1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 115: Ở cùng nhau
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhưng…… Bây giờ nàng hiểu, có số việc biết càng ít càng tốt. mong nàng biết bất cứ chuyện gì là sợ nàng gặp nguy hiểm sao?


      nghĩ vậy đột nhiên nhìn thấy cả người mình trần truồng, mặt của nàng lại đỏ thêm tầng.
      Cúi đầu, giọng hỏi:“Bây giờ ta ra ngoài bằng cách nào?”


      “Chờ lát, có cung nữ tới nơi này đốt tiền vàng.” Đoàn Chính Trung .


      “Tiền vàng?”


      “Nơi này là lãnh cung, hai ngày trước Trần phi vừa mới chết đây.” Đoàn Chính Trung lãnh đạm .


      “A?” Cầu Mộ Quân sợ run cả người, tự giác nhìn quanh bốn phía, thôi, vừa lập tức cảm thấy trong phòng này khí dày đặc.


      Quay đầu lại, phát Đoàn Chính Trung nhìn nàng, làm cho nàng lại ngượng ngùng, cúi đầu.


      “Ngươi……” nhìn hồi lâu, định mở miệng, lại có tiếng bước chân về phía này. Đoàn Chính Trung lập tức đứng lên, ra ngoài cửa.


      “Nô tỳ…… bái kiến Đoàn tổng quản.” Cung nữ ngoài cửa thấy , kinh ngạc run giọng .


      lấy bộ quần áo nữ nhân đến.” Giọng Đoàn Chính Trung lạnh lùng, khiến người ta nghe xong liền phát run.


      “Dạ, nô tỳ lập tức ngay.” Cung nữ xong liền lui xuống.


      Đoàn Chính Trung lại trở vào trong phòng.


      Cầu Mộ Quân chờ chuyện, lại có ý mở miệng nữa. Vừa rồi muốn gì? Là lời hay hay là châm chọc? Cầu Mộ Quân thầm đoán trong lòng, lại dám hỏi ra miệng. Nếu nàng hỏi, nhất định phải lời tốt đẹp.


      Bọn họ cứ yên lặng như vậy. Cầu Mộ Quân dùng quần áo bao lấy người mình, cúi đầu, co chân ngồi ở giường, Đoàn Chính Trung đứng ở trong phòng, nhìn ra ngoài cửa.


      Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc .


      Có thể đứng cùng ở trong gian phòng như vậy, dù là căn phòng vừa mới có người chết, dù yên lặng câu, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.


      Nàng nghiêng đầu nhìn bóng dáng , muốn tiến lên ôm lấy , muốn hỏi lại nàng hay .


      Nàng muốn Thích Ngọc Lâm, muốn lừa người nàng muốn lừa, muốn lại tiến vào hoàng cung này, thầm nghĩ dựa vào bên cạnh .


      biết, nếu tới chậm, nếu lúc đến thấy nàng mặt tái nhợt, môi thâm tím nằm mặt đất, người bò đầy rắn độc, phản ứng thế nào.


      biết…… biết cũng tốt, ít nhất nàng còn sống, còn sống tốt hơn so với chết, còn sống còn có hi vọng.


      Cung nữ quay lại đây, Đoàn Chính Trung ra cửa cầm quần áo.


      cầm quần áo tiến vào, để tới trước mặt nàng.


      bộ quần áo cung nữ, cung nữ đương nhiên cũng chỉ có thể lấy đến quần áo cung nữ.


      Nàng nhìn , muốn xoay người sang chỗ khác, lại mở miệng được. Quần áo của nàng là do cởi, thân thể của nàng đâu chỉ xem qua hai lần?


      Vẫn dùng quần áo bọc lấy thân thể, nàng cầm bộ quần áo cung nữ, xoay người. Cởi quần áo của , bắt đầu mặc yếm.


      Khẩn trương……


      Nàng có thể khẳng định, xoay người sang chỗ khác, cũng nhìn nơi khác, mà nhìn nàng, nhìn nàng mặc quần áo.


      Khẩn trương, muốn nhanh chóng mặc cái yếm vào, nhưng càng muốn nhanh lại càng nhanh được, dây lưng sao lại ngắn như thế, làm thế nào cũng kéo qua được, chẳng lẽ nàng phải bó tay?


      đôi tay tiếp nhận dây lưng tay nàng, giúp nàng buộc lại.


      Mặt lại đỏ.


      Phải mặt của nàng từ khi vào đây chưa có lúc nào đỏ.


      giúp nàng mặc xong cái yếm, sau đó cầm lấy áo trong đem cổ tay áo để phía dưới bả vai nàng, để cho nàng trực tiếp xỏ cánh tay trắng noãn vào. Cứ như vậy, dưới “Cố gắng” của hai người, nàng nhanh chóng mặc xong quần áo, thành “Tiểu cung nữ”. Đoàn Chính Trung cầm lấy quần áo của mình mặc lên người, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.


      Ngoài cửa, cung nữ xoay người cúi đầu sâu, phỏng chừng ngay cả tướng mạo của nàng cũng phát . Cầu Mộ Quân biết, cung nữ kia còn tuổi hơn nàng, biết cái gì nên xem, cái gì nên xem. ra nàng cũng biết, nhưng nàng muốn làm theo. Cũng khó trách Đoàn Chính Trung luôn nàng tự cho là thông minh, tự cho là đúng.


      Từ lãnh cung ra, lại nhớ tới nơi vừa rồi chơi trốn tìm, mới đến thấy Thích Vi cùng Sanh Dung về hướng này. “Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ trốn ở đâu vậy? Đoàn thái giám, sao ngươi lại ở cùng Mộ Quân tỷ tỷ?” Sanh Dung vừa thấy hai người liền hỏi. Thích Vi đến gần nàng :“Mộ Quân tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc bộ quần áo này?”


      “Công chúa, nô tài cáo lui trước.” Đoàn Chính Trung xong liền rời , để ý đến Sanh Dung, cũng quay đầu liếc nhìn nàng cái.


      “Ai –” Sanh Dung nhìn bóng dáng bĩu bĩu môi, sau đó lại quay đầu :“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ mau, tỷ trốn ở đâu? Hay là cùng Đoàn thái giám chơi vui vẻ?”


      Cầu Mộ Quân nhớ tới lời của Đoàn Chính Trung, liền làm vẻ mặt sợ hãi giọng với các nàng:“Tỷ trở về với các muội!”


      Thích Vi cùng Sanh Dung cảm thấy kỳ lạ, lập tức cùng nhau trở về Khởi Tú cung.


      “Sao lại có chuyện như vậy, ta phải cho phụ hoàng mẫu hậu, để cho bọn họ bắt hai người kia lại!” Cầu Mộ Quân vừa xong, Sanh Dung liền tức giận đập cái bàn .


      “Công chúa đừng mà!” Cầu Mộ Quân lập tức .


      “Nếu người , nếu để cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu biết, hai người kia nhất định giết ta, hơn nữa, cho dù người cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu; Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cũng biết hai người kia là ai!”


      “Nhưng, nếu bọn họ lại giết tỷ làm sao bây giờ?” Thích Vi .


      Cầu Mộ Quân :“Đoàn Chính Trung bọn họ nhất định sợ nếu lại giết tỷ lộ ra dấu vết, dù sao tỷ cũng chưa nghe , có lẽ bọn họ động thủ lần nữa đâu.”


      Thích Vi nhíu nhíu mày :“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ nghe được chút manh mối nào sao?”


      Cầu Mộ Quân cố gắng nghĩ nghĩ, :“Hình như…… nam nhân kia gọi nữ nhân kia là Vân nhi……”


      “Khẳng định phải, tên mẫu hậu có chữ “Vân”!” Sanh Dungnói.


      Cầu Mộ Quân vội :“Có lẽ là ta nghe lầm, nhưng khi đó trong lòng ta khẩn trương, ở khe núi cũng nghe được ràng lắm, nghe được chút manh mối nào.”


      Thích Vi phát sầu : “Làm sao bây giờ? Nếu biết mặt, để cho Sanh Dung cho Hoàng Hậu nương nương để cho Hoàng Hậu nương nương thăm dò nhanh chóng tìm ra hai người kia, tỷ an toàn. Nhưng bây giờ, cái gì cũng biết, làm sao mà tra đây?”


      Cầu Mộ Quân tận lực làm ra bộ mặt sợ hãi sốt ruột, cố gắng tỏ vẻ với Thích Vi cùng Sanh Dung là mình căn bản chẳng nghe được cái gì hết.


      Nàng biết ý đồ của Đoàn Chính Trung, phải là đề phòng Thích Vi cùng Sanh Dung, mà là hai người kia nhất định giữ miệng. Đặc biệt Sanh Dung, nàng là người trong cung, phi tử kia cũng là người trong cung, các nàng nhất định biết nhau. Phi tử kia nhất định có thể nghe được hôm nay là mấy người bọn họ chơi trốn tìm, chắc chắn cũng có thể nghe được người trốn ở núi giả là nàng, biết quan hệ như vậy, phi tử kia nhất định có ý vô tình hỏi chuyện này. Sanh Dung phải người có tâm cơ, khẳng định ra chi tiết, vậy làm sao nàng còn có khả năng lừa đôi nam nữ kia.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 116: Phải gả gả cho Đoàn thái giám
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Vi Vi, Công chúa, chuyện này thể lung tung, các muội tốt nhất làm như biết, hơn nữa ai hỏi cũng , được ?” Cầu Mộ Quân . Thích Vi gật gật đầu, Sanh Dung dưới ánh mắt cầu xin của nàng chần chờ nửa ngày, cũng đồng ý.


      ngờ đúng lúc này, ngoài Khởi Tú cung có tiểu thái giám đến, là Hoàng Hậu nương nương muốn triệu kiến Sanh Dung, Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân .


      Trong lòng Cầu Mộ Quân kinh ngạc, biết là xảy ra chuyện gì.


      Hoàng hậu triệu kiến sao dám chậm trễ, Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân lập tức theo Sanh Dung ra Khởi Tú cung.


      Hoàng hậu khoảng dưới năm mươi, mặt có ít nếp nhăn, tuy rằng phong tư yểu điệu, cũng kém phần uy nghiêm.


      Làm cho Cầu Mộ Quân ngoài ý muốn là … đứng bên cạnh nàng ta, đúng là Đoàn Chính Trung.


      Hành lễ với Hoàng hậu xong, Hoàng hậu :“Tất cả đứng dậy .”


      “Tạ mẫu hậu.” Sanh Dung đứng dậy chạy đến trước mặt hoàng hậu :“Mẫu hậu, nhi thần thực đưa Tiểu Thần Thần kia đến cung Uyển Ninh, người tìm nhi thần làm gì?” xong, liền cầm lấy quả táo bàn ăn, còn làm mặt quỷ với Đoàn Chính Trung.


      Hoàng hậu lại nhìn Cầu Mộ Quân nghiêm túc :“Ngươi chính là con của Cầu đại nhân – Cầu Mộ Quân sao?”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu :“Bẩm Hoàng hậu, đúng là thần nữ.”


      “Nghe Đoàn tổng quản , hôm nay ngươi gặp phải việc hậu cung dâm loạn, suýt nữa bị người giết?” Cầu Mộ Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đoàn Chính Trung.


      vừa mới cứu nàng, bảo nàng được với ai, chính lại xoay người cho Hoàng Hậu. Nếu Hoàng hậu điều tra, hai người kia làm sao có thể buông tha nàng? Vì sao? Bởi vì muốn tranh công sao? Cho nên mới hy sinh nàng? Nàng nhìn , lại giống người xa lạ cũng nhìn lại nàng. Quá mức khiếp sợ, quá mức bi thống, Cầu Mộ Quân còn mở miệng, Sanh Dung liền giành trước .


      “Mẫu hậu, đúng vậy đúng vậy, nhi thần bảo muốn đến cho mẫu hậu, Mộ Quân tỷ tỷ lại cho. Hai người kia còn dẫn rắn độc đến đuổi theo tỷ ấy, nếu phải Đoàn thái giám nhìn thấy tỷ ấy sớm chết!”


      Hoàng hậu :“Có chuyện này sao?”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      “Ngươi nghe được cái gì?” Hoàng hậu lại hỏi.


      Cầu Mộ Quân chần chờ. Nàng biết thể nhiều lời, nhưng nàng biết Đoàn Chính Trung cái gì. Nếu ngay cả chuyện nàng từng nghe qua giọng của nam nhân kia, nghe được nam nhân gọi nữ nhân là Cầm Nhi đều cho hoàng hậu, vậy nàng liền xong đời. Nhưng, làm vậy sao?


      Trong lòng bàn tay Cầu Mộ Quân chảy ra tầng mồ hôi, thấp giọng :“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc ấy thần nữ ở bên trong khe núi giả, cũng nghe ràng, chỉ biết hai người bên ngoài là có quan hệ thể cho ai biết, cũng nghe được cái gì khác.”


      “Đoàn tổng quản ngươi cho , nữ nhân kia có thể là phi tử, phải ?” Hoàng hậu lại hỏi.


      Cầu Mộ Quân thừa nhận :“Vâng.”


      “Còn ?”


      Cầu Mộ Quân chần chờ chút, khẳng định :“Thần nữ chỉ nghe được có thế .”


      Hoàng hậu gì, hồi lâu mới : “Được rồi, tất cả lui ra . Cầu Mộ Quân, khi nào ngươi nghĩ được thêm cái gì, liền lập tức cho bản cung, nếu chỉ sợ Hoàng Thượng phải trị ngươi tội khi quân.”


      Cầu Mộ Quân thở ra hơi, trả lời:“Dạ, thần nữ nhớ .”


      Đoàn Chính Trung cùng ba người Cầu Mộ Quân ra khỏi Chiêu Dương điện của Hoàng hậu. Vừa ra khỏi Chiêu Dương điện, Cầu Mộ Quân liền :“Đoàn Chính Trung, ngươi bỉ ổi!”


      Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn nàng, :“Trong cung xảy ra chuyện, đương nhiên phải điều tra, nếu bản tổng quản báo chẳng phải là lừa bịp Hoàng Thượng sao.”


      “Ngươi…… Ngươi bán đứng ta! Nếu muốn ta chết, cần gì phải cứu ta!” Cầu Mộ Quân tức giận .


      “Cầu tiểu thư sai rồi, bản tổng quản cùng tiểu thư oán thù, vì sao muốn tiểu thư chết? Bản tổng quản thấy trong cung sắp sửa xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, đương nhiên cứu. Gặp trong cung có người làm nhục tôn nghiêm hoàng gia, tự nhiên phải cực lực cấm. Bản tổng quản chỉ làm theo quy củ mà thôi.” Đoàn Chính Trung xong, liền quay đầu, tiếp tục về phía trước.


      Cầu Mộ Quân ở sau lưng tức giận cắn môi.


      Có lẽ, có dụng ý khác, có lẽ phải để ý đến sống chết của nàng…… Nhưng lý do là gì?


      cho Hoàng hậu, Hoàng hậu chưởng quản hậu cung, nhất định điều tra, hai người kia nóng vội, có lẽ tới giết nàng diệt khẩu, sau đó sao?


      Sau đó Hoàng hậu hẳn tức giận, càng muốn điều tra, cha cũng đau lòng, cũng thề sống chết tìm ra hung phạm…… Sau đó, chuyện này nhất định ầm ĩ, tra đến tra như vậy, hai người kia rất có khả năng bị điều tra ra .


      Cho nên…… Bọn họ lập tức tới giết nàng sao? Có lẽ…… .


      Dù bọn họ giết nàng, Hoàng hậu cũng tra, nhưng có chứng cớ gì, cũng có lý do xác thực, nàng cũng cung cấp được manh mối quan trọng…… Chuyện này, có lẽ giải quyết được gì .


      như vậy, là Đoàn Chính Trung cố ý chuyện này cho Hoàng hậu, cố ý công khai, làm cho hai người kia dám giết nàng.


      Cầu Mộ Quân biết đây là lý do , hay vẫn là chính nàng nhất sương tình nguyện* vì Đoàn Chính Trung tìm lý do. Nhưng nàng tình nguyện tin tưởng đây là thực, tựa như chuyện xưa Thích Ngọc Lâm kể, nàng thà rằng cả đời mình sống trong hi vọng, sống trong mộng, cũng nguyện chấp nhận nàng muốn, chỉ có con đường duy nhất là nhảy xuống vực.


      [*]: Nhất sương tình nguyện – Chỉ theo ý mình, chỉ biết ý muốn của mình (chỉ theo nguyện vọng chủ quan, tính đến điều kiện khách quan).


      Khi các nàng trở lại Khởi Tú cung, lại thấy thái giám vừa rồi Hoàng hậu phái tới.


      phải cùng các nàng về Chiêu Dương điện sao? Sao lại ở đây?


      Kỳ lạ hơn là thái giám kia đến trước mặt Sanh Dung :“Công chúa, Hoàng hậu nương nương phân phó, đợi Cầu tiểu thư trở về, mời nàng lại đến Chiêu Dương điện chuyến.”


      Sau khi ngỡ ngàng lúc, Cầu Mộ Quân lập tức hiểu ra.


      Hoàng hậu muốn bí mật triệu kiến nàng.


      Bà ta sợ nàng vì an toàn của bản thân mà chịu , cho nên đợi lúc tránh tai mắt của mọi người lại triệu kiến nàng lần, làm cho nàng yên tâm lớn mật .


      Nhưng nàng vẫn dám .


      Vậy nàng phải cái gì? cũng biết được thêm gì khác, Hoàng hậu nhất định tin, vậy nàng mấy thứ khác, ví dụ như…… Nàng nam nhân gọi nữ nhân kia là Vân nhi sao?
      được, khả năng liên lụy đến người khác.


      Vậy , là Cầm Nhi.


      Nếu chỉ nghe tên mà có thể timg được người vậy nàng còn sợ gì nữa. Nếu tìm được, manh mối nàng cung cấp cũng vẫn vô dụng.


      Hạ quyết tâm, nàng lại nghe Sanh Dung :“ được, bản Công chúa cũng phải !”


      “Công chúa, Hoàng hậu nương nương chỉ triệu kiến mình Cầu tiểu thư.” Thái giám .


      “Dù vậy bản Công chúa cũng phải , mẫu hậu cũng cho bản Công chúa !” Sanh Dung thuận theo .


      Thái giám nghĩ nghĩ, :“Vậy Công chúa theo nô tài cùng Chiêu Dương điện, để Cầu tiểu thư cải trang thành cung nữ theo phía sau Công chúa?”


      “Được được được! Cứ như vậy!” Sanh Dung liên thanh . Đợi đến lúc mặt trời lặn, Cầu Mộ Quân cùng Sanh Dung lại lần nữa vào Chiêu Dương điện.


      “Cầu Mộ Quân, bây giờ có người ngoài, ngươi đem những điều ngươi biết ra hết .” Hoàng hậu .


      “Hoàng hậu nương nương…… Thần nữ……”


      Cầu Mộ Quân chần chờ, Hoàng hậu còn thêm: “Ngươi cần lo lắng, ra, bản cung bảo đảm an toàn của ngươi.”


      “Đúng vậy, Mộ Quân tỷ tỷ mau , ngươi phải nam nhân kia hình như gọi nữ nhân kia là Vân nhi sao?” Sanh Dung ở bên .


      “Cái gì, có chuyện này?” Hoàng hậu kinh hãi .


      Cầu Mộ Quân lại trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng :“Khởi bẩm nương nương, phải Vân Nhi, là Cầm Nhi, nam nhân kia gọi nàng ta là Cầm Nhi.”


      “Cầm nhi……” Hoàng hậu lặp lại tiếng, lại hỏi:“Còn nghe thấy được cái gì khác ?”


      Cầu Mộ Quân :“Bẩm nương nương, có, thần nữ chỉ biết bằng đó.”


      Hoàng hậu cúi đầu yên lặng, bên ngoài tiểu thái giám thông báo:“Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương cầu kiến.”


      Hoàng hậu nhìn Sanh Dung cùng Cầu Mộ Quân, :“Các ngươi ra sau bình phong .” Sau đó lại với thái giám:“Truyền Lệ phi tiến vào.”


      Cầu Mộ Quân cùng Sanh Dung lập tức tránh ở sau bình phong nghe được giọng dịu dàng:“Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương.”


      Giọng này……


      Có chút cảm thấy hình như là giọng buổi sáng nghe được, lại dường như phải.


      Chẳng lẽ nàng hình thành thói quen, cho dù nghe ai đều cảm thấy giống giọng hai người bên ngoài núi giả kia? Lúc này, chỉ nghe hoàng hậu :“Lệ phi cần đa lễ, đến tìm bản cung có chuyện gì ?”


      Lệ phi đứng dậy :“Hoàng hậu, nô tì là vì Công chúa Sanh Dung mà đến.”


      Sanh Dung nhìn nhìn Cầu Mộ Quân, lại ghé sát ra bình phong nghe ngóng.


      Hoàng hậu :“Là vì chuyện của nàng?”


      “Hôm nay Hoàng Thượng ở ngự hoa viên triệu kiến tân khoa Trạng Nguyên, vừa vặn bị nô tì thấy được.” Lệ phi .


      “Nô tì gặp tân khoa Trạng Nguyên kia mi thanh mục tú** lại còn trẻ, lập tức liền nghĩ tới Công chúa Sanh Dung. phải mấy hôm trước Hoàng hậu muốn tuyển Phò mã cho Công chúa Sanh Dung sao? Nô tì cảm thấy nếu Hoàng hậu nhìn thấy vị tân khoa Trạng Nguyên này, chừng có thể hợp với ý nguyện của Hoàng hậu đó!”


      [**] Mi thanh mục tú: là mày thanh mắt đẹp, ý : Mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa, thông minh)


      là vậy sao? Tuổi còn trẻ làm Trạng Nguyên, thanh niên tài tuấn như thế là khó có được. Ngày mai bản cung thương lượng với Hoàng Thượng chút xem ý Hoàng Thượng rồi lại gặp vị Trạng Nguyên này.” Hoàng hậu .


      Sanh Dung lập tức từ chỗ trốn ra ngoài, Cầu Mộ Quân vội vàng kéo nàng, ai biết nàng hô to tiếng:“Nhi thần cần!”, để ý Cầu Mộ Quân ngăn trở, liền chạy ra, lôi theo cả Cầu Mộ Quân ra.


      Lệ phi thấy các nàng từ sau bình phong ra, kinh ngạc chút, sau đó liền cười :“Công chúa, mẫu hậu người cũng nhất định bắt người tuyển làm phò mã, người có thể gặp mặt trước.”


      muốn muốn muốn! Bản Công chúa cần bất cứ kẻ nào hết!” Sanh Dung lập tức .


      Lệ phi vừa cười :“Công chúa sao có thể những lời ngốc nghếch đó, nữ tử lớn luôn phải xuất giá, Công chúa có phu quân tốt, coi như báo hết hiếu đạo cho phụ hoàng mẫu hậu người thôi.”


      Cầu Mộ Quân đứng ở bên len lén nhìn về phía Lệ phi, chỉ thấy nàng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt nõn nà, liễu diệp loan mi, đúng là mỹ nhân bế nguyệt tu hoa. Nàng cười nhàng như vậy làm cho lòng người cảm thấy ấm áp, cho dù là lòng dạ cứng cũng có thể hóa thành nhu tình.
      Nhìn lại, lại cảm thấy có chút nhìn quen mắt, Cầu Mộ Quân nghĩ, mới giật mình, ra nàng chính là mẹ đẻ của Cửu hoàng tử. Khó trách Cửu hoàng tử đáng như thế, ra là có vị mẫu thân mê người như vậy.


      Sanh Dung lại lớn tiếng :“ lấy chồng lấy chồng, bản Công chúa cả đời lấy chồng, phải gả ngươi mà gả!”


      Mặt Lệ phi đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu xuống.


      Hoàng hậu vui :“Con sao có thể chuyện với Lệ phi nương nương như vậy? Ngày mai bản cung liền triệu Trạng Nguyên kia tiến cung nhìn xem, nếu hợp ý liền cứ định như vậy, con gả cũng phải gả, lấy chồng cũng phải gả!”


      muốn muốn!” Sanh Dung dậm chân :“Mẫu hậu nếu muốn nhi thần gả, vậy nhi thần gả cho Đoàn thái giám!”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 117:Lời của Lệ phi
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      muốn muốn!” Sanh Dung dậm chân :“Mẫu hậu nếu muốn nhi thần gả, vậy nhi thần gả cho Đoàn thái giám!”


      “Con!” Hoàng hậu lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận đến ra lời.


      Lệ phi vội :“Hoàng hậu chú ý thân thể, nên tức giận, Công chúa còn tuổi, lung tung, hoàng hậu cần cho là .”


      ngờ Sanh Dung lại tiếp tục :“Bản Công chúa , các ngươi bắt bản Công chúa lập gia đình, bản Công chúa liền gả cho Đoàn thái giám, đến Đoàn phủ ở!”


      Hoàng hậu tức giận hít sâu mấy hơi, :“Ngày mai, ngày mai bản cung Hoàng Thượng chỉ hôn cho con!”


      “Mẫu hậu, người xấu, bây giờ con tìm phụ hoàng, để cho người chỉ hôn nhi thần cho Đoàn thái giám!” xong, Sanh Dung bỏ chạy ra ngoài.


      Thấy Sanh Dung ra ngoài, Hoàng hậu bị chọc giận , Cầu Mộ Quân tiến lên quỳ xuống :“Hoàng hậu nương nương, thần nữ cáo lui trước.” Hoàng hậu gật gật đầu, Cầu Mộ Quân đứng lên định , lại bị gọi lại. “Đợi chút.” Hoàng hậu .


      “Ngươi cùng Công chúa quan hệ cũng tốt, ngươi cảm thấy Công chúa muốn gả cho Đoàn Chính Trung là hay giả?”


      Cầu Mộ Quân : “Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nữ cảm thấy là , nhưng Công chúa đối với Đoàn tổng quản phải tình cảm nam nữ, cũng muốn làm vợ chồng với gần nhau cả đời, mà là giống Lệ phi nương nương , Công chúa tuổi còn , hiểu chuyện mới ra lời này. Có lẽ là Đoàn tổng quản có thể khiến Công chúa vui lòng, ngày thường Công chúa được Đoàn tổng quản hầu hạ, Hoàng hậu nương nương lại muốn tuyển Phò mã cho Công chúa, Công chúa trời sinh tính ham vui, lại muốn gả, dưới tình thế cấp bách mới có thể muốn gả cho Đoàn tổng quản.”


      Hoàng hậu gật gật đầu, :“Đứa này, thực thể khiến người ta bớt lo.”


      Lúc này, Lệ phi :“Hoàng hậu, Công chúa muốn gả Đoàn tổng quản nô tì lo lắng, chỉ coi như nàng giỡn mà thôi, nhưng có kiện khác, ra lại khiến nô tì lo cho Công chúa hơn .”


      Hoàng hậu hỏi:“Chuyện gì?”


      Lệ phi :“Công chúa sủng ái Đoàn tổng quản là chuyện mọi người đều biết, nô tì cũng để trong lòng, nhưng trước đó vài ngày, nô tì lại nghe được mấy lời đồn đại tốt về Công chúa.”
      Hoàng hậu lập tức :“Đồn đại như thế nào?”


      Lệ phi khó xử chút, cắn cắn môi, hạ quyết tâm quyết định :“Nô tì nghe mấy nô tài , bên ngoài đều nghe đồn Đoàn tổng quản……” Nàng đỏ mặt, cúi đầu :“Đều nghe đồn Đoàn tổng quản ra phải hoạn quan thực , Công chúa sủng ái như vậy, ra là cùng có quan hệ để người ngoài biết.”


      “Cái gì?” Hoàng hậu nhất thời tức giận, thân mình lảo đảo, cung nữ bên cạnh vội lên đỡ bà.
      Nghe thấy lời này của Lệ phi, Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy trong lòng chấn động.


      Tuy rằng nàng ở bên ngoài cũng nghe như vậy, nhưng dân gian tất nhiên là lắm lời đồn, thích chế tạo lời đồn, nhưng trong cung…… Lệ phi lời này cho Hoàng hậu, vậy phải lớn chuyện sao? Đoàn Chính Trung…… gặp chuyện sao?


      Cầu Mộ Quân còn lo lắng, liền nghe Lệ phi thêm:“Hoàng hậu, lời này đương nhiên là do người ta cố ý tung ra, hoặc là vũ nhục Đoàn tổng quản, hoặc là vũ nhục trong sạch của Công chúa, nhưng thời gian quá dài, truyền nhiều người, đối với thanh danh Công chúa, đối với thanh danh hoàng gia đương nhiên tốt. Nô tì vì thế mà lo lắng mất mấy ngày, rốt cục nghĩ ra cách, cũng biết có thích hợp .”


      Hoàng hậu sớm bị việc này khiến cho tâm phiền ý loạn, lập tức :“Lệ phi có chuyện thẳng .”


      Lệ phi liền :“Nô tì suy nghĩ, có nên để Hoàng Thượng chủ trì, trước mặt những người có thể tin, nghiệm thân cho Đoàn tổng quản, sau đó triêu cáo thiên hạ, tẩy oan cho Đoàn tổng quản, cũng trả lạ trong sạch cho Công chúa.”


      “Này……” Hoàng hậu nghĩ nghĩ, :“Trong cung cách vài năm cũng kiểm tra nô tài lần, nhưng cũng nghiêm. Đoàn Chính Trung lại được Hoàng Thượng sủng ái, có lẽ chẳng có mấy kiểm tra được . Lần này, có lẽ trước lúc kiểm tra, để cho Hoàng Thượng hạ chỉ, lần kiểm tra này được sót người, cho dù chức vị ra sao đều phải kiểm tra. Mượn danh kiểm tra, để Đoàn Chính Trung nghiệm minh chính bản thân, sau đó đem kết quả công bố rộng rãi.”


      Lệ phi vội :“Vâng, hoàng hậu lo lắng thực chu đáo, như thế rất tốt!”


      Lúc này, Cầu Mộ Quân giọng :“Hoàng hậu nương nương, thần nữ cả gan có thể mấy câu sao?”


      Hoàng hậu gật đầu :“Ngươi .”


      Cầu Mộ Quân :“Hoàng hậu biết thần nữ từng cùng Đoàn tổng quản là vợ chồng, từng có tiếp xúc với , cũng hầu hạ tắm rửa thay quần áo, mấy chuyện linh tinh. Chuyện Đoàn tổng quản là thân trọn vẹn thần nữ có thể đảm bảo, kiểm tra xong công bố thiên hạ đương nhiên là có thể, nhưng thần nữ lại cảm thấy thích hợp.”


      Hoàng hậu nhất thời quên Cầu Mộ Quân trước mắt lúc trước là phu nhân của Đoàn Chính Trung, nghe nàng như vậy, liền hỏi:“Ngươi có ý kiến gì?”


      Cầu Mộ Quân :“Bẩm hoàng hậu nương nương, chưa đến lúc kiểm tra trong cung lại đột nhiên cho kiểm tra, lại hạ lệnh thể bỏ sót người, thêm lời đồn đãi lúc trước, mọi người nhất định đoán được kiểm tra lần này là nhằm vào Đoàn tổng quản. Thế chẳng phải là cho khắp thiên hạ, trong cung nghe lời đồn đãi này, cho nên kiểm tra đường đường đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái sao?
      Như vậy, ở trong cung ngoài cung, lời đồn đãi Đoàn tổng quản cùng Công chúa có quan hệ càng lưu truyền bốn phía. Có lẽ lúc đầu người biết lời đồn đãi này cũng nhiều, nhưng làm như vậy ngược lại biến việc thành chuyện lớn. Chẳng sợ sau này chứng minh được Đoàn tổng quản là hoạn quan, đó cũng chỉ là chứng chuyện cần chứng . Đoàn tổng quản tiến cung tám năm, bây giờ là tam phẩm đại thái giám tổng quản, là thái giám giả lại cấu kết cùng Công chúa, đều là tiểu dân phố phường, nhàm chán liền lấy ra làm đề tài vài câu, có chuyện khác mới mẻ, bọn họ liền quên.
      Thần nữ sau khi bị đuổi về nhà, cũng có người truyền thần nữ trước khi gả vào Đoàn phủ cùng người khác thân mật, sau khi vào Đoàn phủ, hàng đêm tưởng niệm người trong lòng lúc trước, lại cùng người trong lòng trước kia hẹn hò, thế mới chọc giận Đoàn tổng quản, khiến bỏ thần nữ. Thần nữ lúc ấy cũng thực đau lòng, nhưng đến vài ngày sau, mọi người lại chuyện khác. Bọn họ căn bản quan tâm. Thần nữ nghĩ, nếu lúc trước thần nữ để ý, tìm người ta lý luận, ngược lại phải làm cho bọn họ có thêm đề tài sao? Cho nên thần nữ cảm thấy, nếu chỉ là đồn đãi đủ tin tưởng, hoàng hậu, Công chúa việc gì phải cho là , việc gì phải kiểm tra làm lớn chuyện?”


      Hoàng hậu cân nhắc nửa ngày, :“Ngươi cũng đúng, vốn là lời đồn đãi thể tin, nếu trong cung làm kiểm tra, chẳng phải tự mình coi là sao.”


      Lệ phi :“Hoàng hậu, nhưng lời đồn đãi này tiếp tục lan truyền như vậy, phải tổn hại đến danh dự của Công chúa sao?”


      Nghe xong lời này, Cầu Mộ Quân còn thêm:“Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương, thần nữ cảm thấy, ra phương pháp tốt nhất vừa rồi có, giống như hoàng hậu , thay Công chúa chọn Phò mã. Công chúa thành thân, có Phò mã, hai người tương thân tương ái, làm sao có kẻ dám đàm luận tổn hại danh dự Công chúa nữa?”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 118: Giằng co
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nghe xong lời này, Cầu Mộ Quân còn thêm:“Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương, thần nữ cảm thấy, ra phương pháp tốt nhất vừa rồi có, giống như hoàng hậu , thay Công chúa chọn Phò mã. Công chúa thành thân, có Phò mã, hai người tương thân tương ái, làm sao có kẻ dám đàm luận tổn hại danh dự Công chúa nữa?”


      “Đúng, vậy để Sanh Dung nhanh chóng tuyển Phò mã.” Hoàng hậu .


      Lệ phi liếc mắt nhìn Cầu Mộ Quân cái, cúi đầu :“Hoàng hậu phải.”


      Cầu Mộ Quân rốt cục thở dài nhõm hơi.


      Trời tối, trong cung, tiểu thái giám quỳ mặt đất bẩm báo tất cả mọi chuyện ở Chiêu Dương điện, người ngồi ở chính giữa uống trà, đúng là Đoàn Chính Trung.


      Nghe tiểu thái giám xong, Đoàn Chính Trung buông chén trà xuống, hỏi:“Cầu Mộ Quân như vậy sao?”


      “Bẩm Đoàn tổng quản, nô tài nghe được ràng, đúng là như vậy.” Tiểu thái giám đáp.


      Đoàn Chính Trung lại bưng chén trà lên, uống ngụm, :“ biết, xuống .”


      “Dạ.” Tiểu thái giám lui xuống, ánh mắt Đoàn Chính Trung đầu tiên là sắc bén, sau đó lại dần dần trở nên thâm trầm, cuối cùng đột nhiên nhàng cười.


      Buổi tối, Cầu Mộ Quân đóng cửa sổ chuẩn bị ngủ, con bồ câu đưa tin lại bay đến, đứng ở trước cửa sổ.


      Thích Ngọc Lâm phải đưa đến con bồ câu đưa tin sao? Sao còn đến nữa?


      Cầu Mộ Quân thở dài, lấy tờ giấy đùi bồ câu đưa tin.


      Chữ viết phải của Thích Ngọc Lâm. đó viết: ‘Giờ Ngọ ngày mai, nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã.’


      Chữ viết này là của Đoàn Chính Trung, hẹn gặp mặt nàng.


      Cầu Mộ Quân nắm tờ giấy, trái tim đập “thình thịch” rộn ràng.


      hẹn gặp mặt nàng, bọn họ cuối cùng thẳng sao?


      Sau này ra sao nàng biết, chỉ biết nàng chờ đợi ngày này lâu.


      Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân vào quán trà Thấm Nhã, trực tiếp vào nhã gian chữ Thiên thứ hai.


      Tuy rằng thường xuyên cùng Thích Vi đến quán trà này, nhưng các nàng lại chưa đến nhã gian bao giờ. Quán trà Thấm Nhã vốn là quán trà cao quý nhất kinh thành, nhã gian lại càng quý, cho dù là khuê tú danh môn giống các nàng cũng trả nổi.


      Đứng ở cửa, nàng có chút lo lắng.


      thế nào? Sau hôm nay, bọn họ thế nào?


      Phía sau cửa, có biểu tình gì? Bộ dáng gì? cái gì?


      Đầu kia hành lang có người tới bên này, nàng sốt ruột đẩy cửa vào.


      Trong phòng có ai.


      Trong phòng bải trí tinh xảo thanh lịch, bình hoa, hương trà, nhưng có ai.


      Cầu Mộ Quân đứng giữa phòng, nhìn vòng, phát nhã gian này ngoại trừ bàn tròn uống trà, cái bàn phía trước giống y đúc thư án trong thư phòng Đoàn Chính Trung.


      Trong phòng có ai, có thư án giống thư phòng ?


      Đột nhiên có tia dự cảm, nàng đến sau thư án, mở ngăn kéo, theo ấn tượng sờ sờ.
      Quả nhiên tìm được cái chốt mở.


      Nàng vặn chút, phía dưới bàn tròn giữa phòng liền chậm rãi mở ra cái cửa.


      Đứng trước cửa, nàng chần chờ, có thể lờ mờ thấy được bậc thang xuống.


      Vừa bước vào, cửa phía liền đóng kín, bốn phía đột nhiên sáng lên.


      Cầu Mộ Quân nhìn, đây chính là cái cầu thang, ánh sáng đến từ đá Dạ Quang gắn bên vách tường.


      Xuống chút nữa, là con đường, rẽ mấy vòng, liền thấy ánh sáng phía trước.


      Nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, Cầu Mộ Quân khỏi túm chặt ống tay áo.


      Con đường vẫn kéo dài khá xa, nhưng dưới hai cây đuốc, nàng nhìn thấy cánh cửa lớn khắc hoa.
      Nhìn thấy cuối đường, nàng xoay người, đứng trước cửa lớn.


      Bên trong hình như có động tĩnh gì, nàng đẩy cửa.


      Nhìn thấy bức tranh chữ treo tường, chiếc giá tử đàn cổ, câu đối, sau đó là bàn tròn đặt chính giữa cùng…… người ngồi chếch bên cạnh cửa – Đoàn Chính Trung.


      Cầu Mộ Quân chậm rãi vào, đứng ở bên bàn tròn.


      “Cầu tiểu thư ngồi sao?” Đoàn Chính Trung .


      Cầu Mộ Quân ngồi đối diện với . cầm ấm trà bàn, lấy hai cái chén, sau đó rót mỗi người chén trà.


      Cầu Mộ Quân có tâm tình uống trà cùng , hỏi:“Ngươi tìm ta đến có chuyện gì? Hơn nữa, vì sao ngươi lại dùng bồ câu đưa tin cho ta, ngươi biết Thích Ngọc Lâm từng dùng bồ câu đưa tin cho ta sao? Ngươi luôn theo dõi ta?”


      “Ta tìm tiểu thư đến là muốn hỏi vấn đề .” Đoàn Chính Trung .


      “Ở Chiêu Dương điện, vì sao ngươi lại ngăn cản hoàng hậu tiến hành kiểm tra nô tài trong cung. Vì sao lại ngươi gặp qua ta…… trọn vẹn? Ta nhớ hình như có, hay là ngươi nhân lúc ta biết mà nhìn?” Hai mắt Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm hỏi.


      Cầu Mộ Quân bị nhìn như vậy có chút sợ hãi, lảng tránh :“Vì sao, ta nghĩ ngươi biết.”


      “Nếu ta biết mời ngươi đến đây.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng .


      Cầu Mộ Quân cũng nhìn , hai người nhìn thẳng hồi lâu, Cầu Mộ Quân :“Nguyên nhân ở trước mặt hoàng hậu ta , ngươi nếu biết được câu trước, tự nhiên cũng biết câu kế tiếp.”


      Đoàn Chính Trung cười :“Ta nghĩ còn có nguyên nhân khác, ví dụ như…… Ngươi muốn thay ta giấu diếm bí mật của ta, ví dụ như chuyện thái giám, ví dụ như ta.”


      Cầu Mộ Quân cũng cười :“Đoàn tổng quản đa tâm rồi, ta vì sao lại giúp ngươi giấu diếm bí mật, trước kia ngươi bán đứng ta, ta ước gì tìm được cơ hội cũng bán đứng ngươi!”


      “Vậy sao? Cũng đúng, ta đối với ngươi mà quả có rất nhiều chỗ đáng giận.” Đoàn Chính Trung cười cười, :“Vấn đề ta hỏi xong, phiền toái tiểu thư vất vả chuyến.”


      Yên lặng lát, Cầu Mộ Quân hỏi:“Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu :“À? Chuyện gì?”


      Cầu Mộ Quân nhìn thẳng hỏi:“Vì sao bỏ ta?”


      Đoàn Chính Trung khẽ cười tiếng.


      “Lý do phải sớm rồi sao?”


      “Ngươi lại lần nữa xem, nghĩ kĩ rồi !” Cầu Mộ Quân .


      Đoàn Chính Trung thở dài, :“Da mặt tiểu thư đúng là phải dày bình thường, lý do như vậy mà vẫn muốn nghe thêm vài lần, như vậy, ta đây cũng chỉ đành lặp lại lần nữa. Vì sao bỏ ngươi, bởi vì kẻ tàn hoa bại liễu, xứng làm phu nhân của ta.”


      “Tàn hoa bại liễu!” Cầu Mộ Quân đột nhiên đứng bật dậy, kích động :“Đoàn Chính Trung, da mặt ngươi mới dày, ngươi vô sỉ! Chính mình cường bạo ta, lại lấy lý do ta phải tấm thân xử nữ bỏ ta, ngươi cho là ngươi mặc đồ đen, che mặt ta nhận ra sao? Tên khốn kiếp, vô sỉ nhà ngươi!”


      Tay nâng chén trà của Đoàn Chính Trung đột nhiên ngừng lại.


      Biểu tình mặt rất bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nàng :“Ngươi buồn cười, ta giống như ngươi là thân trọn vẹn, sao có thể cường bạo ngươi?”


      Cầu Mộ Quân bị hỏi vậy, lớn tiếng :“Cái gì mà thân trọn vẹn, cái gì mà thái giám, có gan bây giờ ngươi cởi quần ra. Nếu ngươi là thái giám, ta lập tức ra ngoài, ở đường cái kêu ba tiếng ‘Ta là dâm phụ!”
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 119: ra là thế
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân bị hỏi vậy, lớn tiếng :“Cái gì mà thân trọn vẹn, cái gì mà thái giám, có gan bây giờ ngươi cởi quần ra. Nếu ngươi là thái giám, ta lập tức ra ngoài, ở đường cái kêu ba tiếng ‘Ta là dâm phụ!”


      Đôi mắt Đoàn Chính Trung thâm thúy đáng sợ như chim ưng, nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi đứng dậy, đến gần nàng. Cầu Mộ Quân bị ánh mắt kia làm kinh sợ, tự giác lùi về phía sau.


      Hai người đều rời khỏi cái bàn, cơ thể Cầu Mộ Quân có chút run rẩy, lùi về phía sau từng bước . Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm từng bước tới gần.


      Đoàn Chính Trung đột nhiên mạnh mẽ tiến đến, ôm ngang người nàng, đến trước cánh cửa, đá văng cánh cửa ra, nhanh chóng vào trong phòng, đặt nàng giường lớn mềm mại.


      “Ngươi định làm gì!”


      Cầu Mộ Quân kinh hoàng kêu ra tiếng, muốn ngồi dậy lại bị ôm lấy. Sau đó lập tức kéo đai lưng của nàng.


      “Ngươi buông tay……” Cầu Mộ Quân giãy dụa, đá đánh , lại bị đè lên giường. quỳ chận lên hai chân của nàng, bàn tay đè thân thể của nàng, tay kia nhanh chóng cởi quần áo của nàng.


      Cầu Mộ Quân giãy dụa, dùng sức đánh vào bờ vai của , lại bị dùng đai lưng vừa cởi xuống của nàng trói hai tay nàng lên đỉnh đầu, còn ngại đủ, lại kéo cái yếm của nàng xuống, trói tay nàng vào đầu giường.


      Nửa người hoàn toàn bại lộ trước mắt , tay cũng bị trói chặt, bộ ngực trắng noãn đầy đặn ngay tại trước mặt nảy lên như khiêu khích. Cầu Mộ Quân vừa vội vừa thẹn, muốn dùng chân đá , lại bị túm lấy hai mắt cá chân, mấy cái quần dưới thân nàng đồng loạt bị kéo xuống.


      “Đoàn Chính Trung, ngươi buông, ngươi buông, ta hỏi ngươi, bị ngươi bỏ bỏ. Ta gả cho Thích Ngọc Lâm, tốt hơn ngươi, tốt hơn ngàn lần vạn lần, ngươi là tên khốn kiếp……

      A –”


      Còn chưa xong, nàng kêu sợ hãi tiếng, hai chân bị tách ra, thân thể đột nhiên bị xỏ xuyên, sau đó ngừng đưa đẩy về phía trước từng chút từng chút.


      nâng chân của nàng lên để đầu vai, tay ôm chân của nàng, tiến vào trong cơ thể nàng, tay kia cởi quần áo của mình.


      Cởi xong quần áo, liền nâng hai chân của nàng lên, để cho có thể đoạt lấy thân thể của nàng càng sâu.


      Nàng còn chưa kịp thích ứng vật thể cực đại cứng rắn trong cơ thể, tốc độ của đột nhiên nhanh lên, làm cho nàng chịu nổi liên tục thét chói tai.


      Nàng thể phản kháng, thân thể lại càng ngày càng vô lực.


      “Ngươi cút…… Ngươi lại cường bạo ta, tên thái giám giả chết tiệt này, tên dâm tặc…… A……”

      cúi người hôn nàng, cái lưỡi ở trong miệng nàng đánh thẳng về phía trước, từng chút từng chút tiến sâu vào miệng nàng. Cảm giác giống như từng quen biết, giống như từ trong mộng bị gợi ra, chỉ là thiếu chút mờ ảo đau khổ, hơn chút sung sướng. Lưỡi rút khỏi miệng nàng, dọc theo thân thể của nàng xuống, ngậm đóa đào ở trước ngực nàng.


      “A……”


      hút lại khẽ cắn, làm cho nàng bị kích thích nhịn được muốn kêu to ra.


      Chỗ mẫn cảm nhất dưới thân đột nhiên tăng thêm lực, bị ngón tay thon dài hữu lực kia vuốt ve xoa nắn, làm cho nàng thét chói tai cả người run rẩy. Hai chân kẹp chặt eo .


      “Đừng…… Đừng mà……”


      Thân thể nàng co rút, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thân thể giống như bay lên tầng mây, nhàng bay bổng ……


      Trong chốc lát, nàng chậm rãi mở đôi mắt mê ly, mặt người đều đỏ ửng vì động tình, hô hấp dồn dập, nhìn Đoàn Chính Trung người nàng.


      bình tĩnh nằm ở người nàng, nhìn nàng chăm chú, sau đó cúi đầu, nhàng hôn lên môi nàng. ngẩn đầu cởi dây trói hai tay nàng đầu giường.


      Cầm lấy tay nàng, nhàng hôn lên vết đỏ cổ tay nàng, sau đó lại nhìn về phía nàng, xoa mặt của nàng, lại hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ của nàng, nhưng lần này lại vô cùng nhàng, dịu dàng trước nay chưa có.


      Nàng nhắm mắt lại, ôm gáy . Sau đó, cảm thấy được nóng rực trong cơ thể dần dần sống lại, cọ xát nơi mềm mại của nàng, làm cho nàng chịu nổi rên rỉ ra tiếng.


      Nàng đáp lại , cùng lưỡi truy đuổi dây dưa lẫn nhau, chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể nàng.


      lần, lần, lại lần.


      Đến lần thứ ba hai người ôm chặt lấy nhau đạt tới kết hợp cao nhất của tâm linh cùng thân thể, lại hôn nàng lần nữa, nàng vô lực đẩy ra :“Chàng đem ta thành công cụ tiết dục à? Ta sắp ngất mất thôi.”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng nhịn được cười tiếng, tựa như nụ cười nàng nhìn thấy ở thư phòng ngày ấy, chân ấm áp, làm cho nàng sửng sốt, trong chớp mắt có chút mê man.
      “Khi nào biết?” hỏi.


      Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, :“Ở nhà gỗ , lúc chàng cường bạo ta.”


      “Ta cường bạo nàng” .


      “Chàng có.”


      “Ta có.”


      “Chàng có, còn cường vài lần!”


      “Ta có, nàng trúng phải xuân dược bình thường, cùng nam nhân ái ân chết.”


      “Vậy cũng vẫn là chàng cường bạo ta, giả vờ cứu ta rồi cường bạo ta. Hơn nữa hôm nay ba lượt, chàng chính là dâm tặc tội ác tày trời!”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười, nhịn được hôn lên chóp mũi nàng. Mặt Cầu Mộ Quân đột nhiên đỏ lên, cũng ngẩng nhanh chóng hôn lên môi .


      Ngượng ngùng nhìn , nàng e lệ giọng :“Chàng thực đáng giận, cũng cho ta biết, làm cho ta muốn tự sát. Lại có cảm giác người nọ rất giống chàng, hình thể, mùi hương bị mùi hoa nhài che giấu…… Cái gì đều giống chàng như vậy. Sau đó sau khi trở về ta lại ôm chàng lần, cảm giác cùng với lúc ôm người mặc đồ đen kia giống nhau như đúc, hơn nữa…… Ngày đó, ta từ bên ngoài trở về chàng ôm lấy ta, ta dường như cảm thấy được …… chàng……”


      “Ta làm sao?” Đoàn Chính Trung hỏi.


      Cầu Mộ Quân đỏ mặt, :“ Nơi đó của chàng…… Cứng quá.”


      Đoàn Chính Trung vừa cười cười, :“Bây giờ quần ta cũng cởi rồi, nàng còn muốn xem ?”


      xem!” Cầu Mộ Quân mặt đỏ .


      “Vì sao nhìn, ta cho nàng xem, xem ta có phải thái giám hay .”


      muốn muốn! Ai muốn nhìn chứ!”


      “Như vậy sao được, nàng chỉ như vậy xác định sao?” Đoàn Chính Trung xong, nắm bàn tay bé của nàng, kéo vào dưới chăn, sờ vào nơi hai người vẫn kết hợp.


      cần, mau buông, buông! A –” Cảm giác thấy gì đó khác thường, Cầu Mộ Quân đột nhiên dùng sức rút bàn tay bị nắm, đưa bàn tay dính chất lỏng trắng mịn dùng sức lau lên ngực .
      Đoàn Chính Trung cười lên, sau đó nụ cười kia chậm rãi tan , nhàng hỏi:“Vì sao khi đó hỏi ta bỏ ?”


      Cầu Mộ Quân nở nụ cười cười, :“Ta đoán ra tâm tư của chàng, sợ chàng giết người diệt khẩu.”


      Tươi cười mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên đáng sợ, trầm lạnh lùng : “Bây giờ, nàng sợ ta giết người diệt khẩu sao?”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :