1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110: Chấp tử tay
      Editor: mèomỡ
      (Chấp tử tay: Nắm tay nhau)
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      được, tỷ biết đâu…… Nữ nhân có đôi khi rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt !” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng .


      Trong lòng Cầu Mộ Quân thực cảm động, cười :“Yên tâm, tỷ hứa với muội muội, nhất định nguyên vẹn trở về.”


      Thích Vi thấy nàng quyết ý, thể gì nữa, thở dài, bên tai nàng:“Vậy tỷ nhớ kỹ, tuyệt đối đừng trao thân cho huynh.” Thích Vi xong, mặt đỏ lên nửa.


      Cầu Mộ Quân cười :“Yên tâm, tỷ nhớ kỹ lời của muội.” xong, hai người cáo biệt, Cầu Mộ Quân liền đến chỗ hẹn .


      Xa xa, Cầu Mộ Quân thấy Thích Ngọc Lâm dưới chân núi Nhạn Lai.


      Ánh mặt trời chiếu xuống, mắt mang theo ý cười, nhìn nàng giống như thấy người lâu ngày gặp lại.


      Nàng nghĩ, hẳn là đa số nữ tử đều bị hai mắt lừa tình. Đều đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nào biết đâu rằng cũng dùng đôi mắt để dối .


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, có chút ngượng ngùng đến gần , gọi tiếng:“Thích công tử.”


      Thích Ngọc Lâm xòe ô trong tay, :“Xem này, ta lấy ô cho nàng đó.”


      “Bây giờ mặt trời cũng lớn, ta cần dùng.” Cầu Mộ Quân .


      “Mặt trời tuy lớn, nhưng đứng lâu chỉ sợ khiến da nàng bị thương.” Thích Ngọc Lâm nhìn khuôn mặt nàng nhàng .


      Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cúi đầu.


      “Chúng ta thôi.” Thích Ngọc Lâm .


      Hai người cùng nhau lên núi, chưa được mấy bước, liền thấy mặt trời nữa. Thích Ngọc Lâm thu ô, cùng nàng đường mát mẻ.


      Bắt đầu còn có thể gặp vài người cũng cùng lên núi, rẽ vài đường liền thấy ai nữa, điều này làm cho Cầu Mộ Quân nhớ tới lời Thích Vi.


      May mà Thích Ngọc Lâm tuy phong lưu, lăng nhăng, nhưng phải người xấu hung hiểm. Nếu , tại nơi thâm sơn cùng cốc này, làm gì nàng, nàng đúng là kêu trời trời biết, kêu đất đất hay.


      “Mộ Quân, bên này cẩn thận chút.” Thích Ngọc Lâm .


      Chỉ thấy phía trước có chỗ dốc, tuy rằng rất , nhưng nhìn qua dường như rất dễ trượt chân. Thích Ngọc Lâm tự trước, đứng ở phía dưới, sau đó vươn tay đến dìu nàng.


      Cầu Mộ Quân đưa tay cho , mà là bám vào cây bên cạnh, bước từng bước, chậm rãi bước chân xuống, sau đó đến chân kia. Chân sau còn chưa chạm đất, chân trước lại trượt phát, làm cho nàng ngã xuống, bị Thích Ngọc Lâm phía dưới ôm được.


      Trong lòng Cầu Mộ Quân kinh ngạc, lập tức liền đỏ mặt.


      Thích Ngọc Lâm buông nàng, lo lắng hỏi:“Đầu có bị thương ? Vừa rồi nhánh cây có đập trúng nàng ?” Cầu Mộ Quân lắc đầu.


      “Vậy thôi, yên tâm, ta đỡ nàng.” xong, Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng. Cầu Mộ Quân muốn rút tay về, lại thả.


      Trái tim đập thình thịch, bắt đầu lo lắng. Cầu Mộ Quân đằng sau bị kéo , bắt đầu sợ hãi. Thích Vi bắt buộc con , nhưng mà…… nhỡ đâu đột nhiên kích động, khống chế được……


      Cầu Mộ Quân lo lắng, sơn đạo hẻo lánh khó , Thích Ngọc Lâm cũng nắm tay nàng suốt đoạn đường, nhưng làm hành động gì khác.


      May mà khoảng nửa canh giờ sau, mặt đường lại rộng lớn bằng phẳng hơn, ngẫu nhiên lại có thể thấy hai người. Trong lòng Cầu Mộ Quân thở dài nhõm hơi, cũng có chút tin tưởng lời Thích Vi, tin tưởng Thích Ngọc Lâm.


      Lúc này Cầu Mộ Quân rút tay về, Thích Ngọc Lâm buông tay nàng ra, sau đó quay đầu cười với nàng, hình như là nhìn thấu lo lắng của nàng, biết nàng khẩn trương.


      Cầu Mộ Quân ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu nhìn đường dưới chân.


      “Mộ quân, nàng xem bên kia có thác nước, chúng ta qua bên kia nghỉ lát .” Thích Ngọc Lâm chỉ vào chỗ cách đó xa . Cầu Mộ Quân cũng mệt mỏi, vui vẻ gật đầu.


      đến bên thác nước, Cầu Mộ Quân rửa mặt, Thích Ngọc Lâm dìu nàng ngồi ở tảng đá dưới bóng cây.


      “Mộ Quân, ta vừa mới thấy dòng suối kia có cá.” Thích Ngọc Lâm .


      “Gạt người, nơi này làm sao có thể có cá!” Cầu Mộ Quân tin .


      Thích Ngọc Lâm cười :“Nếu nàng tin, ta bắt cho nàng xem.” xong, liền chạy tới bên bờ suối.


      Cầu Mộ Quân thấy chậm rãi ngồi xổm xuống bên bờ suối, xắn tay áo, đưa tay vào trong nước. Nhìn bộ dáng , Cầu Mộ Quân cũng trợn tròn mắt, nhìn xem rốt cuộc có thể bắt được con cá nào hay .


      khua qua khua lại trong nước, hồi nhíu mày, trong chốc lát lại sốt ruột. lúc nàng muốn cười , lại đột nhiên nhìn nàng cười, đưa tay khỏi mặt nước, tay lại là con chim bồ câu vỗ cánh.


      “A –” Cầu quân kêu sợ hãi tiếng, từ tảng đá đứng dậy, biết vì sao tay vốn có gì thò xuống nước lại làm ra được con bồ câu.


      Thích Ngọc Lâm thả con chim ra, nó liền bay về phía nàng, đậu tảng đá nàng vừa mới ngồi. Cầu Mộ Quân kinh ngạc ôm lấy con chim bồ câu, rút ra tờ giấy buộc chân nó: ‘Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão*.’

      (*Lúc sinh tử hay khi cách biệt, lòng này thề quyết. Bàn tay này mãi nắm buông, nắm tay nhau cho đến bạc đầu)


      Ngẩng đầu, Thích Ngọc Lâm đứng bên bờ suối nhìn nàng cười chân thành. Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cười, cúi đầu.


      Chim bồ câu bay nửa vòng giữa hai người rồi vút lên trời cao, nhanh chóng biến mất thấy. Thích Ngọc Lâm đến trước mặt nàng, nhàng ôm nàng.


      Cầu Mộ Quân đẩy ra, nhìn :“Ngươi vẫn lừa người, phải thấy cá sao? Ngươi bắt ?”


      Thích Ngọc Lâm cười ha hả, đột nhiên hôn lên môi nàng chút, :“Nàng đúng là!”
      Cầu Mộ Quân ngẩn ra, cuống quít cúi đầu xuống.


      Thích Ngọc Lâm lại nghiêm túc nhìn nàng thấp giọng :“Ta thấy cá, là lừa gạt nàng, nhưng câu vừa rồi, phải lừa nàng.”


      “Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão. Mộ Quân, tuổi trẻ lông bông nhiều như vậy năm còn có thể gặp nàng, ông trời quả cho ta hạnh phúc vô cùng to lớn.”


      Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, thấy mặt chân thành trước nay chưa có.


      Thích Ngọc Lâm ôm nàng vào lòng, :“Mộ Quân, bốn mươi năm sau, năm mươi năm sau, chờ đến lúc tóc chúng ta trắng xoá chúng ta lại lên núi thả bồ câu đưa thư, được ?”


      “Được.” Cầu Mộ Quân ở trong lòng nhàng đáp.


      Thích Ngọc Lâm cười vui sướng, ôm lấy nàng càng chặt.


      Từ bên thác nước ra, Thích Ngọc Lâm liền nắm tay nàng nơi nổi danh nhất Nhạn Lai sơn – rừng Tử Vi ¹. Từ xa thấy tràn ngập sắc hồng, dường như có Tử Vi tiên tử bất ngờ từ hương hoa bay ra.


      Trong lòng Cầu Mộ Quân vô cùng phòng bị, nhưng vừa thấy cả vùng núi đồi được bao phủ bởi hoa Tử Vi, tâm tình tự giác liền thả lỏng, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thực lâu có.
      Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi. đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào con đường khác :“Chỗ kia đâu ngươi biết ?”


      Thích Ngọc Lâm :“Đó là đường đến vực Tương Tư, trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”

      (1) Hoa Tử Vi:

      [​IMG]
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 111: Vực Tương Tư
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi. đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào con đường khác :“Chỗ kia đâu ngươi biết ?”


      Thích Ngọc Lâm :“Đó là đường đến vực Tương Tư, trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”


      Cầu Mộ Quân nghe được hai chữ “Tương Tư”, liền cảm thấy chỗ đó hẳn là nơi rất đẹp, :“Bây giờ chúng ta qua đó được ?”


      “Được.” Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng :“Ta đưa nàng .”


      Vực Tương Tư cũng xa, chỉ khoảng nửa canh giờ là đến, Cầu Mộ Quân cũng thấy được vách núi có cái tên xinh đẹp kia.


      Hai người đứng ở bên vách núi, nhìn xuống cảnh tượng mờ ảo dưới chân núi, Thích Ngọc Lâm :“Nàng có biết vì sao nơi này gọi là Vực Tương Tư ?”


      Cầu Mộ Quân thấy còn có nguyên nhân, liền lập tức hỏi:“Vì sao?”


      Thích Ngọc Lâm :“ lâu trước kia, có tiểu thư nhà Huyện thái gia công tử trong thành. Nhưng vị kia công tử kia lại chưa bao giờ thèm nhìn nàng lấy cái. Nàng ngày đêm đau lòng, lại dám ra tình cảm trong lòng, chỉ chờ đợi ông trời có thể cho nàng cùng vị kia công tử tia duyên phận. Nhưng ông trời vẫn nghe được cầu xin của nàng. Sau đó, Huyện thái gia đính thân cho vị tiểu thư đó, hôn kỳ gần đến, cửa hàng tơ lụa trong thành đưa tơ lụa dùng cho lúc xuất giá đến cho tiểu thư chọn. Tiểu thư mở tơ lụa ra, nhưng lại thấy bên trong có câu thơ: ‘Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện.’ Đúng là bút tích của vị công tử kia. Tiểu thư sau khi nghe ngóng mới biết được tơ lụa này đúng là nhà vị công tử kia đưa tới. Tiểu thư kia vô cùng vui sướng, lập tức tìm lý do xin cha mẹ lùi việc hôn nhân, chờ công tử kia tới cầu thân. Nhưng ngày lại ngày, tháng lại tháng, vị công tử kia vẫn tới cầu hôn, cũng đưa tin đến cho nàng nữa.


      Sau đó, công tử kia lại thành thân cùng vị tiểu thư nhà bán tơ lụa lớn hơn. Tiểu thư nhà Huyện thái gia vô cùng đau đớn, lại nghĩ chắc là vị công tử kia vì phát triển gia nghiệp, miễn cưỡng mình thành thân cùng người khác. Tiểu thư quyết định gả tiếp tục chờ vị công tử kia, năm lại năm, chung thủy với nguyện vọng trong đáy lòng. Sau công tử kia có con, sau đó thê tử của lại bệnh mà qua đời. Tiểu thư nghĩ cuối cùng có thể lấy mình, nhưng công tử kia lại cưới người khác. Tiểu thư lại đau lòng thêm lần nữa, nhưng vẫn tin công tử kia mình, nàng vẫn luôn giữ gìn câu thơ kia, vẫn chờ, đến tận lúc qua tuổi năm mươi.


      năm, tiểu thư du xuân, tới núi Nhạn Lai này, lúc đó nơi này còn chưa gọi là “Vực Tương Tư”, ở đây nàng ngoài ý muốn gặp được vị công tử nàng chờ cả nửa đời.


      Ngày đó, vị tiểu thư kia rốt cục nhịn được hỏi nàng vì sao cưới nàng? Nếu như nàng, vì sao trước lúc nàng xuất giá lại đưa câu thơ kia đến cho nàng?


      Công tử nhìn thơ, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới , đó phải đưa cho nàng. Lúc trước cũng biết nàng, chỉ cẩn thận làm cho câu thơ tùy tay viết loạn kia rơi vào trong tấm tờ lụa đó, ngờ tơ lụa lại bị người ta đưa đến nhà Huyện thái gia.


      Tiểu thư ruột gan đứt từng khúc, cầm thơ nhảy từ bờ vực xuống. Tiểu thư đợi người cả đời, kết quả lại phát tất cả chỉ là hiểu lầm. Bởi vì chuyện xưa này đẹp, rất đau lòng, cho nên mọi người liền đổi tên nơi này thành ‘Vực Tương Tư’.”


      Nghe xong chuyện xưa của Thích Ngọc Lâm, Cầu Mộ Quân chảy xuống hai hàng lệ.


      “Tất cả chỉ là hiểu lầm……” Những lời này quanh quẩn lâu bên tai, thoáng chốc làm cho lòng nàng cũng tràn đầy đau xót. Vị tiểu thư kia là nhìn thơ của người nên nghĩ cũng nàng, vậy còn nàng sao?


      Nàng mở miệng hỏi, hỏi nàng hay có, đổi lại chỉ là tiếng cười lạnh của . Nhưng sao nàng vẫn chịu từ bỏ ý định.


      Vì sao? Bởi vì hôn nàng vài cái, mắng nàng vài câu sao?


      ra nàng sớm ở đáy vực sâu sớm thoát ra được rồi. biết từ lúc nào, nàng bị tình của nàng nhốt vào nơi vạn kiếp bất phục*.


      *Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp trở lại được


      Mặt trời chiều ngả về phía tây, rặng mây đỏ đầy trời chiếu lên bóng dáng đơn của nàng bên vách núi. Cầu Mộ Quân bước từng về phía vách đá, nước mắt dọc theo khuôn mặt chảy xuống, rơi xuống đất.


      Thích Ngọc Lâm nhìn bóng hình đơn xinh đẹp dưới ánh chiều tà, nhìn hai hàng lệ trong suốt trong mắt nàng, thất thần, ngơ ngác đứng tại chỗ.


      Bầu trời bao la như vậy, nàng lại bé như thế, rặng mây đỏ kia dường như lập tức cắn nuốt nữ tử xinh đẹp hơn nó, vực sâu đáy kia dường như giương miệng chờ đợi giọt lệ hồng nhan.


      đột nhiên thức tỉnh, quát to tiếng “Mộ Quân!” Chạy lên kéo Cầu Mộ Quân cách vách núi đen chỉ còn vài bước, ôm chặt nàng vào trong lòng.


      “Mộ Quân…… Nguy hiểm……” Hồi lâu, vừa sợ hãi vừa ra những lời này. Cầu Mộ Quân ôm lấy , ở trong lòng khóc thành tiếng.


      “Đừng sợ, có ta.” Thích Ngọc Lâm bên tai nàng.


      Nước mắt Cầu Mộ Quân ngừng rơi, nằm ở trong lòng vẫn khóc, giống như đứa bé ở bên ngoài bị bắt nạt mà chạy về nhà ôm lấy mẫu thân. Thích Ngọc Lâm đành lòng nàng như vậy, rốt cục :“ ra…… Chuyện xưa vừa rồi…… Là lừa nàng thôi.”


      Tiếng khóc dần dần , Cầu Mộ Quân từ trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn .


      Thích Ngọc Lâm hổ thẹn :“Cái kia…… Là ta bừa, nàng thấy chuyện xưa này nghe qua rất gượng ép sứt sẹo sao?”


      Cầu Mộ Quân nhìn nửa ngày, lau lau nước mắt, thẳng xuống núi.


      Thích Ngọc Lâm vội đuổi theo nàng :“Thực xin lỗi, ta chỉ muốn bịa chuyện xưa động lòng người, cho nàng chút cảm xúc thôi, ngờ nàng đau lòng đến vậy.”


      Cầu Mộ Quân vẫn để ý tới , tiếp tục về phía trước, Thích Ngọc Lâm giữ chặt nàng mạnh mẽ ôm thắt lưng nàng :“Là ta sai rồi, ta lừa nước mắt của nàng, nàng đánh ta , đánh đến mức ta khóc, để ta đem nước mắt trả lại cho nàng.”


      Cầu Mộ Quân hỏi:“Đánh ngươi ngươi khóc sao?”


      .” Thích Ngọc Lâm thành trả lời.


      “Vậy làm thế nào ngươi mới có thể khóc?”


      Thích Ngọc Lâm bắt lấy tay nàng :“Nàng để ý tới ta, ta mình khóc trong đêm.”


      Cầu Mộ Quân đẩy ra xoay người :“Ta để ý tới ngươi.”


      “Đừng mà!” Thích Ngọc Lâm vội giữ nàng lại:“Ta chỉ muốn đền nước mắt cho nàng, muốn đền cả trái tim này. Nhưng nếu nàng để ý tới ta, làm cho ta tan nát cõi lòng, làm cho ta ngay cả trái tim đều đưa cho nàng. Khi đó, ta lại tìm nàng đòi lại trái tim, đền đến đền như vậy, oan oan tướng báo, chúng ta chẳng phải dây dưa mấy đời mấy kiếp sao? Tuy rằng ta nguyện ý cùng nàng ước hẹn mấy sinh mấy thế, nhưng ta muốn mấy sinh mấy thế này chúng ta cứ nợ trả như vậy, chi bằng đem duyên phận mấy đời đều lưu đến kiếp này, làm cho chúng ta Chấp tử tay, cùng tử giai lão, qua cả đời.”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu yên lặng, sau đó :“Ai muốn cùng ngươi trọn đời trọn kiếp, mấy thế mấy đời!” xong lại trước, bước chân lại thả chậm rất nhiều.


      Thích Ngọc Lâm theo tới bên cạnh nàng :“Ta.”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhịn được cười lên tiếng.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 112: Đến Thích phủ
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhịn được cười lên tiếng.


      Thích Ngọc Lâm cũng cười, dắt tay nàng.


      “Vậy nàng muốn nghe chuyện xưa về ‘Vực Tương Tư’ ?” đường xuống núi, Thích Ngọc Lâm hỏi.


      cần. Dù sao đều là ngươi tự bịa ra.”


      “Lần này là , ta sao có thể bịa ra nhiều chuyện xưa như vậy.”


      nghe.”


      “Là , chẳng qua là thú vị thôi, ta cảm thấy chuyện xưa ta bịa ra còn hay hơn.”


      Trăng sáng lên cao, Thích Ngọc Lâm lại đưa bồ câu đưa tin đến đây. Vẫn là mẫy câu thơ hay, vẫn là thâm tình chân thành như vậy. Nàng cất thơ của , hưởng thụ hạnh phúc được sủng, tiếp tục chờ đợi. Vài ngày sau, Thích Vi lại tìm tới Cầu Mộ Quân .


      “Mộ Quân tỷ tỷ, mẹ muội tỷ thêu tốt lắm, tỷ có thời gian đến nhà muội dạy muội !” Thích Vi cao hứng . Đến Thích gia? Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động.


      Nàng cười :“ phải muội thích học sao? Hơn nữa tỷ thêu cũng tốt sao có thể dạy người khác.”


      Thích Vi :“Ai nha, tỷ mà, mẹ muội bảo mời sư phụ về ngày ngày dạy cho muội. Nếu tỷ dạy muội, vậy bà nhất định mời đại thẩm ít hoặc bà già nghiêm túc đến, muội muốn đâu! Tỷ phải , đồng ý , thuận tiện còn có thể gặp Nhị ca muội nhiều hơn.”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu cười :“Được rồi được rồi, tỷ , nhưng phải muốn gặp Nhị ca muội mới .”


      “Được rồi! Muội biết, phải muốn gặp huynh ấy, là muốn gặp muội!” Thích Vi nhìn nàng ý vị sâu xa cười .


      Ngày hôm sau Thích Vi liền dẫn Cầu Mộ Quân đến Thích phủ. Thích phủ đẹp đẽ quý giá hơn Cầu phủ, nhưng còn lâu mới bằng Đoàn phủ.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, muội đưa tỷ gặp mẹ muội, đúng rồi –” Thích Vi ghé đến bên tai nàng lặng lẽ :“Để mẹ gặp tỷ trước, trước thích tỷ, hận thể để tỷ làm con dâu, sau đó lại cho bà tỷ chính là con dâu tương lai của bà, bà vui mừng chết mất!”


      Mặt Cầu Mộ Quân hơi hơi đỏ lên, nhàng cười cười.


      Mỗi khi như vậy, nàng cũng biết nên cái gì cho phải, chỉ có thể cười. muốn lừa Thích Vi, hay cũng có gì khác nhau. Nếu có ngày lộ ra, nàng chung quy thể đối mặt với Thích Vi .


      qua vườn hoa lại thấy đại công tử Thích gia Thích Sóc Ly tới.


      “Phu quân, đợi chút –” vị phu nhân tao nhã hiền thục đuổi theo, đưa y bào trong tay cho :“Phu quân, nhiều ngày rồi người chưa về nhà, quần áo này làm xong vài ngày, người thử xem , xem có cần sửa .”


      Thích Sóc Ly :“Ta có quần áo, về sau ngươi cần quan tâm đến mấy chuyện này nữa.” xong, liền về phía trước.


      Phu nhân lại đuổi theo :“Vậy người cứ cầm lấy , dù sao cũng làm xong rồi.”


      Thích Sóc Ly dừng bước, nhận lấy quần áo :“Làm phiền phu nhân, mấy ngày nay có chút việc, buổi tối về.” xong liền bước .


      Thích Sóc Ly về phía này, Thích Vi :“Đại ca, hôm trước Tiểu Phàn bị bệnh, huynh thể ở nhà với nó mấy hôm sao?”


      Mặt Thích Sóc Ly vẫn nghiêm túc như cũ, :“Đợi mấy ngày nữa xong việc rồi sau.” Lời còn chưa dứt, người ra xa vài bước.


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn về phía phu nhân , chỉ thấy nàng nhìn rời , đơn nhìn ngón tay bị băng bó, xoay người trở về phòng. Nàng đột nhiên nhớ tới câu thơ kia: ‘Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu’*.


      (*Nhác trông vẻ liễu bên đường, Phong hầu nghĩ dại, xui chàng kiếm chi! – “Khuê oán” Vương Xương Linh)

      Thích Sóc Ly là thống lĩnh cấm quân, hẳn là bề bộn nhiều việc. Chỉ khổ phu nhân , vài ngày được gặp phu quân, vì may quần áo cho mà ngón tay bị thương, ngay cả thời gian thử cũng có.


      Thống lĩnh Cấm quân, phải trông coi an toàn của kinh thành cùng hoàng cung, đương nhiên bề bộn nhiều việc, nhưng Đoàn Chính Trung cũng là thái giám đại tổng quản, hình như cũng bận đến mức đó, đôi khi còn rất nhàn nhã, Cầu Mộ Quân nghĩ.


      “Ai, phỏng chừng huynh ấy lại thăm Tiểu Phàn. hôm trước Tiểu Phàn uống thuốc khóc gọi cha, đại tẩu còn với nó cha nó ngày mai trở lại với nó. Kết quả buổi sáng muội ra ngoài huynh ấy còn chưa trở về, bây giờ muội trở về huynh ấy lại ra ngoài, này cũng quá nhanh . Huynh ấy dứt khoát đến bái đại vũ nhà người ta học, mà ba lần vào được cửa chính, có lẽ đúng là có thể lưu danh sử sách đấy!” Thích Vi bất bình thay cháu trai .


      Trong lòng Cầu Mộ Quân lại cảm thán người nào là hoàn hảo.


      Thích Sóc Ly dường như là người tốt, nhưng lúc bảo Thích Ngọc Lâm được đùa giỡn thanh danh nương nhà người ta, lại bỏ bê vợ con ở nhà quan tâm. Đối với quan tâm của thê tử cũng lãnh đạm như vậy. Đối với gia đình mà , ra cũng phải là trượng phu tốt, phụ thân tốt.


      Trong chốc lát, Thích Vi liền đưa Cầu Mộ Quân gặp Thích phu nhân. Thích phu nhân là người hòa ái dễ gần, so với Thích Vi còn hâm mộ Cầu Mộ Quân hơn, chuyện nàng từng gả cho thái giám, cũng chuyện nàng bị đuổi về nhà mẹ đẻ, làm cho Cầu Mộ Quân lại lần nữa cảm thấy Thích gia ra cũng phải là đám người vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn giống như nàng tưởng.


      Gặp qua Thích phu nhân, Thích Vi liền đưa Cầu Mộ Quân đến phòng nàng, là học thêu, ra ngay từ đầu liền ngồi yên, từ đầu đến cuối toàn ngồi chuyện phiếm cùng Cầu Mộ Quân.


      ngờ, qua lúc, Thích phủ lại được nghênh đón Công chúa Sanh Dung.


      Lần này nàng mặc nam trang, cũng phải quần áo nữ tử bình thường, mà mang theo người hầu cung nữ, từ kiệu xuống, nhàng vươn tay, để tiểu thái giám bên cạnh đỡ, mặt mỉm cười đoan trang, từng bước lên bậc thang Thích phủ.


      Nam nhân Thích gia đều ở nhà, tất cả nữ quyến sau khi bái kiến nàng xong liền cùng nhau vào trong phòng.


      Cầu Mộ Quân vừa mới thay đổi cách nhìn với Sanh Dung xong, thấy có người nàng đột nhiên xoay người nhảy đến trước mặt Thích Vi :“Vi Vi, vào cung chơi với ta !”


      Thích Vi :“ , tùy tiện gặp người phải hành lễ vấn an, thus vị gì cả.”


      “Ngươi biết thú vị còn giúp ta, ta sắp buồn chết mất thôi. Mấy ngày nay Đoàn thái giám cả ngày phụng phịu như thể người ta thiếu nợ tiền của vậy, mỗi ngày đều phạt tiểu thái giám tiểu cung nữ chơi, thèm để ý đến ta .” Sanh Dung lôi kéo quần áo Thích Vi .


      Nghe được tin tức của Đoàn Chính Trung, trong lòng Cầu Mộ Quân xúc động chút.


      Mấy ngày nay tâm tình tốt sao? Mỗi ngày phụng phịu? dưng xử phạt người khác?


      Thích Vi dùng thái độ kiên quyết :“ , cùng lắm đến Trung thu ngươi lại xin mẫu hậu ngươi thả ngươi ra ngoài chơi!” xong, nàng kéo Cầu Mộ Quân :“Mộ Quân tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục học thêu!”


      được!” Sanh Dung ngăn các nàng lại :“Vi Vi, ý ngươi là gì……” Sanh Dung cúi đầu :“Rượu mời uống muốn uống rượu phạt à, cũng đừng trách ta khách khí, hắc hắc hắc!”


      Thấy nụ cười của nàng, Cầu Mộ Quân đột nhiên cảm thấy nụ cười này là nàng học theo Đoàn Chính Trung.


      “Người đâu, đem nàng, còn có nàng, bắt lại cho ta, ném vào trong kiệu!” Sanh Dung chỉ vào Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân .


      Nàng vừa , lập tức có vài thị vệ xông tới đứng trước mặt các nàng.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 113: Tiến cung
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Người đâu, đem nàng, còn có nàng, bắt lại cho ta, ném vào trong kiệu!” Sanh Dung chỉ vào Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân .


      Nàng vừa , lập tức có vài thị vệ xông tới đứng trước mặt các nàng.


      “Sanh Dung!” Thích Vi trừng mắt nhìn nàng, quay đầu với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, nếu chúng ta hoàng cung chơi , chỗ Sanh Dung còn có rất nhiều đồ ăn ngon, tỷ nhất định thích!”


      “Đúng vậy đúng vậy, mau , có rất nhiều thứ người khác tiến cống đều ở chỗ ta, các ngươi xem!” xong, Sanh Dung đẩy Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân ra ngoài cửa.


      Cầu Mộ Quân nghĩ mình còn có thể lại vào hoàng cung.


      Thấy thái giám chung quanh, nàng nhớ tới Đoàn Chính Trung.


      Ở trong này có thể gặp Đoàn Chính Trung hay ?


      là thái giám tổng quản, thời gian tiến cung hình như cũng nhiều, làm ngày, nghỉ ngày, hôm nay nghỉ hay vẫn ở trong cung.


      Nàng đương nhiên hỏi Sanh Dung, Đoàn Chính Trung có ở trong cung hay , nhưng mà đường từ ngự hoa viên đến “Khởi Tú cung” của Sanh Dung, cũng gặp được .


      Hoàng cung lớn như vậy, cho dù trong cung, cũng nhất định nàng có thể gặp được. Tuy rằng nghĩ như vậy, trong lòng vẫn có chút mất mát.


      Vừa vào Khởi Tú cung, liền có bé trai tầm tám, chín tuổi lập tức từ trong phòng lao tới nhào vào đùi Sanh Dung.


      “Bát hoàng tỷ, bát hoàng tỷ, cùng ta chơi trốn tìm!” Hoàng tử .


      Mặt tròn tròn, mắt to, mũi , rất đáng , làm cho Cầu Mộ Quân thấy mà khỏi mỉm cười.
      Sanh Dung :“Đệ sao lại chạy tới đây, ai muốn chơi với tên oắt con như đệ? Tìm người khác chơi !”


      Tiểu hoàng tử chu miệng :“Bát hoàng tỷ là xấu, lúc tỷ chán ta cùng tỷ tìm tổ chim.

      Có người chơi cùng là để ý đến ta luôn. Ta cho mẫu hậu, để mẫu hậu cho phép tỷ ra cung nữa!”


      được !” Sanh Dung giữ chặt tiểu hoàng muốn chạy ra ngoài tử :“Chơi trốn tìm chơi trốn tìm, bốn người chúng ta chơi cùng nhau.”


      “Được được được!” Tiểu hoàng tử vỗ tay hoan hô . Sau đó nhìn nhìn hai người sau lưng Sanh Dung, lấy tay chỉ vào Thích Vi :“Đây là con Thích đại nhân – Thích Vi tỷ tỷ, đây là……” chỉ vào Cầu Mộ Quân, nhìn nàng nửa ngày, lại nghĩ ra được là ai.


      “Mộ Quân bái kiến Cửu hoàng tử.” Cầu Mộ Quân .


      Sanh Dung là Công chúa nhất, Hoàng Thượng tổng cộng có chín người con, hơn Sanh Dung, hẳn chính là Cửu hoàng tử.


      “Tỷ ấy là bằng hữu của Thích Vi tỷ tỷ, cũng là bằng hữu của ta, đệ gọi tỷ ấy là Mộ Quân tỷ tỷ .” Sanh Dung .


      Cửu hoàng tử nhìn Cầu Mộ Quân, vui mừng chạy tới giữ lại cánh tay nàng :“Được, ta cùng Mộ Quân tỷ tỷ đội, hai người các tỷ đội.”


      “Hừ, tiểu quỷ, đệ cướp người. Được lắm, chúng ta đánh cho đội hai người hoa rơi nước chảy, ai thua mười lần trước, bị ném trứng chim. Ha ha ha!” Sanh Dung cười to .


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ :“Ném trứng chim?”


      Cửu hoàng tử cướp :“Chính là đội thua phải đứng để đội thắng ném trứng chim. Mộ Quân tỷ tỷ, lần trước bát hoàng tỷ thua, bọn thái giám tìm thấy trứng chim, ta dùng trứng gà ném tỷ ấy, ha ha ha, bộ dáng khi đó của bát hoàng tỷ buồn cười, ha ha ha!” Cửu hoàng tử ôm bụng :“Hôm nay chúng ta lại dùng trứng gà, làm cho các nàng cả người đều là trứng!”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân hoang mang rối loạn. Ném trứng gà……


      người đều là lòng trắng, lòng đỏ trứng, đó là bộ dáng gì? Bọn họ…… Bọn họ sao có thể nghĩ ra? Lúc này Sanh Dung cũng :“! ném trứng gà, phải ném trứng gà thối, hừ hừ, đến lúc đó thối chết tiểu quỷ nhà ngươi!”


      “Thối chết tỷ! Thối chết tỷ!” Cửu hoàng tử cãi lại .


      Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt cảm thán: chạm vào người nên chạm vào rồi.


      “Hừ, , đến chỗ cũ!” Sanh Dung xong, chống thắt lưng giống như quyết chiến.


      Ra Khởi Tú cung, thêm đoạn, Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân được tỷ đệ Sanh Dung dẫn đến nơi có chút hẻo lánh.


      Cầu Mộ Quân nhìn nhìn, cây cối cao thấp đồng đều, các loại hoa lớn khác nhau, lương đình, núi giả, cung điện có chút cũ nát. ngờ ở trong hoàng cung lại có thể có nơi trốn tốt như vậy, dùng để chơi trốn tìm có vẻ rất chuẩn.


      Ban đầu là Sanh Dung cùng Thích Vi trốn, Cầu Mộ Quân cùng Cửu hoàng tử tìm, ba lượt tìm, hai lần đầu tìm được, xem như tạm dẫn đầu.


      Sau đó là Cầu Mộ Quân cùng Cửu hoàng tử trốn, Sanh Dung, Thích Vi tìm.


      Cầu Mộ Quân cùng Cửu hoàng tử tách ra trốn. Cửu hoàng tử dưới trợ giúp của Cầu Mộ Quân trốn vào bụi hoa, ở bên ngoài nhìn thấy thân hình nho của , sau đó Cầu Mộ Quân liền chạy đến hòn núi giả phía xa xa trốn.


      Vừa rồi nàng thấy sau núi giả có cây, nhưng đằng sau cây cũng có cửa vòm, khó bị phát .
      Cẩn thận từ cửa tiến vào, ngồi vào bên trong.


      Ai, thực có dáng vẻ thục nữ, nhưng nếu bị tìm được, sau đó bị ném trứng gà, vậy càng thảm. Cầu Mộ Quân tưởng tượng cảnh tượng đó làm cho nàng nổi da gà, ngoan ngoãn trốn ở bên trong, ngay cả hô hấp đều lại.


      lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân, nhưng giống Thích Vi hoặc Sanh Dung. Tiếng bước chân có chút kỳ lạ. Dường như là hai người, lại giống như người lôi kéo người.


      Tiếng bước chân dồn dập đến núi giả ngừng lại, sau đó là hơi hơi có tiếng thở dốc. bên ồ ồ, bên hơn ít.


      “Chàng…… Đừng mà……” Là tiếng của nữ nhân.


      Sau đó liền nghe được giọng khác:“Nhớ nàng.” Sau đó liền có tiếng động.
      Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ tới.


      Hô hấp dồn dập như vậy, khí như vậy…… giống như…… giống như ngày đó nàng từ bên ngoài trở về, Đoàn Chính Trung ở trong đêm ôm lấy nàng.


      Chẳng lẽ…… người bên ngoài hôn môi?


      “Ưm……”


      Nghe thấy tiếng rên này, Cầu Mộ Quân khẳng định người bên ngoài chính là hôn môi. Nữ nhân trong cung đều là của Hoàng Thượng, người bên ngoài khẳng định phải Hoàng Thượng, đó là…… nam nhân, cùng nữ nhân, nam nhân phải Hoàng Thượng, nữ nhân có thể là cung nữ, phi tử, Công chúa……


      Hồi lâu, nữ nhân lại thở phì phò :“Chàng đừng…… Nơi này được, bị người ta khác phát đó.”


      “Ta muốn nàng, rất muốn, muốn đến điên rồi……”


      Nghe câu đó, Cầu Mộ Quân đột nhiên có cảm giác quen thuộc, dường như nghe thấy giọng của người này ở đâu đó. Nhưng khi chuyện đều mang theo thở dốc mạnh, nghe cũng ràng, cố thế nào cũng nhớ được.


      “Ưm……A……”


      “Đừng mà, được!” Nữ nhân , giọng kiên quyết thêm ít.


      “Cầm Nhi, buổi tối, buổi tối ta chờ nàng.” Nam nhân .


      “Ừ, Hoàng Thượng đến, ta .”


      Cầu Mộ Quân hoảng sợ.


      Ban đầu nàng còn nghĩ người đó có phải Công chúa hoặc là người giống nàng bị người ép tiến cung hay , ngờ nàng ta đúng là phi tử. Có nghĩa là…… Bên ngoài là phi tử cùng người nam nhân đương vụng trộm!
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 114: Đàn rắn!
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Ban đầu nàng còn nghĩ người đó có phải Công chúa hoặc là người giống nàng bị người ép tiến cung hay , ngờ nàng ta đúng là phi tử. Có nghĩa là…… Bên ngoài là phi tử cùng người nam nhân đương vụng trộm!


      Cầu Mộ Quân chảy mồ hôi lạnh. Tiếng động bên ngoài, hình như là nam nhân lại nhịn được tiếp tục hôn nữ nhân. Sau đó, nam nhân :“Ta muốn nàng cùng nam nhân khác ở cùng nhau.”


      “Chàng nha! Dấm chua quỷ, cái lão già kia có thể làm cái gì, còn phải bắt ta mát xa bóp chân bóp vai cho .”


      “Vậy cũng được. Ta muốn nàng, muốn hoàn toàn chiếm lấy nàng, khiến nàng thực thuộc về ta.” Ngữ khí cho phép kháng cự.


      “Bên kia bên kia! Núi giả bên kia! Nơi này cũng tìm được, nàng nhất định trốn ở bên kia!” Giọng của Sanh Dung đột nhiên truyền tới. Gần như là ngay lập tức, bên ngoài còn tiếng động. Cầu Mộ Quân ngừng thở, tim như ngừng đập.


      Lần này khẩn trương giống như lúc ở oanh Thanh Trì bị Đoàn Chính Trung phát , mà là thực sợ hãi.


      Cùng phi tử thông dâm, dâm loạn hậu cung là tử tội, xử trảm cả nhà, mà phi tử kia, cũng tránh khỏi cái chết. Nàng nghĩ, người bên ngoài nhất định biết nàng trốn ở nơi nào. Nếu biết, bây giờ nàng khối thi thể rồi. Tiếng bước chân xa, hai người hình như là tách ra mà trốn. Cầu Mộ Quân hơi hơi thở dài nhõm hơi.


      Đại khái là bọn đoán được Sanh Dung cùng Thích Vi lập đến đây, liền nhanh chóng rời .

      lát sau, lại có hai người tới đây, chạy tới tới lui lui vài vòng, đúng là tiếng bước chân của Sanh Dung cùng Thích Vi: “Sanh Dung, các ngươi ở đây làm cái gì?”


      Cầu Mộ Quân nghĩ có nên ra ngoài hay , bỗng giọng nữ mang chút nghiêm khắc truyền đến, làm cho Sanh Dung cùng Thích Vi dừng bước. “Mẫu hậu.”


      “Thần nữ bái kiến hoàng hậu nương nương.”


      “Ha, mẫu hậu, người giúp con tìm được tên nhóc này rồi!” Sanh Dung vui mừng . Xem ra, Cửu hoàng tử trốn ở bụi hoa, hình như bị hoàng hậu nương nương phát rồi.


      “Hồ nháo, chính con làm loạn còn chưa đủ sao, còn mang Thần nhi cùng hồ nháo theo con. Mau, đưa đến cung Uyển Ninh , miễn cho Lệ phi nương nương sốt ruột.” Hoàng hậu .


      “A, được.” Sanh Dung có chút ủ rũ .


      “Còn mau !”


      “Bây giờ phải sao!”


      Sanh Dung, Thích Vi cùng Cửu hoàng tử rời , sau đó hoàng hậu thở dài :“Hai đứa này……” xong, liền cùng đám thái giám cung nữ rời .


      Đợi thêm lát, khi bên ngoài còn động tĩnh, Cầu Mộ Quân mới từ trong núi giả ra.

      bị đập gậy cho ngất xỉu, cũng bị đâm kiếm.


      Bọn họ rồi sao?


      Cầu Mộ Quân nghĩ bọn họ hẳn là rồi. Vừa rồi Sanh Dung cùng Thích Vi ở trong này tìm lung tung, hoàng hậu nương nương lại tới, bọn họ hẳn là mau chóng rời , bằng chỉ cần bị người ta nhìn thấy gọi người đến, như vậy bọn họ liền bại lộ.


      Cầu Mộ Quân đến chỗ hai người kia đứng, nhìn nhìn, thấy núi giả đặt chiếc hòm , chỉ bằng nửa bàn tay. Nếu phải nàng cố ý ở đây nhìn hồi lâu, căn bản là phát .


      Với tay lấy hòm, vừa đụng tới hòm, nàng đột nhiên ngừng lại, lấy khăn tay bao chiếc hòm lại.
      Cái hòm này để làm gì?


      Cầu Mộ Quân cảm thấy kỳ lạ, cách tầng khăn tay chậm rãi mở hòm ra, mới mở chút, đột nhiên có đàn bọ từ bên trong bay ra, toàn bộ bay vào người nàng. Đến khi nàng cuống quít ném hòm kia , đàn bọ bám đầy quần áo của nàng.


      Nàng cầm khăn, tay áo đuổi chúng , cầm quần áo giũ giũ, đàn bọ bay ít, còn ít chui vào bên trong.


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ phát quần áo để lại đám điểm chấm , giống như là vừa dưới trời mưa .


      người giống như còn có bọ, Cầu Mộ Quân lập tức đến “Khởi Tú cung”, muốn tìm Sanh Dung mượn quần áo, thay quần áo này. Hơn nữa bọ trong chiếc hộp này đều rất quái lạ kì dị, nàng phải nhanh chóng trở về hỏi cha mới được.


      Kết quả mới vừa ra hai bước, nàng liền thấy từ trong bụi hoa trước mặt chui ra hai con rắn, màu sắc rực rỡ, màu sắc cực đẹp, hình như là rắn độc.


      Trong lòng hoảng sợ, nàng lùi về phía sau hai bước, ngờ hai con rắn kia lại tiếp tục bò về phía nàng. Cầu Mộ Quân vội lui về phía sau, nhưng hai con rắn lại vẫn bò đến.
      Kỳ lạ, phải rắn thấy người là bỏ chạy sao? Hai con rắn này hình như lại nhắm vào nàng, nào có loại rắn như vậy?


      thấy kỳ lạ, lại có con từ bụi bên cạnh bò ra, cũng bò về phía nàng.


      Cầu Mộ Quân hoảng hốt, vội chạy tới nơi có rắn, hô to:“Có ai


      Thời gian cho phép nàng đứng tại chỗ chờ người tới cứu, tốc độ mấy con rắn càng lúc càng nhanh, nàng chỉ vội vàng chạy đến nơi khác, dù chỗ kia hoang còn vắng hơn nơi này, nàng cũng đành chịu.


      ngờ, người có tới, rắn càng ngày càng nhiều, nàng chỉ có thể liều mạng chạy. biết đây là nơi nào, gốc cây, đôi sư tử đá, dọc theo đường thấy bóng người, trong lòng sợ hãi mà biết kêu ai.


      Vừa chạy đến gốc cây hòe, ngờ, lại có con rắn lại từ cây rơi xuống.


      Cầu Mộ Quân kêu sợ hãi tiếng, vòng qua con rắn chạy đến nơi khác, con rắn kia cũng gia nhập hàng ngũ truy đuổi nàng. Phía trước, con rắn nâng đầu lên, mắt thấy nó cắn được chân của nàng, trong lòng nàng quýnh lên, cước đạp xuống. Thân rắn lập tức cuốn lấy chân nàng, làm cho nàng sợ tới mức khóc ra.


      “Đoàn Chính Trung –”


      Bất giác, nàng gọi tên .


      Cố lấy dũng khí dùng sức lôi con rắn dưới chân ra, sau đó nhấc chân lên dùng sức đá .


      Rắn bị ném ra xa, nhưng mà do chậm trễ, nàng mới phát phía trước còn đường, bốn phương tám hướng đều là rắn, bao vây quanh nàng.


      Nhìn mấy cái đầu ngóc lên, lưỡi rắn hồng hồng lao về phía nàng, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung. Nàng rốt cục phải chết sao? Ngày đó nàng tự đâm đầu vào chỗ chết?


      Đột nhiên, trước mắt xẹt qua vài tia sáng màu bạc, mấy con rắn đồng thời rơi mạnh xuống đất. Cầu Mộ Quân cúi đầu, phát đầu chúng nó cắm cây ngân châm. Trong lòng vui sướng, nàng quay đầu lại, Đoàn Chính Trung nhảy đến bên người nàng.


      Trong lòng lập tức bình tĩnh lại, chết dường như cũng cũng đáng sợ đến vậy. Đoàn Chính Trung vung tay đuổi đàn rắn ra xa chút, kéo nàng phi thân lên, dừng bên ngoài vòng vây của đàn rắn. Đàn rắn lập tức lại đuổi theo.


      “Mau, cởi quần áo ra!” Đoàn Chính Trung lớn tiếng . Cầu Mộ Quân ngẩn người, nghĩ mình hẳn là nghe lầm.


      “Mau!” Đoàn Chính Trung vội vàng, đầu cũng kịp quay lại. Cầu Mộ Quân hề chần chờ, lập tức cởi bỏ áo khoác.


      Đoàn Chính Trung lại lôi kéo nàng chạy vài bước, sau đó dừng lại,“xoạt” tiếng vạch tìm áo trong của nàng.


      Cầu Mộ Quân muốn chắn, chỉ thấy nóng vội lại thô bạo hất tay nàng ra, đem áo khoác áo trong, cả yếm và tiết khố của nàng toàn bộ lột ra, sau đó vò lại thành đống ném đến gốc cây cách đó xa.


      Đàn rắn lại đột nhiên thay đổi phương hướng, nhanh chóng bò về phía gốc cây kia, cuốn lấy quần áo, ghê tởm nhìn mà nổi da gà.


      Sau đó, Đoàn Chính Trung xoay người, ôm thắt lưng nàng bay qua bức tường, dừng ở trong sân của viện, sau đó ôm lấy nàng, nhanh chóng phi thân vào trong phòng.


      Giường trong điện này cũ nát, nóc nhà thậm chí còn có lỗ thủng , dường như là cung điện bị bỏ hoang. Đoàn Chính Trung đặt nàng giường gỗ, nàng đỏ mặt, lập tức lui vào trong.

      ngờ đàn rắn kia đuổi theo nàng là do quần áo người nàng. Nghĩ đến, hẳn là có liên quan đến đám bọ kia. Đoàn Chính Trung cởi quần áo của mình, khoác lên người nàng.


      “Xảy ra chuyện gì?” ngồi xuống hỏi.


      Cầu Mộ Quân dùng quần áo bao lấy người mình, cúi đầu :“Hẳn là ta nghe được những thứ nên nghe. Ta ở núi giả, nghe được có người hẹn hò, bị bọn họ phát .”


      “Bọn họ thấy ngươi ?” Đoàn Chính Trung lập tức hỏi.


      .” Cầu Mộ Quân :“Nhưng bọn họ sau khi nghe ngóng chắc biết là ta.” Tiếp theo, nàng liền với những việc xảy ra.


      Đoàn Chính Trung nghĩ nghĩ, hỏi:“Ngươi có nghe ra là ai ?”


      Cầu Mộ Quân lắc đầu, :“Giọng của nam nhân kia có chút quen tai, dường như từng nghe qua, nhưng lại xác định lắm.”


      “Vậy sau khi ngươi rời khỏi đây ngươi hãy đem tất cả những thứ nghe được nhìn được ra, cần cho người khác, chỉ cần cho Sanh Dung cùng Thích Vi thôi, còn phải dặn các nàng được cho người khác, nhưng đừng ngươi từng nghe qua giọng của nam nhân kia, biết là ai cũng , cũng được với ai.” Đoàn Chính Trung nắm hai vai của nàng, nhìn nàng chằm chằm :“Nhớ kỹ, ngươi chỉ loáng thoáng nghe được hai người đó chuyện, trừ cái đó ra cái gì cũng biết!”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      “Bọn họ còn có thể nghĩ cách giết ta sao?” Cầu Mộ Quân hỏi có chút ngượng ngùng. Lúc trước cảnh cáo nàng, nàng làm bộ sợ chết, bây giờ lại bị dọa thành như vậy……


      Nhưng có cách nào, nàng sợ hai người kia buông tha nàng, tìm cơ hội giết nàng.


      Đoàn Chính Trung :“Vậy phải xem bọn họ có tin là ngươi có nghe ra bọn họ là ai hay . Về sau đừng ở mình, bọn họ làm càng nhiều, sơ hở lại càng nhiều, có lẽ cũng giết ngươi. Nếu vài ngày sau ngươi còn bình an vô , tức là bọn họ tin tưởng lời ngươi .”


      Cầu Mộ Quân yên lặng chút, hỏi:“Cầm nhi là ai? Ta nghe được nam nhân kia gọi nữ nhân kia là Cầm nhi.”


      Đoàn Chính Trung ngừng chút, : “ biết. Ngươi về sau cũng cần hỏi thăm, coi như mình nghe được cái gì hết.”


      Nàng tin câu ‘ biết’ này của .


      là thái giám tổng quản có thể quen thuộc với phi tử trong cung sao? Phi tử được sủng ái, cũng dám đắc tội với kẻ luôn bên người Hoàng Thượng như , hơn nữa còn được Hoàng Thượng thích, dù quen cũng phải quen, sao có thể biết?


      Nhưng vẫn luôn ước gì nàng biết bất cứ chuyện gì, ước gì nàng mỗi ngày nhốt mình ở trong nhà, cho nên chắc chắc cho nàng.


      Nhưng…… Bây giờ nàng hiểu, có số việc biết càng ít càng tốt. mong nàng biết bất cứ chuyện gì là sợ nàng gặp nguy hiểm sao?
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :