1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 95: Tiểu Nhụy chết
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tiểu Nhụy giọng :“Tiểu thư, em sao.”


      Cầu Mộ Quân hỏi:“Cũng cầm theo cái gì nữa sao?”


      Tiểu Nhụy lắc đầu.


      Cầu Mộ Quân gật đầu :“Vậy cũng tốt, dù sao trở về nhà cũng thiếu cái gì.” xong liền ra ngoài.


      Bên ngoài hoàn toàn tối đen còn thấy chút ánh mặt trời, vườn hoa vẫn yên lặng mở ra, bọn hạ nhân vẫn lui tới lui như thường lệ vội vàng làm chuyện của mình. Cảnh tượng này nàng quen thuộc như vậy, nàng từng cảm thấy nơi này chính là nhà của nàng, nhưng bây giờ nàng mới biết được nàng chưa từng thuộc về nơi đây, mà nơi này cũng vẫn chưa từng thực có nàng.


      Lúc sắp đến cửa, Tiểu Nhụy đột nhiên :“Tiểu thư, em để quên đồ người ở đây chờ em chút, em quay về lấy.”


      Cầu Mộ Quân gật đầu, nàng liền xoay người , giữa trời chiều, bóng lưng có vẻ thê lương.

      Cầu Mộ Quân đứng ở cửa, nhìn cửa lớn phía trước vì nàng mà mở ra, biết là cảm giác gì.

      ra khỏi cửa này, tất cả đều chấm dứt sao? Tất cả, có khả năng trở lại như trước sao? Nàng vẫn là Cầu Mộ Quân trước đây, thế giới vẫn như trước kia sao?


      Đoàn Chính Trung chỉ là người khách qua đường trong sinh mệnh của nàng, hai tháng mười tám ngày so với cả đời vài thập niên, quả là gì.


      Nàng đứng ở cửa hồi lâu, Tiểu Nhụy lại chậm chạp đến. lúc nàng nghĩ có nên trở về tìm nàng hay , trong Đoàn phủ lại xảy ra náo loạn, bọn hạ nhân đều chạy về phía.


      Giữa trời chiều yên tĩnh, đột nhiên có ồn ào, thanh ồn ào kia đặc biệt tập trung tại chỗ, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được câu: Có người rơi xuống nước .


      Nhớ tới bóng dáng Tiểu Nhụy vừa rồi, trong lòng đột nhiên có cảm giác tốt, Cầu Mộ Quân cũng theo bọn hạ nhân chạy đến góc vườn.


      Thấy hành lang dài phía trước, thấy mọi người hành lang dài đều xuống xem, sau đó nàng cùng vài hạ nhân khác chạy tới bên cạnh ao, thấy khoảng máu từ đáy nước lan ra.


      Trong lòng đột nhiên đau đớn, nàng quên hét lên.


      Thủ vệ Đoàn phủ có người nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi tới nơi máu loãng ngừng dâng lên, vớt người lên. Cầu Mộ Quân nhìn ràng, đúng là Tiểu Nhụy.


      Đột nhiên nàng cảm thấy muốn ngất, Cầu Mộ Quân chống lên thân cây bên cạnh, ngơ ngác nhìn thủ vệ nâng Tiểu Nhụy lên bờ.


      Quản gia chạy đến, hạ nhân kéo Tiểu Nhụy lên dò xét hơi thở của nàng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân : “Phu nhân, tắt thở rồi.”


      Cầu Mộ Quân buông thân cây ra, chậm rãi lên phía trước, từ từ quỳ xuống trước mặt nàng, đưa tay đặt ở dưới mũi nàng. Mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, bộ dáng thanh thuần trẻ trung.


      Tay Cầu Mộ Quân hơi hơi phát run, rụt tay lại, nhìn Tiểu Nhụy :“Quản gia, có thể mượn ngài hai người giúp ta đưa nàng đến Cầu phủ ?”


      Quản gia :“Đây là đương nhiên.” Quản gia quay đầu chỉ vào hai nam phó :“Các ngươi phụ trách đem di thể Tiểu Nhụy nương cùng phu nhân bình an đến Cầu phủ.”


      Hạ nhân nghe xong phân phó, lập tức lấy ván cửa cùng vải trắng, nâng Tiểu Nhụy lên ván cửa.


      Cầu Mộ Quân đứng lên :“Cám ơn quản gia, còn có…… Quản gia sau này nếu thấy ta, gọi ta Cầu tiểu thư .” xong, nàng nhìn Tiểu Nhụy bị nâng ván cửa, xoay người ra cửa trước.


      Tiểu Nhụy chết…… chết…… là tự sát, lại cố ý chọn nơi nàng từng ngã xuống.


      Vì sao? Vì sao nàng lại tự sát?


      Bởi vì mình bị bỏ? Cái đó có liên quan đến nàng sao?


      Trời dần vào đêm, dường như ngay cả tiếng dế kêu đều trở nên thê lương, gió trở nên lạnh lẽo thấu xương.


      Hai hạ nhân nâng thi thể Tiểu Nhụy phủ vải trắng phía trước, Cầu Mộ Quân theo ở phía sau.
      Tất cả là mơ sao?


      Ban ngày, nàng còn cùng Đoàn Chính Trung xem ngựa, còn cùng Công chúa Sanh Dung chơi đùa, Tiểu Nhụy còn vui vẻ, nhưng mặt trời vừa lặn, nàng nhận được tờ hưu thư, cùng người nàng từng tưởng ở cạnh cả đời trở thành người lạ, tận mắt nhìn người ta vớt thi thể nha hoàn cùng nàng làm bạn năm năm.


      Nàng thất thần đường, ràng là về nhà mình lại như nhận ra đường, chỉ biết theo người phía trước. Giữa hai nam nhân trước lộ ra tấm ván gỗ, lộ ra tấm vải trắng, cùng khuôn mặt mười tám tuổi trắng bệch mà nàng dám nhìn.


      Đến Cầu phủ trời tối rồi, hạ nhân canh cửa mở cửa, nhìn thấy tình hình bên ngoài, ngây người lúc mới mở cửa, lại lập tức xoay người gọi Cầu Vĩ, Cầu phu nhân tới.


      Dù Cầu Vĩ nhân từ, cũng đem thi thể nha hoàn vào quý phủ của mình, chỉ cho người suốt đêm đưa Tiểu Nhụy về nhà.


      Cầu Mộ Quân nhìn người xa, trong lòng đau nhức như muốn nát ra.


      So với Tiểu Nhụy, mệnh của nàng vẫn tốt hơn nhiều.


      vào trong nhà, nhìn ánh mắt cha mẹ thân thiết hỏi han, Cầu Mộ Quân lấy hưu thư người ra.
      “Lý do thực bỏ con là gì?” Cầu Vĩ vừa thấy liền biết có tình, lập tức hỏi. Cầu phu nhân cũng vội cho hạ nhân lui ra, đóng cửa lại.


      Cầu Mộ Quân :“Bởi vì lúc trước, con bị người hạ dược, sau đó…… Sau đó…… Bị người…… biết con thất thân, liền bỏ con.” Nàng cúi đầu, ôm chặt hai tay, nhất thời ra lời.


      Cầu phu nhân lập tức kinh hãi, bi thống :“Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!” Bà dùng sức lắc lắc Cầu Mộ Quân, kích động hỏi :“Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì……”
      Cầu Mộ Quân cúi đầu, lời nào.


      “Mệnh con ta sao lại khổ như vậy!” Cầu phu nhân xong liền khóc rống lên.


      Cầu Vĩ từ từ nhắm hai mắt trầm mặc hơn nửa ngày, mới mở miệng :“Mộ Quân, phải sợ, cho cha rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người kia là ai?”


      Cầu Mộ Quân lắc đầu, :“ biết, lúc ấy người nọ che mặt, mặc đồ đen, hơn nữa…… Hơn nữa thần trí con cũng …… Cái gì cũng ……”


      Cầu Mộ Quân cắn chặt môi nhắc lại, Cầu Vĩ cúi đầu trầm mặc, Cầu phu nhân vẫn khóc lớn.


      Cuối cùng, Cầu Vĩ :“Như vậy cũng tốt, cách xa Đoàn phủ cũng tốt.” Sau đó vỗ vỗ lưng Cầu phu nhân :“Nàng phải thường nhớ Mộ Quân sao, bây giờ con trở lại nàng nên vui vẻ mới phải. Nếu thấy có người vừa ý hứa hôn cho con, nếu có, cũng sao. Dù sao chúng ta có con trai, có con bên người, người nhà hoà thuận vui vẻ, vậy cũng tốt.”


      Cầu phu nhân còn khóc, Cầu Mộ Quân cũng ngẩng đầu lên :“Mẹ, cha rất đúng, con đau lòng chút nào. Dù sao ở Đoàn phủ cũng bị tra tấn, cả ngày muốn về nhà. Nhưng con khiến mọi người lo lắng rồi .”


      Lúc này Cầu phu nhân rốt cục chuyện: “ bậy, con làm sao có thể khiến mẹ phiền, con vĩnh viễn đều là con bảo bối của mẹ!”


      Cầu Mộ Quân cười, nước mắt rơi xuống, nằm vào trong lòng Cầu phu nhân.


      Ngày hôm sau, nàng đến nhà Tiểu Nhụy. Là cái phòng , nhà chỉ có bốn bức tường, kỳ lạ là hạ nhân gần đây nhà này có người, đến hôm nay cũng thấy có người.


      Cầu Mộ Quân nhìn nồi và bếp, nơi này dường như mấy ngày có người ở rồi.


      Vậy muội muội của Tiểu Nhụy đâu?


      Hỏi hàng xóm bốn phía, đều biết. Tiểu Nhụy chết, muội muội Tiểu Nhụy lòng nhớ thương cũng thấy. Vì sao? Tiểu Nhụy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      có thân nhân, lại là mùa hè nên Cầu Mộ Quân đành phải đốt cho nàng chút tiền giấy, quần áo, mời người làm lễ cúng bái, sau đó hạ táng nàng, đến buổi chiều mới hoàn thành.


      Khi xuống núi, đột nhiên lá mảnh trúc bị tước làm hai rơi xuống người nàng.


      Cầu Mộ Quân nhặt lá trúc kia lên, lập tức nhớ tới người.


      Cố Dật Lâu!


      Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, quả nhiên thấy được cách đó xa có rừng cây , bên cạnh mọc mấy cây trúc.


      Đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, chung quy Cầu Mộ Quân vẫn muốn gặp , nên với nha hoàn hạ nhân phía sau:“Các ngươi ở nơi này chờ, ta đến bên kia chút.” xong, liền đến bên rừng cây .


      Vòng qua khúc quanh, Cầu Mộ Quân thấy Cố Dật Lâu mặc bộ đồ màu đen.


      còn sống. Nhưng khuôn mặt lại tiều tụy hơn chút, tinh thần cũng có chút suy sút.


      Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố Dật Lâu :“Mộ Quân, nàng có muốn cùng ta rời ?”


      Cầu Mộ Quân nhìn , nghi hoặc :“ nơi nào?”


      xa khỏi nơi thị phi này, đến nơi ai có thể tìm được chúng ta, đến nơi chỉ có hai chúng ta, được ?” .


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân thể tưởng tượng nổi sao đột nhiên lại như vậy.


      “Mộ Quân……” Thấy nàng lâu lời nào, vội vàng tiến lên phía trước vài bước.


      “Cố công tử, ta……” Trong lòng Cầu Mộ Quân đau xót, gian nan :“Thực xin lỗi, ta…… Ta quyết định ở bên cạnh cha mẹ ta cùng bọn họ cả đời.”


      !” Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức :“Nàng thể, bọn họ…… Bọn họ cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!” xong, giữ cánh tay nàng lại.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 96: Tỷ muội
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      !” Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức :“Nàng thể, bọn họ…… Bọn họ cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!” xong, giữ cánh tay nàng lại.


      Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, tránh , :“Cố công tử, duyên phận chúng ta ra hết từ tám năm trước rồi.”


      Cố Dật Lâu tinh nhãn mất thần, nhìn nàng hỏi:“Mộ Quân, theo ta , nàng nguyện ý ?”


      ” Cố…”


      “Tiểu thư –” Cầu Mộ Quân còn chưa biết nghe được nha hoàn phía sau gọi.


      “Ngày mai, lúc mặt trời lặn, ta ở bến tàu thành đông chờ nàng.” Cố Dật Lâu xong, bóng người chợt lóe, biến mất trước mắt nàng.


      “Tiểu thư, người ở đâu?” Tiếng nha hoàn ngày càng gần, Cầu Mộ Quân nhìn về hướng xa, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng Cố Dật Lâu nữa mới đáp tiếng, ra khỏi rừng cây.


      Mấy ngày thấy, lại đột nhiên muốn nàng cùng rời .


      Vì sao?


      Mấy ngày nay ở nơi nào? Vì sao đột nhiên lại những lời ấy? Cùng rời khỏi kinh thành, rời xa cha mẹ, nàng làm được.


      Nhưng nhìn bộ dáng của , giống như đùa, mà vô cùng chân . Dù sao nàng cũng nhất định phải cự tuyệt . Sớm biết như thế, bọn họ cần gì phải gặp lại sau mười năm? Là để cho nàng phụ như thế sao?


      Nếu người nàng là Cố Dật Lâu mà phải Đoàn Chính Trung, tốt? Có lẽ, nàng thực cùng lưu lạc thiên nhai, có lẽ nàng khuyên gặp cha mẹ nàng…… Dù cho như thế nào, nàng cùng Cố Dật Lâu đều hạnh phúc .


      Về nhà mới phát trong nhà có khách, là bà mối Triệu trong kinh thành.


      Bà mối đến nhà đương nhiên là làm mai, nàng là kẻ điêu ngoa lắm mồm bị chồng ruồng bỏ, khẳng định phải đến làm mai cho nàng, vậy chắc là Tư Huyên.


      Nàng về nhà bao lâu, bà mối Triệu liền , hỏi Cầu phu nhân mới biết được là công tử nhà Vương Thừa tướng để ý Tư Huyên.


      Cầu Vĩ cùng Cầu phu nhân dường như rất vừa lòng với chuyện hôn nhân này, lập tức gọi Cầu Tư Huyên tới.


      Còn chưa chờ hai người mở miệng, Cầu Tư Huyên liền :“Con đồng ý.”


      Cầu phu nhân nhíu mày :“Lần trước Lý đại nhân mới hai mươi sáu tuổi, con chê người ta lớn tuổi. Bây giờ Vương công tử này là con trai Thừa tướng, năm trước còn tự mình trúng tú tài, cha con cũng gặp rồi, tuấn tú lịch , vì sao con còn hài lòng?”


      Cầu Tư Huyên chỉ cúi đầu, thái độ kiên quyết :“Dù sao con cũng đồng ý, hai người có bản lĩnh trói con lại đưa lên kiệu hoa!” xong, liền xoay người chạy vào phòng.


      Cầu phu nhân tức giận với Cầu Vĩ:“Người xem xem, đây là thái độ gì, thiếp cũng phải muốn hại nàng, nhà người ta như vậy dù là Mộ Quân thiếp cũng vui mừng đáp ứng! Nó nhìn Mộ Quân ? Nó có phúc lại biết hưởng!”


      Cầu Vĩ giận dữ :“Quên quên , tùy nó , dù sao chúng ta cũng ép được, có lẽ con bây giờ còn , chờ qua hai năm nữa là được.”


      “Còn ?” Cầu phu nhân hừ tiếng, :“ mười tám còn sao, qua hai năm nữa hai mươi, khi đó nó có muốn, nhưng người ta còn muốn lấy lỡ sao?”


      “Duyên phận do trời định, ông trời đều có an bài, nàng cũng đừng quá quan tâm.” Tuy rằng Cầu Vĩ như vậy, biểu tình mặt cũng thoải mái như thế.


      Cầu phu nhân lập tức :“Được được được! Thiếp quan tâm, thiếp cũng phải có con để quan tâm, chẳng nhàn rỗi đến vậy. Về sau chuyện của nó thiếp bao giờ quản nữa, tùy nó , gả cũng tốt lấy chồng cũng tốt, dù sao cũng thiếu miếng cơm cho nó!” xong, bà cũng tức giận trở về


      Cầu Mộ Quân ngồi bên đứng dậy, :“Cha, cơm làm xong, người ăn cơm trước , con khuyên mẹ vài câu.”


      Cầu Vĩ gật đầu, Cầu Mộ Quân liền theo Cầu phu nhân vào phòng.


      Cầu phu nhân ra rất dễ khuyên, chỉ cần vừa thấy Cầu Mộ Quân, tất cả tâm tư đều đặt ở người nàng, giống nàng đành lòng giận dỗi con của mình.


      Cuối cùng, Cầu Mộ Quân khuyên tới khuyên lui, vẫn lấy chuyện mình mà khuyên nửa ngày.


      Khuyên xong Cầu phu nhân, nàng lại đến phòng Cầu Tư Huyên.


      Nàng cùng Cầu Tư Huyên từ tình cảm vốn tốt. Cầu Tư Huyên là tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo mạnh bạo, trước đây nàng ta mới là tiểu thư, khắp nơi muốn mọi người đặt nàng lên đầu. Khi trưởng thành mẹ ruột nàng mất, tỷ tỷ là nàng lại trở thành tiểu thư, Cầu Tư Huyên lại càng ghét nàng, giống như có thù oán vậy. Mà nàng cũng cố gắng cải thiện quan hệ hai người, chỉ cố gắng bảo trì để nàng cùng mâu thuẫn náo loạn, về sau quan hệ tỷ muội còn bằng nha hoàn bên người.


      Nghĩ đến đó, Cầu Mộ Quân có chút áy náy, thế nào mình cũng là tỷ tỷ lớn hơn nàng ấy tuổi, mẫu thân nàng ấy lại mất sớm, lẽ ra nên chiếu cố nàng thêm ít, nhưng mình lại……


      Cầu Mộ Quân đẩy cửa vào, Cầu Tư Huyên ngồi ở giường nhìn thoáng qua cửa, lại quay mặt .


      Cầu Mộ Quân ngồi bên cạnh nàng, giọng :“Tư Huyên, đừng khó chịu, chỉ cần muội đồng ý, cha mẹ ép muội, ngày mai để bà mối vài câu với Vương gia là được rồi, đừng để ý.”


      Cầu Tư Huyên lên tiếng, Cầu Mộ Quân còn thêm:“Tư Huyên, có thể cho tỷ biết vì sao đồng ý ? Nếu biết vị Vương công tử kia là loại người nào, tỷ có thể xem hộ muội, hoặc chúng ta tìm cơ hội len lén xem xét cũng được. Nhỡ đâu lại là người hợp duyên với muội sao?”


      Thấy nàng vẫn là lời nào, Cầu Mộ Quân hỏi dò:“Hay là…… Muội có người trong lòng? Nếu là như vậy, cho dù là điều kiện tốt, cũng có thể thử xem ý cha như thế nào.”


      Lúc này Cầu Tư Huyên quay đầu lại :“Chuyện của ta cần ngươi quản, có thời gian ngươi lo chuyện của chính mình !”


      “Tư Huyên, tỷ……”


      cần ngươi lo, mẹ ngươi quản được ta, ngươi lại muốn đến quản ta sao?” Cầu Tư Huyên lớn tiếng. Cầu Mộ Quân yên lặng, đứng lên ra khỏi phòng nàng.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 97: Bi thương
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân yên lặng, đứng lên ra khỏi phòng nàng.


      Trước giờ vẫn luôn như vậy, nếu Tư Huyên muốn nàng nhúng tay vào, nàng cũng muốn tự mình kiếm chuyện.


      Nhưng, dù sao nàng ta cũng là muội muội của nàng, vẫn khiến cho người ta lo lắng.


      Trời lại tối, bốn phía dần im lặng.


      Nằm ở giường, nhìn đỉnh màn hai tháng gặp, quen thuộc mà lại xa lạ.


      Ngày đầu tiên rời khỏi Đoàn Chính Trung, nàng vẫn sống lặng lẽ như trước. Tuy rằng thường xuyên nhớ tới vườn hoa Đoàn phủ, nhớ tới bộ dáng thản nhiên của , nhưng thời gian dù sao cũng vẫn trôi qua.


      Thế gian này, đâu có ai thiếu người liền sống nổi, huống chi lại là người cần nàng.


      Cố Dật Lâu…… độc của được giải chưa? muốn báo thù nữa sao? Vì sao đột nhiên muốn mang nàng ? Tiểu Nhụy rốt cuộc vì sao tự sát? Muội muội của nàng đâu?


      Nghĩ như vậy đến nửa đêm, vẫn thấy rối tinh rối mù, tất cả mọi người đều có mặt trong giấc mộng của nàng. Đầu tiên là Đoàn Chính Trung bắt đầu tốt đẹp, đột nhiên trở mặt, đánh nàng cái tát, ném hưu thư cho nàng; Sau đó lại là Cố Dật Lâu cùng Đoàn Chính Trung chém giết nhau, sau đó nàng lại thấy được Tiểu Nhụy cả người đầy máu……


      Buổi chiều ngày hôm sau, nàng vẫn đến bến tàu thành đông.


      Nàng muốn lưu lạc thiên nhai cùng Cố Dật Lâu, nhưng nàng vẫn muốn gặp lần cuối, ràng mọi chuyện cho .


      Lúc nàng đến, Cố Dật Lâu chờ ở bên bờ. Gió thổi mặt hồ tạo nên tầng tầng sóng gợn, ánh chiều tà lòe lòe sáng. Bên bến tàu chỉ có cái thuyền , người chèo thuyền cao tuổi đầu đội đấu lạp.


      Thấy nàng, Cố Dật Lâu cười thực vui vẻ, sau vẻ mặt nhất thời trầm tĩnh lại.


      Cầu Mộ Quân đến gần , ngượng ngùng cúi đầu :“Thực xin lỗi…… Ta muốn cùng ngươi, nhưng…… muốn đến gặp ngươi lần.” Lúc này, nàng lại hối hận. Nếu mình muốn cùng lẽ ra nên đến, nên xuất trước mặt khiến lại thất vọng lần nữa.


      Tươi cười mặt dần dần biến mất, trở nên cực kỳ sầu não đơn, lại vẫn cười khổ chút, :“Ta nghĩ…… nàng muốn ở bên cạnh ta.”


      ra……” Cầu Mộ Quân nắm chặt tay, mở miệng :“ ra, ta …… Đoàn Chính Trung.” mặt Cố Dật Lâu lại ra nụ cười.


      “Là sao?” thản nhiên hỏi, lẩm bẩm: “Tất cả quả nhiên là trời định. Nhưng……” lại nhìn nàng :“ bỏ nàng, nàng muốn chờ sao?”


      , ta chờ , nhưng dù như vậy ta cũng thể cùng ngươi, như vậy công bằng với ngươi?”


      “Ta cần!” Cố Dật Lâu đột nhiên tiến lên nắm lấy bả vai nàng :“Nàng ta hay cũng được, ta cần, ta chỉ muốn ở bên nàng cả đời, cho nàng hạnh phúc, nàng thể Đoàn Chính Trung, chỉ biết hại nàng, nàng……”


      Lời đột nhiên ngừng lại, tinh nhãn vẫn nhìn nàng chằm chằm giống như muốn sâu vào lòng nàng. Sau đó, giọt máu từ miệng chảy ra.


      Cầu Mộ Quân kinh ngạc mà lại sợ hãi nhìn , miệng phát ra được lời nào.


      nắm chặt vai nàng, dường như muốn ôm nàng, nhưng lại chống đỡ được mà hạ xuống.


      ! Cố công tử, Cố công tử!” Cầu Mộ Quân nâng ngã ngồi đất, thấy phi đao cắm vào sau lưng , lập tức nhìn khắp phía, ngoại trừ mấy căn nhà cũ rải rác, nhìn thấy bất cứ kẻ nào.


      Cố Dật Lâu gian nan thở phì phò từng hơi từng hơi, túm chặt tay áo của nàng, môi run rẩy, kêu lên:“Mộ Quân……”


      “Cố công tử, Lâu, ngươi được chết, được chết, ta cầu xin ngươi……” Cầu Mộ Quân ôm lấy khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt .


      “Mộ Quân……” dùng hết khí lực toàn thân :“Ta…… Ta tên là Sở Mộc Thanh……” xong, thân thể run lên, bàn tay bắt lấy cánh tay nàng vô lực hạ xuống. Hai mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước dường như còn bao hàm tình thương.


      Cầu Mộ Quân ôm chặt lấy khóc rống lên, máu tươi sau lưng trào ra nhiễm đầy hai tay nàng.


      chết, cuối cùng, vẫn chết.


      Nếu nàng đến, có lẽ chết, ít nhất nàng nhìn thấy chết.


      Nụ cười của , thâm tình của , tư thế cầm kiếm tráng lệ của ở trong rừng trúc…… Tất cả, giờ khắc này đều ra ở trong đầu nàng. Vì sao nàng lại tới? Nàng muốn thấy lần cuối cùng, quả nhiên là thấy lần cuối. Đều do nàng, đều do nàng! Là nàng rủa , là nàng rủa chết !


      Đến khi trời tối, Cầu Mộ Quân mới mất hồn, cả người đầy máu trở lại Cầu phủ, khiến cho Cầu Vĩ cùng Cầu phu nhân hoảng sợ phen.


      Cầu phu nhân lập tức chạy lên giữ chặt nàng hỏi:“Mộ Quân, con làm sao vậy, làm sao vậy? Sao lại nhiều máu như vậy?” Vừa hỏi, vừa sốt ruột kiểm tra thân thể của nàng, xem nàng bị thương ở đâu.


      Cầu Mộ Quân chỉ khóc, mắt khóc sưng lên, hồi lâu mới nhìn Cầu Vĩ :“Cha, cho con biết, chuyện này rốt cuộc là sao, rốt cuộc là vì sao?”


      Cầu Vĩ vội hỏi :“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”


      Cầu Mộ Quân lao vào lòng ông, ôm ông khóc rống lên. Cầu Vĩ đỡ con ngồi xuống, chậm rãi :“Xảy ra chuyện gì, cho cha, cha nghĩ cách.”


      Cầu phu nhân phát người nàng sao, thấy vết thương, nhất thời nhàng thở ra, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng, cũng an ủi nàng.


      lát sau, cảm xúc của Cầu Mộ Quân chậm rãi bình phục, hít hơi :“Cha, lúc ở Đoàn phủ, con gặp được Cố công tử.”


      Cầu Vĩ kỳ lạ :“Cố công tử? Cố công tử nào?”


      “Chính là con trai Cố bá bá, Cố Dật Lâu.” Cầu Mộ Quân . Cầu Vĩ kinh ngạc, lập tức :“…… Cố gia phải tám năm trước ……”


      chết, còn ám sát Thích Tĩnh, nhưng hôm nay…… chết.” Cầu Mộ Quân xong, đem mọi chuyện của nàng cùng Cố Dật Lâu cho Cầu Vĩ, bao gồm chuyện ở nhà gỗ , bao gồm chuyện Đoàn Chính Trung Thích Tĩnh phái người bắt Cố Dật Lâu thất bại, cuối cùng, nàng rơi lệ :“Hôm qua đột nhiên lại xuất , muốn dẫn con , hẹn con hôm nay ở bến tàu cùng cao chạy xa bay. Nhưng hôm nay …… lại bị người bắn phi đao từ phía sau…… còn , tên Sở Mộc Thanh. phải Cố công tử sao? Vì sao lại tên là Sở Mộc Thanh ?” Cầu Mộ Quân tiếp:“Còn có Tiểu Nhụy, vì sao con vừa bị Đoàn Chính Trung bỏ, nàng liền tự sát? Cha, người có biết tất cả là vì sao ?”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 98: Sợ hãi
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu vĩ nhíu mày, yên lặng hồi lâu, :“Người kia cuối cùng tên Sở Mộc Thanh, Hình như là di ngôn, chắc là . Cho nên lúc trước là con cháu Cố gia là giả. Cố Dật Lâu cũng phải là thân phận tốt, nếu Cố Dật Lâu chết, cũng che giấu tung tích, nhưng Sở Mộc Thanh này lại muốn giả mạo Cố Dật Lâu. Giả mạo Cố Dật Lâu có lợi gì? muốn lừa ai chăng?”


      Cầu Vĩ nhìn nhìn Cầu Mộ Quân, :“ Kẻ thù Cố gia là Thích đại nhân, ta cùng với Thích đại nhân xưa nay chỉ là đồng liêu, cho dù ta có liên hệ với , cũng quan hệ đến con, tất yếu phải lừa con, chẳng lẽ người muốn lừa là Đoàn Chính Trung sao?”


      Cầu Mộ Quân :“Đoàn Chính Trung dường như tin là Cố Dật Lâu, tuy rằng mấy điểm Đoàn Chính Trung nghi ngờ đều có nguyên nhân, nhưng cuối cùng cũng gì. Nhưng Đoàn Chính Trung cũng phải kẻ dễ tin người như vậy, hẳn là thể nhanh như vậy tin người kia chính là Cố công tử, nhưng Đoàn Chính Trung lại làm gì. Đúng rồi!”


      Cầu Mộ Quân đột nhiên :“ Đoàn Chính Trung muốn giết kẻ…… Kẻ cường bạo con, còn hỏi con có phải là Cố công tử hay !”


      Cầu Vĩ :“Cha cũng thấy kỳ lạ, người như Đoàn Chính Trung làm sao có thể cho phép con mình ra khỏi Đoàn phủ gặp Cố Dật Lâu. Mmà Cố Dật Lâu là cao thủ, hẳn để cho người ta biết hành tung của , cho nên người hôm nay giết chắc chắn là theo dõi con, biết con quen biết , dường như chỉ có Đoàn Chính Trung.”


      Cầu Mộ Quân ngẩn người, thể tin :“Cha …… …… là bị Đoàn Chính Trung giết?”


      Cầu Vĩ nhíu mày :“Có lẽ là Thích Tĩnh? Chuyện Cố gia mưu phản lúc trước, tội danh là do tay bịa đặt ra, cũng là ra tay xử tử. Theo tính tình trừ cỏ phải trừ tận gốc, nhất định là muốn giết Cố Dật Lâu, hơn nữa thầm xuống tay vì nếu bị triều đình biết năm đó còn có cá lọt lưới, là do thất trách.”


      “Tiểu Nhụy…… Cha cảm thấy có liên quan đến Đoàn Chính Trung, trước lúc nàng đến Đoàn phủ vẫn rất tốt, muội muội nàng cũng vậy. Nhưng ở Đoàn phủ hai tháng, đến lúc phải rời liền tự sát. Nàng còn nhảy xuống hồ tự tử, cha cũng có lý do gì để đến chỗ Đoàn Chính Trung đòi công đạo.” Cầu Vĩ .


      Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm có chút sợ hãi. Tiểu Nhụy ở Đoàn phủ dường như đặc biệt quan tâm chuyện của Đoàn Chính Trung, còn luôn nghi ngờ Đoàn Chính Trung là thái giám giả…… Có thể, nàng biết cái gì nên bị Đoàn Chính Trung phát , sau đó……


      Hai người chết đều có liên quan đến , chẳng lẽ ……


      Cầu Mộ Quân dám nghĩ tiếp, cũng muốn nghĩ, bây giờ nàng chỉ cảm thấy nếu phải Đoàn Chính Trung, nếu liên quan đến may mắn. Nếu tất cả đều là do Đoàn Chính Trung, vậy…… Vậy nàng nên đối mặt với thế nào đây?


      Tiểu Nhụy chết, Cố Dật Lâu hoặc là Sở Mộc Thanh chết, đều tra ra manh mối. Ngày ngày trôi qua dường như yên bình, nhưng Cầu Mộ Quân hoàn toàn ngờ, tai ương đẫm máu, tiếp tục xảy ra ở bên người nàng.


      Gả cho đại thái giám tổng quản, thanh danh của nàng lập tức truyền xa, sau lại bị Đoàn Chính Trung bỏ khiến cho đại danh của nàng lại lần nữa lan truyền


      Trước kia, người khác còn có thể biết đến con Cầu hầu gia. Còn bây giờ dân chúng bình dân Cầu hầu gia bọn họ biết, nhưng đến Cầu tiểu thư gả cho thái giám, ngay cả thái giám cũng cần, bị đuổi về nhà ai ai cũng biết. Còn có thể buôn chuyện về nàng suốt hai, ba canh giờ nghỉ.


      Phố lớn ngõ đều đàm luận về nàng, tình hình này đương nhiên dần qua, nhưng đề tài muốn thực bị quên phải xuất đề tài khác lớn hơn. Mười ngày sau, trong kinh thành truyền ra đề tài mới, đó là tin tức Quan Thế bồ tát hiển linh ở Tích Hoa tự.


      Hơn phân nửa số người trong kinh thành, ngày mười tháng sáu, thấy được mây trắng Tích Hoa tự tụ thành hình Quan Thế Bồ Tát, cực kỳ giống tượng Quan trong Tích Hoa tự. Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh Tích Hoa tự liền được nâng cao, khách hành hương cả ngày nối đuôi.


      Cầu phu nhân vốn là người tin Phật, vừa nghe việc này lập tức muốn kéo Cầu Mộ Quân bái Quan , thậm chí còn muốn thỉnh cao tăng sửa mệnh cho nàng.


      Ngày đó Cầu Vĩ đường từ trong cung trở về, vừa vặn thấy được cảnh tượng kia, nghe Cầu phu nhân muốn cũng hưng trí muốn xem. Người nhà cùng , vừa khéo Cầu Tư Huyên cũng đến tuổi xuất giá, nên kéo nàng cùng luôn.


      Mấy người bái Quan xong, Cầu phu nhân lôi kéo Cầu Mộ Quân bảo muốn bái tất cả tượng phật to trong tự. Cầu Vĩ lại có hứng thú, liền tránh , muốn thăm nơi khác trong tự. Cầu Tư Huyên muốn cùng hai mẹ con các nàng, liền theo cha.


      Cầu phu nhân thay Cầu Mộ Quân cầu nhân duyên, lúc đến ‘nhân duyên’ Cầu Mộ Quân lập tức nhớ đến Đoàn Chính Trung.


      Khuôn mặt , giọng của , tất cả những thứ tốt đẹp, xấu xa có liên quan đến , mỗi ngày lại lên trong đầu nàng lần.


      Lúc này nàng mới hiểu được, tuy rằng nàng xa cũng có thể sống, nhưng muốn xóa trí nhớ về , quên tồn tại của , lại khó như vậy.


      Bái Phật, đốt tiền vàng, xem quẻ…… Cầu Mộ Quân cùng Cầu phu nhân vừa ra khỏi La Vấn điện, liền nghe được tiếng ồn ào. Rất nhiều người cùng chạy về phía, những người khác thấy vậy cũng chạy theo. Trong lúc nhất thời Tích Hoa tự loạn cả lên.


      Cảnh tượng này…… quen thuộc như vậy.


      Trong chớp mắt tim Cầu Mộ Quân như ngừng đập.


      Nàng sợ, nàng sợ……


      Trước khi rời khỏi Đoàn phủ cũng ồn ào, rối loạn như vậy, sau đó, nàng thấy thi thể Tiểu Nhụy.


      Cầu phu nhân kỳ lạ :“Dường như xảy ra chuyện gì, chúng ta nhìn xem. Cũng biết cha con bọn họ nơi nào.” xong, liền kéo Cầu Mộ Quân theo những người khác.


      Cầu Mộ Quân lo lắng, khẩn trương, vừa tìm kiếm bóng dáng cha cùng muội muội, vừa để mẹ kéo về phía trước.


      Phương hướng người khác chạy đến là gian sương phòng.


      Khi Cầu Mộ Quân cùng Cầu phu nhân tới nơi chung quanh sương phòng đứng đầy người. Bên trong, còn có mấy người vũ tăng của tự lấy gậy gộc ngăn cản.


      Cầu phu nhân lôi kéo Cầu Mộ Quân , rất khó khăn mới chen lên được. Qua khe hở, Cầu Mộ Quân thấy được góc quần áo phía trước.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 99: Thảm trong chùa
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu phu nhân lôi kéo Cầu Mộ Quân , rất khó khăn mới chen lên được. Qua khe hở, Cầu Mộ Quân thấy được góc quần áo phía trước.


      Váy màu lục, đúng là màu Cầu Tư Huyên mặc hôm nay. Giây phút kia lòng nàng như bị đánh mạnh cái. Cảm giác trong lòng…… cảm giác trong lòng đáng sợ như vậy…… Đây là chăng……


      “Tư Huyên!” Cầu phu nhân kêu lớn tiếng, chạy vào bên trong, lại bị vũ tăng ngăn cản.


      “Để cho ta vào, đó là con của ta, là con của ta!” Cầu phu nhân hét lớn, sau đó khóc nhìn bốn phía la lớn:“Lão gia, lão gia người ở đâu –”


      Cầu Mộ Quân cũng hoàn toàn thấy tình cảnh trong sương phòng. Tư Huyên, Tư Huyên vẫn mặc bộ quần áo màu xanh lục, nhúc nhích nằm ở trước cửa sương phòng.


      Đầu óc bắt đầu mê muội, đả kích liên tiếp mà đến, nàng chịu nổi.


      Nghe được tiếng Cầu phu nhân khóc la bên ngoài, người mặc áo cà sa từ trong sương phòng ra, giống như là trụ trì, phía sau còn hai vị tăng lữ theo, thân phận dường như cũng rất cao, tới trước mặt các nàng.


      “Vị thí chủ này, biết vị nữ thí chủ này sao?” Trụ trì chỉ Cầu Tư Huyên.


      Cầu phu nhân nặng nề gật đầu, vội :“Đúng đúng đúng, ta là mẹ của nàng.”


      Trụ trì để cho vũ tăng thả nàng cùng Cầu Mộ Quân qua, Cầu phu nhân lập tức muốn xông lên, lại bị trụ trì ngăn cản.


      “Thí chủ, vị nữ thí chủ này chết, trước khi người của quan phủ đến tra án, nên đụng vào di thể người chết. Trong sương phòng có hai vị nam thí chủ, hai vị nữ thí chủ có thể tiến vào nhìn xem có quen biết .” Trụ trì .


      Vừa nghe đến trong phòng còn có người, Cầu phu nhân sớm bị dọa chân mềm nhũn, cùng Cầu Mộ Quân thất thần, nghiêng ngả lảo đảo vào phòng trong. Đầu tiên là thấy Cầu Vĩ nhắm mắt ngồi giường, có vị hòa thượng già dùng nội công chữa thương cho ông.


      “Lão gia –” Cầu phu nhân đau đớn kêu tiếng, té xỉu đất.


      Cầu Mộ Quân vốn còn sức lực, bị Cầu phu nhân vùng vẫy, cũng ngã xuống. Trụ trì đỡ các nàng ngồi lên ghế :“Nữ thí chủ bảo trọng, vị nam thí chủ này vẫn chưa tắt thở, sư đệ cố gắng hết sức cứu trị, ổn thôi.”


      Cầu Mộ Quân nhìn cha, lại nhìn thi thể muội muội ngoài cửa, chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt.


      Vì sao người bên cạnh nàng từng người từng người gặp chuyện may, vì sao ngắn ngủn đến nửa tháng, nàng liền thấy ba người chết?


      Cầu phu nhân nghe Cầu Vĩ còn chưa chết, tâm tình ổn định lại chút. Bà mở mắt, nước mắt rơi xuống, nhìn Cầu Vĩ ngồi giường. Trong chốc lát, lão hòa thượng giường thu tay để ở sau lưng Cầu Vĩ, đặt ông nằm xuống giường, sau đó xuống. Cầu Mộ Quân muốn hỏi thế nào, lại phát mình thể nào mở miệng được, giống như mất năng lực chuyện.


      Lão hòa thượng với trụ trì:“Trụ trì sư huynh, mệnh của vị thí chủ này có thể bảo toàn, nhưng độc khí công tâm, gân cốt đùi cũng bị thương, chỉ sợ là phải an dưỡng đoạn thời gian.”
      Trụ trì nhắm mắt, :“A di đà Phật, thiện tai thiện tai!”


      Trái tim Cầu Mộ Quân cuối cùng cũng có thể buông lỏng chút, nhìn Cầu Vĩ lúc lâu mới quay đầu nhìn người còn nằm mặt đất, chỉ cảm thấy kinh hoàng.


      Người đó, lúc nàng ở Đoàn phủ gặp lần …. Thái tử!


      Bên ngoài có tiếng bước chân chỉnh tề cùng tiếng ngựa rít, Cầu Mộ Quân vừa tránh qua bên, liền nhìn thấy đội quan sai vọt vào. Quan sai đứng nghiêm, sau đó người vội vã chạy vào, đúng là Đại Tư – Thích Tĩnh.


      Thích Thích vừa thấy Thái tử, thất thanh hét lớn:“Thái tử! Thái tử!” sau đó gọi lớn:“Ngự y, ngự y, mau!”


      Ngự y từ ngoài cửa chạy vào, nhìn Thái tử, nhìn Thích Tĩnh lắc lắc đầu. Sắc mặt Thích Tĩnh đại biến, cả người lung lay như sắp đổ .


      tình liên quan đến Thái tử, triều đình xử lý cực nhanh, lập tức điều tra nguyên nhân hai người chết. Thái tử cùng Cầu Tư Huyên đều bị loại ám khí có độc giết chết, Cầu Vĩ cũng là bị ám khí này đả thương đùi cùng ngực, nhưng trái tim Cầu Vĩ có chút khác biệt so với người thường, ám khí sượt qua sát trái tim, thế nên mới giữ được mạng.


      Được ngự y chăm sóc, ngày hôm sau Cầu Vĩ liền tỉnh lại, ràng tình hình.


      Cầu Vĩ cùng Cầu Tư Huyên dạo trong chùa, Cầu Vĩ ngoài ý muốn gặp được Thái tử. Bên ngoài nhiều người, Thái tử liền cùng Cầu vĩ tới sương phòng sau chùa. Hai người ở trong sương phòng chuyện, Cầu Tư Huyên ở ngoài cửa chờ.


      ra Thái tử nghe Quan Tích Hoa tự hiển linh, Hoàng Thượng mấy ngày gần đây long thể lại bất an, cho nên Thái tử muốn đến Tích Hoa tự thắp nén hương, thay Hoàng Thượng cầu bình an. Hai người vừa xong, chỉ nghe đến tiếng Cầu Tư Huyên bên ngoài ngã xuống đất, còn chưa kịp quay đầu thấy bóng đen chợt lóe, Thái tử liền ngã xuống đất. Cầu Vĩ lập tức che trước người Thái tử, làm cho độc châm vốn bắn đến ngực Thái tử trúng vào đùi Cầu Vĩ. Tiếp theo, ngực Cầu Vĩ cũng trúng châm cũng ngã xuống đất. Từ đầu đến cuối, văn nhân như Cầu Vĩ ngay cả chiều cao, béo gầy của bóng đen thế nào cũng chưa thấy .


      Nghe thế, Cầu Mộ Quân lại lần đầu váng mắt hoa.


      Trước đây, nàng cũng từng trúng ám khí, cũng là ngân châm tẩm độc, là…… là do Đoàn Chính Trung bắn .


      Nàng dám nghĩ, muốn nghĩ, thậm chí muốn mở mắt xem người chung quanh mình. Chẳng lẽ mệnh nàng định là tai tinh sao? Vì sao tất cả những người có quan hệ với nàng đều xảy ra chuyện?


      Buổi chiều ngày hôm sau, theo Cầu Vĩ cầu, trong cung phái người đưa Cầu Vĩ trở về Cầu phủ. Người nọ, đúng là Đoàn Chính Trung.


      Cầu phu nhân từ sau chuyện Tích Hoa tự liền đổ bệnh, luôn mê man ở giường, Cầu Mộ Quân mặc quần áo vải bố, dung nhan tái nhợt, được nha hoàn dìu ra ngoài cửa.


      Đoàn Chính Trung cưỡi ngựa ở phía trước, Cầu Vĩ ngồi kiệu ở phía sau. Đến cửa Cầu phủ, Đoàn Chính Trung lập tức xuống ngựa. Cầu Vĩ chỉ còn nửa cái mạng, cả người vô lực được thái giám nâng từ trong kiệu đặt lên ghế dựa, sau đó nâng ghế dựa vào Cầu phủ.


      Cầu Vĩ được đưa vào phòng, đỏ mắt nhìn Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nhìn thấy cha, đến trước mặt ông rồi lập tức ngã xuống đất.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :