1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 188: Khuyên bảo
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng thường ngại ở trong phủ hái hoa đọc sách rất nhàm chán, lại biết rằng lúc mình làm những chuyện đó, phải đối phó với những mưu của Thích Tĩnh.


      Nàng cầm lấy tay Đoàn Chính Trung, nhìn :“Phu quân, chàng có biết rốt cuộc chàng phạm vào bao nhiêu sai lầm hay ? Từ lúc chàng gặp ta bị Đoàn Tử Thông kê đơn, xuất cứu ta, lúc đó chàng bắt đầu sai lầm rồi. Sau này, lúc nào cũng che chở ta dưới đôi cánh của chàng. Chàng bảo vệ ta quá tốt, khiến ta biết gì cả, cũng hoài nghi gì cả. ở trung tâm lốc xoáy lại vẫn ngây thiw đơn thuần như cũ. Bây giờ, chàng ngã xuống, chàng thể tiếp tục bảo vệ ta, chàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Chàng bảo ta nên làm như thế nào để hoàn thành những chuyện chàng vẫn chưa làm xong, chẳng phải chàng khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chàng còn sống, ta cũng phải sống hay sao?”


      Nàng nhìn hồi lâu, dứt khoát đứng dậy ra ngoài.


      “Thích Vi ở đâu?”


      Hạ nhân trả lời:“Bị nhốt tại sương phòng, lão gia chưa phân phó nên chưa đưa đến đại lao.”


      “Đưa ta .” Cầu Mộ Quân .


      Hạ nhân đưa nàng đến sương phòng, nàng để mọi người ở lại bên ngoài, mình vào.


      Thích Vi bị trói vào cây cột, thấy nàng đến lộ ra nụ cười đắc ý.


      “Ngươi tới rồi, Liễu Vấn Bạch đâu? Có phải sốt ruột biết làm thế nào để cứu Đoàn Chính Trung hay ?” Nàng hỏi giống như châm chọc.


      Cầu Mộ Quân đến gần nàng, thản nhiên :“Muội vốn vui vẻ, vì sao phải giả vờ vui mừng như vậy?”


      “Ai ta vui, Đoàn Chính Trung chết, ta vui mừng đến nỗi biết làm thế nào mới tốt! giết cha ta, giết hai ca ca của ta, ta hận thể cũng giết cả nhà !” Nàng lập tức .


      “Ai với muội bọn họ đều là Đoàn Chính Trung giết? Theo ta được biết, cha muội vì biết đại ca muội muốn lập Cửu hoàng tử lập Tam hoàng tử mà tức giận, muốn lấy lại binh quyền của đại ca muội, cho nên đại ca muội liền ra tay giết cha muội trước……”


      “Điều đó thể nào! Cầu Mộ Quân, khả năng lừa gạt người khác của ngươi ngày càng kém, tìm lý do ít nhất cũng phải tìm cái nào dễ nghe chút. Ngươi nghĩ rằng đại ca ta là người độc ác giống Đoàn Chính Trung nhà người sao? làm sao có thể giết chính cha ruột mình!”


      “Bởi vì người.” Cầu Mộ Quân :“Còn nhớ tỷ từng ở trong cung, vì nghe được đôi nam nữ đương vụng trộm, mà bị đàn rắn tập kích ? Sau đó, tỷ nhận ra giọng của nam nhân kia, đúng là đại ca của muội. Đại ca muội cũng biết bị lộ nên muốn giết tỷ. Chính là ngày, tỷ và muội cùng đại ca muội ở quán trà, tỷ giả vờ đau đầu bảo muội đưa tỷ về. Sau khi muội đuổi theo khất cái kia, đại ca muội liền xuất . Nhưng lần đó thành công, Liễu Vấn Bạch cứu tỷ. Đại ca muội Lệ phi, Lệ phi muốn con mình làm Hoàng Thượng, muốn ngồi lên ngôi Thái Hậu, đại ca muội liền giúp nàng giành chính quyền, thậm chí vì nàng, tiếc phản vui giết cha.”


      “Ngươi láo, ta tin, ta tin!” Thích Vi lớn tiếng .


      “Tỷ biết muội tin.” Cầu Mộ Quân chậm rãi quay đầu, nhìn nàng : “Tựa như tỷ tin cha tỷ có thể ra tay giết chính con , nhưng, ta bị bóp cổ, bị dùng làm con tin trước mặt Đoàn Chính Trung, có thể như vậy, đại ca muội cùng tạo phản, vì sao lại thể?”


      Thích Vi cười lạnh :“Ta biết, bây giờ ngươi chỉ lòng đặt người Đoàn Chính Trung, lòng muốn khuyên ta hận giết , cho ngươi, thể nào, thể nào!”


      “Tỷ phải lòng chỉ đặt người , còn ở người muội!” Cầu Mộ Quân xong, rút ra trâm cài đầu Thích Vi đặt ở cổ nàng :“ Nếu tỷ lòng chỉ quan tâm , việc đầu tiên tỷ làm đó là giết muội, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Tỷ muốn muội chết, tỷ muốn tất cả chúng ta có thể sống.”


      Thích Vi chua sót mà lại thê lương cười, :“Ngươi nghĩ rằng ta muốn sống sao? Ngươi nghĩ rằng ta muốn chúng ta sống sao? Nhưng nếu ngươi là ta, nếu có ngày, ngươi đột nhiên phát tỷ muội tốt của ngươi vẫn luôn lừa ngươi. Nếu có ngày bởi vì ngươi biết bí mật nên biết mà bị người ta bắt , chờ đến khi ngươi trốn được lại phát người nhà đều chết, ngươi thế nào? Ngươi thế nào! Ngươi cho rằng ngày đó Đoàn Chính Trung thả ta sao? Trước mặt ngươi thả ta, đảo mắt lại để cho Liễu Vấn Bạch tới bắt ta, ta vẫn luôn bị giam cầm!”


      Cầu Mộ Quân nhìn mặt của nàng, nhìn nước mắt trong mắt nàng, đột nhiên dần ra ý tưởng.


      Lúc nàng đến Đoàn Chính Trung, trong mắt đều là hận, bởi vì nàng luôn coi Đoàn Chính Trung là kẻ thù của nàng, là người xấu. Nhưng khi đến Liễu Vấn Bạch, nàng có hận, có chỉ là đau khổ, tuyệt vọng. Vì sao?


      Đoàn Chính Trung cùng Liễu Vấn Bạch là phe, nàng có khả năng chỉ hận Đoàn Chính Trung hận Liễu Vấn Bạch. Thích Vi Liễu Vấn Bạch giam cầm nàng ấy, nàng tin, lấy tính cách của Đoàn Chính Trung, chắc chắn dễ dàng thả nàng như vậy. Vậy trong lúc Liễu Vấn Bạch giam cầm Thích Vi, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? Còn có vừa rồi ở bên ngoài, Liễu Vấn Bạch thấy Đoàn Chính Trung bị thương, bi phẫn tiến lên lấy kiếm chỉ vào Thích Vi, nhưng lại do dự đâm xuống. Khi đó nàng chỉ quan tâm Đoàn Chính Trung, chỉ ngẩng đầu liếc qua Thích Vi, cũng thấy khi đó nàng cũng tỏ ra thống khổ tuyệt vọng, đó là tâm tình gì? nhau nhưng thể gần nhau? Có tình nhưng lại có thù oán?


      Nàng :“Vi Vi, tỷ , quả Thích Sóc Ly là vì tạo phản mà bị Đoàn Chính Trung giết, nhưng Thích Tĩnh chết, Thích Ngọc Lâm mất tích phải do . Nếu muội cố ý muốn đối địch với chúng ta, tỷ cho dù đau lòng, cũng hạ quyết tâm giết muội. Nhưng còn Liễu Vấn Bạch……”


      Nàng thầm quan sát sắc mặt Thích Vi, quả nhiên nàng vừa nghe đến tên Liễu Vấn Bạch liền chấn động chút, vẻ mặt bắt đầu lo lắng.


      Cầu Mộ Quân :“Muội có biết thân phận của Liễu Vấn Bạch ?”


      có thân phận gì?”


      “Muội có biết đại tám năm trước được gọi là ‘Phản loạn Thiếu Dương’ ?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      “Có quan hệ gì đến ?”


      “Năm đó, có tám đại quan sưu tập tội chứng của cha muội, chuẩn bị liên hợp lại lật đổ cha muội, nhưng tình lại bại lộ. Cha tỷ biết tin, liền vu hãm lại bọn họ mưu phản, trảm tất cả bọn họ, nhốt ngục, lưu đày, cuối cùng lan đến mấy nghìn người. Liễu Vấn Bạch họ phải Liễu, mà là họ Phùng, là công tử năm đó chết trong ‘Phản loạn Thiếu Dương’ – Phùng Thư Vân. biết mẹ muội thích xem diễn, liền giả thành con hát đến nhà muội hát hí khúc, muốn tìm thời cơ giết cha muội báo thù. Nhưng sau đó bởi vì muội, dao động, hai người vốn mối thù giết cha, muốn giữa hai người lại thêm mối thù giết cha nữa, như vậy……” Cầu Mộ Quân thêm gì nữa, đau lòng nhắm hai mắt lại.


      Mặt Thích Vi lập tức trắng bệch. Lẩm bẩm :“Ngươi cha ta giết cả nhà , ngươi ta là con kẻ thù giết cha ? ! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! thể nào! thể nào……”
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 189: Gặp
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Mặt Thích Vi lập tức trắng bệch. Lẩm bẩm :“Ngươi cha ta giết cả nhà , ngươi ta là con kẻ thù giết cha ? ! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! thể nào! thể nào……”


      “Nhưng chính là như thế, thù giết cha sao, vẫn muội, vẫn muốn được ở bên muội. Nhưng nếu muội lại giết huynh đệ duy nhất của , bằng hữu duy nhất có thể tín nhiệm, muội bảo lấy đâu ra dũng khí dám muội, lấy đâu ra dũng khí hi vọng về tương lai của hai người? Thế hệ trước sai lầm, vốn muốn các ngươi cũng dẫm vào vết xe đổ đó. Muội nỡ để người mình tuyệt vọng, làm cho tình của mình bị thù hận chôn vùi sao?”


      Nước mắt trong mắt Thích Vi ngừng chảy ra, ngây người.


      Cầu Mộ Quân biết nàng đoán đúng rồi, còn thêm:“ ra những chuyện Liễu Vấn Bạch muốn cho muội biết phải muốn muội quên thù hận, mà muốn muội cho mình cùng Liễu Vấn Bạch cơ hội.”


      Nàng đến phía sau Thích Vi, cởi dây thừng cho nàng :“Người nhà Thích gia chết như thế nào, muội có thể tự mình điều tra, điều tra chân tướng lại đến cũng muộn. Tỷ chỉ muốn khuyên muội, nên tùy tiện trở thành kẻ thù của Liễu Vấn Bạch, đến lúc đó muốn quay lại cũng được.”


      Thích Vi đứng yên ngây người trong chốc lát, chậm rãi bước ra ngoài.


      Lúc trời sắp tối, hạ nhân Cầu Mộ Quân phái thăm dò tin tức trở lại bẩm báo:“Phu nhân, sau khi Cầu Vĩ cùng Thích Sóc Ly tạo phản thất bại Hoàng Thượng liền băng hà.

      Sau đó lão gia đưa ra thánh chỉ lập Nhị hoàng tử làm thái tử, chờ sau khi Nhị hoàng tử trở về kinh thành Hoàng Thượng được đưa tang hạ táng. Còn Cầu phu nhân, lão gia đưa bà vào Đại Lý tự. Thích phủ bị xét nhà, những người khác trong Thích phủ đều bị biếm làm thứ dân.”


      Nhốt vào Đại Lý tự?


      Cầu Mộ Quân suy nghĩ, liền hiểu ra dụng ý của Đoàn Chính Trung.


      Đại Lý tự là nơi người bình thường muốn cũng thể vào, nhốt tại nơi đó ngược lại là an toàn nhất, chờ Nhị hoàng tử thuận lợi đăng cơ lại thả ra. Cho nên, nàng cần lo lắng cho an nguy của mẹ.


      Nhưng bây giờ, Đoàn Chính Trung xảy ra chuyện, triều đình làm sao bây giờ? Tam hoàng tử, Lệ phi những người đó sao có thể an phận đợi Nhị hoàng tử trở về? Còn nữa, nếu nàng là Tam hoàng tử, nàng làm gì?


      Nếu Nhị hoàng tử vĩnh viễn trở về, nếu người giữ đại quyền trong triều đình lòng ủng hộ nhị hoàng tử cũng chết, vậy Tam hoàng tử phải có thể làm Hoàng Thượng rồi sao?


      Nếu nàng là Tam hoàng tử, vậy lúc này nàng nhất định phái người ám sát Nhị hoàng tử đường hồi cung, lại thừa dịp Đoàn Chính Trung trọng thương ra sức trừ bỏ , vậy trở ngại lớn nhất còn? Còn có cha nàng – Cầu Vĩ, chạy thoát, sau khi chạy thoát làm gì?


      Theo tin tức của Đoàn Chính Trung, sau lưng Lệ phi hình như còn thế lực khác, nàng ta dường như cũng chỉ làm việc cho người khác, kẻ đứng sau lưng mọi chuyện này là ai?
      Còn có số việc nàng , Thích Sóc Ly quản vua giết cha là vì nữ nhân, còn cha là vì cái gì?


      Quyền thế? Danh lợi?


      Rốt cuộc Thích Sóc Ly hứa hẹn cho cái gì, khiến cho có thể giết cả thái tử lẫn con ruột?


      Vương gia? Cửu thiên tuế? làm tới Hầu gia, còn có chuyện gì có thể khiến cho dứt khoát vứt bỏ nhiều như vậy?


      Day day cái trán, cảm thấy thái dương nhói đau.


      Lúc này, hạ nhân :“Phu nhân, còn có Linh Lan, quản gia hạ lệnh điều tra nàng, người định……”


      Nàng suýt quên mất Linh Lan.


      “Trước nhốt lại, vài ngày nữa ta xem. Bảo quản gia cũng tìm người chiếu cố chỗ đó.”


      “Dạ, phu nhân.”


      Sau khi hạ nhân rời , nàng liền vào phòng dựa vào người Đoàn Chính Trung.


      Vuốt ve mặt , nàng vô lực :“Phu quân, ta cảm thấy chung quanh đầy nguy hiểm.

      Có lẽ bọn Tam hoàng tử lúc nào cũng có thể phái người đến, có lẽ bọn họ giết Nhị hoàng tử. Cũng biết khi nào cha lại trở về. Ta nghĩ ra được cách nào cả, thế này cũng được, thế kia cũng được, chàng nên làm gì bây giờ? Nên làm thế nào bây giờ!”


      Đoàn Chính Trung vẫn ngủ hề đáp lời nàng.


      Nàng ngẩng đầu, nhàng hôn lên môi .


      “Phu quân, chàng tỉnh lại được ? Chàng dạy ta nên làm thế nào……”


      Đoàn Chính Trung vẫn nhắm chặt mắt như cũ.


      Nàng rốt cục vẫn nhịn được, khóc lên.


      Đêm đến nàng nằm ở bên cạnh , ôm nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ.


      Nửa đêm nàng đột nhiên tỉnh lại. Vừa mở mắt lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy.


      Ngoài cửa có người gọi:“Lão gia.”


      Nàng nhìn Đoàn Chính Trung bên cạnh, hỏi:“Chuyện gì?”


      Người bên ngoài :“Chuồng ngựa đột nhiên cháy.”


      Cháy? Sao có thể đột nhiên cháy?


      Nàng đứng dậy mặc quần áo, ra ngoài.


      Chỉ là đám lửa , ngựa bị thương, lửa cũng lan ra xung quanh, giống có người cố ý phóng hỏa Đoàn phủ.


      Vì sao? Chẳng lẽ đám cháy này thực chỉ là ngoài ý muốn?


      nghĩ, có người :“Nơi đó có người!”


      Cầu Mộ Quân nhìn lên, chỉ thấy bóng trắng bay xẹt qua nóc nhà.


      Thích Vi!


      Phân phó hạ nhân xong nàng liền ra ngoài.


      Nàng gặp được Thích Vi Ngay tại bên ngoài tường viện sau chuồng ngựa.


      đến trước mặt nàng, hai người nhìn nhau hồi lâu, Cầu Mộ Quân hỏi:“Lửa là muội đốt sao?”


      Thích Vi :“Đoàn phủ canh phòng thực nghiêm ngặt, muội xông vào được.”


      Nàng chậm rãi :“Muội gặp đại tẩu, nàng , tất cả đều do đại ca của muội làm.”


      Cầu Mộ Quân thở phào nhõm, :“Như thế là tốt rồi.”


      Thích Vi trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu hỏi:“ đâu?”


      Cầu Mộ Quân :“ tìm sư phụ lấy thuốc giải.”


      Nghe thấy còn có thuốc giải, Thích Vi thả lỏng ít, hỏi:“ , có dặn lại gì ?”


      “Nếu muội muốn nghe suy nghĩ của , chờ về, từ từ mà hỏi .”


      Lại tiếp tục trầm mặc, Thích Vi hỏi: “Chuyện Đoàn Chính Trung bị thương người khác lập tức biết, đến lúc đó chỉ sợ Tam hoàng tử nhân cơ hội phái người tới giết , đoạt lại đại quyền, bây giờ tỷ muốn làm gì?”


      Cầu Mộ Quân suy sụp :“Tỷ biết, tỷ vốn muốn tung tin ra ngoài rằng chết, như vậy ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho . Nhưng đột nhiên chết, Tam hoàng tử chắc chắn phái người đến tra xét? Bọn họ mà kiểm tra, bị phát .”


      Thích Vi nghĩ nghĩ, :“Nếu …nếu Đoàn Chính Trung có thể giả chết lừa người khác, an toàn đúng ?”


      “Giả chết? Giả chết như thế nào?”


      Thích Vi việc :“Muội nhớ trong bí phòng của Liễu Vấn Bạch có loại thuốc, ăn vào có thể ngừng hô hấp, tim cũng ngừng đập, nhưng được lâu, công hiệu chỉ có vài ngày.”


      “Vài ngày, vài ngày là đủ rồi, thuốc kia ở nơi nào?”


      Thích Vi :“Ở chỗ nhốt muội, bây giờ muội đưa tỷ .”


      “Được!”


      xong, Thích Vi liền đưa Cầu Mộ Quân đến Lan Cầm phường.


      Hai người lẻn vào Vấn Bạch cư, Thích Vi ấn vào cơ quan, đẩy ra cái bàn trang điểm to, kéo Cầu Mộ Quân vào bí thất.


      qua thông đạo, hai người vào phòng bầy đầy chai chai lọ lọ.


      Thích Vi nhìn nhìn, cầm lấy cái bình :“Chính là lọ thuốc này, uống vào có thể giả chết.”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 190: Kẻ đứng đằng sau
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Thích Vi nhìn nhìn, cầm lấy cái bình :“Chính là lọ thuốc này, uống vào có thể giả chết.”

      “Vậy giả chết rồi làm thế nào để tỉnh lại?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Thích Vi lại cầm lấy cái bình bên cạnh, : “Bình này là thuốc giải, sau ba ngày mới có hiệu quả.”

      Cầu Mộ Quân cầm hai bình thuốc, vui vẻ :“Cám ơn muội, Vi Vi!”

      Thích Vi cúi đầu giọng : “Là do muội làm bị thương.”

      Cầu Mộ Quân nhìn nàng chút, hỏi:“Vi Vi, có thể giúp tỷ việc ?”

      “Được, tỷ .”

      “Giúp tỷ tìm thi thể.”

      Hai người ra khỏi Lan Cầm phường, đến trước cửa Đòan phủ, Cầu Mộ Quân :“Đúng rồi, Vi Vi, về sau nếu muội muốn tìm tỷ, hãy thả bồ câu đưa tin đến thư phòng Đoàn phủ, cần viết gì cả, tỷ nhìn thấy biết. Sau đó đến nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã, mở cơ quan trong ngăn kéo ra, đến bí thất, tỷ vào trong đó tìm muội.”

      “Được, muội nhớ rồi.” Thích Vi :“Muội ở ngõ thành nam, cùng mẹ và đại tẩu.”

      xong, Thích Vi rời , Cầu Mộ Quân vào Đoàn phủ.

      vào phòng, Cầu Mộ Quân nhìn bình thuốc chần chờ chút, mới hạ quyết tâm cho Đoàn Chính Trung uống.

      Đợi lát, dò hơi thở của , quả nhiên còn thở.

      Nghe tim, cũng còn tiếng tim đập.

      Tuy rằng biết là giả, nhưng ở trong trạng thái như vậy vẫn làm cho nàng hoảng sợ.

      Dập xong lửa trong viện, bọn hạ nhân rốt cục có thể yên tâm nghỉ ngơi trong chốc lát. ngờ đêm yên tĩnh, nha hoàn đứng ở ngoài cửa đột nhiên nghe được tiếng thét thất thanh.

      “Lão gia! Lão gia!”

      Cửa đột nhiên bị mở ra, Cầu Mộ Quân vội vã lao tới :“Nhanh gọi đại phu, mau lên!”

      xong, lại trở về ôm Đoàn Chính Trung khóc òa lên.

      Đại phu đến, chẩn đoán xong, liền với Cầu Mộ Quân:“Đoàn phu nhân, Đoàn tổng quản tắt thở, phu nhân hãy nén bi thương.”

      , thể nào, thể nào……” Cầu Mộ Quân ôm chặt lấy , nghẹn ngào ra lời.

      Hồi lâu, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng hỏi:“Ai? Ai tiến vào? Vừa rồi có ai tiến vào!”

      Hạ nhân trong phủ đều cúi đầu, câu.

      “Thích Vi, nhất định là Thích Vi! Vì sao vì sao……”

      Nàng vẫn ôm Đoàn Chính Trung buông, viền mắt ẩm ướt.

      Đoàn Chính Trung , việc nếu muốn lừa gạt người khác, đầu tiên phải lừa được chính mình, bản thân mình cũng phải tin đó là .

      Đến nửa đêm, quản gia rốt cục khuyên nhủ:“Phu nhân, giúp lão gia thay quần áo, nếu lát nữa thể thay được.”

      Nghe thấy lời quản gia, lúc này nàng mới cảm giác được thân thể Đoàn Chính Trung hình như dần dần lạnh .

      Là công hiệu của thuốc quá tốt, hay là xảy ra chuyện?

      Nhìn Đoàn Chính Trung thở, tim đập, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng từ từ giảm xuống, nàng hận thể nhanh chóng đem thuốc giải cho , sợ tỉnh lại nữa.

      Trong lòng nghĩ như vậy, nàng vẫn dựa vào người giống như nghe được lời của quản gia.

      Quản gia có cách nào chỉ có thể cho người kéo nàng ra, Cầu Mộ Quân lập tức ôm chặt lấy Đoàn Chính Trung, khóc :“Để ta thay, ta giúp thay……”

      Đoàn Chính Trung có thân nhân, vừa chết, thụ đảo hồ tôn tán*, ngay cả người đến phúng viếng cũng nhiều. Cầu Mộ Quân ngẩn người, quản gia chủ trì tất cả mọi việc lớn , ngày thứ ba hạ táng .

      (*) Thụ đảo hồ tôn tán: cây đổ bầy khỉ tan, giống với tan đàn xẻ nghé.

      Đêm đó, chờ đến tận khuya, Cầu Mộ Quân cuống quít chạy đến bí thất dưới giường. Khi chạm vào Đoàn Chính Trung, thấy thân thể dần ấm lại mới thở dài nhõm hơi.

      Thuốc của Liễu Vấn Bạch quả nhiên là , sống lại.

      Nàng chỉ hy vọng từ nay về sau có thể bình an đợi Liễu Vấn Bạch trở về, chỉ cần trở về, chỉ cần có cách cứu Đoàn Chính Trung, tất cả đều tốt đẹp.

      Sau khi hạ táng Đoàn Chính Trung, quả nhiên ngoài dự kiến, trong cung phát sinh chính biến. Tam hoàng tử phế hoàng hậu, công bố Nhị hoàng tử chết đường hồi kinh, tự mình mặc hoàng bào làm hoàng đế.

      ngờ ngắn ngủn năm ngày sau, Cầu Vĩ và Tuyên Uy tướng quân cùng Lệ phi trong cung, nội ứng ngoại hợp, giết Tam hoàng tử còn chưa ngồi ổn ngôi hoàng đế, lập Cửu hoàng tử làm hoàng đế.

      Cầu Vĩ từ Hầu gia trở thành Hiền vương, Tuyên Uy tướng quân cũng làm Phụ quốc đại tướng quân.

      Trong cung Thái Hậu, Hiền vương Cầu Vĩ chậm rãi vào, xoay người :“Thần Cầu Vĩ thỉnh an Thái Hậu.”

      Lệ phi đoan trang ngồi tháp khắc hoa, nhìn thực đơn ngự phòng đưa tới cho tiểu Hoàng Thượng, tùy ý với người chung quanh:“Ta cùng Hiền vương có chuyện quan trọng cần thương lượng, tất cả các ngươi lui xuống .”

      “Dạ, Thái Hậu.” Cung nữ cúi người, rời .

      Chờ tất cả cung nữ đều rời khỏi tẩm cung, Lệ phi lập tức từ tháp đứng dậy, vọt tới trước mặt Cầu Vĩ, ôm lấy .

      “Vĩ……” Gần như là ngay lập tức, Lệ phi ở trong lòng khóc nức nở

      “Sao lại khóc?” Cầu Vĩ vuốt ve mái tóc của nàng giọng .

      “Ta chờ ngày này rất lâu, thậm chí tuyệt vọng. Vĩ, ta rất nhớ chàng, mỗi ngày đều nhớ, mỗi ngày đều dày vò tự hỏi tất cả là sao? Vĩ, chúng ta được ở bên nhau sao?” Lệ phi nhịn được vuốt mặt , trong mắt chảy xuống hai hàng lệ.

      Cầu Vĩ ôm nàng vào lòng, :“Là , đương nhiên là , con của chúng ta làm Hoàng Thượng, chúng ta cũng cần sợ ai, cũng cần sợ bất cứ thứ gì nữa.”

      “Ta chỉ cần chàng, chỉ cần có thể nhìn thấy chàng, có thể ở bên chàng là được. Chín năm trước, nó trở thành nguyện vọng duy nhất của ta. ngờ ta có thể đợi đến ngày này.”

      “Bây giờ tốt rồi, tất cả đều tốt rồi. Cầm nhi, ta bao giờ để nàng chịu khổ nữa, bao giờ rời khỏi nàng nữa.” Cầu Vĩ xong, hôn lên môi nàng.

      Nước mắt theo khuôn mặt tinh xảo của nàng chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, để Cầu Vĩ hôn nàng, cởi quần áo của nàng, ôm nàng đến tháp mềm mại.

      vừa hôn lên cơ thể nàng, vừa cởi quần áo của mình, sau đó chậm rãi tách hai chân của nàng ra.

      Lúc sắp sửa tiến vào, nàng đột nhiên khóc đẩy ra, rụt vào góc tường khóc rống lên.

      Cầu Vĩ vội qua, ôm lấy nàng hỏi:“Làm sao vậy? Cầm nhi?”

      Lệ phi ôm thân mình, đau lòng :“Vĩ, ta bao là Cầm nhi chín năm trước đây nữa. Ta bị Hoàng Thượng thị tẩm, cũng dùng thân thể mình lấy lòng Thích Sóc Ly, ta rất bẩn rất bẩn……”

      Cầu Vĩ ôm chặt nàng vào trong ngực :“Cầm nhi, nàng muốn làm cho ta khó chịu sao? Lúc trước nàng chịu vào cung, còn muốn tự sát, là ta ngăn cản nàng, là ta khuyên nàng phải sống chờ đợi. Nàng cùng Thích Sóc Ly, cũng là ta khuyên nàng. Mỗi khi nhớ tới điều này tim ta như bị đao cắt, là ta đưa ra chủ ý khiến nàng chịu khổ.”

      Lệ phi thấy khổ sở, vội ngẩng đầu lên :“, nếu có Thích Sóc Ly, Thích Tĩnh sao có thể chết dễ dàng như vậy, triều đình làm sao có thể loạn thành như vậy. Nếu có biện pháp của chàng, chúng ta căn bản có cơ hội ở bên nhau.”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 191: Nam nhân cuồng vọng
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      vuốt ve mặt của nàng :“Ở trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là thuần khiết nhất, vĩnh viễn là Cầm nhi của ta.”.


      Nàng nhàng cười, cúi đầu lau hai hàng lệ.


      Cầu Vĩ hôn tới nước mắt trong mắt nàng, đẩy nàng nằm xuống, cúi đầu hôn đến giữa hai chân nàng.


      !” Nàng đứng dậy đẩy ra, quỳ đến dưới thân , đổi giọng : “Để ta.” xong, cúi đầu ngậm lấy.


      ****


      Cầu Mộ Quân ngồi bên cửa sổ, tính số ngày Liễu Vấn Bạch rời , lo lắng cho Đoàn Chính Trung, hạ nhân đột nhiên đến bẩm báo:“Phu nhân, tốt, Hoàng thượng hạ chỉ lão gia lúc còn sống tội ác tày trời, để Hiền vương dẫn người quật mộ tiên thi lão gia!”


      “Cái gì?” Cầu Mộ Quân lập tức đứng dậy :“Ngươi nghe tin này từ đâu?”


      “Là , Hiền vương mang theo người về phía mộ lão gia!” Hạ nhân .


      Cầu Mộ Quân vội chạy ra ngoài.


      Nàng thực ngốc, thực ngốc! Nàng sao có thể nghĩ chỉ cần lừa mọi người rồi hạ táng là ổn! Tam hoàng tử trước lúc nhập liệm phái người kiểm tra thi thể Đoàn Chính Trung, nhưng Cầu Vĩ chưa, nhất định hoài nghi, nhất định muốn điều tra ràng!


      Cho nên liền tìm cách quật mộ, bên ngoài là tiên thi, ra là ngầm kiểm tra thân phận thi thể.


      Nàng biết những người khám nghiệm tử thi đều có rất nhiều phương pháp khám nghiệm tử thi, cho dù thi thể hư thối chỉ còn xương cốt cũng có thể dùng phương pháp đặc thù kiểm nghiệm ra tuổi của người chết, từng trải qua cái gì, chịu qua vết thương như thế nào. Cho dù Thích Vi tìm được thi thể có thân hình rất giống Đoàn Chính Trung, nhưng chung quy cũng phải , nhất định bị tra ra.


      Nàng kịp chuẩn bị, cũng kịp nghĩ biện pháp!


      Nếu là Đoàn Chính Trung, nhất định nghĩ đến, nhất định có chuẩn bị.


      Cầu Mộ Quân sốt ruột chạy về phía mộ Đoàn Chính Trung, chỉ muốn tận lực giấu giếm.


      Chờ nàng đuổi đến nơi, mộ Đoàn Chính Trung bị quật mở, Cầu Vĩ vừa sai người mở quan tài.


      !” Cầu Mộ Quân lao vào trong mộ, che chở quan tài khóc :“ được động đến mộ phu quân ta, được động vào chàng……”


      “Người đâu, kéo nàng ra!” Cầu Vĩ lập tức .


      Người bên cạnh lập tức đến bên mộ kéo nàng ra, Cầu Mộ Quân liều mạng tránh bọn họ, nằm vào quan tài, ôm lấy thi thể trong quan tài khóc :“ được động vào, các ngươi được động vào chàng, cha, rốt cuộc Chính Trung đắc tội gì với người, ngay cả thi thể người cũng buông tha, người giết ta , cũng giết luôn ta !”


      Thi thể hạ táng hơn nửa tháng, sớm bắt đầu hư thối, xa xa tản ra mùi tanh tưởi, mặt đều là những nốt màu xanh xanh, làn da bắt đầu phình lên nổi bọng.


      Cầu Mộ Quân ôm thi thể, tựa như ôm người còn sống, khuôn mặt trắng nõn dính toàn dị vật xanh xanh trắng mịn cọ ra từ mặt thi thể.


      Mọi người xung quanh mộ phần bị nàng dọa đến ngây người, có người chết lặng nhìn về phía Cầu Vĩ, trong mắt mang theo đồng tình cùng sợ hãi nhìn Cầu Mộ Quân che chở thi thể hư thối trong quan tài.


      Dù thế nào bọn họ cũng nghĩ tới, Cầu Mộ Quân lại thái giám như Đoàn Chính Trung này đến vậy, lại có thể làm ra chuyện chỉ sợ ngay cả vợ chồng nhau cũng khó có thể làm.


      ra Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung là đôi vợ chồng ân ái, Cầu Mộ Quân vẫn là con Hiền vương, Đoàn Chính Trung là con rể , dù cho trước lúc bọn họ có bất hòa, nhưng Đoàn Chính Trung chết, đối mặt với con , con rể mình, Hiền vương sao có thể xuống tay được?


      Mọi người thấy tình cảnh trước mắt, đều thổn thức vì hai người trong mộ kia.


      Cầu Vĩ dù sao cũng là văn nhân sinh ra, khỏi coi trọng mặt mũi, cảnh tượng như bây giờ, cũng có chút khó xuống tay, lại nhìn bộ dáng Cầu Mộ Quân, là trừ bỏ Đoàn Chính Trung, nếu trong mộ là người khác cũng có người tin.


      do dự, có ngưởi vội vàng giục ngựa đến, câu bên tai Cầu Vĩ, sắc mặt Cầu Vĩ đại biến, vội vàng : “Lưu hai người lại ở đây lấp mộ, những người còn lại theo ta!” xong, liền cưỡi ngựa mang theo mọi người rời .


      Cầu Mộ Quân còn ôm thi thể khóc, hai người ở lại hết khuyên lại kéo nàng lên, đóng quan tài, lấp đất liền rời .


      Cầu Mộ Quân ngồi trước bia mộ khóc hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy thất thần rời .


      Nàng biết, nhất định là Cầu Vĩ nghe được tin tức trọng yếu mới rời , bằng cũng dễ dàng buông tha thi thể này như vậy, nhưng rốt cuộc là nghe được tin tức gì? Còn có cái gì so với sống chết của Đoàn Chính Trung quan trọng hơn?


      Thất hồn lạc phách, thất tha thất thểu đến xa rừng cây cách mộ xa, thấy cái ao.


      Nàng chậm rãi đến bên cạnh ao, ngồi xuống, lấy khăn thấm nước, lau rửa dị vật dính người.
      nhàng, chậm rãi, cũng chán ghét sốt ruột giống như lau cái gì ghê tởm.


      Trước khi lừa người khác phải lừa được chính mình, kỳ chuyện vô cùng đau khổ lại rất cần có nghị lực.


      Nếu phải Đoàn Chính Trung sống chết chưa , nếu phải nàng đau lòng vì , khổ sở vì , chỉ sợ nàng cũng thể nào giả vờ giống như vậy.


      Nàng nhìn bốn phía, nhàng cởi quần áo, kéo xuống bả vai, lấy khăn lau gáy.


      Lúc này, đột nhiên trận gió lùa phía sau nàng, nàng vừa muốn quay đầu lại, thanh chủy thủ đặt tại yết hầu nàng.


      “Cởi quần áo ra!” Phía sau là giọng của nam nhân.


      Nàng kinh ngạc, hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”


      Nam nhân phía sau :“Yên tâm, ta cần thân thể của ngươi, ngươi cởi quần áo, nhảy vào trong nước tắm rửa là được.”


      Lúc này nàng mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa.


      “Nhanh!” Nam nhân lớn tiếng , trong giọng thêm phần vội vàng, chủy thủ trong tay lại kề sát vào cổ của nàng thêm tấc.


      Cảm thấy, hình như vội vã trốn tránh cái gì.


      Nàng chậm rãi :“Bây giờ trời rất lạnh, ai tắm rửa ở đây cả.”


      “Ngươi……”


      Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Cầu Vĩ mang theo người đuổi tới gần ao, nhìn thấy Cầu Mộ Quân cởi chỉ còn cái yếm cùng tiết khố, nàng vội dùng quần áo quấn chặn thân thể, kinh hãi nhìn người tới.


      Thị vệ vội quay mặt , Cầu Vĩ cũng hơi hơi nghiêng đầu, :“Sao ngươi lại ở đây?”


      Cầu Mộ Quân :“Người cũng muốn bắt cả ta sao?”


      Cầu Vĩ nhìn bốn phía, :“Lục soát xung quanh!” xong, những người cưỡi ngựa phía sau vòng ra xung quanh vài vòng, lại e ngại con Hiền vương mặc quần áo, cũng tới gần, nhìn mặt ao trụi lủi có lấy cọng bèo, đáp lời :“Hiền vương, tìm thấy.”


      Cầu Vĩ chỉ rừng cây, :“Đuổi đến bên kia!”


      xong, đám người liền giục ngựa về phía rừng cây bên kia.


      Tiếng vó ngựa xa, nam nhân từ trong nước ló đầu ra, há mồm thở dốc :“Nghẹn chết ta, lạnh chết ta!”


      “Quay mặt !” Cầu Mộ Quân lập tức .


      Nam nhân ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác, :“Dạng nữ nhân nào mà bản công tử chưa thấy qua, có thể để bản công tử nhìn, là phúc khí của ngươi.”


      Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nhanh chóng mặc quần áo vào.


      Nam nhân run run lên bờ, thân hình to cao, làn da màu đồng cổ, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần uy nghiêm. Khuôn mặt như vậy làm cho người ta dám nhìn gần, giống như có loại hơi thở vương giả trời sinh.


      Cầu Mộ Quân nhìn hồi lâu, hỏi:“Ngươi là ai, vì sao lại bị Hiền vương lùng bắt?”


      Nam nhân lên bờ, nâng cằm nàng lên :“Nữ nhân, nên hỏi nhiều, rất tò mò khiến mình mất mạng lúc nào biết.”


      Cầu Mộ Quân gạt tay , :“Vừa nãy, hình như ngươi càng gặp nguy hiểm hơn so với ta.”


      Nam nhân nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu chút, :“Ngươi hình như sợ ta, cũng sợ bọn Cầu Vĩ, từ đầu đến cuối ngươi vẫn rất bình tĩnh, vì sao?”


      “Kẻ chạy trốn hoạn noạn như người, vì sao ta phải sợ?” Cầu Mộ Quân thản nhiên .


      “Chạy trốn hoạn noạn? Ngươi… nữ nhân này… dám bản công tử là kẻ chạy trốn hoạn nạn?” Nam nhân tức giận , lại nâng cằm của nàng lên.


      Nàng lại gạt tay ra, lạnh lùng :“Nếu ngươi tôn trọng ta, ta gọi Hiền vương quay lại.”


      “Nữ nhân, ngươi sợ ta giết ngươi sao?” Nam nhân nhìn nàng, mỉm cười .


      Nàng cũng cười :“Ngươi .”


      “Vì sao?” nghi hoặc .


      “Thứ nhất, ngươi bây giờ lẩn trốn, có thể bớt chuyện đối với ngươi có lợi. Thứ hai, ngươi phải quân tử, nhưng cũng tính là kẻ tiểu nhân, còn thực kiêu ngạo, hẳn là cho phép mình giết chết thiếu nữ tử dùng trong sạch của nàng cứu ngươi mạng đúng ?” Cầu Mộ Quân chậm rãi .


      Nam nhân lại nhìn chằm chằm nàng xem trong chốc lát, :“Ngươi rất thú vị, tướng mạo dáng người cũng khá, ta thích ngươi, bằng ngươi làm nô tỳ của ta , hoặc là thiếp thất cũng được, thuận tiện……” cười :“Ta còn có thể phụ trách với ‘Trong sạch’ của ngươi.”


      Cầu Mộ Quân nhìn , nghĩ người bị Cầu Vĩ lùng bắt như vậy, nhìn qua xuất thân cao quý, còn kiêu ngạo có chút tự đại cuồng vọng rốt cuộc là ai.


      Lơ đãng cúi đầu, đột nhiên thấy giày của quân đội dưới chân .


      Quần áo vải thô bình dân, lại giày quân đội?


      “Nhị hoàng tử?” Nàng nhìn hồ nghi hỏi thử.


      Theo đồn đãi Nhị hoàng tử văn thao vũ lược. Hai năm trước bị phái trấn thủ biên cương, trước khi Hoàng Thượng băng hà trở về kinh thành, phải hẳn sớm đến kinh thành rồi sao?


      Nam nhân sửng sốt, biến sắc, lập tức đem chủy thủ chỉ vào nàng :“Ngươi là ai?”


      ra là Nhị hoàng tử.


      Cầu Mộ Quân đẩy chủy thủ của , :“ ra ngài còn chưa chết. Bây giờ Cửu hoàng tử làm hoàng đế, Cầu Vĩ khống chế triều đình, chỉ sợ là ngài khó có thể tới gần hoàng cung.”


      Nhị hoàng tử lạnh giọng :“, ngươi là ai?”


      “Phu nhân của Đoàn Chính Trung.” Cầu Mộ Quân .


      “Phu nhân của Đoàn Chính Trung? sao có thể có phu nhân?” Nhị hoàng tử tin hỏi.


      Cầu Mộ Quân :“Nhị hoàng tử, ngài rời khỏi kinh hơn hai năm, năm nay ta mới gả cho Đoàn Chính Trung, ngài đương nhiên biết ta.”


      Nhị hoàng tử đánh giá nàng hồi lâu, mới :“Đoàn Chính Trung, sao có thể cưới vợ?”


      “Ta đắc tội tiên hoàng, cũng chính là phụ hoàng ngài, cho nên phụ hoàng ngài liền tứ hôn ta gả cho thái giám tổng quản.” Cầu Mộ Quân .


      Nhị hoàng tử vẫn nhìn nàng lời nào, dường như muốn nhìn xem nàng hay giả.
      Nàng mặc kệ , hỏi:“Nhị hoàng tử sao lại lẻ loi mình như vậy, bên người có tùy tùng sao?”


      :“Tất cả chết, chúng ta bị đuổi giết cho đến tận kinh thành.”


      cần , Cầu Mộ Quân cũng có thể tưởng tượng đường chịu bao nhiêu khổ, ít lần vào sinh ra tử. Lẽ ra, chỉ cần trở lại hoàng cung, tất cả liền bình an, nhưng bây giờ Đoàn Chính Trung xảy ra chuyện, đại quyền đổi, trở thành người Cầu Vĩ cần giải quyết nhất.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 192: Nhị hoàng tử
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Nàng hỏi:“Nhị hoàng tử có tính toán gì ?”.


      nhìn nàng, :“Ngươi cho ta biết, Đoàn Chính Trung chết rồi sao?”


      Cầu Mộ Quân hiểu, xuất chỗ này hẳn phải ngoài ý muốn. Có lẽ cũng giống Cầu Vĩ, đến điều tra xem mộ Đoàn Chính Trung là hay giả, chẳng qua cẩn thận bị người phát . Lúc Cầu Vĩ nghe xong lời thuộc hạ đột nhiên sốt ruột rời , hẳn đúng là lúc biết được tung tích của , liền đuổi theo . trốn ngờ gặp được nàng.


      “Đúng, bị Cầu Vĩ, còn có người Thích gia hại chết.” Nàng đáp lại.


      Nhị hoàng tử im lặng, mày hơi nhíu lại.


      Cầu Mộ Quân :“Nhị hoàng tử nay ngài ở trong hiểm cảnh, việc cấp bách trước mắt là đảm bảo an toàn cho ngài, ngài có bằng lòng trốn vào bí thất của phu quân ta trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn ?”


      Nhị hoàng tử nhìn nàng, câu.


      Nàng còn :“Ta tên Cầu Mộ Quân, là phu nhân của Đoàn Chính Trung, cũng là con Cầu Vĩ. Phu quân lúc còn sống vốn muốn phò tá ngài lên ngôi vị hoàng đế, cho nên ta cũng giúp ngài. Nếu ngài tin ta, hãy lén đến nhã gian chữ Thiên thứ hai trong ‘quán trà Thấm Nhã’, mở ngăn kéo ở bàn, ấn vào cơ quan ở đó sau đó vào bí thất phía dưới chờ ta. Nếu ngài tin, cứ tùy ý bỏ chạy.” xong, nàng liền xoay người rời .


      Nhị hoàng tử nhìn bóng dáng của nàng, chờ nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới rời khỏi ao .


      Cầu Mộ Quân trở lại Đoàn phủ, mang theo cặp lồng đựng cơm cùng đồ ăn vào bí thất.


      Đầu tiên là đến xem Đoàn Chính Trung, sau đó mới về chỗ sâu trong bí thất.


      Nhị hoàng tử quả nhiên đến đây, nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bàn.


      Cầu Mộ Quân hai lời, cầm hộp thức ăn trong tay đặt lên bàn, lần lượt bày đồ ăn bên trong ra.


      Nhị hoàng tử cũng hỏi nhiều, bưng bát lên bắt đầu ăn. xuất thân hoàng gia, cử chỉ vốn nên tao nhã rộng lượng nhưng tốc độ ăn cơm lúc này cũng rất nhanh.


      Ăn xong, buông bát đũa, :“Ngươi biết ta đến?”


      Nàng thu bát đũa, trả lời:“Đương nhiên, ngài vào ngõ cụt, còn có nơi nào có thể sao?”


      Nhị hoàng tử híp mắt :“Nữ nhân, nên dùng từ bừa bãi. Mấy từ như ‘kẻ chạy trốn hoạn nạn’, hay ‘cùng đường bí lối’, ngươi là người đầu tiên dám dùng người ta.”


      “Được, về sau ta cố gắng dùng từ ca ngợi.” Cầu Mộ Quân .


      Nhị hoàng tử hỏi:“ Nếu ngươi là con Cầu Vĩ, vì sao lại đứng cùng phe với Đoàn Chính Trung?”


      là phu quân ta, vì sao ta lại cùng phe với ?” Nàng hỏi ngược lại.


      lại hỏi:“Ta hỏi lại ngươi, chết sao?”


      Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, bi thống :“Ta ôm , cảm thấy thân thể dần dần lạnh như băng, trở nên cứng ngắc, tận mắt nhìn bị để vào quan tài, bị nhốt trong quan tài tối đen độc…. Vừa rồi, ta còn thấy thi thể …. biến thành như vậy. …Lúc trước luôn ủng hộ ngài, nếu bởi vì ta, cũng chết, ngài cũng cần lưu lạc đến tận đây, cho nên, ta cố gắng hết sức giúp ngài.”


      Nhị hoàng tử nhìn nàng :“Ngươi sợ ta, là do mấy ngày qua ngươi gặp phải quá nhiều trường hợp mạo hiểm, hay là bởi vì rồi cho nên ngươi thèm quan tâm đến sống chết nữa ?”


      “Nhị hoàng tử, ngài là người coi trọng, là người muốn giúp, ta đương nhiên sợ ngài.”


      “Ngươi gọi tên của ta .” Nhị hoàng tử .


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi:“Là gì?”


      “Hả?”


      Nàng lại hỏi:“Ngài tên gì?”


      “Ngươi biết tên ta?” Nhị hoàng tử thể tin .


      “Ngài chưa .”


      “Ta đường đường là Nhị hoàng tử, ngươi nhận ra ta nhưng lại biết tên ta!”


      Cầu Mộ Quân giận dữ :“Nhị hoàng tử, ta chỉ là phụ nhân bình thường, biết được ngài là ai tồi rồi, sao có thể biết tên ngài?”


      Nhị hoàng tử hít sâu hơi, :“Được rồi, bổn hoàng tử liền cho ngươi, Phong Nam Diệp, chính là tên của bổn hoàng tử, ta đặc biệt cho phép ngươi gọi ta Nam Diệp.”


      Cầu Mộ Quân :“Ta gọi ngài là Phong công tử vậy.”


      “Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là kẻ chạy trốn, có khả năng ngồi lên ngôi vị hoàng đế?”


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu :“ phải.”


      “Vậy tại sao có cơ hội lôi kéo ta để tạo mối quan hệ ngươi lại cần?” Phong Nam Diệp .


      “Vì sao ta lại muốn lôi kéo ngài để tạo quan hệ? Ta và ngài thân chẳng quen, gọi thẳng tên dường như thích hợp lắm.”


      “Được rồi, nữ nhân, nhóm tiểu thiếp của ta cũng thường xuyên dùng các loại biện pháp hấp dẫn chú ý của ta, ta cũng coi như thấy.” Phong Nam Diệp hừ tiếng.


      “Ngài vẫn nên gọi ta là Đoàn phu nhân hơn.” Cầu Mộ Quân .


      Phong Nam Diệp hít sâu hơi :“Vậy Đoàn phu nhân, ngươi có thể đưa Thường đại nhân Thường Liên Lâm – Biệt giá (1) Thượng Châu đến gặp ta lần được ?”


      (1) Biệt giá (別駕) chức quan giúp việc quan thứ sử, cũng như chức thông phán bây giờ.


      Cầu Mộ Quân :“Phong công tử muốn liên hệ cùng những người thân tín trong kinh thành sao?”


      Phong Nam Diệp gật đầu :“Phụ hoàng mất, Đoàn Chính Trung cũng chết, ta biết chút gì về tình huống trong cung, vậy chỉ có thể liên hệ với người lúc trước ta cho rằng là người đáng tin. Nhưng hai năm nay ta ở kinh thành, chỉ sợ vật đổi người thay, tất cả còn giống như lúc trước.”


      Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, :“Ngài đưa ta tín vật có thể chứng minh thân phận của ngài, ngài muốn tìm ai, ta giúp ngài tìm, muốn cái gì ta giúp ngài , ngài nên lộ diện.”


      Phong Nam Diệp lại nhìn nàng lúc lâu sau, :“Kỳ ta cũng biết ta tự mình gặp người khác là rất mạo hiểm. Bây giờ, ta cũng tình nguyện tin ngươi. Nhưng, việc ngôi vị hoàng đế này, ngươi……”


      Cầu Mộ Quân : “Ta biết nhiều lắm, ta ra mặt có lẽ kém hơn nhiều so với ngài tự mình ra mặt, nhưng ngài thể mạo hiểm, nhỡ đâu có kẻ làm việc cho Cầu Vĩ, ngài gặp nguy hiểm.”


      “Nhưng như vậy ngươi gặp nguy hiểm.” Phong Nam Diệp nhìn nàng .


      “Có thể giúp phu quân ta, phải tốt lắm sao?”


      Ngạo khí mặt Phong Nam Diệp chậm rãi tản đôi chút, nhìn nàng lâu :“Nữ tử giống như ngươi, phụ hoàng ta hẳn là phong ngươi làm phi, sao có thể tứ hôn cho ngươi cho kẻ khác?”


      Cầu Mộ Quân :“Hôm nay phải tìm Thường đại nhân sao?”


      Phong Nam Diệp gật đầu, lấy chủy thủ người ra :“Trong cuộc thi săn bắn ba năm trước ta đứng đầu, hoàng thượng ban cho ta thanh đao này trước mặt văn võ bá quan. Ngươi chỉ cần lấy thanh đao này ra, chỉ cần là người có mặt lúc ấy, đều biết là của ta.”


      Cầu Mộ Quân nhận đao, gật gật đầu.

      ****
      Nhìn năm hàng người xếp hàng trước mắt, nàng với quản gia:“Lão gia , ta dùng được nhiều người như vậy, phát cho mỗi người gấp ba lương tháng, lại thưởng mỗi người mười lượng bạc, sau đó tất cả hãy rời . Nếu ngươi muốn ở lại ở lại, muốn cứ .”


      Bây giờ nàng làm việc thay Nhị hoàng tử, hơi vô ý đưa tới họa sát thân, người chịu liên lụy càng ít càng tốt.


      Quản gia cũng nhiều, lập tức làm theo lời nàng. Cuối cùng, tất cả mọi người trở về sửa sang lại đồ đạc, quản gia đứng trước mặt nàng :“Để lại đầu bếp, hai nha hoàn, còn có lão nô, mặt khác Linh Lan còn ở trong phủ.”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :