1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90: Ân cần
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng cũng muốn nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, trước tiên phải với quản gia, chỉ thả nam nhân kia ra ngoài, còn chuộc khế bán mình của Cận Nhi, để cho bọn họ . Miễn cho Đoàn Chính Trung ăn cơm xong, nằm giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quá dễ dàng cho nàng, lại đổi ý.


      Trong phòng, Tiểu Nhụy nhìn nàng nửa ngày, nghi hoặc :“Tiểu thư, vì sao…… chỉ trong chốc lát, tâm tình người liền biến đổi, hoàn toàn giống buổi sáng?”


      Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nhàng cười, :“Chính Cận Nhi cho ta biết: ‘Sơn vô lăng, Giang thuỷ vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt……..’ Mà ta đau lòng vừa thể làm cho núi mòn, lại càng thể làm trời đất hợp lại, cho nên ta cũng muốn giống Trác Văn quân, vì tình của mình mà cố gắng lần.”


      Nàng cười nhìn Tiểu Nhụy :“Tiểu Nhụy, em có nguyện vọng gì , hoặc là có người trong lòng? Nếu có, ta thả em , cho hai người có thể ở bên nhau!”


      Vẻ mặt Tiểu Nhụy biến đổi, cúi đầu, thất thần :“Nô tỳ có người trong lòng, cũng muốn gả, nô tỳ mong muội muội của nô tỳ có thể bình an lớn lên tốt rồi.”


      Cầu Mộ Quân giữ chặt nàng :“Muội muội em phải rất tốt sao? Nếu ngày nào đó, để nàng ấy đến đây chơi với ta. Đoàn Chính Trung chắc đồng ý.”


      Tiểu Nhụy hoảng sợ, cuống quít :“! cần…… Nàng…… Thân thể nàng tốt, ở nhà đợi hơn.”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, :“Vậy chờ thân thể nàng tốt lên rồi sau. Em có khó khăn gì, nhất định phải cho ta.”


      Tiểu Nhụy yên lòng gật đầu. Sau đó :“Tiểu thư, đúng rồi, mấy ngày hôm trước hình như lão gia rất mất hứng, còn giết hết mấy con chim xinh đẹp trong hoa viên, người có biết vì sao ?”


      Cầu Mộ Quân sửng sốt, kinh ngạc :“Chính là hai con chim dưới tàng cây bên cạnh hồ trong hoa viên sao? giết bọn nó?”


      Tiểu Nhụy gật đầu :“Giết con, còn con, nhưng hai ngày nay hình như hót nữa, lúc nào cũng ủ rũ.”


      ……” Nhớ tới hai con chim xinh đẹp quý báu, lòng Cầu Mộ Quân có chút xót xa.


      “Nô tỳ đoán, có phải do lão gia biết người gặp Cố công tử nên mất hứng ?” Tiểu Nhụy .
      Cầu Mộ Quân nhớ tới chuyện tối hôm đó.


      ôm nàng, hôn nàng, còn……


      “Tiểu thư, có phải lão gia tức giận với người hay ?” Tiểu Nhụy hỏi.


      Cầu Mộ Quân :“ đương nhiên tức giận, khi nào chả tức ta.”


      “Ý nô tì là, nếu tiểu thư gặp Cố công tử, ở mặt ngoài lão gia biểu ra, nhưng trong lòng lại cực kì tức giận, có lẽ là ghen. Cho nên nô tỳ mới hỏi người, nếu lão gia có hành động đặc biệt gì, vậy nhất định thích người, sau đó ghen!” Tiểu Nhụy cười .


      Cầu Mộ Quân lại nhớ đêm hôn đó dường như có chút khống chế được, có chút kích động, cũng có chút thích hợp. Sau đó lại nhanh chóng :“Nếu có ý với ta, biểu ra ngoài tốt rồi…… Cố công tử……” Nàng cúi đầu ảm đạm :“Ta bao giờ gặp nữa, có lẽ tất cả đều là định mệnh.”


      “Tiểu thư……” Tiểu Nhụy còn muốn gì nữa, Cầu Mộ Quân lại dời đề tài .


      “Tiểu Nhụy, hình như ta nghe , mấy ngày nay quản gia sai người ta chuyển rất nhiều băng đến hầm băng?”


      Tiểu Nhụy gật gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm.


      Cầu Mộ Quân :“Ta muốn chuẩn bị chút, đưa cho chút nho ướp lạnh!” Sau đó nàng nhìn lại bên ngoài trời tối đen, phiền muộn :“Aizz, quên mất, muộn thế này, sáng sớm ngày mai phải tiến cung, chỉ sợ bây giờ ngủ rồi.”


      Tiểu Nhụy nhìn nàng, lại lần nữa đơn cúi đầu.


      Hai người dường như đều có tiếc nuối trong lòng, nhưng mỗi người khác.


      Ngày hôm sau, lúc Đoàn Chính Trung trở về còn chưa đến giờ ăn cơm chiều. Cầu Mộ Quân bắt đầu chuẩn bị, ở trước gương nhìn ngắm nửa ngày, muốn nhìn qua quyến rũ động lòng người, nhưng muốn cho người ta nhìn ra nàng quá tỉ mỉ, soi đến soi lâu.


      Rốt cục cũng xong, trời cũng tối rồi, có lẽ Đoàn Chính Trung từ bể trở về, nàng liền bưng đĩa nho ướp lạnh bóc vỏ sẵn đến phòng Đoàn Chính Trung.


      Khi nàng bưng nho đến trước phòng Đoàn Chính Trung, nghịch cái gì đó, nghe thấy nàng đến, hoảng vội giấu thứ đó , động tác lưu loát, thấy có chút kích động nào, lại để cho nàng kịp nhìn tẹo nào.


      Nàng đặt nho lên bàn , cười khanh khách :“Lão gia, trời nóng lên, ăn chút nho ướp lạnh rồi nghỉ ngơi.”


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, liếc mắt cái, :“Lại có chuyện gì?”


      Cầu Mộ Quân ngẩn người, ngượng ngùng :“ có chuyện gì.”


      Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng cái, hỏi cũng ăn nho nàng đưa.


      Cầu Mộ Quân đến bên cạnh , kéo tay áo lắc lắc :“Ai nha, ta thực có việc gì, người ta làm tốn nửa ngày, người cũng thèm liếc mắt cái.”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng lôi kéo tay áo , lại ngẩng đầu nhìn nàng, :“Hôm nay ngươi ra ngoài.” Cầu Mộ Quân buông tay áo ra, hai tay tự giác túm chặt, cúi đầu.


      Đoàn Chính Trung : “Thích Tĩnh lại bắt đầu lùng bắt Cố Dật Lâu, hôm kia thất thủ.”


      “Vì sao người lại mấy chuyện này?” Nàng hỏi.


      “Ta nghĩ ngươi muốn biết.” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cầu Mộ Quân lại đột nhiên khóc, lớn tiếng :“Ta muốn biết!”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn ra chút gì từ người nàng. Cầu Mộ Quân nhìn ánh mắt , lại rơi nước mắt, nhanh chóng xoay người đến trước cửa.


      muốn biết??” , từ sau lưng giữ nàng lại.


      Cầu Mộ Quân xoay người lại, đột nhiên ôm lấy , giống như hôm kia, vừa ôm vừa khóc. Đoàn Chính Trung nhàng xoa lưng nàng, đợi tiếng khóc của nàng dần dần , :“Nho cũng lạnh.”


      Cầu Mộ Quân ra khỏi lòng , vui :“Người ăn cũng được.”


      Đoàn Chính Trung lấy miếng, để vào trong miệng.


      Nhìn ngón tay , Cầu Mộ Quân len lén sờ sờ tay mình, nghĩ rằng may mà ngón tay nàng cũng thô, hơn nữa tay nàng hơn tay , bằng tay xấu hơn nam nhân như , đúng là xấu hổ .


      Ăn xong nho, Đoàn Chính Trung :“Các ngươi xuống .”


      Ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn:“Dạ, lão gia.”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân mừng thầm.


      Nha hoàn ngoài cửa là mấy người cầm đèn lồng chờ đưa nàng về, Đoàn Chính Trung để các nàng , ý chính là để cho nàng ở lại, làm nhiều như vậy, mục đích chân chính rốt cục thành công .


      Đoàn Chính Trung mở hai tay ra, Cầu Mộ Quân tiến lên, lập tức giúp cởi quần áo.


      Cầu Mộ Quân vẫn nằm bên cạnh .


      Nàng đưa lưng về phía cố gắng điều chỉnh hô hấp.


      Nhớ tới Trác Văn Quân, nhớ tới câu thơ trong [ Kinh Thi ] “Tử huệ tư ngã, Khiên thường thiệp Trăn”¹ Nàng rốt cục mở miệng :“Lão gia, sau này…… Ta chuyển đến nơi này ngủ có được ?”


      Chờ đợi, tim đập thình thịch ngừng, sau lưng lại vẫn có tiếng động. Chẳng lẽ ngủ? thể nào, mới nằm xuống bao lâu mà! đáp ứng sao?


      Theo tính tình cũng ngượng ngùng cự tuyệt, là loại người nào nàng còn biết sao!


      lúc nàng phải lo trái nghĩ, cân nhắc có nên quay đầu nhìn hay , sau lưng truyền đến tiếng từ tính của :“Được.”


      Cầu Mộ Quân cười. Thậm chí nhịn được muốn vui vẻ cười ra tiếng.


      Nhưng vì đại cục, nàng vẫn nhịn xuống, sau đó lại hỏi:“Lão gia, về sau ta cùng người dùng bữa được ?”


      Lúc này phải chờ lâu lắm. :“Được.”


      Thừa thắng xông lên, nàng còn thêm:“Lão gia……”


      Giọng dần dần , như muỗi kêu :“Ta về sau…… Gọi người là phu quân được ?”


      Đoàn Chính Trung lặng im lát, môi lên nụ cười nhàn nhạt, :“Được.” Thái độ khác thường.


      Cầu Mộ Quân cũng cười, nhưng mà nụ cười biến mất nhanh, còn thêm:“Phu quân, ta thả mấy người Cận Nhi, người tức giận sao?”


      “Ta chỉ thấy kỳ lạ vì sao thái độ của ngươi lại chuyển biến nhanh như vậy.”


      Cầu Mộ Quân run lên, hồi lâu mới :“Bởi vì nàng , nàng vào Xuân Mãn viện muốn dành tiền chuộc thân, sau đó còn cùng Dương đại ca của nàng sống bên nhau, ta…… bị nàng làm cho cảm động .”


      Đoàn Chính Trung gì, nàng tiếp tục :“Phu quân, người cảm thấy trong thực, nếu phải chờ nàng rất nhiều năm mới có thể ra khỏi thanh lâu nam nhân họ Dương kia có ghét bỏ nàng ?”


      Đoàn Chính Trung cười có chút lạnh lẽo, :“Vì sao ghét bỏ? Tàn hoa bại liễu cùng thái giám, phải rất xứng đôi sao?”


      Thân thể Cầu Mộ Quân lại run lên.


      Tàn hoa bại liễu……


      Cầu Mộ Quân nắm chặt tấm trải giường, nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt từ trong mắt chảy xuống. Trong lời Đoàn Chính Trung, dường như vô ý lại như có thâm ý khác.


      (1) Đây là câu thơ trong bài “Khiên Thường” (Vén quần) trong Kinh Thi – Tác giả: Khổng Tử
      “Tử huệ tư ngã,
      khiên thường thiệp Trăn,
      tử bất ngã tư, khởi vô tha nhân,
      cuồng đồng chí cuồng dã thư!


      Phỏng dịch:
      Chàng mà thương thiếp,
      thiếp xắn quần qua sông Trăn (theo chàng),
      chàng nghĩ đến thiếp,
      còn người khác (thương thiếp) sao?
      Chàng trẻ tuổi cuồng ngông này khùng!
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91: Lại gặp người trong cung
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Trong lời Đoàn Chính Trung, dường như vô ý lại dường như có thâm ý khác.


      lần nữa được ngồi cùng bàn ăn cơm với , nhớ lại tình hình lúc ban đầu bọn họ ăn cơm cùng nhau cảm thấy rất thú vị.


      Tóc chải gọn gàng, quần áo nếp nhăn. ăn cơm chậm rãi, nàng nghĩ có lẽ Hoàng Thượng ăn cơm cũng giống lúc này mà thôi .


      Có lẽ là nàng nhìn quá lâu, Đoàn Chính Trung chịu nổi nên ngẩng đầu nhìn nàng cái.


      Nàng cuống quít cúi đầu chuyên tâm ăn, mặt lại nở nụ cười.


      Nhưng lúc nàng cười, lại nhớ tới chuyện nàng muốn nhớ.


      Tàn hoa bại liễu với thái giám, phải rất xứng đôi sao?


      Nàng phải có ý này…… Nàng chỉ, chỉ muốn tình của nàng, tương lai của nàng và cứ tiếp tục như vậy.


      Nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn đoán được tâm tư . đối với nàng hình như có thay đổi, lại như thay đổi chút nào.


      Quản gia ở bên cạnh báo cáo chuyện trong phủ.


      Ăn cơm cùng Đoàn Chính Trung còn có ưu điểm, đó là có thể biết tất cả mọi việc trong phủ.


      Quản gia :“Tuyệt Trần mấy ngày nay chịu ăn, mời người đến xem, là điều dưỡng vài ngày tốt lên.”


      Tuyệt Trần? Cầu Mộ Quân nghe tên đó thấy có chút xa lạ.


      Là ai? Nghĩ đến hai chữ Tuyệt Trần, dường như rất giống tuyệt vời, giống tên ngựa, chẳng lẽ Tuyệt Trần là con ngựa? Ăn qua điểm tâm, Đoàn Chính Trung liền ra cửa.


      Cầu Mộ Quân thấy hướng có vẻ như phải muốn ra ngoài, cũng phải đến thư phòng, liền theo, hỏi:“Phu quân, người đâu vậy?”


      Thái độ Đoàn Chính Trung rất ôn hòa, trả lời:“Đến chuồng ngựa, xem Tuyệt Trần.”


      “Ta cùng với!” Cầu Mộ Quân . Đoàn Chính Trung gật đầu.


      Cầu Mộ Quân nhìn cảm thấy với câu được đáp lại câu tuyệt. Hai người cùng về phía chuồng ngựa. được đoạn là đến hành lang, là hành lang nàng từng ngã xuống. Lan can được Đoàn Chính Trung cho nâng cao lên. Bây giờ lên, nhớ lại mà vẫn hơi sợ.


      Đầu nghĩ đến việc cũ tim cũng đập nhanh lên. Ngay lúc ấy, Đoàn Chính Trung lại nắm lấy tay nàng. Dường như là sợ nàng lại ngã xuống. Trong lòng Cầu Mộ Quân vui sướng thể tả, cúi đầu cười tươi. Gió thổi mát mẻ, chuông gió hai bên vẫn rung rinh phát ra khúc nhạc động lòng người, tất cả đều đẹp như vậy. Nàng nhìn phía sau lưng , len lén nghĩ.


      “Ai –” Mộ Quân kinh hãi hét tiếng, cả người chuẩn bị ngã xuống đất, Đoàn Chính Trung nhanh chóng kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng.


      “Làm sao vậy?” Ngữ khí của lần đầu tiên lộ ra sốt ruột.


      Cầu Mộ Quân ở trong lòng đứng vững, đỏ mặt :“Ta cẩn thận, giẫm lên váy.”


      Đoàn Chính Trung nhíu mày dường như trách nàng chú ý, tay để ở eo nàng lập tức buông ra, lại cầm chặt tay nàng, kéo nàng lại gần.


      Cầu Mộ Quân cùng tay trong tay, cúi đầu, có chút thẹn thùng lại có chút đắc ý cười.


      đến chuồng ngựa, Đoàn Chính Trung nhìn con ngựa màu trắng có vẻ ủ rũ. Cầu Mộ Quân nhìn qua mấy con ngựa khác, nhưng dường như trừ màu lông chả có điểm nào khác nhau cả.


      Nàng nhớ con ngựa kia màu đỏ thẫm, nhưng màu đỏ thẫm có đến ba con, rốt cuộc là con nào?


      “Phu quân, con ngựa người cưỡi lần trước đâu?” Nàng hỏi


      Đoàn Chính Trung quay đầu lại :“Con nào?”


      quên rồi!


      Cầu Mộ Quân nhắc nhở:“Chính là con người cưỡi đến đến cảng phía Tây đó.” Chính là con chúng ta cưỡi cùng nhau đó! Trong lòng nàng lớn tiếng .


      “Đó là ngựa trong cung.”


      Trong cung? Aizz, đúng, nghĩ lại ngày đó từ trong cung ra truy bắt thích khách.


      Cầu Mộ Quân “À” tiếng, trong lòng thầm tiếc nuối: Con ngựa đó là lần đầu tiên nàng được cưỡi ngựa, cũng là lần đầu tiên cùng ngồi lưng ngựa. Nếu con ngựa kia ở Đoàn phủ tốt, coi như là kỷ niệm.


      “Lão gia, ngoài cửa có người muốn gặp ngài.” Lúc này, hạ nhân tiến lại bẩm báo.


      Đoàn Chính Trung quay đầu, hỏi:“Ai?”


      Hạ nhân đáp: “ người là tiểu công tử mấy ngày hôm trước tới quý phủ, người khác biết.”


      Đoàn Chính Trung dừng lại, :“Để cho bọn họ vào .” Sau đó đứng lên ra khỏi chuồng ngựa. Cầu Mộ Quân đuổi theo , trong lòng đoán tiểu công tử này là ai. ra cần đoán, cảm giác đầu tiên của nàng chính là Công chúa Sanh Dung. Nàng ta sao lại tới nữa? Lại muốn Đoàn Chính Trung cùng nàng chơi? Cầu Mộ Quân phát mình lòng dạ hẹp hòi, bắt đầu thoải mái, quả nhiên nữ nhân đều giống nhau.


      Lần này trở về, Đoàn Chính Trung qua hành lang dài mà chọn đường xa, cho nên khi đến đại sảnh, Công chúa Sanh Dung mặc bộ nam trang cùng công tử khác chờ ở trong sảnh


      Cầu Mộ Quân và Đoàn Chính Trung cùng nhau vào. Cầu Mộ Quân nhìn thấy công tử ở bên cạnh Công chúa Sanh Dung, chỉ cảm thấy ung dung đẹp đẽ quý giá, khí chất phi phàm, khẳng định là nam nhân thực , ngoài ra có cảm giác gì khác. Lại là người quen.


      Đoàn Chính Trung thấy , dường như kinh ngạc, lập tức tiến lên :“Nô tài thỉnh an Thái tử.”


      Cầu Mộ Quân hoảng sợ, tiến lên, cúi người :“Tiện thiếp bái kiến Thái tử, Công chúa.”


      Thái tử vội đứng lên :“Đoàn tổng quản miễn lễ, nơi này cũng phải ở trong cung, đừng nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy.”


      Sau đó nhìn Cầu Mộ Quân :“Sớm nghe Sanh Dung nhắc đến Đoàn phu nhân, hôm nay được gặp quả nhiên bất phàm. Đoàn tổng quản, ngươi có phúc .”


      Đoàn Chính Trung cúi đầu :“Thái tử quá khen.”


      Lúc này, Công chúa Sanh Dung nhịn được, chạy lên :“Đoàn thái giám, phải ta cố ý dẫn huynh ấy đến đâu. Ta vốn muốn lén ra ngoài, nhưng bị hoàng huynh bắt gặp, huynh ấy uy hiếp ta nên ta mới bất đắc dĩ để cho huynh ấy theo. ra huynh ấy rất nhàm chán, chơi với huynh ấy bằng chơi với ngươi, ta vốn muốn dẫn huynh ấy đến!”
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92: Công chúa điêu ngoa
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Lúc này, Công chúa Sanh Dung nhịn được, chạy lên :“Đoàn thái giám, phải ta cố ý dẫn huynh ấy đến đâu. Ta vốn muốn lén ra ngoài, nhưng bị hoàng huynh bắt gặp, huynh ấy uy hiếp ta nên ta mới bất đắc dĩ để cho huynh ấy theo. ra huynh ấy rất nhàm chán, chơi với huynh ấy bằng chơi với ngươi, ta vốn muốn dẫn huynh ấy đến!”


      Bởi vì lời của Công chúa Sanh Dung, mặt hai nam nhân đều có chút mất tự nhiên.


      Thái tử :“Đoàn tổng quản đừng quá lo, ra ta cũng giống như Sanh Dung, ở trong cung buồn chán nên muốn ra ngoài chút. Hôm nay vừa khéo gặp nàng nên cùng nàng đến đây.”


      Đoàn Chính Trung :“Thái tử quá lời, ngài có thể quang lâm hàn xá, là phúc khí của nô tài.”


      “Đoàn tổng quản mới quá lời. Hôm nay ta mặc thường phục, ngươi cứ coi ta như người bình thường là được rồi, nhưng đừng coi ta là Thái tử .”


      Đoàn Chính Trung :“Nô tài dám.”


      “Thôi nha, quên , các ngươi chuyện của các ngươi, ta chơi cùng Đoàn phu nhân!” Công chúa Sanh Dung chịu nổi, lớn tiếng , kéo Cầu Mộ Quân bước .


      cho phép , đợi ta rồi cùng nhau hồi cung.” Thái tử ở phía sau . Công chúa Sanh Dung quay đầu làm cái mặt quỷ với , kéo Cầu Mộ Quân ra cửa.


      “Ta muốn gọi ngươi Đoàn phu nhân, ta muốn gọi tên ngươi!” Sanh Dung ở phía trước sôi nổi . Cầu Mộ Quân đoan chính phía sau nàng, cười :“Công chúa thích là tốt rồi.”


      “Vậy ngươi tên là gì?” Sanh Dung hỏi.


      “Ta thấy cha ngươi, vẻ mặt ôn hoà, so với phụ hoàng cùng hoàng huynh ta tốt hơn nhiều, cũng tốt hơn Đoàn thái giám.”


      Cầu Mộ Quân cười cười nghĩ rằng Công chúa đúng là còn , cha nàng là bề tôi, Công chúa là con của quân vương, cha nàng làm sao có thể hung thần ác sát với nàng ta chứ! Nhưng mà xem ra Công chúa này đúng là thú vị.


      Cầu Mộ Quân cười : “Ta ở nhà mẹ đẻ tên Cầu Mộ Quân, Công chúa gọi ta Mộ Quân là được rồi.”


      Sanh Dung quay đầu lại, :“Vậy, Mộ Quân, ngày nào ngươi cũng có thể chơi phải ? Hôm hội hoa xuân ngươi có xem ? Ta vốn muốn chuồn , kết quả Tam Hoàng huynh ta bị ám sát, thiếu chút nữa mất mạng. Đoàn thái giám mang theo người lục soát khắp nơi, hại ta bị lộ lại còn dám ta lén lút !”


      Cầu Mộ Quân nhịn được che miệng cười cười, sau đó đáp lại:“Ta đương nhiên thể mỗi ngày chơi, gần như ngày nào cũng phải ở trong phủ. Lần hội hoa xuân đó ta có ra ngoài, nhưng lại bị bắt được.”


      “Vì sao ngươi thể ra ngoài chơi? Đoàn thái giám bắt ngươi làm cái gì?” Sanh Dung chạy đến trước mặt nàng .


      Cầu Mộ Quân cười cười, trả lời:“Bởi vì cho ta ra ngoài.”


      Sanh Dung kỳ lạ :“Vì sao cho ngươi ra ngoài? Hơn nữa phải còn phải tiến cung sao? Ngươi thừa dịp tiến cung lén chạy ra ngoài chơi là được!”


      “Bởi vì…… cảm thấy vậy là tuân thủ nữ tắc. Cho dù tiến cung, có thể phân phó hạ nhân cho ta ra ngoài, giống như Công chúa vậy, tuy rằng Hoàng Thượng phải lúc nào cũng nhìn người chằm chằm, nhưng cửa cung còn có rất nhiều thị vệ.” Cầu Mộ Quân trả lời.


      Sanh Dung nhăn nhó mặt mày, chu môi :“ ra Đoàn thái giám cũng như vậy, ta còn nghĩ rất tốt với ngươi, cái gì đều nghe lời ngươi, ra lại hư hỏng như vậy!”


      Nhớ tới những lời trước kia cha cho nàng, Cầu Mộ Quân :“ sao có thể đối tốt với ta? Chỉ sợ hận thể bỏ ta.”


      Sanh Dung kỳ lạ :“Vậy vì sao còn chạy tới đòi ta trả trâm gài tóc cho ngươi? Ta , trong lúc ta vui đùa cao hứng cho mẫu hậu rồi, còn bắt ta tìm mẫu hậu đòi. Hại chết người, ta thực phải đòi, kết quả mẫu hậu bảo thấy. Ngươi biết , bởi vì ta đưa trâm gài tóc, mấy ngày thèm để ý đến ta, cũng chịu mang ta chơi!”


      Cầu Mộ Quân lẳng lặng nhìn nàng, thể tin được :“Công chúa là…… là cây trâm gài tóc hình con bướm?”


      “Đúng vậy đúng vậy, đó phải là cây trâm rất quan trọng của ngươi sao?” Sanh Dung .


      Cầu Mộ Quân còn đắm chìm trong tin tức làm cho nàng giật mình kia, thất thần trong chốc lát mới vội :“ phải, chỉ tùy tiện lấy ra, ta quên.”


      Sanh Dung lại nhíu mày :“Vậy khẳng định là do Đoàn thái giám quá keo kiệt, chịu được người khác động vào đồ của !”


      Cầu Mộ Quân còn nghe thấy lời của nàng, toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ chuyện cây trâm kia.


      lại chạy tới đòi Công chúa…… Bởi vì ngày đó nàng tức giận, mực đòi cây trâm kia sao?
      Sau đó mua cây trâm khác cùng loại, còn tốt hơn cái lúc trước đưa cho nàng, nàng lại ném trước mặt .


      Khi đó, trong lòng nghĩ thế nào? Có thể rất đau lòng, rất khổ sở hay ?


      Nhưng đau lòng khổ sở sao?


      “Mộ Quân, suy nghĩ cái gì vậy, thôi, chúng ta qua bên kia bắt cá vàng. Hồ cá của Đoàn thái giám có rất nhiều loại cá rất đẹp!” Sanh Dung kéo nàng chạy về phía cái ao, câu kia làm cho Cầu Mộ Quân sửng sốt.


      Bắt cá vàng nghịch……


      Công chúa này ở trong cung là ai dạy vậy!


      Đến bên bờ ao, Sanh Dung cởi tất cùng hài kéo ống quần lên đưa chân xuống nước, làm cho Cầu Mộ Quân nhìn mà sửng sốt .


      Như vậy…… tốt. Trước công chúng …… Nàng nếu theo Công chúa có phải nên khuyên nàng ta hay ? Nhưng Công chúa nghe người ta khuyên sao? Hay nàng có thân phận gì mà khuyên?


      lúc Cầu Mộ Quân đứng ở bờ phân vân biết nên cái gì chỉ có thể quyết định đứng bên cạnh nhìn nàng, cho nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Công chúa đột nhiên quay đầu :“Mộ Quân, ngươi cũng xuống đây , con cá màu hồng phấn này ta bắt được!”


      Cầu Mộ Quân vội :“Công chúa, mấy ngày hôm trước chân ta bị thương, thể ngâm nước, ta thể xuống .”


      Sanh Dung cũng phải thông tình đạt lý, :“À, vậy ngươi ở bờ , ta bắt lên cho ngươi nghịch!”


      Cầu Mộ Quân nghe được “Xì” tiếng cười ra. Công chúa này là……


      Đến tận buổi chiều, hạ nhân đến gọi nàng cùng Công chúa ăn cơm, Cầu Mộ Quân mới thở dài nhõm hơi.


      Nàng ngờ, tinh thần của Công chúa tốt như vậy.


      Nàng bắt xong cá vàng liền đặt chúng nó vào cái bình để nghịch, đến nỗi chỉ còn lại mấy con hấp hối. Sau đó còn muốn đùa chim. Cầu Mộ Quân đau lòng đưa mấy con cá vàng xinh đẹp “Hồng nhan bạc mệnh” kia thả vào trong nước, thầm cầu nguyện thay chúng nó, sau đó lại phải cùng Công chúa tiếp tục chơi đùa.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 93: Hôn trộm
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng bắt xong cá vàng liền đặt chúng nó vào cái bình để nghịch, đến nỗi chỉ còn lại mấy con hấp hối. Sau đó còn muốn đùa chim. Cầu Mộ Quân đau lòng đưa mấy con cá vàng xinh đẹp “Hồng nhan bạc mệnh” kia thả vào trong nước, thầm cầu nguyện thay chúng nó, sau đó lại phải tiếp tục chơi đùa cùng Công chúa.


      Lần này nàng tìm vài cái lồng chim đến, đem tất cả lũ chim đặt chung vào cái lồng, là muốn xem bọn nó có thể đánh nhau hay . Vốn lũ chim này tính tình đều ôn thuần, hẳn là có vấn đề gì, nhưng bị nàng ta chộp tới chộp lui, ép buộc nửa ngày, lồng sắt lại càng ngày càng , có con chim vũ khởi xướng mổ lên đầu con chim khác. Đáng thương cho con chim màu xanh kia, phần lông xinh đẹp đầu bị mổ rụng mất túm.


      Cầu Mộ Quân uyển chuyển vài câu Sanh Dung lại làm như nghe thấy, nàng cũng đành im miệng. Chơi cá, chơi chim xong nàng lại bóc vỏ chuối đặt ở đường làm cho người trong phủ lưu ý qua trượt chân, nàng đứng bên cười.


      Cuối cùng, nàng ở trong cung người ta để cho nàng chạm vào ngựa, nàng muốn đến chuồng ngựa cưỡi ngựa.


      Cái này thể được, cá chim cùng lắm là lỗi , khiến Đoàn Chính Trung tổn thất chút tiền thôi. Nhưng ngựa sao có thể để cho nàng chạm vào. may bị ngã, chẳng phải xảy ra chuyện lớn sao?


      Cầu Mộ Quân vừa ngăn cản, vừa nháy mắt cho hạ nhân bên cạnh bẩm báo cho Đoàn Chính Trung. Vẫn là Đoàn Chính Trung có cách. Lát sau, lập tức có người đến mời các nàng ăn cơm.


      có người ngoài, Sanh Dung hoàn toàn giống bộ dáng của Công chúa, Thái tử dường như cũng rất hòa thuận, bốn người liền ngồi cùng bàn ăn cơm. Thái tử ở Đoàn phủ ngày, quan hệ với Đoàn Chính Trung dường như cũng thả lỏng ít, muốn uống rượu cùng say về.


      Sắc trời còn sớm, Sanh Dung ước gì ở bên ngoài chơi thêm chút nữa, ăn cơm xong lại chạy chơi.

      Cầu Mộ Quân thấy bọn họ dường như còn trò chuyện chuyện triều đình liền lẳng lặng ngồi bên cạnh câu.


      Về sau Cầu Mộ Quân mới biết được vì sao Thái tử say về, bởi vì biết mình say mà hồi cung.


      Hai người tửu lượng cũng tốt, nhưng Thái tử vẫn hơn chút. Uống lâu, Đoàn Chính Trung có chút chống đỡ được, trong khi Thái tử vẫn thanh tỉnh.


      Nam nhân dường như uống rượu vào liền ngừng được. Tuy rằng Cầu Mộ Quân vẫn lo lắng Đoàn Chính Trung uống nhiều quá, nhưng cũng chỉ có thể lén đau lòng. Quả nhiên chỉ trong chốc lát, liền dựa vào bàn.


      Đoàn Chính Trung ngã xuống, Thái tử thể , lôi kéo Sanh Dung cáo từ Cầu Mộ Quân rời khỏi Đoàn phủ


      Thái tử Công chúa vừa , Cầu Mộ Quân vội vàng sai người dìu Đoàn Chính Trung trở về phòng, đặt lên giường.


      Nhìn chắc tỉnh lại ngay được, Cầu Mộ Quân sai người lấy nước, muốn lau mặt giúp rồi mới để cho ngủ.


      Cầm khăn nhúm qua nước, sắp sửa chạm được vào mặt , nàng nhìn lông mi , mắt , nhưng lại thất thần, tay đặt ở phía mặt lâu cũng hạ xuống.


      Chưa bao giờ nhìn kĩ như vậy, có thể kiêng nể gì mà nhìn . Cho dù trong lòng nàng, sớm khắc sâu bộ dáng của . Phu quân…… Phu quân……


      cho nàng gọi là phu quân, nàng vẫn cảm thấy mình chưa phải là thê tử của . Chậm rãi buông tay, đem khăn mặt chạm vào mặt . Bàn tay lướt qua mặt , cảm giác ấm áp như vậy khiến nàng muốn rời .


      Cuối cùng nàng buông khăn mặt, ngón tay nhàng chạm vào mặt , sau đó là bàn tay, lòng bàn tay, đến khi cả bàn tay nàng toàn bộ chạm vào mặt , cảm giác khuôn mặt mềm mại lại góc cạnh ràng.


      Nàng khẽ vuốt mặt , sau đó cúi người hôn lên môi .


      Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ dám đụng vào chút thôi nàng vội ngẩng đầu giống như sợ bị phát , đỏ bừng mặt, tay cũng kinh sợ rời khỏi mặt .


      Lúc này, ngoài cửa có người :“Lão gia, bên ưng tổ truyền tin tức đến.” Chỉ thấy Đoàn Chính Trung mở mắt ra, từ giường ngồi dậy, tới cửa.


      Chỉ chốc lát sau, dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh tới bên giường. Màu đỏ mặt Cầu Mộ Quân kéo dài đến tận bên tai, cắn môi, từ giường đứng lên về phía cửa. Đoàn Chính Trung giữ nàng lại. “ đâu?”


      “Người giả vờ!” Cầu Mộ Quân muốn đẩy ra, lại hiệu quả.


      Đoàn Chính Trung :“Ta chỉ muốn lừa Thái tử.”


      Cầu Mộ Quân vẫn đẩy , tức giận :“Ta quản người lừa ai, dù sao cuối cùng vẫn là người gạt ta!” Đoàn Chính Trung đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, hôn nàng.


      Khi nụ hôn chấm dứt, mặt Cầu Mộ Quân còn chút tức giận nào nữa, cũng gì cúi đầu đỏ mặt. Đoàn Chính Trung nâng khuôn mặt nàng lên, để cho nàng tựa vào trước ngực mình.


      “Thân thể Hoàng Thượng ngày càng sa sút, Thái tử nghe được tin tức ngôi vị Thái tử có thể có biến, nên muốn mượn sức ta trợ giúp thuận lợi lên hoàng vị.” .


      Cầu Mộ Quân nâng tay lên vỗ về y bào thêu hoa văn trước ngực , dịu dàng :“Người muốn giúp ?”


      Đoàn Chính Trung :“Lúc này là thời điểm phải cẩn thận nhất, huống hồ thân thể Hoàng Thượng luôn luôn tốt cũng nhất định lập tức băng hà, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.”


      ra Cầu Mộ Quân hoàn toàn nghe vào chút nào. Chỉ đỏ mặt nằm ở trong lòng nghe tim đập. Đoàn Chính Trung nâng tay vuốt ve cái gáy trắng như tuyết của nàng, ngậm vành tai của nàng. Cầu Mộ Quân co rụt vào trong lòng , hít sâu hơi. ôm lấy nàng, đến bên giường, đặt nàng ở giường, lại lập tức hôn lên môi nàng.


      ra, nàng muốn chuyện cùng lát, hỏi nhiều chuyện hơn chút. Ví dụ như rốt cuộc nàng , còn có…… Nhưng mà hành động của khiến nàng thể tự hỏi. hôn môi của nàng, mặt của nàng, cổ nàng, sau đó cởi quần áo của nàng. Hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, muốn nhìn lại dám nhìn.


      “Mộ Quân……” nhàng gọi.


      Nàng mở mắt ra thấy được khuôn mặt dịu dàng của , cùng với bóng của nàng phản chiếu trong đôi mắt đen như mực kia


      “Ngươi có chuyện lừa ta, phải ?” Ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 94: Có ta ?
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Ngươi có chuyện lừa ta, phải ?” Ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ.


      Cả người Cầu Mộ Quân chấn động, né tránh ánh mắt , trầm mặc lâu, mới :“ có.”
      sao?” hỏi lại câu.


      “Ta chỉ thích bị lừa, còn thích tìm hiểu ràng mọi chuyện.” xong, kéo dây yếm của nàng.


      Ngực của nàng kịch liệt phập phồng, chậm rãi :“Nếu…… Nếu ta thực có chuyện gạt người, vậy phải ta muốn cho người, mà là do ta muốn đợi thời cơ thích hợp .”


      Đoàn Chính Trung cười, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, bàn tay cởi quần áo nàng, từ gáy xuống, mơn trớn ngực của nàng, bụng, sau đó mở hai chân của nàng ra chen vào giữa hai chân nàng.


      “A –” Mộ Quân hoảng sợ muốn ngồi dậy, lại bị đè chặt bả vai.


      nhìn nàng chằm chằm, mặt dần dần xuất ý cười, ý cười càng ngày càng đậm, càng ngày càng lạnh.


      Cầu Mộ Quân nhìn mắt khỏi rét run cả người, thân thể tự giác run rẩy, sau đó, cảm giác ràng được dị vật xâm nhập.


      Ngón tay thon dài của chậm rãi mơn trớn từng chỗ mềm mại giữa hai chân nàng, sau đó lấy ngón giữa đâm vào.


      Ngón tay hoàn toàn vào cơ thể nàng, làm cho nàng cảm nhận được đau đớn, nhìn chằm chằm nàng hỏi:“Vậy ngươi chuẩn bị khi nào mới cho ta biết, người đàn bà dâm đãng như ngươi sớm bị người ta dùng qua?”


      Mắt của nàng đột nhiên trừng lớn, nhìn nên lời.


      rút ra ngón tay, chà lau ngực nàng, lộ ra ánh mắt hung ác :“Ngươi nghĩ rằng Đoàn Chính Trung ta là loại người nào, kẻ tàn hoa bại liễu có thể ngủ ở bên cạnh ta sao?”


      Cầu Mộ Quân đột nhiên ngồi dậy, lấy quần áo che thân thể, nhìn , môi run rẩy chỉ chữ “Người……” lại nên lời.


      Đoàn Chính Trung cười :“Ta thế nào? Ngươi cho rằng ngươi che dấu rất khá sao?”


      “Đoàn Chính Trung, ngươi ti bỉ!” Cầu Mộ Quân dường như hồi phục chút thần trí, lớn tiếng .


      “Hừ!” Đoàn Chính Trung cười lạnh tiếng, nâng cằm của nàng lên :“ cho ta biết, nam nhân kia là ai? Cố Dật Lâu sao?”


      Cầu Mộ Quân :“Ngươi phải cái gì cũng biết sao? Ngươi phải điều tra sao? Ngươi tìm , vừa khéo ta cũng muốn biết!”


      “Ngươi yên tâm.” Đoàn Chính Trung kề sát mặt của nàng :“Ta đương nhiên tra, ngay cả phu nhân của ta cũng dám chạm vào, chỉ sợ là muốn chết sớm. A, đúng……”


      Đoàn Chính Trung đứng lên, từ cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm nàng :“Hẳn là phu nhân trước, bởi vì lập tức ngươi cút ra khỏi Đoàn phủ của ta.”


      “Ngươi…… Ngươi muốn đuổi ta ?” Trong mắt Cầu Mộ Quân có hơi nước.


      “Cái đó là đương nhiên.” lấy ra tờ giấy từ trong ngực, :“Cầu tiểu thư, ngươi xem, ngay cả hưu thư ta cũng viết xong. Ta còn chừa cho Cầu Vĩ chút mặt mũi, lấy lý do ngươi ‘chanh chua nhiều lời’. nNếu nhạc phụ tiền nhiệm nhìn tờ hưu thư này có gì bất mãn, ngươi nên cho ràng, cho lý do thực vì sao ta bỏ ngươi. Miễn cho chạy tới quý phủ của ta giúp ngươi lấy lại công đạo, làm cho ta bất đắc dĩ ra chuyện ngươi ‘lưng phu trộm hán’.” xong, cầm hưu thư, sau đó buông tay, tờ hưu thư rơi xuống, đảo qua mặt Cầu Mộ Quân, rơi xuống trước mắt nàng.


      Cầu Mộ Quân chậm rãi cầm tờ giấy trước mặt, nhìn hai chữ “Hưu thư” bắt mắt phía ngoài, ngẩng đầu :“Đoàn Chính Trung, ta phải ‘lưng phu trộm hán’, cũng phải hành vi đoan chính, mà là bị người…… Mà là bị người ta cường bạo. Ta ngươi, ta nghĩ, trong lòng ngươi cũng biết , thậm chí ta nhẫn nhục sống tạm bợ, cũng quan tâm ánh mắt thế tục, muốn cùng ngươi cả đời. Ta quả còn trong sạch, nhưng ta ngươi, muốn ở cùng ngươi là , ngươi thực…… thực để ý chút nào sao?” ra những lời này, nàng dám nhìn , chờ đáp án của .


      Trong phòng lặng im chút.


      Sau đó Đoàn Chính Trung thản nhiên cười.


      “Nếu ngươi có thể cho ta biết nam nhân to gan kia là ai, cũng để cho ta thuận lợi bắt cho chó ăn, có lẽ ta có thể nhất thời mềm lòng, cho ngươi ở bên người ta làm thiếp hoặc là nô tỳ.”

      mặt Cầu Mộ Quân cũng có biểu tình, nàng nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung, nhìn nửa ngày, chậm rãi mở miệng :“Vậy ngươi có thể cho ta biết, ngươi ta?”


      Trả lời nàng lại là tiếng cười.


      Cầu Mộ Quân cũng cười, :“Đoàn tổng quản, hi vọng ngươi đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay.” Sau đó nàng nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc từng món từng món quần áo trước mặt , cầm hưu thư, gấp lại, ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, rơi giọt nước mắt nào.


      Đoàn Chính Trung quay đầu lại, đưa lưng về phía bóng dáng nàng ngày càng xa, nhắm mắt lại.


      “Tiểu Nhụy, thu thập đồ đạc, chúng ta thôi.” Cầu Mộ Quân trở lại phòng, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.


      Tiểu Nhụy buồn bực :“ chỗ nào? Tiểu thư, bây giờ trời tối rồi.”


      Cầu Mộ Quân tự mình thu thập vài thứ, :“Về nhà, ta bị bỏ rồi.”


      “Cái gì?” Tiểu Nhụy lau cái chén, “xoảng” tiếng, cái chén rơi xuống sàn nhà.


      Cầu Mộ Quân cầm mấy đồ vật , quần áo cũng cầm. Cuối cùng, lấy ngọc bội tùy ý ra vào Đoàn phủ người xuống, nhìn hồi rồi dứt khoát đặt ở bàn.


      Sau đó nàng quay đầu :“Đoàn Chính Trung bỏ ta rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi, chần chừ muộn mất.”


      “Vì sao……” Sắc mặt Tiểu Nhụy tái nhợt, hoảng hốt như nghe được tin dữ kinh người.


      Cầu Mộ Quân trầm mặc chút, thản nhiên :“Bởi vì ta là kẻ tàn hoa bại liễu.”


      “Tiểu Nhụy, đồ của em đâu?” Cầu Mộ Quân vừa thay nàng thu dọn, vừa :“ cần suy nghĩ nhiều quá, trở về phải rất tốt sao? Em muốn hỏi cái gì về nhà ta cho em, dù sao cha mẹ cũng phải biết.”


      Tiểu Nhụy lên tiếng, đến bên giường mình cầm lấy cái khăn tay dưới gối. Cầu Mộ Quân vừa nhìn nhận ra là muội muội của nàng thêu cho nàng. Khi đó muội muội nàng vừa học thêu, lần đầu tiên thêu tay cho nàng, mặc dù có chút non tay, nhưng nàng lại vui vẻ mấy ngày liền, vẫn giữ sạch đặt ở bên người.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :