1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 135: Điểm đáng ngờ
      Editor: mèomỡ

      Liễu Vấn Bạch ở phía sau nàng :“Ta còn biết vì sao hưu ngươi, ngươi muốn biết ?”
      Cầu Mộ Quân ngừng lại. Đây là chuyện ngay cả nàng cũng biết.

      Liễu Vấn Bạch cười khanh khách tới :“Ngươi đừng có thấy ta nhìn qua cường tráng, kỳ ta ở giường rất lợi hại, Trung Trung ca chính là coi trọng ta có thể nhìn, có thể dùng, mới sủng ái, ngoan ngoãn phục tùng ta.”

      Cầu Mộ Quân bất khả tư nghị* nhìn .

      *Bất khả tư nghị (不可思議), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc “nan tư nghị”, nghĩa là “ thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”,

      “Có thể nhìn, có thể dùng” Là ý gì?

      Liễu Vấn Bạch tiếp: “Trung Trung ca hưu ngươi, phải vì lý do nào khác, chính là bởi vì ngươi là nữ nhân, kỳ càng thích bị nam nhân……” ý vị thâm trường** cười, :“Cầu tiểu thư hẳn là biết, cái loại tư vị dục tiên dục tử này có ai thích đâu?”

      ** Ý vị thâm trường: Ý vị, sâu xa, hứng thú, thú vị.

      “Ngươi…… Ngươi…… A” Cầu Mộ Quân sửng sốt nửa ngày, hét lên tiếng, ôm lỗ tai chạy trối chết về phía Cầu phủ. Liễu Vấn Bạch ở phía sau ấn bụng cười đến sắp ngồi xổm đất??

      Mới chạy đến nửa đường, Cầu Mộ Quân liền đột nhiên nghĩ tới.

      Nếu tên Liễu Vấn Bạch kia cùng Đoàn Chính Trung thực là quan hệ thân mật như vậy, Liễu Vấn Bạch khẳng định biết chuyện Đoàn Chính Trung phải thái giám, cẩn thận như , để con hát bình thường biết bí mật lớn như vậy sao?

      tại có hai vấn đề:

      Thứ nhất, lời Liễu Vấn Bạch có phải là hay ? Thứ hai, chỉ con hát bình thường thôi sao?

      Vấn đề đầu tiên, tuy rằng Đoàn Chính Trung cùng thân mật, làm cho nàng rất tức giận, nhưng , nàng vẫn tin tưởng , tin tưởng cảm tình của , cho nên nàng cũng cảm thấy Đoàn Chính Trung vô duyên vô cớ cùng người nam nhân được.

      Vấn đề thứ hai, nàng nhớ lại chút, nàng cùng Liễu Vấn Bạch gặp mặt ba lần.

      Lần đầu tiên là ở cửa Đoàn phủ, ở trước mặt Đoàn Chính Trung giả bộ mảnh mai; Lần thứ hai là ở Thích phủ, dám cùng Thích Tĩnh đối kháng; Lần thứ ba là lúc nàng sắp sửa bị Thích Sóc Ly diệt khẩu đột nhiên xuất , cứu nàng mạng, lại ghê tởm cười nhạo nàng phen.

      Lần ở Thích phủ, nàng đối với có chút vài phần kính trọng, vừa rồi……

      là đúng dịp, hay là cố ý?

      Nếu là đúng dịp thấy nàng gặp nguy hiểm, ở trước mặt nàng thị uy, đó phải là tác phong của tiểu nữ nhân sao? Cùng khí phách lúc ở Thích phủ cách biệt trời. Nếu cố ý, biết Thích Sóc Ly vừa nãy muốn giết nàng, cố ý xuất , cứu nàng mạng, vậy…… Nhưng ra cùng biểu của ở Thích phủ lúc trước đồng nhất, như vậy, càng thể là người bình thường.

      Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng biết đoán theo hướng nào, chỉ biết hết thảy đều rất phức tạp, bọn họ … tất cả mọi người rất giả .

      lúc sau đến Cầu phủ, Cầu phu nhân liền :“ phải mua son sao? Sao mua lâu như vậy?”

      “A?” Cầu Mộ Quân kỳ quái :“Con khi nào mua son ?”

      Cầu phu nhân hỏi ngược lại:“ phải buổi sáng con muốn mua son liền ra ngoài sao? Sao vậy, mua được sao?”
      Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người. Nàng khi nào muốn mua son? Nàng phải bị Đoàn Chính Trung dùng ngân châm làm hôn mê rồi đưa ra ngoài sao? Sao còn có thể với nương mua son ?

      Vừa muốn hỏi lại, lại nhớ liên lụy tới Đoàn Chính Trung, thể lung tung, Cầu Mộ Quân liền :“Phải, mua son, nhưng vừa vặn gặp được Thích Vi, liền cùng nàng uống trà, quên mất chuyện mua son, lần khác lại .”

      “Đứa này !” Cầu phu nhân hít hơi, lắc đầu nữa .

      Cầu Mộ Quân :“Nương, cha ở trong phòng sao?”

      Cầu phu nhân :“Ông ấy ở trong phòng còn có thể ở chỗ nào?”

      “A, con tìm cha .” Cầu Mộ Quân , liền vào trong phòng Cầu Vĩ.

      Tiến vào phòng, Cầu Mộ Quân liền đóng cửa lại, với Cầu Vĩ chuyện Thích Sóc Ly.

      “Cha, ngài nên làm gì bây giờ? Muốn bẩm báo trong cung ?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Cầu Vĩ lắc lắc đầu, :“ Nay Thích Tĩnh cùng Đoàn Chính Trung chiếm nửa phần thiên hạ, là trọng thần được Hoàng Thượng tín nhiệm, lại là hoàng thân quốc thích, Hòa phi, tam hoàng tử, cấm quân thống lĩnh Thích Sóc Ly, muốn động tới trưởng tử Thích gia, dễ hơn làm? Lúc trước “Phản loạn Thiếu Dương”, bọn Cố bá bá, vốn tính liên hợp mọi người buộc tội Thích Tĩnh lật đổ , kết quả lại bị lấy tội mưu phản xử trí. Chỉ sợ đến lúc đó chuyện Thích Sóc Ly có bằng chứng, con ngược lại bị hại, vậy phải lại vào con đường Cố gia năm xưa !”

      đến Cố gia, Cầu Mộ Quân lại lần đau lòng, lập tức đột nhiên nhớ tới trong thư phòng nhìn thấy tờ giấy kia, liền hỏi :“Cha, trong thư phòng……” Vừa hỏi khỏi miệng, nàng đột nhiên dừng lại.

      Đoàn Chính Trung tờ giấy có khả năng rơi trong thư phòng cha, nàng tin, tờ giấy khẳng định bị cầm. Nếu tại hỏi đến, cha khẳng định hỏi giấy ở đâu, vậy nàng phải giải thích như thế nào?

      thể ra quan hệ cùng Đoàn Chính Trung, nàng căn bản thể nào giải thích.

      Cầu Vĩ thấy nàng tiếp, liền hỏi :“Thư phòng cha làm sao?”

      Cầu Mộ Quân :“ có gì. Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ đâu? nhất định đến giết con, có biện pháp nào sao?”

      Cầu Vĩ nghĩ nghĩ, :“Có lẽ, có thể dùng Đoàn Chính Trung đến uy hiếp .” Cầu Mộ Quân giật mình :“Sao lại liên quan đến Đoàn Chính Trung ?”

      Cầu Vĩ :“Đoàn Chính Trung cùng Thích Tĩnh bất hòa là chuyện công khai, toàn triều cao thấp cũng chỉ có Đoàn Chính Trung thế lực như mặt trời ban trưa dám chống đối Thích Tĩnh, nghe gần đây bởi vì con hát, Đoàn Chính Trung cùng Thích Tĩnh lại càng căng thẳng. Nếu để cho Đoàn Chính Trung biết nhược điểm của Thích gia, nhất định bỏ qua .”

      “Ý cha là chúng ta đem tin tức này cho Đoàn Chính Trung, để cho đối phó Thích gia?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Cầu Vĩ lại lắc đầu :“ thể. Bọn họ nếu thực nhân chuyện này mà đấu lớn, chúng ta đây cũng bị liên lụy, hai bên này đều dễ chọc, đến lúc đó chỉ sợ nhóm lửa thân. Ta muốn tìm Thích Sóc Ly, sau đó đàm phán cùng , chúng ta cam đoan vĩnh viễn ra việc này, cam đoan giết người diệt khẩu.”

      “Nhưng mà…… vậy có thể được ?” Cầu Mộ Quân lo lắng .

      Cầu Vĩ :“ tại cũng chỉ có thể như vậy, tin tưởng Thích Sóc Ly cũng biết đây là phương pháp duy nhất chịu chút tổn thất, nếu tình náo loạn lớn, cuối cùng chỉ có thể là cá chết lưới rách. Phải biết rằng, Thích gia tại bằng trước kia lấy thúng úp voi* , bọn họ cũng sợ gặp chuyện may, như vậy Đoàn Chính Trung nhất định nhân cơ hội ra tay .”

      * Lấy thúng úp voi: việc sai trái lớn tày đình mà toan che đậy bằng lý lẽ thiếu sót, đủ, khiến dấu đầu hở đuôi.

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi:“Vậy tại làm sao bây giờ? Có lẽ đêm nay Thích Sóc Ly đến, chúng ta có nên đem tin tức đưa ra ngoài trước hay , khiến cho dám hành động thiếu suy nghĩ?”

      Cầu Vĩ gật đầu :“Con hậu viện đem con bồ câu đưa tin đến, bây giờ cha liền đưa tin cho vị bạn tốt nhiều năm.”
      “Vâng.” Cầu Mộ Quân xong, lập tức ra cửa

      Khi trở về, Cầu Vĩ viết xong, đem tờ giấy cột vào chân bồ câu đưa tin, thả ra ngoài.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 136: Bốn Hắc y nhân
      Editor: mèomỡ

      Buổi tối, Cầu Vĩ để Cầu Mộ Quân vụng trộm thay đổi phòng. Tắt đèn, Cầu Mộ Quân dám ngủ, chỉ khẩn trương ngồi ở góc sáng sủa. Thời gian từng chút trôi qua, đêm dần dần thâm trầm.

      Tiếng kêu khúc khúc, lá cây bị gió thổi phát ra thanh , tiếng bước chân hạ nhân…… Tất cả, tất cả, nàng đều giương lỗ tai lên nghe.

      Cho đến khắc, lòng của nàng đột nhiên căng thẳng, trận gió đêm thổi qua, nàng ràng nghe được bên ngoài hai thanh đặc thù, là thanh đao kiếm cắt vào da thịt.

      Nàng kinh hãi từ ghế đứng lên, cửa lập tức bị phá, trong bóng đêm nàng chỉ nhìn thấy cái bóng đen cùng thanh đao sắc bén bóng lưỡng.

      “Ta truyền tin tức ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng . Hắc y nhân dừng bước.

      Cầu Mộ Quân :“Nếu hôm nay…… Cầu phủ xảy ra chuyện, vậy…… Người kia đem tin tức cho Đoàn Chính Trung!”

      Hắc y nhân cười lạnh tiếng, :“Là con chim bồ câu đưa tin sao? Nó sớm mất mạng.” xong, đao của liền chém về phía nàng

      Khi thanh đao kia chỉ cách Cầu Mộ Quân chút, Hắc y nhân đột nhiên xoay người. Bởi vì sau lưng , lại tới Hắc y nhân khác, trường kiếm trong tay đâm về phía . Thoáng chốc, trước mặt Cầu Mộ Quân là trận đao quang kiếm ảnh, phân lẫn nhau. Nàng biết, dùng đao là Thích Sóc Ly, nhưng người kia……

      Kỳ nàng cũng biết, là Đoàn Chính Trung.

      Hai Hắc y nhân bay ra khỏi phòng, đánh ở trong viện, Cầu Mộ Quân vội vàng chạy ra ngoài.

      Đoàn Chính Trung……

      dường như vẫn luôn dùng ngân châm, lúc này vì sao cần ngân châm?

      Nghĩ lại, ngay cả nàng đều biết dùng ngân châm, khẳng định Thích Sóc Ly cũng biết, nếu để Thích Sóc Ly biết người cứu nàng là Đoàn Chính Trung, vậy quan hệ của nàng cùng Đoàn Chính Trung bại lộ.

      Đúng lúc này, Thích Sóc Ly đột nhiên thổi ra tiếng huýt kỳ quái, con chó to từ chuồng chó ở hậu viện lập tức lao vào. Tiếng huýt tiếp tục thổi vang, con chó to kia giống như bị điên há to mồm đỏ lòm vọt tới phía Cầu Mộ Quân.

      Hắc y nhân lập tức phi thân đến, kiếm chém vào cổ con chó, máu bắn tung tóe, con chó to từ trung rơi xuống, Hắc y nhân đẩy Cầu Mộ Quân ra, xoay người, đao của Thích Sóc Ly đúng lúc chém lên người .

      “A” Cầu Mộ Quân hét lên tiếng, nâng thân thể Hắc y nhân lui về phía sau.

      Thích Sóc Ly tay rút đao đâm vào thân thể Hắc y nhân, tiếp theo lại chém về phía Cầu Mộ Quân, lại bị hắc y nhân lấy tay nắm chặt lưỡi dao.

      !” Cầu Mộ Quân khóc hô, nàng nghe được tiếng hắc y nhân thở dốc, trong lòng cũng như bị trúng đao, co rút đau đớn. Nàng thể để cho Đoàn Chính Trung chết, thể để cho vì nàng mà chết! Nàng buông thân thể ra, chạy . Thích Sóc Ly cước đá văng Hắc y nhân ra, đuổi theo nàng.

      Lúc này lại có Hắc y nhân từ nóc nhà phi thân xuống, đáp xuống phía trước Hắc y nhân bên cạnh, ôm liền nhảy lên nóc nhà rời .

      Thích Sóc Ly sửng sốt chút, lại tiến về phía Cầu Mộ Quân, nhưng lại đột ngột dừng lại.

      Cầu Mộ Quân thấy gì nhưng mơ hồ nghe được có cái gì đâm vào cây cột sau người Thích Sóc Ly.

      Ánh sang bạc xẹt qua trước mắt, đâm vào cây cột sau người Thích Sóc Ly. Hình như là ngân châm.

      Thích Sóc Ly xoay người, lại là hắc y nhân che mặt đứng ở xa xa sau bụi hoa, cánh tay chậm rãi từ trung buông xuống.

      “Là ngươi?” Thích Sóc Ly tiếng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy thân ảnh rất nhanh đánh úp về phía nàng, ngay sau đó, nàng liền biết gì nữa.

      Lại tỉnh lại, Cầu Mộ Quân là từ trong mơ mà khóc tỉnh. đến buổi chiều ngày hôm sau, cha, nương đứng ở bên giường đau lòng nhìn nàng.

      Thấy nàng tỉnh lại, Cầu phu nhân vui mừng mà khóc :“Rốt cục tỉnh, rốt cục tỉnh, con khiến nương đau lòng muốn chết!”
      Cầu Vĩ sờ sờ mái tóc nàng, thư thái cười.

      Cầu Mộ Quân mở mắt ra, gọi tiếng “Cha”, nước mắt tựa như vỡ đê trào ra.

      Cầu Vĩ :“ có việc gì, có việc gì, cha gặp , bao giờ đến nữa.”

      Cầu Mộ Quân vẫn khóc, câu cũng .

      Đoàn Chính Trung…… sao rồi?

      Đột nhiên nghĩ tới, Cầu Mộ Quân hỏi:“Cha, vẫn là làm theo biện pháp lúc trước sao?” Cầu Vĩ gật đầu. như vậy chết? Cầu Mộ Quân nhịn được lại khóc lên. May mắn chết…… may.

      “Cha, con muốn ra ngoài.” Cầu Mộ Quân ra cửa.

      tại ra ngoài làm cái gì, con vừa mới tỉnh!” Cầu phu nhân . Cầu Vĩ cũng :“Đúng vậy, ngày mai rồi sau.”

      Cầu Mộ Quân trầm mặc chút, gật gật đầu, :“Cha, nương, hai người ra ngoài , mặc kệ con, con muốn nằm mình.”

      Cầu phu nhân nhìn Cầu Vĩ, Cầu Vĩ gật gật đầu, Cầu phu nhân liền thay nàng kéo chăn, đỡ Cầu Vĩ đứng vẫn chưa ổn, ra ngoài

      Hai người bọn họ mới ra , Cầu Mộ Quân liền cắn chăn khóc nức nở. Nghĩ muốn gặp Đoàn Chính Trung, nàng ngay cả dũng khí cũng có.

      khờ, con chó kia nhất định có thể cắn chết nàng, lại bởi vì muốn cứu nàng mà đặt mình vào nguy hiểm. Chính , quan tâm nhất là mạng sống của mình, chẳng lẽ làm vậy là quan tâm sao?

      Đồ ngốc, đồ ngốc! Tự cho là ai bì nổi, kỳ chính là tên ngốc mười phần! Ngốc muốn chết!

      Đến tận buổi tối, Cầu Mộ Quân ăn uống được, lòng dạ chờ hừng đông. Nhưng nàng lại biết, trời sáng rồi, nàng có thể có sức tìm hay , nhìn bị thương nặng.

      Sáng sớm hôm sau, nàng liền tới Đoàn phủ.

      nghĩ rất nhiều, nàng chậm rãi tới cửa, gõ cửa.

      Thủ vệ mở cửa thấy là nàng, ngẩn người.

      “Ta muốn gặp Đoàn Chính Trung.” Cầu Mộ Quân .

      Thủ vệ trả lời:“Cầu tiểu thư đợi chút, tiểu nhân phải thông báo.” xong, liền rời . lát sau, thủ vệ trở lại, mở cửa :“Cầu tiểu thư, lão gia cho mời.”

      lâu chưa vào Đoàn phủ, nàng có tâm trạng nhớ lại chuyện trước kia, chỉ theo hạ nhân dẫn đường, muốn nhanh, lại sợ nhanh.

      Nhìn phương hướng hạ nhân dẫn đường, nàng lại thấy kỳ quái.

      Phòng phải nên phía đông sao? Sao lại đến cái ao bên này?

      Dù thấy quái, xa xa , nàng liền thấy được người mặc quần áo trắng.

      Là Đoàn Chính Trung, ngồi ở bàn đá bên cạnh ao cầm lồng chim, ngắm nhìn con chim trong lồng!

      Làm sao có thể!

      Càng đến gần, mắt Cầu Mộ Quân càng mở lớn, thể tin được chuyện thực trước mắt. “Lão gia, Cầu tiểu thư đến.” Hạ nhân thối lui đến bên, Cầu Mộ Quân gian nan về phía Đoàn Chính Trung. là, ……

      Nhưng mà…… Bị đao sâu như vậy, làm sao có thể nhàn nhã ở đây hóng gió ngắm chim!

      “Cầu tiểu thư, tìm đến bản tổng quản, là có chuyện gì sao?” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu liếc nhìn nàng cái, lại trêu trọc con chim trong lồng. Cầu Mộ Quân thể tin được mở miệng :“Ngươi…… Ngươi có việc gì sao?” Đoàn Chính Trung đầu cũng thèm nâng :“Cầu tiểu thư có ý gì? Bản tổng quản ta sao có thể có chuyện?”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 137: Là ai?
      Editor: mèomỡ

      Đoàn Chính Trung đầu cũng thèm nâng :“Cầu tiểu thư có ý gì? Bản tổng quản ta sao có thể xảy ra chuyện?”

      “Chính Trung…… Ngươi……”

      Cầu Mộ Quân ra lời, Đoàn Chính Trung ngẩng đầu :“Cầu tiểu thư đột nhiên gần bản tổng quản ta như vậy, là có chuyện gì cầu bản tổng quản sao?”

      “Ta……” Cầu Mộ Quân thấp giọng :“Chúng ta vào nhà được ? Ta ……”

      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, :“Cầu tiểu thư có gì muốn thẳng.”

      Cầu Mộ Quân nhìn nửa ngày, đột nhiên cúi người kéo quần áo .

      “Ngươi làm cái gì!” Đoàn Chính Trung mới mở miệng, thị vệ phía sau liền lấy đao chắn trước người Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân vẫn kéo vạt áo sang hai bên, đưa tay cho vào ngực . Đến tận lúc hạ nhân phía sau kéo nàng ra, nàng vẫn cứ kéo quần áo buông tay.

      Đoàn Chính Trung chỉnh quần áo, vui :“Cầu tiểu thư đây là có chuyện gì, bản tổng quản có ý định lại lấy ngươi.” Cầu Mộ Quân kinh ngạc nhìn . bị thương, bị thương.

      Làm sao có thể…… ràng bị đâm đao!

      Nếu có, vậy người kia là ai? Là ai thay nàng chắn đao?

      Là Đoàn Chính Trung, nàng ràng tin tưởng chính là Đoàn Chính Trung, sao lại phải, làm sao có thể phải?
      Nàng lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hỏi:“Ngươi hôm qua, có qua…… Nhà của ta hay ?”

      Đoàn Chính Trung đánh giá nàng trong chốc lát, :“ có. Cầu tiểu thư, ngươi cảm thấy bản tổng quản vì sao muốn qua nhà ngươi?”

      Bộ dáng của rất kỳ quái, giống như có quan hệ gì với nàng, Cầu Mộ Quân nhìn nhìn hạ nhân bốn phía, đột nhiên liền xoay người rời

      Vội vã, nàng tới nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã. Cơ quan mở được, nàng liền đợi.

      Cho dù phải người hôm qua bị thương, khẳng định cũng là biết chút tin tức , nàng muốn thẳng thắn thành khẩn, muốn . Hai canh giờ sau, cửa mở, vào là Đoàn Chính Trung. Nhìn thấy mình vào đây, Cầu Mộ Quân lập tức liền nhào vào trong lòng , gắt gao ôm khóc.

      “Mộ Quân, làm sao vậy?” hỏi.

      “Ta nghĩ chàng xảy ra chuyện, nghĩ còn được gặp lại chàng ……”

      Đoàn Chính Trung giọng :“Ta sao.”

      “Buổi tối hôm qua chàng đến nhà ta?” Cầu Mộ Quân lại hỏi.

      Đoàn Chính Trung đáp:“, làm sao vậy?”

      “Ta nghe ra giọng quen thuộc trong hoàng cung chính là Thích Sóc Ly, buổi tối hôm qua Thích Sóc Ly đến giết ta, có Hắc y nhân cứu ta, bị trọng thương, sau lại có Hắc y nhân đến cứu . Sau đó Thích Sóc Ly vừa muốn giết ta đằng sau lại xuất Hắc y nhân khác, cũng dùng ngân châm, Thích Sóc Ly thấy , tiếng ‘Là ngươi?’ Sau đó giết ta, chỉ đánh ngất ta. Ta nghĩ hắc y nhân kia là chàng, ta nghĩ chàng bị thương.” Cầu Mộ Quân xong, lại khóc lên.

      Đoàn Chính Trung :“Yên tâm, ta sao.”

      “Nhưng người bị thương là ai? Còn có những người khác là ai? Người bắn ngân châm có phải chàng hay ?” Cầu Mộ Quân hỏi. Đoàn Chính Trung lắc đầu :“Ngân châm kia trông như thế nào?”

      “Ta…… biết. Nhưng mà ngân châm bắn ở cây cột phía sau viện, cùng với vết thương của cha ta giống nhau, cũng có bảy cái châm, xếp thành hàng thẳng tắp.” Cầu Mộ Quân .

      Đoàn Chính Trung nghĩ nghĩ, hỏi:“Người kia bắn ra ngân châm như thế nào?”

      Cầu Mộ Quân hiểu võ công bị hỏi như vậy, nghĩ chút, giơ cánh tay nâng thẳng lên mà :“Ta thấy hình như là làm thế này.”

      “Thất Tinh Thần Châm……” Đoàn Chính Trung lẩm bẩm.

      Cầu Mộ Quân hỏi:“Cái gì Thất Tinh Thần Châm?”

      Đoàn Chính Trung :“Châm này giống châm của ta, châm của ta chỉ dùng tay bắn ra, cánh tay là gập vào. Mà là duỗi thẳng cánh tay, ngân châm là từ cổ tay áo bắn ra. Đây là loại khí giang hồ, buộc nó vào cánh tay, ấn vào cơ quan, nó bắn ra ngân châm. lần bảy cái, cho nên gọi Thất Tinh Thần Châm.”

      Cầu Mộ Quân thể tin được :“Vậy cách khác…… Người hôm qua ta nhìn thấy, chính là hung thủ giết muội muội ta, làm cha ta bị thương?”

      Đoàn Chính Trung gật đầu.

      Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người. Hôm qua, nàng thấy hung thủ…… Đoàn Chính Trung nắm bả vai của nàng :“ cần nghĩ nhiều, chân tướng rồi ràng .” Cầu Mộ Quân nhìn về phía hỏi:“Nhưng là người bị thương nhân là ai? vì sao muốn cứu ta như vậy?”

      Đoàn Chính Trung nhíu mày :“Nàng nghĩ lại, có khả năng nhất là ai?”

      “Chàng, ta cảm thấy đó là chàng.” Cầu Mộ Quân nhìn .

      “Trừ bỏ ta?”

      biết, ta chỉ cảm thấy là chàng, là chàng.” Cầu Mộ Quân lắc đầu .

      “Thích Ngọc Lâm?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      , phải.” Cầu Mộ Quân :“ Hắc y nhân kia bị thương khi ngã vào người ta, khi đó ta ôm , khoảng cách gần như vậy, phải Thích Ngọc Lâm, là……” Cầu Mộ Quân lại nhìn Đoàn Chính Trung, lắc đầu :“Ta biết, ta thực biết…… Ta biết gì hết……”

      có việc gì có việc gì, đừng lo, cho dù biết, nàng bình an là tốt rồi.” Đoàn Chính Trung .

      Cầu Mộ Quân lại ôm lấy :“Thực xin lỗi, ta về sau cố tình gây , cầu chàng cái này cái kia , ta chỉ muốn chàng được bình an , cái gì đều nghe lời chàng.”

      Đoàn Chính Trung cười, :“Đối với chuyện Liễu Vấn Bạch kia, nàng cũng để ý sao?”

      Cầu Mộ Quân từ trong lòng ra, cúi đầu, :“ các ngươi ngủ ở cùng nhau, phải ?”

      Đoàn Chính Trung nhíu nhíu mày, :“Có đôi khi.”

      Cầu Mộ Quân cắn cắn môi, giọng :“ còn chàng thích…… Thích cùng nam nhân……” Đoàn Chính Trung “Xùy” cười :“Vậy nàng tin sao?”

      Cầu Mộ Quân lắc đầu.

      “Vậy phải tốt sao?”

      Cầu Mộ Quân nhìn , mang theo nước mắt bật cười. “Chàng hôm nay vì sao trực tiếp tới nơi này?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      Đoàn Chính Trung :“Bởi vì ta muốn ở mặt đất gặp nàng chút.” Cầu Mộ Quân nhàng cười.

      “Mộ Quân, trong khoảng thời gian này ta có khả năng được gặp nàng, nàng phải bảo trọng biết ?” Đoàn Chính Trung . Cầu Mộ Quân nghe lời gật đầu, cũng hỏi lại cái gì.

      Từ quán trà ra, biết Đoàn Chính Trung có việc gì, trong lòng nhưng lại thoải mái , vẫn bất an như cũ. là ai, nghĩa vô phản cố* cứu nàng như vậy, giống Đoàn Chính Trung như vậy? Cho dù phải Đoàn Chính Trung, là ai cứu nàng? Thích Ngọc Lâm?

      *Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa được chùn bước

      Nghĩ như thế cũng thấy giống.

      Nhưng nàng xác nhận Đoàn Chính Trung bị thương? Có lẽ, là Thích Ngọc Lâm?

      Bởi vì hoài nghi như vậy, ngày hôm sau Thích Vi lại mời nàng đến Thích phủ danh nghĩa dạy thêu để chơi đùa cùng nàng, nàng , cũng gặp được Thích Ngọc Lâm vẫn bình an.

      Hắc y nhân phải Đoàn Chính Trung, cũng phải Thích Ngọc Lâm, thậm chí, nàng rốt cuộc nghĩ ra ai khác nữa.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 138: yên
      Editor: mèomỡ


      “Mộ Quân tỷ tỷ, sắp tới Trung thu, tỷ tết Trung thu chúng ta làm sao ngắm trăng đây? cho tỷ nhé, có công tử khác hẹn nhị ca tửu lâu ăn bánh Trung thu ngắm trăng, nhị ca , cả ngày hỏi muội muốn đâu.” Thích Vi vừa sờ khăn thêu cá vàng, vừa .

      Cầu Mộ Quân :“Tỷ biết. Trước kia, Trung thu đều ở nhà, chỉ có cha tỷ là .”

      “Ai nha, vậy năm nay ra ngoài , bên ngoài rất náo nhiệt! Trung thu cha muội cùng đại ca còn có nhị ca cũng thường xuyên ở nhà, muội liền theo nương ra bên ngoài chơi, mấy ngày nay rất nhiều cửa hàng đều bắt đầu trang trí lại mặt tiền, đến buổi tối tết Trung thu, bên ngoài tửu lâu, quán trà đều treo cờ màu, kết hoa, treo lên rất nhiều quả lựu, lê, táo, rất đẹp.”
      Thích Vi chuyện say sưa .

      Cầu Mộ Quân cười :“Đông vui như vậy, Sanh Dung lại nghĩ biện pháp xuất ?”

      Thích Vi vừa nghe, cười :“ , Mộ Quân tỷ tỷ, muội cảm thấy lần này nàng .”

      Cầu Mộ Quân kỳ quái :“Vì sao?”

      Thích Vi thần bí :“Bởi vì tại nàng lại có ham muốn mới, cũng ầm ỹ đòi ra cung, cũng chạy đến nhà muội, thậm chí ngay Đoàn Chính Trung kia cũng thèm để ý, mỗi ngày trêu cợt tân khoa Trạng Nguyên kia. Muội cảm thấy, ở ngoài mặt nàng ấy ghét , kỳ là vụng trộm thích .”

      Cầu Mộ Quân nghĩ tới điểm ấy, khó trách gần đây cũng thấy nàng ra cung, ra là có tâm tư khác.

      Dù sao cũng là nương mười mấy tuổi!

      “Đúng rồi, đến Đoàn Chính Trung, aiz, biết làm sao có thể có chuyện ghê tởm như vậy.” Nghe Thích Vi đến Đoàn Chính Trung, Cầu Mộ Quân ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng lại khẩn trương.

      Thích Vi :“Nghe đón Liễu Đại gia kia vào quý phủ của , tại Liễu Đại gia Lan Cầm phường cũng tiếp khách, mỗi ngày hầu hạ mình Đoàn Chính Trung. Haha, còn có người cười trở thành Đoàn phu nhân!”

      Cầu Mộ Quân cúi đầu mỉm cười, đúng lúc này, bé trai bên ngoài cầm que trúc sôi nổi chạy tới, đến dưới tàng cây bên cạnh bàn đá, dùng que trúc chọc quả lựu cây.

      Thích Vi lấy quả nho bàn, chạy đến đằng sau Cầu Mộ Quân, ngồi xổm xuống, nhắm đến bé trai rồi lập tức ném cái, ném trúng lưng bé trai, rồi lập rụt đầu vào, trốn sau lưng Cầu Mộ Quân.

      Bé trai quay đầu lại, chạy về phía này, chạy đến cạnh cửa chậm lại, nhìn chằm chằm Cầu Mộ Quân nhìn trời mây, lại quay .

      Thích Vi sau lưng nàng ngồi dậy cười :“Ha ha, nhóc, mơ ?”

      nghĩ tới, đúng lúc này bé trai đột nhiên từ cạnh cửa chạy vào, bắt lấy Thích Vi :“Bắt được bắt được rồi, ngốc!” Thích Vi kinh ngạc :“ phải vậy chứ, nhóc cũng làm trộm sao, mau trả lại cho ta?”

      Bé trai hái được hai quả nho, ném quả vào người Thích Vi, vừa cười vừa đem quả khác bỏ vào trong miệng, lại đắc ý chạy , Cầu Mộ Quân cười :“Đứa này thú vị.”

      Thích Vi :“Đúng vậy, thông minh muốn chết, cũng biết học ai, đại ca cùng đại tẩu đều thành như vậy.” Nàng xong, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Đại ca muội bây giờ vẫn về nhà sao?”

      Thích Vi :“Đúng vậy, hôm kia còn ầm ỹ trận cùng cha muội. Hai người ở trong thư phòng cha muội cãi nhau, cha muội tức giận đến nỗi lật đổ cả bàn cơm chiều, cũng biết là nguyên nhân gì, bọn họ luôn luôn hòa thuận. Trước kia đều là cha răn dạy nhị ca, tại nhị ca ngoan ngoãn rồi, cha cao hứng, nhưng cứ nhắc nhở đại ca, đại ca liền ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa trở về.”

      Hôm kia?

      Cầu Mộ Quân nghĩ, đó phải là ngày Thích Sóc Ly muốn giết nàng sao?

      Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly luôn luôn hòa thuận, vì sao đột nhiên ầm ỹ? Thích Tĩnh tức giận như vậy, chẳng lẽ biết lỗi của Thích Sóc Ly?

      Cha qua, Thích gia tại muốn gặp chuyện may, Thích Tĩnh nếu biết Thích Sóc Ly có tư tình cùng phi tử trong cung, khẳng định sốt ruột, giận lôi đình. Bọn họ cãi nhau, là bởi vì chuyện này sao? Nhưng làm sao mà biết được?

      “Đúng rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có để quên thứ!” Thích Vi xong, đứng lên, từ bàn lấy đến trâm gài tóc, đưa cho nàng.

      Cầu Mộ Quân nhìn, đúng là cây châm ngày đó ở ngõ bị khất cái kia cướp . Cũng là của nương mua cho nàng, bị Đoàn Chính Trung làm mất, lại biết dùng phương pháp gì giúp nàng lấy về.

      Đặt trâm gài tóc vào tay, trong đầu nàng tất cả đều là bóng dáng của , luôn cảm thấy gặp chuyện, luôn cảm thấy muốn gặp .

      Thích Vi nhìn nàng ngẩn ngơ, trêu ghẹo :“Mộ Quân tỷ tỷ, trâm gài tóc này có gì đặc biệt?”

      Cầu Mộ Quân :“Là nương cho tỷ.”

      Thích Vi :“Nhìn ánh mắt của tỷ, muội còn tưởng là tín vật định tình!”

      Cầu Mộ Quân cười :“Tiểu nương ngây thơ đều suy nghĩ cái gì mà tín vật định tình, nương tặng cho tỷ tín vật định tình sao?”

      Thích Vi ha ha cười :“ giống mà! Cái gì mà tiểu nương, tỷ lớn hơn muội bao nhiêu, lại cho mình như trưởng bối vậy.”

      Từ Thích phủ trở về, trong lòng vẫn bất an yên.

      Hung thủ, Hắc y nhân, Thích tĩnh, chân tướng…… Còn có lo lắng trong lòng, nàng cảm thấy mình mệt mỏi quá, muốn được nằm ở trong lòng Đoàn Chính Trung cần lo lắng, cần nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì.

      Cố tình vào lúc này, vừa ngẩng đầu, nàng lại tới bí thất quán trà.

      Nhưng mà , trong khoảng thời gian này thể gặp nàng.

      thể gặp gặp, là người lý trí, nếu thực có việc gấp, hẳn là vì nàng mà chịu ảnh thưởng. Nghĩ vậy, nàng liền vào nhã gian quán trà.

      Cũng thử chốt mở, cũng làm gì, chỉ gọi ấm trà. Đột nhiên nhớ ra, nàng mang đủ tiền.

      Xem ra hôm nay nàng lại lấy trang sức thay tiền vậy, để hai món trang sức cũng sao. Vô tâm uống trà, nàng gục đầu vào bàn.

      Trong đầu, tất cả đều là Hắc y nhân tối hôm đó, ngực đầy máu, còn dùng hết khí lực nắm lưỡi dao của Thích Sóc Ly.

      Người kia sao rồi? ở nơi nào?

      bàn tay đặt lên vai nàng, Cầu Mộ Quân quay đầu, là Đoàn Chính Trung.

      lại đến đây.

      Ngoài ý muốn, nàng lại ôm lấy thắt lưng . lời nào, mắt liền ẩm ướt.

      Đoàn Chính Trung hỏi:“Làm sao vậy, sao lại khổ sở như vậy.”

      biết, ta chỉ là…… Ta cũng biết ta làm sao.”

      Đoàn Chính Trung đứng nhúc nhích, Cầu Mộ Quân ôm hồi lâu, ngẩng đầu :“Vì sao ta cảm thấy chàng giống chàng?”

      Đoàn Chính Trung kinh ngạc :“Sao lại cảm thấy ta giống ta? Ta trắng? Đen? Béo? Gầy?”

      phải…… Cũng phải giống chàng, chỉ là……” Cầu Mộ Quân nhu nhược :“Cảm thấy mọi chuyện trước mắt giống , luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều phải .”

      bậy bạ gì đó, ta đứng ở trước mặt nàng, làm sao lại .” Đoàn Chính Trung cũng ôm lấy nàng .

      Cầu Mộ Quân ở ghế ngẩng đầu lên, :“Chính Trung, hôn ta, được ? Hoặc là…… bây giờ chàng muốn ta?”
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 139: Gặp mặt
      Editor: mèomỡ

      Cầu Mộ Quân ngồi ghế ngẩng đầu lên, :“Chính Trung, hôn ta, được ? Hoặc là…… bây giờ chàng muốn ta?”

      “Khụ……” Đoàn Chính Trung cuống quít đẩy nàng ra, lùi lại mấy bước, chuyện có chút lưu loát:“Ta…… Hôm nay còn sớm, chỉ sợ nàng phải về rồi.”

      Cầu Mộ Quân từ ghế đứng lên, tiến lên ôm lấy khóc nức nở :“Nhưng ta rất khổ sở, cảm nhận được chàng, ta muốn chàng ôm ta, muốn chàng ‘’ ta, trong lòng ta trống rỗng, quá đau khổ, quá đau khổ, Chính Trung…… Phu quân……”

      “Mộ Quân, nàng……” Đoàn Chính Trung đưa tay nhàng đẩy nàng ra, tự giác lui ra sau hai bước.

      Cầu Mộ Quân rơi lệ nhìn :“Ta van cầu chàng, ta cảm thấy ta sắp chống đỡ nổi nữa, ta……” Nàng xong, liền tiến tới hôn .

      được……” Đoàn Chính Trung đẩy nàng ra, chật vật :“Ta…… Ta còn có việc, trước, nàng cũng nhanh về .” xong bỏ chạy ra cửa, cũng quay đầu lại.

      Vì sao? lại gấp như vậy, là bị nàng dọa sao?

      cảm thấy nàng quá lớn mật, rất…… biết xấu hổ?

      Cầu Mộ Quân khóc, lại vô lực ngồi xuống.

      Buổi tối, nàng ngủ từ rất sớm, ngủ bao lâu bị ác mộng làm bừng tỉnh.

      Vẫn là người kia, đêm tối, quần áo đen, thanh đao sắc bén, còn có rất nhiều máu.

      đầu là mồ hôi, trong mắt là nước mắt.

      Nàng biết vì sao mình lại trở thành như thế này, tại sao lại khó hiểu như vậy.

      Ngoài cửa sổ có tiếng động , nàng rất quen thuộc.

      Đứng dậy, đốt đèn, mở cửa sổ ra đưa bồ câu đưa tin từ bên ngoài vào.

      cần phải , lại là Thích Ngọc Lâm.

      Nàng mở giấy ra, nhìn cái, rồi gấp lại.

      muốn đóng cửa sổ, lại có con bồ câu đưa tin khác bay đến.

      Trong lòng chấn động, nàng vội rút tờ giấy chân bồ câu, là giấy trắng.

      Đoàn Chính Trung?

      muốn gặp nàng chẳng lẽ muốn gì sao? Vẫn là…… cảm thấy ngại vì hôm nay từ chối nàng như vậy nên hẹn nàng đến mật thất gặp lại? Gấp tờ giấy, lại ngủ, trong lòng thoáng bình phục, nhưng rất lâu mới ngủ được. Ngày hôm sau vào nhã gian chữ Thiên thứ hai, đợi lát đến nàng liền thử xoay chốt mở. Lúc này lại mở được.

      Trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng theo cửa dưới thư án vào. Chậm rãi về mật thất, nhưng trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Mở cửa ra, thấy Đoàn Chính Trung ở bên cạnh bàn. Ở bên trong sao?

      Cầu Mộ Quân vào căn phòng trong hai người từng triền miên, nhưng lại thấy được màn kinh hãi.

      giường khắc hoa bọn họ từng ngủ, lúc này có hai người nằm đó, người hình như cúi người hôn cổ người khác, tóc dài đen óng rũ xuống, che khuôn mặt hai người, chăn từ người trượt xuống, lộ ra vai trái mượt mà trắng nõn. Người nọ hình như nghe thấy tiếng bước chân mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, ràng là khuôn mặt tuyệt sắc của Liễu Vấn Bạch, người phía dưới…… là Đoàn Chính Trung!

      Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt, chết lặng nhìn cảnh này.

      Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, đắc ý cười, :“Thế nào, Cầu tiểu thư, ta lừa ngươi chứ?”

      lúc lâu, Cầu Mộ Quân mới chuyển tầm mắt đến mặt Đoàn Chính Trung, nhìn nàng, khuôn mặt bình tĩnh. Nàng cũng nhìn về phía , hai người nhìn thắng, nàng đọc được trong mắt cảm giác tâm linh tương thông cùng nàng. biết nghĩ thế nào, nàng đột nhiên chạy lên, ngoài dự đoán vạch chăn người hai người.

      Liễu Vấn Bạch trừ bỏ lộ ra chút vai, phía dưới quần áo đều chỉnh tề, Đoàn Chính Trung nằm thẳng, chỉ mặc quần, ngực trần quấn vải trắng, vải trắng còn lộ ra miệng vết thương, vết máu.

      … nữ nhân này…… Nhìn lịch , hiền lành đoan trang, sao lá gan lại lớn như vậy, ngay cả chăn của nam nhân cũng dám vạch. Ta đây mặc quần áo, nếu mặc gì phải bị chiếm tiện nghi sao?” Liễu Vấn Bạch xong, từ giường xuống.

      kéo lại quần áo, đứng ở bên giường :“Được rồi, các ngươi tâm , nhưng mà…… Khụ……” nhìn nhìn Đoàn Chính Trung, lại nhìn về phía Cầu Mộ Quân :“Phu quân đại nhân của bị thương, còn bị rất nặng, cái kia cái kia…… Chuyện phòng the, trước hết đừng làm. Tuy rằng ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ nhưng mà, thế nào tính mạng vẫn quan trọng đúng , chờ vết thương khỏi lại phong lưu, muốn thế nào……”

      Ánh mắt Đoàn Chính Trung rời khỏi Cầu Mộ Quân, trừng Liễu Vấn Bạch, giống như ngay lập tức chém bay đầu .

      Liễu Vấn Bạch ha ha cười hai tiếng, lại :“Hai người nhớ kỹ, đừng kích động, đừng kích động.” xong, giải huyệt đạo cho Đoàn Chính Trung, vội vàng né ra.

      Cầu Mộ Quân nhìn Đoàn Chính Trung, mắt dần dần ướt át. Đoàn Chính Trung chậm rãi vươn tay về phía nàng.

      Nàng cúi đầu, giọt lệ rơi tay , sau đó đưa tay lên. cầm tay nàng.

      Trong mắt còn lưu nước mặt, từng giọt từng giọt rơi mu bàn tay.

      Hai người trầm mặc như vậy hồi lâu, Cầu Mộ Quân mới :“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người kia chính là chàng đúng ?”

      Đoàn Chính Trung gật gật đầu.

      “Chàng bị thương rất nặng đúng ?”

      lắc đầu, :“Nằm xuống.”

      Cầu Mộ Quân gật đầu, cởi hài, nằm xuống bên cạnh . vươn tay xoa mặt của nàng.

      Nàng sợ tiện, chống người để sát mặt vào , giúp cho tay có thể mất nhiều khí lực cũng có thể chạm được vào nàng. Nước mắt từng giọt rơi mặt, môi

      “Khóc cái gì?” .

      Cầu Mộ Quân :”Còn phải vì chàng, chàng nghĩ rằng ta thích khóc như vậy sao?”

      Đoàn Chính Trung mỉm cười.

      “Cười cái gì, cái gì cũng lừa ta, lừa ta chàng thấy vui vẻ sao?” Nàng xong liền ôm lấy .

      Đoàn Chính Trung :“Ta lừa nàng, là con hát Liễu Vấn Bạch kia lừa nàng.”

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chàng !” Nàng giữ mặt của , ở phía . Đoàn Chính Trung cười :“Sao lại hung dữ như vậy?”

      “Ta hung dữ đấy, chàng đừng hòng đánh lạc hướng, mau , người mặc đồ đen ngày đó cứu ta là chàng đúng , bị Thích Sóc Ly đả thương là chàng đúng ?”

      Đoàn Chính Trung :“Ừ.”

      “Vậy vì sao mấy ngày trước ta thấy chàng vẫn tốt?” Cầu Mộ Quân hỏi.

      “Đó phải ta.” Đoàn Chính Trung :“Là tên kia, Liễu Vấn Bạch, cho nên, nàng đừng cho hôn nàng, muốn nàng.”
      Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người.

      Giống như vậy, lại phải , mà lại là cái kẻ nam ra nam nữ ra nữ Liễu Vấn Bạch kia! Điều này sao có thể, chẳng lẽ Liễu Vấn Bạch là ma quỷ quái hóa thành? Thấy nàng giật mình, Đoàn Chính Trung :“ biết thuật dịch dung.”

      “Thuật dịch dung?”

      chỉ cần biết khuôn mặt, thân hình, giọng của người, liền có thể dịch dung thành bộ dáng của người đó, biết người kia càng , có thể giả càng giống. Mấy ngày nay ta vẫn nằm ở nơi này, Đoàn Chính Trung người bên ngoài nhìn thấy đều là .”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :