1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 105: Xấu hổ
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Ha ha, Vi Vi!” giọng quen thuộc từ phía sau truyền đến, Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm đồng thời quay đầu lại, thấy Công chúa Sanh Dung cao hứng chạy về phía này, và ở phía sau nàng là…… Đoàn Chính Trung!


      Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động mạnh, hoảng hốt như bị sét đánh, cương cứng tại chỗ.


      Nghe thấy tiếng của Sanh Dung, Thích Vi vốn cười, lúc nhìn thấy Đoàn Chính Trung tươi cười cũng cứng lại. Nàng nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung, sau đó lại nhìn về phía Cầu Mộ Quân .


      Thích Ngọc Lâm thấy Đoàn Chính Trung, cũng nhìn về phía Cầu Mộ Quân bên cạnh, còn tự giác nghiêng người về phía nàng chút.


      Đoàn Chính Trung thấy Cầu Mộ Quân, mặt tuy rằng hơi có chút biến hóa, nhưng so với những người còn lại vẫn gió êm sóng lặng hơn. đầu tiên là nhìn Cầu Mộ Quân, sau đó nhìn về phía Thích Ngọc Lâm đứng ở bên cạnh che cho nàng.


      Sanh Dung vừa thấy Cầu Mộ Quân bên cạnh Thích Vi bên, lập tức hô to tiếng, quay đầu mà :“A! Đoàn thái giám ngươi xem phu nhân của ngươi……” Tiếng bỗng im bặt, nàng chớp hai mắt, :“ quên, các ngươi bây giờ hình như phải vợ chồng nữa rồi.”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, cũng cố ý nhìn Thích Ngọc Lâm, chỉ ngẫu nhiên đảo tầm mắt qua .


      Thích Vi chạy lên túm lấy tay Sanh Dung kéo đến bên.


      Giọng của nàng ép tới rất thấp, mấy người cũng nghe được nàng cái gì, nhưng nàng vừa xong, lập tức nghe Sanh Dung :“Hôm nay mẫu hậu giữ ta, ta có cơ hội lẻn ra, ta chỉ còn nước cầu bà thả ta, bà chịu, ta phải nếu cho ta ta quỳ đến sáng mai, bà mới miễn cưỡng để ta , nhưng phải cho Đoàn thái giám cùng, cho nên ở đây!”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu lời nào, Thích Ngọc Lâm nhìn ô, lại xê dịch ô về phía Cầu Mộ Quân, bộ dáng quan tâm săn sóc. Mặt Đoàn Chính Trung chút thay đổi đứng tại chỗ.


      Thích Vi xấu hổ nhìn nàng :“Ngươi chút!” Nhưng bởi vì rất kích động, những lời này của nàng cũng chẳng chút nào.


      “Vì sao? Vì sao phải ?” Sanh Dung hỏi.


      Thích Vi bị nàng biến thành đỏ mặt, nhắm mắt nhìn nàng nữa, vội la lên:“Bởi vì Mộ Quân tỷ tỷ cùng…… Ai…… Ngươi…… Ngươi là……”


      Lúc này Cầu Mộ Quân đột nhiên :“Đoàn tổng quản, phải đa tạ hưu thư của ngươi, ngươi thành toàn ta để cho ta được tự do, Hoàng Thượng chắc hề cao hứng?”


      Lời của nàng làm cho tất cả mọi người nhìn về phía nàng, sau đó lại cùng nàng nhìn Đoàn Chính Trung.


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người hồi lâu mới :“Lúc trước ở Đoàn phủ, ta lại phát ra phu nhân là người tiêu sái như vậy.”


      “Đoàn công công, Mộ Quân phải phu nhân của ngươi nữa rồi.” Thích Ngọc Lâm .
      Những lời này của làm cho Cầu Mộ Quân hoảng sợ.


      Công công tuy rằng là tôn xưng đối với hoạn quan, nhưng chung quy là cố ý chỉ ra chuyện Đoàn Chính Trung là thái giám. Hơn nữa, nàng cùng Thích Ngọc Lâm cũng thân quen, lúc trước đều gọi nàng là Cầu tiểu thư, nhưng bây giờ lại trực tiếp gọi Mộ Quân, cái này phải cố ý đối đầu cùng Đoàn Chính Trung sao? mặt nàng vẫn có biểu cảm gì nhưng trong lòng dậy sóng thầm len lén nhìn về phía Đoàn Chính Trung.


      Thích Vi cũng lắp bắp kinh hãi, trước nhìn chằm chằm Thích Ngọc Lâm, sau đó lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung.


      Thích Ngọc Lâm còn khẽ mỉm cười, mang theo khiêu khích nhìn lại.


      “Mộ Quân?” Đoàn Chính Trung lặp lại. Sau đó nhìn Cầu Mộ Quân, lại nhìn Thích Ngọc Lâm giúp nàng che ô, :“Xưng hô, hành động như thế, dường như vị phu nhân bị ta bỏ này trong thời gian ngắn lại tìm được giai tế rồi, ngờ còn là người có tri kỷ trải khắp thiên hạ như Thích nhị công tử, bản lĩnh của Cầu tiểu thư đúng là phải người thường có thể làm được.”


      “Đoàn công công ngày ngày vội vàng chăm sóc Hoàng Thượng, làm bạn với Công chúa, làm sao có tinh lực nhìn ra chỗ tốt của Mộ Quân? Hôm nay làm Đoàn công công ngạc nhiên như thế cũng phải.” Thích Ngọc Lâm trả lời.


      “Xem, bên kia có người khiêu vũ, ách, nữa, chúng ta nhanh xem !” Thích Vi đánh gãy cục diện bế tắc bên này.


      Sanh Dung hét lớn:“A, có người khiêu vũ à? Sao sớm!” xong, liền chạy tới chỗ phát ra thanh.


      Thích Ngọc Lâm dìu Cầu Mộ Quân, :“Mộ Quân, chúng ta cũng .”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu dám nhìn Đoàn Chính Trung, cùng Thích Ngọc Lâm theo sau Sanh Dung.


      Thích Vi tặc lưỡi, cũng theo.


      Khiêu vũ đều là phú thương trong thành mời từ thanh lâu, tất cả vẫn còn trẻ xinh đẹp, dáng người khiêu gợi, đài lụa mỏng tung bay.


      Mấy người qua nhìn lên, chỉ thấy nương mặc đồ đỏ nhìn về phía bên này, cười câu hồn, đem khăn tay màu đỏ thêu uyên ương ném xuống phía Thích Ngọc Lâm.


      Khăn tay kia tràn đầy mùi son phấn, lúc Thích Ngọc Lâm chú ý rơi mặt , cuống quít đưa tay bắt lấy khăn, nhìn thoáng qua nương mặc áo đỏ nhìn cười, có chút khẩn trương nhìn về phía Cầu Mộ Quân .


      “Cái khăn rách……” Thấy màn này Thích Vi liếc Thích Ngọc Lâm cái, thầm .


      “Thích công tử, người là xấu, mấy ngày rồi chưa đến thăm người ta. Lần trước khi người đến nghe hát, cây quạt vẫn ở chỗ thiếp thân bây giờ đến lấy sao.” nương đài vẫy khăn tay nhìn Thích Ngọc Lâm trêu đùa.


      Đoàn Chính Trung mỉm cười, phát ra tiếng hừ lạnh.


      Trong lòng Cầu Mộ Quân thoải mái, nhất thời xúc động, cũng cười :“Thích công tử, phải ngươi đánh mất cây quạt của mình, mới lấy cây quạt của ta chứ? Nếu phải quạt của ta là quạt lăng quyên, nam nhân thể dùng, chừng cho ngươi mượn dùng, cần trả ta.”


      Cầu Mộ Quân như vậy, Thích Ngọc Lâm rất vui sướng, cũng để ý chuyện xấu hổ vừa rồi, nhìn Cầu Mộ Quân : “Mộ Quân là giễu cợt ta rồi, dù cây quạt kia trị giá ngàn vàng ta cũng dùng, bởi vì ngàn vàng dễ kiếm, cơ duyên cùng nàng quen biết mới khó cầu.”


      Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm nhìn nhau cười, giống đôi người chuyện ngon ngọt, làm cho nương đài tự rút đầu tiếp tục múa, làm cho Đoàn Chính Trung đứng bên lộ ra vẻ mặt giận dữ.


      “Các ngươi xem, bên kia bán thiệt nhiều tô đường xinh đẹp, ta mua tô đường!” Sanh Dung hoan hô tiếng liền thấy bóng dáng đâu nữa. Bởi vì thân phận nàng rất đặc biệt, an toàn của nàng là quan trọng nhất trong đám người, cho nên mấy người còn lại cùng đuổi theo nàng.


      Tô đường này rất đẹp, đủ màu sắc, hơn nữa đều làm thành hình tiên nữ.


      Đại thẩm bán tô đường thấy vài vị nương, cười :“ nương, mua tô đường , đây đều là tô đường Chức Nữ, nương ăn có thể được Chức Nữ nương nương phù hộ, nhân duyên tốt đẹp.”


      Thích Vi nghe hai chữ ‘nhân duyên’, hơi hơi đỏ mặt, lại trêu chọc cầm lấy viên tô đường nhét vào cái miệng của Sanh Dung, cười : “Tô đường Chức Nữ ngươi ăn nhiều chút, ngươi thích náo loạn như vậy, ăn nhiều khiến cha mẹ ngươi buồn chết!”
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 106: Xấu hổ 2
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Thích Vi nghe hai chữ ‘nhân duyên’, hơi hơi đỏ mặt, lại trêu chọc cầm lấy viên tô đường nhét vào cái miệng của Sanh Dung, cười : “Tô đường Chức Nữ ngươi ăn nhiều chút, ngươi thích náo loạn như vậy, ăn nhiều khiến cha mẹ ngươi buồn chết!”


      Sanh Dung cũng cầm hai cái nhét vào miệng nàng, :“Ngươi mới phải ăn, ta cần gả, ngươi mới phải gả!”


      Thích Vi trốn được, lại vẫn bị Sanh Dung nhét cái vào miệng, sau đó che miệng cách nào mở ra được. Sanh Dung thấy tay còn có cái, chuyển ánh mắt về phía Cầu Mộ Quân, lập tức chạy đến trước mặt nàng :“Mộ Quân tỷ tỷ, cái này để tỷ ăn !”


      Cầu Mộ Quân vội xua tay :“Ta thể ăn, đây là nương chưa gả mới có thể ăn.”


      Sanh Dung vẫn đem tô đường nhét vào miệng nàng:“Có thể ăn có thể ăn, tỷ thích Ngọc Lâm biểu ca như vậy, ăn xong gả cho , tốt hơn Đoàn thái giám, có thể sinh con!”


      Lời vừa ra, mấy người còn lại thiếu chút nữa thở nổi, đương nhiên trừ Đoàn Chính Trung.
      Thích Ngọc Lâm nhịn được nở nụ cười, Cầu Mộ Quân cười nổi, cũng dám nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ trốn tránh miếng tô đường Sanh Dung đưa đến bên miệng.


      Thích Vi ở bên xấu hổ ho khan, cũng dám nhìn Đoàn Chính Trung bên kia.


      Thích Ngọc Lâm :“Mộ Quân, nàng ăn , phải chỉ là viên đường thôi sao! Sanh Dung, lại lấy cho biểu ca vài cái , huynh cũng thử”


      Lúc này nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa chế nhạo Đoàn Chính Trung, mà còn giải vây cục diện xấu hổ này. Nghe , Cầu Mộ Quân cũng có chút bình tĩnh lại, nàng ăn Sanh Dung quyết bỏ qua, đem tô đường để bên môi của nàng, nàng cũng liền hé miệng ngậm tô đường vào trong miệng.


      Sanh Dung nhìn nhìn Thích Ngọc Lâm :“Chính huynh tự lấy , ta mới thèm lấy cho huynh.” Sau đó nàng lại nhìn Đoàn Chính Trung nở nụ cười, cầm lấy cái tô đường đưa cho :“Đoàn thái giám, ngươi cũng ăn , rất ngon .”


      Đoàn Chính Trung cầm, chỉ nghiêm túc :“Tiểu thư, về sau mấy từ như lập gia đình, sinh con nên lúc nào cũng ra miệng, bị cha mẹ người nghe thấy tốt.”


      Sanh Dung bĩu bĩu môi,“À” tiếng, đem tô đường để vào trong miệng mình.


      Sau đó Đoàn Chính Trung thanh toán tiền.


      Vài người đều mới hơn hai mươi tuổi, cười cười, chỉ có mặt Đoàn Chính Trung vẫn lạnh như băng, thậm chí còn bình tĩnh như ngày thường. Cầu Mộ Quân khỏi lại nghĩ tới lúc ở Đoàn phủ cũng như vậy .


      Hoặc là nhăn nhó, hoặc là che giấu cảm xúc, hoặc là dương cổ quái, ngoại trừ lúc ở trong thư phòng nàng vô tình nhìn thấy ràng có cười, tựa như…… ông già cổ quái. Nhưng ra còn ít hơn Thích Ngọc Lâm tuổi.


      Chẳng lẽ thực có người trời sinh tính như thế sao, chỉ sợ đều là do các nhân tố bên ngoài thúc đẩy. Bởi vì ở trong cung? Bởi vì hầu hạ những người khó hầu hạ sao?


      Cầu Mộ Quân cạnh Thích Ngọc Lâm, Thích Ngọc Lâm vẫn giúp nàng che ô, vẫn cười với nàng, trong lòng của nàng lại luôn nhớ tời người cách nàng hai người – Đoàn Chính Trung.


      Nàng hiểu được, Thích Ngọc Lâm cũng phải bởi vì thích nàng mới cố ý thân mật cùng nàng trước mặt Đoàn Chính Trung. Hoặc là , cũng thích nàng, bởi vì nữ nhân khắp thiên hạ đều thích.


      Trước kia nàng biết Thích Ngọc Lâm, nhưng từ sau khi thấy , nghe đến người khác nghị luận, nàng biết là . Con hát, giáo phường, thanh lâu…… giống Đoàn Chính Trung , tri kỷ trải khắp thiên hạ. Mấy ngày nay, nàng còn nghe được người khác , ở “Mỹ nhân phường” vung tiền như rác, mua đêm đầu tiên của nương mới lên đầu bảng ở đó.


      Là vì thế nên hôm nay nàng cùng mới có thể khiến cho người ta hiểu lầm. Bọn họ người là lãng tử tình trường kinh nghiệm đầy mình, người là kẻ bị chồng ruồng bỏ, thanh danh hai người cũng tốt đẹp gì


      Đến giữa trưa, đến giờ ăn cơm, mấy người liền cùng tiến vào quán rượu.


      Đồ ăn tốt nhất, người đầu tiên Thích Ngọc Lâm gắp cho là Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nở nụ cười.
      Nhìn màn này, Thích Vi có chút đăm chiêu.


      Trước lúc mặt trời xuống núi bọn họ đến quán rượu Hồng Thái, trước khi “Đại hội Khất Thải” bắt đầu. Thích Vi dẫn bọn họ xem ‘Hoa sen đồ’ khắc từ ngọc, sau đó chuẩn bị cho buổi tối để Thích Ngọc Lâm thể thân thủ, đoạt thất thải tú cầu.


      Đoàn Chính Trung lại :“Tiểu thư, phải về thôi.”


      Sanh Dung chơi đùa vui vẻ, vừa nghe lời này lập tức xụ mặt


      “Ai nha, trí nhớ ngươi sao lại tốt như vậy, ta còn tưởng ngươi quên. Chúng ta cướp tú cầu rồi mới về, được ? Đúng rồi! Ngươi cướp, ngươi cũng cướp , đoạt “Hoa sen đồ” Vi Vi thích cho ta, sau đó ngươi ném tú cầu lại lấy thê tử mới!” Sanh Dung càng nghĩ càng hưng phấn, kích động .


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng lời nào, dường như chờ nàng xong liền dẫn nàng .


      Sanh Dung còn thêm:“Như vậy như vậy!” Nàng chỉ vào Thích Vi, Thích Ngọc Lâm :“Chúng ta đội, bọn họ đội, ta lấy “Hoa sen đồ” của Vi Vi, ngươi ném tú cầu cho Mộ Quân tỷ tỷ, cướp nàng về từ tay Ngọc Lâm biểu ca, tức chết bọn họ! Ha ha ha!”


      Mặt Thích Vi đen lại, mặt Thích Ngọc Lâm cũng đen lại, Cầu Mộ Quân đỏ mặt cúi đầu.


      “Hồi cung.” Đoàn Chính Trung thản nhiên .


      Sanh Dung đau khổ hừ hừ :“Được rồi được rồi, chúng ta chơi thêm lát nữa thôi, xem xong “Thất Thải” rồi về, cướp cũng được, ta chỉ xem thôi……” Nàng còn chưa xong, Đoàn Chính Trung kéo cánh tay của nàng lôi .


      đâu, ta muốn , buổi tối nhiều thứ chơi đùa như vậy…… Ta muốn xem “đại hội Thất Thải”, ta còn muốn xem, ta còn muốn thả hoa đăng…… Vi Vi…… Mộ Quân tỷ tỷ……” Sanh Dung bị Đoàn Chính Trung lôi kéo càng lúc càng xa, lại vẫn quay đầu lại nhìn bọn họ.


      Thích Vi thở phào hơi, :“Nha đầu kia, hôm nay đúng là dọa chết người……” xong, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cầu Mộ Quân :“Mộ Quân tỷ tỷ, nghe Đoàn Chính Trung tàn nhẫn ngoan độc, còn rất nhen, hôm nay Nhị ca nhiều lời khó nghe như vậy, Sanh Dung lại làm phiền , thẹn quá thành giận, muốn đem Nhị ca……” Nàng lấy tay làm động tác cắt qua cổ.


      “Này……” Dường như…… có thể , Cầu Mộ Quân nghĩ, nhưng lại cảm thấy .


      Thích Ngọc Lâm để ý :“Để cho làm! Ta sợ chắc!” Sau đó nhìn về phía Cầu Mộ Quân :“Mộ Quân, nếu ta phải Tây Thiên, đến lúc đó nàng ở trước mộ ta khóc cho ta hai giọt lệ .”


      có Đoàn Chính Trung ở đây nghe gọi Mộ Quân nàng có chút thoải mái, nhưng nàng thể biết xấu hổ bảo nên gọi nàng như vậy, thế nên cũng gì, chỉ cười cười.


      Trời tối, trước cửa quán rượu “Hồng Thái” đứng đầy người, đều là nam nữ trẻ tuổi cầu nhân duyên hoặc là xem náo nhiệt .
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 107: Đại hội Khất thải
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Trời tối, trước cửa quán rượu “Hồng Thái” đứng đầy người, đều là nam nữ trẻ tuổi cầu nhân duyên hoặc là xem náo nhiệt .


      Trận đấu sắp bắt đầu, Thích Vi lấy dây lưng đưa cho Thích Ngọc Lâm buộc lấy cổ tay áo, ống quần, giúp cho nhàng chút. Sau đó lại nghiêm túc :“ được thua, nếu thua xem muội xử huynh thế nào!”


      Thích Ngọc Lâm :“Hừ, võ nghệ bản công tử so với võ Trạng Nguyên còn được, mấy cái này … chỉ là chút trò vặt!” quay đầu cười : “Mộ Quân thay ta nổi giận !”


      “Thích công tử cần gì phải nổi giận?” Cầu Mộ Quân .


      Thích Ngọc Lâm nghe xong đắc ý cười cười, với Thích Vi:“Nhìn xem, nhìn xem! Bản lĩnh của bản công tử vừa nhìn biết!” Trận đấu bắt đầu, Thích Ngọc Lâm nhảy lên, lên đài.


      Tham gia thi đấu tuy rằng đại bộ phận đều là nam tử trẻ tuổi, có vài người có chút võ nghệ, võ công Thích Ngọc Lâm đương nhiên như Sở Mộc Thanh, Đoàn Chính Trung, nhưng ở đây còn có thể ứng phó tự nhiên, đường qua ngũ quan, trảm lục tướng(1), tiếp tục tiến lên.


      Nhìn thành tích , Thích Vi cao hứng thay , lại lo lắng nhìn người chạy song song bên cạnh .


      Sắp đến đích cuối, Thích Ngọc Lâm cùng người bên cạnh đấu nhau ở đài, làm cho Thích Vi gấp đến độ nhảy dựng lên.


      Cuối cùng vẫn là Thích Ngọc Lâm thắng, đạp người bên cạnh xuống, mình đến đài cao nhất, bắt tú cầu.


      Phía dưới tiếng hoan hô vang dội, đồng loạt hô:“Ném tú cầu, ném tú cầu!”


      Thích Ngọc Lâm quay đầu nhìn đám người bốn phía phía dưới, sau đó chuyển tầm mắt nhìn tới phía các nàng, hoặc đúng hơn là nhìn nàng. Cầu Mộ Quân khẩn trương, có xúc động muốn bỏ chạy.


      Nàng giống Thích Vi chỉ nghĩ đến phần thưởng, lại nghĩ rằng còn có quả tú cầu. ném tú cầu cho nàng chứ? có thể chơi đùa, nhưng nàng sao? Nếu tiếp tú cầu sao có thể giải thích với cha mẹ, trong tiếng hoan hô vang dội nàng phải thế nào?


      Trong lòng Cầu Mộ Quân cầu nguyện có thể cầm tú cầu xuống, hoặc là nhìn ra chỗ khác, nhưng mắt lại thấy dùng lực ném tú cầu, tú cầu kia đúng là bay tới phía mình.


      Nàng cuống đến mức có phản ứng đứng bất động tại chỗ, mắt thấy tú cầu rơi xuống, có bóng người đột nhiên bay qua, tiếp được tú cầu ở giữa trung.


      Người nọ cầm tú cầu chậm rãi hạ xuống đất, Cầu Mộ Quân kỳ lạ nhìn về phía , tầm ba mươi tuổi, bề ngoài lạnh lùng, bộ dáng giống tướng lĩnh.


      “Đại ca!” Thích Vi lắp bắp kinh hãi hô. Cầu Mộ Quân mới biết thân phận của , ra lại là người của Thích gia.


      Thích Ngọc Lâm từ đài cao phi thân xuống, đến trước mặt Thích Sóc Ly vui :“Cướp tú cầu của đệ làm cái gì, muốn làm tân nương của đệ sao? Đại ca, nhiều năm như vậy đệ mới phát ra huynh là người ghê tởm như vậy, chúng ta ở cùng nhau là loạn luân đấy!”


      Thích Sóc Ly nghiêm túc :“Hồ nháo! Cầu này có thể ném loạn sao? Đệ thể cưới! Cho dù đệ thực muốn cưới vợ, Thích gia có thể để cho quả cái tú cầu chọn con dâu sao? Đệ làm thế phải đùa giỡn thanh danh nương nhà người ta sao!” xong, quay đầu nhìn nhìn, vứt tú cầu cho nam tử tuổi còn trẻ, :“Quả cầu này, coi như là ngươi cướp được.”


      Nam tử trẻ tuổi cao hứng :“Thích Tướng quân , cầu này xem như ta cướp được!”


      Bốn phía lại ầm ĩ, Thích Ngọc Lâm giận dữ :“Đáng thương ta vất vả nửa ngày, nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim (2), xui xẻo.”


      Thích Sóc Ly liếc , lại nhìn nhìn Thích Vi :“ Trở về sớm chút!” xong, liền .


      Nhìn bóng dáng rời , lại nghe lời vừa với Thích Ngọc Lâm, Cầu Mộ Quân gần như có thể kết luận là người tốt. Bây giờ ba người con của Thích gia nàng đều gặp qua, Thích Vi – hồn nhiên lương thiện, Thích Ngọc Lâm – phong lưu kềm chế được, còn có vừa rồi, Thích đại công tử – chính khí nghiêm nghị, bọn họ dường như cũng phải người xấu, vậy Thích Tĩnh sao?


      Lúc này ông chủ quán rượu đến trước mặt Thích Ngọc Lâm :“Thích nhị công tử, thất thải tú cầu tuy rằng Thích đại công tử cho người khác, nhưng phần thưởng này là của ngài, phần thưởng “Đại hội Khất thải” hôm nay là [ Ngọc hà ].”


      Thích Vi vừa thấy phần thưởng kia, cao hứng :“Cám ơn ông chủ! đẹp!”


      Thích Ngọc Lâm tiếp nhận phần thưởng từ tay người đằng sau ông chủ quán rượu, còn chưa ôm ổn bị Thích Vi ôm .


      Lúc này chung quanh tiếng hoan hô ầm ĩ, Cầu Mộ Quân quay đầu , chỉ thấy bầu trời rơi xuống đầy cánh hoa, tất cả mọi người lùi về hai bên, ở giữa chỉ còn hai người, là nam tử trẻ tuổi vừa rồi được Thích Sóc Ly đưa tú cầu cho, cùng nương tầm mười tám, cúi đầu muốn trốn trong đám người, lại bị người đẩy ra phía trước.


      Ba bà mối ra phía trước, hô to tiếng :“ Công tử bố trang (cửa hàng quần áo) Trương gia ở Thành nam, cầu thân với con Hoắc lão thành Nam!”


      Thất Tịch, Ngân Hà, Ngưu Lang Chức Nữ, ánh trăng, đóa hoa, trăm ngàn người chúc phúc, ngay cả Cầu Mộ Quân cũng có chút hâm mộ. Hôm nay là ngày tất cả nam nữ trẻ tuổi thả lỏng nhất, ngày được chờ mong nhất, bọn họ tự mình đính hạ việc hôn nhân, so với cha mẹ đính hạ đương nhiên tốt hơn…… Dường như, mọi người đều chờ mong tình tốt đẹp. Buổi tối như thế này, đính hạ việc hôn nhân, ai cũng ủng hộ, thậm chí chỉ cần là nam tử tung tú cầu, chỉ tên, mọi người đều hi vọng vị nữ tử kia có thể đáp ứng, sau đó thúc đẩy đoạn giai thoại.


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, nhìn Ngân Hà xa xôi đột nhiên nhắm hai mắt. “Lưỡng tình nhược thị cửu trường , Hựu khởi tại triều triều mộ mộ?”


      (Tình xưa nếu mãi còn ,Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau —- Trích bài “Thước Kiều Tiên” (鵲橋仙) – Tần Quan (秦觀))

      Nàng hy vọng xa vời cùng Đoàn Chính Trung sớm sớm chiều chiều, thậm chí cũng hy vọng xa vời có thể cùng “lưỡng tình”, chỉ hy vọng, ở khắc này nàng nhớ , nhớ đến rơi lệ, trong lòng cũng có chút bóng dáng của nàng.


      Nam tử trẻ tuổi cùng nương kia cuối cùng vẫn đính hạ việc hôn nhân. Mẹ của nương kia ngay bên cạnh nàng, lúc này liền gật đầu. Người của quán rượu cũng gọi cha mẹ nam tử kia đến, ở trong chờ đợi của mọi người, cha mẹ nam tử cũng đáp ứng việc hôn nhân này. Sau đó, ông chủ quán rượu lại thay hai nhà đề nghị ngày thành thân, mười lăm tháng tám. Ngày thành thân được quyết định, “Đại hội Khất thải” lại lần nữa giúp đôi đính ước, nhân duyên tốt đẹp có thể làm cho người ta thảo luận ba ngày.


      “Đại hội Khất thải” chấm dứt, lòng Cầu Mộ Quân ngừng bất an, mặt tuy vẫn mỉm cười cùng bọn Thích Vi khắp những nơi thú vị nhưng trong lòng vô cùng phiền muộn. Đến tận đêm khuya, tất cả mới chấm dứt.


      Thời gian còn sớm, Thích Vi cũng vội vàng trở về, Thích Ngọc Lâm liền thuê xe ngựa đưa Cầu Mộ Quân , nhìn nàng lên xe ngựa, huynh muội hai người mới trở về.


      Nữ nhân duyên……


      Vì sao nàng mười chín tuổi, ngay cả quyền lợi hy vọng nhân duyên xa vời cũng có? Vì sao nàng cùng Đoàn Chính Trung còn chưa bắt đầu kết thúc.


      Đoàn Chính Trung, ta muốn hỏi lại chàng có ta hay , ta vẫn hỏi, vẫn hỏi, vẫn hỏi chàng có ta hay , đến tận khi chàng .


      (1) Qua ngũ quan, trảm lục tướng : Qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng
      Câu này từ tích “Quá ngũ quan, trảm lục tướng” của Võ Thánh Quan Vũ năm xưa liên tiếp qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng của Tào Tháo, cuối cùng chạy thoát về với Lưu Bị.
      Quan Vũ qua Đông Lĩnh quan trảm Khổng Tú, qua Lạc Dương thành trảm Hàn Phúc và Mạnh Thản, qua Nghi Thủy Quan trảm Biên Hỉ, qua Huỳnh Dương thành trảm Vương Thực, qua Hoàng Hà đô khẩu trảm Tần Kỳ


      (2) Trình Giảo Kim là khai quốc công thần của nhà Đường (Trung Quốc). Nhưng sau tên ông thường dùng để chỉ người chuyên phá bĩnh việc của người khác
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 108: Ghen?
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Đoàn Chính Trung, ta muốn hỏi lại chàng có ta hay , ta vẫn hỏi, vẫn hỏi, vẫn hỏi chàng có ta hay , đến tận khi chàng .


      Vì sao chàng ta?


      Vì sao?


      Hay những lời chàng phải là ?


      Vì sao lại lừa ta?


      Chỉ có tiếng xe ngựa giữa đêm khuya cùng ánh trăng ban đêm, Cầu Mộ Quân nhớ tới Đoàn Chính Trung, lại lần làm cho nước mắt rơi mu bàn tay.


      “Cầu tiểu thư, đến rồi.” Xe ngựa ngừng lại, xa phu bên ngoài . Cầu Mộ Quân lau nước mắt, xuống xe.


      Xe ngựa xa, Cầu Mộ Quân về phía cửa nhà, đột nhiên thấy Đoàn Chính Trung đứng trước mặt nàng. Trong đêm đen nàng nhìn mặt , nhưng vừa xuất nàng liền biết là .
      về phía xa, nàng liền theo.


      Cách Cầu phủ đoạn, Đoàn Chính Trung ngừng lại, :“Vì sao lại cùng người Thích gia?”


      Cầu Mộ Quân trả lời:“Đây là lý do ngươi đêm hôm khuya khoắt ngăn đón ta sao? Trước kia ngươi có thể cho ta ra khỏi cửa, có thể chất vấn ta vì sao gặp Cố Dật Lâu, nhưng bây giờ, ta cùng với ai có liên quan gì đến ngươi?”


      cần tự cho là thông minh, vọng tưởng xông vào thế giới thuộc về ngươi, ngươi cho là mạng của ngươi lớn hơn những người chết kia sao?” Đoàn Chính Trung trầm giọng .


      như vậy, quả nhiên có thế giới mà ta biết? Ngươi là thuộc về thế giới kia sao? Bằng , ngươi đem chuyện thế giới kia cho ta biết, hoặc là ta tự vào.” Cầu Mộ Quân .
      Đoàn Chính Trung có chút tức giận :“Ngươi luôn luôn như thế, biết trời cao đất dày! Cái gì cũng quản, cái gì cũng biết, tốt sao? Vì sao luôn an phận như vậy?”


      “Ta an phận hay an phận liên quan gì đến ngươi? Ta an phận sao nào, ngươi muốn giết ta sao?” Cầu Mộ Quân đối chọi gay gắt cùng .


      Đoàn Chính Trung yên lặng lát, :“Còn tiếp tục như vậy cần ta động thủ, chính ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết.”


      “Còn có, Thích Ngọc Lâm kia ngươi cho rằng thực thích ngươi sao? cảm thấy hứng thú chỉ có thân thể của ngươi thôi. Hay là ngươi hưởng qua tư vị nam nhân nên chịu nổi, cố ý tìm tới ?”


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân xấu hổ và giận dữ, ở trong đêm đen đỏ mặt, sau đó hít sâu hơi, : “Đúng vậy, sao nào? lại, ngươi phải ta là người đàn bà dâm đãng sao? Ta cũng cần đền thờ trinh tiết, ta thích là được.”


      “Mộ Quân ngươi……” Đoàn Chính Trung kích động, ngữ khí bị chính mình đè ép xuống, thấp giọng :“Mặc kệ thế nào, ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ cảnh cáo của ta hôm nay, cần tự chịu khổ. Về phần Thích Ngọc Lâm, tuy con đàng hoàng lên giường cùng cũng thiếu, nhưng nữ nhân của đa số đều là kỹ nữ, con hát, nếu ngươi muốn mình giống hai loại nữ nhân đó, vậy ngươi có thể cần để ý mà cùng các nàng hưởng thụ nam nhân này.” xong, xoay người rời , thân ảnh nhanh chóng hòa nhập vào trong đêm đen.


      Cầu Mộ Quân tức giận đến hận thể chửi ầm lên vài câu. Nhưng mấy lời khó nghe, nàng lại mắng được.


      Nàng cùng ai, có quan hệ gì với , nếu bỏ nàng, vì sao còn tới nơi này nhục nhã nàng? Những lời khó nghe như vậy, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua. Cho tới bây giờ chưa có ai dám nàng như vậy, những người khác nàng bị chồng ruồng bỏ cũng sao, nhưng người mà nàng , sao lại có thể nàng như vậy! Nàng làm cái gì, liên quan gì đến ! Còn chạy tới mắng nàng, nghĩ là trượng phu nàng, là cha nàng chắc?


      Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống góc tường khóc òa lên, lại sợ kinh động đến người ngủ, chỉ cắn tay nức nở, đem uất ức hóa thành nước mắt.


      Khóc khóc, nàng lại nhớ tới cái gì.


      Đoàn Chính Trung chưa bao giờ tìm nàng, muội muội nàng mất, phụ thân trọng thương, ngoại trừ lần đó phụng mệnh mà đến, chưa từng có ý kiến gì với nàng, thậm chí lần đó vào Cầu phủ, cũng chỉ giống người lạ liếc nàng vài lần, lần này là vì sao?


      Bởi vì thấy nàng cùng người Thích gia cùng chỗ, bởi vì thấy nàng cùng Thích Ngọc Lâm quan hệ ái muội?


      Nhưng cái này liên quan gì đến đâu?


      Nàng chết sao, bị Thích Ngọc Lâm đùa bỡn sao, có quan hệ gì đến ?


      Nàng nhớ trước kia cũng mắng nàng lần, bởi vì nàng gặp Sở Mộc Thanh giả trang Cố Dật Lâu. Tối hôm đó, còn…… làm vậy với nàng.


      Chẳng lẽ…… ra là quan tâm nàng? Ngày đó cùng hôm nay khống chế được hơi kích động đều là bởi vì…… Bởi vì…… trong lòng Cầu Mộ Quân nhảy nhót, suy nghĩ đến từ ‘ghen’. Nhưng nàng , , thể đem từ này ghép lại với . Nhưng dựa vào suy luận của nàng, bằng lý giải của nàng, hành vi của như vậy chính là ghen tị.


      Nếu là vì nàng mà ghen tị, chút thích nàng, vậy nếu nàng…… Tiếp tục cùng phong lưu lãng tử Thích Ngọc Lâm…… thế nào?


      có thể ghen càng nhiều, sau đó chạy tới, cho nàng nàng hay ? Tưởng tượng như vậy làm cho Cầu Mộ Quân khóc cũng nhịn được cười trộm.


      Trước kia đều là nàng nhìn được tâm tư của , đau lòng vì , khổ sở vì , còn vì mà ghen với tiểu Công chúa Sanh Dung kia, nếu đổi lại thành đọc được lòng nàng sao?


      Nếu cho biết nàng thích Thích Ngọc Lâm, còn mỗi ngày cùng chỗ với Thích Ngọc Lâm, thế nào?


      Nghĩ đến có chút cơ hội, Cầu Mộ Quân kích động đứng lên, quyết định tiếp tục ái muội cùng Thích Ngọc Lâm như vậy. Dù sao Thích Ngọc Lâm cùng nhiều nữ nhân ái muội như vậy, nàng cũng thích , vậy tính ra nàng chỉ bị tổn thất chút thanh danh thôi. Dù sao nếu Đoàn Chính Trung thích nàng cần nàng, nàng cũng hoàn toàn hết hy vọng, còn vọng tưởng chuyện tình nữa, tổn thất cứ tổn thất , cùng lắm là cả đời ở nhà gả ra ngoài !


      Hạ quyết tâm, Cầu Mộ Quân lúc này mới nhận ra mình mình giữa đêm khuya lại ở nơi tối như vậy, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, vội đứng lên chạy nhanh về phía cửa nhà.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ biết thêu ?” Ngày hôm sau, ở trong quán trà Thẩm Nhã, Thích Vi hỏi. Cầu Mộ Quân ngẩng đầu :“Biết chút.”


      Thích Vi cao hưng :“Tỷ chút tức là biết rất nhiều, vậy tỷ giúp muội việc .” xong, lấy khăn tay màu trắng sớm chuẩn bị từ trong ngực ra.


      “Mẹ muội cho muội biết vài ngày nữa cha muội muốn kiểm tra nữ hồng của muội, cái kia…… Ha ha……” Thích Vi ngượng ngùng cười :“Muội thêu được tốt lắm, khâu quần áo còn khâu đều, nha hoàn trong phủ cũng dám thêu giúp, cho nên muội tới hỏi tỷ.”


      Cầu Mộ Quân cười :“Như vậy có được ? Cha muội nhận ra sao?”


      đâu!” Thích Vi khẳng định :“Tỷ cần thêu quá đẹp, bình thường là được rồi, cha muội biết muội thêu thế nào, cũng hiểu bức tranh thêu như thế nào mới là đẹp, chỉ biết giống hay giống, châm pháp chỉnh tề hay . Mẹ muội hiểu muội nhất, cũng gì đâu, nhất định là được mà!”
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 109: Ước hẹn
      Editor : mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      đâu!” Thích Vi khẳng định :“Tỷ cần thêu quá đẹp, bình thường là được rồi, cha muội biết muội thêu thế nào, cũng hiểu bức tranh thêu như thế nào mới là đẹp, chỉ biết giống hay giống, châm pháp chỉnh tề hay . Mẹ muội hiểu muội nhất, cũng gì đâu, nhất định là được mà!”


      Cầu Mộ Quân nhận khăn tay, hỏi:“ Khi nào muội cần?”


      “Bốn năm ngày nữa . Đúng rồi, còn có cái này.” Thích Vi xong, lại lấy ra bộ kim thêu.


      “Thêu giống cái này, gốc cây hoa mai, hai con Hỉ Thước (chim ác là).”


      Cầu Mộ Quân cầm đồ cùng khăn tay :“Vài ngày nữa thêu xong tỷ đưa cho muội.”


      “Được, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ tốt!” Thích Vi cao hứng .


      xong, nàng nhớ tới cái gì, thần sắc đột nhiên nghiêm túc, nhìn Cầu Mộ Quân hơn nửa ngày, rốt cục mở miệng :“Mộ Quân tỷ tỷ, hôm trước, tỷ cùng Nhị ca muội…… Hai người ?”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, chần chờ lát, trực tiếp trả lời, mà hỏi:“ được sao?”


      Thích Vi nhíu mày :“Cũng phải được …… Chỉ là……”


      “Mộ Quân tỷ tỷ, muội với tỷ, Nhị ca thực phải người có thể phó thác chung thân, tỷ phải chịu thiệt .”


      Cầu Mộ Quân vì nàng quan tâm mình mà cảm động, lại thể lừa nàng :“Ta sợ. Chính là…… Ta là kẻ bị chồng ruồng bỏ….”


      sao nào!” Thích Vi đánh gãy lời nàng :“Chỉ có Nhị ca xứng với tỷ, có chuyện tỷ xứng với huynh ấy.”


      Cầu Mộ Quân nhàng cười.


      Thích Vi còn thêm:“ ra Nhị ca từ ngày gặp tỷ luôn nhắc tới tỷ, lần này huynh ấy lòng, còn bảo muội tốt cho huynh ấy ở trước mặt tỷ, tạo chút cơ hội giúp huynh ấy, muội thèm để ý đến huynh ấy. Lần nào huynh ấy cũng huynh ấy lòng người ta, nhưng lần nào cũng vậy, phải đảo mắt liền có người khác sao!”


      xong, nàng ghé sát lỗ tai Cầu Mộ Quân lặng lẽ :“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết chuyện nửa năm trước, Lưu tiểu thư xuất giá, ngày hôm sau bị nhà chồng bỏ ?”


      Cầu Mộ Quân gật đầu thấp giọng :“Nghe là vì động phòng nghiệm hồng xảy ra vấn đề?”


      Thích Vi :“Nàng lúc trước cùng Nhị ca muội, kết quả được vài ngày Nhị ca liền mê nương ở ‘Xuân Mãn viện’, để ý đến nàng. Lưu lão gia biết là có quan hệ với Nhị ca muội, nhưng dám với bên ngoài là con nhà mình lại cùng tên ăn chơi, cũng dám đến nhà muội bắt Nhị ca muội lấy con của ông ta, cho nên chỉ đành rên tiếng.”


      Thích Vi xong, lần nữa ngồi về đúng chỗ, hỏi:“Mộ Quân tỷ tỷ, nhiều như vậy, là muội muốn cho tỷ, người Nhị ca muội rất nhiều, nhưng đều có kết cục đau lòng. Tuy rằng muội rất muốn tỷ có thể làm chị dâu muội, cũng tin tưởng tỷ có thế khiến cho Nhị ca vì tỷ mà phong lưu nữa, nhưng như vậy rất mạo hiểm, cũng rất vất vả, tỷ muốn sao?”


      Cầu Mộ Quân trái lương tâm gật đầu.


      Thích Vi nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên cười :“Được, Mộ Quân tỷ tỷ, muội giúp tỷ!”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, dám nhìn nàng, cũng muốn để cho nàng thấy được đành lòng trong mắt mình.


      Trời cao vạn dặm, gió thổi đến, Cầu Mộ Quân ngồi trong phòng thêu “Hỉ Thước đăng mai” cho Thích Vi, lại nghe thấy tiếng hoan hô của nha hoàn ngoài cửa.


      “Tiểu thư, người xem! Con diều kia bay đến trong viện chúng ta đấy!”


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn phía nội viện, quả nhiên nhìn thấy cái diều hình con bướm, vừa vặn bay đến sân nhà mình. nhàng cười, muốn cúi đầu, con diều thong thả rơi xuống, sau đó “bộp” tiếng dừng đất, hình như là bị người ta đột nhiên cắt đứt dây.


      “A! Rơi rồi!” Nha hoàn xong, vội chạy nhặt diều lên.


      Cầu Mộ Quân đứng lên đến trong viện, tiếp nhận diều tay nha hoàn, cũng chú ý ở diều có mảnh giấy


      Mở ra nhìn, thấy viết hai câu thơ:
      “Nam hữu kiều mộc, Bất khả hưu tức.
      Hán hữu du nữ, Bất khả cầu ti.” (1)


      Có thể sử dụng kỹ xảo như vậy, ngoại trừ Thích Ngọc Lâm, còn ai vào đây?
      Cầu Mộ Quân nhàng cười, cầm diều vào phòng.


      Đến buổi tối, lại có chỉ bồ câu đưa tin đứng ở trước cửa sổ phòng nàng.


      đùi bồ câu đưa tin buộc tờ giấy, vừa thấy, lại là thơ:
      ‘Nguyệt xuất hạo hề!
      Giao nhân liễu hề!
      Thư yểu kiểu hề!
      Lao tâm kiểu hề!’ (2)


      Thích Ngọc Lâm này!


      Cầu Mộ Quân cười khẽ nhìn ánh trăng cao, lại có cảm giác giống thiếu nữ ôm ấp tình cảm.


      Thiếu nữ mười bảy mười tám, dưới ánh trăng đẹp như thế này, nghĩ đến cái gì? Người trong lòng? Vị hôn phu tương lai nhìn như thế nào? Thiếu nữ mười bảy tám, dưới ánh trăng đẹp như thế này, lại nhận được câu thơ đẹp như vậy dưới phương thức độc đáo thế này, nghĩ thế nào
      Nàng biết.


      Trước khi gặp được Đoàn Chính Trung, nàng vẫn vướng bận Cố Dật Lâu chết, sau khi gặp được Đoàn Chính Trung, phần lớn thời gian của nàng là để suy nghĩ tâm tư , cho dù cân nhắc tâm tư của , cũng ngồi cảm thán chính mình vì sao nhìn ra được tâm tư của .


      Cho tới bây giờ, vốn có thời gian suy nghĩ, chưa từng mơ mộng, chỉ có đau thương.
      lúc nàng đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng, lại con bồ câu đưa tin bay tới, đứng ở trước mặt nàng.


      Trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng mở ra xem, trong lòng lại bắt đầu yên:
      ‘Gió mát trời cao, ước hẹn Nhạn Lai sơn ngoài thành’


      Nhạn Lai sơn…… Nàng nên sao?


      khi quyết định cùng Thích Ngọc Lâm, vậy thanh danh của nàng hoàn toàn bị hủy. Nhưng nàng sớm quyết định, vì Đoàn Chính Trung…… Vì tia hi vọng dưới đáy lòng. Hoặc cũng là vì tiếp cận Thích gia.


      Cầu Mộ Quân gấp tờ giấy, chần chờ lát, xoay người tìm quần áo.


      Ngày hôm sau nàng ra cửa, mới rời cửa nhà xa, Thích Vi lại đột nhiên từ ven đường chạy đến, kéo nàng đến bên. “Mộ Quân tỷ tỷ, Nhị ca muội phải huynh ấy hẹn tỷ đấy chứ?”
      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      Thích Vi vội hỏi :“ đâu?”


      Cầu Mộ Quân :“Nhạn Lai sơn.”


      Mặt Thích Vi nhăn nhó :“Mộ Quân tỷ tỷ, tốt nhất tỷ đừng .”


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ :“Vì sao?”


      Thích Vi gãi đầu, khó xử nửa ngày, rốt cục :“Nhạn Lai sơn đường khó , lại có rất nhiều khe núi nấp, khả năng huynh ấy nhân cơ hội cái kia…… Cái kia……”


      Cầu Mộ Quân hiểu, hỏi:“Vậy bắt buộc tỷ sao?”


      đâu.” Thích Vi : “Nhưng huynh ấy dụ dỗ tỷ, cho tỷ nghe lời ngon tiếng ngọt, khiến cho tỷ choáng váng đầu óc, cảm thấy đời này phải huynh ấy lấy, sau đó huynh ấy liền thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng……” Thích Vi giọng :“Làm chuyện đó với tỷ.”
      Cầu Mộ Quân cười :“Muội yên tâm, chỉ cần dùng sức mạnh, tỷ chắc chắn bị mê hoặc.”


      được, tỷ biết đâu…… Nữ nhân có đôi khi rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt !” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng .


      (1) Hai câu thơ trong bài “Hán Quảng”( 漢廣) của Khổng Tử
      Nam hữu kiều mộc,
      Bất khả hưu tức.
      Hán hữu du nữ,
      Bất khả cầu ti.
      Hán chi quảng hĩ!
      Bất khả vuống (vịnh) ti.
      Giang chi dượng (vĩnh) hĩ!
      Bất khả phỏng (phương) ti.



      Dịch
      Núi nam có cây trụi cao,
      Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
      Các sông Hán dạo chơi,
      Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.
      Kìa con sông Hán mênh mông,
      Chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua.
      Trường giang mờ mịt chảy xa,
      Kết bè chẳng thể dùng mà lướt .



      (2) Đây là bài thơ “Nguyệt xuất” nằm trong phần “Phong” của Kinh Thi
      NGUYỆT XUẤT (Trần phong 8-)
      Nguyệt xuất hạo hề!
      Giao nhân liễu hề!
      Thư yểu kiểu hề!
      Lao tâm kiểu hề!
      (Hứng dã)


      Dịch
      Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
      Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.
      Sầu vương ai gỡ cho ra,
      Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :