1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Đoạn Vân 5
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Người đánh cá đẩy ra nàng, đưa ngọc bội đến dưới ánh đèn nhìn lát sau đó cao hứng cho vào trong ngực.


      “Ngươi…… Ngươi ăn trộm?” Nhìn Cầu Vĩ ngủ, Đoạn Vân mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm.


      Người đánh cá quay đầu lại nhìn nàng, chậm rãi chuyển tầm mắt qua quần áo rách nát của nàng.


      Đoạn Vân vội dùng cánh tay che ngực, lùi về đằng sau.


      Người đánh cá cười cười chậm rãi tới gần nàng.


      “Đại nhân, đại nhân” Đoạn Văn nhìn Cầu Vĩ gọi hai tiếng, lại có chút phản ứng.


      Nàng bị buộc rời khỏi khoang thuyền, quay đầu nhìn nước sông cuộn sóng sau lưng.


      Người đánh cá đột nhiên lao qua túm lấy nàng lôi lên đầu thuyền.


      “Buông ra, ngươi buông ra”


      Người đánh cá tay chộp tới ngực của nàng, tay vội vàng cởi quần áo rách nát của nàng.


      “A, đại nhân đại nhân” Đoạn Vân khóc gọi Cầu Vĩ, trong lòng nàng tuyệt vọng nên nhìn thấy Cầu Vĩ từ trong khoang thuyền ra.


      lặng lẽ cầm lấy cái lưới đánh cá đến đầu thuyền, chụp lên đầu tên người cá.


      Người đánh cá đứng dậy, Cầu Vĩ lập tức dùng lưới cuốn lấy , nhìn Đoạn Vân hô lớn:“Trong khoang thuyền có cái gậy sắt, mau lấy ra đây!”


      Đoạn Vân vội đứng lên chạy vào khoang thuyền, tìm được cái gậy sắt.


      “Mau, đập vào đầu !”


      Nghe thấy lời Cầu Vĩ, Đoạn Vân giơ gậy lên nhằm vào người đánh cá, nhưng hai tay nàng run rẩy thể nào đánh xuống được.


      “Nhanh, nhanh lên!” Cầu Vĩ giữ chặt lưới cho người đánh cá giãy, sốt ruột hô lớn.


      Đoạn Vân nhắm mắt lại, hạ quyết tâm đập vào người đánh cá cái, nhưng chỉ đập được vào lưng, sức cũng lớn.


      Cầu Vĩ buông lưới cá đoạt lấy gậy sắt trong tay Đoạn Vân, nhắm thẳng vào đầu người đánh cá mà đập, lại bị tránh được.


      Cầu Vĩ cầm gậy sắt ngừng đánh. Người đánh cá vừa trốn, vừa cố gắng vùng ra khỏi tấm lưới, người trúng vài gậy nhưng phải nơi trí mạng.


      Mắt thấy người đánh cá sắp thoát được ra khỏi tấm lưới, Đoạn Vân lo lắng muốn giúp Cầu Vĩ tay nhưng tìm được cái gì để mà đánh.


      Cuối cùng, trong giây phút người đánh cá thoát khỏi tấm lưới, gậy sắt trong tay Cầu Vĩ lập tức đánh mạnh vào đầu . Máu tươi từ đầu người đánh cá chảy xuống. Đoạn Vân vội bưng kín miệng.


      Người đánh cá lập tức lao tới trước mặt Cầu Vĩ đoạt gậy sắt trong tay . Cầu Vĩ nắm chặt gậy sắt buông tay.


      Hai người giằng co ở đầu thuyền, vài lần suýt chút nữa rơi xuống sông.


      Người đánh cá tay cướp gậy sắt, chân đá Cầu Vĩ. Thể lực của Cầu Vĩ ràng bằng .
      Cuối cùng, Cầu Vĩ xác định mình đánh lại , liền dùng sức đẩy ra mép thuyền, muốn đẩy rơi xuống nước.


      Rốt cục hai người kéo nhau ra mép thuyền. Cầu Vĩ xem đúng thời cơ, dùng sức đẩy người đánh cá rơi khỏi thuyền. Ngay lúc người đánh cá rơi xuống nước túm lưới đánh cá dưới chân Cầu Vĩ, kéo Cầu Vĩ rơi xuống theo.


      “Đại nhân!” Đoạn Vân kêu sợ hãi tiếng, vội chạy tới mép thuyền.


      Cầu Vĩ vừa ngã xuống nước buông lỏng tay, gậy sắt chìm xuống đáy sông. Người đánh cá kỹ năng bơi tốt lập tức dìm Cầu Vĩ xuống.


      Chân Cầu Vĩ còn quấn lưới, kỹ năng bơi lội cũng bằng người đánh cá, lại mất tiên cơ, lập tức giãy dụa được.


      Đoạn Vân hoảng loạn nhìn khắp thuyền, vội vàng cởi mái chèo thuyền, cầm lấy mái chèo đập mạnh vào đầu người đánh cá.


      Lúc này nàng vô cùng hoảng sợ, chỉ biết nếu chết Cầu Vĩ chết. Thế nên nàng lấy mái chèo điên cuồng mà đập vào đầu người đánh cá.


      Khi nước sông xung quanh hai người dần dần biến thành màu đỏ, người đánh cá bị trúng phát đánh mạnh dần dần buông tay, buông Cầu Vĩ ra.


      “Đại nhân, mau lên đây!” Đoạn Vân vội kêu lên.


      Cầu Vĩ uống phải vài ngụm nước lạnh, nhìn nhìn người đánh cá xong dùng chút sức lực cuối cùng bơi đến bên thuyền.


      Đoạn Vân đưa mái chèo về phía , để bắt lấy mái chèo mà leo lên thuyền.


      lúc Đoạn Vân kéo Cầu Vĩ lên thuyền, người đánh cá lại bơi đến túm chặt lấy mép thuyền.


      “A” Đoạn Vân nhìn Cầu Vĩ cùng người đánh cá bộ mặt dữ tợn biết nên làm thế nào bây giờ.

      Cầu Vĩ quay đầu lại, dùng hai ngón tay đâm mạnh vào mắt người đánh cá.


      “A!” Người đánh cá kêu thảm thiết tiếng, vội dùng tay ôm lấy mắt.


      Cầu Vĩ buông mái chèo ra, bám thuyền, :“Mau, thả mái chèo!”


      Đoạn Vân vội dùng mái chèo đẩy người đánh cá ra rồi lập tức buông mái chèo, làm cho người đánh cá có chỗ bám dần chìm xuống.


      Đoạn Vân kéo Cầu Vĩ lên thuyền.


      Thuyền đánh cá xuôi chiều gió chầm chầm sông. Cách đó xa người đánh cá ở trong nước bùm giãy dụa vài cái, cuối cùng trồi lên được nữa. Mặt nước trở nên phẳng lặng, chỉ còn máu từ từ lan ra bốn phía.


      Cầu Vĩ run rẩy lập tức ngã xuống khoang thuyền, cuối cùng mở nổi mắt nữa.


      Đoạn Vân chạm vào cơ thể lạnh như băng của , trong lòng chua xót nước mắt kìm chế được mà chảy ra.


      Cầu Vĩ bị thương lại còn bị lạnh. Thuyền vẫn xuôi theo dòng sông, có mái chèo nên bọn họ cách bờ càng ngày càng xa. Có lẽ, Cầu Vĩ bị lạnh mà bệnh, phát sốt. Có lẽ, người trong dịch quán tìm thấy bọn họ.


      Nàng quả nhiên là sát tinh, thể chạm vào khác, cũng ai có thể chạm vào nàng……


      Nếu bây giờ nàng chết khắc người khác nữa, Cầu Vĩ có thể được cứu. Bây giờ nàng nên lập tức nhảy xuống sông hơn.


      Nhìn Cầu Vĩ môi bắt đầu tím tái, nàng khóc, từ từ cởi quần áo đẫm nước của .


      Cởi áo xong, nàng lại cởi áo của mình, nhàng lau người cho .


      Cầu Vĩ chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng tóc mây toán loạn hai mắt đẫm lệ, yên lặng câu.


      Đoạn Vân cũng nhìn , trong mắt là đau lòng cùng ái mộ kìm chế được. Nàng hơi cúi đầu lau bọt nước người , nước mắt nóng bỏng “tí tách” rơi ngực .


      Nàng cầm quần áo của mình, vội lau giọt nước mắt người .


      Cầu Vĩ đột nhiên cầm tay nàng.


      Đoạn Vân ngẩng đầu nhìn , nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt hơn.


      nâng tay kia lên nhàng lau nước mắt cho nàng.


      Nàng lại càng khóc to hơn, cuối cùng đột nhiên dựa vào lồng ngực lạnh như băng của khóc thảm thiết.


      nhàng nâng mặt nàng lên, tiếp tục lau nước mắt cho nàng, sau đó chậm rãi cúi xuống hôn môi nàng.


      Sau nguy hiểm cửu tử nhất sinh, lại vẫn chưa biết sinh tử. Thân phận, tiền đồ…… Trong giây phút này tất cả băn khoan, lo lắng đều đáng nhắc tới.


      Giây phút đó, ngọn đèn kia còn ấm áp hơn đôi nến đêm động phòng. Giây phút đau đớn khẽ rên rỉ lại mang theo hạnh phúc. Cũng vào giây phút đó, nước mắt nàng trào ra còn nhiều hơn mười mấy năm qua cộng lại, nhưng lại hạnh phúc chưa từng có.


      Hôm đó từ lúc bắt đầu cho đến lúc trời sáng. Đoạn Vân từ trong lòng đứng dậy, đưa tay sờ trán , rốt cục thở phào nhõm hơi. Ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngủ lâu, sau đó đắp áo lên người , còn mình ra khoang thuyền.


      Có đêm nay là đủ rồi, cả đời này nàng còn cầu mong gì hơn.


      Cha nàng vì có con như nàng mà mất sớm. Người từng là hôn phu của nàng vì đính hôn với nàng mà chết. Bây giờ người nàng đương nhiên phải chịu liên lụy, bị nhốt sông thấy người này……
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Đoạn Vân 6
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Có lẽ, bọn Trương công công tìm dọc theo con sông này, bọn họ được cứu, nhưng sau đó sao…… Nếu bị người ta phát bọn họ …… Nàng là kẻ đoạn chưởng sát tinh, có chết cũng chẳng có gì nuối tiếc, nhưng có tiền đồ rộng mở, có vợ con đợi trở về…… thể chết được, thể bị nàng hại chết oan khuất như vậy được


      Nàng sống hại , mà nàng chết lập tức được cứu, cũng bị nàng làm liên lụy.
      Nàng chậm rãi về đầu thuyền, nhìn nước sông cuộn sóng, nhắm mắt lại.


      “Đoạn nương, nàng làm gì vậy hả?” Cầu Vĩ đột nhiên lao ra khoang thuyền, giữ nàng lại.


      “Đại nhân……”


      “Nàng muốn nhảy sông sao, vì sao, vì sao? Là trách ta sao?” Cầu Vĩ vội hỏi.


      , phải, ta……” Đoạn Vân liên tục lắc đầu, :“Ngài nên đuổi theo ta, nên cứu ta, là ta hại ngài……”


      Cầu Vĩ ôm nàng, :“Hại ta? Nàng đâu có hại ta? Là do tên dâm tặc cùng người đánh cá kia, liên quan gì đến nàng?”


      “Nhưng……” Đoạn Vân cúi đầu, khóc :“Nhưng nếu Trương công công bọn họ biết…… Vậy ngài……”


      “Ta muốn cùng nàng bàn chuyện này.” Cầu Vĩ đỡ lấy nàng vào khoang thuyền ngồi xuống :“Bây giờ nàng còn muốn tiến cung ?”


      “Ta……” Nàng biết nên trả lời như thế nào.


      Cầu Vĩ lại hỏi:“Hoặc nên …… nàng nguyện ý gả cho ta sao?”


      “A……” Đoạn Vân khiếp sợ :“Đại nhân, ta sao có thể…… Ta là đoạn chưởng, hơn nữa Đoàn công công bọn họ cho phép sao?”


      Cầu Vĩ :“Chỉ cần nàng muốn. Chúng ta chắc chắn được cứu, đến kinh thàn còn phải thông qua đợt sàng lọc nữa, ta chỉ mong nàng bị chọn là tốt rồi. Ta an bài nàng ở lại kinh thành thời gian.Chờ khi tuyển tú qua lấy nàng vào cửa.”


      “Lấy…… Lấy ta……” Đoạn Vân thể tin được khóc :“ vậy sao? được sao?”


      , chỉ cần nàng đồng ý!” Cầu Vĩ khẳng định .


      “Nhưng, ta……” Đoạn Vân nhìn tay mình, :“Đại nhân ghét bỏ ta khắc lục thân sao?”


      “Ta tin mấy thứ đó, chỉ là ta… ta có thê thất, nàng……?”


      Đoạn Vân vội vàng lắc đầu.


      Cầu Vĩ vui sướng ôm nàng vào trong lòng.


      “Đại nhân……” Sao có thể, sao có thể muốn nàng? vĩ đại như vậy, sao có thể muốn loại người như nàng……


      Cầu Vĩ ôm nàng, nhàng cười :“Đừng gọi ta là đại nhân, gọi tên ta.”


      “Vậy ta gọi chàng là…… Vĩ?” Đoạn Vân giọng .


      Cầu Vĩ :“Đoạn Vân…… Ta gọi nàng là Cầm nhi, chỉ có mình ta gọi nàng là Cầm nhi, được ?”


      “Vâng, được……”


      có mái chèo nên thuyền cứ tiếp tục trôi dạt sông, cho đến khi trời sáng hẳn, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi dần dần biến thành trời chiều.


      Đoạn Vân tựa vào trong lòng Cầu Vĩ, cảm thụ thời khắc hạnh phúc nhất cả đời này, dù cho bọn họ được cứu, bị chết đói thuyền này, nàng cũng sợ. Nàng sợ gì hết, chỉ cần có là đủ rồi.


      Phía xa, điểm đen chầm chậm tiến đến gần.


      Đoạn Vân tựa vào trong lòng Cầu Vĩ ngơ ngác nhìn điểm đen kia, nghe tiếng tim đập.


      Lâu sau, đến khi điểm đen kia càng ngày càng gần, dần dần biến lớn, dần dần lộ ra hình dạng, thậm chí lộ ra bóng người, nàng mới đột nhiên sửng sốt.


      Đó…… phải thuyền sao?


      Nàng đột nhiên chấn động, kinh hãi :“Đại nhân, có…… Có thuyền tới!”


      Cầu Vĩ quay lại nhìn, quả nhiên là có chiếc thuyền về phía họ, xa xa, mơ hồ dường như còn thấy bóng người mặc áo bào màu lục.


      Áo bào màu lục? Tri Phủ nơi này hình như mặc màu lục, chẳng lẽ kim châu phái người tìm bọn họ ?


      Cầu Vĩ vội ngồi xuống, :“Mau, mau sửa sang lại quần áo!”


      “Vâng!” Đoạn Vân đứng dậy, mặc áo khoác vào.


      Cầu Vĩ giúp nàng vén tóc, dìu nàng đứng dậy.


      Tiếp theo, nhìn thuyền dần dần tới gần, lại nhìn bộ dáng chật vật của nàng, :“Ta nhớ ra rồi, chờ sau khi lên bờ nếu Trương công công hoài nghi, ta nàng bị dâm tặc làm nhục, mất trong sạch, bảo gạch tên nàng ra khỏi danh sách, nàng đồng ý ?”


      Đoạn Vân gật gật đầu, :“Tất cả đều nghe theo chàng.”


      Cầu Vĩ nhìn nàng, lắc đầu :“Quên , ta đành lòng, có ta bảo đảm cho nàng, ông ta gì đâu. Đợi đến kinh thành rồi sau.” xong, bảo Đoạn Vân chờ ở khoang thuyền, còn mình đến đầu khác của thuyền ngồi xuống.


      Chiếc thuyền kia chậm rãi tới gần, Cầu Vĩ đứng lên la lớn:“Là Tri phủ Kim Châu sao?”


      Người đầu thuyền vội :“Đúng vậy đúng vậy, ngài nhất định chính là Cầu đại nhân!” xong, người từ trong khoang thuyền ra. Tuy rằng thấy khuôn mặt, như theo thân hình tư thái có thể nhận ra là Trương công công.


      Hai thuyền chậm rãi tới gần, Đoạn Vân từ trong khoang thuyền ra. Trương công công nhìn thấy quần áo rách rưới của nàng, sắc mặt thay đổi.


      Cầu Vĩ cùng Đoạn Vân được đưa lên thuyền, cho Trương công công chuyện xảy ra đêm qua, nhưng lược bớt chuyện hai người ở thuyền phát sinh quan hệ.


      Có Cầu Vĩ cam đoan, Trương công công đương nhiên cho người kiểm tra trong sạch của Đoạn Vân, chỉ gật gật đầu, để Cầu Vĩ nghỉ.


      ngờ trở lại Kim Châu, ngày trước khi đoàn người chuẩn bị lên đường, lại có mười người tới dịch quán.


      Cầu Vĩ cùng Trương công công vừa thấy , liền lập tức quỳ xuống.


      Người tới đúng là Hoàng Thượng.


      Hoàng Thượng hai bên mai bạc nhìn bọn họ, :“Các ngươi đứng lên.”


      Cầu Vĩ đứng dậy hỏi:“Hoàng Thượng ở kinh thành sao? Sao lại đến Kim Châu này?”


      Hoàng Thượng cười ha ha :“Trước đó vài ngày trẫm thu được tấu chương chấn Trần Tây được viện trợ mấy trăm vạn lượng, nhưng dân chúng lại vẫn bị đói chết rất nhiều. Thế nên trẫm cải trang Trần Tây thị sát, nơi đó quan lại dân làm cho trẫm rất vui mừng, đê mới cũng sắp hoàn thành, thế nên trẫm chuẩn bị hồi kinh, vừa khéo ngang qua Kim Châu.”


      “Hoàng Thượng nhân đức dân, nhưng cũng phải chú ý long thể, ngài xa như vậy mà chỉ dẫn theo bằng này người, làm nô tài lo lắng!” Trương công công đau lòng .


      Hoàng Thượng cười :“Trẫm sao.”


      Trương công công :“Hoàng Thượng, nếu ngang qua Hoàng Thượng ở lại dịch quán nghỉ ngơi vài ngày , nghỉ ngơi tốt rồi về kinh cũng được.”


      Hoàng Thượng : “ được, tuy ở kinh thành có Thích ái khanh cũng có chuyện gì lớn nhưng trẫm vẫn nên sớm trở về.”


      “Hoàng Thượng quan tâm quốc đáng quý, nhưng Hoàng Thượng hãy nghỉ ngơi đêm, ngày mai hãy được ?”


      Hoàng Thượng gật đầu.


      Đúng lúc này, có người cưỡi ngựa xông vào dịch quán, xuống ngựa liền thẳng đến phòng Hoàng Thượng.


      “Bẩm báo Hoàng Thượng, Trần Tây truyền cấp báo!”


      Tùy tùng bên người hoàng thượng vội tiếp nhận thư tín, đưa tới tay Hoàng Thượng.


      Hoàng Thượng mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.


      Cầu Vĩ hỏi:“Hoàng Thượng, Trần Tây xảy ra chuyện gì sao?”


      Hoàng Thượng tức giận :“ to gan, đê vừa mới sửa, sao vừa gặp lũ sụp!”


      Cầu Vĩ sớm biết là như thế. Hoàng Thượng cải trang điều tra, Thích Tĩnh đương nhiên biết. sớm đưa tin tức đến Trấn Tây rồi, những gì Hoàng Thượng nhìn thấy đều do quan viên nơi đó sắp xếp. Chẳng qua bọn họ ngờ Trần Tây lại có mưa to sớm như vậy thôi.


      “Hoàng Thượng muốn nhanh chóng hồi kinh, vậy Trần Tây……”


      Hoàng Thượng nhìn , :“Cầu ái khanh, giờ trẫm phong ngươi làm khâm sai đại thần, lệnh cho ngươi lập tức đến Trần Tây điều tra tiền cứu trợ lũ lụt về đâu!”


      “Hoàng Thượng……” Cầu Vĩ ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc phẫn nộ mặt Hoàng Thượng, cuối cùng cúi đầu :“Thần…… Tuân mệnh!”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Đoạn Vân 7
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      lầu, Đoạn Vân ngồi bên cửa sổ dường như nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng tâm hồn bay đâu mất, mang mặt còn nở nụ cười ngây ngốc.

      Tầng dưới đột nhiên có tiếng động, Đoạn Vân cúi đầu thấy đám người từ trong dịch quán ra ngoài, người đầu. . . . . Hẳn là Cầu Vĩ!

      Cầu Vĩ mặc quan phục chỉnh tề, cưỡi ngựa, mang theo hơn mười thị vệ, ra khỏi dịch quán.

      Trương công công tiễn ra ngoài, đứng sau lưng : “Cầu đại nhân bảo trọng, sớm ngày hoàn thành hoàng mệnh sớm ngày hồi kinh, tuyển tú còn phải ngài tới chủ trì đấy.”

      “Đa tạ Trương công công, chuyện tuyển tú ta vốn chẳng giúp được gì lần này lại làm phiền công công ngài rồi.” Cầu Vĩ .

      “Đâu có đâu có, Cầu đại nhân quá lời.”

      “Trương công công, ta trước, chúng ta hẹn gặp lại ở kinh thành.”

      “Chúc Cầu đại nhân lên đường may mắn.” Trương công công .

      Cầu Vĩ cười cười, ngẩng đầu lên nhìn qua tầng ánh mắt khẽ lướt qua Đoạn Vân, sau đó cúi đầu thần sắc chán nản giục ngựa ra khỏi dịch quán.

      Đoạn Vân sớm hoảng hồn, đứng lên muốn xuống lầu, rồi lại dừng bước.

      xuống làm cái gì? Coi như có thể đuổi theo , nàng có thể theo sao?

      rồi, đâu?

      Trong lòng loạn, lại vô tình trông thấy mấy nương trong phòng trang điểm thay quần áo. xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào mà các nàng lại trang điểm, sao trước đây nàng thấy?

      “Các ngươi định làm gì vậy? Sao. . . . . tất cả đều chải tóc?”

      lát sau, Doãn Bích Lan thử quần áo mới trả lời: “Ngươi nghe thấy sao? Người vừa tới sáng nay chính là đương kim Hoàng thượng, buổi tối Trương công công nhất định an bài chúng ta gặp mặt Hoàng thượng, phải biết cho dù vào cung cũng chưa chắc có cơ hội tốt như vậy đâu!”

      “Vậy. . . . . Bởi vì Hoàng thượng tới, nên Cầu đại nhân mới sao?” Nàng chỉ quan tâm đến Cầu Vĩ mà thôi.

      Doãn Bích Lan cũng quay đầu lại : “Ai biết được, dường như được phong làm Khâm Sai Đại Thần đến nơi khác điều tra rồi.”

      “Vậy sau này đến kinh thành, quan tuyển tú có còn là Cầu đại nhân nữa ?”Đoạn Vân vội hỏi.

      “Còn phải xem . . . . .”

      “Doãn Bích Lan, vẫn còn tán gẫu sao, phải chải đầu giúp ta sao?” Thẩm Lương Ngọc đứng bên nhìn Đoạn Vân cái, .

      “Được rồi được rồi, tới đây.” Doãn Bích Lan đáp lời nữa, cầm lược tới.

      Đoạn Vân chán nản ngồi ở giường.

      Nếu đến Kinh Thành rồi mà Cầu Vĩ còn chưa có hồi kinh phải làm thế nào? Nếu nàng bị tuyển sao?

      Đúng rồi, đến Kinh thành nhất định nghiệm thân. Đến lúc đó nàng từ lúc còn ở nhà mình thất trinh rồi, vậy nàng bị tuyển nữa, cũng liên lụy đến Cầu Vĩ. Sau đó chỉ cần chờ trở về, chắc chắn có cách.

      Nghĩ như thế nàng cũng bớt lo.

      Đúng này lúc, Trương công công tới.

      Các nương thấy , đều hành lễ : “Dân nữ bái kiến Trương công công.”

      Trương công công gật đầu cái, : “Có vị khách quý tới dịch quán. Buổi tối các ngươi nhảy điệu, đến lúc đó các ngươi phải biểu tốt chút. Vị khách quý kia có thể trực tiếp quyết định tương lai các ngươi là Phượng Hoàng hay là Quạ đen.”

      “Dạ, dân nữ nhớ.”

      Ánh mắt Trương công công quét qua mấy người, dừng lại người Đoạn Vân.

      “Sao ngươi vẫn là bộ dáng này hả? Cả phấn cũng đánh?”

      Đoạn Vân vội vàng : “Dạ, dân nữ lập tức chuẩn bị.”

      Trương công công nhìn nàng thêm lúc mới xoay người rời .

      vừa , Doãn Bích Lan vội : “Quả nhiên là Hoàng thượng, quả nhiên là hoàng thượng! Ngoài Hoàng thượng ra còn ai có thể có mặt mũi lớn như vậy!”

      “Đó là đương nhiên, chúng ta vào cung hầu hạ Hoàng thượng. Nếu phải Hoàng thượng, Trương công công để chúng ta khiêu vũ cho người khác xem sao?”Thẩm Lương Ngọc .

      Những người khác cuống quít chạy đến trước gương nhìn ngắm lại khuôn mặt trang điểm kĩ càng của mình. Đoạn Vân cũng tới trước gương nhìn mọi người rồi lại nhìn mình, trong lòng thoáng thả lỏng.

      Các nàng bây giờ ai ai cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ có mình là quần áo màu trắng cũ kĩ, Hoàng thượng sao có thể để mắt tới? Tốt nhất vừa nhìn thấy nàng hài lòng, đào thải nàng càng tốt.

      Tính toán như vậy, đến buổi tối, nàng chỉ trang điểm rất để đối phó với Trương công công, rồi cùng các nương ăn mặc bế nguyệt tu hoa* khác ra ngoài.

      * Bế nguyệt tu hoa: hoa nhường nguyệt thẹn

      Nàng khiêu vũ theo những nương khác, hề ngẩng đầu, cũng dám ngẩng đầu. Chỉ biết rằng người ngồi trước mặt tuổi cũng còn trẻ, nhưng biết người nọ là mập hay gầy, là cao hay lùn.

      Dù sao, nàng vào cung, muốn làm trong vô số nữ nhân trong hậu cung của .

      Múa xong khúc, các nương dừng bước nhảy đứng ở trước mặt Hoàng thượng.

      Hoàng thượng nhìn mọi người lượt. tóc ai cũng cài chiếc lược, các kiểu búi tóc xinh đẹp động lòng người, nhưng có người chỉ búi kiểu tóc bình thường, thậm chí ngay cả trâm cài tóc đầu cũng chỉ là cây trâm bạc bình thường.

      “Người kia, tiến lên đây.” Hoàng thượng chỉ vào Đoạn Vân .

      Trương công công nhìn theo tay Hoàng thượng, : “Đoạn Vân, tiến lên đây.”

      Đoạn Vân chấn động, trong đầu lập tức trống rỗng.

      Từ từ bước ra khỏi hàng lên trước, việc trước mắt như thực như ảo vô cùng hỗn loạn, nhưng bước chân nghe theo điều khiển vẫn về phía trước .

      “Lớn mật!” Trương công công quát tiếng, khiến nàng vốn khẩn lập tức vô ý giẫm vào vạt váy ngã xuống.

      “Đoạn Vân, ngươi. . . . .” Nhìn nàng như thế này, Trương công công vội tiến lên phía trước : “Lão gia thứ tội, là nô tài dạy bảo tốt.”

      Đoạn Vân cũng vội vàng đứng dậy, quỳ gối.

      Hoàng thượng khoát tay, ý bảo Trương công công lui sang bên, sau đó nhìn Đoạn Vân quỳ : “Sao ngươi trang điểm ăn mặc đẹp đẽ như mọi người, biết ta có quyền quyết định các ngươi hay ở sao?”

      Tim Đoạn Vân đập thình thịch, hồi lâu mới lên tiếng: “Dân nữ. . . . . Dân nữ trang điểm hay trang điểm cũng vẫn như thế này thôi, hay là ở tự có số trời, tự dân nữ cần tốn nhiều tâm tư.”

      Hoàng thượng cười cười, đứng dậy tới trước mặt nàng, nâng nàng dậy nhìn, : “ rất đúng, hay ở tự có số trời, trẫm đây chính là trời cho phép nàng ở lại.”

      “Tất cả lui ra .” xong, Hoàng thượng liền trở lại chỗ ngồi.

      Đoạn Vân lại ngây người lần nữa.

      Lưu lại? Lưu lại là có ý gì? Chẳng lẽ. . . . . Nàng bị chọn rồi.

      Sao có thể, tại sao có thể như vậy? Nàng thể vào cung, thể vào cung. Trong lòng nàng quýnh lên, quỳ xuống : “Hoàng thượng, ra dân nữ . . . . .”

      “Lớn mật, còn lui xuống!” Trương công công .

      Đoạn Vân nhìn chút, lúc này mới nhận ra bởi vì Hoàng thượng ” lui ra” nên các nương ra ngoài hết, chỉ còn nàng quỳ mặt đất.

      thể gì nữa, chỉ đành tiếng: “Dân nữ cáo lui.” Rồi ra ngoài.

      Trở về phòng, nàng mất hồn ngã ngồi ở giường. Các nương khác cũng than thở, nản lòng, nản chí.

      “Làm nửa ngày ngờ cao thủ chân chính lại ở đây, nhìn chúng ta trang điểm ăn mặc giống như kẻ ngu mà nàng lại nhúc nhích. Ta này, ra là sớm chuẩn bị xong hết rồi, ở trong lòng cười nhạo chúng ta!” Thẩm Lương Ngọc vừa như vậy, những người khác đều nhìn về phía Đoạn Vân, lườm nàng cái, sau đó giữ khoảng cách với nàng.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Đoạn Vân 8
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Đoạn vân cúi đầu, im lặng .

      Đây là ‘tạo hóa trêu ngươi’ trong sách sao?

      Đại nhân. . . . .

      Làm thế nào bây giờ? Nàng nên làm thế nào bây giờ?

      Đại nhân khi nào mới trở về?

      Buổi tối, Trương công công vẫn tới phân phó bất cứ điều gì, các nương vòng vo trong dịch quán lát cũng chuẩn bị ngủ.

      Đoạn Vân chuẩn bị nằm xuống, Thẩm Lương Ngọc bên cạnh : “Đừng ngủ cạnh ta!”

      Đoạn Vân ngẩn người nhìn sang chỗ khác, sắc mặt những người khác vẫn rất bình thường. Nàng ôm chăn qua, chuẩn bị đặt xuống giường lớn gần nhất.

      vị nương ngồi ở bên giường cũng : “Đây là chỗ của ta!”

      Đoạn Vân nhìn nàng cái, ôm chăn đứng tại chỗ.

      Này lúc, Doãn Bích Lan : “Mọi người đừng như vậy, Đoạn Vân bình thường có làm gì đâu.”

      Thẩm Lương Ngọc cười lạnh : “Doãn Bích Lan, có phải ngươi thấy người ta được sủng ái nên giờ định nịnh bợ à?”

      Doãn Bích Lan lập tức gì nữa.

      “Ha ha ha –” mấy người bỗng có nương từ ngoài cửa vào. Đoạn Vân quay lại nhìn, là Tạ Sủng Nhi phòng bên, ta cũng từ Giang Đô tới, nghe nhà cũng có chỗ dựa .

      Tạ Sủng Nhi cười : “Trầm đại tiểu thư lại nổi giận sao, buổi chiều nhất định là bị tức nha!”

      Thẩm Lương Ngọc liếc mắt nhìn nàng, hừ lạnh : “Ta chẳng sao cả, tuyển tú cũng đâu phải chỉ tuyển người, chỉ cần ta còn ở đây có gì được chứ. Ngược lại ngươi tức giận đâu.”

      Tạ Sủng Nhi cười : “Ta nổi giận, ta tức giận làm gì chứ, tưởng câu lưu lại của Hoàng thượng là có thể ngang nhiên ở lại sao? Kịch hay. . . . . Còn ở phía sau !”

      Doãn Bích Lan hỏi: ” Sao nào, ngươi lại có tin tức gì mới rồi sao? Trò hay gì?”

      Tạ Sủng Nhi hả hê : “Đương nhiên là có kịch hay, vừa rồi ta ngẫu nhiên nghe được Trương công công với Hoàng thượng. . . . . Ngày đó khi và Tri phủ Kim Châu tìm được nàng ta và Cầu đại nhân, nàng ta quần áo xốc xếch, mặt mày quyến rũ, có thể đêm hôm đó nàng ta dụ dỗ Cừu đại nhân rồi!”

      “Ngươi. . . . .” Trong lòng Đoạn Vân chấn động mạnh, nhưng đầu lưỡi lại như đông cứng cãi lại được câu.

      Doãn Bích Lan : ” hay giả vậy? Tạ Sủng Nhi, lời này thể lung tung được đâu nha!”

      Tạ Sủng Nhi : “Đương nhiên là , lúc Hoàng thượng nghe vậy lập tức thay đổi cả mặt sắc! Cho nên các ngươi cũng đừng bắt nạt người ta nữa, chuyện như thế nào còn chưa đâu!”

      Tạ Sủng Nhi vừa xong, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao. Sau khi khiến mọi người náo loạn vì tin tức của mình, nàng ta cũng thỏa mãn về phòng mình.

      Đoạn Vân hoảng hốt như gặp sấm sét giữa trời quang, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

      Khó trách ngày đó Cầu Vĩ lại nghĩ ra cách cho mọi người nàng thất trinh từ trước để gạch tên nàng. biết nhất định Trương công công nghi ngờ. Chỉ tiếc, nghĩ cho quá nhiều nàng, đành lòng để nàng chịu khuất nhục như vậy.

      Trương công công mật báo với Hoàng thượng như vậy, mục tiêu có lẽ phải là nàng, mà là Cầu Vĩ.

      Nàng là nữ tử yếu đuối quyền thế, có thể gây trở ngại gì cho chứ? Cho dù muốn đối phó với nàng, cũng đâu cần kéo cả Lễ Bộ Thượng Thư vào. Cho nên, người muốn đối phó chính là Cầu Vĩ, lợi dụng nàng. . . . . để đối phó Cầu Vĩ.

      Nhưng cố tình tất cả đều là , bọn họ quả . . . . .

      Nếu bị Hoàng thượng biết Cầu Vĩ là quan tuyển tú lại chạm vào nương chuẩn bị tiến cung, vậy . . . . . phải xong rồi sao?

      Nàng đúng là sát tinh, đúng là sát tinh! Trước khi gặp nàng Cầu Vĩ vẫn ổn, sau khi gặp nàng tai họa đến liên tiếp. Phải làm sao bây giờ, bị nàng hại chết mất!

      Máu nóng trào lên, nàng cầm cây kéo bàn hận thể lập tức đâm vào bàn tay quấn băng của mình.

      Nhìn bàn tay kia nửa ngày, nàng đột nhiên gục xuống bàn khóc òa lên.

      Nàng chạm vào người khác, nên khiến người nàng bị tổn thương . . . . .

      “Đoạn Vân, Đoạn Vân đâu?” giọng lanh lảnh truyền đến, vừa nghe biết là Trương công công. Đoạn Vân vội lau sạch nước mắt, đứng lên.

      Trương công công nhìn nàng, : “ ra ngoài.”

      Đoạn Vân ngẩn người, theo ra ngoài.

      Đến trước cửa gian phòng khác, hai tiểu thái giám đẩy cửa ra để cho nàng vào.

      Bên trong là thùng tắm lớn chuẩn bị đầy đủ nước, rải đầy cánh hoa.

      “Hầu hạ Đoạn nương tắm rửa –” Trương công công đứng bên ngoài , tiểu thái giám lập tức vén tấm mành sa màu hồng ở giữa lên để hai tiểu thái giám cùng Đoạn Vân đứng bên thùng tắm.

      Hai tiểu thái giám tới giúp nàng cởi quần áo, nàng sợ hãi vội trốn sang bên.

      “Các ngươi. . . . . Trương công công, vừa rồi dân nữ tắm rửa rồi, tại sao còn phải tắm nữa. . . . . Dân nữ. . . . .”

      “Đoạn nương đây là quy củ, qua tối nay người phải dân nữ rồi. Nô tài trước tiên ở nơi này chúc mừng người.”Trương công công .

      “Cái . . . . . Cái gì? Trương công công có ý gì?” Đoạn Vân run rẩy hỏi.

      “Hoàng thượng ở Kim Châu qua đêm nay chỉ đích danh nương người thị tẩm. Ân sủng như vậy quả có mấy vị nương nương được hưởng qua đâu, tiền đồ của nương nhất định vô cùng rộng mở.”

      Lời của Trương công công khiến cho nàng suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

      Chỉ thấy trong đầu ong ong còn biết gì nữa. Thậm chí nhớ nàng bị tiểu thái giám hầu hạ tắm rửa, bị mang lên giường như thế nào nữa. Khi nàng tỉnh táo lại trần truồng nằm ở dưới chăn rồi.

      lát sau cửa được mở ra, Hoàng thượng vào rời khỏi thái giám đỡ bước có chút xiêu vẹo.

      Nhìn thấy Hoàng thượng, Đoạn Vân sớm bị dọa đến cứng cờ cả người. Lập tức bị Hoàng thượng đè ở phía dưới.

      Mùi rượu xộc tới, nàng đột nhiên tỉnh táo lại đẩy Hoàng thượng ra lui vào góc giường.

      Hoàng thượng kéo chăn người nàng, giữ chân nàng lại.

      “A –” Đoạn Vân khóc lớn, hoảng hồn đạp tay .

      “Lớn mật, ngươi muốn chọc giận trẫm sao?” Hoàng thượng tức giận .

      Đoạn Vân giãy giụa nữa, lệ rơi đầy mặt nhìn .

      Hoàng thượng hơi say đầu óc cũng mơ hồ, sau khi lắc lắc đầu thấy là nàng cười tiếng, có chút khó khăn bò lên giường.

      “Còn nằm xuống!”

      Đoạn Vân chấn động, càng thêm sợ hãi núp vào góc giường.

      Hoàng thượng kéo nàng qua, thở hổn hển nằm lên người nàng.

      Chòm râu dán lên cổ nàng, nàng nghiêng đầu chảy nước mắt cảm thụ hôn.

      Hoàng thượng tuổi còn trẻ, lại uống rượu, hôn mấy cái liền nằm người nàng nhúc nhích.

      Đoạn Vân sửng sốt định đẩy ra, thế nhưng lại tỉnh lại, nhìn nàng cí từ từ tách chân nàng ra.

      Chậm như vậy, lại cật lực đâm vào như vậy vẫn khiến nàng đau đớn.

      Cầu Vĩ. . . . . Cầu Vĩ. . . . .

      Từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ tới cái tên này, mặc cho số phận chấp nhận .

      Từ lúc lên giường nàng có ý nghĩ muốn chết.

      Nhưng mỗi lần ý nghĩ này đạt cực hạn, trong đầu lại lên bộ dáng của Cầu Vĩ.

      Nàng chỉ muốn. . . . . Nhìn lần, gặp lại lần cuối.

      Hoàng thượng người đột nhiên ngừng lại, lại nhúc nhích nằm người nàng.

      lâu sau nàng đẩy ra, nằm ở bên vẫn nhúc nhích.

      ngủ thiếp , chỉ vừa tiến vào thân thể của nàng ngủ thiếp .

      Nhưng trong sạch của nàng dù sao cũng mất rồi.

      Thân thể trần truồng, nàng co ro ngồi ở đầu giường khóc òa lên.

      Chỉ mấy ngày trước thôi, nàng vẫn còn hy vọng xa vời về hạnh phúc. . . . . vẫn còn hy vọng xa vời về hạnh phúc. . . . .

      Hóa ra cuộc sống ông trời cho nàng chưa từng có hai chữ “hạnh phúc” này.

      Nghe tiếng gió đêm, tiếng côn trùng kêu ban đêm, nghĩ về người cùng nàng hữu duyên vô phận, nàng ngây ngốc ngồi đến nửa đêm.

      Tiếng gà kêu, lại tiếng gà kêu nữa.

      Sau khi trời sáng, nàng nên làm cái gì bây giờ?

      giường, hoàng thượng giật giật khiến cho nàng hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục ngủ thiếp .

      Nàng đột nhiên nhìn thấy góc màu trắng lộ ra ngoài chăn.

      Đây là cái gì?

      Vạch chăn ra nhìn, là tấm lụa màu trắng.

      Cái này. . . . . Đúng rồi, nàng nghe nữ nhân lần đầu được hoàng thượng lâm hạnh phải trải vật này lên giường, chứng minh. . . . .

      Trong đầu nhớ Cầu Vĩ, nhớ tới những lời của Tạ Sủng Nhi.

      Nàng phải xử nữ, hại Cầu Vĩ. Nhưng lúc Hoàng thượng tiến vào thân thể nàng cũng gì. . . . . Có lẽ là say, hoặc có lẽ vốn dễ dàng phát như vậy.

      Nàng nhìn tay mình sau đó tháo băng gạc ra.

      Xung quanh có gì sắc nhọn, nàng hạ quyết tâm dùng móng tay cào mạnh lên vết thương vừa khép miệng.

      Vết thương lại chảy máu, nàng nhàng vạch chăn mấy giọt lên tấm lụa trắng.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Đoạn Vân 9
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Nhìn vệt máu tấm lụa trắng, nàng vô lực ngồi ở giường.


      Làm vậy là phạm tội khi quân, nếu ngày nào đó mà bị phát chỉ mong tất cả hãy để cho mình nàng gánh chịu.


      Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thượng tỉnh lại Đoạn Vân liền quỳ gối trước giường : “Dân nữ thỉnh an Hoàng Thượng.”


      Hoàng Thượng xốc chăn lên, khi nhìn thấy điểm đỏ tấm lụa khẽ cười tiếng, :“Hầu hạ trẫm rời giường .”


      Ngoài cửa, Trương công công sớm đợi từ lâu.


      “Hoàng Thượng đêm qua ngủ ngon ạ?”


      Hoàng Thượng gật gật đầu, : “Hôm nay Trẫm hồi cung. Ngươi cũng cần dừng ở đường quá lâu. Chờ khi hồi kinh đến kính phòng thông báo câu.”


      “Vâng, nô tài tuân mệnh.” Trương công công cúi đầu, thầm liếc qua Đoạn Vân cái. ngờ đêm qua Hoàng Thượng chẳng những chỉ đích danh muốn nàng thị tẩm, còn đặc biệt dặn đến kính phòng làm đăng ký, xem ra Đoạn Vân này trở thành chủ tử là chuyện tất nhiên rồi.


      Hoàng Thượng cùng đội ngũ tuyển tú mà trước vài ngày để tránh tạo ra cái danh “Háo sắc”. Sau khi Hoàng Thượng rời khỏi Kim Châu mười ngày đoàn người Trương công công mới chậm rãi xuất phát.


      Đến kinh thành rồi hôm nào cũng phải kiểm tra. Có hơn ngàn nương đến đây, những mỗi ngày lại bị loại vài người, đến cuối cùng chỉ còn lại mấy trăm người. Nhìn những nương có thể hồi hương, trong lòng Đoạn Vân luôn có khát khao vô tận. Ai cũng có nguy cơ bị đào thải, riêng nàng . Có những lời của Hoàng Thượng, có đăng ký ở Kính phòng, nàng vào hậu cung thành chuyện tất nhiên, tất cả những kiểm tra đối với nàng chỉ để có lệ mà thôi.


      Nàng ngóng trông từng ngày, khi nào Cầu Vĩ trở về khi nào nàng có thể gặp lần cuối.


      Cho đến ngày trong lúc kiểm tra nữ công, ngoại trừ Trương công công Điền tổng quản còn có người nữa vào. Đoạn Vân lơ đãng ngẩng đầu lên, lập tức trong lòng cảm thấy chua xót.


      về…… rốt cục về.


      Đen hơn chút, cũng gầy chút.


      Nàng ngửa đầu nước mắt lại muốn chảy ra. Nàng còn cách nào khác chỉ có thể cúi đầu, để những giọt nước mắt rơi khăn thêu.


      Đêm khuya, sau khi Cầu Vĩ và Trương công công cùng nhau tuần xong mấy chục phòng đều tự động rời . Khi Cầu Vĩ đến con đường mòn nhìn thấy Đoạn Vân đứng trước mặt mình.


      Cầu Vĩ kéo nàng vào bụi cây, hai người nhìn nhau hồi lâu, Cầu Vĩ mới gọi tiếng: “Cầm nhi……”


      Đoạn Vân rơi lệ, lao vào trong lòng .


      “Cầm nhi, ta……”


      “Đừng nữa, đây là số mệnh của ta rồi, ta chỉ…… Muốn gặp chàng.”


      Cầu Vĩ nhắm mắt lại, ôm nàng vào trong lòng.


      lúc lâu sau nàng nhàng cười cười, buông ra, lấy từ trong lòng ra cái bao giấy .
      “Vĩ, đồng ý với ta việc cuối cùng được ?”


      Cầu Vĩ nhìn bao giấy trong tay nàng, : “Nàng , dù cho là cái gì ta đều đồng ý với nàng.”


      “Ta……” Đoạn Vân cắn cắn môi, :“Ta muốn chết ở trong lòng chàng.”


      “Nàng muốn làm gì?” Cầu Vĩ sốt ruột .


      “Vĩ, lúc còn ở Kim Châu ta quyết định rồi, chẳng qua còn muốn chờ chàng về gặp chàng lần cuối. Coi như ông trời đối xử với ta cũng tệ để ta đợi được chàng, vậy là đủ rồi ta chẳng cầu mong gì hơn. Hôm nay, vừa khéo có công công vào phòng đánh bả chuột, ta liền lấy ít, chàng xem đây chẳng phải là ý trời sao?”


      “Ý trời cái gì?” Cầu Vĩ hất thuốc chuột trong tay nàng :“Cũng phải còn đường để , tại sao phải chết chứ? Ít nhất chúng ta còn có thể gặp nhau, ít nhất còn có thể biết được tin tức của đối phương, còn có hi vọng. Chết phải mất tất cả sao?”


      “Nhưng…… ta muốn tiến cung, muốn hầu hạ Hoàng Thượng……” Nghĩ đến chuyện tối hôm đó, nàng khỏi đau lòng khóc òa lên.


      “Cầm nhi, coi như ta van xin nàng được ? Ta muốn nàng chết, nàng phải sống. Có lẽ, chúng ta còn có cơ hội.” Cầu Vĩ .


      “Có thể sao?” Đoạn Vân cười khổ, biết chỉ an ủi nàng thôi.


      Cầu Vĩ : “Đương nhiên là có. Ví dụ như vài năm sau Hoàng Thượng băng hà, tân đế đăng cơ. đó là cơ hội. Hoặc nàng có con trai, về sau theo con rời cung đến đất phong. Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng, với ta mà , cách nàng bức tường cung phải chuyện đau đớn nhất, dương cách biệt vĩnh viễn được gặp nhau mới là đau khổ nhất!”


      vậy sao? còn có hi vọng sao?” Dù trong lòng vẫn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nàng nguyện ý vì lời của Cầu Vĩ mà coi bóng đêm u ám như mặt trời rực rỡ.


      Cầu Vĩ gật gật đầu, : “Có…… Chỉ cần chúng ta muốn.”


      Đoạn Vân khóc ôm chặt lấy . có hi vọng sao, nàng chỉ nghĩ đến mình mà lại nghĩ cho . Nàng còn gì để vấn vương chết là xong hết mọi chuyện, nhưng sao? có vợ con đương nhiên thể chết được. Nhưng nàng chết, sống thế nào? Nàng muốn sống cho dù là phải đau khổ vì , nàng vẫn muốn sống.


      “Cầm nhi…… Cầm nhi……” Cầu Vĩ ôm chặt nàng, giọng nỉ non.


      ……


      “Cầm nhi, ta nàng……”


      Nắm chặt quần áo , cắn môi kìm chế tiếng rên rỉ, cảm nhận ràng vật kia ở trong cơ thể va chạm càng thêm mãnh liệt. Trong đầu lại nhớ đến hơi thở của , khuôn mặt của , mỗi tiếng gọi mang theo đau lòng – “Cầm nhi.”


      gầm tiếng, phun ra dịch nóng ở trong cơ thể nàng, thở phì phò buông chân của nàng ra, ôm nàng vào trong lòng.


      Đoạn Vân mở mắt ra, hình ảnh Cầu Vĩ trước mắt chậm rãi tan , biến thành khuôn mặt nàng muốn nhìn thấy – Thích Sóc Ly.


      Nàng bảo gọi nàng là “Cầm nhi”, nàng cố gắng tưởng tượng người trước mắt là người trong lòng nàng. Nhưng chỉ cần mở mắt ra lại lên trước mắt.


      Đảo mắt, nàng vụng trộm với Thích Sóc Ly được ba năm, nhưng cho dù ba năm nàng vẫn quen được.


      Đôi khi, nàng thậm chí oán hận Cầu Vĩ, oán có dục vọng chiến hữu nàng mãnh liệt giống như Thích Sóc Ly.


      Nhưng nàng biết Cầu Vĩ còn đau khổ hơn nàng nhiều lắm. Nếu phải có cách nào khác sao có thể bảo nàng câu dẫn Thích Sóc Ly, sao có thể để nàng bán đứng thân thể mình như vậy?


      “Cầm nhi……” Thích Sóc Ly hôn nàng, nhịn được lại lần nữa để vật cứng rắn của vào giữa hai chân nàng.


      …… Ta ở trong nhà kho quá lâu rồi, phải ra ngoài.” Đoạn Vân đẩy ra.


      Thích Sóc Ly run lên, ôm chặt lấy nàng :“Đừng, lở lại lát thôi, ta nhớ nàng rất nhớ nàng, Cầm nhi, ta nhớ đến sắp điên rồi……”


      “Ta cũng nhớ chàng, nhưng nếu bị người khác phát , chàng gặp nguy hiểm.”


      Thích Sóc Ly hít sâu hơi, :“Cầm nhi, chờ ta, ta nhất định giúp Thần Nhi làm Hoàng đế, để cho nàng làm Thái Hậu, đến lúc đó chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.”


      “Được, chàng cẩn thận.” Đoạn Vân dặn dò .


      Thích Sóc Ly cúi đầu giúp nàng mặc quần áo, tốc độ rất chậm lại cực kỳ dịu dàng.


      Trong chốc lát, Đoạn Vân bình tĩnh ra khỏi nhà kho, Thích Sóc Ly theo cửa sổ ra ngoài.


      Rời khỏi nhà kho bao lâu, vừa mới đến ngự hoa viên liền gặp phải Cầu Vĩ. Đoạn Vân khỏi đỏ mặt cúi đầu, tim đập thình thịch nhìn xem quần áo của mình có chỉnh tề hay .


      Nàng vừa mới cùng Thích Sóc Ly…… chắc nhìn ra đâu, chắc hẳn .


      Cầu Vĩ đến trước mặt nàng, cúi đầu :“Thần bái kiến Lệ phi nương nương.”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :