sinh uống rượu cả đêm, canh năm mới nghỉ.


      Cầu Mộ Quân vội vào phòng, quả nhiên thấy Đoàn Chính Trung ngủ rất say, ngay cả khi nàng vào cũng tỉnh lại. Vài năm nay dễ tỉnh giống như trước kia, nhưng bình thường nếu có tiếng động như vậy, vẫn có thể tỉnh.


      Nàng nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn mặt , trong mắt dần dần ướt át.


      cho tới bây giờ cho nàng Thích Ngọc Lâm chết, cho tới bây giờ cho nàng, Thích Ngọc Lâm vì cứu chết, vì hạnh phúc của bọn họ mà chết. Là hai người bọn họ cùng nợ Thích Ngọc Lâm, lại muốn mình gánh vác.


      Luôn như vậy, luôn đáng ghét như vậy, cảm thấy mình bản lĩnh lắm sao, lợi hại lắm sao. đứng phía trước hứng chịu đựng tất cả, làm cho nàng có thể đứng sau lưng hạnh phúc như con ngốc.


      Khó trách muốn trong tên con thêm chữ “Lâm”, hẳn là cả đời này cũng quên được chuyện Thích Ngọc Lâm chết. quên được, vậy từ nay về sau để cho nàng gánh vác cùng . Cầu Mộ Quân cúi người, ôm , nằm ngực , nước mắt rơi người .


      Buổi chiều, Cầu Mộ Quân đưa Thích Vi ra ngoài thăm thú xung quanh, thuận tiện cũng cùng Cầu phu nhân ra Đoàn phủ.


      đến đê, lại ngoài ý muốn nhìn thấy đám người tụ họp thảo luận cái gì đó.


      Nàng hiểu con người cùng những chuyện ở Thiếu Dương, sợ là xảy ra chuyện gì, nàng liền qua.


      Chỉ thấy gần như tất cả mọi người ở Thiếu Dương đều tập hợp trong này, có dân chúng bình thường, có thương nhân nhà giàu, cũng có lão tú tài. Thấy nàng, mọi người đều xoay người lại, khách khí gọi tiếng Đoàn phu nhân.


      Cầu Mộ Quân vào nhìn, chỉ thấy giữa bọn họ, có hai người thợ mộc, tính toán, đo đạc.
      “Làm gì vậy?” Cầu Mộ Quân kỳ lạ hỏi.


      “Đoàn phu nhân, là như vậy, năm nay sông lớn lụt, rất nhiều nơi đều bị ngập, nhưng Thiếu Dương lại bị, đây là lần thứ hai Thiếu Dương may mắn thoát khỏi. Nguyên nhân chính là nhờ đê này. Mấy năm trước, tân hoàng đăng cơ phải ban bố sửa lại án xử sai cho ‘Phản loạn Thiếu Dương’ sao. Nơi này có Cố đại nhân, là Cố đại nhân đó, cũng giống những quan lại khác, ngài dân như con, khi ở Thiếu Dương làm ít chuyện tốt. Đê này chính là do Cố đại nhân hơn mười năm trước tự mình đốc xúc tu kiến, đến bây giờ còn chắc chắn như vậy. Năm nay đê này lại cứu dân chúng Thiếu Dương chúng ta lần, cho nên mọi người tập hợp lại, muốn tu sửa lại ‘Cố công đình’ bên cạnh đê, để kỷ niệm Cố đại nhân.” Ông chủ Trương bên cạnh .


      “Cố Thiệu Chương, Cố đại nhân……” Cầu Mộ Quân lẩm bẩm .


      “Đoàn phu nhân lợi hại, ngay cả Cố đại nhân cũng biết.” nông phu .


      Lúc này, ông chủ Trương còn thêm:“Đoàn phu nhân, chuyện sửa lại đình lần này vốn định để cho Đoàn lão gia làm chủ, nhưng mọi người nghĩ Đoàn lão gia mấy năm gần đây mới đến Thiếu Dương, căn bản chưa gặp qua Cố đại nhân, có lẽ cũng hứng thú, nên cũng chưa vội cho ngài ấy biết.”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, :“ ra là như vậy, vị Cố đại nhân này nếu ở dưới suối vàng có biết, hẳn là rất cao hứng.”


      Rời khỏi đê, họ cũng đâu nữa mà trở về Đoàn phủ.


      Vừa vào cửa, hạ nhân liền đem phong thư giao cho nàng.


      Đoàn Chính Trung ngủ rất lâu, đến tận khi trời tối mới tỉnh.


      Cầu Mộ Quân bê đồ ăn vào trong phòng, :“Chàng nhanh ăn , đói bụng cả ngày rồi.”


      “Cũng đói lắm.” Đoàn Chính Trung xong, ngồi xuống bên cạnh bàn.


      Đến khi buông bát, Cầu Mộ Quân :“Tiểu Lôi gởi thư, hai tháng nữa cùng tướng công muội ấy trở về thăm chúng ta. Còn có dân chúng trong thành……


      Nhìn cầm quần áo, Cầu Mộ Quân hỏi:“Còn tắm sao? muộn thế này.”


      chê ta bẩn sao? Hai ngày tắm rồi.” Đoàn Chính Trung xong, hỏi:“Dân chúng trong thành làm sao?”


      “Chờ chàng trở về rồi .”


      “Ừ.” Đoàn Chính Trung tới cửa, đứng lại, quay đầu.


      Cầu Mộ Quân cúi đầu cười, lên cầm quần áo tay , tay kia để vào tay , để dắt tay đến bể.

      Nàng ngồi xổm bên cạnh ao, cầm khăn nhàng lau từng li từng tý cho .


      Nhìn gáy , lưng , Cầu Mộ Quân bỗng chốc có ý nghĩ kì lạ. mặt lén lên chút hồng, để nghĩ đến cái đó nữa, nàng tìm đề tài :“Về sau được như vậy nữa, uống nhiều rượu như vậy có hại đến cơ thể.”


      “Ừ.” Đoàn Chính Trung đáp ứng.


      “Còn có, Vi Vi có thai, chàng biết ?”


      “Ừ.”


      “Nguyệt Nhi xinh đẹp, trưởng thành biết mê chết bao nhiêu người!” Cầu Mộ Quân còn thêm.


      “Ừ.”


      “Chàng có thể đừng cứ ‘Ừ được ?” Cầu Mộ Quân vui .


      Đoàn Chính Trung đè tay nàng lau trước ngực , ngẩng đầu, bàn tay giữ đầu nàng, hôn lên môi nàng.


      Cầu Mộ Quân đẩy ra, ném khăn trong tay cho , đứng lên :“Tắm xong tự mình mặc quần áo rồi ra.”


      Lần trước cũng vậy, kéo nàng vào bể, ở trong nước…… Ép buộc nàng nửa đêm, mệt đến nỗi đánh mất nửa cái mạng làm gì còn để cho mọi người trong phủ biết bọn họ ở bể đến nửa đêm! Muốn giở lại chiêu cũ sao, đừng hòng.


      Đoàn Chính Trung yên lặng tự tắm nốt, mặc xong quần áo, cùng nàng trở về phòng.


      “Buổi chiều, ta thấy dân chúng trong thành sửa đình bên đê, là muốn tưởng niệm Cố đại nhân.” Cầu Mộ Quân .


      Tay Đoàn Chính Trung cởi quần áo bỗng dừng lại, yên lặng rất lâu sau đó “ừ” tiếng.
      “Chàng…… tham gia cùng sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Đoàn Chính Trung lạnh nhạt :“Đâu có liên quan gì tới ta.”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, cái mũi xon xót.


      Nàng biết, nhắc đến chuyện có liên quan đến Cố gia, cả đời cũng , giống như cho nàng chuyện Thích Ngọc Lâm vậy.


      Nhưng nàng cũng biết, đặt phụ thân ở trong lòng, giống như nàng cũng đặt cha chồng của nàng ở trong lòng.


      Nếu muốn nàng lo nghĩ sầu khổ, ngây thơ vui vẻ hạnh phúc, vậy nàng tiếp tục hạnh phúc lo nghĩ của nàng.


      Nàng chậm rãi tiến lên, từ sau lưng ôm lấy .


      Đoàn Chính Trung cầm tay nàng, tách ra, sau đó xoay người nhìn nàng.


      Nàng ngẩng đầu, hôn lên môi , nhàng liếm.


      hé miệng, bắt được cái lưỡi của nàng, thuận tiện lại đưa lưỡi của mình vào miệng nàng.


      bàn tay sớm chui vào tận bên trong cùng quần áo của nàng, nắm lấy nơi mềm mại trắng như tuyết của nàng.


      “Ưm……” Nàng sắp đứng nổi rồi.


      Tay nâng eo của nàng từ từ trượt xuống cách lớp quần áo xoa mông của nàng.


      Nàng sợ mình đứng nổi, cuống quít ôm lấy cổ .


      hơi đẩy nàng ra, cúi đầu, ngậm lấy hạt đào màu hồng trước ngực nàng.


      Nàng ôm , cảm thấy thân thể dần dần yếu đuối, hơi thở chịu khống chế càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng.


      Tay từ ngực xuống mơn trớn bụng nàng, sau đó chui vào trong tiết khố của nàng.


      “A –” Nàng phản xạ có điều kiện run lên, khép hai chân lại.


      Đoàn Chính Trung đứng lên, lại dán sát vào môi nàng, :“Mở ra.”


      Nàng cứng lại chút sau đó chậm rãi thả lỏng, mở hai chân ra chút.


      Chỉ là chút khe hở, liền chui vào, xua nắn nàng. Chạm đến trắng mịn ẩm ướt, mỉm cười, kích thích khắp nơi thân thể nàng.


      “Tướng công, đừng……” Nàng kiều gọi to tiếng.


      ngoảnh mặt làm ngơ, động tác càng nhanh.


      …… Đừng mà……”


      Nàng cảm thấy hai tay ôm còn sức, sắp ngã xuống đất mất.


      đột nhiên ngừng lại, chậm rãi rút tay ra.


      “Chúng ta làm cái khác.” bên tai nàng.


      Mặt Cầu Mộ Quân ửng hồng, sau đó bị ôm lên giường.


      Ngựa quen đường cũ cởi quần áo của nàng, trong tiếng kêu hoảng sợ của nàng nâng lên ** tiến vào cơ thể nàng.


      Sau kích tình mãnh liệt, trong lúc nàng co rút cảm thấy rút khỏi cơ thể mình. Nàng mở mắt ra, trong tầm mắt mờ mịt vừa vặn thấy đem bạch dịch nóng cháy phun lên bụng mình.


      “Ta muốn có con……” Nàng vô lực .


      “Có gì hay mà muốn”


      Nàng cắn cắn môi, nhớ tới Nguyệt nhi xinh đẹp nhà Thích Vi, thuận theo : “Lại đến lần, cho chàng rút ra.”

      nhìn nàng, đột nhiên ôm chặt nàng, : “Lời này của nàng đúng là mê người, nhưng lại lợi dụng ta.”

      “Chàng cho ta , tướng công. . . . . .”

      “Cho nàng cái gì?” lại hôn nàng.

      “Con . . . . . .”

      được trả lời là con .”

      “Vậy là cái gì? A –“

      Tiếng chim hót líu lo truyền đến, Đoàn Chính Trung mở mắt trong ánh mặt trời.


      ngờ trời sáng bảnh rồi.


      Mấy năm nay, càng ngày càng tham ngủ, càng ngày càng thích an nhàn.


      Hơi hơi nghiêng đầu, chạm đến mái tóc của Cầu Mộ Quân. Nàng ôm cánh tay , mặt áp sát vào cánh tay còn ngủ rất say.


      Thê tử……


      Thê tử của …… Người con năm mười ba tuổi thèm để mắt đến. Người con khi vén khăn voan sợ tới mức run lên, tự mình khó bảo toàn còn thích xen vào việc của người khác, dám chống đối . Người con nghĩ là thái giám lại tình nguyện ở bên cả đời.


      Cả đời này, chuyện hạnh phúc nhất đó là mở mắt ra trong nắng sớm có nàng ngủ bên cạnh.


      Mùa xuân mười ba năm trước, Cố Dật Lâu mười lăm tuổi vừa mới tự chọn thê tử tương lai, theo phụ thân tiến vào phòng cái khách nhà Cầu thúc thúc.


      “Lâu Nhi, con thực thích đại tiểu thư kia sao? Vừa rồi con chọc giận Cầu di của con rồi đấy.” Cố Thiệu Chương nhìn con trai .


      Cố Dật Lâu lập tức :“Con đâu có thích nàng.” Bộ dáng như bị sỉ nhục mắt thẩm mĩ cùng thưởng thức.


      Cố Thiệu Chương khó hiểu hỏi:“Vậy sao con chọn tiểu thư dòng chính mà lại thứ tiểu thư, làm thế chẳng phải mất hết mặt mũi của người ta à? Cha còn tưởng rằng cái nhìn của cha con ta giống nhau, cha ra rất thích tiểu nha đầu Mộ Quân kia.”


      “Đại tiểu thư kia à, ràng rất ngốc, thể nào cũng bị con đùa giỡn trong lòng bàn tay, ăn sạch sành sanh. Nhị tiểu thư kia giống, tính tình như vậy, nếu cưới nàng ta, về sau ngay cả nạp tiểu thiếp cũng được, con có ngốc đâu mà lại lấy nàng ta chứ.” Cố Dật Lâu đắc ý .


      “Tiểu thiếp cái gì, học ai đấy hả?” Cố Thiệu Chương vỗ lên đầu cười :“Con quả có thưởng thức? Nha đầu Mộ Quân kia còn lâu mới bị con đùa giỡn trong lòng bàn tay, con chờ mà xem.”


      Hừ, vậy là đùa giỡn lòng bàn tay! Cố Dật Lâu phản bác trong lòng.

      [Hết]
      Lời editor: “Phu quân là thái giám tổng quản” chính thức kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người ủng hộ trong thời gian qua ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :