1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 140: Gặp mặt 2
      Editor: mèomỡ

      chỉ cần biết khuôn mặt, thân hình, giọng của người, có thể dịch dung thành bộ dáng của người đó, biết người kia càng , có thể giả càng giống. Mấy ngày nay ta vẫn nằm ở nơi này, Đoàn Chính Trung người bên ngoài nhìn thấy đều là .”

      ra là thế…… Khó trách trong lòng nàng luôn bất an, ôm cảm thấy rất xa lạ, ra, đúng là giả.

      Trời ạ, hôm qua nàng còn……

      Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cũng dám nhìn Đoàn Chính Trung. Hôm qua nàng còn chết sống ôm Liễu Vấn Bạch buông, còn muốn ……

      “Hai người các ngươi…… Đáng giận đáng giận! Cùng nhau lừa gạt ta!” Cầu Mộ Quân đem mặt đỏ như bị đốt chôn ở cần cổ Đoàn Chính Trung kêu lên, như gãi ngứa đánh vào đầu vai .

      Đoàn Chính Trung chỉ cười, lời nào, dịu dàng vỗ về lưng của nàng.

      Trong chốc lát, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên :“Vậy vì sao lại dễ dàng ra cho ta biết , ta cảm thấy chàng hẳn là giấu giếm ta đến cùng.”

      Đoàn Chính Trung :“Bởi vì hôm qua nàng muốn ’ nàng, ta sợ các ngươi cho ta đeo danh có vợ ngoại tình.”

      Vừa , Cầu Mộ Quân xấu hổ đỏ mặt, tiến vào cần cổ hỏi:“ cho chàng?”

      “Ta nghe được. Động tĩnh phía , ở nơi này nghe được.”

      Giờ nàng hiểu, bọn họ vốn định cho nàng, kết quả hôm qua nàng chuyện để cho nghe được, cho nên mới quyết định cho nàng biết .

      Cầu Mộ Quân nằm ở bên cạnh , ôm vai , giọng hỏi:“Đau ?”

      sao, chỉ là bị Liễu Vấn Bạch làm tức đến đau.” Đoàn Chính Trung . vừa , nàng lại có chút tức giận.

      bị thương thành như vậy, Liễu Vấn Bạch còn dám điểm huyệt ? Còn nằm ở giường trêu đùa nàng, còn có lúc trước, cái gì mà Trung Trung ca, Bạch Bạch đệ, cái gì mà bởi vì nàng là nữ nhân nên bỏ nàng…… Liễu Vấn Bạch, cứ chờ đấy.

      “Mộ Quân”

      “Ừ?”

      “Ngày đó khi Liễu Vấn Bạch mang ta về, ta hôn mê , khi đó ta cho rằng ta bao giờ mở mắt được nữa, rất hối hận.” .

      Trầm mặc lúc rất lâu, nàng mới :“Ta biết, chàng có rất nhiều chuyện phải làm, nên vì ta mà mạo hiểm.

      Ta……những lời oán hận lúc trước… dù sao cũng là ta nghe chàng , gieo gió gặt bão.”

      phải chuyện này.” :“Ta muốn …… thân phận ta đặc thù như vậy, cũng hiểu phong tình, nàng luôn mong được ở bên ta, ta lại ngay cả câu ngon ngọt cũng chịu , còn muốn nhân cơ hội này chọc giận nàng, ta rất hối hận.”

      Ngừng chút, mới mở miệng :“Ta……”

      nàng.”

      Nàng ngẩng đầu, lại ngoài ý muốn thấy mặt chút đỏ ửng. lại…lại đỏ mặt, ngượng ngùng!

      Nàng nhìn cười :“Nhưng từ ngày ta biết chàng bị thương nặng, ta liền quyết định về sau chàng cần giải thích, lời hay nữa, ta chỉ muốn chàng được bình an là tốt rồi.”

      “Nhưng mà……”

      “Câu chàng vừa , chàng mau lại , ta rất thích nghe.” Nàng xong, lại tựa đầu xuống, mặt cũng đỏ lên.
      Đoàn Chính Trung nhàng cười, cầm bàn tay nàng đặt đầu vai. “Muốn ta hôn nàng sao?” hỏi.

      Cầu Mộ Quân vội phủ nhận, :“.”

      sao?”

      .”

      “Ngẩng đầu lên.” .

      Nàng ngẩng đầu, nhìn .

      “Đến gần đây chút.”

      Nàng tưởng có gì muốn , liền tiến lại gần. nhấc đầu, hôn nàng cái.

      Cầu Mộ Quân che miệng, cười e lệ nhìn .

      người chàng có thương tích, còn động.” Nàng giọng . Sau đó che mắt , hôn lên môi . giữ chặt đầu nàng, lập tức muốn đoạt lại chủ quyền, nàng cũng chịu, lần đầu tiên tiến công. Nếm được vị đắng của thuốc trong miệng , làm cho lòng nàng đau xót.

      Nam nhân lý trí như vậy, vì nàng mà suýt chết, nếu phải có Liễu Vấn Bạch giả làm lừa mọi người, cho dù chết cũng bị người ta nhân cơ hội hại chết.

      Nàng quyết định, sống nàng sống, chết nàng liền theo .

      Lên trời hay xuống hoàng tuyền, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn xa rời.

      “Hai người các ngươi, được kích động, sao lại chạy lên giường rồi?”

      Sau lung, giọng truyền đến, Cầu Mộ Quân hoảng sợ, cuống quít rời khỏi môi Đoàn Chính Trung, ngồi dậy, mặt đỏ như bị thiêu.

      Đoàn Chính Trung nắm tay nàng, nhìn Liễu Vấn Bạch :“Đừng có quá phận.”

      “Khụ……” Tuy rằng trọng thương nằm ở giường, Liễu Vấn Bạch vẫn có chút e ngại, lập tức nghiêm mặt :“Phải uống thuốc.” xong, liền đưa thuốc cho Cầu Mộ Quân :“ cần phải , thuốc này khẳng định Trung Trung ca muốn Quân Quân muội bón rồi.”

      Cầu Mộ Quân tự giác cũng ho khan chút, nhận chén thuốc. Khuấy bát thuốc, nàng cúi người hỏi:“Có thể ngồi dậy ?” Đoàn Chính Trung gật gật đầu.

      Cầu Mộ Quân tiến lên dìu , nhưng Đoàn Chính Trung thể dùng nhiều sức, sức lực của nàng cũng lớn, liền quay đầu với Liễu Vấn Bạch:“Ngươi tới giúp!”

      Liễu Vấn Bạch :“Thôi , ta dám qua, biết, người vẫn còn châm độc, ta sợ phi vào ta.”

      Nàng quay đầu :“Ngươi có tới hay ?”

      tới.” Liễu Vấn Bạch đáp.

      “Chính Trung, ngày đó chàng thích……”

      “Đừng, thuốc sắp nguội rồi, nhanh uống!” Liễu Vấn Bạch vội vàng chạy tới, chậm rãi đỡ Đoàn Chính Trung lên. đợi Đoàn Chính Trung ngồi ổn, liền vội vội vàng vàng chạy ra xa. Cầu Mộ Quân đỡ lấy , giúp chỉnh lại gối đầu, mới ngồi xuống bưng bát thuốc lên.

      ta thích cái gì?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      Nàng cúi đầu cười, :“ có gì.”

      “Thích ?” đoán được.

      Đương nhiên phải! chàng thích bị nam nhân…… Cái kia cái kia……

      Lời này đương nhiên thể , nàng trả lời:“ đúng đúng, như vậy.”

      Nàng càng phải, lại càng tin.

      Đoàn Chính Trung :“Hôm nào đến Lan Cầm phường mua về, tặng cho tên Vương viên ngoại thích nam nhân, được ?”

      Trời ạ, kẻ so với kẻ còn ngoan độc hơn. Liễu Vấn Bạch chỉ dám ngoài miệng, nhưng khi những lời này biểu tình lại rất nghiêm túc, chừng làm .

      “Được rồi, uống thuốc.” Nàng .

      Múc thìa thuốc, thổi nguội, đưa đến bên miệng , nàng lặp lại động tác trước kia của .

      Khi nàng chậm rãi múc thuốc, cần thận thổi, nàng biết được cảm giác của người bón thuốc, trong lòng tràn đầy quan tâm cùng chờ mong người kia có thể an khang, nàng muốn biết, lúc nàng phát sốt, bón thuốc cho nàng, trong lòng nghĩ thế nào.

      Nàng hỏi, nàng nghĩ, nhất định lúc đó, thích nàng rồi. a, còn có thể đem cảm tình chôn sâu như vậy.

      Kỳ , còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi , vì sao muốn vào cung, vì sao lại làm thái giám giả, vì sao giả dạng làm người xấu, đối xử với nàng tốt như vậy, nhà bị làm sao, còn có cha mẹ huynh đệ, trước đây sống như thế nào ……
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 141: Trung thu
      Editor: mèomỡ

      Kỳ , còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi , vì sao muốn vào cung, vì sao lại làm thái giám giả, vì sao giả dạng làm người xấu, đối xử với nàng tốt như vậy, nhà bị làm sao, còn có cha mẹ huynh đệ, trước đây sống như thế nào ……

      Nhưng mà, nàng biết, có lẽ cũng muốn ở bên nàng nàng tán gẫu những chuyện đó, nhưng làm vậy, bởi vì muốn để cho nàng biết nhiều chuyện, muốn để nàng vào nguy hiểm.

      Vậy nàng coi như biết, nàng chỉ cần biết an toàn, vậy là tốt rồi.

      yên lòng sao, suy nghĩ gì vậy?” Uống xong ngụm thuốc cuối cùng, hỏi.

      Nàng cười khẽ, “Nhớ chàng.”

      “Nhớ ta vì sao lại đây?”

      Nàng cúi đầu cười, buông bát, ngồi lại gần thêm chút, đưa đôi môi đỏ mọng đến bên miệng .

      Vì thế liền hôn lên, khách khí mà ăn nàng.

      Liễu Vấn Bạch giống như rình ở bên cạnh, đúng lúc lại chạy tới :“Ai, các ngươi…… Muốn ta phải gì đây? Rốt cục biết vì sao lại gọi là ‘củi khô lửa bốc’ rồi, rảnh ra chút tranh thủ.”

      Hai người tách ra, mắt Đoàn Chính Trung lên “ánh sáng nguy hiểm” nhìn , Cầu Mộ Quân cúi đầu ngồi ở bên giường.

      Liễu Vấn Bạch còn thêm:“Ta phải nhắc nhở câu: Trung Trung ca, tiễn khách. “Rừng xanh còn đó, sợ gì có củi đun”, dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó ta chuẩn bị cho ngươi mấy căn ngưu tiên tốt nhất, cam đoan khiến các ngươi thống khoái!”

      Cầu Mộ Quân đỏ mặt, ngay cả Đoàn Chính Trung cũng xấu hổ. Nàng đứng lên chuẩn bị rời , lại vẫn nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, Đoàn Chính Trung cũng nhìn nàng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Cầu Mộ Quân rốt cục hạ quyết tâm ra cửa.

      Kỳ Liễu Vấn Bạch cũng đúng “rừng xanh còn đó, sợ gì có củi đun” chỉ cần tốt nàng cũng tốt, bọn họ còn có thời gian vài thập niên.

      Sau khi gặp Đoàn Chính Trung, nàng hiểu được rất nhiều chuyện.

      Ngày đó Liễu Vấn Bạch hẳn là cố ý xuất cứu nàng, sau đó thuận tiện đùa nàng phen. Sau đó ở trong thư phòng nhà nàng, người khiến nàng hôn mê cũng phải Đoàn Chính Trung, mà là Liễu Vấn Bạch. Nàng còn biết sau khi khiến nàng hôn mê, liền thay quần áo của nàng, dịch dung thành bộ dạng của nàng, với nương ra ngoài mua son, sau đó lại mang nàng , đưa đến chỗ Đoàn Chính Trung, nhưng biết vì lại phải đánh ngất nàng.

      Nếu muốn nàng gặp Đoàn Chính Trung, hoàn toàn có thể dùng phương pháp khác. Còn có tờ giấy kia, sau đó nàng thử tìm lại, nhưng có, nàng nghĩ, hẳn là bị Liễu Vấn Bạch cầm .

      Nếu Liễu Vấn Bạch cố ý tìm nàng, vậy chắc sớm trốn ở trong thư phòng, nhìn thấy nàng cầm tờ giấy kia, liền ra tay rồi cầm tờ giấy .

      Lấy quan hệ của Liễu Vấn Bạch cùng Đoàn Chính Trung, việc này Đoàn Chính Trung hẳn phải biết. cách khác Đoàn Chính Trung cũng có ý lừa nàng.

      Vì sao muốn lừa nàng? Nhìn tờ giấy kia khiến nàng gặp nguy hiểm sao? Hay bên trong có dấu bí mật gì? Hơn nữa, vì sao Liễu Vấn Bạch lại trốn trong thư phòng nhà nàng?

      Thở dài, nàng quyết định nghĩ nữa.

      Liễu Vấn Bạch , chân tướng rồi ràng.

      Thích gia, Đoàn Chính Trung, việc này là vì thế lực hai bên: trọng thần ngoại thích cùng hoạn quan giao chiến, hay là tranh ngôi vị hoàng đế như lúc đầu nàng nghĩ?

      Nhưng nàng biết mình sớm bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này.

      Liên tục vài ngày, vì muốn người khác hoài nghi, nàng tìm Đoàn Chính Trung, chỉ gặp Thích Vi vài lần, vô tình cũng thấy Thích Ngọc Lâm lần.

      Hôm tết Trung thu, Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân đến tửu lâu lớn nhất kinh thành ngắm trăng.

      Cảnh tượng bên ngoài quả nhiên như Thích Vi , khắp nơi giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng. đám trẻ con cầm theo đèn lồng, chơi đùa đùa giỡn phía dưới tửu lâu, ồn ào náo nhiệt.

      Cầu Mộ Quân cúi đầu nhìn cảnh tượng phía dưới, mặt tràn ra tươi cười.

      Vị trí của bàn này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu, lại có thể nhìn thấy ánh trăng sáng cao, nghe Thích Ngọc Lâm mất rất nhiều tiền mới đặt được.

      Thích Vi nhìn bánh Trung thu ở bàn băn khoăn nửa ngày, chọn cái vừa miệng cắn miếng :“Mộ Quân tỷ tỷ, nghe tết Trung thu này xuất kinh hỉ đó!”

      Cầu Mộ Quân hỏi:“Kinh hỉ gì?”

      Thích Vi huých Thích Ngọc Lâm bên cạnh nàng cái, Thích Vi cười :“Đợi rồi biết, đợi rồi biết.” Lại nhìn Thích Ngọc Lâm, hơi hơi cúi đầu, mặt nhàng cười. Xem bọn họ như vậy, nàng đại khái đoán được ít. Nhất định là Thích Ngọc Lâm lại làm cái gì mới mẻ rồi.

      Ai, biết khi nào nàng mới có thể quang minh chính đại ở bên Đoàn Chính Trung, để cho Thích Ngọc Lâm có thể theo đuổi hạnh phúc của chính .

      Bàn bên cạnh, người bộ dáng thư sinh lúc này nhìn trời làm thơ, thanh rơi vào trong tai bọn họ, mấy người cũng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng tròn.

      Lúc này, có ba người Đột Quyết từ dưới lầu lên, đầu là người hơn hai mươi tuổi, áo bào màu hồng viền đen đẹp đẽ quý giá, áo choàng làm từ lông Bạch Hồ, mặt mang theo vài phần khinh thường, vài phần coi rẻ, ngay cả lên tầng vẫn nâng cao cằm. Người đằng sau cũng làm bộ ai bì nổi, nhìn qua hình như là tùy tùng của người phía trước.

      Trong kinh thành đều biết, mấy ngày nay Đại điện hạ Đột Quyết tới chơi, địa vị mấy người này nhất định thấp, liền tránh xa.

      Mấy người lên lầu, tùy tùng trong đó lớn tiếng kêu lên:“Tiểu nhị!”

      Tiểu nhị tửu lâu vội vàng đưa rượu lên cho khách, nghe thấy tiếng kêu cao vút này, lập tức tới. Trong kinh thành còn nhiều quan to hiển quý, hơi vô ý đắc tội người thể trêu vào.

      Tùy tùng kia :“ phát gia chúng ta đến đây sao?”

      Tiểu nhị xoay người :“Đắc tội các vị gia, hôm nay là ngày đặc thù, bàn trong quán sớm được đặt hết, vài vị gia có thể đến quán khác xem, cố gắng còn có thể chiếm được vị trí.”

      Lời này vừa ra, tùy tùng kia liền tiến lên, đá tiểu nhị cước ngã xuống đất, khay rượu trong tay tiểu nhị “xoảng” tiếng rơi xuống.

      Vốn mọi người ngâm thơ, ngắm trăng, cũng chưa chú ý tới động tĩnh bên này, tiếng vỡ này vang lên làm cho tất cả mọi người nhìn về phía này.

      Tùy tùng dẫm nát tay tiểu nhị, :“Bây giờ còn chỗ chưa?”

      Chưa để tiểu nhị chuyện, cầu thang liền vang lên tiếng “Cộp cộp cộp”, lập tức có người giống như chưởng quầy lên, đến trước mặt mấy người :“Đại gia, nô tài này đắc tội các vị đại gia, thỉnh đại gia đại lượng so đo với kẻ tiểu nhân. Ngài tới đúng dịp, vừa vặn có bàn khách có việc rồi, tiểu nhân đưa ngài qua đó.”

      Hai kẻ tùy tùng “Ha ha” cười to hai tiếng, lấy bội đao trong tay, vỗ :“Ngươi cho gia chúng ta là loại người nào, cái bàn tùy tiện có thể ngồi sao?”

      Chưởng quầy gật đầu liên tục xin lỗi, lại hỏi:“Vậy mấy vị gia coi trọng cái bàn nào, tiểu nhân xem có thể an bài hay .”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 142: Xung đột
      Editor: mèomỡ


      Chưởng quầy gật đầu liên tục xin lỗi, lại hỏi:“Vậy mấy vị gia coi trọng cái bàn nào, tiểu nhân xem có thể an bài hay .”

      Tùy tùng cung kính nhìn về phía chủ tử, người nọ hừ lạnh tiếng, nhìn chung quanh vòng sau, chỉ vào cái bàn :“Bàn kia.”

      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, lại thấy chỉ vào bàn bọn họ. Lại nhìn nam tử mặt nhọn hơn hai mươi tuổi kia, lúc này nhìn nàng chằm chằm, hơi hơi cười về bên này.

      Cầu Mộ Quân vội cúi đầu, rụt lui vào bên trong.

      Chưởng quầy vội theo, nhìn bên là người Đột Quyết khí diễm kiêu ngạo vừa thấy biết là thân phận bình thường, lại nhìn Thích nhị công tử bên này, biết làm thế nào cho phải.

      Nam tử mặt nhọn đến bên cạnh Cầu Mộ Quân, bàn tay chuẩn bị chạm vào cằm nàng.

      “Lại tiến về phía trước chút thử xem.” Thích Ngọc Lâm bưng chén rượu, nhìn trong chén rượu .

      Nam tử mặt nhọn quay đầu nhìn , cười : “Vốn ta còn muốn nhìn con nhóc này, ngươi như vậy, ta thay đổi chủ ý, bằng phá hư luôn con nhóc này, cùng nàng ta lên giường đúng là biết tốt xấu. Đêm nay, đại gia liền muốn nàng!”

      Thích Ngọc Lâm nhanh tay, hắt thẳng chén rượu vào mặt .

      Nam tử mặt nhọn có vẻ cũng biết chút võ công, nhưng tránh kịp, bị hắt trúng, vẻ mặt chật vật.

      Hai tùy tùng kia lập tức rút đao, hô to tiếng “Ngay cả Nhị vương tử Đột Quyết chúng ta ngươi cũng dám bất kính!” Rồi bổ tới Thích Ngọc Lâm.

      Thích Vi vỗ bàn muốn động thủ, Thích Ngọc Lâm lại đứng lên trước nàng, chỉ mấy chiêu đoạt đao của hai kẻ kia, đánh ngã bọn họ.

      Đột Quyết vương tử kia rút loan đao người đâm tới Thích Ngọc Lâm.

      Cầu Mộ Quân nhìn mà cực kì kinh hãi, đứng lên nắm quần áo Thích Vi.

      Đột Quyết vương tử chiêu chiêu hung ác, Thích Ngọc Lâm mặc dù giống mỗi chiêu đều muốn lấy tính mạng địch thủ, nhưng cũng khách khí.

      Đột Quyết vương tử coi ai ra gì, Thích Ngọc Lâm ở Thích gia từ cũng chưa từng sợ ai, hai người ai nhường ai.

      Võ công Thích Ngọc Lâm vẫn hơn phần, vài lần áp đảo Đột Quyết vương tử, Đột Quyết vương tử giống như càng bị áp chế lại càng hăng, ngã lại đứng lên, lại đánh, khiến Thích Ngọc Lâm thu tay được.

      Tùy tùng vừa mới bị đánh ngã cầm đao muốn nhân cơ hội đánh lén, lại bị Thích Vi phi thân lên, cước đá văng đao tay , tiếp ở trong tay sau đó chuẩn bị giúp Thích Ngọc Lâm đối phó Đột Quyết vương tử.

      Đột Quyết vương tử cười, : “Con nhóc này cũng rất được, biết công phu, tuyệt diệu! Có gan các ngươi giết ta, bằng ta chắc chắn giết nam nhâm, sau đó đem hai nữ nhân ném lên giường đùa bỡn phen.” xong, nhìn Cầu Mộ Quân, lại nhìn Thích Vi : “Ngực nàng kia lớn hơn, sờ lên thích; chân của ngươi có lực, *** lên đủ chặt! Ha ha ha!”

      “Ngươi!” Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân xấu hổ, giận dữ đỏ mặt, còn chưa động thủ, Thích Ngọc Lâm lập tức đạp vào gáy :“Ngươi xem ta có dám giết ngươi hay !”

      “Ngọc Lâm biểu ca đánh nhau! Đợi chút, cho ta đánh với, cho ta đánh với!” giọng truyền đến, Sanh Dung công chúa chạy tới trước mặt Đột Quyết vương tử, vừa nhấc chân muốn đạp, lại dừng ở giữa trung, nhìn người mặt đất :“Người này nhìn hơi quen mắt?”

      Đoàn Chính Trung phía sau : “ được xằng bậy, là Nhị vương tử Đột Quyết.”

      Sanh Dung buông chân, lúc này Thích Ngọc Lâm cũng buông ra.

      Đột Quyết vương tử từ đất đứng dậy, nhìn Sanh Dung công chúa và Đoàn Chính Trung, biết Thích Ngọc Lâm cũng phải nhân vật đơn giản, liền hừ lạnh tiếng xuống lầu, hai tùy tùng kia cũng vội theo.

      Sanh Dung bĩu môi :“ rồi? lễ phép.”

      Cầu Mộ Quân từ bên cạnh bàn tới, nhìn Liễu Vấn Bạch giả trang Đoàn Chính Trung, hỏi Thích Ngọc Lâm:“ có việc gì chứ?”

      Sắc mặt Thích Ngọc Lâm trầm xuống, :“Thực hối hận giết !” xong, đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, rót chén rượu, đặt bình rượu “rầm” cái xuống bàn, bưng chén rượu lên uống.

      Cầu Mộ Quân vội qua :“Ngươi làm gì thế? Ta cùng Vi Vi phải có việc gì sao?”

      Thích Vi cũng đến bên cạnh bàn, thở phì phì ngồi xuống.

      Sanh Dung cùng Đoàn Chính Trung tới, ngồi xuống hỏi:“Làm sao vậy, Vi Vi, các ngươi sao lại đánh nhau với tên mặt khỉ kia?”

      Thích Vi lời nào, Thích Ngọc Lâm cũng , Đoàn Chính Trung nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân cúi đầu :“ đùa giỡn ta cùng Vi Vi, Thích nhị công tử liền đánh .”

      “Cái gì, tên mặt khỉ này cũng đáng đánh, ở trong cung đùa giỡn cung nữ, ra bên ngoài còn đùa giỡn các ngươi!” Sanh Dung tức giận .

      Thích Vi cũng học Thích Ngọc Lâm rót chén rượu, cau mày ăn miếng bánh Trung thu rồi hỏi:“Ngươi sao lại ra ngoài, còn chạy đến nơi này?”

      Sanh Dung : “Còn , ta chạy tới nhà ngươi, nương ngươi các ngươi đến nơi này, ta vội vàng chạy tới, nếu đến sớm chút tốt rồi, có thể nhìn các ngươi đánh nhau.”

      Thích Vi liếc nàng cái, :“Vậy sao ngươi có thể ra ngoài, phải ngươi có rất nhiều việc sao? Người bên cạnh cũng thay bằng người cũ rồi?”

      Sanh Dung ha ha cười, :“Ừ, bánh Trung thu nơi này là đẹp!” xong liền cầm lấy cái ăn.

      Cầu Mộ Quân nhìn nàng, cảm thấy nàng có chút khác so với trước đây.

      Ánh mắt đảo qua người Đoàn Chính Trung giả, ở trong lòng thầm cảm thán Liễu Vấn Bạch giả là quá giống, nếu phải nàng gặp qua Đoàn Chính Trung trọng thương, đúng là thể tin được đây lại là giả .

      Lúc này, bên cạnh lại xôn xao, Cầu Mộ Quân nhìn lại, chỉ thấy người ở vài bàn bên cạnh đều nhìn xuống dưới lầu, còn có người từ bàn khác chạy đến, cũng cúi đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy đường lớn trước tửu lâu, hai đội mặc Thải Y*, còn có nữ tử múa, vừa múa vừa đến tửu lâu. Ở giữa đội ngũ dùng tòa sen nâng nữ tử, nàng kia ngồi tòa sen, Thải Y phiêu phiêu, giống như tiên nữ

      * Thải Y: Quần áo tơ màu, lụa nhiều màu sắc.

      Cảnh đó làm cho tất cả khách nhân lầu đều thò đầu ra nhìn.

      Đội khiêu vũ đến trước cửa tửu lâu bọn họ ngồi dừng lại, nhảy múa ở phía dưới, làm cho mọi người vây đầy chung quanh tửu lâu này.

      Do có vị trí tốt, bọn họ chỉ cần đứng bên lan can là có thể nhìn thấy ràng tình cảnh phía dưới. Lúc này tâm tình Thích Ngọc Lâm có vẻ tốt lắm, tâm tình Thích Vi cũng tốt, cười nhìn về phía dưới lầu.

      lát sau, nữ tử ở tòa sen chầm chậm đứng lên nhảy múa, dưới ngọn đèn, càng giống tiên nữ hạ phàm.

      Nàng kia nhảy trong chốc lát, vung tay áo dài vào trung, lại có muôn vàn cánh hoa từ trời bay xuống, Cầu Mộ Quân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mới phát ra là tầng cao nhất của các tòa nhà hai bên đường đều có người đứng, tung hoa xuống dưới.

      Người chung quanh chậc chậc cảm thán, nghĩ tới đúng lúc này, từ lại có cái đèn lồng lớn chậm rãi hạ xuống, cao chừng bằng người, ánh nến màu vàng khiến giấy đèn lồng màu trắng chuyển thành màu vàng nhạt, bên ngoài đèn lồng vẽ mỹ nhân đồ hoặc là tranh hoa điểu ngư trùng(1) như bình thường, mà là Hoa quế thủy mặc, toàn bộ đèn lồng cực kỳ giống trăng tròn trời cao.

      (1) Tranh hoa điểu ngư trùng (hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng) của Trung Quốc có nguồn gốc lâu đời. Kể từ đời Đường và đời Tống trở về sau, loại tranh này kết hợp giữa hội họa và văn học. Ở Âu Châu, từ thời Phục Hưng cho tới nay loại tranh đề tài bướm, thảo trùng, hoa cỏ phải là hiếm. Nhưng những đề tài này trong lối họa sơn dầu Tây phương hàm ý nghĩa tượng trưng văn học. Đó là nét đặc trưng của hội họa truyền thống Trung Quốc, khác biệt với lối họa sơn dầu Tây phương. bao triều đại qua, các họa gia cũng rất thường là thi nhân, văn sĩ, dùng hội họa để tải những thi tứ của mình.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 143: Say rượu
      Editor: Mèo mỡ

      Đèn lồng kia chậm rãi hạ xuống giữa đóa hoa, nữ tử múa trong đóa hoa sen liền đột nhiên bay lên, chân rời khỏi hoa sen, bay về phía đèn lồng như trăng tròn ở giữa trung.

      Bốn phía tiếng hoan hô như sấm dậy, mọi người vỗ tay kêu lên:“Hằng Nga bôn nguyệt! Hằng Nga bôn nguyệt!” (Hằng Nga bay lên mặt trăng) (1)

      Cầu Mộ Quân cũng nhìn chớp mắt cảnh tượng tuyệt đẹp này, lộ ra ánh mắt vui sướng.

      Trong trời đêm, đột nhiên ở hai bên gian lầu chăng sợi dây mảnh dễ nhìn, nữ tử bay đến trung, tung dải lụa, đứng trước đèn lồng, kéo đèn lồng bay về phía tửu lâu.

      Đến khi nữ tử như Hằng Nga kia bay tới phía nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn về phía Thích Ngọc Lâm.
      Thích Ngọc Lâm chỉ cười nhìn nàng.

      Tất cả là làm, là vì nàng mà chuẩn bị!

      Cầu Mộ Quân lại quay đầu lại, nàng kia bay đến trước mặt nàng.

      Chỉ thấy nàng kia vươn tay, đem chiếc bánh Trung thu vừa tròn vừa lớn cho nàng.

      Cầu Mộ Quân nhìn Thích Ngọc Lâm bên cạnh, ánh mắt ý bảo nàng nhận bánh Trung thu.

      Thích Ngọc Lâm :“Mở ra nhìn xem.”

      Cầu Mộ Quân nhìn , chậm rãi tách bánh Trung thu kia ra, lộ ra tờ giấy.

      Rút tờ giấy trong bánh Trung thu, mở ra nhìn, đúng là tám chữ: “Chấp tử tay, cùng tử giai lão”. (Nắm tay nhau cho tới bạc đầu)

      thiếu niên hơn mười tuổi lẻn đến bên cạnh nàng, thò đầu vào nhìn, thầm:“Chấp tử tay, cùng tử giai lão.” Sao đó bỏ chạy, lớn tiếng hô:“Viết ‘chấp tử tay, cùng tử giai lão’! Chấp tử tay, cùng tử giai lão!”

      Bốn phía tiếng hoan hô vang dậy, thư sinh đứng bên hô lớn tiếng :“Tình cảnh này, đêm trăng này, là giai nhân tài tử, là ‘Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên’ !” (Chỉ muốn làm uyên ương chứ muốn làm thần tiên)

      Mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cánh hoa bay đầy trời, nữ tử khiêu vũ bay , đèn lồng như trăng tròn bay lên , quần áo nàng kia phấp phới hạ xuống tòa sen, bắt đầu khiêu vũ.

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, thản nhiên cười, câu.

      Thích Ngọc Lâm :“Mộ Quân, ta chỉ ra tâm ý của ta, nàng cần quá để ý, chúng ta trở lại ngồi .” Mấy người trở về, thấy Sanh Dung cùng Đoàn Chính Trung ngồi xuống, Sanh Dung thế nhưng lại uống rượu.

      Thích Vi chạy tới :“Ngươi làm sao vậy, còn uống rượu, lá gan là càng lúc càng lớn!” xong định lấy bầu rượu của nàng.

      Sanh Dung đẩy nàng :“Đừng động vào ta!”

      Thích Vi ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung, chỉ thấy bình tĩnh nhìn Sanh Dung, giống như có chuyện gì.

      Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm cũng nhìn thấy, Thích Ngọc Lâm hỏi Sanh Dung:“Phong nha đầu, ngươi làm sao vậy? Uống như vậy, trở về sợ ai mắng sao?”

      Sanh Dung nhìn lại cái, cầm bình rượu đổ vào miệng.

      Đoàn Chính Trung đoạt lấy bình rượu trong tay nàng, thay nàng rót ly.

      Sanh Dung lấy chén rượu, uống ly, bắt đầu khóc.

      Thích Vi ngăn bàn tay lại định rót thêm rượu của nàng lại, hỏi:“Ngươi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Sanh Dung khóc càng lớn, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Cầu Mộ Quân đưa khăn tay cho Thích Vi, Thích Vi cầm khăn thay nàng lau nước mắt :“Làm sao vậy, ngươi ?”

      Sanh Dung :“ là người xấu! Ta muốn giết !”

      Thích Vi vội la lên:“Rốt cuộc làm sao vậy, ngươi , ngươi muốn giết ai? Là ai bắt nạt ngươi sao?”

      Sanh Dung khóc hồi lâu, mới :“Phụ hoàng muốn làm Phò mã, làm, còn cho dù chết, cũng làm.” Mấy người chấn động, Thích Vi vội hỏi:“Là tên tân khoa Trạng Nguyên kia sao? Vì sao? vì sao làm?”

      Sanh Dung khóc :“ có vị hôn thê, lập tức thành thân, phụ nàng ấy.” xong, nàng lại đau lòng thêm vài phần, bưng chén rượu lên tiếp tục uống.

      Thích Vi hỏi:“Vậy…… bất kính như thế, phụ hoàng ngươi giết sao?”

      Sanh Dung nức nở :“Phụ hoàng muốn giết , ta xin phụ hoàng thả .”

      “Vì sao?” Thích Vi kỳ quái .

      Đây cũng là điều Cầu Mộ Quân muốn hỏi, theo tính cách của Sanh Dung chỉ sợ là muốn khiến cho chết có chỗ chôn mới phải. Sanh Dung dựa vào bàn vùi đầu khóc :“Ta muốn chết, muốn chết……”

      ra là mối tình đầu, nàng tân khoa Trạng Nguyên kia rồi, tiếc rằng người ta nàng. Cho dù nàng là con của hoàng đế, đến chuyện tình cảm cũng làm gì được.

      Nghe xong lời của nàng, trong lòng mọi người đủ loại cảm xúc, Cầu Mộ Quân cầu xin ông trời để nàng gặp được người nàng , cũng nàng; Thích Vi vui mừng vì người hiểu chuyện như Sanh Dung cũng có ngày trưởng thành; Thích Ngọc Lâm nhìn thoáng qua Cầu Mộ Quân, chỉ cảm thấy bi ai giống Sanh Dung.

      Sanh Dung lại tiếp tục uống rượu, Thích Ngọc Lâm nhìn nàng uống, cũng rót cho mình ly, hơi uống hết.

      Thích Vi muốn khuyên, nhìn bộ dạng Sanh Dung lúc này lại khuyên nổi, : “Chậm chút, đợi ta với, ta uống cùng ngươi.”

      “Được, nào, cạn chén! Ngọc Lâm biểu ca, ngươi cũng cạn chén!”

      “Cạn chén!” Thích Ngọc Lâm vươn chén rượu .

      Ba người cứ như vậy uống rượu, Cầu Mộ Quân nhìn về phía Liễu Vấn Bạch giả làm Đoàn Chính Trung, Liễu Vấn Bạch cũng nhìn nàng cái, lộ ra ánh mắt có biện pháp. Cầu Mộ Quân lại nhìn , dùng ánh mắt hỏi Đoàn Chính Trung có ổn , hiểu sao lại giả vờ phát .

      “Đến, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ cũng uống, uống rượu, tỷ gả cho Ngọc Lâm biểu ca coi như hết.” Sanh Dung đưa chén rượu về phía nàng .

      Cầu Mộ Quân xấu hổ nhìn Thích Ngọc Lâm, lại nhìn Liễu Vấn Bạch, :“Sanh Dung, uống ít thôi, lát nữa còn phải trở về.”

      Sanh Dung bĩu môi :“Tỷ uống, ta uống”

      xong lại với Thích Ngọc Lâm:“Ngọc Lâm biểu ca, cạn chén!”

      “Nào, cạn chén!” Thích Ngọc Lâm , hai người cùng ngửa đầu uống cạn.

      Sanh Dung lại rót rượu, với Thích Vi:“Vi Vi, ngươi , ngươi vừa mắt ai, với ta, ta bảo phụ hoàng chỉ hôn giúp ngươi!”

      Thích Vi uống đến đỏ mặt, cười :“Thôi , ngay cả chính ngươi còn chỉ được, còn chỉ ta!”

      Sanh Dung khụt khịt :“Vi Vi, ngươi cười ta, ngươi cười ta……” xong, tiếp tục rót rượu.

      “Ta thích Mộ Quân tỷ tỷ, ta muốn nàng làm tẩu tử của ta, mỗi ngày chơi với ta.” Thích Vi cười, với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, nào, cạn!” Bỗng nhiên nàng lẩm bẩm:“A, tỷ cạn.” Vừa , vừa tiếp tục uống rượu.

      Tiếp tục uống, người bốn phía dần dần thưa thớt, nghe là ‘Tế nguyệt đại điển’ bắt đầu, mọi người đều xem ‘Tế nguyệt đại điển’.

      Cầu Mộ Quân với Sanh Dung:“Sanh Dung, chúng ta đừng uống nữa, xem ‘Tế nguyệt đại điển’ .”

      Sanh Dung để ý tới :“ được, ta muốn uống, đại điển gì gì đó có gì đẹp, ta muốn uống rượu, rượu uống tốt nhất! Vi Vi, ngươi thấy đúng ?”

      “Ha ha, đúng, rượu uống tốt nhất ……”

      Thích Ngọc Lâm tuy rằng cũng uống, nhưng bởi vì tửu lượng tốt, mặt còn đỏ khí suyễn. Hai người kia thực say. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo nghĩ biện pháp đưa Sanh Dung hồi cung, Liễu Vấn Bạch lại vẫn nhìn nàng.

      (1) Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月)
      Dịch nghĩa: Hằng Nga bay lên mặt trăng
      Nguyên văn (lấy từ đoạn trích Hoài Nam Tử cổ bản ở sách Sơ Học Kí):
      Nghệ thỉnh bất tử chi dược ư Tây Vương mẫu, Hằng Nga thiết dĩ bôn nguyệt, thác thân ư nguyệt, thị vi thiềm thừ, nhi vi nguyệt tinh.


      Dịch nghĩa:
      Hậu Nghệ xin thuốc bất tử chỗ Tây Vương mẫu, Hằng Nga ăn trộm để lên được mặt trăng, gửi thân ở cung trăng, làm thiềm thừ, làm thần mặt trăng.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 144: việc phát sinh
      Editor: mèomỡ

      Thích Ngọc Lâm tuy cũng uống, nhưng bởi vì tửu lượng tốt, mặt còn đỏ khí suyễn. Hai người kia thực say. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo nghĩ biện pháp đưa Sanh Dung hồi cung, Liễu Vấn Bạch lại vẫn nhìn nàng.

      Sanh Dung uống, đột nhiên đứng lên :“Ta muốn giết , ta muốn chém đầu cả nhà !”

      Liễu Vấn Bạch ấn nàng ngồi xuống, nàng lại cầm lấy bầu rượu chạy đến lan can la to: “Chém cả nhà, ta muốn chém đầu cả nhà ! ! Ta muốn thiến , khiến cho sinh con được, mỗi ngày hầu hạ ta!” xong, muốn nhảy từ lan can xuống.

      Liễu Vấn Bạch giữ chặt nàng :“ từ chỗ này xuống được, phải bằng cầu thang, trở về rồi chém đầu cả nhà .”
      “Được, mau, mau, ta muốn trở về! Ta muốn trở về giết , ! Thiến !”

      Cầu Mộ Quân thấy có cơ hội mang Sanh Dung , thở dài nhõm hơi, vội giúp Liễu Vấn Bạch dìu Sanh Dung xuống lầu. “Khoan, sao ngươi lại lấy mất cốc của ta, cho ta, cho ta……” Thích Vi chạy tới, muốn lấy bầu rượu của nàng.

      “Đây là của ta……” Sanh Dung cho, Thích Vi lại càng muốn, hai người loạng choạng ngã xuống đất tranh nhau bầu rượu.

      Cầu Mộ Quân lại dìu Thích Vi, với Thích Ngọc Lâm:“Ngươi mau đỡ Vi Vi về nhà, đúng là, muốn để cho các nàng say ngã ở đây sao?”

      Thích Ngọc Lâm lúc này mới có phản ứng, đứng dậy đỡ lấy Thích Vi :“Cha cũng sắp về rồi, chúng ta trở về , về rồi lại uống.”

      được, ta muốn uống ở đây, ta muốn uống!” Thích Vi còn giãy dụa muốn cướp bầu rượu của Sanh Dung, Thích Ngọc Lâm vừa kéo nàng xuống lầu, vừa :“Trong phòng ta có rượu, ngon hơn rượu nơi này, ta mang muội uống, chúng ta cùng nhau uống.”

      Sanh Dung cũng :“Nhanh lên, ta cũng muốn xuống, ta muốn thiến làm thái giám!”

      Liễu Vấn Bạch cùng Cầu Mộ Quân đỡ Sanh Dung xuống lầu, xe ngựa theo từ trong cung ra đứng sẵn ở cửa, lúc này Thích Ngọc Lâm cũng đỡ Thích Vi lên chiếc xe khác.

      Cầu Mộ Quân chạy tới, giúp đỡ lấy Thích Vi, Thích Ngọc Lâm ở kéo Thích Vi lên xe ngựa. “Trở về trăm ngàn đừng uống nữa, nàng chịu nổi.” Cầu Mộ Quân .

      Thích Ngọc Lâm gật gật đầu, :“Nàng cũng trở về sớm , cẩn thận chút, thuê xe ngựa, cần mình.”

      biết, ta có say. Ngươi nhanh đưa nàng trở về.” Cầu Mộ Quân xong, thay khép rèm lại.

      Thích Ngọc Lâm cùng Thích Vi lên xe ngựa rồi, Cầu Mộ Quân lại chạy tới bên Liễu Vấn Bạch, Liễu Vấn Bạch vừa đỡ Sanh Dung lên xe ngựa, có tiểu thái giám nhanh chóng tiến lên hầu hạ nàng, Liễu Vấn Bạch đứng ở phía dưới.

      “Nếu nhìn thấy ‘Chỉ tiện uyên ương tiện tiên’ hôm nay, chỉ sợ ngay cả tâm tình dưỡng thương cũng có.” Liễu Vấn Bạch .

      Cầu Mộ Quân giải thích :“ phải, ta chỉ là……”

      “Quên , để xem gì, tiếp tục như thế này, chỉ có thể để cho ra tay.” xong, Liễu Vấn Bạch về phía xe ngựa.

      “Ta……” Cầu Mộ Quân còn muốn , Liễu Vấn Bạch lên xe, quay đầu :“Cầu đại tiểu thư tự trở về .” xong liền vào xe ngựa.

      Nhìn xe ngựa xa, trong lòng Cầu Mộ Quân rất thoải mái.

      Nếu để cho Đoàn Chính Trung nhìn đến cảnh tượng hôm nay, nghĩ thế nào? Nghe ý của Liễu Vấn Bạch, hình như chuyện này cho , vậy tâm tình tốt, có thể ảnh hưởng đến việc dưỡng thương hay ?

      Ngày hôm sau, vốn định tìm Đoàn Chính Trung, lằng nhằng nửa ngày, thể , hôm sau nữa trong nhà lại có việc thể ra ngoài, đến ngày thứ ba sau Trung thu, nàng mới ra cửa. nghĩ tới vừa mới vào quán trà, liền nghe được mọi người trong quán trà thảo luận vô cùng náo nhiệt.

      “Ta cảm thấy rất có thể, người Thích gia cũng dễ chọc.”

      “Đúng đúng đúng, nghe vụ đánh nhau ngày đó, ra tay rất nặng, còn dùng đao!”

      “Ha ha, các ngươi biết nhưng ta biết rất ràng, chuyện ngày đó, ta chứng kiến từ đầu tới đuôi …

      mau mau, là đánh rất hăng sao? Thích nhị công tử thực đánh nhau với vương tử Đột Đột gì đó sao?”

      “Đó là Nhị vương tử Đột Quyết, ngày đó tửu lâu là ta gây trước, câu, liền đá tiểu nhị cước, tiểu nhị kia ngã xuống đất, hình như ngã , nghe sau đó còn phải tìm đại phu!”

      “Rồi sao nữa?”

      “Sau đó hai câu, lại muốn đánh cả chưởng quầy, ngươi xem Phùng chưởng quầy là ai chứ, Đường lão bản là loại người nào, họ đều có hậu thuẫn, nhưng lúc thấy Nhị vương tử kia, vẫn phải khách khí bàn trong tửu lâu cho tùy chọn cái! Nhị vương tử kia chọn trúng bàn của Thích nhị công tử, tranh bàn , còn dám đùa giỡn Cầu đại tiểu thư……”

      “Chuyện Thích nhị công tử muốn kết hôn với Cầu đại tiểu thư sớm huyên náo như vậy, sao có thể để yên?”

      “Đó là đương nhiên! Cho nên, kế tiếp Thích nhị công tử liền đánh nhau với vị Nhị vương tử kia. Tuy rằng Nhị vương tử kia mang theo hai hạ nhân, đeo bảo đao, thần khí mười phần, nhưng Thích nhị công tử cũng phải người dễ đối phó, người ta luyện qua võ công, vài chiêu đánh bại ba người kia. Nhị vương tử kia tức giận, chỉ tức giận, ngay cả Thích tam tiểu thư cùng Cầu đại tiểu thư cũng dám trêu trọc, Thích tam tiểu thư cùng Thích nhị công tử chuẩn bị giết có hai người nữa đến, biết sao lại đánh nữa, Nhị vương tử cũng câu nào liền bỏ .”

      “Theo như ngươi , vậy Đột Quyết vương tử thực có thể là bị Thích nhị công tử giết, tại kinh thành, người Thích gia còn có thể sợ ai? Còn có ai dám đụng?”

      “Nhưng lần này giống, người đó là vương tử Đột Quyết, nghe đại điện hạ Đột Quyết tuyên bố, giao hung thủ ra, lấy mạng đền mạng, quyết bỏ qua việc này!”

      khéo có chiến tranh?”

      “Cũng có thể.”

      “Nếu là do Thích nhị công tử giết, Hoàng Thượng trừng phạt Thích gia sao?”

      biết chừng, đều là suy đoán, ai biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      “A, tiểu thư thỉnh vào bên trong!” Tiểu nhị tiến lại .

      “Đó phải là Cầu đại tiểu thư sao?” Những người vừa rồi bàn tán chuyện đánh nhau đều quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân. Người đó vừa , những người khác đều nhìn về phía này, Cầu Mộ Quân vội rời . Ở cửa nghe được đầy đủ lắm, những cũng đủ để cho nàng ngoài ý muốn. Nhị vương tử Đột Quyết chết, Thích Ngọc Lâm hôm kia đánh bị hoài nghi.

      Cầu Mộ Quân nhất thời hoang mang lo sợ, muốn đến Thích gia, lại cảm thấy đường đột, muốn biết ràng tình huống, lại dám hỏi người ngoài, huống hồ trải qua nhiều chuyện như vậy, rất nhiều người nhận ra nàng, nàng dám tiếp tục ở bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, chạy về nhà.

      Đúng rồi, vương tử Đột Quyết chết, quan hệ đến quốc hai nước, chuyện lớn như vậy quan viên triều đình chắc chắn đều biết, bây giờ nàng thể gặp Đoàn Chính Trung, hẳn là có thể hỏi cha. Chân cha tuy rằng vẫn thể , nhưng mỗi ngày vẫn đều quan tâm chuyện triều đình, cũng có bằng hữu cùng tới thương lượng số việc với ông, chuyện lớn như vậy, cha khẳng định biết!
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :