1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 183: Ta hận ngươi
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đoàn Chính Trung nhàng cười, :“Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều đa tình giống ngươi sao?” Tiếp theo, với người dưới thành:“Hoàng Thượng hạ chỉ, ai có thể bắt sống Thích Sóc Ly hoặc Cầu Vĩ, có thưởng lớn!”


      Người phía dưới hoàn toàn dao động. Đột nhiên có người kêu to tiếng :“Phụng chỉ tróc nã phản tặc!”


      Lời này vừa ra, nhất hô bá ứng*, tiếng hét này vang lên, toàn quân đều giơ đao tấn công Cầu Vĩ cùng Thích Sóc Ly.


      * Nhất hô bá ứng: người hô hào, người người đều hưởng ứng làm theo.


      Chỉ thấy ba mươi người giang hồ phía sau Cầu Vĩ đột nhiên lấy ra các loại vũ khí giang hồ trong người, che chở Cầu Vĩ thoái lui. Thích Sóc Ly cũng được thân tín che chở bỏ chạy.


      Quân tuy nhiều, nhưng đánh lại tinh binh trong tay bọn họ. Hai người đường chém giết, rất nhanh chạy thoát đoạn dài.


      Đoàn Chính Trung lấy tên trong tay binh lính phía sau, nhắm thẳng về phía Thích Sóc Ly, bắn ra tên.


      tên này vô cùng chuẩn, bắn thẳng vào trái tim Thích Sóc Ly, làm cho ngã xuống ngựa, mở to mắt đứt hơi thở.


      người mặc đồ đen bên cạnh Cầu Vĩ đột nhiên giơ quải trượng đầu rắn trong tay lên, hai con Thanh xà từ bên trong bắn ra, bay về phía thành lâu.


      “Hoàng Thượng cẩn thận!” Đoàn Chính Trung nhanh chóng chắn hai con Thanh xà, :“Mau đưa Hoàng Thượng về tẩm cung!”


      Còn chưa xong, Hoàng Thượng ngã xuống đất.


      “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!”


      Trong mơ, khuôn mặt vốn ôn hòa của Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên lạnh như băng, đâm kiếm vào ngực cha ngay trước mặt nàng. Nàng khóc gọi “Cha”, gọi tên của , thong thả quay đầu, lạnh lùng :“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” xong, cười dữ tợn, sau đó lại đâm kiếm vào ngực nàng.


      Nàng gần như nghe thấy tiếng tim mình tan nát, dường như cảm thấy trong nháy mắt máu toàn thân đều đóng băng.


      Nàng đau đớn mở mắt, sau đó nhìn thấy .


      Chân , khuôn mặt .


      Nàng nằm ở Đoàn phủ, ngồi ở bên giường nhìn nàng.


      Nàng cũng nhìn .


      “Cha ta đâu?”


      “Chạy thoát.” .


      “Ở trong tay ngươi cũng có thể chạy thoát sao?”


      “Ta giết , giết ta, giết nàng.”


      “Đoàn Chính Trung!” Nàng đột nhiên ngồi dậy lớn tiếng kêu lên:“ cho ta biết, ngươi là kẻ thù với cha ta đúng , ngươi vẫn giết ông ấy đúng ?”


      “Ông ta sớm phải là người cha trong lòng nàng trước kia nữa rồi, muốn tạo phản, muốn quyền lực, vì tất cả những thứ đó, có thể từ thủ đoạn!” Đoàn Chính Trung nhìn nàng, nắm bả vai của nàng .


      “Cho nên ngươi lợi dụng ta lừa cha ta, để ông nghĩ Hoàng Thượng chết, khiến ông cùng Thích Sóc Ly mang binh tiến đánh hoàng cung!” Cầu Mộ Quân gạt tay ra.


      “Mộ Quân, ta lợi dụng nàng, là muốn trừ bỏ cha nàng. Bởi vì ta , ta muốn sống, ta muốn sống cùng nàng. Dù cho ta có trở thành kẻ thù giết cha của nàng chăng nữa, ta cũng muốn được ở bên nàng!”


      “Nhưng ta muốn ở bên ngươi, ngươi buông, để ta , ta muốn tìm cha ta!” Cầu Mộ Quân đẩy ra về phía cửa.


      tay Đoàn Chính Trung túm lấy nàng kéo trở về: “Cha nàng? phải cha nàng! Muội muội nàng – Cầu Tư Huyên – là giết, vì che dấu giết thái tử. Tiểu Nhụy cũng là người phái tới. Bởi vì để hoàn thành nhiệm vụ mà tự sát. Còn Cố Dật Lâu giả kia, cũng là giết. Mộ Quân, phải cha nàng, phải!”


      “Đừng đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu cha ta, muốn cũng là chính miệng ông ấy cho ta, ngươi để ta tìm ông ấy!”


      Đoàn Chính Trung giữ chặt nàng : “Ngay cả muội muội nàng cũng có thể giết, vì sao thể giết nàng? Thậm chí, ngay cả chuyện nàng gả cho ta cũng do bày ra. Vì điều tra ta, vì muốn biết thân phận của ta, phái con đến giám thị ta!”


      Cầu Mộ Quân nhìn , nước mắt dần dần rơi xuống, chỉ chốc lát sau nước mắt rơi như mưa, nhìn :“Ý của ngươi là, ngay từ đầu, ngươi cùng cha ta là kẻ thù, ngươi biết ta là con kẻ địch, cho nên ngươi lừa ta, từng bước lừa ta, vì hôm nay đúng hay ! Có lẽ, tất cả đều là kế hoạch của ngươi, có lẽ từ ngày đầu tiên ta vào Đoàn phủ ngươi lên sẵn kế hoạch. Cái gì mà ta, cái gì mà muốn ở bên ta, tất cả đều là giả, tất cả đều là giả!”


      phải! Nếu là như vậy nàng sớm chết!”


      “Có lẽ ngươi giữ ta vì ta còn hữu dụng, có lẽ ngươi muốn làm thái giám giả, còn muốn cả thân thể của ta!” Nàng lớn tiếng, liều mạng đẩy muốn rời , Đoàn Chính Trung ấn chặt nàng quát:“Nàng tin cũng tốt tin cũng tốt, ta để nàng rời khỏi Đoàn phủ này nửa bước. Chỉ cần ta sống , nàng cũng sống, nàng phải ở bên ta!”


      “Ta , ta chết cũng ở bên cạnh ngươi! Ngươi buông!” Cầu Mộ Quân giãy dụa, đá mạnh vào khố hạ .


      Đoàn Chính Trung thét lớn tiếng, thống khổ cắn răng. Cầu Mộ Quân đẩy ra liền chạy , lại bị kéo lại, dùng chân ngăn nàng, rút đai lưng của nàng trói hai tay của nàng vào đầu giường.


      “Ngươi buông, buông, hoặc là ngươi giết ta !” Nàng dùng sức vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi trói buộc của , chân liều mạng đá .


      giữ chặt đùi của nàng, ngồi lên đùi nàng, lập tức nắm lấy quần áo dưới gáy nàng, dùng sức xé, kéo sa y người nàng tới bên hông.


      “Ngươi làm cái gì, Đoàn Chính Trung, ngươi buông!”


      Ánh mắt phiếm hồng, gân xanh trán nổi lên, giống như ma quỷ xé rách cái yếm của nàng, làm cho bộ ngực trắng noãn của nàng lộ ra. Xé rách tiết khố của nàng, ngón tay đảo nhập vào giữa hai chân nàng, bắt đầu dùng sức xoa nắn.


      “Đoàn Chính Trung, ngươi buông, ngươi buông. Ta hận ngươi, kiếp này ta đều hận ngươi, cha, cha, cha cứu con!”


      nhếch môi, để ý nàng khóc kêu, cởi quần, tách hai chân của nàng ra, tiến vào trong cơ thể nàng.


      Nàng bị mạnh mẽ va chạm về phía trước, nghiêng đầu muốn nhìn khuôn mặt vô tình lạnh như băng của , rơi lệ lẩm bẩm :“Ta hận ngươi, ta hận ngươi……”


      Đoàn Chính Trung điên cuồng mà giữ lấy nàng, cắn răng :“Nàng hận ta cũng tốt, ta cũng tốt, cả đời này nàng mãi là thê tử của ta, sinh con cho ta, cả đời này phải ở bên ta!”


      lần lại lần, buông tha nàng, vô tình đoạt lấy nàng lần lại lần, phun ra mầm móng ở trong cơ thể nàng lần lại lần.


      Nàng sớm vô lực giãy dụa, vô lực quát , thậm chí ngay cả nước mắt đều cạn khô, giống như thể xác mất linh hồn, nằm ở dưới thân , mặc tùy ý giữ lấy thân thể nàng.


      Cuối cùng, lại lần phóng thích chính mình ở trong cơ thể nàng, chậm rãi rút khỏi thân thể của nàng, xoay mặt nàng lại, để cho đôi mắt vô thần của nàng lại nhìn về phía , : “Mộ Quân, ta nàng. Lúc này, ta uống thuốc, có lẽ trong cơ thể nàng có con của chúng ta. Chờ ta giết Cầu Vĩ, mang nàng rời , đến nơi xinh đẹp, nơi chỉ thuộc về tương lai chúng ta.”


      Nàng vẫn vô thần như cũ. lấy khăn ướt đến, nhàng thay nàng rửa sạch thân thể, sau đó mặc quần áo vào cho nàng.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 183: Giam cầm
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Nàng vẫn vô thần như cũ, lấy khăn ướt đến, nhàng lau sạch thân thể nàng, sau đó mặc quần áo vào cho nàng.


      Rút kim thoa, châu hoa đầu nàng, tháo tất cả trang sức người nàng. Sau đó bỏ viên thuốc vào trong miệng mình, nắm cằm của nàng, để cho nàng hé miệng, đẩy viên thuốc vào cổ họng nàng.

      Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, ngã lên người . ôm lấy nàng, ra khỏi phòng.

      Ôm nàng đến Tây lâu, đặt nàng vào trong chăn gấm mềm mại chuẩn bị từ trước, nhàng hôn lên môi nàng, xoay người ra ngoài.

      Đóng cửa, khóa lại, với quản gia ngoài cửa:“Mười hai canh giờ, canh gác chỗ này khắc rời, ngươi tự mình đưa cơm. Nếu khi ta trở về nàng ở quý phủ, thiếu sợi lông, tất cả các ngươi ném cho chó ăn!”

      “Dạ, lão gia.” Quản gia trả lời.

      Đoàn Chính Trung mới ra khỏi Tây lâu, liền có người đến bẩm báo :“Lão gia, có nữ nhân tới tự xưng là thiếu phu nhân Thích gia, muốn gặp lão gia.”

      Đoàn Chính Trung chậm rãi :“Để cho nàng vào.” xong, quay đầu nhìn về phía Tây lâu, sau đó mới đến chính đường.

      Người đến là nữ tử tao nhã nhàn thục, mang theo đứa bé trai tầm năm sáu tuổi, đúng là vợ con của Thích Sóc Ly.

      Thích thiếu phu nhân chậm rãi quỳ gối trước mặt , :“Đoàn tổng quản, ta là phu nhân của Thích Sóc Ly, đây là con trai – Thích Phàn. Cha chồng chết, Nhị đệ cùng Tam muội cũng mất tích, phu quân ta tạo phản chết. Mẹ chồng cũng chịu nổi đả kích chắc còn nhiều thời gian nữa. Giờ đây Thích gia chỉ còn lại chúng ta. Ta biết những người làm đại như các ngài có câu ‘Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’, nhưng ta đành lòng. Ta thể nhìn Tiểu Phàn bởi vì cha nó gây tội mà phải chết. Cho nên ta tới xin ngài thả Tiểu Phàn.”

      Đoàn Chính Trung :“Ngươi biết ‘Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’, vì sao còn đến cầu xin ta?”


      “Ta chỉ muốn cố gắng hết sức.”

      Thích thiếu phu nhân :“Đoàn tổng quản, kỳ phu quân ta vốn phải kẻ xấu xa như vậy. Nhớ lúc ban đầu khi ta gả cho chàng, chàng vốn thích ta, thích cha an bài hôn thay chàng, nhưng chàng vẫn đối xử với ta rất tốt, đem bất mãn với cha trút lên đầu ta.

      Nhưng ba năm trước đây, chàng thay đổi, chỉ lãnh đạm với ta, thậm chí cũng bắt đầu lãnh đạm với đứa con duy nhất của chàng. Để phải gặp ta, chàng có thể hai ba tháng trở về nhà. Khi đó, ta liền biết, chàng có người trong lòng, là người chàng lòng.

      Nhưng sau này ta mới biết được, người chàng , lại là đương kim Lệ phi. Chàng vốn phải người độc ác, vốn có dã tâm, xanh vỏ đỏ lòng, đại nghịch bất đạo như vậy. Nhưng chàng vì ta, lại có thể làm tất cả mọi chuyện.

      Chàng ta, để ý thân phận hoàng phi của ta, quên tất cả ta. Ta biết, chàng tạo phản vì cái gì khác, chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của ta, để cho con của ta làm Hoàng Thượng. Ngày đó, cha chồng ta đột nhiên trở lại phủ, thịnh nộ muốn lấy lại quân quyền của chàng. Sau đó, cha liền ngã ngựa chết.

      Ta biết, là chàng giết cha. Chàng rốt cục điên rồi, rốt cục đến lúc chàng hành động. đến bước này, là chàng bị trừng phạt đúng tội, nhưng, chàng cũng là người đáng thương. Ta chờ chàng bảy năm, chàng vẫn thèm liếc nhìn ta cái.

      Chàng lại vì ta mà hy sinh tất cả. Chàng chưa bao giờ nghi ngờ ta, chưa bao giờ nghĩ ta chàng hay chỉ lợi dụng chàng, ngài chắc cũng có thể cảm giác được. nữ nhân, nếu người nam nhân, hận thể đem tất cả cho , sao có thể vì quyền thế địa vị mà muốn vì mình mà lao vào nguy hiểm?

      Phu quân ta rất si, rất ngốc, chàng chết, là bởi vì chàng si ngốc. Người xấu có lẽ chỉ để lại tiếng xấu mà còn liên lụy đến con cháu, nhưng chàng lại chết bất đắc kì tử, cho nên ta cầu xin Đoàn tổng quản thả Tiểu Phàn.”


      Thích phu nhân cúi đầu sâu, cái trán chạm đất.

      Đoàn Chính Trung :“Diệt cỏ phải trừ tận gốc, nhưng ta phải Thích Tĩnh, chuyện trảm cả nhà này cả đời ta cũng muốn làm. Ngươi , Thích Sóc Ly chết, trong Thích gia người nên chết, nên chết đều chết, cần lại thêm mấy cái mạng nữa.”

      “Đa tạ Đoàn tổng quản.” Thích phu nhân đứng dậy, quay đầu với bé trai bên cạnh:“Tiểu Phàn, nghe được những lời mẹ vừa ? Cha con ‘làm phản giết chê’, làm rất nhiều chuyện sai lầm. Vốn tất cả chúng ta đều phải chết, nhưng vị Đoàn tổng quản này thả chúng ta, cho nên ngài là ân nhân của chúng ta. Con về sau được làm những việc sai trái giống như cha con, phải giống vị Đoàn tổng quản này sống phải nhân từ, làm việc tốt, biết chưa?”

      Bé trai quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn Chính Trung, lại nhìn về phía mẫu thân, gật gật đầu.
      Trong Tây lâu, bốn phía đều là tường, cả người Cầu Mộ Quân vô lực nằm im, đôi mắt khô cạn lại chảy ra nước mắt.

      Đoàn Chính Trung, nàng hận , nàng muốn ở bên , muốn sinh con cho , muốn lại nhìn thấy . Nàng chỉ cần cha, chỉ cần mẹ, chỉ cần người nhà bọn họ, đến nơi có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, quyền lợi.


      Đoàn Chính Trung đều lừa nàng, kỳ tất cả mọi người là do giết, đều là giết, còn muốn giết cha nàng, muốn nàng làm vợ chồng với kẻ thù giết cha, còn sinh con cho kẻ thù giết cha, muốn cho nàng đau khổ cả đời.

      Nàng muốn, nàng muốn bị khống chế, nàng phải tìm cha, phải về bên cạnh cha.
      Nhưng nàng nằm yên, ngay cả khí lực xoay người đều có, ngay cả khí lực quát mắng cũng có. cho nàng uống thuốc, muốn giam cầm nàng, muốn giết cha nàng, sau đó làm cho nàng mang thai, khiến nàng sinh con cho . độc ác, quá tàn nhẫn. phải Đoàn Chính Trung nàng , phải.


      biết ở nằm bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, sau đó có ánh sáng truyền đến, quản gia mang theo hai nha hoàn vào.

      “Phu nhân, ăn cơm .” Quản gia .

      Tiếp theo, nha hoàn liền nâng nàng dậy, đổ cháo trong bát vào miệng nàng.

      Cầu Mộ Quân há mồm.

      Quản gia :“Phu nhân, lão gia , chỉ cần làm cho người ăn cơm, có thể dùng bất cứ phương pháp nào, nhưng lão nô hi vọng người cần làm lão nô cùng hai nha hoàn này khó xử.”


      Cầu Mộ Quân chậm rãi há miệng, để nha hoàn đổ cháo vào trong miệng.

      Đúng vậy, nàng muốn ăn, nàng muốn đói chết, nàng còn phải nghĩ cách ra ngoài, chỉ cần còn sống, còn có hi vọng.

      Bón xong cơm, mấy người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình nàng.

      Cửa sổ tường sớm được bít kín, trong phòng u, ngay cả cây nến cũng có.

      Sợ nàng lấy nến đốt giường, đốt chăn sao? Đúng vậy, cái gì đều có thể nghĩ đến, ngay cả trang sức người nàng cũng bị tháo xuống, bắt nàng uống thuốc, khiến cho nàng ngay cả khí lực ngồi dậy cũng có.

      Nàng biết, chỉ cần muốn nàng chết, ngay cả quyền lợi chết nàng cũng có, muốn để cho nàng trốn, nàng có nửa phần cơ hội đào tẩu. giam nàng cả đời, làm cho nàng sống theo ý nguyện của .

      biết trôi qua bao lâu, chỉ biết là quản gia lại cho người đưa cơm đến, đến rồi rất nhiều lần, nàng đếm được, cũng biết hẳn là qua mấy ngày rồi.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 185: Trốn
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      biết qua bao lâu, chỉ biết là quản gia lại cho người đưa cơm đến, đến rồi rất nhiều lần, nàng đều đếm được, nhưng chắc hẳn là qua mấy ngày.


      May mà chưa trở về, vậy chứng minh còn chưa giết sc cha nàng, chưa thể thanh toán sạch kẻ địch của .


      Qua ngày nữa, nàng ăn xong cơm, quản gia lại dẫn người . Trong ánh sáng u nàng lại nằm xuống.


      Kỳ quái là thân thể nàng lại hồi phục, dần dần, nàng có thể nâng tay, có thể xoay người. Cuối cùng, giống như hoàn toàn khôi phục sức khỏe, có thể tự do hành động.


      Đây là chuyện gì, hiệu quả của thuốc sao?


      ngờ, nàng vừa tìm cách ra ngoài, trước mắt liền tối sầm, ngã xuống.


      Lúc quản gia tiến vào đưa cơm, sai nha hoàn nâng nàng dậy.


      Nha hoàn lật nàng lại, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, môi tím đen.


      tốt, phu nhân trúng độc!” Quản gia kinh hãi :“Nhanh gọi đại phu!”


      Vì an toàn, quản gia đưa nàng ra khỏi Tây lâu, mà để đại phu chẩn đoán cho nàng ngay tại Tây lâu, chính mình cũng vẫn canh giữ bên cạnh.


      Nàng trúng độc cũng nặng, trong chốc lát liền tỉnh. Mở mắt ra thấy trong phòng có vài nha hoàn cùng quản gia.


      Giật giật ngón tay, phát còn cảm giác bủn rủn vô lực, nàng vẫn có thể cử động.


      “Bón cho phu nhân uống xong bát thuốc này, tất cả đều ra ngoài .” Quản gia .


      “Vâng.” Linh Lan cùng nha hoàn khác nâng nàng dậy, bón thuốc cho nàng xong, lại đặt nàng nằm xuống.


      Linh Lan dịch chăn cho Cầu Mộ Quân, khi dịch đến bên mép giường, thanh chủy thủ nho sắc bén từ trong tay áo bên phải lộ ra, bị nàng nhét vào trong chăn.


      Khi thân thể chạm vào kim loại lạnh như băng kia, nàng vẫn lên tiếng, vẫn nằm vô thần như trước. Chờ quản gia mang người rời , nàng mới vội vạch chăn ra.


      thanh chủy thủ!


      Linh Lan nhưng lại cho nàng thanh chủy thủ, nàng ấy muốn thả nàng ra ngoài sao?


      Vì sao nàng ấy lại to gan như vậy?


      Tuy rằng kỳ quái, nhưng trong tình huống này nàng thể nghĩ nhiều, cầm chủy thủ, giấu vào trong tay áo.


      Đợi cho quản gia lại lần nữa mang hai nha hoàn đến đưa cơm, nàng sâu kín :“Quản gia, ngươi lại đây, ta có lời muốn với ngươi.”


      Quản gia đến gần nàng :“Phu nhân xin .”


      Cầu Mộ Quân mở miệng :“Ta muốn ngươi cho Đoàn Chính Trung, ……” Chờ quản gia chăm chú lắng nghe lời nàng, nàng đột nhiên cầm lấy chủy thủ đâm vào đầu vai .


      Trong Đoàn phủ, trừ bỏ Đoàn Chính Trung, người khôn khéo nhất là quản gia. Nếu có quản gia, nhất định nàng có thể chạy ra khỏi Đoàn phủ. Nhưng nàng nhẫn tâm giết , chỉ đâm bị thương.


      Rút mạnh chủy thủ ra, máu đỏ tươi từ đầu vai quản gia phun ra, nha hoàn hét thất thanh.


      Nàng cầm chủy thủ, chỉ về phía các nàng, sau đó chạy ra khỏi Tây lâu.


      “Mau đuổi theo!” Quản gia ôm miệng vết thương đầu vai, dùng sức hô.


      Nha hoàn lúc này mới phản ứng lại, vừa hô:“Phu nhân chạy trốn!” vừa cuống quít đuổi theo.


      Nghe thấy tiếng la, hạ nhân Đoàn phủ đều chạy tới, ngăn cản đường ra cửa của Cầu Mộ Quân.


      Cầu Mộ Quân đem dao để ở cổ mình, :“Đoàn Chính Trung qua, ta nếu thiếu sợi lông, ném các ngươi cho chó ăn, các ngươi ai dám lại đây!”


      Bọn hạ nhân nhìn máu theo chủy thủ trong tay nàng chảy xuống, sớm sợ tới mức mất hồn, lại nhìn nàng chỉ chủy thủ về phía mình, lập tức dám đến gần, nhưng vẫn là kiên trì chắn đường ra cửa lớn của nàng, cho nàng ra ngoài.


      Lúc này, Linh Lan đột nhiên chạy lại, kéo Cầu Mộ Quân chạy về nơi khác.


      Hạ nhân phía sau lại đuổi theo, Linh Lan kéo Cầu Mộ Quân chạy vòng quanh, chạy đến bụi hoa, dịch chuyển khối đá lớn dựa vào tường viện, lộ ra cái động.


      “Phu nhân, mau !”


      Cầu Mộ Quân quay đầu hỏi:“Linh Lan, vì sao?”


      Linh Lan đẩy nàng :“Có cơ hội nô tỳ lại cho người, bọn họ sắp đuổi tới, người mau !”
      Cầu Mộ Quân hề hỏi, lập tức theo cửa động chui ra ngoài.


      Hạ nhân đuổi theo đến nơi, chỉ vào Linh Lan :“Ngươi to gan, lão gia bỏ qua cho ngươi!”


      Linh Lan cười lạnh :“Từ ngày tiến vào Đoàn phủ, ta quan tâm đến sống chết nữa rồi.”


      Hạ nhân vội :“Bắt lấy nàng, những người khác nhanh ra bên ngoài đuổi theo phu nhân!”


      Cầu Mộ Quân vừa ra ngoài, liền chạy như điên đến Cầu phủ. Nàng biết Cầu phủ bây giờ như thế nào, cũng biết cha có ở Cầu phủ hay , nhưng nàng chỉ có thể về nhà. Trừ bỏ nhà, nàng biết còn có thể nơi nào tìm cha.


      Nàng tóc tai bù xù, ngay cả hài cũng , cầm chủy thủ dính máu chạy ở đường. Mọi người thấy thế, đều thét chói tai hoảng hốt vội né tránh, đường nhất thời xôn xao.


      Trong đám người, người mặc đồ đen, cầm quải trượng đầu rắn nhìn thấy nàng, bình tĩnh theo.


      “Cha, cha!” Cầu Mộ Quân chạy vào trong nhà, đẩy cửa lớn, trong nhà người, Cha ở đây, mẹ cũng , ngay cả hạ nhân cũng có, tất cả đều trống .


      “Cha, mẹ, hai người ở đâu? Hai người ở đâu?” Cầu Mộ Quân khóc hô, từ tiền viện đến hậu viện, từ chính đường tìm thư phòng, kêu to như điên, lại vẫn tìm được ai.


      “Ta biết cha ngươi đâu.” Người mặc đồ đen cầm quải trượng đầu rắn đột nhiên xuất trước mặt nàng.


      “Ngươi là ai?” Cầu Mộ Quân vội lấy chủy thủ chỉ vào .


      “Ta là người của cha ngươi.”


      “Ta dựa vào cái gì tin ngươi!”


      “Cái này phải do ngươi.” con thanh xà từ trong quải trượng bay ra, bò lên cổ nàng, cắn cái vào gáy nàng.


      Chủy thủ trong tay Cầu Mộ Quân “keng” tiếng rơi xuống đất, cả người cũng ngã xuống.


      Người mặc đồ đen đỡ được nàng, khiêng nàng lên phi thân ra khỏi Cầu phủ.


      cái thôn bỏ hoang, người mặc đồ đen khiêng Cầu Mộ Quân nhảy xuống giếng cạn.


      Khi Cầu Mộ Quân tỉnh lại, trước mắt là vài người áo quần kì lạ nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt cười như cười, vẻ hung dữ , lại làm cho nàng rất muốn chạy trốn.


      Nơi này bốn phía đều là thạch bích, bên trong sáng . Nàng cố gắng cử động ngồi dậy, quay đầu, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cầu Vĩ.


      “Cha!” Tất cả lo lắng đều biến mất, hi vọng lại dấy lên, nàng lập tức từ đất đứng lên, chạy tới trước mặt Cầu Vĩ.


      “Cha, người có việc gì, người sao tốt rồi!” Nàng khóc lao vào trong lòng .


      Cầu Vĩ nhìn nàng, nhàng nở nụ, mặt lại chút thay đổi :“ quả nhiên giết ngươi, quả nhiên ta chọn đúng người rồi.”


      “Cha, con muốn gặp lại Đoàn Chính Trung, người dẫn con cùng mẹ được , Thiếu Dương, chúng ta rời khỏi kinh thành được ?” Cầu Mộ Quân khóc .


      Lúc này, kẻ mặt nhọn tiến lên :“Hầu gia, tốt, có người đến!”


      người khác lập tức quỳ rạp mặt đất nghe ngóng, :“Là tiếng vó ngựa, có mấy chục người, hẳn là Đoàn Chính Trung tìm đến đây!”


      Cầu Vĩ chậm rãi :“ sợ, Xà Trượng Thanh, hôm nay ngươi lập công lớn.”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 186: Tan nát cõi lòng
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Vĩ chậm rãi :“ sợ, Xà Trượng Thanh, hôm nay ngươi lập công lớn.”


      “Cha, có phải Đoàn Chính Trung đến đây đúng , chúng ta mau chạy !” Cầu Mộ Quân vội la lên.


      Cầu Vĩ nhìn nàng :“ còn kịp rồi.” xong, liền nắm lấy cổ của nàng.


      Đám người Đoàn Chính Trung vây quanh miệng giếng, ở phía vọng xuống :“Cầu Vĩ, mau ra đây, ta đếm đến ba, nếu ngươi ra, ta phóng hỏa!”


      xong, người phía sau xuống ngựa, đồng loạt kéo cung, mũi tên đều tẩm lửa.


      , hai……” chuẩn bị đếm đến ba, phía dưới có động tĩnh, Cầu Vĩ mang theo Cầu Mộ Quân nhảy ra từ miệng giếng.


      “Đoàn Chính Trung, Thích Sóc Ly thông minh biết dùng nàng đến đối phó ngươi, lại ngu xuẩn bị ngân châm của ngươi lừa gạt. Ta ngốc như .” xong, liền bóp chặt cổ nàng.


      Nước mắt trong mắt Cầu Mộ Quân chầm chậm lan ra vành mắt, sau đó chảy xuống.


      Tất cả đều giống như giấc mơ.


      Nàng biết, xảy ra chuyện gì, mình là ai.


      Bàn tay bóp chặt cổ nàng cứng như sắt thép, chậm rãi siết lại, ép nàng nàng hé miệng mới thở nổi.


      Nàng nhớ , đôi bàn tay to này, từng luôn thích nâng nàng lên cao cao, sau đó đặt nàng lên vai, nàng từng cảm thấy đó là nơi cao nhất.


      Nàng nhớ , đôi bàn tay to này, luôn sờ sờ đầu nàng, cho nàng nụ cười từ ái nhất.


      Nàng nhớ , mỗi khi nàng phạm sai lầm đôi bàn tay to này nâng lên cao, cuối cùng lại nhàng hạ xuống, đặt lên người nàng, chủ nhân bàn tay :“Về sau nhớ kỹ, được tái phạm.”


      Nàng nhớ rất nhiều, nhưng chính nàng cũng biết, rốt những thứ trong đầu nàng là mơ, hay là tình cảnh bây giờ mới là mơ.


      Cầu Vĩ dùng cánh tay giơ nàng lên, khiến cho chân của nàng rời khỏi mặt đất.


      Đoàn Chính Trung nhếch môi nhìn , :“Buông nàng ra.”


      “Lui ra phía sau.” Cầu Vĩ mỉm cười .


      Đoàn Chính Trung chậm rãi kéo dây cương lui về phía sau, người bên cạnh ngăn trở :“Tổng quản……”


      Đoàn Chính Trung giơ tay ý bảo lui ra phía sau, người nọ chỉ phải phục tùng mệnh lệnh lui ra phía sau.


      Đợi bọn họ lui tới khoảng cách bắt được đám người Cầu Vĩ nữa, Cầu Vĩ cười :“‘ hùng khó qua ải mỹ nhân, Thích Sóc Ly cũng thế mà Đoàn Chính Trung ngươi cũng vậy, đời này, nữ nhân quả nhiên là công cụ tốt nhất.” xong, liền túm Cầu Mộ Quân lui về phía sau.

      Đoàn Chính Trung chậm rãi về phía trước, :“Thả nàng ra.”


      “Vậy phải xem, ngươi có thể thả ta hay .” Cầu Vĩ vừa , vừa lui về phía sau.


      “Ngươi thả nàng, ta thả ngươi.”


      Cầu Vĩ mang theo những người khác nhanh chóng rút lui. Đến trước rừng cây , đá mạnh Cầu Mộ Quân về phía tảng đá trước mặt, còn mình lẩn vào rừng cây.


      Đoàn Chính Trung phi thân lên, đỡ Cầu Mộ Quân vào trong lòng.


      Đúng lúc này, con Thanh xà chui ra từ sau áo nàng, cắn lên tay .


      vội ném tiểu Thanh xà ra, ôm Cầu Mộ Quân hạ xuống đất, lấy viên thuốc từ trong tay áo ra, ăn vào.


      Trong rừng cây, Xà Trượng Thanh kinh hãi :“ lại có thuốc giải độc xà?”


      “Chúng ta mau theo mật đạo rời !” Cầu Vĩ xong, hai người liền lẩn vào đám cây.


      “Đuổi theo!” Đoàn Chính Trung hô to tiếng, những người khác lập tức đuổi theo. Sau đó hỏi Cầu Mộ Quân:“Nàng sao chứ?”


      Đến khi thấy vết thương Thanh xà cắn đầu ngón tay Đoàn Chính Trung, nàng mới giật mình tỉnh lại ít, nhìn , được câu.


      Đoàn Chính Trung nhìn khắp người nàng, xác định nàng có việc gì mới :“Mau, mau theo ta về Đoàn phủ!” xong, lập tức lên ngựa, đưa tay về phía nàng.


      Nàng nhìn , ngây người hồi lâu, chậm rãi vươn tay về phía .


      tay Đoàn Chính Trung kéo nàng vào trong lòng mình, cưỡi ngựa như bay về phía Đoàn phủ.


      còn gì cả, còn muội muội, còn cha, còn mẹ, nàng còn gì cả.


      Cúi đầu, là bàn tay trắng nõn của , bàn tay ôm chặt nàng vào trong ngực.


      Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung, phu quân, là phu quân của nàng, là ông trời của nàng, là phu quân của nàng.


      Nước mắt từ trong mắt chảy xuống, nàng chậm rãi đưa tay cầm tay .


      Ngựa chạy như bay về phía Đoàn phủ. Ban đầu, tay cầm dây cương, tay ôm chặt thắt lưng của nàng, nàng tựa vào trong lòng . Sau đó, cả người bắt đầu trở nên nặng nề, đè nặng nàng, khiến cả thắt lưng nàng thẳng nổi.


      Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn , thấy giọt máu bên miệng .


      “Chàng làm sao vậy, chàng làm sao vậy?” Nàng yếu ớt, sốt ruột hỏi.


      sao, trở về tìm Liễu Vấn Bạch giải độc là được.” cắn răng .


      Nàng khóc nắm chặt tay , trong lòng khẩn cầu ngựa có thể chạy nhanh thêm chút.


      Vừa đến cửa Đoàn phủ, Cầu Mộ Quân vội xuống ngựa. Nàng quen cưỡi ngựa liền ngã khụy xuống đất, nàng lập tức bò dậy, cà nhắc dìu Đoàn Chính Trung còn chút sức lực.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, rốt cục tỷ trở lại!”


      Cầu Mộ Quân quay đầu lại, thấy Thích Vi từ cửa bậc thang đứng dậy, vui sướng chạy tới bên này.


      Muội ấy sao?


      kịp cao hứng vì Thích Vi vẫn bình an, nàng cố gắng đỡ Đoàn Chính Trung, để ngã xuống.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao vậy?” Thích Vi chạy tới giúp nàng đỡ .


      “Nhanh, giúp tỷ gọi người trong phủ đến dìu vào!” Cầu Mộ Quân vội la lên.


      “Được.” Thích Vi đáp ứng, khuôn mặt lại lạnh lùng, lấy ra thanh chủy thủ đâm tới phía Đoàn Chính Trung sắp hôn mê.


      cái bóng trắng bay tới, Liễu Vấn Bạch cước đá văng Thích Vi ra.


      “Thích Vi, ngươi làm cái gì?” Liễu Vấn Bạch hét lớn trước nay chưa từng thấy.


      Thích Vi bị đá ngã xuống đất, nàng nhìn ngực Đoàn Chính Trung, quần áo bị cắt còn có mấy vết máu nho dính quần áo, cười :“Giết , báo thù cho những người chết trong Thích gia ta!”


      “Ngươi!” Liễu Vấn Bạch nhìn vết máu người Đoàn Chính Trung, lập tức phi thân đến trước mặt Thích Vi, kiếm trong tay chỉ vào nàng, lại chậm chạp đâm vào.


      Thích Vi cười lạnh :“Sao nào, muốn giết ta sao? Ngươi giết , dù sao Đoàn Chính Trung chắc chắn chết. Ta dùng bình thuốc độc ngươi là ngay cả ngươi cũng có thuốc giải. Nếu ngươi muốn cứu , bằng bây giờ nhanh chóng tiết kiệm thời gian nghiên cứu chế tạo thuốc giải .”


      “Liễu Vấn Bạch, ngươi mau xem , còn trúng độc rắn.” Lúc này, Cầu Mộ Quân ôm Đoàn Chính Trung ở phía sau khóc .


      Liễu Vấn Bạch với quản gia từ trong phủ ra:“Bắt lấy nàng!” xong liền trở lại xem Đoàn Chính Trung.


      Liễu Vấn Bạch nhìn miệng vết thương ngón tay Đoàn Chính Trung, lấy ra hai viên thuốc bỏ vào miệng , :“Mau nâng vào trong phòng.”


      Lập tức có hạ nhân đỡ Đoàn Chính Trung vào nhà, sau đó, Liễu Vấn Bạch vào trong phòng, đuổi mọi người ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân ngã ngồi đất, còn sức lực thừa nhận chuyện như vậy.


      Nàng còn gì ả, Đoàn Chính Trung là tất cả của nàng, là người nàng ký thác tất cả cảm tình, tất cả hi vọng. Nàng còn gì để mất nữa rồi, nàng thể mất nốt cả nữa.


      Sau nửa canh giờ, Liễu Vấn Bạch gọi nàng vào.


      Nhìn Đoàn Chính Trung nằm giường, nàng muốn hỏi, môi lại run lên, dám hỏi.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 187: Tỉnh ngộ
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Nhìn Đoàn Chính Trung nằm giường, nàng muốn hỏi, môi lại run lên, dám hỏi.


      Liễu Vấn Bạch : “Xà độc trong người giải, lúc trước ăn thuốc ức chế độc, cho nên còn kịp. Nhưng lại trúng loại độc khác. Thích Vi đâm bị thương, tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng dao nàng có độc, độc kia chỉ cần gặp máu làm cho người ta trúng độc. tay ta có thuốc giải, cũng chế được thuốc giải, cho nên muốn cứu , chỉ có thể tìm sư phụ dạy ta chế độc. Ta cho uống thuốc rồi, có thể bảo đảm cho an toàn tháng. Nếu tháng sau ta còn chưa trở về, vậy……” Liễu Vấn Bạch tiếp , xoay người ra ngoài, được nửa, lại xoay người, với nàng ngơ ngác đứng ở bên giường nhìn Đoàn Chính Trung:

      hạ quyết tâm phải làm kẻ thù giết cha của , cũng hạ quyết tâm ở bên cho dù hận thế nào, muốn giết đến thế nào chăng nữa. Kỳ ‘Phản loạn Thiếu Dương’ tám năm trước là Cầu Vĩ bí mật lưới bắt hết tất cả mọi người. Đoàn Chính Trung phải kẻ thù giết cha , mà ngay từ đầu là con kẻ thù giết cha . gặp , chính là mưu. Từ giây phút hai người gặp nhau, luôn là kẻ thù của nhau. vẫn biết ở cùng , có lẽ trở thành sai lầm lớn nhất đời , nhưng rất cố chấp.”


      Cuối cùng :“Bí đạo trong phòng này, hẳn từng vào, ngay tại lối vào mật đạo, còn che dấu con đường khác. Nơi đó mới là mật thất thực , nơi đó có tình báo mấy năm thu thập được.”


      thanh đóng cửa vang lên, sau đó trong phòng lại yên tĩnh.


      Lời Liễu Vấn Bạch quanh quẩn bên tai nàng lâu.


      Kẻ thù giết cha…… nàng là con kẻ thù giết cha Đoàn Chính Trung.


      Phụ thân Đoàn Chính Trung, bọn họ từng nhắc đến ông. Vậy cha chồng của nàng là ai?


      “Phản loạn Thiếu Dương”? Đoàn Chính Trung có quan hệ gì với “Phản loạn Thiếu Dương”?


      Tám năm trước, Cố Thiệu Chương nghe theo đề nghị của Cầu vĩ, liên hợp nhiều vị văn nhân cùng nhau phản Thích Tĩnh.


      Tám năm trước, Thích Tĩnh lấy danh nghĩa “Phản loạn Thiếu Dương” giết hơn ngàn người, lưu đày vô số, cũng có vô số người bởi vì kiện này từ đại tiểu thư biến thành nô tỳ, từ công tử nhà giàu trở thành kẻ hạ đẳng nhất, vận mệnh hoàn toàn bị thay đổi.


      Tám năm trước, ràng phải là chín người gặp họa, lại có người trong số đó thoát nạn, những thế còn là người lãnh đạo. Tám năm trước Đoàn Chính Trung mười lăm tuổi, tiến cung làm thái giám.


      Trong đầu đột nhiên xuất hai bóng người. là người mười năm trước muốn lấy nàng – Cố Dật Lâu, là người mười năm sau, ràng nàng sâu đậm, lại chịu dễ dàng ra, nhưng lại vì nàng mà suýt chết vài lần – Đoàn Chính Trung.


      Từng có người lẻn vào Đoàn phủ, mình là Cố Dật Lâu, nhưng trước khi chết lại tên Sở Mộc Thanh.


      Đoàn Chính Trung , quê quán, hồ sơ của , tất cả đều là giả.


      cũng từng , lâu rồi chưa được ăn hoa mai tô Thiếu Dương, quên mất mùi vị.
      Nàng thử đem thân phận của Cố Dật Lâu đặt lên người Đoàn Chính Trung.


      Năm đó, Cố Dật Lâu là người trong số những người bị thay đổi vận mệnh, cả nhà bị trảm, chỉ còn mình sống sót.


      Người nhà bị gian thần hại chết, cho nên cho dù là ai nữa ý nghĩ đầu tiên cũng là báo thù.


      Cố Dật Lâu suy nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách báo thù. Nhưng khi ấy mới mười lăm tuổi, cách nào cũng chỉ là là lấy trứng chọi đá mà thôi.


      Muốn lật đổ đại quan triều đình tay che trời, rửa sạch oan khuất cho phụ thân, chỉ có thể làm cho mình mạnh hơn kẻ kia, làm cho mình cũng có thể giống Thích Tĩnh, tùy tiện bịa đặt tội danh có thể xử tử rất nhiều người. Cho nên vào cung, lấy thân phận thái giám đến bên hoàng thượng, chiếm được sủng ái của Hoàng Thượng.


      Quyền lực càng lớn mạnh, càng dễ điều tra nguyên nhân năm đó người nhà uổng mạng, lại càng đến gần .


      ra, kẻ thù phải người vẫn nghĩ đến – Thích Tĩnh, mà là người phụ thân dốc lòng bảo vệ.


      Kẻ thù đưa con đến bên người , an bài cơ sở ngầm bên cạnh . thể với cơ sở ngầm kia, cũng nhất định cơ sở ngầm đó chịu nghe lời, cho nên kẻ thù lại đưa nha hoàn đến. Tra xem cơ sở ngầm hay , tra xem có phải thái giám hay , tra ra thân phận của .


      Vì thế sau đó tìm lý do đem cơ sở ngầm đuổi về bên người kẻ thù.


      Những người thay kẻ thù làm việc, từng người từng người phải chết. Cuối cùng, ngay cả người con khác của kẻ thù cũng chết. bắt đầu lo lắng.


      lại đưa nàng trở về bên người, cho nàng tiền, cho nàng ra ngoài, nhốt nàng ở trong phủ.


      sợ nàng gặp chuyện may, chỉ muốn dùng phương thức của mình bảo vệ nàng.


      Bỏ nàng lại lấy nàng, lợi dụng nàng lại giam cầm nàng, đều là vì bảo vệ nàng. Luôn muốn hai người có thể ở bên nhau trọn đời, cho dù thân phận là kẻ thù.


      Nàng nhìn nhắm mắt hôn mê, xoay người mở cơ quan, chui vào dưới giường.


      Xuống bí đạo, nàng cẩn thận kiểm tra hai bên bí đạo hai lần, cảm thấy cơ quan chỉ có thể ở đĩa đựng đá Dạ Quang hai bên tường bí đạo.


      Nhìn nhìn lại những chiếc đĩa này rất nhiều lần, phát những cái khác đều giống nhau, chỉ có đá Dạ Quang hai cái đĩa là có thể lấy xuống.


      Lấy hai viên đá Dạ Quang đối diện nhau xuống, vẫn nhìn ra có vấn đề gì.


      Đặt đá Dạ Quang vào chỗ cũ, chuẩn bị ra chỗ khác tìm thử xem có chốt mở . ngờ sau khi đặt viên đá Dạ Quang xuống lại nghe được động tĩnh.


      Quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa vào mật đạo phía bên kia mở ra.


      ngờ có thể mở được !


      Nàng nhìn lại đá Dạ Quang, lúc này mới nhớ ra, ra là trong lúc vô ý nàng đặt ngược chỗ, ai biết làm bừa lại có thể mở được.


      Nhanh chóng vào cánh cửa vừa mở ra, quả nhiên là con đường bí mật khác.


      mấy bước đến được căn phòng đơn giản, trừ cái bàn cùng ghế dựa, chỉ có ngăn tủ.


      đến bên ngăn tủ, mở mấy ngăn kéo ra, thấy đủ loại giấy tờ, văn thư. số là thư, số là tấu chương, có dấu cơ mật hình cây quạt, có ghi chữ bằng máu ở ngoài bìa. Nàng phát có cả tờ giấy lúc trước nàng tìm được trong thư phòng nhưng sau đó lại bị Liễu Vấn Bạch đánh hôn mê cầm mất.


      Nhớ tới đến lúc đó, Liễu Vấn Bạch hẳn là trốn trong thư phòng Cầu phủ tra xét, nàng lại đột nhiên xông vào, phát ra tờ giấy kia. Sợ nàng biết nhiều nên làm nàng hôn mê, cầm tờ giấy , thuận tiện đưa nàng đến chỗ Đoàn Chính Trung khi đó bất hòa với nàng.


      Ra khỏi bí đạo, lại đến bên cạnh giường ngồi xuống. Nhìn Đoàn Chính Trung đứng giữa làn sinh tử, trong lòng nàng tự nhủ, được khóc, đừng khóc, được yếu ớt, tìm kiếm an ủi từ .


      Cuối cùng nàng cũng biết xung quanh bọn họ chưa bao giờ có gió êm sóng lặng.


      Những gì nàng biết, chỉ là lại có người gặp nạn. Nhưng biết rằng phía sau có biết bao nhiêu toan tính, bao nhiêu mưu.


      Nàng thường xuyên ngại ở trong phủ hái hoa đọc sách rất nhàm chán, lại biết rằng lúc mình làm những chuyện đó, phải đối phó với những mưu của Thích Tĩnh.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :