1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 174: Tin tức truyền đến
      Editor: mèomỡ

      Đoàn Chính Trung : “Hình như hôm nay săn bắn.”

      Săn bắn? Vậy phải rất dễ bị thương sao?

      Bên tai truyền đến tiếng ong mật “Ong ong”, nàng quay đầu lại, chỉ thấy con ong mật từ khe cửa sổ bay vào. Đoàn Chính Trung ôm nàng vào trong ngực, lấy ra cái ống trúc, ong mật vòng vo vài vòng, liền bay vào. Chỉ thấy lấy từ trong ngăn kéo ra cái thấu kính to, sau đó đặt ở thân ong mật, sắc mặt biến đổi. Cầu Mộ Quân kỳ quái, hỏi:“Làm sao vậy?”
      gì, nàng cảm thấy ngạc nhiên, cũng nhìn qua. Xuyên qua thấu kính, thấy sáu chữ cánh ong mật: ‘Thích Tĩnh ngã ngựa chết!’

      Thích Tĩnh chết!

      Nàng ngẩng đầu nhìn Đoàn Chính Trung, thể tin được :“Đây là ?”

      gật đầu.

      “Sao có thể”

      Thích Tĩnh, kẻ tay che trời, quyền khuynh hướng dã hơn mười năm, chết! Cứ như vậy ngã ngựa mà chết!

      Nàng nhìn , giọng hỏi: “Là chàng sao?” Hôm trước ta còn hùng hổ muốn tới tra Đoàn Chính Trung, hôm nay chết, có thể hay

      Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, tìm tòi nghiên cứu hỏi:“Giống như cứ có người chết nàng hoài nghi ta đầu tiên, ở trong mắt nàng ta là kẻ cuồng giết người sao?”

      “Ta Nào có?”

      “Sao lại có?” hỏi lại.

      Nàng chột dạ, :“Ta chỉ là, là thuận miệng hỏi, phải thôi.”

      “Được rồi, về phòng trước , nghỉ ngơi chút.” .

      Nàng từ đùi leo xuống, sửa lại quần áo, muốn , lại nghĩ tới, :“Bốn mươi lượng đâu?”

      lấy từ trong áo ra bốn mươi lượng, đưa cho nàng.

      Mặt nóng nóng, có chút được tự nhiên cầm lấy tiền, muốn bỏ vào trong lòng, lại phát tiền này nhìn có chút quen mắt. Nghĩ, lại sờ người mình, túi tiền đầy lúc trước nay chỉ còn lại ít bạc vụn.

      Nàng cuống quít mở túi tiền ra, nhưng chỉ còn lại tám lượng!

      “Đoàn Chính Trung, chàng xấu lắm, đây ràng là tiền của ta!” Nàng cả giận .

      Đoàn Chính Trung sững sờ :“Làm sao có thể, đó phải là từ trong tay ta đưa ra sao? Ta bốn mươi lượng đổi ý.”

      “Chàng biết xấu hổ, đây ràng là tiền của ta, ta có bốn mươi tám lượng giờ chỉ còn lại tám lượng!”

      “Của nàng?” kỳ quái : “Sao nàng có tiền?”

      “Chàng Chàng giữ lời, biết xấu hổ!” Nàng giận dữ .

      Đoàn Chính Trung lại làm vẻ mặt vô tội, : “Ta cho nàng cũng là bốn mươi lượng, nàng muốn gạt tiền của ta sao?”

      “Chàng chàng” Cầu Mộ Quân cực kì tức giận dậm chân cái, :“Ta bao giờ để ý đến chàng nữa!”

      xong, liền nổi giận đùng đùng ra cửa.

      “Đợi chút” ở phía sau gọi lại.

      Nàng quay đầu lại, chỉ nghe :“Giúp ta lấy quần đến.”

      Nàng đạp mạnh cửa, ra ngoài.

      Đoàn Chính Trung nhàng cười, sau đó thần sắc lại bắt đầu nghiêm túc.

      nghĩ tới lúc này, cửa lại bị đạp văng ra lần nữa. Cầu Mộ Quân vào, cầm hai bao hoa mai tô kia, để ý tới lại đạp cửa mà .

      ***

      Buổi chiều, nha hoàn tới mời nàng dùng bữa, lại ngoài ý muốn gặp Đoàn Chính Trung.

      “Lão gia đâu?” Nàng hỏi.

      Quản gia :“Hồi phu nhân, người trong cung tới Hoàng Thượng đột nhiên hôn mê, lão gia tiến cung rồi.”

      “Ừm, biết.”

      Tiến cung? Nàng đột nhiên nhớ tới, còn chưa thay quần, quần kia đều là Đều là khẳng định thể để cho người khác lấy quần vào, vậy phải cứ để như vậy tiến cung

      Trong lòng quẫn bách lại đau lòng, còn lo lắng. tự trách mình, lại nghĩ lại, ai bảo biết xấu hổ như vậy, lừa nàng, đáng đời! Nghĩ có lẽ chỉ lát nữa đến trời tối trở về, Nhưng đến tận đêm khuya, nàng ngủ còn chưa về.

      Lại mở mắt ra, trời sáng. Nàng vẫn mặc nguyên quần áo ngày hôm qua, nằm mình giường, vẫn thấy bóng dáng . Nhìn lại mình, là dáng nằm gục lên bàn ngủ quên, cách khác cả đêm qua về. Lần này Hoàng Thượng bệnh rất nặng sao?

      Bây giờ Thích phủ hẳn vô cùng đau buồn, cũng biết Thích Vi thế nào.

      Nếu kẻ thù của Đoàn Chính Trung là Thích Tĩnh, giờ đây Thích Tĩnh chết, vậy phải từ giờ an toàn rồi sao?
      Rời giường hơi muộn chút, ngờ mới chải đầu nửa, có nha hoàn đến tiến vào : “Phu nhân, tốt, người Thích gia đến làm loạn!”

      “Cái gì?” Nàng cuống quít tùy tiện sửa sang chút liền ra cửa. Mới đến tiền viện, thấy Thích Ngọc Lâm cưỡi ngựa tiến vào Đoàn phủ.

      “Đoàn Chính Trung, ngươi ra đây cho ta!” Thích Ngọc Lâm mặc áo trắng, trán buộc khăn trắng hô lớn.

      Quản gia : “Thích công tử, lão hủ , giờ lão gia ở quý phủ, nếu người còn ở Đoàn phủ ồn ào bốn phía như vậy, lão hủ khách khí.”

      “Hừ, khách khí? Ta cũng muốn Đoàn Chính Trung khách khí với ta, thù giết cha, đội trời chung, hôm nay ta muốn nợ máu trả bằng máu!”

      “Thích nhị công tử, thù giết cha đội trời chung, nhưng ngươi có lý do gì đến Đoàn phủ ta làm loạn?” Cầu Mộ Quân từ sau lên, nhìn Thích Ngọc Lâm .

      Thích Ngọc Lâm vừa thấy nàng, cười khẽ chút, : “ thấy nàng ta suýt quên, ta cùng với Đoàn Chính Trung chỉ có thù giết cha, còn có mối hận đoạt thê!”

      Cầu Mộ Quân : “Thích nhị công tử, ta biết Thích đại nhân qua đời ngươi rất đau lòng, muốn tìm ra hung thủ, nhưng ngươi muốn tìm tìm, muốn tra tra, có chứng cớ sao có thể vu tội lão gia nhà ta như thế?”

      “Ai giết cha ta, ai dám giết cha ta, ai lại có thủ đoạn bỉ ổi giết cha ta như vậy?” Thích Ngọc Lâm đột nhiên rút kiếm, đỏ mắt : “Trừ bỏ Đoàn Chính Trung còn có ai?”

      Lúc này, lại có tiếng vó ngựa truyền đến. Thích Sóc Ly cưỡi ngựa dừng lại ở trước cửa Đoàn phủ, từ ngựa nhảy xuống xuống, rất nhanh vào trong viện, kéo Thích Ngọc Lâm xuống ngựa :“Trở về!”

      “Đại ca, buông!” Thích Ngọc Lâm muốn đẩy ra, giữ chặt lôi kéo Thích Ngọc Lâm với Cầu Mộ Quân: “Đoàn phu nhân, xá đệ xúc động, xin thứ tội. Thích gia nhất định điều tra chuyện gia phụ qua đời. Nếu có liên quan đến Đoàn tổng quản, Thích gia chịu để yên !”

      Cầu Mộ Quân : “Ta cũng hi vọng các ngươi có thể điều tra ràng.”

      Thích Sóc Ly kéo Thích Ngọc Lâm, túm ra khỏi Đoàn phủ.

      Sau khi Thích Sóc Ly đưa Thích Ngọc Lâm , Cầu Mộ Quân vốn an tâm nay càng thêm sốt ruột.

      Nàng quên, ngay cả nàng đều hoài nghi đầu tiên, hỏi có phải giết Thích Tĩnh hay . Vậy người ngoài lại càng hoài nghi . có thể gặp phải phiền toái hay ?

      Nàng chỉ chờ mau trở về, cho nghe mọi chuyện, nghe ý kiến của , an tâm chút. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, vẫn trở về. Thậm chí, qua ngày, đến tận đêm khuya.

      Toàn bộ quý phủ Thích gia treo đèn lồng màu trắng, vải trắng, cảnh tượng thê lương.

      Từ hôm qua đến đêm khuya hôm nay, Thích Vi vẫn chưa từng nghỉ ngơi, mắt cũng khóc đỏ cả lên. Đêm khuya, Thích phu nhân ép nàng ngủ. Thích Sóc Ly cũng chống đỡ hai ngày, ngày hôm sau vì phải Đại Lý tự, cũng bị buộc ngủ cùng nàng.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 175: Hung thủ
      Editor: mèomỡ

      Thích Tĩnh chết vì chính bảo mã vẫn luôn quí. Trong ngày săn bắn con ngựa đột nhiên phát cuồng đá xuống đất. bị đập đầu mà chết. Con ngựa đó trở thành mấu chốt của mọi chuyện.


      Ban ngày, Đại Lý tự cho người tới dắt ngựa kiểm tra. Thích Vi tuy rằng mệt mỏi, nhưng vẫn ngủ được, nên đứng dậy muốn đến chuồng ngựa nhìn.


      Đêm khuya, toàn quý phủ có chút vắng vẻ. Thích Vi lặng lẽ ra khỏi phòng, chuẩn bị đến chuồng ngựa, lại thấy bóng đen từ hậu viện Thích phủ lẻn ra, sau đó lập tức thấy bóng dáng, nhìn thân hình kia, hơi giống Thích Sóc Ly.


      Nàng lập tức nhảy ra Thích phủ, đuổi theo.


      Quả nhiên là Thích Sóc Ly. Nửa đêm canh ba, ra ngoài làm gì?


      Theo đến đỉnh núi hoang vắng, nơi đó người mặc đồ đen đứng sẵn.


      Bọn họ chuyện, Thích Vi nghe , liền yên lặng lại gần thêm chút.


      Thích Sóc Ly chậm rãi đến gần người mặc đồ đen, : “Lúc này tìm ta làm gì?”


      “Ta biết, tại Thích phủ vô cùng bận rộn, đặc biệt là trưởng tử nhà ngươi.” Giọng người mặc đồ đen có chút trầm thấp, cách lớp che mặt, nghe được tiếng vốn có.


      “Người khác đều cho rằng chỉ có Đoàn Chính Trung mới có thể giết Thích Tĩnh, lại nghĩ rằng người có thuật ngự thú* như ngươi mới có khả năng giết Thích Tĩnh nhất.” Người mặc đồ đen .


      * Thuật ngự thú: thuật điều khiển thú vật


      Nghe thế, Thích Vi khỏi chấn động.


      Giọng Thích Sóc Ly lạnh lùng:“Ngươi tới để những điều này sao?”


      Người mặc đồ đen :“Đương nhiên phải, ta chỉ tới hỏi ngươi, Thích Tĩnh có phải do ngươi giết hay , ngươi vì sao muốn giết .”


      “Cha ta lòng muốn làm quốc cữu, sao có thể đồng ý để ta giúp Cửu hoàng tử tranh ngôi vị hoàng đế, chúng ta để người khác cản đường. Huống hồ biết chuyện của ta, ta chỉ có thể ra tay. Chuyện cha ta ngươi cần phải xen vào, đến lúc đó ngươi làm việc nên làm là được.”


      Người mặc đồ đen :“Vì Cửu hoàng tử, ngay cả chuyện giết cha ngươi cũng làm được, tại ta thực hoài nghi, Cửu hoàng tử rốt cuộc là con trai của Hoàng Thượng, hay là con ngươi.”


      “Lớn mật!” Thích Sóc Ly cả giận :“Thần Nhi xác thực là huyết mạch hoàng gia, sao để cho ngươi ô nhục như vậy!”


      Người mặc đồ đen :“Ta chỉ tùy tiện , ngươi cần gì phải sốt ruột như vậy? Dù sao đến lúc đó dù phải con của ngươi, cũng coi người phù lên đế vị – Thích đại tướng ngươi làm phụ thân.”


      “Được rồi, đừng nhiều lời vô nghĩa. Nghe Hoàng Thượng lại bệnh nặng, mấy ngày gần đây Đoàn Chính Trung lại hay tiếp xúc với Hoàng hậu, dường như Hoàng hậu muốn lập Nhị hoàng tử, Đoàn Chính Trung có lẽ sớm cùng giuộc với bà ta. Ngươi chú ý đến nhiều chút, ta cũng làm cho chuyện cha ta dây dưa đến .” xong, Thích Sóc Ly liền , người mặc đồ đen ở phía sau :“Đợi chút.”


      xoay người về phía Thích Vi thân :“Phía kia, có mùi thơm rất , dường như là mùi thơm của ‘Phương bảo trai.” Lời còn chưa dứt, nâng cánh tay lên, bảy cây ngân châm đồng loạt bay về phía Thích Vi.


      Thích Vi phi thân ra, nhìn Thích Sóc Ly :“Đại ca, sao huynh có thể làm như vậy, sao có thể làm ra chuyện như vậy, ông ấy là cha huynh đó!”


      “Vi Vi!” Thích Sóc Ly kinh hãi .


      “Thích Tướng quân chậm chạp động thủ, hay là ngươi còn muốn để cho người thứ ba biết việc này?” Người mặc đồ đen lớn tiếng .


      Thích Sóc Ly hề chần chờ, lấy kiếm chém về phía Thích Vi.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 176: Mưa gió sắp đến
      Editor: mèomỡ

      Thích Sóc Ly hề chần chờ, lấy kiếm chém về phía Thích Vi.

      Thích Vi vội hoảng hốt né tránh :“Đại ca, ai làm Hoàng đế có quan hệ gì với huynh, vì sao ngay cả thân nhân của mình huynh cũng buông tha?”

      “Vi Vi, đại ca nợ muội, kiếp sau chắc chắn trả lại cho muội!” Thích Sóc Ly xong, nhắm mắt lại, kiếm đâm thẳng về phía Thích Vi.

      Thích Vi vốn phải đối thủ của , tránh thoát kiếm là may mắn, kiếm này, lại nhắm vào chỗ hiểm, cánh tay nàng bị Thích Sóc Ly đâm bị thương.

      Lúc này người mặc đồ đen cũng phóng ngân châm ra, nàng biết tránh khỏi, nhìn vách núi đen sâu thấy đáy phía sau, hạ quyết tâm, thả người nhảy xuống.

      Người mặc đồ đen khẽ gọi: “ tốt!”, lập tức chạy tới bên vách núi đen. “Sống thấy người, chết thấy xác, chỉ sợ nàng còn sống.”

      Thích Sóc Ly chậm rãi đến vách núi đen, nhìn phía dưới hồi lâu, thở dài, :“Võ công của muội ấy tốt, cơ hội còn sống chỉ sợ lớn. Sau này chúng ta cũng thừa sức lực tìm người, thời gian của Hoàng Thượng còn nhiều, chuyện trong tay chúng ta quan trọng hơn.”

      “Đúng thế. Cho dù nàng còn sống cũng dễ đối phó. Khó đối phó là Đoàn Chính Trung.” Người mặc đồ đen .

      “Chuyện của ta nghĩ biện pháp, mặc kệ thân phận của như thế nào, cũng thể để sống.” Trong giọng Thích Sóc Ly lộ ra sát ý

      Người mặc đồ đen :“Ngươi phải biết , nếu là người liên quan, đối địch với , chỉ khiến chúng ta lại thêm phiền.”

      “Hừ, ngươi tra xét lâu như vậy, chẳng phải cũng tra được gì sao? Ta trở thành địch nhân của , ta chỉ trở thành kẻ thù của , làm cho thành quỷ lại đến tìm ta.” xong, liền xoay người :“Được rồi, ta phải trở về, ngươi cũng .”

      Tiếp theo, hai người đều tự rời .

      Mơ mơ màng màng, Cầu Mộ Quân mở mắt, nhưng lại thấy Đoàn Chính Trung nằm giường. “Chàng trở lại?” Nàng dịch ra bên mép giường .

      “Ừ, hai ngày nay có ổn ?” nằm xuống hỏi.

      Nàng tiến vào trong lòng ôm , :“Trong cung rất nhiều việc sao? Sao vẫn trở về?”

      “Ừ, Hoàng Thượng bệnh nặng, nhất định phải có ta chiếu cố.”

      “Ngày hôm qua Thích..” Vốn muốn , nhìn mệt mỏi nàng sửa lời :“Mau ngủ , trời sắp sáng.”

      “Ừ.” Ôm bả vai nàng nhắm mắt lại, gần như lập tức liền ngủ.

      Hừng đông, Cầu Mộ Quân cùng ngủ thêm chốc lát, sau đó lần đầu tiên rời giường trước , tay chân mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

      Đến phòng khác chải đầu rửa mặt, Linh Lan nhìn nàng cái, liền :“Phu nhân, hôm nay hình như người rất vui vẻ!”

      “A?”

      Lát sau nàng nhàng cười. phải hình như mà là vô cùng vui vẻ, về, nàng làm gì cũng cảm thấy có tinh thần.

      nghĩ tới mặt trời mới mọc bao lâu, người ở Đại Lý tự lại đến đây, Đại Lý tự truyền Đoàn Chính Trung.

      Cầu Mộ Quân nghĩ rằng hai ngày nay ngủ, mới ngủ trong chốc lát, liền :“Đại nhân, lão gia nhà ta tiến cung còn chưa hồi phủ, bằng hai vị đại nhân trước rời , đợi lão gia trở về thiếp thân lại, để tới Đại Lý tự.”

      phải nửa đêm hôm qua Đoàn tổng quản ra cung rồi sao? Chẳng lẽ hồi phủ?” người trong đó .

      Cầu Mộ Quân cười :“Cái này thiếp thân cũng biết, nhưng vẫn chưa thấy trong phủ.”

      Lúc này, người khác :“Đắc tội phu nhân, chúng ta nếu đến đây, nhất định phải thỉnh được Đoàn tổng quản đến diện kiến đại nhân, nếu Đoàn tổng quản chưa trở về, chúng ta cũng chỉ có thể ở quý phủ chờ.”

      Cầu Mộ Quân thấy bọn họ kiên quyết, liền :“Vậy thỉnh hai vị đại nhân cứ tự nhiên, thiếp thân cáo lui trước, đến lúc lão gia trở liền bảo tới gặp hai vị đại nhân.”

      Hai người :“Phu nhân cần đa lễ.”

      Cầu Mộ Quân ra chính đường, vào trong phòng, lại thấy Đoàn Chính Trung sắp rời giường, nha hoàn thay chải đầu. “Lão gia sao dậy rồi?” Nàng hỏi.

      “Nghe có người đến quý phủ?”

      “Dạ, là Đại Lý tự, hẳn là có liên quan đến chuyện Thích Tĩnh, có phải bọn họ cũng hoài nghi Thích Tĩnh chết có liên quan đến lão gia hay ?” Nàng dối lòng giả vờ hỏi.

      Đoàn Chính Trung thản nhiên :“ có việc gì.” Liền ra khỏi phòng.

      Trong chốc lát, Đoàn Chính Trung theo người của Đại Lý tự ra ngoài.

      Cầu Mộ Quân ở trong viện nhìn xuất môn, đơn chuẩn bị trở về phòng, lại nghe thấy hai nha hoàn chuyện.

      “Ngươi xem có phải lão gia Thích gia mang nàng hay , ta từng nghe người ta người chết mang người mình quan tâm nhất !”

      “Ta cũng nghe rồi, ngày trước ở nhà ta có lão nhân chết, sau đó đứa con duy nhất của mỗi đêm đều nghe thấy cha gọi , sau liền mơ mơ màng màng lấy dây thừng tự sát. Nhưng người khác đều là tự sát, nàng là mất tích, ngay cả thi thể cũng có.”

      “Ngươi , có thể nàng chết đuối hay , chết ở trong viện nhà bọn họ, Thích gia lại biết?”

      “Thôi, đừng nữa, dọa chết người, người chết đuối vớt lên, ngươi biết có bao nhiêu khủng bố hả!”

      “Sao, ngươi nhìn thấy rồi?”

      “Ta chưa thấy qua, nhưng nghe qua, nghe thịt bục ra, nhìn rất tốt, nhưng chạm vào giống như thịt bò chết, bong từng mảng ra, chỉ còn xương cốt.”

      Cầu Mộ Quân hỏi:“Các ngươi ai chết?”

      Nha hoàn kinh ngạc, quay đầu lại cúi đầu :“Phu nhân.”

      Linh Lan :“Hai vị tỷ tỷ, phu nhân hỏi vừa rồi các ngươi ai!”

      Nha hoàn :“Hồi phu nhân, buổi sáng nô tỳ ra ngoài mua mấy thứ nhìn thấy đường dán thông cáo treo giải thưởng, nô tỳ tiến lên hỏi, mới biết là đêm qua sau khi Tam tiểu thư Thích gia thủ linh cữu Thích đại nhân trở về phòng liền mất tích, người Thích gia gấp rút tìm. Cho nên, bọn nô tỳ mới đoán mò”

      “Mất tích?” Cầu Mộ Quân kinh hãi .

      “Vâng, phu nhân??”

      Thích Vi lại mất tích, vì sao? Nghĩ đến Thích Vi, cả người Cầu Mộ Quân đột nhiên run lên, có cảm giác sợ hãi.

      Thích Tĩnh đột nhiên chết, Hoàng Thượng lại bệnh nặng, tại Thích Vi lại mất tích. Vì sao mọi chuyện lại đến liên tiếp như vậy, có phải.. có phải chuyện nàng lo sợ xảy ra hay ?

      Cũng may qua bao lâu, Đoàn Chính Trung trở lại. Thấy vào thư phòng, Cầu Mộ Quân lập tức theo.

      “Có sao ?” Mới tới cửa, nàng liền hỏi.

      “Có thể có chuyện gì? Chính là do Thích gia làm loạn, Đại Lý tự mới làm bộ, để ta chuyến.” Đoàn Chính Trung .

      Cầu Mộ Quân thở dài nhõm hơi, lại hỏi tiếp: “Nghe Thích Vi mất tích, có phải ?”

      Đoàn Chính Trung gật đầu.

      “Muội ấy sao có thể mất tích? Muội ấy giống Thích Tĩnh, liên quan đến nhiều chuyện như vậy?”

      Đoàn Chính Trung : “Nàng ta có phụ thân như Thích Tĩnh, ca ca như Thích Sóc Ly, là dính dáng đến tất cả tranh đấu cùng mưu. Nàng cũng vậy, nàng ở cùng ta, cũng liên lụy. Cho nên..”

      đứng lên, nắm bả vai của nàng :“Chỉ sợ có kẻ sắp hành động, mấy ngày tới đừng ra ngoài, lúc ta ở đây, mọi việc đều phải cẩn thận”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      Chương 177: Điều tra đồ giả

      Editor: mèomỡ

      đứng lên, nắm bả vai của nàng :“Chỉ sợ có kẻ sắp hành động, mấy ngày tới đừng ra ngoài, lúc ta ở đây, mọi chuyện phải cẩn thận”

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi: “Ai sắp hành động, vậy còn chàng? Chàng gặp nguy hiểm sao?”

      Đoàn Chính Trung cười : “Ta rồi, ta sao, vĩnh viễn .”

      sao?”

      .”

      Cầu Mộ Quân thư thái cười cười, đẩy ngồi xuống :“Tốt lắm, chàng ngồi xuống làm việc của chàng . Ta ở trong này cùng chàng.”

      Đoàn Chính Trung ngồi xuống, Cầu Mộ Quân nhìn sách giá sách bên cạnh, :“Nơi này có số quyển sách lộn xộn, để ta xếp lại.”

      Nàng nhìn sách giá lượt, phân loại sách ra, lúc nhìn gáy sách, khỏi cười :“Sách đều mới tinh, còn chưa lật ra, chỉ dùng làm bộ, làm cho mình giống như đại học sĩ vậy.”

      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú làm việc, cúi đầu nhàng cười.

      Cầu Mộ Quân chỉnh gáy quyển sách mới, tùy ý mở quyển, thấy bên trong trắng tinh, chữ.

      “Kỳ quái, đây là cái gì, Vô Tự thiên thư sao?” Nàng tự rồi đặt sang bên, lại mở quyển khác, nhưng cũng chỉ có cái vỏ, bên trong là trắng, chất lượng giấy cũng vô cùng kém.

      “Chính Trung, cái đống Vô Tự thiên thư của chàng làm gì bây giờ? Còn rất nhiều, có cần phân loại luôn ?”

      “Vô Tự thiên thư là cái gì?”

      “Chính là có chữ.” Cầu Mộ Quân đem mấy quyển sách mới đến trước mặt , đột nhiên ánh mắt tỏa ánh sáng :“Phải chăng phải đây là loại sách phải đổ nước, ngâm rượu chữ mới nổi lên, phải chàng cất giấu bí kíp võ công đấy chứ?”

      Đoàn Chính Trung khó hiểu nhìn nàng cái, tùy tay mở quyển, nhưng lại trắng tinh.

      Nhíu nhíu mày, hỏi:“Có bao nhiêu quyển như thế này?”

      Cầu Mộ Quân quay lại giá sách nhìn nhìn, :“Có hơn mười quyển, đều là sách mới chưa từng đụng đến, xếp ngay ngắn rất sát nhau, muốn rút ra cũng rút được. Chàng đó, tám phần là từ khi mua đến giờ xem qua.”

      “Người đâu.” Đoàn Chính Trung hô.

      Bên ngoài có người tiến vào, Đoàn Chính Trung :“Gọi quản gia đến.”

      lát sau, quản gia đến, Đoàn Chính Trung : “ tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.”

      Quản gia thấy mấy quyển sách trắng tinh, lấy tạm hai quyển rồi cúi đầu :“Vâng, lão gia, lão nô lập tức tìm hiểu.”

      qua bao lâu, quản gia trở lại, :“Lão gia, là lão nô sơ sót, sách này hẳn là hạ nhân quét tước thư phòng lúc trước lấy trộm, dùng sách giả thay vào rồi đem bán lấy tiền. Nửa năm trước rời khỏi Đoàn phủ.”

      “Lấy giả đổi ?” Đoàn Chính Trung trầm mặt :“ to gan. Nếu ngay cả sách cũng có thể đổi thành giả, vậy cái khác càng có thể, thăm dò xem trong phủ còn có cái gì là bị người ta trộm đổi hay . Trước khi trời tối phải điều tra .”

      Quản gia lại xuống, Đoàn Chính Trung cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

      “Quý phủ nhiều đồ như vậy, thời gian ngắn như thế có thể điều tra sao?” Cầu Mộ Quân tiếp tục chỉnh lại sách, hỏi.

      “Chỉ cần muốn, khẳng định có thể.” Đoàn Chính Trung .

      “Đúng rồi, đến lúc đó đừng bảo chàng lại muốn bọn họ thiếu cánh tay hay gãy chân đấy nhé?” Cầu Mộ Quân quay đầu .

      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu :“Nếu , để cho nàng quyết định?”

      “Được!” Cầu Mộ Quân cao hứng .

      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, :“Ta quyết định về sau chuyện trong nhà nên để cho nàng quản, có chút quyết đoán của nữ chủ tử.”

      “Cái gì, ta mà quyết đoán?” Cầu Mộ Quân vui .

      “Ta biết nàng thừa nhận .” Đoàn Chính Trung thản nhiên .

      “Sao ta phải thừa nhận, chàng mới quyết đoán!”

      Đoàn Chính Trung cười, lại cúi đầu. Trước lúc ăn cơm chiều, quả nhiên quản gia tiến đến bẩm báo.

      “Lão gia, điều tra , quả có đồ giả, cộng tra ra mười tám thứ. Mặt khác Đông Hoa thính còn thiếu ba món.” Vừa nghe đến Đông Hoa thính, Cầu Mộ Quân lập tức cả kinh, phải chứ, nàng quên.. quên.

      “Thiếu?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      “Vâng, hai món đồ sứ, bức tranh chữ.” Quản gia trả lời.

      “Các phòng đều có người phụ trách, trước tiên tra từ bọn họ. Tra ra xử tội thất trách.” Đoàn Chính Trung . Lời này vừa ra, người phía dưới lập tức bị dọa chảy mồ hôi lạnh. Quản gia bắt đầu tra xét

      Cứ như vậy, hơn mười món vật phẩm giả có đáp án, nhưng những thứ mất lại ai đề cập.

      “Ai phụ trách Đông Hoa thính?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      Có nha hoàn tuổi chút ra quỳ xuống trước mặt , run run :“Bẩm lão gia, là nô tỳ.”

      “Vật phẩm giả ở Đông Hoa thính điều tra ra chưa?”

      “Bẩm lão gia, điều tra.”

      “Vậy đồ mất đâu?”

      “Nô tỳ, nô tỳ cũng biết.”

      “Cũng biết, những đồ đó mất khi nào ngươi biết sao?” Đoàn Chính Trung chậm rãi hỏi.

      “Biết, nô tỳ biết.”

      “Ngày đó có những ai ở đó”

      “Ngày đó.. Có.. Có.. Đinh Hương, Kim Trản, Ngọc Trúc, còn có.. Còn có..” Nha hoàn nhìn về phía Cầu Mộ Quân, ấp a ấp úng .

      Thân thể Cầu Mộ Quân run lên.

      “Còn có ai?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      “Còn có..”

      Cầu Mộ Quân đứng ở phía sau Đoàn Chính Trung, nhịn được kéo quần áo , : “Ừm, lão gia, đầu ta hơi đau.”

      Đoàn Chính Trung quay đầu lại, với nha hoàn:“Dìu phu nhân vào phòng”

      Tiếp theo, lại với quản gia:“Quản gia, việc này để ngươi xử trí.” xong liền rời .

      Quản gia trả lời:“Vâng, lão gia.”

      Đoàn Chính Trung dùng bữa tối trước, đợi cho trời tối tắm rửa xong mới trở về phòng. Cầu Mộ Quân còn nằm ở giường giả bệnh .

      “Đồ bị mất là có chuyện gì xảy ra?” vừa vào cửa liền hỏi.

      “Chính Trung, đầu ta đau quá.” Cầu Mộ Quân rên rỉ.

      đến bên giường ngồi xuống, vuốt đầu nàng hỏi:“Làm sao đau, chỗ này đau sao?”

      “Chỗ này, chỗ này đau quá..” Nàng chỉ vào gáy :“Hình như là chỗ trước kia bị thương.”

      “Vậy sao?” nhàng vuốt gáy của nàng :“Ngày mai tìm đại phu đến xem chút, xem có phải có di chứng hay .”

      “Ừm.” Nàng giả bộ đáng thương.

      “Có phải khi đó bị đập vào đầu mới khiến nàng ngốc như thế này hay ?” dịu dàng .

      “Cái gì? Cái gì mà ngốc, chàng mới bị đập đến ngu ngốc có!” Nàng trả lời.

      nghiêm mặt :“ phải bị đụng nên ngốc sao? Vậy sao nàng vốn ngốc bây giờ lại ngốc như vậy, ba món đồ đó mà chỉ bán được hai mươi lượng, bị người ta lừa nhiều như vậy.”

      phải hai mươi lượng, ràng là.. A? Chàng cái gì?” Nàng lập tức hỏi, vẻ mặt nghi vấn. Đoàn Chính Trung nhìn nàng nở nụ cười, cởi quần áo nằm lên giường.

      Nhìn cởi quần áo, trong lòng nàng mất hứng. Nụ cười kia là có ý gì, nhìn chói mắt, giống như trào phúng nàng vậy. Nhưng nàng lại thể cãi lý. Làm tốt để phát ra, rất may là hình như có ý định truy cứu, nàng tội gì phải tự khai.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 178: Cửu tử nhất sinh
      Editor: mèomỡ

      Liên tục mấy ngày, tất cả chung quanh dường như lại an tĩnh, Thích Tĩnh hạ táng, bệnh tình Hoàng Thượng cũng đỡ, Đại Lý tự cũng tìm Đoàn Chính Trung, nhưng Thích Vi vẫn mất tích.

      Nàng lại nhớ đến Tư Huyên. Tư Huyên chết, Thích Vi muốn làm muội muội của nàng, kết quả cũng mất tích. Chân cha đến bây giờ còn cử động được, cơ thể mẹ cũng vẫn tốt. Hơn nữa Cố gia lúc trước.. Có phải, nàng mới là kẻ sát khí nặng nhất, mới là kẻ làm liên lụy đến người khác hay ?

      đường cái Kinh thành, người đến người , bán kẹo hồ lô, tiểu thương bán tạp hoá rao hàng ở đường, ngẫu nhiên còn có chiếc kiệu nhà phú quý qua.

      lát sau, đường có chiếc xe ngựa qua. Người bên ngoài vừa thấy chữ “Đoàn” xe ngựa, liền nhận ra thân phận tôn quý của người trong xe.

      Đoàn Chính Trung ngồi bên cửa sổ quán trà bên cạnh, vừa nhìn thấy xe ngựa này, khỏi lại nhăn mặt nhíu mày. Nhất định là Mộ Quân lại nghe lời chạy ra ngoài.

      Đúng lúc này, nóc nhà xa xa đột nhiên có đại hán đầu bóng lưỡng tay cầm thiết liên nhảy ra, phi về bên này.

      Hoa Cửu Liệt!

      Đoàn Chính Trung lập tức nghĩ đến đại án xuất trong kinh thành gần đây, giang hồ xuất tên dâm tặc đầu bóng lưỡng. biết do tính cách vốn phóng đãng hay là do luyện tà công, cứ cách vài ngày lại bắt nữ nhân tuổi trẻ đường. Cuối cùng mọi người chỉ có thể tìm được thi thể nữ nhân toàn thân trần truồng, máu tươi đầm đìa ở nơi hoang vu.

      tốt!

      mới nghĩ đến Cầu Mộ Quân, liền thấy Hoa Cửu Liệt bay đến cạnh xe ngựa, đao chẻ đôi đỉnh xe ngựa, đưa tay lôi người trong xe ra. Chỉ kịp nghe đến tiếng thét chói tai, thấy Cầu Mộ Quân mặc bộ quần áo màu phấn bị đại hán đầu bóng lưỡng túm lấy, bay lên nóc nhà nhanh chóng biến mất.

      lập tức rút ống trúc trong tay áo, thả ong mật ra. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, lại kịp nghĩ nhiều, lập tức liền cẩn thận thay đổi bộ quần áo màu đen, thầm theo.

      Bên kia đường, Thích Ngọc Lâm cũng thấy được màn này, lập tức đuổi theo.

      Hoa Cửu Liệt mang Cầu Mộ Quân phía trước, Thích Ngọc Lâm đuổi theo phía sau, Đoàn Chính Trung mặc đồ đen che mặt, thầm theo hai người.

      Hoa Cửu Liệt dùng cánh tay ôm ngang Cầu Mộ Quân, chạy đến nơi hẻo lánh.

      Thích Ngọc Lâm đuổi tới vùng núi rừng hoang dã, thấy Hoa Cửu Liệt mang Cầu Mộ Quân vào khe núi trước mặt.

      chút suy nghĩ liền theo vào.

      Đoàn Chính Trung ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, nghe thấy Thích Ngọc Lâm quát to tiếng “Mộ Quân”, trong lòng chấn động, lập tức theo vào.

      Trong khe núi rất tối, chỉ nhìn thấy ánh sáng mỏng manh. được vài bước, thấy Cầu Mộ Quân nhúc nhích nằm ở tảng đá tận phía trong cùng.

      Thích Ngọc Lâm chạy tới trước bước, kéo người tảng đá, vội kêu lên:“Mộ Quân!” Nhưng lại là nữ nhân lạ mặt!

      Sắc mặt Thích Ngọc Lâm trắng nhợt, dò xét hơi thở nữ nhân, tắt thở.

      bên truyền đến tiếng tấm ván gỗ va chạm rất . Thích Ngọc Lâm lập tức quay đầu lại, thấy cái cửa gỗ, sau cửa dường như có cái gì dùng lực rất đập đập vào.

      chạy tới, lập tức đá văng cửa gỗ ra, chỉ thấy đám mây đen bay về phía mình.

      “Cẩn thận!” Đoàn Chính Trung lập tức tiến lên đẩy ra, nhảy ra sau vài bước. Lúc này mới phát đám mây đen kia là ngàn ngàn vạn vạn con dơi, giờ chúng lao về phía bọn họ!

      “Mau ra!” Đoàn Chính Trung vừa dứt lời, hai người nghe được tiếng tảng đá ma sát. Chỉ thấy cách cửa khe núi xa, khối đá to rơi xuống, bịt kín cửa ra.

      Đầu kia khe núi cũng vang lên tiếng động, Đoàn Chính Trung lập tức phi thân qua, lấy tay nâng tảng đá lớn dần hạ xuống.

      Hoa Cửu Liệt còn ở trong khe núi, nhất định ra ngoài, cho nên cửa đá này là đường ra cuối cùng.

      Đàn dơi ngừng lao về phía bọn họ. Thích Ngọc Lâm lập tức chạy tới, dùng cây quạt ngăn bọn chúng, nhưng con chết con khác lại bay lên, đàn dơi trước mắt vẫn đông đúc như cũ.

      Cửa đá lớn vẫn nặng nề hạ xuống, dù cho Đoàn Chính Trung dùng hết toàn lực, ngay cả gân xanh trán đều lên cũng thể khiến cho cửa đá dừng lại.

      Thích Ngọc Lâm nhìn hàm răng sắc nhọn của lũ dơi, lại nhìn miệng vết thương nho cánh tay, kinh hãi :“ tốt, bọn dơi này hút máu! Chúng ta trúng kế!”

      Đoàn Chính Trung nâng cửa đá, thân thể chậm rãi sụp xuống, dư thừa khí lực chuyện, cũng có biện pháp thừa dịp trước khi cửa đá hạ xuống thoát ra ngoài.

      Đàn dơi vẫn ngừng lao về phía bọn họ, Thích Ngọc Lâm càng chắn càng nhiều.

      nhìn cửa đá, lại nhìn đàn dơi, đột nhiên tiến lên tháo khăn che mặt của Đoàn Chính Trung.

      Bây giờ, Đoàn Chính Trung chỉ có thể mặc cho thấy khuôn mặt mình, thể chuyện cũng có khả năng ngăn .

      Thích Ngọc Lâm : “Quả nhiên là ngươi, Đoàn Chính Trung, kỳ ngươi cũng quan tâm Mộ Quân đúng ? Kỳ ngươi cũng nàng đúng ?”

      Đoàn Chính Trung nhìn lời nào.

      “Hai người chúng ta, hoặc là cùng chết, hoặc là người để cho người kia sống. Mộ Quân ngươi, nếu ta cứu ngươi, nếu ngươi lại cho nàng hạnh phúc, vậy hạnh phúc của nàng là do ta cho.” Thích Ngọc Lâm xong đột nhiên ngồi xổm xuống, nâng cửa đá :“Ngươi ra ngoài!”

      Đoàn Chính Trung sửng sốt chút, nhìn cái, buông cửa đá lập tức nằm rạp xuống lăn ra ngoài. ngờ người mới ra ngoài nửa, cửa đá tiếp tục hạ xuống ít, suýt nữa đè lên thắt lưng .

      Thích Ngọc Lâm dường như chống đỡ được, đem người mình chèn phía dưới cửa đá, nâng cửa đá.

      Đoàn Chính Trung nhờ vào gian hẹp đó chậm rãi kéo thân thể ra ngoài, cửa đá vẫn chậm rãi hạ xuống, nghe được tiếng xương đùi Thích Ngọc Lâm vỡ vụn. Cả đời này, rốt cục nợ người, cả đời này cũng thể nào hoàn trả.

      Khi rút nhanh chân từ bên trong ra, cửa đá lại hạ xuống lần nữa, rốt cục chỉ còn chút khe hở, bởi vì phía dưới, là cánh tay cùng chân Thích Ngọc Lâm.

      phải vì ta . . . Muốn cứu ngươi, mà là.. Ta muốn chứng minh, ta có thể cho Mộ Quân hạnh phúc.” Sau cửa đá, truyền đến lời Thích Ngọc Lâm dùng hết toàn lực ra. Sau đó, lại là tiếng xương cốt vỡ vụn, bàn tay nắm chặt của Thích Ngọc Lâm chậm rãi buông ra.

      Đoàn Chính Trung nhắm mắt, quỳ mặt đất chậm rãi cầm bàn tay bên ngoài cửa đá của .

      Khi thay quần áo, vô lực trở lại Đoàn phủ, hỏi thủ vệ ngoài cửa Cầu Mộ Quân khi nào trở về, nghe được thủ vệ :“Hồi lão gia, phu nhân vẫn luôn ở trong phủ”, trong lòng mới thở phào hơi.

      vào trong phòng, Cầu Mộ Quân cắm hoa cúc mới nở vào bình hoa. Thấy , lập tức vui sướng hỏi:“Chàng xem, có đẹp ?”

      Đoàn Chính Trung nhàng cười, gật đầu :“Rất đẹp.”

      “Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm ?” Cầu Mộ Quân lấy bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt .
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :