1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 100: Mối hận của Mộ Quân
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Vĩ được đưa vào phòng, đỏ mắt nhìn Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nhìn thấy cha, đến trước mặt ông rồi lập tức ngã xuống đất.


      “Cha -”


      tiếng gọi kia làm cho Cầu Vĩ lập tức rơi lệ đầy mặt, tay giật giật, dường như muốn nâng tay lên sờ mặt nàng, nhưng nâng nổi.


      “Cha –” Cầu quân kéo vạt áo Cầu Vĩ, cha và con hai người nhìn nhau, đôi mắt đẫm lệ.


      Nha hoàn dìu Cầu Mộ Quân đứng lên, để cho nàng ngồi ở bên cạnh Cầu Vĩ. Cầu Mộ Quân nhào vào trong lòng ông, khóc òa lên.


      Đoàn Chính Trung đứng ở phía sau nàng trong chốc lát, mở miệng :“Cầu đại tiểu thư, thân thể hầu gia tuy rằng tạm thời thể nhúc nhích, nhưng ngự y an dưỡng thời gian vẫn có thể phục hồi như cũ, Cầu đại tiểu thư cần quá mức lo lắng.”


      Cầu Mộ Quân quay đầu lại nhìn , muốn nhìn ra chút gì từ mặt , rốt cuộc cũng chỉ phí công. Cuối cùng nàng hỏi:“Giữa trưa ngày đó, lúc Tích Hoa tự gặp chuyện may, Đoàn tổng quản ngài ở đâu?”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, im lặng câu.


      Cầu Vĩ đột nhiên bắt lấy tay nàng, Cầu Mộ Quân nhìn về phía ông, thấy được đau lòng trong mắt ông, ý bảo nàng đừng chọc Đoàn Chính Trung.


      Nàng chảy xuống hàng nước mắt, cầm tay cha, cắn cắn môi, quay đầu :“Cám ơn Đoàn tổng quản quản cực nhọc, giúp phụ thân ta trở về. Cầu phủ làm tang , tiểu nữ phải túc trực bên linh cữu, tiễn.”


      Đoàn Chính Trung :“Cầu gia gặp thảm hoạ này, Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương cực kì bi thương, đặc ban cho nhân sâm, linh chi, hi vọng Cầu hầu gia sớm bình phục.” xong, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, tiểu thái giám ngoài cửa theo thứ tự dâng lên hai cái khay.


      “Còn xin Đoàn tổng quản chuyển lời, tiểu nữ cảm tạ Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương ban tặng.” Cầu Mộ Quân xong, liền quay đầu lại nhìn Cầu Vĩ, hề nhìn


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, lại nhìn Cầu Vĩ, :“Vậy bản tổng quản quấy rầy.”


      Cầu Vĩ chỉ có thể lấy ánh mắt biểu đạt lòng biết ơn. Cầu Mộ Quân gì, hề quay đầu lại. Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng cái, rồi mới xoay người rời khỏi Cầu phủ.


      Cầu Vĩ về nhà, lập tức phải làm tang cho Cầu Tư Huyên, quyết định là hai ngày sau. Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân đến phòng Cầu Tư Huyên thu thập di vật của nàng.


      Quần áo, trang sức, tranh chữ thi từ ngày thường…… Nhìn mấy thứ này, thấy cảnh thương tình, trong lòng Cầu Mộ Quân khỏi lại chua xót


      Mở cái ngăn kéo ra, bên trong chỉ có cái rương màu đen, được làm rất tinh xảo. Cầu Mộ Quân mở ra, cũng phải cái gì quý báu đắt tiền, chỉ là mấy vật bình thường, hình như là đại nương cho nàng.


      Quả , đối với con có mẫu thân mất mà , còn có cái gì quý giá hơn so với đồ vật mẫu thân để lại cho nàng? Huống chi tư Huyên luôn chấp nhận được chuyện đại nương mất?
      Khăn tay, vòng cổ trân châu, cầm phổ, còn có…… tờ giấy.


      Cầu Mộ Quân mở giấy ra, nhìn những chữ xinh đẹp kia, nhất thời nước mắt rơi như mưa.


      “Tỷ tỷ, thực xin lỗi, là muội hại tỷ. Muội lấy chồng ở nhà cùng tỷ cả đời, được ?”


      Tờ giấy chỉ viết hai câu này, hai câu nàng chưa từng ra ngoài miệng, chưa từng biểu ra ngoài, lại yên lặng trong lòng.


      ra đây là lý do nàng chấp nhận hôn kia, ra…… nàng ấy cảm thấy là nàng ấy hại mình, muốn ở nhà cùng nàng cả đời.


      Nhớ tới nụ cười của nàng, giận dỗi của nàng, trước đây Tư Huyên luôn to tiếng với nàng, nhưng biết nàng bị đứa nhà khác bắt nạt lập tức báo thù thay nàng, mặt toàn là vết cào. Cầu Mộ Quân ngã xuống đất, cầm giấy khóc òa lên. …………


      Các nàng vốn quan tâm lẫn nhau, lại chưa bao giờ làm tỷ muội ngày. Tuy quan hệ của mẹ hai người tốt, nhưng có liên quan gì đến các nàng đâu!


      Tư Huyên là muội muội duy nhất của nàng, bây giờ còn, từ nay về sau nàng còn huynh đệ tỷ muội nữa, chỉ còn lại mình nàng, chỉ còn mình nàng…


      Muốn giết Thái tử vì sao lại giết cả nàng, nàng chỉ là tiểu nương, gây trở ngại gì cho người khác!


      Nhìn tờ giấy trong tay, Cầu Mộ Quân đột nhiên dâng lên hận ý.


      Tiểu Nhụy, Sở Mộc Thanh, Tư Huyên, còn có cha bị trọng thương, tất cả những chuyện này rốt cuộc là ai làm?


      Kinh thành nho này dường như có mưu có thế lượng, làm cho người bên cạnh nàng, từng người từng người chết , kế tiếp là ai? Cha? Mẹ? Hay là nàng?


      Vì sao? Vì sao bọn họ giết người cũng phóng hỏa, lại phải chịu tổn thương như vậy?
      Ba người oan khuất chết , người còn sống có thể sống đến khi nào?


      Cầu Mộ Quân nắm chặt tờ giấy trong bàn tay, thầm hạ quyết định: Nàng muốn vạch trần mưu này, muốn tìm ra thế lực này, nàng muốn xem đến cùng, nàng muốn biết những người bên cạnh mình vì sao phải chết! Dù có phải chết chăng nữa? Tiểu Nhụy chỉ là tiểu nha hoàn, chết; Sở Mộc Thanh chỉ muốn lưu lạc thiên nhai cùng với người con mình thích, lại phải chết; Tư Huyên chỉ là nữ tử ở nhà thêu hoa học cầm, chỉ Tích Hoa tự bái Phật, lại cũng chết. Ai có thể cam đoan nàng là người tiếp theo, ai có thể cam đoan dù nàng làm gì, người thân của nàng có thể bình yên vô ? Cho dù chết, nàng cũng muốn chết cách ràng!


      Tiểu Nhụy, Sở Mộc Thanh chết dường như đều có chút đầu mối, tìm ra chút nguyên nhân nào. Nhưng Tư Huyên chết là có nguyên nhân. Người khác muốn giết Thái tử, cho nên giết cả những người ở cùng Thái tử để diệt khẩu.


      Thái tử? Là ai muốn giết Thái tử?


      Đoàn Chính Trung từng với nàng, Thái tử lo lắng ngôi vị có biến, muốn mượn sức . Lần này Thái tử Tích Hoa tự vì cầu bình an cho Hoàng Thượng, có lẽ là tâm hi vọng Hoàng Thượng có thể bình an, hoặc vì muốn biểu lộ hiếu tâm. Dù cho thế nào, muốn làm Hoàng Thượng, hơn nữa là người có khả năng làm Hoàng Thượng nhất.


      Chẳng lẽ, đây là cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế?


      Cầu Mộ Quân đột nhiên nhớ tới người: Thích Tĩnh.


      Muội muội là phi tử, là mẹ đẻ của đương kim Tam hoàng tử. Hơn nữa, lâu trước, Tam hoàng tử ở trong cung bị ám sát, suýt chút nữa mất mạng.


      Thích Tĩnh nhất định hi vọng Tam hoàng tử có thể làm Hoàng Thượng, muội muội mình có thể làm Thái Hậu. Cho dù phải giết Thái tử, nhưng Thái tử bây giờ chết, phải nhanh chóng lập Thái tử mới, đến lúc đó nhất định là hồi ngươi tranh ta đoạt, khẳng định tham dự trận hoàng gia phân tranh này.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 101: Con Thích gia
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Thích Tĩnh nhất định hi vọng Tam hoàng tử có thể làm Hoàng Thượng, muội muội mình có thể làm Thái Hậu. Cho dù phải giết Thái tử, nhưng Thái tử bây giờ chết, phải nhanh chóng lập Thái tử mới, đến lúc đó nhất định là hồi ngươi tranh ta đoạt, khẳng định tham dự trận hoàng gia phân tranh này.


      Huống chi, Sở Mộc Thanh giả mạo Cố Dật Lâu, Thích Tĩnh lại là kẻ thù của Cố gia, từng tìm người bắt Sở Mộc Thanh, chắc chắn có liên quan đến cái chết của Sở Mộc Thanh


      Vậy nàng liền tiếp cận Thích gia, cách này thể nóng vội, phải làm từng bước.


      Xong tang của Cầu Tư Huyên, cảm xúc của Cầu phu nhân cũng ổn định ít, có thể chiếu cố Cầu Vĩ, Cầu Mộ Quân liền bắt đầu kế hoạch của nàng.


      ngày nào đó tháng Sáu, mặt trời chói chang, Cầu Mộ Quân mang theo nha hoàn, che ô, vào “châu báu Dụ Long”


      “Ông chủ, vòng tay ta đặt hôm trước có chưa?” Môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan ¹, chẳng sợ có tiếng bị chồng ruồng bỏ, dung mạo khí chất Cầu Mộ Quân lại thua bất cứ tiểu thư khuê các nào.


      (1) Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể là hoa mỹ đến cực điểm.

      Ông chủ thấy nàng, vội cười :“Đến đây đến đây, để cho Cầu tiểu thư đợi lâu.” xong, liền lấy ra cái hộp, mở nắp hộp, bên trong là đôi vòng ngọc tinh mỹ.


      Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn cẩn thận, :“Đa tạ ông chủ” quay đầu, để nha hoàn lấy ra số tiền còn thiếu.


      “Được được được, hai mươi lượng, Cầu tiểu thư thong thả.” Ông chủ cười tiễn bước Cầu Mộ Quân.


      đến lúc mặt trời lặn, Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn, ánh nắng chiếu vòng ngọc tinh xảo đặc sắc, tản ra ánh sáng màu lục.


      Cầu Mộ Quân nhìn nhìn, muốn đặt vòng ngọc vào trong hộp, đột nhiên có người chạy qua cướp lấy vòng ngọc rồi bỏ chạy.


      Cầu Mộ Quân chưa kịp phòng bị sợ hãi hô to tiếng:“Có cướp!” liền đuổi theo, nhưng nàng là tiểu thư từ nuôi trong khuê phòng sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể đứng nhìn người nọ càng chạy càng xa.


      Đỉnh đầu đột nhiên có vật thể bay qua. Cầu Mộ Quân ngẩng nhìn, chỉ thấy từ cửa sổ lầu quán trà bên cạnh bay ra cái chén trà, ngay sau đó nữ tử toàn thân áo trắng bay ra từ cửa sổ, xoay vòng tuyệt đẹp, cước đá trúng chén trà, làm cho chén trà phi xa, chuẩn xác trúng vào lưng nam nhân vừa trộm đồ kia, làm cho người nọ lập tức ngã xuống đất, vòng tay tay bay ra.


      rốt cuộc bất chấp vòng tay, đứng lên bỏ chạy.


      Nữ tử áo trắng phi thân theo, lại cước đem vòng ngọc sắp rơi xuống đất đá lên cao, duỗi tay liền bắt được vòng ngọc, thân thể chậm rãi từ trung hạ xuống đất. Khiến cho tiếng trầm trồ khen ngợi bốn phía ngớt.


      Cầu Mộ Quân chạy đến, nữ tử áo trắng cười khanh khách đưa vòng ngọc cho nàng.


      “Còn bị hỏng!” Cầu Mộ Quân vui mừng cầm lấy vòng ngọc, lập tức :“Cám ơn vị tiểu thư này, ngờ bộ dáng đoan trang, lại có thân thủ tốt như vậy, hôm nay ít nhiều nhờ , Mộ Quân xin cảm tạ.”


      Da nữ tử áo trắng cũng trắng giống tiểu thư khuê phòng khác, mà hơi hơi có màu lúa mạch. Lại thèm để tâm lúc xuất môn phải chú ý hình tượng thục nữ, người tuy rằng có phục trang đẹp đẽ, quần áo cũng chỉ là màu trắng, nhưng nhìn viên trân châu trâm gài tóc khắc hoa lan đầu nàng, thấy quý giá hơn trang sức của nhiều tiểu thư, phu nhân khác. Bộ quần áo màu người cũng làm từ loại vải tốt nhất, hoàn toàn là bộ dáng tiểu thư nhà giàu. Nhưng có vẻ nàng ta cũng phải loại tiểu thư ở trong nhà đọc sách đánh đàn, chờ lấy chồng
      Nữ tử áo trắng nghe nàng xong, nhất thời kinh hỉ vạn phần, vỗ tay :“ ra chính là đại tiểu thư Cầu gia – Cầu Mộ Quân! Người ta khâm phục nhất chính là !”


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ :“Ta có cái gì đáng khâm phục, cũng chỉ là…… kẻ cầm hưu thư, mất mặt bị chồng ruồng bỏ mà thôi”


      “Cái gì mà bị chồng ruồng bỏ! đừng gạt ta, ra ta sớm đoán được nhất định là cố ý, cố ý chọc tức Đoàn Chính Trung, để bỏ , giống như lúc giả bệnh trước mặt quan tuyển tú vậy!” Nữ tử áo trắng đắc ý nhìn nàng, vô cùng khẳng định .


      Cầu Mộ Quân cười cười, :“Ta cũng tiêu sái như tiểu thư đâu.”


      Nữ tử áo trắng tin,:“ xem, lại giả vờ, được rồi, ta biết lời này thể lung tung, cũng thừa nhận cố ý làm phu nhân thái giám, ta , biết là được rồi. Đúng rồi, ta biết là tiểu thư Cầu phủ, còn biết ta, ta là con của Tư đại nhân Thích Tĩnh, tên Thích Vi, có thể gọi ta là Vi Vi.”


      “A.” Cầu Mộ Quân gật đầu :“ ra là con của Thích đại nhân, Thích đại nhân ta có biết! Vi Vi, vậy gọi ta là Mộ Quân .”


      “Ha ha, được. Mộ quân…… bao nhiêu tuổi?” Thích Vi hỏi.


      “Ta năm nay mười chín.” Cầu Mộ Quân .


      “Ta gọi làMộ Quân tỷ tỷ , ta mười tám.” Thích Vi cười .


      Cầu Mộ Quân :“Được, từ giờ chúng ta chính là tỷ muội.”


      Thích Vi cười liên tục gật đầu. Đột nhiên dường như nàng nhớ tới đến cái gì, mặt lộ ra thần sắc bi thương :“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết nhà tỷ lúc trước xảy ra chuyện, muội muội tỷ còn, tỷ có ổn ?”


      Cầu Mộ Quân cười khổ chút, trong mắt có chút ướt át, lắc đầu.


      Thích Vi vội :“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lại khiến cho tỷ nhớ tới chuyện đau lòng. Muội từ giờ liền làm muội muội của tỷ nhé, muội thực rất thích tỷ, nghe chuyện về tỷ liền thích, gặp tỷ rồi lại càng thích!”


      Cầu Mộ Quân rút khăn lau nước mắt, cười gật gật đầu.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, vừa rồi muội ở lầu uống trà, trời nóng như vậy, tỷ cũng lên uống chén . Muội mời, trà nơi này rất ngon!” Chưa đợi nàng đáp lời, Thích Vi liền kéo nàng lên quán trà.


      Ngồi xong, Cầu Mộ Quân gọi ly trà, vừa phẩm trà nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, vừa trò chuyện cùng Thích Vi.


      Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì cái đó, làm cho nàng có chút áy náy.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 102: Con Thích gia (2)
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì cái đó, làm cho nàng có chút áy náy.


      Áy náy vì tất cả đều là kế hoạch của nàng, việc vừa rồi là nàng cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ bất ngờ, Thích Vi chính là công cụ bị nàng lợi dụng.


      Khi nào nàng lại trở thành người như thế. Cầu Mộ Quân thầm quyết định, ngoại trừ lợi dụng Thích Vi tiếp cận Thích gia, tiếp cận những người khác, nàng nhất định làm chuyện thương tổn đến nàng ấy.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao muội uống trà ở đây ?” Thích Vi đột nhiên hỏi.


      Cầu Mộ Quân :“ phải muội trà nơi này rất ngon sao?”


      “Đúng là vậy, nhưng mà muội đến nơi này uống là vì đợi buổi diễn ở đây mở màn. Muội thích nhất xem diễn xướng ở đây, có rất nhiều vở mới, giống nơi khác, mỗi ngày đều là “Tinh trung đền nợ nước”, “Tần Hương Liên” gì gì đó, nhìn đến phát chán. Mộ Quân tỷ tỷ, bằng tỷ cùng xem với muội !” Thích Vi .


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu :“Tốt, dù sao cũng lâu rồi tỷ rồi nghe diễn xướng, trước kia cũng chỉ theo mẹ tỷ, bà chỉ thích xem mấy vở muội vừa , bắt tỷ xem cùng rất nhiều lần.”


      “Ha ha!” Thích Vi cười :“Chúng ta uống trà xong phải xuống dưới kia giành chỗ!”


      Trong chốc lát, hai người đến dưới lầu, ngồi ở hàng đầu, vị trí khác lục tục có người ngồi, hình như đều là đến xem diễn .


      Chờ bàn chung quanh đều có người ngồi, tiếng la vang, diễn cũng mở màn.


      Quả nhiên giống Thích Vi là vở mới, trước kia nàng chưa từng xem, thấy vậy cũng bắt đầu chú ý.


      Ban đầu là lão sinh(1) ra xướng trong chốc lát, tiếp theo là chính đán(2), sau đó lại là hoa đán(3), lớn mật mạnh mẽ, giọng tốt, hoá trang cũng đẹp.


      “Mau mau mau, Mộ Quân tỷ tỷ mau nhìn, tiểu sinh (4) này đẹp, Trương Khả Y! Là người muội thích nhất!” Thích Vi chỉ vào tiểu sinh áo trắng mới ra .


      Cầu Mộ Quân :“Nhưng tỷ lại cảm thấy nha hoàn vừa rồi làm cho người ta thích.”


      ngờ Thích Vi xuy tiếng, :“Cái gì mà khiến người ta thích, cũng chả có gì lợi hại!”


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ :“ thể nào? Nhìn hoá trang của nàng là người tốt mà!”


      phải, ý muội bản nhân nàng ta –” Thích Vi tiến đến nàng bên tai :“Nàng chuyên tâm hát hí khúc mà ngày ngày bám lấy Nhị ca muội muốn này muốn nọ, còn muốn Nhị ca muội lấy nàng. Tuy rằng Nhị ca muội phải người tốt, nhưng cũng thể bị nàng làm hỏng chứ!” Thích Vi , lại liếc hoa đán đài cái.


      “Nàng cùng Nhị ca muội……” Cầu Mộ Quân nghĩ rằng, ca ca Thích Vi là công tử của Đại Tư , sao có thể ở cùng con hát? Mà vừa rồi Thích Vi Nhị ca nàng phải người tốt gì, phỏng chừng Nhị ca nàng là kẻ học vấn, nghề nghiệp ăn chơi trác táng.


      ra nàng ta cũng rất ngốc, cũng nghĩ lại xem Nhị ca muội là loại người nào, con hát, nữ tử thanh lâu, thậm chí là tiểu thư nương trong sạch huynh ấy đều trêu chọc qua. Loại người giống huynh ấy làm sao có thể tình thích mình nàng, là rất ngốc!” Thích Vi lại ghé sát vào nàng , vừa khéo giống phán đoán của nàng về Thích nhị công tử.


      Cầu Mộ Quân cười cười, :“Có lẽ, nàng cũng muốn thế, chẳng qua rất muốn tìm người có thể dựa vào thôi.”


      Xem diễn xong, cũng còn sớm, Cầu Mộ Quân nghĩ nên trở về nhà, Thích Vi :“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đưa tỷ về, làm bảo tiêu của tỷ, miễn cho có người nhìn thấy tỷ mình, trêu trọc tỷ.”


      Cầu Mộ Quân nhịn được cười lên tiếng, :“Tỷ sợ, tỷ bây giờ rất tự do, muốn làm gì làm.” Nàng bây giờ thể so với tiểu thư khuê các, lúc nào cũng bị người chú ý, thanh danh cũng tốt, chẳng phải sợ bị người ta đàm tiếu.


      ngờ Thích Vi lại :“Tỷ cũng đúng, muội bướng bỉnh chút mẹ đến lúc đó ở nhà làm lỡ có người muốn. Nếu muội cũng giống tỷ, vậy bà có lý do muội nữa. Vậy muội cũng tìm thái giám gả mấy ngày, sau đó để cho bỏ muội, muội lại có thể về nhà tự do tự tại chơi đùa.”


      Cầu Mộ Quân cười cười, cùng nàng ra quán trà. Thích Vi cùng nàng, Cầu Mộ Quân : “Muội tiễn tỷ về, chính mình trở về muộn làm sao bây giờ?”


      Thích Vi thèm lo lắng :“Yên tâm, có khi trời sắp tối rồi muội mới trở về cơ! Lâu ngày cha mẹ muội cũng thèm gì nữa, chỉ cần muội trở về trước lúc trời tối là được, tỷ xem mặt trời còn cao như vậy, muội còn rất nhiều thời gian!”


      Cầu Mộ Quân :“Vậy cha mẹ muội đối với muội đúng là quá tốt, cha tỷ dù thế nào cũng cho phép tỷ ra ngoài quá lâu!”


      Thích Vi làm mặt ngáo ộp :“Cái này còn phải cảm tạ Nhị ca muội, chính bởi vì huynh ấy rất có tiền đồ, rất nghe lời cha mẹ muội, mới khiến cho muội được tự do như vậy. Tuy rằng muội đoan trang nhàn tĩnh, nhưng chỉ cần bọn họ so sánh muội cùng Nhị ca, liền cảm thấy muội tốt, ngoan ngoãn!”


      Cầu Mộ Quân lại bị nàng trêu trọc nở nụ cười, nghĩ rằng nếu theo như lời nàng , Nhị ca nàng hẳn là người quá mức vô pháp vô thiên!*


      *Vô pháp vô thiên [无法无天] : “Pháp” là “luật pháp” (“mẫu mực”), “thiên” là “trời”. Cả câu tạm hiểu “ có luật pháp (mẫu mực), coi trời bằng vung”.


      Đến trước cửa Cầu phủ, Thích Vi :“Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai tỷ lại ra ngoài chơi được , muội đưa tỷ đến chỗ uống cháo lá sen, rất ngon!”


      Lúc này Cầu Mộ Quân thấy được bóng dáng Công chúa Sanh Dung người nàng, dường như các nàng đều là người mới mẻ, chẳng qua Công chúa Sanh Dung to gan hơn nàng chút, cũng nhu thuận đáng giống nàng, mà hơn phần tùy hứng. Nàng cười :“Được, dù sao tỷ cũng có việc gì làm, cũng chưa được uống qua cháo lá sen!”


      “Vậy ngày mai muội ở lầu quán trà hôm nay chờ tỷ!” Thích Vi vui vẻ .


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu :“Vi Vi có muốn vào nhà tỷ ngồi lát ?


      Thích Vi vội xua tay :“ được được, thấy cha và mẹ tỷ lại phải khom người vấn an, giả dạng tri thư đạt lễ**, mệt chết.”


      [**] Tri thư, đạt lễ (知書達禮) có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi


      Cầu Mộ Quân bị bộ dáng như sắp ra trận giết địch kia của nàng chọc nở nụ cười, :“Được rồi, vậy , muội về trước . Về nhà sớm chút, đừng làm cho cha mẹ muội lo lắng.”


      “Được rồi được rồi, tỷ vào muội , muội la cà, lập tức trở về!” Thích Vi xong, đẩy nàng vào Cầu phủ


      (1), (2),(3),(4): Kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏)là thể loại ca kịch của Trung Quốc. Ban đầu nghệ thuật diễn tuồng sân khấu của Trung Hoa cổ được gọi là ca kịch hay hí kịch là thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật.


      Các vai nam trong kinh kịch gọi là “sinh” 生 (giống như kép trong sân khấu truyền thống Việt Nam) được phân thành: lão sinh 老生, tiểu sinh 小生 và võ sinh 武生.


      “Lão sinh” là những nhân vật lão (từ trung niên trở lên), nên phải đeo râu giả, vì vậy còn gọi là “tu sinh” 須生 (tu nghĩa là râu). Trình Trường Canh – người sáng lập nên kinh kịch cũng là người diễn vai lão sinh nổi tiếng.

      “Tiểu sinh” chỉ những vai nam thanh niên, lại chia ra gồm: cân sinh 巾生 (đội khăn mền, thiên về văn); trĩ vĩ sinh 雉尾生 (đội mũ cắm lông đuôi trĩ, thiên về võ); cùng sinh 窮生 (nhân vật bần hàn, mặc áo vá); quan sinh 官生 (những vị quan trẻ, mặc quan phục).


      Các vai nữ trong kinh kịch được gọi là “đán” 旦 (giống như đào trong sân khấu truyền thống Việt Nam). Theo tuổi tác người ta phân ra “lão đán” 老旦 và “tiểu đán” 小旦; theo tính cách nhân vật lại phân ra “thanh y” 青衣và “hoa đán” 花旦, theo võ công phân ra: “võ đán” 武旦 và “đao mã đán” 刀馬旦.



      “Hoa đán” chỉ những nhân vật nữ đanh đá, mạnh mẽ hoặc phóng đãng (đào lệch).
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 103: Công tử đào hoa
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      “Được rồi được rồi, tỷ vào muội , muội la cà, lập tức trở về!” Thích Vi xong, đẩy nàng vào Cầu phủ


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn nàng cười, vào cửa.


      Xử trí theo cảm tính, lại bắt đầu cầu nguyện hung thủ phải Thích Tĩnh. Nếu hung thủ là Thích Tĩnh, nếu Thích Tĩnh hại chết người nhiều như vậy, vậy nàng cùng Thích Vi phải là kẻ thù sao? Thích Vi là nữ tử ngây thơ lương thiện như vậy, thực đành lòng làm cho nàng dính vào những thứ ô uế này.


      Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân mang theo nha hoàn, mình tới quán trà Thấm Nhã. lên tầng hai quán trà, cách lầu hai còn có mấy bậc cầu thang, liền thấy được Thích Vi vẫn ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Thích Vi nhìn ra phía cầu thang, thấy nàng liền cười tươi, vẫy tay với nàng, sau đó gọi tiểu nhị tới.


      Cầu Mộ Quân nhàng nhấc váy chuẩn bị lên lầu, ngờ cây quạt cầm trong tay rơi xuống tầng dưới.


      Cầu Mộ Quân vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy cây quạt phiêu phiêu bay lượn rơi vào người vị công tử tuổi trẻ, bị bắt được .


      Công tử kia ngẩng đầu lên nhìn nàng cười, mặt như như cánh hoa, mục nhược thu ba, chỉ liếc nhìn nàng cái bình thường lại giống như sinh ra vô số tình.


      Cầu Mộ Quân bất giác có chút ngượng ngùng, nhất thời quên muốn cái gì. Nhưng công tử kia đột nhiên nhấc vạt áo bào nhảy lên, đứng cầu thang, đưa cái quạt kia cho nàng.


      Cầu Mộ Quân đưa tay nhận lấy cây quạt, cúi đầu :“Đa tạ công tử.”


      Công tử trẻ tuổi nở nụ cười, đôi mắt xếch chớp chớp trông rất đẹp mắt, :“Chỉ chạm vào cây quạt của tiểu thư chút, tay ta liền đầy mùi thơm.” Câu này tuy là khen, nhưng Cầu Mộ Quân nghe lại cảm thấy có chút lỗ mãng, hơn nữa mặt mày lúc nào cũng mang bộ dáng sinh tình, cũng khiến nàng càng có cảm tình.


      Nàng chỉ cười, gật đầu với , xoay người lên lầu.


      “Mộ Quân tỷ tỷ, sao lâu như vậy mới lên…… Nhị ca?” Thích Vi chuyện với nàng, lại đột nhiên nhìn về phía sau nàng.


      Nghe nàng kêu Nhị ca, Cầu Mộ Quân quay lại, vừa khéo thấy được vị công tử thay nàng nhặt cây quạt mà nàng lại có cảm tình kia. Lần này nàng cùng vị công tử kia bốn mắt nhìn nhau, công tử kia lại cười :“Muội muội ta vừa rồi gọi nương là ‘tiểu thư’?”


      Chưa đợi Cầu Mộ Quân đáp lời, Thích Vi đứng dậy chạy đến trước mặt hai người :“Hai người sao lại cùng nhau đến? Nhị ca, xem bộ dáng huynh háo sắc, đừng bảo huynh thấy thấy Mộ Quân tỷ tỷ xinh đẹp, có ý với tỷ ấy chứ? cho huynh, tỷ ấy là của muội, huynh muốn tìm phải tìm nương hát hí khúc kia của huynh ý……”


      “Khụ……” Thích nhị công tử giọng ho cái, giận dữ :“Cái gì mà háo sắc? Con sao có thể lung tung, cẩn thận để cho mẹ nghe thấy, lại mắng muội!” Sau đó lại nhìn Cầu Mộ Quân, quay đầu :“Ta vừa khéo muốn tới uống chén trà, đụng tới vị tiểu thư này, hai người quen nhau sao?”


      Thích Vi giữ chặt Cầu Mộ Quân :“Đương nhiên, hôm qua mới quen, nhưng bọn muội bây giờ là tỷ muội tốt.” xong, liền kéo Cầu Mộ Quân ngồi xuống.


      Thích nhị công tử cũng theo sau ngồi bên Thích Vi. Sau đó nhìn về phía Cầu Mộ Quân :“Ta là Nhị ca của Vi Vi, Thích Ngọc Lâm, chưa biết xưng hô với tiểu thư như thế nào?”


      Cầu Mộ Quân trả lời:“Thích công tử, tiểu nữ tử họ Cầu, tên Mộ Quân.”


      Thích Vi lập tức :“Tỷ ấy chính là con lớn của Cầu hầu gia, chính là vị nữ trung hào kiệt ngay cả Hoàng Thượng cũng cần kia –” xong, nhìn về phía Thích Ngọc Lâm.


      Thích Ngọc Lâm bừng tỉnh đại ngộ :“ ra là Cầu tiểu thư, Thích Ngọc Lâm nghe danh lâu!”
      Cầu Mộ Quân cúi đầu :“Để cho Thích công tử chê cười.”


      “Sao có thể, Thích Ngọc Lâm cũng giống Vi Vi rất kính nể tiểu thư! ít nữ tử muốn tiến cung, nhưng dám hành động như vậy, ở trước mặt hoàng thượng cũng cầu xin tha thứ câu lại chỉ có Cầu tiểu thư thôi!” Thích Ngọc Lâm .


      Lúc này tiểu nhị đem trà của Cầu Mộ Quân bưng lên, là Thích Vi gọi giúp nàng.


      Thích Ngọc Lâm gọi tiểu nhị mang thêm ly đến.


      Thích Vi nhìn :“Nhị ca, huynh làm chuyện của huynh, ai muốn huynh ngồi đây đâu!”
      Khuôn mặt tuấn tú của Thích Ngọc Lâm đen lại, :“Muội sao lại như vậy, ta là ca ca của muội, sao lại coi ta như người xấu vậy?”


      “Hừ!” Thích Vi bĩu môi :“Huynh vốn phải người tốt! Hơn nữa bây giờ muội ngồi cùng Mộ Quân tỷ tỷ. Đối với tỷ ấy mà , huynh chính là người xa lạ, muội cùng tỷ ấy cùng phe, cho nên huynh với muội cũng là người xa lạ. Huynh có thấy tiểu thư trong sạch nào lại ngồi uống trà cùng nam nhân xa lạ ? Hay là giống như huynh……” Thích Vi nhìn từ xuống dưới cái, :“Quên , , dù sao muội muốn cái gì huynh đều biết.” Dường như vẫn lưu chút tình cảm mà chưa ra cái gì khó nghe.


      Thích Ngọc Lâm nhìn Cầu Mộ Quân, thấy nàng cúi đầu uống trà, cố ý làm bộ như chú ý đến cuộc chuyện của bọn họ, quay đầu lại, ý cười mặt cũng biến mất, lườm Thích Vi, ý bảo nàng ở trước mặt Cầu Mộ Quân tha cho mình.


      Thích Vi mở to hai mắt nhìn về phía , lại nhìn nhìn Cầu Mộ Quân, sau đó lại nhìn về phía , bộ dáng tức giận.


      Thích Ngọc Lâm lại làm ra vẻ mặt cầu xin, Thích Vi quay , để ý tới .


      Kế tiếp, Thích Vi tiếp tục công kích nhưng cũng gì với , coi như người tàng hình.


      Uống cạn chén trà, Thích Vi muốn dẫn Cầu Mộ Quân uống cháo lá sen, Thích Ngọc Lâm bởi vì được Thích Vi hoan nghênh, lại dám lỗ mãng với Cầu Mộ Quân nên dám theo, liền rời .


      Hai người từ lầu xuống, Thích Vi còn than thở :“Nhị ca hôm nay giống đồ vô lại, bình thường muội muốn huynh ấy theo giúp muội chút, huynh ấy cũng thèm để ý muội, lòng dạ tìm phong hoa tuyết nguyệt của huynh ấy, hôm nay lại luôn quấn quít lấy chúng ta, đúng là mặt dày!”


      Cầu Mộ Quân biết ý tứ của nàng, khó mà gì, chỉ mỉm cười.


      đến gia thế phú quý của Thích Ngọc Lâm, cũng tới tướng mạo có thể so với Phan An, Tống Ngọc* của , chỉ cần đôi mắt xếch câu hồn kia của , có thể làm cho tiểu thư khuê các tiểu nương vừa gặp . Nhưng mà nàng…… kẻ trao trái tim cho người khác, gặp mấy thứ đó, chỉ coi như xem qua mây khói.


      [*]Phan An, Tống Ngọc: Hai trong số tứ đại mỹ nam Trung Quốc gồm:
      Phan An – Nét đẹp Tuấn tú
      Lan Lang Vương – Nét đẹp đầy nữ tính nhưng dũng
      Vệ Vương Giới – Nét đẹp như ngọc như ngà
      Tống Ngọc – Mỹ nam biết ăn , tài năng văn học
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 104: Người nên gặp lại
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      đến gia thế phú quý của Thích Ngọc Lâm, cũng tới tướng mạo có thể so với Phan An, Tống Ngọc của , chỉ cần đôi mắt xếch câu hồn kia của , có thể làm cho tiểu thư khuê các tiểu nương vừa gặp . Nhưng mà nàng…… kẻ trao trái tim cho người khác, gặp mấy thứ đó, chỉ coi như xem qua mây khói.


      Nhưng mà nàng ngờ, trong của an bài của ông trời, Thích Ngọc Lâm cùng nàng chỉ là “gặp qua”.


      Nàng cố ý kết bạn với Thích Vi, lại vô tình có liên hệ với Thích Ngọc Lâm.


      Từ ngày đó ở quán trà ngồi cùng bàn uống ly trà, nàng chơi cùng Thích Vi, Thích Ngọc Lâm cũng theo nữa. Gặp lại Thích Ngọc Lâm vẫn là chuyện mấy ngày sau.


      Là ba ngày trước, thuốc của Cầu Vĩ hết, Cầu Mộ Quân sai hạ nhân bốc, kết quả hạ nhân lại trở về tay , rằng thiếu vị thuốc, hiệu thuốc lớn nhất kinh thành cũng có, ông chủ phải ba ngày sau mới có.


      Cầu Mộ Quân cuối cùng có thể thở phào hơi. Vị thuốc kia rất quan trọng, ắt thể thiếu, thiếu nó tương đương với uống thuốc. Thuốc của Cầu Vĩ mặc dù còn nhiều lắm, nhưng có thể uống tiếp năm, sáu ngày nữa, nếu ba ngày nữa có hàng vậy cũng tốt.


      Ba ngày sau, Cầu Mộ Quân tự mình lấy thuốc. Lúc hỏi mới biết được ra cây thuốc này chỉ mọc ở nơi hẻo lánh phía nam. Chỗ đó năm nay khí hậu khác thường, làm cho sản lượng thuốc này giảm mạnh, vì thế nơi nơi đều thiếu hàng, giá cũng tăng cao. Nghe tình huống này, Cầu Mộ Quân vốn định lấy nhiều chút, nhưng ông chủ cho, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể lấy mười ngày thuốc.


      Cầu Mộ Quân cầm thuốc trở về, đến nửa đường trời lại đột nhiên mưa.


      Nàng kinh hoảng ôm thuốc vào trong lòng, nhìn bốn phía nhưng thấy chỗ nào có thể trú mưa. Thuốc bị dính chút nước mưa biến chất, nàng che chở cẩn thận, để mưa rơi lên tóc, quần áo, hối hận mang theo ô. Nhưng mưa mùa hè, dù nàng ôm chặt thuốc trong lòng như thế nào cũng vô dụng, làm thế nào bây giờ? Nàng nhất thời sốt ruột. Xa xa chiếc xe ngựa tới, qua nàng lại chậm rãi ngừng lại, vòng lại tới trước mặt nàng


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ ngẩng đầu, liền thấy Thích Ngọc Lâm từ trong xe ngựa ló ra. “Cầu tiểu thư, nàng mua thuốc sao?”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      Thích Ngọc Lâm :“Ta ra muốn đưa tiểu thư đoạn, nhưng mà trong xe chỉ có mình ta, chỉ sợ tiểu thư lên ngồi cùng ta. Nếu tiểu thư đem thuốc giao cho ta đặt trong xe ngựa, ta để cho xe ngựa tới nhà nàng trước, nàng theo đằng sau xe ngựa cũng được.”


      Cầu Mộ Quân bật cười, nhìn :“Nếu ta đem thuốc giao cho công tử, sợ công tử cầm thuốc chạy mất.” liền tới trước xe ngựa.


      Thích Ngọc Lâm đứng dậy tiếp nhận gói thuốc trong tay nàng, để cho nàng tự lên, nhưng váy dài khiến Cầu Mộ Quân lên được, vẫn phải để cho Thích Ngọc Lâm giúp nàng.


      quý phủ Cầu hầu gia.” Thích Ngọc Lâm với xa phu phía ngoài.


      Cầu Mộ Quân lên xe, ngồi đối diện Thích Ngọc Lâm, sửa sang lại quần áo ướt nửa người nhìn thấy Thích Ngọc Lâm đưa khăn tay qua.


      “Đây phải của ta, là của mẹ ta, bà để tú phường trong thành thêu, sai ta thuận tiện giúp bà mang về.” Chưa đợi Cầu Mộ Quân , liền giành trước.


      Cầu Mộ Quân nhìn khăn tay, :“Nếu vẫn còn mới, ta sao có thể biết xấu hổ mà dùng.”


      sao, trở về ta là ta dùng rồi, bà có rất nhiều khăn tay, để ý hai cái này đâu.” Thích Ngọc Lâm vẫn đưa tay khăn đến trước mặt nàng.


      Cầu Mộ Quân đưa tay nhận khăn tay, :“Cám ơn Thích công tử.”


      Nàng dùng khăn lau mặt, Thích Ngọc Lâm dường như biết nên nhìn, liền dời ánh mắt về phía khác, lại nhịn được nhìn về phía nàng


      Lau khô mặt, Cầu Mộ Quân ngượng ngùng đưa tay khăn trả , hơi hơi đỏ mặt. Thích Ngọc Lâm cười cười, nhận lấy khăn tay.


      “Thích công tử đưa ta về nhà, chậm trễ chuyện của ngươi sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Thích Ngọc Lâm :“ sao, hôm nay ta vốn hẹn vài vị bằng hữu, …… ngoại ô uống rượu luận thi, kết quả nửa đường gặp trời mưa. Ta nghĩ lúc này luận thi cũng luận được, nên trở về. Dù sao về nhà cũng có việc gì làm, đưa tiểu thư về coi như là chuyện tốt. cho Vi Vi biết, phỏng chừng cảm tạ ta đấy!”


      Cầu Mộ Quân cười :“Phiền toái Thích công tử .”


      Hai người dọc theo đường trò chuyện, cũng còn có chút xấu hổ, cách Cầu phủ còn có vài bước, Thích Ngọc Lâm để xa phu ngừng xe. “Cầu tiểu thư dừng ở đây , miễn cho người trong nhà ngươi nhìn thấy nàng từ xe ngựa của ta xuống, nàng.” Thích Ngọc Lâm .


      Cầu Mộ Quân ngờ còn có thể lo lắng chu đáo như vậy, cười cười với , lại cảm tạ, cầm thuốc muốn xuống xe ngựa.


      “Cầu tiểu thư đợi chút.” Thích Ngọc Lâm lấy ra chiếc ô ở bên cạnh :“Vẫn còn mưa, Cầu tiểu thư vẫn nên cầm cái ô này , miễn cho thuốc bị hỏng.” xong, đưa ô nàng.


      Xe cũng ngồi, khăn tay cũng dùng, còn ngồi trong cùng chiếc xe ngựa lâu như vậy nếu từ chối có vẻ hay, Cầu Mộ Quân liền nhận lấy cái ô.


      “Cám ơn Thích công tử, chờ ngày nào đó ta để cho Vi Vi mang về.” Cầu Mộ Quân .


      Thích Ngọc Lâm cười :“Ta đưa ô cho tiểu thư, là đáp tạ tiểu thư cùng ta cả đoạn đường, nếu tiểu thư làm vậy chỉ sợ nha đầu Vi Vi kia cũng lười cầm lại.”


      Cầu Mộ Quân cười cười, miễn cưỡng che ô xuống xe ngựa.


      Đợi nàng vào cửa lớn Cầu phủ rồi, xe ngựa mới quay đầu rời .


      Trời mưa liền hai ngày, sau đó lại nắng, tiếp theo liền nghênh đón lễ Thất Tịch.


      Thất Tịch trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, đương nhiên thể thiếu phần Thích Vi, thậm chí từ hai ngày trước Thích Vi hẹn sẵn với Cầu Mộ Quân.


      Khi Cầu Mộ Quân lại lần nữa đến quán trà Thấm Nhã, chỉ thấy Thích Vi còn thấy Thích Ngọc Lâm.


      Thích Vi thấy nàng nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, liền giải thích :“Mộ Quân tỷ tỷ, là muội dẫn huynh ấy tới, tỷ có biết Thất Tịch vài năm nay, quán rượu Hồng Thái buổi tối đều cử hành ‘Đại hội Khất thải’?”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      Thất Tịch là ngày của nữ nhi, rất nhiều nữ tử chưa gả ở kinh thành đều tham gia. Mà quán rượu Hồng Thái lại là nơi tổ chức. Ngày này hàng năm trước cửa lâu dựng cái cột cao, ở đỉnh có quả thất thải tú cầu (1), sau đó để cho nam tử trẻ tuổi chưa kết hôn chém giết, lấy được tú cầu những được phần thưởng là số tiền lớn, còn có thể cầm tú cầu trong tay tặng cho nữ tử mình thích. Khi nam tử giao tú cầu cho vị nương kia, quán rượu sớm mời bà mối, ra thay nam tử tuổi trẻ đó làm mai với nhà .

      (1) Thất thải tú cầu: quả tú cầu 7 màu


      Từ lần đầu tiên tổ chức, đại công tử của Vương viên ngoại bắt được tú cầu, dưới khung cảnh hoa rơi đầy trời, tặng cho tiểu thư Dương gia, sau đó hai bên lập tức hỉ kết lương duyên, cho tới bây giờ sinh ra trai . Khuê trung nữ tử chưa gả kỳ vọng nam tử mình thích có thể cướp được thất thải tú cầu, Thất Xảo nương nương phù hộ vào quả tú cầu của , sau đó ở dưới ánh trăng, trong tiếng hoan hô của mọi người đính hạ việc hôn nhân.


      Thích Vi :“Quà tặng năm nay mấy ngày hôm trước được quán rượu Hồng Thái thông báo, là bức họa ngọc hoa sen rất đẹp, muội để cho huynh ấy cướp thất thải tú cầu cho muội, để muội ôm ‘Hoa sen đồ’ về nhà, chỉ cho phép thành công được thất bại!”


      Cầu Mộ Quân cười nhìn Thích Ngọc Lâm :“Thích công tử có muội muội như này đúng là đáng thương.”


      “Ha ha, Mộ Quân tỷ tỷ được giúp huynh ấy!” Thích Vi kéo nàng .


      Thích Ngọc Lâm chỉ cười nhìn Cầu Mộ Quân, gì.


      “Đúng rồi, chúng ta Thành Đông , muội nghe được bên kia có tiếng hát. Chờ ‘người kia’ đến chúng ta liền xem, chừng là có ca múa.” Thích Vi .


      Cầu mộ kỳ lạ :“Chờ ai?”


      Thích Vi thần bí cười, :“Đợi lát nữa tỷ biết !” xong, liền kéo nàng xuống lầu, Thích Ngọc Lâm theo sau. Đến Thành Đông, Thích Vi chỉ vào gốc cây liễu :“Là nơi đó là nơi đó, chúng ta chờ ở chỗ này .” Mặt trời có chút chói chang, Cầu Mộ Quân miễn cưỡng che, thấy Thích Vi thần thần bí bí, rất kỳ lạ.


      Thích Ngọc Lâm cũng nhịn được hỏi:“Rốt cuộc là ai, người muội mời đến có thể có gì tốt?”
      “Hừ! Huynh chờ biết! Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ thấy nàng nhất định chấn động.” Thích Vi vừa , vừa nhìn về phía xa.


      Thích Ngọc Lâm nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì, phải là……” mới nửa bị Thích Vi bưng kín miệng,“ cho , muội muốn cho Mộ Quân tỷ tỷ kinh hỉ!”


      “Là kinh hách có.” Thích Ngọc Lâm dội nước lã :“Mấy người chúng ta phải tốt hơn sao, vì sao muốn gọi Phong nha đầu kia đến?”


      Thích Vi lườm cái :“Huynh sao lại như vậy! Nàng rất khó mới được ra ngoài chơi lần.”


      Thích Ngọc Lâm nhìn ô trong tay Cầu Mộ Quân, :“Cầu tiểu thư, để ta cầm hộ nàng.” xong, liền nhận lấy ô trong tay nàng.


      “Ha ha, Vi Vi!” giọng quen thuộc từ phía sau truyền đến, Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm đồng thời quay đầu lại, thấy được có người về phía này
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :