1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Đoạn Vân 10
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Vĩ đến trước mặt nàng, cúi đầu :“Thần bái kiến Lệ phi nương nương.”


      “Cầu đại nhân bình thân.”


      Đoạn Vân :“Cầu đại nhân vừa gặp Hoàng Thượng sao?”


      “Hoàng Thượng nghỉ ngơi, thần vẫn chưa được diện kiến.” Cầu Vĩ nhìn nàng, :“Lệ phi nương nương có biết tâm tình Hoàng Thượng giờ thế nào ?”


      Đoạn Vân đến dưới gốc cây hoa lan, nhìn như ngắm hoa thực ra tạo khoảng cách với cung nữ.


      “Bản cung nhiều ngày chưa nhìn thấy Hoàng Thượng, cũng biết.” Đoạn Vân ngửi hoa lan, .


      Cầu Vĩ đến phía sau nàng, thấp giọng :“Đề nghị với Hoàng thượng, để Mộ Quân gả cho Đoàn Chính Trung.”


      Đoạn Vân kinh ngạc, nhìn hoa lan, :“Chàng muốn để nàng ấy thăm dò…… Nhưng đó chẳng phải làm lỡ dở chuyện cả đời của của nàng sao?”


      “Bây giờ quan tâm được nhiều như vậy.” Cầu Vĩ .


      Đoạn Vân sửng sốt.


      quan tâm…… Nhưng đó chẳng phải là con ruột của sao? Nếu Đoàn Chính Trung là thái giám, cả đời Cầu Mộ Quân coi như hết. Nếu phải là thái giám vậy khi chết, Cầu Mộ Quân được sống hay là…… Cầu Vĩ sao?


      Đều là nữ tử, ai chả hi vọng được gả cho người mình , nàng cũng thế, Cầu Mộ Quân sao có thể khác được?


      “Cầm nhi…… Ta……”


      “Chàng đừng , ta hiểu, tất cả mọi chuyện ta đều hiểu.”


      Tất cả đều vì nàng…… cả đời này, bọn họ muốn ở bên nhau phải trả giá rất nhiều. Dù là hay là nàng, đều cam tâm buông tay. Đợi chín năm, cố gắng chín năm, chỉ còn chút nữa thôi là thành công. Bên Thích Tĩnh có Thích Sóc Ly, trong cung Thái tử cùng Tam hoàng tử lại tranh giành chết sống lại. Chỉ cần thăm dò được Đoàn Chính Trung bọn họ thắng nửa .


      Trở lại cung Uyển Ninh, cung nữ cho nàng Cửu hoàng tử ngủ trưa trong cung của nàng.
      Đoạn Vân đến bên giường nhìn cửu hoàng tử ngủ ngoan ngoãn, nhịn được xoa khuôn mặt nhắn của thằng bé.


      Cái đêm thuyền chín năm trước cho nàng kí ức vĩnh viễn, cũng cho nàng đứa cùng nàng vượt qua chín năm trong cung này.


      Thằng bé ngủ ngoan ngoãn như vậy, bộ dáng của đáng như vậy. Thằng bé còn như thế sao có thể chịu được độc khi làm vua nước?


      Chỉ khổ thằng bé có người mẫu thân ích kỷ, vì bản thân mình mà luôn muốn đẩy thằng bé lên ngôi hoàng đế.


      Lúc này nhìn đứa bé ngủ, nàng muốn dùng tình cả đời đền bù lại. Ngoại trừ Cầu Vĩ, thằng bé là điều quý giá nhất của nàng, là người nàng thương nhất. Nhưng nàng thể ngờ lâu sau đó nàng lại nhìn khuôn mặt bé này ngủ, cầm kịch độc bỏ vào chén của thằng bé.


      Ngay cả chính nàng cũng thể ngờ được mình lại độc ác như vậy, nhưng nàng thể kìm chế được thù hận, khát vọng trả thù trong lòng.


      Cả đời, tất cả tình cùng hi vọng của nàng đều đặt ở người . Nhưng nàng lại chỉ là quân cờ, giống như Thích Sóc Ly.


      Thích Sóc Ly dưới Cửu tuyền lúc này cũng nên cười . Người lừa ba năm, lại bị người khác lừa chín năm, lợi dụng chín năm.


      Chín năm, nàng nhìn mây trời, nhìn sao cao, vượt qua vô số đêm tịch mịch. Chín năm, nàng phụng dưỡng lão già kia, nuốt lệ vào lòng mà đem thân thể giao cho nam nhân khác. Chín năm, hai tay nàng dính đầy máu tươi, gặp vô số ác mộng, sợ hãi hàng đêm.


      Nàng cứ tưởng rằng người bên ngoài tường thành kia còn chờ nàng, người kia có thể cho nàng ấm áp, có thể cho nàng tương lai…… Tất cả đều qua, tất cả đều tốt.


      Nhưng cũng có hi vọng của . Hi vọng của đó là con của nàng có thân phận Cửu hoàng tử.


      Kỳ phải lừa nàng, mà là nàng lừa chính mình.


      “Phản loạn Thiếu Dương” tám năm trước nàng đoán được là , nhưng nàng muốn tin, muốn nhìn vào .


      Nam nhân kia, khi đứa con mang thân phận là hoàng tử, khi con có thể làm Hoàng đế, khi có thể làm Thái thượng hoàng, thay đổi. có thể hại chết bằng hữu tốt nhất của mình, có thể hy sinh con mình, có thể để cho nữ nhân luôn miệng câu dẫn nam nhân khác, nằm ở dưới thân nam nhân khác rên rỉ. Tình của còn lại bao nhiêu? Còn có thể cho nàng ấm áp nữa sao?


      Nàng hoài nghi, sợ hãi, lo lắng, lại ngừng khuyên chính mình, lừa chính mình. cho mình tất cả đều bởi vì quá mình, rất muốn ở bên mình.


      Để rồi ngày tất cả chân tướng ràng. Nhìn nàng bị người ta dùng đao để ở cổ vẫn có thể bình tĩnh để ý đến sống chết của nàng nàng thể tiếp tục tự lừa dối mình được nữa, cuối cùng thể tự lừa dối mình được nữa.


      Người ngốc nhất phải Thích Sóc Ly, mà là nàng. Nàng từ Đoạn Vân năm đó biến thành Thái Hậu ngoan độc, dâm đãng, ai cũng có thể làm chồng hôm nay. Hy sinh tất cả lại chỉ có thể làm đệm lót lên vương quyền của kẻ khác.


      Nàng hận, hận , hận tất cả. Nàng muốn cho , nàng có thể giúp có được địa vị cùng quyền lực tối cao nàng cũng có thể khiến cho từ cao ngã xuống, mất hết tất cả.


      Thần Nhi, thằng bé được sinh ra là sai lầm. Tất cả đều đến từ thằng bé cũng nên kết thúc từ nó.


      “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Cửu hoàng tử mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn nàng hỏi.


      Lúc này đây, Lệ phi sửa lời thằng bé gọi nàng là mẫu hậu, mà chỉ lau nước mắt :“ sao, bị gió thổi vào thôi. Ngủ ngon ?”


      “Dạ.” Cửu hoàng tử gật đầu :“Mẹ, bát hoàng tỷ đâu? ai chơi với con.”


      “Vài ngày nữa nàng trở lại.” Lệ phi xong, bưng cốc nước bàn :“Khát nước rồi phải , đến uống chút nước ấm nào.”


      Cửu hoàng tử ngồi dậy, nhìn hơi nóng bốc lên, :“Con sợ nóng.”


      Lệ phi cười :“Vậy để mẹ thổi cho nhé.” xong, nhàng thổi nước trong cốc, tự mình uống ngụm, :“Được rồi, mẹ thử qua rồi, bây giờ có thể uống được rồi đó.”


      Cửu hoàng tử uống ngụm liền đẩy cốc nước ra, uống nữa.


      “Sao lại uống ít vậy, uống nhiều nước chút mới tốt.” Lệ phi .


      “Con uống, con muốn tìm bát hoàng tỷ. Lát nữa vị Cầu đại nhân kia lại đến, lại bắt con đọc binh thư, con phải nhanh chóng tìm chỗ trốn thôi.” Cửu hoàng tử xong nhảy xuống giường.


      “Được được được, mẹ cũng thích , đợi mẹ cùng tìm chỗ trốn với con, bao giờ gặp nữa.”


      “Được, mẹ, cho mẹ gạt con đâu đấy!” Cửu hoàng tử hoan hô .


      “Được rồi, uống xong nước , mẹ uống trước rồi con lại uống.” xong, Đoạn Vân lại uống hai ngụm rồi giúp thằng bé uống nốt.


      “Hoàng Thượng sao lại ngủ ở bên Thái Hậu?” Lúc này, Cầu Vĩ vào .


      Đoạn Vân giúp Cửu hoàng tử uống xong nước, rút khăn lau miệng cho thằng bé.


      “Tìm được công chúa Sanh Dung chưa?”


      Cầu Vĩ lắc đầu, :“ tìm được, các nàng đáng quan tâm. Chẳng qua Nhị hoàng tử sống thấy người, chết thấy xác.”


      “Vậy sao?” Đoạn Vân quay đầu, thản nhiên .


      “Mẹ ơi, con……” Còn chưa xong, cửu hoàng tử liền “Oa” tiếng, phun ra ngụm máu.


      “Hoàng Thượng!” Cầu Vĩ vội chạy tới, đỡ lấy thằng bé hét lớn:“Thái y, nhanh truyền Thái y!”


      “Vô dụng thôi, chờ Thái y đến nó chết rồi.” Đoạn Vân khóc lau máu bên miệng Cửu hoàng tử, thản nhiên .


      Cầu Vĩ lập tức quay đầu nhìn cốc nước tay nàng, cầm cằm của nàng :“Là ngươi? Ngươi hạ độc thằng bé?”


      Đoạn Vân nhìn bộ mặt dữ tợn của , nước mắt chảy ra nhưng vẫn cười nhàn nhạt.


      “Cuối cùng ta biết, ta chỉ là đứa ngốc, vì những thứ đáng giá mà trả giá quá nhiều.

      Nhưng ta vẫn muốn ngốc lần nữa, thù hận vì mong muốn trả thù nên có mà trả giá bằng thứ duy nhất còn lại của ta.” Nàng xong nhìn Cửu hoàng tử nằm giường.


      Cầu Vĩ đá nàng xuống đất, tay ôm Cửu hoàng tử điên cuồng rống to, nhưng máu vẫn ngừng chảy ra từ khóe miệng Cửu hoàng tử.


      Đoạn Vân nằm mặt đất nhìn bộ dáng điên cuồng của Cầu Vĩ, trong mắt lộ ra tuyệt vọng cuối cùng, máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.


      Cầu Vĩ lập tức vọt trước mặt tới nàng, nắm lấy vai nàng :“Thuốc giải, mau giao thuốc giải ra đây! cho ta biết thuốc giải ở đâu!”


      “Nếu lúc này ngươi có thể nhìn ta biểu ra dù chỉ chút tình ý, ta cho ngươi thuốc giải ở đâu. Nhưng ngươi …… chút cũng .”


      Mặt Cầu Vĩ trắng bệch, lập tức :“Cầm nhi, xin lỗi, ta biết nàng trách ta chuyện ngày hôm đó, ta……”


      Đoạn Vân cười cười, :“Nhanh nhìn Hoàng Thượng của ngươi , e rằng nó chết rồi.”
      Cầu Vĩ quay người thấy Cửu hoàng tử ngã xuống giường, lập tức chạy qua.


      Đoạn Vân vẫn cười, dịu dàng mà thê thảm, nhắm mắt lại ngã xuống đất.


      Kỳ vẫn là số mệnh. Trong số mệnh của nàng cho tới bây giờ vốn , có hi vọng.


      Nàng vốn nên hy vọng xa vời .


      Cầu Mộ Quân bị phụ thân ruột của mình gả cho thái giám tâm ngoan thủ lạt, lại ngoài ý muốn gặp được người mình nhất, cũng chiếm được tất cả tình của .


      Chính mình người thanh niên tài tuấn quân tử thuyền Giang Đô năm nào – Cầu Vĩ, mất chín năm lại chỉ đổi lấy được câu truyện cười.


      Kiếp sau, chỉ mong nàng phải đoạn chưởng, nếu nhất định là bi kịch.

      - Hoàn Phiên Ngoại Đoạn Vân -
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung

      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung (1)

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đội ngũ xe chở tù dài tới cổng chợ. đường lớn, quán rượu, tường, vây đầy người xem náo nhiệt.


      Cậu chen lẫn vào trong đám người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người mặc áo tù nhân bị dẫn xuống khỏi xe chở tù, quỳ mặt đất.


      tiếng “Trảm” vang lên, đại đao chém xuống, đống đầu rơi xuống đất.


      Cuối cũng mũi hơi chua xót, cậu cuống quít cúi đầu.


      được khóc được khóc. Cha từ nay về sau cậu còn quan hệ gì với nhà họ Cố nữa, lại càng có quan hệ với Cố Thiệu Chương. Mạng của cậu là do con ruột của Trần bá đổi lấy, cậu để người khác uổng mạng.


      Lại ngẩng đầu, tận mắt nhìn đầu cha mẹ rơi xuống đất.


      Nước mắt lập tức trào ra, cậu nâng hai tay lên giả vờ như sợ hãi ôm kín mặt.


      “A, nhóc ăn xin này đúng là to gan, mình đến xem chém đầu này.” bác bên cạnh .


      Người xung quanh đều quay đầu nhìn về phía cậu, cậu cuống quít xoay người, lách khỏi đám người.


      Chạy đến ngõ , cậu quỳ xuống, cắn tay khóc òa lên.


      Sau khi được Trần bá bảo vệ, cậu theo xe chở tù tới kinh thành, sau đó nhìn thấy hành quyết “phản đảng Thiếu Dương”.


      Cậu muốn báo thù, muốn điều tra chân tướng, rửa sạch oan khuất cho nhà họ Cố, nhưng nhìn bộ dạng ăn xin của mình, cậu biết làm thế nào để bắt đầu kế hoạch to lớn lại buồn cười này.


      Thích Tĩnh – ngay cả Thích Tĩnh trông như thế nào cậu cũng biết. Ngoại trừ biết là kẻ thù của mình ra hoàn toàn biết gì cả.


      ***

      Lại ngày đẹp trời, ba ngày sau ngày hành quyết, cậu nghe thấy bụng mình kêu, kiệt sức dựa vào tường, ngã ngồi xuống đất, ngồi bên cạnh là kẻ ăn xin quần áo còn rách nát hơn cậu.


      vị tiểu thư tới, ném hai đồng tiền trước mặt cậu, sau đó thẳng thèm quay đầu lại.


      Cậu ngơ ngác nhìn đồng tiền trước mắt, nhưng lại khó có thể đưa tay nhặt lên.


      đường vào kinh thành, cậu tuy vất vả nhưng cho chưa từng xin tiền, chưa từng xin cơm.


      Đường đường là con trai lãnh tụ văn đàn, sao có thể xin cơm, sao có thể làm ăn xin!


      Nhưng hai đồng tiền trước mắt lại có thể mua được cái bánh bao, có cái bánh bao cậu có thể chịu được nửa ngày.


      Cậu muốn chết, muốn chết cách lãng nhách thế này. Nếu , cho dù xuống dưới đó, cậu cũng có mặt mũi nào gặp cha mẹ, gặp cả nhà Trần bá.


      Tay cậu run rẩy nhặt hai đồng tiền, đứng lên mua cái bánh bao.


      Cậu còn là thiếu gia, còn gì để mà kiêu ngạo, chỉ là kẻ nợ mạng người khác, là ăn xin ngay cả cơm cũng có.


      Nắm chặt bánh bao, cậu vừa khóc vừa nhét bánh bao vào trong miệng.


      đường cái kinh thành, đám người rộn ràng nhốn nháo, phần lớn là kẻ làm quan, kẻ có tiền.


      Phía đông, đại kiệu tám người nâng chậm rãi tới gần. Phía tây, người hơn hai mươi tuổi, bộ dáng giống đội trưởng thị vệ cưỡi ngựa, mang theo mười người tới.


      “Xem, đó là đại công tử nhà Tư !” phu nhân nhà giàu đứng bên cạnh chỉ vào đội trưởng thị vệ .


      Nghe thấy hai chữ Tư , cậu bỗng ngẩng đầu, vừa khéo thấy cỗ kiệu và đội thị vệ chạm mặt.


      tùy tùng đằng sau Thích Sóc Ly :“Thấy Ngự Lâm quân còn nhường đường!”


      Lúc này, bàn tay từ bên trong kiệu vươn ra, vén mành cỗ kiệu lên.


      Thích Sóc Ly biến sắc, :“ ra là Điền tổng quản, thất lễ.”


      Lúc này, giọng chói tai từ bên trong kiệu vọng ra:“Vốn thấy thời tiết tốt nên ra ngoài dạo, ngờ lại cản đường Thích đội trưởng.”


      Thích Sóc Ly vội :“Điền tổng quản quá lời, ta cũng chỉ rảnh rỗi nhàn hạ chung quanh vòng thôi, nếu ngài có việc mời ngài trước.”


      “Vậy đa tạ Thích đội trưởng.” xong, buông mành xuống, cỗ kiệu tiếp tục tới. Thích Sóc Ly dạt sang bên nhường đường.


      “Thế lực Điền tổng quản này quả nhiên vừa, ngay cả Ngự Lâm quân cũng phải nhường đường cho .” Hai đội người vừa , người bên cạnh .


      người :“Đó là đương nhiên, người ta là ai chứ? Điền đại tổng quản là tâm phúc của Thái Hậu. Đừng là đụng vào Thích đại công tử, cho dù là đụng vào Tư đại nhân sao nào!”


      Cậu ngẩn ngơ hỏi:“Đại tổng quản là ai? Thực lợi hại vậy sao?”


      Người nọ quay đầu lại, nhìn cậu, cười :“Nhóc ăn xin, ta này, nhóc làm ăn xin làm gì, dù sao cũng có phụ nữ, giữ lại ‘cái kia’ cũng vô dụng. bằng tiến cung làm thái giám, ngắn ngủn ba năm leo lên chức tổng quản thái giám! Ông đây cần vợ, ông đây muốn làm thái giám!”


      “Lão già chết tiệt, lại ở đây hươu vượn! Mau trở về cho bà!” người phụ nữ trông rất hung dữ túm người kia rời .


      Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, thất thần nhìn đại kiệu tám người xa.


      Cậu là kẻ đáng lí phải chết, có thân phận, có hộ tịch, đường nhập sĩ sớm bị chặt đứt. Cậu cũng chỉ có ít công phu mèo quào, sợ rằng luyện thêm mười năm hai mươi năm nữa cũng khó mà xâm nhập nổi bước vào quý phủ Thích Tĩnh.


      Hôm nay cậu mới biết được ra còn con đường khác có thể dễ dàng tiếp cận Hoàng Thượng, tiếp cận quyền lực. Trong vài năm ngắn ngủn có được địa vị có khả năng chống lại Thích Tĩnh.


      Cậu còn là con cháu nhà họ Cố nữa. còn thân phận là người nhà họ Cố nối dõi tông đường, làm rạng rỡ tổ tông còn quan hệ gì với cậu hết.


      Từ nay về sau, mục tiêu của cậu chính là: Sống, báo thù.


      ***

      Hai ngày sau, trước phòng tịnh thân, năm bé trai từ năm tuổi đến hơn mười mấy tuổi quỳ mặt đất.


      thái giám có chút địa vị tới, tiểu thái giám trước phòng tịnh thân vội cúi đầu :“Hoa công công, chuẩn bị tốt, đây là những người cần tịnh thân hôm nay.”


      Hoa công công nhìn quét qua những người quỳ trước mặt, ánh mắt đột nhiên dừng lại người đứa bé tầm mười lăm tuổi.


      “Ngươi tên gì?”


      Cậu hơi hơi ngẩng đầu sau đó lại lập tức cúi đầu, có chút run rẩy trả lời:“Công công, ta tên là Đoàn Chính Trung.”


      “Ngươi ngẩng đầu lên.”


      Hoa công công vừa dứt lời, trong lòng cậu liền chấn động, mồ hôi tuôn ra.


      Cậu từ từ ngẩng đầu, chột dạ để vị thái giám trước mặt nhìn kĩ mình.


      Hoa công công nhìn cậu lúc lâu rồi :“Các ngươi đưa bốn người còn lại vào theo thứ tự, thằng bé này để lại. Ta muốn thu đồ đệ, đứa bé này tệ, đợi lát nữa ta tự mình ra tay.”


      Lúc này tiểu thái giám bên cạnh :“Hoa công công nhìn trúng ngươi, còn mau dập đầu tạ ơn!”


      vội dập đầu :“Đa tạ Hoa công công!”


      Sau từng tiếng kêu thảm thiết, bốn người lúc trước lần lượt bị nâng ra. Cuối cùng, cậu theo Hoa công công vào phòng tịnh thân.


      Hoa công công quay đầu lại, hỏi:“Vì sao ngươi tiến cung ?”


      “Tiểu nhân…… nhà tiểu nhân rất nghèo, cha mẹ đều chết đói.” Cậu lo lắng trả lời.


      Hoa công công : “Cậu…… Là người Thiếu Dương.”


      Cậu run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hoa công công.


      Hoa công công :“Cậu biết ta nhưng ta từng thấy cậu. Ba năm trước đây, khi ta còn là tiểu thái giám, cẩn thận đánh đổ chén trà trước mặt Hoàng thượng. Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, muốn kéo ra ngoài trị tội, may có Cố đại nhân đứng bên giúp mấy câu, cứu ta. Việc như vậy, Cố đại nhân quay đầu liền quên, nhưng ta vẫn nhớ . Vài ngày sau, ta thay công công khác ra cung làm việc gặp Cố đại nhân ở đường. Lúc ấy ngài dẫn theo bé trai hơn mười tuổi, nhìn rất giống cậu. Tuy rằng thay đổi khá nhiều, nhưng ta vẫn có thể nhận ra cậu chính là bé trai năm đó.”


    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung (2)

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cậu run lên, nhìn Hoa công công như gặp sét đánh giữa trời quang. Hoa công công tiến lên, hỏi:“Cố công tử, trong cung hiểm ác, cậu nghe ta câu trở về mai danh tích bình an sống cả đời được ?”


      Cậu nhìn Hoa công công, mím môi , trong mắt lại lóe lên vẻ quật cường.


      “Cố công tử, bây giờ ta đưa cậu ra khỏi cung, được ? Chuyện hôm nay gặp được cậu ta vĩnh viễn ra.” Hoa công công xong, liền kéo cậu ra khỏi phòng.


      Cậu đứng lại nhúc nhích, :“Xin công công tịnh thân cho ta.”


      “Cậu …… Cố công tử, tuổi cậu cũng , cũng nên biết làm người vô căn bôi nhọ tổ tiên cỡ nào. Nếu Cố đại nhân biết sau khi ngài chết cậu lại tiến cung làm nô tài, ở dưới cửu tuyền sao có thể nhắm mắt đây?” Hoa công công có chút kích động .


      Cậu cúi đầu, mở miệng :“Công công, nếu cứ ra ngoài tham sống sợ chết như vậy, sau này ta chết cũng nhắm mắt được.”


      Hoa công công nhìn cậu lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, :“ Tính tình Cố đại nhân cũng kiên quyết giống như vậy, cho dù chết cũng muốn làm, ai. . . .” xong, Hoa công công nhìn cậu :“Cũng được, cậu tướng mạo bất phàm, có lẽ có thể dùng năng lực của bản thân trả lại trong sạch cho các vị đại nhân. Nhưng…… Cố đại nhân từng cứu ta mạng, ta phải người tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (1), nhưng muốn ta chính mắt thấy con trai duy nhất của đại nhân vào cung tịnh thân, ta làm được.”

      (1) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.


      “Nằm xuống, cởi quần ra.”


      Cậu run lên, chầm chậm đến tấm ván gỗ bên giường, nằm lên đó. Nhắm mắt lại, cậu run rẩy cởi quần. Hoa công công cầm lấy dao tịnh thân, cắt đường bên trong đùi cậu.


      “A –”


      Cậu kêu thảm thiết tiếng, hai tay nắm chặt tấm ván gỗ.


      Hoa công công vừa cầm máu cho cậu, vừa :“Sau này cậu nằm ở phòng riêng, trong lúc đó phải giả vờ đau đớn thể nhúc nhích. Ta sắp xếp tất cả mọi chuyện giùm cậu, ai phát cậu chưa bị tịnh thân, cậu cứ yên tâm dưỡng thương .”


      “Còn sau này?…… Hoàng cung lớn như vậy, sao có thể bị phát ?” Cậu nhịnđau hỏi.


      “Tiểu thái giám vừa tiến cung đều theo sư phụ. Về sau ta dạy dỗ cậu, có ta ở đây, nếu có gì bất ngờ xảy ra có ai phát đâu. Ta có thể bảo vệ cậu cho đến khi cậu trở thành thái giám tổng quản. Chờ đến khi đó, cậu có địa vị, cũng có nơi dựa vào, ít hoàng tử công chúa trong cung làm chỗ dựa cho cậu. Đến lúc kiểm tra, chỉ cần câu sao. Nhưng bình thường cậu nhất định phải cẩn thận.”


      Cậu gật gật đầu, lại biết gặp được người ngày xưa phụ thân cứu, giả làm thái giám, rốt cuộc là may mắn hay là bi ai.


      Cậu muốn trước khi đạt tới mục tiêu lại có thêm phần nguy hiểm. Có lẽ đến lúc đó cậu chết do bị phát thân phận mà chết do bị phát giả thái giám, khiến cho tất cả kế hoạch đều tan thành mây khói, nhưng…… cần làm thái giám quả rất hấp dẫn.


      ……


      Tám năm sau, khi mở bức thư của Hoa công công rời cung hơn năm khuôn mặt vốn bình tĩnh cũng có tia vui mừng.


      Hoa công công chỉ vì mấy câu ân tình của cha mà mạo hiểm tội chết chăm sóc nhiều năm như vậy, giúp leo lên vị trí tổng quản. Mà Cầu Vĩ……


      Khi đau khổ điều tra vụ án năm đó, lòng muốn giúp “phản đảng Thiếu Dương” lật lại bản án, mới phát năm đó số người tham gia phản Thích Tĩnh là chín chứ phải tám. Phụ thân chết do đứng đầu khởi xướng, mà vì bảo vệ bạn tốt, chết thay cho người ta. Càng làm cho thể tin được là người phụ thân lòng bảo vệ lại là người bán đứng ông, là kẻ ngay từ đầu mưu muốn diệt trừ nhóm văn nhân cương trực.


      Biết được những điều này, tập trung điều tra Cầu Vĩ, thả lỏng bên Thích Tĩnh. Bởi vì biết Cầu Vĩ trốn ở chỗ tối có lẽ mới là kẻ nguy hiểm nhất.


      Châm nến, đưa bức thư đến bên ngọn nến. Mới đốt nửa, bên ngoài có người vào.


      “Đại tổng quản, Tiểu Phúc Tử đến.” Tiểu thái giám báo cáo.


      “Để cho vào.” Đoàn Chính Trung đốt thư, .


      Tiểu Phúc tử vào, quỳ xuống trước mặt .


      “Đại tổng quản, đêm qua khi Lệ phi thị tẩm đề nghị Hoàng thượng chuyện.”


      Đốt nốt góc giấy cuối cùng thành tro, từ từ quay đầu lại.


      “Hôm kia Lễ bộ Thượng Thư đến phủ Cầu hầu gia tuyển tú, đại tiểu thư Cầu gia giả bệnh tiến cung. Sau khi Hoàng Thượng biết, mặt rồng giận dữ. Tối hôm qua Lệ phi nương nương liền đề nghị Hoàng Thượng ban hôn cho Cầu đại tiểu thư, gả nàng cho đại tổng quản ngài, tâm tình Hoàng Thượng dường như rất tốt, đồng ý rồi ạ.” Tiểu Phúc tử .


      Lệ phi? Nàng ta đề nghị như vậy là thuần túy muốn Hoàng Thượng vui vẻ hay có tâm tư khác?

      Chuyện này có liên quan đến Cầu Vĩ sao? Hay tất cả đều là kế hoạch của Cầu Vĩ? Duyệt nhanh những thứ đó trong đầu lần, sau đó lại nhớ đến người được gọi là “Cầu đại tiểu thư” kia.


      Cầu Mộ Quân — còn nhớ tên nàng.


      Người đính hôn cùng ba năm, luôn cúi đầu nhưng giống người nhát gan.


      “Được rồi, xuống .” Đoàn Chính Trung .


      “Dạ, đại tổng quản.” Tiểu Phúc tử chậm rãi rời khỏi cửa.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 3

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      vào tẩm cung Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hơi nở nụ cười hứng thú nhìn , :“Chính Trung, trẫm đột nhiên muốn thưởng cho ngươi vài thứ, ngươi , ngươi muốn cái gì?”


      Đoàn Chính Trung cúi đầu :“Hoàng Thượng, tuy rằng ngài ban cho nô tài quá nhiều nhưng nô tài còn muốn Hoàng Thượng thưởng cho nô tài chút an tâm.”


      “Hử? An tâm cái gì?” Hoàng Thượng hỏi.


      Đoàn Chính Trung trả lời:“Hoàng Thượng chú ý thân thể, nô tài liền an tâm.”


      Hoàng Thượng cười ha ha, :“Ngươi yên tâm, an tâm này ngươi trẫm cũng thưởng cho ngươi, nhưng trẫm cũng nghĩ ra phải thưởng cho ngươi cái gì rồi.”


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên, chờ Hoàng Thượng tiếp. ngờ Hoàng Thượng lại đứng dậy :“Được rồi, cùng trẫm đến chỗ công chúa Sanh Dung .”


      Đoàn Chính Trung cúi đầu, tiến lên đỡ Hoàng Thượng ra khỏi tẩm cung.


      Tin tức buổi sáng Tiểu Phúc Tử đưa tới xem ra là . Hoàng Thượng quả nhiên nghe lời Lệ phi, muốn ban hôn con Cầu Vĩ cho . Đối với là ban thưởng, đối với nàng là nhục nhã.


      Giữa trưa, Hoàng Thượng triệu Cầu Mộ Quân vào cung.


      Bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa chậm rãi vào. Mặt trời ở sau lưng nàng tỏa hào quang, khiến thấy mặt nàng.


      Nàng chậm rãi đến gần bộ dáng của nàng cũng dần dần , từ từ vào mắt .


      Tiểu nương trong ấn tượng mơ hồ của ngày nào nay trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.


      Khi nhìn thấy nàng, cố gắng liên tưởng nàng với mưu của phụ thân nàng. Có thể từ lúc còn nàng trở thành công cụ của phụ nhân nàng; Hoặc nàng và phụ thân nàng cùng nhau bày kế.


      Cầu Mộ Quân cúi đầu quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng. nhìn ra nàng có chút lo lắng, nhưng dường như cũng sớm nghĩ đến trường hợp tệ nhất.


      Khi Hoàng Thượng muốn ban hôn nàng cho , nàng kinh hãi ngẩng đầu.


      bắt được cảm xúc trong nháy mắt ấy của nàng, gần như xác định bây giờ nàng mới biết được chuyện ban hôn này. Nếu đoán sai, nếu nàng biết trước, vậy thể nghi ngờ rằng nàng còn giỏi giả vờ hơn phụ thân nàng.


      Hôn kì rất gấp, ngay tại năm ngày sau.


      Sau khi hồi phủ sai quản gia chuẩn bị hôn .


      Nhìn tòa nhà giăng đèn kết hoa, bao phủ trong khí vui mừng, cũng bắt đầu lo lắng.


      Nếu Cầu Mộ Quân cố ý đến điều tra , vậy chuyện giả thái giám sao có thể giấu được? Cho dù giấu được cũng làm cho nàng sinh nghi, làm cho Cầu Vĩ sinh nghi. Nhưng nếu lúc này hoặc sau khi thành thân giết nàng, chẳng phải là chột dạ khiến chính mình bị lộ sao?


      Mạng của nàng tạm thời cứ giữ lại đấy, về phần sau này thế nào chỉ có thể tùy theo tình huống.


      vào thư phòng, người đàn ông mặc đồ đen chờ .


      “Điều tra thế nào rồi?” Đoàn Chính Trung ngồi xuống trước bàn, hỏi.


      Người đàn ông :“Lệ phi tên là Đoạn Vân, quê ở Giang Đô, là thứ nữ. Phụ thân từng làm Tri Phủ Giang Đô, sau chết bệnh. Đoạn Vân là đoạn chưởng mang đến bất hạnh nên bị người nhà ghét bỏ. Chín năm trước đại ca nàng ta hối lộ cho Trương công công khi đó tuyển tú ở Giang Đô để cho nàng ta trúng tuyển. Năm ấy Giang Đô tuyển tú ngoài Trương công công, còn có Lễ bộ Thượng Thư lúc ấy – Cầu Vĩ.”


      Đoàn Chính Trung :“Tiếp tục điều tra tất cả những chuyện của nàng ta và Cầu Vĩ chín năm trước.”


      “Vâng.”


      Sau khi người mặc đồ đen từ cửa sổ rời , Đoàn Chính Trung mở bộ hồ sơ vụ án viết tư liệu của Lệ phi vào.


      Tám chín phần mười Lệ phi là cùng phe với Cầu Vĩ.


      Cho nên để Cầu Mộ Quân vào Đoàn phủ chắc chắn là kế hoạch của Cầu Vĩ.


      Cầu Vĩ nghi ngờ , cuối cùng cũng ra tay rồi. ngờ vừa ra tay là hy sinh chính con mình.


      Ngày thành thân, Đoàn Chính Trung ngồi ở phía cười thản nhiên. Cầu Mộ Quân mặc giá y đỏ thẫm được bà mối đỡ vào trong kiệu.


      Trong mắt chỉ nhìn thấy Cầu Vĩ sau lưng nàng, trong lòng chỉ nghĩ đến mưu toan tính đằng sau hôn này. Đối với hai chữ ‘thê tử’ này khác gian tế, cơ sở ngầm là bao.


      Nhưng lại đoán được rằng mình thể kìm chế rơi mà vào mưu này. Người con lần đầu tiên nhìn thấy có ý định giết nàng ngờ lại trở thành thê tử của , ở bên cả đời.


      Khách khứa ngồi đầy phòng, rượu hương bốn phía. Mọi người uống vui vẻ, nhưng cũng nhận ra rằng đêm ngày càng khuya.


      Lời chúc cũng xong rồi, rượu cũng kính xong rồi, mọi người đều lén nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.


      Rốt cục Đoàn Chính Trung tiếp tục uống nữa, mặt dường như lộ ra phần mỏi mệt.


      Biết đến lúc, khách khứa lần lượt cáo từ, Đoàn Chính Trung cười tiễn khách giữ.


      Theo phong tục tại ở kinh thành, nếu trêu chọc tân lang tân nương chắc chắn phải làm cho náo nhiệt, phải trêu đùa cho . Nhưng trong đêm động phòng của Đoàn Chính Trung chẳng ai dám.


      trêu hình như thích hợp, nhưng trêu lại biết nên trêu như thế nào. Tính tình Đoàn Chính Trung trở mặt là trở mặt, lại còn là thái giám, muốn trêu động phòng quá khó khăn, ai biết nên cái gì nên cái gì?


      Cân nhắc qua cân nhắc lại, mọi người nhất trí trêu, cho nên tiệc rượu vừa xong là lập tức cáo từ về nhà.


      Đoàn Chính Trung bước vào tân phòng. Trong giây phút đẩy cửa vào, nhìn thấy Cầu Mộ Quân ngồi ở đầu giường hơi run lên.


      chậm rãi đến gần, nhàng cầm lấy khăn voan của nàng, sau đó “xoạt” cái xốc khăn lên.


      Nàng lại run lên.


      Đoàn Chính Trung nâng cằm của nàng lên, đến khi nàng nhìn thẳng vào .


      biết thân phận của nàng đối lập với mình, nhưng nhìn nàng thế này lại vẫn có cảm giác sững sờ.


      Nàng rất đẹp, lại rất có khí chất. ràng sợ hãi, lại mạnh mẽ can đảm đối diện với .


      đúng là mỹ nhân.” cười .


      Sợ hãi trong mắt nàng lại tăng thêm phần.


      vươn ngón tay cái xoa môi của nàng, quan sát cảm xúc trong mắt nàng, vẻ mặt của nàng.


      Sợ hãi, khuất nhục, muốn chạy trốn, còn có bắt buộc phải chịu đựng.


      Hẳn là nàng bị Cầu Vĩ lợi dụng rồi.


      Nếu nàng tự nguyện gả cho gả vào Đoàn phủ có phản ứng như vậy.


      cũng biết danh tiếng bên ngoài của xấu đến mức nào. Chẳng người phụ nữ nào muốn vào nhà lao này cả.


      Nếu tự nguyện nàng nhất định phải có chuẩn bị trước. cách khác, nếu Cầu Mộ Quân tự nguyện sức chịu đựng của nàng kém đến mức này, mới như vậy sợ cảm thấy khuất nhục, còn hơi lộ ra vẻ muốn chạy trốn.


      Cầu Mộ Quân – con Cầu Vĩ, cũng giống phụ thân , đều là những người bị Cầu Vĩ bán đứng lợi dụng. Trong lòng nàng có lẽ cũng giống như phụ thân năm đó, đặt người kia ở trong lòng, cam nguyện làm tất cả vì .


      Có lẽ nàng đáng chết, nhưng khi nàng cần phải chết nương tay.


      Đoàn Chính Trung cầm lấy rượu giao bôi bàn, nhìn nàng.


      Nàng ngẩn ngơ rồi cũng xuống giường bưng chén rượu lên vòng qua cánh tay , uống hết chén rượu.


      Sau đó, Đoàn Chính Trung lại rót chén rượu khác đưa cho nàng.


      Nàng giương mắt nhìn , rồi lại cuống quít né tránh, nhận chén rượu rồi quyết tâm đổ vào trong miệng nuốt xuống.


      Đoàn Chính Trung nhìn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên. nhận ra tửu lượng của nàng tốt.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 4

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Đến chén thứ ba, nàng rốt cục uống nổi nữa, che miệng nhíu mày ho ngừng. Tân nương tử dưới ánh nến nhíu mày ho , thực mảnh mai, xinh đẹp khiến người ta thương tiếc. nhìn nàng lại có cảm giác thương hương tiếc ngọc.


      thể có cảm giác này, bởi vì tự nhận mình là người có thể dùng ý chí khống chế tất cả. Môi nhếch lên cười khẽ, :“Thay quần áo.”


      Lúc nào cũng nhớ kỹ mình là thái giám giả, lại làm chuyện thái giám nên làm.


      Nàng chấn động, sau đó chầm chậm đến trước mặt , nâng tay chạm đến đai lưng .


      Khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp mạnh cùng nhịp tim đập dồn dập của nàng. Sợ hãi lo lắng đến mức này mà vẫn dám tới cởi quần áo cho , người phụ nữ này…… Cũng nhu nhược như nghĩ.


      Cởi xong áo, nàng ngừng lại. Nhưng vẫn đứng im nhúc nhích. Nàng ngồi xổm xuống, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, nâng tay dừng ở lưng quần .


      đánh cược, cược tạm thời nàng chưa dám cởi quần .


      Quả nhiên, nàng run rẩy lúc lâu vẫn dám cởi.


      thắng, sau đó có thể muốn làm gì làm. Khiến cho nàng từ nay về sau luôn sợ .


      cười to hai tiếng đẩy ngã nàng rồi đến bên giường, bắt nàng cởi quần áo.


      Nàng nơm nớp lo sợ cởi giá y đỏ thẫm bên ngoài, vươn chân chạm đến nơi mềm mại trước ngực nàng.


      Thực may mắn nàng “A” tiếng lùi lại, để tiếp tục sàm sỡ nàng.


      Mấy năm nay có thể kháng cự phụ nữ nhưng cũng biết phải thánh nhân. Nhất là người phụ nữ vừa giúp cởi quần áo rồi lại cởi quần áo trước mặt


      Tiếp tục như vậy là tra tấn nàng cũng là tra tấn chính mình. May mà nhìn thấy nàng là có thể nhớ tới Cầu Vĩ, nhớ tới Cầu Vĩ trong đầu còn hai từ “Phụ nữ” nữa.


      Sắc mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên thay đối, đá nàng xuống đất, sau đó cũng xuống hung hăng nắm bên ngực mềm mại của nàng :“Gả cho ta phải để cho ta đùa sao? Này trốn! Này trốn!” xong tay kia xé quần áo của nàng.


      tình tiến hành đến bước này ngụy trang của nàng cuối cùng cũng bị đánh tan, vừa đẩy vừa trốn ra sau, ngừng khóc.


      nâng mặt của nàng lên, dùng giọng điệu giống như thái giám “A, khóc sao, tiểu nương tử của ta khóc rồi.”


      Nàng kinh hoàng, lại lùi về phía sau, ánh mắt nhìn càng thêm sợ hãi.


      đứng lên, khôi phục lbình thường :“Được rồi, ngủ .”


      Sau khi nằm xuống rất lâu nàng mới dám chui vào chăn, chỉ dám đắp ít mép chăn cách xa cả vạn dặm.


      nghĩ, ngày mai hoặc ngày kia để nàng sang phòng khác ngủ, ngủ cùng nhau như vậy chung quy cũng tốt.


      Ngày hôm sau vào cung, buổi tối vừa trở về được lát là đến bữa tối.


      Nhìn đĩa ngưu tiên trước mặt mà ngán vô cùng.


      Vì muốn mình đỡ đau khổ còn thử qua dương tiên lộc tiên linh tinh, nhưng còn ghê hơn ngưu tiên này.


      Cầu Mộ Quân ngồi đối diện nhìn đĩa ngưu tiên trước mặt , dường như rất là tò mò.


      Cả đêm qua nàng ngủ, hôm nay lại thức dậy sớm nhưng bây giờ vẫn khá nhanh nhẹn, có lẽ nhìn thấy khiến tinh thần nàng căng thẳng.


      Tối hôm nay tiếp tục dọa nàng thế nào đây?


      Nghe hạ nhân báo cáo hôm nay nàng mượn sách của Đoàn Tử Thông, quan hệ của hai người hình như tệ. Hơn nữa lúc về còn thấy nàng đứng ở cửa cùng Đoàn Tử Thông, có vài phần giống giai nhân tài tử.


      Hai kẻ ngu ngốc. Đoàn Tử Thông cùng Cầu Mộ Quân, là nằm vùng của Thích Tĩnh là cơ sở ngầm của Cầu Vĩ. Nếu giống như những nhà giàu khác, khéo phát sinh việc nên rồi.


      ngẩng đầu nhìn nàng, nàng có dáng vẻ tiểu thư khuê các, đoan trang hiền thục. Dường như nàng phải là người có thể làm ra chuyện như vậy, có lẽ cũng nên đem ý nghĩ xấu xa như vậy gán lên người nàng.


      ngờ sau bữa cơm chiều, đường tắm lại đụng phải nha hoàn biết giữ mồm giữ miệng.


      Vốn định trực tiếp đưa nàng ta đến kỹ viện là xong, đến lúc đó sống hay chết phải xem số mạng của nàng, nhưng Cầu Mộ Quân lại tỏ vẻ muốn giúp nàng ta.


      Điều này làm cho thay đổi ý định ban đầu.


      Nàng dường như vẫn là người lương thiện, nếu để cho nàng tận mắt nhìn thấy chuyện tàn nhẫn nhất, nàng thế nào. Nghĩ như vậy, liền sai quản gia đưa Lôi Càng đến.


      Nhìn Lôi Càng hung hăng, lại thấy nha hoàn bị cởi hết quần áo quỳ mặt đất cầu xin tha thứ, đáy lòng lại có chút chờ mong.


      Chờ mong Cầu Mộ Quân đến cầu xin, chờ mong Cầu Mộ Quân có thể giúp có lựa chọn khác.


      Quả nhiên, nàng run như cầy sấy cầu xin , nhưng ngờ nàng quỳ xuống trước mặt .


      Nàng là chủ tử lại vì nha hoàn chưa từng gặp mặt mà quỳ xuống trước mặt .


      nhìn ra được nàng cũng sợ hãi cũng run rẩy, nhưng vẫn quỳ xuống.


      Tuy rằng, quả muốn làm chuyện như vậy, nhưng Đoàn Chính Trung hung tàn độc ác người quỳ gối mà thay đổi chủ ý. sai người kéo nàng ra, tiếp tục để cho Lôi Càng bắt đầu động dục chạy về phía nha hoàn kia.


      Nước mắt, tiếng khóc lóc khiến mềm lòng, nhưng từ rất lâu rồi học được cách bắt buộc mình che dấu lòng trắc nên có kia .


      “Đoàn Chính Trung, nàng ta chẳng qua chỉ ngài vài câu, ngài đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được, sao có thể làm ra việc có nhân tính như vậy? Nàng cũng là người, sao ngài có thể làm như vậy!” Cầu Mộ Quân bị ta người kéo ra nhưng vẫn ngừng mắng .


      Đoàn Chính Trung để ý đến nàng, nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi mơ hồ.


      Vốn cũng quá hy vọng nhưng Cầu Mộ Quân ngoài dự đoán thỏa mãn chờ mong của . Nàng đột nhiên đẩy nha hoàn giữ lấy mình, rút đao của thị vệ chém Lôi Càng.


      Khi nhìn thấy máu và ruột văng khắp nơi, đương nhiên có đau lòng, nhưng phần nhiều là ngoài ý muốn.


      Nhìn Cầu Mộ Quân ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt ngây dại, có vài phần tò mò với nàng.


      Buổi tối, vốn định theo kế hoạch trói nàng, dọa nàng, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuện ngoài ý muốn.


      kìm chế được mà hôn nàng.


      Tuy rằng cuối cùng vẫn đá văng nàng ra đuổi nàng ra khỏi phòng nhưng vẫn có chút chật vật. Cúi đầu, phát chính mình có phản ứng.


      Nguyên nhân chiếm đa số đương nhiên là **, nhưng…… Còn có nguyên nhân khác sao? Tâm tư luôn bình tĩnh giờ lại loạn cả lên, ý nghĩ mấu chốt đột nhiên lóe lên trong đầu nhưng lại bắt được.


      Cho đến mấy ngày sau, “Nguyên nhân khác” đó từ từ nảy sinh, khi còn chưa để ý lớn lên thành tình cảm ràng. Sau đó. . .


      Nhìn nàng được nâng ra từ Tây lâu, lại còn phát sốt, rốt cục hiểu được ý nghĩ chợt lóe trong đầu lúc ấy là gì – mưu của Cầu Vĩ.


      Cơ sở ngầm chỉ là cơ sở ngầm, còn là cạm bẫy!


      Cầu Vĩ đưa vị hôn thê tám năm trước của đến trước mặt , đưa người con mê hồn người như vậy đến trước mặt , làm thê tử của , phải giống như Câu Tiễn đưa Tây Thi cho Phù Sai năm đó sao?


      hiểu được lúc nàng, là lúc…… trúng bẫy của Cầu Vĩ.


      Hừ, Cầu Vĩ, lão ta tính toán cũng quá tốt. Rung động sao, người phụ nữ sao có thể bằng cả nhà chết thảm, bằng tám năm cố gắng!


      Nhưng nhìn nàng tiều tụy như lúc này lại làm cho đau lòng.


      Lúc này đại phu : :“Đại nhân, sợ là …… sợ là chỉ có thể châm cứu.”



      Đoàn Chính Trung sai nha hoàn cởi quần áo Cầu Mộ Quân, lật người đưa lưng ra.


      Nhìn đại phu run rẩy cầm châm nhưng dám châm, trong lòng mặc dù có chút ghen tuông nhưng vẫn phải ra ngoài.


      Gió đêm thổi cành cây vang xào xạc, Đoàn Chính Trung nằm ở giường nhưng buồn ngủ chút nào nào. Trong lòng luôn cảm thấy bất an, vì sao?


      Chẳng lẽ, nàng chỉ hơi bệnh chút là lo lắng yên sao?


      Nhìn đỉnh màn, Đoàn Chính Trung thầm trong lòng: Cầu Mộ Quân, tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn chút, đừng để cho ta cảm thấy có nguy hiểm. Bằng , ta nghĩ biện pháp khiến nàng rời khỏi Đoàn phủ hoặc “tự nhiên” chết đấy.


      Đến nửa đêm, thị vệ ngoài cửa gọi tiếng lão gia, liền tỉnh, trong đầu lập tức ra hình bóng Cầu Mộ Quân.


      “Chuyện gì?” Đoàn Chính Trung hỏi.


      “Phòng phu nhân cháy .” Thị vệ .


      “Biết rồi.” Giọng điệu bình thản, giống như câu thị vệ vừa chỉ là “Đêm nay có trăng.” Nhưng thực tế, hoảng sợ ngồi bật dậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :