1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 10: Cái hôn ghê tởm
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      cúi đầu hôn lên bụng nàng rồi lại ngẩng đầu chuyển ngọn nến qua phía bụng nàng giọt.

      cứ như vậy hôn chút lại từng giọt. Cầu Mộ Quân bị tra tấn gần ngất xỉu mà vẫn làm biết mệt.


      Cuối cùng hôn chừa chỗ nào bụng nàng, để ngọn nến ở vai nàng. Từng giọt nến theo ngọn nến nghiêng liên tiếp lên người nàng, làm cho nàng đau đến chảy nước mắt.


      Đoàn Chính Trung từ bụng nàng ngẩng đầu, dịu dàng lại mang theo tình dục đáng sợ :“Hầu hạ ta, hầu hạ tốt ta thả nha hoàn kia.”


      Cầu Mộ Quân tự nhận mình phải người mềm lòng nhưng ở trước mặt Đoàn Chính Trung nàng lại thành người có tâm địa từ bi. Nàng biết mình cần vì nha hoàn quen mà tự chuốc lấy khổ, nhưng tưởng tượng đến thủ đoạn của kẻ trước mắt nàng vẫn đành lòng.

      Vì thế, trong lòng nàng tuy sợ hãi nhưng ở ngoài mặt lại cố gắng bình tĩnh gật đầu.


      Đoàn Chính Trung cởi dây thừng tay nàng, thả nàng tự do.


      Cầu Mộ Quân lại lần nữa thay cởi áo tháo thắt lưng, sau đó bất chấp hôn lên môi .


      Trong lòng lại nhớ tới lời của nha hoàn kia,“Ăn nhiều tiên như vậy”…… ra buổi chiều đĩa thịt băm ăn là nơi đó của động vật, dạ dày Cầu Mộ Quân nhộn nhạo, cuống quít rời môi .


      Khi nàng hôn đến ngực lại bị kéo đứng lên, bị hôn lên môi. Lưỡi vươn vào trong miệng nàng, ở bên trong công thành đoạt đất, có khi hướng thẳng tới cổ họng của nàng. Khiến cho đầu óc nàng hỗn loạn càng hỗn loạn thêm, thân thể vô lực xụi lơ.


      Bây giờ nàng mới biết được cái gì là hôn.


      Đoàn Chính Trung lại đột nhiên đẩy nàng ra, đá nàng cước xuống dưới giường.


      “Từ hôm nay trở , cho phép bước vào gian phòng này nửa bước!” Trong mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.


      tình bất định, hỉ nộ vô thường, quả nhiên phải người nàng có thể nhìn thấu. Sau khi bị đá xuống giường, nàng chỉ vội vàng mặc tạm hai món quần áo che khuất thân thể, bị nha hoàn dẫn ra ngoài, đưa nàng đến gian phòng khác.


      Nhưng dù thế nào kết quả này cũng tốt.


      Buổi tối nàng bao giờ phải đối mặt với nữa.


      Bóc sáp nến người ra lưu lại những điểm đỏ. Những chỗ bị sáp nến còn hơi hơi đau, Cầu Mộ Quân thở phào nhõm, cảm thấy may mắn vì tất cả đều trôi qua.


      Ngoại trừ Đoàn Chính Trung cùng con chó kia khiến cho nàng kinh hồn, so với đêm đầu đến đây Cầu Mộ Quân ngủ coi như an ổn. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau nàng nghe nha hoàn mạo phạm lại bị đưa vào thanh lâu. Mặc dù nha hoàn kia bán mình cho Đoàn phủ nhưng vẫn phải nghe theo xử trí.


      Cuối cùng nàng nhận Đoàn Chính Trung là loại người nào. Chính là kẻ tiểu nhân vừa tàn nhẫn vừa độc ác, lại còn thù dai, biến thái. Đêm qua ràng chỉ cần nàng hầu hạ tốt bỏ qua cho nha hoàn kia. Nàng cảm thấy mình làm rất tốt rồi thế mà vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy.


      Nhớ tới cái hôn đêm qua, nghĩ muốn nôn rồi, buổi tối còn vừa ăn ngưu tiên. Bây giờ ngẫm lại nha hoàn kia thực đúng, mỗi ngày ăn tiên phải là thái giám là gì!


      Cầu Mộ Quân oán hận nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng. Nếu đắc tội , chừng mạng cũng chẳng còn!
      KhaiDoanh_347, leemal thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      truyện này hồi đó có đọc, cơ mà ed chưa xong nên ngưng giữa chừng. ko biết giờ đã ed xong chưa nàng, để ta đọc tip. ;)

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      xong bạn nhé, cứ yên tâm mà đọc..hjhj

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 11: Hái hoa
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân oán hận nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng. Nếu đắc tội , chừng mạng cũng chẳng còn!

      Ban ngày việc duy nhất có thể làm đó là dạo trong vườn hoa.

      Tuy rằng vào Đoàn phủ, gả cho thái giám Đoàn Chính Trung biến thái, nhưng nếu có thể sống nàng muốn cố gắng sống tốt, ít nhất đến mức vì mấy chuyện này mà ngày ngày nghẹn ở trong phòng buồn bực mà chết. Sáng sớm Cầu Mộ Quân liền ra ngoài đến vườn hoa, nhìn hoa tươi khoe sắc trong vườn, oán giận với Đoàn Chính Trung cũng tiêu tan ít.

      Tâm tình có cải thiện, nàng liền hái bông hoa đưa lên mũi ngửi, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      đến phía trước, nàng thấy gốc cây bích đào (1). Hoa đào hồng hồng, trông rất đẹp mắt. Cầu Mộ Quân nhìn vài nha hoàn bên người, với người cao nhất: “Thử xem có hái được bông hoa kia xuống .”

      Nha hoàn gật đầu, chậm rãi đến bên cạnh cây, đưa tay với đến bông hoa nhưng vẫn với tới.

      Mấy nha hoàn còn lại thấy thế vội lên giúp đỡ, kéo những nhánh cây khác xuống. Bông hoa có hạ xuống chút, nhưng vẫn chưa với tới.

      Cầu Mộ Quân cũng lên thử kiễng chân với nhưng thành.

      Đúng lúc này Đoàn Tử Thông ngang qua, khỏi dưngf chân nhìn tình hình bên này, khóe miệng hơi hơi nâng lên. Bên kia vẫn nỗ lực, nhìn hồi lâu cuối cùng nhịn được :“Mẫu thân, để ta giúp người .” xong lên phía trước, nâng tay lên, dễ dàng hái bông hoa xuống.

      “Mẫu thân –” Đoàn Tử Thông tươi cười đưa hoa cho Cầu Mộ Quân.

      Cầu Mộ Quân vui mừng nhận lấy đóa hoa, lập tức đưa lên mũi ngửi chút, vui vẻ nhìn Đoàn Tử Thông, hai mắt phát sáng, cười :“Thơm quá, là đẹp, cảm ơn ngươi!” Cười như vậy, mất phần tiểu thư khuê các trang trọng, thêm phần thiếu nữ ngây thơ đáng .

      Đoàn Tử Thông hơi đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng cười, :“Mẫu thân vui là tốt rồi.”

      Sau đó vừa hơi nhấc tay lên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lùi ra sau hai bước, cúi đầu :“Nghĩa phụ.”

      Cầu Mộ Quân nghiêng đầu thấy Đoàn Chính Trung vẻ mặt tối tăm, cuống quít sửa sang lại quần áo, đoan chính đứng, dịu dàng :“Lão gia vào cung sao?”

      Đoàn Chính Trung đến, chỉ nhìn nàng mà đáp lời, sau đó với Đoàn Tử Thông:“Sao đọc sách lại đến vườn hoa?”

      Đoàn Tử Thông có vẻ rất sợ , đầu cúi rất thấp, giọng :“Con nhất thời mệt mỏi nên ra ngoài dạo vài vòng, giờ lập tức trở về.”

      xong, lập tức cúi đầu rời .

      Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo rời , lúc nghiêng đầu lại phát Đoàn Chính Trung nhìn mình.

      (1) Cây Bích đào
      [​IMG]
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 12: Gia tộc Đoàn thị
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      xong, lập tức cúi đầu rời .
      Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo rời , lúc nghiêng đầu lại phát Đoàn Chính Trung nhìn mình.


      Cầu Mộ Quân cố ý nghiêng mặt qua bên, Đoàn Chính Trung trong mũi hừ lạnh tiếng, lập tức rời .


      Cầu Mộ Quân lại gọi lại.


      “Lão gia –”


      Đoàn Chính Trung quay đầu, chờ nàng .


      Cầu Mộ Quân tiến lên vài bước, tới gần thấp giọng :“Ngày mai…… Ngày mai là ngày lại mặt.”(1)


      “Ngày mai ta phải tiến cung.” Ngữ khí Đoàn Chính Trung ôn hòa chút nào, giống như câu với nàng cũng khó chịu.


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân hít hơi, cố gắng bình tĩnh :“Đoàn đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, xin nghỉ ngày chẳng lẽ Hoàng Thượng còn phê chuẩn sao?”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng cái, đáp lời mà xoay người rời .


      Cầu Mộ Quân tức giận ở phía sau :“ , mình ta trở về, dù sao người ta có cũng ngươi!”


      Đoàn Chính Trung cũng quay đầu lại cứ thế rời , Cầu Mộ Quân tức giận đến vung tay, tức giận :“ dạo nữa, trở về!”


      Trở về phòng ngồi có việc gì làm, Cầu Mộ Quân lại lấy sách ngày hôm qua mượn Đoàn Tử Thông ra xem, lật vài tờ xong sai nha hoàn lấy giấy bút đến.


      Vốn muốn tùy tay viết mấy chữ, ai dè viết xong Cầu Mộ Quân mới phát mình mắng Đoàn Chính Trung.


      “Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái, biết xấu hổ học nữ nhân dùng phấn thơm, cầu trời phù hộ cho ngươi ăn mấy thứ ghê tởm đấy đến chết luôn !”


      Nàng oán hận viết nha hoàn vào, đứng được lát, :“Phu nhân, vừa rồi nô tỳ qua chuồng ngựa nghe thấy quản gia phân phó người chăm ngựa bảo bọn họ mang mấy con hồng mã ra tắm rửa, chứng tỏ lão gia muốn dùng. Phu nhân, ngày mai lão gia chắc chắn cùng người về phủ Hầu gia!”


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn nàng, là trong số mấy nha hoàn hầu hạ mình, tuổi trẻ, vóc người nho , mặt có hai lúm đồng tiền, rất có linh khí. Dường như nàng vui vẻ nhưng lại có chút sợ hãi dám biểu cảm xúc ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân vốn cũng hay để ý đến nha hoàn bên người, mà bây giờ nàng lại có thiện cảm với tiểu nha đầu này.


      Nha hoàn tôi tớ trong Đoàn phủ thể chuyện cùng được. Mỗi tiếng cử động của bọn họ đều vô cùng cẩn thận. Đối với vị phu nhân mới tới là nàng, mọi người còn biết thái độ của Đoàn Chính Trung đối với nàng là gì, cho nên dám tiếp cận cũng dám mạo phạm, hai ngày vừa rồi đều là cung kính cũng thân cận. Mà tiểu nha hoàn này biết nàng vì thái độ của Đoàn Chính Trung nên tức giận, nghe được tin tức còn đến riêng cho nàng, chuyện liên quan đến mình nàng lại cao hứng, cái này khiến Cầu Mộ Quân có vài phần kính trọng với nàng.
      Nha hoàn thấy Cầu Mộ Quân vẫn nhìn mình, có chút ngượng ngùng, lại có chút bất an, cúi đầu.
      “Em tên gì?” Cầu Mộ Quân cười, nhàng hỏi.


      Nha hoàn ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, :“Phu nhân, nô tỳ tên Đoàn Mộc Cận.”


      Cầu Mộ Quân hơi giật mình, hỏi:“Ngươi cũng họ Đoàn sao?”


      Nha hoàn trả lời:“Là tên nô tỳ bốc thăm được sau khi vào Đoàn phủ, mọi người đều họ Đoàn.”


      (1) Lễ lại mặt, hay lễ nhị hỷ. Thời gian đôi vợ chồng mới cưới về nhà lại mặt là từ 1 đến 4 ngày sau khi thành hôn. Lễ lại mặt thể ân cần, chu đáo của nhà trai và chú rể đối với gia đình nhà , giúp hai nhà thêm gắn bó.
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :