1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 130: hùng cứu mỹ nhân
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Thích Tĩnh vỗ cái bàn, :“Đều Liễu Vấn Bạch có ba vẻ trời cho ai có thể so, mặt mỹ nhân, giọng ngọt ngào, dáng người tốt, biết có ba cái này, Đoàn tổng quản còn có thể vì ngươi vung tiền như rác ở Lan Cầm phường, còn có thể bố thí cho ngươi miếng cơm ăn nữa ?” Sau đó, với thủ vệ: “Lôi xuống!”


      Cầu Mộ Quân biết muốn làm gì Liễu Vấn Bạch, nhưng dù thế nào cũng có vẻ như muốn hủy . Trong lòng nàng đành lòng nhưng cũng biết nên mở miệng gì. Nghiêng đầu nhìn Thích Vi, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn nơi khác, có vẻ cũng có ý cầu xin. Thích Ngọc Lâm cũng vậy, giống như nhìn thấy.


      Liễu Vấn Bạch vẫn tươi cười, gì, tùy ý để thủ vệ xốc lên.


      “Thích đại nhân, đây là ngài đúng rồi?”


      giọng nhàn nhạt lại khiến mọi người cực kinh sợ truyền đến, mọi người đều nhìn ra cửa, chỉ thấy Đoàn Chính Trung tới trong viện, nhìn thẳng về phía Thích Tĩnh.


      “Lão gia……” Hạ nhân Thích phủ theo phía sau, cúi đầu .


      Thích Ngọc Lâm khoát tay chặn lại, hạ nhân đứng sang bên, sau đó quay đầu với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân, bây giờ trận diễn này tuyệt đối hay hơn lúc nãy.”


      Cầu Mộ Quân nhìn Đoàn Chính Trung, trong lòng giật mình ra lời.


      Thích Tĩnh :“Chỉ nghe Đoàn tổng quản đặt trước Liễu Đại gia diễn buổi chiều, lại nghĩ rằng còn có thể tự mình đến Thích phủ ta đón người. Đoàn tổng quản đối với con hát này là chiếu cố cẩn thận.”


      Đoàn Chính Trung đến bên cạnh Liễu Vấn Bạch, :“Nếu ta đến, chỉ sợ đầu lưỡi Liễu Đại gia này bị ngài cắt mất, buổi chiều ta nghe cái gì bây giờ?”


      Thích Tĩnh cười cười, :“Đoàn tổng quản, Liễu Vấn Bạch này ngỗ nghịch Thích mỗ, Thích mỗ quả có lòng phạt , xin hỏi Đoàn tổng quản có được hay


      Đoàn Chính Trung :“Thích đại nhân biết rồi cần gì phải hỏi?”


      Thích Tĩnh cười ha ha, khiến cho người chung quanh nhìn Đoàn Chính Trung cùng Liễu Vấn Bạch đứng chung chỗ, cũng len lén che miệng cười.


      Thích Tĩnh cười :“Được được được, hôm nay Thích mỗ liền cho Đoàn tổng quản chút mặt mũi, thả Liễu Đại gia xinh đẹp như hoa này. Về phần những người khác trong gánh hát, nếu Đoàn tổng quản cần để họ lại xướng ở Thích phủ ta vậy.”


      Đoàn Chính Trung :“Thích đại nhân nếu cho Đoàn mỗ nhân tình, vậy Đoàn mỗ cũng cho Thích đại nhân cái nhân tình. Gánh hát Cảnh Hạo vốn là Đoàn mỗ đặt, nhưng nếu Thích đại nhân nếu muốn vậy Đoàn mỗ ngăn cản. Cáo từ!”


      tiễn!” Thích Tĩnh cũng quay đầu lại .


      Đoàn Chính Trung kéo Liễu Vấn Bạch, ra ngoài. Ở gần, Cầu Mộ Quân nghe được Liễu Vấn Bạch câu: Ta biết ngươi đến.


      Tay chậm rãi xiết chặt, trong lòng ê ẩm, rầu rĩ, tức giận.


      Ở Đoàn phủ ôn hoà với , bây giờ gọi lập tức đến. Nàng chỉ có thể cố gắng nghĩ đến dịu dàng của , cố gắng xem vô tình của , lúc đó mới cảm nhận được cảm tình của đối với nàng. Nhưng bây giờ, ở ngay trước mặt nàng, xung đột với Thích gia, dưới ánh nhìn của mọi người làm màn “ hùng cứu mỹ nhân”. từ đầu tới cuối trong mắt chỉ có Liễu Vấn Bạch kia, thèm liếc nhìn nàng cái. Nàng nghi ngờ có khi chẳng phát hôm nay nàng ở Thích phủ.


      gì, cũng giải thích gì. Nàng gặp được , đợi được , chỉ cần gọi đến, nàng liền vội vội vàng chạy tới. có thể chất vấn chuyện nàng cùng Thích Ngọc Lâm, nàng lại được hỏi chuyện cùng Liễu Vấn Bạch kia. Nếu hỏi, lại thành ra nàng cố tình gây , hiểu .


      Phải ? Theo kỳ vọng trong lòng , bây giờ có phải nàng nên thay tìm lý do hay . Bọn họ lại là diễn trò? Cố ý náo loạn cùng Thích gia? Cố ý làm cho tất cả mọi người biết Đoàn Chính Trung quan tâm con hát này đến mức nào?


      Nhưng biết ? hành động luôn luôn hoàn hảo, từ trước đến nay nàng đều nằm trong đám người bị lừa.


      Buổi chiều, Thích phủ tiếp tục xem diễn, chỉ để cho ca kỹ trong phủ ra đàn mấy khúc, người nhà tiếp khách chỉ chuyện phiếm.


      Buổi tối Cầu Mộ Quân trở về Cầu phủ, nằm giường lại ngủ được.


      Nàng biết nàng và Đoàn Chính Trung như thế nào.


      nếu có thể cùng Liễu Vấn Bạch như vậy, vì sao lại công khai cảm tình của bọn họ? Chẳng lẽ cùng nam nhân người khác nghi ngờ thân phận của , cùng nữ nhân người khác nghi ngờ sao?


      Từ trước đến nay thái giám cưới vợ, nạp thiếp, dạo thanh lâu cũng hiếm.


      Cho dù gặp mặt như hôm nay, nàng cũng chỉ nhận được lời quan tâm của Thích Ngọc Lâm, có chút tin tức của .


      gì với nàng sao? Thấy nàng ở Thích phủ, để cho nàng thấy cứu Liễu Vấn Bạch, có gì muốn hỏi, có gì muốn giải thích sao?


      Cầu Mộ Quân quay đầu, ánh trăng sáng tỏ từ bên ngoài chiếu vào, chiếu mọi thứ trong phòng.
      Đột nhiên nàng nhớ ra, hình như sắp tới Trung thu rồi.


      Trung thu…… Trung thu năm nay, trong nhà ba người.


      Cầu Mộ Quân ngủ, ngồi dậy, khoác thêm quần áo, vào trong viện.


      Trung đình địa bạch thụ tê nha, Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.

      (Trong sân, đất trắng, quạ đậu cây, Giọt sương lạnh thầm đẫm uớt hoa quế. – Thập ngũ dạ vọng nguyệt ký Đỗ lang trung -Vương Kiến)


      Mặt trăng mặc dù còn chưa tròn, cũng như bàn ngọc. Mặt trăng ngự tại cao, làm cho những ngôi sao chung quanh đều mất ánh hào quang. Hoa quế trong viện có phải lẳng lặng nở hay ? Cầu Mộ Quân quay đầu, lại thấy có bóng đen tường viện.

      “Đừng kêu đừng kêu, là ta……”


      Giọng quen thuộc, Cầu Mộ Quân đến gần nhìn kĩ, là Thích Ngọc Lâm. Nàng lắp bắp kinh hãi, mở to mắt nhìn :“Sao ngươi lại ở đây?”


      Dưới ánh trăng Thích Ngọc Lâm ngượng ngùng cúi thấp đầu, :“Ta…… Ta ở trong này ngắm trăng.”


      “Ngắm…… trăng?” Cầu Mộ Quân nhìn chằm chằm, sau đó nhàng cười.


      Thích Ngọc Lâm này, hơn nửa đêm còn chạy tới tường viện nhà nàng ngồi, sợ người khác nghĩ là trộm mà bắt lại sao. là ngốc…… Lại ngốc làm cho người ta đau lòng cảm động.
      Thích Ngọc Lâm hình như ngượng ngùng, cũng hỏi:“Vậy hơn nửa đêm nàng ngủ đến đây làm gì?”


      Cầu Mộ Quân :“Ngươi thấy nãy giờ ta ngắm trăng sao?” xong, hai người đều nở nụ cười.


      Thích Ngọc Lâm :“Mộ Quân, bằng chúng ta cùng nhau ngắm trăng .”


      “Ừm” Cầu Mộ Quân gật đầu.


      “Chúng ta tìm chỗ tốt xem.” Thích Ngọc Lâm .


      “Hả?”


      Thích Ngọc Lâm nhảy xuống, kéo nàng về phía phòng. đến gần phòng ngủ, :“Chúng ta lên.”


      “Lên nóc nhà?” Cầu Mộ Quân vui sướng gật đầu.


      Thích Ngọc Lâm nhìn nàng, nhàng ôm thắt lưng của nàng, sau đó nàng cảm thấy thân thể bẫng, còn chưa kịp phản ứng hai người nhàng đáp nóc nhà.


      Cầu Mộ Quân hỏi:“Nóc nhà bị chúng ta làm sụp chứ?”


      Thích Ngọc Lâm cười :“ đâu, nàng xem, đứng ở chỗ này này, ở phía dưới có xà gỗ, sụp.” xong, kéo nàng ngồi xuống nóc nhà.


      “Nàng xem, ở chỗ này có thể ngắm trăng
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 131: Bộc lộ lời lòng
      Editor: mèomỡ

      “Nàng xem, ở chỗ này có thể ngắm trăng

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu sau ngừng trong chốc lát, Thích Ngọc Lâm hỏi:“Nàng hôm nay có cảm thấy cha ta thực hung dữ hay ?” Cầu Mộ Quân trầm mặc chút, giọng :“Có chút.”

      “Vậy nàng sợ ông ấy ?” Thích Ngọc Lâm hỏi.

      Cầu Mộ Quân :“, ông ấy đối với ta rất tốt . Nhưng mà hôm nay…… Nếu Đoàn Chính Trung đến, ông ấy xử Liễu Vấn Bạch kia thế nào?”

      Thích Ngọc Lâm :“Ông ấy phải sao? Hủy thiên tư của . Hẳn chính là rạch mặt, cắt lưỡi, chặt tay hoặc chân .”

      Cầu Mộ Quân đột ngột rùng mình.

      Thích Ngọc Lâm đỡ lấy nàng :“Sợ sao?”

      Cầu Mộ Quân :“Ta chỉ cảm thấy…… Tội của cũng đến mức đó?”

      “Đúng vậy, cha ta luôn luôn là người như vậy, thuận ta sống nghịch ta chết, ngay cả đại ca cũng dám ở trước mặt ông ấy câu , chúng ta lại càng sợ ông ấy, thậm chí dám ở trước mặt ông ấy biểu ra biểu cảm tán đồng.”

      Nghe như vậy, nàng rốt cục hiểu được.

      Ban ngày, Thích Vi cúi đầu để ý, hẳn là đành lòng, lại thể có ý kiến, cho nên coi như mình thấy, Thích Ngọc Lâm cũng coi như phát bởi vì biết có cách nào.

      “Ta sợ…… Nàng hôm nay bị dọa, dám đến Thích gia nữa, cũng dám có quan hệ với họ Thích.” Thích Ngọc Lâm xong, nghiêng đầu nhìn nàng.

      Đây là nguyên nhân đêm nay ngồi ở đầu tường nhà nàng sao?

      Lo lắng nàng có thành kiến với , với gia đình , muốn đến giải thích, lại tiện trèo tường tiến vào, cho nên liền ngồi ở tường. ngồi bao lâu, vừa tới, hay là đợi lâu?

      “Ngọc Lâm, kỳ ta…… Ta lừa ngươi.” Trong lòng nhiệt huyết trào dâng, Cầu Mộ Quân rốt cục nhịn được, ra những lời này.

      Thích Ngọc Lâm gì, Cầu Mộ Quân hít sâu hơi, mở miệng :“Ngay từ đầu, ta lừa ngươi. Sau khi gả vào Đoàn phủ, ta Đoàn Chính Trung, nhưng đối với ta…… chút tình ý. Sau đó, ta bị người cường bạo, biết được, chút do dự hưu ta. Ta về nhà, vốn định chậm rãi quên , nhưng sau đó, ta quen với Vi Vi, lại gặp ngươi. Hôm Thất Tịch đó, Sanh Dung đưa đến, ta rất bất ngờ, cũng phát ta vẫn còn để ý , ta nghĩ nhìn thấy ta và ngươi ở cùng nhau, có thể mất hứng, có ghen tị hay ? Quả nhiên, ngày đó sắc mặt rất khó coi, ta nghĩ, rốt cục để ý đến ta, cho nên sau này, ta liền cố ý ở cùng ngươi, muốn làm cho tức giận, khiến cho lại đến tìm ta. Khi đó ta tưởng, dù sao ngươi cũng gạt ta, cũng thích ta, muốn cùng ta cả đời. Nhưng sau này……”
      Thích Ngọc Lâm :“Sau này, tình đảo ngược, người nàng để ý tới tìm nàng, người nàng thèm để ý, lại muốn thành thân với nàng, phải ?”

      Cầu Mộ Quân rơi lệ :“Ngọc Lâm, thực xin lỗi, ta thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi Vi Vi, ta là kẻ lừa đảo, đáng ngươi vì ta như vậy.”

      Thích Ngọc Lâm trầm mặc , sau đó cười :“Ít nhất, nàng vẫn với ta, phải sao? Nàng , nàng chưa từng ta, là ta tự mình tin.”

      Miệng nổi….

      , cần xin lỗi, nàng cần xin lỗi ta, bởi vì ta cũng lừa nàng.” Thích Ngọc Lâm . Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên, nhìn .

      Thích Ngọc Lâm :“Kỳ lúc ban đầu ta nghĩ tới chuyện muốn cùng nàng, hoặc là …… Ta chỉ muốn chơi đùa với nàng đoạn thời gian. Ngày đó kỳ ta đến quán trà Thấm Nhã để tìm nương trong gánh hát, nhưng ở dưới lầu, cây quạt bay tới người ta, ngẩng đầu, ta liền thấy được nàng. Dung nhan xinh đẹp đoan trang, da thịt vô cùng mịn màng, cúi đầu nhìn ta, có tia kinh hoảng, có tia e lệ…… Khi đó ta liền nghĩ, biết có duyên phận với mỹ nhân này hay ?”

      Nhớ tới lúc gặp mặt, Thích Ngọc Lâm cười, :“Kỳ ta lừa nàng còn nhiều hơn, ngày đó núi Nhạn Lai, ta ra là có chuẩn bị. Ta biết sườn núi Nhạn có khe núi sạch lại kín đáo, kỳ là ta muốn tìm cơ hội đưa nàng tới đó. Nhưng sau đó, nhìn thấy nụ cười của nàng, nghe được giọng của nàng, cùng nàng nghỉ ngơi dưới thác nước, ta lại muốn đợi lát nữa. Đến tận lúc tối, ở vực Tương Tư, thấy nàng đứng dưới rặng mây đỏ đầy trời, nhìn vách núi đen mà rơi lệ, ta đột nhiên muốn dùng cả đời để che chở nàng, đột nhiên muốn ôm nàng vào trong ngực cả đời. Khi đó, dường như ta biết mình thích nàng, lại coi trọng phần tình cảm này, làm theo ý mình, đến khi nàng muốn rời khỏi ta, ta mới tỉnh ngộ, muốn dùng hết mọi biện pháp giữ nàng lại. Cho nên……”

      Thích Ngọc Lâm nhìn nàng :“Nàng lừa ta, ta cũng lừa nàng, hai người chúng ta thiếu nợ nhau. Ngày đó, ta chờ nàng, tại, ta vẫn đợi nàng, phải chờ nàng tha thứ ta, mà là chờ nàng để ý đến quá khứ của ta, chờ nàng tin tưởng ta cũng có thể chuyên tình với mình nàng, chờ nàng ta, gả cho ta.”

      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống, đau lòng :“Ngươi cần như vậy……”

      Thích Ngọc Lâm :“Ta muốn như vậy, đây là quyền lợi của ta.”

      Cầu Mộ Quân nữa, chỉ trầm mặc ngồi ở bên, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng nhánh cây mơ hồ trong viện. Thích Ngọc Lâm lấy khăn tay, thay nàng lau nước mắt.

      “Nàng hẳn là vẫn là Đoàn Chính Trung, hôm nay bảo vệ Liễu Vấn Bạch như vậy, nàng nhất định thực đau lòng?” Thích Ngọc Lâm hỏi. Cầu Mộ Quân , nhắm mắt lại.

      Thích Ngọc Lâm :“Nhìn đến nàng vì nam nhân khác rơi lệ như vậy, ta cũng thực đau lòng, hai chúng ta ngồi cùng nhau, đúng là người cùng cảnh ngộ nha.”

      Cầu Mộ Quân nhìn về phía , :“Ngươi có đau lòng sao? Giống người thất tình sao? Sao ta nhìn ra.”

      “Chẳng lẽ nhất định phải khóc mới là đau lòng sao? Đau lòng đau lòng, là đau trong lòng, cũng phải mắt bị thương, khóc cái gì?” Thích Ngọc Lâm .

      Cầu Mộ Quân dùng cánh tay huých chút, nóc nhà cố ý ngã trái ngã phải nửa ngày mới ngồi ổn định :“Nàng cẩn thận kẻo khiến ta rơi xuống, nếu như bị cha nàng phát , còn tưởng rằng chúng ta nửa đêm ở nhà nàng đương vụng trộm, đến lúc đó nàng cho dù muốn lấy chồng cũng phải gả.”

      Cầu Mộ Quân bĩu môi, :“Ngươi nữa ta lại đẩy.”

      “Được được, .” Thích Ngọc Lâm vội đầu hàng .

      Hai người nhìn về phía ánh trăng cao, Thích Ngọc Lâm nhíu mi, rốt cục mở miệng :“Ta có thể hỏi nàng vấn đề sao?”

      Cầu Mộ Quân trả lời:“Vấn đề gì?”

      Thích Ngọc Lâm :“Nàng có biết thái giám khác nam nhân bình thường ?”

      “Ngươi…… Đăng đồ tử*!” Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cúi đầu .

      Thích Ngọc Lâm :“Nếu nàng biết, ta lại càng nghĩ ra. Sao nàng lại thích Đoàn Chính Trung mà thích ta? Dù thế nào ta cũng là nam nhân, cũng thích nữ nhân, nàng thích ở chỗ nào? Là thái giám biến thái thích nam nhân sao?”

      (*) Đăng Đồ Tử: từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì “Đăng Đồ Tử háo sắc phú” của Tống Ngọc. Có lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương nên dẫn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú” Trong bài này có đoạn , “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm chút thành cao quá, nếu thấp chút thành thấp quá. Nếu đánh thêm lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm lớp son ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 132: Hờn dỗi
      Editor: mèo mỡ

      Thích Ngọc Lâm :“Nếu nàng biết, ta lại càng nghĩ ra. Sao nàng lại thích Đoàn Chính Trung mà thích ta? Dù thế nào ta cũng là nam nhân, cũng thích nữ nhân, nàng thích ở chỗ nào? Là thái giám biến thái thích nam nhân sao?”

      Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, phát mình nghĩ ra được, cuối cùng :“Quên , được đến nữa, là tên chết tiệt!”

      Thích Ngọc Lâm :“Được, ta cũng muốn nhắc đến . Mộ quân, bằng dưới ánh trăng ta đọc thơ tình cho nàng nghe.”

      Cầu Mộ Quân nở nụ cười, :“Được”

      “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang*”…… đúng, đọc sai rồi, “Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập**…….”

      * Mười năm sinh tử miên man – “Giang Thành Tử” – Tô Đông Pha

      ** Phương Bắc có người đẹp, Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc – “Bắc Quốc Giai Nhân”

      “Ngọc Lâm, ngươi xem sát khí như thế nào?” Cầu Mộ Quân đột nhiên hỏi.

      Vẻ mặt Thích Ngọc Lâm đau khổ :“Là thơ đúng hay là ta đọc đúng, hay là ánh trăng xinh đẹp này đúng, vì sao trong tình cảnh này, nàng có thể đột nhiên hỏi ra vấn đề kinh hãi như vậy?”

      Cầu Mộ Quân bật cười, :“Ta là muốn thử chút, xem cảm giác tại ta cảm nhận được có phải sát khí . Giống như tóc gáy người đều dựng thẳng lên.”

      Thích Ngọc Lâm nhìn nhìn bốn phía, thần sắc nghiêm túc :“Ta cũng cảm giác được, còn giống như trầm, sau lưng là khí lạnh, kỳ quái, phải Tiết Quỷ(1) qua rồi sao?”

      “Ai nha, ai với ngươi là quỷ! là!” Cầu Mộ Quân đẩy , lại tự giác dựa vào chút.

      Đến tận lúc ánh trăng xuống núi, hai người mới rời nóc nhà, Thích Ngọc Lâm trèo tường rồi Cầu Mộ Quân trở về trong phòng, dựa vào ánh trăng, tựa hồ nhìn thấy ở bàn có gì đó, châm đèn nhìn lại, là chữ “Trà”, dùng hoa quế xếp thành chữ “Trà”.

      Là Đoàn Chính Trung? Là bảo nàng đến quán trà gặp mặt?

      Nàng nhìn chữ “Trà” nửa ngày, chậm rãi tách hoa quế ra, đứng ở bên cạnh bàn hồi lâu, sau đó nằm giường, trùm kín chăn qua đầu, ngủ.

      nếu tới, vậy khẳng định nhìn thấy nàng cùng Thích Ngọc Lâm ngồi nóc nhà hơn nửa đêm rồi, nếu thấy được, khẳng định lại giống bắt gian. Lại chất vấn nàng như lần trước, nếu nàng hỏi chuyện cùng Liễu Vấn Bạch, khẳng định , vậy nàng làm cái gì? Nhận sai sao? Nàng cho rằng mình sai, cho dù sai, cũng là có lỗi trước.

      Cho nên nàng quyết định gặp , tự mình tìm buồn phiền làm gì .

      Thức dậy có chút muộn, mặt trời lên cao , cầm quyển sách ngồi ở trong phòng, thường thường ngẩng đầu, chính nàng cũng biết mình nhìn cái gì.

      lát sau, có tiếng “Ong ong” truyền đến, Cầu Mộ Quân vội ngẩng đầu, đúng là con ruồi. Dùng quyển sách tay đập xuống, con ruồi tránh được, lại đánh, lại né, trong lòng phiền chán, ném sách lên bàn.

      Phiền muốn chết!

      Phiền chán qua ngày, vừa đến buổi chiều, nàng thế nhưng ở nhà đến trời tối, trời đen kịt, mọi người như bình thường đều vào giấc ngủ, thế nhưng lại có con bồ câu đưa tin bay đến.

      Cầu Mộ Quân cuống quít mở ra xem, lại là Thích Ngọc Lâm: Ngày mai ở nhà sao? Có đồ cho nàng.

      Đây là ý gì? muốn tới Cầu phủ sao? thể nào, tuy rằng hai người sớm khiến dư luận huyên náo xôn xao , nàng cũng sợ bị người ta , cũng ảnh hưởng xấu đến trong nhà?

      Đợi lát nữa, rốt cục trước lúc vào giấc ngủ lại thấy con bồ câu đưa tin.

      Vội vã mở ra, là tờ giấy trắng.

      Vì sao là giấy trắng, vì sao chữ?

      Kỳ cần nghĩ, đây khẳng định là Đoàn Chính Trung. truyền tờ giấy đến khẳng định là bảo nàng bí thất, cho nên viết.

      kiệm chữ như vậy sao? Viết hai chữ làm sao?

      Đợi ngày, rốt cục chờ được cái này, trong lòng lại thoải mái.

      Vốn chuẩn bị ngày mai gặp , nhưng bây giờ lại muốn nữa.

      Trong lòng quyết định, vò nát tờ giấy trắng trong tay.

      Quên , làm cho chờ thêm ngày, ngày kia lại .

      nghĩ tới sáng sớm hôm sau, nha hoàn chạy vào phòng :“Tiểu thư, ra xem, bên ngoài nhiều hoa!”

      Cầu Mộ Quân ngẩn người, ra cửa, mới ra phòng, liền nhìn thấy bên ngoài có hai người chuyển hoa vào phòng.

      Cầu phu nhân đứng ở ngoài phòng, cũng sửng sốt. Nhìn trong chốc lát, :“Các ngươi chắc là chuyển nhầm chứ? Hoa này là đưa đến Cầu phủ ?”

      Người chuyển hoa :“Hồi phu nhân, chắc chắc, sai được. Quả là đưa đến quý phủ Cầu hầu gia.”

      “Nhưng mà chúng ta đâu có mua? Là ai cho các ngươi đem đến?”

      Người chuyển hoa :“Vị công tử kia cũng tính danh, nhưng mà Cầu đại tiểu thư biết.” Lời này vừa ra, Cầu phu nhân cùng nha hoàn bên người đều nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nhất thời cũng bừng tỉnh đại ngộ. ra đây là thứ Thích Ngọc Lâm đem đến cho nàng.

      Cầu Mộ Quân nhìn Cầu phu nhân, ngượng ngùng :“Nương, này…… Hình như là Thích nhị công tử chuyển đến.” Cầu phu nhân nhìn nàng, lại nhìn hoa, thở dài vào nhà .

      Biết nương thích nàng cùng Thích Ngọc Lâm cùng chỗ, nàng lại thể giải thích, cũng chỉ có thể giữ im lặng.
      Hoa chuyển xong, hai người kia cũng cần tiền thưởng liền , nhìn chậu hoa trước mắt, trong lòng ít nhiều có nhìn hoa mà vui vẻ, nha hoàn bên cạnh cũng vẫn chuyển hoa, Cầu Mộ Quân :“Đưa hoa này chuyển hết đến hậu viện .”
      Nha hoàn nghe xong, đều vui mừng, cùng nam phó vội vàng chuyển .

      Hoa chuyển đến trong viện, nha hoàn :“Tiểu thư, bằng chuyển mấy bồn vào phòng người , đẹp nha!” Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nha hoàn liền chuyển hai bồn hoa vào trong phòng nàng.

      Trong chốc lát, nha hoàn đều làm việc của mình, Cầu Mộ Quân liền ngồi xổm xuống ngắm hoa, nhìn đến hoa màu trắng rất đẹp, đột nhiên nhớ tới hoa này hình như là hoa Ngọc Trâm.(2)

      Hoa Ngọc Trâm hình như là ưa bóng râm?

      Trong lòng có chút ấn tượng, lại nghĩ ra được, Cầu Mộ Quân chạy vào thư phòng Cầu Vĩ. Nàng nhớ ở thư phòng của cha có quyển sách nhắc đến hoa Ngọc Trâm, hẳn là có đến tập tính của nó. Chạy vào thư phòng, dựa vào ấn tượng trước kia nhanh chóng tìm được quyển sách kia giá sách, vừa lật ra, tờ giấy từ trong sách rơi ra. Cầu Mộ Quân nhìn lại, tờ giấy kia kẹt vào kẽ hở chân bàn, chỉ nhìn được chút góc trắng. phải là bút ký của cha chứ?

      Cầu Mộ Quân vội nhặt lên, lại lấy được, chỉ có thể dịch thư án ra.

      Cái khác , nhưng thư án của Cầu Vĩ là dùng gỗ lim vô cùng tốt làm ra, còn chế tạo đặc biệt dày. Dùng hết khí lực nhích nhích, hơn nửa ngày mới dời chút.

      Giấy rơi sàn, Cầu Mộ Quân chui xuống dưới bàn nhìn, quả nhiên là bút ký của Cầu Vĩ. Mang lên, lại nhìn thấy ở kẽ hở lộ ra góc tờ giấy khác.

      Thư án này nặng như vậy, phỏng chừng là từ lúc đặt ở đây chưa từng có ai di chuyển, cho nên có gì kẹt ở đó cũng biết. Cầu Mộ Quân đem tờ giấy sớm ố vàng rút ra khỏi kẽ hở, sau đó mới từ dưới thư án chui lên.

      Đem bút ký đặt lại vào quyển sách kia, lúc này mới tò mò nhìn tờ giấy rơi vào kẽ hở biết từ năm nào tháng nào.

      Hà Hưng

      Phùng Thư Vân

      Dương Văn Đức

      Tổng cộng viết mười cái tên, chữ viết bất đồng, có ba cái tên bị gạch . Đây là danh sách gì?

      Hà Hưng, Phùng Thư Vân…… Nhìn tên này, Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ tới, năm đó “Phản loạn Thiếu Dương” cả nhà bị chém tổng cộng có ba nhà, là Cố gia, hai nhà kia phải là Hà gia cùng Phùng gia sao?

      lúc nàng tập trung vào tờ giấy kia, phía sau cơn gió thổi qua, Cầu Mộ Quân còn kịp quay đầu, trước mắt liền tối sầm lại, ngã xuống.

      (1) Tiết Quỷ, nghĩa cũng như tên, tức là ngày hội của quỷ. Tiết Quỷ của Trung – Tây có khác biệt, tại trung quốc có tứ đại Tiết Quỷ, theo thứ tự là tiết thanh minh, mùng ba tháng ba, mười lăm tháng bảy ( 14 ), mùng tháng mười. Theo Phương Tây, có Tiết quỷ Mexico, tiết quỷ Thái Lan, nhưng nổi tiếng nhất là ngày Halloween.

      (2) Hoa Ngọc Trâm
      [​IMG]
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 133: Bất hòa
      Editor: mèomỡ

      lúc nàng tập trung vào tờ giấy kia, phía sau cơn gió thổi qua, Cầu Mộ Quân còn kịp quay đầu, trước mắt liền tối sầm lại, ngã xuống.

      Mơ mơ màng màng, có người ôm lấy nàng, sau đó nàng liền biết gì nữa.

      Lại mở mắt ra, trước mắt là Đoàn Chính Trung.

      Nàng nhìn nhìn bốn phía, phát đây đúng là bí thất dưới quán trà.

      “Sao ta lại ở trong này?” Nàng hỏi.

      Đoàn Chính Trung :“Ta đưa nàng tới.”

      Cầu Mộ Quân nhìn , hỏi:“Chàng ở nhà ta đánh ta hôn mê?”

      phải, là dùng ngân châm có mê dược.” Đoàn Chính Trung .

      “Nhưng ta cảm giác……” Cầu Mộ Quân hoài nghi nhìn , :“Ta cảm giác người kia hình như phải là chàng?”

      “Vậy nàng cảm thấy là ai?” Đoàn Chính Trung hỏi.

      Cầu Mộ Quân nhìn nhìn , cuối cùng hỏi:“Vậy vì sao chàng đánh ngất ta?”

      “Nàng xem?”

      “Tờ giấy kia đâu?”

      “Tờ giấy nào?”

      “Nếu là chàng khiến ta hôn mê, chàng có khả năng thấy được!” Cầu Mộ Quân .

      “Có lẽ là rơi ở nhà nàng rồi.” Đoàn Chính Trung thản nhiên . Cầu Mộ Quân trừng mắt nhìn , tin lời , lại thể nào phản bác. Hai người đều trầm mặc, giống như đều chờ đối phương chuyện.

      Đoàn Chính Trung so với nàng càng thể chờ, :“Cho dù nàng lựa chọn Thích Ngọc Lâm, ta cũng giết nàng.” Cầu Mộ Quân nghĩ tới lại câu này.

      Nàng nổi giận :“Vậy nếu theo như chàng , cho dù chàng cùng cái tên hát hí khúc Liễu Vấn Bạch kia cùng chỗ, ta cũng tiết lộ bí mật của chàng?”

      Hồi lâu, Đoàn Chính Trung mới :“Vì sao nàng muốn như vậy? Nếu nàng mỗi ngày muốn ta giải thích, chúng ta có thể cần gặp lại, bởi vì ta giải thích.”

      Cầu Mộ Quân gần như thấy được phiền chán từ trong mắt .

      Nàng mỗi ngày muốn giải thích, bởi vì nàng vì sao quan hệ của bọn họ lại như vậy, cái gì cũng giấu giếm nàng. Vì sao tình nguyện để nàng hiểu lầm , cũng nguyện ý với nàng. Nàng cần có thể cùng nàng sớm sớm chiều chiều, cả ngày lời ngon tiếng ngọt, nàng chỉ mong trái tim hai người ở cùng nhau, như thế là đủ!
      Hít sâu hơi, nàng :“Nếu như vậy, chúng ta quả cần gặp lại. Còn có, chuyện Thích Ngọc Lâm, ta cũng cần giải thích gì, chàng nhìn thấy cái gì chính là cái đó.” xong, nàng liền xuống giường.

      “Đợi chút.” Đoàn Chính Trung ở sau người gọi nàng lại, làm cho lòng nàng buông lỏng.

      “Thay quần áo.” bình tĩnh .

      Cầu Mộ Quân xoay người lại, nhìn đến bộ quần áo bên cạnh , đúng là quần áo của nàng. “Vì sao phải đổi?”

      “Nàng cần biết, thay là được.”

      Lại là giọng điệu như vậy! Cầu Mộ Quân :“Nếu ta thay sao?” Đoàn Chính Trung , cúi đầu thưởng thức cây ngân châm tay.

      Cầu Mộ Quân cắn môi dưới, qua lấy quần áo, thay quần áo ngay trước mặt , sau đó xoay người :“Đoàn Chính Trung, chàng phải muốn tạo phản chứ? Nếu như vậy, ta đây đúng là nên ngẫm lại nên theo ai.” xong, nàng vung tay áo, xoay người ra khỏi bí thất.

      Cúi đầu nhìn cơ quan thư án, trong lòng khó chịu muốn điên rồi.

      Liễu Vấn Bạch, nàng có thể cần giải thích, Thích Ngọc Lâm, nàng cũng có thể giải thích, nhưng, nàng chịu nổi dửng dưng như vậy, nếu để ý nàng, vì sao mắng nàng, nàng vài câu?

      Cả bụng tức ra nhã gian, vừa đến cầu thang, lại bị Thích Vi gọi lại.

      “Mộ Quân tỷ tỷ, sao tỷ tới đây lại xuống !” Thích Vi chạy đến bên người nàng .

      “Vi Vi muội……” Nàng sao lại ở đây?

      Thích Vi :“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ hôm nay nhanh, bồ câu đưa tin của muội mới nửa canh giờ!” xong liền kéo nàng đến bàn bên cửa sổ ngồi xuống.

      Cầu Mộ Quân lúc này biết ra Thích Vi vừa vặn thả bồ câu đưa tin hẹn nàng, sau đó ở chỗ này chờ nàng.

      “Mộ Quân tỷ tỷ, Sanh Dung bảo muội tới cho tỷ, mấy ngày nữa, trong cung tổ chức thi đấu Xúc Cúc (1), là đấu cùng nước khác, nàng bảo chúng ta đến lúc đó đều phải đến, cha muội có thể mang chúng ta .”

      “Vi Vi, tỷ…… muội , tỷ .” Lại vào hoàng cung, bị hai người kia thấy được, vạn nhất đưa tới họa sát thân làm sao bây giờ?

      Thích Vi vội :“Vì sao, nên nên, tỷ phải , muội có thể nhưng tỷ nhất định phải !”

      Cầu Mộ Quân kỳ quái :“Vì sao, tỷ cùng hoàng cung, cùng hội thi xúc cúc cũng có quan hệ gì?”

      “Có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ! Tỷ chúng ta có khả năng thua, vậy phải là mất mặt trước mặt quốc gia khác sao ?” Thích Vi

      Cầu Mộ Quân bị nàng sửng sốt, cười :“Vì sao tỷ , chúng ta thua?”

      Thích Vi cúi đầu cười :“Bởi vì……”

      “Ha ha, bởi vì bên chúng ta tham gia thi đấu đều là hoàng tử trong cung hoặc công tử sĩ tộc, nhị ca được chọn, nhị ca từng chơi, kỹ thuật Xúc Cúc cần phải , có huynh ấy chúng ta nhất định có thể thắng, có huynh ấy nhất định. Cho nên, nếu tỷ đến xem, huynh ấy khẳng định có thể “quá ngũ quan, trảm lục tướng” (2), thay muội lấy chút sĩ diện, nếu tỷ , chừng huynh ấy lòng yên, để ý, liền thua.”

      Thích Vi nhìn nàng, mười phần nghiêm túc :“Cho nên, kết luận là, tỷ nhất định phải !”

      Cầu Mộ Quân vẫn do dự, Thích Vi nghĩ nghĩ, :“Muội biết, Mộ Quân tỷ tỷ, là tỷ sợ vào cung lại có người muốn giết tỷ sao? Thế này , muội bảo đại ca muội ngày đó cùng chúng ta, huynh ấy võ công cao cường, hơn nữa còn có muội, khẳng định tỷ xảy ra chuyện gì!”

      “Được rồi được rồi, tỷ phải , nhiều người đều muốn tỷ như vậy, tỷ Sanh Dung muội, nhị ca cũng trách muội, đến lúc đó muội thành tội nhân.” Thích Vi lay lay cánh tay của nàng .

      Chịu được nàng nhõng nhẽo cùng cứng rắn, Cầu Mộ Quân rốt cục :“Được, tỷ là được, nhưng mà mạng này của tỷ do muội phụ trách.”

      “Được, thành vấn đề!” Thích Vi vỗ ngực cam đoan.

      Thích Vi lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ chút, vui mừng :“A, kia phải đại ca của muội sao? Đại ca, đại ca –” Thích Sóc Ly ngẩng đầu, Thích Vi :“ lên, đại ca mau lên đây!” Thích Sóc Ly cười cười, vào quán trà.

      Chờ Thích Sóc Ly lên lầu, Thích Vi :“Đại ca, tuần tra sao?” Thích Sóc Ly liếc mắt nhìn Cầu Mộ Quân cái, ngồi xuống :“Biết còn gọi huynh lên.”

      Giọng này!

      Tay Cầu Mộ Quân bưng chén trà khẽ run lên.

      “Thôi mà, nghỉ ngơi chút thôi, phải quan càng lớn càng nhàn sao? Còn huynh, làm cả ngày hình như hết việc!” Thích Vi xong, thay rót chén trà.

      Thích Sóc Ly cười cười, :“Nương cũng là, cha ở nhà, cũng quản muội, thả muội cả ngày ở bên ngoài chạy nhảy.”

      Thích Vi chu miệng :“Muội phải giống huynh sao? cho huynh với cha, biết ? chừng ngày nào đó huynh ghé vào lỗ tai cha mấy câu, cha nhớ ra, để cho muội ra ngoài.”

      (1) Xúc cúc, còn tên là đại cúc, xúc cầu, xúc viên, trúc cầu, thích viên, v.v… “Xúc” tức là dùng chân đá, “cúc” là quả cầu, quả bóng bọc da. “Xúc cúc” là đá cầu (đá bóng), đó là hoạt động thể thao xa xưa nhất của Trung Hoa lưu truyền hơn hai nghìn ba trăm năm, có ba loại hình thức: trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng và đá chơi.
      (2) Qua ngũ quan, trảm lục tướng : Qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng
      Câu này từ tích “Quá ngũ quan, trảm lục tướng” của Võ Thánh Quan Vũ năm xưa liên tiếp qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng của Tào Tháo, cuối cùng chạy thoát về với Lưu Bị.
      Quan Vũ qua Đông Lĩnh quan trảm Khổng Tú, qua Lạc Dương thành trảm Hàn Phúc và Mạnh Thản, qua Nghi Thủy Quan trảm Biên Hỉ, qua Huỳnh Dương thành trảm Vương Thực, qua Hoàng Hà đô khẩu trảm Tần Kỳ
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 134: Nguy cơ
      Editor: mèomỡ

      Thích Vi chu miệng :“Muội phải cũng giống huynh sao? cho huynh với cha, biết ? chừng ngày nào đó huynh ghé vào lỗ tai ông ấy mấy câu, ông ấy nhớ tới, để cho muội ra ngoài.”

      “Huynh muốn sớm , còn chờ đến bây giờ? Quên , dù sao muội cũng còn ở nhà được bao lâu nữa, để cho muội điên vài ngày .” Thích Sóc Ly .

      “Ca –” đến việc này, Thích Vi ngượng ngùng cúi đầu.

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, câu cũng , mặt cố gắng mỉm cười, vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh.

      Nàng xác định, giọng quen thuộc mình ở trong cung nghe là , Thích Sóc Ly.

      là thống lĩnh cấm quân, có thể tự do ra vào hoàng cung.

      cực kỳ lãnh đạm với phu nhân , lại thường xuyên muốn về nhà, khả năng lớn nhất đó là ở bên ngoài có người khác. nghĩ tới người này lại là phi tử trong cung!

      Lúc này Thích Vi :“Đúng rồi, ca, hôm thi đấu Xúc Cúc muội cùng Mộ Quân tỷ tỷ đều , huynh nhất định phải cam đoan Mộ Quân tỷ tỷ an toàn, đừng cho nàng bị người ta giết người diệt khẩu, chính là chuyện lần trước muội đó.”

      Thích Sóc Ly :“Yên tâm, chỉ cần nàng mình đến nơi hẻo lánh, là có việc gì.”

      “Dù sao chính huynh phải bảo vệ tỷ ấy!” Thích Vi với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, đại ca rất lợi hại, chỉ võ công cao cường, còn cùng sư phụ Miêu Cương học qua thuật Vu Cổ (Phù thủy), tuy rằng học được toàn bộ, nhưng cũng coi như có chút thành tích, huynh ấy có thể dẫn con chuột đến!”

      Lời này vừa ra, sắc mặt Cầu Mộ Quân thay đổi.

      Nàng gần như có thể cảm giác được từ người Thích Sóc Ly phát ra hơi thở nguy hiểm to lớn, có thể cảm nhận thấy ánh mắt bức người của .

      “Đúng rồi, đại ca, huynh tra ra người dụ rắn ở trong cung lần đó chưa? Muội đột nhiên nhớ đến, huynh có thể là người Miêu Cương , hoặc là cũng giống huynh được học qua, chậc chậc, ngốc như huynh, chỉ có thể dẫn hai ba con chuột ?” Thích Vi còn thêm.

      Cầu Mộ Quân biết, người kia chính là Thích Sóc Ly, cũng biết Thích Sóc Ly biết nàng nhận ra , mà tất cả, trong lòng Thích Sóc Ly cũng có tính toán.

      biết, chỉ có Thích Vi.

      Cơ quan trong quán trà chỉ sợ sớm đóng, nàng thể cầu cứu Đoàn Chính Trung, lúc này, Thích Vi là người duy nhất nàng có thể dựa vào.

      Thích Sóc Ly trầm giọng :“Nếu là người kia, ai cũng biết dẫn rắn, dùng loại này phương pháp để giết người lần nữa, cho nên có khả năng tra xét, nhưng nhìn qua phải người trong cung. Cho nên cũng dễ điều tra.”

      Cầu Mộ Quân sờ sờ đầu, :“Vi Vi, đầu tỷ đột nhiên đau quá, hình như là di chứng khi ở Đoàn phủ bị thương, tỷ muốn trở về.”

      “A, vậy mau, đại ca, huynh làm việc của huynh , muội đưa Mộ Quân tỷ tỷ trở về.” Thích Vi xong liền đứng dậy đỡ Cầu Mộ Quân.

      “Được, muội mau đưa Cầu tiểu thư trở về , huynh trước.” Thích Sóc Ly xong, xuống cầu thang.

      Cầu Mộ Quân chỉ cầu có thể bình an về nhà.

      Nếu có người đến giết nàng, Thích Vi khẳng định cứu nàng, Thích Sóc Ly hẳn là giết ngay cả muội muội của mình, cho nên chỉ cần có Thích Vi cùng nàng, dọc đường có lẽ có việc gì.

      Chỉ cần trở về nhà, nàng có thể tìm cha, hoặc là nghĩ biện pháp tìm Đoàn Chính Trung, có bọn họ, nhất định có biện pháp .
      Thích Vi đỡ Cầu Mộ Quân về Cầu phủ, dọc theo đường cũng chưa có gì dị thường, đến khi hai người vào ngõ người.

      Vào ngõ , Cầu Mộ Quân liền khẩn trương, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.

      Thích Vi kỳ quái :“Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao vậy, tỷ nhìn cái gì?”

      “A, có gì.” Cầu Mộ Quân vội .

      Vừa xong, kẻ khất cái (ăn xin) từ đầu kia ngõ tới, lướt qua bên cạnh hai người đột nhiên vươn tay tháo xuống trâm gài tóc đầu Cầu Mộ Quân, liền chạy vòng vào ngõ khác.

      “Đứng lại!” Thích Vi lập tức liền đuổi theo, Cầu Mộ Quân ở sau vội gọi tiếng, quay đầu lại, thấy bóng dáng hai người.

      Xong, đây phải ‘điệu hổ ly sơn’ sao?

      Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to tốt, vội vàng chạy tới đầu kia ngõ . Chỉ cần ra khỏi ngõ , đến nơi nhiều người Thích Sóc Ly xuống tay được. Nhưng làm sao có thể biết điểm ấy, để cho nàng ra khỏi ngõ này sao?

      Nàng có thể cảm giác được nguy hiểm, có thể cảm giác được sát khí, giống như trong khắc, đao sắc lạnh như băng đâm vào trái tim mình.

      Đoàn Chính Trung rất đúng, sinh mệnh mới là quan trọng nhất. Giờ phút này nàng muốn sống, còn sống, sau đó chờ mong tương lai cùng Đoàn Chính Trung.

      “Đây phải Cầu đại tiểu thư sao?” Trước mặt tới người, đúng là Liễu Vấn Bạch.

      Đột nhiên nhìn thấy người, Cầu Mộ Quân nhất thời thả lỏng ít.

      Liễu Vấn Bạch mỉm cười, chậm rãi tới bên này, :“Cầu đại tiểu thư hoang mang rối loạn như vậy là muốn đâu vậy?”

      xuất ngay lúc này, Thích Sóc Ly bỏ qua hay là giết luôn cả ?

      Cầu Mộ Quân kịp nghĩ, vội về phía trước, vừa vừa :“Ta cùng Liễu Đại gia, hình như quen?”

      Liễu Vấn Bạch đuổi kịp nàng :“ quen sao? Ta còn nghĩ Cầu tiểu thư sớm chú ý đến ta, dù sao trước đây ngươi cũng là phu nhân của Trung Trung ca, hơn nữa nghe ý tứ của Trung Trung ca, hình như ngươi còn hơi có chút tình ý với , khi hưu ngươi, ngươi còn chết sống chịu, cho dù là thái giám cũng phải đuổi theo cả đời.”

      Cầu Mộ Quân gần như quên Thích Sóc Ly còn có khả năng vẫn đứng cách đó xa tìm thời cơ hành động, ngừng bước, quay đầu nhìn Liễu Vấn Bạch, nhìn từ đầu đến chân.

      Trung Trung ca…… còn dám gọi Trung Trung ca……

      Trời ạ, là loại người nào, bộ dạng dù cho giống nữ nhân, cũng vẫn là nam nhân cơ mà, cũng đống tuổi rồi, còn dám gọi kiểu đó!

      Chẳng lẽ lúc ở cùng Đoàn Chính Trung luôn gọi “Trung trung ca”,“Bạch Bạch đệ” sao? đúng là…… là tình cảnh thế nào đây!

      Cầu Mộ Quân ngay cả trà đêm qua đều muốn nôn ra, tuy rằng ghê tởm, lại càng quan tâm vấn đề khác, hỏi:“Đây là cho ngươi?”

      Liễu Vấn Bạch cười :“Đương nhiên, là lúc ở giường với người ta nha!”

      “Ngươi…… Các ngươi…… Ghê tởm!” Cầu Mộ Quân hô to tiếng, giống như trốn ôn dịch ra khỏi ngõ . Liễu Vấn Bạch đuổi theo :“Ngươi muốn nghe những chuyện khác nữa hay , với ta số chuyện khác nữa.”

      thích nghe, thích nghe, ngươi tránh xa ta ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng .

      Liễu Vấn Bạch vẫn như cũ thở khẽ , :“ giống tiểu thư khuê các tẹo nào, khó trách Trung Trung ca cần ngươi.”

      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân tức đỏ mặt :“ cho ngươi, phải cần ta, là ta cần ! , còn có ngươi, các ngươi, hai tên nam nhân ghê tởm mới là tuyệt phối!”

      khỏi ngõ , Cầu Mộ Quân cũng sợ , hề để ý đến người phía sau, tức giận về phía trước.

      Liễu Vấn Bạch ở phía sau nàng :“Ta còn biết vì sao hưu ngươi, ngươi muốn biết ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :