1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 179: Tiểu biệt
      Editor: mèomỡ

      “Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm ?” Cầu Mộ Quân cầm bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt .

      “Chàng ngửi xem.” Nàng đưa hoa đến gần mũi .

      Đoàn Chính Trung đưa tay ôm nàng vào lòng, giống như hứa hẹn :“Mộ Quân, ta cho nàng hạnh phúc.”

      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu ngạc nhiên :“Chàng làm sao vậy?”

      Vừa ngẩng đầu, thấy ở gáy lỗ hổng . “Sao chàng lại bị thương?”

      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi nàng. giữ chặt cần cổ nàng, kéo quần áo nàng tới thắt lưng.

      “Chàng làm cái gì vậy, bây giờ là ban ngày đó.” Nàng dời môi .

      lại chiếm giữ môi của nàng, tay cầm chặt dây lưng cái yếm của nàng, sau đó lại buông tay, đoạn dây lưng kia hóa thành bột phấn.

      thế nhưng…… Thế nhưng tiêu hao nội lực trong trường hợp này. Cầu Mộ Quân lo lắng : “Chính Trung, chàng sao vậy, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”

      vẫn lời nào, lại kéo đai lưng của nàng, nàng đành lòng nhìn như vậy, tự cởi đai lưng xuống. cởi toàn bộ quần áo của nàng, động tác rất chậm lại rất mạnh vuốt ve thân thể của nàng, gần như nắn đến tụ máu.

      Hôn cũng nhàng, dịu dàng, mà gần như thô bạo, giống mãnh thú đói khát cắn nuốt con mồi, lưỡi tiến vào trong miệng nàng, đem thở dốc của nàng cuốn vào trong bụng.

      ôm chặt nàng, đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, xoa nơi phấn nộn của nàng.

      Nàng sợ run, bị buộc lui về phía sau, tựa mạnh vào bàn tròn phía sau.

      Ấm trà chén trà bàn bị đụng vào, “rầm” tiếng, nàng chịu đựng bên hông bị đụng đau, :“Chàng tiếng chút.”

      lập tức dùng cánh tay nâng chân của nàng lên, nhấc áo bào phóng xuất ra kiên đĩnh lớn, mạnh mẽ đưa vào nơi non mềm giữa hai chân nàng.

      Thân thể nàng cứng đờ, nhịn được khóc ra tiếng.

      hôn gáy của nàng, lần càng mãnh liệt hơn lần, làm cho nàng gần như chịu nổi. “Chính Trung……”

      Nàng nhắm chặt hai mắt, chống lại được sức lực cuồng mãnh của , dùng hai tay đè chặt cái bàn, rên tên của .

      Nàng nghĩ đến đây là kịch liệt nhất, khó thừa nhận nhất, ai biết đột nhiên lại càng dùng lực mạnh mẽ xâm nhập, càng lúc càng gấp, càng lúc càng mãnh liệt, làm cho đầu nàng trống rỗng, thét chói tai.

      Chất lỏng nóng cháy mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể nàng, ý thức nàng mơ hồ, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt bàn.

      thở gấp nhìn nàng, sau đó ôm thắt lưng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống sàn.

      Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, cởi quần áo của mình, đè lên thân thể nàng, lại hôn nàng. Đôi môi nóng bỏng dần dần xuống, mút mạnh, lại nhàng cắn cắn, lưu lại dấu hôn hồng hồng hoặc là dấu răng người nàng.

      Lại nâng hai chân của nàng lên, cúi đầu đè chặt, sau đó mãnh liệt tiến vào.

      Lúc này đây, nàng càng thêm vô lực thừa nhận, khi lưu tình chút nào tiến vào, nàng liên tục run rẩy, rên rỉ. “Đừng mà, Chính Trung…… A…… Đừng mà……” lại càng dùng sức, càng thêm xâm nhập……

      Nàng rốt cục nhịn được kiều khóc, nhưng dù là rên rỉ, quát to, cầu xin, đều thể ngăn cản .

      Cuối cùng, nàng ở người run run, co rút, cả cơ thể cùng linh hồn đều ném đến nơi nào biết. chậm rãi rút khỏi thân thể nàng, cúi xuống nhàng hôn lên nước mắt mặt nàng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, khẽ gọi:“Chính Trung……”

      “Ta nàng, Mộ Quân, ta nàng.” Trong mắt hơi ươn ướt, tựa như nhẫn đau đớn tê tâm liệt phế.

      “Ta cũng chàng, Chính Trung, rất rất chàng.” Nàng nhàng xoa mặt .

      đứng dậy ôm lấy nàng, đến bên giường, đặt nàng lên giường lớn mềm mại. nằm bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, đau lòng : “Mộ Quân, ta muốn sống, ta muốn được ở cùng nàng, được ở bên nàng cả đời.”

      “Chàng , chàng chết, ta tin, ta muốn tin chàng, tin rằng cả đời chúng ta ở bên nhau.”

      nhìn nàng sâu, lại nhàng mà hôn lên môi nàng.

      Cảm giác được lại cứng rắn, nàng : “Bên ngoài còn có người, vừa rồi chỉ sợ là……”

      cần sợ, cần so đo nữa.” xong, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đào trước ngực nàng. Vui thích lại tiếp tục, nhưng lần này rất dịu dàng, chuyên chú, chậm rãi từng chút đưa nàng vào trong miệng, ấn nhập trong lòng.

      Ngày hôm sau, tiến cung, lại lần nữa cả đêm về. Nàng đợi cho đến rạng sáng, rốt cục chịu được mệt mỏi mà ngủ quên. Trong lúc mơ màng, dường như có người vuốt ve mặt nàng, tay hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. ở bên cạnh, nàng ngủ sâu, nàng bị bàn tay hơi lạnh khiến cho bừng tỉnh. Yên lặng mở mắt, liền thấy . “Chính Trung……”

      “Ta đánh thức nàng?” giọng . Nàng cầm tay , :“Sao cả đêm về?”

      cúi người nằm bên người nàng, ôm lấy nàng :“Mộ Quân, Hoàng Thượng bệnh nặng, có lẽ sắp được, mấy ngày nay ta phải ở trong cung.”

      “Vậy…… phải ở bao lâu?”

      biết, phải xem tình trạng của Hoàng Thượng, có thời gian ta trở về thăm nàng.”

      Nàng nhìn hồi lâu, gật gật đầu.

      nhàng hôn lên môi nàng, : “Phải tự chiếu cố chính mình, được tùy tiện ra khỏi phủ, chờ ta trở lại.”

      “Ừm. Chàng cũng phải chiếu cố bản thân mình cho tốt, còn có, được quá thân mật với công chúa phi tử trong cung.”

      nhàng cười, : “Ta chiếu cố Hoàng Thượng, nàng nghĩ đâu vậy?” xong, lại hôn nàng sâu, sau đó :“Mộ Quân, ta đây.”

      “Chàng…… Bây giờ luôn sao?” Nàng còn tưởng rằng ở lại quý phủ lát.

      “Ừ. Ở yên trong phủ, lúc ta nàng như thế nào, khi ta về nàng phải y nguyên như thế, thể thiếu cái gì, biết ?.” xong, liền đứng dậy, lại đứng ở đầu giường nhìn nàng trong chốc lát mới xoay người rời .

      “Chính Trung –” Nàng đột nhiên gọi lại, từ giường đứng dậy vọt tới trước mặt , ngửa đầu hôn .

      lập tức ôm lại nàng, nụ hôn rất dài sâu, buông nàng ra, ôm chặn ngang nàng đến bên giường, bỏ vào trong chăn.

      “Đừng để bị lạnh.” xong, thay nàng dịch chăn, hai người nhìn nhau trong chốc lát, lại xoay người rời khỏi phòng.

      Đoàn Chính Trung rồi, đến ở trong cung, cố gắng trở về thăm nàng, nhưng rồi ngày, hai ngày, ba ngày, chưa từng trở về.

      Nàng đương nhiên nhớ kỹ lời ra ngoài, phải vì lí do gì, chỉ sợ đột nhiên trở về, nàng gặp được .

      ngày dường như dài hơn, trước kia rời giường, ăn vài bữa cơm trời tối, bây giờ lại chán đến chết, ngày dài biết làm gì.

      Hái hai đóa hoa cúc, đun vài ấm trà hoa cúc, xem vài bài thơ…… Tất cả đều nhàm chán như vậy.

      Giữa trưa sau mấy hôm , nàng lén cầm quần áo đến thư phòng, đặt ở ghế thường ngồi, còn mình ngồi bên cạnh đọc sách.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 180: Tin tức
      Editor: mèomỡ

      Nàng nhớ , lần đầu tiên nàng thấy cười là ở nơi này. Nàng ở trong này len lén tìm cơ quan, sau đó đến được thanh trì nhìn tắm rửa. Cũng ở nơi này nàng mượn cớ đọc sách trộm nhìn , đúng rồi, ở nơi này còn lừa mất bốn mươi lượng bạc của nàng. Mặt đỏ ửng, trong lòng mắng keo kiệt, lại nhịn được cười thẹn thùng.

      biết bây giờ làm gì? Có phải cũng lén nhớ nàng giống như nàng nhớ hay ?

      Nàng nhàng vuốt ve quần áo , cúi đầu cười ngọt ngào.

      Bên tai lại vang lên tiếng “Ong ong”, nàng còn tưởng rằng mình bị ù tai, quay đầu, ngờ lại thấy được con ong từ ngoài cửa sổ bay vào.

      Con ong kia xoay vài vòng phía thư án, rồi ngừng lại, đậu thư án.

      Thấy con ong kia vẫn bay , nàng liền nhớ tới con ong của .

      Có phải, con ong này phải ong bình thường, mà để truyền tin cho hay ?

      Nhưng ở đây, có thể làm chậm trễ chuyện quan trọng của ?

      Nàng mở ngăn kéo, lấy thấu kính, đặt ở người con ong.

      Nàng xem trước, chờ về lại cho , miễn cho con ong chờ được mà bay .

      Lần này, hai cánh ong đều viết chữ. Cầu Mộ Quân nhìn thấy bên viết “Hồi kinh phục tang” bên viết “Nhị hoàng tử bí mật”, hợp lại đó là “Nhị hoàng tử bí mật hồi kinh phục tang”!

      Cầu Mộ Quân kinh ngạc.

      Phục tang? Nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử đóng ở biên cương, đột nhiên hồi kinh phục tang, còn phải bí mật. Chẳng lẽ là phục tang cho Hoàng Thượng? Hoàng Thượng băng hà rồi sao?

      Nhưng sao nghe được tin tức gì? Nếu Hoàng Thượng băng hà, chỉ sợ quý phủ sớm treo vải trắng, làm sao lại có chút động tĩnh?

      Đoàn Chính Trung là Hoàng Thượng bệnh nặng, chưa Hoàng Thượng chết? Rốt cuộc là có chuyện gì? làm cái gì? Có phải cũng quấn vào chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế, có phải bí mật mưu tính chuyện gì hay ?

      lo lắng, sốt ruột, có hạ nhân ở ngoài cửa kêu lên:“Phu nhân.”

      Cầu Mộ Quân mở cửa ra, hỏi:“Chuyện gì?”

      Hạ nhân :“Phu nhân, người của Cầu phủ tới, Cầu phu nhân bệnh nặng.”

      Cầu Mộ Quân vừa nghe, lập tức ra ngoài.

      Mặc kệ là mẹ bệnh hay lại giả bệnh nặng giống như lần trước, mẹ chắc chắn muốn gặp nàng. Mấy ngày nay gặp, nàng cũng sớm muốn thăm mẹ .

      Lên xe ngựa, nàng liền thẳng hướng Cầu phủ.

      Lần này, Cầu phu nhân là bệnh nặng , vẫn ho ngừng. Cầu Mộ Quân lo lắng ở lại chăm nom đến tận buổi chiều.

      Khi mặt trời sắp xuống núi, Cầu Vĩ vào cửa mà :“Mộ Quân, nên về thôi”

      Cầu Mộ Quân nhìn Cầu phu nhân, :“, cha, mẹ, đêm nay con ở lại nơi này qua đêm được ?”

      Cầu phu nhân :“Ta và cha con đương nhiên là muốn như vậy, nhưng Đoàn Chính Trung ……”

      sao, mấy ngày nay luôn ở trong cung, cũng quản con, con ở lại nhà đêm, có việc gì.” Cầu Mộ Quân .

      Cầu Vĩ gật đầu, : “Vậy cũng tốt, nếu thực xảy ra chuyện, cha tìm là được.”

      Cầu Mộ Quân cười : “Yên tâm , cha, có việc gì .”

      Trời tối, sau khi Cầu phu nhân ngủ, Cầu Vĩ vẫn trở về phòng. Cầu Mộ Quân thấy ông vẫn bận rộn ở trong thư phòng, liền nấu bát canh bưng qua cho ông.

      “Cha, bây giờ ban đêm lạnh, trước uống bát nóng canh .” Vào phòng, Cầu Mộ Quân đem canh đặt ở trước mặt Cầu Vĩ.

      Cầu Vĩ cười :“ lâu cha uống canh con hầm.”

      “Cha, về sau có cơ hội, mỗi ngày con đều hầm cho người uống.” Cầu Mộ Quân .

      Nếu có ngày, Đoàn Chính Trung cần phải che dấu, cần phải giả vờ tốt với nàng trước mặt người khác, vậy nàng có thể thường xuyên về nhà, chiếu cố cha mẹ.

      Cầu Vĩ uống canh, Cầu Mộ Quân chờ ở bên, trong lúc vô ý thấy sổ con bàn .

      “Cha, chân người phải vẫn chưa cử động được, phải cần lên triều sao? Sao lại vẫn viết tấu chương ?”

      Cầu Vĩ uống xong canh, buông bát :“Ta tạm thời cần phải xen vào chuyện triều đình, nhưng thứ này, cũng thể quản .”

      “Cha, làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Cầu Vĩ lo lắng :“Hoàng Thượng bệnh nặng, bây giờ thượng triều cũng thấy triệu kiến đại thần, chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng Đoàn Chính Trung có thể gặp Hoàng Thượng. Cha sợ là thời gian của Hoàng Thượng còn nhiều, nhưng việc lập thái tử lại vẫn chưa quyết định. Hôm qua cha thu được tin tức, Thích Sóc Ly tay cầm mười vạn quân có khả năng có tâm mưu phản, muốn giết những hoàng tử khác, lập Tam hoàng tử. Nếu đây là , khẳng định sau khi Hoàng Thượng băng hà khởi . Bây giờ Hoàng Thượng lại hoàn toàn biết gì cả, cho nên cha viết tấu chương dâng cho Hoàng Thượng, khuyên người mau chóng xử trí Thích Sóc Ly, lập tức triệu Nhị hoàng tử hồi kinh, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.”

      “Nhưng … nhưng phải rồi vừa người Hoàng Thượng triệu kiến đại thần sao?” Nghe thấy lời Cầu Vĩ, rốt cục Cầu Mộ Quân hiểu được Đoàn Chính Trung làm gì.

      hẳn là cũng giống cha, đứng về phía Nhị hoàng tử. Có lẽ cũng biết Thích Sóc Ly có ý định mưu phản, liền cùng Hoàng hậu giấu giếm chuyện Hoàng Thượng băng hà, bí mật triệu Nhị hoàng tử hồi kinh. Sau đó lại đột nhiên công bố tin tức Hoàng Thượng băng hà, phù Nhị hoàng tử lên đế vị. Đến lúc đó, đại cục định, Thích Sóc Ly muốn làm gì nữa cũng muộn. May mà cha cùng Đoàn Chính Trung đều ủng hộ Nhị hoàng tử, bằng , nếu hai người đối đầu, nàng nguyện ý chứng kiến.

      Lúc này, Cầu Vĩ :“Dù thế nào, cha nhất định phải gặp được Hoàng Thượng. Cho dù Hoàng Thượng bệnh hôn mê bất tỉnh, cha cũng muốn đem tấu chương đặt ở bên giường người, làm cho người vừa mở mắt liền thấy được.”

      “Cha, nếu người đem tấu chương giao cho Đoàn Chính Trung , phải có thể gặp Hoàng Thượng sao? Để giao cho Hoàng Thượng phải được rồi sao?” Cầu Mộ Quân .

      Cầu Vĩ lắc đầu : “Đoàn Chính Trung là hoạn quan, tấu chương này vạn vạn thể giao cho .”

      “Vậy cha người……”

      “Mộ Quân, cần phải nữa, ta nhất định phải tự mình nhìn thấy Hoàng Thượng. Thích Tĩnh chết, bây giờ triều chính hơn phân nửa do Đoàn Chính Trung nắm giữ. tự mình đem tấu chương giao cho Hoàng Thượng, ta lo lắng.” Cầu Vĩ kiên quyết.

      “Cha, kỳ Đoàn Chính Trung cũng xấu như người tưởng, có lẽ cũng lo lắng cho giang sơn?” Cầu Mộ Quân còn thêm.

      “Mộ Quân, con trước ngủ , ý ta quyết. Đêm nay viết xong tấu chương, sáng sớm ngày mai ta tiến cung.”

      “Cha……”

      ngủ .” Cầu Vĩ cúi đầu, thèm nhắc lại.

      Cầu Mộ Quân lo lắng trở lại phòng, biết nên với cha như thế nào.

      Tất cả mọi chuyện Đoàn Chính Trung an bài tốt, nếu có thể thuận lợi phát triển, Thích Sóc Ly nhất định đạt được mục đích. Nhưng Hoàng Thượng chết, cha căn bản có khả năng gặp được Hoàng Thượng .

      Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới sáng, Cầu Mộ Quân liền nghe được động tĩnh bên ngoài. Ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cầu Vĩ chuẩn bị tiến cung.

      “Cha, người muốn sao?”

      Cầu Vĩ bị hạ nhân cõng tới kiệu, quay đầu : “Mộ Quân, cần phải xen vào, về phòng .” xong, ý bảo hạ nhân đưa vào kiệu.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Nhà nàng mèo mỡ gỡ hết chương ra up lại. Bạn ấy beta lại truyện và đăng lại chương mới thành ra các bạn chịu khó chờ ít lâu, cho tới chương 181 mình up lên.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 181: đành lòng
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Vĩ được hạ nhân cõng tới kiệu, quay đầu : “Mộ Quân, cần phải xen vào, về phòng .”
      xong, ý bảo hạ nhân đưa vào kiệu.
      Cầu Mộ Quân lo lắng nhìn theo, với hạ nhân: “Tiểu Ngũ, chăm sóc cha ta cho tốt.”
      Tiểu Ngũ :“Tiểu thư, người yên tâm.” xong nâng kiệu, về phía hoàng cung.

      Cầu Mộ Quân biết có nên cho cha chuyện Hoàng Thượng chết hay . Tuy rằng chân cha thành như vậy còn muốn gặp Hoàng Thượng vất vả, nhưng nàng cũng biết, cho dù cha tạo thành uy hiếp gì cho kế hoạch của Đoàn Chính Trung, nhưng chuyện lớn như vậy càng ít người biết càng tốt. Nếu cẩn thận tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ Đoàn Chính Trung gặp nguy hiểm.
      Ở lại chăm sóc cho mẹ, cha trở về, nàng rất lo lắng nên hôm nay về Đoàn phủ.
      Đợi cả ngày, đến tận tối, Cầu Vĩ mới ngồi kiệu trở về.
      Cầu Mộ Quân vội xuống dìu ông xuống kiệu, hỏi:“Cha, cha có gặp được Hoàng Thượng ?”


      Cầu Vĩ gì, Tiểu Ngũ : “Tiểu thư, lão gia quỳ cả ngày ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng, nước cũng chưa uống ngụm, còn gặp Hoàng Thượng cái gì!”
      “Cha……” Cầu Mộ Quân nhìn đầu gối Cầu Vĩ bẩn, nghẹn ngào ra lời.


      “Mộ Quân, đừng lo lắng, ta sao.” Giọng Cầu Vĩ khàn khàn, chuyện cũng có vẻ hụt hơi.
      Cầu Mộ Quân vội đỡ Cầu Vĩ vào cửa, chờ ông ăn uống qua loa xong mới : “Cha, đừng như vậy nữa, đừng nóng vội gặp Hoàng Thượng.”


      Cầu Vĩ lắc đầu : “Hoàng Thượng cũng hoàn toàn hôn mê. Hôm nay ta thấy có người đưa thuốc đưa canh vào rồi cầm bát ra. Hoàng Thượng nhất định còn có thể triệu kiến đại thần, chỉ là người muốn gặp thôi. Có lẽ, có lẽ còn liên quan đến Đoàn Chính Trung, có phải cho Hoàng Thượng gặp người khác hay ?”

      “Cha, đâu, bỏ cha, người đừng quan tâm nữa.” Cầu Mộ Quân chỉ có thể đau lòng .


      Cầu Vĩ : “Mộ Quân, con biết, ra ta còn có tâm nguyện. Nhị hoàng tử chỉ là người tài đức sáng suốt, hơn nữa trước kia còn là đệ tử của Cố bá bá con. Ngài ấy rất kính nể Cố bá bá con. Nếu ngài làm Hoàng Thượng, nhất định điều tra ‘Phản loạn Thiếu Dương’ năm đó, nếu tra ra chân tướng, vậy cả nhà Cố bá bá con, cùng với hơn ngàn người chết trong ‘Phản loạn Thiếu Dương’, đều có thể rửa sạch oan khuất mỉm cười nơi cửu tuyền .”

      “Nhưng……” Cầu Mộ Quân cắn môi biết cái gì, chỉ cúi đầu, kéo ống quần lên, nhận thuốc từ tay hạ nhân, giúp bôi thuốc lên hai đầu gối thâm tím, đau lòng ra lời.
      Nàng nên ra sao? Phải ra sao? ảnh hưởng đến kế hoạch của Đoàn Chính Trung chứ?


      “Mộ Quân, mẹ con hôm nay có khỏe ?” Cầu Vĩ hỏi.

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu:“Hôm nay uống thuốc, khá lên nhiều, cũng còn ho nữa.”


      Cầu Vĩ vui mừng : “Vậy tốt rồi. Mộ Quân, bằng chờ tân hoàng đăng cơ cha liền từ quan, mang hai mẹ con con rời khỏi kinh thành. Thích Tĩnh chết, Đoàn Chính Trung cũng tranh chấp với Thích gia nữa, đến lúc đó ta xin thả con tự do, nhà chúng ta tìm nơi phong cảnh xinh đẹp, sống an nhàn nửa đời còn lại.”

      sao?” Cầu Mộ Quân vui vẻ .

      , cha khi nào lừa con chưa? Nơi ở cha chọn rồi, Thiếu Dương. Cố bá bá con vẫn đó là nơi tốt, được sơn được thủy, bốn mùa như xuân, hưng thịnh dồi dào, cha sớm muốn đến đó dưỡng lão.”

      Cầu Mộ Quân nghĩ đến Thiếu Dương – nơi nàng cũng vẫn chờ mong, nghĩ đến cuộc sống hoà thuận vui vẻ trong lời cha, lập tức có khát khao về tương lai. Nếu có thêm Đoàn Chính Trung, lúc đó phải là thái giám tổng quản, phải dùng mặt nạ mà sống, người nhà bọn họ ở cùng nhau, hạnh phúc như vậy tốt.

      Đúng, còn có Liễu Vấn Bạch, Thích Vi, Thích Ngọc Lâm. Nếu Thích Ngọc Lâm cũng , chỉ sợ chọc Đoàn Chính Trung mất hứng. Nếu tất cả mọi người đến Thiếu Dương, có phân tranh như nơi này tốt.

      Lúc này, Cầu Vĩ : “Được rồi, Mộ Quân, thuốc bôi rồi, con ngủ trước , ngày mai cha lại tiến cung. Nếu con phải về cứ về, nếu muốn về, ở lại đây cũng tốt.”

      “Cha, người được sao? Hoàng Thượng gặp người!”

      Cầu Vĩ kiên quyết :“Hoàng Thượng có gặp hay là chuyện của Hoàng Thượng, ta nhất định phải xin người triệu kiến. Chuyện này quan hệ đến hưng thịnh quốc gia, dân chúng yên vui.”

      “Cha……” Cầu Mộ Quân xúc động, suýt ra , nhưng mâu thuẫn nửa ngày, cuối cùng cũng gì.

      Sáng sớm hôm sau, Cầu Vĩ lại ra ngoài. Cầu Mộ Quân đứng ở cửa nhìn Tiểu Ngũ cõng ông lên kiệu, trong lòng chua xót đành lòng nhìn cảnh này.


      Tiểu Ngũ cõng Cầu Vĩ từng bước xuống bậc thang. ngờ đột nhiên trượt ngã, cả người lảo đảo ngã xuống bậc thang. Tiểu Ngũ trẻ tuổi, đứng lại linh hoạt, lập tức ổn định được cơ thể. Cầu Vĩ lại từ lưng ngã xuống, lập tức lăn từ bậc thang xuống.

      “Cha!” Cầu Mộ Quân kêu sợ hãi tiếng, vội chạy xuống.


      “Cha!” Nàng ôm lấy Cầu Vĩ, tay mới chạm tới gáy ông, liền chạm vào dòng nước ấm áp ẩm ướt.

      Run run rút tay ra, đập vào mắt quả nhiên là màu máu đỏ tươi ghê người!

      “Cha, cha, nhanh gọi đại phu!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng khóc hô.

      Cầu Vĩ chịu đựng cái gáy đau, :“Mộ Quân, cha sao.”

      “Lão gia!” Tiểu Ngũ chạy xuống, vội cõng Cầu Vĩ vào nhà.

      Trong chốc lát, đại phu đến. Chỉ bị ngã đập đầu có chuyện gì, băng bó chờ miệng vết thương khép lại là ổn.

      Cầu Mộ Quân đến phòng bếp nấu thuốc, lúc quay trở lại, thấy Cầu Vĩ vừa được băng bó, bây giờ để cho người ta giúp ông hài, dường như muốn xuống giường.

      “Cha, sao người nằm?” Cầu Mộ Quân vội chạy tới .

      Cầu Vĩ :“Chỉ bị thương chút, có việc gì. Hôm nay hơi trễ chút, nhưng ta phải tiến cung.”

      “Cái gì, người còn muốn tiến cung? Người bị thương thành như vậy !” Cầu Mộ Quân sốt ruột .
      sao, có gì đáng ngại.” Cầu Vĩ .


      Cầu Mộ Quân túm chặt giày ông định , :“ được, cha, con cho người .”

      Cầu Vĩ bảo hạ nhân lui ra, : “Mộ Quân, con cha gấp như vậy vì sợ có ngày nào đó Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, cha còn cơ hội. Cha có thể chờ, nhưng Hoàng Thượng thể chờ.”

      “Cha, ra……” Cầu Mộ Quân do dự chút, rốt cục :“ ra Hoàng Thượng băng hà, người gặp được Hoàng Thượng!”

      “Con cái gì, lời này thể lung tung!” Cầu Vĩ kinh hãi .


      Cầu Mộ Quân khẳng định : “Là , con xem được mật tín của Đoàn Chính Trung, là người khác cho Nhị hoàng tử bí mật hồi kinh, lâu nữa hồi cung. Hoàng Thượng chết, là Hoàng hậu cùng Đoàn Chính Trung lừa mọi người, để cho Nhị hoàng tử hồi cung, ngồi lên đế vị trước.”
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 182: Hành động
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Cái này con chắc sao?” Cầu Vĩ lập tức hỏi.

      Cầu Mộ Quân gật đầu :“Đúng vậy, là con vô ý nhìn thấy ở thư phòng Đoàn phủ. Cha, Đoàn Chính Trung cùng Hoàng hậu nương nương cũng muốn lập Nhị hoàng tử, bọn họ khống chế hoàng cung, Nhị hoàng tử có thể lập tức đăng cơ, đây phải hợp ý người sao? Người cần gặp Hoàng Thượng nữa.”

      Cầu Vĩ ngưng thần suy nghĩ chút, sau đó bình tĩnh :“Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, vậy cha an tâm. nghĩ tới Hoàng Thượng băng hà, khó trách đột nhiên thấy bất cứ kẻ nào .”

      “Vậy bây giờ người có thể nằm xuống nghỉ ngơi được chưa? cần lo những việc khác.” Cầu Mộ Quân .

      Cầu Vĩ gật đầu, lại được Cầu Mộ Quân đỡ nằm xuống.

      “Mộ Quân, con ở trong nhà hai ngày rồi, vẫn nên trở về sớm chút, đợi lâu cũng hợp cấp bậc lễ nghĩa.”

      “Dạ.” Cầu Mộ Quân kéo chăn cho ông, gật đầu :“Cha, nếu người ở nhà đợi để cho con yên tâm, buổi chiều hôm nay con trở về.”

      Cầu Vĩ cười :“Bây giờ trong lòng cha yên tâm, đương nhiên ở nhà đợi, con cứ yên tâm .”

      “Vâng, được đổi ý. Còn có –” Cầu Mộ Quân nghiêm mặt :“Cha, chuyện này người trăm ngàn lần cần cho người khác.”

      Cầu Vĩ cười :“Con cho cha là đứa trẻ ba tuổi sao? Đừng quên, cha còn hi vọng Nhị hoàng tử sau khi làm Hoàng Đế có thể lật lại bản án Cố gia!”

      “Được, vậy cha nghỉ ngơi , con thăm mẹ.”

      “Được, chăm sóc nàng cẩn thận.”

      Cầu Mộ Quân lại dịch dịch chăn cho Cầu Vĩ, ra cửa .

      Nụ cười mặt Cầu vĩ chậm rãi biến mất, lạnh giọng lẩm bẩm:“Đoàn Chính Trung, quả nhiên.”

      Tiếp theo, ngồi dậy, hai chân bình thường đến bên cạnh bàn viết lên tờ giấy. Mở chuồng bồ câu bên cửa sổ, bắt con bồ câu đưa tin màu trắng, cột tờ giấy vào chân bồ câu, buông tay để cho bồ câu đưa tin bay ra ngoài.

      Buổi chiều, khi Cầu Mộ Quân sửa sang lại phòng, có nha hoàn bưng chén cháo đến.

      “Tiểu thư, lão gia buổi chiều người ăn rất ít, sai nô tỳ lại bưng cháo đến.”

      Cầu Mộ Quân cười :“Cha cũng là, là ăn no rồi mà. Được rồi, ngươi làm việc , cháo lát nữa ta uống.”

      “Dạ, nô tỳ cáo lui trước” Nha hoàn xong, rời khỏi phòng.

      Cầu Mộ Quân lại gấp chỉnh tề vài bộ quần áo, mới ngồi vào bên cạnh bàn. Cháo cũng vừa nấu còn nóng, vì để cha phải lo lắng, liền cố gắng uống hết.

      Mới uống xong bát cháo bao lâu, muốn gọi nha hoàn tiến vào cầm bát , đầu lại dần dần hỗn loạn, ngay sau đó liền ngã úp sấp bàn.

      người mặc đồ đen từ cửa sổ tiến vào, khiêng nàng lên, nhảy ra cửa sổ.

      Đêm khuya, Cầu Vĩ mang theo ba mươi người giang hồ, cùng mười vạn quân của Thích Sóc Ly, tập hợp trước cửa Thích phủ.

      Thích Sóc Ly :“Chúng tướng sĩ, Hoàng Thượng năm ngày trước băng hà, tên hoạn quan Đoàn Chính Trung này cùng hoàng hậu, phong tỏa tin tức Hoàng Thượng băng hà, mưu đồ bí mật tạo phản. Tối nay, ta cùng mọi người tiến vào hoàng cung, giết hoạn, diệt hậu, thề sống chết thanh lọc phản nghịch!”

      “Giết hoạn, diệt hậu, thề sống chết thanh lọc phản nghịch*!” Mười vạn quân đồng loạt hô lớn.

      “Xuất phát!” Thích Sóc Ly hô to tiếng, cùng Cầu Vĩ mang theo đại quân, cùng nhau giục ngựa hướng về phía hoàng cung.

      Giữa đại quân, có tiểu đội đặc biệt bảo vệ chiếc xe ngựa, cũng theo đại quân.

      Ngoài cửa thành, ban đêm vốn nên tĩnh lại vang lên tiếng vó ngựa “rầm rập”. Trong giây lát, vô số đại quân hành quân băng băng tới, bụi đất cuồn cuộn bay lên dưới bầu trời đầy sao.

      thành lâu phía trước sớm đứng đầy binh lính, chỉ thấy người dáng người khôi ngô, bộ dáng như tướng lãnh vọng xuống phía dưới:“Thích Sóc Ly, Cầu Vĩ, các ngươi muốn tạo phản sao?”

      “Hoàng Thượng băng hà, ta chỉ là muốn chấn chỉnh cung đình, thanh lọc phản nghịch!”

      “Thích Sóc Ly lớn mật, Hoàng Thượng băng hà khi nào, ngươi sao có quyền chấn chỉnh cung đình, thanh lọc phản nghịch!” Tướng lãnh lớn tiếng hô.

      “Gian ngoan mất linh!” Thích Sóc Ly rút trường đao, hô to tiếng :“Phá cửa cung -”

      Binh lính lập tức chuyển thân gỗ to đến bắt đầu thúc vào cửa cung, tức thành trận mưa tên bay xuống.

      Cầu Mộ Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào tai là những tiếng la hét.

      Đầu còn hỗn loạn , hồi lâu mới phát mình ở trong chiếc xe ngựa.

      Chậm rãi đưa tay vén màn che lên, lập tức hoảng sợ.

      Trước mắt là vô số binh lính, mà phía trước nữa là cửa hoàng cung! Lại nhìn phía sau, đông nghìn nghịt, tất cả đều là quân đội!

      Có chuyện gì xảy ra?

      Đúng lúc này, thành lâu phía trước mặt lại xuất ánh sáng, vài cây đuốc cùng tiến lên thành lâu, sau đó liền nghe người hô to:“Hoàng Thượng giá lâm!”

      Cầu Mộ Quân tập trung nhìn, người tóc xám trắng đúng là Hoàng Thượng, mà ở bên cạnh đỡ , phải Đoàn Chính Trung là ai?

      Hoàng Thượng… phải Hoàng Thượng chết sao?

      Nàng nghĩ như vậy, binh lính phía dưới cũng đồng thời phát ra tiếng than sợ hãi:“Hoàng Thượng băng hà?”

      Thích Sóc Ly cũng ngẩn cả người, lúc này Cầu Vĩ hô:“Mọi người đừng bị Đoàn Chính Trung lừa, Hoàng Thượng này là giả! Hoàng Thượng sớm băng hà !”

      Nghe được giọng của cha, Cầu Mộ Quân hoảng sợ. Cha, sao cha lại ở đây?

      “Cầu Vĩ, Hoàng Thượng ở đây, sao có thể để cho ngươi mê hoặc lòng người!” Đoàn Chính Trung .

      “Dám có gan giả mạo Hoàng Thượng, tội đáng chết vạn lần!” Cầu Vĩ đột nhiên khoát tay, bắn về phía Hoàng Thượng ba lượt ngân châm.

      Ngân châm lại nhanh, Đoàn Chính Trung cho dù muốn chắn cũng chắn được hai mươi mốt cây ngân châm, Hoàng Thượng chấn động ngã về sau.

      “Thất Tinh Thần Châm.” Đoàn Chính Trung :“Ta sớm nên đoán được Thái tử là do ngươi giết.”

      nghĩ tới lúc này, Hoàng Thượng đẩy Đoàn Chính Trung che chở cho ra, tiến lên :“Cầu Vĩ dám can đảm phản vua giết thái tử, trẫm hạ chỉ, ai bắt sống Cầu Vĩ, trẫm lập tức phong vương!” xong câu này, Hoàng Thượng bắt đầu ho khan kịch liệt.

      “Ngươi……”

      Lúc này, Đoàn Chính Trung :“Hoàng Thượng sớm mặc Kim Ti Giáp đao thương bất nhập, ngân châm của ngươi thể gây chút thương tổn cho Hoàng Thượng.”

      Người phía dưới bắt đầu dao động, Cầu Mộ Quân nghi hoặc lại lo lắng, đột nhiên bị Thích Sóc Ly phi thân đến, bắt ra ngoài.

      nhàng hạ xuống đất, kề đao vào cổ nàng :“Đoàn Chính Trung, ta biết, kỳ ngày đó ngươi cũng đuổi tới sơn động. Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn nữ nhân này sao?”

      Cầu Mộ Quân hoảng sợ nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ thấy lạnh lùng cười, đột nhiên ngân châm từ trong tay bắn ra. Ngân châm kia thẳng tắp bay về phía Thích Sóc Ly.

      Thích Sóc Ly dùng Cầu Mộ Quân để trước người làm lá chắn, tất cả ngân châm đều đâm vào trước ngực nàng.

      Thích Sóc Ly đá nàng về phía trước, nàng mở to mắt, dùng ý thức còn sót lại nhìn Đoàn Chính Trung tường thành xa xa, tiếp theo, trước mắt liền tối đen vô tận.

      “Đoàn Chính Trung, ngươi quả nhiên đủ độc ác.” Thích Sóc Ly .


      Đoàn Chính Trung nhàng cười, :“Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều đa tình giống ngươi sao?” Tiếp theo, với người dưới thành:“Hoàng Thượng hạ chỉ, ai có thể bắt sống Thích Sóc Ly hoặc là Cầu Vĩ, có thưởng lớn!”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :