1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 120: Lại lừa người
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tươi cười mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên đáng sợ, trầm lạnh lùng : “Bây giờ, nàng sợ ta giết người diệt khẩu sao?”


      Thân thể Cầu Mộ Quân cứng, mở to mắt nhìn . “Chàng…”


      tay đột nhiên xuất cây ngân châm, lướt qua mặt nàng, chậm rãi chuyển qua cổ họng nàng, lạnh lùng :“Nàng nên biết, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật. Châm này có tẩm kịch độc, chỉ cần châm xuyên qua da chút, cho dù là con trâu cũng chịu được.”


      …… Chàng thể…… Chàng sợ ta đem chuyện này cho những người khác sao?” Cầu Mộ Quân khiêu khích .


      , ta sợ.” Đoàn Chính Trung đắc ý :“Nàng có khả năng cho người khác, có khả năng đẩy người nàng vào nguy hiểm.”


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân nhìn ra lời, ý cười trong mắt vô tình, làm cho người ta phát lạnh. Đoàn Chính Trung chầm chậm đưa tay, chỉ cần nhàng dùng chút lực, đâm vào cổ nàng. Nàng cứng ngắc nằm ở dưới thân , trong mắt dần dần ướt. Sau đó, thở dài hơi.


      “Biết sợ, còn muốn lao vào nguy hiểm.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng, có loại ý tứ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      Cầu Mộ Quân sửng sốt trong chốc lát, sau đó dùng lực đánh :“Chàng lừa ta, lại lừa ta, sao lại thích lừa người ta như vậy, thích giả vờ như vậy, sao chàng làm con hát !”
      Đoàn Chính Trung cười rộ lên, ném ngân châm, bắt lấy hai tay của nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.


      Cầu Mộ Quân đẩy :“Chàng đừng chạm vào ta, kẻ lừa đảo!”


      “Mộ Quân……”


      “Chàng ! Ta muốn để ý đến chàng nữa!”


      “Được rồi, đừng náo loạn.”


      “Là ta náo loạn sao? Là chàng đùa giỡn ta trước!”


      “Còn làm loạn nữa ta lại đến, cho nàng ra ngoài, ai ai cũng biết nàng vừa làm cái gì.”


      “Chàng…… Hừ!” Cầu Mộ Quân nghiêng đầu , tức giận hơi hơi bĩu môi.


      “Mộ Quân……” nhàng gọi tên nàng.


      “Chàng xuống, nặng muốn chết!”


      Đoàn Chính Trung rời khỏi thân thể của nàng, nằm ở bên cạnh nàng ôm nàng, áp vào cái trán của nàng, giọng :“Nàng tin tưởng người như vậy, đem sống chết của mình giao vào tay người khác, là rất ngốc. Nếu che giấu, vì sao còn thể ra ngoài? Nàng sao nghĩ có thể ta giết người diệt khẩu? Ta ở trong cung bình an đợi tám năm, đương nhiên dễ bị điều tra ra, ta cũng phải người muốn kiểm tra là có thể kiểm tra, Hoàng Hậu cũng được phép. Nàng giúp ta như vậy, chỉ làm cho người khác bắt được nhược điểm của ta, cũng làm hỏng việc của Lệ phi. Nếu bà ta có ý đối địch cùng ta, nàng khẳng định bà ta coi nàng thành kẻ địch sao?”


      “Ý của chàng là ta tự mình đa tình? Chàng căn bản cần ta giấu diếm thay chàng phải ?” Cầu Mộ Quân muốn đẩy ra.


      mạnh mẽ ôm chặt nàng :“Ta chỉ hi vọng nàng lý trí chút, đặt sinh mệnh bản thân lên hàng đầu, đừng tạo thêm kẻ thù cho mình.”


      “Nhưng…… Ngay cả chàng cũng thể tin sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      “Có thể tin, nhưng thể tin hoàn toàn. đời này, nàng thể hoàn toàn tin tưởng ai đó, sinh mạng của mình chỉ có nắm trong tay mình mới là an toàn nhất .”


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn :“Vậy hôm nay chàng thả ta sao?”


      Đoàn Chính Trung sửng sốt, :“Đương nhiên.”


      “Vậy chàng có thể tin tưởng ta nhất định thay chàng giữ bí mật sao? vừa ra khỏi cửa mật báo sao?”


      .”


      “Chàng sao mà biết ta ?”


      Đoàn Chính Trung im lặng.


      Cầu Mộ Quân :“Ngay cả chính chàng cũng làm được, vì sao muốn ta làm được?”


      “Tóm lại, về sau nàng đừng tiến cung nữa, cũng đừng quan hệ cùng người Thích gia, đặc biệt là Thích Ngọc Lâm.” Ánh mắt Đoàn Chính Trung vốn dịu dàng nhưng khi tới Thích Ngọc Lâm lập tức trở nên bá đạo.


      “Chàng quản ta à!” Cầu Mộ Quân cãi lại.


      như vậy nàng còn muốn tiếp tục dây dưa cùng Thích Ngọc Lâm? Nàng đây là ‘ cước đạp hai thuyền sao?’”(tương tự bắt cá hai tay) Đoàn Chính Trung xoa đầu nàng .


      “Ta vậy.”


      “Vậy ý tứ nàng là sau khi trở về cùng nhất đao lưỡng đoạn?” Đoàn Chính Trung hỏi.


      *nhất đao lưỡng đoạn: đao đoạn tuyệt ân tình


      Cầu Mộ Quân :“Ta cùng vốn có gì, phong lưu như vậy cơ mà.”


      Đoàn Chính Trung thở phào nhõm, :“Nàng đột nhiên cắt đứt với , đồng ý sao?”


      Cầu Mộ Quân cần nghĩ lập tức :“Cái này ta sớm nghĩ tốt lắm, ta hỏi muốn lấy ta hay , nếu tất nhiên là tốt, nếu muốn, ta nguyên nhân ta bị bỏ ra phải ‘ nhiều’, mà là mất trong sạch. đương nhiên thể gì nữa.”


      Đoàn Chính Trung cầm mặt của nàng :“Về sau được như vậy nữa! , có động vào nàng hay ?”


      Cầu Mộ Quân tức giận :“Cái gì mà động vào ta, làm sao có thể!”


      “Vậy những cái khác?” Đoàn Chính Trung lại hỏi.


      “Cái khác gì?”


      với nàng những lời tâm tình?” Đoàn Chính Trung hỏi.


      Cầu Mộ Quân làm biểu tình “Thế mà cũng hỏi”.


      Đoàn Chính Trung lại hỏi:“Quàng vai nàng?”


      Cầu Mộ Quân ngượng ngùng gật đầu.


      “Ôm nàng?”


      Cầu Mộ Quân lại gật đầu, đầu lại thấp chút.


      “Hôn chưa?” Ngữ khí Đoàn Chính Trung càng ngày càng tốt.


      Lần này Cầu Mộ Quân giọng :“Chính là…… Rất , rất nhanh chạm chút thôi.”


      “Nếu nàng còn muốn thế nào?” Đoàn Chính Trung tức giận .


      “Ta…… Ai cho chàng đối xử với ta như vậy? Đúng rồi!” Cầu Mộ Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hỏi:“Vì sao chàng bỏ ta?”


      “Bởi vì nàng phải tấm thân toàn bích.”


      “Chàng vô lại, người kia ràng chính là chính chàng, chẳng lẽ chàng muốn ta mỗi lần cùng chàng đều là tấm thân xử nữ sao? Ta cũng phải quái!” Cầu Mộ Quân tức giận .


      “Nàng có chứng cớ gì chứng minh người kia là ta sao?” Đoàn Chính Trung nghiêm túc .


      “Chàng……” Cầu Mộ Quân bị làm tức giận đến nên lời


      Đoàn Chính Trung kề sát vào nàng :“Nhớ kỹ, người kia phải ta, là người nàng biết. Còn có, hôm nay nàng chỉ đến uống trà mà thôi, gặp ai cả.”


      Cầu Mộ Quân ngừng chút, mở miệng :“Vậy chàng trước thừa nhận người kia là chàng, là chàng thừa dịp ta bị chuốc thuốc cường bạo ta.”


      “Ta có.”


      “Chàng có, chàng phải thừa nhận!”


      “Ta đâu có cường bạo nàng, ngày đó là nàng thực vội cùng muốn ta.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh .


      “Chàng bậy, ta có, chính chàng cường bạo ta, là tên háo sắc, vô sỉ!” Cầu Mộ Quân tức giận .


      “Được, ta thừa nhận. Ta che mặt, cường bạo …… Phu nhân của ta, sau đó còn vô sỉ nàng là người đàn bà dâm đãng bị nam nhân khác dùng qua, bỏ nàng. Phu nhân ta ra là nữ nhân trinh tiết, tuy rằng nếu từ đầu ta phái người theo dõi nàng, nàng bị người khác cường bạo.”


      “Chàng…… Quên , vậy vì sao chàng vô sỉ bỏ ta?” Cầu Mộ Quân đối với lời tự bạch của miễn cưỡng vừa lòng, lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 121: Thâm tình
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Chàng…… Quên , vậy vì sao chàng vô sỉ bỏ ta?” Cầu Mộ Quân coi như miễn cưỡng vừa lòng với lời tự bạch của , lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.


      “Nàng phải biết rằng nguyên nhân chính là nàng thất thân.”


      “Đoàn Chính Trung!”


      lại dám quay vòng trở về! Bọn họ đến nước này, còn có cái gì thể cho nàng chứ!


      Đoàn Chính Trung cầm tay nàng :“Nếu hai ta có thể sống đến cùng, ta cho nàng.”


      Cầu Mộ Quân ngẩn cả người, nhìn hồi lâu, tới tiến sát vào trong lòng :“Rất nguy hiểm sao? Chúng ta đều rất nguy hiểm sao?”


      Đoàn Chính Trung lên tiếng.


      Nhớ tới có nhiều người chết như vậy, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Nhụy chết có liên quan đến chàng sao?”


      Đoàn Chính Trung :“Có liên quan, nhưng phải ta giết.”


      Cầu Mộ Quân thở dài nhõm hơi, lại hỏi:“Vậy Cố Dật Lâu?”


      Đoàn Chính Trung lắc đầu.


      “Cha ta cùng Tư Huyên sao?”


      Đoàn Chính Trung lại lắc đầu.
      Cầu Mộ Quân đột nhiên ôm chặt , :“Ta tin tưởng chàng.”


      “Chàng biết ? là giả, phải Cố công tử .” Nàng ở trong lòng lẩm bẩm.


      “Biết.” Đoàn Chính Trung đáp.


      “Vì sao chàng biết?”


      “Bởi vì Cố Dật Lâu chết.” Đoàn Chính Trung nhàng .


      “Chàng làm sao mà biết?” Cầu Mộ Quân đơn .


      “Ai cũng biết. Hơn nữa nàng còn nhớ đến vị hôn phu nhiều năm trước này, chẳng lẽ nàng muốn chân đạp ba thuyền?” Đoàn Chính Trung .


      Cầu Mộ Quân nóng nảy, :“Chàng bậy bạ! được như vậy, ta… ta……” Nàng cúi đầu, nằm vào trong lòng :“Chàng biết , từ đầu đến bây giờ, ta cũng chỉ có mình chàng, dù cho chàng là thái giám hay giả, dù cho chàng xấu xa hay , trong lòng ta vẫn luôn chỉ có chàng.”


      Đoàn Chính Trung vuốt ve đầu vai nàng, gì.


      Nàng tiếp tục chờ, vẫn thấy hồi .


      Rốt cục nhịn được, nàng hỏi:“Chàng có gì muốn sao?”


      cái gì?”


      Nàng ngẩng đầu nhìn :“Chàng muốn ta hỏi chàng bao nhiêu lần? Là chuyện lúc chàng viết hưu thư cho ta, ta hỏi lần, chàng trả lời lại lần .


      “Nàng xem?” hỏi lại.


      Cầu Mộ Quân phẫn nộ rồi, há mồm muốn gì, lại nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đẩy ra :“Chàng thôi, ta , tìm Thích Ngọc Lâm.” xong định xuống giường.


      Đoàn Chính Trung ấn nàng lại giường :“.”


      Cầu Mộ Quân hé miệng cười, cúi đầu, mặt đỏ :“Chỉ có chữ sao?”


      Đoàn Chính Trung hỏi:“Lúc cho nàng là bao nhiêu chữ?”


      Cầu Mộ Quân nhàng đấm vào ngực cái, sau đó lại ôm lấy thấp giọng :“Ta muốn chàng ‘Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão”(1)


      “Đây là sao?”


      “Thôi nha, chàng đừng quan tâm, chàng chỉ cần thôi.”


      “Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.” thầm, tuy rằng mang cảm xúc gì, nhưng nghe cũng được.


      Cầu Mộ Quân thỏa mãn đem áp sát mặt vào ngực , còn thêm:“Còn có, ‘Nam có Kiều Mộc, thể hưu tư. Vấn có du nữ, thể Cầu Tư.’(2) ‘Nguyệt ra kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề. Phí sức tiễu hề.’ (3) chàng đều phải lần.”


      “‘Nam có Kiều Mộc, thể hưu tư. Vấn có du nữ, thể Cầu Tư.’


      ‘Nguyệt ra kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề. Phí sức tiễu hề.’


      ‘Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.’ (4),


      ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’(5)


      ‘Kết phát vi phu phụ, Ân ái lưỡng bất nghi..’ (6)”


      “Chàng cút, mau cút! Ta ghét chàng, đáng ghét, đồ đáng ghét!” Nghe hai câu trước Cầu Mộ Quân vốn rất cao hứng, sau liền trở mặt.


      Đoàn Chính Trung ôm lấy nàng : “Thích Ngọc Lâm vậy nàng rất thích sao?”


      “Chàng…… Ta để ý đến chàng nữa!” Cầu Mộ Quân xoay người đưa lưng về phía . Đoàn Chính Trung ở phía sau nàng :“Thời gian còn sớm, nàng phải về .”


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn trong chốc lát, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo vào.


      Đoàn Chính Trung vẫn nằm ở giường, nhìn nàng tức giận mặc xong quần áo xuống giường, sau đó “xoẹt xoẹt” dùng sức tháo đồ trang sức đầu đặt lên bàn, sau đó búi lại mái tóc hỗn độn. Bởi vì chải quá nhanh lại nhàng, mới mấy lược giựt đứt vài sợi tóc.


      Đoàn Chính Trung ở giường nhìn nàng, để nàng chải nửa sau đó mặc thêm áo, xuống giường đến đứng ở phía sau nàng :“Lúc nàng tới búi như vậy, búi tóc này lệch về bên phải chút. Sau khi rời khỏi đây, phải giống như mọi lần xuống lầu trở về, vĩnh viễn nhớ kỹ, nàng gặp ta, chỉ có lừa cả chính mình, mới có thể lừa được người khác.”


      “Ta biết, cần chàng phải dặn lần nữa! phải chàng sợ ta tiết lộ bí mật chàng phải thái giám sao? Sợ như vậy đừng thả ta , vừa muốn làm thái giám tổng quản vừa muốn chơi đùa nữ nhân, chàng biết cá cùng tay gấu thể cùng làm sao?” Cầu Mộ Quân đột nhiên xoay người .


      “Nàng cảm thấy vừa rồi là ta đùa nàng sao?” Đoàn Chính Trung nâng cằm của nàng lên làm cho nàng nhìn .


      Cầu Mộ Quân gạt tay ra :“Cái này phải chàng biết sao?”


      Đoàn Chính Trung đột nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng, lại nắm cằm của nàng :“Ta phải Thích Ngọc Lâm, ta có nhiều thời gian tìm nữ nhân, dỗ các nàng vui vẻ như vậy. Ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có sinh mạng là quan trọng nhất. Bởi vì nếu có sinh mạng, những chuyện khác còn giá trị gì hết. Mộ Quân, nếu có ngày, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, ta sống, nàng cũng sống, chúng ta vẫn còn có ở bên nhau, ta vui vẻ đọc thơ cho nàng mấy ngày mấy đêm, những lời tâm tình mấy ngày mấy đêm. Nhưng bây giờ, gặp nàng lần là chuyện xa xỉ nhất mà ta có thể làm được.”


      Cầu Mộ Quân biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Tiểu Nhụy chết, Sở Mộc Thanh chết, Tư Huyên chết chứng minh trong thế giới này sinh mạng bé, những lời của dễ nghe, nhưng đối với nàng mà đó là lời động lòng người nhất.


      Nàng chạm vào mặt , nhàng vuốt ve, muốn vì chia sẻ ít áp lực, nhưng nàng biết để cho nàng tiến vào dù chỉ bước .


      Đoàn Chính Trung hôn lên môi nàng, hôn sâu.


      Cầu Mộ Quân đẩy ra :“Môi sưng lên bị người ta phát mất.”


      Đoàn Chính Trung buông tha môi nàng, hôn về phía cổ nàng.


      Nàng lại đẩy ra :“Nơi đó càng được, hồng.”


      tay Đoàn Chính Trung tiến trong vạt áo nàng, cởi quần áo, cách tầng yếm nặng nề ngậm lấy ngực nàng. Tay kia cũng từ phía sau nàng, đưa vào hạ thân mềm mại kia.


      “Ưm……”


      Thân mình hai người càng dán chặt vào nhau, nàng cảm thấy được dục vọng của . Biết dục vọng của nam nhân lớn hơn nữ nhân rất nhiều, nàng liền đẩy ra.


      Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu hơi, thay nàng kéo lại quần áo


      (1) Kích cổ – Bội Phong

      Tử sinh khiết thoát,
      Dữ tử thành thuyết.
      Chấp tử chi thủ,
      Dữ tử giai lão.



      Dịch:


      Lúc tử sinh hay khi cách biệt,
      Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
      Cầm tay nàng hẹn mấy lời:
      “Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.



      (2) Hán Quảng – Khổng Tử
      Nam hữu kiều mộc,
      Bất khả hưu tức.
      Hán hữu du nữ,
      Bất khả cầu ti.


      Dịch:
      Núi nam có cây trụi cao,
      Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
      Các sông Hán dạo chơi,
      Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.


      (3) Nguyệt xuất nằm trong phần “Phong” của Kinh Thi
      Nguyệt xuất hạo hề!
      Giao nhân liễu hề!
      Thư yểu kiểu hề!
      Lao tâm kiểu hề!
      (Hứng dã)


      Dịch:

      Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
      Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.
      Sầu vương ai gỡ cho ra,
      Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.


      (4) Quan Cưu (Chim Cu Gáy) trong Kinh Thi
      Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.


      Dịch:

      Quan quan cái con thư cưu,
      Con sống con mái cùng nhau bãi ngoài.
      Dịu dàng thục nữ như ai,
      Sánh cùng quân tử tốt đôi vợ chồng.


      (5) “Ly tư” (Xa nhớ) – Nguyên Chẩn
      Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
      Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.


      Dịch
      Từng qua biển lớn, gì nước,
      Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.


      (6) Biệt Thi Kỳ – Tô Vũ
      Kết phát vi phu phụ,
      Ân ái lưỡng bất nghi.


      Dịch:
      Phu thê kết tóc xe tơ
      Ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 122: Công tử hoa tâm
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu hơi, sau đó giúp nàng kéo lại quần áo


      Chải tóc xong, Đoàn Chính Trung lại nhìn người nàng, nhặt hai sợi tóc biết là của nam hay nữ dính người nàng xuống, hai người nhìn nhau, ra khỏi phòng.


      Lúc trở về, tới cửa cầu thang, Cầu Mộ Quân nhìn quần áo chỉnh, hỏi:“Chàng ra sao?”


      Đoàn Chính Trung :“Ta ra ngoài từ nơi khác.”


      xong, hai người lại nhịn được ôm chặt nhau, sau đó Đoàn Chính Trung giúp nàng xoay mở cơ quan, để cho nàng ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân ra được vài bước, định bước lên nhã gian chữ thiên, đột nhiên nghĩ tới, quay đầu hỏi:“Sao chàng có thể đến bí thất của trà quản này?”


      Đoàn Chính Trung cười :“Là ta mở, lúc trước cũng là ta tìm người xây.”


      Vẻ mặt Cầu Mộ Quân sợ hãi than tiếng, nhìn từ đầu đến chân lần, giọng :“Có thời gian làm nhiều việc thiện vào, nhiều tiền như vậy!”


      Đoàn Chính Trung lại nhịn được cười :“Chờ về sau có thời gian, mua đống gạo nấu cháo, cho nàng làm người lương thiện phát cháo, được ?”


      “Được, chàng cùng với ta.” xong, hai người cùng cười. Cầu Mộ Quân lên nhã gian, Đoàn Chính Trung ở dưới đóng chốt mở lại.


      ra ngoài, Cầu Mộ Quân mới đột nhiên cảm thấy hai chân đau đớn, chẳng còn chút sức lực nào, nơi đó cũng cũng khó chịu, làm cho nàng khép được chân lại.


      Xong đời, về sau nàng đường chẳng lẽ phải kiểu con cua, vậy phải dọa chết người à!


      Đều do Đoàn Chính Trung chết tiệt, lần là được rồi, làm gì muốn nhiều lần như vậy, thời gian lại nhiều lắm, nàng còn bao nhiêu chuyện chưa kịp !


      Ngồi nghỉ ngơi trong phòng lát, Cầu Mộ Quân chột dạ cố gắng duy trì tư thế bình thường xuống lầu, ra khỏi quán trà, sau đó thuê chiếc xe ngựa trở về.


      Buổi tối, con bồ câu đưa tin màu trắng bay đến trước mặt nàng, nàng phát hai chân bồ câu đưa tin đều buộc giấy.


      Có chút chờ mong là Đoàn Chính Trung, mở ra, cũng có vui mừng bất ngờ nào vẫn là Thích Ngọc Lâm thôi. Lại là thơ:


      “Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
      Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”



      Cầu Mộ Quân cười hạnh phúc, câu thơ này Đoàn Chính Trung đọc cho nàng nghe, lần này là trước Thích Ngọc Lâm.


      Lại mở ra tờ giấy khác, sờ thấy giấy ram ráp, hình như viết rất nhiều, chẳng biết là viết những gì. Chậm rãi mở ra, làm cho Cầu Mộ Quân ngạc nhiên là đây phải chữ viết của Thích Ngọc Lâm:


      ‘Ha ha, Mộ Quân tỷ tỷ, muội lợi hại phải , muội bắt bồ câu đưa tin của Nhị ca. Để nó thuận tiện cũng mang hộ muội tin. Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai chúng ta hái hoa Quế , hái về làm Quế hoa cao*! Có thời gian , muội ở quán trà chờ tỷ.’


      *Quế hoa cao – món bánh điểm tâm của người Trung Quốc được làm từ bột nếp, đường và mật quế hoa.


      Vi Vi này……


      Cầu Mộ Quân nhịn được cười tiếng, gấp hai tờ giấy lại.


      Vốn suy nghĩ khi nào với Thích Ngọc Lâm, nhưng Thích Ngọc Lâm hẹn gặp mặt nàng, mà từ trước đến nay nàng lại chưa bao giờ chủ động hẹn . Xem ra ngày mai đành phải cùng Thích Vi tìm hoa Quế trước vậy.


      Hoàng cung nàng có thể , Thích Ngọc Lâm nàng cũng có thể gặp, nhưng Thích Vi…… Nàng luyến tiếc.


      Buổi sáng ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân tới quán trà đứng đầu kinh thành mà ông chủ phía sau màn đúng là Đoàn Chính Trung, cùng Thích Vi lên sườn núi tìm hoa quế.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ ngửi xem, thơm quá!” Thích Vi vui mừng tiếng, nhàng chạy về phía trước đứng. Cầu Mộ Quân cười cười, ngửi mùi hoa quế từ sườn núi truyền đến, kìm lòng đậu muốn chìm đắm trong hương hoa quế này thể thoát ra.


      Đúng rồi, Đoàn Chính Trung sao dùng phấn thơm hoa quế? Nàng thấy hoa quế thơm hơn hoa nhài! Còn có, vì sao rất nhiều thái giám đều phải dùng phấn thơm nhỉ? Hôm nào phải hỏi mới được.


      Cầu Mộ Quân còn suy nghĩ, Thích Vi chạy tới giữ chặt nàng :“Mộ Quân tỷ tỷ mau lên, sắp đến rồi!”


      Đến rừng hoa quế, Thích Vi lấy tấm vải trắng để dưới cái giỏ trúc, sau đó liền cùng Cầu Mộ Quân hái.


      Hái được lúc, Thích Vi nghịch ngợm đem hoa quế nho lén gắn lên đầu Cầu Mộ Quân.

      Cầu Mộ Quân quay đầu, phát động tác của nàng, lắc lắc đầu, toàn bộ hoa quế rơi xuống.


      “Lại dám đánh lén tỷ, xem tỷ trừng trị muội!” Cầu Mộ Quân xong lấy bó hoa quế to xuống muốn ném lên người Thích Vi, nàng vui cười chạy , Cầu Mộ Quân đuổi theo.


      Thích Vi bị cây hoa quế phía trước cản đường nên bị Cầu Mộ Quân đuổi kịp. Cầu Mộ Quân ném hết hoa quế trong tay lên người nàng.


      Thích Vi :“ được, muội chỉ thả chút, tỷ lại thả nhiều như vậy, muội muốn báo thù. xong, nắm hoa quế trong giỏ vừa mới hái được định đổ lên người nàng, Cầu Mộ Quân sớm chạy mất, Thích Vi lại đuổi theo.


      Hai người đuổi bắt nhau trong rừng hoa quế, chạy tới chạy lui, cũng biết chạy làm sao, hồi lâu, lại là Cầu Mộ Quân đuổi Thích Vi, định đổ lên người nàng, Thích Vi bỗng đặt tay bên miệng “xuỵt” tiếng.


      “Nghe xem, là tiếng gì vậy? Dường như có người.” Thích Vi xong, kéo Cầu Mộ Quân vào sâu trong rừng.


      về phía trước vài bước, Cầu Mộ Quân cũng loáng thoáng nghe được thanh. về phía phát ra thanh, thanh càng ngày càng ràng


      “A a…… Đừng mà.. Đừng mà……”


      “A…… Buông tha ta ……”


      “Tiểu tinh, vừa rồi phải ngại đủ sao, hôm nay bản công tử nhất định giết chết ngươi!”


      “A…… A……”


      Cầu Mộ Quân dường như biết là thanh gì, mặt đỏ hồng, vội kéo Thích Vi dừng lại, đừng thấy cái nên thấy.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, đừng kéo muội, muội nghe thấy cái gì mà ‘Giết chết ngươi’, chừng hôm nay bản hiệp nữ ra tay cứu mỹ nhân nổi danh khắp nơi!” Thích Vi xong, gạt tay Cầu Mộ Quân ra, sử dụng khinh công nhanh chóng bay qua.


      Trời ạ! Nàng muốn tai nạn chết người sao! Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to tốt, vội đuổi theo.


      Nàng chạy đến nơi định ngăn cản Thích Vi lại thấy nàng ngơ ngác đứng sau gốc cây hoa quế, giống nhìn thấy chuyện gì đáng sợ.


      Cầu Mộ Quân cũng từ đằng sau cây ra xem. nữ nhân kiều diễm nằm úp sấp quỳ mặt đất, quần áo người rơi xuống, lộ ra bả vai trắng noãn. Nam nhân phía sau nàng nâng thắt lưng của nàng, nâng mông nàng lên cao, kịch liệt tiến lên, tiếng thân thể va chạm trong tiếng nữ nhân ngâm nga cao vút như như .


      Nhưng làm cho nàng ngạc nhiên phải cảnh tượng kích tình nơi hoang dã này, mà là nam nhân kia là người buổi tối hôm trước còn với nàng những lời tâm tình – Thích Ngọc Lâm.


      Thích Vi còn kinh hoàng, đột nhiên nhớ tới Cầu Mộ Quân ở phía sau, vội quay đầu định cản nàng, lại phát nàng đứng ở phía sau mình.


      “Mộ Quân tỷ tỷ……”


      Nghe thấy tiếng, Thích Ngọc Lâm chấn động, cuống quít quay đầu, thấy sau cây hoa quế là Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân nhìn cái, xoay người bỏ .


      Thích Ngọc Lâm run lên, mặt thoáng chốc tái nhợt, lập tức đẩy nữ nhân dưới thân ra, vừa kéo quần vừa đuổi theo.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 123: Chúng ta thành thân
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Thích Ngọc Lâm run lên, mặt thoáng chốc tái nhợt, lập tức đẩy nữ nhân dưới thân ra, vừa kéo quần vừa đuổi theo.


      Hai người trước sau chạy xa, Thích Vi còn đứng đó nhìn nữ nhân mặt đất, tức giận :“ biết xấu hổ!” Tiếp theo liền đuổi theo hai người kia.


      “Mộ Quân, Mộ Quân–”


      Cầu Mộ Quân chạy phía trước, bị Thích Ngọc Lâm đuổi theo, giữ nàng lại. “Mộ Quân, nàng nghe ta giải thích!”


      “Ngươi đừng chạm vào ta!” Cầu Mộ Quân hô to tiếng, vùng khỏi lại chạy về phía trước.


      Thích Ngọc Lâm giữ chặt, ôm lấy nàng :“Mộ Quân, ta xin nàng đừng , phải như thế, phải như thế!”


      “Ngươi buông ra……” Cầu Mộ Quân giãy dụa kịch liệt, nhưng vẫn vùng ra được”


      “Mộ Quân, nàng hãy nghe ta ……”


      “Ta bảo ngươi buông ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng .


      “Mộ Quân……”


      Thích Ngọc Lâm buông lỏng nàng ra nhưng vẫn kéo cánh tay của nàng sợ nàng . Cầu Mộ Quân vùng ra, :“Được, ngươi giải thích , ta nghe!”


      “Mộ Quân, ta chỉ là…… chỉ là……”


      “Chỉ là cái gì? Ngươi uống rượu hay bị hạ dược? Hay là gặp dịp chơi linh tinh gì gì đó?”


      Thích Ngọc Lâm nhìn nàng ra lời, chính cũng biết giải thích thế nào.


      Cầu Mộ Quân :“Nếu , ta đây.” xong xoay người về phía trước.


      “Mộ Quân, ta nàng, là .”


      Cầu Mộ Quân quay đầu, nhìn :“Ngươi đương nhiên ta, phải ngươi vừa mới ‘’ xong nữ nhân kia sao?”


      Thích Ngọc Lâm chạy đến trước mặt nàng ngăn cản, :“Mộ Quân, chúng ta thành thân, được chứ?”


      Cầu Mộ Quân cười lạnh lùng, vòng qua người rời .


      Thích Ngọc Lâm lại giữ chặt nàng, giọng điệu gần giống như cầu xin :“Mộ Quân, ta từng ‘Ta nàng’ với rất nhiều nữ nhân, ta cũng từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng mà trước giờ ta chưa từng có ý định kết hôn với bất kỳ ai, trừ nàng ra!” nắm bả vai của nàng : “Mộ Quân, gả cho ta, chúng ta thành thân được ? Ta cam đoan với nàng từ nay về sau ta đến thanh lâu kỹ quán, chạm vào nữ nhân khác, ta chỉ mình nàng, chỉ cần mình nàng!”
      Bộ dáng của làm cho Cầu Mộ Quân ngẩn ra.


      Hôm nay đụng vào chuyện như vậy, nàng tuy rằng khiếp sợ nhưng cũng bài xích. Như vậy, nàng vừa có thể quang minh chính đại cắt đứt với Thích Ngọc Lâm vừa tổn hại đến thanh danh của bản thân.


      Nhưng nàng ngờ Thích Ngọc Lâm lại muốn thành thân cùng nàng. Nàng biết, Hoa Hoa Công Tử, ăn chơi trác táng giống như dễ dàng ra hai chữ ‘thành thân’, cho dù , cũng chỉ là lừa người khác. Chẳng lẽ, bây giờ dỗ nàng sao?


      Hẳn là thế, cùng Đoàn Chính Trung giống nhau, đều có thể giả vờ. Đoàn Chính Trung là từ người tốt diễn thành người xấu, là từ hoa tâm phong lưu diễn thành tình lang chất chứa thâm tình.


      Cầu Mộ Quân :“Ngươi thề thốt với ta như vậy, là vì ngươi còn chưa chiếm được cơ thể của ta sao?”


      Thích Ngọc Lâm ngạc nhiên nhìn nàng, môi run run :“Cầu Mộ Quân, tình của ta, ở trong mắt nàng rẻ mạt như vậy sao?”


      Cầu Mộ Quân : “Tình bị vô số nữ nhân chia xẻ vốn rẻ mạt, chẳng lẽ ngươi muốn mỗi lần ngươi câu ‘Ta nàng’ ta phải cảm động rơi lệ đầy mặt lao vào vòng tay ôm ấp của ngươi sao? Thực xin lỗi, ta cũng phải người thích cảm động như vậy.” xong, nàng để ý đến , xuống triền núi.


      Thích Ngọc Lâm ở nàng phía sau hô: “Cầu Mộ Quân, nàng vốn ta đúng ? Nếu ta, sao nàng có thể cự tuyệt ràng như vậy, ra thản nhiên như vậy?”


      Cầu Mộ Quân dừng bước, áp chế đành lòng mơ hồ trong lòng, lạnh lùng : “Đúng, . Từ trước đến giờ ta chưa từng ngươi.” xong, quay đầu lại rời .


      “Mộ Quân tỷ tỷ –” Thích Vi đứng sau gốc cây quế từ lâu vội chạy đến, đuổi theo hai bước. Cầu Mộ Quân nhanh chóng biến mất trong rừng hoa quế.


      Thích Vi quay đầu nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, chỉ thấy nhắm hai mắt, đột nhiên điên cuồng đấm lên thân cây hoa quế xung quanh, làm cho từng đóa hoa chịu được rơi xuống


      Thích Vi vội chạy lên ngăn lại :“Ca, đừng như vậy, tay huynh bị thương rồi!”


      “A –” Ngọc Lâm hất nàng ra, hét lớn tiếng, đỡ thân cây khóc lên.


      Nhìn bóng dáng Cầu Mộ Quân biến mất trong rừng quế, trong lòng Thích Vi tự trách lại khổ sở, biết vì sao mọi việc có thể biến thành như vậy.


      Buổi tối, có bồ câu đưa tin của Thích Ngọc Lâm.


      Cầu Mộ Quân nằm giường, nghĩ chuyện xảy ra lúc ban ngày, trong lòng cảm thấy đau khổ, muốn tìm người tâm , nhưng ai có thể nghe nàng kể.


      Tình cảm của Thích Ngọc Lâm có mấy phần là ? Nếu nàng, nếu muốn kết hôn với nàng, vậy nàng…… nàng từ đầu tới giờ đều lừa , là có lỗi với .
      Nhưng Thích Ngọc Lâm đối với nữ nhân có mấy phần là đây?


      Giả thôi, toàn là giả. chỉ muốn nàng tha thứ, để nàng hết giận. Về sau khi chán ngấy nàng chẳng phải bỏ nàng lại, tiếp tục với nữ nhân khác những lời như thế sao.


      Nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn bất an.


      Nếu Đoàn Chính Trung ở cạnh nàng tốt, nhất định có cách làm cho nàng cảm thấy phiền. Đến nửa đêm, nàng ngủ lại đột nhiên tỉnh.


      Mơ mơ màng màng hồi lâu, mới nghe được ngoài cửa sổ hình như có tiếng vang, từng chút từng chút, có lẽ là do thanh này khiến cho nàng vốn ngủ sâu phải tỉnh lại.


      Lại nằm giường nghe ngóng chốc lát, tiếng động vẫn vang lên, hình như là cái gì đập vào cửa sổ. Cầu Mộ Quân ngồi dậy, xuống giường đốt đèn, đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.


      Bên ngoài đúng là con bồ câu đưa tin.


      Sửng sốt chút, Cầu Mộ Quân lấy tờ giấy chân bồ câu đưa tin. Vẫn là Thích Ngọc Lâm: ‘Mộ quân, hừng đông ta ở trong xe ngựa dưới tàng cây hòe sau Cầu phủ chờ nàng.’


      Cầu Mộ Quân lại đau lòng.


      Vì sao phải trước canh hai giống mọi ngày, mà canh bốn bồ câu đưa tin mới đến? Bây giờ phải lúc người ta chưa ngủ, cũng phải lúc rời giường, mà là thời gian tất cả mọi người ngủ. đêm ngủ sao? Hay bây giờ mới nghĩ ra nên đưa thư cho nàng? Hay là…… Bồ câu đưa tin lạc đường ?


      Nàng biết, những tình huống đó khả năng cực kỳ . Thích Ngọc Lâm…… dỗ nữ nhân vẫn đều dụng tâm như vậy sao? Hay…… Cầu Mộ Quân mở ngăn kéo cái bàn bên giường, lấy toàn bộ giấy bên trong ra. Hơn mười tờ giấy, hơn mười câu thơ, tất cả đều là đưa đến.


      Nàng hối hận, nàng nên lợi dụng Thích Ngọc Lâm chọc tức Đoàn Chính Trung. Chuyện giữa nàng và Đoàn Chính Trung liên quan đến Thích Ngọc Lâm. Cho dù là lãng tử tình trường, phong lưu công tử, nàng cũng nên lừa .


      Bây giờ thu tay còn kịp sao?


      đêm này, chung quy nàng vẫn ngủ được.


      Ngày hôm sau Cầu Mộ Quân đương nhiên là đến chỗ hẹn, thậm chí ngay cả cửa cũng ra.


      Nàng biết gần Cầu phủ có phải chiếc xe ngựa đứng đó hay , xe ngựa kia ngừng lát rồi lập tức , hay vẫn ngừng nửa ngày, hoặc…… đến tận lúc trời tối cũng chưa .
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 124: Gian tình
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng biết gần Cầu phủ có phải chiếc xe ngựa đứng đó hay , xe ngựa kia ngừng lát rồi lập tức , hay vẫn ngừng nửa ngày, hoặc…… đến tận lúc trời tối cũng chưa .


      Buổi tối, trước lúc ngủ, nàng lại nhận được tin bồ câu đưa tới:


      “Mộ Quân, hôm nay ta với cha ta muốn thành thân, ông đáp ứng rồi. Mộ Quân, vài ngày nữa, ta cùng cha ta đến nhà nàng cầu hôn được ? Còn nữa, ngày mai ta vẫn chờ nàng.”


      Nhìn bức thư này, Cầu Mộ Quân hoảng hốt .


      Cầu hôn! Sao có thể làm , Thích Tĩnh sao có thể đồng ý!


      Nên làm thế nào bây giờ? Đoàn Chính Trung, trước tiên nên hỏi phải làm thế nào bây giờ, nhưng nàng làm sao có thể gặp mặt Đoàn Chính Trung? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết định trực tiếp quang minh chính đại tìm .


      Nếu lén lút bị người ta phát ngược lại khiến người ngoài biết bọn họ có quan hệ khác thường. Nếu quang minh chính đại tìm, sức tưởng tượng phong phú của mọi người có thể giúp nàng nghĩ ra lý do tốt.


      Hạ quyết tâm, ngày hôm sau nàng liền ra ngoài.


      Cố ý qua gốc cây hòe, dường như sợ nhìn thấy người mình muốn gặp.


      ngờ vừa đến gần cửa Đoàn phủ, lại nhìn thấy bên ngoài có vài chiếc xe ngựa.


      Cầu Mộ Quân vội trốn bên, trước nhìn xem tình huống rồi sau.


      Tổng cộng ba chiếc xe ngựa, cái đầu tiên nàng biết, là xe ngựa chuyên dụng của Đoàn Chính Trung, hai cái đằng sau rất bình thường, nhưng ở phía có chữ “Đoàn” rất lớn có thể thấy kia cũng là xe ngựa của Đoàn phủ.


      Ba chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Đoàn phủ, hạ nhận lập tức quỳ gối dưới chiếc xe ngựa đầu tiên.


      Xem tư thế này, khẳng định người xe là Đoàn Chính Trung .


      Quả nhiên, có người bên ngoài xe ngựa vén màn che lên, dìu Đoàn Chính Trung mặc bộ quần áo màu trắng xuống.


      dẫm lên lưng người kia xuống đất, sau đó xoay người nhìn về phía xe ngựa.


      Bên trong còn có người sao? Ai có tư cách ngồi chung xe với ?


      Cầu Mộ Quân cảm thấy kỳ lạ bàn tay trắng nõn nhắn mềm mại trong suốt như ngọc chậm rãi đưa ra, làm cho lòng nàng kinh hoàng. Là nữ nhân! dám cùng nữ nhân ngồi chung xe, hơn nữa nữ nhân này nhất định phải Công chúa Sanh Dung! Công chúa Sanh Dung sao có thể làm ra động tác nhàng như vậy!


      Dưới chân, góc áo trắng lộ ra, sau đó là nửa tóc đen. Sau đó nàng ta từ bên trong xe ngựa ra, nhìn thấy gương mặt người đó Cầu Mộ Quân lại càng khiếp sợ.


      Người đó phải ‘nàng’ mà là ‘’! Là nam nhân! Nam nhân!


      Nhưng nam nhân kia lại vô cùng xinh đẹp!


      Cái trán cao, đôi mắt xếch còn hoàn hảo hơn Thích Ngọc Lâm, cái mũi khéo léo mà thẳng, hai phiến môi mỏng đỏ mọng, thân mình nhìn qua yếu đuối, thắt lưng như dương liễu, dáng người kia còn thon thả hơn nàng!


      Chỉ thấy cúi đầu nhìn Đoàn Chính Trung nhàng cười. Đoàn Chính Trung cũng ngẩng đầu nhìn , khóe miệng hơi nhếch lên, lại…… Cũng cười! Đoàn Chính Trung vươn tay, nam nhân tuyệt mỹ xe ngựa nhàng đặt tay vào lòng bàn tay . Đoàn Chính Trung cầm tay , dìu xuống xe ngựa. Nam nhân kia giống như nữ nhân, gần như đứng vững liền nghiêng về phía Đoàn Chính Trung, nhàng ngã vào trong lòng . nâng đôi mắt đẹp nhìn mặt Đoàn Chính Trung, sau đó nhanh chóng hôn lên môi , lại cúi đầu rúc vào lòng Đoàn Chính Trung. Đoàn Chính Trung cúi đầu, nhàng câu gì với , làm cho mỹ nam tử nằm ở trong lòng nhịn được cười thẹn thùng. Sau đó hai người thân ái nồng nhiệt giống đôi tình nhân ân ái vào Đoàn phủ. Cầu Mộ Quân cảm thấy mình ở trong mơ. Đây là tình huống gì?


      Đoàn Chính Trung…… Cùng nam nhân…… Cùng nam nhân…… Được lắm?


      Người ngồi hai xe ngựa đằng sau cũng xuống, có già có trẻ, tất cả đều là nam nhân, được người đưa vào Đoàn phủ. Tiếp theo, có người nâng hai rương đồ, còn có đủ loại đao, kiếm, trường thương, linh tinh theo vào. Cầu Mộ Quân biết, đây là gánh hát.


      Nhưng vấn đề phải đó có phải gánh hát hay , mà là Đoàn Chính Trung làm sao có thể thân thiết với nam nhân như vậy!


      Nàng biết hình như mưu tính đại , cả ngày đều phải giả vờ, nhưng có nhất thiết làm bộ cùng người nam nhân ? Ngay cả hôn cũng làm!


      Hóa đá tại chỗ trong chốc lát, nàng nhanh chóng tới quán trà Thấm Nhã, trực tiếp vào nhã gian chữ Thiên thứ hai.


      “Tiểu thư mình sao?” Tiểu nhị lại đây hỏi.


      Cầu Mộ Quân trả lời:“Ừ.”


      “Vậy tiểu thư chờ lát, trà lập tức đưa lên ngay.” Tiểu nhị xong, ra ngoài, lát sau liền đưa chén trà đến. Tiểu nhị vừa , Cầu Mộ Quân liền xoay cơ quan, ngoài ý muốn là lúc này cơ quan lại mở được.


      Được rồi, mở được thôi, nàng chờ ở nơi này. Quán trà này là của , nhã gian này có thể thông đến mật thất, nàng cũng tin nàng cố ý chờ ở đây có ai thông báo cho !


      Nhưng nàng ở chỗ này chờ ba canh giờ, uống năm chén trà, mặt trời xuống núi rồi cũng đợi được người nào đến gì với nàng cả, cơ quan cũng vẫn mở được.


      Giống như nàng là khách mời, còn nhã gian chỉ là nhã gian bình thường.


      Đổi cách, nàng về nhà trước .


      “Cầu tiểu thư, tổng cộng năm mươi lượng bạc.” Tiểu nhị .


      Cầu Mộ Quân sửng sốt.


      Ai mang nhiều bạc như vậy ra ngoài, cả người nàng cũng chỉ có hai mươi lượng bạc. Được lắm, uống “trà Bá Vương”.


      Nàng khó xử nhìn tiểu nhị, :“Tiểu Nhị ca, ta có thể nợ ngày mai đến trả ?”


      “Cầu tiểu thư, quán trà Thấm Nhã cho chịu.” Tiểu nhị lưu đường sống.


      Cầu Mộ Quân đành phải :“Vậy chưởng quầy của các ngươi có ở đây ? Ta tìm chưởng quầy các ngươi chuyện.”


      Tiểu nhị tuy rằng vẫn hòa nhã nhưng lời lại đanh thép: “Cầu tiểu thư, cho dù là Công chúa đến đây tìm ông chủ cũng được.”


      Tức chết rồi, tức chết rồi!


      Cầu Mộ Quân hít sâu hai hơi, chịu đựng phát giận :“Ta có thể gán đồ ?”


      “Có thể, trong vòng năm ngày lấy tiền đến chuộc. Nhưng phải thu thêm mười hai lượng phí hoãn.” Tiểu nhị .


      “Được.” Cầu Mộ Quân nửa ngày mới .


      Tiếp theo, nàng liền bị tiểu nhị đưa tới trước mặt quản , tháo đôi vòng tay, chiếc trâm cài đầu, bộ vòng tai. Quản nghiệm giá, lập chứng từ cho nàng xong mới thả nàng .


      Đoàn Chính Trung, chàng tốt nhất có thể giải thích tất cả! Vừa , Cầu Mộ Quân vừa oán hận.


      Nghẹn đầy tức giận trở về Cầu phủ, ngẩng đầu lại thấy chiếc xe ngựa dừng dưới tàng cây hòe gần Cầu phủ. Nàng quên mất!


      lòng tức giận Đoàn Chính Trung mà lại quên mất nguyên nhân tìm Đoàn Chính Trung. Cầu Mộ Quân định quay người , Thích Ngọc Lâm lập tức từ xe ngựa nhảy xuống, chạy tới trước mặt nàng. “Mộ Quân! Ta rốt cục cũng gặp được nàng!” Thích Ngọc Lâm chặn trước mặt nàng vui sướng .


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy cằm mọc đầy râu, dưới đôi mắt cũng đen lại, bộ dáng tiều tụy, làm cho người ta nhìn mà chua xót.


      Tuy rằng trong lòng chua xót, cảm động, nhưng nàng biết, dù cho đối với nàng là hay giả, nàng đều phải quyết đoán cự tuyệt , cho tia hi vọng, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn), tuy rằng đau nhất thời, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày đêm đêm nhớ thương.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :