1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 170: nào, cùng ngắm trăng
      Editor: mèo mỡ



      “A? Ý chàng là, rất nhiều người trong phủ đều là cơ sở ngầm của người khác, nội gian sao?” Nàng lập tức hỏi.

      Đoàn Chính Trung gật đầu :“Cũng có gì, giống như ở chỗ người kia cũng có người của ta, ngươi giám thị ta, đồng thời ta cũng giám thị ngươi. Những việc muốn thấy, ta làm cho thấy, nhưng bao giờ coi những chuyện đó thành .”

      Nàng đau lòng :“Tựa như chàng giả làm thái giám, dù là ở ngoài phủ, hay ở trong phủ, là nơi có người hay người, chàng đều ép mình, làm chuyện thái giám phải làm, đúng ?”

      cười :“Chuyện giả thái giám này, ta làm tốt, từ sau khi nàng xuất ta làm càng ngày càng kém.”

      Nàng ngượng ngùng cười, sau đó :” chừng, đây cũng là kế hoạch của chàng.”

      Đoàn Chính Trung lời nào, nhìn nàng chằm chằm.

      Nàng nhịn được hỏi:“Chàng nhìn cái gì?”

      :“Nhớ tới lời của Thích Ngọc Lâm ngày đó ở Triệu Doãn phủ.”

      Cầu Mộ Quân nghĩ lại, sau đó vội la lên, “ phải chàng cũng tin là chứ? Ta”

      phải.’’ : “ cùng nàng đến Nhạn Lai sơn, ở trà lâu nàng, buổi tối Trung thu tặng đèn cho nàng, còn cùng nàng ở nóc nhà ngắm trăng Nhưng chúng ta, trừ bỏ lén lút ở Đoàn phủ chính là lén lút ở trong bí phòng, khó trách nàng luôn bất mãn với ta.”

      “Cái gì mà lén lút, như chúng ta có gian tình vậy. nơi nào, làm cái gì, ngắm cái gì, quan trọng là cùng ai. Đợi chút, làm sao mà chàng biết ta cùng ở nóc nhà ngắm trăng? Chàng theo dõi ta?” Nàng đột nhiên nhớ lại .

      “Trong lúc vô ý gặp được .” chút chột dạ.

      “Cái gì mà trong lúc vô ý gặp được, ràng là chàng theo dõi ta, giống như lúc ta gặp Sở Mộc Thanh chàng cũng phái người theo dõi ta!”

      trả lời, hồi lâu mới : “Ta dẫn nàng ngắm trăng nhé.”

      “A?” Nàng ngẩn cả người, thất thần hồi lâu mới :“Ngắm trăng?”

      “Ừ.”

      Cùng ngồi nóc nhà ngắm trăng như thế nào? Trong lòng nàng ngọt ngào lại nhảy nhót :“Khi nào ?”

      “Bây giờ.”

      “Bây giờ?” Nàng còn chưa kịp nghĩ, ngồi dậy.

      “Nhưng” Thấy bắt đầu mặc quần áo, nàng cũng nhiều lời, cúi đầu cười cười, cầm lấy quần áo của mình.

      nhất định là chột dạ hoặc ghen tị cho nên mới nghĩ ra chuyện thần kinh này, nhưng mà chuyện thần kinh này khiến nàng rất vui vẻ .

      Mặc quần áo, nàng mới nhớ tới vấn đề: “ phải chàng trong phủ nơi nơi đều là cơ sở ngầm của người khác sao? Chúng ta nửa đêm ra ngoài, người khác có thể thấy hay

      “Chúng ta cửa phòng.” xong, hỏi nàng:“Chuẩn bị xong chưa”

      “Rồi.” Nàng gật đầu, trong lòng nhịn được hưng phấn.

      xoay người ở sờ soạng dưới giường chút, tiếng vang rất , giường xuất cái cửa.

      “A –” Cầu Mộ Quân che miệng lại, giật mình nhìn giường. Nơi này cũng có cơ quan! Trời ạ, nơi này lại thông ra đâu đây?

      Đoàn Chính Trung đưa tay về phía nàng, nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay , để nắm đến bên giường. “ vào.”

      đỡ nàng xuống cầu thang trước, sau đó cũng theo xuống, lại nắm chặt tay nàng.

      Phát giác cầm ngọn nến nàng mới chú ý tới chiếu sáng bí đạo lại là dạ minh châu hai bên, bởi vì sáng nên thắp thêm ngọn nến là vừa đủ, cần cố sức nhìn đường.

      Nàng bị cầm tay kéo về phía trước, luôn đoán xem phía trước như thế nào, lúc vẫn thấy điểm cuối.

      Rốt cục nhịn được hỏi: “Bí đạo này sao lại dài như vậy? Sao còn chưa đến?”

      cười : “Ta cũng vài bước đến nơi.”

      Cầu Mộ Quân giật mình :“Ý chàng là còn phải rất xa? Có thể đến lúc trời sáng hay ?”

      “Sắp đến.” . Sau đó lại tiếp tục thẳng, thẳng, Cầu Mộ Quân bắt đầu khâm phục người xây bí đạo này. Dài như vậy, xây kiểu gì?

      nghĩ, nàng lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt bắt đầu quen thuộc, dường như gặp qua ở đâu đó. Lại tiếp về phía trước chút, nhìn đến cánh cửa kia, nàng nghĩ nơi này ngờ lại là bí thất phía dưới quán trà! ra thông đạo mình nhìn thấy lúc trước là thông đến phòng ngủ Đoàn phủ! Đoàn Chính Trung này, giấu diếm nàng lâu như vậy!

      Bọn họ vào bí thất, mà tiếp tục , lên lầu, đứng ở nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã.

      mở cửa sổ nhã gian ra, quay đầu kéo nàng đến bên người, sau đó ôm thắt lưng của nàng :“ thôi.” Rồi nâng nàng nhàng nhảy xuống

      đường cái vào buổi tối, nàng khẽ cười tiếng :“ ra ngoài được!”

      hỏi: “Nàng muốn tới nóc nhà ai ngắm trăng?”

      “Nóc nhà cao nhất!” Nàng hưng phấn mà .

      chậm rãi :“Đó là hoàng cung.”

      “A?” Nàng ho hai tiếng, :“Vậy trừ hoàng cung.”

      : “Chờ thêm hai năm , qua hai năm ta xây tòa nhà cao hơn phủ Thích tĩnh, sau đó cùng nàng leo lên nóc nhà.”

      Cầu mộ quân lại cúi đầu ho hai cái ra ngoại trừ hoàng cung, nơi cao nhất là Thích phủ! Vậy coi như xong.

      Đoàn chính trung giữ chặt nàng, : “Còn lầu quán rượu Hồng Thái.”

      nhiều biết nhiều, hai người đến quán rượu Hồng Thái, sau đó phi thân lên chọn chỗ ngồi tốt, cùng ngồi xuống.

      Ngẩng đầu, Cầu Mộ Quân ngẩn người.

      “Chính Trung, hôm nay. . . . . . có trăng ’

      cũng ngẩng đầu, : “Ta quên, đến cuối tháng rồi.”

      Nhìn trời đầy sao, nàng : “Vậy chúng ta ngắm sao, ánh sao lấp lánh cũng rất đẹp.”

      “Ừ”

      “Chàng xem đó là sao Ngưu Lang – Chức Nữ.” Cầu Mộ Quân chỉ lên bầu trời .

      “Hồi cha ta hay ôm ta vào trong ngực kể chuyện Ngưu lang Chức Nữ, khi đó ta nghe cũng hiểu, chỉ suy nghĩ nếu con chó trắng ta nuôi cũng giống con trâu Ngưu Lang kia nuôi tốt rồi. Sau này cha lại kể cho ta nghe chuyện Bàn Cổ Khai Thiên Địa, sau khi Bàn Cổ tạo ra trời đất, quá mệt mỏi nên gục ngã, mắt trái biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng, tóc biến thành hàng ngàn hàng vạn vì sao. Về sau cha lại kể chuyện khác, rằng mỗi người khi mất thành ngôi sao. Ta liền hỏi, rốt cuộc trong số chuyện xưa đó chuyện nào là , sao từ đâu mà có? Rốt cuộc là nên tin cái nào?

      Đoàn Chính Trung cười , Cầu mộ quân còn thêm: “Nhưng sau này, cha ta ôm ta như thế nữa, vì ta trưởng thành, ông cũng bắt đầu bận rộn”.Nàng xót xa : “Chính Trung, khi chàng còn cha chàng có từng kể chuyện cho chàng ? “

      “Cha ta . . .” cười : “Cha chúng ta, ông ấy cũng là cha nàng, cha chồng của nàng.”

      Cầu mộ quân suy nghĩ lúc, nàng cúi đầu cười : “Vậy ông ấy là người thế nào? Nghiêm túc hay dễ gần? “

      Đoàn Chính Trung suy nghĩ hồi lâu, : “Ta quên.”
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 171: Kết thúc bi kịch
      Editor: mèomỡ

      Đoàn Chính Trung suy nghĩ hồi lâu, :“Ta quên.”

      quên?

      nhìn trời, : “Cha ta mất từ rất sớm. Ta cũng được nghe rất nhiều chuyện xưa về các vì sao, nhưng chỉ tin chuyện … đó là, người chết , bay lên trời, hóa thành sao, dõi theo người họ thương dưới trần gian.”

      Cầu Mộ Quân dựa vào vai , : “Chính Trung, cha mẹ chàng còn nữa sao.”

      trầm giọng : “Từ rất sớm còn.”

      Nàng trầm mặc lát, giọng : “Kỳ thực ta luôn luôn muốn hỏi chàng, quê hương chàng là nơi nào, trước đây xảy ra chuyện gì, vì sao lại tiến cung. . .”

      trả lời : “Trong cung có hộ tịch của ta, người khác muốn xem cũng có thể biết được quê quán, thân thế. . . . . . tất cả mọi chuyện, nhưng những thứ đó đều là giả.”

      Nàng hiểu thân thế của cũng là bí mật.

      Nàng hỏi tiếp, nhìn trời : “Ta cảm thấy chuyện xưa chàng là có , người mất hóa thành sao trời. Bọn họ đều ở trời, sống hạnh phúc vui vẻ.”

      Hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời cao. Ngồi lúc, Cầu Mộ Quân tự giác dịch dịch dựa vào người Đoàn Chính Trung.

      hỏi: “Lạnh sao?”

      Nàng trả lời, “ sao, nhưng lúc gió thổi đến có chút lạnh.”

      Nàng lại nhìn trời, : “Vì sao ta thấy càng ngày càng ít sao vậy?”

      “Có mây”

      Lại ngồi lúc, cả ngôi sao cũng còn.

      hỏi: “Có muốn quay về ? “

      Nàng rúc vào lòng chút, :“ muốn.”

      cười :“Vậy chúng ta chờ xem mặt trời mọc.”

      “Ừ.” Nàng hân hoan đáp.

      trời ngôi sao, giơ tay thấy năm ngón, còn từng trận gió thu lạnh thổi tới làm cho nàng run rẩy nổi hết cả da gà.

      Cơ hội như vậy rất ít, khó khan lắm mới phong hoa tuyết nguyệt lần, đưa nàng ngắm trăng, tuy rằng trăng cũng sao nhưng nàng vẫn muốn rời .

      biết hừng đông, ngồi nóc nhà xem mặt trời mọc như thế nào?

      Nghe mặt trời mọc bên bờ biển rất đẹp, biết có cơ hội được nhìn thấy hay ? Nàng muốn cùng xem.

      dường như cũng biết nàng lạnh, ôm nàng chặt thêm chút hận thể hoàn toàn bọc nàng vào trong ngực.

      Đột nhiên, giọt lạnh lạnh gì đó vào gáy nàng.

      Nàng để ý, đưa tay lau , lại bị giọt nữa lên người

      Hình như là giọt mưa , phải sắp mưa chứ?

      Trong lòng đột nhiên hận ông trời!

      Mùa thu vốn ít mưa, có cũng lớn, có lẽ là nửa đêm tùy tiện hai giọt.

      Nghĩ như vậy, nàng lau giọt mưa cổ, vẫn lẳng lặng nằm trong lòng .

      Lại qua lát, hạt mưa càng ngày càng nhiều, rơi nóc nhà phát ra tiếng lách cách.

      :“Trời mưa .”

      Nàng đáp:“Hình như vậy.”

      “Chúng ta”

      Nàng lên tiếng, cũng lên tiếng.

      Đột nhiên mưa to thêm, quần áo của nàng ẩm ướt hơn nửa, nàng rùng mình cái.

      :“Chúng ta trở về , về sau có cơ hội lại .”

      “Ừ.” Nàng giọng trả lời.

      đứng dậy nâng nàng lên sau đó nhảy xuống nóc nhà nhanh chóng chạy tới quán trà.

      ràng là mưa mùa thu vậy mà lại xối xả như mưa mùa hạ.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 172: Kiếm tiền
      Editor: mèo mỡ

      Khi hai người chạy đến quán trà, người đều ướt đẫm.

      Lại qua bí đạo dài, ra từ dưới giường, Cầu Mộ Quân nhịn được “Hắt xì” cái.

      Đoàn Chính Trung cởi quần áo của nàng lấy làm khăn lau người cho nàng sau đó nhét nàng vào ổ chăn.

      Ổ chăn sớm lạnh, nàng run rẩy, Đoàn Chính Trung cũng cởi quần áo nằm xuống dường như cảm thấy lạnh ôm nàng vào trong lòng, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ thân thể cũng cao hơn nàng.

      Nàng len lén nhìn , có vẻ cũng cao hứng.

      Nàng giọng :“ ra, tuy ngắm được trăng cũng thấy được mặt trời mọc, nhưng được ở cùng chàng ta cũng rất vui.”

      : “Ngày mai nếu thoải mái tìm đại phu đến xem, đừng để bệnh.”

      “Yên tâm, thân thể ta rất tốt, dễ bị bệnh như vậy đâu.” Nàng thản nhiên .

      Đoàn Chính Trung sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của nàng

      “Nếu có thể uống bát canh gừng toát mồ hôi là được.”

      xong, xoay người đè lên người nàng :“Làm nốt số lần còn thiếu hôm nay, ra mồ hôi là khỏe.” xong liền hôn nàng.
      “A……”

      Cũng phải nàng đồng ý làm tiếp, nhưng…… có canh gừng nên dùng cách này thay thế sao?
      Hồi lâu sau, nàng quả nhiên ra mồ hôi ngủ ở trong lòng .

      “Chính Trung, ta rất vui vẻ ……” biết là mệt nhọc chịu nổi hay là mơ. ôm đầu vai mịn màng của nàng, nhàng cười.

      ******

      Buổi sáng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường, nàng cũng chưa dậy. quay đầu : “Ngủ , ta ra ngoài nửa ngày trở lại.”
      Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó : “Chàng cho người đưa tiền cho ta”

      Đoàn Chính Trung cười cười, : “Chẳng phải nàng cần sao? Sao còn đòi?”

      Nàng vốn định đòi , đến Thanh trì lấy hai khối vàng hoặc là viên ngọc là được rồi, ai biết nàng còn chưa kịp lấy, đống vàng ấy bị tra ra là giả. May mà nàng lấy đổi tiền bằng trở thành kẻ lừa đảo .

      Đoàn Chính Trung cúi người bên tai nàng: “Sáng sớm chưa mở mắt mà bắt đầu đòi tiền, phải nàng nằm mơ đều suy nghĩ làm thế nào kiếm tiền đấy chứ. Trước ngủ , trở về sau.” xong, hôn lên trán của nàng, xuống giường.

      Cầu Mộ Quân than thở tiếng, lại ngủ.

      Chờ đến khi tỉnh hẳn, mặt trời lên cao, gà gáy vài lần.

      Ngồi ở giường lát, mới nhớ tới buổi sáng hình như nàng lại đòi tiền .

      Buổi tối trước khi ngủ luôn luôn nghĩ buổi sáng tỉnh lại phải nhớ đòi bạc , nghĩ tới khi đó cũng chưa tỉnh nhớ.

      Nhưng mà, nàng nhớ , cự tuyệt

      Quả nhiên là keo kiệt.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 172
      (Bổ sung)

      Editor: mèomỡ

      lát sau, khi Liễu Lan, Linh Lan vào cửa hầu hạ nàng rời giường, trong đầu nàng cũng vẫn nghĩ đến chuyện kiếm bạc. Nàng còn nhớ nàng nợ tiền quản gia, hơn nữa, đến bây giờ còn chưa trả.

      “Ai nha!” Linh Lan kêu sợ hãi tiếng, đỡ lấy đế nến suýt nữa bị chính mình cẩn thận chạm vào làm đổ, sau khi đặt về vị trí cũ mới thở phào nhõm hơi.

      Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn, thấy nàng sợ trắng bệch cả mặt, trấn an :“ sao, vỡ thôi .”

      Linh Lan vội : “Phu nhân, đây là quy củ trong phủ, làm hỏng cái gì phải đền, nếu nô tì làm vỡđế nến này chỉ sợ nô tì làm cả đời này cũng đền nổi.”

      Cầu Mộ Quân lại nhìn đế nến kia, tạo hình xinh đẹp tuyệt trần, chế tác khéo léo tinh xảo, phía còn mạ vàng, quả là rất quý.

      Quý. . . Vậy cách khác, có thể bán rất nhiều tiền.

      Nếu. . . Nếu nàng nhân lúc chú ý, mang bán, ít nhất nghèo khổ như bây giờ, nàng cùng là vợ chồng, vậy nhà chính là nhà nàng, nàng lấy đồ trong nhà mình bán cũng có sao đâu?

      Trong chốc lát, nàng tính toán xong, lấy hai thứ chú ý, mang đổi tiền.

      Dùng xong bữa, nàng dạo đến Đông Hoa thính, lấy cái đĩa màu xanh, bức tượng Phật bụng to thanh hoa, them bức tranh chữ, sau đó nhanh chóng ra phủ.

      Tuy rằng trong lòng tự an ủi trăm ngàn lần, lại vẫn có cảm giác giống như trộm .

      Cũng may đường xuất cái gì ngoài ý muốn, chẳng bao lâu nàng vào đến tiệm cầm đồ, lấy mấy món đồ tương đối đáng giá đó ra đổi.

      “Đĩa xanh 12 lượng, tượng Phật, 21 lượng, tranh chữ Thu Nguyệt đồ, 15 lượng.” Ông chủ xem xong ra giá.

      Cầu Mộ Quân vội gật đầu, chưởng quầy lấy 48 lượng đưa cho nàng

      “Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ bán gì sao?”

      giọng quen thuộc truyền đến Cầu Mộ Quân sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi hết bạc xuống đất, quay đầu lại, thấy là Thích Vi.

      Đỏ mặt, cất bạc vào, kéo nàng ra khỏi hiệu cầm đồ.
      “Sao muội lại ở đây?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Thích Vi trả lời:“Muội xếp hàng mua hoa mai tô ở đối diện nhìn thấy tỷ, tới đây nhìn xem. Tỷ muốn vào hiệu cầm đồ?”

      Cầu Mộ Quân bên tai nàng:“Muội đừng cho người khác. Ta có bạc, lấy đồ cầm.”

      “A?“Thích Vi nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, đột nhiên phì cười.

      “Tỷ tỷ có bạc? phải Đoàn Chính Trung rất nhiều tiền sao? Sao tỷ có thể có bạc?”

      Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, : “ cho tỷ, tỷ làm gì được?”

      Thích Vi nghe xong lời này, che bụng cười ngừng, Cầu Mộ Quân dùng cánh tay huých nàng :“ cho cười, có cái gì buồn cười .”

      Thích Vi vẫn cười, Cầu Mộ Quân nhìn dòng người đối diện: “ phải muội muốn mua hoa mai tô gì gì đó sao? Nhanh mua .”

      Thích Vi lúc mới nhớ ra, vội chạy tới xếp hàng.

      Cầu Mộ Quân cũng qua, nhìn hàng người dài, :“Hoa mai tô này tỷ chưa từng nghe qua, ăn ngon đến vậy sao?”

      Thích Vi : “Ngay cả hoa mai tô cũng chưa nghe qua, đây chính là điểm tâm nổi danh nhất Thiếu Dương. cho tỷ, ở kinh thành này cũng có nơi khác bán, nhưng nhà này là hoa mai tô Thiếu Dương chính tông, nơi khác đều là giả .”

      “Thiếu Dương”

      Đúng là Thiếu Dương Trong lòng có cảm giác nên lời, nàng cũng đứng đợi phía sau Thích Vi.

      Hàng người tiến lên cũng chậm, bao lâu liền đến lượt: “Mộ Quân tỷ tỷ nhìn tỷ đáng thương như vậy, muội mời tỷ, rất ngon đó !” xong chưa chờ nàng từ chối liền mua hai bao lớn.

      Cầu Mộ Quân cầm lấy bao nàng đưa cho, chần chờ :“Nhiều như vậy ăn hết sao?“

      “Hắc hắc, mẹ muội cũng thích ăn, muội mang về cho bà.” Thích Vi cười .

      Cầu Mộ Quân nhìn nàng, dường như cũng có dáng vẻ được tự nhiên. Nàng cũng hiểu được Thích Vi hẳn coi như ngày đó nghe thấy lời của nàng cùng Đoàn Chính Trung, coi như biết gì cả.

      Thích Vi như vậy, làm cho nàng cảm động
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 173: Làm ăn
      Editor: mèomỡ

      Cầu Mộ Quân cười cười, lấy miếng bỏ vào trong miệng, trơn bóng, mềm mềm, hương vị rất thơm, còn có mùi hoa mai. Làm người ta cảm thấy trước mắt như có mùi hoa mai lan ra bốn phía.

      Ăn xong, nàng nhìn ở hoa mai tô trong tay, : “Người Thiếu Dương làm quả nhiên khác biệt.”

      “Đó, muội bảo là rất ngon mà. Mộ Quân tỷ tỷ, trở về tỷ lấy hoa mai tô này cho Đoàn Chính Trung, nếu thích ăn, tỷ bắt bỏ tiền mua, khối lượng bạc, xem có chịu trả .”

      Cầu Mộ Quân cười : “Cũng mệt muội nghĩ ra.”

      “Hắc hắc, Mộ Quân tỷ tỷ, chúng ta. . .” Thích Vi còn chưa xong, có nam tử bộ dáng giống người hầu vội vàng chạy về phía này, đến thích vi trước mặt, còn chưa kịp thở : “Tiểu thư, mau mau, lão gia xảy ra chuyện.”

      Thích vi vừa nghe xong lập tức hỏi: “Cha ta, cha ta sao rồi?”

      Người hạ nhân thở phì phò ra lời, Thích vi cầm hoa mai tô trong tay đưa cho Cầu Mộ Quân, : “Mộ Quân tỷ tỷ, muội trước.” xong cùng hạ nhân chạy về Thích phủ.

      “Vi Vi, muội cẩn thận. Cầu Mộ Quân ở sau lưng nàng hô.

      Nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, nàng đột nhiên nhớ tới bản thân mình.

      Ngày đó, nhìn thấy thi thể muội muội, nhìn phụ thân trọng thương, cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới cảnh tượng khi đó mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng.

      Lúc này, nàng nhưng lại hi vọng Thích Tĩnh có thể bình an. Dù từng hãm hại cả nhà Cố gia tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, dù còn có khả năng là kẻ giết Tư Huyên, hại cha, dù ngày hôm qua còn định trừ khử Đoàn Chính Trung.

      Nếu cần tranh đấu tốt rồi, mọi người đều bình an, thân nhân mọi người đều bình an tốt rồi.

      Hít sâu hơi, nàng cầm hai bao hoa mai tô to trở về.

      Nghe Đoàn Chính Trung trở về, ở thư phòng, nàng cũng ôm hoa mai tô tới thư phòng.

      Hoa mai tô ngon như vậy, nhất định thích. Có lẽ, nàng có thể làm theo cách của Thích Vi. Nhân cơ hội lấy chút bạc của !

      Đẩy cửa vào, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cầu Mộ Quân cười đến bên người , đem miếng hoa mai tô đưa đến bên miệng . há miệng, mà cầm lấy hoa mai tô.

      “Hoa mai tô” nhìn tô đường tay, giọng rất rất chậm.

      ra các ngươi đều biết, mỗi mình ta biết! Xem ra hoa mai tô này ở kinh thành cũng rất nổi tiếng.”

      “Chúng ta?” Đoàn Chính Trung hỏi:“Còn có ai?“

      Cầu Mộ Quân : “Thích Vi, đây là muội ấy mua, muội ấy đây là điểm tâm nổi danh nhất Thiếu Dương!”

      “Thích Vi? Hôm nay nàng ra ngoài là gặp nàng ta?” hỏi.

      phải, à, đúng vậy, ta hơi nhớ muội ấy, nên gặp chút, hoa mai tô này ta cũng nếm thử, thấy rất ngon, chàng cảm thấy sao?“

      “A, hôm nay ta mang về rất nhiều, chàng thử xem –” Nàng đặt hai bao lớn lên bàn, sau đó hình như lại đột nhiên nhớ tới cái gì ôm về trong lòng, cười : “Chàng ăn thử , xem thế nào?”

      để hoa mai tô vào trong miệng, cắn miếng, hồi lâu mới thản nhiên cười, : “Quả là hương vị hoa mai tô Thiếu Dương.”

      “Vậy chàng thấy ngon sao ?” Nàng vui vẻ hỏi.

      gật gật đầu.

      “Nếu ngon, còn muốn ăn nữa đúng ?“Nàng vui vẻ lại chờ mong hỏi.

      nhìn nàng xong : “Đúng.”

      “Hắc, ta cho chàng ăn, muốn ăn mua lại!” Nàng đắc ý . Đoàn Chính Trung cười : “Nàng toàn làm những chuyện ngốc nghếch”

      “Ta ngốc, ta ngốc chỗ nào?” Cầu Mộ Quân vui .

      :“Nàng biết là nàng dụ hoặc hơn tô đường này sao?”

      Cầu Mộ Quân thất thần, còn chưa hiểu được ý của , thấy đóng cửa sổ lại, ngồi xuống trước thư án. “Lại đây.’’ với nàng.

      Nàng ôm chặt hoa mai tô trong lòng, về phía trước vài bước.

      : “Bây giờ làm lần, ba mươi lượng.”

      Nàng vốn thất thần bây giờ hiểu, mặt lập tức đỏ lên.

      “Vụ làm ăn này có nhận ?” lại hỏi.

      Nàng cúi đầu, biết trả lời như thế nào.

      Ba mươi lượng Lại thêm bốn mươi tám lượng người nàng, là có bảy mươi tám lượng, mua được cái gì quý giá nhưng cũng đủ dùng khoảng thời gian dài, ít nhất là xuất chuyện dọa người giống như lần trước.

      Nhưng Nàng làm vậy phải bán thân sao? Chuyện dọa người như vậy.

      Có được tính ? Bán cho xem như bán thân sao?

      Nàng còn do dự, :“Nếu làm thôi, hơn nữa ta còn muốn cho nàng, ta bỏ tiền mua hoa mai tô kia.”
      Nàng : “Vậy bốn mươi lượng.”

      cười, gật đầu : “Thành giao. Lại đây .”

      Nàng buông hai bao hoa mai tô, tới bên cạnh .

      ôm nàng vào lòng, nhấc váy của nàng lên, cởi quần bên trong của nàng xuống, sau đó ôm nàng ngồi đùi , quay mặt nhìn . “Đến, mỹ nhân, khiến gia vui vẻ, gia có tiền.” cười .

      “Chàng chàng còn cười ta, ta !’’ , nàng cúi đầu .

      “Sao có chuyện đổi ý, giữ lời.” kéo vạt áo của nàng ra, vùi đầu vào ngực nàng.

      “Ưm.” Gần như ngay lập tức cả người nàng mềm nhũn, hai tay bám lấy đầu vai . vốn là hút hai đỉnh vú nàng, lại đột nhiên dùng răng nanh nhàng cắm làm cho nàng nhịn được rên tiếng. “Đừng, đừng như vậy“

      nhàng cười, càng dùng sức, gần như thô lỗ hút, bắt đầu khẽ cắn.

      Nàng nắm chặt bờ vai , cảm giác dưới thân bắt đầu có chất lỏng ồ ồ chảy ra bên ngoài, sau đó liền chạm vào vật nóng rực giữa hai chân . cố ý nâng thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, làm cho gắng gượng nóng rực của cọ qua cọ lại giữa hai chân nàng, khiến nàng liên tục phát run. Cảm giác, vật nóng rực kia, dường như muốn cách quần áo tiến vào thân thể của nàng.

      buông bộ ngực sữa thơm ngát của nàng, thở dốc để nàng xê dịch ra bên ngoài chút, nàng cúi đầu liền thấy được khố hạ ẩm ướt mảng. Mặt lập tức đỏ đến tận cổ, cuống quít nghiêng mặt .

      lại lấy tay giữ gáy của nàng, bắt nàng quay mặt lại, cúi đầu nhìn kéo quần xuống, đem vật cực đại kia lộ ra trước mắt nàng.

      Nàng sợ tới mức cuống quít nhắm mắt lại. cười, ôm nàng ngồi lên.

      ‘‘A“ Nàng cúi đầu, cắn đầu vai .

      lâu sau sau, nàng ngồi ở đùi , xụi lơ ở trong lòng . cũng quá mệt mỏi, cảm thấy mỹ mãn ôm nàng, vỗ về lưng của nàng.

      Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến lúc người Thích gia hoang mang rối loạn tìm Thích Vi, nàng nằm ở trong lòng , hữu khí vô lực :“Chính Trung, vừa rồi hạ nhân Thích gia Thích Tĩnh xảy ra chuyện, biết là chuyện gì.”

      Đoàn Chính Trung trầm mặc, : “Tại sao lúc này nàng lại nghĩ đến những chuyện như vậy?”

      “Ta chỉ đột nhiên nhớ tới thôi, nghĩ rằng có khả năng chàng quan tâm,”

      Đoàn Chính Trung :“ Hôm nay, hình như săn bắn.

      *Hoa mai tô

      [​IMG]
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :