1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 145: việc phát sinh 2
      Editor: Mèo Mỡ

      Nghĩ, nàng liền bước nhanh chân hơn trở về Cầu phủ.

      Vừa về Cầu phủ, nàng liền vọt vào thư phòng Cầu Vĩ, đợi nàng chuyện, Cầu Vĩ liền :“Vội vội vàng vàng, làm sao vậy?”

      Cầu Mộ Quân :“Cha, vương tử Đột Quyết chết phải ?”

      “Sao con biết ?” Cầu Vĩ kỳ quái hỏi

      Cầu Mộ Quân :“Con nghe người bên ngoài , bây giờ truyền xa.”

      Cầu Vĩ gật đầu:“Giờ ngọ hôm qua cha cũng mới biết tin, đêm hôm kia vương tử Đột Quyết bị người ta sát hại ở ngõ phía Thành Đông.”

      Cầu Mộ Quân cả kinh, hỏi:“ tra ra là ai giết chưa?”

      Cầu Vĩ lắc đầu :“ Hai tùy tùng của , lúc đó vương tử Đột Quyết sai bọn họ tửu lâu mua chân gà, chờ bọn họ trở về cũng thấy người, sau lại tìm được thi thể ở ngõ . Sáng sớm hôm qua, Hoàng Thượng liền phái người điều tra, buổi chiều hôm nay Mã đại nhân đến, đến lúc đó ta hỏi lại xem điều tra đến đâu.”

      Thấy Cầu Mộ Quân có vẻ khẩn trương, Cầu Vĩ hỏi:“Sao con đột nhiên lại quan tâm đến việc này?”

      Cầu Mộ Quân nâng váy ngồi xuống :“Cha, ngài , nếu là Thích nhị công tử giết, Thích đại nhân bảo vệ nổi ?”
      Cầu Vĩ kỳ quái :“Vì sao hỏi như vậy?”

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, :“Hôm Trung Thu, Thích nhị công tử phát sinh xung đột với vương tử Đột Quyết, bây giờ bên ngoài đều truyền Đột Quyết vương tử là do Thích nhị công tử giết.”

      Thần sắc Cầu Vĩ nghiêm túc :“Bên ngoài đều như vậy, vậy có thể triều đình tìm tới Thích nhị công tử, nếu Thích nhị công tử là hung thủ, vậy rất khó.”

      Cầu Mộ Quân vội hỏi :“Sao lại vậy?”

      Cầu Vĩ :“Nếu là Thích nhị công tử, triều đình chỉ cần giao Thích nhị công tử cho cho đại điện hạ Đột Quyết, nhưng theo tính tình Thích Tĩnh, thà rằng hai nước giao chiến cũng giao con mình ra, như vậy, Hoàng Thượng hoặc là làm Thích Tĩnh bất mãn, hoặc là làm Đột Quyết bất mãn, người trước là nội ưu, người sau là hoạ ngoại xâm.”

      Lúc này Cầu Mộ Quân mới biết ra Cầu Vĩ lo lắng là an nguy quốc gia, còn nàng lại quan tâm Thích Ngọc Lâm có thể gặp chuyện may hay .

      Nhưng mà nghe cha như vậy, chuyện này tầm thường, phải là chuyện mà thế lực Thích gia có thể giải quyết.

      Cầu Vĩ ngẩng đầu, dường như nhìn ra nàng lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, :“Bây giờ chỉ là bên ngoài đoán, con cần để tâm, có lẽ vương tử Đột Quyết chết căn bản có quan hệ tới Thích nhị công tử.”

      Cầu Mộ Quân nhìn ông, gật gật đầu.

      Đến buổi chiều, quả nhiên có người nhìn quen mắt đến, ở trong thư phòng Cầu Vĩ nửa ngày, Cầu Mộ Quân vẫn chú ý , đợi người vừa , liền lập tức vào thư phòng.

      “Cha, thế nào rồi?”

      Cầu Vĩ thở dài, :“Triều đình quả tới Thích phủ, buổi sáng ở Thích phủ giằng co nửa ngày, sau có Hòa phi cùng Tam Hoàng tử khuyên bảo, Thích Tĩnh mới đồng ý giao Thích nhị công tử ra, tại Thích nhị công tử còn ở Hình bộ chịu thẩm vấn.”

      “Này……” Lo lắng hết cái này đến cái khác, Cầu Mộ Quân nhất thời gấp đến độ biết làm thế nào cho phải.

      Ngày đó nếu bởi vì nàng, Thích Ngọc Lâm có lẽ xung đột cùng Đột Quyết vương tử kia. Vốn tưởng rằng có Sanh Dung ra mặt, vương tử Đột Quyết biết thân phận Thích Ngọc Lâm, có chuyện gì, nào biết lại xảy ra chuyện như vậy. Thích Ngọc Lâm ngốc đến nỗi lại chạy tới giết Đột Quyết vương tử chứ?

      Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm cầu nguyện, Cầu Vĩ còn thêm:“Mã đại nhân cùng vài vị đại nhân khác đoán, nếu Thích nhị công tử là hung thủ, thái độ Thích Tĩnh lại kiên quyết như vậy, Hoàng Thượng có khả năng cúi đầu buông tha Thích nhị công tử mà lợi dụng lực lượng của Đoàn Chính Trung đến áp chế Thích gia.”

      Nàng hiểu ý Cầu Vĩ, Thích Ngọc Lâm phải hung thủ sao, nếu là hung thủ, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
      Còn có, nếu muốn áp chế, thậm chí diệt trừ Thích gia, vậy liên lụy tới Đoàn Chính Trung, vậy Thích Ngọc Lâm, Thích Vi, còn có Đoàn Chính Trung, Liễu Vấn Bạch, bọn họ ra sao?

      Mấy ngày nay mặc dù tính là yên bình, ít nhất bên người nàng có người lại vĩnh viễn rời , lúc này đây…… Rốt cuộc ra sao?

      Cầu Vĩ cảm thán :“Ai, Hoàng Thượng độc sủng Đoàn Chính Trung, nếu Hoàng Thượng muốn lợi dụng Đoàn Chính Trung đến áp chế Thích gia, thực có khả năng sau khi Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng đăng cơ xuất cục diện hoạn quan chuyên quyền, là mất nước.”

      Điểm ấy Cầu Mộ Quân lo.

      Đoàn Chính Trung vẫn thầm mong bọn họ có thể bình an, cũng phải thái giám , hẳn là ở trong cung cả đời, cũng muốn tranh đấu chính trị cả đời, hoạn quan chuyên quyền, mới thèm làm!

      Từ thư phòng ra, nghĩ tới nghĩ lui, Cầu Mộ Quân viết phong thư, gọi hạ nhân tời :“ tìm tam tiểu thư Thích gia, giao phong thư này cho nàng.”

      “Dạ, tiểu thư.” Hạ nhân cầm phong thư liền lui ra. Cầu Mộ Quân nhíu mi, thầm mong nhanh đến ngày mai, hỏi thăm tin tức từ trong miệng Thích Vi. Sáng sớm ngày hôm sau Cầu Mộ Quân đến nhã gian quán trà Thấm Nhã. Lần này có vẻ nàng tới sớm, đợi thời gian chén trà , Thích Vi mới tiến vào. Thấy bộ dáng tiều tụy cuả Thích Vi, trong lòng Cầu Mộ Quân sớm lạnh như băng.

      Nàng chờ mong lại lo lắng nhìn Thích Vi, Thích Vi ngẩng đầu nhìn nàng, xoa xoa cái trán, thở dài mới :“Huynh ấy huynh ấy giết, nhưng hỏi tối hôm đó huynh ấy ở đâu, huynh ấy lại , lại có người thấy huynh ấy xuất gần trường, chính huynh ấy cũng thừa nhận, nhưng hỏi huynh ấy đâu, huynh ấy lại !”

      Cầu Mộ Quân sốt ruột :“ ở nhà sao?”

      “Ở nhà tốt rồi, nhưng mà ngày đó biết sao huynh ấy lại ra ngoài, lại với bất kỳ ai trong nhà, cũng ai biết huynh ấy đâu, chính huynh ấy lại chết sống , bây giờ hay rồi, cho dù người ta muốn huynh ấy phải hung thủ cũng có biện pháp!”

      Cầu Mộ Quân kỳ quái :“Muội hỏi chưa? Vì sao chịu ? Còn có gì quan trọng hơn chuyện này?”

      Thích Vi :“ Đại lao Hình bộ thể tùy tiện vào, bọn muội canh giữ ở bên ngoài, chỉ có cha muội cùng đại ca vào được, đại ca nhiều tức giận đến đánh huynh ấy, huynh ấy cũng mình ở đâu, chỉ giết tên vương tử kia.”

      “Vậy…… Vậy có người nào khác bị hoài nghi sao? Tác phong vương tử Đột Quyết như vậy hẳn là đắc tội rất nhiều người chứ?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Thích Vi trả lời:“Nhưng nhị ca là người duy nhất dám đánh nhau cùng , lại đánh thắng được , còn muốn giết , người khác nghi ngờ huynh ấy hoài nghi ai! Trong ngõ kia lại tìm ra bất kì manh mối nào, vương tử Đột Quyết lại bị chính bội đao của giết chết, ngay cả manh mối hung khí cũng có.”

      Thích Vi trầm mặc chút, đột nhiên :“Mộ Quân tỷ tỷ, nếu tỷ hỏi hỏi nhị ca , tỷ hỏi khẳng định huynh ấy !”

      vậy sao? Tỷ có thể sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 146: Chứng cớ
      Editor: mèomỡ

      vậy sao? Tỷ có thể sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Thích Vi đứng lên :“Đừng lo, cha muội có thể đưa tỷ vào, , bây giờ chúng ta phải tìm cha muội!” Thích Vi xong, kéo nàng .

      Thích Tĩnh nghe Thích Vi , quả nhiên cũng cảm thấy có hi vọng giống như Thích Vi, lập tức liền an bài Cầu Mộ Quân vào đại lao Hình bộ.

      Ngục tốt đưa nàng vào bên trong gian nhà tù, tới cửa, ngục tốt :“Thích nhị công tử, có người đến gặp ngài.” xong, gật đầu với nàng, tránh ra xa chút.

      Gian nhà tù này tuy rằng sạch hơn so với những gian khác, ẩm ướt, u, nhưng vẫn rất khổ, cả gian tù chỉ có cái bàn, cái giường , ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy con gián bò qua tường.

      Thích Ngọc Lâm ngồi ở giường, nhìn thấy nàng, mặt là ngoài ý muốn, lại kinh hỉ, lại đơn, biểu tình phức tạp, chỉ có chính mới biết được cảm giác của mình khi nhìn thấy nàng.

      Cầu Mộ Quân đến gần phòng giam, nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.

      “Là ngươi giết sao?” Nàng trực tiếp hỏi.

      Thích Ngọc Lâm khẳng định đáp,“ phải.”

      Cầu Mộ Quân thở dài nhõm hơi, lại hỏi:“Vậy vì sao ngày đó ngươi ở đâu?” Thích Ngọc Lâm lại trầm mặc, rũ mắt nhìn mặt đất.

      “Là…… Có gì khó sao? Có chuyện gì quan trọng hơn so với việc ngươi bị coi là hung thủ chứ, cha ngươi, Vi Vi đều vội muốn chết.” Cầu Mộ Quân chờ mở miệng, lại nhất quyết .

      Nàng thể nề hà, sốt ruột :“Nếu ngươi bị coi là hung thủ, có thể phải lấy mạng đền mạng, ngay cả cha ngươi cũng thể nào cứu ngươi được. Còn có gì quan trọng hơn tính mạng, nếu ngươi chết, những chuyện khác còn có ý nghĩa gì nữa?”

      Lại im lặng, sau đó :“Ngày đó, ta ở nóc nhà nàng.”

      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người, hỏi:“Ngươi ở đó làm gì?”

      “Ngắm trăng.” Thích Ngọc Lâm .

      Cầu Mộ Quân hoàn toàn ngây dại, nhìn lâu ra lời. Thích Ngọc Lâm cũng nhìn nàng lời nào. Cuối cùng, nàng rốt cục lại hỏi:“Vậy có người khác thấy ngươi ?”

      Thích Ngọc Lâm lắc đầu.

      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân vừa tức giận lại bất đắc dĩ :“Ngươi sao ngủ được lại chạy tới nơi đó làm gì, cho dù ngươi đến, sao ngươi gọi ta ra, dù sao ít nhất cũng có người làm chứng cho ngươi!”

      Thích Ngọc Lâm cười, :“Sớm biết nàng như vậy, khi đó ta liền gọi nàng.”

      “Ngươi đừng cười! Bây giờ là lúc nào rồi!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng .

      Thích Ngọc Lâm cười nữa, cúi đầu.

      Cầu Mộ Quân nhíu mày, :“Ta trở về hỏi hạ nhân trong nhà, xem bọn họ có nhìn thấy ngươi hay , nếu có người nhìn thấy tốt rồi.”

      Thích Ngọc Lâm nhìn nàng cười :“ ra nàng vẫn rất quan tâm đến ta.”

      Cầu Mộ Quân tức giận :“Ngươi còn như vậy, ta mặc kệ chết sống của ngươi!”

      Thích Ngọc Lâm vẫn rất vui vẻ, Cầu Mộ Quân tức giận, :“Tự ngươi nghĩ lại xem ngày đó có gặp ai , nhớ bảo trọng, ta đây!”

      Cầu Mộ Quân rời khỏi ngục giam, Thích Ngọc Lâm nhìn bóng dáng của nàng, nhắm mắt lại suy sụp tựa vào cửa lao.

      Mới ra cửa, Thích Vi liền chạy lên hỏi:“Thế nào thế nào? Mộ Quân tỷ tỷ, huynh ấy có ?”

      Cầu Mộ Quân nhìn nàng, lại nhìn Thích Tĩnh đứng bên, ngượng ngùng cúi đầu.

      Thích Vi mất mát :“Huynh ấy vẫn chịu đúng , muội chỉ biết……”

      phải.”

      Nghe thấy lời này, Thích Vi có hy vọng, hỏi:“Huynh ấy gì?”

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, :“ ngày đó nóc nhà ta.”

      “Cái gì? Huynh ấy chạy đến đó làm cái gì?”

      Cầu Mộ Quân giọng :“Có buổi tối, chúng ta ở nóc nhà ta ngắm trăng.”

      Thích Vi ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía Thích Tĩnh, Thích Tĩnh mím môi câu.

      “Thực xin lỗi.” Cầu Mộ Quân .

      Thích Vi vội :“Xin lỗi cái gì, chuyên đó đâu có quan hệ gì đến tỷ, tỷ đâu có biết huynh ấy điên lên mà chạy đến nhà tỷ…… Đợi chút, phải có người nhìn thấy huynh ấy ở ngõ Thành Đông sao? phải chỗ đó cách Cầu phủ rất xa sao?”

      “Này……” Cầu Mộ Quân bị nàng nhắc tỉnh, cũng nghi hoặc, sau đó còn thêm:“Có phải đến Thành Đông trước, sau đó mới chạy đến nhà ta hay ?”

      “Vậy…… Vậy trước nửa đêm huynh ấy ở đâu? Thành Đông? Nơi đó có thanh lâu ca phường, huynh ấy hơn nửa đêm đến đó làm cái gì? Huống chi…… gần đây huynh ấy hề đến những nơi đó, thậm chí buổi tối cũng ra khỏi cửa.”
      Thích Vi .

      Nghĩ tới nghĩ lui, Cầu Mộ Quân :“Ta nghĩ vẫn nên nhanh chóng tra ra hung thủ giết vương tử Đột Quyết, nhị ca muội nếu muốn , chỉ sợ sớm .”

      Thích Vi cúi đầu xuống, Thích Tĩnh vung ống tay áo, rời .

      Thích Vi vội :“Mộ Quân tỷ tỷ, muội trước, xem cha muội có biện pháp nào .”

      “Ừ, muội mau , có tin tức liền cho tỷ biết.”

      “Được.” Thích Vi xong, đuổi theo Thích Tĩnh.

      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Hình bộ, bất đắc về phía trước.

      Có nên tìm Đoàn Chính Trung

      Quên , tốt nhất nên . Bây giờ trong lòng nàng đều là lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, nhìn thấy chỉ sợ mất hứng, tốt nhất là gặp.

      Vụ án của vương tử Đột Quyết vẫn có manh mói, Đột Quyết nhận định Thích Ngọc Lâm chính là hung thủ, Thích Ngọc Lâm nêu được chứng cứ mình vô tội. Triều đình rơi vào đường cùng chuẩn bị đem Thích Ngọc Lâm giao cho Đột Quyết, nhưng Thích Tĩnh vẫn kiên trì, cho nên gia hạn kỳ hạn cuối là ba ngày sau.

      Trong vòng ba ngày, nếu Thích Ngọc Lâm nêu ra được chứng cứ chứng minh mình phải hung thủ, vậy Thích Tĩnh còn lý do tiếp tục kiên trì.

      Triều đình phát ra thông cáo treo giải thưởng, treo giải thưởng mười vạn lượng tìm manh mối, dụ hoặc như vậy, đương nhiên là có người đến cung cấp manh mối, chỉ tiếc đều là giả, qua tra khảo lập tức bị vạch trần.

      Về sau, ở cạnh thông cáo treo giải thưởng có thêm thông cáo trừng phạt, nếu có người cung cấp manh mối giả, phạt hai mươi đại bản.

      Kỳ hạn ba ngày qua rất nhanh, nhưng vu án vẫn có tiến triển, cho đến ngày cuối cùng cũng có manh mối, nhưng, ngoài ý muốn, có người đến chứng minh Thích Ngọc Lâm vô tội.

      Đến Hình bộ là nữ tử xinh đẹp, tên Thi Thần Thần, hơn hai mươi tuổi, thanh thuần lại mang theo vài phần phong tình, cũng có ít người biết nàng, nàng là hoa khôi thanh lâu, nhưng mấy ngày hôm trước đột nhiên thay chính mình chuộc thân, tẩy duyên hoa, làm con đàng hoàng.

      Thi Thần Thần nàng có thể chứng minh Thích Ngọc Lâm phải hung thủ, bởi vì ngày đó, Thích Ngọc Lâm ở cùng nàng.

      ra, lúc trước nàng là trong số những người Thích Ngọc Lâm theo đuổi, nhưng nàng bán nghệ bán thân, chưa bao giờ để cho người ta chạm vào nàng, sau Thích Ngọc Lâm tránh xa thanh lâu giữ mình trong sạch, Thích Ngọc Lâm đối với nàng chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng nàng lại lòng với . Mấy ngày hôm trước, nàng hạ quyết tâm thay chính mình chuộc thân, mình ở tại phòng phía Thành Đông, sau đó hẹn Thích Ngọc Lâm gặp mặt, thời gian gặp mặt, đúng là tối hôm vương tử Đột Quyết chết.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 147: Kết thúc
      Editor: mèomỡ

      Thích Ngọc Lâm đến, Thi Thần Thần đem tấm thân trong sạch của mình giao cho . Nhưng lúc nửa đêm, sau khi hai người lưu luyến cùng ngủ, Thích Ngọc Lâm lại đột nhiên biến sắc, lúc trước là mình nhất thời hồ đồ mới có thể lên giường cùng nàng, căn bản lấy nàng, trừ bỏ tiền, thể cho nàng bất cứ thứ gì. xong liền .

      Thi Thần Thần hận , cho nên lúc biết bị nghi là hung thủ chịu làm chứng cho , đến hôm cuối cùng này, biết phải chết, nàng vẫn nỡ, mới đến đây ra .

      Thích Ngọc Lâm thừa nhận những lời Thi Thần Thần , hơn nữa sau nửa đêm mới đến nóc nhà Cầu phủ.
      Hình bộ lại tìm những người khác hỏi, tìm được ngọc bội Thích Ngọc Lâm để lại ở nhà Thi Thần Thần, thậm chí còn có tấm đệm trong đêm xuân của hai người…… Tuy rằng tìm được hung thủ, cũng đủ căn cứ chính xác chứng minh Thích Ngọc Lâm phải hung thủ.

      Trong quán trà Thấm Nhã, Thích Vi tất cả mọi chuyện với Cầu Mộ Quân, sau hai người đều trầm mặc lâu.
      Hồi lâu, Thích Vi thở dài, :“Giờ Ngọ hôm qua Nhị ca muội về nhà, nhưng chỉ ngồi ở trong phòng cả ngày, cũng câu.”

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, vẫn gì.

      Sau khi chân tướng ràng, Thích Ngọc Lâm ở trong miệng mọi người lập tức từ tay ăn chơi biến thành tình lang si tình.
      từng ở lầu quán trà này, tuyên bố bao giờ phong lưu trước mặt người nhiều như vậy, bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa, khiến cho nàng tin tưởng , có thể chuyên tình với người.

      Kết quả, tật cũ của lại tái phát.

      Cầu Mộ Quân biết, nàng, thực , nhưng mà, tình chỉ ngoài miệng, muốn thu lại liền thu lại.

      Nàng nghĩ, nếu chưa từng gặp Đoàn Chính Trung, chưa từng gặp được tình thực , hẳn nàng cảm động, muốn ở cùng Thích Ngọc Lâm, dù cho cả đời thể chỉ có nữ nhân duy nhất là nàng.

      Thích Vi :“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết, nhị ca muội chắc là còn cơ hội, tuy rằng muội vẫn rất muốn tỷ có thể làm nhị tẩu của muội, nhưng muội cũng biết, làm thế rất miễn cưỡng. Nếu là muội, muội cũng nguyện ý gả cho kẻ biết khi nào mới có thể sửa đổi. Muội trách tỷ, cho nên muội hi vọng tỷ cũng cần cảm thấy có lỗi với nhị ca, có lỗi với gia đình muội. nhất định gia đình muội coi trọng tỷ tỷ phải gả đến nhà muội. Ừm, muội nghĩ, về sau chúng ta coi như có chuyện của nhị ca, chúng ta vẫn là bạn tốt, là tỷ muội như cũ, được ?”

      “Vi Vi … được .” Cầu Mộ Quân nhìn nàng, nên lời, nặng nề mà gật gật đầu.

      “Mộ Quân tỷ tỷ, mấy ngày nay nhị ca muội hẳn tìm đến tỷ, tỷ cứ thẳng với huynh ấy, cần kiêng kỵ gì cả, về sau muội cũng khuyên huynh ấy cần cố chấp, tỷ yên tâm.” Thích Vi săn sóc .

      Cầu Mộ Quân cũng biết, đây là lúc nên chấm dứt hoàn toàn, cho dù nàng thể quang minh chính đại ở cùng Đoàn Chính Trung, cũng phải cho Thích Ngọc Lâm, nàng hết hy vọng, bọn họ bao giờ có hi vọng nữa.

      Cầu Mộ Quân cầm tay Thích Vi đặt bàn :“Vi Vi, đáp ứng tỷ, về sau dù cho xảy ra chuyện gì, cũng thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, được ?”

      Thích Vi gật gật đầu:“Được, đây cũng là điều muội muốn .”

      Sau khi gặp Thích Vi, buổi tối, nàng liền nhận được tờ giấy Thích Ngọc Lâm hẹn gặp nàng.

      Nàng lấy ra tất cả những tờ giấy Thích Ngọc Lâm gửi cho nàng, đốt hết.

      Thích Ngọc Lâm nàng, cái muốn là tình của nàng, mà phải cảm động cùng đồng tình của nàng.

      Nàng nghĩ, ngày mai sau khi ràng với Thích Ngọc Lâm, nàng liền gặp Đoàn Chính Trung.

      Nơi Thích Ngọc Lâm hẹn là nhã gian quán trà Thấm Nhã, lúc nàng đến, ngồi ở bên trong. Nàng ngồi bên cạnh bàn, hỏi:“Ngươi có khỏe ?” trả lời, hỏi lại:“Nàng biết tất cả.” Cầu Mộ Quân cúi đầu cam chịu.

      Thích Ngọc Lâm cố gắng làm cho giọng của mình vững vàng, :“Ngày đó, nàng ấy mình rời khỏi thanh lâu, trong người có tiền, muốn rời khỏi nơi này, về nhà, trước lúc muốn gặp ta lần cuối. Ta khi đó nghĩ, nàng muốn mượn tiền ta. Nàng giống những nữ tử thanh lâu khác, mặc dù lang bạt phong trần, cũng là người sống trong bùn nhơ mà nhiễm bẩn, ta liền , sau đó…… Ta có chút khâm phục tài tình của nàng, cương liệt của nàng, cũng có ý định gì khác với nàng ấy……”

      cúi đầu, thống khổ :“Ta cũng biết ta bị làm sao, cảm thấy mình giống như bị trúng bùa mê thuốc lú, liền…… Ta thậm chí hoài nghi có phải nàng ấy hạ dược ta hay …… Nhưng ta biết, nàng ấy phải loại người như thế, nàng ấy cho rằng ta lòng muốn nàng ấy mới…

      vừa như vậy, Cầu Mộ Quân đột nhiên nhớ tới điều.

      Ngày đó, Liễu Vấn Bạch trước khi rời , ‘Tiếp tục như vậy, chỉ có thể để cho ra tay” sau đó, buổi tối ngày hôm sau, Thi Thần Thần liền hẹn Thích Ngọc Lâm ra ngoài, vương tử Đột Quyết chết …… nếu là trùng hợp, vậy chẳng phải cũng quá khéo sao?

      Là Đoàn Chính Trung sao? Tất cả đều là kế hoạch sắp đặt? Bởi vì muốn nàng cắt đứt với Thích Ngọc Lâm?

      Như vậy cũng quá nhẫn tâm, chẳng may Thi Thần Thần ra làm chứng, vậy Thích Ngọc Lâm phải gặp nguy hiểm sao?

      “Mộ Quân, hai ngày nay ta muốn buông tay, nhưng nghĩ đến điều đó ta lại cảm thấy sợ, ta làm được, làm được……” Thích Ngọc Lâm .

      Lúc này Cầu Mộ Quân cũng nghiêm túc :“Cho dù thế nào ta cũng ở cùng ngươi. Ta cũng muốn phụ ngươi, nhưng ta làm được, cho dù có chuyện trước kia, có chuyện hôm nay, ta cũng có cách nào khiến mình ngươi. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể quên ta, sống tốt, tìm hạnh phúc thuộc về ngươi.”

      “Nàng chính là hạnh phúc của ta!” Thích Ngọc Lâm lập tức .

      “Mộ Quân, ta rồi…… Ta chỉ muốn nàng để cho ta chờ nàng, ta xin nàng, được ?”

      Nàng lắc đầu, :“Đây là lần cuối cùng ta mình gặp ngươi, về sau, cho dù có Vi Vi, ta cũng gặp ngươi. Ta cũng muốn ở cùng ngươi, cũng muốn mọi người luôn nghĩ rằng chúng ta là đôi, tuy rằng…… Ta bị chồng ruồng bỏ, còn danh dự gì đáng , nhưng dù sao, ta cũng còn nửa đời nữa phải .”

      “Mộ Quân, nàng…… đừng tuyệt tình như vậy được ? Ta van cầu nàng, van cầu nàng, lúc ở cùng ta phải nàng cũng cười, cũng động tâm sao? Ta sửa, !” Thích Ngọc Lâm lập tức giữ tay nàng lại.

      Cầu Mộ Quân vộii rút tay về, đứng lên :“Ngọc Lâm, ngươi nên như vậy, ngươi dù cầu ta, ta chỉ cảm động, cảm thấy có lỗi ngươi, nhưng vẫn ngươi. Chúng ta dừng ở đây , ta đây.” xong, nàng liền rời khỏi cái bàn.
      Thích Ngọc Lâm lập tức đứng lên giữ chặt nàng :“, ta buông tay, ta nàng, muốn nàng, nàng ta, ta liền đợi cho nàng ta!”

      “Ngươi buông ra!” Cầu Mộ Quân bỏ tay ra :“Ngươi dù muốn cái gì, ta cũng có cách nào khác, dù sao chúng ta cũng có hi vọng.”

      xong nàng liền mở cửa.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 148: Nhu tình
      Editor: mèomỡ

      “Ngươi buông ra!” Cầu Mộ Quân hất tay ra :“Ngươi dù muốn cái gì, ta cũng có cách nào khác, dù sao chúng ta cũng có hi vọng .” xong nàng liền mở cửa.

      “Mộ Quân–” Thích Ngọc Lâm đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, gần như điên cuồng mà :“Ta muốn chúng ta có hi vọng, ta muốn!” xong, liền hôn lên môi nàng.

      Nàng xoay đầu, dùng sức muốn đẩy ra, lại làm gì được, ấn cái gáy của nàng, cuồng nhiệt hôn nàng.
      “Thích Ngọc Lâm, ngươi buông ra, mau buông ra!” Cầu Mộ Quân muốn đá , lại bị lập tức đè lên bàn, thô bạo kéo vạt áo nàng ra, môi đường lướt xuống dưới.

      “Nếu ngươi buông, ta kêu lên !”

      nắm lấy cổ tay nàng, kéo váy của nàng.

      Cầu Mộ Quân hoàn toàn hoảng, hét to tiếng:“Cứu mạng!”

      Thích Ngọc Lâm muốn tháo đai lưng của nàng, cửa phòng lại mở, chỉ thấy tiểu nhị quán trà ngây ngốc đứng ở cửa. Cầu Mộ Quân nhân cơ hội đẩy Thích Ngọc Lâm người ra, kéo quần áo chạy ra ngoài.

      Chạy rất xa, góc phía trước đột nhiên xuất bóng người, nàng hoảng hốt, trốn vào nhã gian khác bên cạnh. Nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa, nàng mới bình tĩnh lại, quay người, thấy Đoàn Chính Trung đứng phía sau, , phải là Liễu Vấn Bạch.

      “Phi lễ chớ nhìn!” Liễu Vấn Bạch nhanh chóng cúi đầu.

      Nàng nhìn quần áo hỗn độn người, lúc này mới nhớ ra vì sao mình chạy đến đây, vội kéo lại quần áo, che khuất cái yếm màu trắng lộ ra góc.

      Liễu Vấn Bạch hỏi:“ làm sao vậy?”

      Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân, Liễu Vấn Bạch vội mở ra cơ quan bên cạnh, :“Mau vào !” Cầu Mộ Quân nhiều, lập tức vào bí thất. ra phòng nàng vào lại là nhã gian chữ Thiên thứ hai.

      Lúc xuống lầu, nàng nghe được phía có tiếng người vào cửa, sau đó Liễu Vấn Bạch gọi tiếng Du đại nhân.

      ra ở chỗ này chờ người bàn chuyện.

      Vào bí thất, gặp được Đoàn Chính Trung, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương.

      Dừng lại chỉnh quần áo, buộc chặt đai lưng, kiểm tra trước sau lại lần mới yên lòng, ngẩng đầu muốn tiếp, lại phát Đoàn Chính Trung đứng đối diện.

      Hai lần nàng ngoài ý muốn thấy mặt như vậy, tuy rằng mặt rất đẹp, nhưng kiểu này rất dọa người.

      Chân mới bước bước , nàng dám dọa người, mà chột dạ khiếp đảm giống như bị bắt quả tang.

      Nàng cúi đầu nhìn mũi chân, cũng chuyện, xoay người vào phòng.

      Cầu Mộ Quân theo.

      Bởi vì còn bị thương, rất chậm, nàng chậm rãi theo đằng sau, vẫn duy trì khoảng lớn. vào phòng, ngồi xuống trước thư án trong phòng, nàng cũng ngồi ở giường.

      Phía , tiếng của Liễu Vấn Bạch cùng Du đại nhân cũng lớn, chỉ nghe được loáng thoáng, nàng nghe được gì, nhưng nhìn Đoàn Chính Trung tập trung như vậy, hình như có thể nghe được rành mạch.

      lát sau, phía còn thanh , mới chậm rãi từ thư án đứng dậy.

      Cầu Mộ Quân vội qua dìu , để ngồi tựa vào giường.

      lại nhìn nàng, nàng liền cúi đầu xuống.

      :“Nàng như vậy, giống bị phi lễ, mà giống cùng người đương vụng trộm.”

      Nàng đỏ mặt, ngẩng đầu hỏi:“Chàng biết?”

      :“Nhìn bộ dáng vừa rồi của nàng, đoán.”

      “Chàng cái gì cũng biết.” Cầu Mộ Quân lại cúi đầu.

      cầm tay nàng :“Nàng sao là tốt rồi.”

      Dựa vào vai , nàng :“Ta sao, về sau cũng có quan hệ cùng Thích Ngọc Lâm. Nhưng mà chàng có thể cho ta biết nguyên nhân của chuyện này ?”

      “Cái gì mà nguyên nhân ?”

      “Ta cảm thấy tất cả những chuyên này đều là chàng tạo nên.”

      “Vậy sao? Sao nàng lại cảm thấy như vậy?” hỏi.

      Cầu Mộ Quân :“Trước tiên chàng an bài thi Thần Thần tìm Thích Ngọc Lâm, sau đó lại kê đơn , làm cho hai người bọn họ cùng chỗ, lại tìm người giết vương tử Đột Quyết kia, sau đó khiến cho Thích Ngọc Lâm bị người ta nghi ngờ, sau đó……”

      “Sau đó ta lại để cho thi Thần Thần đến thay làm chứng, trả lại trong sạch cho …… Vòng vo qua lại, nàng thấy ta ăn no rỗi việc sao?” Đoàn Chính Trung cười hỏi.

      Cầu Mộ Quân nín lặng, cuối cùng hỏi:“Chắc chắn chàng có làm cái gì đó, mau !”

      cười khẽ,“Ta chỉ bảo Liễu Vấn Bạch động tay động chân với Thích Ngọc Lâm chút thôi. Chẳng qua trùng hợp lại bị kéo vào chuyện của vương tử Đột Quyết.”

      “Vậy rốt cuộc chàng làm gì ?”

      “Cho dùng chút thuốc.”

      “Quả nhiên, chàng thực hiểm.” Cầu Mộ Quân đánh lên đầu vai .

      Đoàn Chính Trung cười cười, gì.

      Nàng nhàng sờ lên ngực , :“Ta muốn nhìn vết thương của chàng.”

      “Có gì đẹp mà nhìn.”

      “Ta muốn nhìn, nhìn chút thôi.”

      làm nàng sợ.”

      “Ta sợ.” Nàng xong, đưa tay cởi quần áo .

      Mùi thuốc truyền đến, nàng nhìn tấm vải trắng băng miệng vết thương ngực , còn thấy máu, chỉ có nước thuốc chảy ra. Nhưng vừa nhìn thấy, nàng liền cảm thấy cả người vô lực, trong lòng cũng có chút co rút đau đớn. Nàng chỉnh lại quần áo :“Ta nhìn nữa.” Nhìn nữa trong lòng khó chịu.

      Đoàn Chính Trung cười khẽ,“ rồi mà nhìn khiến nàng sợ.”

      Nàng nhìn chăm chú sườn mặt , tự giác đưa tay chạm vào.

      cũng nghiêng đầu, nhìn nàng, nhìn như vậy hồi lâu, :“Ta nghĩ nàng muốn hôn ta.”

      Cúi đầu cười thẹn thùng, lại ngẩng đầu, sau đó nhàng hôn lên miệng , sau đó là cằm, cổ, còn có hầu kết nàng từng nhìn thấy.

      hít tiếng nặng nề.

      có kinh nghiệm, lại có thể cảm thấy được hưng phấn, nàng vươn lưỡi, liếm liếm. Vẫn hôn, nhàng mà dịu dàng, hôn xuống cổ , xương quai xanh, lồng ngực rắn chắc. nặng nề mà thở, ôm chặt nàng, khiến cho nàng áp chặt vào người .

      Rời khỏi ngực , cúi đầu, nàng liền thấy được phản ứng mãnh liệt dưới thân cùng với biểu tình nhìn như thống khổ của . Hình như, nàng phạm vào sai lầm rồi.

      cầm tay nàng, đưa vào trong quần mình.

      Nàng đột nhiên quay đầu , mặt nhanh chóng đỏ lên, nhưng dám rút tay ra.

      Cuối cùng, quần áo nửa người của nàng bị kéo đến thắt lưng, ngay cả cái yếm cũng bị cởi ra, vô lực nằm bên cạnh Đoàn Chính Trung quần áo chỉnh tề.

      vuốt ve lưng của nàng, chậm rãi bình phục hơi thở.

      “Khi nào chúng ta mới có thể cùng chỗ?” Nàng hỏi.

      “Đợi vài ngày nữa , chờ thương tích của ta tốt hơn chút.”

      Nàng giật mình ngửa đầu nhìn , hồi lâu mới phản ứng lại, đỏ mặt :“Ta cái này, ta muốn ……” Cúi mắt xuống, nàng :“Ta muốn ở bên chàng mỗi ngày.”

      cười,“Việc này so với việc kia phải đợi lâu hơn chút.”

      Nàng lại đánh lên đầu vai ,“Ta cái kia, ta cái này!”

      “Ta biết, có được cái này rồi có thể mỗi ngày cái kia.”

      Nàng đánh vài cái, chu miệng :“Ta để ý tới chàng nữa !”
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 149: Thỉnh cầu tứ hôn
      Editor: mèomỡ

      Nàng đánh vài cái, chu miệng :“Ta để ý tới chàng nữa!”

      thản nhiên cười, :“Chờ chút.”

      Là sao? Chờ chút tốt rồi sao? Chờ chút……

      Nàng ở trong lòng lặp lại lời .

      Nàng nghĩ bị thương nàng có thể chiếu cố , có thể mỗi ngày bón thuốc cho , đói bụng nàng có thể làm đồ ăn cho , quần áo, giày của đều do nàng chuẩn bị, trời lạnh, trước khi ngủ nàng có thể ủ ấm chăn cho , nàng cũng nghĩ bọn họ có thể có vài đứa con, con trai hoặc con , giống hoặc giống nàng, như vậy mỗi ngày bọn họ đều vô cùng vui vẻ, cuộc sống cứ như vậy đến khi bạc đầu.

      Chỉ cần nghĩ đến những điều này, chỉ sợ nằm mơ nàng đều có thể cười tỉnh.

      Thấy nàng nãy giờ gì, hỏi:“ để ý đến ta?”

      Nàng trả lời:“Đúng vậy, để ý tới chàng.” Đột nhiên lại hỏi:“ Liễu Vấn Bạch có thể đến hay ?” Bị nhìn thấy bộ dáng tại của bọn họ, nàng mắc cỡ muốn chết được.

      trấn an :“ dám.”

      “Vậy nhỡ đến đây sao?”

      :“ nếu dám nhìn nàng, ta khiến cho nhìn được nữa.”

      “Người xấu.” Nàng cười .

      Ngày hôm sau, liền tìm được hung thủ sát hại vương tử Đột Quyết. Hình bộ cùng đại điện bên Đột Quyết thẩm tra hai tùy tùng kia, rốt cục tìm ra lời .

      ra, tối hôm đó, ở đầu đường vương tử Đột Quyết thấy nữ tử rất có tư sắc, liền tiến lên muốn mua đêm của nàng kia, nghĩ tới nàng kia lại mắng vài câu liền rời . Lòng mang hận, theo nàng kia thành đông, ở nơi người sai tùy tùng che miệng nữ tử kéo vào ngõ , ở ngõ vương tử Đột Quyết muốn cường bạo nàng kia, tùy tùng đứng ở bên ngoài ngõ . Ai ngờ tùy tùng mới đứng ở bên ngoài bao lâu, từ ngõ liền có động tĩnh, chờ đến khi bọn cảm thấy kỳ quái chạy vào xem, mới phát nàng kia mất, ngực vương tử Đột Quyết bị đâm đao, tắt thở.

      Bọn họ đoán hẳn là vương tử Đột Quyết thấy nàng kia dịu dàng yếu đuối, nên phòng bị, kết quả nhất thời vô ý, bị nàng rút ra chính bội đao của , đâm đao.

      Bọn họ sợ Đại điện hạ trừng phạt, lại sợ mất mặt mũi của Đột Quyết, thương lượng liền bịa ra mấy câu, ra thực.
      Có manh mối này, Hình bộ nhanh chóng tìm được nữ tử bị vương tử Đột Quyết đùa giỡn ngày đó, là con dâu nhà nghèo, vừa thấy quan, liền đem chuyện vì tự vệ mà thất thủ giết chết vương tử Đột Quyết thẳng ra.

      Chân tướng ràng, triều đình cùng Đột Quyết đương nhiên lại tranh chấp.

      Đột Quyết đương nhiên muốn giết nữ tử lấy mạng đền mạng, triều đình lại chấp nhận, vốn là thiếu nữ tử bị hại lại bị phạm vào tội giết người. Tranh chấp đến tranh chấp , cuối cùng lấy cuộc thi Xúc Cúc quyết định, hai phương quyết định lấy luật Xúc Cúc định án: Bên nào xúc cúc, bên đó thắng.

      Như vậy, vốn chỉ là cuộc thi Xúc Cúc bỗng nhiên trở thành chuyện ai ai cũng quan tâm. Cuộc thi lần này, hai bên đều muốn thua, bởi vì nếu thua, trở thành sỉ nhục vĩnh viễn của mình.

      Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm hoàn toàn kết thúc, Thích Sóc Ly lại là kẻ muốn giết nàng diệt khẩu, còn làm Đoàn Chính Trung bị thương, ai nàng cũng muốn gặp, cho nên, hôm diễn ra Xúc Cúc trong cung nàng .

      Ngày thi đấu, ngay cả Hoàng Thượng nằm giường nhiều tháng cũng đến, Hoàng hậu, các vị phi tần, Hoàng tử, Công chúa, quần thần văn võ, gia quyến đại thần cùng với sứ thần Đột Quyết, đều sớm ngồi, bộ dáng giống như sẵn sàng đón đầu quân địch.

      Thích Ngọc Lâm tẩy thoát hiềm nghi, cũng tham gia trận đấu.

      Gặp lại , mặt còn tươi cười như gió xuân nữa, đôi mắt cũng còn lộ ra vẻ đào hoa nữa, tuy rằng khuôn mặt kia vẫn rất tuấn tú, nhưng thần sắc lại trầm tĩnh.

      Điều này làm cho Liễu Vấn Bạch khỏi có chút giật mình.

      Trận đấu bắt đầu, Thích Ngọc Lâm giống như con thỏ xổ lồng, ngừng áp đảo đội bên Đột Quyết.

      Cuối cùng, Đột Quyết thua, đại điện hạ Đột Quyết cực kì tức giận.

      Hoàng Thượng đương nhiên cũng nhìn ra trong trận đấu vừa rồi, Thích Ngọc Lâm lập công lớn, cao hứng với :“Thích Ngọc Lâm, hôm nay ngươi lập đại công, trẫm thỏa mãn thỉnh cầu của ngươi, cho dù là thỉnh cầu gì, chỉ cần vi phạm trung hiếu nhân nghĩa, trẫm đáp ứng ngươi.”

      Thích Ngọc Lâm quỳ gối trước mặt hoàng thượng, khẳng định :“Thích Ngọc Lâm khẩn cầu Hoàng Thượng chỉ hôn cho thần.”

      “A?” Hoàng Thượng nở nụ cười vài tiếng, :“ Thích lão nhị vẫn là tình lang si tình, được, ngươi , ngươi muốn tiểu thư nhà ai?”

      Thích Ngọc Lâm :“Chính là con Cầu hầu gia, Cầu Mộ Quân.”

      Liễu Vấn Bạch kinh hãi: Xong rồi, thế này phiền toái lớn.

      Sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi chút, đột nhiên hỏi Liễu Vấn Bạch:“Chính Trung, phải trẫm đem nàng cho ngươi rồi sao?” Liễu Vấn Bạch cúi đầu :“Hoàng Thượng ngài quên, lúc trước nô tài bỏ nàng rồi.”

      Hoàng Thượng nhìn Thích Ngọc Lâm, trầm mặc chút, :“Nếu nàng bị Chính Trung bỏ, vậy cũng có gì được, trẫm đáp ứng”

      “Tạ ơn Hoàng Thượng!” Thích Ngọc Lâm mừng rỡ .

      Buổi chiều, Cầu Vĩ từ trong cung hồi phủ, cho Cầu Mộ Quân chuyện hôn . Nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, sửng sốt hồi lâu. Hồi lâu, nàng mới hỏi:“Cha, đây là ?”

      Cầu Vĩ gật gật đầu, :“Cha biết, lúc trước con quyết định có liên quan gì với nữa, nhưng tại là Hoàng Thượng ban thưởng hôn, tuy rằng hạ chỉ, nhưng vẫn là miệng vàng lời ngọc, có bách quan làm chứng.”

      “Hoàng Thượng vì sao lại hạ chỉ? hạ lần còn chưa đủ, còn muốn hạ lần thứ hai, vẫn còn nhớ?? Trí nhớ sao lại tốt như vậy !” Cầu Mộ Quân khống chế được

      “Mộ Quân!” Cầu Vĩ :“Là Thích Ngọc Lâm trong trận đấu Xúc Cúc hôm nay cầu Hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng lần này cũng là tứ hôn, nhưng giống lần trước. Cha vẫn cảm thấy Thích Ngọc Lâm có lòng với con như thế, có thể phó thác chung thân.”

      “Con……” Cầu Mộ Quân biết với cha như thế nào, vung tay, cực kì tức giận lại vô thố lao vào phòng mình, đóng cửa lại. Cái nhìn của cha là như vậy, nàng chỉ có thể đặt hi vọng lên Đoàn Chính Trung. Nhưng đây là…… Đây là Hoàng Thượng hạ chỉ, có thể có cách gì? Chẳng lẽ nàng phải gả cho Thích Ngọc Lâm?

      được, nàng nhất định gả cho Thích Ngọc Lâm, cho dù đào hôn nàng cũng gả! Bây giờ nàng hận thể lập tức tìm Đoàn Chính Trung, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ có thể lại chờ thêm đêm. Thích Ngọc Lâm, tại sao có thể làm như vậy, sao có thể như vậy!

      Vốn, nàng còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc Nhạn Lai sơn, lúc ở nóc nhà ngắm trăng, Trung thu…… Tất cả đều tốt đẹp như vậy, tiêu phí tâm tư vì nàng như thế, mà nàng lại tàn nhẫn với như vậy, nàng vẫn luôn hổ thẹn với , nhưng hôm nay, chút tình cảm còn sót lại kia cũng mất.

      Đây phải bức hôn sao? phải bắt buộc nàng sao?

      nghĩ tới, nghĩ tới, làm như vậy. Sớm biết như vậy, nàng liền theo cha tiến cung, như vậy ở lúc Thích Ngọc Lâm cầu chỉ nàng nhất định đồng ý, may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ……
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :