1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Last edited: 29/10/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 166: Nguyên nhân
      Editor: mèomỡ

      nắm chặt tay, cuối cùng mất kiên nhẫn, : “Nếu thích nơi này, nàng cứ ở lại. Về sau sai người mang đồ ăn đến, nàng cần về bên kia nữa.” xong, liền ra khỏi phòng.

      Nghe thấy tiếng bước chân xa, Cầu Mộ Quân tức giận ném cây bút trong tay, giọt mực bắn tung tóe lên người.
      đúng là lạnh lùng, đúng là tuyệt tình!

      Nếu bảo nàng ở đây, nàng ở, dù sao cũng phải nàng thiếu sống nổi!

      Kết quả, nàng ở lại nơi này, cũng đến đón nàng trở về, chỉ có thế, còn liên tục vài ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng .

      Kỳ , nàng chuyển ra ngoài chỉ là nhất thời dỗi mà thôi, nhưng dỗi thế nào, nàng cũng muốn căng thẳng như vậy. từ mà biệt, mắt thấy trời càng ngày càng vào thu, ban đêm càng ngày càng lạnh, có bên người, ấm áp hơn so với mình nàng ngủ. Uể oải ghé vào thư án, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.

      Nếu bây giờ tới vài câu tốt đẹp với nàng, nhất định nàng hai lời theo trở về. Nhưng nàng muốn xuống, lại cố tình cho nàng bậc thang.

      “Phu nhân, người chờ ai sao?” Linh Lan đứng bên hỏi.

      Cầu Mộ Quân vội phản bác :“Ai , ta chờ ai? Nơi này có thể có ai đến!”

      Trong lòng nàng chột dạ, lúc này mới phát giác mình đúng là chờ , nhưng đợi mấy ngày, lại đến.

      Chẳng lẽ muốn nàng tìm ? Hoặc là cố ý dạo hoa viên, sau đó chạm mặt ?

      Thôi xong, nàng giống như phi tử tranh thủ tình cảm vậy.

      Nhưng mà, nàng đến hoa viên dạo, cũng nhất định là muốn gặp .

      Cũng phải bị giam lỏng, vì sao nàng ra khỏi phòng?

      Nghĩ vậy nàng liền đứng dậy, ra ngoài.

      xa, chỉ đến bên cạnh ao cá, ngồi xổm gần mặt nước, lấy bánh bao ném cho cá vàng đủ mọi màu sắc trong ao. “Cá ơi, thấy ăn là vui vẻ, nếu ta cũng có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy tốt rồi.” Cầu Mộ Quân lẩm bẩm. Trong lòng rối loạn, ngẩng đầu, nhưng lại thấy bóng người từ rất xa tới bên này. Là nam nhân.

      Trong lòng run lên, thiếu chút nữa nàng ngã xuống nước. Người nọ càng ngày càng đến gần, lại nhìn thêm lúc mới khẳng định người nọ phải Đoàn Chính Trung. Lại ủ rũ, nhàm chán tiếp tục nhìn người nọ. Xem tư thế giống hạ nhân, nhưng trong Đoàn phủ trừ bỏ Đoàn Chính Trung nam chủ tử khác. Lại lát sau, hình dáng người nọ dần dần ràng, nàng mới nhận ra là Liễu Vấn Bạch. Hình như rất lâu rồi gặp , đến Đoàn phủ làm gì?

      Liễu Vấn Bạch dường như mới từ chỗ Đoàn Chính Trung ra, cúi đầu, cầm cây quạt, mùa thu nắng ấm mà che mặt như chắn mặt trời. Đợi đến gần, Cầu Mộ Quân gọi:“Liễu Vấn Bạch -”

      Liễu Vấn Bạch nhìn về phía nàng, vội bước nhanh về phía trước, giống như muốn trốn nàng.
      “Này, ngươi làm sao vậy?”

      Liễu Vấn Bạch tiếp hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, nghĩ nghĩ, xoay người về phía nàng. Cầu Mộ Quân đứng lên, nhìn .
      đến gần, nâng cây quạt lên che mặt chỉ để lộ ra ánh mắt nhìn nàng cái :“Ai nha, Đoàn phu nhân, cho cá ăn, tâm tình cũng tệ.”

      “Mặt ngươi làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân giật mình hỏi.

      Khóe miệng Liễu Vấn Bạch lại có vết thâm ứ máu màu tím, hình như là bị người ta đánh. Khuôn mặt mỹ nhân như ngọc lại bị thương, đúng là khó mà thấy được. Liễu Vấn Bạch vội che mặt, ho hai tiếng, : “Cái kia Cái kia… Đoàn phu nhân, có thể chuyện chút hay ?”

      Cầu Mộ Quân bị làm cho ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn , gật gật đầu.

      Nàng nhìn bốn phía, chuẩn bị đến chỗ có người , nghĩ tới Liễu Vấn Bạch : “ vào trong phòng , nơi đó mới an toàn.”

      Trong phòng Nghĩ đến quan hệ của Liễu Vấn Bạch cùng Đoàn Chính Trung, cũng có gì phải kiêng kỵ, Cầu Mộ Quân gật gật đầu, vào phòng nghỉ.

      Vào phòng, Liễu Vấn Bạch đóng cửa lại, đặt cây quạt lên thư án, : “ cho vì sao ta lại bị thương.”

      Nhưng đáp án của lại làm cho nàng từ kỳ quái biến thành khiếp sợ: “Bị Trung Trung ca nhà đánh.”

      Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới hỏi: “Này sao có thể, làm sao có thể đánh người?”

      đương nhiên biết đánh người, người ta chỉ biết chắn đao thay , làm sao nỡ đánh , nhưng ta giống, làm gì cũng bị bắt nạt.” Liễu Vấn Bạch đáng thương .

      “Nhưng quan hệ giữa hai người phải rất tốt sao? Vì sao lại đánh ngươi?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      “Bởi vì ! Trọng sắc khinh bạn, thái giám chết tiệt! Uổng công ta vì ăn ngưu tiên tháng, bây giờ chỉ cần nghe đến từ ‘Ngưu’, thấy buồn nôn.” Liễu Vấn Bạch căm giận .

      “Bởi vì ta?” Cầu Mộ Quân càng thấy kỳ quái.

      “Đương nhiên, ngẫm lại, tại bao nhiêu tuổi?”

      “Hai mươi ba, hình như sắp hai mươi tư.” Nàng hiểu ra sao.

      “Mặc kệ là hai mươi ba hay là hai mươi tư, là nam nhân trẻ tuổi mới hơn hai mươi đúng ?”

      Nàng gật đầu.

      “Nam nhân hơn hai mươi tuổi, nam nhân hơn hai mươi tuổi mỗi ngày ăn ngưu tiên, có thê tử lại thể chạm vào, mỗi ngày bất mãn, tính tình có thể tốt được sao? Tính tình tốt, có thể ra tay sao?” Liễu Vấn Bạch .

      “Ngươi Ngươi cái gì vậy!” Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cúi đầu, quay mặt . Nhìn nàng như vậy, Liễu Vấn Bạch đắc ý, lúc này mới nghiêm túc :“Được rồi, được rồi, bây giờ ta .”

      Cầu Mộ Quân nghĩ ngợi, vẫn lựa chọn tin tưởng , quay đầu lại.

      :“ trách chuyện kéo gặp quan?” Nàng cúi đầu, đáp.

      “Ta biết, nhất định cảm thấy nên nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cho dù muốn lợi dụng , cũng có thể trước cho , cũng phải hiểu chuyện, cũng phải muốn giúp , vì sao còn làm như vậy với , đúng ?”

      Cầu Mộ Quân vẫn lời nào.

      Liễu Vấn Bạch :“ ra là, chuyện này cũng phải cố ý. Hoặc nên , cho rằng đại phu kia chẩn sai sao? Còn nữa, Đoàn Chính Trung vô duyên vô cớ tìm đại phu đến, bảo đại phu kia mang thai, còn đem việc này tới cho quan phủ giải quyết?”

      phải là đại phu chẩn sai sao?” Cầu Mộ Quân nghi hoặc . Nàng quả mang thai, uống thuốc rồi, bây giờ cái gì cũng tốt.

      Liễu Vấn Bạch gật đầu : “Đoàn Chính Trung biết đại phu kia là ai, nhưng biết, quản gia Đoàn phủ tùy tiện mời bừa đại phu dùng được từ đường đến, cũng biết, chỉ cần biết chút y thuật, cũng chẩn sai mạch tượng cơ bản như hỉ mạch, huống chi, còn xem hai lần.

      Cầu Mộ Quân thể tin được : “Ngươi muốn là đại phu kia cố ý ta mang thai?”

      Liễu Vấn Bạch : “Đoàn Chính Trung chính là đoán được điểm ấy, cho nên mới đoán được những cái khác.”

      “Đại phu là có người sai khiến. Người nọ có lẽ hoài nghi là thái giám giả, lại muốn do thám quan hệ thực của vợ chồng các ngươi. Cho nên sai đại phu đến, có thai. nghĩ xem, nếu Đoàn Chính Trung chuẩn bị trước, ăn thuốc khống chế sinh dục, thế nào?”
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 168: Ngoài ý muốn
      Editor: mèo mỡ

      Cầu Mộ Quân còn ở trong phòng rối rắm biết làm thế nào để vừa mất mặt, vừa có thể chuyển về, Linh Lan vội vội vàng vàng chạy tới.

      “Phu nhân, biết xảy ra chuyện gì, lão gia mang theo rất nhiều binh lính cầm đao vào trong phủ rồi!”

      Cầu Mộ Quân ngẩn người, : “Ngươi nhìn lầm chứ? Quả là lão gia mang theo người vào trong phủ sao?”

      Linh Lan vội gật đầu : “Nô tì thấy ràng, lão gia phía trước, bên cạnh hình như còn có hai người.”

      Cầu Mộ Quân ném quyển sách tay, vội vàng chạy ra cửa.

      Mới vài bước, thấy đại đội người vào trong viện khiến nàng kinh ngạc, đến gần chút, quả nhiên là Đoàn Chính Trung, nhưng bên cạnh lại là Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly. Sao lại cùng hai người kia?

      Chỉ thấy đại đội vẫn tiếp, cuối cùng đứng trước cửa Oanh Thanh Trì

      Suy nghĩ lát, nàng cũng tới.

      Thích Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ “Oanh Thanh Trì”, : “Ai nha, đúng là ở phủ Đoàn tổng quản, xem giấc mơ đó quả nhiên là gặp được tiên nhân chỉ điểm, vì long thể của Hoàng thượng, nhất định phải kiểm tra cho kĩ.” xong, quay đầu : “Đoàn tổng quản, lát nữa phải đập bể, ngươi tính kĩ chút, về sau sửa lại, chỉ cần tiếng, phí dụng lão phu chịu.”

      Đoàn Chính Trung cười : “Sửa hay là chuyện sau này, chỉ mong đại nhân có thể tìm được.”

      Cầu Mộ Quân tới, hỏi: “Lão gia, sao vậy? “

      Đoàn Chính Trung coi như thấy nàng, với Thích Tĩnh: “Thích đại nhân, mời.”

      “Vậy lão phu đắc tội rồi.” xong, Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly mang theo cấm quân tiến vào.

      Cầu Mộ Quân hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn bộ dáng trấn tĩnh của Đoàn Chính Trung, cũng muốn để cho mình bình tĩnh lại, nhưng cố thế nào cũng làm được.

      Tiền trong đó, nàng biết có bao nhiêu, cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều hoàng kim châu báu như vậy, ngay cả chữ số đại khái nàng cũng đoán ra, chỉ biết là rất nhiều rất nhiều.

      Lúc Đoàn Chính Trung vào, nàng cũng theo.

      cửa đá, lại cửa đá, còn cửa cuối cùng sơn đỏ.

      Đứng ở trước cửa, Thích Sóc Ly chậm rãi đẩy cửa ra, ánh sáng hoàng kim chiếu vào mắt mọi người .

      Tuy rằng sớm nhìn qua những thứ bên trong nhưng Cầu Mộ Quân vẫn chấn động.

      Cửa từ từ mở ra, phòng đầy vàng và kim nguyên bảo xuất trước mắt mọi người.

      Cho dù là cấm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, gặp tình hình này cũng nhịn được phát ra tiếng hít sâu.

      Trước mắt, như mộng như ảo, giống như tìm được bảo tàng bí mật. , bảo tàng trong tưởng tượng, cũng có nhiều vàng như vậy! Thích Tĩnh giả bộ chấn động, thất thần : “Này. . . . . . Đoàn tổng quản, đây là cái gì? “

      Thích Sóc Ly cười lạnh : “Truyền thuyết phủ Đoàn tổng quản giấu vạn kim, có thể so với quốc khố, nhìn tình hình này, quả nhiên giả! biết Hoàng thượng thấy, có cảm tưởng gì đây? “

      Trong khi Cầu Mộ Quân đổ mồ hôi lạnh, vụng trộm liếc về phía Đoàn Chính Trung, nghĩ rằng có lẽ bây giờ bọn họ “cùng chết”

      qua, chờ sau này tất cả mọi chuyện kết thúc, đọc thơ tình cho nàng nghe, cho nàng những lời ngon ngọt mấy ngày mấy đêm, nàng còn muốn có con, sinh con của bọn họ. . . . . .

      nghĩ đến, tất cả kết thúc như vậy.

      Đoàn Chính Trung chậm rãi : “Thích đại nhân phải muốn tìm hạt sen tiên hạc sao? “

      “A, đúng đúng, quên việc chính rồi.” Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly vào, giống như muốn tìm, mà là đắc ý xem vàng bên trong. Thích Tĩnh vuốt đống vàng, giống như đùa nghịch nhàng đẩy, chồng vàng “rầm” tiếng đổ xuống. Lại nhìn rương bên cạnh, lấy ngọc thạch châu báu bên trong ra, cầm tay tùy ý thưởng thức lát, lại đẩy rương đổ ra đất.

      Có vài viên ngọc rơi xuống “Keng” tiếng vỡ nát.

      Thỏi vàng, kim nguyên bảo, trân châu mã não đầy đất. . . . . . Làm cho người ta nhất thời mở mắt ra được.

      Sau đó Thích Tĩnh quay đầu nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung : “Đoàn tổng quản, lão phu muốn hỏi, bổng lộc năm của ngươi bây giờ là bao nhiêu? “

      Đoàn Chính Trung đáp lời.

      Thích Sóc Ly : “Thích đại nhân, dù là Đoàn tổng quản năm có vạn lượng, tính Đoàn tổng quản vào cung tám năm mỗi năm vạn, vậy cũng mới chỉ có tám vạn, có gấp mười lần lên, cũng mới 80 vạn, hơn nữa là 80 vạn lượng bạc trắng. Cảnh tượng đồ sộ nơi đây, 80 vạn lượng bạc trắng sao có thể so được? “

      Thích Tĩnh hét lớn : ” Đoàn Chính Trung, ngươi thân là tên nô tài nho , ăn hối lộ phi pháp, vơ vét tiền tài khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn lại lợi dụng sủng hạnh của Hoàng thượng đối với ngươi, tham ô tài sản lớn như vậy, ngươi phải bị tội gì! “

      Thân thể Cầu Mộ Quân chấn động, trong đầu trống rỗng.

      Đoàn Chính Trung từng bước đến trước mặt Thích Sóc Ly, : “Ta nhớ lầm, bội đao của Thích tướng quân là bảo đao ba năm trước Hoàng thượng ngự ban, nghe có thể chém sắt như chém bùn phải ? “

      Thích Sóc Ly : “Đó là đương nhiên, đao hoàng thượng ban cho, há có thể giả?”

      Đoàn Chính Trung : “Vậy đao của Thích tướng quân có thể cho ta mượn dùng chút ? “

      Thích Sóc Ly cẩn thận nhìn lát, rút đao ra, đưa cho .

      Đoàn Chính Trung dùng tay dường như nâng được, dùng hai tay cầm đao, hướng về đống vàng bên cạnh. Chỉ thấy giơ đao lên cao, chém đao xuống. thanh vang lên, hai ba khối vàng vỡ ra.

      Mọi người kể cả Cầu Mộ Quân đều ngơ ngẩn, thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào thỏi vàng bị chém vỡ.

      Khối vàng kia, hoàn toàn bị đao chém làm ba.

      Tuy rằng là bảo đao, nhưng đó là vàng, sao có thể dễ dàng chém vỡ

      Đoàn Chính Trung đưa đao trả cho Thích Sóc Ly, : “Đao của ngươi.”

      Thích Sóc Ly kinh ngạc nhìn , chầm chậm đưa tay ra nhận lại đao, dường như còn chưa phản ứng kịp

      Thích Tĩnh xông lên đoạt đao trong tay Thích Sóc Ly, vung đao chém về núi vàng phía khác, lại chặt đứt cả đống, dùng vỏ đao, cũng có thể tạo ra vết đứt”

      Giả, tất cả đều là giả, nhưng châu báu đất này nhìn thế nào cũng thấy là hàng quý.

      Thích Tĩnh thất vọng thẹn quá bèn quát to: “Vì sao ngươi lại làm vàng giả để trong phòng”

      Đoàn Chính Trung : “Thích đại nhân thấy là trong phòng phát ra ánh sáng màu vàng rất đẹp mắt sao? “

      “Ngươi…” Thích Tĩnh nổi giận đùng đùng ra ngoài, Thích Sóc Ly cũng theo

      Đoàn Chính Trung hỏi: “Thích đại nhân tìm hạt sen sao?”

      Thích Tĩnh quay đầu lại “Hừ” tiếng rồi luôn.

      Cầu Mộ Quân lại nhìn thấu Đoàn Chính Trung rồi

      Đừng cha con Thích Tĩnh, ngay cả nàng cũng vô cùng kinh ngạc

      Cả phòng hoàng kim thần bí lại là giả, sao có thể? Chẳng lẽ biết pháp thuật, biết Thích Tĩnh muốn tới, liền thi triển pháp thay đổi? Chẳng lẽ sớm biết có người đến?

      Nghĩ ra, nghĩ ra.

      Lúc này, Đoàn Chính Trung : “Ta tiến cung.” xong, liền tới cổng.

      Nàng nhìn bóng lưng của , nhất thời có chút xót xa. Nàng biết làm cái gì, nhưng nàng biết, lúc nào cũng sống trong nguy hiểm.
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 169: Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa
      Editor: mèo mỡ

      Nàng biết làm cái gì, nhưng nàng biết, lúc nào cũng sống trong nguy hiểm.
      Nghĩ tới nguy hiểm vừa rồi, nghĩ đến bộ dáng bị thương lúc trước, đột nhiên rất muốn rất muốn , tuy rằng bóng lưng ở ngay trước mắt nhưng nàng vẫn đau tận trong tim.
      Cúi đầu nhắm mắt lại, bắt buộc mình nhìn nữa, bằng nàng sợ mình nhịn được tiến lên ôm lấy . Nàng quay người lại, vội vàng chạy vào phòng phía tây của mình.
      “Liễu Lan, Linh Lan, hôm nay chúng ta chuyển về.” Nàng .
      Hai nha hoàn ngẩn người, Liễu Lan lập tức : “Vậy nô tỳ bảo người đến chuyển đồ.”
      Trời còn chưa tối, nàng ngồi trong phòng lẳng lặng chờ
      Lát sau, nghe tiếng cửa mở, sau đó vào phòng, thấy nàng ngồi ở giường, có chút ngạc nhiên.
      Cầu Mộ Quân thấy tiến vào, đứng lên nhìn .
      Đoàn Chính Trung hơi sửng sốt, vào trong phòng, : “ trở lại?”
      Nàng lập tức tiến lên ôm lấy ,: “Chàng muốn cười ta cứ cười hết sức , dù sao ta cũng đến đây rồi”
      Đoàn Chính Trung nghe vậy, quả nhiên nở nụ cười, nhàng ôm lấy nàng : “Ta đâu có muốn cười nàng?”
      “Bây giờ phải cười sao?”
      vừa cười vừa :“Đây phải cười nàng.” nhìn nhìn bốn phía, : “Đồ cũng chuyển về rồi?”
      Cầu Mộ Quân từ trong lòng ra, cúi đầu lời nào.
      lại ôm nàng vào trong lòng, : “Vốn tính nếu nàng trở về đón nàng.”
      “Cái gì?” Nàng ngạc nhiên :“Chàng muốn đón ta?”
      “Bây giờ cần.” cười.
      “Chàng……”
      Nàng giống như sắp tức giận nhưng nàng đột nhiên lại cười : “Ai quản được chàng, chàng đón hay là chuyện của chàng, ta có trở về hay là chuyện của ta.”
      “Sao đột nhiên lại rộng rãi như vậy?”
      Nàng vui :” Ý chàng là trước kia ta rộng rãi ?”
      vừa cười vừa : “Ta sai rồi, nghe lời nàng vừa , xem ra bây giờ vẫn giống trước kia.”
      “Chàng…… Chàng thể hai câu dễ nghe được sao?” Nàng lại đập bả vai . Từ sau khi bị thương nàng đập vào ngực , cho tới bây giờ vẫn còn cảm thấy nơi đó có thương tích.
      “Ta muốn .” xong, sau đó hé miệng nhìn nàng dường như suy nghĩ cái gì, nàng chờ mong nhìn , nghĩ xem có thể gì đây. đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt nàng, : “Sao mấy ngày nay, nàng có vẻ béo lên?”
      “Chàng! Đoàn Chính Trung, ta để ý tới chàng!” Chờ nửa ngày chờ được câu như vậy, nàng xoay người về phía giường, lại bị ở phía sau kéo vào trong lòng.
      “Kỳ ta muốn , mấy ngày nay ta rất nhớ nàng, ngủ được ăn được, cảm thấy có chút tiều tụy vì nàng. Rất lo lắng cho nàng. Nhưng bây giờ nhìn nàng, nàng có vẻ ăn được uống được, tâm trạng cũng sa sút.”
      “Ai , ta đâu có ăn được uống được, phải ta còn……” Nàng chui vào trong lòng giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình : “Ta rất nhớ chàng, trong mơ đều là khuôn mặt chàng, mỗi ngày chờ chàng đón ta, chàng lại .”
      : “Nàng còn có thể nằm mơ, ta còn ngủ được.”
      sao?
      cúi đầu nhìn nàng cười, sau đó xoay người ôm ngang lấy nàng ném lên giường mềm mại cũng leo lên. Nàng thầm :“Liễu Vấn Bạch quả nhiên rất đúng, chàng chính là muốn nữ nhân.”
      “Cái gì? Liễu Vấn Bạch?”
      Nàng vội :“ phải phải, có gì.”
      đến gặp nàng à? với nàng những gì?”
      chàng bất mãn, tức giận, liền đánh , cho nên xin ta trở về.”
      “Hừ, đánh đáng đánh, bất mãn…… ừm có chút.” xong liền hôn nàng.
      “Đợi chút, quên thứ” Nàng đẩy đứng dậy : “Chưa lót giường”
      xuống giường lấy vải trắng bằng lụa, trải giường sau đó ôm nàng đặt lên tấm lụa trắng. Mặt đỏ ửng, hô hấp lại bắt đầu dồn dập. cúi người hôn nàng chút, sau đó chậm rãi cởi đai lưng của nàng: “Sao lại mặc nhiều như vậy.”
      Mặt nàng càng đỏ, : “Muốn ta cởi sẵn quần áo rồi nằm lên giường chờ chàng à?”
      cười : “Vậy cũng được.”
      cởi cái yếm người nàng. Lại đưa tay dò xét hơi riêng tư giữa hai chân nàng, sau đó nghiêng người bên tai nàng: “ ra nàng rất muốn ta.”
      Nàng lại đánh mấy cái, giữ chặt tay nàng, nhanh chóng cởi quần áo người mình, sau đó tiến vào trong cơ thể nàng.
      Trải qua mây mưa nhắm nghỉ ngơi lúc, vừa muốn thêm lần, nàng oán hận : “Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi đâu, hôm nay chỉ thế thôi.”
      “Có liên quan gì đâu? Làm trước rồi hỏi sau cũng được mà.”
      “Khi đó ta mệt muốn chết, sao nhớ được muốn hỏi cái gì?”
      nằm xuống bên cạnh nàng : “Vậy nàng muốn hỏi cái gì?”
      Nàng nhìn , hỏi: “Vậy đống vàng kia, vì sao là giả ?”
      là giả thôi.”
      “Vậy sao chàng làm giả đặt ở trong bể nhiều như vậy, còn làm nơi đó thần bí như vậy khiến người ta tưởng .”
      cười :“ phải ta rồi sao? Ta thấy đẹp.”
      Nàng nhìn lúc lâu sau, : “Quên ta cũng hỏi nữa, dù sao chàng cũng với ta, ta với Thích Tĩnh cũng chẳng khác nhau lắm.” xong, liền quay người đưa lưng về phía .
      từ phía sau ôm lấy nàng, :“ cần lo lắng, tuy rằng mấy cái kia là giả nhưng cũng phải ta có đồ , tuy rằng nhiều như đống đồ giả đó nhưng vẫn đủ cho nàng mặc vàng mang bạc, sống sung túc mấy đời.”
      Nàng xoay người lại sốt ruột :“Ai với chàng ta……” Nàng cúi đầu :“Chàng biết là ta lo lắng cho chàng, hôm nay ta sợ muốn chết, ta sợ chàng xảy ra chuyện, nghĩ…… Chàng luôn như vậy, cái gì cũng tự mình tính toán hết, nhưng lại cho ta bất cứ chuyện gì, khiến cho ta lo lắng, sốt ruột. Ta biết chàng muốn ta biết quá nhiều, muốn bảo vệ ta, nhưng chàng có biết hay , ta tình nguyện giống như Liễu Vấn Bạch biết rất nhiều chuyện, cùng chàng bước vào nguy hiểm, cũng muốn giống như bây giờ. Nhưng mà…… Ta cũng biết, ta lợi hại như vậy.”
      “Mộ Quân……”
      :“Vậy về sau nàng hãy nhớ kỹ, cần lo lắng cho ta, cần sốt ruột vì ta, ta đều an bài sẵn kế hoạch, dù có ngày ta chết ta cũng ngoài dự đoán của mọi người mà sống lại, ta vĩnh viễn xảy ra chuyện chết, vĩnh viễn cần nàng phải lo lắng vì ta.”
      Nàng nhìn nửa ngày, : “ cho chết.“
      gật đầu,“Được, về sau .”
      “Chàng sao, về sau cũng cần lo lắng cho chàng? Chàng vĩnh viễn cũng xảy ra chuyện?” gật đầu khẳng định.
      Nàng nhìn nửa ngày, sau đó gật đầu :“Ta tin chàng. Còn có, vì sao Thích Tĩnh biết trong phủ có vàng?”
      Đoàn Chính Trung : “Chuyện này rất đơn giản. Lúc trước nếu có thể phái tên thư sinh kia tới làm nghĩa tử của ta, đương nhiên cũng có thể đem những người vào. Trong phủ, nhìn bề ngoài yên bình, nhưng nha hoàn hạ nhân trong Đoàn phủ cũng chẳng có mấy người có mục đích đâu?”
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :