1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 193
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, :“Đưa ta gặp nàng.”


      Linh Lan cũng bị trói, chỉ nhốt tại gian sương phòng đơn giản, liên tục nhốt hơn nửa tháng.


      Lúc Cầu Mộ Quân vào cửa, nàng lấy bút chậm rãi viết cái gì, dường như luyện chữ. Thấy nàng đến, ngẩng đầu lên.


      Cầu Mộ Quân vào trong phòng, ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn chữ của nàng, :“Ta cho người thăm dò về chuyện của ngươi trước lúc ngươi vào Đoàn phủ, ngươi là muội muội của Tiểu Nhụy, Tiểu Lôi, phải ?”


      “Đúng.”


      “Vào Đoàn phủ, là vì tỷ tỷ ngươi chết ở Đoàn phủ, cho nên mới đến điều tra chân tướng phải ?”


      “Đúng.” Tiểu Lôi lại đáp, buông bút xuống.


      “Ngươi tra ra nguyên nhân tỷ tỷ chết chưa?”


      “Ta tra được, cũng mặc kệ là nguyên nhân, nhất định là Đoàn Chính Trung làm hại, chỉ cần chết tốt rồi!” Cảm xúc của nàng đột nhiên có chút dao động, lại coi như bình tĩnh.




      “Sao ngươi lại khẳng định là Đoàn Chính Trung làm hại?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      phải người tốt, tỷ tỷ của ta chết trong phủ của , sao có thể liên quan đến ?”


      Cầu Mộ Quân nhìn nàng lát, :“Ở trong phòng này mấy ngày nay, ngươi cũng bình tĩnh mấy ngày nay, ngươi có nghĩ tới nếu tỷ tỷ ngươi phải Đoàn Chính Trung hại chết sao? Nếu Đoàn phủ xử tử ngươi sao? Nếu ngươi chết, gặp lại tỷ tỷ ngươi dưới kia, ngươi như thế nào?”


      “Ngươi……” Tiểu Lôi :“Dù sao Đoàn Chính Trung đáng chết !”


      “Ngươi phải trời, cũng phải đất, sao ngươi có thể kết luận đời này ai đáng chết, ai nên chết?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Tiểu Lôi được gì, nắm chặt tay, ngẩng đầu.


      Cầu Mộ Quân :“Ta cho ngươi nguyên nhân vì sao tỷ tỷ ngươi chết.”


      “Ngươi biết?” Tiểu Lôi vội .


      Cầu Mộ Quân : “Cha ta muốn tra thân phận của Đoàn Chính Trung, nên dùng ngươi uy hiếp tỷ tỷ ngươi, đưa nàng đến Đoàn phủ làm nằm vùng. Sau đó, ta bị Đoàn Chính Trung bỏ, tỷ tỷ ngươi cũng phải theo ta rời . Nhưng nàng hoàn thành nhiệm vụ, nàng biết cha ta nhất định giết nàng diệt khẩu, có khi giết cả ngươi, thế nên nàng liền tự sát ở Đoàn phủ. Dùng cái chết của nàng cầu xin cha ta tha ngươi mạng. Cho nên, Đoàn Chính Trung phải kẻ thù của ngươi, ta coi như nửa kẻ thù của ngươi.”


      Tiểu Lôi kinh hãi :“Ngươi , người mặc đồ đen lúc trước bắt ta nhốt lại, là người Cầu lão gia phái tới?”


      Cầu Mộ Quân gật đầu :“Phu quân ta – Đoàn Chính Trung chết, cha ta, cũng phải người ngươi có thể giết được, hơn nữa người muốn giết cũng rất nhiều. Ta nhốt ngươi mấy ngày nay, chính là muốn ngươi thả lỏng chính mình sau khi báo thù, nhìn lòng mình. Ngươi còn , ta hy vọng nhân sinh của ngươi bị thù hận làm mờ mắt. Tỷ tỷ ngươi lúc trước, chẳng phải hi vọng ngươi có thể sống mới tự sát sao?”


      Tiểu Lôi cúi đầu, khóc rất lâu mới chậm rãi ngẩng đầu :“Phu nhân, ta biết, người đối với tỷ tỷ ta rất tốt, đối với ta cũng tốt, lão gia là ta hại chết sao?”


      Nước mắt trong mắt Cầu Mộ Quân chảy ra, nhàng cười, lắc đầu :“ phải. chết, liên quan đến ngươi.”


      “Phu nhân, thực xin lỗi. Cho dù Cầu lão gia hại chết tỷ tỷ, nhưng liên quan đến người, người nợ ta, ta lại từng hạ độc hại lão gia, cũng cố ý thả người ra ngoài……” Tiểu Lôi cúi đầu .


      Cầu Mộ Quân dắt tay nàng, :“Tiểu Lôi, chuyện trước kia đều trôi qua, chuyện của Đoàn Chính Trung cùng chuyện của cha ta đều trôi qua, ngươi cần lo lắng, vì tỷ tỷ ngươi, vui vẻ sống sót được ?”


      Tiểu Lôi nhìn nàng, trầm mặc trong chốc lát mới :“Phu nhân, vứt bỏ chuyện báo thù lúc trước, người để ta về bên cạnh người chiếu cố người được ?”


      Cầu Mộ Quân lắc đầu :“Ta để cho người ta mang ngươi rời khỏi kinh thành tìm nơi ở trước, nếu về sau ta còn còn sống đón ngươi, cho ngươi làm muội muội ta, được ?”


      “Phu nhân người có chuyện gì sao?” Tiểu Lôi lo lắng .


      Cầu Mộ Quân :“Ta sao, nếu ngươi muốn nhận tỷ tỷ này, nghe ta là được.”


      “Dạ.” Hồi lâu, Tiểu Lôi đáp ứng.


      Trong bí thất dưới quán trà, Cầu Mộ Quân chờ Thích Vi đến.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, tìm muội có chuyện gì?” Thích Vi hỏi.


      Cầu Mộ Quân :“Vi Vi, muội có biết đường trong cung bây giờ ?”


      Thích Vi lắc đầu :“Từ lúc Liễu Vấn Bạch giả làm muội, muội gặp được ai, bây giờ lại càng có thể. Nhưng nghe đại tẩu , bác muội, chính là Hòa phi, Tam hoàng tử vừa chết, nàng liền ngã bệnh, cũng biết Sanh Dung thế nào.”


      Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, :“Đúng rồi, Vi Vi, muội có thể tìm được Sanh Dung ?”


      Thích Vi :“Trước kia nàng thường xuyên lén chạy đến tìm muội, bọn muội ra có chút phương pháp liên hệ. Nhưng muội chỉ có thể đưa tin xem nàng có thể ra hay , nhất định có thể gặp được nàng.”


      “Được!” Cầu Mộ Quân cao hứng :“Muội đưa tin tức vào hoàng cung bảo nàng ra, tỷ nghĩ cha tỷ khống chế Hoàng hậu có chút quyền thế, cũng đem Sanh Dung để vào mắt, nàng hẳn là có thể ra .”


      “Được, bây giờ muội chuyển tin cho nàng ấy.”


      Thích Vi rồi, Phong Nam Diệp từ trong phòng bên ra.


      ngờ ngươi lại có thể liên hệ với người trong cung, khó trách cần gặp người của ta.” .


      “Nếu công chúa Sanh Dung thể ra cung, chỉ sợ phải gặp người ngài .” Cầu Mộ Quân .


      Bên thúy hồ đậu cái thuyền, Thích Vi mang theo Sanh Dung lên thuyền, thuyền đến giữa hồ.
      được đoạn, người cầm lái vóc dáng khéo léo trẻ tuổi ở đầu thuyền vào khoang thuyền, tháo đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú có chút ngăm đen.


      Sanh Dung nhìn chằm chằm nửa ngày, mới giật mình kêu lên:“Mộ Quân tỷ tỷ!”


      Cầu Mộ Quân cười :“ nhận ra?”


      là có chút nhận ra, ta thắc mắc thuyền này sao lại chậm như!” Sanh Dung .
      Cầu Mộ Quân cười :“Ta có thể chèo thuyền được là tốt lắm rồi, cánh tay tê cả rồi.” xong, nàng hỏi:“Sanh Dung, muội có khỏe ?”


      Sanh Dung gật đầu :“Tam Hoàng huynh chết, mẫu phi cũng bệnh, bọn Lệ phi còn có thể làm gì ta?”


      “Vậy những người khác trong cung đâu?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Sanh Dungnói: “Cầu Vĩ, Hiền vương sai người canh giữ bên ngoài Chiêu Dương điện, cho mẫu hậu ra, những người khác trừ bỏ vài vị hoàng huynh bị theo dõi, cũng giống ta, muốn lẻn ra cũng vẫn dễ dàng.”


      Cầu Mộ Quân : “Sanh Dung, tuy rằng là ta cha, nhưng duyên phận cha con ta hết, có gì muốn , muội cứ ra.”


      Lúc này Sanh Dung tức giận :“Ta thể tưởng tượng nổi, Cầu Vĩ thế nhưng cùng Lệ phi, nếu phụ hoàng còn sống, chỉ sợ là tức muốn chết rồi.”


      “Cái gì?” Cầu Mộ Quân kinh hãi :“Ngươi , cha ta cùng Lệ phi, bọn họ làm sao?”


      Sanh Dung :“Bây giờ, gần như mỗi ngày Cầu Vĩ đều tiến cung, ở cung Lệ phi cả ngày, còn có cung nữ nghe được… nghe được bên trong……” SanhDung xấu hổ và giận dữ :“Thậm chí, đêm qua, còn ở trong thâm cung đêm!”


      Cầu Mộ Quân ngây dại.


      Nàng luôn suy nghĩ, vì sao cha lại hy sinh nhiều như vậy, vì sao cần cả thân nhân, lại giúp Thích Sóc Ly, ngờ lại cùng Lệ phi


      Lệ phi phải có tư tình với Thích Sóc Ly sao? Sao giờ lại cùng cha?


      Nàng đột nhiên nhớ tới những lời mẹ với nàng ngày đó, bà , có buổi tối Cố bá bá đến tìm cha, bà vẫn hoài nghi cha ở bên ngoài có tình nhân, nên theo.


      Nàng còn suy nghĩ, người tốt như cha, mẹ làm sao có thể hoài nghi có nữ nhân ở bên ngoài.


      Bây giờ nghĩ lại, kỳ rất nhiều lúc, cảm giác của nữ nhân rất chuẩn, mẹ cũng phải nghi ngờ vô căn cứ, có lẽ …


      Nhưng khi đó, là tám năm trước, khi đó Lệ phi …


      “Sanh Dung, muội có thể giúp ta điều tra Lệ phi được ? Lúc nào nàng tiến cung, khi nào được sủng ái, việc này ở trong cung tra được ?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Sanh Dung gật đầu :“Ta hồi cung thăm dò chút, hẳn là có thể tra được!”


      Cầu Mộ Quân cao hứng : “Tốt lắm, vậy muội cẩn thận chút, tra ra tìm Vi Vi là được.”


      “Được, ta biết.”


      “Sanh Dung, muội những chuyện khác ở trong cung .”


      Nửa canh giờ sau khi Sanh Dung cùng Thích Vi rời thuyền, nam nhân hơn bốn mươi tuổi lên thuyền.


      Cầu Mộ Quân từ khoang thuyền đến bên cạnh bàn, mời người vừa đến ngồi xuống.


      Thường Liên Lâm lấy ra phong thư, rút thư bên trong ra hỏi:“Các hạ là ai, sao có thể biết những lời này?”


      Cầu Mộ Quân : “Ta còn biết những lời này là Thường đại nhân ở đình Phong Ba trong cung với Nhị hoàng tử lúc Nhị hoàng tử mười tuổi.” xong, nàng lấy ra thanh chủy thủ tinh xảo.


      Thường Liên Lâm vừa thấy chủy thủ liền kinh hãi : “Đây là vật tùy thân của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử còn sống hay ?”


      Cầu Mộ Quân gật đầu.


      Thường Liên Lâm đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại mừng rỡ :“Nhị hoàng tử bây giờ ở đâu?”


      Cầu Mộ Quân :“Đại nhân, Nhị hoàng tử bị đuổi giết đến kinh thành, tùy tùng bên người cho tới bây giờ chỉ mình tiểu nhân. Nay Cầu Vĩ ở kinh thành bốn phía lùng bắt Nhị hoàng tử, ngài ấy đương nhiên là thể lộ diện. Ngài ấy luôn luôn tín nhiệm Thường đại nhân, nên phái tiểu nhân tìm đại nhân, nhờ đại nhân trợ giúp ngài ấy tay, giết phản tặc Cầu Vĩ, đoạt lại giang sơn.”


      “Nhị hoàng tử là Thái tử Hoàng Thượng đích thân chọn ra, Thường Liên Lâm đương nhiên thề sống nguyện chết trung thành với Nhị hoàng tử, nhưng thân phận của các hạ, chỉ sợ phải tùy tùng thân tín của Nhị hoàng tử.”


      “Nhãn lực của Đại nhân tốt.” Cầu Mộ Quân cười, cởi xuống dây cột tóc đầu.


      Thường Liên Lâm sửng sốt, :“Ta từng gặp ngươi.”


      Cầu Mộ Quân :“Đại nhân hẳn là gặp qua, ta là phu nhân của Đoàn Chính Trung.”


      “Ngươi là phu nhân của Đoàn Chính Trung, con Cầu Vĩ?” Sắc mặt Thường Liên Lâm lập tức đại biến.


      “Đại nhân, ta đứng về phía phu quân ta, đại nhân cho dù tin ta, cũng nên tin thanh chủy thủ này, tin Nhị hoàng tử.” Cầu Mộ Quân .


      Thường Liên Lâm nhìn nàng hồi lâu, gật gật đầu.


      Nửa đêm, Cầu Mộ Quân bị chuỗi thanh rất đánh thức .


      Mở mắt ra lắng nghe, mới phát giác thanh kia là từ dưới giường vọng lên.


      Là Nhị hoàng tử?


      Nàng mặc quần áo, mở cơ quan dưới giường.


      Phong Nam Diệp từ bí đạo ra, vỗ vỗ bụi đất người, đến bên cạnh bàn ngồi xuống.


      “Phong công tử, có việc sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Phong Nam Diệp :“Ở phía dưới buồn chết được, ra hít thở khí.”


      “Phong công tử, thi cốt phu quân còn chưa lạnh, ta cũng muốn khiến chàng chịu điều tiếng tốt.”


      Phong Nam Diệp :“Theo ta được biết, thanh danh Đoàn Chính Trung vốn tốt?”


      “Nhưng ra ta cảm thấy kỳ quái, vì sao lại cho người đón ta hồi kinh, ta cùng vốn có giao tình?” Phong Nam Diệp nhíu mày . Sau đó lại nhìn nàng, :“Mộ Quân, chờ ta đoạt lại ngôi vị hoàng đế, ngươi theo ta tiến cung .”


      Sắc mặt Cầu Mộ Quân tốt nhìn : “Bây giờ ta có chút hoài nghi phu quân ta rốt cuộc có chọn đúng người hay , các đời quân chủ tài đức sáng suốt hình như có người nào lỗ mãng cả.”


      “Dám bản công tử lỗ mãng, bản công tử rất ít khi chủ động mở miệng muốn nữ nhân theo ta.”


      Cầu Mộ Quân thở dài, : “Phong công tử, bây giờ ngài nên nghĩ cách liên hợp người của ngài khởi đoạt lại ngôi vị hoàng đế, chứ phải ở trong này đùa giỡn ta mới phải.”


      “Ta đùa giỡn, ta . Hơn nữa……” Phong Nam Diệp : “Ngươi cùng Đoàn Chính Trung mặc dù có danh phận vợ chồng, hẳn là có khả năng có quan hệ vợ chồng, cho nên các ngươi cũng coi như vợ chồng chân chính. Ta muốn ngươi, cũng tính là đoạt vợ người ta. Huống chi dù sao cũng mất, nếu ta chê ngươi là quả phụ, ngươi cố kỵ cái gì?”


      Cầu Mộ Quân hít sâu hai hơi, :“Nhị hoàng tử điện hạ, ta cho ngài, ta là thê tử của Đoàn Chính Trung, sống là người của , chết là quỷ của , bây giờ ngươi xuống cho ta, xuống! Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!”


      Phong Nam Diệp nhún nhún vai, đứng dậy :“ xuống xuống, chỉ cần mấy ngày nữa, ngươi tỉnh táo lại hối hận là được.”


      Cầu Mộ Quân xoay người để ý tới , lại ngoan ngoãn trở về bí đạo.


      Ai nàng cùng Đoàn Chính Trung phải vợ chồng chân chính, bọn họ là vợ chồng thực .. thực ..thực !


      Cầu Mộ Quân tức giận nằm xuống, hạ quyết tâm chờ Đoàn Chính Trung tỉnh lại, nàng cho tiếp tục làm thái giám tổng quản nữa. Sau đó nàng muốn cho toàn thiên hạ đều biết bọn họ là vợ chồng chân chính!


      ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày nàng đều thầm tính, Liễu Vấn Bạch vẫn trở về.
      làm sao vậy, rốt cuộc có thể tìm được sư phụ , rốt cuộc khi nào mới có thể trở về cứu Đoàn Chính Trung?


      Những người Nhị hoàng tử muốn liên lạc đều liên lạc, Cầu Vĩ vẫn lùng sục nơi thân của Nhị hoàng tử khắp kinh thành, dường như hoài nghi đến nơi này. Bây giờ, nàng chỉ cầu mong Liễu Vấn Bạch nhanh chóng trở về, cứu Đoàn Chính Trung tỉnh lại. Chờ tỉnh lại, nàng cần lo lắng, nhất định cũng có thể làm cho Nhị hoàng tử cuồng kia vọng thuận lợi lên ngôi vị hoàng đế .


      ———————————————-


      Cách kỳ hạn tháng chỉ còn năm ngày, chuyện liên lạc bên Nhị hoàng tử cũng ổn, nhưng lực lượng còn rất mỏng, có số người cũng sợ đáng tin cậy, dám quá mức sốt ruột. Huống chi, nàng vẫn cho Nhị hoàng tử nàng còn chờ Đoàn Chính Trung.


      muốn tìm thầy dạy ngày trước của Nhị hoàng tử, khi xe ngựa qua tòa phủ đệ, Cầu Mộ Quân mơ hồ nghe được tiếng kêu khóc.


      Nàng bảo xe ngựa dừng lại, xe ngựa vừa yên lặng lại, quả nghe được tiếng người khóc, giống như gặp phải chuyện vô cùng bi thảm.


      Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm đèn lồng trắng ra.


      gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, gia đinh khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 194
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm đèn lồng trắng ra.


      gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, gia đinh khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.


      Nơi này


      Cầu Mộ Quân nhìn tấm biển phía cửa lớn, đúng là hai chữ “Thường phủ”.


      Đây phải phủ đệ của Thường Liên Lâm sao? Quý phủ ông ấy xảy ra chuyện gì?


      Trong lòng lập tức dè chừng, nàng với xa phu:“Đến hỏi xem trong nhà xảy ra chuyện gì.”


      Xa phu nghe xong xuống xe trong chốc lát, trở về :“Phu nhân, đêm qua lão gia Thường phủ nuốt vàng tự sát .”


      Cầu Mộ Quân chấn động, run run lại làm bộ như có chuyện gì :“Được, biết, thôi.”
      Xe ngựa chuẩn bị khởi thành, nàng lập tức :“Mau, trở về Đoàn phủ!”


      Thường Liên Lâm là người Nhị hoàng tử tin tưởng nhất, trong lúc này cũng luôn luôn bôn tẩu thay nhị hoàng tử, nghĩ biện pháp cho quân đội. Ông ấy tự sát, nhất định là bọn họ bại lộ, ông ấy vì giữ bí mật thay nàng mới tự sát!


      Cầu Vĩ nếu biết Thường Liên Lâm, nhất định lập tức tra ra nàng, trước tiên phải trở về Đoàn phủ!


      Cầu Mộ Quân nhanh chóng về đến Đoàn phủ, vào bí thất.


      “Mau, theo ta!” Cầu Mộ Quân kéo Phong Nam Diệp .


      “Làm sao vậy?” Phong Nam Diệp hỏi.


      Cầu Mộ Quân trả lời, tiếp tục kéo chạy về phía trước, thể lực cạn dần nàng chạy đến thở nổi, cũng dám nghỉ lại khắc.


      Phong Nam Diệp lớn tiếng :“Đứng lại!”


      Cầu Mộ Quân ngừng lại, tựa vào tường đá bí đạo, ôm ngực, ra lời, nhìn .


      Phong Nam Diệp ngồi, cõng nàng lưng :“Ngươi chậm muốn chết.”


      “Ngài buông ta ra!” Cầu Mộ Quân thở phì phò giãy dụa .


      là lúc nào rồi, đá cái gì mà đá!”


      “Ngài buông!”


      Phong Nam Diệp :“Ngươi còn đá tiếp, ta ngay tại chỗ này làm quỷ phong lưu cho ngươi xem!”


      “Ngài……” Cầu Mộ Quân ngậm miệng cũng giãy dụa.


      Tuy cõng nàng, nhưng quả nhanh hơn nàng nhiều.


      Chạy đến đầu kia, Phong Nam Diệp chuẩn bị khởi động cơ quan, Cầu Mộ Quân :“ phải!” xong, leo xuống khỏi lưng .


      Nàng vội chạy đến khay đèn, đổi chỗ hai viên đá Dạ Quang, mở cửa bí thất bí mật.


      Dẫn vào bên trong, Cầu Mộ Quân :“ Ngài trốn ở trong này, dù thế nào cũng được ra!”


      Phong Nam Diệp nhìn Đoàn Chính Trung nằm trước mặt, chậm rãi để tay dưới mũi kinh hãi :“ chết!”


      Cầu Mộ Quân nhanh chóng rời khỏi bí thất, vọng vào bên trong:“ Ngài chiếu cố chàng, về sau có người tên Liễu Vấn Bạch đến cứu chàng. Nếu ta chết, người thay ta chuyển lời đến chàng, ta chàng, rất rất .” xong, nàng liền đóng cửa bí thất.


      Phong Nam Diệp lập tức lao đến giữ lại cửa đá chưa khép hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Mộ Quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      “Thường Liên Lâm chết.” Cầu Mộ Quân xong, liền rời khỏi cửa đá, đằng sau mơ hồ truyền đến tiếng Phong Nam Diệp kêu to “Mộ Quân”.


      Cầu Vĩ nếu tra đến Đoàn phủ, cho dù tìm được bí đạo này, cũng nghĩ bên trong bí đạo còn có bí đạo, nhất định nghĩ Nhị hoàng tử chạy thoát từ đầu kia quán trà.


      Ra khỏi bí đạo, vừa trở lại phòng, liền nghe được kêu tiếng lo lắng “Mộ Quân tỷ tỷ”.


      Trước mắt đúng là Sanh Dung, nàng đỡ tiểu thái giám hôn mê xông vào phòng.


      “Sao……”


      Cầu Mộ Quân vừa muốn hỏi, thấy Sanh Dung kiệt sức ném tiểu thái giám xuống đất, mũ tiểu thái giám rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của Lệ phi.


      “Nàng… Sanh Dung sao muội lại đem nàng ta tới đây ?” Cầu Mộ Quân kinh hãi .


      “Mộ Quân tỷ tỷ, Tiểu Thần Thần – Cửu hoàng tử phải long loại của phụ hoàng ta, là con của Cầu Vĩ, là con của cha tỷ!”


      “Muội cái gì?” Cầu Mộ Quân đỡ lấy bả vai của nàng :“Muội ……”


      Sanh Dung vội la lên:“Mộ Quân tỷ tỷ, ta tra được, chín năm trước Lệ phi nhập cung, vừa vào cung lập tức được phụ hoàng ta sủng hạnh, mang thai. Nhưng năm ấy, quan tuyển tú lại đúng là Cầu Vĩ, là Cầu Vĩ đem Lệ phi thành tú nữ đưa đến kinh thành. Chính tai ta nghe được Lệ phi với Tiểu Thần Thần ngủ là Cầu Vĩ mới là cha , nhưng lại bị nàng phát . Ta nhất thời sốt ruột, đánh nàng hôn mê, lại biết phải làm sao, liền mang nàng ra cung. Trong cung rất nhanh phát , ta thậm chí cảm giác được Cầu Vĩ sắp đuổi tới. Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao bây giờ, phải ta cũng bị giết diệt khẩu chứ?”


      Cầu Mộ Quân ngây ngẩn, nhất thời còn thể chấp nhận tin tức này.


      Cửu hoàng tử, cửu hoàng tử xinh đẹp đáng kia, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng.


      Đúng rồi, tất cả đều đúng rồi, đó là mục tiêu cuối cùng của cha, để cho con mình làm Hoàng đế, mình làm Thái thượng hoàng.


      Trong đầu nhanh chóng lên từng kiện, những chuyện lúc trước thể lý giải, bây giờ đều có đáp án.


      Chín năm trước cha là tuyển tú quan, đến bên ngoài tuyển tú nữ, đón Lệ phi tiến cung. đường bọn họ nhau, còn có con. sau đó Lệ phi vào cung, tìm đủ mọi cách giấu diếm được mọi người. Từ lúc sinh được hoàng tử danh nghĩa, cha liền thay đổi, liên hợp cùng Thích Tĩnh, hại chết bằng hữu tốt nhất của mình, lại làm cho người mình câu dẫn Thích Sóc Ly, lôi kéo Thích Sóc Ly về phía Cửu hoàng tử. Lợi dụng cả con ruột của mình, thậm chí giết cả con mình, mọi người đều bị lừa, mới là kẻ đứng phía sau tất cả, mới là hung thủ tạo ra tất cả những chuyện này!


      “Mộ Quân tỷ tỷ, nàng tỉnh!” Sanh Dung kinh hoảng , giọng run run.


      Cầu Mộ Quân lập tức :“Mau đè nàng lại!”


      xong liền lấy mảnh vải từ trong ngăn tủ, thừa dịp Lệ phi vẫn còn hỗn loạn mệt mỏi trói tay nàng ra sau lưng.


      “Các ngươi làm cái gì? Buông, Hiền vương bỏ qua cho các ngươi !” Lệ phi giãy dụa .


      Đúng lúc này, cửa phòng lập tức bị mở ra, Thích Vi vọt vào.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, Cầu Vĩ phái người đến!”


      Cầu Mộ Quân lập tức :“Vi Vi, mau dẫn Sanh Dung rời !”


      còn kịp rồi, muội chỉ nhanh hơn bước, chỉ sợ Đoàn phủ lúc này bị bao vây!” Thích Vi .


      “Muội…vậy muội còn tiến vào làm gì?” Cầu Mộ Quân trách .


      “Muội……” Thích Vi nhìn nàng :“ Muội lo cho tỷ.”


      “Vi Vi……” , bên ngoài có tiếng vó ngựa, mũi tên nhọn từ bên ngoài bay vào, bị Thích Vi đón được .


      Cầu Mộ Quân lập tức nhìn giường, rút thanh đoản đao dưới gối ra đặt lên cổ Lệ phi.
      “Vi Vi, muội hãy bảo vệ Sanh Dung. Mang nàng trốn .”


      “Mộ Quân tỷ tỷ, vậy……”


      “Người ở bên trong, nếu muốn bị vạn tiễn xuyên tim, ra mặt !” Bên ngoài có người hô.
      Cửa phòng bị mở ra, Cầu Mộ Quân dùng đao để ở cổ Lệ phi, chậm rãi cùng Thích Vi, Sanh Dung ra.


      “Hiền vương……” Lệ phi vừa thấy Cầu Vĩ, liền khóc .


      Cầu Vĩ nhìn Cầu Mộ Quân :“Thả Thái Hậu, giao người ngươi giấu, ta liền tha tội chết cho ngươi.”


      Cầu Mộ Quân :“Vậy phụ thân đại nhân tốt nhất đừng tha ta.”


      “Ngươi nên ép ta động thủ, , ở đâu?”


      “Ai? Ta biết.” Cầu Mộ Quân :“Bảo bọn họ lui ra, bằng ta giết nàng!”


      Cầu Vĩ :“Dám có gan làm Thái Hậu bị thương, ngươi ra nổi Đoàn phủ này!”


      “Vậy ngươi tốt nhất đừng ép ta nóng nảy, lui ra!”


      Cầu Vĩ vươn tay, ý bảo thị vệ lui lại vài bước.


      “Vi Vi, Sanh Dung, mau!” Cầu Mộ Quân .


      Thích Vi mang theo Sanh Dung đến trước cửa, Lệ phi :“Hiền vương, thể để cho các nàng chạy, Sanh Dung biết chuyện của Thần Nhi.”


      Cầu Vĩ đưa mắt, thị vệ lập tức cản đường hai người.


      “Thả các nàng !” Cầu Mộ Quân kích động, đao tay lại kề sát ít, bởi vì nàng quá khẩn trương, vô tình cứa vào cổ Lệ phi vết.


      Trong mắt Cầu Vĩ run rẩy, lấy mũi tên, chậm rãi nhắm vào Sanh Dung.


      Sanh Dung sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vội lui ra sau.


      Cầu Mộ Quân thấy được sát ý trong mắt Cầu Vĩ, lập tức :“Cầu Vĩ, ngươi mặc kệ sống chết của Lệ phi sao?”


      Cầu Vĩ nhìn nàng, tiếp tục kéo cung.


      Cả người Sanh Dung mềm nhũn, tựa vào tường, ngơ ngác nhìn .


      Cầu Mộ Quân ác tâm, cắt vết cánh tay Lệ phi :“Ngươi tin ta giết nàng sao?”


      Mũi tên của Cầu Vĩ thẳng tắp bắn về phía Sanh Dung, bị Thích Vi đá bay.


      Cầu Mộ Quân cảm thấy được ràng cơ thể Lệ phi run rẩy.


      Cầu Vĩ nhìn Sanh Dung cùng Thích Vi :“Giết các nàng, bắt sống Cầu Mộ Quân!”


      Dao trong tay Cầu Mộ Quân để ở cổ Lệ phi, phát run muốn đâm, lại xuống tay được.
      Nàng hiểu Cầu Vĩ muốn giết Sanh Dung cùng Thích Vi diệt khẩu, sau đó lại moi tin tức về Nhị hoàng tử từ trong miệng nàng.


      Nàng nghĩ ít nhất Thích Vi cùng Sanh Dung có thể đào tẩu, cũng ngờ ngay cả Lệ phi Cầu Vĩ cũng tha.


      Thị vệ đồng loạt nhắm tên về phía Thích Vi cùng Sanh Dung, chuẩn bị bắn, bóng người từ nóc nhà Đoàn phủ bay ra, bay về phía đầu tường.


      Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn, đúng là phong Nam Diệp!


      Sao lại , để ý đến bản thân mình, theo bí đạo ra ngoài! Là vì cứu các nàng sao?
      “Đuổi theo!” Cầu Vĩ hô to tiếng, chỉ vào tiểu đội :“Tất cả người trong Đoàn phủ, giết tha!” xong liền mang theo người giục ngựa rời .


      Đa số mọi người theo Cầu Vĩ đuổi theo Phong Nam Diệp, chỉ còn mười người, giơ đao chậm rãi tới gần các nàng.


      “Các ngươi thấy đây là Thái Hậu sao? Ngay cả Thái Hậu các ngươi cũng dám giết sao?” Cầu Mộ Quân .


      Thị vệ khiếp đảm, dám tiến lên. Cầu Vĩ tay cầm đại quyền, đương nhiên sợ, nhưng ai biết, biết đâu quay đầu hồi cung đem chuyện Thái Hậu chết đổ lên đầu bọn họ?


      Mấy người giằng co, bỗng con chồn tuyết từ ngoài cửa bay vào, rất vui đậu lên bả vai thị vệ trong đó. Khi định gạt nó ra, nó lại nhảy lên người người khác. đợi người nọ ra tay, nó lại bay . Cứ như vậy lần lượt nhảy lên người mấy thị vị. Có thị vệ kiên nhẫn muốn dùng đao chém nó, nhưng bắt kịp bóng dáng linh hoạt của nó.


      Cầu Mộ Quân sững sờ nhìn tình cảnh này, biết xảy ra chuyện gì.


      Đúng lúc này, mặt trái xoan, mặc bộ quần áo màu vàng từ ngoài cửa vào, nhìn con chồn tuyết kia cười :“Tiểu Bạch, ngoan, đến đây, tỷ tỷ ôm.”


      Chồn tuyết vừa thấy nàng, lập tức từ người thị vệ nhảy xuống, chạy đến trước mặt nàng, nhảy vào trong lòng nàng.


      ôm con chồn tuyết cười “Khanh khách”.


      Thị vệ giận dữ :“Ngươi……” còn chưa xong chữ đa ngã gục. Thị vệ khác vừa thấy tình hình này, lập tức giơ đao lên, ngờ tay còn chưa kịp nâng đao lên, trước mắt tối sầm, ngồi phịch xuống đất.


      Phong Nam Diệp vẫn chạy thục mạng, nhìn địa thế phía trước, chạy về phía núi hoang bên phải.
      Cầu Vĩ dẫn người đuổi theo phía sau xa, xoay mình giục ngựa đuổi theo đến sơn đạo.


      Thể lực Phong Nam Diệp dần dần cạn kiệt, tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, khiến cho thể cố sức chạy về phía trước.


      Khoảng cách dần dần bị thu hẹp, mắt thấy Cầu Vĩ sắp đuổi đến, phong Nam Diệp ngẩng đầu, trước mắt còn đường, là vách núi đen.


      Quay đầu lại, Cầu Vĩ tới gần.


      vội vã lui đến sát vách núi đen, sợ hãi nhìn Cầu Vĩ, quay người lại, nhảy xuống vách núi đen.
      Trước lúc nhảy xuống, Cầu Vĩ nâng cánh tay lên, bắn ra bảy cây ngân châm.


      Thân thể Phong Nam Diệp rơi thẳng xuống, khi rơi xuống giữa trung, tung ra cái móc sắt, móc vách núi.


      Giữ chặt dây thừng, lấy ra viên thuốc từ trong lòng để vào trong miệng, vô lực tựa vào tảng đá thở phì phò lẩm bẩm: “Lão già chết tiệt, thông minh hơn rồi, còn cẩn thận cho ta mấy châm. Bản công tử khinh công bất phàm, muốn chơi trò nhảy vực này dễ dàng.” xong, kéo mặt nạ mặt xuống, lộ ra khuôn mặt như mỹ nhân của Liễu Vấn Bạch.


      Bên trong Đoàn phủ, Cầu Mộ Quân kỳ quái nhìn áo vàng, nàng ta cười :“Hì hì, khả năng làm người ta choáng váng của ta là càng ngày càng lợi hại, Tiểu Bạch, ngươi có phải ?”


      Mấy người sửng sốt trong chốc lát, Cầu Mộ Quân hỏi:“ nương là?”


      :“Ta gọi là Hải Hăng, Hải Lăng núi Bạch Ngọc.”


      ……” Cầu Mộ Quân biết rốt cuộc nàng là ai, lại lo lắng cho Nhị hoàng tử, muốn Thích Vi cùng Sanh Dung nhanh chóng rời , nhưng lại sợ bằng lực lượng của các nàng, chạy cũng vẫn bị Cầu Vĩ giết chết.


      mặc áo vàng đột nhiên vỗ vỗ đầu :“Ai nha, thiếu chút nữa ta quên, các ngươi biết nơi này có ai là Đoàn Đoàn cái gì Trung……”


      “Đoàn Chính Trung?” Cầu Mộ Quân nghi hoặc .


      “Đúng, chính là Đoàn Chính Trung, phòng ở đâu? Chúng ta đến bí đạo!” mặc áo vàng vội hỏi.


      “Đợi chút!” Cầu Mộ Quân . Bỏ chủy thủ ra khỏi cổ Lệ phi, hỏi Sanh Dung, Thích Vi:“Các muội , nên làm gì với nàng ta bây giờ?”


      Thích Vi đoạt chủy thủ tay Cầu Mộ Quân :“Nàng lừa đại ca của muội, hại cả nhà muội, muội muốn thay đại ca muội lấy lại công đạo!”


      Cầu Mộ Quân nhìn Lệ phi đối mặt với tử vong cũng hề phản ứng, lòng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, :“Để cho nàng , nàng cùng đại ca muội, cùng là loại người.”


      “Mộ Quân tỷ tỷ, nàng……”


      Cầu Mộ Quân ngăn Thích Vi lại, nhìn Lệ phi :“Nếu có người mở miệng ra là ta, lại đẩy ta vào lòng người khác, như vậy, ta cần. Ngươi cũng là người đáng thương, chỉ là quá sâu, lại quá sai.” xong, nàng liền lấy khăn tay ra, băng bó vết thương cổ cho nàng, cởi dây thừng người nàng :“Ngươi , cho dù ta muốn giết ngươi, cũng ra tay được.”


      Lệ phi ngẩng đầu, nhìn nàng :“Ngươi làm cho người ta hâm mộ……” xong, trong mắt chảy ra hai hàng lệ, xoay người ra Đoàn phủ.


      Lúc này, mặc áo vàng tiến lên chỉ vào phòng ở trước mặt :“Là phòng này phải ?” xong, vừa thấy Cầu Mộ Quân gật đầu liền chạy vào.


      “Cơ quan dưới giường, ở đâu, ở đâu?” Nàng dựa vào dưới giường hỏi.


      Cầu Mộ Quân nhìn nàng cái, chậm rãi đưa tay mở cơ quan.


      cười hì hì, vui vẻ :“ là có cơ quan!” xong, liền chui vào.


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Thích Vi cùng Sanh Dung, mang theo các nàng vào bí đạo.


      ngờ vừa vào bí đạo, nàng ta liền nhìn kỹ đui đèn, sờ sờ bên này, sờ sờ bên kia, lấy viên đá Dạ Quang trong đó.


      Nàng cũng biết nơi này có bí đạo bí mật!


      Cầu Mộ Quân thầm kinh hãi, lại hỏi:“Là ai bảo nương đến?”


      “Tiểu Bạch!” áo vàng thèm quay đầu lại đáp.


      “Tiểu Bạch?” Cầu Mộ Quân kỳ quái nhìn về phía con chồn tuyết vai nàng.


      Tiểu Bạch?


      Nàng giống như nhu nhược vô lực, lại có thể lập tức hạ gục nhiều thị vệ như vậy, có thể thấy quả có chút năng lực. Nếu nàng là địch, chỉ sợ vài người các nàng sớm mất mạng. Nhưng nhìn nàng giống như kẻ địch, dường như nàng rất quen thuộc Đoàn phủ, lại dường như biết chút gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


      mặc áo vàng mở cửa bí thất, nhảy vào.


      Cầu Mộ Quân theo sát đằng sau, tin rằng nàng là cứu tinh, lại biết rốt cuộc nàng là loại người nào.


      “Mộ Quân!” bóng người trong phòng lao tới, đúng là Phong Nam Diệp.


      “Sao ngài lại ở đây?” Cầu Mộ Quân kinh hãi .


      “Nhị hoàng huynh!” Sanh Dung cũng lắp bắp kinh hãi.


      Phong Nam Diệp đỡ lấy bả vai của nàng :“ phải ngươi bảo ta ở trong này sao? Ngươi sao chứ?”


      “Nhưng ràng ta nhìn thấy ngài ra ngoài?”


      “Hì hì, đó là Tiểu Bạch! Vừa rồi kẻ kia là Tiểu Bạch giả thành!” mặc áo vàng .


      “Tiểu Bạch?” Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, vội :“Liễu Vấn Bạch?”


      “Đúng vậy đúng vậy, chính là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch giả làm , lừa những người đó đến nơi khác!”


      Ánh mắt Thích Vi nhìn Nhị hoàng tử chuyển qua người mặc áo vàng, cẩn thận lại nghi hoặc nhìn nàng.


      ra là Liễu Vấn Bạch, là bảo đến?” Cầu Mộ Quân kinh hỉ .


      mặc áo vàng :“Đúng vậy, nơi này có người trúng Huyết Linh Lung, bảo cho ta tới chế thuốc giải!”


      Cầu Mộ Quân lập tức chạy vào trong phòng đến bên giường Đoàn Chính Trung, hỏi:“ trúng độc Huyết Linh Lung?”


      “Đúng vậy, đúng vậy.” mặc áo vàng đến bên người Đoàn Chính Trung nhìn nhìn, : “Tiểu Bạch này, có việc gì đem thuốc độc cho người khác làm cái gì, cũng biết có thể chữa được hay nữa!”


      Thích Vi cúi thấp đầu, Cầu Mộ Quân lập tức hỏi:“Ngay cả cũng thể giải sao?”


      “Ta phải nhìn xem . Người giống tình huống trúng độc cũng giống, có thể giải hay phải xem chính bản thân !” mặc áo vàng xong, cầm lấy Đoàn cổ tay Chính Trung, bắt mạch.


      Lúc này, cửa đá bí thất lại mở ra, Liễu Vấn Bạch ôm ngực vào.


      “Trước đừng động vào , cứ để cho nằm đó, tới cứu huynh !”


      Thích Vi vội quay đầu lại, thấy Liễu Vấn Bạch, mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc òa lên.


      Liễu Vấn Bạch lập tức chạy đến trước mặt áo vàng, kéo tay đặt lên cổ tay mình :“Nhanh lên nhanh lên, huynh trúng Thất Tinh Thần châm, nếu cứu chết đấy!”


      “Ai nha, sao huynh lại nhiều chuyện như vậy, muội xuống núi còn chưa được nghỉ!” áo vàng chu miệng .

      Chồn tuyết – nhìn em này đáng phải biết

      [​IMG]
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 195.1: Chán nản
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Ai nha, sao huynh lại nhiều chuyện như vậy, muội xuống núi còn chưa được nghỉ!” áo vàng chu miệng .

      “Được rồi được rồi, Lăng nhi thân ái à, huynh sắp chết rồi, muội đừng oán giận nữa nhé!”

      “Vậy muội cứu huynh huynh làm ngựa cho muội cưỡi nhé!” Hải Lăng vui vẻ cười .

      “Được được được, bảo huynh làm trâu cũng được! Mau cứu huynh!” Liễu Vấn Bạch sốt ruột.

      Nhìn bọn họ chuyện, Cầu Mộ Quân lặng lẽ nhìn về phía Thích Vi, chỉ thấy nàng nắm chặt vạt áo, cắn môi, cúi đầu sâu.

      “Cởi áo ra!” Hải Lăng xong, cởi đai lưng của Liễu Vấn Bạch ra.

      Cơ thể Thích Vi hơi run lên cái.

      Hải Lăng cùng Liễu Vấn Bạch cởi quần áo của , sau đó nàng đẩy lên giường.

      Tiếp theo đem nàng cầm lấy ngân châm mảnh từ từ đâm từng cây vào huyệt đạo lưng .

      Sau khi châm cứu sau, Hải Lăng thở phào cái, : “ khá ổn rồi.”

      “Khá ổn là ý gì? Đừng bảo muội muốn huynh lưu lại di chứng đấy nhé!” Liễu Vấn Bạch .

      “Độc giải xong rồi, nhưng ngân châm còn chưa ép ra ngoài. Huynh để cho muội nghỉ ngơi, cho muội ăn cơm sao muội có sức ép châm ra ngoài cho huynh chứ!” xong, nàng ôm con chồn tuyết vai : ” Tiểu Bạch, cắn , cắn chết cái tên Tiểu Bạch hư hỏng này, về sau tỷ tỷ chỉ mình ngươi!”

      “Được rồi được rồi, muội mà huynh suýt chút nữa quên mất.”Liễu Vấn Bạch mặc lại quần áo, thò tay xuống gầm giường Đoàn Chính Trung nằm gạt cái, tường bên phải lại mở ra cái cửa.

      Vẫn còn phòng bí mật nữa sao! Cầu Mộ Quân vô cùng kinh ngạc.

      Liễu Vấn Bạch : “Nhị hoàng tử, ta mới bị thương, xương cốt cũng yếu, làm phiền ngài đỡ dùm ta.”

      Phong Nam Diệp gật đầu cái, cõng Đoàn Chính Trung lên, theo vào con đường bí mật vừa mới mở.

      Họ trong đường bí mật rất lâu, lúc ra ngoài trời tối rồi, Liễu Vấn Bạch mang mọi người lên thuyền, dọc hồ sang bờ bên kia.

      Cầu Mộ Quân nắm tay Đoàn Chính Trung, nhìn hăn chớp mắt. Phong Nam Diệp ngồi lẳng lặng, Sanh Dung cũng ngơ ngác nhìn mặt hồ, Liễu Vấn Bạch cùng Hải Lăng cười đùa giỡn , Thích Vi ngồi rụt vào góc.

      Khi hừng đông cũng là lúc mọi người lên bờ, Liễu Vấn Bạch lại dịch dung thành xa phu, đường ra roi thúc ngựa, nửa ngày sau đến chân ngọn núi. Sau đó lại đoạn đường núi khá xa, trước mắt liền xuất gian phòng trong núi.

      Cuối thu, hàng cây phong xung quanh căn nhà đều chuyển sang màu đỏ rực. Thỉnh thoảng trận gió thổi rụng vài chiếc lá, nhàng hạ xuống giống như bươm buớm bay, trông rất đẹp mắt.

      Bãi đất trống trước căn phòng cũng trải đầy lá phong đỏ, dẫm lên mềm mại như trải thảm vậy .

      “Đến rồi.”Liễu Vấn Bạch .

      Hải Lăng vui vẻ : “Hì hì, nơi này giống như núi Bạch Ngọc của chúng ta! Cũng là ở núi đấy!” xong, liền chạy vào.

      Độc Huyết Linh Lung bởi vì thể chất từng người khác nhau mà sinh ra độc tính khác nhau, cũng dễ giải. Thời gian còn lại của Đoàn Chính Trung tới bốn ngày, cho nên vừa thu xếp xong, Hải Lăng liền bắt đầu nghiên cứu chế thuốc giải. Cầu Mộ Quân lòng lo lắng cho , hận thể lúc nào cũng ở bên cạnh .

      Ngày hôm sau, Thích Vĩ làm cơm xong, vào phòng gọi Cầu Mộ Quân cùng Hải Lăng ăn cơm.

      Hải Lăng lập tức buông thảo dược bên cạnh nhảy lên : “Hì hì, Tiểu Bạch, , chúng ta ăn cơm, Vi Vi tỷ tỷ nấu cơm rất ngon!” xong, liền ôm con chồn tuyết chạy ra ngoài.

      Cầu Mộ Quân cũng theo, lại bị Thích Vi khẽ gọi lại.

      “Mộ Quân tỷ tỷ. . . . .”

      “Sao vậy?”

      Thích Vi hơi cúi đầu, : “Tỷ gọi ra ăn cơm .”

      “Ai cơ?”

      . . . . . Liễu Vấn Bạch.”Thích Vi giọng .

      Cầu Mộ Quân hiểu tâm tư của nàng, : “Đúng rồi, muội tìm chuyện chưa?”

      Thích Vi ảm đạm : “Bọn muội có chuyện gì để cơ chứ?”

      “Sao lại có? Tỷ thấy là do hai người chưa chuyện thôi.”

      Đôi mắt Thích Vi nhanh chóng ẩm ướt, nàng lau hai cái, : “ có gì để cả, được rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, muội còn phải gọi Nhị hoàng tử, tỷ gọi tới .” xong, nàng liền chạy ra ngoài.

      Cầu Mộ Quân biết trong lòng Thích Vi rất khó chịu, nhưng cũng biết Liễu Vấn Bạch cảm thấy thế nào. Rốt cuộc có tình cảm với Thích Vi , nếu có, sao bớt phóng túng chút, cứ thân mật với Hải Lăng ở trước mặt nàng như vậy?
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 195.2: Chán nản
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Mấy người cùng ngồi bên bàn ăn cơm, Liễu Vấn Bạch và Hải Lăng lại ngồi cạnh nhau.

      Hải Lăng ăn, gắp cải trắng vào trong bát mình, mộc nhĩ gắp cho Liễu Vấn Bạch.

      Liễu Vấn Bạch lại gắp về bát nàng : “Bao nhiêu tuổi rồi còn kiêng ăn, gắp vào tự ăn !”

      đâu đâu, huynh ăn , trước kia huynh cũng ăn mà, đừng lãng phí!” Hải Lăng lại gắp mộc nhĩ về bát .

      “Huynh ăn, mộc nhĩ này ăn ngon.” Liễu Vấn Bạch lại gắp vào trong bát Hải Lăng, bị nàng dùng chiếc đũa chặn lại, miếng mộc nhĩ rơi xuống bàn.

      “Nhìn , rơi rồi, lãng phí quá, khó trách cha huynh biết tiết kiệm tiền, lấy được vợ.”Hải Lăng .

      Liễu Vấn Bạch cười : “Sư phụ còn , huynh lấy được vợ mới tốt, thế mới có thể chấp nhận lấy muội, để bên cạnh ông bớt kẻ gây họa.”

      “Hừ, huynh linh tinh gì đấy hả, cha như vậy!”

      Thích Vi nắm chặt chiếc đũa, mở miệng : “Mẹ cùng đại tẩu ta vẫn còn ở ngõ trong thành, ta lo lắng cho họ. Ta ở chỗ này cũng làm được gì, cho nên muốn hỏi ngươi, ta có thể về trước được .”

      Hải Lăng ngẩng đầu lên : ” Vi Vi tỷ, tỷ đâu có vô dụng, phải tỷ nấu cơm cho chúng ta sao?”

      Liễu Vấn Bạch tức giận : “Ngươi cho rằng chúng ta tới đây chơi à? Chúng ta chạy trốn. Ngươi trở về mà bị Cầu Vĩ phát liên lụy tới chúng ta.”

      Thích Vi cúi đầu, cắn môi, giọt nước mắt rơi vào bát cơm.

      Hải Lăng : ” Tiểu Bạch, hì hì, huynh muội cũng biết chúng ta chạy trốn!”

      Thích Vi đột nhiên để đũa xuống chạy ra ngoài, Cầu Mộ Quân vội vàng đuổi theo.

      Hải Lăng kỳ quái : ” Vi Vi tỷ sao vậy?”

      Sanh Dung cũng nhìn ra ngoài cửa : “Ta hai ngày nay Vi Vi dường như vui, ra là lo lắng cho Thích phu nhân.”

      Chiếc đũa trong tay Liễu Vấn Bạch ngừng lại, mặt mất nụ cười hời hợt trước sau như .

      Cầu Mộ Quân đuổi theo Thích Vi, giữ nàng lại.

      Thích Vi đỡ gốc cây phong khóc òa lên.

      “Vi Vi, tỷ thấy Liễu Vấn Bạch cùng Hải Lăng giống người , mà giống như huynh muội bạn bè thôi, muội đừng quá đau lòng.”Cầu Mộ Quân an ủi.

      Thích Vi nhào vào trong ngực nàng : “Mộ Quân tỷ tỷ, muội muốn nhìn thấy bọn họ, muốn nhìn thấy , muội muốn , rất muốn khỏi nơi này.”

      “Vi Vi, bằng tỷ giúp muội hỏi được ? Hỏi nghĩ thế nào, rốt cuộc có muội hay .”

      “Đừng!” Thích vi lập tức .”Muội muốn hỏi, nên hỏi. Muội thèm hỏi , muội chỉ ghét , muốn gặp !”

      “Vi Vi. . . . .”

      Buổi chiều, Cầu Mộ Quân ra bờ nước giặt quần áo, vừa mới đứng lên chuẩn bị , lại thấy Liễu Vấn Bạch ngồi ở tảng đá phía .

      “Ngươi đến từ lúc nào?” Để thuận tiện cho việc giặt giũ mà tốn nhiều công sức nên nàng ngồi ở chỗ thấp gần mặt nước. Xung quanh đều là tảng đá cao, từ phía dưới nhìn lên thấy được bên . Cho nên Liễu Vấn Bạch ngồi ở phía nửa ngày, đến lúc Cầu Mộ Quân đứng lên mới nhìn thấy .
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 196.1: Kết thúc
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Ngươi đến từ lúc nào?” Để thuận tiện cho việc giặt giũ mà tốn nhiều công sức nên nàng ngồi ở chỗ thấp gần mặt nước. Xung quanh đều là tảng đá cao, từ phía dưới nhìn lên thấy được bên . Cho nên Liễu Vấn Bạch ngồi ở phía nửa ngày, đến lúc Cầu Mộ Quân đứng lên mới nhìn thấy .

      Thấy ôm đống quả dại, nàng hỏi:“Ngươi hái quả dại làm cái gì?”

      vừa xuống, vừa giận dữ :“Lăng Nhi muốn, hái cho nàng, nàng để cho ta được yên, hết biết, ăn cơm rồi còn muốn ăn mấy thứ này.”

      Nghe thấy gọi Lăng Nhi, Cầu Mộ Quân muốn hỏi chuyện cùng Thích Vi, chần chờ chút, lại vẫn , bưng quần áo, rời .

      Liễu Vấn Bạch ngồi xổm bên cạnh suối, bắt đầu rửa quả dại.

      đến cửa phòng, thấy Thích Vi thất thần đứng dưới gốc cây phong, Cầu Mộ Quân đặt thùng gỗ dưới tàng cây, giũ giũ , đột nhiên :“Ai nha, rơi mất bộ quần áo!”

      Thích Vi hồi thần, hỏi:“Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao vậy?”

      Cầu Mộ Quân chạy đến bên người nàng, sốt ruột :“Vi Vi, mau, đến bên suối tìm hộ tỷ món quần áo, hình như là rơi ở đó. Nhanh chút nhanh chút, nếu để bọn Phong Nam Diệp nhìn thấy tốt!” Nàng tiến đến bên tai Thích Vi :“Là cái yếm!”

      Thích Vi vội :“Muội ngay.” xong, liền chạy về phía bờ suối.

      Vội vàng chạy đến bờ suôi, muốn chạy xuống tìm, lại thấy Liễu Vấn Bạch ngồi xổm bên bờ, gấp đến nỗi thiếu chút nữa phanh kịp, bổ nhào vào người .

      Liễu Vấn Bạch thấy nàng, hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”

      Thích Vi cúi đầu, vừa muốn chạy trốn khỏi nơi này nhanh, lại muốn lấy lại cái yếm cho Cầu Mộ Quân, đứng ở phía sau Liễu Vấn Bạch, nhất thời biết làm thế nào cho phải.

      Liễu Vấn Bạch dịch người ra sau, nhường chỗ cho nàng.

      Nàng chậm rãi đến bên suối, cẩn thận nhìn từng góc, lần lại hai lần nhìn về phía mặt nước, vẫn tìm được cái yếm.

      Liễu Vấn Bạch hỏi:“Ngươi tìm cái gì?”

      Thích Vi đỏ mặt, lại tìm thêm lúc, mới kiên trì, giọng hỏi:“Ngươi có thấy cái yếm ?”

      “Cái gì?” Liễu Vấn Bạch nghe , nghi hoặc .

      Thích Vi cuống đến mức lại quay mặt về phía mặt nước tìm tiếp, đột nhiên, nàng dường như thấy được bên cạnh tảng đá có góc màu đỏ lộ ra.

      Hẳn là nó!

      Nàng chống tay vào tảng đá bên cạnh dịch từng bước, muốn nhìn chút, dưới chân lại vấp vào quả dại màu đỏ nho , trượt chân, ngã vào trong nước.

      “Vi Vi!” Liễu Vấn Bạch cuống quít chạy lên giữ tay nàng lại.

      Nước rất sâu, chân Thích Vi chạm được đến đáy, chỉ có thể để Liễu Vấn Bạch cầm lấy cổ tay kéo lên.

      Rốt cục lôi được nửa người của nàng ra khỏi nước, Liễu Vấn Bạch ôm thắt lưng của nàng, ôm nàng lên bờ.

      “Sao vậy, có phải trán đụng vào tảng đá hay ?” ôm nàng vào trong ngực, nhìn màu xanh trán nàng, sốt ruột .

      Thích Vi dùng sức đẩy ra, lại ôm nàng trở về trong lòng.

      “Ngươi buông ra, cần ngươi quan tâm!” Nàng lại đẩy ra, đứng lên bước .

      kéo nàng lại, khiến cho nàng ngã ngồi vào trong lòng .

      “Ngươi tránh ra, tránh ra!” Thích Vi lại đẩy . cảm thấy người lạnh như băng, nhìn thân hình linh lung của nàng dưới y phục ẩm ướt, biết là đau lòng hay là gì, lập tức ôm lấy nàng, hôn nàng.

      Nàng sửng sốt, tiếp theo liền càng dùng sức giãy dụa, nhưng giãy ra, lại bị hôn dần dần còn sức lực, xụi lơ trong lòng .

      Hồi lâu, nàng lại đột nhiên đẩy ra, khóc :“Liễu Vấn Bạch, ngươi là tên đáng ghét, buông ra!”

      Liễu Vấn Bạch vẫn ôm nàng vào trong ngực hỏi:“Sao lại khóc?”

      “Ngươi có ý gì, bên liếc mắt đưa tình cùng sư muội ngươi, bên lại làm vậy với ta, ngươi buông, buông!”

      “Ta sao lại liếc mắt đưa tình cùng Lăng nhi, nàng chỉ là tiểu nha đầu, mỗi ngày chỉ biết ăn quả dại thôi, liếc mắt đưa tình sao?” Liễu Vấn Bạch .

      “Ta quản ngươi chắc! Dù sao ta cũng ghét ngươi, ghét ngươi!”

      “Nàng được ghét ta, nàng thích ta, , là ta.” xong, lại hôn nàng.

      Nàng đẩy ra :“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ngươi ghét người khác lại muốn người khác thích ngươi, ngươi cảm thấy đùa như vậy rất vui sao? Rất đắc ý sao? Ngươi buông!”

      “Ai ta ghét nàng, ở Lan Cầm phường ta từng muốn lấy nàng!” Liễu Vấn Bạch .

      “Ngươi……” Thích Vi thương tâm :“Ngươi chỉ bừa mà thôi!”

      phải bừa!”

      Thích Vi bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn , :“ sao?”

      , ta bừa, ta muốn lấy nàng.”

      “Nhưng ngươi cũng muốn lấy sư muội ngươi.”

      “Ta muốn lấy nàng ta khi nào?”

      “Buổi sáng, ngươi muốn lấy nàng, còn mắng ta.”

      “Ta cũng muốn lấy nàng ta, cũng có mắng, ta chỉ là……” Liễu Vấn Bạch giọng :“Nàng trở về, rất nguy hiểm.”

      Thích Vi nhìn , giọng hỏi:“Ngươi thích ta sao?”

      “Sao lại hỏi vô nghĩa như vậy? Chẳng lẽ nàng quên chuyện ở bí thất Lan Cầm phường?”

      “Ta đương nhiên quên.” Thích Vi cúi đầu .

      Liễu Vấn Bạch lại hôn nàng.

      Thích Vi lại đột nhiên đẩy ra, thương tâm :“Vậy ngươi ngại cha ta là kẻ thù giết cha ngươi sao? Ta là con kẻ thù giết cha ngươi, ta … chúng ta……” Nàng xong, nước mắt giống như hạt châu lăn xuống.

      Liễu Vấn Bạch kỳ quái :“Ai cho nàng cha nàng giết cha ta? Ai cho nàng bố chồng tương lai của nàng chết?”

      phải sao? Là Mộ Quân tỷ tỷ ?” Thích Vi cũng kỳ quái .

      Liễu Vấn Bạch nhíu nhíu mày, : “Nữ nhân của Đoàn Chính Trung, ràng là cha ta mới là kẻ thù giết cha nam nhân nhà ta. ta lại dám cha nàng mới là kẻ thù là giết cha ta, nữ nhân của ta tại sao luôn bị nữ nhân của lừa!”

      “Ngươi … ngươi phải?” Thích Vi vui vẻ .

      Liễu Vấn Bạch :“Đương nhiên phải, cha ta cũng chưa chết!”

      Thích Vi thở dài nhõm hơi, sau đó đỏ mặt :“Ai là nữ nhân của ngươi?”

      “Là nàng.” Liễu Vấn Bạch cười, áp lên môi nàng, cạy mở đôi môi nàng, đưa đầu lưỡi vào.

      kéo quần áo của nàng xuống, vuốt ve thân thể của nàng, bộ ngực của nàng, làm cho thân mình vừa tẩm nước lạnh của nàng lại bắt đầu nóng lên.

      rằng đưa tay vào giữa hai chân nàng, làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, đẩy ra.

      “Chàng làm cái gì?” Nàng cũng kinh hoảng .

      bên tai nàng:“Cũng phải chưa sờ qua, nàng cũng sờ ta, lần đó nếu phải ta dứt khoát dừng lại, nàng sớm là người của ta.”

      “Cái gì mà chàng dứt khoát dừng lại, ràng là ta đẩy chàng ra!” Thích Vi đỏ mặt .

      Liễu Vấn Bạch cười, lại ôm nàng vào trong lòng, hôn lên môi nàng.

      Đến tận lúc sắc trời tối đen, Liễu Vấn Bạch mới cùng Thích Vi từ bên bờ suối trở về, quần áo Thích Vi ẩm ướt, bị Liễu Vấn Bạch dùng quần áo của mình bọc lấy, cúi đầu đỏ mặt, khóe miệng Liễu Vấn Bạch vẫn luôn tươi cười.

      Buổi tối, Sanh Dung hỏi bên tai Thích Vi:“Vi Vi, chẳng lẽ ngươi cùng tên Liễu Vấn Bạch kia muốn làm chuyện sinh em bé sao?”

      “Ai , làm sao có, chúng ta chỉ……” Thích Vi đỏ mặt, đem mặt vùi vào chăn :“Chúng ta cũng chưa làm cái gì hết!”

      Nhìn Đoàn Chính Trung ngủ say, nàng nhịn được nhàng hôn lên môi .

      Tưởng tượng thấy được bộ dáng đột nhiên tỉnh lại, tưởng tượng thấy nàng vẫn có thể dựa vào lòng như lúc trước, nàng kìm chế được khóc òa lên.

      Nàng chậm rãi dựa vào trước ngực , cảm nhận nhiệt độ cơ thể

      Vì sao, vì sao lại yên lặng, vì sao có tiếng tim đập?

      Cầu Mộ Quân cả kinh, cuống quít nằm úp sấp lên ngực nghe ngóng, nhưng có tiếng tim đập, lại dò hơi thở của , cũng có!

      “Hải Lăng, Hải Lăng!” Mặt Cầu Mộ Quân trắng bệch, vội gọi Hải Lăng.

      Hải Lăng từ ngoài cửa tiến vào, lập tức bắt mạch cho Đoàn Chính Trung, lâu mới :“Mộ Quân tỷ tỷ, chết……”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :