1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 125: Cầu xin
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tuy rằng trong lòng chua xót, cảm động, nhưng nàng biết, dù cho đối với nàng là hay giả, nàng đều phải quyết đoán cự tuyệt , cho tia hi vọng, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn), tuy rằng đau nhất thời, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày đêm đêm nhớ thương.


      Cầu Mộ Quân :“Thích công tử có gì muốn sao?”


      Thích Ngọc Lâm lập tức :“Mộ Quân, ta biết nàng đau lòng mới chưa từng ta. Xin lỗi, tất cả là lỗi của ta. Ta xin lỗi nàng, thề với nàng, dù thế nào cũng được, chỉ cần nàng lại cho ta cơ hội.”


      , những gì ta đều là , ta chưa từng ngươi.” Cầu Mộ Quân lại khẳng định lần nữa.


      “Ta tin, ta tin!” Thích Ngọc Lâm đột nhiên ôm lấy nàng.


      “Ngươi buông ra, buông ra!” Cầu Mộ Quân giãy dụa hô.


      “Buông tiểu thư nhà ta ra!” giọng truyền đến, Thích Ngọc Lâm buông tay, Cầu Mộ Quân lập tức đẩy ra, lao tới bên cạnh người nhà mình. Nàng nhìn Thích Ngọc Lâm cái rồi chạy vào trong nhà.


      “Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm ở phía sau đau đớn gọi.


      Cầu Mộ Quân cuống quít chạy vào nhà, lại gặp được Cầu Vĩ ở trong phòng. Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức chậm rãi bước . Cầu Vĩ nhìn nàng, :“Mộ Quân, làm sao vậy, sao nhìn con có vẻ hoang mang?”


      Đúng lúc này hạ nhân vừa nãy cũng vào cửa, đáp lại:“Lão gia, vừa rồi……”


      “Vừa rồi ở giữa đường con thấy con rắn chết! Bị…… Dọa.” Cầu Mộ Quân lập tức .


      Hạ nhân thấy thế, cũng theo lời của nàng :“Đúng, con rắn rất lớn, biết là ai đánh chết, nằm ở đường.”


      Cầu Vĩ gật gật đầu, :“Mộ Quân, mấy ngày nay con thường xuyên ở nhà, ở bên ngoài làm cái gì?”


      Cầu Mộ Quân chậm rãi đến trước mặt ông, ngồi xổm xuống tựa vào đùi ông :“Con cũng biết, con chỉ…… xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng rất khó chịu……”


      Cầu Vĩ vuốt tóc nàng : “Khó chịu ra ngoài thư giãn, chú ý chút là được rồi, mẹ con , chờ tang kỳ của Tư Huyên qua, chúng ta tìm cho con nhà khác, con đồng ý ?”


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn ông :“Chờ cha tốt lên rồi sau.” Nàng nhàng ấn chân ông, hỏi:“Cha, bây giờ chân có chút cảm giác nào ?”


      Cầu Vĩ lắc đầu, :“ vội, đại phu tốt thôi.”


      Cầu Mộ Quân đỏ mắt, nắm tay ông cúi đầu.


      Nàng vẫn muốn biết, hung thủ là ai, chân tướng rốt cuộc là gì.


      Ban đêm, chung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng có bồ câu đưa tin. Đoàn Chính Trung hoặc Thích Ngọc Lâm, đều có.


      ngày, hai ngày, ba ngày, nàng vẫn ở trong nhà, chờ Đoàn Chính Trung đến hẹn gặp nàng, nhưng đợi được.


      Thích Ngọc Lâm tiếp tục tìm nàng, nàng nghĩ quả từ bỏ rồi.


      Như vậy cũng tốt, nàng cũng phải phiền lòng.


      ngờ đến buổi tối, nàng lại thu được bồ câu đưa tin.


      Đúng là Thích Vi: ‘Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai đến quán trà, được ?’


      Giọng điệu của nàng thay đổi, vì ở giữa nàng cùng Thích Ngọc Lâm nên khó xử sao?


      Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân tới quán trà Thấm Nhã, định lên lầu tiểu nhị hỏi:“Cầu tiểu thư, người còn mấy món đồ ở tiểu điếm, có phải quên hay ?”


      Sắc mặt Cầu Mộ Quân tốt :“ cần, cho ông chủ các ngươi mang bán .” xong, liền lên lầu. Thích Vi vẫn đến sớm hơn nàng, thấy nàng chỉ nhàng cười cười.


      Trong lòng Cầu Mộ Quân hơi khó chịu, bất giác giọng, hỏi:“Vi Vi, mấy ngày nay muội có khỏe ?” Thích Vi gật gật đầu, giương mắt nhìn nàng xong lại cúi đầu xuống.


      Cầu Mộ Quân nhìn ra hình như nàng có chuyện, hỏi:“Làm sao vậy? Muội có gì muốn sao?”


      Thích Vi yên lặng lát, mới mở miệng :“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ gặp Nhị ca được ?”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu xuống nhìn chén trà trước mặt.


      Thích Vi :“Muội biết tỷ nhất định chịu được chuyện ngày đó, nhưng…… Nhị ca.. huynh ấy, huynh ấy thích tỷ. Cho dù trước kia muội cũng hoàn toàn tin, nhưng bây giờ thể tin. Từ trước đến nay muội chưa bao giờ thấy huynh ấy như vậy. Mấy ngày hôm trước huynh ấy tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn bình thường, còn với cha mẹ muốn lấy tỷ. Mấy năm nay cha mẹ ép huynh ấy rất nhiều lần mà huynh ấy vẫn chịu thành thân. Bây giờ thấy huynh ấy hồi tâm chuyển ý, cha mẹ ra rất cao hứng. Nhưng về sau huynh ấy lại đến việc này nữa, hơn nữa huynh ấy…… bốn ngày về nhà, bốn ngày đều ở…”


      Thích Vi nhìn nàng cái, thấp giọng :“Đều ở thanh lâu, trước kia huynh ấy cũng như vậy!” Thích Vi đau lòng :“Trước kia huynh ấy cho dù là hoang đường, cũng nhiều ngày như vậy trở về nhà. Cha bảo đại ca nhắn lại, nếu huynh ấy về cần trở lại nữa. Muội biết huynh ấy trả lời thế nào, nhưng sau đó chỉ thấy mình đại ca trở lại. Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết là huynh ấy có lỗi với tỷ trước, đáng được tha thứ, nhưng huynh ấy là Nhị ca muội, muội sợ cha đuổi huynh ấy ra khỏi cửa, sợ huynh ấy từ nay về sau suy sụp ……”


      Thích Vi luôn luôn cười giờ lại khóc làm cho lòng Cầu Mộ Quân chua xót


      Nàng :“Nhưng ta gặp làm gì? ta tha thứ sao? ta đồng ý gả cho sao?”


      , phải……” Thích Vi vội : “Muội chỉ muốn tỷ khuyên nhủ huynh ấy, chuyện cùng huynh ấy, hoặc nếu…… Nếu tỷ còn có chút ý định muốn cùng huynh ấy, có thể cho huynh ấy thêm cơ hội được ?”


      Thích Vi giống như cầu xin:“Nếu tỷ muốn huynh ấy, tỷ giúp huynh ấy lần thôi, với huynh ấy chỉ cần huynh ấy biểu tốt, tỷ suy nghĩ lại, được ? Nếu đến lúc đó huynh ấy sửa đổi, lang thang như trước, muội với huynh ấy tất cả là do muội bảo tỷ như vậy, là muội bảo tỷ lừa huynh ấy, được ?”


      Yên lặng hồi lâu, Cầu Mộ Quân mới :“Ta đồng ý, gặp mặt lần, nhưng những cái khác……”


      Nàng thêm gì nữa, Thích Vi vẫn vui vẻ : “Được, Mộ Quân tỷ tỷ, cám ơn tỷ! Muội…… Muội bây giờ bảo huynh ấy tới gặp tỷ!”


      Cầu Mộ Quân ở trong nhã gian quán trà Thấm Nhã chờ Thích Ngọc Lâm.


      Nàng biết vì sao mình phải đáp ứng, là vì Thích Vi hay là bởi vì áy náy với Thích Ngọc Lâm?
      Trò khôi hài này, chung quy đều do nàng.


      ngờ, đợi ước chừng canh giờ, Thích Ngọc Lâm mới đến. Nghe thấy tiếng mở cửa, Cầu Mộ Quân quay đầu, thấy Thích Ngọc Lâm đứng ở cửa


      Tóc tai chỉnh tề, lam bào sạch , vẫn là công tử phong lưu phóng khoáng như lúc ban đầu gặp mặt.


      chậm rãi vào, ngồi đối diện nàng.


      Hai người yên lặng hồi lâu, Thích Ngọc Lâm mới :“Ta biết là Vi Vi cầu xin nàng tới .”


      “Muội ấy rất đau lòng vì ngươi.” Cầu Mộ Quân .


      “Vậy còn nàng?”


      Cầu Mộ Quân ngừng chút mới :“Ngươi cần gì phải như thế? Có lẽ ngươi cũng ta, chẳng qua vì chiếm được mới là tốt nhất.”


      Thích Ngọc Lâm yên lặng, sau đó đột nhiên cười khẽ nhưng ánh mắt lại u ám


      “Ta biết, ta là kẻ thể động tình. người thể động tình rung động, tình cảm của ta dễ dàng thay đổi. Ta có sai, nhưng nàng cần gì phải vô tình như vậy, chỉ cho ta đường sống, ngay cả tình cảm của ta cũng thừa nhận.”
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 126: Xin nàng để cho ta chờ nàng
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Ta biết, ta là kẻ thể động tình. người thể động tình rung động, tình cảm của ta dễ dàng thay đổi. Ta có sai, nhưng nàng cần gì phải vô tình như vậy, chỉ cho ta đường sống, ngay cả tình cảm của ta cũng thừa nhận.”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân khó chịu, hỏi:“Vậy vì sao ngươi…… ngày trước còn lời ngon tiếng ngọt với ta, ngày sau lại cùng nữ nhân khác…… Nếu đây là cách ngươi , vậy ngươi muốn ta thừa nhận tình của ngươi thế nào đây?”


      “Đó là do ta……” Thích Ngọc Lâm nhắm mắt lại đau khổ :“ ra lúc trước ta muốn kết hôn với nàng, nhưng ta luôn phân vân ta có thể hối hận, có thể chịu nổi trói buộc hay …… Đến khi… đến ngày đó nhìn thấy bóng dáng nàng dứt khoát rời , ta mới biết được ta hối hận, vĩnh viễn .”


      “Vậy ngươi có thể xác định nếu ta và người bắt đầu lần nữa, ngươi có thể chỉ chuyên tình với mình ta ?” Cầu Mộ Quân bình tĩnh .


      chỉ ta thể tin tưởng ngươi, chỉ sợ ngay cả chính bản thân ngươi cũng tin được? Ngươi trời sinh lãng tử, trời sinh nhiều tình nhân, bắt buộc ngươi đem trái tim cùng thân thể trung trinh với nữ tử bình thường, là quá khó khăn cho ngươi rồi.”


      Cầu Mộ Quân xong, đứng lên ra cửa phòng.


      “Mộ Quân—“ Thích Ngọc Lâm vội đứng dậy kêu lên.


      “Còn có –” Cầu Mộ Quân quay đầu, mở miệng :“Nguyên nhân thực mà Đoàn Chính Trung bỏ ta, là vì khi ta còn là Đoàn phu nhân bị người cường bạo, ta sớm còn trong sạch.”


      Trong phòng lặng ngắt như tờ, Cầu Mộ Quân đứng trong chốc lát mới ra cửa.


      “Ta ngại!” Thích Ngọc Lâm ở phía sau nàng .


      Cầu Mộ Quân run lên, :“Ta ngại. Ta chỉ ngại bản thân mình, cũng ngại quá khứ của ngươi, đa tình của ngươi, tính tình phong lưu của ngươi, còn câu ‘Vĩnh viễn hối hận’ của ngươi ta cũng tin được.” Nàng xong, ra khỏi phòng, đóng cửa lại.


      Thích Ngọc Lâm, xin lỗi. Nàng thầm trong lòng.


      Hi vọng có ngày, ngươi có thể gặp được người ngươi lòng thương, hơn nữa người đó cũng lòng ngươi. Ngươi nên ta, ai cũng nên ta.


      Cầu Mộ Quân từng bước xuống thang lầu, cúi đầu qua trước mặt Thích Vi đứng dưới lầu chờ mong nhìn nàng, ra khỏi quán trà. Có lẽ, tất cả xong rồi. Nàng cùng Thích Ngọc Lâm và Thích Vi. Nàng quả nhiên nên kết bạn với người Thích gia, quả nhiên nên ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư.


      Mặt trời bên ngoài chói mắt, ấm áp, khiến người ta đố kị với ánh sáng của nó. Lẫn vào đám người đường cái, nhớ tới bộ dáng đau lòng của Thích Ngọc Lâm, nàng phát giác mình lại có cảm giác muốn khóc. Nhưng nàng có tư cách gì mà khóc, tất cả đều do nàng tạo thành, nàng khóc cái gì?


      Trong quán trà Thấm Nhã, Thích Ngọc Lâm bay nhanh từ lầu hai xuống, ra khỏi quán trà lại thấy bóng dáng Cầu Mộ Quân đâu, lo lắng bay đến lan can tầng hai quán trà.


      “Mộ Quân—“ Thích Ngọc Lâm nhìn đám người mờ mịt, ở tầng la lớn. “Mộ quân, Cầu Mộ Quân”
      Người phía dưới ngẩng đầu lên, thấy lầu quán trà sang trọng nhất kinh thành công tử phong lưu số – Thích Ngọc Lâm hô lớn khuê danh Cầu đại tiểu thư vừa bị thái giám tổng quản trong cung đuổi về nhà, khỏi đều cảm thấy kỳ lạ.


      Cầu Mộ Quân quay đầu lại, thấy Thích Ngọc Lâm đứng ở cao.


      “Mộ Quân, gả cho ta .” Thích Ngọc Lâm thấy Cầu Mộ Quân quay đầu trong đám người, nhìn nàng la lớn. Người chung quanh theo ánh mắt nhìn về phía Cầu Mộ Quân, những người bên cạnh nàng đều hẹn mà cùng tản ra. Cầu Mộ Quân hóa đá tại chỗ, nhìn chằm chằm.


      Thích Ngọc Lâm hô:“Mộ Quân, cho ta thêm cơ hội, ta muốn toàn bộ người trong Kinh thành làm chứng cho ta, ta – Thích Ngọc Lâm, từ nay về sau tuyệt đối đến nơi phong hoa, bao giờ cùng nữ nhân khác dây dưa nữa, ta chờ nàng, chờ nàng đồng ý gả cho ta –”


      “Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão…….”


      (Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: “Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”. – Hán Quảng – Khổng Tử)

      “Mộ Quân, xin nàng cho ta cơ hội, để cho ta chờ nàng!”


      “Mộ Quân–”


      “Thích nhị công tử điên rồi à, sao đột nhiên……”


      “Đây phải điên, đây là động chân tình!”


      “Cầu tiểu thư quả nhiên lợi hại!”


      Người chung quanh đều cảm thán bắt đầu nghị luận, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn người đứng ở trong lan can, nước mắt rốt cục nhịn được chảy ra.


      “Mộ Quân, ta nàng, nàng –”


      “Xin nàng, xin nàng để cho ta nàng!”


      “Ta – Thích Ngọc Lâm muốn rửa sạch quá khứ, chờ Cầu Mộ Quân gả cho ta, xin mọi người làm chứng cho ta!”


      “Được, lão phu làm chứng cho ngươi, nếu ngươi có thể vì nàng mà thay đổi, lão phu cùng ngươi đến Cầu phủ cầu hôn!” Trong đám người lão giả khoảng sáu bảy mươi tuổi, thần thái sáng láng nhìn Thích Ngọc Lâm, lớn tiếng .


      “Ta cũng làm chứng cho Thích nhị công tử, ta thay Cầu tiểu thư giám sát !” tiểu ăn xin mười sáu mười bảy tuổi ven đường nhìn về đám người la lớn.


      “Chúng ta cũng làm chứng cho ngươi!” Có hai người kia khởi xướng, những người còn lại đều trăm miệng lời. mặt Thích Ngọc Lâm lên chút tươi cười, từ lầu phi thân xuống, đứng ở trước mặt Cầu Mộ Quân. “Mộ Quân, để cho ta nàng, để cho ta chờ nàng, để cho ta chứng minh lời thề của ta, được ?” Thích Ngọc Lâm khẩn thiết . Ánh mắt lại si mê, Cầu Mộ Quân cúi đầu.


      “Đáp ứng , dù sao cũng mất miếng thịt nào!” đại thẩm bên cạnh .


      “Đúng vậy đúng vậy, đáp ứng !”


      Người vây xem giựt giây, Thích Ngọc Lâm chờ mong nhìn, Cầu Mộ Quân biết là cảm động hay là mở miệng cự tuyệt được, rốt cuộc cũng gật đầu.


      Chung quanh hoan hô dậy trời, theo tiếng hoan hô này, tin tức Thích nhị công tử đứng trước mặt mọi người cầu Cầu đại tiểu thư truyền khắp ngõ ngách trong kinh thành.


      Buổi tối lại nhận được hai con bồ câu đưa tin, là năm chữ của Thích Ngọc Lâm: ‘Mộ Quân, cám ơn nàng’. cái khác là bốn chữ của Đoàn Chính Trung: ‘Chữ Thiên thứ hai.’


      Thở dài hơi, nàng gấp tin của Thích Ngọc Lâm vào, của Đoàn Chính Trung đưa tới ngọn nến, đốt sạch . Quyết định hôm nay biết có đúng hay , ít nhất, bây giờ nàng hối hận.


      Có lẽ qua vài ngày Thích Ngọc Lâm nhớ tới lời thề kia nữa, nhưng có lẽ vẫn kiên trì, nàng chỉ hy vọng sau khi chờ đợi, tình cảm với nàng có thể dần nhạt .




      Về phần Đoàn Chính Trung, nhớ đến vẫn còn tức, nàng nhất định phải hỏi xem có ý gì!


      Sáng sớm hôm sau nàng ra cửa thẳng đến quán trà Thấm Nhã, được gần nửa đường lại đột nhiên dừng bước. Vì sao nàng phải vội như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới?


      Nàng đợi cả ngày thèm để ý, bây giờ viết vài chữ nàng liền chạy như điên đến gặp , dựa vào cái gì?


      có nam tình nhân ghê tởm của , nàng cũng phải thiếu thể sống, dựa vào cái gì gọi đến đuổi !


      Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc cùng cái kẻ nam ra nam nữ ra nữ làm trò ghê tởm kia, nghĩ đến chuyện vài ngày thèm để ý tới nàng, càng nghĩ càng giận, cuối cùng nàng dậm chân cái, quyết định gặp , trở về Cầu phủ.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 127: Gặp mặt
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc cùng cái kẻ nam ra nam nữ ra nữ làm trò ghê tởm kia, nghĩ đến chuyện vài ngày thèm để ý tới nàng, càng nghĩ càng giận, cuối cùng nàng dậm chân cái, quyết định gặp , trở về Cầu phủ.


      Trở lại Cầu phủ, ngồi ở trước cửa sổ trong phòng mình ngơ ngác nhìn bụi hoa bên ngoài.


      thèm để ý tới chàng, thèm để ý đến chàng, cho chàng chờ đến chết!


      Cầu Mộ Quân oán hận, lại cảm thấy ra chính nàng còn phiền não hơn người nào đó.


      Đến giữa trưa, con ong mật bay vào cửa sổ, bay vòng vòng quanh người nàng, bay tới bay lui bay tới bay lui, khiến bên tai nàng “Ong ong” ngừng. Vốn nàng chú ý đến nó, nhưng ong mật này vòng hơn mười vòng còn , làm cho nàng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.


      Ong mật……


      Đúng rồi, phải Đoàn Chính Trung luôn mang bên người cái ống trúc sao, trong ống trúc là con ong, chẳng lẽ ong mật là thả? Thả đến làm gì? Thúc giục nàng à?


      Hừ, còn chưa được bao lâu, nàng phải đợi tận ba canh giờ, buổi sáng đợi đến buổi chiều mặt trời xuống núi, bắt nạt nàng có ong mật sao? Cầu Mộ Quân để ý, tiếp tục nhìn sân ngẩn người, nhưng thể xem được tiếng “Ong ong” liên tục. Cũng đáng ghét!
      Nha hoàn thấy trong phòng có con ong, định bắt .


      Cầu Mộ Quân quay đầu lại nhìn chằm chằm ong mật trong chốc lát, kiên nhẫn :“Được rồi được rồi, ta theo ngươi!” xong ra ngoài.


      Ra khỏi Cầu phủ bao lâu, nàng nhìn chung quanh thấy con ong, cần nghĩ, nhất định là con vừa rồi, còn dám bay theo! Đây là ý gì, áp giải nàng gặp quan sao!


      Đoàn Chính Trung chết tiệt, nàng phải tiểu thái giám, đến lượt quản! Mang theo cơn tức vào quán trà, vào nhã gian, tới bí thất. Đoàn Chính Trung vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, chẳng qua lần này uống trà. Cầu Mộ Quân nhăn mặt vào, ngồi đối diện . Đoàn Chính Trung lời nào, nàng cũng , còn nhàm chán nghịch nghịch ngón tay mình. rốt cục nhịn được, :“Nàng có chuyện gì muốn sao?”


      Cầu Mộ Quân mờ mịt ngẩng đầu, kỳ lạ :“ phải chàng tìm ta đến sao? Hẳn là chàng có chuyện chứ?”


      Sắc mặt Đoàn Chính Trung chậm rãi thay đổi, trở nên rất khó coi. Cầu Mộ Quân lườm cái rồi lại cúi thấp đầu.


      phong hoa tuyết nguyệt, lời ngon tiếng ngọt, khiến nàng cảm thấy hạnh phúc sao?” .
      Cầu Mộ Quân tức giận đến mức muốn đập bàn nhưng vẫn nén cơn giận xuống, nhẫn nhịn, : “Ta tìm phong hoa tuyết nguyệt, lời ngon tiếng ngọt, vẫn tốt hơn ai đó tìm kẻ nam ra nam nữ ra nữ.”


      “Ta nghĩ nàng ngốc như vậy.” Đoàn Chính Trung trầm giọng .


      “Ý chàng là bây giờ chàng cảm thấy ta rất ngốc sao?” Cầu Mộ Quân trả lời.


      Đoàn Chính Trung hít sâu hơi, : “Mộ Quân, thời gian của chúng ta cũng nhiều, tại sao phải như ầm ỹ như vậy?”


      Cầu Mộ Quân nhìn :“Đương nhiên nhiều, chàng còn phải trở về cùng con hát xinh đẹp của chàng mà!”


      “Mộ Quân~” Đoàn Chính Trung có chút trách cứ gọi nàng. Cầu Mộ Quân quay mặt để ý tới .


      Đoàn Chính Trung tới, xoay người ôm lấy nàng :“Nàng ràng biết nguyên nhân.”
      “Ta biết!” Cầu Mộ Quân đẩy ra .


      Ngữ khí Đoàn Chính Trung dịu dàng:“Mộ Quân, đừng ầm ĩ, được ?”


      Cầu Mộ Quân tức giận :“Ta vô lý, ta vô lý chỗ nào! Ta tận mắt thấy chàng cùng nam nhân khác thân thiết, còn chủ động tới nơi này chờ chàng giải thích mà chàng cũng thèm để ý. Được lắm, vừa có người với ta hai câu ngon ngọt, chàng lại chạy đến chất vấn ta, Đoàn Chính Trung, chàng coi ta là cái gì?”


      “Là thê tử.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng .


      Trong lòng Cầu Mộ Quân ngọt ngào, oán hận với nhất thời tiêu tan, miệng lại thầm:“Là thê tử? Ta thấy chàng lén nuôi tình nhân có? Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, cho phép dân chúng đốt đèn.”(1)


      “Ta có phóng hỏa, nàng lại đốt đèn .” Đoàn Chính Trung .


      “Vậy chàng , chàng cùng kẻ nam ra nam nữ ra nữ kia có quan hệ gì?” Cầu Mộ Quân đứng lên trừng mắt nhìn hỏi.


      Đoàn Chính Trung ôm vai của nàng :“Ta chỉ có thể cho nàng, đó là diễn cho người ngoài xem, phải diễn cho nàng xem .”


      “Diễn cái gì mà diễn, có nhất thiết làm như vậy , còn…… chàng…… chàng ghê tởm!” Nhớ tới cái hôn kia, Cầu Mộ Quân liền cảm thấy trong bụng nhộn nhạo.


      “Ta cũng biết ghê tởm.” Đoàn Chính Trung .


      “Ghê tởm chàng còn làm!”


      “Chuyện ghê tởm ta từng làm nhiều lắm, cũng thiếu hai việc này.”


      “Chàng……” Cầu Mộ Quân hết giận, giọng hỏi:“Vậy vì sao chàng phải diễn trò với ?”


      Đoàn Chính Trung lên tiếng.


      Cầu Mộ Quân trừng :“Lại thể cho ta biết đúng ?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng, xem như cam chịu .


      Cơn tức của Cầu Mộ Quân có chỗ phát, đột nhiên đánh loạn người :“Hận chàng chết được, hận chàng chết được, hận chàng chết được!” Đoàn Chính Trung để nàng đánh, dù sao nàng đánh cũng rất , liền ôm nàng vào trong lòng.


      “Vì sao đến gặp ta?” Nàng dựa vào trong ngực hỏi.


      “Dạo này bận nhiều việc.”


      “Hôm nay bận sao?”


      “Có việc cũng phải đến, nếu đến, chỉ sợ nàng muốn tìm niềm vui mới.”


      “Tìm niềm vui mới cái gì, sao chàng cứ thích ta như vậy!”


      “Vậy là cái gì, phải niềm vui mới là người cũ à?”


      “Chàng…”


      làm như vậy trước mặt người nhiều như thế, sao ta cự tuyệt được, hơn nữa ta cũng chỉ bảo suy nghĩ chứ đồng ý gả cho .”


      “Nàng đừng quá mức thân thiết với , còn tiếp tục như vậy, ta thể cam đoan ta ra tay.”


      Cầu Mộ Quân từ trong lòng ra nhìn :“Chàng có ý gì?”


      “Vĩnh tuyệt hậu hoạn.”


      cho chàng làm xằng bậy, được làm hại !” Cầu Mộ Quân vội la lên.


      Đoàn Chính Trung :“Tốt nhất ở trước mặt ta nàng đừng biểu để ý như vậy.”


      “Ta nào có.” Cầu Mộ Quân cúi đầu . “Nhưng cho chàng giết người.”


      Đoàn Chính Trung đáp lời, hôn nàng.


      “Chàng ghê tởm!” Cầu Mộ Quân đẩy ra, đưa lưng về phía :“Chàng hôn nam nhân khác, ghê tởm muốn chết.”


      “Ta rửa sạch rồi.” Đoàn Chính Trung ôm lấy nàng từ đằng sau . Cầu Mộ Quân nhịn được bật cười.


      Đoàn Chính Trung :“Chúng lên giường.”


      Mặt Cầu Mộ Quân đỏ lên, :” .”


      “Vì sao?”


      muốn làm.” Cầu Mộ Quân đáp.


      Đoàn Chính Trung nhàng ngậm vành tai của nàng, bên tai nàng:“Cơ hội hiếm có như vậy, muốn lãng phí sao?”


      “Ít cứ ít ……”


      ngậm vành tai của nàng khẽ liếm rồi cắn, bàn tay luồn vào trong quần áo nàng vuốt ve nơi mềm mại của nàng, tay kia ở giữa hai chân nàng chơi đùa vỗ về nơi tư mật của nàng. Thậm chí nàng còn cảm thấy có cái gì cứng rắn chạm vào nàng, như vậy làm cho nàng cũng khỏi bắt đầu động tình.


      “Ưm…”


      trực tiếp kéo quần áo của nàng xuống. Khi kéo nốt chiếc yếm người nàng, toàn thân nàng ra trước mắt , nàng thở dốc, gian nan :“Chỉ…… lần……”


      “Ba lần.”


      “A…… Đừng……”


      “Ba lần.”

      (1) Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” cho dùng còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 128: Lại đến thích phủ
      Editor: mèomỡ

      Nàng thở gấp, gian nan “Chỉ. . . lần. . .”

      “Ba lần”

      lần. . .”

      “A. . . Đừng. . .”

      “Ba lần.”

      “A. . . Hai. . . Hai lần.”

      “Được, hai lần”

      bế ngang nàng, về phía giường trong phòng.

      lúc lâu sau Cầu Mộ Quân vô lực nằm sấp giường

      Đoàn Chính Trung áp vào sau gáy nàng : “Hôm nay lần làm lâu chút.”

      “Vậy lần sau chỉ làm nửa canh giờ”

      “Nàng vậy nghĩa là có thể lại dùng lực chút sao?”

      “Chàng là dâm tặc… sói háo sắc.”

      Đoàn Chính Trung ha ha cười

      Nụ cười này khiến Cầu Mộ Quân lại suy nghĩ, đẩy : “Chàng tránh ra, đừng cười với ta, cười với nam nhân kia , ghê tởm muốn chết.”

      “Nàng lại muốn thêm lần sao?” Đoàn Chính Trung gian như sói

      Cầu Mộ Quân sợ hãi : “ muốn.”

      “Vậy đừng nhắc đến nữa.”

      Hung cái gì mà hung, làm như mình bị oan bằng. Cầu Mộ Quân nghiêng người, đưa lưng về phía .

      lát sau, ở sau lưng nàng : “Mộ Quân, trả lại cho nàng cái này.”

      Tiếp theo, liền có cây trâm cài tóc đặt ở trước mắt nàng – đúng là cái lúc trước bị Sanh Dung công chúa lấy .

      Cầu Mộ Quân nghĩ tới trâm cài tóc này còn có thể về tay , vui mừng nhận lấy, vuốt ve cây trâm.

      “Trâm cài tóc này phải ở trong tay Hoàng hậu nương nương sao? Sao chàng lấy lại được?” Cầu Mộ Quân quay đầu hỏi

      Đoàn Chính Trung vuốt ve mái tóc của nàng : “Có cơ hội, lấy trở về.”

      Cầu Mộ Quân cười ngọt ngào, sau lại ngượng ngùng : “Cái trâm chàng cho ta. . . ta tìm nhưng tìm được.”

      “Nàng đương nhiên tìm thấy, bị ta nhặt rồi.” Đoàn Chính Trung khẽ.

      ” A? Chàng nhặt rồi hả?”. Cầu Mộ Quân ngoài ý muốn : “Ở đâu? Ở đâu rồi?”

      Đoàn Chính Trung : “Ở trong phủ, mang đến.”

      “Vậy lần sau chàng mang đến.”

      Đoàn Chính Trung cười : “ phải đưa nàng cái này rồi sao, còn muốn? Lại nàng cũng thích cái ta tặng.”

      Cầu Mộ Quân cúi đầu giọng : “ thích thể muốn sao? Ta muốn”.

      “Vậy chờ sau này nàng có cơ hội đến Đoàn phủ, lại cho nàng.” Đoàn Chính Trung

      Cầu Mộ Quân vui : “Vậy phải là có cơ hội cho ta sao! Quỷ hẹp hòi! Còn nữa, chàng xem ta là gì của chàng?”

      Đoàn Chính Trung hỏi: “Cái gì?”

      Cầu Mộ Quân đấm chút : “Chàng vừa rồi rồi đó, chàng coi ta là cái gì?”

      Đoàn Chính Trung đáp: “Thê tử.”

      “Vậy là gì của chàng?”

      “Thê tử, phu nhân” Đoàn Chính Trung thành trả lời

      Cầu Mộ Quân lại hỏi: “Chàng là ông chủ lớn nhất của quán trà Thấm Nhã phải ?”

      “Phải.”

      Cầu Mộ Quân đột nhiên hét lên: “Vậy vì sao ta đến đó uống trà còn phải trả tiền? Đừng trả tiền, bảo nợ hôm cũng cho, khiến ta phải cầm bao nhiêu thứ ở lại mới thả ta .”

      “Mọi người ở đó biết ta là ông chủ, đương nhiên cũng biết nàng là bà chủ, cho dù biết ta là ông chủ, bọn họ cũng nghĩ nàng là bà chủ trước.”

      có lý, nhưng nghĩ nghĩ lại, mình bực tức như vậy đều là do sai, Cầu Mộ Quân lại đánh loạn lên người mấy phát.

      Đoàn Chính Trung ôm chặt nàng: “Về sau ta lại mua cho nàng.”

      “Cái đó là đương nhiên? Phải mua loại quý nhất.”

      Đoàn Chính Trung cười, đáp ứng : “Được.”

      Từ quán trà trở lại Cầu phủ, Cầu phu nhân gọi Cầu Mộ Quân vào trong phòng.

      Cầu Vĩ tuy rằng có thể chuyện có thể cử động tay chút, nhưng chân vẫn thể nhúc nhích, thỉnh thoảng được người hầu đỡ ngồi dậy ra ngoài, còn đa số thời gian đều nằm ở giường.

      Cầu Mộ Quân nhìn vào phòng, Cầu Vĩ nằm ở giường, Cầu phu nhân cũng ngồi xuống.

      Cầu Mộ Quân ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, hỏi: “Cha, tìm con có chuyện gì sao?

      Cầu Vĩ : “Người bên ngoài chuyện của con cùng Thích công tử, là sao?”

      Cầu Mộ Quân cúi đầu, giọng : “Vâng.”

      Cầu phu nhân : “Mộ Quân, sao con lại ở cùng ? là người thế nào, con biết sao?”

      Tuy rằng sớm dự liệu chuyện ngày hôm qua huyên náo như vậy mọi người đều biết, cha mẹ khẳng định hỏi, trong lòng nghĩ ra rất nhiều cách trả lời, nhưng lúc thực đối mặt, Cầu Mộ Quân còn có chút biết nên giải thích thế nào.

      “Cha, mẹ, hai người cần lo lắng, con cùng có gì, chính muốn chứng minh có thể rửa sạch lột xác, Con. . . con cũng có cách nào, hai người yên tâm, con có chuyện gì với ”. Cầu Mộ Quân cam đoan .

      “Con. . Ai, sao những kẻ con gặp được đều như thế, gả cho Đoàn Chính Trung, là dây dưa cùng loại người như Thích Ngọc Lâm, vậy về sau còn gì là thanh danh nữa!” Cầu phu nhân lo lắng .

      Cầu Mộ Quân cúi đầu xuống, .

      Cầu vĩ : “Tự con phải chú ý là tốt rồi, nếu có thể tình hứa hẹn, lãng tử quay đầu, vậy cũng tốt, chỉ cần quá mức thân cận với , trước cứ quan sát chuyện sau này sau này tính.”

      “Lão gia, cho dù lãng tử quay đầu sao, ai có thể cam đoan sau này luôn luôn tốt!”. Cầu phu nhân phản đối

      Cầu Vĩ : “ phải là quan sát rồi sao? Nếu đối tốt với Mộ Quân, vậy cũng phải là chuyện tốt. Những người khác dù bây giờ tốt, ai có thể cam đoan về sau vẫn tốt?”

      “Này. . .”. Cầu phu nhân luôn luôn nghe Cầu Vĩ, ông vừa như vậy, Cầu phu nhân cũng khó mà thêm gì.

      Cầu Mộ Quân ngờ cha lại đồng ý, nhưng cũng muốn tiếp tục bàn về vấn đề này, liền trả lời: “Con tất cả đều nghe cha “.

      Ngày thứ hai, Thích Vi lại trực tiếp chạy đến Cầu phủ, thỉnh an Cầu Vĩ, Cầu phu nhân, Thích phủ thỉnh gánh hát đến hát hí khúc, Thích phu nhân sai nàng đến gọi Cầu Mộ Quân cùng xem, thuận tiện có thời gian dạy nàng thêu.

      Cầu phu nhân thích Mộ Quân như vậy, Cầu Vĩ lại đồng ý chuyện của nàng cùng Thích Ngọc Lâm, đương nhiên gì, dặn dò vài câu rồi để cho nàng cùng Thích Vi ra ngoài.

      Ra khỏi Cầu phủ, Cầu Mộ Quân hỏi: Vi Vi, có phải đó? phải muội lừa cha mẹ tỷ chứ?

      Thích Vi : “Đương nhiên là , muội có chỗ nào giống dối?”

      Cầu Mộ Quân ngoài ý muốn : “Nương muội . . .”

      “Ai nha, mẹ muội vốn thích tỷ, chẳng lẽ tỷ biết!” Thích vi .

      Cầu Mộ Quân ở trong lòng thầm yên tâm.

      Thích nàng, còn thỉnh nàng vào phủ xem diễn. . . Đây phải coi nàng như con dâu tương lai mà đối đãi sao?

      Vậy nếu về sau nàng gả cho Thích Ngọc Lâm, chẳng phải khiến cả trường bối đau lòng sao?

      Cầu Mộ Quân ơi Cầu Mộ Quân, sao ngươi luôn để ý đến hậu quả mà làm chuyện thất đức như vậy?

      Lúc này nàng hận thể tự tát cho mình hai phát.

      Đến thích phủ, trừ bỏ Thích đại công tử vướng việc thể thoát thân, những người khác đều ở đó, Cầu Mộ Quân hạ người thi lễ xong, mới ngồi xuống.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 129: Liễu Vấn Bạch
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đến thích phủ, ngoại trừ Thích đại công tử vướng việc thể thoát thân, những người khác đều ở đó, Cầu Mộ Quân hạ người thi lễ xong, mới ngồi xuống. Lúc này lại nhìn Thích Tĩnh, nhìn vẻ mặt ôn hoà, hận thù trong lòng vì chuyện của Cố gia sớm còn nặng nề như trước, biết là vì trí nhớ về Cố Dật Lâu phai nhạt, hay là bị hổ thẹn với Thích gia triệt tiêu ít.


      Thích Vi ngồi cùng Cầu Mộ Quân, Thích Ngọc Lâm ngồi ở bên cạnh Thích Vi. Lúc buổi diễn sắp bắt đầu, Thích Ngọc Lâm đem mâm vải bàn mình đưa đến bàn Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân, :“Đây là vải hôm nay mới đưa đến, hai người nếm thử .”


      Thích Vi tặc tặc cười, lấy ra cái đĩa với :“Nhị ca, khó có được lúc huynh nhàn như vậy, bằng huynh bóc hết vỏ đống vải này rồi đưa sang đây !”


      Thích Ngọc Lâm :“Bóc hết nên, để ta bóc trước nửa.”


      xong, liền cầm lại đĩa vải, bắt đầu bóc.


      Thích Vi lấy ra quả vải bóc xong vỏ từ trong tay , đưa đến bên miệng Cầu Mộ Quân :“Mộ Quân tỷ tỷ, rất ngọt.”


      Mặt Cầu Mộ Quân hơi phiếm hồng, há miệng ăn miếng vải, ngượng ngùng cúi đầu. Thích Ngọc Lâm cũng cúi đầu, vừa bóc vải vừa hơi hơi cười.


      Chẳng bao lâu sau, buổi diễn bắt đầu. Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, liền thấy hoa đán dáng người vô cùng tốt, dù cách lớp trang điểm dày, cũng có thể nhìn ra tư sắc tuyệt mỹ của nàng.


      Kinh diễm, lại có chút quen thuộc.


      Quen thuộc…… Hát hí khúc nàng gặp được mấy người?


      thể nào! Lúc này đài, thân thể hoa đán mềm mại nhu nhược hơi hạ xuống, làm cho nàng đột nhiên nhớ tới người. phải là nam nhân cùng Đoàn Chính Trung chàng chàng thiếp thiếp ghê tởm kia sao! nghĩ cảm thấy có gì ổn, vừa nhớ tới càng nhìn càng thấy giống.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ lại xấu vậy?” Thích Vi nhìn nàng hỏi.


      Cầu Mộ Quân vội cười :“ sao, tỷ còn xem mà!”


      Thích Vi cười cười, cầm vải bỏ vào trong miệng, cũng nhìn lên sân khấu.


      Cầu Mộ Quân nhịn được, hỏi:“Đây là gánh hát nào?”


      Thích Vi đáp lại:“Là gánh hát Cảnh Hạo ở Lan Cầm phường, mẹ thích nhất hoa đán Liễu Vấn Bạch. Tỷ xem, chính là người đài kia kìa.”


      Cầu Mộ Quân nhìn lại, Thích Vi chỉ đúng là nam nhân mình vẫn quan sát nãy giờ. “Liễu Vấn Bạch? rất…… xinh đẹp sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Thích Vi lập tức :“Đúng vậy, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ cũng nghe về sao? là…… còn đẹp hơn nữ nhân.”


      Cầu Mộ Quân hoàn toàn xác nhận, vị đài này đúng là kẻ ngày đó hôn Đoàn Chính Trung.


      Tuy rằng Đoàn Chính Trung cùng người nọ là diễn trò thôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy thoải mái. cho rằng diễn trò, chừng nam nhân này chỉ cho là diễn đâu!


      Sau đó, Cầu Mộ Quân thuận theo lẽ thường mà nhận định vị hoa đán đài kia là tình địch số , xem diễn nhưng nhìn chớp mắt.


      Thích Ngọc Lâm thấy Cầu Mộ Quân cứ nhìn Liễu Vấn Bạch đài mãi, liền nghiêng đầu với Thích phu nhân:“Mẹ, về sau đổi gánh hát , nghe chán!”


      “Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, Liễu Đại gia bắt đầu xướng rồi!” Thích phu nhân khoát tay .


      Thích Ngọc Lâm xùy tiếng, quay đầu . Lát sau lại cười cười nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân vẫn nhìn chằm chằm Liễu Vấn Bạch đài.


      Xướng xong hai tràng, đến giữa trưa gánh hát phải ra về.


      cần phân phó, hạ nhân liền dùng khay đỏ bưng tới trăm năm mươi lượng, trăm lượng là cho gánh hát Cảnh Hạo, năm mươi lượng là thưởng cho mình Liễu Vấn Bạch.


      ngờ bạc vừa mới bưng lên, bà con xa thân thích với Thích gia lại đến đây. Thích Tĩnh liền :“Triệu bầu gánh, các ngươi trước hết đừng , buổi chiều lại xướng hai tràng.” Triệu bầu gánh quay đầu nhìn, Liễu Vấn Bạch rửa sạch mặt, thay đổi quần áo vừa từ phía sau ra. Hôm nay, đường tuy vẫn từng bước nhưng lại vững vàng, hiển nhiên giống kiểu mềm mại xương ở trước mặt Đoàn Chính Trung ngày đó.


      Liễu Vấn Bạch đến trước mặt Thích Tĩnh :“Thích đại nhân, xin thứ cho Liễu mỗ vô lễ, nửa ngày buổi chiều có người đặt .”


      “Hử?” Thích Tĩnh trừng mắt :“Ý của Liễu Đại gia là ngươi xướng ở Thích phủ?”


      Liễu Vấn Bạch :“Buổi chiều quả được, Thích đại nhân xem ngày khác được ?”


      Thích Tĩnh , ánh mắt thẳng tắp nhìn Liễu Vấn Bạch. Liễu Vấn Bạch lại giống như thấy, chút nào sợ cười cười.


      Lúc này, Thích Ngọc Lâm :“Vậy Liễu Đại gia, buổi chiều là ai đặt?”


      Liễu Vấn Bạch trả lời:“Là Đoàn tổng quản trong cung.”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động.


      Đoàn Chính Trung này!


      Thích Ngọc Lâm cười cười mang chút trào phúng, :“Liễu Đại gia đến Thích phủ hát hí khúc cũng phải lần hai lần. Mẹ ta vài ngày trước đó còn muốn mua lại gánh hát Cảnh Hạo, về sau chuyên môn xướng ở trong phủ. Bây giờ câu của Đoàn Chính Trung, các ngươi ngay cả Thích phủ cũng để vào mắt sao?”


      Triệu bầu gánh vội :“Thích nhị công tử, gánh hát nho của tỳ dân nào dám đặt Thích phủ vào mắt nghịch ý đường đường Thích đại nhân. Ngài xem như vậy , dù sao Đoàn tổng quản cũng đặt trước, bằng bọn tỳ dân ở lại Thích phủ xướng, để cho Liễu Đại gia trở về, đến Lan Cầm phường tạ lỗi với Đoàn tổng quản được ?”


      người cũng cho !” Thích Tĩnh lên tiếng, ngữ khí mặc dù bình tĩnh nhưng còn đáng sợ hơn tức giận.


      Triệu bầu gánh gì, Liễu Vấn Bạch lại cười :“Thích đại nhân, khó mà được, Liễu mỗ tuy là người thấp hèn, nhưng dù sao cũng phải giữ lời. Bầu gánh muốn ở lại, Liễu mỗ còn lời nào để , nhưng Liễu mỗ nhất định phải .” xong liền xoay người ra cửa.


      cần lên tiếng, thủ vệ trong viện lập tức ngăn trước mặt .


      Thích Ngọc Lâm cười :“Bên ngoài đều truyền rằng Đoàn tổng quản gần đây mê luyến Liễu Đại gia Lan Cầm phường, khiến Liễu Đại gia luôn luôn thanh cao động tâm. Ban đầu ta còn tin, bây giờ muốn cũng phải tin. chỉ Đoàn tổng quản mê Liễu Đại gia, Liễu Đại gia dường như cũng Đoàn tổng quản!”


      Cầu Mộ Quân nghe xong lời này, trong lòng lại thoải mái.


      Liễu Vấn Bạch chỉ cười , thèm để ý đến , với Thích Tĩnh:“Như vậy, hôm nay Thích đại nhân cho phép ta ?”


      Thích Tĩnh :“Liễu Đại gia vẫn nên dùng cơm trước, dùng cơm xong lại lên đài .” Ngữ khí cho phép kháng cự.


      Triệu bầu gánh lại đây kéo Liễu Vấn Bạch, Liễu Vấn Bạch đẩy ra, vẫn thoải mái cự tuyệt: “Vậy nếu Liễu mỗ càng muốn sao?”


      Cầu Mộ Quân khỏi ngẩng đầu nhìn , ngoài ý muốn phát ra cũng nhắn như nữ nhân. Lời Thích Tĩnh, nàng ở bên cạnh nghe xong mà cũng run rẩy, Liễu Vấn Bạch này lại sợ hãi chút nào.


      Thích Tĩnh nhìn :“Liễu Vấn Bạch, hôm nay ta nể mặt phu nhân cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi rượu mời uống lại thích uống rượu phạt sao?”


      Liễu Vấn Bạch cười quyến rũ :“Xin hỏi Thích đại nhân rượu phạt đâu?”


      Thích Tĩnh vỗ cái bàn, :“Đều Liễu Vấn Bạch có ba vẻ trời cho ai có thể so, mặt mỹ nhân, giọng ngọt ngào, dáng người tốt, biết có ba cái này, Đoàn tổng quản còn có thể vì ngươi vung tiền như rác ở Lan Cầm phường, còn có thể bố thí cho ngươi miếng cơm ăn nữa ?” Sau đó, với thủ vệ: “Lôi xuống!”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :