1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 150: Phản kích
      Editor: mèomỡ

      ngờ, ngờ, làm như vậy. Sớm biết như vậy, nàng theo cha tiến cung. Như vậy lúc Thích Ngọc Lâm cầu chỉ hôn nàng nhất định đồng ý , may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ……

      Khi đó hẳn Liễu Vấn Bạch cũng ở đó, trở về nhất định cho Đoàn Chính Trung. Đoàn Chính Trung…… Đoàn Chính Trung chắc sốt ruột? biết có nghĩ ra biện pháp nào , lại biết có thể khống chế được cảm xúc hay , xúc động ảnh hưởng đến miệng vết thương.

      Nhưng mà, chắc là thể nào, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua bộ dáng khống chế được cảm xúc, cũng chưa nhìn thấy xúc động bao giờ.

      nghĩ tới sáng sớm hôm sau, nàng muốn ra ngoài, Thích Tĩnh cùng Thích Ngọc Lâm lại đến đây…… Mang theo sính lễ.

      Nghe thấy tin tức này, nàng lập tức vọt vào chính đường.

      Cầu Vĩ lập tức :“Mộ Quân, sao có thể vô lễ như thế, mau trở về phòng !”

      Cầu Mộ Quân đáp lời, đứng ở trong chính đường, nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.

      Thích Ngọc Lâm cũng nhìn về phía nàng, trong mắt là chấp nhất chân đáng tin.

      Cầu Vĩ còn thêm:“Người tới, dìu tiểu thư .”

      Thích Tĩnh cười :“Cầu đại nhân, ngài và ta cũng phải là người cổ hủ, hai đứa nó sớm quen biết, Cầu tiểu thư nếu ra liền đến đây .”

      Cầu Vĩ cười cười, Cầu phu nhân kéo Cầu Mộ Quân ra ngoài, Cầu Mộ Quân đột nhiên chạy ra ngoài, ở bậc thang bởi vì quá nhanh, ngã sấp xuống đất.

      “Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm vội vàng chạy tới đỡ nàng.

      “Đừng chạm vào ta!” Cầu Mộ Quân đẩy ra, từ đất đứng lên, chịu đựng đầu gối vừa đau vừa rát đến bên.
      “Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm đuổi theo, giữ nàng lại.

      “Ta biết, nàng trách ta, hận ta, nhưng ta thể buông nàng, Mộ Quân, gả cho ta, cả đời ta đối tốt với nàng.” sốt ruột .

      Cầu Mộ Quân lạnh lùng cười nhìn , :“Ngươi là kẻ tiểu nhân!”

      “Đoàn Chính Trung là quân tử sao?” Vẻ mặt Thích Ngọc Lâm bi thương :“ kết nhũng mưu lợi riêng, lấy thúng úp voi, tham lam vô sỉ, ta chỉ muốn nữ nhân ta nhất, muốn lại là quyền thiên hạ, những việc ta làm so với đáng kể! Nhưng nàng vẫn , ta phải tiểu nhân, chỉ là ta chiếm được trái tim của nàng. Mộ Quân, bây giờ ta rốt cục tin nàng cũng ta, nhưng mà, ta muốn cho mình thêm ít thời gian, ta muốn ta có thể tiếp tục chờ nàng, chờ nàng ta. Ta ép nàng lần này, chỉ lần này thôi.”

      “Vậy sao? Ngươi chắc chắn ta ở bên ngươi nửa đời còn lại sao? Ngươi có dám khẳng định ngươi lấy người sống, mà phải thi thể sao?” Cầu Mộ Quân lạnh lùng .

      Thích Ngọc Lâm lắc đầu :“, nàng , nàng phải người tự sát, lúc trước gả cho Đoàn Chính Trung, nàng tự sát, bây giờ gả cho ta, nàng cũng tự sát. Ta có, có nửa đời còn lại của nàng.”

      Cầu Mộ Quân để ý đến , về phía phòng mình.

      Thích Ngọc Lâm nhìn bóng dáng của nàng lẩm bẩm :“Mộ Quân, tha thứ cho ta, ta bồi thường, ta dùng cả đời để bồi thường ……”

      Cha con Thích gia ở Cầu phủ đợi ngày, ăn cơm, chọn ngày, ngày mười tháng chín thành thân. Còn bảy ngày. Cha con Thích gia vừa , Cầu Mộ Quân liền muốn tìm Đoàn Chính Trung, ở trong phòng chuẩn bị, có người gõ cửa. Đổi hài, nàng :“Vào .” Là nha hoàn trong phủ, Tiểu Thúy, nàng vừa tiến đến, liền đóng cửa lại.

      cần , đưa tin tức đến đây.” Tiểu Thúy .

      Cầu Mộ Quân sững sờ :“Tiểu Thúy ngươi……”

      Tiểu Thúy bừng tỉnh, :“Là ta.”

      Lần này, đúng là giọng của Liễu Vấn Bạch.

      Cầu Mộ Quân kinh ngạc, :“Sao ngươi lại tới đây?”

      Liễu Vấn Bạch đến gần nàng :“Hai ngày nữa tiểu thái giám trong cung đến, nghĩ biện pháp để cho vô tình thấy bằng chứng ái mộ Thích Ngọc Lâm, ví dụ như thơ tình, thư hay gì gì đó. nhất định giao cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là người lòng dạ hẹp hòi, biết muốn gả cho Thích Ngọc Lâm như vậy, nhất định để cho được như ý, có lẽ nghĩ biện pháp đổi ý tứ hôn.”

      “Như vậy được ? Hoàng Thượng đổi ý?”

      Liễu Vấn Bạch :“ tin ta cũng phải tin Trung Trung ca của , đây là , ta chỉ truyền lời.” Cầu Mộ Quân gật gật đầu.

      “Tốt lắm, ta đây.” Liễu Vấn Bạch tiếng, liền lui ra.

      Chứng cớ?

      Cái gì có thể chứng minh nàng Thích Ngọc Lâm, lại dễ để cho tiểu thái giám vô ý nhìn thấy đây? Trầm tư lát, nàng ngồi vào án thư, mở giấy ra.

      người người khác, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến bóng dáng người kia, cho nên nương gia nếu vẽ bức họa của ai, nhất định có ý với .

      Nghĩ, nàng liền vẽ bức họa Thích Ngọc Lâm, sau đó lại đề câu ở bên cạnh: ‘Chấp tử tay, cùng tử giai lão’. Nhìn tờ giấy này, nàng nghĩ Hoàng Thượng nếu nhìn thấy, nhất định tức giận, sau đó nghĩ biện pháp cho nàng gả . cho nữ tử được như ý, biện pháp tốt nhất phải khiến nàng thể cùng người nàng ái mộ đến với nhau sao? Hắc, Đoàn Chính Trung cũng gian!

      Từ đó, Cầu Mộ Quân ngày ngày chú ý động tĩnh ở chính đường, chờ người trong cung đến.

      Quả nhiên đến ngày thứ ba, có thái giám tuổi trẻ mang theo người tới Cầu phủ, ra là Hoàng Thượng ngự ban thưởng đôi chén bạch ngọc.

      Hừ, giả mù sa mưa, biết thanh danh Thích Ngọc Lâm ở bên ngoài tốt, còn đưa đôi chén uống rượu giao bôi đến.

      Cầu Mộ Quân có kinh nghiệm lúc trước ở Đoàn phủ bị Đoàn Chính Trung bắt được, lần này lại làm ngựa quen đường cũ. Đem bức họa kia để ở bên đường tiểu thái giám qua. Chính mình núp vào bên.

      Cầu Vĩ đưa thái giám ra chính đường, thái giám mang theo người từ cửa trước đến, quả nhiên thấy được bức họa trong bụi hoa.

      Thái giám tùy tiện liếc qua tờ giấy, liền tỉnh bơ đặt giấy vào trong lòng.

      Ở chỗ nấp nhìn mục đích đạt được, Cầu Mộ Quân rốt cục thở dài nhõm hơi.

      Kế tiếp, nàng hẳn là cần lo lắng nhiều lắm, Hoàng Thượng nhìn thấy tờ giấy này, lại có Liễu Vấn Bạch ở bên thêm vào hai câu, liền đại công cáo thành.

      Trong cung, Liễu Vấn Bạch bóp chân cho Hoàng Thượng, thái giám Cầu phủ liền đến phục mệnh. “Hoàng Thượng, chén bạch ngọc đưa đến, Cầu đại nhân cảm tạ thánh ân.” Hoàng Thượng từ từ nhắm hai mắt lên tiếng, Liễu Vấn Bạch :“Hoàng Thượng biết, xuống .”

      Thái giám còn thêm:“Nô tài ở Cầu phủ trong lúc vô ý nhặt được thứ, thỉnh Hoàng Thượng xem qua.” xong, liền đem tờ giấy trong lòng trình lên.

      Liễu Vấn Bạch cầm tờ giấy, mở ra đưa cho Hoàng Thượng. Nghĩ rằng, Cầu Mộ Quân này lợi hại, làm giống như . Hoàng Thượng nhận tờ giấy, nhìn bức họa kia, lại nhìn những chữ bên cạnh, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Liễu Vấn Bạch hỏi thái giám:“Đây là nhặt được trong Cầu phủ?”

      “Hồi tổng quản, đúng vậy.”

      “Tốt lắm, ngươi lui xuống .” Liễu Vấn Bạch .

      “Dạ, Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản, nô tài cáo lui.” Thái giám xong, rời khỏi phòng.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 152: Tranh chấp
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Liễu Vấn Bạch vừa cười vừa : “Sao nhạc phụ đại nhân lại như vậy. Lúc trước tiểu tế cùng phu nhân cũng được Hoàng Thượng chỉ hôn, nay nghĩ lại sai lầm ngày trước nên tiểu tế muốn tới bồi tội với nhạc phụ nhạc mẫu và phu nhân, lại đón phu nhân hồi phủ. Sao nhạc phụ đại nhân lại cảm thấy tiểu tế ép người quá đáng?”


      “Ngươi……” Cầu Vĩ thịnh nộ : “Con của Cầu Vĩ ta lại để cho ngươi gọi đến đến, bảo sao, bây giờ tiểu nữ là con dâu Thích gia, Cầu mỗ để cho nàng lại tiến vào cửa Đoàn phủ!”


      Liễu Vấn Bạch cũng chậm rãi : “Tiểu tế vốn định hòa bình đến bồi tội, hòa bình đón phu nhân về phủ, ngờ nhạc phụ lại thông tình đạt lý như thế. Nếu tiểu tế đón được phu nhân về, cũng chỉ đành xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo.”


      “Đoàn Chính Trung, đây là ngươi đấy!” giọng từ sau lưng truyền đến, đúng là Thích Tĩnh cùng Thích Ngọc Lâm đến.


      Liễu Vấn Bạch quay đầu lại, : “Thích đại nhân, người cũng đến rồi.”


      Thích Ngọc Lâm : “Đoàn Chính Trung, ngươi có ý đối nghịch với Thích gia sao?”


      Liễu Vấn Bạch cười :“Thích nhị công tử, ngươi quá lời, bản tổng quản chỉ tới đón phu nhân của mình về nhà mà thôi.”


      “Cái gì mà phu nhân của ngươi, Mộ Quân là thê tử chưa qua cửa của ta!”


      “Thích nhị công tử, thê tử bản tổng quản là phu nhân chưa qua cửa của ngươi, ngươi cũng quá coi thường người khác rồi đấy.” Liễu Vấn Bạch thay đổi sắc mặt, lạnh giọng .


      Thích Tĩnh : “Đoàn Chính Trung, hai nhà Thích – Cầu đính ước hôn , Cầu tiểu thư chính là người Thích gia ta. Người Thích gia, dù là ai cũng đừng hòng mang !”


      “Vậy sao? Nếu Thích đại nhân và nhạc phụ đại nhân để cho bản tổng quản đón phu nhân hồi phủ, vậy bản tổng quản cũng chỉ có thể tìm Hoàng Thượng xin lấy lại công đạo.”


      Thích Tĩnh : “Được, bây giờ lão phu cùng ngươi tiến cung, xin Hoàng Thượng phân giải!”


      Liễu Vấn Bạch hừ tiếng, với đội ngũ ngoài cửa:“Các ngươi chờ ở đây, chờ ta trở về liền đón phu nhân hồi phủ!”


      “Vâng, lão gia!” Bọn người hầu lớn tiếng trả lời.


      xong, Thích Tĩnh, Thích Ngọc Lâm, Đoàn Chính Trung cùng với Cầu Vĩ được người nâng cùng nhau vào cung. Đến cửa tẩm cung Hoàng Thượng, Thích Tĩnh lớn tiếng hỏi tiểu thái giám đừng ngoài cửa:“Hoàng Thượng đâu?”


      Tiểu thái giám :“Bẩm Thích đại nhân, Hoàng Thượng nghỉ ngơi, cho bất cứ ai làm phiền.”


      Thích Tĩnh đẩy tiểu thái giám ra, trực tiếp vào.


      vào trong tẩm cung, Hoàng Thượng nằm giường mềm phía sau rèm, đưa lưng về bên ngoài, tiểu thái giám đứng bên cạnh. Mấy người đứng ở trước rèm. “Thần cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an.”


      “Ừ.” Hoàng Thượng khàn khàn lên tiếng:“Các ngươi đến có chuyện gì?”


      Thích Tĩnh :“Thích Tĩnh xin hỏi Hoàng Thượng, lời Hoàng Thượng chính miệng có tính ?”


      Hoàng Thượng : “Trẫm có khi nào giữ lời sao?”


      Thích Tĩnh còn thêm:“Vậy ngày đó Hoàng Thượng chỉ hôn con của Cầu đại nhân cho thứ tử Thích Ngọc Lâm của thần. Bây giờ sính lễ đưa, hôn kỳ cũng định, lại có người muốn đoạt con dâu Thích gia ta, đây là coi rẻ vương pháp, coi rẻ Thánh Thượng, có phải phạm vào tội đại nghịch bất kính đúng ?”


      “Hả? Là ai to gan vậy?”


      Lúc này, Liễu Vấn Bạch :“Hoàng Thượng, nô tài xin thỉnh tội với Hoàng thượng.”


      Hoàng Thượng chậm rãi quay người, nhìn bên ngoài, :“Chính Trung cũng đến à, ngươi lại có tội gì?”


      Liễu Vấn Bạch : “Mấy tháng trước Hoàng Thượng gả con Cầu đại nhân cho nô tài, nô tài lại lung tung cho nàng tội danh rồi bỏ nàng. Sau nô tài càng nghĩ càng hối hận, làm như thế chỉ khiến cho phu nhân nô tài bị oan, cũng phạm vào tội khi quân, cho nên nô tài xin thỉnh tội với Hoàng Thượng.”


      Hoàng Thượng : “Cái gì, ngươi ngươi vô căn cứ viết thư hưu giả, bỏ con Cầu ái khanh? Ngươi to gan!”


      Liễu Vấn Bạch lập tức quỳ xuống mà : “Nô tài đáng chết, Hoàng Thượng thứ tội! Nô tài sau đó cũng hối hận vạn phần cho nên rút kinh nghiệm xương máu, nô tài quyết định thỉnh tội với nhạc phụ Cầu đại nhân, lại đón phu nhân trở về. ngờ Thích đại nhân lại ngăn cản, khăng khăng phu nhân nô tài là con dâu nhà .”


      “Đoàn Chính Trung ngươi……” Thích Tĩnh lập tức : “Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản bỏ vợ, sao có thể đổi ý, Cầu tiểu thư nay là người của Thích gia, sao có thể để Đoàn Chính Trung câu liền đón !”


      Hoàng Thượng : “Nếu Đoàn phu nhân phạm lỗi, vậy Đoàn tổng quản bỏ vợ như thế là vô lý. Nếu thế đón Đoàn phu nhân trở về, cũng là việc nên làm.”


      “Nhưng ngày đó Hoàng Thượng chính miệng đáp ứng, gả Cầu tiểu thư cho thần!” Thích Ngọc Lâm sốt ruột .


      Hoàng Thượng : “Đó là trẫm biết Cầu tiểu thư vẫn là Đoàn phu nhân, nếu có chồng còn gả cái gì, lại tiếp, đây cũng là do các ngươi tình.”


      “Hoàng Thượng……”


      Hoàng Thượng lại lật người, đưa lưng về phía bọn họ :“Đoàn tổng quản, ngươi biết sai, tội khi quân này bây giờ trẫm trị ngươi, để ngươi nhớ kỹ. Ngươi bồi lễ Cầu gia, đón phu nhân trở về .”


      “Nô tài khấu tạ Hoàng Thượng!” Liễu Vấn Bạch quỳ lạy , mặt lên vẻ tươi cười.


      Cầu Vĩ cũng : “Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản tới đón tiểu nữ song hoàn toàn phải tình thành ý muốn tiểu nữ làm phu nhân mà chỉ muốn làm khó Thích đại nhân. Lúc tiểu nữ còn ở Đoàn phủ cũng phải nhận hết khuất nhục, thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra.”


      Hoàng Thượng kiên nhẫn : “Vừa rồi Đoàn tổng quản cũng biết sai rồi, về sau đối tốt với con ngươi. Được rồi, trẫm mệt mỏi, tất cả lui xuống .”


      “Hoàng Thượng!”


      Tiểu thái giám đứng bên : “Thích đại nhân, Hoàng Thượng nghỉ ngơi, ngài vẫn nên để ngày khác lại đến .”


      “Hoàng Thượng, nô tài cáo lui trước.” Liễu Vấn Bạch xong, rời khỏi cửa.


      Thích Tĩnh từ bên trong nổi giận đùng đùng ra. Ngoài cửa Liễu Vấn Bạch cười với người đằng sau, với Cầu Vĩ: “Nhạc phụ, mau trở về thôi, tiểu tế bồi tội với ngài trước mặt mọi người.”


      Cầu Vĩ hừ lạnh tiếng, được thái giám nâng ra cửa cung.


      Thích Tĩnh nhìn chằm chằm Liễu Vấn Bạch : “Đoàn Chính Trung, chuyện lần này lão phu bỏ qua !”


      Liễu Vấn Bạch cười : “Thích đại nhân phải luôn bỏ qua bản tổng quản sao?”
      Thích Ngọc Lâm thất thần nhìn nửa ngày, đột nhiên cười ha hả. Cười xong rồi vô lực ngồi phịch xuống đất.


      !” Thích Tĩnh kéo , phẫn hận rời .


      Liễu Vấn Bạch làm cái Lan Hoa Chỉ (1), vuốt vuốt tóc, bộ dáng say mê : “A, bản tổng quản đúng là thiên tài –” xong, nhấc áo choàng, xuống bậc thang lẩm bẩm: “, đón phu nhân!”
      Lại đến Cầu phủ, thấy Cầu Vĩ đâu nữa. Cầu phu nhân ở trong chính đường ôm Cầu Mộ Quân khóc.


      Liễu Vấn Bạch đến trước mặt các nàng : “Nhạc mẫu, phu nhân rửa sạch oan khuất là chuyện tốt, vì sao người khóc thương tâm như vậy?”


      Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, cúi đầu : “Mẹ, đừng khóc, con sao, nếu người tin, qua vài ngày con về gặp người.”


      (1) Lan hoa chỉ: ngón tay điệu đà xếp thành hình hoa lan
      Hình minh họa:


      [​IMG]
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 153: Trở về Đoàn phủ
      Editor: mèomỡ

      Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, cúi đầu : “Nương, đừng khóc, con sao, ngài nếu tin, qua vài ngày con liền về gặp ngài.”

      Cầu phu nhân đẩy nàng ra, khóc lớn chạy ra chính đường, Cầu Mộ Quân kêu tiếng “Nương”, vội đuổi theo.

      Liễu Vấn Bạch ngăn nàng lại : “Phu nhân muốn đâu, lúc này cũng còn sớm, trước cùng bản tổng quản trở về . Đúng rồi, có mang theo hưu thư ?”

      Cầu Mộ Quân đẩy ra, còn muốn đuổi theo, Liễu Vấn Bạch với hạ nhân: “Còn mau dìu phu nhân lên kiệu!”

      “Dạ, lão gia.” Nha hoàn phía dưới chạy lên, muốn dìu nàng, Cầu Mộ Quân đẩy các nàng ra, tự mình ra ngoài, lên kiệu. Liễu Vấn Bạch lên ngựa, tiếng pháo, tiếng chiêng trống lại vang lên, như đội ngũ đón dâu chậm rãi về phía Đoàn phủ.

      Đến Đoàn phủ, cỗ kiệu dừng lại, mành trước mắt bị vén lên, Cầu Mộ Quân ra khỏi kiệu, tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa đỡ nàng. Nàng lơ đãng nhìn qua, chỉ cảm thấy nha hoàn này khiến nàng có cảm giác thân thiết lại giống như từng quen biết. Nhìn trong chốc lát, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”

      Nha hoàn trả lời: “Phu nhân, nô tỳ tên Linh Lan.” Nàng quên, tên của nha hoàn trong Đoàn phủ đều là do rút thăm.

      Lúc này, Liễu Vấn Bạch xuống ngựa, đến trước mặt nàng : “Phu nhân, dùng bữa trước .”

      Lại ngồi vào bàn lớn, lại hưởng thụ đãi ngộ cấp tổng quản, sau đó lại theo thói quen vụng trộm ngẩng đầu nhìn ăn cơm, sau đó nhớ ra người trước mặt là Liễu Vấn Bạch.

      Bây giờ trước mặt vẫn đặt đĩa thịt băm kho tàu.

      Nhịn được cười trộm, tưởng tượng bộ dáng mỹ nhân của , lại ăn cái đó, nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười.

      Liễu Vấn Bạch nhìn ngưu tiên bàn, phát Cầu Mộ Quân ngồi đối diện cười trộm, dừng đũa, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên. Dù sao cũng phải Đoàn Chính Trung, thể giống tên kia, mặt như đeo mặt nạ, chỉ cần muốn lộ ra biểu tình thực, có thể vĩnh viễn giả vờ.

      Nhưng tại giả làm Đoàn Chính Trung, làm được cũng phải làm, vì thế vẫn kiên trì, gắp đồ ăn tráng dương thái giám thích nhất trong truyền thuyết kia, đưa vào trong miệng.

      Kỳ hương vị cũng tệ lắm, nhưng cho dù là sơn hào hải vị, mỗi ngày ăn cũng chán, tên Đoàn Chính Trung này lại ăn mỗi ngày, khẩu vị đúng là làm bằng sắt!

      Ăn cơm xong, Liễu Vấn Bạch với quản gia bên cạnh: “Đồ của phu nhân chuẩn bị xong chưa?”

      Quản gia trả lời: “Hồi lão gia, đều xong, như ngài phân phó, đem tất cả chuyển đến trong phòng ngài, số có sẵn, vài thứ là đồ mới. Buổi sáng thông báo cho Trịnh sư phó trong thành, lát nữa tới đo cho phu nhân, khoảng mười ngày, quần áo mùa đông của phu nhân được đưa đến. Còn có, hai nha hoàn hầu hạ phu nhân, là Liễu Lan vào phủ năm năm cùng Đào San vào phủ ba năm.”

      Lúc này, Cầu Mộ Quân : “Có thể ở thêm người hoặc đổi người ?”

      Quản gia trả lời:“Phu nhân cứ việc phân phó.”

      Cầu Mộ Quân : “Để Linh Lan đến hầu hạ ta .”

      Quản gia : “Phu nhân, Linh Lan vào phủ còn chưa đến hai tháng, sợ là ngượng tay, làm việc được chu toàn……”

      sao, cứ chọn nàng .” Cầu Mộ Quân .

      Quản gia gật đầu : “Vậy đổi Đào San thành Linh Lan , bình thường để Liễu Lan hướng dẫn Linh Lan.”

      “Được, làm phiền quản gia.”

      “Phu nhân khách khí.”

      Liễu Vấn Bạch đứng dậy, :“Quản gia, ngươi đưa phu nhân dàn xếp .” xong, liền ra ngoài.

      Tiếp theo Cầu Mộ Quân liền bị đưa đến căn phòng quen thuộc, sau đó quản gia lui ra, có người đưa đến cái mộc dũng lớn.
      Cầu Mộ Quân nhìn nhóm nha hoàn vội vàng đổ nước, thả cánh hoa, lấy quần áo…… Xem ra, hình như là muốn hầu hạ nàng tắm rửa. phải còn sớm sao?

      Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn để nha hoàn cởi quần áo vào thùng tắm.

      Từ từ nhắm hai mắt, đột nhiên nhớ tới hình như nàng từng nghe qua, phi tử trước lúc thị tẩm, phải tắm rửa sạch , sau đó bị bọc trong chăn lụa mang đến long sàng của Hoàng Thượng.

      Hôm nay nàng được đón về, sau đó lại tắm rửa như vậy, khiến nàng cảm thấy mình đợi thị tẩm.

      Nghĩ đến thị tẩm, sau đó lại đến Đoàn Chính Trung, sau đó……

      A…… May là ngồi trong bồn rất nóng, mặt nàng sớm đỏ, bằng chỉ sợ bị người ta phát .

      Nếu hôm nay tới đón nàng tốt, nàng cảm thấy nàng lại gả cho lần nữa, tuyệt. là quá tham lam, được ở bên cạnh , nàng lại càng muốn nhiều hơn.

      Đến khi trời tối nàng mới tắm rửa xong, sau đó được phủ thêm lớp sa y, đưa đến giường. Thu thập xong, nhóm nha hoàn liền lui xuống, để nàng mình nhàm chán nằm ở giường. Nghiêng mặt, áp mặt lên tấm trải giường ngửi ngửi, là mùi hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc, là mùi của . Lại nhớ tới, giường này bị Liễu Vấn Bạch ngủ gần tháng, mùi của sớm còn. Chán nản quay đầu, nàng liền nghe được tiếng cửa bị mở. Nhìn lại, liền thấy Liễu Vấn Bạch chậm rãi đến.

      Liễu Vấn Bạch ơi Liễu Vấn Bạch, lại có thể giả người giống đến như vậy, ngay cả thê tử như nàng đều nhận ra được. Nàng tùy ý nhìn , chỉ thấy đến bên giường, đứng lại. muốn hỏi đêm nay ngủ như thế nào, thấy cởi quần áo. Điều này khiến cho nàng khỏi co rụt lại vào phía trong giường, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      Liễu Vấn Bạch : “Sao vậy?” xong, liền cởi ngoại bào, định nằm xuống.

      “Ngươi…… Chúng ta cần làm giống đến mức ấy chứ?”

      Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, khóe miệng lên chút ý cười, : “Cái gì mà hay ? phải ta hưu thư trở thành đồ bỏ rồi sao?” , liền đưa tay định chạm vào nàng.

      Cầu Mộ Quân cuống quít ngồi xuống, kéo chăn lăn vào bên trong trốn : “Liễu Vấn Bạch, ngươi đừng làm ta sợ!”

      Liễu Vấn Bạch cởi hài, trèo lên giường, cười khẽ đưa tay thò vào trong chăn cầm chân của nàng.

      “A –” Cầu Mộ Quân túm chặt chăn, dùng sức đẩy , sốt ruột :“Liễu Vấn Bạch, ngươi phải người, Đoàn Chính Trung tha cho ngươi!”

      Liễu Vấn Bạch đột nhiên bổ nhào vào trước mặt nàng, nâng cái gáy của nàng, giọng : “Ta khi nào ta là Liễu Vấn Bạch?”

      Cầu Mộ Quân sửng sốt chút, nhìn chằm chằm, : “Ngươi……”

      “Là ta.” điểm lên cái mũi của nàng .

      Cầu Mộ Quân kinh hồn chưa định :“Ngươi là……”

      cười .

      Nàng lại nhìn lúc lâu, sau đó kéo quần áo còn lại của . Băng vải được cởi ra, ngực có vết sẹo to, mới.

      Trong lòng đau nhức, nhịn được, nàng nhàng chạm vào vết sẹo kia.

      dịch người, kéo nàng cùng nằm xuống, sau đó kéo chăn nàng ôm, muốn vào.

      Cầu Mộ Quân lại đột nhiên đoạt chăn lại, nhìn hỏi:“Ngươi là Đoàn Chính Trung?”
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 154: Động phòng?
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Cầu Mộ Quân lại đột nhiên đoạt chăn lại, nhìn hỏi: “Ngươi là Đoàn Chính Trung sap?”


      Đoàn Chính Trung cười nữa : “ phải nàng nhìn qua vết thương rồi sao?”


      “Nhưng phải ngươi biết dịch dung sao? Có thể giả cả nữ nhân, vết thương có khó gì?” Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng nghi ngờ.


      Đoàn Chính Trung cười : “Đó phải ta, là Liễu Vấn Bạch.”


      “Ngươi chính là Liễu Vấn Bạch.” Cầu Mộ Quân .


      “Ta phải Liễu Vấn Bạch.”


      “Nhỡ đâu?”


      thể nào, ta để cho vào phòng của nàng.”


      “Nhưng nhỡ…… Ngươi đánh hôn mê, sau đó……” Nàng lại chuyển tầm mắt qua vết sẹo kia, đưa tay sờ sờ, dường như muốn xem nó là hay giả.


      cầm tay nàng, : “ cần nhìn, ta biết cánh tay nàng có vết sẹo , là do trước ngã từ bậc thang xuống, ngực bên trái của nàng có nốt ruồi rất , nàng rất sợ ngứa, mỗi lần tay ta sờ đến thắt lưng nàng, nàng liền trốn……” tiếp: “Mỗi lần hoan ái, nàng luôn từ từ nhắm hai mắt dám nhìn ta, ta nghĩ có khi đến bây giờ nàng vẫn biết dưới phần eo ta trông như thế nào, mỗi lần tay ta chạm đến đùi nàng liền run rẩy, đôi khi nàng chịu nổi khóc……”


      được nữa!” Mặt nàng đỏ bừng lấy tay bịt chặt lỗ tai.


      Đoàn Chính Trung :“Bây giờ ta có thể vào rồi chứ?”


      Nàng buông tay, thả chăn ra. Sau đó vạch chăn, đắp lên người.


      “Sao chàng lại ra? Vết thương sao rồi chứ?” Nàng hỏi.


      “Ta ra, chẳng lẽ để cho Liễu Vấn Bạch vào sao?” hỏi lại.


      Nàng cúi đầu gì, hai người im lặng trong chốc lát, nghiêng đầu đến, nhàng hôn lên môi nàng. Hôn, sau đó kéo chăn cùng sa mỏng người nàng xuống, chạm lên nơi đẫy đà của nàng. Nàng nắm chặt lôi kéo quần áo , hô hấp bắt đầu dồn dập.


      Môi chậm rãi lướt xuống, ngậm điểm đỏ trước bộ ngực phập phồng của nàng, mang chút lực mút vào khẽ cắn. tay ôm thắt lưng của nàng, tay đến giữa hai chân nàng.


      Nàng quả nhiên run lên, sau đó đẩy ra.


      “Đừng…… Đừng mà, chàng bị thương.” Giọng như muỗi kêu.


      sao, khép lại rồi.”


      “Vẫn nên, rất nguy hiểm.”


      sao, chút là được.”


      “Vậy cũng…… Cũng nguy hiểm.”


      “Vậy nàng ở phía là được.”


      “Ta làm đâu!” Nàng thốt ra, sau đó lại lập tức cúi đầu.


      Xong đời rồi…… từ trước đến nay chưa dạy nàng nữ nhân có thể ở phía . Con đàng hoàng vốn nên biết, nhưng nàng lại biết. Liệu có thể đoán ra nàng xem mấy bức vẽ trong Tị Hỏa Đồ ? Nàng có nên làm ra vẻ kỳ lạ thêm câu ‘Ta ở là sao?’ ?”


      Ai da, coi như hết, càng tô càng đen, tốt nhất là gì.


      vẫn phản ứng, dùng vẻ mặt bình tĩnh, : “ chút là được, sao đâu, chỉ cần nàng đừng trách ta dùng đủ lực là được.”


      “Ai ……trách chàng dùng lực……” Mấy từ sau càng càng , gần như chỉ có nàng nghe thấy.


      thèm nhắc lại, đứng dậy xuống giường.


      Nàng khó hiểu nhìn lấy cái thùng dưới giường, mở ra, lấy từ bên trong ra tấm vải trắng ngay ngắn. trở lại giường, đặt tấm vải lên giường.


      Nhìn tấm vải này, nàng suy nghĩ nửa ngày vẫn dùng để làm gì. Nàng liền mở miệng hỏi:“Chàng làm gì vậy?”


      Vẻ mặt rất bình thường đáp:“Trải giường bẩn nha hoàn nghi ngờ.” Sau đó lại thản nhiên bắt đầu cởi quần áo.


      ra…… ra là thế. Mặt nàng lại đỏ thêm phần, thấy cởi quần áo, nàng vùi đầu sâu, khẩn trương vừa kéo chăn người, vừa lùi càng sâu vào trong.


      cởi từng món đồ người, cho đến cuối cùng cởi sạch.


      cúi người, đưa tay kéo chăn của nàng.


      Nàng giữ chặt buông đến khi dùng sức thêm chút, nàng mới từ từ buông tay, mặc chậm rãi kéo quần áo người nàng xuống, khiến cho cả người nàng hoàn toàn lộ ra.


      lại ôm nàng nằm xuống, trong lòng nàng tuy khẩn trương, nhưng sợ quá dùng sức mà xé rách miệng vết thương nên từ từ nhắm hai mắt, cắn răng, tự mình nằm xuống.


      tách chân của nàng ra, đặt mình vào giữa hai chân nàng. Nàng lại đột nhiên mở mắt. “Tắt…… thổi tắt đèn được ?” giọng run run hỏi.


      “Cứ để thế này .” Vẻ mặt vẫn gió êm sóng lặng như cũ, thậm chí còn có chút nghiêm túc, làm cho nàng cũng dám thương lượng nữa.


      Coi như hết, ngựa quen đường cũ, cũng phải đêm động phòng hoa chúc hay xử nữ chưa biết đời gì, gặp phải coi như nàng gặp hạn.


      Mặt chậm rãi kề sát vào, khiến cho nàng nhịn được nhắm mắt lại hít sâu hơi.


      Cái tay kia tiếp tục nhàng từ đùi nàng lướt đến đầu gối, sau đó lại chui vào trong đùi, áp vào bên trong đùi dần lên . Nàng run rẩy, hít khí, nghiêng đầu nhắm chặt mắt, sau đó rên tiếng.


      Ngón tay ở nơi nào lưu luyến sờ nắn nửa ngày, cũng làm cho nàng gian nan thừa nhận cả nửa ngày. Sau đó dùng hai ngón tay đưa vào bên trong bắt đầu di động. Liên tục, liên tục, liên tục làm cho nàng vô lực.


      Sau đó tay rời , lại tách chân của nàng ra ít, tiếp theo, cảm giác đặc biệt làm cho nàng nhịn được run lên. Nàng mở đôi mắt mông lung, thấy đầu ở giữa hai chân nàng, lập tức kinh hoảng hét ầm lên.


      Nàng cuống quít che miệng mình, nhìn ra bên ngoài. cũng từ giữa hai chân nàng ngẩng đầu lên.


      …… Chàng đừng mà……” Nàng thở gấp, hạ giọng .


      Hô hấp của cũng hơi bất bình ổn, nhìn quanh giường, lấy chiếc khăn tay trong đống quần áo vừa cởi, gấp lại, đưa đến bên miệng nàng:“Ngậm lấy.”


      Nàng chậm rãi hé miệng, để cho lấy khăn tay bỏ vào trong miệng nàng.


      nhìn nàng, sau đó lại nhìn về giữa hai chân nàng, cúi người xuống.


      “Ô…… Ô……” Nàng lắc đầu, muốn dừng hành động kinh người này lại. Trời ạ, ở trong tị Hỏa Đồ nàng cũng thấy.


      Đoàn Chính Trung nhịn được cười lên tiếng, :“ sao. Cùng lắm để cho nàng hôn lại.” Sau đó lại vùi vào giữa hai chân nàng.


      “Ô……” Cả người nàng run rẩy, trong đầu nghĩ câu vừa rồi của : Để cho nàng hôn lại…… Hôn lại……


      Nàng cầm chặt tấm trải giường ,“Ô ô” cắn khăn tay, mở mắt ra muốn lên án dối. Cái gì mà chậm chút, cái gì dùng sức…… Đều là gạt người , chỉ có nàng mới tin.


      Ngày hôm sau, lúc nàng tỉnh lại, muốn cọ vào trong ngực , lại phát bên cạnh có ai.
      Yên lặng mở mắt, quả nhiên bên cạnh trống . Nàng ngồi dậy, quay đầu tìm , lại thấy chiếc trâm gài tóc ở chiếc gối bên cạnh, đúng là trâm gài tóc giá trị ngàn vàng trong truyền thuyết lúc trước đưa cho nàng.


      Nàng cầm lấy trâm gài tóc, nhàng sờ sờ, nhìn chằm chằm ngây ngốc, sau đó cười. Tiếp theo, tươi cười dần biến mất, nàng cười nổi nữa.


      Cây trâm gài tóc đặc biệt như vậy, là lần đầu tiên tặng đồ cho nàng, nàng coi như vật định tình. Vốn tưởng rằng lại tự tay đưa cho nàng, cho dù học người khác thề non hẹn biển cũng thâm tình chân thành chút, ngờ sáng tinh mơ ném bên cạnh gối quan tâm. Thực là…… thú vị muốn chết.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :