1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 160: Mang thai
      Editor: mèomỡ

      Mặc dù Cầu Mộ Quân tin là Cố gia ám Cầu gia, nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố gia, trong lòng liền chua xót. Chú ý tới câu vừa rồi của Cầu phu nhân, nàng hỏi:“Mẹ, Cố bá bá quay lại nhà chúng ta khi nào? Sao con biết?”

      Cầu phu nhân :“Con đương nhiên biết, ngay cả ta vốn cũng biết. Khi đó ta cảm thấy cha con đối với gia đình, với ta, quan tâm bằng trước kia, nghi ông ấy có người bên ngoài, lại dám . Ngày đó nửa đêm cha con còn ra ngoài, ta vụng trộm theo, thấy ông ấy mở cửa, lại có người từ ngoài vào, ta nghe ông ấy gọi tiếng Cố huynh, thế mới biết là Cố bá bá con đến đây, mới yên lòng. Hai người bọn họ cùng nhau đến thư phòng cha con, ta biết bọn họ hẳn là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, liền tự trách mình đa tâm, trở về phòng ngủ. Đến hôm sau tỉnh lại, cha con trở lại giường, Cố bá bá con sớm rồi. Bây giờ nghĩ lại, cũng quả là ta đa tâm, từ khi đại nương con mất, cha con liền để cho ta làm chính thất, cũng nạp thiếp, cũng muốn thêm con, cha con quả thực tốt hơn rất nhiều người .”

      Cầu Mộ Quân vẫn nghĩ lời mẹ .

      Trước lúc cha từ hôn, Cố bá bá bí mật đến tìm cha…… Luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái, lại nghĩ ra. Sau đó, Cầu phu nhân sang những việc khác, nàng có cơ hội hỏi thêm.

      lát sau, nha hoàn tiến vào đến giờ dùng cơm, tâm tình Cầu phu nhân khá hơn chút Cầu Mộ Quân liền dìu bà ra ăn cơm. Ba người ngồi bên bàn, nhìn bàn đầy đồ ăn, Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo. Cầu Vĩ hỏi: “Sao vậy, Mộ Quân, nhìn con giống như muốn ăn?”

      Cầu Mộ Quân : “Hai ngày nay biết vì sao thèm ăn, muốn ăn gì cả.” xong, dạ dày lại thoải mái, chạy ra ngoài nôn trận.

      Cầu phu nhân ra :“Sao vậy, lại còn nôn ra?”

      Hai người cùng trở lại bàn, Cầu Vĩ : “Nếu hôm nay trở về sớm chút, về gọi đại phu đến xem, uống chút thuốc.”

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, : “Vốn tính trở về tìm đại phu. Ngày mai , hôm nay để con ở bên mẹ lát, về trễ chút.”

      Cầu Vĩ gật đầu :“Chú ý chút thân thể, đừng để cho mẹ con lo lắng.”

      “Vâng, cha, con biết.”

      Ngồi xe ngựa đường về Đoàn phủ, nàng đột nhiên nghĩ tới. phải Cầu gia từ hôn xong, “Phản loạn Thiếu Dương” liền bị lộ sao?

      cách khác phải Cố bá bá giấu giếm mọi người, từ Thiếu Dương đến kinh thành bí mật gặp cha, lâu sau cha liền từ hôn, phủi sạch quan hệ với Cố gia, sau đó Cố gia bị phán tội mưu phản cả nhà liền bị chém sao!

      Trong đầu đột nhiên nghĩ tới tờ giấy ố vàng tìm được ở trong thư phòng cha. đó viết mười cái tên, gạch ba cái, còn bảy…… Vậy là có ý gì?

      Tờ giấy kia, có quan hệ gì với Cố bá bá, có quan hệ gì với cha, có quan hệ gì với “Phản loạn Thiếu Dương”?

      Khi ấy nàng cảm thấy đó là bản danh sách. Mà Hà gia, Phùng gia cùng Cố gia trong đó đều bị chém cả nhà, phải là danh sách người tham gia “Phản loạn Thiếu Dương” chứ?

      Nàng bị chính ý tưởng của mình làm cho hoảng sợ.

      Năm đó cha cũng tham gia “Phản loạn Thiếu Dương”, vì sao lại có danh sách?

      Tờ giấy kia, nếu tờ giấy kia vẫn còn, nhất định nàng biết . Đó là nguyên nhân Liễu Vấn Bạch đánh nàng hôn mê rồi lấy tờ giấy sao? cùng Đoàn Chính Trung muốn giấu diếm nàng chuyện gì?

      Cố gắng nhớ lại tờ giấy ố vàng kia, chữ viết khác nhau, ba cái tên bị gạch …… Vì sao, vì sao lại gạch ba cái tên đó?

      Thời gian trôi qua quá lâu, cũng nhớ hình dáng tờ giấy kia lắm, chỉ xác định nó chứa bí mật rất lớn, lại biết cụ thể là cái gì.

      Cái này có quan hệ đến Cố gia, nàng biết Đoàn Chính Trung có ý giấu nàng, cho nên cân nhắc trong lòng xong quyết định cho .

      Buổi tối, sau khi hoan ái, nàng vô lực nằm ở trong lòng , nhớ tới lời ban ngày của mẹ. Con……

      Đột nhiên, nàng kinh ngạc, hỏi: “ ngủ chưa?”

      “Sao có thể nhanh như vậy.”

      “Chàng …… Chúng ta như vậy, có thể mang thai hay ?” đến mang thai, có chút vui sướng, lại có chút lo lắng.

      trả lời: “Buổi chiều hình như khẩu vị của nàng tốt, ngày mai tìm đại phu đến xem .”

      “Ta chuyện này!” Nàng bất mãn . “Chàng nếu chúng ta có con làm sao bây giờ ?”

      .” trả lời.

      “Vậy nếu may?”

      ôm nàng, dùng giọng trầm thấp : “Nàng có nghe qua, có loại bí thuật trong phòng, nam nhân học, có thể khống chế khiến nữ nhân cùng hoan ái có thể có thai, cũng có thể hay ?”

      “Ta tin, nào có loại bí thuật như vậy.” Nàng khinh thường , đột nhiên lại hỏi tiếp: “Nếu chúng ta có con, có phải phải bỏ đúng ? Ta muốn bỏ, hơn nữa nghe phá thai rất đau, còn có khả năng sau này thể mang thai nữa, ta muốn.”

      “Đợi đến lúc đó rồi .”

      Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng lo lắng, : “Nếu , chúng ta vẫn nên tách ra ngủ ?”

      “Đừng nghĩ nhiều, ngủ

      Trong lòng Cầu Mộ Quân vẫn lo lắng, nhưng quá mệt mỏi, vòng ôm của lại thoải mái, bao lâu liền ngủ. Nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của nàng, Đoàn Chính Trung mở mắt ra nhìn nàng, nhàng hôn lên mặt của nàng, môi của nàng.

      Sáng sớm hôm sau, dùng bữa sáng xong, Đoàn Chính Trung liền sai người mời đại phu tới.

      Đại phu xem mạch cho Cầu Mộ Quân xong, nàng vốn quá để ý, lại nhìn thấy sắc mặt đại phu nghiêm trọng, tâm tình cũng nơi nặng nề, lo lắng hỏi: “Đại phu, có chuyện gì sao?”

      Đại phu :“Phu nhân, để lão hủ xem lại lần.”

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, đưa cổ tay đặt lên bàn.

      Đại phu lại bắt mạch lần nữa, ngón tay đặt cổ tay nàng rất lâu mới buông ra. Cầu Mộ Quân có chút lo lắng nhìn về phía đại phu, chờ chuyện.

      Đại phu : “Phu nhân có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều là được.” xong, liền cúi người, lui ra.

      “Hả?” Cầu Mộ Quân cảm thấy kỳ quái. Nhìn bộ dáng vừa rồi của đại phu, giống như nàng có bệnh nặng, nhưng lại có việc gì, cũng nguyên nhân vì sao dạ dày nàng thoải mái.

      Đại phu cầm hòm thuốc, ra cửa phòng, bị quản gia đưa đến chính đường.

      “Lão hủ bái kiến Tổng quản đại nhân.” Đại phu cúi đầu .

      Đoàn Chính Trung ngồi ở chính đường chậm rãi nhấp ngụm trà, ngẩng đầu :“Vừa rồi có người thần sắc đại phu khác thường, là nhìn ra phu nhân có bệnh gì sao?”

      Đại phu vội quỳ xuống :“Là…… Là có chút vấn đề.”

      Đoàn Chính Trung hỏi: “Vấn đề gì?”

      “Phu…… Phu nhân…… Phu nhân mang thai.” Đại phu nơm nớp lo sợ .

      Chén trà đặt mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang lớn, đại phu cúi đầu sâu.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 162: Gặp quan 2
      Editor: mèo mỡ

      “Lớn mật!” Kinh Triệu Doãn xấu hổ và giận dữ : “Thích nhị công tử, Kinh triệu phủ là nơi ngươi có thể đùa sao! Lập tức ra ngoài, nếu đừng trách bản đại quan lưu tình!”

      “Đại nhân đừng kích động, đừng kích động!” Thích Ngọc Lâm : “Vừa rồi là ta lỡ lời, . Nhưng ta phải đến để náo loạn, ta nghe đại nhân thẩm vấn dâm phụ nhà Đoàn công công, ta vội tới cung cấp manh mối cho đại nhân.”

      Kinh Triệu Doãn nhìn Đoàn Chính Trung cái, : “Tới cung cấp manh mối, thấy bản đại nhân, vì sao quỳ?”

      Thích Ngọc Lâm : “Đây là đại nhân ngài đúng, ta cảm thấy ta so với Đoàn công công thiếu cái gì, ngược lại còn nhiều hơn vài thứ, quỳ, vì sao ta phải quỳ?”

      “Ngươi” Kinh Triệu Doãn lại nhìn Đoàn Chính Trung, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng nghĩ Thích Ngọc Lâm là con Thích Tĩnh, nếu thực muốn náo loạn, mình cũng làm gì được , hơn nữa nếu còn để tiếp tục bậy bạ như vậy, đến lúc đó chỉ sợ đắc tội với cả Đoàn Chính Trung, nên tiếp tục dây dưa vấn đề quỳ hay quỳ, trực tiếp hỏi: “Vậy ngươi , ngươi muốn cung cấp manh mối gì?”

      Thích Ngọc Lâm nhìn về phía Cầu Mộ Quân, đột nhiên vươn tay sờ bụng nàng.

      Cầu Mộ Quân phản xạ có điều kiện lùi lại, Thích Ngọc Lâm thu tay, cười : “Xin hỏi đại nhân câu, ngài đại phu bắt mạch cho phụ nữ có thai, có khả năng nhìn ra được đứa bé trong bụng phụ nữ này là con ai ?”

      “Chớ có bậy, nếu có thể biết đứa bé trong bụng nàng là con ai, bản đại nhân còn phải phí công như vậy sao?” Kinh Triệu Doãn

      Thích Ngọc Lâm nhíu mày : “Ai nha, vậy dễ, ta cũng muốn biết đứa bé trong bụng nàng có phải của ta hay !”

      “Ngươi cái gì? Đứa bé trong bụng nàng là của ngươi ?” Kinh Triệu Doãn kinh hãi .

      đúng đúng, phải ta sao, ta cũng biết.”

      “Vậy ý ngươi là ngươi cùng Đoàn phu nhân”

      Thích Ngọc Lâm cười : “Đó là đương nhiên, đại nhân sớm nên biết vài ngày trước ta cùng Mộ Quân còn đính hôn. Thịt đến bên miệng, ta có thể ăn trước mấy miếng sao? Nữ nhân dùng làm gì, phải là để ngủ cùng sao? Ta dùng thử trước xem có thoải mái hay , nếu may dùng được làm sao bây giờ?”

      Cầu Mộ Quân vừa thẹn vừa giận nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, quay đầu nhìn nàng cười ái muội.

      Kinh Triệu Doãn hừ tiếng, nghiêm mặt : “Ngươi muốn , ngươi cùng Đoàn phu nhân, quả từng làm việc trơ trẽn?”

      “Cái gì mà việc trơ trẽn, vu sơn mây mưa, cá nước thân mật, tất nhiên việc đẹp đẽ nhất thế gian, sao có thể là chuyện trơ trẽn? Đại nhân biết thôi, Mộ Quân này là nữ tử bế nguyệt tu hoa, mị cốt chi tư, lại gả cho thái giám, trong lòng biết có bao nhiêu sầu khổ. Sau quen biết ta, từ ta biết được cái gì gọi là tình ái, rốt cuộc ngừng được, ngày ngày quấn quít lấy ta, cùng ta hoan hảo, nghĩ lại những ngày đó, dù là người đêm có thể cùng tám, mười nữ nhân như ta cũng chịu nổi.” Thích Ngọc Lâm trêu đùa.

      gần, tiếng nam nhân bên ngoài cười vang cũng truyền đến ràng.

      “Ngươi bậy!” Cầu Mộ Quân rốt cục nhịn được, xấu hổ và giận dữ .

      Lúc này, Thích Vi từ trong đám người chạy vào, giữ chặt Thích Ngọc Lâm, :“Nhị ca, huynh cái gì vậy, sao có thể vũ nhục Mộ Quân tỷ tỷ như vậy?”

      Thích Ngọc Lâm : “Ai, Vi Vi, muội còn , hiểu chuyện, đứng sang bên .”

      “Các ngươi ràng có”

      “Ai có, lần đó ở núi Nhạn Lai, còn có nửa đêm ta chạy đến trong phòng nàng, còn ở trong quán trà Thấm Nhã, muội cũng ở bên bọn ta, nam quả nữ có thể làm cái gì?”

      “Nhị ca, huynh

      xuống xuống!” Thích Ngọc Lâm đẩy nàng .

      Lúc này, Đoàn Chính Trung : “Thích Ngọc Lâm, như vậy, ngươi quả cấu kết cùng phu nhân của ta? Mặc kệ đứa bé trong bụng nàng có phải của ngươi hay , gian phu là ngươi chắc phải giả?”

      “Gian phu?” Thích Ngọc Lâm cười : “Từ này ta thích!”

      Kinh Triệu Doãn đập đường mộc : “Thích Ngọc Lâm, ngươi cấu kết cùng phụ nữ có chồng, phải bị tội gì!”

      Thích Ngọc Lâm : “Ta thừa nhận ta quả lên giường cùng phu nhân Đoàn công công, nhưng ta biết ta phạm vào tội gì. Lúc đó Mộ Quân bị bỏ trở về nhà, ta cùng nàng tình đầu ý hợp, tình chàng ý thiếp, hoan hảo mấy ngày sao nào? Ai biết Hưu thư lại trở thành đồ bỏ? phải người biết có tội sao? Ta coi như là người biết?”

      “Ngươi” Kinh Triệu Doãn nhất thời á khẩu, chuyển sang hỏi Cầu Mộ Quân: “Đoàn phu nhân, những lời vừa rồi của Thích Ngọc Lâm, ngươi thừa nhận ?”

      thừa nhận, ta có quan hệ gì với .” Nàng đáp.

      “Vậy đứa bé trong bụng ngươi là của ai ?”

      Cầu Mộ Quân lại .

      Thích Ngọc Lâm cúi người : “Mộ Quân, nàng cho ta biết, đứa bé này là của ta sao? Nếu là của ta, ta muốn làm cho cha ta biết tôn tử (cháu nội) của Thích Tĩnh lưu lạc bên ngoài, bị người ta coi như dã loại, chừng lột da ta!”

      Cầu Mộ Quân lạnh lùng nhìn cái, lại cúi đầu.

      Kinh Triệu Doãn nghe xong lời này, lại biết nên quyết định như thế nào.

      Vốn định vin vào lời Thích Ngọc Lâm “Người biết tội”, thả , sau đó chỉ cần theo ý Đoàn Chính Trung dùng trọng hình thẩm vấn lượt, nếu hỏi ra, xử trí Cầu Mộ Quân là được rồi. Nhưng bây giờ mới nhớ ra, lời Thích Ngọc Lâm phải giả, lấy tính tình bá đạo của Thích Tĩnh, sao có thể để cốt nhục Thích gia mình chết trong bụng mẹ?
      chắc chắn dùng mọi cách bảo vệ Cầu Mộ Quân, cho dù khi điều tra đứa trong bụng nàng phải cốt nhục Thích gia có thể đao giết chết nữa.

      Vụ án lâm vào bế tắc, Kinh Triệu Doãn chuẩn bị tạm dừng trong chốc lát, xuống thương lượng cùng những người khác, Cầu Vĩ tới

      Hạ nhân nâng vào Kinh Triệu phủ, ngồi đối Kinh Triệu Doãn : “Đại nhân, để ta tới hỏi tiểu nữ vài câu được ?”

      Kinh Triệu Doãn vốn bế tắc, sớm ngóng trông cứu tinh, giả bộ suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu.

      Cầu Vĩ hỏi: “Mộ Quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con làm chuyện trơ trẽn sao?”

      Cầu Mộ Quân nhìn cha, nước mắt rơi xuống, lắc đầu.

      “Vậy con có thai sao?”

      “Con Con biết.” Cầu Mộ Quân biết như thế nào, cúi đầu, giọng .

      Cầu Vĩ quay đầu với Đoàn Chính Trung: “Đoàn tổng quản, hành vi của tiểu nữ luôn luôn đoan chính, ngươi dựa vào cái gì tiểu nữ tằng tịu cùng người khác?”

      Đoàn Chính Trung cười lạnh : “Buổi sáng đại phu chính mồm với ta, nhạc phụ muốn đại phu kia lặp lại lần nữa sao?”

      Cầu Vĩ : “Tiểu nữ nàng có, tức là có, ta tin.”

      Đoàn Chính Trung : “Nhạc phụ, ngài cần gì phải già mồm át lẽ phải như vậy? Đại phu xem mạch xong như vậy, còn có thể giả sao?”

      “Đại phu gì, ta làm sao mà biết có phải ngươi lại cố ý làm khó con ta hay , cố ý sai đại phu như vậy?”

      Đoàn Chính Trung khẽ cười : “Nhạc phụ đại nhân đúng là khéo tưởng tượng.”

      Lúc này, Thích Vi : “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn . Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, ngài tìm đại phu khác đến xem lại lần .”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 163: ngờ
      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Lúc này, Thích Vi : “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn…… Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, người tìm đại phu khác đến xem lại lần .”


      Kinh Triệu Doãn nghĩ nghĩ, :“Được, lập tức tìm đại phu đến xác nhận.”


      Trong chốc lát, sai nha mang ba người đến, hai người là đại phu từ bên ngoài tìm đến, người chuyên khám nghiệm tử thi trong Kinh Triệu phủ. Cầu Mộ Quân bị đưa vào nội thất, ba người theo thứ tự chẩn đoán, cuối cùng đều tự viết xuống kết quả chẩn đoán của mình, cùng nhau trình lên Kinh Triệu Doãn. Kinh Triệu Doãn vừa thấy ba tờ giấy, nhất thời chấn động.


      Ba tờ giấy, hoặc viết “Vị hàn, kinh thủy đều”, hoặc viết “ hàn ngưng trệ vị phủ, nguyệt thuận”, có cái nào hỉ mạch!


      Náo loạn như vậy nửa ngày, lại là Ô Long sao?


      Kinh Triệu Doãn khụ khụ, đem giấy đưa cho sai nha bên cạnh : “Đưa Đoàn tổng quản xem qua.”



      Sai nha đem tờ giấy đưa cho Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung vừa thấy, mặt kinh ngạc.


      Lúc này, Thích Vi hỏi: “Đại nhân, đại phu cái gì?”


      Kinh Triệu Doãn :“Đoàn phu nhân…… Hai vị đại phu cùng khám nghiệm tử thi cũng chẩn ra hỉ mạch, Đoàn phu nhân chỉ là dạ dày khoẻ.” Cầu Mộ Quân ngồi xuống đất. ra là như vậy, hay là đều tính toán cả rồi. Chính mình vẫn chưa mang thai, ra lại chưa mang thai.


      Nàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng nghiêng đầu qua, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua nàng. Thích Vi vội thay Cầu Mộ Quân mở trói :“Xem xem , Đoàn Chính Trung, tất cả đều là ngươi cố ý phải !” Cầu Vĩ cũng :“Đoàn Chính Trung, ngươi vũ nhục tiểu nữ như vậy, phải giải thích thế nào?”


      Đoàn Chính Trung :“Nhạc phụ đại nhân, chuyện này, ta hoàn toàn vô can, buổi sáng đại phu nàng có thai ta nhất thời tức giận mới đem nàng đến Kinh Triệu phủ, chẳng lẽ ta bị điên rồi tự đội nón xanh cho mình sao?”


      “Ngươi…”


      Lúc này, Kinh Triệu Doãn :“Đúng là như thế, ai cũng sai, vậy bãi đường . Đoàn tổng quản, Đoàn phu nhân nếu mệt mỏi, người đưa nàng về .” xong, liền hô tiếng “Bãi đường”.


      Vụ án này là khó giải quyết, bên là Đoàn Chính Trung, bên là Thích Tĩnh, đứng giữa hai người bọn họ, cho dù là Hoàng đế cũng khó xử. Cũng may mọi việc lại ngoài ý muốn, thuận lợi chấm dứt. Lúc này, bãi đường, may lại phát sinh thêm chuyện sao!


      Đoàn Chính Trung :“Cũng đúng, dìu phu nhân lên xe ngựa .” xong, liền ra cửa.


      Hạ nhân Đoàn phủ tiến vào, đỡ Cầu Mộ Quân ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Cầu Vĩ, Thích Vi, rồi cùng hạ nhân Đoàn phủ về.


      Chuyện hôm nay, cha hẳn để cho mẹ biết, bằng , bà lại đau lòng.


      Thích Vi cũng sao, cũng vẫn quan tâm nàng như cũ, tốt……


      Trở về Đoàn phủ, uống thuốc xong Linh Lan giúp nàng bôi thuốc lên tay.


      Tuy rằng chỉ kẹp lát, nhưng vẫn bị thâm tím, chạm vào liền đau.


      lát sau, quản gia đưa đại phu đến bắt mạch cho nàng, sau đó kê đơn.


      Cầu Mộ Quân cứ ngơ ngác ngồi ở trong phòng như vậy, Linh Lan bưng thuốc tới, cũng tiếng uống hết.


      lâu sau đến giờ cơm chiều, nha hoàn đến gọi Cầu Mộ Quân dùng bữa, nàng : “ với lão gia dạ dày ta thoải mái, ăn vào, muốn nghỉ ngơi”


      “Dạ, nô tỳ cáo lui.”


      Nha hoàn rồi, Cầu Mộ Quân : “Linh Lan, ta có chút thoải mái, ngủ trước.”


      “Phu nhân, vậy để nô tỳ đỡ người nằm xuống.” xong, Linh Lan liền đỡ nàng đến bên giường.


      Nằm xuống, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, liền mơ mơ màng màng, như ngủ như .


      Lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được tiếng “Lão gia”, nàng tỉnh lại, lúc này mới phát biết từ khi nào trong phòng thắp nến, trời tối đen.


      Đoàn Chính Trung từ bên ngoài tiến vào, đóng cửa, cởi quần áo, nằm ở phía sau nàng, ôm lấy nàng. Nàng đẩy , cũng chuyện, hoàn toàn phản ứng.


      dọc theo cánh tay của nàng cầm cổ tay nàng, :“Tay còn đau ?”


      Nàng :“Chàng cố ý ta mang thai, muốn lợi dụng ta, lợi dụng mọi người, diễn tuồng kịch?”


      trả lời:“ phải, là đại phu chẩn sai.”


      “Sao chàng biết, nhỡ may ta mang thai?”





      “Vì sao”


      “Bởi vì……”


      trầm giọng :“Bởi vì ta có khả năng khiến nàng mang thai.”


      Nàng đột nhiên xoay người, nhìn :“Chàng dựa vào cái gì khẳng định như vậy?”


      nhìn lại nàng, chậm rãi : “Ngay từ đầu, y phục hàng ngày của ta đều tẩm thuốc, có khả năng khiến nàng thụ thai .”


      ra…… ra là thế.


      Cái gì nàng cũng biết, biết gì hết.


      Nhưng nàng sớm nên nghĩ đến, luôn dự kiến trước mọi chuyện, làm sao có thể sơ sẩy như thế? Làm sao có thể đợi cho nàng mang thai mới phá, căn bản để nàng có cơ hội mang thai, chính nàng rất ngốc mà thôi.


      Nàng lại hỏi:“Nhưng quả có đại phu ta mang thai, chàng sợ ta mang thai, nhưng đứa bé phải của chàng sao?”


      .”


      “Ta là nếu như?”





      Nàng cười khổ chút, nhắm mắt lại.


      Đôi mắt bắt đầu có chút nặng nề, vô lực : “Ta thấy vườn hoa cúc phía tây, rất đẹp, nơi đó cũng có phòng trống, ngày mai ta muốn chuyển đến bên kia ở.”


      “Mộ Quân……”


      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người.


      : “Ta cũng ngờ, Thích Ngọc Lâm đến, cũng ngờ nhục nhã nàng như vậy.”


      << ra cũng có chuyện chàng thể dự liệu được.>> Nàng ở trong lòng. sớm nhục nhã, có tới hay , cũng chẳng lien quan. Cầu Mộ Quân xoay người, đưa lưng về phía . nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng.


      Ngày hôm sau, Đoàn Chính Trung vào cung, nàng liền sai người sửa sang lại phòng ở phía tây, chuyển đồ của mình vào.


      Đến buổi chiều, nàng vẫn ngồi ở án thư bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Theo góc độ này, cảnh vật bên ngoài cửa sổ tựa như bức họa.


      Linh Lan nhìn hoa cúc trước cửa, :“Phu nhân, nơi này nhiều hoa cúc, bây giờ mới nở mấy đóa, về sau nếu tất cả đều nở, là có thể hái pha trà uống.”


      Cầu Mộ Quân cười , : “Thái cúc Đông Ly hạ.”(1)


      Linh Lan tiếp: “Du nhiên kiến Nam Sơn.”(2)


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ :“Ngươi cũng đọc sách?”


      Linh Lan ngượng ngùng gãi gãi đầu, : “Thỉnh thoảng tùy tiện đọc chút, biết vài câu thơ, đối đáp vài câu.”


      “Đối câu đối? Cũng phải chuyện đơn giản!” Cầu Mộ Quân cười .


      “Cho nên nô tỳ chỉ biết vài câu truyền miệng thôi.” Linh Lan .


      Cầu Mộ Quân cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, hàng cò trắng bay qua trời xanh, trong lòng nàng đột nhiên sáng ngời, chấp bút ở viết xuống tờ giấy trước mặt vế : ‘Bạch hạc vong cơ, Khán thiên ngoại vân thư vân quyển.’


      Sau đó với Linh Lan:“Linh Lan, ngươi xem vế này nên đối thế nào?”


      (1),(2) Hai câu thơ trong Ẩm Tửu (Uống rượu) – Đào Uyên Minh
      Kết lư tại nhân cảnh,
      Nhi vô xa mã huyên.
      Vấn quân hà năng nhĩ?
      Tâm viễn địa tự thiên.
      Thái cúc đông ly hạ,
      Du nhiên kiến nam sơn.
      Sơn khí nhật tịch giai,
      Phi điểu tương dữ hoàn…
      Thử trung hữu chân ý,
      Dục biện dĩ vong ngôn.

      Dịch:
      Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
      thấy ồn ngựa xe.
      Hỏi ông: “Sao được vậy ?”
      Lòng xa, đất tự xa.
      Hái cúc dưới giậu đông,
      Thơ thới nhìn núi Nam.
      Khí núi ánh chiều đẹp,
      Chim bay về từng đàn.
      Trong cảnh có thâm vị,
      Muốn tả quên lời.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 164: Ngọn nguồn rối loạn
      Editor: Mèo Mỡ



      Sau đó với Linh Lan: “Linh Lan, ngươi vế này nên đối thế nào?”

      Linh Lan đến bên cạnh bàn, nhìn vế , lại ra ngoài nhìn nhìn, mặt vui sướng, viết: ‘Thanh sơn bất lão, nhậm đình tiền hoa.’

      Cầu Mộ Quân rất cao hứng, ngờ nàng có thể đối được , lại viết: ‘Thúy dược hồng hành kỷ phiên phong vũ.’

      Lần này Linh Lan đối rất nhanh, viết mấy chữ: ‘Hoàng hoa lục cúc dư cá sương thiên.’

      Thấy nàng đối đáp dễ dàng, Cầu Mộ Quân cố gắng suy nghĩ lâu hơn, lại viết xuống vế: ‘Phong phong vũ vũ, ái ái hàn hàn, xử xử tầm tầm.’

      Linh Lan suy nghĩ trong chốc lát, viết: ‘Hoa hoa thảo thảo’

      đúng đúng, sai rồi.” Nàng gạch mấy chữ ‘hoa hoa thảo thảo’, viết lại xuống phía dưới: ‘Oanh oanh yến yến, hoa hoa diệp diệp, khanh khanh mộ mộ hướng hướng.’

      ngờ nàng vẫn đối được, Cầu Mộ Quân cầm lại tờ giấy chuẩn bị viết, nhưng thấy tờ giấy viết kín, lại lấy tờ giấy khác ra, đẩy tờ giấy cũ sang bên cạnh, nghĩ tới tờ giấy kia lại rơi xuống kẽ hở giữa thư án và tường. Cầu Mộ Quân xoay người nhặt giấy lên định buông tay, chú ý nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên cảm thấy tờ giấy này, tình hình này dường như rất quen thuộc.

      Giấy rơi xuống kẽ hở, bút tích giống, có chỗ bị gạch

      Đột nhiên nghĩ ra, bút tích giống, là do nhiều người ngồi cùng nhau, ngươi viết vài câu, ta viết vài câu, sau lại cảm thấy thích hợp, liền gạch .

      Tờ giấy kia, là danh sách, do hai người hoặc ba người thương lượng, có lẽ là bày kế phản Thích Tĩnh, sau đó viết ra những người tin được, rồi lại cảm thấy thích hợp, lại gạch bớt số người chắc chắn. Hai người tiếp tục thương lượng, nên lấy tờ giấy khác, đẩy tờ giấy này sang bên, tờ giấy kia rơi xuống đất, lại kẹt ở chân bàn, cho nên mãi sau này cũng bị ai phát .

      Giống nhau như vậy, chắc chắn là đúng rồi, mười cái tên, gạch ba, vậy còn bảy. Còn người, Cố Thiệu Chương, vậy đó là tám. “Phản loạn Thiếu Dương” được gọi “Bát tử chi loạn” là do có tám người sao?

      Nhưng lại có điểm đúng, người thương lượng đâu có ghi lại tên mình, vậy là ai thương lượng cùng Cố bá bá đây? Nàng nhớ tới những lời mẹ hôm kia.

      buổi tối, Cố bá bá bí mật gặp cha Tờ giấy kia cũng tìm được ở trong thư phòng cha cách khác, người kia là cha, Cố bá bá là cùng cha thương lượng, nghĩ ra danh sách!

      Nhưng, nhưng cha nằm trong “Phản loạn Thiếu Dương”!

      Nếu cha có trong đó, Thích Tĩnh bỏ qua cho ông sao? Nhưng, Cố bá bá thương lượng chuyện quan trọng như vậy với người tham gia, vậy nhất định cha có biết, có lẽ cũng tham gia

      , phải có lẽ, là chắc chắn. Cha chắc chắn có tham gia. “Phản loạn Thiếu Dương” phải tám người, mà là chín người, nhưng vì sao, chỉ có tám người bị công bố, chỉ có tám người bị xử tội?

      Vì sao trước khi Cố bá bá bị bắt cha lại từ hôn?

      Nhất định phải trùng hợp, ông biết, ông biết hành động bị lộ, hoặc là sắp sửa bị lộ, vì muốn tự bảo vệ mình, ông liền đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia.

      Nhưng, Cố bá bá để yên sao? Vì sao, ông khai ra cha? Người khác cũng khai? Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?

      “Phu nhân, phu nhân?” Linh Lan thấy nàng sửng sốt hơn nửa ngày, liền gọi. Cầu Mộ Quân đột nhiên bừng tỉnh, lập tức :“Linh lan, mau chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài.”

      Nàng muốn lập tức đến Cầu phủ.

      Trước kia, nàng vẫn nghĩ cha cùng Cố bá bá đến mức cùng sống cùng chết, nên có thể lý giải hành động của cha. Bây giờ nàng , cha cũng tham gia, ông ấy cũng tham gia, lại chỉ có mình ông sống sót.

      Vừa đến Cầu phủ, nghe được Cầu Vĩ ở thư phòng, nàng liền lập tức vào.

      Nghe được tiếng động, Cầu Vĩ ngẩng đầu :“Mộ Quân, sao con lại tới đây?”

      Nàng đóng cửa lại, lên phía trước :“Cha, ngài cho con biết,“Phản loạn Thiếu Dương”, rốt cuộc có mấy người?”

      “Sao con lại hỏi chuyện này?”

      “Con muốn biết, cha, ngài đừng gạt con, dù cho ngài làm chuyện gì vẫn là cha con, con chỉ muốn biết chân tướng mà thôi, có phải ngài làm chuyện có lỗi với Cố bá bá hay ?” Nàng nhìn Cầu Vĩ hỏi.

      Cầu Vĩ :“Ta rồi, cần nhắc lại chuyện Cố gia.”

      “Vậy cha hãy cho con biết chân tướng, con là con cha, có gì thể ?”

      Cầu Vĩ trầm mặc.

      Cầu Mộ Quân sốt ruột hỏi:“Cha, Cố bá bá chết, có liên quan đến cha sao?”

      Cầu Vĩ thở dài hơi, :“Con ngồi xuống .”

      Cầu Mộ Quân vội lấy ghế dựa ngồi xuống, Cầu Vĩ :“Việc này ta để trong lòng tám năm, con muốn nghe, ta cho con, cũng có gì thể .”

      chậm rãi : “Cố bá bá con, là người khiến ta cảm thấy áy náy nhất, cũng là người ta mắc nợ nhiều nhất.”

      Trong lòng Cầu Mộ Quân bắt đầu lo lắng, Cầu Vĩ :“Con đúng,“Phản loạn Thiếu Dương” quả phải tám người, là chín người, người kia, là ta, thậm chí, chuyện cơ mật nhất, cũng là ta đề suất. Lúc ấy, Hoàng Thượng độc sủng Hòa phi, để ý đến triều chính, chuyện trong triều, tất cả đều do mình Thích Tĩnh định đoạt.

      giết hại người chống lại , hãm hại trung lương, thuận ta sống, nghịch ta chết, còn khiến cho người ta sợ hãi hơn cả Hoàng Thượng. Trong triều rất nhiều đại thần đều hận thấu xương, cũng từng dâng tấu lên Hoàng Thượng, nhưng vẫn làm gì được .

      Sau đó, ta vô tình tìm thấy bằng chứng sát hại Lễ bộ Thị Lang đương nhiệm, lại dám tùy tiện lấy ra, bởi vì chứng cớ này cũng đủ để Hoàng Thượng trị tội , cũng rất dễ khiến mình mất mạng. Sau đó, ta nghĩ, Thích Tĩnh làm nhiều chuyện xấu như vậy, muốn tìm chứng cớ chắc chắn có, nếu tìm đủ chứng cớ có thể luận tội chết, lại liên hợp với nhiều vị đại thần cùng nhau buộc tội , hơn nữa Thích Tĩnh luôn đối chọi với Hoàng hậu, chừng có vài phần thắng.

      Việc này, ta tìm Cố bá bá con thương lượng, Cố bá bá con là người ngay thẳng, tất nhiên vô cùng đồng ý, vì thế, mấy người chúng ta liền bắt đầu kế hoạch tìm cách lật đổ Thích Tĩnh.”

      Cầu Vĩ thống khổ :“Việc này, vốn là ta đưa ra, nhưng ta ở kinh thành, mỗi tiếng cử động đều khó qua mặt Thích Tĩnh, Cố bá bá con kết giao quen biết nhiều người, , ta ở kinh thành rất nguy hiểm, việc này cứ giao cho mình bôn tẩu, cũng tạm thời ra ta trước mặt những người khác, chờ đến cuối mới để ta ra mặt.

      mình mạo hiểm, bí mật liên hệ cùng vài vị đại nhân, những người đó đều là những kẻ gan dạ, nhất trí đáp ứng.

      Chúng ta thu thập tội chứng của Thích Tĩnh cùng tay sai của , rất nhiều chuyện đều là những việc trơ trẽn khiến thiên hạ phỉ nhổ. ngờ rằng, chúng ta còn chưa kịp hành động, việc bại lộ, Cố bá bá con biết được sớm nhất, biết đại ổn, liền bảo ta đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia, để tránh những hy sinh cần thiết.”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :